Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyệt Lão

Nếu gần đây các bạn đọc qua tác phẩm “Cà phê đợi một người” của Cửu Bả Đao chắc hẳn đã làm quen với cô chủ quán xinh đẹp có khuôn mặt vô hồn, luôn thích yên lặng ngồi ở một chiếc bàn góc quán cà phê. Câu chuyện của cô ấy đã bắt đầu từ đâu? Tóm tắt nội dung: Chàng trai Hiếu Luân lương thiện hiền lành gặp được cô gái đáng yêu Tiểu Mi, trải qua quá trình theo đuổi hai người cuối cùng cũng trở thành người yêu của nhau. Tất cả dường như hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng khi Hiếu Luân chuẩn bị cầu hôn cô bạn gái thì bi kịch xảy ra! Bởi vì chàng trai Hiếu Luân chết với sự cố ngoài ý muốn nhưng chưa làm đủ những việc tốt, vì thế khi xuống âm tào địa phủ lại trở thành một trong những vị thần Nguyệt Lão. Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên của Hiếu Luân lại là xe duyên cho người con gái đang khóc đến đứt ruột gan Tiểu Mi…. - Không ai có quyền cướp đi sinh mạng tươi đẹp này của em, bao gồm cả tử thần và vận mệnh. Dù cho phải hồn bay phách tán, dù cho phải hóa thành hư không, anh cũng muốn em được hạnh phúc vui vẻ, cho dù người mang lại hạnh phúc vui vẻ đó … không phải là anh….. - Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng buồn vì một người ngốc đã chết như anh nữa! Hãy vì bản thân mình, vì bố mẹ em, cũng là vì anh, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình! - Có một số điều, vạn năm cũng sẽ không thay đổi...Có những tình yêu, dù con người ta đã chết đi nhưng nó sẽ là vĩnh hằng.... Thực hiện bởi: Dịch: trannhubaongoc Biên tập:Du Ca Đăng: Mint Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả. *** Review bởi: Dương Nguyễn. ----- ???? Một người con trai theo đuổi một cô gái từ tiểu học cho đến đại học . Hai người bên nhau mười năm , người con trai cứ tưởng họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc khi anh mở lời cầu hôn cô sau mười năm yêu nhau. Tình yêu mười năm kết thúc bằng sự ra đi của anh . Người con trai đó lại không cam tâm ra đi như vậy , cuối cùng anh cũng có một cơ hội lại nhìn thấy cô nhưng với thân phận nguyệt lão . ???? Hiếu Luân tuy không muốn nhưng anh vẫn phải giúp vị hôn thê Tiểu Mi của mình tìm một người đàn ông tốt có thể chăm sóc cô . “Anh là vui mừng mà chết, vì thế em hãy buông hình bóng của anh xuống đi, những ngày ở bên em là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh, em vốn không nợ anh điều gì cả, nếu có đi chăng nữa, vậy em còn nhớ anh còn nợ em hơn sáu nghìn hộp cơm không? Sớm đã bù lại hết sạch rồi.” “Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng vì một người ngốc nghếch đã chết mà buồn nữa! Hãy vì bản thân em, vì bố mẹ em, cũng là vì anh mà đi tìm hạnh phúc mình!” ???? Trong khi làm nguyệt lão , Hiếu Luân cũng vô tình tìm được một cô gái yêu anh có thể vừa làm bạn đồng hành vừa dành tình cảm cho anh , bầu bạn cùng anh chờ đợi qua bảy kiếp . “Có những tình yêu, sau khi chết đi vẫn vĩnh hằng như xưa, có những tình yêu, sau khi chết đi mới thực sự bắt đầu."