Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bách Quỷ Tịch

Bách quỷ, trăm oán, trăm tình, dùng mắt người nhìn quỷ, dùng quỷ nhãn nhìn người... Người, có lúc rất kỳ quái! Càng là sợ hãi đồ vật liền càng nghĩ biết, thật là tướng thường thường khiến người không lạnh mà dậy, rùng mình... Ngươi, tin tưởng có quỷ sao?  *** Lý Cường cảnh sát xuất hiện tại hiện trường vụ án đã là rạng sáng 4 điểm nhiều, tối hôm qua say rượu còn hoặc nhiều hoặc ít có chút tàn lưu. Nhưng đương hắn vừa tiến vào công tác trạng thái khi, lập tức liền tan thành mây khói. Hiện trường vụ án phân biệt phát hiện 6 danh người bị hại, kinh pháp y bước đầu giám định toàn bộ bởi vì cổ động mạch tan vỡ mất máu quá nhiều mà chết. "Diệt môn thảm án, tấm tắc, này đến bao lớn thù a?" Cảnh sát Tiểu Trương biên thăm dò hiện trường, biên lẩm bẩm. Lý Cường nhìn Tiểu Trương liếc mắt một cái, lắc đầu nói: "Cùng ngươi đã nói bao nhiêu lần, không cần vào trước là chủ, hết thảy đều phải lấy chứng cứ nói chuyện, như vậy mới có thể phát hiện mặt ngoài dưới chân tướng!" Tiểu Trương thè lưỡi nói: "Đã biết, sư phụ." Trong phòng hết thảy đều thực chỉnh tề, Lý Cường không có ở trong phòng phát hiện bác đấu quá dấu vết. Nhưng là hiện trường lại dị thường huyết tinh, quả thực chính là cái lò sát sinh. Lúc này, trên tường một bức họa hấp dẫn Lý cảnh sát chú ý. Hiện trường có đại lượng vết máu phun tung toé, làm cho trên tường, gia cụ thượng, thậm chí là đèn treo thượng đều tràn đầy vết máu...... Nhưng này bức họa lại dị thường sạch sẽ! Lý Cường nhìn chằm chằm này phúc tranh sơn dầu nhìn một hồi hỏi Tiểu Trương: "Ngươi cảm thấy này bức họa có cái gì khả nghi chỗ sao?" "Khả nghi chỗ? Còn không phải là một bức tranh sơn dầu sao, nhìn có chút năm đầu, có thể là danh họa đi! Cái khác tạm thời còn nhìn không ra tới" Tiểu Trương nhìn Lý Cường nói. "Ngươi không cảm thấy nó quá sạch sẽ sao?" Lý Cường hỏi lại Tiểu Trương. "A, đúng vậy, này đó vết máu giống như không có một giọt bắn tung tóe tại mặt trên a, có thể là quải cao duyên cớ đi?" Tiểu Trương nói. "Có lẽ đi" Lý Cường như suy tư gì trả lời. Nhưng nhất hấp dẫn Lý Cường nguyên nhân lại không phải cái này, là hắn phát hiện này bức họa có điểm quen mắt. Giống như ở nơi nào gặp qua, chỉ là nhất thời nghĩ không ra. Lý cảnh sát là cái thô nhân, tự hỏi đối nghệ thuật không có cái gì tu vi, càng không hiểu tranh sơn dầu. Hắn lớn nhất cường hạng chính là trí nhớ siêu quần, cho nên năm đó cảnh giáo tốt nghiệp sau đã bị phân tới rồi thị hình cảnh đại đội. Này một làm chính là 10 cái năm đầu, từ năm đó mao đầu tiểu hỏa đến bây giờ sớm đã trưởng thành vì một cái vững vàng, bình tĩnh, giỏi giang cảnh sát nhân dân. Lý Cường cẩn thận quan sát đến này bức họa, đây là một bức nhiều năm đầu tranh sơn dầu, họa chính là một cái nhị, ba mươi năm đại giai cấp tư sản dân tộc ảnh gia đình. Già