Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

"Ngủ ngon, hẹn mai nhé”! Ngay từ tựa đề, Nagira Yuu đã mở ra một khung cảnh rất đời thường, bắt đầu bằng một lời chúc ngủ ngon quen thuộc và rất đỗi bình yên. Cũng giống như bối cảnh nơi câu chuyện của chúng ta xảy ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” mở ra bức tranh một đô thị bình thường, có nhịp sống hối hả, có những con người ganh đua, ích kỷ; cũng có những khoảng lặng thanh tĩnh, có những con người chân thật, ấm áp, mang trong mình trái tim khao khát yêu và được yêu. Giống như đa phần các light novel khác, nhịp kể của "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” rất chậm, đủ cho ta cảm nhận được cái hay của từng câu chữ. Phải nói rằng, dù là bút pháp miêu tả phong cảnh, hay miêu tả nội tâm con người, cũng được Nagira sử dụng một cách thành công và đầy tinh tế, từng câu từng chữ đều mang cảm xúc chân thật, khiến người ta như hòa mình vào cuộc sống nhân vật, khiến người ta mỉm cười, và cũng khiến người ta bật khóc. Về cốt truyện, đáng lẽ ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” đã mang một câu chuyện rất đỗi bình thường. Một cặp đôi đồng tính do mặc cảm đơn phương mà chia tách, một người buông mình theo quan niệm xã hội mà theo đuổi giấc mơ cưới vợ sinh con, một người nhất tâm nhất niệm sống thật với chính mình, cố quên đi quá khứ hạnh phúc và vết thương lòng quá sâu. Đó là trường hợp của Shinji và Tsugumi. Thế nhưng, câu truyện chỉ thực sự bắt đầu khi Tsugumi gặp được Sakutaro, một thanh niên mắc bệnh đãng trí. Sakutaro đã từng không dám thừa nhận tình cảm của mình, chỉ bởi vì cậu sợ, sẽ có ngày cậu đánh mất kí ức về người mình yêu thương. Tình yêu của Tsugumi và Sakutaro giống như một trò chơi trốn tìm, người e ngại, người cố gắng phủ nhận. Có lẽ chính vì lý do ấy, mà mặc dù giọng văn rất nhẹ nhàng, nhưng từng trang sách đều phảng phất một nỗi buồn, một nỗi buồn không khiến người ta đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại là một nỗi buồn dai dẳng, giống như bếp lửa âm ỉ cháy trong tâm khảm mỗi người. Tôi cũng đặc biệt ấn tượng với nhân vật ông Areno, ông dường như là trung gian xúc tác giữa Tsugumi và Sakutaro, đem hai người đến bên nhau, hơn nữa, từng câu ông nói, đều tựa như đang mang những triết lí về cuộc sống. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ...” "Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?” “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” Cuối cùng thì, thật may mắn, câu chuyện mang đến một HE. Giống như một câu thơ tôi từng đọc, "như mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, những người yêu nhau cuối cùng sẽ đều trở về bên nhau”, Tsugumi và Sakutaro cùng nhau về một nhà, giúp nhau hàn gắn vết thương, giúp nhau vượt qua mặc cảm. Điểm đặc biệt của cái kết, đó là ngay cả khi Tsugumi ra đi, Sakutaro vẫn yên bình sống tiếp, mang theo hồi ức của hai người, những hồi ức mà Tsugumi ghi lại trong "Chuyện Sakutaro”. Để rồi đợi đến một ngày, chính hình dáng cậu cũng tan vào hoàng hôn, đến bên cạnh Tsugumi... Câu chuyện khiến tôi liên tưởng đến lời một bài hát, "Câu chuyện của chúng ta không già đi, tuổi thanh xuân cũng không tàn lụi. Không cần nói lời từ biệt, cũng chẳng cần phải bi thương” (Thời gian đẹp nhất). Nói một chút về tranh minh họa của Oyamada Ami, từng bức tranh sensei vẽ đều mang cảm xúc chân thật của nhân vật, nét vẽ chau chuốt tinh tế, giống như, trong văn có họa, trong họa có văn. Kết hợp cả hai yếu tố lại, chúng ta có một "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” thấm đượm tình yêu, lòng cảm thông và sự mạnh mẽ giữa những người yêu nhau. Còn bạn, bạn đã có cho mình một cuốn "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chưa? ---------------------------------------------- Xin chào mọi người, tất cả những ai đã đủ kiên nhẫn đọc xong cái review dài dằng dặc này của Thỏ, mình làm quen chút nhé :3 Thỏ, bút danh đầy đủ là Miêu Thỏ Lam Lục hoặc Hà An Viên, là maknae của page, tính cả tuổi đời và thời gian cầm bút viết. Thỏ là học sinh chuyên ngữ, viết lách là do đam mê, cũng như một nghề tay trái vậy, vào page là do các ss lôi kéo (=))))), rất vui vì được ở đây chia sẻ suy nghĩ cùng mọi người :3 Thỏ còn trẻ, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi, vậy nên Thỏ rất mong nhận được sự chia sẻ, giúp đỡ, đóng góp từ các độc giả của page ^^ Nói một chút về chữ kí, thật ra nó cũng không hàm ý sâu xa gì đâu, Tuzi là pinyin của 兔子 trong tiếng Trung, có nghĩa là Thỏ (*^ω^*) Thanks for reading ヾ(*´∀`*)ノ Review #Tuzi *** Rất lâu rất lâu rồi, quay ngược lại quãng thời gian kể từ khi tôi lần đầu đọc tiểu thuyết, đọc rất nhiều rồi cũng chưa từng bao giờ khiến cảm xúc của bản thân bị biến đổi như thế này. Tôi không phải một người xúc động hay đa cảm nhưng Ngủ ngon, hẹn mai nhé đã khiến tôi khóc nhiều thế này (cười). Và cũng rất lâu rồi tôi mới có trọn vẹn cảm xúc để nói lên được cảm nhận hoàn thiện của bản thân như lần này. Tôi có rất rất nhiều sách, nhưng chưa từng một lần chịu bỏ tiền ra mua Light Novel, thật ra vì tôi không mấy hứng thú với văn hóa Nhật. Không thích cũng không ghét, là thứ cảm giác “rất bình thường” đối với văn hóa Nhật nhưng phải khẳng định rằng những tác phẩm văn học Nhật đều đẹp dịu dàng và có ma lực thu hút tôi rất lớn, tôi cũng không rõ vì lí do gì đây cứ như bản thân đã tự áp đặt quy tắc “không mua Light Novel” nhưng mà vì Nagira-sensei tôi đã phá vỡ quy tắc vớ vẩn này hai lần rồi. Tôi sẽ chỉ chịu bỏ tiền đối với những Light Novel tôi thực sự thích… (Tôi dài dòng quá rồi, thật vui khi bạn vẫn đủ kiên nhẫn để đọc đến lúc này. Thật cám ơn!) Văn học Nhật chú trọng chất văn hơn nhiều. Tận dụng các thủ pháp gợi tả và ví von. Khung cảnh và hình ảnh sử dụng rất thơ mộng, êm đềm, bình yên và đượm hơi thở thanh xuân. Ngủ ngon, hẹn mai nhé có thể nói là tác phẩm rõ ràng những yếu tố đó. Ngay lần đầu nhìn thấy quyển sách này, ấn tượng đầu tiên là cover đẹp kinh khủng. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi phải có nó. Bắt đầu lật dở xem xét bên trong, ấn tượng tiếp theo là những bức vẽ thật dịu dàng Oyamada Amy. Nariga nói rằng sensei và Oyamada đã chọn nền màu xanh cho bức tranh, khiến nó trở nên tối hơn và cảm xúc khung cảnh ban đêm chân thực nhiều hơn một chút hòa lẫn vào màu sắc của tình yều. Và nó thật sự rất đẹp, đẹp lắm, vì quá choáng ngợp tôi quyết định phải đọc, phải đọc ngay thôi! Những tình tiết hay biến cố trong câu chuyện rất thực tế, trong cuộc sống cũng luôn luôn lặp đi lặp lại, Ngủ ngon, hẹn mai nhé không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu nữa, nó đã sớm trở thành một thứ cảm xúc thật chân thật, một câu chuyện khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Nội dung khá nhẹ nhàng, xuyên suốt câu chuyện truyện không có nhiều biến cố, không kịch tính tuy nhiên rất cảm động, khiến tôi nhớ đến 50 first dates hay 100 first dates. À thì nội dung tương đối như nhau nhưng nói thế này thì không ổn rồi, bút lực của Nagira-sensei đương nhiên không thể đánh đồng với tác phẩm khác được vì mỗi nhà văn là một phong cách đặc biệt của riêng họ mà (cười) :> Từng câu chữ của sensei là một cảm giác nhẹ nhàng tuyệt vời len vào sâu thẳm cảm xúc. Ngủ ngon, hẹn mai nhé! Một câu chuyện tình yêu khiến bạn có thể nghĩ đến bài hát Youth của Reply 1988: “Tuổi xuân nhiệt huyết rồi cũng đi qua, tôi tha thứ dù người đã rời xa”, và “hoa héo tàn rồi hoa lại nở”. Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện nặng nề và đáng nhớ, câu chuyện dung dị như sóng mặt hồ ấy thôi, lăn tăn nhấp nhô buồn vui xen kẽ, đôi khi khiến trái tim bạn nghẹn ngào lắm đấy. Câu chuyện chua xót về nhà văn Tsugumi 35 tuổi nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời sau khi tình cảm tan vỡ. Nhà văn Tsugumi chung sống với người yêu của mình trong 9 năm, đột nhiên người yêu của anh tuyên bố rằng anh ta không muốn tiếp tục nữa vì anh ta muốn có con. Tsugumi rất sốc và đau khổ, là u uất, thất bại và bơ vơ. Anh bị mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu, cũng không biết tương lai của bản thân sẽ ra sao. Và con người chúng ta ai cũng có tình yêu vì con người luôn mưu cầu hạnh phúc, bởi lẽ đó mà Tsugumi gặp được Shinji, Sakutaro đến với Tsugumi. Họ tìm đến nhau để vun đắp nên hạnh phúc, cùng nhau gây dựng một gia đình; họ cần nhau để sưởi ấm trái tim đôi bên, vỗ về an ủi lẫn nhau khi đối phương gục ngã trở thành một nửa trọn vẹn để hòa vào