Đây có thể xem là câu kết cho chuyện tình của Hiểu Luân _ Tiểu Mi và Cô gái màu hồng . ???? Truyện này nói hay không hay , nói dở cũng không hẳn là dở . Chỉ là nó quá nhẹ tới nỗi hơi nhạt hơn so với những truyện khác của Cửu Bả Đao như “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” hay “Quán cà phê chờ một người” . *** “Có một số chuyện, vạn năm cũng sẽ không thay đổi.” Tôi nằm trên mặt đất, lúc này đây, có hai vấn đề đang đợi tôi suy nghĩ. Vấn đề thứ nhất, thế giới này sao lại cho tôi một trò đùa tàn nhẫn đến vậy? Vấn đề thứ hai, Tiểu Mi có chuyện gì sao? Có lẽ thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, vì vậy tôi lập tức bỏ qua vấn đề vô bổ đầu tiên. Tôi thử ngồi dậy nhưng tay chân lại không nghe theo chỉ thị, chỉ giật nhẹ. Giọt nước mưa cứ thế rơi thẳng vào mắt tôi, nhưng đến sức lực để nhắm mắt lại cũng không thể có, tôi muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại cảm thấy rên rỉ thích hợp hơn. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Mi. Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Mi một lần. Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng không muốn Tiểu Mi chịu bất cứ tổn thương nào. Tiếng mưa rơi như trút nước dần dần đọng lại bên tai, xung quanh tôi hình như im ắng trở lại. Tôi không cảm thấy được hơi thở của chính mình, trước mắt tôi là một mảng tối đen, đến cảm giác hoảng hốt khi những giọt mưa rơi trên người tôi cũng trở nên tĩnh lặng. Đây là dấu hiệu gì? Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao? Trời ơi! Hãy cứu tôi! Hãy cho tôi nhìn thấy Tiểu Mi lần nữa! “Luân! Anh tỉnh lại đi.” Giọng nói gấp gáp. Giọng nói mà tôi đã chờ đợi rất lâu. Ánh mắt tôi lập tức sáng trở lại chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết? Tiểu Mi vội vã nói: “Luân, anh phải cố chịu đựng! Em lập tức gọi xe cấp cứu!” Xe cấp cứu? Ở nơi rừng núi hoang vu này? Tôi nhìn gương mặt đầy nỗi sợ hãi của Tiểu Mi lên tiếng an ủi: “Vẫn may là em chưa đồng ý với anh… Nếu không… Nếu không em lỗ nặng rồi.” Tiểu Mi ôm tôi khóc lớn: “Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!” Trước lúc chết có thể nghe được câu nói ngày đêm mong đợi, tôi cảm động nhìn mãi… Nhìn mãi người vợ không có duyên với mình ở trước mắt. Dưới cơn mưa như trút nước, Tiểu Mi ôm chặt lấy tôi. Có lẽ, tôi nên nhắm mắt lại rồi. Cám ơn ông trời. Ông đã cho tôi nghe được điều hạnh phúc trong cuộc đời này. Tạm biệt. Tiểu Mi. Anh yêu em. Anh rất yêu em. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Lão của tác giả Cửu Bả Đao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Huyền Namida
Nàng - một cô gái yêu kiều diễm lệ, là nhất đẳng karatedo. Không những vậy còn thủ khoa khối C của học viện Thánh Hà, tinh thông các môn nhất là sử học, thành tích luôn đứng đầu toàn khối lại vì một vòng tay cổ bằng gỗ tràm tinh xảo điêu khắc mà lạc vào thế giới hỗn loạn của 2000 năm trước. Thời đại hỗn chiến, tranh giành quyền lực, lại gặp phải bạo chúa. Lịch sử kiến thức của nàng có anh minh thì cũng không hình dung nổi thật sự nó tàn khốc thế này. Nàng biết - mình xuyên rồi. Lại là thời điểm hỗn đản nhất, đẫm máu nhất, bạo lực nhất - thời kỳ Chirderu. Lại còn gặp phải hắn. Nàng phải làm sao? Nàng chỉ lỡ miệng nói