Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nam Thành Có Mưa

Độ dài: 21 chương Nhân vật chính: Tống Uyển, Diệp Gia Thụ Thể loại: Hiện đại, ngược, BE * Truyện ngược, có máu chó, nam nữ không sạch sẽ cũng không thuộc tuýp ngoan ngoãn, các bạn cân nhắc kĩ trước khi nhảy hố, tránh nói lời cay đắng. ***   #REVIEW: NAM THÀNH CÓ MƯA Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, BE Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu "Em sẽ khiêu vũ Nếu tôi mời em nhảy một điệu chứ? Em có chạy trốn, Và không bao giờ nhìn lại nữa? Em sẽ khóc, Nếu như em nhìn thấy tôi rơi lệ? Và liệu đêm nay, em có cứu vớt tâm hồn tôi không? Tôi có thể là người hùng của em Tôi có thể làm dịu đi những nỗi đau Tôi sẽ đứng bên em mãi mãi Em có thể lấy đi hơi thở của tôi... Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me crying? And would you save my soul, tonight? I can be your hero, baby. I can kiss away the pain. I will stand by you forever. You can take my breath away." ... Khi đọc cuốn truyện này, và ngay cả khi đã khép lại những dòng chữ cuối cùng, giai điệu, lời và cả hình ảnh MV bài hát Hero của Enrique Iglesias, như một lời nguyện cầu dành cho nam nữ chính, cứ vang vọng mãi trong đầu mình.... "Nam Thành có mưa" là cuốn truyện đầu tiên có sad ending của Minh Khai Dạ Hợp, một tác giả mình khá yêu thích, mà mình đọc. Mặc dù mình không thích những câu chuyện có Sad Ending, nhưng với mình, đây có lẽ cũng không hẳn là một câu chuyện với kết thúc buồn. Vì tuy họ đã chết, nhưng ít nhất họ cũng không phải chịu nỗi đau âm dương cách biệt. Ít nhất họ đã chết với suy nghĩ rằng họ sẽ được ở bên nhau, trong một thế giới khác ít đau khổ hơn. Họ đã chết vì nhau. Vậy nên với mình, kết thúc này, dù có thể nó sad, nhưng nó không bad. Diệp Gia Thụ là một chàng ca sĩ, nhạc sĩ nổi danh trong giới underground, vô cùng tài năng, tự do, phóng khoáng, cho đến khi Trần Tư Dương, người bạn nghệ sĩ, người anh em thân thiết nhất của anh, qua đời. Anh tự nhận mọi trách nhiệm, dù đó thực sự không phải lỗi của anh. Thay bạn chăm sóc và gánh vác người cha già suy sụp vì con trai chết đến ốm liệt giường, đồng nghĩa với những số tiền cố định phải chi trả hàng tháng, cũng đồng nghĩa với việc điều đó khiến anh phải đánh đổi gần hết: âm nhạc, tài năng, sự tự do. Từ bỏ cây đàn ghi ta và cuộc sống vị nghệ thuật. Quay lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền và cuộc sống đầy trách nhiệm như bao nhiêu người bình thường khác. Chấp nhận làm đủ mọi công việc, miễn là kiếm được tiền. Và một trong những công việc đó đã dẫn anh đến với Tống Uyển. Tống Uyển, 17 tuổi mất cha. Ông bị phá sản, tù tội, và trong cơn bi phẫn, tuyệt vọng cùng cực đã tự tử trong tù. Giao lại cho một Tống Uyển chưa thành niên trách nhiệm chăm sóc mẹ và em trai. Một cô gái quen sống trong nhung lụa, chiều chuộng cho đến tận khi 17 tuổi ấy có thể làm được gì, ngoài việc vừa bị dụ dỗ, vừa bị ép buộc trở thành tình nhân cho người đàn ông gần 40 tuổi, giàu có, quyền lực, kẻ vốn đã khao khát sắc đẹp và sức sống thanh xuân của cô từ khi gặp cô năm 15 tuổi. Tống Uyển chấp nhận bẻ đi đôi cánh của mình, trở thành vợ bé cho người đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, có sở thích chiếm hữu và bệnh hoạn về mặt tình dục để bảo đảm cuộc sống và tương lai cho mẹ và người em trai không hiểu chuyện của mình. