Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Trộm Giấc Mơ

Vào khoảng hai tuần trước khi bị bắn chết, Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln đã  mơ thấy hình ảnh chính bản thân mình bị ám sát. Trước khi anh trai mất mạng trong một vụ nổ, nhà văn Mark Twain đã mơ thấy thi thể của anh mình nằm trong một cỗ quan tài. Những sự kiện có thực, những cái chết có thực… nhưng lại được báo trước ở trong cõi hư ảo do chính con người vẽ nên. Chuyện gì sẽ xảy ra… Khi giấc mơ không đơn thuần chỉ là giấc mơ? Khi sự đấu tranh giữa tham vọng và sự sống trở nên vô cùng khốc liệt? Sợi dây liên kết giữa mộng và thực sẽ đi về đâu khi mà một ngày kia, con người bỗng có khả năng đi vào giấc mơ của nhau? “Kẻ trộm giấc mơ” của Yasutaka Tsutsui - cuốn tiểu thuyết giả tưởng lừng danh về đề tài tâm lý học - có thể sẽ cho bạn một câu trả lời thỏa đáng. Paprika – cô gái tự xưng là thám tử giấc mơ - luôn che giấu danh tính thực sự của mình là Chiba Atsuko, chuyên viên tâm lý hàng đầu Nhật Bản. Với mục đích chữa bệnh, Paprika đã phát minh ra DC Mini, một thiết bị có khả năng giúp các bác sĩ tâm lý xâm nhập vào giấc mơ của bệnh nhân. Mọi việc có lẽ vẫn sẽ tốt đẹp nếu như một ngày kia, 3 chiếc DC Mini không bỗng dưng… biến mất?! Trong cuộc hành trình tìm lại DC Mini của Paprika, những góc khuất đen tối của một xã hội Nhật Bản tù túng đến nghẹt thở đã dần hiện ra. Hóa ra bên trong những lớp mặt nạ che giấu đi bản ngã thực sự, con người đang ngày càng cảm thấy trống rỗng đến vô hồn. Dựa trên học thuyết nổi tiếng về biện giải giấc mơ của nhà tâm lý học đại tài – Sigmund Freud, “Paprika - Kẻ trộm giấc mơ” của Yasutaka Tsutsui không chỉ là một cuốn tiểu thuyết mang yếu tố phiêu lưu giả tưởng đơn thuần, mà đan xen bên trong nó còn lột tả những gì trần trụi nhất trong nội tâm con người ẩn sau những giấc mơ tưởng chừng như đẹp đẽ. *** YASUTAKATSUTSUI Sinh năm 1934 tại Osaka, tốt nghiệp Đại học Doushisha chuyên ngành Văn học. Những tác phẩm tiêu biểu bao gồm: Oinaru joso, Kyojin tachi (đoạt giải thưởng văn học Izumi Kyoka), Asa no gasuparu (đoạt giải thưởng lớn cho tác phẩm khoa học viễn tưởng Nhật Bản), Watashino guranpa (Đoạt giải thưởng văn học Yomiuri)... *** Tokita Kousaku chậm chạp bước vào phòng điều hành. Thân hình anh dễ phải nặng đến hơn trăm ký. Không khí trong phòng nóng nực và đặc quánh. Phòng điều hành của Tập đoàn tài chính Viện Nghiên cứu Tâm thần học thường chỉ có hai cán bộ thường trực là Tokita Kousaku và Chiba Atsuko, nhưng có tới năm chiếc bàn làm việc. Bàn của hai người được đặt trong góc, cạnh cửa sổ. Phòng điều hành ngay sát phòng nhân viên, vì cửa kính ngăn cách hai bên lúc nào cũng mở toang nên phòng điều hành nhìn giống như phần mở rộng của phòng nhân viên vậy. Chiba Atsuko đặt chiếc bánh mỳ sandwich cùng tách cà phê cô mới mua ở cửa hàng tiện lợi trong Viện lên bàn. Cô không muốn ăn. Đã từ rất lâu, mọi bữa trưa của Atsuko đều như thế này. Thực ra cũng có nhà ăn chung để bệnh nhân và nhân viên trong Viện dùng bữa, nhưng thức ăn thường dở đến không thể nuốt nổi. Vì chẳng có cảm giác thèm ăn nên Atsuko không phải lo lắng về chuyện tăng cân, cô luôn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp cần thiết để sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn với đài truyền hình bất cứ lúc nào, thế nên có thể coi đó là một điều may mắn. Nhưng đáng tiếc thay, ngoài việc sử dụng sắc đẹp vì mục đích trị liệu cho bệnh nhân, cô chẳng mảy may quan tâm gì tới diện mạo của bản thân cũng như đài truyền hình. “Đang có tin đồn bệnh tâm thần phân liệt có khả năng lây nhiễm nên mọi người hoảng hốt lắm”, Tokita nói, đặt thân hình đồ sộ của mình vào chỗ ngồi bên cạnh Atsuko. Một chuyên viên trong Viện đã nhiễm chứng hoang tưởng. “Giờ ai cũng sợ không dám đụng đến máy quét và máy chiếu nữa.” “Phiền thật nhỉ”, bản thân Atsuko chẳng nhớ đã trải nghiệm chuyện đó bao nhiêu lần, từ xưa đến nay ai ai cũng biết các chuyên viên tâm lý đều sợ bị nhiễm bệnh tâm thần phân liệt. Thậm chí còn có người ba hoa rằng bệnh có thể lây qua màng nhầy như mụn rộp. Từ khi những máy móc trị liệu tâm thần tân tiến như máy quét và máy chiếu được đưa vào sử dụng, nỗi lo ngại đó càng lúc càng trở nên có căn cứ hơn. “Chỉ những chuyên viên không muốn thấu hiểu bệnh nhân hay có xu hướng thích ‘đổ thừa’ mới hay lo lắng thế. Mà đúng ra, trải qua chuyện đó họ mới có cơ hội tự chữa trị cho bản thân trên cương vị một nhà tâm thần học chứ.” “Đổ thừa” ở đây nghĩa là, khi không thể kết nối với bệnh nhân, bác sỹ trị liệu thường đổ lỗi cho những bất ổn về tâm lý mà bệnh nhân đang gặp phải. Đó chính là cơ sở của việc chẩn đoán bệnh tâm thần phân liệt hai mươi năm trước. “Trời ơi, lại ngưu bàng xào cà rốt với gà chiên kiểu yuan* nữa à!”, Tokita mở nắp hộp cơm bento mẹ làm cho, bĩu đôi môi dày, phàn nàn với vẻ bất mãn. Anh sống cùng mẹ trong căn hộ dành cho chuyên viên của Viện. “Mất cả hứng ăn.” Atsuko ngó vào hộp bento cỡ bự của Tokita, cảm giác thèm ăn bắt đầu trỗi dậy. Chắc chắn là cơm hộp rong biển đây rồi. Dưới đáy hộp là một lớp cơm trắng mỏng, bên trên trải rong biển khô tẩm nước tương, rồi lại thêm một lớp cơm nữa, đó là hộp cơm rong biển ngày xưa cô đã ăn không biết bao nhiêu lần. Trong hộp cơm ấy là những món ăn gia đình quen thuộc Atsuko vẫn hằng mong mỏi, là hương vị của những bữa cơm do chính tay mẹ cô nấu. Atsuko vốn không phải người khảnh ăn, thậm chí bây giờ cô còn cảm thấy mình sắp chết đói tới nơi luôn rồi. “Thế để tôi ăn hộ cho”, cô quả quyết, nhanh chóng với tay qua. Atsuko dùng cả hai tay định nhấc hộp bento lớn đan bằng tre của Tokita lên, nhưng Tokita cũng phản xạ rất nhanh. “Còn lâu nhé”, anh nhấn hộp cơm trên tay Atsuko xuống. “Anh vừa nói không muốn ăn còn gì”, Atsuko khá tự tin vào độ khỏe của đầu ngón tay mình. Cô cố giằng cho bằng được hộp bento từ tay Tokita. Ngoài hộp cơm này ra, trong Viện không còn gì có thể thỏa mãn nổi cái dạ dày của Tokita nên anh cũng hừng hực quyết tâm. “Đã bảo bỏ tay ra cơ mà.” “Ối chà chà”, Viện trưởng Shima Toratarou đứng trước hai người họ, mặt nhăn lại. “Hai ứng cử viên số một cho giải Nobel Sinh lý học và Y khoa lại đi tranh nhau cơm hộp thế này ư?”, ông rầu rĩ. Shima Toratarou hay có thói quen rời phòng Viện trưởng, dạo quanh phòng các nhân viên rồi bất chợt bắt chuyện với mọi người. Vài nhân viên giật bắn mình khi bất thần có tiếng người từ phía sau, điều này chẳng tốt cho tim mạch của mọi người chút nào nên nhiều khi Viện trưởng cũng bị lời ra tiếng vào lắm. Dù cấp trên cong môi buông lời