Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chớ Hỏi Chốn Quân Về - Đê Biên Nhứ

Thật ra ban đầu khi nhìn thấy tên truyện, nghe nó cứ phũ phũ kiểu gì ấy. Nhưng mà khi quyết định lọt hố thì tớ mới nhận ra là mình lầm rồi, lầm to rồi :v Bởi vì xuyên suốt câu chuyện từ đầu đến cuối đều là quá trình ngọt sủng chết người của cặp đôi nhân vật chính: Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan. Mà khoan đã, như đã nói trên, đây là câu chuyện về cặp đôi chính là Mã Văn Tài và Diệp Quân Lam, truyện có (rất nhiều) những yếu tố dìm hàng cặp đôi Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nên nếu ai là người hâm mộ nguyên tác nên cẩn thận cân nhắc trước khi đọc review và nhảy hố. Xin cảm ơn. ... Diệp Quân Lan vốn là một linh hồn vất vưởng do sự thất trách của địa phủ mà mãi vẫn chưa thể siêu sinh. Nàng lưu lạc trên cõi trần ai thênh thang, chứng kiến bao sự trêu ngươi của vận mệnh, bao cảnh trái ngang của nhân tình thế thái. Đến một ngày, nàng bỗng nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba tuổi dễ thương trắng trẻo, nàng đã rất ấn tượng với đôi mắt hồn nhiên ấy mà không biết rằng chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng chốc ấy chính là cầu nối bắt đầu đoạn nhân duyên của hai người. Lần đầu gặp hắn, nàng chỉ nghĩ đứa trẻ này thật hạnh phúc, bên cạnh có một mẫu thân xinh đẹp phúc hậu và một phụ thân tuấn lãng. Từ ánh mắt cũng có thể thấy đứa nhỏ này thật sung sướng biết bao. Lần thứ hai gặp lại, nàng hoảng hốt vì sao đôi mắt trong trẻo tràn ngập hạnh phúc trước kia tại sao lại trở nên lạnh nhạt thờ ơ như vậy, điều gì đã khiến một đứa trẻ trở nên như thế này? Nàng vô cớ cảm thấy xót thương. Lần thứ ba nhìn thấy hắn, không ngờ đứa trẻ này có khả năng nhìn thấy một linh hồn vất vưởng như Diệp Quân Lan. Một đứa trẻ như hắn đã phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ mình chết đi. Mã Văn Tài lúc ấy giống như một cánh chim lạc giữa trần đời thênh thang, không có lấy một người thân yêu bên cạnh. Hắn chỉ là một đứa trẻ cô độc.  Và hắn gặp Diệp Quân Lan, hắn và nàng cùng nhau bầu bạn, hẹn ước sẽ mãi mãi chẳng xa rời. Nàng như một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời vốn tối tăm của Mã Văn Tài. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, chỉ sau vài ba ngày kết thân tình, nàng đã phải đi đầu thai để bắt đầu một kiếp người mới. Hai người tạm thời phải rời xa nhau. Sau khi đầu thai, nàng mất hết những ký ức về những ngày tháng mình đã từng trải qua. Nàng là tiểu thư duy nhất của Diệp gia giàu có, trên nàng còn hai anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã được học võ công, năm mười ba tuổi đã có y thuật đáng kể. Nàng có một người bằng hữu thân thiết là cửu tiểu thư của Chúc gia - Chúc Anh Đài.  Chúc Anh Vào năm mười tám tuổi, Diệp Quân Lan hợp tác với nàng ta phẫn nam trang rời nhà trốn đi đến học viện Ni Sơn đã ngưỡng mộ từ lâu. Mà trên đoạn đường đến học viện, Chúc Anh Đài đã gặp được tri kỷ Lương Sơn Bá, mà nàng cũng có một cuộc gặp gỡ với cố nhân. Và đây cũng chính là cuộc gặp gỡ thứ tư của hai người. Diệp Quân Lan trước khi đầu thai đã uống bát canh Mạnh Bà nên đã quên hết tất cả những ký ức đã từng có trong quá khứ. Nhưng Mã Văn Tài thì không, hắn vẫn luôn ấp ủ hình bóng của người con gái tên Diệp Quân Lan, khắc ghi vào trái tim một người con gái đã từng ở bên hắn trong những ngày hắn cảm thấy cô đơn nhất.  Mà sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng chờ đợi được, đợi được nàng. Chỉ là một cuộc tương phùng ngẫu nhiên, trong khi lúc ấy nàng đang giả nam. Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt, hắn đã xác định được nàng chính là người hắn chờ đợi bấy lâu nay. "Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà không phải người khác, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt một lọn tóc trên vai nàng, cúi đầu nói nhỏ - Bởi vì đó là nàng." Mã Văn Tài là con trai của Thái thú Hàng Châu. Vốn là một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian khi có mẹ cha bên cạnh thương yêu chiều chuộng. Nhưng từ ngày mẹ hắn lìa đời trước mắt, hắn và cha dần lạnh nhạt với nhau. Thậm chí Mã Văn Tài còn hận chính phụ thân của mình.  Nhưng may mắn hắn gặp được Diệp Quân Lan, chỉ có nàng là cười với hắn, bầu bạn bên cạnh hắn để Mã Văn Tài vơi đi phần nào nỗi đơn độc. Nhưng nàng lại rời đi không một lời từ biệt khiến hắn hụt hẫng biết bao. Hắn dần trở thành một nam nhân thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố nén bi thương mà đợi mà chờ. Vì hắn tin vào lời hứa của nàng với hắn, tin rằng nàng sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, một đời một kiếp chẳng xa rời. Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đi chung thuyền đến học viện Ni Sơn, sau đó cả hai còn ở chung một phòng. Và tiếp tiếp sau đó nữa đương nhiên là quá trình phát triển tình cảm của cặp đôi nam nữ chính này rồi :v Thật ra đây là một câu chuyện hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà đối với cặp đôi nhân vật chính thôi. Bởi vì quá trình yêu đương của anh chị hết sức thuận lợi và tự nhiên nên hầu như không có biến cố hay hiểu lầm gây ngược hoặc tình huống máu chó nào. Chỉ có một biến cố lớn nhất là khi chị nữ chính mém chết do nữ phụ hại thì anh Mã Văn Tài hết sức đáng thương mà ngồi túc trực bên giường Diệp Quân Lan, kiên nhẫn nói chuyện với nàng, mái tóc bạc sau một đêm. Nhưng cái kết đương nhiên là vẫn HE rồi :v ... Chuyện tình cảm của nhân vật chính hết sức là ngọt ngào khỏi bàn cãi, có thể nói là không đáng kể nên tớ xin phép nói thêm về cặp đôi phụ Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài trong tác phẩm này. Như tớ đã nói, "Chớ hỏi chốn quân về" là câu chuyện tôn vinh cặp đôi Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan nên đọc tác phẩm này tớ rất ghét Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá.  Chúc Anh Đài là cửu tiểu thư của Chúc gia, gia thế có thể nói là hiển hách. Từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương và sự bảo bọc cưng chiều của cha mẹ và các ca ca. Vì thế mà Anh Đài hình thành tính cách hào phóng trọng nghĩa khinh tài, không quan tâm đến của cải vật chất hay hình thức bên ngoài. Có thể nói là phóng khoáng, tiêu sái. Có lẽ vì điểm này mà Lương Sơn Bá đã rung động với nàng ta.  Nhưng mà sau khi mình đọc lại cảm thấy nàng ta quá ngây thơ tin người không đúng lúc, lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà liên lụy tới những người yêu thương mình. Cũng chính tính cách này mà nàng ta tự tay hủy đi tình bạn của mình với Diệp Quân Lan. Hay khi nàng ta vì tình yêu của mình với Lương Sơn Bá mà đào hôn khiến cho cả gia đình, người thân của mình bị bôi nhọ, ảnh hưởng đến cả gia tộc. Nói chung là càng đọc càng không vừa mắt với Chúc Anh Đài. Còn Lương Sơn Bá thì được khắc họa thành một thư sinh gia giáo thanh cao tận trong cốt tủy, lễ nghĩa được giáo dục hết sức đoàng hoàng, tuy nghèo những vẫn luôn chính trực, nuôi ước mơ đỗ đạt công danh trở thành một vị quan tốt giúp ích cho đời. Tớ cũng không có thành kiến nhiều với nhân vật này cho đến khi đọc đến ngoại truyện. Sau khi đi theo tình yêu mà mình cho là đích thực, sâu sắc của đời mình là Lương Sơn Bá mà Chúc Anh Đài đã rời bỏ gia đình, người thân của mình để về làm dâu tại Lương gia. Ban đầu cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, tình yêu son sắt mặn mà. Tuy mãi không có con nhưng họ vẫn luôn lạc quan mà tin rằng trong tương lai cũng sẽ có.  