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cuộc sống với cô từ đó chỉ còn lại một màu xám xịt. Hiện tại, hay tương lai cũng thế. Cô ở bên Đường Khiển Kiêm 8 năm, sống như một cái bóng, như một cô hồn dã quỷ, đợi thời gian trôi đi, ngày như đêm, đêm như ngày. Cho đến khi cô gặp Diệp Gia Thụ. Anh được thuê đến làm lái xe cho cô. Chẳng phải tình yêu sét đánh, cũng không phải do lâu ngày sinh tình. Chỉ là hai tâm hồn vụn vỡ, chẳng còn chút hi vọng vào tương lai bỗng tìm thấy nhau, nhận ra nhau, thấu hiểu nhau và muốn nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Anh đã từng định nhắm mắt làm ngơ trước khốn cảnh của cô, đau khổ của cô, vụn vỡ của cô. Nhưng rồi anh vẫn không ngừng được dang tay ra bảo vệ cô, rồi cưu mang cô khi cô bị bạo hành, chạy trốn rồi bị đuổi cổ khỏi nhà. Vì cô, anh như tìm lại mục đích để lại hạnh phúc. Anh muốn ở bên cô, che chở cho cô. Anh mang cô đi. Anh là đôi cánh cho cô, khiến cô tìm thấy lại ấm áp ngay cả ở nơi chỉ toàn tuyết trắng lạnh lẽo nhất. Bên anh, người thiếu nữ 17 tuổi năm nào bỗng trở lại trong thân hình người đàn bà 25 tuổi, cảm thấy lại được che chở, bảo vệ và an toàn như những ngày xa xưa dưới vòng tay của bố.... Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, Đường Khiển Kiêm, gã đàn ông dù có không còn thích thứ đồ gã đã từng vô cùng thèm muốn nữa thì vẫn quyết sẽ giữ nó bên cạnh, đã tìm đến nơi ẩn náu của họ. Diệp Gia Thụ, để bảo vệ tình yêu của hai người, đã quyết định lấy mạng sống của mình ra chơi một ván cược. Anh thắng, cô được tự do. Anh thua, trả giá bằng cái chết....và anh đã cách cánh cửa chiến thắng ấy chỉ một chút, một chút thôi... Khi biết hết chuyện, Tống Uyển đã tự hỏi mình. Cô có xứng đáng để Diệp Gia Thụ làm như thế không? Cô cho là không. Nhưng cô biết, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần!" Tống Uyển đã nghĩ như vậy đó....Rồi Tống Uyển cũng quyết định. Quyết định "đi" theo Diệp Gia Thụ, về với tự do đã từng đánh mất của cô. "Màn đêm tối tăm tĩnh lặng, chân giẫm lên thảm không tạo ra âm thanh. Cửa sổ bên ban công mở tung, cơn gió lùa vào trong vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, không hề do dự trèo lên lan can. Cô muốn cả thế giới một màu đen này, muốn cơn gió cuồng dã, còn muốn cả tự do. Rồi tất cả màn đêm đều đang dâng lên, con đường sáng ngời mở rộng ở nơi sâu nhất trong tầm mắt, làn gió xung quanh cuốn theo hơi thở ẩm ướt tươi mới của mùa xuân nâng đỡ lấy cô, cô như đang sải rộng đôi cánh trắng muốt. Cô đã bay tự do giống một chú chim như thế." "Nam Thành có mưa" gợi cho mình rất nhiều đến những bộ phim Hồng Kông thập niên xưa, với những chuyện tình buồn và đẹp mình vẫn xem ngày bé. Hai con người yêu nhau nhưng lại bị chia cắt bởi ông trùm giàu có và ác độc. Mô típ đúng là không có gì mới. Nhưng nó vẫn đẹp. Theo cách của nó. Văn phong của Minh Khai Dạ Hợp cũng vẫn luôn khiến mình hài lòng. Rất hợp với mạch cảm xúc của nhân vật và màu sắc u ám, cổ xưa của truyện. Thêm vào đó, câu chuyện cũng không dài. Chỉ có hơn 20 chương. Một câu chuyện ngắn đủ cho bạn đọc trong một buổi tối rồi ru mình vào giấc ngủ với những tưởng tượng về sự tự do và hạnh