Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất

Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.<
Nàng khéo ăn khéo nói, mồm miệng dẻo quẹo, hơn nữa còn có đầu óc thông minh lanh lợi biết biến nguy thành an, hay tùy tiện nói nhảm vài câu nhưng đến cuối cùng lại vẫn đúc ra được ý nghĩa. Nàng rất hay vô tình “khinh nhờn” và “mạo phạm thánh giá” hoàng thượng, lắm lúc khiến hắn nổi điên mà không hiểu vì sao, liền cho rằng hắn bị bệnh thần kinh :)) Quả thật không trách Điền Thất được, hắn hay vui giận thất thường, lúc thì hắn bóp cổ nàng lè lưỡi, lúc lại xông tới hôn nàng, bắt nàng sờ “trym nhỏ” của hắn ^^. Nàng không cho rằng hoàng thượng biết nàng là nữ nhân, cho nên hoàng thượng trong mắt nàng vừa là bị bệnh thần kinh, vừa biến thái, vừa đoạn tụ, đặc biệt là thích trêu ghẹo thái giám. – Nam chính Kỷ Hành : Kỷ Hành thực sự là một trong những nam chính mặt dày vô sỉ, có tố chất thần kinh và biến thái, hay nghĩ ra mấy trò đồi bại khiến người ta đỏ mặt, nhưng cũng thâm tình nhất mà mình từng đọc. Kỷ Hành gọi Điền Thất là “tiểu biến thái”, còn hắn chính là đại biến thái a. Điểm trừ của Kỷ Hành là không sạch (vì là hoàng đế mà), có một dàn hậu cung hùng hậu, vị trí hoàng hậu vẫn bỏ trống tiền hoàng hậu đã mất, có một đứa con 4 tuổi. Nhưng đứa bé này dễ thương kinh khủng, đúng chất một đứa trẻ con ngây thơ trong sáng, vô tư, nghĩ gì nói nấy làm cha bé nhiều khi đen mặt. Hắn dạy bé gọi Điền Thất là “nương”, bé tự sửa thành “nương tử :))) Quan hệ giữa bé và Điền Thất cũng rất tốt, tốt đến mức cha bé còn ghen với bé. Tuy nhiên điểm cộng to đùng cho Kỷ Hành chính là sự thâm tình của hắn. Dù biết Điền Thất là thái giám nhưng hắn vẫn yêu, chứng tỏ hắn yêu bằng trái tim, yêu con người của nàng chứ không phải khuôn mặt xinh đẹp kia. Đường đường là thiên tử, là kẻ đứng đầu một nước mà hắn luôn luôn bị tên thái giám mặt hoa da phấn kia khinh nhờn. Mà đường đường là một nam nhân cường tráng đang độ xuân xanh như hắn bị tên thái giám kia khinh nhờn lại không thấy chán ghét, ngược lại còn thấy thích thích, luôn không tự chủ mà muốn gần gũi với hắn. Thời gian đầu hắn còn trốn tránh không muốn thừa nhận mình thích thái giám, nhưng một khi tư tưởng đã thông, hắn chính là thích Điền Thất, là con người Điền Thất chứ không phải cái gì khác, thì hắn dốc sức lực quấn lấy nàng. Hắn đã biến thái thì phải rủ Điền Thất biến thái cùng a. Nhưng mà đau khổ ở chỗ đã biến thái lại không thể biến thái đến cùng. Điền Thất trong giấc mơ ướt át của hắn vẫn là trong bộ dáng nữ nhân. Đến đây hắn liền ủy khuất, hắn yêu Điền Thất là thật, nhưng mà vẫn hơi không thích ứng được việc nam nhân cùng với nam nhân làm chuyện kia, dù sao thì hắn cũng không phải là bẩm sinh đoạn tụ. Vậy là trong buổi tối ngắm sao băng kia, ôm tiểu thái giám trong lòng, hắn thật tâm lầm bầm cầu nguyện : Điền Thất là nữ nhân. Vậy có ai mong mỏi được chiêm ngưỡng phản ứng của anh Hành có tiền án bị bệnh thần kinh này khi biết Điền Thất là nữ nhân không? Haha quả nhiên tác giả không để mình thất vọng, con người