Nhưng mà, nhà họ Lương vốn là một gia đình dòng dõi thư hương nhưng lại rất nghèo, chẳng hề có của ăn của để. Chúc Anh Đài lại là tiểu thư lớn lên trong nhung lụa. Những ngày đầu nàng còn sử dụng của hồi môn của mình để tiêu xài thoải mái. Nhưng tiền bạc cũng vơi cạn, Anh Đài dần thay đổi, trở nên tính toán chi li, bắt đầu càm ràm, bắt đầu vận áo thô vải gai mà mình đã từng xem thường, nàng ta cũng dần đánh mất bản chất khinh tiền của vốn có của mình.  Anh Đài đành phải nhờ ca ca của mình thỉnh thoảng đem cho nàng một số tiền để tiêu xài cho cuộc sống hằng ngày. Còn Lương Sơn Bá vẫn cắm cúi miệt mài đèn sách để lên kinh ứng thí, chờ ngày đỗ đạt công danh. Rồi hắn cũng đã thành tài, cũng được một chức quan nhỏ. Nhưng Lương Sơn Bá đâu biết rằng chức quan ấy là do Anh Đài cầu cứu ca ca nàng ta để cho hắn, Sơn Bá cũng đâu biết hắn không thể có con là do cơ thể hắn vốn suy yếu lại trải qua bạo bệnh. Khi hắn biết Anh Đài lén lút lấy tiền từ Chúc gia, một thư sinh thanh cao cổ hủ như hắn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Hắn tức giận đến nỗi ra tay tát nàng, tát người hắn từng yêu sâu đậm. "Sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mặt mũi già nua, da vàng như nghệ, mắt to trống rỗng, đôi môi tái nhợt, thân thể gầy yếu của người con gái hắn đã từng yêu. Đây đâu còn là Chúc Anh Đài nữa? Chúc Anh Đài sao có thể thành như vậy?" Không biết từ khi nào, tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho nàng cũng đã bị mai một bởi nhân gian vô tình, hắn không còn yêu nàng nữa, mà cũng không muốn sẽ yêu nàng nữa. "Mẫu thân chủ trương nạp thiếp, hắn không phản đối, hắn cũng muốn có con. Lương gia không thể tuyệt hậu. Anh Đài không nói gì, dạo này càng ngày nàng càng trầm tĩnh. Tuy Lương gia nghèo khó, nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, vẫn có người đồng ý gả cho hắn. Vì thế chọn ngày lành tháng tốt, nạp thiếp. Nhớ ngày đó nạp thiếp, Anh Đài ngồi ghế chủ vị, ánh mặt lạnh nhạt hờ hững, lúc nhìn về phía hắn cũng không còn tình yêu say đắm như trước đây. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra không chỉ có hắn không yêu nàng, mà nàng cũng chẳng còn yêu hắn nữa. Tình yêu của bọn họ cuối cùng chấm dứt trong những ngày tháng sống cùng nhau. Từ đó về sau trở thành hai người xa lạ." Tới khi đọc xong bộ truyện này, lòng tớ cũng dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu Chúc Anh Đài ngày xưa nghe lời cha mẹ của mình mà đừng cố chấp đi theo tình yêu mà nàng ta cho là vĩnh viễn thì chắc đã không sa cơ đến bước đường này.  Có lẽ nhiều người sẽ không thích tác phẩm này, vì nó khác xa với nguyên tác. Cặp nhân vật Lương - Chúc được miêu tả rất dở hơi cà chớn nhưng Mã Văn Tài thì được miêu tả như một soái ca ngôn tình lạnh lùng thâm tình... Nhưng có lẽ là do khi xem bản nguyên tác, tớ hoàn toàn không có cảm tình với nhân vật nào, thậm chí là ghét luôn cả ba nhân vật Lương - Chúc - Mã nên tớ đọc bộ cảm thấy khá thú vị :v Mạch truyện hợp lý, độ dài cũng vừa phải. Khi tớ đọc ngoại truyện về những nhân vật mà tớ ghét, tớ mới cảm thấy thông cảm với họ. Ai cũng có những lý do, hoàn cảnh của riêng mình, họ đều có một nỗi khổ riêng để có kết cục như hiện tại. Thật ra suy cho cùng tất cả bọn họ đều là những kẻ đáng thương cả. Nếu các bạn là người thích những câu chuyện nhẹ nhàng lại ngọt ngào thì đây chính là bộ truyện dành cho bạn đó, nhảy hố thôi nào! ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Tịch Phi Mời các bạn đón đọc Chớ Hỏi Chốn Quân Về của tác giả Đê Biên Nhứ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Âm Mưu Nơi Công Sở - Ni Mạt Tiểu Ngư
