Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô)

“Tô gia tiểu thư Tô Anh muốn ra cửa hành tẩu giang hồ. Vì thế nàng phải đặc biệt cẩn thận.   Bởi vì nếu nàng không thể trở thành “đại hiệp” có tiếng, có cả miếng, cũng chỉ có thể về nhà thừa kế gia tài bạc triệu.”   Trong cuộc đời của Tô Anh, người nàng sợ nhất chính là mẫu thân, việc nàng sợ nhất chính là mỗi ngày phải gảy bàn tính dưới ánh mắt của mẫu thân mình. Vì thế, Tô tiểu thư tìm mọi cách trèo tường, vượt ngói, thậm chí là đu cây để được hành tẩu giang hồ.   Sau n lần thất bại do bị bắt tại trận, thì ở lần thứ n+1, Tô Anh dưới sự trợ giúp của phụ thân, đã thành công ăn vạ mẫu thân, để người đồng ý cho nàng ra ngoài thực hiện giấc mộng trở thành “đại hiệp” của mình.   Thế nhưng, cái giá phải trả cho việc tiến vào giang hồ chính là việc trở thành một kẻ vô sản. Mẫu thân không cho nàng lộ phí, cũng không cho phép nàng được dùng tài sản Tô gia để lăn lộn giang hồ. Thế cho nên, ngày đầu tiên rời nhà, Tô tiểu thư không thuê được xe ngựa, chỉ có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình, đi đến ngoại ô thành Tây Lăng, lại còn vì bớt được 2 đồng tiền lẻ mà nghỉ tại một khách điếm rách nát.    ***   Cũng chính tại nơi này, Tô Anh gặp được vị “đại hiệp” đầu tiên của cuộc đời mình. Rõ ràng trong sách viết đại hiệp giang hồ người người đều võ công cao cường, băng tường, vượt ngói, quanh năm bận rộn hành hiệp trượng nghĩa, đấu kiếm, so tài. Thế nhưng, vị Yến đại hiệp mà Tô cô nương gặp được buổi sáng thì làm việc tay chân, buổi chiều cho ngựa ăn, đến tối thì… thả diều.   Mặc dù vừa ra khỏi cửa đã gặp phải cú s.h.o.c.k đầu đời, thế nhưng Tô cô nương vẫn tin vào một giang hồ đầy rẫy các đại hiệp bay qua bay lại như trong chuyện xưa, vì thế Tô Anh lần nữa sốc lại tinh thần, xách váy tiếp tục phiêu bạt giang hồ.   Thế nhưng, với tình trạng “thiếu vốn đầu tư”, Tô cô nương cũng chẳng đi được bao xa đã hết bạc xài. Cũng may ở nơi đất khách này gặp được người quen, còn được người ta giới thiệu cho mấy việc rất là có phong cách “hành hiệp trượng nghĩa” của các vị đại hiệp, đó là tìm mèo cho Vương bà bà.   Việc cỏn con này sao có thể phù hợp với phong thái của Tô đại hiệp, hơn nữa, tiền công lại chẳng đáng bao nhiêu, nàng không muốn nhận. Sau một hồi co kéo, rốt cục Tô Anh cũng được giới thiệu cho một việc nhẹ, lương cao, chính là dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình đứng ở cửa chào mời khách hàng.   Tô cô nương đã suýt nhận việc nếu như Yến lão Nhị không kịp thời ngăn cản. Giọng điệu của chàng có chút khó nghe nên lúc đó Tô Anh còn giận chàng thật lâu. Thế nhưng, trong lúc đuổi theo con mèo hoa của Vương bà bà, Tô cô nương rốt cục cũng phát hiện ra cái công việc “chào khách” kia là thế nào.   Nếu không phải là Yến Vô Tuất thay nàng đứng ở cửa ưỡn ẹo vung khăn, cộng thêm ỏn ẻn cười, thật khó có thể tượng tượng được khung cảnh tiếp theo.   Nhưng cũng chính vụ việc “chào khách” lần này đã đem đến tai họa cho cả hai người. Bởi vì sắc đẹp của Yến “cô nương” cùng Tô tiểu thư đã thu hút vô số “ong bướm” tới trêu hoa ghẹo nguyệt, còn buộc Yến Vô Tuất phải xuất ra tuyệt chiêu.   Chính điều đó đã khiến Tô cô nương gặp họa sát thân, suýt chút nữa thì mất mạng. Cũng may Yến Vô Tuất kịp thời xuất hiện, giải cứu cho nàng. Vì thế mà chàng bị bại lộ thân phận là đệ tử của Thanh Tử Dương - cao thủ đệ nhất giang hồ, khiến cho mọi chuyện không thể vãn hồi.   Giang hồ lần nữa dậy sóng, lại thêm sự can thiệp của triều đình, ân oán cũ cùng những cạm bẫy bủa vây cuốn Tô Anh cùng Yên Vô Tuất vào một vòng xoáy không lối thoát.   May mắn là, giữa những sóng gió ấy, chàng cùng nàng nắm tay, tâm liền tâm, tóc mai kề mái đầu, cho nhau tin tưởng, cho nhau chỗ dựa, không rời không bỏ, cùng nhau đi đến kết cục hạnh phúc nhất.   ***   Tô Anh là con gái út của Tô gia giàu có bậc nhất thành Tô Lăng, từ nhỏ được phụ mẫu nuông chiều, cẩm y ngọc thực, một ngón tay cũng không dính nước xuân. Những câu chuyện trong sách về một giang hồ thần bí, cùng với khát khao không muốn thừa kế gia tài bạc triệu của gia đình đã thôi thúc nàng phải một lần hành tẩu giang hồ.   Thế nhưng lúc đi hết mình, lúc về thực sự là hết hồn. Hóa ra, giang hồ mà nàng luôn trông ngóng lại chẳng giống với thế giới mà nàng tưởng tượng. Không có các đại hiệp tụ hội cùng nhau làm việc tốt, cùng không có anh hùng vì dân chúng phân ưu.   Điều nàng gặp được là cuộc sống cơm áo gạo tiền, là giấc mơ hư vinh cùng khát khao quyền lực đang dần giết chết mục đích tốt đẹp ban đầu của người tập võ.   Thời gian hành tẩu giang hồ, đã khiến một Tô tiểu thư non nớt dần trưởng thành, trở thành một cô nương mạnh mẽ, hiểu rõ đúng sai, càng biết như nào là “vừa đủ” để có được hạnh phúc.   Tô Anh là một nhân vật vừa có sự ngây thơ, vừa có sự lương thiện, nhưng đồng thời lại mang theo chút lém lỉnh, thông minh, thực sự rất khó để có thể không thích nhân vật này.   Bên cạnh Tô Anh, Yến nhị gia cũng là một nhân vật cực kỳ đặc biệt. Chàng vốn là đệ tử duy nhất của cao thủ đệ nhất giang hồ (mặc dù sự truyền thụ này cũng không phải do chàng muốn), đáng lẽ chàng nên có một cuộc sống “vinh quang”, là nhân vật được ngưỡng mộ, luôn bận rộn hành hiệp trượng nghĩa.   Nhưng, không, Yến Vô Tuất thực sự chỉ là một thanh niên “nhà nghèo”, ngoài chú ngựa tên Truy phong thì chàng chẳng còn gì cả, ngay cả một căn nhà rách cũng không có, còn đang nợ rất nhiều tiền của ông chủ nhà trọ Trần Ba.   Yến Vô Tuất không muốn phô trương, chàng chỉ muốn làm một người lặng lẽ, ăn hạt dưa hóng chuyện thiên hạ. Thế nhưng thân phận cùng vận mệnh không cho phép chàng làm một người nhàn tản, mà chàng, lại không thể chống lại ý trời, cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong mớ ân oán phân tranh.   Chàng là một kẻ cục súc lại độc mồm, một chút cũng không biết thể hiện tình cảm. Nếu người chàng yêu không phải Tô cô nương thông minh lại thẳng thắn, thì không biết đến cái mùa quýt nào Yến nhị gia mới có thể cưới được thê tử.    Bù lại, chàng là một người cực kỳ chung tình, thích một người thì sẽ luôn chỉ có người đó, cho dù có một vạn sự cám dỗ bên cạnh cũng không thể lay động được chàng.   Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng cực kỳ nhiều và mang màu sắc riêng. Từ Tô phu nhân giỏi giang hiểu đạo lý đến Tô lão gia yêu con gái như mạng; thêm một ông chủ quán kẹt sỉ không có liêm sỉ, một thư sinh chua ngoa, bụng dạ thâm sâu, thêm một trùm cuối lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối nhưng trong bụng là cả một bồ dao găm.   Ý tưởng của truyện khá mới, tuy nhiên nhiều tình tiết còn chưa được xử lý thỏa đáng, phần kết hơi nhanh khiến tớ có chút cảm giác hụt hẫng. Bù lại, tác giả có những quả cua cực khét, tớ lái đĩa bay cũng không đuổi kịp logic của bả, khiến quá trình đọc có nhiều bất ngờ thú vị.   Nội dung truyện hài hước, chuyện tình của đôi chính muốn ngọt có ngọt, muốn sủng có sủng, muốn ăn thịt cũng có luôn. Thế nên, tớ xin được nhiệt liệt đề cử bộ này cho các vị thí chủ ghé ngang qua đây nhé :) ______________   " ": Trích từ truyện do rv-er edit.   