mỉa mai, hai người kia vẫn không ai chịu nhường ai, tiếp tục giằng co trong thầm lặng. Trong một thoáng, Shima quan sát cảnh ấy với vẻ thất vọng thấy rõ, nhưng có lẽ sau khi thông cảm rằng trí óc thiên tài thường đi đôi với hành vi con nít, ông khẽ gật đầu vài lần. “Cô Chiba, lát nữa đến phòng Viện trưởng gặp tôi nhé”, Shima khẽ nói, đoạn chắp hai tay sau tấm lưng hơi khòng của ông và thong thả đi bộ quanh phòng nhân viên như mọi khi. “Nhưng dù là bác sĩ trị liệu đi chăng nữa, mắc chứng hoang tưởng giống bệnh nhân cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì”, Tokita nói, bất đắc dĩ chia nửa phần cơm của mình ra nắp hộp. “Cậu Tsumura lẫn lộn giữa nỗ lực tìm kiếm độc lập siêu việt và nỗ lực tìm kiếm độc lập thực nghiệm ở bệnh nhân. Cũng giống như người nhà họ hay mắc chứng hoang tưởng như chính người bệnh vậy đấy.” Thế lại càng nguy hiểm hơn. Bởi trong mắt bệnh nhân, bác sĩ trị liệu trông sẽ chẳng khác gì một kẻ bịp bợm, cũng tương tự như việc họ cảm thấy bị lừa gạt khi người nhà tỏ ra thấu hiểu những vấn đề của họ. Tự mình phải phân tích anh chàng Tsumura này thôi, Atsuko thầm nghĩ. Mời các bạn đón đọc Kẻ Trộm Giấc Mơ của tác giả Yasutaka Tsutsui.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hôn Lễ Tháng 3 - Tào Đình
So với Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ và Đánh Cắp Trái Tim thì Hôn Lễ Tháng Ba mang đến cho độc giả một câu chuyện nhẹ nhàng, một chuyện tình ngọt ngào giữa Ngọc Tây và Trần Hạ. Đọc truyện Hôn Lễ Tháng Ba người đọc sẽ cảm nhận sự thuần khiết và trong vắt trong lối sống, trong suy nghĩ lẫn hành động của nữ chính. Hơn hết, thay vì trong truyện ngôn tình luôn chen vào những tình khúc cao trào nhưng trong tác phẩm này, êm đềm nhưng không vô vị, vẫn đầy thu hút và thử thách. *** Khi bình minh hé rạng, hãy hôn người tình bên cạnh, bởi vì nàng không hiểu những bộc bạch không lời. Dẫu biết rằng nên tìm cho mình một lý do để ra đi, hoặc là nên trở dậy tự phục vụ một cốc cà phê với dáng điệu tự nhiên, ít nhất cũng không để lộ vẻ mặt tự nguyện và đắm đuối, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì hết, ngoài việc lún sâu hơn nữa vào lớp nệm mềm mại của ghế sofa, ngây người bởi mùi thơm thoảng ra từ phòng tắm, nhìn chăm chăm lên chùm đèn trần hoa cúc, nơi có một con đom đóm bị ánh sáng thu hút, đang bay loạn xạ. Con đom đóm đó bay liệng quanh chùm đèn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngây nguời nhìn con đom đóm và ngọn đèn. Tôi buông mình trong sự thỏa mãn chán chường. Ngọc Tây bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt xuống nền. Tôi có thể nghe thấy âm thanh từ giọt nước rơi và mường tượng ra mùi hương siêu nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng người, giống như yêu nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng. Phát hiện chân nàng rất trắng, rất mịn. Tôi lại thấy nôn nao xúc động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lạnh nhạt bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông thì không nên căng thẳng. Tôi giả đò vô tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý nói: Trần Hạ này không hề căng thẳng. Cảm thấy nên nói điều gì đó. “Anh không căng thẳng” ... Mời các bạn đón đọc Hôn Lễ Tháng 3 của tác giả Tào Đình.
