Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Review Lạc Y Phi: “Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới” là câu chuyện kể về nữ chính Chúc Thanh Thần xinh đẹp, mạnh mẽ như một người đàn ông và nam chính Tiết Định chính trực, sẵn sàng hi sinh vì việc nghĩa, không ngại khó ngại khổ. Câu chuyện tình yêu của hai người trải dài từ huyện Thương bé nhỏ đến Bắc Kinh phồn hoa, sang đến Israel đầy khói lửa chiến tranh, lại dừng chân ở thành phố Jerusalem lãng mạn và cổ kính. Mình xin phép trích một câu trong truyện: “Trong cuốn sách da dê Talmud có một câu nói như thế này, Thượng đế đã tạo ra một thế giới vô cùng mỹ lệ, 90% sự đẹp đẽ đó dành cho Jerusalem. Về sau người đời cũng phỏng theo câu nói trong cuốn Talmud kia, còn nói rằng, dù thế giới vô cùng u sầu, thì 90% cũng đã nằm ở Jerusalem.” Ở một thành phố cổ tràn ngập hương vị lịch sử như vậy, có một tình yêu đã đâm chồi nảy lộc. Nữ chính Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia, cô là một người phụ nữ cứng rắn, dám nghĩ dám làm, đáng buồn thay cô lại có một gia đình không êm ấm và tuổi thơ đầy đau lòng. Bố cô liên tục đánh đập mẹ cô, sau đó lấy tiền trong nhà ra ngoài ăn chơi đàng điếm và nuôi tình nhân, còn mẹ cô, chịu đựng tất cả mọi thứ và nhất quyết không ly hôn. Rõ ràng biết là khổ, rõ ràng không muốn nhưng cứ chấp nhận nhẫn nhịn, chỉ vì mong chờ vào một ngày mai tươi sáng, dù không biết nó có đến không. Tuy cô là một nhiếp ảnh gia có tài nhưng lại không gặp thời, trong một chuyến đi Tây Tạng cô đã chụp được vài bức ảnh rất đẹp. Nhưng thật không may mắn khi người yêu 5 năm của cô, Tô Chính Khâm vì tiền tài địa vị, đã thẳng tay dùng mấy bức ảnh đó bán đứng cô. Người yêu phản bội, bố thì liên tục đánh mẹ, còn mẹ nhất quyết không chịu ly hôn. Quá mệt mỏi với cuộc sống rách nát này, Chúc Thanh Thần quyết định lên đường đi Israel du lịch. Tiếp theo phải nói đến nam chính Tiết Định của chúng ta, một phóng viên chiến trường không ngại khó ngại khổ, có thể bất chấp tính mạng cứu người, anh là một con người kiên định chính trực, anh là một chiến sĩ không súng, anh dùng ngòi bút làm vũ khí, để khiến những con người đang ung dung sống thoải mái có thể nhìn thấy sự khốc liệt của chiến tranh mà thức tỉnh. Lý tưởng của anh, hành động của anh đã khiến người đọc thật sự xúc động. Lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Định đứng hút thuốc vô tình lọt vào trong ống kính máy ảnh của Chúc Thanh Thần. Lần thứ hai gặp mặt, Chúc Thanh Thần đùa cợt với cô bạn thân của mình về những thứ đồ 18+ vô tình bị anh nghe thấy. Lần thứ ba gặp mặt, Chúc Thanh Thần quay người đi rồi dựng thẳng ngón giữa với anh. Lần thứ tư gặp mặt, anh trêu đùa cô về cup ngực, cô tức giận lột sạch áo ngoài, chỉ mặc mỗi nội y đi trong mưa. Lần thứ năm gặp mặt, anh mạo hiểm tính mạng cứu một cô bé rồi bị thương nặng, cô lo lắng chở anh đến bệnh viện. Lần thứ sáu, lần thứ bảy,… còn vô số những lần không thể đếm hết được đã kéo hai con người tưởng chừng xa lạ lại gần nhau. Chúc Thanh Thần là một cô gái hành động đi trước suy nghĩ, lúc nhận ra mình yêu Tiết Định, cô đã không ngần ngại xông lên, cái gọi là thùy mị nết na nhỏ nhẹ tuyệt đối không xuất hiện ở con người cô. Do nghề nghiệp đầy tính nguy hiểm của mình, mặc dù Tiết Định cũng yêu cô nhưng lại phải dằn lòng mà đẩy cô ra, anh không muốn có một ngày cô nhận được tin anh chết trên chiến trường để rồi sống đau