ảnh là cực phẩm mà hành động cũng phải gọi là cực phẩm luôn :))) Tình huống phát hiện ra bí mật của Điền Thất mình sẽ không nói nữa (xấu hổ lắm), còn phản ứng ấy à? Đang đêm, hắn bình tĩnh bật dậy nhảy xuống từ cửa sổ, áo đỏ tung bay, tóc đen xõa dài, bộ dáng tuấn mỹ như trích tiên. Sau đó hắn dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình bay đi vun vút trên từng cái nóc nhà, vừa vung chân vừa gào thét điên loạn : “Điền Thất là nữ nhân, là nữ nhân, nữ nhân. Grào grào grào grào hahahahaha…Ta không phải đoạn tụ.” Hắn vừa bay vừa gào lên như thế, đem nóc nhà của nửa cái kinh thành giẫm lên hết, khi đã “mệt như con chó, còn kém mỗi le lưỡi” (trích nguyên văn bản chuyển ngữ) thì hắn dừng lại, đứng chắp tay nhìn về hướng đông, thoáng cái từ bệnh thần kinh trở về làm trích tiên. Hắn quỳ về hướng đông, dập đầu một cái thật mạnh, một giọt nước mắt theo khóe mi lăn xuống, “ánh trăng khúc xạ ra vẻ sáng trong lộng lẫy, hệt như khóc châu của giao nhân.” Sở dĩ mình nói nhiều về phần này là bởi vì mình thực sự rất thích, rất ấn tượng với đoạn này. Cảm xúc nhân vật quá rõ nét, tình yêu dành cho nữ chính quá đong đầy, tính cách nhân vật thì…khỏi nói. Hậu cung có chỉ để trang trí, lâu lâu cũng có sóng gió một phen. Mấy vị phi tần bày trò hãm hại Điền Thất nhưng Kỷ Hành rất ra dáng một nam chính, không nghi ngờ nàng một chút nào mà luôn tự mình điều tra để giải oan cho nàng. – Về độ H : Phải công nhận ông Hành này quá biến thái, từng bước dụ dỗ Điền Thất sờ “trym nhỏ” nhiều đến mức một cô nương như nàng có thể chơi đùa nó thoải mái trên tay (oimeoi). Cảnh H, hôn hít các thứ các thứ khá nhiều, mà cảnh nào cảnh nấy hài rụng răng :)) Kết một câu là truyện hay, đáng đọc. *** Thể loại nữ giả nam trang lại giả thành thái giám tuy rằng ko quá mới lạ, nhưng đây là lần đầu tiên mình đọc. Đơn giản vì mình ko thích thể loại nữ giả nam trang cho lắm, cũng ko thích đề tài về thái giám nhiều. Nhưng, quyển này lại làm cho mình rất bất ngờ và cực kỳ thích thú. Lúc đầu khi Phương giới thiệu mình cũng ko có để ý lắm, nhưng mà hẳn là mình có duyên với truyện, nên cuối cùng lại convert đọc (trong khi đang đọc 1 bộ khác siêu cấp dài và hay.) Và vô tình thôi, mình đọc trúng 1 đoạn H biến thái trong quá trình check file doc của truyện, đoạn H biến thái này đã “cưỡng bức” mình phải đọc ngay, đọc liền. Mình ít khi đọc H mà cười như ma nhập như thế, bg nhớ tới mà còn run rẩy hết cả người. Để nói về nội dung, mình xin được nhận xét 1 chữ TUYỆT. Để nói về hành văn thì mình sẽ cho tác giả một chữ KHÉO. Để nói về độ hài, tuyệt đối đủ cho chữ DUYÊN. Viết hài khó lắm, để viết được hài mà lại là hài có duyên, có tục nhưng không phô, có đau nhưng không bi là chuyện ko dễ dàng, mình rất hài lòng và rất thích cách viết hài của tác giả. Sau khi đọc hết truyện, mình nhận xét gọn như sau: MƯỢT MÀ NHƯ NHUNG, KHÁ LÀ HÀI LÒNG, TUY RẰNG KHÚC CUỐI HƠI ĐUỐI. Nam chính trong truyện là hoàng đế, có thê có thiếp đầy đủ hết cả rồi, còn có 1 cục thịt 4 tuổi nữa. Nếu là nguyên tắc cá nhân của mình, mình