Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Tùng Chi Đao

Thể loại: đam mỹ, 1×1, cường cường, HE Biên tập: Yển Độ dài: 100 chương + 1 phiên ngoại Một câu chuyện xoay quanh việc ăn thịt, uống rượu và chiến đấu với quái thú trong thế giới thú nhân. Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện. *** [Review] Đam mỹ “Thú tùng chi đao” – Priest Đăng vào Tháng Mười Hai 14, 2017 fhwjwah Review “Thú tùng chi đao” – Priest Link: “Thú tùng chi đao” – Priest (Nhà Lưu Niên Tự Thủy đã edit xong) (Có spoil một số chi tiết, nếu muốn có nhiều cảm xúc nhất khi đọc thì nên đọc truyện rồi hẵng đọc review :> Hoặc dưới đây cũng có một số chỗ spoil mình có cảnh báo nên các bạn có thể đọc rồi chừa nó ra cũng được) Cảm nhận đầu tiên phải nói là rất sảng khoái và rất nhiều cảm xúc. Thật tình, cũng lâu lâu kể từ đợt mình đọc được “Nhập vọng” đến giờ mới thấy có một truyện đam mỹ hay mà hợp gu mình thế. Chính ra thì hồi trước có đọc qua “Thất gia” của Priest nhưng cảm thấy không hợp lắm, không ấn tượng nên được hơn mươi chương thì dừng. Đến truyện này, tên cũng không ấn tượng mà tác giả thì đã có một lần “gặp gỡ” như vậy nên mình đã định không đọc rồi kia, ai ngờ chỉ vì cái tóm tắt mà sấn tới. Tóm tắt sơ lược thì truyện bắt đầu bằng cảnh một ngôi làng bị tàn phá và chém giết thê thảm, chỉ còn mỗi một đứa trẻ nhỏ xíu xiu yếu ớt cùng một người đàn ông á thú yếu ớt không kém thoát khỏi. Trong thế giới này có 3 loại người: một là đàn bà phụ nữ, hai là á thú tức là loại thấp kém, yếu đuối hơn và thú nhân – người nhưng có thể hóa được thành thú cùng sức lực vô cùng mạnh mẽ. Để phân biệt giữa á thú và thú nhân thì chỉ có thể nhìn vào tay, nếu ở đó có một vệt hoa văn thì đó là thú nhân. Chính vì sự khác biệt về thể lực đó mà thế giới này chỉ có một quy luật duy nhất: Kẻ mạnh là kẻ thắng. Vâng, nhưng Trường An – cái đứa nhỏ khốn khổ ở đầu kia, vốn sinh ra đã thể trạng yếu nhược lại còn là một … á thú! Ngược lại thì Hoa Nghi lại là một thú nhân có hoa văn bạc, được coi là ngàn năm có một và có thể lấy một địch trăm, vô cùng mạnh. Điểm mạnh đầu tiên của truyện chính là xây dựng nhân vật, thật sự mình rất nể Priest. Thậm chí đến giờ phút này, suốt bao năm rèn dũa ngòi bút mình cũng chưa thể viết được một nhân vật như Trường An. Thứ nhất là sự thống nhất trong hành động và lời nói xuyên suốt toàn truyện đã dựng nên được cá tính của cậu. Thứ hai chính là tính cách vô cùng đặc biệt của Trường An đã khiến mình chạy một mạch 100 chương mà không mệt mỏi. (Bắt đầu spoil) Không thể dùng một hai từ mà nói hết được con người của cậu ấy. Tuy xuất thân là á thú lại thể trạng yếu đuối nhưng cậu không giống như Thanh Lương sợ hãi, mềm oặt lúc nào cũng nơm nớp, lại càng không giống Kinh Sở – nhị ca của Hoa Nghi hận thù thế giới định kiến với á thú mà đâm ra mang một bụng hiểm ác. Trường An dùng chính nghị lực của mình, sức mạnh tinh thần của mình đập vỡ mọi định kiến đó, đập vỡ mọi nghi ngờ và khiến cho người người nể phục cậu. Có thể thấy rõ điều này khi có một cậu bé mới sinh được báo là giống Trường An khi lớn lên, tuy một thú nhân mà được nói giống một á thú thì thực nực cười. Người cha của đứa nhỏ lại thật vui mừng, bởi vì anh ấy cảm thấy giống Trường An thì không có gì không tốt. Trước khi thành danh, Trường An đã phải dành 10 năm ở với sư phụ trên Vũ Phong Sơn, học luyện kiếm bất kể mưa nắng, bão tuyết giá rét hay ngày hè nóng nực. Dù gãy kiếm, dù đau cổ tay, dù không thở được, bệnh tật ốm đau quấn thân nhưng không một ngày nào cậu ngừng nghỉ. Sư phụ nói cậu phải ở trên nóc, cậu cũng không quản gì liền ngay lập tức chấp thuận và tuân thủ nghiêm ngặt. Mình còn nhớ mãi một câu nói lên suy nghĩ của cậu lúc đó, ý rằng nếu muốn đạt được thành tựu tuyệt đỉnh thì phải trả giá bằng sự nỗ lực tuyệt đỉnh. Bởi vậy sau khi xuất sơn, Trường An đã khiến cho tất cả nhân vật lẫn người đọc kinh ngạc. Thế nhưng cậu không hề mang chút dã tâm nào với đời, sống thực thẳng thắn. Người có ân nhất định sẽ báo ân, người có oán nhất định phải trả oán. Trường An tuy trông có vẻ không phải người nhạy cảm nhưng cậu cũng rất dễ mềm lòng. Đối với nô lệ Lộ Đạt, không những không bắt xiềng xích (xiềng qua cổ tay), bóc lột sức lao động và bắt uống nước để làm thoái hóa khả năng biến thành thú như những nhà khác, cậu còn cho Lộ Đạt sống như thú nhân bình thường. Thậm chí cậu không tiếc gì mà dạy cho Lộ Đạt học đao, cũng đối xử thật dịu dàng như một người anh. Sự dịu dàng này nếu không để ý sẽ không thấy được, đặc biệt là khi phát hiện ra người Lộ Đạt yêu lại là gián điệp. Trường An sợ Lộ Đạt tổn thương nên không biết nói thế nào với đồ đệ của mình, nếu không thương thì chẳng thể nào có sự phân vân đó. Thường ngày, cậu y hệt bức tường toàn khắc nội quy cứng nhắc, nhưng làm việc gì cũng để ý đến tình huynh đệ. Tạp Tá theo chân Hoa Nghi và Trường An qua biết bao lần cửu tử nhất sinh, cậu không bao giờ quên. Thậm chí nếm mật nằm gai, chịu bị cá ăn thịt cắn xé cho nát da thịt cũng không chịu để người anh em của mình phải chết trước mắt mình. (Kết thúc spoil lần 1) Nói đến Hoa Nghi, anh khá là đặc biệt. Đây có thể nói là nhân vật lột xác ngoạn mục như thời kì văn hóa Pháp thuộc của Việt Nam vậy đó: kế thừa những giá trị cũ nhưng lại biến đổi hoàn toàn khác. Ban đầu Hoa Nghi là một thú nhân hiền lành như cục bột, tưởng như anh sẽ không bao giờ biết tức giận là gì. Tuy được trời phú cho một sức mạnh vô song nhưng anh chẳng bao giờ dùng đến. (Spoil tiếp) Cho đến khi thảm họa ập lên đầu anh – Nhị ca thí phụ sát huynh để chiếm quyền làm tộc trưởng. Hoa Nghi trở nên mạnh mẽ, cường