Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yên Hoa Tam Nguyệt

Ta là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đến nay, ta đã theo hầu ngài được hơn mười năm, từ lúc ngài còn là vị hoàng tử đáng mến cho đến khi trở thành bậc đế vương đáng sợ. Mọi người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta *** Ta là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đến nay, ta đã theo hầu ngài được hơn mười năm, từ lúc ngài còn là vị hoàng tử đáng mến cho đến khi trở thành bậc đế vương đáng sợ.     Mọi người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta.     1.     Ta nhìn mảnh gốm men ngọc văng dưới đất, không khỏi xuýt xoa. Chiêu Nguyệt cung có thứ nào là không xa xỉ, ngay cả Trường Nhạc cung của hoàng hậu cũng không xa hoa đến độ này.     Vị Lệ phi chủ cung này chẳng còn giữ được phong thái ung dung quý phái như thường ngày. Lúc này, nàng liên tay đập vỡ đồ đạc.     Bệ hạ ở bên yên lặng nhìn nàng, không nóng giận, không vội vàng, không rõ cảm xúc của ngài thế nào, hình như đang đợi nàng đập cho hết.     Ta đưa mắt ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài, sau đó ta cũng lui ra, đóng cửa điện lại đứng trông bên ngoài.     Có một số chuyện chúng nô tỳ không nên nghe, không nên biết.     Nhưng dẫu sao ta cũng là thị nữ thiếp thân của hoàng thượng, nên ta vẫn biết nhiều chuyện hơn kẻ khác.     Lệ phi nương nương tên đầy đủ là Sở Lăng Sương, là con gái của tả tướng. Nàng vào cung nhận được vô vàn sự sủng ái của hoàng thượng, thậm chí có phần lấn át hoàng hậu.     Trong mắt mọi người, Lệ phi chính là tình yêu đích thực của hoàng thượng, còn tả tướng là quyền thần đắc lực trong triều.     Nhưng chính vào lúc tất cả đều mờ mắt trước hào quang của vinh hoa phú quý, hoàng thượng hạ lệnh khám xét, tịch biên phủ tả tướng.     Quan viên địa phận địa phương kiện vượt cấp tố cáo tả tưởng tham ô nhận hối lộ, biển thủ khoản tiền cứu trợ thiên tai.     Hoàng thượng hạ lệnh điều tra tận tường, phát hiện tả tướng dùng khoản tiền này để xây dựng đội quân tinh nhuệ.     Hoàng thượng từ trong điện trở ra, ta vội vàng nối gót ngài.     Trước khi đi ta còn ngoái lại nhìn phía trong một lượt. Lệ phi sụp đổ ngồi bệt dưới nền, búi tóc bung ra, sắc mặt nhợt nhạt, không còn khí chất kiêu kỳ như trước.     Bước vào Càn Thanh cung, bên trong chỉ có một mình hoàng thượng. Ngài mệt mỏi dựa vào thành ghế, ánh mắt cô độc.     Ta bưng trà đến, sờ bên ngoài thành chén, cẩn thận xem lại trà đủ độ ấm người hay dùng chưa.     Ngài uống ngụm trà, khẽ mở lời: "Ngươi nói xem...có phải trẫm vô tình quá không?"     Là có hay không? Ta không được phép nói, vì có hay không đều là sai.     Lý Bá từng dạy ta "thận trọng luôn đi đầu".     "Hoàng thượng luôn lo nghĩ cho bách tính, mọi việc hoàng thượng làm đều là vì thiên hạ Đại Lương." Ta từ tốn đáp lại.     Ngài gật đầu, mở mắt ra, từ cô độc biến thành kiên định.     Ta thầm thở phào, như vậy nghĩa là trả lời đúng rồi.     "Người hầu trong cung quen thói nịnh bợ và chèn ép. Thời gian này ngươi để ý đừng để phủ nội vụ làm khó Lệ phi."     "Vâng."     