nhịp đập để duy trì hơi ấm và sự sống. Ban đầu Shinji và Tsugumi đến với nhau chẳng phải đã tạo thành một GIA ĐÌNH đúng nghĩa rồi sao? Nhưng, vì sự ích kỉ và sợ thua kém người khác, Shinji đã vứt bỏ Tsugumi. Shinji không phải người xấu, cuộc sống đã gây ra trở ngại đến từ xã hội khiến anh sai lầm – sai lầm không thể cứu vãn như chiếc kéo kim loại lãnh lùng dứt khoát cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và Tsugumi. Hai người đàn ông đến với nhau chắc chắn từ đầu đã không còn nghĩ đến chuyện có con, Shinji đã dùng lí do tàn khốc ấy để làm cái cớ để ruồng bỏ Tsugumi yếu đuối. 10 năm, 1 năm Tsugumi gặp gỡ Shinji, 9 năm thành gia đình duy nhất, Tsugumi được Shinji bảo bọc yêu thương, đã rất hạnh phúc. Shinji bên cạnh anh khiến Tsugumi đã coi đấy là một điều hiển nhiên, dần dần từ sâu trong anh đã tự ám thị bản thân phụ thuộc vào hơi ấm của Shinji. Tsugumi vẫn chưa trưởng thành, cô đơn đến phát sợ, anh cần tình yêu và hơi ấm mà nhưng Shinji đã dứt khoát vứt bỏ anh mất rồi. Dựa dẫm vào hơi ấm của đối phương quá lâu, ngày buông tay Tsugumi sợ hãi, bơ vơ, anh cần một nơi chốn để về…… Mình thật quá ngây thơ Chẳng cảm nhận được gì cả (Tr.35) Chẳng kết nối được bất cứ thứ gì Vài tuần sau đó, trên đường trở về sau khi gặp người bán nhà, anh vô tình gặp Sakutaro, cậu trai trẻ 27 tuổi. Công việc của Sakutaro là những công việc lặt vặt như giúp đỡ người lớn tuổi mua sắm đồ đạc và tìm những chú mèo đi lạc. Hạnh phúc đột ngột tan vỡ, Tsugumi bơ vơ nhận được sự giúp đỡ từ chàng trai Sakutaro nhiệt tình, cho anh một chốn dung thân. Cậu trai Sakutaro còn là một fan hâm mộ lớn của nhà văn Tsugumi, ông nội của cậu là chủ nhân khu chung cư Maison Areno, và anh đã có một nơi để ở. Xung quanh Tsugumi là những người hàng xóm vui vẻ, họ là những con người nhẹ nhàng, những con người luôn luôn hạnh phúc và dễ tính nhưng nhà văn lại mang trong lòng gánh nặng không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Cho dù không phải là yêu, đôi lúc người ta vẫn muốn chạm vào hơi ấm của một ai đó. Và cũng có thể, bản thân sẽ được hơi ấm ấy cứu rỗi. “Bất cứ khi nào cậu muốn, tôi sẽ nắm tay cậu. Tuy chỉ có thể giúp cậu chừng này, nhưng tôi luôn sẵn sàng”. (Tr.96) Tsugumi và Sakutaro đã giúp đỡ lẫn nhau, Sakutaro cho Tsugumi một nơi chốn, Tsugumi xuất hiện xóa đi cảm giác cô đơn cho Sakutaro. Một nhà văn với vết thương lòng và một người hâm mộ thấu hiểu tác phẩm của anh nhất, cả hai đều gánh trên vai một bóng đen u ám. Rời khỏi tổ ấm do người khác dựng nên, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Cuộc sống là phải đối mặt với nhiều rắc rối, phải chấp nhận nó. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau. Tsugumi sợ cô đơn và anh cần ai đó san sẻ, trái tim Sakutaro thì hổng lỗ chỗ và căn bệnh đãng trí đang ăn mòn trái tim cậu. “Tôi sẽ không yêu ai nữa” Căn bệnh khiến cậu sợ hãi. Sakutaro và Tsugumi luôn nói họ là bạn bè nhưng hai người chỉ đang lừa dối bản thân mình, đau khổ biết chừng nào. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ…”(Tr.224) Ông nội Areno đã nói như thế, quả thực rất đáng sợ. Đãng trí chưa hẳn là mất trí nhớ, chỉ là quên đi tạm thời. Sakutaro sợ rằng anh sẽ quên đi người mình yêu nhất. Anh yêu Tsugumi. “Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?”(Tr. 226) “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” (Tr224) Tsugumi và Sakutaro đã từng để bản thân. mất kiềm chế, hành động của hai nhân vật đã mất kiểm soát không còn chỉ dừng lại ở nắm tay nữa: lên giường, khi mà hai người vẫn chưa gọi là “người yêu” đúng nghĩa của nhau. Lên giường với ai hay không thì liên quan gì? Quan trọng nhất không phải là vấn đề hai người đã làm gì trên giường, họ không dùng thân xác đã thoải mãn đôi bên. Bạn đang khó hiểu phải không, là vì họ đang dùng hành động ấy để an ủi lẫn nhau, Tsugumi tự nguyện nếu có thể khiến Sakutaro cảm thấy thoải mái hơn, anh muốn gỡ bỏ tảng đá trong lòng cậu. Nhưng điều đó vẫn không khiến hai nhân vật khá hơn, họ đang càng lúc càng đau đớn hơn. Bản thân anh lúc này chính là gánh nặng của cậu (Tr.226) Xúc động, thổn thức nỗi lòng khi nghe tiếng gọị của trái tim. Âm thanh gợi nhắc về hạnh phúc, về gia đình trọn vẹn. Nỗi đau buồn mà Tsugumi