Tô Duyệt Duyệt là một cô gái ngây thơ, trong sáng, tính tình thẳng thắn, vui vẻ, cởi mở và đặc biệt rất lạc quan, yêu đời. Cô tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng và vào làm cho một công ty tư nhân được hơn một năm. Thế rồi một lần tình cờ cô có cơ hội trúng tuyển vào một doanh nghiệp nước ngoài được xếp hạng trong top năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới do tạp chí tài chính của Mỹ bình chọn - Tập đoàn JS. Cô làm việc ở Công ty công nghệ thông tin JSCT của khu vực Hoa Đông thuộc Tập đoàn JS, với vai trò là một chuyên viên Quản lý hợp đồng. Ngày đầu tiên đi làm, cô vô tình "đụng" phải anh chàng nói lắp Doanh Thiệu Kiệt và bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười khi gặp phải "oan gia". Bắt đầu công việc mới, cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi môi trường làm việc chuyên nghiệp với guồng quay chóng mặt, những người đồng nghiệp gọi nhau bằng cái tên tiếng Anh lạ lẫm, và người sếp trực tiếp vừa tài năng lại đẹp trai và dịu dàng Tống Dật Tuấn. Nhưng đằng sau lớp vỏ ngoài xa hoa hào nhoáng ấy, những con người ngày ngày vẫn gặp nhau cười cười nói nói ấy thực sự ẩn chứa những suy nghĩ và âm mưu gì? Cùng với thời gian, những bí mật dần dần được hé mở, và Tô Duyệt Duyệt cũng đứng trước sự lựa chọn giữa tình cảm của cả hai chàng trai, một người mà cô rất ghét nhưng gần gũi, một người mà cô rất thích nhưng lại xa xôi. Câu trả lời sẽ có trong những trang sách cuối cùng của "Âm mưu nơi công sở". *** “Ái, đau!” Doanh Thiệu Kiệt chỉ dám kêu đau, bị Tô Duyệt Duyệt đập mạnh như vậy, dù có tâm lý tốt đến đâu e rằng hồn vía cũng phải rơi rụng mất quá nửa, huống hồ hiện giờ trong tay còn cả mấy cặp tài liệu của cô, nếu lại để rơi xuống đất, rồi tự làm chân mình bị thương thì ngày mai có lẽ sẽ phải cùng cô tập tễnh tới Bắc Kinh mất. Bắc Kinh là tổng bộ của JS tại khu vực Trung Quốc, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng quan trọng đối với Doanh Thiệu Kiệt. Vì Tổng giám đốc bộ phận Kỹ thuật truyền thông của tổng bộ bên Đức - Mr Jason - muốn nói chuyện với anh về việc điều anh sang Đức làm việc. Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ có một số ít những người có biểu hiện đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội tới làm việc tại tổng bộ bên Đức. Vì vậy anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này, như vậy mình mới có điều kiện phát huy tài năng nhiều hơn nữa. “Anh sao thế, sao không trả lời tôi?” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói năng gì, càu nhàu vài tiếng, còn Doanh Thiệu Kiệt thì chỉ chú tâm tới đèn hiển thị số tầng trong thang máy, trong lòng có chút căng thẳng. Dù sao cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, lại cõng đồng nghiệp nữ đi trong hoàn cảnh vắng vẻ, tối tăm như thế này, nếu gặp phải người quen, chắc chắn sẽ gây ra tin đồn không hay. Thế là vừa đến tiền sảnh, anh vội vã đi ra từ phía cửa bên. “Bồn tắm nhỏ đâu?’ ... Mời các bạn đón đọc Âm Mưu Nơi Công Sở của tác giả Ni Mạt Tiểu Ngư.