Ta đi ra khỏi Càn Thanh cung, bước đi dần trở nên thong thả hơn. Trong điện tôi tối chỉ còn lại một mình hoàng thượng.     Tất cả tội danh của phủ tả tướng đều đổ lên đầu trưởng tử trong nhà. Tả tướng chỉ phải nhận tội tắc trách trong việc dạy dỗ con cái.     Thực ra không phải tả tướng đẩy con mình ra gánh hết hậu họa, mà là hoàng thượng cố tình làm vậy. Vì ngài niệm tình công lao của tả tướng nên để y hưởng nốt tuổi già.     Quan trọng hơn, hoàng thượng muốn xóa sổ suy nghĩ định ngóc đầu trở lại của hậu duệ phủ tả tướng.     Còn về Lệ phi, vì nàng vào cung đã lâu không biết sự tình nên được miễn tội.     Người đời cảm thán hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với Lệ phi, tiếc thay cho tấm lòng ấy.     Còn ta lại thầm khinh thường. Làm người đau rồi lại giả vờ bù đắp, chẳng qua là để vơi bớt nỗi hổ thẹn trong lòng mình mà thôi.     Nhưng bách tính đều cảm thấy ngô hoàng nhân từ.     "Không làm việc sao, vẩn vơ gì thế?"     Lý công công cau có. Ông từ đằng sau vòng ra trước cốc vào đầu ta, ta chợt bừng tỉnh.     "Lý Bá nô tỳ đi ngay đây."     Lý Bá thở dài: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng có những chuyện ngươi không nên quản. Hầu hạ bao năm vẫn chưa hiểu phép tắc sao?"     "Nô tỳ đã rõ."     "Phải nhớ thân phận của mình và làm việc cho cẩn thận." Nói xong, ông lại giơ tay lên như thể sắp đánh ta lần nữa.     Ta nhanh chóng tránh đi: "Nô tỳ biết rồi, giờ nô tỳ đi ngay!"     Lý công công thuộc lớp người hầu cũ trong vương phủ trước kia. Còn bây giờ ông là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng, cũng là người hoàng thượng tín nhiệm nhất.     Ông ấy chỉ nghe lệnh hoàng thượng, không ngại gì kẻ khác.     Nói là làm việc nhưng thực ra ta chỉ cần hầu hạ một mình hoàng thượng, dù gì ta cũng là tỳ nữ của ngài.     2.     Chưa đến nửa ngày, hoàng thượng đã hạ chỉ.     Phủ tả tướng tàng trữ quân binh trái phép, ý đồ tạo phản, nam nhân chịu tội đi đày, nữ nhân chịu tội giáng xuống thứ dân.     Niệm tình tả tướng nhiều năm cống hiến, nay cho về quê quy ẩn dưỡng già.     Nhớ đến lời hoàng thượng dặn dò hôm trước, ta bèn đến thử Chiêu Nguyệt cung, lỡ dở Lệ phi nghĩ dại.     Trông thấy ta, nàng không lấy gì làm lạ. Nàng vẫn ngồi đó bên cạnh bàn với đôi mắt vô hồn. Nàng loay hoay lấy thứ gì từ trong cái tráp.     Ta liếc qua, trong cái tráp ấy thấy rõ nhất là con chuồn chuồn tre, năm xưa đích thân hoàng thượng làm tặng nàng.     "Hoàng thượng đạt được mục đích rồi, còn giữ ta lại làm gì?"     Ta không biết nàng đang hỏi ta hay đang độc thoại với chính mình.     Cảm nhận được sự chán chường của nàng, ta không thể nào thốt nổi mấy lời vô tội vạ như "Bệ hạ yêu thương người sâu sắc".     Ta khó khăn lắm mới cất nên câu: "Hoàng thượng nói nương nương mãi mãi là Lệ phi tôn quý."     "Ha, Lệ phi..." Nàng cười giễu.     "Ta sinh non e là cũng do y?"     Ta không đáp, chỉ thấy tràn ngập sự áy náy.     Hồi ấy, Lệ phi mang thai được 3 tháng, bị Gia tần đầu độc mất con.     Hoàng thượng vô cùng tức giận. Ngài thu hồi binh quyền từ tay huynh trưởng Gia tần và hạ hai bậc quan.     