khổ cả đời, anh cũng không muốn mình phải từ bỏ lý tưởng sống để quay về Trung Quốc sống an nhàn cả đời với cô. Đau dài còn hơn đau ngắn. Sự trốn tránh của Tiết Định không phải yếu đuối, mà là dũng cảm. Anh đẩy cô đi là vì tương lai hạnh phúc của Chúc Thanh Thần, dùng sự đau đớn của bản thân đổi lại một đời bình an cho cô. Nhưng thật “đáng tiếc” cho anh khi gặp phải một cô gái như Chúc Thanh Thần, anh đẩy cô đi chứ gì, vậy thì cô càng phải mặt dày bám lấy anh. Cô biết, cô hiểu suy nghĩ của anh, vậy thì hãy để cô thuần phục anh, để anh phải đầu hàng trước cô, để cô cùng anh đi đến tận cùng thế giới. Anh đuổi cô về nước, được thôi, cô sẽ về nước dọn dẹp hành lý rồi chạy theo anh đến Israel. Anh đi đâu cô đi đó, cô mặt dày, cô kiên cường, cô khiến anh phải tức muốn nổ phổi nhưng không làm gì được. Anh chạy tôi đuổi, cuộc truy đuổi gian nan này, thật may mắn làm sao khi đã có một cái kết có hậu. Tiết Định biết, anh thua rồi, cô là vực sâu vạn trượng, một khi đã rơi vào thì anh không thể thoát ra được nữa. Ngoài cặp nam nữ chính, mình cũng muốn nói một chút về nam phụ Tô Chính Khâm. Nếu đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường thì Tô Chính Khâm có thể là nam chính, vì sao ư? Vì tình yêu 5 năm của Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần thật sự rất đẹp. Họ bắt đầu yêu nhau từ lúc mặc đồng phục, vốn mong muốn có thể từ đồng phục đến áo cưới nhưng đau lòng làm sao, xã hội quá tàn khốc, nó đã làm thay đổi tính cách và khiến con người biến chất. Mình không thể phủ nhận được rằng Tô Chính Khâm rất yêu Chúc Thanh Thần, là thật lòng thật dạ yêu cô, nhưng chỉ vì một giây phút bị danh lợi làm mờ mắt mà đã đánh mất người con gái mình yêu. Tô Chính Khâm có thể là người đàn ông đi cùng Chúc Thanh Thần qua những năm tháng thanh xuân nhưng Tiết Định mới là người cùng đi với Chúc Thanh Thần đến hết cuộc đời. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của họ là những khung cảnh tàn khốc trong chiến tranh, bom đạn, súng ống, rất nhiều người đã ngã xuống, trong từng câu chữ, tác giả Dung Quang đã tinh tế lồng ghép rất nhiều những hình ảnh đau lòng, đầy máu và nước mắt, đau thương nhưng cũng rất ý nghĩa. Chúng ta sống trong một đất nước tương đối hòa bình, ít khi xảy ra xung đột tôn giáo, cũng không có những tổ chức khủng bố, nhưng không có nghĩa là những việc đó không tồn tại. Tác giả muốn dùng câu chuyện này có thể kéo những người ngồi trước màn hình máy tính, điện thoại được chứng kiến một vài sự thật tàn khốc, như vậy, câu chuyện này sẽ càng trở nên ý nghĩa hơn. Ngoài ra, các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, Kiều Khải đẹp trai giả ngốc và cô siêu mẫu Đồng Diễm Dương đầy cá tính, đây là một cặp đôi phụ khiến mình rất hứng thú. Quan hệ của hai người bắt đầu từ trên giường rồi chuyển sang yêu. Một Kiều Khải ấu trĩ, chính trực sẵn lòng bao dung và yêu thương cô nàng siêu mẫu xinh đẹp với quá khứ xấu xí và hư hỏng. Khác với tình cảm đầy lý trí của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, tình cảm của Kiều Khải và Đồng Diễm Dương là do sự xúc động và bản năng mà nở hoa. Tổng kết lại, câu chuyện này không chỉ đơn giản nói đến tình yêu mà còn mang ý nghĩa nhân văn khá sâu sắc. Truyện cũng đầy chất lãng mạn và văn chương vì được tác giả lồng ghép các lời thơ, những câu trích dẫn, những bài hát liên quan đến tình tiết truyện và tên nhân vật. Truyện HE, không