Tẩu Hôn - Lão Tam
Tình yêu là một khái niệm trừu tượng. Người ta yêu vì con tim bảo thế, hoàn toàn cảm tính. Một tình yêu đích thực thì ít khi mang dấu ấn của lý trí, chẳng ai lý giải được vì sao tự dưng mình yêu, cũng không ai giải thích được tại sao lại tự dưng hết yêu, cũng không ai bắt mình hay người khác yêu được. Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đề hoàn toàn trái ngược. Hôn nhân, đó là một khái niệm cụ thể, là quy ước của con người nhằm giữ ổn định và cân bằng xã hội, đồng thời thể hiện quyền sở hữu nên nó thường xuất phát từ cái đầu. Kết hôn có thể không cần đến tình yêu nhưng để duy trì hôn nhân, tình yêu là một yếu tố không thể thiếu. Bàn về đời sống hôn nhân của giới trẻ bằng một giọng kể nhiều suy tư và đầy ý thức, Tẩu Hôn là câu chuyện về những cặp đôi trong xã hội Trung Quốc hiện đại, với những buồn vui, băn khoăn, lo lắng, bên cạnh những phút giây ngọt ngào, đắm say. Mỗi cuộc hôn nhân đều ẩn chứa trong nó nhiều rủi ro mà người trong cuộc nếu không đủ tỉnh táo thì có thể đi đến phá vỡ những quy ước ban đầu của cả hai. Truyện hoàn toàn không đưa ra bất cứ thông điệp gì quá sâu xa bởi bản thân mỗi câu chuyện trong đó đều chỉ rõ được cái thực tại mà chúng ta đang hoặc sẽ phải đối mặt, còn quyết định thế nào, lựa chọn ra sao, đó là tùy thuộc vào chính bản thân mỗi người... Tóm tắt nội dung (spolier - có thể biết trước nội dung) Cẩm Tú - biên tập viên chuyên mục “Tâm tình” và Kỷ Viễn - ông chủ quán bar, đã kết hôn nhưng không tổ chức lễ cưới. Đôi vợ chồng trẻ chưa có nhà ở, giữa họ chỉ gắn kết với nhau bằng tình yêu. Họ gặp nhau vào mỗi dịp cuối tuần, sống cuộc sống “tẩu hôn”. Cô bạn thân của Cẩm Tú - Tả Thi Giao đột ngột lấy chồng. Căn nhà xa hoa của Thi Giao khiến Cẩm Tú đố kỵ nhưng cô đâu biết lão Hắc - chồng Thi Giao có điều bí mật riêng, anh ta chỉ muốn dùng cuộc hôn nhân này để che mắt thiên hạ. Hàng tuần lão Hắc chỉ về nhà một lần, đó cũng là một cuộc sống “tẩu hôn”. Cô nàng Tô Gia Văn - với vẻ ngoài phóng khoáng, thường xuyên tâm sự với Cẩm Tú về những đau khổ, sự mất mát cả tình và nghĩa trong cuộc hôn nhân của mình. Cô thổ lộ, chính mẹ chồng cô đã xen vào giữa vợ chồng cô và gây ra tất cả những điều bất hạnh. Đôi vợ chồng trẻ đều khó xử, họ gần như sống như ly thân, họ đã tự cứa sâu thêm những nỗi đau trong nhau. Từ cuộc hôn nhân với hai bàn tay trắng rồi tới tẩu hôn, đó là vũ khí kỳ diệu để giữ ấm tình yêu, hay là thủ đoạn để che đậy sự phản bội? Chuyện tình cảm của ba cô gái, sự tranh đấu của ba chàng trai... khi sự thật về những cuộc hôn nhân được phơi bày, liệu tình yêu thực sự giữa họ còn tồn tại, vẹn nguyên và đẹp đẽ hư xưa hay không? ”... Cẩm Tú khiến Kỷ Viễn nổi giận, đó là sự đáp trả, sự phản công, và điều đó là điều đương nhiên. Cô đã giữ thái độ bình tĩnh, nhưng chàng trai này lại không biết giữ phép tắc, lại đặt tay lên bàn tay cô, khiến cô nổi da gà, cô không thể nhẫn nhịn, chỉ có thể chịu đựng trong giây lát, rồi tìm cách thoát khỏi bàn tay ấy. Cẩm Tú cười: “Mình là người không ham hư vinh, gả cho người lắm tiền nhiều của thì có tác dụng gì? Mình cũng đâu có phân biệt được những thứ đắt tiền, đâu phân biệt được tốt xấu, thử rượu cũng không biết chúng ngon hay dở. Mình thế này, không quen ở biệt thự. Đôi chân mình không được đi bộ, chỉ ngồi ô tô thì đảm bảo chỉ cần ba ngày là mình trở thành kẻ bị