trẻ lớn bé tám khẩu người. Họa góc phải bên dưới có một hàng chữ nhỏ, 1934 năm 4 nguyệt văn hiên gallery. Buổi chiều trở lại trong đội sau, Lý cảnh sát lật xem một ít trước kia trầm tuổi già án. Lúc này mới phát hiện, 10 năm trước hắn mới vừa tiến trong đội khi, qua tay cùng nhau đặc đại mưu sát án trung, trong đó một cái hiện trường chứng vật đúng là này phúc tranh sơn dầu! Án trung có bốn gã người bị hại ngộ hại. Đến nay đều không có phá án. Này bức họa xuất hiện, tựa hồ ở nhắc nhở chính hắn còn có hay không hoàn thành án tử đang chờ hắn tới chung kết giống nhau...... Khai quá vụ án phân tích sẽ sau, đến ra kết quả là: Án này 6 danh người bị hại là người một nhà, phân biệt là ba ba, mụ mụ, nữ nhi, gia gia, bà nội vẫn là tiểu cô. Chủ hộ là danh thương nhân, gia cảnh giàu có. Nhưng là làm người hiền lành, vô luận ở sinh ý tràng vẫn là bằng hữu vòng đều không có gây thù chuốc oán. Chính là này người một nhà sẽ là bị ai giết hại đâu? Thủ pháp còn như thế tàn nhẫn, thi kiểm báo cáo thượng nói: 6 danh người bị hại đều vì vũ khí sắc bén cắt đứt cổ động mạch cùng yết hầu, mất máu quá nhiều mà chết. Trên người không có đánh nhau dấu vết. "Thật đau đầu! Không có vân tay, cửa sổ khóa trái, chẳng lẽ hung thủ hư không tiêu thất?" Tiểu Trương vừa nói vừa lặp lại nhìn hiện trường chụp trở về ảnh chụp. Lý Cường nghe được Tiểu Trương nói cảm giác như thế quen thuộc, bởi vì mười năm trước hắn nói qua đồng dạng lời nói. Suy nghĩ của hắn bị Tiểu Trương những lời này một chút lôi trở lại mười năm trước. Đó là một cái mưa sa gió giật ban đêm, hình cảnh đại đội nhận được quần chúng báo án: Ở vào đông phong lộ 75 hào một đống biệt thự phát sinh cùng nhau bốn người án mạng, người bị hại là địa phương rất có danh xí nghiệp gia đoạn mỗ một nhà. Trong đó còn bao gồm đoạn mỗ cùng hắn thê tử Vương mỗ, còn có nhi tử cùng con dâu cộng bốn người. Phụ trách ra cảnh đúng là vừa mới tiến cảnh đội không lâu Lý cảnh sát! Tiến hiện trường Lý cảnh sát đã bị này huyết tinh trường hợp cấp trấn trụ! Đầy đất huyết sớm lấy đọng lại thành cháo giống nhau hình thái, bốn gã người chết phân biệt ngã vào phòng ngủ cùng phòng khách trên mặt đất. Bọn họ toàn bộ đều là bị sắc bén vũ khí sắc bén cắt đứt cổ động mạch mất máu quá nhiều mà chết, hơn nữa không có chút nào phản kháng dấu vết. Đại môn trói chặt, trong nhà môn khóa trái, là hắn giết vẫn là tự sát? Vấn đề này vẫn luôn ở Lý Cường trong đầu xoay quanh. Án này là Lý Cường lần đầu tiên độc lập điều tra và giải quyết án kiện, đi lên liền gặp được như thế cái cấp quan trọng, hắn cảm giác áp lực rất lớn. Hắn đem ở trường học học cùng sư phụ giao bản lĩnh tất cả đều lấy ra tới dùng tới, chính là án kiện vẫn như cũ không có bất luận cái gì manh mối cùng đột phá. Một cái hoàn mỹ mật thất giết người án, cuối cùng án tử chỉ có thể bị túc chi gác cao. Nhưng là