đại và tất cả sức mạnh cũng như trí tuệ của anh được cuộc đời dồn ép phải bật ra. (Kết thúc spoil lần 2) Nói đến tình yêu của hai người thì không có gì quá đặc biệt. Nhìn chung mình thích ở một điểm là cả hai người đều mạnh, hào sảng nên tuy có sến nhưng vẫn rất ra dáng nam nhi. Thẳng thắn mà nói cho nên giữa hai người gần như không xảy ra khúc mắc gì bế tắc. Có thể nhìn thấy từ đầu tới cuối truyện, tình yêu của hai người trải dài từ những ngày Trường An mới 18 đến tận 20 năm sau đó. Tình yêu kéo dài, càng kéo dài càng sâu đậm. Các tuyến nhân vật phụ đều đặc sắc, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Đặc biệt là không nhân vật nào lại kém quan trọng trong câu chuyện này. Kể cả người cá không có tên (mà bà tác giả toàn gọi là nhân ngư “A A A” vì nó chỉ biết kêu khóc ra tiếng a a a =)) ) cũng là nguồn cơn của những sự việc khác nhau. Nhân vật phụ thì mình không dám nói nhiều, tình cảm đối với họ phải trải qua cả câu chuyện mới có thể tích lũy được và nương vào điều đó, Priest đã chơi vài cú ở cuối làm tim mình thọt lên tận họng. Không thể phủ nhận chính họ đã đóng góp rất nhiều cảm xúc và ý nghĩa cho truyện này. Có một điều mình khá nể Priest là cách tác giả tả binh khí và tả chiến đấu. Không chỉ là khung cảnh chiến đấu mà còn là đao pháp, cách thức chiến đấu vô cùng sống động, đặc biệt. Có thể thấy rằng từ những chiêu thức đầu tiên làm danh tự Trường An nổi như cồn đến những chiêu thức cuối cùng mà sư phụ cậu dạy cho cậu, đó là cả một quá trình biến đổi vô cùng ảo diệu và tinh thâm. (Spoil lần 3) Ban đầu Trường An dùng mã đao nặng trăm cân, điều này đã ảnh hưởng đến cổ tay cậu và chắc chắn cậu không thể chịu nổi về lâu dài vì thể chất yếu kém. Cho nên sư phụ cậu – Bắc Thích đã dạy cho cậu một chiêu cuối cùng mà bí mật của nó nằm ở chính chiếc đao ông dùng. Chiếc đao không có cán, ông tự dung nhập mình làm một với đao, nhẹ nhàng uyển chuyển mà rất hữu hiệu. Nó đòi hỏi sự tinh chuẩn và đó là điều Trường An đã có từ trước. (Kết thúc spoil) Nói về văn phong, Priest (và bạn edit) có một văn phong rất tự nhiên, súc tích. Cái này không thể đánh giá được chính xác vì mình không đọc văn bản gốc nhưng dựa trên các đoạn tả cảnh, tả người có thể thấy được mình không phải lướt đọc và bỏ qua quá nhiều. Có một đặc điểm trong văn Trung (đam, ngôn, bách…) là viết rườm rà hoa lệ. Nhưng chất văn Priest khá súc tích, dễ hiểu, phù hợp với nội dung truyện. Đây là một truyện, nếu càng nhìn vào chi tiết sẽ càng thấy tác giả dụng tâm sức, có logic và trôi chảy như một dòng sông. Hơn nữa, sự mạnh mẽ trong cá tính của hai nhân vật chính sẽ cho người đọc nếm cái vị rất đặc trưng của BL – một chất riêng mà tình yêu nam nữ hay nữ nữ không thể có được. – Mr. Carrot – atmstorywriters.wordpress.com *** CẢNH BÁO: TRUYỆN GIẾT CHÓC MÁU ME BẠO LỰC, CÓ CHI TIẾT ĂN THỊT UỐNG MÁU, THỈNH NÊN CÂN NHẮC TRƯỚC KHI NHẢY HỐ. TÓM TẮT ~Máu tươi nhuộm mặt đất, xác chết ngổn ngang, Trường An ra đời là một á thú mang thân thể yếu bệnh, vừa sinh ra đã gặp nạn diệt tộc, được một á thú khác may mắn sống sót tên Triết Ngôn phát hiện trong lùm cây. Triết Ngôn thân mang thương tích mất một tay, khổ khổ sở sở mang Trường An nhỏ đi đến nương tựa bộ lạc lớn, chịu bị khinh rẻ bán thân nuôi Trường An sống qua ngày. Tới năm thứ 7 thì Triết Ngôn chết, lưu lại Trường An nhỏ gầy cho một quả phụ nuôi dưỡng, mới được nửa năm Trường An phát hiện sự thật Triết Ngôn chết không phải do bệnh mà là bị người ám hại, Trường An 7 tuổi giết người trả thù cho Triết Ngôn, xong bỏ ra đi, lên Vũ Phong sơn tầm sư học đạo. Mười năm thấm thoát qua, Trường An lớn lên võ nghệ tinh thông, mang theo thân thể yếu bệnh cùng bảo đao xuống núi du ngoạn giang hồ, nhưng cũng không quên lời dặn của Triết Ngôn tìm cơ hội trả ơn cho người ngày xưa từng cứu giúp mình. ~ Hoa Nghi sinh ra làm con thứ của tộc trưởng bộ lạc, lại mang trong mình thiên phú dị bẩm, hoa văn màu bạc hiếm có, nhưng tính tình ôn hoà có chút ngây thơ. Năm mười bốn tuổi gặp biến cố lớn, nhị ca của y là á thú lập mưu giết chết cả cha mẹ anh em, chiếm ngôi tộc trưởng. Hoa Nghi trong một đêm mất đi tất cả phải chạy trốn xuôi ngược để thoát thân, sau trở thành vong khách, lăn lộn chém giết mười năm. Trong một đêm mưa hội ngộ Trường An, cùng nhau giết địch trải mưa máu gió tanh sinh tử tương giao, Hoa Nghi dần phát hiện tình cảm của mình dành cho Trường An đã không còn là tình chiến hữu đơn thuần nữa nên quyết tâm theo đuổi. Hai người trong thế giới thú nhân dã man cùng nhau chiến đấu, gầy dựng thành bang, xưng vương xưng đế, đối phó lòng người, cuối cùng là trả nợ máu. CẢM NHẬN + Em thụ từ lúc mới sinh đã yếu ớt khác người, đến gần cuối truyện tôi mới biết thì ra ẻm bị bệnh tim. Thế mà vẫn ngoan cường học võ công này nọ còn chém giết dũng mãnh cứu anh công, rồi còn làm thành chủ các kiểu nên tôi mạn phép suy đoán là không phải bệnh cấp tính nghiêm trọng gì lắm đâu;)))). Sống trên núi cả mười năm nên tính tình có hơi ngốc nghếch thẳng thắn nhưng ôn hoà, tình sâu nghĩa nặng, ý chí kiên định. Từ đầu tới cuối không bị bệnh hành hạ thì cũng bị thương do chiến đấu, thế nhưng không hề gục ngã, cứ ngu ngơ tiến về phía trước, trung thành với con đường mình đi, đôi khi phải bó tay với độ ngây ngô của ẻm. Phải nói là tác giả viết ngược rất tới nơi tới chốn, đọc cái đoạn ẻm một mình chiến đấu với cá ăn thịt dưới sông ấy, tôi đọc mà tim đập chân run luôn, ngược quá tàn bạo mà. + Anh công lúc nhỏ tính tình ôn hoà gần gũi, sau biến cố thì từng ngày trưởng thành hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có dã tâm hơn nữa. Mang