phúc cho cặp nam nữ chính ở một thế giới khác.... Vậy nên, xin được đề cử nó cho một đêm đông lạnh. Cùng với chăn ấm, cùng với đệm êm. Và cùng với bản ballad buồn ngọt ngào Hero của Enrique Iglesias, bài hát mà mình thích nhất của chàng ca sĩ quyến rũ gốc Tây Ban Nha này. *** Màn đêm chỉ độc màu xám tro, ngọn đèn nhỏ màu vàng chợt sáng chợt tối. Căn nhà cũ đứng lặng ở nơi ấy, một màu đen tuyền như giây tiếp theo chiếc miệng sắt sẽ nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn. Diệp Gia Thụ đứng trước cửa quay lưng về phía gió, quấn chặt chiếc áo jacket màu đen trên người. Ngón tay lạnh như băng quẹt mấy cái cuối cùng cũng châm được thuốc. Anh rít mạnh một hơi, rồi hắt xì một cái thật kêu trong cơn gió rét buốt. Mùng mười tháng giêng hôm nay, đang chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Gia Thụ nhận được điện thoại của ông chủ Đường Kiển Khiêm, bảo anh đến đường Phù Dung đón một người. Công việc tài xế là được ông bạn Lão Lưu giới thiệu cho Diệp Gia Thụ. Lão Lưu phải về quê lấy vợ, trước lúc xin nghỉ việc thì đề cử Diệp Gia Thụ. Tuy tuổi đời anh còn trẻ nhưng lái xe rất chắc chắn, hơn nữa miệng lại kín như bưng, không bao giờ để lọt ra ngoài một câu không nên nói. Công việc nhàn nhã, hơn nữa tiền lương Đường Kiển Khiêm trả rất cao, Diệp Gia Thụ thiếu tiền nên không hề do dự mà tiếp nhận món hời của Lão Lưu ngay tắp lự. Trước đây anh đã thử lái hai lần, Đường Kiển Khiêm rất hài lòng, chính thức nhận anh vào. Hút xong một điếu thuốc, Diệp Gia Thụ đẩy cửa ra, mùi thơm trộn lẫn hơi nóng phả vào mặt, trên tầng hai vang lên tiếng lách cách của mạt chược, người phụ nữ cất cao giọng, từng tràng cười giòn giã khanh khách vọng ra. Căn nhà này được trang hoàng theo lối phục cổ, rèm cửa sổ nặng trịch dày cộm màu xanh lá cây, kín kẽ đến nỗi ánh đèn bên ngoài cửa sổ không lọt vào nổi. Dưới chân là tấm thảm thêu hoa văn phức tạp, ánh đèn chập chờn tối lờ mờ làm nền cho ghế sô pha tay vịn đỏ sậm bên dưới, tạo thành một màu sắc làm người nhìn không hề cảm thấy dễ chịu. Cầu thang với tay vịn gỗ sơn đỏ chạy dài đến tầng hai, ở cửa cầu thang đặt một chiếc bàn gỗ, bên trên bày một chậu hoa, không nhìn ra chủng loại nhưng hình như là hoa huệ. Cách trang trí của căn nhà làm người ta gợi nhớ đến những bộ phim về thời đại dân quốc. Diệp Gia Thụ còn đang chần chừ thì một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người làm thuê bước ra từ một phòng ngách, liếc anh một cái: “Làm gì thế?” “Ông Đường bảo tôi đến đây đón cô Tống.” Người phụ nữ trung niên nheo mắt dò xét từ trên xuống dưới: “Trước đây tôi chưa gặp anh bao giờ.” “Tôi mới vào làm.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào chiếc sô pha tay vịn màu đỏ sẫm trong phòng khách, “Chờ đi, tôi lên tầng gọi cô chủ.” Người nọ đi trên thảm trải sàn không phát ra bất kì tiếng động nào, Diệp Gia Thụ ngồi xuống ghế sô pha tay vịn đó. Bên cạnh ghế sô pha đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để một ngọn đèn be bé có chụp màu xanh đen, na ná giống cách bài trí văn phòng đảng Quốc Dân thường thấy trong phim dân quốc. Diệp Gia Thụ cảm thấy không thoải mái cho lắm, mình ăn mặc như tên đầu đường xó chợ, hoàn toàn lạc lõng với phong cách ngôi nhà này. Không tới một lát, mấy giọng