đất nước hắn cai trị sắp sụp đổ thôi mà. Đây là sự thật, là kiến thức nàng biết. Hắn nổi tiếng là bạo quân, là quỷ vương của lịch sử. Nàng chưa muốn chết, nàng chỉ mới 19 tuổi xuân. Huhuhu... Môn học yêu thích ơi, tha lỗi cho ta. Nhưng vì tánh mạng nhỏ bé này ta đành phải thay đổi lịch sử. Đừng trách ta a. *** "Hỏa Kình?" Hà Diễm hỏi Hàn Mặc, đôi mắt chất chứa nghi vấn nhìn hắn. Chỉ thấy hàng lông mày anh khí của hắn khẽ nhíu lại, sau đó ngón tay của hắn đưa lên trước mặt, làm một động tác gì đó rất khó hiểu, mấy người là Hỏa Kình mà khi nãy hắn nói liền lập tức đứng yên, chỉ còn gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc lan tràn tới mũi của Hà Diễm. Ngay sau đó, Hàn Mặc liền nắm lấy tay nàng mà kéo đi: "Mau, đi vào trong, Hoàn Bách Khí của ta tuy có công dụng là làm cho tất cả những người ở trong phạm vi hai trăm trước đều bị trở nên bất động nhưng nó chỉ kéo dài được nửa khắc, nếu không nhanh vào trong sẽ rắc rối lớn." Nghe hắn nói vậy, Hà Diễm cũng liền vận khí xuống huyệt bàn chân để có thể tăng tốc, nhanh thoát khỏi đây. Hà Diễm chỉ mải lo sợ vì bị bắt mà muốn nhanh đi theo bước chân của Hàn Mặc mà nàng không để ý tới một việc, tự khi nào nàng đã thuần thục các phương thức vận khí mà trước giờ nàng chưa từng học, hay ít nhất, bàn chân nàng đang hội tụ khí từ đan điền để dùng khinh công mà lướt nhanh như bay phía sau Hàn Mặc. Có điều, trong khoảnh khắc, thân ảnh mềm mại như liễu của Hà Diễm không tự chủ mà vượt lên trước Hàn Mặc. Như một mũi tên đang theo đà, vút một cái đã lên trước, cách xa Hàn Mạc gần trăm thước. Hàn Mặc có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình thản. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương của tác giả Huyền Namida.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Ngày Em Đến - Tĩnh Phi Tuyết
Nam chính tàn tật, giàu có. Nữ chính trí tuệ, có tiền. Ấm áp. Đại thúc – loli. Nhân vật chính: Vệ Cẩm Huyên , Trương Tư Ninh. Lảm nhảm của editor: Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện. Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính. Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta. *** Vệ Ý, còn được gọi là Vệ khoai tây, biệt danh Vệ tiểu béo. Vệ tiểu béo năm nay sáu tuổi, hết mùa hè này chính thức vào lớp một. Nhóc con này trước mặt cha mẹ là cục cưng ngoan ngoãn, trước mặt thầy cô là thiên sứ bé bỏng, trong mắt các cô bạn nhỏ học chung là tiểu soái ca, còn trong mắt đám con trai cùng lớp chính là tiểu ác ma. Nếu truy cứu ngọn ngành vụ này, bạn nhỏ Vệ ra vẻ cu cậu cũng vô cùng bất đắc dĩ. Trước mặt ba mẹ đương nhiên phải ngoan ngoãn, nếu không nghe lời sẽ bị mẹ đánh đòn, trước mặt thầy cô cũng phải ngoan, không ngoan cũng sẽ bị mẹ đánh đòn, bạn gái học chung cảm thấy cậu đẹp trai như soái ca, cậu cũng hết cách, đây là vẻ đẹp trời sinh không thể nào chối bỏ được, còn mấy đứa con trai thấy cậu xấu xa, cái này hoàn toàn là do ghen tị mà ra! Cho nên Vệ tiểu béo tự cảm thấy, mình thật là ….hoàn mỹ! Không chút tì vết, vô cùng hoàn hảo! ... Mời các bạn đón đọc Ngày Em Đến của tác giả Tĩnh Phi Tuyết.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.