liệt. Cậu nói xem, một cô gái nhà quê như mình thì liệu có chàng hoàng tử bạch mã nào thích không? Mình không thể hầu hạ chàng hoàng tử đó được, nên đành để “suối vàng” chảy về nơi khác vậy. Mảnh đất khô cằn này chỉ thích hợp để trồng hành mà thôi.” Đôi mắt Cẩm Tú đột nhiên nhòa lệ. Cô nhớ tới Tô Gia Văn, nhớ tới Tả Thi Giao, nhớ tới những người con gái không có được cuộc sống hạnh phúc, những cuộc hôn nhân bất hạnh trong chuyên mục tâm tình của cô. Đột nhiên cô nghĩ, vì sao chuyên mục của cô không thể bày tỏ tâm sự của những cô gái hạnh phúc , và những cuộc hôn nhân tuyệt vời? Câu chuyện của cô và Kỷ Viễn có thể xem như một chuyện tình hạnh phúc được không? Cô đã thổ lộ suy nghĩ của mình với Kỷ Viễn. Kỷ Viễn trả lời: “Tùy em thôi”...” *** Tống Đoạt lật đi lật lại bức ảnh trên tay mình, cuối cùng đặt tấm ảnh lên bàn. Trong bức ảnh là hình Tống Đoạt cầm dao cứa vào chân của Kỷ Viễn Khi bức ảnh này được gửi tới cho Tống Đoạt thì đồng thời lúc đó Tống Đoạt cũng nhận được tin nhắn từ điện thoại: “Đây không phải là nhà của các ngươi, mà sẽ là mồ chôn của các ngươi” Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc, Tống Đoạt bật lửa định châm thuốc nhưng bật lửa không lên. Tống Đoạt vò nát điếu thuốc trong tay. Mắt Tống Đoạt hừng hực lửa giận nhưng không biết trút lên đầu ai. Tống Đoạt đang ở ngoài ánh sáng, còn kẻ thù lại ở trong bóng tối, làm thế nào bây giờ? Tống Đoạt gọi điện cho lão Hắc nhưng lão Hắc tắt máy. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện như thế này, Tống Đoạt lại lái xe tới nhà lão Hắc, chiếc xe vòng vòng bên ngoài khu nhà ở của lão Hắc, hết vòng này đến vòng khác, nhưng cuối cùng Tống Đoạt vẫn không dừng xe Mưa rồi gió cuốn lá rơi xuống mặt đất thành từng vòng, cảm giác hoang mang lạnh lẽo. Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc nhưng Tống Đoạt không châm thuốc lên, đôi mắt u sầu như thể sắp trào nước mắt. Lúc đó lão Hắc cũng đã bị một vố giội xuống đầu, nếu trút được giận thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng nếu không nó sẽ bùng nổ Bên trên đã bắt đầu cử người xuống điều tra những khoản vay nợ của lão Hắc, điều tra về thuế, lại còn điều tra về việc ăn hối lộ, đút lót của lão hắc. Nhưng tất cả những điều này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là lão Hắc cảm thấy bão táp đã tới, có người đã muốn rat ay với lão Hắc, hoặc có thể nói có người đã rat ay với lão Hắc. Dù sao thì biến cố cũng đã tới, không để cho lão Hắc có thời gian trở tay nữa. Việc Tống Đoạt thuê người sử dụng thuốc nổ để tháo dỡ, di dời dân và cả việc đánh người tới bị thương cũng đủ cho lão Hắc lĩnh hậu quả. Lão Hắc không trách Tống Đoạt, chỉ trách bản thân. Nếu như thông thường, những việc như thế này có thể biến từ chuyện lớn thành bé, nhưng bây giờ không được nữa rồi. Nếu có người muốn giết bạn, đâm một dao là chết, đâm mười dao cũng thế, dù sao cũng như nhau cả thôi. Cho dù kết quả như thế nào, bây giờ chỉ cần an ủi mấy tên thuộc hạ, rồi an ủi người trong gia đình. Lão Hắc không có người thân. Bây giờ bên cạnh anh chỉ có Tả Thi Giao – cô vợ trên danh nghĩa “không biết an phận”. Còn lúc đó Tả Thi Giao lại đã nói với anh rằng cô đã có bầu. “Lại có bầu à?” Lão Hắc tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng lại không nói ra miệng. ... Mời các bạn đón đọc Tẩu Hôn của tác giả Lão Tam.