ngược, nếu ngược thì có nam chính tự ngược bản thân thôi, không có H, có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Với lại truyện cây nhà lá vườn nên các bạn yên tâm edit cực tốt. Cuối cùng, hoan nghênh nhảy hố. =))) Review by #Lâm Tần: "Cùng anh đi đến tận cùng thế giới", nghe có vẻ như là một lời hứa nơi cửa miệng của các cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng thực tế, có nhiều lúc nói ra như vậy chưa chắc đã làm được, có lẽ ngay cả "tận cùng thế giới" là ở đâu họ cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng trong câu chuyện này, đây chính là lời hẹn ước của nữ chính dành cho nam chính và "tận cùng thế giới" là theo đúng nghĩa đen. Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia tự do, cô luôn cho rằng mình không gặp thời, bởi vì rõ ràng là có tài năng nhưng mãi không thể phát triển sự nghiệp. Cho đến một ngày cô gặp một bước ngoặt trong đời, do chính người bạn trai lâu năm của mình mang lại. Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần quen biết nhau từ hồi còn đi học, cùng chung ngành nhiếp ảnh. Công bằng mà nói, trong mối quan hệ này Chúc Thanh Thần đã cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác. Tại sao ư? Bởi vì cô là một cô nàng rất mạnh mẽ, không phải là kiểu mạnh mẽ của nội tâm mà là mạnh mẽ ở bề ngoài. Có một người bố vũ phu, một người mẹ dù bị đánh chết cũng không chịu ly hôn, nếu cô không cứng rắn như vậy thì có lẽ đã bị tức chết từ lâu rồi. Thế nên khi gặp một người nho nhã như Tô Chính Khâm, cô cảm thấy có lẽ người đàn ông này thích hợp để ở bên cạnh mình. Cô bỏ qua tất cả những điểm không hoà hợp của cả hai, những lần nảy sinh mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm, những lần anh ta ích kỷ vì bản thân mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô. Chính vì như vậy, Tô Chính Khâm đã tự cho rằng lần này cô cũng sẽ bỏ qua, cho dù anh ta lấy cắp tác phẩm của cô để làm bàn đạp tìm kiếm danh vọng. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, nước chảy mãi cũng tràn ly. Chúc Thanh Thần không nhịn được nữa. Cô kiên quyết không tha thứ, một mình đi đến Jerusalem. Có lẽ chính cô cũng không biết tại sao mình lại chọn điểm đến là một nơi thiếu sự yên bình như thế này. Nơi cô đến chính là vùng biên giới thường xuyên xảy ra xung đột vũ trang, là nơi mà con người luôn sống trong mưa bom bão đạn, thấp thỏm và lo sợ. Cô của trước đây chẳng phải luôn mong muốn có một cuộc sống an lành đó sao? Cuộc đời không cho không ai thứ gì, cũng không tự nhiên lấy mất của ai thứ gì cả. Chúc Thanh Thần đã được trải nghiệm điều đó. Tô Chính Khâm lấy đi bộ ảnh Tây Tạng của cô để trở nên nổi tiếng, nhưng cô lại có được bộ ảnh Jerusalem vô cùng quý giá. Định mệnh lấy đi của cô 5 năm thanh xuân mệt mỏi bên Tố Chính Khâm, giờ phút này lại trả cho cô một Tiết Định trọn đời trọn kiếp. Chúc Thanh Thần đã gặp Tiết Định. Ở cái nơi mà không có lấy một ngày yên ổn như nơi này, gặp được đồng hương đã khó, mà gặp được đồng hương cực phẩm càng khó hơn. Trong ống kính máy ảnh, Chúc Thanh Thần nhìn thấy một người đàn ông cương nghị, mạnh mẽ, còn có chút gì đó khoáng đạt và tuỳ tiện. Có lẽ hầu hết những người làm nghệ thuật đều hứng thú với cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Vận mệnh dẫn lối, khiến cho những lần chạm mặt sau đó vừa nhiều vừa ấn tượng. Lần đầu tiên Chúc Thanh Thần gặp được một người còn cứng rắn hơn cả