án này cũng liền thành Lý Cường trong lòng một cái không giải được khúc mắc! Ở điều tra và giải quyết cái này án kiện khi mỗi một cái chi tiết hắn đều ký ức hãy còn mới mẻ, bao gồm hiện trường vụ án sở hữu bài trí. Cho nên hắn đối kia khổ xuất hiện rất là ngoài ý muốn! Ở năm đó bốn thi án mạng hiện trường vụ án, này bức họa bị phun tung toé thượng đại lượng vết máu, ở giám chứng khoa lấy ra dna sau đã bị làm quan trọng chứng vật đặt ở vật chứng phòng. Nhưng sau tới Lý Cường rõ ràng nhớ rõ 07 năm 2 nguyệt vật chứng phòng cháy, làm cho 03-06 năm chi gian chứng vật toàn bộ thiêu hủy. Này bức họa nên ở trong đó a? Chính là vì cái gì nó sẽ hiện tại ở chỗ này đâu? Mời các bạn đón đọc Bách Quỷ Tịch của tác giả Lạc Lâm Lang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Trăng Trắng Ngà
Bóng Trăng Trắng Ngà là câu chuyện về tâm linh được sáng tác dựa theo mô phỏng của bài hát Thằng Cuội của ca sĩ Ngọc Hiển.  Tác phẩm đi theo phong cách mới nhưng không kém phần hấp dẫn và li kỳ. Bảo là nhân vật chính của câu chuyện, cậu bé vô tình được nghe kể những bí mật kinh hoàng nằm trong lời bài hát này.... *** Hoàng hôn đang buông dần xuống trên những mái nhà ngói đỏ san sát trong xóm. Bầu không khí đã lảng bảng khói bếp hun lên từ một số căn nhà. Dưới ánh đèn vàng vọt trên con đường làng, bóng dáng những đứa trẻ đang chạy về nhà để ăn cơm. Ở miền quê này, 5 rưỡi, 6 giờ mới ăn cơm là muộn. Và tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó, đang chạy vắt chân lên cổ về nhà, mong chờ một bát cơm nóng hổi để lấp đầy cái bụng đói meo. "Ê, Bảo Bảo!!" Thằng Tuấn bạn tôi gọi với từ đằng sau. "Xong qua nhà tao đấy!" "Ờ...Tao nhớ rồi!"Tôi nói với ra đằng sau. Tôi, thằng Tuấn, thằng Hưng là ba thằng bạn thân từ hồi tóc còn để chỏm. Chúng tôi còn học chung trường cấp 2 của Huyện nữa. Năm nay tôi đang học lớp 7, còn mải chơi lắm. Cuộc sống của tôi thiếu chúng nó còn gì vui? Một tuần phải tới 5,6 ngày tôi lêu lổng sang nhà chúng nó chơi, hết lắp ghép mô hình đến xem phim hành động. Cuối tuần hoặc những buổi chiều chiều, ba chúng tôi lại rủ nhau ra sân nhà văn hóa đánh bi, chơi trò chơi với mấy đứa trong xóm. Dọc hai bên đường làng là những cánh đồng bát ngát. Dân làng tôi vẫn theo nghề nông phần nhiều. Nhà tôi cũng có một thửa ruộng nho nhỏ, do họ nhà nội tôi để lại. Ông nội tôi năm ấy chia ra cho các con trai mỗi đứa một mảnh. Bố tôi để đó trồng lúa, hoa màu, chủ yếu cũng để phục vụ gia đình, thừa thì đem bán cho có đồng ra đồng vào. Bố tôi vẫn làm cán bộ trên xã còn mẹ tôi ở nhà nội trợ. Đồng ruộng bao quanh xóm làng của chúng tôi. Nếu men theo vài con ngõ, có thể bắt gặp ngay những thửa ruộng mênh mông nằm gần một con sông nhỏ. Vào những dịp nghỉ hè, chúng tôi cũng hay chạy lên đê chơi, tìm những chỗ không vướng dây điện để thả diều. Gia đình không có điều kiện như những bạn ở