Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Y Xấu Phi

Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, ví dụ như…….Thị tẩm!” Một trận âm mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Lần nữa mở to mắt, nhát gát hèn mọn trong mắt một hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn —— Đường Thanh. “Vương gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta một phong hưu thư!” Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tiêu sái rời đi, há lại lường trước vừa ra khỏi vương phủ, âm mưu quỷ kế lần lượt kéo đến. Thứ phế vật —— truyền nhân của Đường Môn, đệ nhất cao thủ ám sát bảng nhãn sẽ là một phế vật? Kẻ quái dị —— vết bớt đỏ sậm, che giấu một khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào! Con gái riêng —— chân tướng công bố, thì ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy! Rõ ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau là từng đám hoa đào? Những người này rốt cuộc là thật tâm yêu nàng, hay là có âm mưu khác? Lòng người khó lường, thế sự vô thường, trọng sinh dị giới, nàng nên làm sao mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm một chân trời thuộc về chính mình đây?!! *** Review Độc Y Xấu Phi: Truyện cũng tạm ổn, ngoại trừ một vài thắc mắc sau đây: 1. Mặt của Hạng Quân Vãn trước khi xuyên qua là có vết bớt sẵn và giống Công Tôn Bách? Nếu thế thì tại sao mấy lần gặp Công Tôn Nam cùng Thái hậu, hai người đó lại không ai nhận ra? Mà nếu không phải mặt thật, chỉ là dịch dung nhưng vết bớt là có thật, vậy ai dịch dung cho Quân Vãn? Và dịch dung suốt luôn sao? 2. Vết bớt ở đâu mà có? Tại sao sau khi có thai lại nhạt bớt? Vậy là lúc gặp Phượng Cửu lần đầu và lúc bị truy đuổi là Quân Vãn dịch dung xoá cái bớt? 3. Đồng hương của nữ chính làm sao về được vậy? Bộ nàng ta có khả năng phát minh ra cỗ máy thời gian à @@ Kết thúc chóng vánh, y như chạy nước rút: – Kết cục cho Công Tôn Nam chưa thấy. – Thái hậu không chịu từ bỏ, muốn trả thù cho con trai nhưng cũng không thấy nhắc gì. – Tác giả đưa ra tình tiết nữ chúa, tất cả thống nhất gì đó… Cuối cùng chưa thấy thống nhất gì cả! -Lão thái quân chết lãng nhách nhỉ! Hai nhân vật chính đoán được ai làm nhưng chưa xác nhận mà? Lão thái quân được nhắc đến nhiều lần làm mình tưởng bà ta là boss, ai dè đột nhiên chết. Tại sao bà đó bị kinh hách tới chết, đã bị thấy cái gì? – Thật ra đọc từ chương 60 mình đã đoán được mẫu thân của nữ chính là Bách Lý hoàng hậu nhưng có cần cái kết cụt ngủn như vậy không @@ Bà ta như chong chóng vậy, lúc trước đưa Vân Tranh giả làm con gái thì giải thích là bà ta biết nên mới cố tình chiều hư. Nhưng chỉ vì bức thư của ông tướng quân thì bà ta liền tin Hạng Quân Vãn là nữ nhi của bà ta? Bà ta không sợ bị tính kế sao? Truyện này mình chỉ cho 2/5 điểm vì lỗ hổng nhiều, kết quá thiếu, nếu có ngoại truyện thì mới ổn. Mình sẽ không đọc lại. *** Tháng hai, xuân hàn. Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này, bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ. "Thế nào" Người nói chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy. "Bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp, Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận được Công Tôn Nam đang kích động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao. "Bói toán đi" Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương, hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại khôi phục bình tĩnh. "Cốc cốc cốc đinh" Đồng tử trong mai rùa, va chạm vào mai rùa, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh của ngự thư phòng. Đỗ Trạch quỳ trên mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định vận mệnh của toàn bộ đại lục. "Keng keng đinh" Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình, lúc này cũng nhịn không được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào" Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" một cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này? "Kết quả rốt cuộc như thế nào?" Nhận thấy được sự khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến lên,đem cái đầu đang cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện với mình. "Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch hiện rõ, nữ chúa hưng vượng....." Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng không ảnh hưởng đến sự hiền hòa ngoài cung. Sự xuất hiện của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không gây rối loạn lớn cho dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có một trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới sự thống trị vừa đói vừa rét của quân vương, không bằng hợp lại. Dã tâm, không chỉ quân vương mới có, dã tâm lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian. Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây. "Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thật sự yêu thương vương gia của chúng ta! Nếu không sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống ban cho vương gia, mà không phải thái tử chứ! Hiện tại con hổ sinh hạ một đôi hổ con, có thể nói chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!" Nói chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ. Nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng trên tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua có một loại phong tình mị hoặc. Nghe xong lời của Tam phu nhân, Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại đặt trên lưng của Tam phu nhân "Đừng nói lung tung, người phụ hoàng coi trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu để cho người ta nghe thấy lời của nàng, Bổn vương cũng không bảo hộ được nàng." Công Tôn Trường Khanh lời tuy nói là thế, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?" "Tất nhiên.....không nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược không xương của mỹ nhân, Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu: "Buổi tối chờ Bổn vương". Biết Công Tôn Trường Khanh buổi tối sẽ ở trong phòng mình, trên mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu nhân bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng. "Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào tới, khiến người bị thương thì làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là một nữ tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống. Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng một cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu không một năm trước nó đã bay lên đây rồi". "Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài. "Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, không dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường Khanh, tựa hồ không xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân. Đại phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho nhỏ làm như không thấy, nàng vào phủ, đã sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu nhân "Phốc xuy " cười một tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem, khách quý đến rồi!" Trong giọng nói của Nhị phu nhân lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chờ người nàng nói xuất hiện, khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất. "Ngươi không ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?" Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn. "Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời nói cũng trở thành nói cà lăm. Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn không đến còn tốt, một khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của hắn trở nên gió táp mưa sa. Sự xuất hiện của nàng, giống như nhắc nhở một màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như một thứ bén nhọn, đâm thật sâu vào trong lòng hắn, hận không thể trừ đi cho thống khoái. "Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải thích. Vướng víu tân xuân, hắn cũng không làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng một cái rồi quay đi chỗ khác. Thấy Công Tôn Trường Khanh không có đuổi mình đi, trái tim khẩn trương của Hạng Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít nhất hắn lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng không thấy mặt phu quân, đã là ân điển cực lớn rồi. Tam phu nhân chịu tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới đang nổi trội, nàng không thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay. "Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia". "Ừ." Tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng nhược kinh. Trước kia Tam phu nhân ánh mắt là để trên trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích không nói, còn trắng trợn mắng nàng độc chiếm vị trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy? "Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc ta, nghe nói lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đã đánh chết một con hổ hoa ban. Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng sẽ học được nửa chiêu thức của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái hiện lại sự dũng mãnh của tướng quân năm đó hay không?" Tam phu nhân nói một hơi dài như thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...." Tam phu nhân muốn trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở miệng phụ họa, giúp đỡ một phen. "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ như......Thị tẩm!" Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng. Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội? "Vương phi, không nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...." Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ. "Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy. "Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....." Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...." "Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng. "Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn. Mời các bạn đón đọc Độc Y Xấu Phi của tác giả Chá Mễ Thố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Quyến Rũ Nam Tính
Văn án: [1] Đàn bà 30, như lang như hổ Sau khi Chu Lăng biết Hướng Nghị, đối với những lời này xúc động sâu sắc. [2] Nghe đồn trên phố có anh thợ sửa xe cặp kè với một phú bà, Người đẹp da trắng, chân dài eo nhỏ, ngực 36D. Nhưng quan trọng nhất là gia đình giàu có, ra tay hào phóng. Có người hỏi cuộc đời người kia thể nghiệm như thế nào? Hướng Nghị đáp: Trầm mê sắc đẹp, từ từ gầy yếu.   Cause I'm your lady And you are my man Whenever you reach for me I'll do all that I can We're heading for something Somewhere I've never been Sometimes I am frightened But I'm ready to learn Of the power of love (Bởi vì em là người phụ nữ của lòng anh Còn anh là người đàn ông trong tim em Mỗi khi anh đến với em Em sẽ làm tất cả những gì có thể. Chúng mình đang hướng tới một nơi Nơi mà em chưa từng biết Đôi khi em vẫn còn lo sợ Nhưng em đã sẵn sàng để bước tiếp Nhờ sức mạnh của tình yêu)* Đa phần mọi người thường vẫn có quan niệm rằng: một người đàn ông nghèo yêu một phụ nữ giàu là hèn mọn, nhưng mình nghĩ, thật ra, một người đàn ông không có đủ dũng khí đối mặt với tình cảm của anh ta, theo đuổi người phụ nữ anh ta muốn, đó mới là một người đàn ông hèn mọn chân chính. Có lẽ nếu đứng ở vị trí của một người ngoài cuộc không biết gì, dùng ánh mắt của người trần tục để nhìn nhận, thì quan hệ giữa Hướng Nghị, một người lính xuất ngũ nay là thợ sửa xe thuộc tầng lớp đáy của xã hội, cùng với Chu Lăng, phú bà chủ tịch Hội đồng quản trị một trong những Tập đoàn kinh doanh lớn mạnh hàng đầu, ở tầng lớp thượng lưu cao cấp nhất, là điều thật khó lý giải, hoặc giả có thể lý giải, thì sẽ là theo chiều hướng méo mó xấu xí nhất. Dù sao bây giờ, đâu còn mấy ai tin vào tình yêu nữa, phải không? Nhưng bất kể là tôi, hay bạn, chúng ta chưa từng được trải nghiệm, thì tình yêu đích thật vẫn tồn tại, hiếm hoi, nhưng vẫn tồn tại. Giống như vào đầu thế kỉ 19, có vị vua Edward VIII đã lựa chọn ở bên người phụ nữ Mỹ bình thường từng hai đời chồng mà sẵn sàng từ bỏ ngai vàng, từ bỏ cả nước Anh. Vì tình yêu, một người có thể trả giá đến mức độ nào, làm những gì, hẳn sẽ luôn là câu hỏi mà không một nhà khoa học hay triết gia có thể dùng lý luận thông thường để giải thích được. Vì thế, một người sống trên đời giống như Chu Lăng, đã kinh qua hết những bể dâu, nếm trải lòng người ấm lạnh, từng nghèo khổ bần cùng, mà nay đang hưởng thụ đời vinh hoa phú