mình. Anh nói, anh là một người lính không cầm súng. Chúc Thanh Thần dần dần hiểu được sự dũng cảm của anh, sự kiên trì lý tưởng của anh. Nhưng thời gian quá ngắn, hai người ngoài những lần đối thoại không ai nhường ai thì chẳng có thêm lý do gì để tiếp tục. Chúc Thanh Thần về nước. Những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi hai người gặp lại nhau lần nữa. Nói đúng hơn là Tiết Định về nước đã đi tìm Chúc Thanh Thần. Chỉ là nhất thời không kiềm chế được, anh đã khiến mình lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiết Định biết rõ nghề nghiệp của mình nguy hiểm như thế nào, thế nên anh xác định đời này sẽ không gắn bó với bất kỳ ai cả. Nhưng cô gái mạnh mẽ Chúc Thanh Thần, chẳng biết từ lúc nào đã làm anh chệch hướng. Anh muốn gặp cô, chọc cho cô tức đến nghiến răng trợn mắt, muốn nhìn thấy cô bỏ đi lớp áo giáp nặng nề của cuộc sống không hạnh phúc, vô tư thể hiện vẻ đẹp nữ tính của mình. Anh làm được rồi, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi ánh mắt ấy được nữa. Chúc Thanh Thần cũng thích anh. Không phải là để lấp chỗ trống vì chia tay người yêu, không phải là thích vẻ ngoài nam tính của anh, cũng không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà chính là thích - thực - sự. Cô thích sự vô tư của anh khi cứu một đứa trẻ xa lạ, cô thích ánh mắt kiên định của anh khi nói về công việc nguy hiểm này, cô thích sự dịu dàng anh dành cho cô mặc dù đã cố che giấu, cô thích tất cả. Thích thì theo đuổi thôi. "Tiết Định, em đối với anh, là quyết tâm phải có được." Tuy Tiết Định đã rất tàn nhẫn nói lời từ chối, nhưng cô cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô là thật. Người đàn ông ấy, không sợ gì cả, nhưng lại sợ cô quá dũng cảm, sợ cô không sợ chết, lại sợ cô chết. Đây không phải yêu thì là gì? Một Chúc Thanh Thần không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ một chút khó khăn này sao? Mặt dày một chút thì đã sao? Cũng chỉ là dày với mỗi mình Tiết Định. Thế cho nên, anh đâu còn cách nào khác là tự mình giao nộp 29 năm trinh tiết của anh cho cô nàng đáng yêu Chúc Thanh Thần. Những tháng ngày sau đó, nói thẳng ra chính là sói thịt cọp giấy. Đại khái là “Anh là đàn ông. Loại chuyện như vậy, phải để cho anh chủ động.” Chính là, em cứ việc theo đuổi, thịt cứ để anh lo. Trong hành trình theo đuổi tình yêu của Chúc Thanh Thần, không thể không nhắc đến người bạn cá tính Đồng Diễm Dương, ghép cặp với anh chàng nhà giàu khờ khạo Kiều Khải. Nếu như tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần là mưa dầm thấm lâu thì tình yêu của cặp đôi trái ngược này chính là sét đánh ngang trời. Rất nhanh, nhưng không phải là không bền chắc. Bởi vì trên đời mỗi người sẽ tìm được cho mình một đối tượng thích hợp. Gặp được rồi thì chính là người ấy, thế thôi. Câu chuyện tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, không chỉ là một tình yêu nam nữ bình thường, mà nó gắn với trách nhiệm mà mỗi người phải gánh trên vai. Trong câu chuyện, tác giả miêu tả rất nhiều về Jerusalem, về vùng biên giới, về trại tị nạn, về những số phận mà không ai biết tới. Nếu như không có những chiến sĩ như Tiết Định, Kiều Khải, Chúc Thanh Thần thì cuộc sống của họ sẽ mãi mãi chìm trong hố đen. Họ là những người lính không súng không gươm, chỉ dùng hình ảnh và ngòi bút để thức tỉnh lòng trắc ẩn của từng con người trong xã hội. Họ cam tâm tình nguyện, đến nơi gọi là "tận