Tầng Phía Dưới Bầu Trời - Hàn Ni
Trên thế gian này, mỗi con người đều sống dưới một lớp mặt nạ giả tạo, thế nhưng nếu bạn không chạm vào tôi, tôi không chạm vào bạn, thì sự giả tạo đó có tổn hại đến ai chăng? Bạn xem một bài báo, nghe một lời đồn, qua những cái nhìn phiến diện đó lại tùy tiện cho một người là người xấu. Bạn nhìn thấy một người luôn cười niềm nở với bạn, liền khẳng định anh ta là người tốt. Thế nhưng bạn không phải là anh ta, chưa từng trải qua những gì anh ta đã trải qua, làm sao bạn có thể khẳng định chắc nịch như thế? Cuộc sống có muôn hình vạn trạng, có người tốt đương nhiên sẽ có kẻ xấu. Thế nhưng kẻ xấu khi vừa sinh ra cũng chưa hẳn đã xấu. Cái xấu không tự nhiên đến, đôi khi chúng chỉ hình thành khi linh hồn đã trải qua những tổn thương về mặt thể xác lẫn tinh thần, lạc lõng giữa dòng đời nhưng lại không được ai cứu rỗi. Cũng có những con người, cho dù trưởng thành trong mưa giông gió rét, dù bị hắt hủi ghẻ lạnh nhưng trái tim thiện lương của họ vẫn không bị vùi lấp. Đó mới là sự lương thiện thật sự. Quyển sách này của tôi chính là nói đến những số phận như thế. Ở mỗi chương truyện, chúng ta sẽ đứng trên khía cạnh và thế giới quan của mỗi nhân vật để quan sát cuộc sống này, qua đó hiểu sâu xa hơn về cuộc đời họ, và lý do họ trở thành những con người như hiện tại. Tôi không dám đảm bảo bạn sẽ tìm thấy điều gì bên trong quyển sách, là niềm tin vào những giá trị bất diệt của tuổi trẻ, hay tin tưởng vào tình yêu, tình bạn, sự tha thứ và tính bổn thiện của mỗi con người. Nhưng tôi tin là, những gì bạn nhìn thấy cũng chính là những thứ bạn hằng tin tưởng. Bên dưới bầu trời này, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, từng số phận sẽ đi theo những con đường khác nhau. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin bản chất của con người là tốt đẹp. Chỉ cần chúng ta không vượt qua những quy tắc làm người của bản thân mình. Một chút nhẹ nhàng, ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng ẩn chứa trong đó lại là những toan tính thị phi của kẻ trưởng thành. Một chàng trai mười mấy năm bám vào mối thù gia tộc mà sống, một cô gái bao năm vẫn thủy chung đợi chờ lời ước hẹn thuở ban đầu. Trong vòng xoáy oan nghiệt đó, là ai sẽ cứu rỗi ai? Có lẽ tất cả sẽ được giải đáp trong‘Tầng phía dưới bầu trời.’ *** Thật sự, từ lúc cứu Hân ra, tôi đã mơ hồ cảm thấy Dĩnh Hân mà tôi yêu trước đây đã thật sự chết rồi. THIÊN LUÂN Tôi đứng ở một góc, khoanh tay nhìn Khả Vi đang băng bó cho Khải Nam và Đường Phi. Trong thành phố này chúng tôi vốn không có người quen biết nào, chỗ ở của tôi và Phi cũng đã bại lộ, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác hơn là cầu cứu Khả Vi. Cô ấy dù sao cũng là bác sĩ, lại là bạn thân của Nam, có cô ấy chữa trị vết thương cho bọn họ cũng an tâm hơn. Mấy ngày sau khi rời khỏi khu nhà chung, tôi đã đến tìm Phi thay vì trực tiếp liên lạc với tổ chức. Thật ra Phi cũng giống tôi, cho rằng việc bị lộ tẩy thế này chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mục đích của kẻ đứng sau này thực chất là muốn đẩy chúng tôi