quý, thì đến bây giờ, khi gặp được một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu thương mình, trong mắt trong tim chỉ có mình, tình yêu ấy đã thật sự chạm đến phần sâu nhất của trái tim cô, khiến cô chấp nhận đánh đổi vì nó. *** Nhưng trước khi dẫn đến kết cục này, thì phải kể đến duyên nợ thuở ban đầu gặp gỡ giữa Chu Lăng và Hướng Nghị, phần mà xin được nhường cho chàng ca sĩ đáng yêu trẻ trâu Tiền Gia Tô-người có lời vẫn luôn muốn nói: Còn không phải là nhờ lão tử đây làm ông tơ bà nguyệt, xe duyên cho hai người họ đến với nhau hay sao!!! Khi đó, Chu Lăng đang còn là một goá phụ hấp dẫn, một người phụ nữ ở độ tuổi 30 rực rỡ phong tình nhất. Tiền Gia Tô được con gái cũ chồng trước của Chu Lăng thuê đến để quyến rũ cô, trong chuỗi âm mưu hòng cướp lại gia sản bố để lại, nhưng dĩ nhiên chiêu trò hèn hạ này nhanh chóng bị Chu Lăng phát hiện bởi cậu chàng này quá mức ngây thơ, nào có lấy nửa phần kinh nghiệm. Muốn gậy ông đập lưng ông, cô quyết định tiếp xúc với Tiền Gia Tô để moi thêm thông tin từ cô con gái riêng này, mà vì thế, lại kéo theo việc gặp gỡ Hướng Nghị, người anh họ trầm mặc ít nói, cơ bắp cuồn cuộn, nam tính đầy mình của cậu. Buổi đầu, họ tựa như hai đường thẳng song song, khi thế giới của anh chỉ có cửa hàng-căn nhà nhỏ với những công việc đơn điệu hàng ngày như sửa xe, chăm sóc bà nội, nấu ăn, tập thể dục...còn thế giới của cô thì hoa lệ ầm ỹ với những cuộc vui thâu đêm, tiệc tùng, shopping và du lịch bất tận. Anh chạy một chiếc xe điện bình thường, cô thay xe ô tô đắt tiền như thay áo. Anh mặc những bộ quần áo quê mùa, còn cô luôn khoác trên mình những bộ cánh thời thượng nhất...Thế nhưng, bất kể những khác biệt đó, họ đã nhanh chóng bị hấp dẫn bởi nhau bằng một lực hút đơn thuần sơ khai nhất từ thời cổ xưa vẫn tồn tại giữa giống đực và giống cái, giữa một người đàn ông và một người đàn bà: họ thèm muốn cơ thể nhau. Đó là thứ đã đưa họ đến với nhau, nhưng không phải là tất cả của mối quan hệ giữa anh và cô. Vì Hướng Nghị, người đàn ông kiên định luôn biết mình muốn gì và sẽ làm gì biết mình đã yêu người phụ nữ yêu nghiệt này rồi. Có lẽ là ngay từ lúc ban đầu gặp cô, anh đã nhìn thấy bên ngoài lớp quần áo đắt tiền, những chiếc xe thể thao sành điệu, cuộc sống xa hoa màu mè, hay bên dưới vẻ ngoài cao ngạo thành thục vẫn dùng để phòng bị với thế giới của Chu Lăng là một trái tim lương thiện, một tâm hồn bị tổn thương chờ được an ủi. Mất bố mẹ từ năm 8 tuổi, Chu Lăng phải chịu cảnh sống ăn nhờ ở đậu, lớn lên trong sự ghẻ lạnh, ngược đãi tàn bạo của bà ngoại, cậu mợ rồi em họ. Vất vả chật vật vượt qua mấy năm học nhờ sự giúp đỡ của thầy cô, đến lúc đậu Đại học thì bị mợ xé thư thông báo, ép gả cô cho một người đàn ông què cụt. Cô bỏ trốn đến thành phố và gặp được Thời Tuấn, được hắn giúp đỡ tìm việc và nhập học, lúc suýt bị lừa đem bán lại nhờ hắn cứu một mạng đưa về, từ cảm kích đến dùng tất cả sự mến mộ trong sáng của mối tình đầu mà yêu hắn; nhưng đúng lúc đang mặn nồng nhất thì hắn lại cấu kết cùng mợ, dâng cô cho người bố nuôi vừa li dị đang cần tìm một người vợ trẻ trung để sinh con kế thừa gia nghiệp. Hai năm sau, chưa kịp có con, người đàn ông lớn tuổi đó mất vì bệnh, để lại tất cả cổ phần công ty cho cô, nhưng kèm theo đó là một điều kiện tiên quyết: nếu cô tái hôn, sẽ phải từ bỏ toàn bộ gia sản. Thế là, Chu Lăng cứ sống những ngày tháng hưởng thụ vô vị không mục đích đó, cho đến khi cô gặp được Hướng Nghị. "Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời điên loạn? Ai, hôn lên mắt ta, chở che ta nửa kiếp lênh đênh? Nắm lấy tay người, che đi nửa đời điên loạn Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh"** Thời Tuấn đã từng tự hỏi, rốt cuộc điều gì khiến Chu Lăng say đắm một thợ sửa xe tầm thường như thế? Điều gì khiến người phụ nữ vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt khi gặp hắn lại toả sáng rạng ngời hạnh phúc nhường kia khi ở bên người đó, thứ hạnh phúc mà dường như không tiền bạc châu báu nào trên đời có thể mua được? Hắn đâu biết. Có thể anh nghèo, không có tiền đưa cô đi nhà hàng đắt tiền, sắm cho cô những bộ váy áo hàng hiệu, trang sức kim cương... Chỉ là, đó đâu phải là những thứ mà Chu Lăng cần, dù sao cô cũng chẳng thiếu; Nhưng người đàn ông ấy lại có thể vì cô vào bếp nấu những bữa cơm mang đậm hương vị gia đình, dùng đôi tay đầy sức mạnh của mình ủ ấm cho bàn chân giá lạnh của cô, quở trách mỗi khi cô mặc đồ phong phanh, đội mưa mang thuốc cảm cho cô giữa đêm hôm khuya khoắt, kề cận chăm sóc cho cô mỗi khi cô bị bệnh, mang cho cô sự ấm áp chân thật đến từ cơ thể nam tính đó mỗi đêm mùa đông lạnh... Thiên hạ vẫn cho rằng phụ nữ ham hư vinh, điều này dĩ nhiên luôn đúng, nhưng thật ra, so với những thứ màu mè bên ngoài ấy, thì những chăm sóc vụn vặt hàng ngày mới chính là những thứ khiến cho phụ nữ cảm động và khắc sâu tận đáy lòng. Nhất là với Chu Lăng, người từ nhỏ đã cô độc, chịu ngược đãi, bị lừa lọc, luôn thiếu vắng tình yêu thương, thì một tấm chân tình như vậy, đã thật sự lay động được trái tim cô rồi. (Hướng Nghị có điều muốn nói: Thành thật một chút đi, không phải em lựa chọn ở bên anh vì trầm mê cơ thể của anh đây sao? ????) Ngoài ra, nói thêm chút về nam chính Hướng Nghị, đừng chê anh nghèo, thật ra, đây cũng là một người đàn ông rất bản lĩnh đấy nhé. Năm xưa, anh là một người lính xuất sắc thuộc hàng nhất nhì, nếu có điều kiện ở lại phấn đấu chắc chắn sẽ phát triển thêm, nhưng do bà nội bị ung thư nên anh mới giải ngũ, về quê mở một cửa hàng sửa xe nhỏ gần nhà để có thêm nhiều thời gian chăm sóc bà. Đúng là một người vô cũng hiếu thuận, trọng tình cảm, có trách nhiệm, dám gánh vác. Sau này, khi đã xác định xây dựng cuộc sống với Chu Lăng, anh cũng xông pha gây dựng sự nghiệp của mình, để có thể thực hiện lời hứa "Anh nuôi em", không để Chu Lăng phải chịu quá nhiều thiệt thòi. *** Chốt lại, "Sự quyến rũ nam tính" mặc dù có plot mang màu sắc khá hiện thực, nhưng thật ra nó là một câu chuyện thuần ngọt ngào, những chi tiết u ám chỉ được phác hoạ sơ qua, quá trình hai người đến với nhau không phải đấu tranh quá nhiều, không hề có khó khăn bất trắc gì lớn, mang một cảm giác rất "thuận lý thành chương". Dù không phải là một cuốn truyện quá mức đặc sắc, cảm động nhưng nó nhẹ nhàng, ấm áp, đầy đủ hương vị, có tình yêu, cũng có tình cảm gia đình. Đặc biệt, xin được nhấn mạnh phần này một nghìn lần!!! Đó là khi nhắc đến những điểm hấp dẫn của "Sự quyến rũ nam tính", quả thật không thể không kể đến những cảnh sắc siêu cấp nóng bỏng của nó. Trong cái thời buổi mà H không phải kiểu tắt đèn đóng cửa bảo nhau, thì cũng chỉ là canh xương nước lèo uống tạm, H ở đây có thể xếp vào dạng vô cùng kích thích với những màn dạo đầu được mô tả rất chi tiết, và đặc biệt là diễn ra tràn ngập từ đầu đến cuối truyện. Nói chung, sau bao ngày tháng ăn chay, reviewer thuộc #team_mê_thịt có thể nói là được thoả mãn no nê một phen rồi *tung bông* *bật Mode (chế độ) cực kì hưng phấn!!!