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đây là Tô Anh thứ mười ba thứ muốn trèo tường đi hành tẩu giang hồ. Lấy dẫm lên một khối che kín rêu xanh đá phiến, chân vừa trợt, rơi chổng vó, chấn kinh rồi Tô phủ toàn bộ hậu viện, rước lấy gia đinh tỷ muội huynh đệ thúc bá cô chất cha mẹ vây xem mà chấm dứt. Tô lão gia đem Tô Anh nghiêm khắc khiển trách một đốn, phạt quỳ một canh giờ, đóng cấm đoán. Nhưng là, hắn bất quá một lát liền hối hận, lặng lẽ sờ sờ hồi hắn nữ nhi phía trước cửa sổ nhìn lén. Chỉ thấy nữ nhi bảo bối của hắn Tô Anh sớm đã tắt đèn hô hô ngủ nhiều, không hề có đem hắn trừng phạt để ở trong lòng. Tô lão gia đầu tiên là yên tâm, lại có điểm sinh khí. Mang theo tức giận cùng lo lắng, hắn ngủ không yên, tìm phu nhân thương lượng: “Đều tại ngươi, không có việc gì làm nàng nhìn cái gì thoại bản, cả ngày thấy người liền ‘ núi xanh còn đó ’, nghe tiếng gió liền nói là ‘ kiếm khí như hồng ’, nghe vó ngựa vang chính là ‘ cổ đạo gió tây ’, còn muốn đi lang bạt giang hồ, ta nguyên tưởng rằng bất quá nhất thời tâm huyết dâng trào, hơn phân nửa năm vẫn là như thế, này nhưng như thế nào cho phải?” Phu nhân lại rất nghĩ thoáng: “Không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem, gặp qua không phải đã trở lại.” Tô lão gia đầu diêu đến cùng trống bỏi giống nhau: “Không thành không thành, trên giang hồ huyết vũ tinh phong, ta Tô phủ cũng coi như số một số hai giang hồ danh môn, hùng cứ Tây Lăng, nhiều ít kẻ thù ở bên ngoài, nàng một cái tiểu cô nương, nhiều nguy hiểm a!” Phu nhân lẳng lặng nhìn Tô lão gia lão sau một lúc lâu, phương mở miệng nói: “…… Lão gia, nhà ta tổ tiên tam đại thu thuê cùng buôn bán mà sống, giao tiếp bất quá phạm vi trăm dặm hương thân tá điền. Lão gia còn chưa ngủ tỉnh bãi? Vẫn là cùng nữ nhi nhìn cùng bổn thoại bản?” Tô lão gia như cũ lắc đầu: “Kia cũng không thể, giang hồ hiểm ác, ra Tô phủ, đầu đường liền có mãnh thú chặn đường, ta như thế nào yên tâm nữ nhi của ta độc hành?” “…… Đó là Ngô mẹ nuôi trong nhà đại hoàng, lớn lên hung, nhưng thực ngoan, cũng không cắn người.” “Không thể không thể, Tây Sơn liền có đàn phỉ, đóng quân trong núi, ngày đêm thao luyện, rít gào núi rừng, nếu đem ta bảo bối nữ nhi bắt được làm áp trại phu nhân nhưng như thế nào là hảo?” Phu nhân chậm rãi đem một bàn tay đỡ cái trán, chậm rãi nói: “Đó là phụ cận quan binh săn thú thao luyện, mấy ngày trước đây còn ở Tây Lăng cửa thành dán bố cáo, lão gia không đi xem sao?” “Ta…… Ta nghe trương đại trụ nói!” “Đại trụ chính là không có việc gì thích biên nói dối, lão gia đừng tin hắn. Chúng ta Tây Lăng huyện lị mạnh khỏe thật sự, hàng năm triều đình đều phải khen ngợi hai lần, nào có cái gì sơn phỉ tác loạn.” Tô lão gia trầm mặc. Phu nhân đem châm ở tóc mai trung gian sát một sát, tiếp tục nạp đế giày tử: “Y ta nói, nàng tổng như vậy lăn lộn cũng kỳ cục, không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem. Thật sự đi không thông, lại về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn cùng mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu bãi.” “……” Bên ngoài nghe vách tường giác nha hoàn A Mạn nghe được lời này, nhịn không được hướng lên trời phiên cái đại đại xem thường nhi, nhanh như chớp chạy đến hậu viện đi mật báo. A Mạn vóc người không cao, tay chân thô đoản, lớn lên trắng trẻo mập mạp, nhìn liền có phúc tướng. Nàng một thân hoa đế áo, rải váy hoa, đen nhánh sáng bóng đầu tóc sơ thành hai cái thu, chạy lên trên bụng thịt run lên run lên. Tô Anh nghe được nàng vụng về tiếng bước chân, một lăn long lóc từ trên giường bò dậy, vén rèm lên ra bên ngoài xem. “Thế nào thế nào? Cha nhả ra sao?” A Mạn để sát vào, lặng lẽ cùng nàng nói: “Phu nhân nhả ra, nói làm ngươi đi ra ngoài sấm, vạn nhất sấm không nổi danh đường, chỉ có thể về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn, mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu.” Tô Anh lắc đầu, cắn môi, rất là sợ hãi bộ dáng: “Kia có bao nhiêu sổ sách muốn tính, kia thật đúng là thật là đáng sợ, ta nhất định phải xông ra chút tên tuổi, đương cái đại hiệp mới hảo.” A Mạn hơi