phải chịu đựng hay chính là nỗi đau và sợ hãi bản thân sẽ sai mà Sakutaro phải gánh chịu từ căn bệnh đãng trí của cậu. Saku luôn sợ một ngày nào đó thật kinh khủng và đáng sợ cậu sẽ quên đi người mà mình yêu nhất, sẽ quên đi bản thân mình là ai? Sống còn nghĩa lý chi nữa? Số phận hay điều bất hạnh có thể ngăn trở họ bên cạnh nhau nhưng không thể tiêu diệt được tình yêu chân thành trong trái tim hai người. Đó là ý chí đấu tranh và khát vọng hạnh phúc mãnh liệt nhưng vì căn bệnh đã ngăn trở. Con người vẫn luôn sợ cô đơn mà. Tình yêu giữa Tsugumi và Sakutaro lớn lên rất nhanh, thứ tình yêu chân thành vẹn nguyên và mộc mạc nhất. Chẳng có điều gì trên đời có thể giết chết được tình yêu ấy, tình yêu như mầm cây lớn lên rất nhanh để tiếp lấy ánh nắng trên trời xanh rọi xuống sưởi ấm hai trái tim. Đau buồn và khoảng trống trong tim đã nhanh được lấp đầy, tình yêu vượt quá tất cả dần mạnh mẽ hơn. Những kí ức thường nhật vụn nhỏ bình dị nhưng ấm áp đong đầy trong tim. Đối với họ khi tình yêu đã đong đầy, hai người một lòng chân thành với đối phương chẳng yêu cầu phải hoàn hảo, cũng không quan tâm đến ưu hay nhược điểm của nhau. Đôi bên cùng vun đắp hạnh phúc, vỗ về an ủi lẫn nhau. Sự ấm áp lan tỏa gắn chặt hai trái tim không rời. Họ lại về bên nhau. Chi tiết ngôi nhà trọ trong truyện chắc chắn không thể không nhắc đến được. Kiểu ngôi nhà lí tưởng, đẹp lắm, Nagira-sensei miêu tả cảm thấy cứ yên bình thế nào ấy, có vườn rau này, dây thường xuân leo trên tường, có cửa kính màu, … Lãng mạn êm dịu lắm. Dưới ngòi bút của sensei, bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, những dòng văn gợn lên thành dòng cảm xúc êm đềm bật lên được mỗi quan hệ giữa tất cả nhân vật, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực. Phong cảnh hòa lẫn trong không khí gia đình hằng ngày chứa đầy những dòng kí ức nhỏ để yêu thương. Ngay ban đầu khi bắt đầu đọc tôi đã cảm thấy nghi ngờ rồi, cảm xúc bị chi phối ngay từ đầu. Đã có một vài lần tôi đã phải dừng lại bởi vì xúc động dồn dập quá nhiều. Tôi tin chắc khi đọc tác phẩm này bạn cũng sẽ y như tôi thôi, sẽ được trải nghiệm qua thứ cảm xúc không thể nói lên lời. Phức tạp cực kì. Cách dẫn dắt tình tiết câu chuyện của Nagira khiến trái tim người đọc rất đau. Khoảng thời gian diễn biến câu chuyện rất thực tế, như tôi nói nó không chỉ đơn thuần là câu chuyện nữa mà bản thân những nhân vật như đang sống. Thời gian trôi tự nhiên theo chính quy luật của nó, thời gian sẽ nói lên quá trình sống của mỗi con người – mỗi người đều có một câu chuyện riêng. Và đó là một cái gì đó rất khó nói khiến tôi càng thêm yêu câu chuyện giữa Tsugumi và Sakutaro nhiều hơn. Thậm chí khi mà những dòng chữ miêu tả về chuyện của mỗi nhân vật chỉ là một vài trang, sensei chỉ chú trọng đặc tả cảm xúc và nội tâm họ. Các nhân vật vẫn tự nhiên hòa vào dòng thời gian của câu chuyện để sắp xếp ra cảm xúc của họ. Tôi đọc rất nhanh nhưng rồi lại bắt đầu tua chầm chậm những câu chuyện ngắn ở phần cuối. Ừm, đoạn cuối đã khiến tôi khóc đấy, happy ending, đọc cảm thấy vừa mãn nguyện vừa day dứt ấy. Cảm xúc thực sự rất khó diễn tả, rất là lộn xộn :>. Rất khó nói. Sức sống mãnh liệt của tình yêu vượt lên trên sự sống và cái chết. “Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi” (Tr.268) Cứ thế đến suốt cuộc đời, Tsugumi vẫn luôn bên cạnh bao dung và chân thành yêu thương Sakutaro. Cậu chẳng còn sợ hãi căn bệnh của mình nữa, mặc kệ cho nó dần trở nên nặng hơn hay không. Sakutaro cảm thấy có Tsugumi bên cạnh là hạnh phúc rồi, cậu không cần cố gắng nhớ vì đã có anh nhớ thay cậu, kí ức vẫn luôn sống đó thôi. Với cậu và anh ngoài những kỉ niệm của ngày hôm nay thì chẳng gì quan trọng hơn nữa, không cần phải trông ngóng đến ngày mai nữa. Tình yêu giữa Saku và Tsugumi là bất diệt, kí ức luôn tươi đẹp dịu êm, nó vẫn luôn sống và trẻ mãi… Cho đến cuối cùng khi Tsugumi trở về với mây trời, Sakutaro vẫn yên lòng sống tiếp để tận hưởng những kí ức mà Tsugumi đã để lại cho cậu, vẫn chờ, vẫn luôn hoài niệm, thong dong trở đến ngày họ lại cũng nhau vĩnh hằng tan vào ráng chiều mênh mang. Một cái kết khá lạ nhỉ? Với thể loại tiểu thuyết lãng mạn, bạn có thể lờ mờ đoán trước thử kết thúc chỉ đơn giản bằng cách