*. Vậy nên, những bạn đọc yêu sắc ơi, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy, à, không lao ngay xuống hố; và cả những độc giả dù không đam mê xôi thịt nhưng nếu yêu thích sủng ngọt thì cũng có thể cân nhắc thử đọc câu chuyện này ạ~ *, Lyrics bài hát The power of love Link: https://youtu.be/Y8HOfcYWZoo **, Trích dẫn truyện "Lâu chủ vô tình", Nhất Độ Quân Hoa. *** “Cho tôimộtly nước” Hai giờ sáng, Lose Demon chấm dứt kinh doanh, ca sĩ Tiền Gia Tô hát hò cả đêm, cổ họngđãsắp bốc cháy. Phục vụ Tiểu Thái có quan hệ tốt với cậu đem tớimộtly nước: “Hôm nay biểu diễn cũngkhôngtệ lắm, tôi thấy bầukhôngkhí rất tốt.” Tiền Gia Tô phóng khoáng hất tóc máiđãướt mồ hôi lên,“Cũng tạm được.” Trong giọngnóicũngkhôngche giấu đượcmộtít kiêu ngạo. “Đừngnóithế, vừa rồi cậu thổ lộ cũng rất có hiệu quả mà.” Nhưng Tiền Gia Tô lại khác thườngkhôngnóigì, gõ bàn thúc giục cậu ta:“Nhanh lên, chết khát mất!” Tiểu Thái lén lút liếc mắt bốn phía, những người khác đều dọn dẹp vệ sinh,khôngai chú ý đến nơi này. Cậu ta nhấc ly nước lên, len lén đặtmộttờ giấy ở phía dưới, đẩy đến trước mặt Tiền Gia Tô, nháy nháy mắt vài cái. Tiền Gia Tô chẳng hiểu gì, đem ly nước uốngmộthơi cạn sạch, thở phàonhẹnhõmmộtcái, lúc này mới mở tờ giấynhỏđó ra. trênđó chỉ có mấy chữ đơn giản: ‘Chờ cậu tại Khách sạn quốc tế Houghton phòng 2333’. Cậu sửng sốt:“Ở đâu ra?” “Người đẹp mà cậu mời rượu lúc nãy đưa.” Tiểu Thái che miệngnóinhỏgiọng, e sợ dường nhưsẽcó ai nghe được, vẻ mặt mờ ám “Tôi hiểu mà”. Người phụ nữ kia...... Đây là muốn ngủ với cậu sao? Hình như hơi nhanh nhỉ? Hơn nữa khách sạn quốc tế Houghton, ôi chao, là khách sạn 5 sao đấy! Tiền Gia Tô nắm bắt xúc cảm trơn bóng của tờ giấynhỏ, liếm liếm môi. Chả trách người liên lạc với cậunóingười phụ nữ này có tiền muốn làm gì cũng được, chậc. nóithậtra, mới đầu cậu còn tưởng rằng đối tượng làmộtlàmộtbà già,khôngnghĩ tới thực tế làmộtngười có vóc dáng vô cùng đẹp. Nếu sớm biết thế, cậu nhất địnhsẽgật đầu mạnh hơn Tiền Gia Tô nhét tờ giấy vào túi quần bò, huýt sáo, đường làm quan rộng mở, ra ngoài rồi ngồi lên xe. Khách sạn Houghton cách quán barkhôngxa, chỉ hai quảng trường. Tiền Gia Tô cưỡi con xe máy điệnnhỏmàu vàng, hai mươi phútđãđến nơi. Khách sạn là tòa nhà cao nhất khu này, khí thế rộng lớn, ngọn đèn flash rực rỡ cùng kiến trúc cực kỳhiệnđại kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tản ra khắp nơi khiến cho những người dân nghèo bị bức bách mất bình tĩnh. Tiền Gia Tôđãquen sống ở khu dân cư bénhỏ, lần đầu tiên đến chỗ này ngay cả viên gạch đều lóe lên nhân dân tệ làm tăng vẻ huy hoàng của khách sạn, lập tức cảm thấy dù theo sát trào lưu thời thượng là kiểu tóc xoăn nhuộm vàng của Hàn cũng chẳng cứu vớt cậu được, cả ngườikhôngche giấu đều toát ra hơi thở nghèo nàn, thối nát. Lại cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy tản ra mùi hương nước hoa dễ chịu – phòng 2333, con số của gian phòng đókhôngphảiđangcười nhạo cậu sao?   Mời các bạn đón đọc Sự Quyến Rũ Nam Tính của tác giả Nhất Tự Mi.
Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?
Văn án:   Trong bộ truyện《Cưỡng chế yêu》, nữ phụ Hoắc Vũ làm công chúa giả danh mười tám năm.   Mà tất cả những gì cô có vốn đều là của nữ chính.   Một lần ngoài ý muốn, thân thế thật sự của Hoắc Vũ bị bại lộ.   Cô và nữ chính ai về chỗ nấy, nhưng cô vẫn bị nữ chính xem là đinh trong mắt, gai trong thịt. Cuối cùng rơi vào kết thúc thê thảm.   Sau khi ngôi sao nhỏ tuyến mười tám Hoắc Vũ xuyên thành nữ phụ cùng tên liền run cầm cập.   Sức chiến đấu của nữ chính quá mạnh, chọc không nổi, chọc không nổi.   Vì để tránh kết cục trong sách, cô ôm chặt đùi của ‘anh trai ruột’, mong anh che chở.   Chiếc đùi vàng này cực kì thô khỏe, vai nam phụ ‘anh trai ruột’ lại càng cường đại đến mức không gì không làm được.   Nhưng mà…   Tại sao cứ ôm mãi ôm mãi lại không buông lỏng được nữa rồi?   Hoắc Vũ chớp mắt, “Nếu anh thật sự là anh trai của em thì tốt rồi.”    Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt từ chối, “Không, anh chỉ muốn làm người đàn ông của em.”   …   Anh trai đối với ta quá tốt, phải làm sao đây?   Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là bên nhau rồi. ______   “Em chưa từng mong ước rằng trong đời mình. Định mệnh sẽ đưa ta đến bên nhau…” (*)   Em cũng chưa từng nghĩ rằng, giữa biển người mênh mông ở thế giới xa lạ này, em sẽ tìm thấy anh…   ***   Kiếp trước, Hoắc Vũ chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không hề có danh tiếng. Cuộc sống của cô lúc ấy, rất vất vả và mệt mỏi dường như chưa từng có chút ấm áp nào. Từng ngày trôi qua là những chuỗi dài nỗ lực cố gắng không ngừng vì công việc, vì vươn lên tại giới showbiz mà như đã quên mất đi những yêu thương, chở che khao khát trong lòng.    Thế nhưng, vận mệnh trêu đùa một cách tàn nhẫn, trong một lần thực hiện cảnh quay nguy hiểm, dây thép bảo vệ an toàn cho Hoắc Vũ bị đứt. Cô cứ thế, rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Giây phút ấy, chỉ còn lại tiếng gió và giọt nước mắt nhanh chóng biến mất trong không trung...   Hoắc Vũ tựa như bông tuyết vừa rơi xuống trần gian rồi tan biến vội vã không để lại dấu vết gì.   Có lẽ, bởi vì số phận và cái chết của cô quá bi thương nên ông trời đã cho cô cơ hội được sống lần nữa trong một thế giới khác. Thế giới đó chính là quyển sách có tên “Cưỡng chế yêu” mà cô đọc được mấy hôm trước.   