há mồm, mộc ngốc ngốc cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, thật là đáng sợ……” Tô phủ có một cái quy củ, chính là lão gia lời nói có thể không tính toán gì hết, nhưng là phu nhân lời nói tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc. Tô Anh mẫu thân tùng khẩu, nàng cha cũng không dám nói cái gì, chỉ phải cực kỳ không tình nguyện thế tiểu nữ nhi chuẩn bị hành trang —— Năm hoa đại mã một đầu, trang các loại thoa hoàn váy bội, son phấn, vàng bạc châu báu một đại cái rương, sưởi ấm dùng lò sưởi, thiêu bạc than, còn có một đại bao lộ đồ ăn, chứa đầy Tô Anh ngày thường thích nhất ăn năm trân thủy tinh vịt, tuyết ti nhi chân giò hun khói, ngỗng yên chi…… Hoa quế tô, đường phó mát, xây hương quả hạnh…… Tô lão gia thu xếp giống nhau, liền sâu kín than thượng một hơi, đầy mặt treo đầy gả nữ nhi giống nhau không tha chi tình. Không ngờ, sở hữu hành trang đều bị phu nhân bàn tay vung lên, từ ven đường nâng về nhà đi. Mời các bạn đón đọc Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô) của tác giả Y Nhiễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.
Bà Mối Vương Phi - Ngải Lâm
Lúc trước chỉ là hi vọng hắn có thể quên nữ nhân vô sinh là nàng mà sống thật tốt, Nàng mới xin người bạn tốt là hồ ly một loại phù chú có tác dụng vong tình, Hơn nữa, vì để hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn, không gợi lại trí nhớ của hắn, Nàng còn cố sửa lại tên, trốn đến Trường An mà trở thành một bà mối ở kinh thành, Mình không thể hạnh phúc, ít nhất cũng phải nhìn thấy người khác được hạnh phúc, Nhưng vì sao ngay cả trốn đến nơi này hắn vẫn tìm được nàng? Bốn năm trôi qua, bên cạnh hắn nên có một nữ nhân, có con hầu hạ dưới gối, Nhưng kết quả hắn vẫn cô đơn, luôn chấp nhất một đoạn trí nhớ đã mất đi, Thậm chí vì nhớ lại mình đã quên đi chuyện quan trọng gì, Không tiết sử dụng Khấp huyết thảo có tác dụng phục hồi trí nhớ nhưng mang theo độc tính, Nàng không thể nhìn hắn tổn thương chính mình như vậy, cộng thêm không cưỡng lại được khát vọng trong nội tâm mình, Đành phải hứa hẹn là tạm thời sẽ ở lại bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn cưới Vương phi, Nhưng mà mẫu thân hắn đã đến bức nàng, nàng không thể không chủ đông xem xét đối tượng thay hắn, Cho dù nàng không phải muốn chết oan uổng thì cũng không muốn liên lụy đến người bên cạnh… *** Notes: Nữ là con của 1 vũ nương trong tố vương phụ, sinh ra thân phận thấp bé được đào tạo làm vũ nương, bị coi là kẻ hạ nhân. 1 lần nam chính đến, chặt dây trói lẻn mang về thái y nói “tịt” rồi. Áp lực của lão vương phi nàng lựa chọn xóa đi trí nhớ nam chính vì không thể chia sẻ chồng, cũng bị áp lực do không có con nối dõi. Sự điên cuồng của nam chính khi gặp lại => cường đoạt dân phụ đã có chồng…. Nhược điểm: truyện nội dung hay thế mà không phăng nó dài ra . Ta nghĩ truyện này phăng ra gấp 5,6 lần mới thấm được cốt truyện Nếu bạn từng bực bội khi nhai cuốn truyện dài mấy trăm ngàn chữ mà nội dung chẳng có gì thì xin hãy thử để được bực bội với một cốt truyện hay mà tức tối vì tác giả viết ngắn ngủn. *** “Nàng có biết hay không, nếu nàng quay đầu bước đi, ta cũng sẽ một mình sống cô độc ở nơi khác suốt quãng đời còn lại.” Xe ngựa đi vào thành, trong thành Trường An cây hạnh vàng tươi tiến vào trong tầm mắt, tay hắn nắm chặt tay của nàng đang nhìn chốn phồn hoa hồng trần này. Hơi hơi cúi đầu, trong lòng Cô Sương đầy chua xót. Làm cho đối phương mở ra một đoạn nhân duyên khác đều là không có khả năng. Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ ngày đó đã liên quan với nhau, không người nào có thể tham gia, bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau. “Có thể giú thiếp đi xuống một chút không?” Di chuyển một vòng lớn lại nhớ tới Trường An, Cô Sương không phải không có xúc động. “Được! Theo nàng.” Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa, chậm rãi xâm nhập vào dòng người như dệt vải ở ngã tư đường. “Ở trong này những bốn năm.” “Vì sao lại lựa chọn Trường An?” “Bởi vì trong lòng nghĩ, một ngày nào đó, chàng sẽ đi qua nơi này, có lẽ thiếp có thể từ xa nhìn chàng một cái.” Nàng cúi đầu âm thầm mỉm cười. Gió xuân đánh úp lại, Thuần Vu Thiên Hải ôm môi, ho lên. Tiến gần sát người hắn, Cô Sương cười, vì hắn mà khép nhanh áo khoác, “Có khỏe không? Có muốn về Hưng Khánh cung trước hay không?” “Không cần.” Ôn nhu săn sóc làm cho hắn chăm chú nhìn thật sâu nàng. Nàng cười trong suốt, trong lòng đâu đâu cũng đều là bóng dáng của hắn. Vẫn không thỏa mãn sao? Đã không có, bọn họ là một nửa của nhau, đã tìm về được toàn vẹn. “Bình thường, thời điểm một mình đi trên phố này, vừa nhìn thấy bóng dáng tương tự như chàng, sẽ lại rơi lệ.” Phóng tầm mắt nhìn mọi người, Cô Sương sâu kín nói. Nắm lấy bàn tay nhu mềm của nàng để lên trên môi, môi hắn hôn vào lưng bàn tay, “Nàng có biết ta ở nơi nào không? Thời điểm nào cũng luôn chờ đợi tuy rằng trí nhớ không có nhưng vẫn chờ đợi.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Mối Vương Phi của tác giả Ngải Lâm.
Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương - Chỉ Chỉ Bất Túy
Khương Uyển Ngọc còn nhớ rõ cái cảm giác bị người khác bóp cổ, hít thở không thông, lồng ngực đau đến mức muốn nổ tung, phải giãy dụa đấu tranh để giữ lấy mạng sống, nhưng bàn tay to lớn của kẻ nọ không cho nàng cơ hội phản kháng. Khương Uyển Ngọc cứ như vậy mà chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm, ngay cả hung thủ là ai nàng cũng không thấy mặt. Lần nữa mở mắt, Khương Uyển Ngọc bỗng phát hiện bản thân biến thành Ninh Như Ngọc - nhị phòng đích nữ phủ Ngụy Quốc Công. Ninh nhị tiểu thư diện mạo xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, phụ mẫu lại thương yêu, đáng tiếc mệnh yểu, bị chính đường tỷ của mình hại chết. Cả Khương cô nương cùng Ninh tiểu thư đều chết quá oan ức. Thế nhưng, có lẽ chấp niệm của Khương Uyển Ngọc nhiều hơn một chút nên ông trời mới ưu ái cho nàng sống lại trong thân xác của Ninh Như Ngọc. Nếu đã là duyên phận, vậy Khương Uyển Ngọc liền thề sẽ phải sống thật tốt, dùng thân phận của Ninh Như Ngọc, trả thù tất cả những kẻ đã khiến hai nàng phải uất ức ra đi. Đầu tiên là phải khiến cho đường tỷ Ninh Như Trân phải trả giá; xé rách mặt nạ từ ái giả dối của đám người Ngụy Quốc Công phủ; rửa thù cho nguyên chủ của thân thể này - Ninh Như Ngọc. Sau đó, tất nhiên là thuận theo thánh chỉ tứ hôn, gả vào Võ An Hầu phủ, trở thành đệ muội của chồng cũ, báo thù cho linh hồn của Khương cô nương. Hầu phủ sâu như biển, thân phận của phu quân nàng lại chẳng phải tầm thường, sau khi trở thành Hầu phủ phu nhân, Ninh Như Ngọc không chỉ phải đối phó với một nhà chồng cũ đang có ý định chiếm lấy vị trí Hầu gia, còn phải cùng phu quân chống đỡ âm mưu nơi cung cấm. Mặc dù trăm ngàn sóng gió, nhưng bởi vì gặp được chàng, cùng chàng nắm tay, kiếp này cũng coi như viên mãn. Nàng đã sống qua hai kiếp, điều hạnh phúc nhất, không phải đã báo thù rửa hận, mà là có thể cùng chàng kết tóc phu thê, bên nhau đến răng long đầu bạc. Khương Như Ngọc kiếp trước gả cho Võ an Hầu phủ nhị phòng đại công tử Hoắc Viễn Thành. Cuối cùng, bởi vì không thể sinh, lại chỉ là con của một võ tướng đã qua đời mà bị phu quân sai người hại chết, sau đó ngụy tạo thành nàng đau buồn mà tự sát. Khương Uyển Ngọc bởi vì chết quá oan ức mà không thể đầu thai, cuối cùng bởi vì cơ duyên xảo hợp mà sống lại trong thân xác của Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc là tiểu thư phủ Ngụy Quốc Công, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tốt lại còn rất thông minh. Cuộc sống của nàng vốn nên viên mãn nếu như tổ mẫu của nàng không phải người xét nét, đối với mẫu thân nàng khắt khe, còn ghét lây sang cả nàng. Đại bá mẫu cùng đường tỷ Ninh Như Trân lại càng ghen ghét nàng, vì thế mới cố tình bỏ độc hại nàng mất mạng. Ninh Như Ngọc chính là một tiểu thư tính tình dịu dàng, tâm địa thiện lương, lại quá mềm lòng tin vào tình “thủ túc”, mới dẫn đến kết cục bị người nhà hại chết thảm. Nhưng Khương Như Ngọc thì khác. Nàng từ nhỏ mất mẫu thân, phụ thân lại quanh năm chinh chiến, kế mẫu đối với nàng khắt khe, sau khi gả vào hầu phủ, bà bà đối với nàng cũng chẳng vừa lòng. Vì thế, Khương Như Ngọc tính tính mạnh mẽ, biết tiến biết lùi, càng hiểu rõ thuật đọc tâm, biết rõ đâu là hư tình giả ý. Thực ra bản thân tớ cảm thấy tác giả xây dựng tình huống dẫn đến cái chết của nguyên chủ Ninh Như Ngọc không hợp lý. Ninh tiểu thư nếu đã xinh đẹp, thông minh, mặc dù tổ mẫu không yêu thương nhưng phụ mẫu cực kỳ chiều chuộng, nhà ngoại càng thêm cưng chiều nàng, thế thì tại sao biết rõ có kẻ có lòng hãm hại, lại không bảo vệ nàng, khiến nàng phải chết? Tớ cũng không quá có cảm tình với Khương Uyển Ngọc. Nàng ấy đã sống hai đời, cũng đã từng gả làm vợ người, đã chịu qua cảnh phu quân hai lòng, nhưng lại mập mờ không rõ, đáng ra Khương Uyển Ngọc phải là người rõ hơn ai hết chuyện tình yêu phải rõ ràng. Thế nhưng, trong mối quan hệ với biểu ca Từ Sùng Hạo, chính Khương Uyển Ngọc lại không chịu nói rõ ràng, khiến cho Từ công tử hy vọng lại càng làm cho Hoắc Minh Tông ghen tuông, làm cho quan hệ của ba người thêm rối rắm. Về phần phu quân “kiếp này” của Khương Uyển Ngọc, người được thánh thượng tứ hôn với Ninh Như Ngọc chính là Võ An Hầu Hoắc Minh Tông. Chàng là đại tướng quân chiến công hiển hách, quyền cao chức trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, trên mặt lại có sẹo khiến người người kinh sợ. Kiếp trước, lúc gả vào Võ An hầu, Khương Như Ngọc mới chỉ gặp Hoắc Minh Tông đúng hai lần, bọn họ thậm chí đến một câu cũng chưa từng cùng nhau nói. Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Minh Tông là kẻ lạnh lùng, đại tướng quân quanh năm chinh chiến xa trường, giết người tắm máu. Thế nhưng, sau khi trở thành Ninh Như Ngọc, nàng mới biết, tất cả những điều đồn đãi về chàng đều là gạt người. Lạnh lùng, tàn nhẫn đều là mây bay, trước mặt nàng, chàng chỉ là một đại tướng quân mới biết yêu ngốc nghếch thích ghen tuông. Ở bên ngoài chàng hô mưa gọi gió, túc trí đa mưu, nhưng trước mặt Ninh Như Ngọc, Hoắc Minh Tông chỉ biết một việc, đó là: sủng nàng. *** “Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương” có nội dung không mới, vẫn là trùng sinh trả thù rồi tìm được tình yêu đích thực. Truyện không có quá nhiều nút thắt, tuy nhiên, một số nhân vật phụ khá dễ thương, đặc biệt là cha mẹ và nhà ngoại của nữ chính. Tình tiết còn một vài hạt sạn, nhưng hành văn của tác giả trôi chảy, có đầu tư vào việc thể hiện bối cảnh cổ đại với những thủ tục rườm rà và các mối quan hệ rối rắm. Cá nhân tớ chỉ đánh giá truyện trên trung bình, đọc giải trí để ăn cẩu lương là chính. Còn nếu bạn mê cung đấu, có yêu cầu cao thì xin mời đi tiếp, nơi đây không dành cho bạn. *** Tứ hoàng tử rút ra trong tay kiếm, một đạo lạnh băng kiếm quang hiện lên, muốn nghển cổ tự vận. Địa phương một tiếng, hoắc đi xa nhanh tay lẹ mắt mà từ bên cạnh thị vệ trong tay trảo quá vỏ đao, hướng về Tứ hoàng tử ném qua đi, vỏ đao đánh vào Tứ hoàng tử trên cổ tay, hắn bỗng dưng ăn đau, tay mềm nhũn, trong tay kiếm dừng ở trên mặt đất…… “Buông binh khí đầu hàng, buông binh khí đầu hàng……” Tiếng la giống như thủy triều giống