nói nữ ở phía trên vọng xuống khi gần khi xa. Diệp Gia Thụ ngước đầu lên nhìn, ở đầu kia cầu thang, nữ chủ nhân ngôi nhà là Tống Uyển được ba người vây xung quanh. Cô mặc áo khoác dài bằng nhung màu đỏ, cũng là kiểu dáng thường thấy trong mấy bộ phim dân quốc, cổ áo che kín mít, cánh tay mềm mại lộ khỏi tay áo. Tay Tống Uyển vịn lên lan can gỗ khắc hoa sơn đỏ son, nghiêng người nói chuyện với một cô gái khác ăn mặc hợp thời hơn. Cô gái đó thoạt nhìn rất quen mắt, hình như là minh tinh Phó Tiểu Oánh nổi tiếng xa gần năm nay vừa đạt được ngôi ảnh hậu. Tống Uyển cười nói: “Hôm nay chơi chưa đã, có thời gian thì hẹn tiếp nhé, số tiền thua này coi như tôi mời mọi người uống trà.” Phó Tiểu Oánh cười cười: “Nhưng tôi cũng chưa thấy người nào kì quái như cô, thắng thì không vui, thua mới dễ chịu.” Cô ấy ngẩng đầu lên khẽ vỗ má Tống Uyển, “Tiếc là tôi sắp gia nhập đoàn làm phim rồi, lần sau chơi với cô tiếp nhé.” Tống Uyển cười như không cười: “Đừng ra ngoài ăn đồ nướng vào buổi tối nữa, không thấy lắm dầu mỡ à.” Sắc mặt Phó Tiểu Oánh không đổi, nói xong câu “Tôi đi đây” thì nhấc đôi giầy cao gót xuống cầu thang gỗ, lộp cộp lộp cộp lách qua mấy người thành người đi đầu tiên. Cùng chơi mạt chược với Tống Uyển ngoài Phó Tiểu Oánh ra còn có hai nữ minh tinh nữa, một cô trong đó mắt to khuôn mặt V line, vẻ đẹp điển hình của “hotgirl mạng”, “hotgirl mạng” đi xuống mấy bước rồi quay người lại, ngẩng đầu lên cười lấy lòng Tống Uyển: “Nghe nói đầu năm nay giám đốc Đường sẽ đầu tư hai bộ phim điện ảnh mới? Chị Tống Uyển sẽ tham gia chứ?” Tống Uyển liếc cô ta: “Diễn gì chứ? Trình độ của tôi còn kém xa cô.” “Hotgirl mạng” khựng lại đầy sượng sùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả bộ hờn dỗi: “Chị Tống Uyển đừng chế giễu em.” Mời các bạn đón đọc Nam Thành Có Mưa của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính)
“Vậy chi bằng anh lấy tôi đi.” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.   “Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm.   “Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”   Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?   Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?   Với một phần mở đầu có nhiều sự “ba chấm” như thế này thì những chương mở đầu rất thách thức sức chịu đựng của người đọc, bởi vì nếu không kham nổi cái logic phi logic này thì mọi người đã bỏ truyện luôn rồi.   Nhưng dần dần qua vài chương đầu, truyện bắt đầu quay về đúng cái cách mà mọi người mong đợi - có nội dung và có chút sâu lắng.   Hạ Phong cầu hôn bạn gái yêu đương bốn năm, ba lần đều bị cô ta từ chối, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì mẹ đang bệnh nặng, anh sợ có chuyện mình sẽ hối hận. Cô gái ấy từ chối và bỏ anh lại trước cửa cục dân chính, hai người chia tay.   Vu Đông trọng sinh quay về nhiều năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học đã cãi lời ba mẹ, xách hành lý bỏ đi muốn kết hôn với bạn trai, kết cục bị tra nam đá ngay trước của cục dân chính, khóc đến ngất đi.   Nhớ đến kiếp trước sống một kiếp gái ế người người ý kiến chê bai, mối quan hệ với gia đình nát bét, cô quyết định tự đóng gói mình, túm chàng trai trước mắt kết hôn.   