Món Quà Tình Yêu - Julie Garwood
Nathan - Gã cướp biển khét tiếng dưới cái tên Pagan, đồng thời cũng là Hầu Tước St. James, bị nhà vua ép hôn năm mười bốn tuổi với Sara Winchester - khi đó mới chỉ lên bốn. Mười bốn năm trôi qua, Lady Sara lớn lên với lời hẹn ước rằng một ngày nào đó chồng cô sẽ trở lại Luân Đôn để đón cô. Cô thậm chí còn nuôi dưỡng tình yêu với anh dù chẳng nhớ mặt. Trong khi đó, Hầu Tước St. James đã dành tuổi trẻ của mình tạo ra một quá khứ oai hùng trên mặt biển cùng Colin - em trai công tước dòng họ Cainewood. Cho đến khi họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống ngoài vòng pháp luật, họ thành lập công ty tàu biển Emerald. Đã đến lúc Nathan suy nghĩ về việc trở lại Luân Đôn đón vợ mình - để có được món quà kếch sù mà nhà vua ban tặng nếu Sara cho anh một người nối dõi. Nathan lập một kế hoạch để chịu đựng vợ, cũng như ruồng bỏ cô ta ở một vùng quê hẻo lánh nào đó ngay sau khi cô cho anh một người nối dõi. Kế hoạch của anh sẽ suôn sẻ nếu như Sara không hóa ra là một người quá xinh đẹp, quá quyến rũ, quá… ngây thơ. Cô phá tan mọi kế hoạch của anh trong sự tình cờ của số phận. Hàng loạt biến cố xảy ra quanh cuộc đời cô, và trong cuộc đào tẩu khỏi gia đình để giải cứu cho dì Nora, Sara đã giúp bà thoát khỏi những âm mưu hiểm độc của gia đình cô nhằm chiếm lấy khoản kế thừa mà Nora được nhận, Sara đã gặp lại chồng và bước lên con tàu Seahawk dưới sự bảo vệ của anh. Ba tháng lênh đênh trên biển với anh, Sara bằng tình yêu và sự chân thành, vị tha của mình, đã từng bước từng bước đi vào trái tim Nathan. Cô vụng về gây ra những vụ tai nạn nho nhỏ trên tàu, cô tuyệt vọng nấu một món súp để chuộc lỗi, cô vô tình làm đổ những cột buồm, ngẫu nhiên khiến con tàu của anh bốc cháy,  nhưng, cô cũng đã bằng lòng can đảm của mình để cứu chồng cô thoát khỏi những tên  cướp biển hung tợn. Nathan trong vô thức bao dung cô, bảo vệ cô, trong thức anh mong chờ những lời lẽ yêu đương từ cô. Cho đến ngày sự trung thành và lòng tin của cô bị chính chồng mình nghi ngờ, cô vội vã thoát khỏi cuộc đời anh trong sự đau đớn của trái tim cô. Nathan chợt nhận ra anh sắp mất cô, và anh thấy anh yêu cô nhiều đến thế nào, cần cô nhiều đến thế nào. Lời cầu hôn muộn màng của Nathan cùng một văn bản yêu cầu hủy bỏ hôn ước của nhà Vua, từ bỏ cả món quà kếch sù mà họ được nhận, là những gì Nathan đã làm để giữ lại tình yêu và niềm tin của vợ mình. Thế nhưng, những điều đó cần phải được thực hiện một cách đúng đắn, không, nó phải được thực hiện một cách hoàn hảo - dành cho cô. Anh tự nhủ. “Ta không cần bất cứ món quà nào khác, vì ta đã có được món quà quý giá nhất. Đó chính là em!” *** Nước Anh, năm 1802 Chuyện những vị khách trong lễ cưới chém giết lẫn nhau chỉ còn là vấn đề thời gian. Dĩ nhiên, Nam tước Oliver Lawrence phải tiến hành mọi biện pháp phòng ngừa trong khả năng của mình vì lâu đài này đã được Vua George chọn làm địa điểm tổ chức buổi lễ. Ông đang giữ vai trò của người chủ tiệc cho đến lúc Đức vua tới nơi – một nhiệm vụ được đón nhận với niềm hân hoan như thể bị tra tấn suốt ba ngày liền. Tuy nhiên, mệnh lệnh được đích thân Đức vua ban ra, cho nên Lawrence, một người luôn tuân mệnh và trung thành, lập tức tuân theo. Cả gia đình nhà Winchester và những kẻ nổi loạn của nhà St. Jame đều bày tỏ sự phản đối trước quyết định này bằng thái độ kịch liệt nhất. Nhưng sự ầm ĩ đó đều vô ích, bởi một khi Đức vua đã ra quyết định thì mệnh lệnh của ngài phải được thực hiện. Nam tước Lawrence hiểu lý do thật sự đằng sau hôn ước này. Thật không may, ông lại là người duy nhất còn sót lại ở đất nước này vẫn đủ thân thiện để nói chuyện với cả hai gia đình nhà cô dâu và nhà chú rể. Nam tước sẽ không thể lấy làm kiêu hãnh về sự thật này lâu hơn được nữa. Ông tin rằng thời gian mình tồn tại trên thế giới ngọt ngào này giờ đây chỉ còn tính bằng nhịp đập của trái tim. Đức vua thật sự tin rằng đám đông sẽ cư xử đúng mực khi buổi lễ được tổ chức tại một nơi trung lập. Lawrence hiểu rõ tình hình hơn thế. Những quý ngài xung quanh Nam tước Lawrence đang trong trạng thái sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Chỉ cần một từ phát ra sai tông giọng, hay một hành động mang hơi hướng đe dọa, dù là nhỏ nhất, đều châm ngòi cho một cuộc tàn sát đẫm máu. Chỉ có Chúa mới biết họ đang ngứa ngáy muốn nhảy xổ vào nhau đến thế nào. Thậm chí cả vẻ mặt của họ cũng nói lên điều tương tự. ... Mời các bạn đón đọc Món Quà Tình Yêu của tác giả Julie Garwood.
Chúa Sẽ Phù Hộ Em - Cố Khúc
Trong tiếng Urdu, “Tạm biệt” là “Khuda hafiz”. “Khuda” là Thượng đế của người Ba Tư, còn “Hafiz” bắt nguồn từ chữ “Hifz” trong tiếng Ả Rập, có nghĩa là “bảo vệ”. Cho nên câu nói này có thể được hiểu là: “Chúa sẽ phù hộ bạn”. Nó được sử dụng phổ biến trong cộng đồng người theo và không theo đạo Hồi. Tại vùng Tây Bắc Pakistan, đặc biệt là hai bên đèo Khyber gần Afghanistan, khi tạm biệt hoặc biết sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, người ta sẽ nói: “Khuda hafiz – Chúa sẽ phù hộ bạn!”. Khi mới bắt đầu học tiếng Urdu, cô cảm thấy câu nói này là lời từ biệt đẹp nhất trên thế gian. “Chúa sẽ phù hộ em!”, khi nói lưỡi hơi cong về phía sau, nhẹ nhàng thốt ra. Khi nói như thế, ngay đến ánh mắt cũng sẽ trở nên rất đỗi dịu dàng. Cô đã không biết thì ra khi một người không thể ở bên đối phương được nữa, họ cũng sẽ nói như vậy, Chúa sẽ phù hộ cho em, chứ không phải cho tôi. *** Thực ra mọi câu chuyện đều bắt nguồn từ một thành phố xa lạ, một người đàn ông đến cùng những điều kì diệu lạ thường. – Gregory – Nếu một người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi rơi vào cảnh bị phản bội, người yêu chia tay và mất việc, tôi nghĩ họ cũng sẽ như tôi, lập tức gật đầu đồng ý với tâm trạng gần như muốn tự sát và dõng dạc nói: “Được, tôi đi!” Ngô Chung lập tức nhướng mày nhìn tôi. Nhiều năm kinh nghiệm trong ngành kinh doanh khiến tôi lập tức hiểu ra mình đã nhận lời nhanh