Hoắc Vũ giờ đây đã xuyên đến vai nữ phụ trùng tên với mình. Nhân vật này theo như nguyên tác chính là một tiểu công chúa giả danh đang sống tại Hoắc gia.   18 năm trước, vì bị ôm nhầm mà nữ phụ Hoắc Vũ cùng nữ chính Khương Dư Khanh bị đánh tráo với nhau. Sau này, thân phận thật sự của họ bị đưa ra ngoài ánh sáng.    Khương Dư Khanh vì chán ghét Hoắc Vũ đã thay mình sống cuộc sống giàu sang phú quý từ bé mà luôn muốn dồn cô đến con đường chết.   Cô ta lợi dụng sự yêu thương muốn bù đắp của ba, sự lạnh nhạt vô tình của anh trai, sự tàn nhẫn độc ác của bạn bè mà cứ thế từng bước thiết kế Hoắc Vũ vào kết cục thê thảm.   21 tuổi năm ấy, nữ phụ Hoắc Vũ rời bỏ thế gian này, cứ thế biến mất.   Bây giờ, Hoắc Vũ lại trở thành nữ phụ trùng tên ấy. Cô đã biết được tất cả mọi chuyện và bi kịch cho cuộc đời sau này của mình. Cho nên, cô nhất định phải thay đổi vận mệnh, tìm cho mình một chiếc đùi vàng để ôm. Mà người đó chỉ có thể là anh trai Hoắc Dữ Sâm.    ***   Hoắc Dữ Sâm trong nguyên tác chính là một vai phụ có sức ảnh hưởng không nhỏ. Anh dường như còn ưu tú và tài giỏi hơn nam chính rất nhiều lần.    Xuất thân trong gia tộc hào môn hiển hách, lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn, từ bé cho đến khi trưởng thành, Hoắc Dữ Sâm luôn là người mà bất kì ai khi nhìn đến cũng không dám chạm vào.    Hoắc Dữ Sâm lại còn sở hữu vẻ đẹp tuấn tú khó ai bì kịp và sự thông minh, tài năng trong mọi lĩnh vực đáng ngưỡng mộ. 25 tuổi, anh trở thành người đàn ông nạm kim cương ở thành phố này.   Cho nên, nói anh là chiếc đùi vàng đáng giá bạc tỷ để ôm lấy quả không sai.    Thế nhưng, Hoắc Dữ Sâm lại có một trái tim lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức khiến người khác sợ hãi không thôi. Anh - là người vô tình.   Vì vậy, khi Hoắc Dữ Sâm trở về nước tiếp nhận công ty và quay về nhà thăm gia đình, Hoắc Vũ đã tìm mọi cách để đến gần bên anh, hết sức lấy lòng anh. Bởi vì cô biết, ở thế giới xa lạ này, chỉ có anh mới có đủ năng lực giúp cô tránh khỏi kết quả bi thảm kia.    Ban đầu, Hoắc Dữ Sâm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt xa cách như từ trước đến nay với Hoắc Vũ. Anh, không hề dao động chút nào.   Thế nên, Hoắc Vũ lại nỗ lực thêm gấp nhiều lần. Cô ân cần hỏi thăm quan tâm anh, rồi rụt rè muốn đến gần anh hơn một chút. Cuối cùng, lại sợ hãi anh tức giận mà làm nhiều điều ngốc nghếch…    Một chút, một chút ấy, Hoắc Vũ không biết rằng, Hoắc Dữ Sâm đã luôn để ý đến.   Anh cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ, rõ ràng là muốn được anh yêu thương vuốt ve bộ lông mềm mại của mình mà quẩn quanh chân anh, rõ ràng là thích thú mới lạ với mọi thứ anh có nhưng lại sợ sệt không dám đến lấy, rõ ràng là hết sức lấy lòng anh nhưng lại meo meo vờ như chỉ vô tình mà thôi…   Em gái nhỏ của anh, từ bao giờ lại ngây ngô và dễ thương đến thế nhỉ?    Thế nhưng, trái tim của Hoắc Dữ Sâm chính thức có một góc nho nhỏ dành cho Hoắc Vũ có lẽ là khi cô bị bệnh rất nặng vào đầu mùa hè này. Đêm ấy, cô sốt rất cao cả người đều mơ mơ màng màng không tỉnh táo. Vậy mà, trong giấc mơ của cô vẫn luôn gọi tên anh cầu chở che, từng tiếng anh trai anh trai, lặp đi lặp lại.   Lúc ấy, giống như có những cánh hoa xinh đẹp bị gió thổi tung, xoay vòng rực rỡ và rơi vào lòng anh. Chưa bao giờ, trái tim anh xao động đến thế.    Hóa ra, em gái nhỏ luôn cần được yêu thương sủng ái đến nhường nào. Hóa ra, em gái nhỏ chỉ có mình anh để dựa dẫm chở che mà thôi. Hóa ra, thế gian rộng lớn tẻ nhạt này, cuối cùng lại có một người vì anh mà trong giấc mơ cũng rơi đầy nước mắt để níu kéo.   Cũng từ đêm hôm đó, Hoắc Dữ Sâm đã cho Hoắc Vũ cơ hội bước vào thế giới của mình.    Thế là, Hoắc Vũ sẽ mỗi đêm ôm một đống bài tập qua nhờ anh giải giúp. Hoắc Vũ mỗi sáng sẽ chào anh bằng nụ cười rực rỡ. Hoắc Vũ mỗi tối sẽ luôn đợi anh trở về, hỏi xem anh đã ăn gì chưa…    Biệt thự thật lớn, lại luôn có ngọn đèn nhỏ, bất kể như thế nào đều tỏa màu vàng ấm áp, nhắc nhở anh đây là gia đình mình.   Cứ thế, góc nhỏ trong trái tim Hoắc Dữ Sâm dành cho Hoắc Vũ càng ngày càng lớn. Anh bây giờ mỗi khi nhìn đến cô đều cảm thấy, đây là điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà mẹ để lại cho anh. Bởi vì, ở đâu có cô, ở đó đều rực rỡ sắc màu.    Cho nên, Hoắc Dữ Sâm muốn đem mọi thứ quý giá nhất đều dành tặng cho Hoắc Vũ.   Thế nhưng, những tháng ngày ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì việc Hoắc Vũ chỉ là tiểu công chúa giả danh bị nuôi nhầm cuối cùng cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng.   Hoắc Dữ Sâm sẽ giải quyết như thế nào với người em gái này. Khi mà, anh còn nhớ rõ, vào buổi tối tuyết rơi đầy trời ngoài kia, Hoắc Vũ đã nói với anh rằng: "Anh trai, nếu em là cô bé bán diêm, vào thời điểm khi em thắp sáng hết ba que diêm, nhất định sẽ nhìn thấy anh."   Nhất định sẽ nhìn thấy anh, nhìn thấy anh…   Hoắc Vũ là vậy, luôn mềm mại như thế, dịu dàng như thế, ấm áp như thế. Cô ấy là người duy nhất quan tâm đến anh, đối xử thật lòng với anh, nghiêm túc mà chân thành nói cho anh biết rằng, sẽ tặng anh món quà là thực hiện giấc mơ bay trên bầu trời đã từng dang dở của anh từ rất lâu trước kia.   Giờ đây, cô ấy chỉ có mình anh chở che giữa cuộc đời đầy sóng gió và bão tố này thôi.    Cho nên, ai cũng không được tổn thương cô ấy, hủy hoại sự nghiệp của cô ấy. Nếu không, anh sẽ dùng mọi thứ mình có hủy diệt tất cả.   Bởi, vào giây phút khi biết sự thật về thân thế của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm đã cho phép trái tim lạnh nhạt cố chấp của mình rung động rồi.   Mà rung động này, chính là cả một đời.   ***   Hiện tại bộ truyện "Anh trai tốt quá làm sao bây giờ?" đang là bộ truyện hot nổi bật nhất nhận được khá nhiều tương tác bình luận với ý kiến trái chiều khác nhau ở diễn đàn truyện convert. Không biết với các bạn khác như thế nào nhưng riêng mình thì mình phải nói là khá thích bộ truyện này.   Nội dung truyện đơn giản kể về hành trình dung hòa tại thế giới mới đầy xa lạ của Hoắc Vũ và kế hoạch thành công ôm chiếc đùi vàng Hoắc Dữ Sâm.    