nhìn vào bìa, nhân vật chính nắm chặt tay nhau – cái nắm ấy còn chặt hơn khi sợi dây thường xuân quấn chặt tay họ lại. Nhưng khi đọc vẫn có cảm giác lo lắng bởi vì bạn không biết chắc chắn kết thúc sẽ diễn biến ra sao? Hương hoa trà thơm ngát, vị đào ngọt ngào đong đầy trong ký ức. Sau một giấc ngủ dài, sớm mai thức dậy, thế giới nho nhỏ ấy liệu có còn nguyên vẹn? Nếu tất cả mọi thứ đều cứ mãi diễn ra tốt đẹp? Nếu tất cả mọi thứ sẽ vỡ tan ra thật nhiều mảnh? Kể từ khi tôi đọc sách của Nagira-sensei, tôi biết tôi có thể tin tưởng cô ấy sẽ không tùy tiện cho ra một cái kết. Với Nagira cô luôn để cho thời gian trả lời tất cả. Ví như diễn biến câu chuyện, tôi tự hỏi kết thúc sẽ thế nào. Như tôi đã nói, cái kết này không phải là cái kết thường thấy cho thể loại BL, cho dù không phải đi chăng nữa chí ít tôi chưa từng đọc được cái kết như câu chuyện này: Họ cùng nhau hạnh phúc đến già. Nhưng nó rất hoàn hảo và vô cùng phù hợp với diễn biến tình tiết và tôi thích nó kinh khủng. Làm gì có ai không già đi chứ! Tôi không chắc chắn phải biểu đạt từ ngữ như thế nào để diễn tả chính xác về điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng cho bạn biết câu chuyện ấy đã để lại những gì trong tâm trí tôi. Ngay cả khi bạn đứng trong bếp nấu ăn, những hình ảnh đậm hương vị gia đình trong Ngủ ngon, hẹn mai nhé cũng khiến bạn nhớ đến những chi tiết từ câu chuyện và bạn sẽ bật khóc một lần nữa… Bạn còn đắn đo điều gì nữa, đừng bỏ lỡ “Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chứ. Bạn hãy đọc nó đi! P/s: Yang luôn cảm thấy khuynh hướng tính dục của Tsu-Saku cũng khá lành mạnh nên hai người họ mới sống thọ, phải không? Cái này là lảm nhảm thôi. Cám ơn bạn đã dành thời gian đọc mấy dòng chữ này. Thật cám ơn! Cầu hồn ~~~~~ Mời các bạn đón đọc Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé của tác giả Nagira Yuu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bảo Mẫu Rất Bận - Giản Đơn Đích Bôn
“Đời trước Hách Đằng bị bạn tốt lừa tiền lừa sắc lừa mất giác mạc, cuối cùng chết. Xem ra, quá dốc lòng vì người khác là không đúng, sống lại rồi, cậu quyết định tránh xa cuộc sống trước đây, giấu trái tim mình đi.”(*) Sau khi sống lại, việc đầu tiên Hách Đằng làm là tìm một công việc mới, tránh xa những “người tốt” đã bắt tay hãm hại mình ở kiếp trước. Hách Đằng tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được một công việc vô cùng phù hợp: an toàn lại lương cao, hơn nữa năn nỉ một chút là có luôn chỗ ở rồi! Công việc mới rất hời của Hách Đằng chính là làm bảo mẫu :v Hơn nữa còn là làm bảo mẫu cho... một chú chó. Nghe qua thiệt là an nhàn sung sướng. ♡(ŐωŐ人) Nhưng chăm sóc cho một chú chó… nghe qua thì đơn giản, thực tế thì chẳng đơn giản chút nào. Bởi vì đó không phải là chó bình thường, là chó quý tộc. Hơn nữa nó thực sự rất là… chảnh chó.  Chó quý tộc tên gọi là Đại Bảo, ba đẹp trai của Đại Bảo tên là Tô Dật Tu. “Đại Bảo đã được huấn luyện, bản thân nó không thích há miệng, dù là lúc chạy bộ cũng không muốn, Đại Bảo là chó thuần chủng, nó biết bản thân nó rất cao quý, há miệng sẽ làm nó cảm thấy mình là con chó, cho nên không thè lưỡi thở.” “Chó như Đại Bảo có bao giờ để ý chuyện chó khác sủa mình đâu, căn bản là khinh thường.” “Nó càng mặc kệ thì chúng nó sủa càng hăng.” Hách Đằng cười nói: “Đại Bảo nhà anh hoàng tử quá. Nhưng mà tôi nhớ rồi, nếu muốn đi dạo ban ngày thì phải đến sáu giờ.” “Đúng.” “Buổi tối còn phải đi thêm lần nữa.” “Đúng vậy. Đến tối thì có thể đi lâu một chút. Nếu ít người thì có thể cho nó chạy một lát.” “Vậy nó ở trong nhà không chán sao?” “Có máy chạy bộ và tivi rồi.” Được rồi. Chó nhà có điều kiện mà.”(*) __ Vậy đó, Hách Đằng sống lại, làm bảo mẫu cho một chú chó, cuối cùng thành luôn ba nhỏ của nó, chung chăn chung gối với ba lớn làm nên chuyện đại sự đời người. :v Nói ra thì, mối tình của Tô Dật Tu và Hách Đằng có công rất lớn của Đại Bảo. Đại Bảo là một con chó có huyết thống vô cùng cao quý, Tô Dật Tu coi nó như con, lại không thể 24/24 chăm sóc nó, bần cùng hết cách nên mới phải đăng tuyển bảo mẫu.  