Lý Bá từng dạy ta, họa từ miệng mà ra, chuyện gì không nên nói thì không được nói.     Lệ phi là người thông minh, có những chuyện dù người khác không nói nàng vẫn tự đoán được.     Nàng lại nhìn ta hỏi: "Phụ thân và huynh trưởng ta...thật sự tàng trữ quân binh sao?"     Ta cụp mắt, không dám đối diện với nàng. Đích thân hoàng thượng định tội phủ tả tướng, chứng cứ rõ ràng, không được phép có luận điệu khác.     "Thôi vậy, làm khó ngươi có ích gì?" Nàng cười chua xót.     "Lệ phi nương nương, đời người phải nhìn về phía trước, trong hậu cung sẽ không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với người, người nhất định phải sống cho tốt."     Ta không dám nhìn nàng thêm nữa nên rời đi.     Phủ tả tướng tham ô có lẽ là có thật. Song, tiền cứu trợ thiên tai là một khoản rất lớn, có lẽ bọn họ cũng chẳng dám nuốt trọn.     Còn về việc tàng trữ quân binh...bọn họ không có gan làm, mà cũng không cần phải hành xử vậy.     Nhưng nếu không nhờ có tội danh mưu phản thì làm sao có thể nhổ tận gốc, triệt tận rễ phủ tả tướng đây?     Nói thật, ta khá thích Lệ phi nương nương.     Mặc dù nàng được sủng ái nên sống hơi tùy hứng, nhưng chính thế nên tình tình thẳng thắn. Với cả bình thường nàng không trút giận lên người hầu, đối xử với ta rất có chừng mực.     Trong cung, những vị phi tần mới tiến cung thường khinh ta chỉ là một ả nô tỳ hèn mọn, đồng thời cũng cảnh giác ta sẽ bò lên giường hoàng thượng. Nên bao giờ cũng sẽ có vị quý nhân nào đó hạnh họe làm khó ta. Chỉ có Lệ phi nương nương là khác.     Song, ta cũng không giúp được nàng. Ta chỉ là một nô tỳ thôi.     Lý Bá từng nói, lúc nào cũng phải nhận thức được thân phận của mình.     Hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, ngày nào ngài cũng tất bật lo liệu chính sự. Nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ, ta luôn túc trực bên cạnh mài mực cho ngài.     Bỗng bên ngoài có tiếng cãi vã. Một nữ nhân khoác trên mình bộ cánh rực rỡ xông vào điện bất chấp sự ngăn cản của thị vệ.     Triều đình và hậu cung, có kẻ sụp đổ thì có kẻ phất lên.     Khuê nữ Lưu Uyển của hộ bộ thị lang tiến cung mấy ngày trước được phong thành quý nhân.     "Bệ hạ phê duyệt tấu chương chắc mệt lắm rồi. Thần thiếp xuống bếp hầm canh hạt sen cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm thử xem." Nàng ra hiệu cho tỳ nữ mở lồng đựng đồ ăn ra.     Hoàng thượng cười nói: "Khổ cho Uyên Nhi quá, sau này không cần vất vả vậy đâu."     "Chỉ cần hoàng thượng thích, Uyển Nhi rất sẵn lòng." Uyển quý nhân cười nũng nịu.     Sau đó, nàng liếc ta với đầy vẻ khinh thường, thấy ta đang mài mực, nàng nói với hoàng thượng: "Ngữ nô tỳ này vụng về lắm sao mà hầu hạ hoàng thượng được, để thiếp mài mực cho người."     Ta trông về phía hoàng thượng. Nhận được sự đồng ý của ngài, ta yên lặng tránh sang một bên.     Ta mài mực đau cả tay, may quá có người giành việc.     3.     Ta không dám đứng không, vội vàng đi lấy ngân châm và lấy thêm một cái thìa nữa.     Thử đồ ăn bằng ngân châm không phát hiện điều gì bất thường.     