Có thể nói, tác giả đã tài tình và khéo léo khi miêu tả nội tâm của từng nhân vật. Một Hoắc Vũ muốn tìm con đường sống nên phải ích kỷ che dấu sự thật vì bản thân mình; một Hoắc Dữ Sâm lạnh lùng vô tình có thể từng chút từng chút thay đổi, trở thành người ấm áp hơn, lại có lúc bản chất thật sự bộc lộ, tuyệt tình và tàn nhẫn không ai bằng cho dù đó là người ruột thịt; một Khương Dư Khanh bị cuộc sống mài mòn mà ngày càng toan tính, độc ác đến sáng sợ…   Thế nhưng, qua câu chuyện này, mình lại nhận ra được rất nhiều. Đó là, khi bạn dùng sự chân thành thiện lương của mình dành cho người khác, thì đến ngay cả trái tim sắt đá nhất cũng sẽ mềm lại.    Có lẽ vì vậy, nên khi Hoắc Dữ Sâm biết được sự thật, lại có thể dùng tất cả của mình để bảo vệ Hoắc Vũ, không cho ai hủy hoại cô.    Bởi vì, cho dù cô không phải là em gái ruột của anh thì trong khoảng thời gian đã qua, cô là người duy nhất khiến anh cười, khiến anh ấm áp và khiến anh nhìn thấy kì thực thế giới này vốn dĩ vẫn luôn xinh đẹp như vậy.   Chuyện tình cảm của Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm rất nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng không kém phần sâu đậm. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều là sự ngọt ngào sủng ái vô cùng tận. Đọc truyện mà trái tim cũng mềm mại theo những lời nói, hành động của nhân vật chính.   Thế nên, một bộ truyện với đầy đủ các tag hot như xuyên thư, nữ phụ, ôm đùi, sủng sạch ngọt như này và nội dung siêu hấp dẫn nữa thì mn ngại gì mà không nhảy ạ. Biết đâu, sau khi đọc xong lại phải dùng lý lẽ của con tim và lý trí của mình mà lên tranh luận một phen cho các bạn khác biết về bộ truyện này nè.    Vì thế, chúc mn có những phút giây thư giãn khi đến với RVNT ạ. Mình cũng mong ai đó sẽ đào bộ này cho các bạn không đọc được convert nhảy hố nhé. Đảm bảo, đề tài và nội dung của bộ truyện sẽ hot lắm ạ :) _______   Văn án được dịch bởi #Baileys thuộc #LustAveland " ": trích từ truyện được edit bởi rv-er. (*): Trích bản dịch lời bài hát Meet hem among them do Lee Sun Hee thể hiện   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hoắc Vũ lại một lần nữa quên mất lời kịch. Khi cô đối mặt với nam thứ anh tuấn lần thứ ba, rốt cuộc đạo diễn không thể nhịn nổi nữa, ném tấm bảng trong tay xuống, rống lớn một tiếng: "Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lát nữa quay cảnh của nữ chính trước!" Thời gian đã đi vào mùa đông, dưới tiết trời tháng 12 lạnh giá, trên người Hoắc Vũ chỉ mặc một bộ trang phục diễn mỏng manh. Sau khi đạo diễn hô nghỉ ngơi, bị gió lạnh thốc vào, Hoắc Vũ theo bản năng mà rụt cổ lại, hai tay ôm lấy cơ thể mình. Cô rũ mắt, không dám nhìn sắc mặt đen như Bao Công của đạo diễn lúc này. Nam thứ đi vài bước đến bên người cô, tốt bụng đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, ngữ khí ân cần hỏi:" Vì nghỉ ngơi không tốt à?" Tuy rằng Hoắc Vũ chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, lần này đảm nhận cũng chỉ là vai nữ số 3, nhưng ngày trước cô đối với công việc mình phụ trách hết sức tận lực, bản lĩnh nhớ lời kịch bản cũng vô cùng thâm hậu. Tình huống giống như ngày hôm nay, quên lời thoại liên tiếp ba lần, trước kia chưa từng phát sinh. Hoắc Vũ nhận lấy áo khoác từ tay nam thứ, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn. Lúc nghe được lời nói của anh ta, cô chớp chớp mắt, khẽ gật đầu một cái. Hoắc Vũ cũng biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, nhưng lí do không phải như nam thứ nói. Mà lí do chân thật, chính cô cũng ngượng ngùng không dám nói ra. Tối hôm qua sau khi xem xong lời thoại của kịch bản, vì uống cà phê nhiều nên Hoắc Vũ không có chút buồn ngủ nào. Cô liền tùy tiện tìm một quyển tiểu thuyết trên mạng, chuẩn bị để giết thời gian. Nói đến cũng khéo, cô tùy tiện tìm, lại tìm được cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên >, nữ phụ trong đó trùng tên với cô. Cô vốn tính toán xem qua nửa giờ, đợi cho đến khi buồn ngủ thì lập tức đi ngủ luôn. Nhưng vừa xem, cô liền nhập tâm vào trong truyện, đến nỗi quên cả thời gian, trực tiếp xem cả một đêm. Trong sách, nữ phụ vốn là con nhà nghèo, nhưng mười tám năm trước, y tá trong bệnh viện vì nhầm lẫn mà đem cô cùng đứa con của gia đình giàu có hoán đổi với nhau. Bởi vậy, cuộc sống mà nữ phụ có được vốn dĩ không thuộc về cô ấy. Nhưng chân tướng luôn sẽ có một ngày lộ ra ngoài ánh sáng. Mười tám năm sau, trong một lần ngoài ý muốn, sự thật nữ phụ không phải con gái ruột của Hoắc gia bị truyền khắp cả nước. Cuộc sống của cô ấy vì thế mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nghĩ đến kết cục của nữ phụ trong sách, Hoắc Vũ khe khẽ thở dài. Nữ phụ tuy rằng kiêu căng nhưng kỳ thực, tâm không xấu. Hơn nữa, sự tình lúc trước hoàn toàn không phải lỗi sai của cô. Xét đến cùng, nữ phụ cùng nữ chính đều không sai. Hai đứa bé bị đổi, là do bệnh viện làm việc thất trách. Nhưng nữ chính lại đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu nữ phụ, cho rằng chính nữ phụ đã cướp đoạt đi mười tám năm hạnh phúc của cô ta. Cũng bởi vậy mà tiến hành trả thù nữ phụ. Xem xong kết cục cuối cùng của nữ phụ, Hoắc Vũ liền ném tiểu thuyết sang một bên. Mặc dù Hoắc Vũ biết rõ cuộc đời nữ phụ không phải là của cô, nhưng vì hai người trùng tên, cho nên đọc xong tiểu thuyết, lòng cô liền nặng trĩu, làm gì cũng không động đậy nổi. Thức cả đêm, lại thêm buổi sáng hôm nay, tâm tình của cô đều đã bị tiểu thuyết ảnh hưởng, có chút xuống thấp. Chính vì vậy mà thời điểm quay phim sáng nay, cô mới có thể phạm phải sai lầm liên tục. "Hôm nay quay xong, cô nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi thấy sắc mặt cô thực sự không tốt". Kỳ thực, Hoắc Vũ cùng nam thứ không có giao tình gì, hai người chỉ vì cùng đóng chung kịch bản cổ trang lần này mà quen biết. Nhân khí của đối phương so với cô nhiều hơn không chỉ một chút. Nhưng lúc này, Hoắc Vũ không có tâm trạng cùng hắn trao đổi, chỉ nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Sau năm phút đồng hồ nghỉ ngơi, nữ chính lên quay trước, Hoắc Vũ đứng ở một bên an tĩnh đợi. Lần này, phải đến hơn bốn giờ nữa mới tới cảnh quay của cô. Cảnh quay lần này là nữ số ba nhảy xuống vực tự tử vì tình, cho nên cần dùng đến dây thép. Hoắc Vũ tuy rằng vẫn luôn ở tuyến mười tám, nhưng mấy năm nay cô cũng từng đóng qua nhiều cảnh phải dùng dây thép. Mời các bạn đón đọc Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.
Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
Lúc cậu ba tuổi, cô sáu tuổi. Đôi tay của cô đem gương mặt của cậu bé bóp méo, lộ ra hai cái răng sâu đen kịt, nói: "Này, gọi chị đi”. Cậu hung hăng chụp được hai tay của cô, quay đầu bước đi. Cô đi theo phía sau mông, la lớn: “Lần sau phải gọi chị là chị.” Cậu mười bốn tuổi, cô mười bảy tuổi. Cô cầm một lá thư viết cho bé trai thầm mến, cười hì hì tiến tới trước mặt cậu, "Em trai, cậu nói xem, cậu ta sẽ thích chị chứ?" Cậu đoạt lấy lá thư ném vào thùng rác, thuận tay chụp ly mỳ ăn liền của cô ăn còn dư lại, xoay người rời đi. Cô đi theo sau mông cậu, tru tréo: "Cậu viết thư tình dùm chị đi”.   Cô hai mốt tuổi, cậu mười tám tuổi. Sắc mặt cậu lo lắng nhìn cô cùng với lá thư tình viết lần thứ N cho nam sinh khác. Ở trong ánh mắt của cậu, cô rơi lệ đầy mặt, tay run run đem lá thư của mình ném vào thùng rác, thuận tiện đậy nắp ly mỳ ăn liền còn dư lại.  Cô hai lăm tuổi, cậu hai mươi hai tuổi. Sau khi cậu đem cô giải quyết tại chỗ, lục tìm CMND của cậu và thẻ căn cước của cô, thuận tiện từ trong ví tiền của cô lấy 9 đồng, đi đổi thành quyển sổ màu hồng của hai người. Cô choáng váng đầu, sau khi ký tên mới phát hiện, con ngựa nhỏ của cô biến thành con sói. ---------------------------------------------- Đường Kiều từ nhỏ đã sống chung với ông bà ngoại trong khu nhà tập thể, có cá tính rất mạnh mẽ và gan dạ. Có thể nói cả tuổi thơ của cô đều xoay quanh với hai người con trai là Ngu Châu và Chu Chú. Ngu Châu ngày bé là một cậu con trai gầy yếu, xấu xí. Nhìn giống như dân chạy nạn, luôn bị bắt nạt bởi những đứa lớn hơn, cho tới khi Đường Kiều xuất hiện cậu lại càng khổ hơn. *haha* Chu Chú - một tiểu thiếu gia ương bướng, thà chết cũng không gọi Đường Kiểu bằng chị. Từ bé, đã luôn cao ngạo với cô bé, mặc dù Chu Chú nhỏ hơn Đường Kiều tận ba tuổi. Người bạn gái thân duy nhất của Đường Kiều có lẽ là Chu Du - chị của Chu Chú, từ ngày cô bé có thêm người bạn. Cả hai như hình với bóng, đến nỗi làm một người từ không thèm chú ý, đến việc yêu thích cô lúc nào cũng chẳng hay… Cùng lớn, cùng ăn, cùng ngủ, đến khi trưởng thành, Đường Kiều ra ngoài thuê nhà sống riêng, Chu Chú cũng không tha cho cô. Một phút sau liền dọn theo cô ra ngoài mà sống *hắc hắc, anh nhà không có gì ngoài mặt dày cả*. Sau đấy, cho dù Đường Kiều xem mắt bao nhiêu lần thì đều bị tên kia phá rồi đến mức người ta chẳng dám gặp lại cô. “Lần trước cô đang ăn cơm với người ta, cậu ta bỗng nhiên xuất hiện trên bàn cơm, cậu ta nói đói bụng, sau đó đem đồ ăn trước mặt cô quét sạch, quét không còn một chút.  Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lại gọi một đống món ăn giá cả xa xỉ, vô luận ăn thế nào cũng không đủ no, ngược lại cậu ta rất hào phóng trả tiền, từ đó về sau người bạn trai kia liền biến mất trong thế giới của cô.  Lần trước, cô đang cùng một bạn trai ở trong rạp chiếu bóng xem phim, đến đoạn "Tình cảm mùi mẫn" Đường Kiều đang lo lắng có nên dựa đầu vào trên vai đối phương hay không, chợt từ phía sau mọc ra một cái tay, đem lấy đầu cô đang nghiêng qua, cứng rắn đẩy trở về vị trí cũ. "Cản trở tôi." Mặc dù Đường Kiều không có quay đầu nhìn xem là ai nhưng giọng nói này, tuyệt đối là Chu Chú, con mẹ nó Chu Chú, cậu ta giống như âm hồn đeo bám.  Còn có lần trước nữa. . . . . . Còn có lần trước trước nữa. . . . . . Vô số lần. . .” Điều đặc biệt đáng nói nhất ở đây là, những người cô đi xem mắt đều do Chu Du giới thiệu, chị cậu ta vui vẻ giới thiệu, cậu ta vui mừng đi phá hư. Hai chị em bọn họ chính là khắc tinh của Đường Kiều cô. --------------------------------------- Câu chuyện sự trưởng thành của bốn người: Đường Kiều, Chu Chú, Chu Du  và Ngu Châu. Dễ thương nhất là kỉ niệm tuổi thơ của đôi nam nữ chính. >”< Anh Chu Chú đáng yêu, yêu nhưng không nói chỉ dùng hành động mà làm thôi, từ bé đã có tính sở hữu cao cực kì, chẳng cho bất cứ người khác phái nào động vào chị nhà đâu. *haha* Còn chị nhà thì mạnh mẽ ngoài xã hội, nhưng trước mặt anh thì cứ như tiểu bạch thỏ, bị con sói đói dụ dỗ ăn sạch sành sanh rồi mới chịu theo người ta về chung một nhà. ~>•
Nam Thần Trong Lốt Mèo
Văn án:   A Hàm phát hiện hàng xóm mới chuyển đến là một nam thần cao lãnh. Thật ra A Hàm cũng không có ý định gì với anh ấy, chỉ là cực kì cực kì thích chú mèo mun thanh lịch quý phái mà nam thần nuôi.   Nhưng lâu dần, cô phát hiện ra một bí mật kinh thiên, cứ mỗi lần cô gặp phải nam thần thì không thấy chú mèo kia. Còn mỗi khi chú mèo ở chung với cô, chẳng bao giờ thấy "chủ nhân" là anh tìm kiếm, hỏi han gì.... Chuyện không tưởng nhưng lại thật sự là vậy!!! Nam thần chính là con mèo đen đó! Mèo đen chính là nam thần!!!!   Chuyện thần thoại gì thế! Thế vụ cô vẫn cả ngày ôm mèo hết thơm lại cọ, còn trần truồng lắc mông đi tìm thức ăn mèo cho mèo ta thì sao?! Có phải cô cũng nên đập đầu vào đập phụ chết quách đi luôn không?!   “Dù bi thương, cũng tuyệt không hối hận. Nồng cháy như ngọn lửa thiêu đốt cả chính mình, ấy mới là mạn châu sa hoa.” *   Ý nghĩa của hoa Bỉ ngạn luôn làm người đọc cảm thấy thổn thức, một tình yêu không hối hận.   Hoa bỉ ngạn -  Mạn châu sa hoa, Mạn Châu là hoa, Sa Hoa là lá, Sa Hoa là nam chính của chúng ta.   “Bản thể của anh và Mạn Châu là một cây mạn châu sa hoa mọc bên dòng suối vàng ở cõi âm. Anh là lá, Mạn Châu là hoa. Sau mấy ngàn năm tu luyện, họ đã nhìn trộm được Thiên đạo.   