Thế nhưng trước khi Hách Đằng tới, anh chưa tìm được ai hợp ý. Người thì lơ là chăm sóc Đại Bảo, người lại lén lút ngược đãi nó, thậm chí vì Đại Bảo quá quý hiếm nên còn có nguy cơ bị người ta bắt đi… Đại Bảo lại không thích người lạ, khó hòa hợp với Đại Bảo chính là khó hòa hợp với Tô Dật Tu. Thế nhưng Đại Bảo lại không bài xích Hách Đằng. Hách Đằng hơi ngốc chút, nhưng đối xử với bố con nó rất tốt. Đại Bảo hài lòng. Hách Đằng nấu ăn rất ngon, nó cũng được hưởng lộc ăn. Đại Bảo hài lòng. Tô Dật Tu cũng cảm thấy Hách Đằng không tệ, thật thà lại ngốc nghếch đến đáng yêu. Tô Dật Tu hài lòng. Nấu ăn ngon, đối xử tốt với bố con anh. Tô Dật Tu hài lòng. Hách Đằng kiếp trước chết oan, nên kiếp này gặp được người tốt và chó tốt cảm thấy vô cùng hoan hỉ.:v Hách Đằng thường đay nghiến trong đầu “nhiều người là người mà không bằng một con chó!”, “chó vẫn tốt hơn một số người”... đại loại vậy.  Thế nhưng cậu không mang năng lượng tiêu cực mà luôn lạc quan vui vẻ, muốn bắt đầu một kiếp sống mới. Nói Hách Đằng đã mang tới nguồn sáng mới cho cuộc sống “gà trống nuôi con” của Tô Dật Tu cũng chẳng sai.  Hách Đằng và Tô Dật Tu cùng ở trong một căn nhà, lại có thêm đứa con trai Đại Bảo, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén; cuối cùng Tô Dật Tu phát hiện ra, không biết từ bao giờ, Hách Đằng đã chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh. Hách Đằng cũng phát hiện ra một điều mà đời trước mình không hề biết: Hóa ra mình thích đàn ông, mà đối tượng cậu thích chính là Tô Dật Tu. Vậy là hai người thuận lí thành chương, trở thành một đôi phu phu ân ái hạnh phúc. Và tháng ngày “ăn giấm” của Tô Dật Tu bắt đầu. :vTrước khi xác định tình cảm, trong lòng Tô Dật Tu, Đại Bảo là nhất, Đại Bảo không thể bị đói, không thể bị đau, không thể bị thương. Thế nhưng sau đó… Ảnh lại có suy nghĩ, hay là thiến Đại Bảo luôn cho rồi. =]] __ “Chà giày sạch sẽ rồi dựng lên tường phòng tắm cho ráo, chà chỗ ướt trên ống quần Tô Dật Tu trước, vừa chà Hách Đằng vừa nghĩ đến Đại Bảo lúc đó, lại thấy buồn cười, dễ ghét thật, nhưng mà, nó cũng vì bảo vệ mình mà, Đại Bảo đáng yêu như vậy làm sao mà không thích cho được? “Giặt đồ cho anh hạnh phúc vậy sao.” Tô Dật Tu đột nhiên cất tiếng. Hách Đằng đã quen với thói tập kích của anh rồi, phản ứng nhẹ hơn trước nhiều, “Đừng tự đa tình, em đang nghĩ tới Đại Bảo.” Tô Dật Tu đi ra sau lưng Hách Đằng ôm lấy cậu, “Em như vậy, anh đành phải thiến Đại Bảo thôi.” “Nói bậy, anh nghĩ lung tung gì vậy!” “Nhưng mà em tốt với Đại Bảo như vậy, Đại Bảo cũng tốt với em, nói thật ra, mỗi lần nhìn thấy anh vừa vui vừa khó chịu.” Tô Dật Tu vắt người lên vai cậu, “Em nói xem sao mà anh lắm chuyện quá vậy?”(*) ... “Nhưng mà sau này ra ngoài đừng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, lỡ người ta đòi em chịu trách nhiệm thì sao.” “Không thể nào, nhìn một cái thôi mà.” Hách Đằng cầm lấy quần áo của Tô Dật Tu để cạnh bồn nước, “Hơn nữa đâu phải em chỉ nhìn con gái.” “Trai cũng đừng nhìn.” “Ngoài đường không gái thì là trai, em không nhìn thì nhắm mắt đi à.”(*) __ “Bảo mẫu rất bận” là một câu chuyện rất hay, nhẹ nhàng hài hước, đáng yêu đến quắn tim. Mình thích Hách Đằng tốt bụng, Tô Dật Tu chín chắn, Đại Bảo chảnh chó, thích cách họ từ từ tiếp nhập và hòa hợp vào thế giới của nhau. Sự thật chứng minh người tốt thì luôn được đền đáp các bạn ạ. Kiếp trước Hách Đằng chết tức tưởi không ai hay, kiếp này lại gặp được Tô Dật Tu và Đại Bảo, nhân sinh có thể gọi là mỹ mãn rồi. ʕ·ᴥ· ʔ  Truyện sau này còn phát triển đến đoạn Đại Bảo bị bắt cóc nè, phối giống cho Đại Bảo nè, chuyện thất tình của Tráng Tráng (chú chó thích Đại Bảo nhưng oái oăm thay lại là chó đực =]]), chuyện Tô Dật Tu báo thù hộ Hách Đằng hai người bạn đã đẩy cậu vào chỗ chết kiếp trước nữa. Phải nói thực là kiếp trước số Hách Đằng quá xui mới vướng phải hai tên đó :v một tên bị bệnh thần kinh cuồng khống chế, một tên thì thích tận hưởng việc bị khống chế (giống S và M ấy). Chỗ này có twist khá thú vị, đọc truyện để biết thêm chi tiết nha. Mình sẽ không spoil cho thêm phần bí ẩn. =]] Tóm lại, mình có recommend “Bảo mẫu rất bận” không? Có! Highly recommend luôn nha! Truyện đáng yêu cực, các bé động vật cũng đáng yêu nữa. Những bạn nào thích truyện ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu ạ. ^^ Mời các bạn đón đọc Bảo Mẫu Rất Bận của tác giả Giản Đơn Đích Bôn.