ra khỏi vòng chiến, đồng thời tăng thêm sự tin cậy cho kẻ cầm đầu thật sự. Có điều, chúng tôi mất vài ngày để tra xét lại vẫn không tài nào phát hiện ra kẻ đó là ai. Cho đến hôm qua, chúng tôi lại bất ngờ bị tập kích một lần nữa. May nhờ hai chúng tôi hợp lực nên có thể đẩy lui tình hình của tổ chức, nhưng đồng thời, cũng mơ hồ nhận ra kẻ lên kế hoạch đã bắt đầu hành động. Vì thế, chúng tôi quay trở lại biệt thự, vừa lúc cứu được Dĩnh Hân và Khải Nam khỏi vòng nguy hiểm. Thế nhưng, điều chúng tôi không ngờ nhất, kẻ phản bội thật sự hóa ra lại là một người tôi không bao giờ nghĩ đến. Chí Bân ư? Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, một thanh niên sành điệu đúng kiểu các cậu choai choai bây giờ. Dĩ nhiên tôi cũng không ưa dạng con nít ranh như thế, nhưng sống lâu ngày dần nảy sinh cảm tình. Có lúc tôi xem cậu ấy như em trai mình, dù thế nào vẫn cố bảo vệ trong phạm vi có thể. Ấy vậy mà… Khả Vi sát trùng cho Nam và Phi xong rồi tự kê toa. Cô ấy bảo muốn ra ngoài mua thêm ít thuốc. Vốn cô là bác sĩ tâm lí chứ không phải trị thương, ở nhà không có sẵn các loại thuốc giảm đau thông thường. Tôi tiễn cô một đoạn, lúc về đã nhìn thấy Hân đang tỉ mỉ thu dọn lại cuộn băng và vết máu loang lổ. Đôi mày cô nheo lại thành một đường thẳng, có chút trầm tư. ... Mời các bạn đón đọc Tầng Phía Dưới Bầu Trời của tác giả Hàn Ni.
Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người - Tựu Mộ
Hạ Tiểu Mễ, vừa mới tốt nghiệp, theo đuổi Tiền Chấn Hựu bốn năm, nhưng tình yêu dành cho anh không được đáp lại, trong một lần đi dự đám cưới bị tai nạn giao thông, linh hồn của cô nhập vào vị hôn thê của Tiền Chấn Hựu. Cô bị sao thế này, thể xác của cô đâu, cô phải kết hôn với anh sao, người đàn ông cô yêu? Tiểu Mễ không dám tin, cô tìm cách bỏ trốn trước khi hôn lễ diễn ra, trong quá trình đào hôn cô đã gặp Lâm Hạo Hải, một người đàn ông độc mồm độc miệng, nhưng lại hết lòng giúp đỡ cô. Họ đã gây ra biết bao tình huống dở khóc dở cười và đến cuối cùng họ nhận ra đây mới chính là một nữa đích thực dành cho mình. Thượng đế luôn luôn công bằng, ngài đóng cánh cửa này sẽ mở cho bạn cánh cửa khác, cái quan trọng là bạn có muốn bước qua cánh cửa đó không mà thôi. *** Nghe tôi chửi tục, anh ta cũng chẳng có tí phản ứng nào. Rõ ràng trừ khi tôi nói chuyện liên quan đến thân phận mình, còn không anh ta cũng chẳng quan tâm. "Tôi, tôi quả thật không phải Lư Dĩ Sương." Tôi vò vò đầu, kéo kéo váy, cuối cùng cũng vô lực thốt một câu. "Ừm?" Anh ta cười cười. "Nhưng, cho dù tôi có nói tôi là ai thì chắc anh cũng chẳng biết." Tôi lại chỉnh chỉnh váy, "Tôi nói tôi là Trương Tiểu Nha, Lý Tiểu Miêu, Hạ Tiểu Mễ, Triệu Tiểu Thiên... anh biết được chắc?" "Hạ Tiểu Mễ?" Lâm Hạo Hải bất ngờ nhíu mày, cất tiếng. "Í?" Sao anh ta lại chọn được đúng cái tên này chứ? Chậc, chắc vì đó là cái tên nghe có vẻ bình thường nhất trong đám vừa rồi chăng? Tôi vỗ tay: "Ha ha, quả không hổ danh là người yêu của Lư Dĩ Sương, đoán cái trúng luôn!" ... Mời các bạn đón đọc Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người của tác giả Tựu Mộ.