Song, ngay khi cây mạn châu sa hoa nọ sắp tu thành Phật, nội đan của nó đã bị linh hồn của một con mèo nuốt mất một nửa.   Và một nửa nội đan con mèo ăn mất kia chính là lá -- Sa Hoa. Kể từ đó, Sa Hoa đành mặc mình đầu thai luân hồi theo linh hồn mèo.   Trong những kiếp mèo ngắn ngủi của mình, duy nhất khắc ghi trong trí anh là cô gái có cái tên A Hàm.” *   Cô gái A Hàm ấy chính là người đặc biệt đối với Sa Hoa, cô không dùng ánh mắt nhìn anh như một con súc sinh, cô hết sức quan tâm nâng niu một chú mèo đen như anh. Để đến khi chú mèo đen ấy chết rồi, lòng nó vẫn khắc ghi hình bóng cô gái kia, muốn đến bên cô.   Sa Hoa từ chối đi lên con đường đến Hoàng tuyền, từ chối đầu thai luân hồi, bỏ đi cơ hội tu luyện, chỉ muốn có được tình yêu của A Hàm, cho dù hồn phi phách tán cũng tuyệt đối không hối hận.   A Hàm từng cảm thấy chàng trai nhà đối diện này rất bí ẩn, anh mặc toàn thân màu đen, da trắng không còn sức sống, âm u lạnh lùng. Nhưng nam thần hàng xóm có nuôi một chú mèo đen, giống y như chú mèo đã mất của cô nhiều năm trước.    A Hàm luôn muốn ôm ấp bé mèo, nhưng kỳ quái mỗi khi cô ôm mèo, hôm sau nam thần lại sang mắng cô “quấy rối tình dục” mèo của anh.   Nam thần luôn lúc ẩn lúc hiện, chồng chất quái lạ, anh nói với A Hàm anh tin vào luân hồi, tin vào con đường hoàng tuyền nở đầy hoa bỉ ngạn. Anh cũng tin vào duyên phận.   ***   Bây giờ đến cảm nhận của mình nhé. Bình thường thì ai cũng sẽ vướng phải chút sai lầm nho nhỏ, hậu quả thì không ảnh hưởng đến ai chỉ làm cho bản thân bị tức vô cùng! Một lần chia buồn cho bản thân.   Đã lâu lắm rồi mình mới đọc một truyện nhạt đến như vậy, tính cách nam nữ chính không biết phải nói ra sao. Nữ chính ngoài chút mê mèo, mê trai thì còn lại tác giả hoàn toàn không đề cập đến. Nam chính ngoài vẻ ngoài lạnh lùng xinh đẹp âm lãnh như một quý tộc ma cà rồng thì đến nói cũng không chịu nói, nói thì không nói lại cứ hay dỗi bỏ đi, thề là mình không thích kiểu nội tâm này.   Tình tiết truyện không có gì ngoài đặc biệt, xử lí tình huống vớ vẩn vô cùng. Nữ chính yêu nam chính đúng kiểu không cần lý do và không biết yêu từ bao giờ.   Em yêu anh không? Em giả vờ nói không yêu anh để anh ôm trái tim trống rỗng và linh hồn vụn vỡ đi đầu thai. Lại yêu mà giấu, giấu rồi đau, rồi đến đoạn cuối chắc mẩm anh hồn phi phách tán, đã gục ngã, đã đi đến chỗ Mạnh bà, đùng một cái quay về nhân gian nói anh được tu bổ linh hồn rồi, có thể sống hết kiếp này cùng em =))) Thật lòng không hiểu nổi luôn á.   Cộng với văn phong hơi tưng tưng và đoản mạch, thứ duy nhất níu kéo mình lại với truyện đến cùng chính là những ý nghĩa hay hay của hoa Bỉ ngạn - dù mấy cái đó mình cũng đã đọc được từ lâu.   Dù mình lâu nay sống hơi nghiệp, luôn muốn có người cùng rơi vào mấy cái hố đau cùng với mình, nhưng với truyện này mình chân thành khuyến cáo, đọc xong đọng lại chỉ còn vài dấu “???”. Truyện có số chương ít nên tốn không nhiều thời gian “vui vui rảnh rảnh” thì bạn đọc thử mình cũng không cản nha!!!   _____   * Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review Góc Review:   Nội dung của truyện được thể hiện rõ ở tựa đề. Đó là một câu chuyện về một nam thần có thể hoá thành mèo. Vừa hay, nữ chính A Hàm rất thích mèo, nên thường xuyên chọc ghẹo “mèo đen nam thần” này. Thân thế của nam chính cũng có chút kỳ ảo. Sa Hoa vốn là lá của cây mạn châu sa hoa trong khi đó Mạn Châu là hoa của cây mạn châu sa hoa. Mạn Châu muốn tu thành Phật nhưng Sa Hoa lại không chịu đầu thai vì anh sợ sẽ quên mất A Hàm. Vì truyện chỉ là đoản văn ngắn, lại còn chẳng có bao nhiêu nội dung, nên mình xin dừng phần spoil trước cốt truyện tại đây nhé. Sau đây là một vài nhận xét của mình về truyện: Thứ nhất, việc nữ chính yêu nam chính siêu nhanh khiến mình không thể tưởng nổi. Ngoài vẻ đẹp, nam chính không được miêu tả nhiều, phần tình cảm của cặp đôi chỉ gói gọn trong một chương nhưng đó là khi cả hai đã trải qua một đêm rồi @@ Tình yêu của Sa Hoa dành cho A Hàm bắt nguồn từ lúc nào mình cũng chẳng rõ. Từ lúc anh làm mèo đen được cô nuôi hay sau này mới có? Chi tiết tác giả viết rằng Sa Hoa nhớ mãi không quên A Hàm dù nhiều lần bị chuyển kiếp thành mèo vì cô không coi anh là súc sinh. Mình không hiểu nổi tác giả đang nghĩ gì nữa. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng chí ít cũng phải hợp lý một chút chứ! Thứ hai, mình không hiểu tại sao dù nam chính chưa từng nói tên của anh cho nữ chính, nhưng cô vẫn gọi đúng tên anh. Thứ ba, trước đó Sa Hoa bị chuyển kiếp thành mèo hoài vì nội đan của anh bị con mèo nuốt, trong số những lần làm mèo, anh nói rằng bản thân có ấn tượng nhất với A Hàm. Có điều, nhân duyên “mèo – người” của anh khá ngắn khi nhanh chóng bị chết. Sau đó anh trở lại thành mèo yêu và làm hàng xóm của A Hàm. Mình khá thắc mắc vì sao lúc làm mèo yêu, Sa Hoa lại có thể nhớ rõ để quay lại báo ân A Hàm. Trong khi sau này lại bảo rằng luân hồi qua cửa Mạnh Bà sẽ quên hết mọi chuyện? Chẳng lẽ vì khi trước là mèo hoàn toàn và bây giờ là lúc người lúc mèo nên mới có sự khác biệt chăng? Tóm lại, mình không có chút ấn tượng nào về truyện này vì nội dung thiếu muối lẫn đường (sủng), tính cách nữ chính tầm thường còn nam chính thì chẳng có gì đặc sắc. Đến cả văn phong của truyện cũng khá trẻ con và non tay, chẳng lẽ do người dịch nhỉ? Mình cảm thấy tốn thời gian đọc truyện này thật sự khá phí dù chẳng mất đáng kể gì… Mời các bạn đón đọc Nam Thần Trong Lốt Mèo của tác giả Lượng Nhược Tinh Thần.