Quỷ Thi Độc Hương - Cốt Cốc
Buổi sớm yên ắng, trong tiếng kêu la hoảng sợ của lão Tứ cứ thế bắt đầu. Mà tôi, lại trong tiếng kêu ấy nằm liệt trên đất, run rẩy như lá trong gió thu. Trò chơi, mở màn như thế… *** Hiện đại, kinh dị, thanh thủy văn, công sủng thụ, Ninh Phàm Kỳ x Tần Viễn. Mở đầu bằng một trò chơi gọi hồn vô thưởng vô phạt rồi dẫn đến một loạt cái chết kinh khủng và bí ẩn. Truyện cài cắm đủ chi tiết, văn phong đủ hù dọa, miêu tả đủ ghê rợn. Không biết có phải lâu rồi mình mới đọc lại kinh dị hay không mà trưa đọc thấy rợn người đến mức phải mở cửa phòng cho đỡ sợ. Vì nghiêng nhiều về kinh dị nên tình cảm couple trong truyện không nhiều (nhưng đủ sâu sắc). Warning: Kết thúc có thể xem là có hố. Với mình thì mình thỏa mãn cái kết này, rất hay, thống nhất với tình tiết truyện và cảm động. Cơ mà vẫn nên cảnh báo trước. Dành cho những ai đang muốn kích thích. Mời các bạn đón đọc Quỷ Thi Độc Hương của tác giả Cốt Cốc
Nốt Ruồi Bên Má - Đồng Đồng Đồng Tử
“Nốt ruồi bên má” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp. Mình thích cách Hứa Trùy Nhi quan tâm và chăm sóc Ngụy Đức Vĩnh, cũng thích Hứa Trùy Nhi bất bình thay cho anh vì bị mọi người bỏ bê. Hứa Trùy Nhi vốn sống ở trên núi, ngô nghê lắm, chỉ biết cần phải yêu thương mọi người thôi chứ không có động cơ xấu xa gì hết.  Ngay chuyện giường chiếu cũng chẳng biết, bị mẹ chồng mắng là “coi cậu Cả như ngựa mà cưỡi” còn tưởng mẹ chồng nói cậu đè anh ra cưỡi nhong nhong nhong như mấy đứa bé ba tuổi thật nên ấm ức vô cùng; mà thực ra mẹ chồng đang nói tới tư thế “cưỡi” lúc giường chiếu đó chứ. =]] Ngụy Đức Vĩnh, đọc thì thấy anh đúng là rất đáng thương, còn bất lực nữa. Thật không tưởng tượng nổi trước khi Hứa Trùy Nhi tới anh đã phải sống như thế nào. T__T Cái gì cũng không làm được, phải trông vào kẻ khác; mà đám người hầu cũng cứ xì xào bàn tán. Có lẽ đó chính là lí do mà Ngụy Đức Vĩnh vào đêm tân hôn không hé nửa lời với Hứa Trùy Nhi dù lớp quần áo trên người khiến anh nóng muốn chết. T__T Chắc anh nghĩ nếu nhờ Hứa Trùy Nhi cởi bớt ra cho mình thì sẽ bị coi thường đó mà. T___T Đọc vừa thương anh vừa tức thay anh luôn ấy, bảo sao Hứa Trùy Nhi muốn chăm sóc anh đến thế.  Chuyện Hứa Trùy Nhi là con trai sau rồi Ngụy Đức Vĩnh cũng phát hiện ra, nhưng không có màn đuổi đánh máu chó gì đâu nghen, vì anh thương Hứa Trùy Nhi nhiều quá rồi mà. :v Nhìn chung “Nốt ruồi bên má” không có biến cố gì lớn, ngoại trừ biến cố nhà họ Ngụy bị cướp còn Hứa Trùy Nhi bị bọn thổ phỉ bắt đi thôi à. Nói chung là, đọc khá nhẹ nhàng đáng yêu, không thể nói là xuất sắc nhưng cũng rất ổn đấy ạ, thích hợp với những bạn muốn đọc truyện nam phẫn nữ mà không máu chó nè. ^^  *** Mợ Hai vô cùng vui vẻ, gần như là nhét đứa bé vào trong lòng Hứa Trùy Nhi: “Chị xem đã năm năm rồi, chị còn chưa có đứa con nào,” mợ Hai xoa mái tóc lưa thưa của con mình,” thúc giục đứa trẻ chưa đầy hai tuổi: “Nhuận Sinh, gọi mẹ đi!” Một đưa trẻ mềm mại, Hứa Trùy Nhi cũng không dám dùng sức ôm, áp bé con vào ngực, cậu ngửi được mùi sữa nồng đậm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt,” cậu hơi xấu hổ, “Nếu như nó muốn mẹ, tôi sẽ đưa nó tới chỗ cô.” Mợ Hai cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đừng tìm tôi là được rồi,” mợ Hai đi ra ngoài, vẫy khăn tay với Hứa Trùy Nhi, “Cho chị với anh Cả làm con thừa tự, từ giờ tôi là thím của nó rồi.” Bên ngoài, cậu Cả và cậu Hai đang nói chuyện với nhau, thấy mợ Hai đi ra, cậu Cả gật đầu với hai người rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi tay chân gượng gạo bế đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc rất to, khuôn mặt non nớt, giọng nói non nớt đòi mẹ. “Làm sao bây giờ,” thấy đứa trẻ khóc nước mắt tràn bờ mi, “Hay là…hay là mang trả lại,” cậu cẩn thận đong đưa cánh tay, ngốc ngốc dỗ dành đứa trẻ, “Em thấy mẹ nó cũng rất buồn.” ... Mời các bạn đón đọc Nốt Ruồi Bên Má của tác giả Đồng Đồng Đồng Tử.