thành phố, chúng tôi chỉ biết lấy mấy trò nghịch ngợm vặt cây hái quả ra làm thú vui. Nhà đứa nào mà có máy tính bàn có cài game là quý lắm, tranh nhau mon men sang nhà ngồi xem nó chơi. Bây giờ đã là tháng 8, chuẩn bị vào mùa gặt. Những cánh đồng bắt đầu ngả màu vàng thích mắt. Chiều nào tôi cũng mang bi, bài ra sân nhà văn hóa chơi với mấy thằng bạn. Xung quanh cũng có vài đám con gái ngồi chơi với nhau. Chúng nó hay chơi nhảy dây, ô ăn quan, đồ hàng,...Có những lúc hứng lên, chúng tôi tụ cả đám lại với nhau chơi Đồ cứu, Cá sấu lên bờ,...Có mấy lượt mà hết cả buổi chiều. Ngày nào tôi về nhà tay chân cũng lấm lem đất bụi, mẹ tôi cứ mắng tôi sa sả. Có những hôm tôi mải chơi bên nhà thằng Tuấn không kịp về giờ cơm, bố tôi cứ mang cây chổi dựng ở góc nhà quật cho mấy cái vào chân tím hết cả. Thế là tôi ngoan ngoãn cả tuần sau đó. Được một thời gian thì chứng nào tật nấy. Vào mỗi buổi tối, tôi thường làm bài tập quấy quá cho xong rồi lại tót sang nhà chúng nó chơi, trừ những hôm bố tôi không vừa lòng, kiểm tra bài tập của tôi không xong lại bắt tôi ở nhà hoàn thành nốt. Nhiều hôm ông cũng không ở nhà, hay ra quán nước đầu làng uống nước chè đánh cờ với mấy chú bác trong xóm. Mấy hôm như thế tôi lại tranh thủ tót đi chơi một lúc rồi về lựa khi bố tôi chưa có nhà. Gia đình tôi ngoài bố mẹ và tôi ra còn có chị gái và bà nội. Ông nội tôi mất từ trước khi tôi ra đời, giờ chị còn bà nội. Chị gái tôi năm nay học cấp 3, lớp 11. Chị tôi học giỏi lại ngoan ngoãn, chẳng bù cho tôi. Tôi chẳng thích học. Sau này tôi sẽ làm quân nhân, như trong mấy bộ phim tôi hay xem, cầm sung bắn kẻ địch vô cùng oai hùng. Tôi vô cùng quấn bà nội. Bà nội tôi ngoài 70 tuổi rồi. Bà ở bên tôi từ bé, hay bảo vệ tôi trước những trận đòn roi của bố. Bà bảo: "Đánh nó làm gì cho hư người, bảo ban con cái nhẹ nhàng thôi!". Có mấy lần bà giận bố tôi đến mấy ngày chỉ vì ông đánh tôi đau quá, tước cả máu ra, bà xót. Từ hồi còn bé, tôi đã hay nằm ngủ với bà. Người bà có mùi dầu thoang thoảng, làn da nhăn nheo ram ráp. Bà hay kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Lớn hơn thì bà hay bật đài cho tôi nghe trước khi đi ngủ. Trên đài của bà hay có mấy kênh ca hát dân ca, nhạc vàng,...Tôi nghe từ bé đâm ra nghiện. Không phải tôi không thích nhạc trẻ mà tôi nhận ra rằng, những câu hát trên chiếc đài của bà không phải là không dễ chịu... Đợt đó, bọn trẻ con trong làng tôi rộ lên mốt bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn. Chúng nó còn sơn trứng đủ màu làm mấy dây đèn trông rất hay. Thế là tôi với thằng Tuấn, thằng Hưng quyết tâm không thể thua bạn kém bè. Tối hôm ấy ăn cơm xong chúng tôi hẹn nhau ra bờ đê sau làng để bắt đom đóm. Chúng tôi còn cá nhau xem ai bắt được nhiều đom đóm hơn. Tôi với hai thằng chia nhau ra mỗi đứa một ngách, hẹn nhau 1 giờ nữa ở trên đê, so xem ai nhiều