nhau một trận một trận mà vang lên tới, vang tận mây xanh. Phía sau cửa điện chậm rãi mở ra, thi thần y cùng Ngũ hoàng tử đỡ vừa mới thức tỉnh Cảnh Tuyên Đế đi ra, người mặc long bào Cảnh Tuyên Đế nhìn chung quanh một vòng, nói: “Tứ hoàng tử bức vua thoái vị mưu phản, tội không thể tha thứ……” …… Ninh như ngọc ngồi ở trên giường, cả đêm đều không có chợp mắt, trong bụng hài tử vẫn luôn ở không ngừng nhích tới nhích lui, có vẻ nôn nóng bất an. Đương đạo thứ nhất ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bắn vào trong phòng thời điểm, bên ngoài truyền đến ồn ào thanh âm, ngay sau đó cửa phòng bị người mở ra, ninh như ngọc ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đĩnh bạt từ sáng lạn dương quang trung đi đến. “Minh Tông…… Minh Tông!” Ninh như ngọc từ trên giường đứng lên, hướng tới hắn chạy vội qua đi, chảy vui mừng nước mắt nhào vào hắn trong lòng ngực. Hoắc đi xa mở ra hai tay gắt gao mà ôm lấy nàng, ở nàng bên tai ôn nhu nói: “Đình đình, ta tới đón ngươi về nhà!” ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương của tác giả Chỉ Chỉ Bất Túy.
Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Đào Giai Nhân
Tưởng mình đã chết nhưng được sống lại ở một không gian khác, đối với mọi người đều nghĩ rằng được sống là tốt rồi nhưng họ lại chưa biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Ở hiện đại, Dư Lộ qua đời vì bệnh tim, sau đó xuyên đến một quyển truyện tình cảm. Cốt truyện là quá trình thăng tiến của một nha hoàn, từng bước leo lên địa vị Vương phi. Thật vất vả xuyên qua, không xuyên thành nữ chính, không xuyên thành tình yêu đích thực của nam chính, Dư Lộ lại xuyên thành một tiểu thiếp thế thân không ra gì. Mà theo nguyên tác, kết cục của tiểu thiếp này cực kỳ bi thảm: hãm hại nữ chính nên bị nam chính giết chết. Nam chính Thành vương gia Tiêu Duệ là một nhàn vương, không yêu quyền lực chỉ yêu kiếm tiền. Thành vương có ba tiểu thiếp, lại phải cưới Vương phi Trắc phi mà phụ hoàng ban hôn, đó là một cuộc sống rất bình thường của một hoàng tử đương thời.  Tiêu Duệ là một người sinh ra và lớn lên trong chế độ nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, chàng lại là con cháu hoàng gia nên nếu đặt những suy nghĩ của chàng vào đúng thời đại, chàng hoàn toàn không sai. Nhưng mấu chốt vấn đề chính là Dư Lộ mang một linh hồn hiện đại, nàng sinh ra và lớn lên trong chế độ một vợ một chồng, tất cả những kẻ xen vào đều là suy đồi đạo đức và nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.  Dư Lộ mong muốn một cuộc sống dù bình dị nhưng phu quân phải yêu mỗi mình, điều đó nàng không thể có ở Thành vương phủ, nàng cũng không muốn gặp phải một kết cục như trong truyện. Nên nàng tìm cách rời đi. Và nàng bỏ trốn được thật :v Nhưng tại sao Thành Vương kia khi bắt nàng về thì không xử lý nàng, lại còn đau lòng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Nàng nghĩ một nam nhân cổ đại lại còn là hoàng thân, khi gặp chuyện tiểu thiếp bỏ trốn chắc sẽ giết luôn nàng ta. Nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Duệ đã đi lệch nội dung truyện mất rồi. Sao Thành Vương này lại quan tâm yêu chiều và vị tha cho nàng thế? Sao Thành vương này lại đuổi hết tiểu thiếp, cấm cửa Vương phi, không cưới trắc phi nhưng mà bây giờ nữ chính đã thượng vị đâu? Sao Thành vương này lại không hề quan tâm gì “nữ chính” của truyện vậy, còn ban cho Cửu đệ của mình? Nội dung càng đi càng xa, nàng phát hiện ra hình như Tiêu Duệ thích nàng thật rồi. Về tình cảm của hai người, ban đầu Dư Lộ luôn mang tâm lý chống cự mạnh mẽ. Như trên đã nói nàng muốn cuộc sống một đời một kiếp chỉ có đôi ta, nàng không tin Tiêu Duệ, nàng không tin hứa hẹn cũng không để tâm đến hành động của Tiêu