Nhất Phẩm Thiên Kim - Địch Hoa
Nội dung dễ thương, có những lúc ngọt ngào, có những lúc hài hước và có cả những lúc làm người đọc cảm động về tình cảm của 2 nhân vật chính. Hoắc Truy Ân bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong rất đáng yêu, Tiết Niệm Chung bề ngoài thư sinh nhưng bên trong lại rất kiên cường và khôn ngoan. Những lúc Tiết Niệm Chung nhẹ nhàng quan tâm đến Truy Ân làm người đọc ghen tị đến mức ước gì có chàng Tiết Niệm Chung như vây ngoài đời: quan tâm, nâng niu Truy Ân như sợ chỉ cần mạnh tay một cái là Truy Ân sẽ vỡ tan. Tuy nhiên,  Truy Ân lại lạnh nhạt với Tiết Niệm Chung. Họ cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, đã có những lúc muốn được sẻ chia và thấu hiểu với đối phương nhưng bị ngăn cách bởi muôn vàn nỗi sợ hãi. Đối với tình yêu, cả hai tấm lòng đều thành thật, cam tâm chấp nhận vì đối phương dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Rốt cuộc, câu chuyện tình giữa hai người sẽ có những diễn biến gay cấn như thế nào? *** Văn án Lữ "Ba Hoa" là gã chuyên kể chuyện rong trong quán trà cho khách đi đường kiếm mấy xu mấy cắc. Lão phù phép vào những mẩu tin trôi nổi trên giang hồ, nay thì là chuyện về Ma giáo giáo chủ thích ra vẻ ta đây "đoạn tụ" đi ghẹo thiếu niên nhà tử tế, mai lại sang chuyện đại thiếu gia Danh Kiếm Môn "ngàn dặm tìm chồng". Hôm nay lão lại đang thao thao bất tuyệt ở quán nước đầu đường, khách vây xem đông nghịt. "Rất lâu về trước, có một tòa sơn trang Dật Long, trong sơn trang có một vị thiên kim tiểu thư thông minh tài trí, dung mạo yêu kiều. Ngày nọ, có tên "cẩu" quan thất phẩm đến xin cưới tiểu thư về làm vợ. Trải qua bao sóng to gió lớn, sấm rung chớp giật, "cẩu" quan cũng ôm được mỹ nhân về xây tổ ấm. Ai dè, tiểu thư lại chẳng phải tiểu thư, mà là đại thiếu gia..." Thanh Thủy Kiếm Hoắc Truy Ân - một trong tam đại cao thủ võ lâm, tính tình bộc trực, còn trẻ đã có danh tiếng không nhỏ trong giới múa kiếm vung đao. Thế nhưng người ta nói, núi cao còn có núi cao hơn. Kỳ tài võ học trăm năm có một như hắn lại đụng phải một thiên tài còn khủng khiếp hơn. Và kết quả hiển nhiên, hắn thua. Phụ thân Hoắc Truy Ân nhân cớ này tịch thu kiếm của con trai, bắt hắn ở trong nhà tu thân dưỡng tính, lo chuyện kế nghiệp gia đình. Trong lúc Hoắc Truy Ân đang trong cơn hậm hực vì bị phụ huynh cấm cửa, "tin dữ" lại ập tới nhà. Rằng thì là mà năm xưa Hoắc gia từng bị vu oan hãm hại, suýt bị chém cả nhà. May mà có thanh thiên Tiết lão gia không quản đường xa lên tận kinh thành dâng tấu chương minh oan mới thoát khỏi kiếp nạn. Hoắc lão gia trong cơn cảm kích đã xin được hứa hôn đứa con chưa ra đời của mình cho con trai của Tiết gia. Hai mươi năm sau, chàng thanh niên Tiết Niệm Chung tìm tới cửa xin đón vợ về. Trải qua một phen cưỡng bức cùng dụ dỗ, Hoắc Truy Ân đã phải nuốt nước mắt mang theo hiệp ước bất bình đẳng với cha theo chồng về nhà. "Một, con rể là văn nhân yếu đuối, mày lại võ nghệ cao cường, an toàn tính mạng của nó do mày chịu trách nhiệm hoàn toàn, con rể nếu gặp phải chuyện gì bất trắc, thì thân mày đã gả cho nó, chôn cùng cũng là chuyện nên làm. Giả như nó bị mất một tay, mày cũng nên tự giác chặt một chân, cho vợ chồng chung hoạn nạn!" "Thứ hai, con rể thân ở chốn quan trường, không thể giống thương trường cùng võ lâm, mày phải chú ý lời nói và việc làm, không thể làm mất danh dự Tiết gia, tránh gây tai họa." "Thứ ba, nếu mày mà bị con rể bỏ thì tự sát tạ tội với thiên hạ luôn đi nhé! Tiết gia không có đứa con mất mặt như thế!" Một Hoắc Truy Ân tính nóng như lửa, nhưng chân thành thẳng thắn, dám yêu dám nhận. Một Tiết Niệm Chung hiền hòa như nước, mặt chân chất mà bụng dạ khó lường. Hãy cùng dõi theo sinh hoạt của một đôi vợ chồng "hứa hôn từ bé", chứng kiến Tiết đại nhân dùng những thủ đoạn trên cả sở khanh để giành được trái tim của giai nhân.   Mời các bạn đón đọc Nhất Phẩm Thiên Kim của tác giả Địch Hoa.