mối hận trong lòng nhưng mặt ngoài lại hài hước, đôi khi khiến cho người khác cảm thấy anh là người hời hợt dễ nắm bắt nhưng sau mới phát hiện anh nhìn xa trông rộng, suy nghĩ sâu xa làm kẻ khác phải tin phục. Mười năm làm vong khách cũng không có vui vẻ gì cho cam đâu, cái chi tiết diễn tả anh công bị thương lòi ruột ấy, ôi ôi ôi tôi phải đọc lại câu ấy mấy lần mới tin mình đọc đúng, giật cả mình ấyT_T + Tình cảm chính là sự cứu rỗi trong thế giới dã man tàn nhẫn này, tình yêu của công và thụ không phải dạng mãnh liệt cuồng nhiệt mà nó chân thành ấm áp mà bền bỉ. Trong truyện còn có câu chuyện của những nhân vật phụ, nhiều người thuộc thế hệ trước, nhưng tất cả đều có liên kết với nhau, ân oán dây nhợ búa lua xua, có lúc rất bất ngờ. Có hai nhân vật mà tôi thắc mắc nhất đó là Sách Lai Mộc và nhị ca của Hoa Nghi - Kinh Sở. Thắc mắc ở đây là không thể hiểu nổi suy nghĩ của họ. Cho đến cuối cùng thì tác giả cũng không viết rõ lý do vì sao Sách Lai Mộc lại có đức tin là Thần và vì sao Kinh Sở có suy nghĩ gì để làm ra bao chuyện ác. Không biết có ai giống tôi không chứ tôi thấy hai nhân vật này hơi khó hiểu và mông lung lắm. Còn nhân vật gây tiếc nuối nhất có lẽ là Lộ Đạt, đi theo Trường An ngần ấy năm, được truyền dạy võ công, làm tướng lĩnh trong thành, có binh sĩ dưới tay, có danh dự có nhân phẩm. Thế nhưng người này ngu muội nông cạn, bị sắc đẹp làm mờ mắt, để kẻ thù lợi dụng mà quay lưng bán đứng cả quê hương, cuối cùng chết trong tiếc hận. + Truyện của Priest thì không cần tôi nói nhiều rồi phải không? Cái văn phong hài hước đấy bọc bên ngoài cái sự bi thương, lắng đọng về số phận con người bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong đau xót, khi đọc đến cuối tôi không thấy quá thương nhân vậy chính mà cũng không quá ghét nhân vật phản diện, cứ như tất cả đều ngang hàng nhau, mỗi người một số phận một suy ngĩ một lối đi. Kết thúc người đáng chết thì chết, người không đáng chết cũng chết nhưng người nên sống thì vẫn sống, cái kết HE nhưng không thấy vui vẻ thoải mái cũng không buồn đau xé lòng như tưởng tượng, chỉ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm là tất cả đã kết thúc, đây chính là phong cách rất khác của Priest. ĐÁNH GIÁ: 10/10 cho toàn bộ tác phẩm và 9/10 cho edit. *** Sơ lượt về hai người: Công là Hoa Nghi, là thú nhân, đồng thời cũng là người khi hóa thú có lông trắng duy nhất hơn 300 năm đổ lại (cái này cũng không nhớ rõ lắm, đọc cũng lâu rồi, đại thể là vậy đi). Tính tình lúc nhỏ có phần nhu hòa, lớn lên tộc có biến nên có chút thay đổi. Thụ là Trường An, là một á thú nhân, từ nhỏ có thể nói là một dạng người sức khỏe yếu kém, nhưng tính tình lại rất cứng rắn, rất chịu khó. Nội dung truyện: Đại loại là kiểu, thời đại loạn lạc, kẻ mạnh là vua kẻ yếu chỉ có con đường hoặc chết hoặc làm nô lệ. Các bộ tộc chia ra cai trị, có tộc muốn sống an ổn, cũng có tộc muốn bành trướng sức mạnh, có tộc lấy giết chóc làm thú vui. Tuy rằng, so với thời đại có nhà nước thì làm một tộc trưởng quyền hạn không bằng một nhà vua, nhưng dù sao, so với làm một tộc nhân bình thường, vẫn có nhiều thứ khiến người tham vọng, huống chi còn là tộc trưởng của một tộc lớn mạnh. Hoa Nghi chính là một trong những đứa con trai của tộc trưởng tộc hùng mạnh bấy giờ, lại là người nắm chắc trong tay vị trí tộc trưởng, vậy thử hỏi, những người con còn lại thì suy nghĩ như thế nào? Đặc biệt kẻ làm huynh lại là á thú nhân nhưng cực kì tham vọng? Tranh quyền đoạt vị, thời nào chẳng có, thí cha giết đệ, là chuyện rất đỗi bình thường. Truyện bắt đầu từ quá trình sống kham khổ của Trường An, giai đoạn Trường An tìm đường hóa mạnh. Sau khi xuống núi mới bắt đầu quá trình cùng Hoa Nghi dây dưa. Từ khi Hoa Nghi chỉ là một “sát thủ”, đến khi trở thành “vua”. Thời đại trong truyện chính là giai đoạn từ cuối bộ lạc cho đến khi bắt đầu hình thành nhà nước, trong quá trình đó, còn xuất hiện một thời kỳ, thời kỳ này có vẻ giống như thời kỳ Kỷ băng hà, được Priest mô tả cũng khá chi tiết, từ giai đoạn xuất hiện thiên tai mưa bão, đến lúc núi lửa phun trào, cuối cùng cả thế giới chiềm trong bóng đêm, phủ đầy băng tuyết giá rét. Khi thế giới lại được lập lại, “nhà nước” cũng bắt đầu xuất hiện, tường cao thành vững cũng dần được xây dựng, tham vọng lại không dừng ở đây… Cảm nhận cá nhân: Ừmmmmm, bộ này tính ra thì nội dung hay nhận vật chính đối với T không quá đặc sắc, truyện đọc ở mức bình thường, có thể xem như hơn giải trí một chút. Càng về sau càng thấy phong độ bị tụt lại. Việc đặt tả nhân vật chính cũng không hợp khẩu vị T cho lắm, cảm giác tả cao nhưng thực tế thì chưa tới. (Xin lưu ý, cũng đã nói rõ, cái này là cảm nhận cá nhân, Bộ này theo T được biết, có nhiều người đánh giá bộ này nằm trong top các bộ hay nhất của Priest, nhưng đối T, không chỉ so sánh với hầu hết truyện đam mỹ của Priest, mà là hầu hết truyện từng đọc của các tác giả khác, thì nó nằm ở mức giữa, không quá thấp, cũng không quá cao.) Tuy nhiên, truyện của Priest đều mang trong mình một triết lí riêng, chỉ cần không phải là đọc kiểu lướt qua, nhìn mà không thấy thì vẫn có thể cảm được giá trị trong bộ này.  “Chân thần rơi xuống, luân thường mục nát, Hỡi ôi thiên đạo, con người thành thú. Kẻ cầm đao gào thét, kẻ gặm cỏ bỏ chạy. Bỏ chạy bỏ chạy, run run rẩy rẩy…” Một trong những điểm T thích ở Priest chính là cách đặt tên. Từ tên đều có thể hình dung ra tính cách người đó như thế nào, trừ hai nhân vật chính ở trên thì nhân vật phụ để lại ấn tượng cho T hơn. Như Bắc Thích, Hạ Lan, Sách Lai Mộc (quái gở lại thông minh, hiểu sâu học rộng lại ngày ngày đốt hướng cầu thần),Thanh Lương (bị người ta khinh miệt, chê là phế vật, nhưng tâm lại là người thiện lương trong sạch), Tạp Tá. Hầu hết các nhân vật phụ trong đây, tả không nhiều nhưng thông qua hành động lời nói, lại để lại ấn tượng tốt đối với T, đặc biệt cặp đôi phụ của Bắc Thích x Hạ Lan, xuất hiện ít nhưng lại làm T luyến tiếc vô cùng. Trích một đoạn ở Chương 63 của nhà Yển: Hải Lan nghe thấy, liền dùng nửa thân thể che kín, cẩn thận kéo tay đối phương. Bắc Thích mặt không biểu cảm nói: “Đương gia của Phác Á gia đời này chạy thật là nhanh, có chút bản lĩnh rụt đầu đấy.” Hải Lan: “Ừm.” Bắc Thích lại nói: “Còn không mau đuổi theo!” Hải Lan: “Ừm.” Bắc Thích hất hai cái, chẳng hất được tay đối phương ra, không nhịn được nhíu mày nói: “Đồ chày gỗ này.” Hải Lan thoáng mỉm cười, vẫn nói: “Ừm.” Giây lát sau, Hải Lan lại bổ sung: “Ban nãy ta nhìn thấy pháo hiệu, có lẽ là tín hiệu cho người ở cổng thành bắc, Hoa Nghi thủ lĩnh có hậu chiêu, bên kia bọc đánh, Phác Á gia sẽ phải chui đầu vào lưới, yên tâm đi.” Bắc Thích chau mày: “Tiểu tử đó…” Ống tay áo của Hải Lan từ dưới lớp áo da thú buông xuống, cơ hồ che mất chỗ đôi tay hai người nắm nhau, khẽ cắt ngang lời than phiền: “Tay ngươi lạnh quá!” Bắc Thích sững sờ, bỗng nhiên né tránh ánh mắt đối phương, hai người trong tích tắc giống như đã đổi vai, hồ lô cưa miệng biến thành ai đó, qua một lúc lâu, Bắc Thích mới dường như hơi mất kiên nhẫn, nói nhỏ: “Ừm.” Mời các bạn đón đọc Thú Tùng Chi Đao của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Báo
Trong năm đó thì Triệu Trạch có những tài năng gì ưu tú thì hắn đã bộc lộ ra hết để trong rất nhiều nhân tài cậu có thể hoàn thành tốt cuộc khảo sát của cấp trên mình một cách xuất sắc nhất. Mục đích cuối cùng của cậu là để được trở lại tổ chức với phong thái ung dung và được sự kính ngưỡng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Thiệu Trạch chậm rãi uống một ngụm trà “Xin lỗi, gió lớn quá, tôi nghe không rõ.” *** Mình chưa thấy bộ nào thụ thông minh tài giỏi như bộ này, anh công cũng thuộc loại bá đạo ngầu lòi ra mà vẫn bị em nó xoay như chong chóng. Nội dung hắc bang đấu trí oánh nhau cực ổn, có nhiều tình tiết gây hài, nhưng cái làm mình ấn tượng nhất trong truyện là cảnh xôi thịt bảy ngày bảy đêm =))) ôi giời thể loại ABO mà lại, xôi thịt chất thôi rồi. Đặc biệt là với em thụ cường như này, đọc cảnh anh công đè được ẻm mà thấy thành tựu lắm, mừng thay cho anh công luôn =)) *** Thụ là một omega giả làm beta, tham gia thi tuyển vào tầng trung tâm của tổ chức. Vòng thi cuối: kiếm 8tr888 trong một tuần với 1000đ có sẵn. Thụ dùng tiền đi thăm dò tin tức rồi quyết định giả gái tham gia vào lễ kết hôn của gia chủ Lý gia. Tại đó, thụ gặp công, hai người tham gia vào một vụ cá cược: trong vòng nửa tháng, thụ làm công yêu thụ thì sẽ lấy đc 10tr đồng. Trong vòng nửa tháng đó, thụ làm đủ mọi cách để kiếm tiền nhưng bị công lấy hết =))))))))))) công yêu thụ mà ko nói, sợ nói rồi thụ lấy đc tiền thì bỏ đi mất. Cuối cùng, thụ lừa tiền cha hôn thê của công, ôm tiền trốn =))))))))))) Hai năm sau, thụ đã làm trên tầng trung tâm tổ chức, thân phận thật là con ông chủ tổ chức. Ba thụ biết đc chuyện của hai người nên cho thụ qua khu của công quản lý công việc mới (mang tiếng quản lý nhưng thực ra là bán con trá hình =)))))))))))) Hai người gặp lại nhau, công từ thái độ lãnh đam chuyển sang nhiệt tình theo đuổi thụ nên thụ không tin =)))))))))))) nhưng cuối cùng cũng dụ đc thụ về nhà mình (sau khi dùng đủ trò mèo =))))))))) Thụ phải giải quyết công việc cá nhân, bị thương chảy nhiều máu làm lộ ra chất dẫn dụ omega và thân phận thật của mình (bí mật!!!). Do chất dẫn dụ bị che dấu quá lâu nên khi bị lộ ra trực tiếp dẫn tới kì phát tình, nhưng ko thể đánh dấu liền vì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau một khoảng tgian ngắn, thụ tiến vào kì phát tình và được (tất nhiên) công đánh dấu, 7 ngày lận nha~~~ Công và thụ tìm cách giết Thiệu Tu Dung – cậu của thụ. Là người luôn muốn bắt thụ lấy tuyến omega. Ông này thương ba của thụ nên tìm mọi cách thu hút sự chú ý và muốn bắt cha thụ về ở với mình. Nhờ sự ra mặt của ông ngoại thụ, ba thụ và Thiệu Tu Dung ở với nhau nửa tháng, ba thụ chỉ yêu mẹ thụ nên ko chấp nhận TTD còn TTD quá cố chấp nên tìm cách tự sát chung với ba thụ + công + thụ. Mọi người đều được cứu sống, TTD bị thôi miên cho quên đi tình cảm với ba thụ. Sau khi vết thương lành, công thụ tổ chức đám cưới _________________________ Nhận xét cá nhân: Thể loại truyện là ABO, thụ O công A nhưng thụ rất mạnh mẽ, thông minh. Bản thân mình rất thụ như vậy, công thì đủ ôn nhu với thụ, đủ quyết đoán với những quyết định, đủ lãnh đam với những người cần phải lãnh đạm. Mặc dù công yêu thụ từ bé nhưng khi gặp lại, công hoàn toàn yêu chính con người thụ chứ ko phải hình bóng giả tạo trong quá khứ. Chuyện tình cảm hai người ko phải quá chậm, cũng ko quá nhanh mà nó đến một cách rất tự nhiên, ko gò bó, ép buộc nhưng lại gắn bó một cách sâu sắc. Trái với chuyện tình của công và thụ thì tình yêu đơn phương của TTD rất day dứt đau khổ. dẫu biết yêu đơn phương lúc nào cũng khổ mà cái người ấy lại chính là em rể của mình. Tôi nhớ ông từng nói đại loại rằng: Nếu Tiểu Nhu (mẹ của tiểu thụ) còn sống ông đã ko làm tới mức như vậy, nhưng tại sao Tiểu Nhu lại chết. Đúng vậy, nếu bà ấy ko chết thì có lẽ ông và Cố Tiêu vẫn là bạn tốt, có lẽ quan hệ của ông với cháu mình ko phải là ngươi sống ta chết,… Tới khi bị thôi miên quên mất tình cảm ấy rồi, ông lai “cảm thấy… dường như mình đã chết đi.” Truyện khá là hài hước, rất thích hợp cho những bạn muốn đọc truyện sâu sắc, chú ý vào nội dung tình tiết. Truyện khá dài (78 chương) nhưng khi đã bắt đầu đọc rồi là không thể nào dứt ra giữa chừng được cộng thêm một bản edit quá mượt của editor. Bảo đảm rằng bạn sẽ không hối hận đâu. TRUYỆN NÊN ĐỌC *** Văn án: Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và … niềm tin của mình không hề sai. Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện “Thế giới này điên rồi”, đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là “Bất báo” vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay. Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12. Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng. Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn “bình chân như vại”. *** (Trích đoạn) “Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng.” “Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác.” Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao? “Còn ba việc phải chú ý.” Vị giám khảo nói “Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm.” Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết! Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch. Nhưng Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện. Có một câu nói rất hay rằng “Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn”. Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước! Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong … cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn “chưa đúng đâu cưng” Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi. Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt. Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người. Chúc bạn đọc truyện vui nhé!   Mời các bạn đón đọc Bất Báo của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Sau một trận nổ, Du Tiểu Mặc bỗng chốc trờ thành đệ tử dưới danh của phái Thiên Tâm, hơn nữa tư chất rất kém. Ngay lúc hắn chuẩn bị thích ứng với hoàn cảnh, hắn nghe được một tin dữ, nếu như trong vòng nửa năm không thể luyện chế ra thành phẩm đã được chỉ định và trở thành đệ tử chính thức của phái Thiên Tâm, hắn sẽ bị đuổi khỏi phái… Vì thế, Du Tiểu Mặc đang cố gắng kiếm tiền để gặp tên Lăng Tiêu khoác da người, về sau hắn mới sững sờ nhận ra, tên này thật sự khoác một lớp da người… Thuộc tính của Lăng Tiêu: giả nhân giả nghĩa, phúc hắc. *** Du Tiểu Mặc sau khi bị tai nạn tan xác liền xuyên đến một thế giới khác mà tại đây con người có những khả năng siêu phàm, vượt trội về sức mạnh. Và điều đấy không thể ngăn cản được sự thật là em có tài phú hơn người, người ta tu luyện chân chính méo bằng em biết nửa tiếng trước. Rồi như định mệnh, anh công xuất thân từ phố đại gia xuống xóm nhà lá tìm người liền thấy hứng thú với em. Và sau đấy thì khỏi đoán, em chính là X-men mà anh đang cần tìm. Sau đấy thì hai đứa hai thiên phú trời ban thống trị từ ngõ này đến phường kia, cứ thằng nào khoẻ hay con ông cháu bà không thành bạn thì cũng có ân tình cần đáp, thằng nào phản diện ấy hả, khoẻ đến mấy thì cứ đợi chục chương là cũng phải chết thôi. Cả một bộ truyện dài đều nói về quá trình hai đứa phấn đấu từ tổ trưởng khu phố đến chủ tịch thành phố và cuối cùng đã thành công giành vị trí chủ tịch nước thống trị thế giới. Sau đây là một ít về thân thế của hai đứa. Du Tiểu Mặc sinh tại trái đất, vi diệu là ở đây cũng có những người tu chân các thứ [Xin đừng hoang mang mình có phải người trái đất không :]]] Gia tộc em chính là một thế lực lớn TẠI TRÁI ĐẤT về phương diện này. Lúc em sinh ra thì phụ huynh phát hiện em không có thiên phú vì mấy cái thử nghiệm rởm đời dẫn đến em méo biết đến cái gì mà chết tức tưởi và cuộc đời quay 180 độ sang màu hồng rực rỡ [Tác giả tuyệt đối không rủ rê tự vẫn :]]] Sau đấy thì như đã nói, em như một vị thần và trèo lên đỉnh thế giới. Còn về Lăng Tiêu thì từ lúc sinh ra đã éo le, mẹ anh thực ra không phải mẹ anh, bố anh không hoàn toàn là bố anh. Vì nhiều lí do mà bố mẹ anh hợp tác với nhau để có được đứa con xuất chúng dị hợp tử như anh. Người chân chính mang thai anh và trao nốt cho anh phần còn thiếu để anh trở nên bá cmn đạo là..... bố thứ hai anh. Và với một hệ gen biến dị vô cùng phong phú Lăng Tiêu đã thành công trong công tác chọn giống và tiến hoá trở thành bá chủ thế giới. Quá trình thì xin được lược bỏ vì quá nhiều thứ lảm nhảm. Đọc truyện để biết thêm cái kết HE như thế nào. Đánh giá Khá. Có đôi khi hơi sa đà quá. Nhiều thứ lảm nhảm mà hoàn toàn có thể cắt bớt đi, thay vì làm phim Ấn Độ với mỗi cái hít thở cũng phải viết để truyện nó dài ngoằng ra như vậy. Bàn tay vàng cũng hơi vi diệu. Quá phân biệt đối xử, nhân vật phản diện được gây dựng hoành tráng như vậy mà đánh tầm 50 chương đã đi ngỏm củ tỏi. Mỗi đứa phản diện xuất hiện như một vị thần và sau khi hết đất liền bị đá khỏi sân khấu không thương tiếc, chưa kịp chào khán giả một câu liền đi khỏi màn hình. Bất mãn cuối, đây là con trai đó, ngưng bánh bèo. Càng về cuối lại càng bánh bèo là thế nào??!!! H đầu truyện rất nhàm, may mà về cuối đã ổn hơn nhiều, tiến triển tốt...... cắt ngắn H đi. *** Vừa đọc xong truyện này, bây h lại còn đúng 00:12 nữa chứ, mình muốn review luôn cho nóng. Thực sự thì mình bắt đầu nản ở tầm chương 250 nhưng mình lại chợt nghĩ lại mục đích mình bắt đầu đọc, chính là tìm một câu chuyện ấm áp hài hước ngọt ngào an ủi cho tâm hồn sau khi đọc một truyện hết sức nặng nề đau đớn nên mình lại tiếp tục. Và bởi vì mình đã không còn cái nhiệt huyết lúc mới đọc ngôn tình, lúc nào cũng sẵn sàng đọc những truyện dài đến cả 400, 500 chương nên con số 713 và 18 phiên