ko bao giờ thích những truyện mà nam chính có con riêng, vấn đề bẩn sạch mình cũng ko có quá khắc khe, miễn là sạch sau khi xác định tình cảm với nữ chính là được (à, mà điều này ko có đồng nghĩa với ngựa đực nhé). Tiểu hoàng tử là nhân vật mình yêu thích gần như là nhất nhì, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu và hoàn toàn được viết đúng với số tuổi của bé, cách mà bé xuất hiện, cách mà bé và nữ chính cùng nhau, cách mà bé được tác giả miêu tả, trời ơi, ta phải nói là ta muốn bé với nữ chính thành mẹ con liền luôn. Ta hoàn toàn quên đi cái “nguyên tắc” con riêng kia luôn, đây là đứa trẻ con thứ hai trong ngôn tình mà ta thấy nó đúng là trẻ con (nhóc thứ nhất là Đậu Đậu trong “Tên của em là bệnh của anh” của tg Hàm Hàm), đúng là “vô tội” hồn nhiên ngây thơ đúng tuổi. Tác giả viết quá hay, tất nhiên hay ở đây là đánh giá cho 1 truyện giải trí, chứ ta ko nói truyện hay theo hơi hướm hàn lâm chính kịch nhé. Truyện đang viết nhưng lại dính vào bối cảnh chiến dịch “quét sắc” bên TQ nên về sau ta nghĩ sẽ bị giảm độ hấp dẫn xuống nhiều, nhưng ta chấp nhận, vì H như vậy là khá nhiều rồi.   Mời các bạn đón đọc Bệ Hạ Xin Tự Trọng của tác giả Tửu Tiểu Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phù Thế Phù Thành - Tân Di Ổ
Phù Thế Phù Thành với những con người rất đời, rất thật. Một Triệu Tuần Tuần với tuổi thơ cơ cực lang thang, gia đình không trọn vẹn, bất ổn đã để lại những ám ảnh rất sâu trong tâm hồn. Một Tạ Bằng Ninh mang trong mình mối tình đầu không trọn vẹn, để đến khi có được lại nhận ra nó không như những gì mình hằng mộng tưởng. Một Trì Trinh với trái tim đầy tình yêu và lòng hận thù. Trái tim con người nhỏ bé và cũng thật mênh mông, nó có thể chứa đựng rất nhiều trạng thái tình cảm. Nhưng nếu với cùng một người mà trái tim ấy vừa chứa đựng một tình yêu cùng với một mối hận thù thì có lẽ nó sẽ rất mệt mỏi và rất đớn đau. Trì Trinh đã phải sống hơn ba năm như vậy, cũng có nghĩa trong ba năm ấy, anh luôn phải đấu tranh, vật lộn với chính mình. Một Tăng Dục với trái tim rộng mở, luôn kiếm tìm thứ gì đó thuộc về mình. Triệu Tuần Tuần, Trì Trinh, Tạ Bình Ninh, Tăng Dục, những con người ấy đều đã trải qua tình yêu, hạnh phúc và đau khổ. Với mỗi một người, tình yêu cũng thật khác, con đường đi tới tình yêu của họ cũng chẳng giống nhau. Sự thành công hay thất bại trong tình yêu hoặc hôn nhân chưa hẳn hoàn toàn là điều không hay. Thậm chí, đó có thể còn là một khởi đầu tốt đẹp cho tình cảm tiếp theo. Có những thứ tưởng chừng rất vững chãi thì rốt cuộc lại rất mong manh dễ đổ, có những thứ tưởng chừng đã thuộc về mình, thực ra lại dễ dàng bị đánh mất trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có những gì hiện hữu mới là thực và thuộc về bạn. Trên sa mạc cuộc đời, bạn có thể lựa chọn tiến lên với niềm tin sẽ đi đến điểm tận cùng, hoặc dừng lại với bức thành ảo tưởng, uống nốt giọt nước cuối cùng cùng niềm tin: Đó chính là nơi dành cho bạn. Dù thế nào thì đó cũng là một điều rất đáng khích lệ, bởi đó là hành động thể hiện trách nhiệm với bản thân. Đó có lẽ cũng chính là thông điệp mà cuốn Phù Thế Phù Thành muốn gửi tới độc giả. Mời các bạn đón đọc Phù Thế Phù Thành của tác giả Tân Di Ổ.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi - Tân Di Ổ