đom đóm hơn. Thế là tôi cầm chắc trên tay cái vợt với cái lọ thủy tinh bà tôi rửa cho tôi ở nhà, bắt đầu nhảy xuống mấy bụi cây gần bờ sông để tìm. Mê mải một lúc, tôi cứ đi dần lên trước, chiếc hũ của tôi mới được tầm chục con đom đóm, không thể nào thua chúng nó được, tôi đã cược gần hết số bi của tôi rồi. Càng tiến về trước, đom đóm bay lên càng nhiều. Tôi vô cùng phấn khích vợt lấy vợt để. Thế rồi, đập vào tai tôi là một tiếng hát trong trẻo. tiếng hát hay như ở trong chiếc đài của bà tôi vọng ra vậy: "Bóng trăng trắng ngà...Có cây đa to...có thằng Cuội già...Ôm một mối mơ..." Tôi tò mò tiến lại gần để xem nguồn gốc tiếng hát đó từ đâu ra. Trước mặt tôi là một thửa ruộng gần sông, đom đóm bay rợp trời. Cảnh tượng đập vào mắt tôi thơ mộng lạ thường. Ở mỏm đá gần bờ sông, có một cô bé tầm trạc tuổi tôi, đang ngồi nghêu ngao hát, một bài hát rất hay mà tôi đã từng nghe nhưng không nhớ tên. Xung quanh cô bé, đom đóm quây đầy. Quả thực đẹp như trong những bộ phim hoạt hình vậy. Tôi cứ đứng im như phỗng lắng nghe cô bé hát, sợ phá nát bầu không khí này. Giai điệu bài hát cứ lặp đi lặp lại, nhiều lời thế nhưng lại không hề nhàm chán. Tôi rất muốn biết được tên bài hát này. Tôi từng nhìn thấy các anh trai dùng đàn guitar để hát. Tôi cũng rất muốn học. Tôi mà hát được bài này thì tuyệt đỉnh. Cô bé hát hết bài hát rồi bắt đầu ngân nga giai điệu. Tôi đánh liều một phen, bèn rón rén lại gần cô bé, tính hỏi tên bài hát. "Ê! Cậu gì ơi!" Tôi cất tiếng. Cô bé quay đầu lại nhìn tôi ngạc nhiên. Một khuôn mặt xinh xắn nhưng tôi chưa gặp bao giờ. Thực ra làng tôi khá rộng, lại có nhiều lối vào. Khu nhà tôi nằm ở phía Đông làng, nhà đứa nào gần thì thân với đứa ấy, chứ tôi cũng không biết hết trẻ con trong làng. Có lẽ cô bé này ở khu khác. "Ừ?" Cô bé nói: "Có chuyện gì thế?" "À thì.." Tôi gãi đầu. "Cái bài hát...cậu vừa hát ấy...hay quá!" "Ừ, cảm ơn cậu" Cô bé nhoẻn cười. "Tối rồi cậu còn ra đây à?" "Ừ...tớ đi bắt đom đóm..." "Hì hì.." Cô bé cười. "Cậu dùng vợt thế kia bắt được mấy đâu..Đom đóm bay hết ấy. Phải đợi nó đậu xuống cành tre hay cành cây rồi bắt nhẹ nhàng ấy..." Thấy cô bé có vẻ thân thiện, tôi cũng thấy vui vui. "Thế...cậu ra đây làm gì?" Tôi hỏi "À...Sắp Trung thu rồi mà. Tớ ra đây xem trăng.Chỗ này quang nhất, trăng sáng nhất làng đấy." "Ừ nhưng mà hôm nay đã đến Rằm đâu? Làm gì có trăng?" "Tớ cứ ra thôi, theo thói quen, nhỡ đâu bắt gặp thì sao?" Cô bé lai cười hiền. "Thế...cho tớ hỏi tên bài hát được không?" Tôi đi thẳng vào mục đích chính. "À...Là bài Thằng cuội ấy...Cậu thấy hay à?" "Ừ..Có vẻ nhiều lời nhưng vẫn hay." Tôi đáp. "Nó có 5 lời tất cả ấy." Cô bé nói. "Khiếp..nhiều thế mà cậu vẫn nhớ được hết á?" "Ừ, tại nó đâu đơn giản là lời bài hát" Cô bé nói ra chiều bí mật lắm. "Thế nó là cái gì?" Mời các bạn đón đọc Bóng Trăng Trắng Ngà của tác giả Thục Linh.