Hai người duyên kiếp hẩm hiu gặp nhau, xuất hiện một đoạn đối thoại dở khóc dở cười như trên rồi cùng chắp vá lại với nhau tạo thành một câu chuyện tình cảm mới. Có lẽ đây thật sự chính là duyên phận.   Nghe đoạn đầu thế này rất cạn lời phải không ạ? Chính mình cũng cảm thấy nó không hề được bình thường cho lắm.   Sau khi đăng ký kết hôn, Vu Đông xách theo hành lý về nhà Hạ Phong, hai người bắt đầu cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới - đầy xa cách và ngượng ngùng.   Sự đối lập giữa phong cách thân sĩ của Hạ Phong và phong các tưng tưng phóng khoáng của Vu Đông làm cho cuộc sống hai người xảy ra biết bao nhiêu chuyện không biết nên khóc hay nên cười.   Hạ Phong là bác sĩ, thời gian làm việc và nghiên cứu bận rộn. Công việc của Vu Đông là người chủ trì một chương trình radio đêm khuya. Khi Vu Đông đi làm thì Hạ Phong chưa về, Vu Đông về thì Hạ Phong đã ngủ, Vu Đông dậy thì Hạ Phong lại đi làm, thời gian chênh lệch khiến họ thời gian gặp mặt cũng khó nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.   Nhưng mà sự quan tâm nhỏ nhặt và ấm áp của chàng bác sĩ khiến cho Vu Đông giơ cờ đầu hàng, cô cảm thấy mình thích anh chồng “nhặt” được này rồi, nhất định sẽ theo đuổi được anh.   Việc tùy tiện kết hôn với một cô gái vừa gặp lần đầu đã phá vỡ nguyên tắc sống của Hạ Phong, anh sống gần ba mươi năm luôn gói mình trong nguyên tắc, trong cuộc sống cũng như trong công việc anh không cho phép có sự bất trắc, nhưng Vu Đông chính là người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh.   Phá vỡ được một lần thì việc Vu Đông chui được vào tim Hạ Phong cũng không phải việc gì khó. Chuyện bác sĩ Hạ độc thân hoàng kim của khoa ngoại đã kết hôn, hai vợ chồng ân ân ái ái làm tan nát con tim bao nhiều người.   Nói một chút về công việc của Vu Đông, mình cảm thấy những buổi làm việc của Vu Đông rất cảm động - cô hay kể những câu chuyện tâm sự về đêm hay đúng hơn là truyền cảm hứng cho người khác, thật sự giúp được rất nhiều người.   Từ công việc thì mình thấy nội tâm Vu Đông rất sâu sắc, không còn cảm giác tưng tưng như ấn tượng ban đầu, vì dù sao cô cũng là người trọng sinh, trong thân xác hai mươi hai là trái tim gần ba mươi tuổi rồi.   Cuộc sống vợ chồng của Vu Đông và Hạ Phong không có những đoạn mãnh liệt, không có cao trào, hai người cứ an ổn bên nhau, cùng quan tâm chăm sóc nhau, ngọt ngào hạnh phúc.   Vì vậy, nếu bạn không quá khó tính cho một bộ truyện đọc giải trí thì hãy nhảy hố nhé. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì. ”Cô không sao chứ?” Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này. Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải” Chuyện gì vậy? Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống. ”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô. Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt. Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? ”Anh... Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói. ”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ. “...” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao? Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!! Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai. Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính. Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay. Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên. Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô. Mời các bạn đón đọc Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính) của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Cưới Chui Với Trung Tá
CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ: là một tác phẩm hay của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh. Nội dung câu chuyện nói về nữ chính Từ Nhan - một cô gái có tính cách mạnh mẽ, quật cường đã đến tuổi bị bố mẹ thúc giục kết hôn nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Từ Nhan gặp anh trong một cuộc xem mắt đó một chị bạn giới thiệu. Anh là một quân nhân nghiêm túc, là doanh trưởng trong đại đội. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một quân nhân làm chồng nhưng ai cũng nói tính cách cô độc lập kiên cường cho nên là đối tượng cực kỳ thích hợp để làm vợ đồng chí. Và khi Từ Nhân gặp anh, cô thầm nghĩ: "Lấy một quân nhân cũng không tệ chút nào". *** Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan. Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng. Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ." Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức. Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện. Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"   Mời các bạn đón đọc Cưới Chui Với Trung Tá của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh.
Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo
Anh ngoài thân phận là người đứng đầu bang Hắc Điểu mạnh nhất trong thế giới, lạnh lùng tàn nhẫn, vô tình mà còn giữ vị trí giám đốc công ty đứng đầu trên thế giới, vạn người kính ngưỡng. Cô là nữ sát thủ nổi tiếng, tàn nhẫn, khát máu, giết người chưa từng ghê tay. Cô chính là một cô nhi được người ta đưa về nuôi dưỡng, đào tạo làm sát thủ. Cô luôn mong muốn có một cuộc sống yên bình, nhưng đôi tay đã nhuốm máu liệu có kịp? Định mệnh cho hai người họ gặp nhau, họ sẽ yêu nhau? Đi trọn đời bên nhau? Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé. *** Thành phố New_York xinh đẹp được màng đem phủ lấy toàn bộ. Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh như ẩn thoát hiện ra giữa bóng tối. Ánh trăng tròn trịa được áng mây bao phủ một nửa nên chỉ tưởng là trăng lưỡi liềm. Nhưng nó thật sự không phải trung tâm để người ta chú ý. Trung tâm chú ý là nhà hát to lớn và sang trọng đó, nó rật ruyệt vời! Bên trong, những phu nhân, quý cô và các thiếu gia, công tử đều có mặt. Bởi vì nơi đây giành cho giới thượng lưu, có tiền là có quyền, nhưng ít nhất là một trăm vạn trở lên. Họ tán tỉnh nhau hoặc có cơ hội làm quen vs nhiều người. Nhưng nói cách khác, nơi đây không chỉ là nhà hát, mà còn là sòng bài và mỗi tầng có một khu khác nhau. Tại tầng 3, nơi chuẩn bị diễn ra nhạc kịch. Trên kháng đài cao nhất, có một người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng như đế vuơng, hơi thở toả ra nguy hiểm nhưng rất đẹp trai, khuôn mặt như được điêu khắc cẩn thận. Bỗng có một người cũng là đàn ông, nói gì đó với anh ta, rồi anh ta làm kí hiễu trên tay. Anh chàng kế bển gật đầu, đi tới chỗ khác, nói với ai đó.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo của tác giả ~ Cherry Trương ~.