Sau đó, ta múc một thìa canh hạt sen đưa lên miệng, ngọt đến rùng mình. Ta cố gắng giữ cho biểu cảm bình thường nhất, nuốt thìa canh.     Thấy không có gì bất thường, ta mới bưng canh hạt sen đến trước mặt hoàng thượng.     Uyển quý nhân thấy thế giận lắm: "Tiện tỳ, canh hạt sen bổn cung làm cho hoàng thượng, ngươi không xứng được ăn!"     Ta giữ đúng lễ độ quỳ xuống: "Uyển quý nhân, tất cả các món bệ hạ dùng đều phải để nô tỳ thử độc trước."     "Ý của ngươi là bổn cung hạ độc hoàng thượng sao?" Nói rồi nàng giơ tay lên vung thật mạnh về phía ta.     Đúng như ta dự đoán, hoàng thượng bắt lấy cánh tay nàng, không để mặc ý nàng.     "Bệ hạ..." Nàng nhìn hoàng thượng với ánh mắt tủi hờn.     Mặc dù ánh mắt hoàng thượng vẫn chan chứa âu yếm, ngài vẫn cười nhìn Uyển quý nhân, nhưng cánh tay ngài dần dần siết chặt hơn.     Cho đến lúc Uyển quý nhân đau quá kêu ré lên, ngài mới buông tay.     "Không cần hầu hạ nữa, lui ra đi."     "Vâng." Ta từ tốn đáp.     Ta thong thả đi ra ngoài điện, không dám bước đi nhanh quá, cũng không muốn đi chậm quá.     Nghe cái tiếng ở đằng sau kìa...     "Canh hạt sen này ngon ngọt thật, tay nghề của Uyển Nhi đúng là không thể coi thường."     Vẫn là giọng nói rất đỗi dịu dàng.     Ta không để tâm đến chuyện Uyển quý nhân làm ban nãy. Ta là một nô tỳ, bao năm nay không biết phải chịu người ta coi thường và rẻ mạt mình đến mức nào. Ta đã quen rồi.     Nhưng, trong chốn hậu cung này, ta trông thấy dáng vẻ đoan trang mẫu mực của hoàng hậu, đã quen với vẻ kiêu kỳ mà thẳng thắn của Lệ phi, cùng với sự dịu dàng nhã nhặn của Hiền phi, cũng từng nhìn thấy sự dè dặt ánh lên nơi các phi tần khác...     Nhưng chưa bao giờ ta chứng kiến chỉ một quý nhân mà dám kiêu ngạo, ngang ngược đến vậy.     Trước đây, lần đầu tiên Gia tần gặp ta, nàng đã hắt nước trà lên người ta. Hôm sau cánh tay nàng bị nước sôi làm bỏng.     Không phải ta báo thù, mà là do hoàng thượng.     Ngài từng nói, ngài sẽ luôn ghi nhớ những ngày tháng năm xưa trong Vương phủ. Và ngài hứa rằng chỉ cần ta an phận thủ thường, ngài sẽ đảm bảo cho ta một cuộc sống an yên, cũng như là sự kính trọng mà người thường không thể có.     Cho đến nay, đúng là ngài đã làm như vậy.     Mặc dù năm nay ta mới 18 tuổi, nhưng người hầu kẻ hạ trong cung bất kể tuổi tác, lai lịch đều phải cung kính gọi ta một tiếng "Thư Nhiên cô cô".     Ngoài Lý Bá hay cốc đầu ta ra thì dù là phi tần được sủng ái ra sao cũng không gây khó dễ cho ta.     Còn ta lại thấy ngài làm vậy chẳng qua là vì ngài vẫn cần ta.     Ngài tin tưởng ta sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm hại ngài.     Nhưng nghĩ lại, nếu ngài nhất quyết muốn thay người thì cũng chẳng phải chuyện khó.     Nghĩ vậy, chợt ta thấy cuộc sống của mình cũng không đến nỗi.     Giáp Tết, hoàng thượng lệnh cho ta mang quà đến biếu trưởng công chúa. Tĩnh Gia công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẫu thân với hoàng thượng. Nên ngài đối đãi tất nhiên phải khác.     Năm xưa, trưởng công chúa và phò mã được tiên đế ban hôn. Sau khi thành hôn, đôi phu thê không êm ấm, thậm chí phò mã còn lén lút qua lại với tình nhân. Công chúa vô cùng tủi nhục.     