Âm Trung Của Quỷ
Nội dung chính của câu chuyện nói về một sinh viên xa nhà phải ở nhà trọ là  Toàn cũng bắt đầu từ ngày đó  cuộc đời cậu gặp nhiều những biến cố xảy đến liên tiếp. Cậu được tiếp xúc với những thế lực không tồn tại ở thế giới này và qua đó hiểu được câu chuyện của một cuộc đời khác *** Ngoài trời mưa tầm tã, trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ tối heo hút, bầu không khí đang nặng như chì. Toàn vừa biết kết quả thi đại học. Số điểm không hề thấp nhưng vẫn quá xa vời với chữ "Đỗ". Bố Toàn hút điếu thuốc phì phèo, giọng đay nghiến: "Hổ cho bao nhiêu năm đầu tư ăn học, là con bác sĩ mà không đỗ nổi ngành Y, tao quá nhục vì mày!". Toàn cúi mặt ê chề, không dám nói gì. Bao nhiêu năm nay, sống trong một gia đình gia giáo, truyền thống, tất cả những gì Toàn làm chỉ có thể là vâng lời. Cậu nhu nhược và yếu đuối. Thi Y vốn dĩ không phải mong muốn của cậu, nhưng vì bố cậu muốn, cậu vẫn cố chiều lòng ông. " Không được!"- Bố Toàn đập tay xuống bàn " Bằng giá nào tao cũng phải để cho mày học cho được!". Thế là hè năm đó, bố Toàn gửi Toàn lên Thái Nguyên để học trường Y trên đó. *** Lần đầu xa nhà với một chàng trai vốn dĩ được bao bọc từ bé như Toàn sẽ có đôi chút khó khăn. Toàn ở cùng với bác họ, gia đình có cả thảy năm người ở trong một căn nhà be bé bên cạnh đồi chè. Toàn ở cùng với phòng với Bin- cậu em họ xa còn cô bé Bông ngủ cùng bố mẹ. Việc học tập trên trường mới rất vất vả, sau một ngày học miệt mài trên trường, có một đống bài tập chờ Toàn xử lý. Cũng vì thế mà cậu lơ là việc nhà, bác gái không vừa ý ra mặt. Một hôm, sau một bữa cơm, Toàn biết ý bèn vội vàng rửa bát rồi vào trong phòng. Cảm thấy bức bí, thấy cậu em rủ ra ngoài chơi hóng mát, Toàn vội gật đầu đồng ý. Đằng sau ngôi nhà nhỏ là đồi chè, không biết ai là chủ. Màn đêm buông xuống, gió hiu hiu khiến từng tán cây xao động. Hai anh em đi dạo dưới trăng, thằng cu Bin nhanh nhẹn hái trộm mấy lá chè về để pha uống. Trong tiếng gió Toàn nghe thấy tiếng sáo liu hiu xa xa đâu đó. Chợt nghe tiếng gọi: "Toàn...ơi". Toàn giật mình nhìn quanh, con đường vắng chẳng một bóng người. Toàn hỏi Bin: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"- Cậu bé lắc đầu rồi cắm cúi đi tiếp. Lại có tiếng: "Đây này...