ngoại thực sự là sự thử thách rất lớn. Vì truyện này mình nghĩ đã quá nổi tiếng quá kinh điển rồi nhỉ, công thụ quen nhau bên nhau yêu nhau rất tự nhiên và đáng yêu. Đoạn đầu truyện anh công rất thần bí, trí lực lại kinh người, bảo vệ em thụ không sai một chút nào. Sau đó là cả quá trình thu phục yêu thú và tiểu đệ cũng như đánh quái đánh háo hôi của 2 người, từng bước tạo nên 1 truyền thuyết. Điểm trừ của truyện là có vài chỗ hơi bị hở hoặc tác giả quên không làm sáng tỏ (cũng có thể tác giả làm mập mờ rồi nhưng mình vẫn không hiểu) ví dụ như rốt cuộc âm mưu của Lâm Tiếu là gì, đã làm gì mà khiến cho Lăng Tiêu lại thức dậy? Nhưng cũng chỉ là vài điểm nhỏ ở đấy thôi, tổng thể thì câu truyện vẫn rất hay, logic, có sức hút cao. Công lao lớn nhất ở đây chắc chắn là ở người edit rồi, edit rất hay rất thuần lại còn tự nhiên nhưng có điều mình băn khoăn mãi là về vấn đề giờ giấc. Bởi vì 1 canh giờ là 2 tiếng cho nên mình không biết canh giờ ở trong truyện là rốt cuộc là giờ chuẩn hay người edit của để vậy cho có phong thái cổ xưa và dễ hiểu. Còn một vấn đề nữa mình không biết là tại người edit hay nguyên tác tiếng Trung đã thế nhưng mà ngôn ngữ nói có hơi nhiều quá, nhiều đoạn cảm thấy thật hơi chối. Các cặp đôi phụ cũng rất đáng yêu, có điều tác giả chẳng chú tâm gì mấy, nuối tiếc nhất của mình là không được thấy đôi sư đồ Phó Thương Khung và Vệ Bạch chính thức từ ái đồ trở thành thê tử. Còn nữa, có một vấn đề chỉ nằm ở ngoại truyện, vấn đề này chính là nam phụ. Cũng vì một vài ảnh hưởng tâm lý trong cuộc sống hiện tại của mình và đặc biệt là sở thích cá nhân, mình có phần chướng mắt cái thứ tình cảm của em trai Tiểu Mặc dành cho Tiểu Mặc, cũng hơi chướng mắt cái cách đối xử và suy nghĩ của Tiểu Mặc về cái phần tình cảm không đơn thuần đấy. Đến bản thân em thụ còn thấy chột dạ khi nhắc đến mối quan hệ của em và em trai trước công thì chứng tỏ em thụ cũng đã có nhận thức về phần tình cảm ấy rồi nhưng mà thụ vẫn tình nguyện nghĩ rằng tình cảm ấy chỉ hơi đặc biệt hơn tình anh em chút xíu thôi. Nói thật thì khi thấy đoạn em trai Tiểu Mặc ghen với Lăng Tiêu mình còn thấy phẫn nộ và uất ức thay cho Lăng Tiêu. Nam phụ à, anh có quyền gì? Anh có quyền gì chứ? Mình lan man dài dòng về cái tiểu tiết này quá rồi, tốt xấu gì Lăng Tiêu cũng là chúa tể, cái phần tâm tư nhỏ nhoi lại còn vướng (cũng như chính là cái cớ để gần gũi) tầng quan hệ anh em này, sẽ giải quyết rất dễ dàng rồi. Nói chung thì bộ này rất hay và đáng đọc chỉ là nó có chút hơi dài quá. Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân của tác giả Doãn Gia.
Nam Thành Gió Nổi
Chỉ là một sinh viên bình thường nhưng trong một lần ngoài ý muốn trong trường xảy ra một vụ án giết người mà Lâm Hành bị cuốn vào. Thâm nhập vào theo vụ án, vì vậy càng ngày càng nhiều bằng chứng cùng những sự việc quỷ dị xuất hiện xung quanh cậu, . Rất nhiều tình huống thậm chí căn bản không thể dùng khoa học giải thích.Đến tột cùng nên tiếp tục kiên định làm một kẻ vô thần, hay tin tưởng bản thân chứng kiến sự kiện thần bí. Lâm Hành không biết.Điều duy nhất có thể xác định chính là, chỉ cần ở cùng Nam Úc Thành, thì nhất định có thể sống sót. Đây là bản giới thiệu tóm tắt của tác giả đối với câu chuyện này. Tác giả: Truyện này thuộc thể loại: Ấm áp, hoan thoát, khôi hài, thoải mái... Ha ha, đùa thôi những thứ đó đều không có! Độc giả: Vậy bên trong truyện có những gi? Tác giả: Thi thể, huyết tinh, máu me khủng bố, sát thủ điên cuồng, mổ não chặt thi thể... nội dung đại khái như vậy! Độc giả:... Hiện tại không muốn đọc nữa còn kịp không?Tác giả: Không thành vấn đề nha, tôi rất tùy ý. (quay đầu lại vẫy tay) *** .Jeanne - fb/ReviewQuốcDân: CẢNH BÁO: Đây là một bài review chê, có spoil một chút nội dung và DÀI, mọi người cân nhắc. ĐÁNH GIÁ: Điểm tình tiết: 6/10 Điểm nhân vật: 7/10 Điểm chung: 6/10 Không biết có phải tôi khó tính nhưng thụ trong này nhược đến phát bực, rõ ràng là người ta đang bảo vệ mình, vậy mà ráng suy luận ra lung tung, còn chưa kể bản thân đã không làm được gì (à, được mỗi cái sunsee suy nghĩ) thì anh công dặn đứng yên chờ anh thì cứ đứng, chạy loạn lên gặp nguy hiểm để anh công cứu sml. Em thụ lại khá trầm tính và để ý, chuyện gì cũng giữ kín trong lòng (tính cách này y như anh công) nên hai người có nhiều khúc mắc lớn. À còn có vụ em thụ vạn nhân mê, người gặp người thích :))) Không hiểu sao tôi có chút không thích vụ này. Anh công trong này khá ổn, đẹp trai có, năng lực thì càng thừa, lại còn rất chung tình nữa. Anh là cảnh sát phụ trách những vụ án không phải người gây ra nên chắn chắn anh đã có khả năng hàng yêu tróc quỷ nhưng tôi lại thấy nó cứ nửa vời sao sao ấy, hoặc có thể do tác giả không miêu tả chi tiết nên tôi cũng không ý kiến gì thêm. Nếu cặp chính làm tôi hụt hẫng thì cặp phụ lại chính là điểm sáng của truyện. Anh công bình thường dịu dàng với thụ chính bao nhiêu thì với thụ của mình anh lại cường hóa, hắc hóa, ức hiếp con người ta bấy nhiêu. Em thụ này thì đáng yêu cực kì, tựa như một đứa nhỏ vậy (dù tuổi đã cỡ một nghìn mấy =))))) ), tính cách ngang bướng, ấu trĩ, không có tiền đồ, lúc nào cũng lẽo đẽo theo thụ chính gọi một tiếng “Anh trai nhỏ” khiến tim tôi muỗn nhũn ra luôn. Tiếc rằng đất diễn của cặp này ít quá, không biết tác giả có định làm thêm hệ liệt về đôi này không. Đó là nhân vật, còn cốt truyện thì tôi thấy không hài lòng chút nào. Đúng thật có nhiều cảnh đọc rợn tóc gáy, nhưng mà nội dung rời rạc, mấy câu hỏi đặt ra trong suốt quá trình đọc tác giả chưa mở nút được, nếu có thì sơ xài (điển hình là tình cảm của cặp phụ, nhào vô một