hơn ông ta tưởng rất nhiều. Nhưng thế thì đã sao chứ, đầu tôi đang đau như búa bổ đây, chỉ mong ông chủ Ngô có thể sớm rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt. Cần làm gì thì cứ làm đi, để tôi còn lên giường ngủ tiếp chứ! Tuy nhiên, Ngô Chung lại không hề có ý định buông tha cho tôi. Ông ta nhìn tôi chằm chằm, hỏi lại: “Cô thực sự đồng ý chứ?” Tôi gật đầu, tại sao lại không đồng ý chứ, chỉ cần cho tôi rời khỏi cái nơi đau thương, bảo tôi lên mặt trăng cũng được, huống hồ chỉ là một Pakistan bé tí bé teo, diện tích cả nước còn chưa bằng một phần mười Trung Quốc. Chỉ có điều, không ngờ Ngô Chung lại bảo tôi, một nhân viên văn phòng không quyền không thế, đi tìm cô ta. Ngô Chung được tạp chí Forbes xếp vào danh sách những người giàu có nhất Trung Quốc, ông ta không chỉ là chủ tập đoàn Hoàn Á mà còn sở hữu công ty ở nước ngoài, chen chân vào nhiều lĩnh vực như bất động sản, năng lượng…  Mời các bạn đón đọc Chúa Sẽ Phù Hộ Em của tác giả Cố Khúc.
Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình - Minh Nguyệt Thính Phong
Một thiên kim tiểu thư nổi danh kiêu căng, ngang ngược, bướng bỉnh, dữ dằn. Một công tử phong lưu đa tình, bạn gái cũ nhiều vô kể. Một người từng bị tổn thương trong tình cảm, không còn tin tưởng vào tình yêu. Một người có lịch sử tình trường dài lê thê, liên tục bị các cô gái vây quanh. Hai người bắt đầu từ oan gia, vì một sự cố nho nhỏ mà dây dưa với nhau. Anh là người duy nhất từng được thấy mặt yếu đuối của cô. *** Cố Anh Kiệt đối với chuyện tình một đêm cũng không có thái độ gì đặc biệt, không bài xích, phản đối cũng không ưa thích, thưởng thức. Trên thực tế, bạn bè trong giới của anh không thiếu những chuyện như vậy. Bình thường cũng coi như qua quít cho qua, chỉ cần người tình ta nguyện không can dự vào cuộc sống của nhau là được. Nhưng anh cũng không tính thử qua bởi vì anh cảm thấy nếu như hai người không có tình cảm sâu sắc mà lại lên giường với nhau thì rất kỳ quái. Từ yêu đương phát triển đến quan hệ thể xác mới là quá trình bình thường, hợp lý. Đương nhiên, bên trong còn có một nguyên nhân đó chính là anh chưa bao giờ thiếu bạn gái. Gia thế tốt, tướng mạo đẹp, hào hoa phong nhã, ôn hòa lễ độ, anh ở trong giới xã giao cũng có chút danh tiếng. Từ trung học đến bây giờ, anh thật sự chưa bao giờ thiếu bạn gái thậm chí mỗi một người bạn gái của anh nếu không trụ quá hai tháng thì cũng sẽ không vượt quá ba tháng. Tuy rằng tình sử phong phú nhưng anh cũng tự nhận bản thân không phải là loại play boy. Với mỗi một đoạn tình cảm, anh đối với đối phương đều là thật lòng yêu thích, thành tâm mà đối đãi, dù là chia tay hay là yêu đương cũng đều giống nhau, đều là người tình ta nguyện, thẳng thắn sảng khoái. Tóm lại, anh thật sự không cần đến tình một đêm, cũng hoàn toàn không bao giờ suy tính đến chuyện như vậy. Cho đến một lần ngoại lệ. Đối phương là Tần Vũ Phi. ... Mời các bạn đón đọc Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.