cùng thế giới". "Chúc Thanh Thần, em có bằng lòng đi cùng anh không?" Tiết Định, em nhất định sẽ "cùng anh đi đến tận cùng thế giới" --------------------- " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới của tác giả Dung Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Một hôm, huấn luyện viên Kỷ nói với một bé củ cải mới đến. "Hoàn Tử, tới trước làm mẫu động tác!" "... ..." "Hoàn Tử… gọi em đấy!" Hoàn Tử mặt nhăn nhó, tiến lên từng bước, đá một cước vào bắp chân huấn luyện viên Kỷ, "Hàaa...!" Huấn luyện viên Kỷ chẳng biết làm sao, thằng bé không nghe lời? Không phải chứ… Chỉ là dần dần tại sao , đứa bé củ cải này càng nhìn càng giống mình...... Tóm lại, đây chính là một huấn luyện viên phúc hắc, nhìn trúng Hoàn Tử người ta, sau đó nhìn trúng mẹ Hoàn Tử, vì vậy liền đem cả hai người về nhà làm của riêng… *** “Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể đồng ý chứ?” Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.” “Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn. Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Trưởng Ở Trên Cao của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát - Lam Bạch Sắc
Tác phẩm đầu tiên là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể loại đấu đá thương trường rất hay. Thể loại này thường rất nản vì cứ xào đi xào lại mấy màn lừa người, thu mua cổ phần, cổ phiếu rớt rồi lại tăng giá, ... Nhưng đọc truyện của Lam Bạch Sắc lại vô cùng hứng thú! Yêu không phải là chiếm đoạt, không phải bằng mọi cách để có được người đó. Nam chính trong truyện chính là một chàng trai như thế, anh cứu cô ra khỏi xe nhưng lại để cô hiểu lafm người cứu cô là anh Lộ. Chị cũng yêu anh chân thành và sâu sắc như thế. Ngồi trước phòng bệnh anh nhiều ngày liền, làm những việc tưởng chùng như cố ý xúc phạm đến lòng tự trọng của anh nhưng trong thâm tâm chỉ muốn chứng minh sự quan trọng của bản thâm mình đối với anh mà thôi. Hai người cứ cố chấp nhưng đến cuối cùng đều nhận ra rằng họ không thể thiếu nhau. Mặc dù còn nhiều uẩn khúc, anh vẫn không biết sự thật về phòng 1619 rồi dằn vặt nhưng mà anh vẫn yêu chị như thế. Chị tận mắt chứng kiến kế hoạch lật đổ nhà họ Từ của anh nhưng vẫn không thể xoá đi tình yêu của chị dành cho anh. *** Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu Âu.Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Gọt cho anh quả táo." Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng. Vợ không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ? Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm chú. Tưởng tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt này. Tưởng phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô: "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?" ... Mời các bạn đón đọc Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của tác giả Lam Bạch Sắc.
Phù Dung Trì - Hoa Ban
Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến Hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước như một thước phim quay lại. Còn chuyện kiếp này chỉ mới bắt đầu. “Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa… Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương… Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn… Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian… Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ… Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng… Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại… Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta… Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm… đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô… bướm chưa đến một lần…” Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử: -Nương nương… đã muộn rồi… chúng ta nên về thôi. Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống -Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài… đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt… Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ “Oán ngâm hồ điệp” vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được… Nữ tì nghe xong nức nỡ -Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ… -Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không… có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết… phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn… hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa? Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người. Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn. *** Nếu nói tầng trời thứ chín là nơi cao nhất lục giới thì vực Ưu Luân không cần nghi ngờ chính là chỗ sâu nhất, tương truyền nó sâu tới mức xuyên đến một thế giới khác mà thần phật cũng không biết rõ. Truyền thuyết kể rằng, Ưu Luân muôn thuở chìm trong bóng tối, khí độc đậm đặc, có nhiều loài sinh vật khủng khiếp không tên. Vực càng đi càng sâu, đến một lúc nào đó chất độc ngấm vào thân xác, phân hủy thành một vũng máu thịt là hết! Cái vực tĩnh mịch này có một ngày đột nhiên náo nhiệt. Từ xa xa nhìn lại, ba bóng người chao liệng, từng đợt gió lốc đem theo năng lượng truyền đến, lan rộng, quét sạch thảm thực vật vốn rất thưa thớt mọc ở lân cận. Thiên binh Thiên tướng có mặt đông đủ nhưng chỉ bất lực đứng xa quan sát. Họ bận rộn giữ mũ giáp kẻo bay, mắt cay xè cố nhìn trong gió, phập phồng lo lắng. Theo lý mà nói, trên miệng vực tồn tại từ trường mạnh, có thể hút mọi vật trong bán kính trăm trượng, mà ba người kia thì đang giằng co ngay sát bên trên. Lúc Ma Lệ xuất hiện mọi người đã rất lo lắng, may là hắn hợp sức đối phó Sát Hóa chứ không đương đầu với Bích Hải, xem như tên này cũng có chút đạo đức! Lại nói đến Sát Hóa, mặc dù Thiên giới căm ghét Ma tộc nhưng họ không thể không công nhận Sát Hóa chính là Ma Vương mạnh nhất từ trước đến nay. Trong cuộc đời huy hoàng của mình, hắn từng đánh ngang tay với Bắc Đẩu tinh quân và Ngọc đế – hai Thượng thần quyền lực nhất Thiên giới, có không dưới trăm lần bị quần công mà vẫn sống dai như gián. Thời ấy nhiều vu sư tiên đoán, Sát Hóa chính là dấu hiệu tận thế, kết thúc sự sống được hình thành từ thuở khai thiên lập địa. Chính vì vậy, Thập Trụ Sơn tồn tại mang ý nghĩa thời đại, như một cột mốc lịch sử đánh dấu sang trang cho Lục giới. Từ đó tên tuổi của Tiêu Linh và Bích Hải được ca tụng không ngừng. Một phần nhờ thực lực, một phần nhờ vận may, năm đó họ không giết được Sát Hóa nhưng đã thành công giam giữ hắn trong kết giới kiên cố nhất. Tiếc rằng chưa yên ổn bao lâu thì tên đại ma đầu lại sổng chuồng trốn thoát. Cuộc chiến trên miệng Ưu Luân có vẻ đang trong hồi gây cấn. Sự thật, nó chẳng ác liệt như người xem phỏng đoán... - Mồ tổ nhà ngươi!!! Chóng mặt chết ta rồi! Ngươi có đứng lại không thì bảo!? ... Mời các bạn đón đọc Phù Dung Trì của tác giả Hoa Ban.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.