cái yêu nhau luôn và tôi kiểu WTF? Hoặc là chuyện xưa của anh công, không phải rắc rối nhưng đọc vào cảm thấy rất chán nản, lý do anh đưa ra về việc anh phải giấu thụ mọi chuyện không có rõ ràng) Yếu tố trinh thám của truyện thì vẫn có, tôi đoán tác giả định theo chiều hướng nhân vật biết trước hung thủ mà không có chứng cứ để bắt hay uy hiếp được nhưng viết chưa hay, hung thủ dễ đoán :))) Rồi sau đó là nguyên một âm mưu to lớn cùng hàng loạt bẫy rập được thiết kế tinh vi. Tôi đánh giá cao cái bẫy mà tác giả đặt ra, chỉ có điều cách tác giả dẫn dắt tôi vào cái bẫy đó khiến cho tôi càng thêm mông lung hơn, chẳng rõ đâu vào đâu hết. Vấn đề tiếp theo là dòng thời gian, tác giả khiến tôi mờ mịt về dòng thời gian của công, thụ và con oán linh thể, chưa kể tôi chán con oán linh thể kinh khủng, khác xa với tưởng tuọng ngầu lòi của tôi hic. Dòng thời gian tác giả khai thác rất được, đi từ quá khứ đến hiện tại hẳn hoi, nhưng ngay đoạn thời gian lúc Lâm Hành còn nhỏ cùng với Cố Kỳ Viễn tôi lại không hiểu lắm, nhất là vụ án moi tim của mấy bà giúp việc. Tôi nghĩ tác giả chỉnh sửa lại cách thể hiện là ổn ngay. Nói chung sau khi cày hết thì tôi chửi thụ nhiều nhất, yếu đến phát sợ, toàn anh công gánh team đến mệt :< Lúc tôi đọc còn nhiều ý không thích lắm mà nhớ không hết, nên đến đây thôi. Dù sao đây cũng là một bộ đam ổn. Thật ra nếu mấy thím chỉ chú tâm vào tình cảm của hai nhân vật chính thì đây là bộ đam hay hẳn hoi. Cảm tình của công thụ dành cho nhau rất sâu đậm, nhìn qua thì thấy công sủng thụ có hơi quá nhưng thật ra thụ cũng thương công lắm ấy chứ, tình cảm lâu dài đến mức ăn ý luôn mà. Còn mấy đoạn đầu lúc thụ mới bắt đầu yêu công cũng đáng yêu lắm, đúng kiểu tuổi trẻ nồng nhiệt thanh xuân phơi phới luôn. Thích hợp đọc giải trí. Về edit: Bạn editor còn mắc nhiều lỗi, tập trung hơi nhiều vào QT nên nhiều khi câu văn chưa được mượt lắm, nhưng nhìn chung cũng ổn. Tôi thích cách bạn ấy chú thích những từ lạ ngay dưới đoạn để tôi hiểu luôn, không gắn ở cuối trang để cuối cùng tôi đọc cả chương xong chẳng nhớ từ đó là từ qué nào ở khúc trên. Bạn ấy edit cp phụ của tôi đáng yêu xĩu luôn. *** Sắc trời dần dần tối sầm xuống. Trong lúc Lâm Hành ở bên trong xe bus xóc nảy chậm rãi tỉnh lại. Xe bus vận chuyển hành khách vụng về di chuyển thân thể to lớn rẽ vào một khúc ngoặt trên đường lớn, đi qua một biển báo giao thông ven đường, nhắc nhở khoảng cách đến trạm thu phí còn 5km Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại thời gian là sáu giờ hai mươi tám phút. Lâm Hành ước lượng thời gian, đến trường học khoảng chừng bảy giờ rưỡi, vừa vặn tám giờ kịp thời gian tập huấn của đội bóng rổ. Cậu chậm rãi xoay người, thả lỏng thân thể ngáp một cái, ánh mắt chuyển qua người đang ngủ bên cạnh mình. Hẳn là một người đàn ông trẻ tuổi. Sở dĩ nói hẳn là, bởi vì từ lúc Lâm Hành lên xe, người này vẫn duy trì trạng thái ngủ gật, trên mặt được che kín bởi một quyển tạp chí phụ nữ tổng hợp, toàn bộ gương mặt bị che kín, chỉ có thể từ thân hình phán đoán người này tuổi cũng không lớn lắm. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám phối hợp với quần tây màu đen. Xuyên thấu qua nút thắt cổ áo sơ mi mở rộng có thể nhìn thấy cổ anh ta có màu mật ong, nhìn qua tuổi trẻ mà ngập tràn sức sống. Vóc dáng anh ta rất cao, ở trong không gian chật hẹp của ghế ngồi tựa hồ có hơi vướng víu, chân trái thoáng co lại, đùi phải vẫn luôn dựa vào phía dưới ghê trước, anh ta đem hai tay khoanh lại gối ở sau gáy, cả người ngửa mặt dựa vào trên ghế ngồi, không nhúc nhích, tựa hồ ngủ rất say. Từ lúc lên xe đến bây giờ, đã sắp ba tiếng người này trước sau vẫn không hề nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả hô hấp đều rất khó phát hiện. Trên thực tế, nếu như không phải lúc trước xe bus chuyển động phạm vi quá lớn, Lâm Hành không giữ được thăng bằng, không cẩn thận đụng phải cánh tay của người này, cảm giác được cảm xúc ấm áp, bằng không e sợ cậu thật sự sẽ suy đoán người này thật ra là một bộ thi thể cứng ngắc. Lúc này thời gian xe bus đến nơi khoảng chừng hơn bốn mươi phút nữa, Lâm Hành lúc trước ngủ hơn hai giờ, hiện tại đã có tinh thần, nhàm chán không có việc gì làm liền đưa mắt quan sát chung quanh. Đây là một chiếc xe bus phổ thông vận chuyển hành khách, mỗi một hàng có bốn chỗ ngồi, trái phải có hai vị trí, ở giữa là lối đi lại dành cho hành khách. Chỗ ngồi hiện tại của cậu, là hàng thứ ba gần với cửa sổ, trước sau tầm nhìn đều rất tốt, có thể thấy rõ ràng toàn bộ tình huống trong xe. Vì lý do thời gian chạy xe quá dài, trên xe phần lớn hành khách đều đang ngủ. Lâm Hành đơn giản nhìn một chút, chỉ có phía sau một thanh niên tuổi tác so với cậu không chênh lệch lắm đang nghịch điện thoại di động, trên đầu xe TV treo lơ lửng còn đang phát bộ phim điện ảnh hài của Châu Tinh Trì, âm thanh không ngừng truyền tới khiến buồng xe an tĩnh có vẻ hơi ồn ào. Xung quanh sắc trời đã tối tăm cơ hồ sắp không thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Bây giờ mới vào tháng năm, thời gian vừa mới đến sáu giờ rưỡi, sắc trời không đến nỗi tối tăm nhanh chóng như thế, vừa nãy trời còn sáng, chẳng lẽ đột nhiên mưa xuống? Nếu là như thế vậy buổi tập huấn bóng rổ tối nay sẽ bị hủy! Vì vậy Lâm Hành liền đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Cái nhìn này, ngược lại là khiến Lâm Hành ngẩn ra. Cậu nhớ tới mấy phút trước cậu tỉnh lại, xe bus vừa mới di chuyển qua một khúc cua, trên đường đi qua một biển báo giao thông, trên đó có ghi cách trạm thu phí còn khoảng năm km. Nhưng tại sao vừa nãy cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ chợt loé lên biển báo giao thông dĩ nhiên giống hệt với biển báo vừa nãy! Xe bus chạy trên đường cao tốc, không thể dễ dàng quay đầu trên đường, đồng thời ở trong mấy phút ngắn ngủi, tuy rằng cậu vẫn luôn quan sát tình huống bên trong xe, nhưng vẫn có thể cảm giác được xe bus vẫn luôn vững vàng tiến về phía trước, cũng chưa từng xuất hiện tình huống quay đầu. Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì?   Mời các bạn đón đọc Nam Thành Gió Nổi của tác giả Thu Ký Bạch.