Hướng Viễn từ nhỏ tính cách đã rất kiên cường. Từ nhỏ cô đã mồ côi cha mẹ nên cô sớm hiểu rằng mình phải cố gắng hết sức để thay đổi vận mệnh của chính mình. Nơi cô ở có một cậu bé tên Diệp Khiên Trạch - cùng chơi với cô thời thơ ấu - năm 14 tuổi đã bị cha quay trở lại và đón lên thành phố sinh sống. Nhưng Hướng Viễn đã đem lòng yêu Khiên Trạch và mong có một ngày được đến bên cậu, được sống một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Sau nhiều năm sống ở đô thị, cuối cùng Hướng Viễn cũng có thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực, đã được ở bên người cô yêu và được sở hữu một gia tài mà chỉ có trong mơ mới có. Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng, những người mà cô yêu quý và những người đã từng yêu quý cô cứ ngày một rời xa cô... dường như không có ai hiểu cô cả... Tiểu thuyết " Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi" được hàng triệu độc giả say mê và bị hấp dẫn. Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi của tác giả Tân Di Ổ.
Bình Minh Và Hoàng Hôn - Tân Di Ổ
Gia đình họ Kỉ và gia đình họ Cố là hai gia đình rất thân thiết với nhau. Từ nhỏ, con trai nhà họ Kỉ là Kỉ Đình đã là bạn “thanh mai trúc mã” với hai cô con gái song sinh nhà họ Cố là Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An. Chỉ Di và Chỉ An hồi nhỏ giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Chỉ Di dịu dàng, nữ tính, có phần trầm mặc, yếu đuối, trong khi Chỉ An lại nghịch ngợm, hiếu động và có phần ương bướng. Chỉ Di từ nhỏ đã thầm yêu Kỉ Đình. Kỉ Đình thì luôn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho Chỉ Di thánh thiện, nhưng khi trưởng thành, anh lại phát hiện ra người mình yêu chính là Chỉ An. Đằng sau vẻ ngoài bướng bỉnh, ngang tàng của Chỉ An là một tâm hồn khao khát được yêu thương. Từ nhỏ, Chỉ An đã biết mình không phải là con đẻ của mẹ. Cô chỉ là đứa con rơi của bố với một người em họ của mẹ, nên từ lúc sinh ra cô đã là đứa trẻ không được ai mong đợi. Vậy nên, cô luôn có cảm giác cô đơn. Lúc Kỉ Đình và Chỉ An hiểu rõ tâm tư nhau, tưởng như sắp đến được với nhau thì một vụ tai nạn xảy ra đã làm cuộc đời họ rẽ ngoặt. Sau một vụ tai nạn, Chỉ An bỏ đi, Kỉ Đình ở bên chăm sóc Chỉ Di nhưng trong tâm hồn vẫn cứ mải miết chờ đợi Chỉ An. Chỉ An như cánh chim bay không mỏi, không biết đến điểm dừng còn Kỉ Đình như hòn đảo cô độc giữa đại dương mong được làm chốn nghỉ chân cho chú chim ấy. Và khi nghe được tin về Chỉ An từ một người bạn, Kỉ Đình đã tức tốc đi tìm cô. Họ gặp lại nhau và cùng nhau tận hưởng những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi Chỉ Di đến tìm Kỉ Đình, và Chỉ An lại bỏ đi. Kỉ Đình lại tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục đi tìm Chỉ An… Mời các bạn đón đọc Bình Minh Và Hoàng Hôn của tác giả Tân Di Ổ.