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài
Phương Tiểu Ngư cảm thấy số phận của mình sao thê thảm vậy, mẹ mất cha lấy vợ khác làm mẹ kế của cô nhưng chính mẹ kế này lại ép cô phải lấy chồng, không chỉ vậy mà cô còn bị chính người bạn trai phản bội, thê thảm hơn là cô lại qua đêm với người lạ mặt. Cô lại còn trúng độc đắc lơn khi chỉ bên nhau 1 đêm nhưng lại dính bầu, vừa có thai lại vừa bị đuổi khỏi nhà, Phương Tiểu Ngư lại cảm thán: " Thì ra không có thảm nhất, mà chỉ có thảm hơn!". Ai ngờ vẫn may xoay chuyển, Phương Tiểu Ngư và con trai lại được tổng tài đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết nhặt về nhà. Từ đó, đi làm có người đưa, tan làm có người đón, con trai có người chăm. Nhưng sao tổng tài đêm nào cũng mò lên giường cô? Đêm ấy, tổng tài lại đến, Phương Tiểu Ngư đành phải kêu lên: " Mộc Du Dương, sự lạnh lùng của anh đi đâu mất rồi?" *** Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo cả tiếng la hét của Phương Tiểu Ngư từ trên lầu vang vọng xuống. “Lý Vân Phương, bà già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!” Ngoài cửa, mẹ kế Lý Vân Phương của cô gương mặt tỏ rõ vẻ bực dọc, nhưng vẫn giả vờ nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tiểu Ngư à, em trai con bây giờ bị người ta ép đến mức có nhà mà không thể về, con không thể đồng ý giúp một lần sao?” Phương Tiểu Ngư biết rõ tính cách của mẹ kế nên hoàn toàn không mắc mưu, lập tức phẫn nộ đáp trả: “Các người đừng có nằm mơ! Con trai của bà đã thành tên khốn không thể cứu chữa nổi rồi, đừng hòng lôi tôi theo chết chung!” “Con khốn này, giống hệt như ả mẹ ruột không biết xấu hổ của mày, mày cứ cứng miệng đi, nếu không đồng ý thì đừng hòng ra ngoài!” Lý Vân Phương mắng chửi một hồi rồi bước xuống lầu, mặc kệ tiếng gào khóc của người bị nhốt bên trong. Phương Tiểu Ngư nghe tiếng chân mẹ kế rời đi thì giận dữ đạp mạnh vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, không nói gì nữa, những giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu bây giờ đều tuôn ra hết. Từ bé cô đã phải sống dưới sự chèn ép của mẹ kế, sau khi bố cô mắc bệnh qua đời thì mẹ kế lại càng thêm độc đoán, giờ đây vì muốn giúp con trai cưng của bà ta trả nợ thua bạc mà ép cô phải lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình, đúng là nằm mơ mà! Một yêu cầu vô liêm sỉ như thế, Phương Tiểu Ngư thật sự thà chết cũng không bằng lòng. Nhưng cô không ngờ, lần này Lý Vân Phương thật sự tàn nhẫn, nhốt cô suốt hai ngày hai đêm không thả ra, cũng không cho cô chút đồ ăn thức uống nào. Phương Tiểu Ngư bất lực ngồi tựa vào tường, đôi môi vốn căng mọng của cô giờ đã khô nứt nẻ, cô ngước mắt nhìn lỗ thông gió trên đầu, đây chính là cơ hội thoát duy nhất của cô, cho dù có ngã chết cũng không thể để hai mẹ con đó được như ý. Cô phải bỏ trốn, đi tìm người bạn trai thanh mai trúc mã của mình là Đường Úc Phi, không bao giờ quay lại nơi gọi là nhà này nữa. Trời cũng đã tối, trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ mẹ kế cũng đã ngủ rồi. Giữ chặt lấy mười mấy đồng còn sót lại trong túi, Phương Tiểu Ngư bèn trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, cố gắng đẩy cánh cửa sổ đã bị hoen rỉ ra, tìm được vài mảnh vải đã dùng trong căn phòng bụi bặm chất đầy đồ linh tinh, buộc chặt lại với nhau tạo thành một sợi dây thừng rồi dùng nó đu ra ngoài cửa sổ, rón rén chuồn ra cửa sau.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài của tác giả Lò Thị Minh Luyến.