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Văn án: Có một con yêu thú xuống núi sau 2000 năm. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mang trong mình chí lớn thi đậu công chức, con yêu thú không bằng cấp mở ra một câu chuyện vừa hấp dẫn vừa kịch tính. *** "Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con.” Yêu thú Phù Ly tỉnh lại sau giấc ngủ say. Vì giữ lời hứa năm xưa mà nhìn ngắm lại trần gian nơi con người sống. Nếu ngày xưa yêu thú đứng trên mọi giống loài, con người chỉ là vật ti tiện thì bây giờ con người đã trở thành con cưng của trời đất. Cách duy nhất để sống hài hòa với con người là hòa nhập. Nếu phản kháng thì chết không toàn thân. Mang trong mình sự thiện lương và sự cưng chiều vô tận của trưởng bối, Phù Ly ngây thơ học cách thích nghi với con người. Thân thế của Phù Ly là một bí ẩn với một thân những pháp bảo tưởng như đã mất tích, một thân giá trị vũ lực cao. Những con yêu thú thượng cổ cũng từ từ xuất thế. Là điềm lành hay điềm dữ, tương truyền khi yêu hoàng sinh ra sẽ dẫn dắt chúng yêu thú, thảo phạt lại loài người đáng khinh kia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con người với sự chúc lành của thiên đạo mà tàn phá thiên nhiên một cách tuyệt tình, hại nhau không từ thủ đoạn. Thứ con người nhát gan ngày xưa ấy, bây giờ lại vươn lên mạnh mẽ nhất. Dõi theo bước chân của Phù Ly, chúng ta sẽ thấy mặt sáng cũng như cả mặt tối của con người và chúng yêu. Những con yêu thú xưa ấy nay lại chẳng bằng xưa, cũng chưa chắc con người cứ ngang tàn được như vậy hoài. Dòm xem tộc long vương thì thấy, báo ứng tới rồi. Thế nhưng luôn luôn có kẻ không cam lòng, ban quản lí tu chân giới ra đời như vậy đấy. Mà kẻ đứng đầu đáng cười nhất lại là một con rồng máu lai, kẻ phải chịu mệnh khổ từ nhỏ do dòng máu của mình. Một con rồng mệnh khổ lại mang cả vận mệnh của quốc gia, công đức vô hạn lại gặp phải một con yêu thú Phù Ly ngây thơ, chuyện gì sẽ xảy ra? Một câu chuyện thú vị nhưng không quá phức tạp, đan xen đó là cả những thói xấu hiện tại của xã hội chúng ta hiện giờ. Ngọt ngào và tình tiết có phần hơi nhanh, nếu tác giả trau chuốt hơn, mình nghĩ đây sẽ là một câu chuyện tuyệt phẩm. Dù sao thì các bạn hãy trải nghiệm thử nhé. #Hồ_Nhi Vẫn là motip quen thuộc "thụ bàn tay vàng" trong các tác phẩm của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, nhưng ít nhất trong tác phẩm này không đẩy tinh thần tự tôn dân tộc Hoa Hạ lên quá cao như nhiều tác phẩm khác nữa, khiến Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đọc dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài ra nếu các bạn để ý thì xưa giờ truyện của Nguyệt tỷ đều làm nhân vật công khá lu mờ so với nhân vật thụ, nhưng trong tác phẩm này thì đất diễn của anh công Trang Khanh thật sự rất nhiều, và ảnh cũng xịn xò, nổi bần bật không kém gì bạn thụ Phù Ly đâu. Và không chỉ khác biệt rất nhiều so với các nhân vật công trong các tác phẩm của mình, anh công Trang Khanh trong này có lẽ còn "đặc biệt" hơn hẳn so với rất nhiều anh công "hoàn mỹ" của các bộ truyện đam mỹ khác nữa. Bởi vì ảnh là một con rồng lai tuy giỏi mà chảnh, tuy giàu mà keo, tuy cao cao tại thượng nhưng cũng lắm lúc che chow cực kỳ nè. ---- Tộc Thanh Long không biết, bọn họ vừa mới đi, Trang Khanh đã đổ hết châu báu của mình ra, châu báu đủ mọi màu sắc bày dưới đất, anh nhìn xung quanh, cẩn thận bày kết giới, đột nhiên hóa thành một con Kim Long không tính là to, chui vào trong núi châu báu, lăn lộn trong đó vài vòng. ---- Trang Khanh quay đầu nhìn những người khác đang nhìn quả cây trong tay anh với ánh mắt trông mong, anh chọn quả nhỏ nhất đưa cho Sở Dư, "Cầm lấy chia nhau." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bỏ quả vào trong túi Càn Khôn của mình, quay người đi mất. "Chỉ một quả, mọi người chúng ta chia nhau?" Sở Dư ngơ ngác cầm quả Châu Ngọc trong tay, hơn nửa ngày vẫn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Kẹt xỉ tới mức này, còn không biết xấu hổ làm lão đại của ban quản lý sao? ---- Thế nhưng người cao lãnh, kẹo kéo lại còn hay act cool như Trang Khanh, ấy vậy mà lúc yêu rồi lại dịu dàng và hành xử "soái ca" với Phù Ly hết cỡ. Sắp tới Valentine thì những đứa vừa FA vừa đỗ nghèo khỉ như chúng ta thì nên làm gì? Nên ở nhà cầu mưa và ăn cẩu lương do hai lão đại của giới thần tiên này ban phát thôi cả nhà oyyyyy. Lấy bối cảnh yêu quái và con người cùng chung sống hòa bình ở thời hiện đại, nơi mà bên cạnh chính phủ quản lý con người thì còn có một "Ban quản lý tu chân" chuyên quản lý yêu quái tứ phương; Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đã vẽ nên một bức tranh khá mới mẻ về những hiện tượng thiên nhiên (ví dụ như mưa to là Rồng đang tức giận, sấm chớp ào ào là vì Cùng Kỳ, Thao Thiết tái xuất...) cho trí tưởng tượng của chúng ta thêm màu thú vị. Nếu các bạn yêu thích truyện hài sủng thì nhất định không nên bỏ qua tác phẩm này của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhé! TN - fb/reviewdammyngontinh Mời các bạn đón đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.