Duệ. Nhưng sau khi trải qua rất rất rất nhiều chuyện, nàng mới mở rộng trái tim để chấp nhận tình cảm này, khi đó trái tim đã chiến thắng lý trí. Còn Tiêu Duệ, chàng cũng không biết tại sao mình lại thích, lại yêu, lại sủng một người như vậy. Ban đầu thấy nàng giống “ánh trăng sáng” trong lòng mình nên mới thu nạp nàng vào cửa. Nhưng dần dần không biết từ khi nào, chàng lại yêu một nữ nhân yếu ớt còn già mồm như thế, lại vì nàng mà làm rất nhiều điều. Từ việc dẹp hậu viện đến khi quân lừa dối phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc sống trước đó của chàng. Bởi vậy mới nói khi đứng trước tình yêu, nguyên tắc hay liêm sỉ chỉ là mây bay. Sau khi đọc xong "Tiểu thiếp không dễ làm" thì với một người sống có trái tim yếu ớt như mình, mình vẫn tức. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là đổi nam chính hay NP nữa cơ, vì tình tiết nữ chính bỏ trốn đọc rất tức, mình tức mà mình phải nói lên đây luôn á, chứ bình thường mình im luôn để mọi người tự đọc rồi tức chung thôi.  Lúc đầu đọc thì nam chính Tiêu Duệ có vẻ rất “tra”, nhưng bình tĩnh mà đặt suy nghĩ về đúng thời đại thì không có gì sai cả. Mình còn định để thể loại là “cổ đại thực tế” nữa cơ. Ai biết đâu đoạn sau anh ấy dẹp hậu viện cmnl rồi, quay về con đường cũ đúng motip mà người người mong đợi “con đường độc sủng”. Một kết cục viên mãn cho tất cả các nhân vật của truyện và qua đó mình rút ra kết luận hai anh em nam chính có máu M, đều cưới về một cô vợ khá hung :v *** Đang đọc bộ này dở mà phải ngoi lên khen chút. Truyện sủng ngọt, đôi chỗ hài hài, thoải mái.  Nữ chính xuyên sách trở thành vật hi sinh trên con đường cao quý của nữ chủ. Từ đó bắt đầu con đường tránh xa nam nữ chủ, mong một ngày thoát ra yên ổn. Nam chủ vẫn làm nam chính, nhưng kiếp này nữ chính xuyên vào rồi nên không thích bạn nữ chủ kia nữa, cũng không hề dây dưa một tí tẹo nào luôn, nhưng đọc không phản cảm đâu, đọc thoải mái. + 1 điểm: Nữ chính cute hột me, đôi lúc ngốc ngốc nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tốt, biết cách vì mình mà làm, xuyên qua nhưng không phải lúc nào cũng mang tư tưởng “bình đẳng”, có đôi khi chủ tử ra dáng chủ tử, nha hoàn phải đúng bổn phận. + 1 điểm: Có những tình tiết bất ngờ gây ngơ ngác. + 1 điểm: Tư tưởng của nam chính thay đổi từ từ, không phải xoẹt một cái dẹp luôn hậu trạch Vương phủ. Quá trình chậm rãi mà chắc chắn, từ tư tưởng một đại nam chân thích có bao nhiêu thê thiếp cũng được, nói gì phải nghe nấy, thiếp không có quyền giận dỗi làm mình làm mẩy -> tiểu thiếp nhà mình bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì làm nấy thì lại tức, muốn nàng làm bướng với mình -> bắt đầu nhận ra tình yêu -> cục cưng nhà mình bị vu oan vấy bẩn cũng không ngại, luôn luôn tin tưởng nàng. Truyện vẫn làm mình hơi bất ngờ, thay đổi một số suy nghĩ của mình nữa. Ngay ban đầu mình không thích nữ chủ nguyên tác, dần dần thấy nàng ta cũng được, không có gì ghét, cuối cùng có thiện cảm.  Nam phụ khiến mình ghét đến cực điểm thì hiện tại đang làm người đầu tiên khiến mình thương mà khóc.  Người mình nghĩ không tệ thì lại tệ hết sức. – 1 điểm: Hơi không thích chỗ tác giả xây dựng hình ảnh đại nha hoàn của nữ chính, từ đầu cố gắng lột tả một người tâm phúc, hiểu biết, hay bênh vực nữ chính. Thế mà cuối cùng vì đàn ông mà trở mặt, tự đẩy mình vào chỗ chết. Động cơ của tác giả là gì? Để khai sáng nữ chính tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh? Hay để nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của nam chính dành cho nữ chính? Nói chung là không thích chi tiết này, cảm thấy dư thừa và kém duyên. LIÊU BEBE Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếp Không Dễ Làm của tác giả Đào Giai Nhân.