Đây...này". Toàn lạnh toát sống lưng. Nhìn lên trên đỉnh đồi Toàn chợt thấy một bóng đen đang đứng im nhìn xuống, bờ vai nhô lên một cách khó hiểu. Người lạ chợt lúc lắc cái đầu, nghiêng cổ sang trái, lại nghiêng cổ sang phải...Toàn túm lấy áo Bin, ngoắc ngoắc nó nhìn lên trên. Nhìn lại lần nữa, bóng người đã biến mất. Toàn toát mồ hôi hột, giục thằng bé em mau về. Về đến nhà, Toàn chẳng dám kể với ai. Đêm ấy vắt tay lên trán Toàn suy nghĩ, thằng cu Bin thì đã ngủ từ bao giờ. Toàn thấy có điều gì lạ lắm. Hình như, hình như vai người đó cao hơn bình thường...Toàn cảm giác như là, người đó quay cổ ngược từ đằng trước ra đằng sau vậy...Rùng mình, Toàn cố nhắm mắt ngủ. *** Đêm Rằm Trung Thu, con đường làng náo nhiệt. Trẻ em chạy qua lại, tới nhà văn hóa xin bánh kẹo. Toàn ở nhà học bài, nhìn ra cửa sổ đối diện giường ngủ thấy bé Bông đang thơ thẩn chơi ngoài vườn. Toàn gọi hỏi: " Em không đi chơi hả Bông?". Cô bé 6 tuổi ngẩng lên chạy lại, vịn tay vào khung sắt đáp: "Em chơi ở nhà vui hơn, có chú này cho em nhiều bánh kẹo lắm." Toàn lo lắng. Thời buổi này bắt cóc nhiều lắm, bao nhiêu vụ rồi còn gì. Toàn ngó ra vườn xem ai đang lân la cạnh con bé. Nhưng chẳng thấy ai cả. Hai bác thì đều đi vắng cả rồi, hôm nay ai cũng phải tham gia tổ chức Trung Thu cho bọn trẻ trong làng. Người lớn thì tụ tập uống trà tán chuyện, bọn trẻ con diễu quanh. Còn mình Toàn ở nhà nhận nhiệm vụ trông bé Bông. Toàn vội giục Bông vào nhà. Cô bé bướng bỉnh: "Em không vào đâu, ở ngoài này vui hơn, chú ý cho em nhiều bánh trung thu lắm, anh ăn không?" Cô bé hồn nhiên đưa tay qua khung sắt, mở nắm tay ra Toàn thấy bên trong toàn là đất. Cô bé nhoẻn miệng cười, hàm rang dính đất nhoe nhoét. Toàn giật mình quát: "Bông! Sao em lại ăn đất bẩn thế hả!". Con bé trợn tròn mắt bảo: "em ăn bánh chú kia cho mà". Nói rồi con bé chỉ tay về phía đồi chè. Liên tưởng đến việc lần trước, Toàn lại lạnh sống lưng. Cậu chạy thẳng ra vườn bế thốc Bông vào. Con bé giãy giụa, khóc lóc ầm ĩ. Toàn rửa ráy cho cô bé rồi đóng cửa sổ nhìn ra đồi chè vào, ngồi chờ mọi người về. Về nhà, bác gái thấy con bé nhem nhuốc, khóc lóc ỉ ôi, lại trách khéo Toàn. Không ai biết sự việc kì quái vừa xảy ra hôm nay. Khác máu tanh lòng, ở với bác họ không được thoải mái, Toàn đành xin bố mẹ cho ra ở trọ. Bố mẹ cũng đồng ý. Toàn tạm biệt căn phòng nhỏ nhìn ra đồi chè, ước ao không bao giờ phải quay lại ngủ thêm 1 đêm nào ở đây nữa. Tuy nhiên, Toàn không biết rằng, những ngày tháng sau này còn nhiều điều kinh khủng hơn thế. Mời các bạn đón đọc Âm Trung Của Quỷ của tác giả Thục Linh.
Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.