Hoàng thượng nổi giận đùng đùng. Ngài tống cả nhà phò mã vào ngục và thu hồi lại quặng đồng phía nhà phò mã quản lý.     Công chúa niệm tình nghĩa phu thê nên đã cứu phò mã ra khỏi ngục. Không ngờ hôm sau phò mã tự vẫn.     Người đời đều nói y quá hổ thẹn nên tự vẫn.     Từ đó về sau, trưởng công chúa đóng cửa tịnh tâm. Cho dù hoàng thượng có triệu kiến người cũng không tiến cung.     Mỗi dịp Tết đến, nhà nào nhà nấy đều quây quần đầm ấm. Còn phủ trưởng công chúa vẫn vậy, im ắng, tiêu điều. Quà đã đến nơi, ta bèn cho cung nhân trở về trước.     Công chúa điện hạ vẫn như trước đây, trang phục giản dị, không cài trang sức, chỉ bới tóc đơn giản.     Mời các bạn đón đọc Yên Hoa Tam Nguyệt của tác giả Zhihu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Nghiệt Đồ - Hoa Lý Tầm Hoan
Kim Hưu là Thần nữ Tiên Tôn của núi Bắc Hoa Sơn, nguyên thân của nàng là Tì Hưu, một loài thần thú mang điềm lành. Thức ăn yêu thích nhất của họ là vàng bạc châu báu, tất cả những gì lấp lánh có giá trị. Mà nàng thì thích nhất là hoàng kim, ngay cả nguyên hình cũng là toàn thân giáp vàng, bởi vậy mới được mẫu thân đặt tên là Kim Hưu. Kim Hưu mắc phải một chứng bệnh rất lạ, hơn ba ngàn năm nay, cứ khi mặt trời mọc là nàng lại chìm sâu vào giấc ngủ, mơ đi mơ lại một giấc mơ kỳ lạ... Một căn phòng khắp nơi đều là màu đỏ của hỉ sự, có gối uyên ương và giường hỉ đỏ thẫm, là đôi nến song hỷ và cả một nam nhân không nhìn thấy rõ mặt. “Kim Nhi, ta nghe nói ở nhân gian muốn trở thành phu thê phải có lễ thành hôn, tân nương sẽ mặc áo cưới đội khăn voan đỏ cùng tân lang tam bái thiên địa, hai người mới có thể chính thức trở thành phu thê. Kim nhi, chúng ta sẽ mãi bên nhau vĩnh sinh vĩnh thế”  Khăn voan chậm rãi nhấc, nàng là tân nương, nam nhân kia là tân lang. Cảnh tượng hôm ấy vốn là ngày vui của nàng, nhưng rồi mọi thứ nhanh chóng vỡ vụn. Một mạt huyết sắc hiện lên, nàng nhìn thấy trong mơ chính tay mình hóa ra huyền băng đâm thẳng vào tim người ấy, nam nhân kia biến mất, không luân hồi, không kiếp sau, hoàn toàn hôi phi yên diệt tại thiên địa chi gian. Nàng nhìn thấy mình thống khổ gào khóc, cuồng loạn như phát điên… Đau đớn kia, giống như xẻo tâm đoạn trường, cho dù là mộng cũng đau đến không thở được. Ác mộng này theo nàng mấy ngàn năm, nàng tìm mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi, mẫu thân nói, đây là tâm ma, không thể giải. Chỉ đợi đến ngày hết duyên, nó sẽ tự rời đi. Duyên hết là ngày nào, có lẽ là ngày nàng gặp Đào Ngột...  Đào Ngột là mãnh thú được sinh ra từ các loại chướng khí tà ác của hồng trần, bản tính tàn bạo cuồng ngạo, có pháp lực vô biên. Ngàn năm trước hắn đại chiến với thiên giới, sau lại thất bại nên hồn phi phách tán. Nay lại đạt được cơ duyên mà trọng sinh, chỉ sợ tam giới lại không được bình yên. Kim Hưu thân là Bắc Hoa Tiên Tôn nên được Thiên Đế giao nhiệm vụ tiêu diệt Đào Ngột, nhân lúc hắn chỉ mới trọng sinh pháp lực chưa hồi phục mà một kích giết chết. Lần đầu tiên Kim Hưu gặp Đào Ngột, hắn chỉ là một tiểu yêu thú vô hại, toàn thân lông trắng tinh khôi, hình dạng như một chú hổ con, lúc đó còn đang nhắm mắt khò khè ngủ thơm ngọt. Bộ dạng thật hồn nhiên đáng yêu khiến nàng chần chừ không thể ra tay. Khi nàng còn do dự chưa quyết, tiểu thú kia lại đột nhiên mở mắt… Đôi mắt ấy như bảo ngọc lưu ly, ánh lên lộng lẫy kim quang, khiến nàng không thể dời đi... Sau ngày hôm đó, Kim Hưu tiên tôn có thêm một đệ tử tên Ngọc Bạch, Đào Ngột yêu thú cũng biến mất từ đây.  . . . Đào Ngột dạo này cảm thấy rất rối rắm. Trước đây hắn rất chán ghét Kim Hưu, nàng cướp đi pháp lực của hắn, phong ấn ký ức của hắn, còn bắt hắn phải bái nàng làm sư phụ học mấy cái gọi là nhân, nghĩa, đạo đức. Nhưng càng ở gần nàng, hắn lại càng trở nên kỳ lạ.  Đào Ngột cảm thấy mình như bị trúng tà. Hắn không muốn nhìn thấy Kim Hưu khóc, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của nàng trái tim liền nặng nề khó chịu, hắn muốn thấy nàng vui vẻ tự tại, chỉ cần nàng có thể cười hắn làm gì cũng không quan trọng. Mỗi lần thấy nàng đối tốt với người khác sẽ buồn bực, ghen ghét, hận không thể giấu nàng đi để nàng chỉ đối tốt với một mình hắn. Những cảm xúc kỳ lạ nhưng cũng rất quen thuộc, dường như cách đây ngàn năm hắn đã từng trải qua rồi. Và rồi Đào Ngột cũng biết, hắn không trúng tà, chỉ là hắn thích nàng, là Đào Ngột yêu Kim Hưu, chỉ muốn nàng độc thuộc về hắn, vì hắn mà vui, vì hắn mà hạnh phúc. Nếu đã yêu hắn sẽ không buông tay, Kim Hưu, nàng sẽ là của ta... Đào Ngột và Kim Hưu, một người táo bạo, cuồng dã, một người bị ràng buộc bởi mối quan hệ sư đồ. Là yêu hay không yêu, là trốn tránh hay đối mặt. Để rồi khi mọi thứ trở nên vô nghĩa bởi hãm hại và hiểu lầm là lúc bi kịch xảy ra... Ba ngàn năm trước, Kim Hưu vì trúng ly hồn chú mà tự giết chết người mình yêu. Ba ngàn năm sau, Kim Hưu vì dân chúng sinh linh mà đánh tan hồn phách của hắn, làm hắn hồn phi phách tán.  Đến cuối cùng nàng đoạn thần hồn, cắt giác tì hưu luyện thành Chiêu Hồn Tháp, chờ đợi 500 năm chỉ mong hắn quay về. Mặc kệ Thiên Đạo luân thường, chỉ còn tình yêu vĩnh sinh... Đào Ngột, chàng ở đâu… Kim nhi chờ chàng. ***  “Nghiệt đồ” là một câu chuyện huyền huyễn có chút ngược, có chút ngọt ngào. Trong đó ta thấy một Kim Hưu mạnh mẽ, kiên cường, tuy có đôi khi yếu đuối, có những lần gục ngã nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ cơ hội truy tìm hạnh phúc, một Đào Ngột lúc nào cũng táo bạo, cuồng dã thì ra lại rất dịu dàng chuyên nhất trong tình yêu, là sẵn sàng hy sinh để người mình yêu được hạnh phúc, một Thiên Tựa cố chấp mê muội, đến khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn màng...  Giọng văn có khi hài hước, có khi trầm tĩnh, cốt truyện tuy không quá phức tạp hay nổi trội nhưng cũng vừa đủ cho những ai đang rảnh rỗi muốn tìm đọc chút gì đó để giải trí. Nên nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện sủng nhưng lại không quá dài và có chút ngược để thêm gia vị thì đây sẽ là lựa chọn thích hợp dành cho bạn.  Mời các bạn đón đọc Nghiệt Đồ của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang
Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.
Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi Lam
Khương Nịnh Bảo là tứ tiểu thư phủ Trường An Hầu, phụ mẫu sớm qua đời, phía trên chỉ còn một ca ca mới thi đậu tú tài. Nếu không phải nàng còn có một mối hôn ước với thế tử phủ Định Quốc Công, tháng ngày chắc hẳn khó qua. Thế nhưng bỗng có một ngày, thế tử Tạ Cảnh Dực bởi vì một mối tình si với đích nữ phủ An Viễn Hầu mà bất chấp hiếu nghĩa, một mực muốn cùng nàng từ hôn.  Ít nhất ,Tạ thế tử cũng còn có chút lương tâm, không chỉ mang ngọc ngà châu báu tới bồi thường nàng, còn ngỏ ý muốn nhận nàng làm muội muội, đem thân phận tiểu thư phủ Định Quốc Công tặng cho Khương Nịnh Bảo. Thế nhưng, hắn có lòng bồi thường, còn phải xem Khương tứ cô nương liệu có tâm muốn nhận hay không? Ngàn sai vạn sai cũng chẳng phải tại nàng, hà cớ chi bắt nàng mang danh bị ruồng bỏ, còn cố tình giả nhân giả nghĩa tưởng “bố thí” cho nàng. Vậy nên, dân chúng kinh thành gần đây truyền tai nhau rằng “sau khi bị thế tử phủ Định Quốc Công từ hôn, tứ tiểu thư Khương gia lập tức hóa điên, không sợ chết đòi gả cho Định Quốc Công, trở thành nương của kẻ đã từ hôn mình.” * Định Quốc Công là ai? Chàng là chiến thần của Đại Việt, là chiến thần được tất cả dân chúng kính trọng, cũng là nam nhân độc thân “có độc” khiến tất cả các cô nương kinh thành đều muốn tránh. Nghe nói, chàng sinh ra đã mang sát khí, lại lớn lên trong quân doanh, vì thế, không có bất luận người nào, ngay cả mẫu thân ruột có thể ở bên chàng mà bình an vô sự. Lời đồn về chàng quả thật rất nhiều, giả giả thật thật, Khương Nịnh Bảo nghe xong chỉ cười. Cho dù thân mang sát khí thì có thể thế nào, dù sao nàng cũng đã trải qua một kiếp hỗn độn nơi mạt thế, mệnh so với cỏ còn trường, đến cuối cùng, nếu không phải nàng tự sát, liệu có kẻ nào có thể tước đi sinh mạng nàng?  Sau khi xuyên đến nơi này, ngoài khả năng biết trước cốt truyện, nàng còn có một thân công năng ủ rượu tuyệt hảo, còn sợ bị Định Quốc Công “khắc” chết hay sao? Vì thế, trong sự ngỡ ngàng của dân chúng kinh thành, sự vui mừng của Định Quốc Công phu nhân cùng sự ghen ghét của “con dâu tương lai” và tâm tình phức tạp của hôn phu cũ kiêm “nhi tử tương lai”, Khương Nịnh Bảo hoan hỉ gả vào phủ Định Quốc Công. Từ nay về sau, Khương tứ tiểu thư trở thành đầu quả tim của Định Quốc Công gia, một đời sủng ái, cùng nàng nắm tay đến tóc bạc da mồi. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Cha Của Nam Chính của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.