Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần

Hồng Trần sinh ra, đã là hoàng tử thời loạn thế, phải dùng thế thân để đổi lấy hai mươi sáu năm bình ổn của chính mình .          Nếu như lúc còn trẻ, không có lần tình cờ gặp gỡ kia, y và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau.          Số phận khiến hai người gặp mặt, hiểu nhau, yêu nhau . Nhưng sao phải vội vàng phá tan ảo tưởng tuyệt vời này ?          Y chỉ là một người bình thường trong chốn “ Hồng Trần ”, còn hắn lại quyết tâm phục quốc xưng đế.          Cứ tiếp tục yêu thương, cũng trốn không khỏi số mệnh .         Vì muốn làm tròn giấc mộng đế vương, hắn khoanh tay ngồi nhìn y trở thành tế phẩm.         Lúc tình yêu bị sự vô tình phản bội, lúc thân phận bị phơi bày giữa trần thế, lúc hắn quỳ trước mặt đau khổ sám hối, y nên lựa chọn hận hắn đến thiên thu vạn lão, hay cứ để mặc cho tất cả bi thương đều theo gió bay đi? *** "Hồng Trần, Ngươi đừng đi" Tiếng gọi lo âu vẫn không làm mất đi sự tao nhã mê người như muốn họa ra một bức tranh băng sơn tuyết vỡ, theo cơn gió Thiên Sơ xa xa mà tiêu tá. Đồng tử thiên biến vạn hóa nhìn về tiền phương tự dối sẽ không nghe thấy tiếng gọi đó, bóng dáng tiên hồng kia mỗi lúc một đi xa, trên khuôn mặt biểu lộ nồng đậm sự đau đớn. "Ngươi và ta, rốt cuộc không thể trở về như trước được hay sao? Hồng Trần?!" Thân ảnh hồng y một trận lúng túng đột dừng lại y vẫn là không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Quân Vô Song, tính nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi từ Phong Nhã Lâu đến nơi này, có phải muốn ép ta giết ngươi đúng không?" Hai nắm tay dấu trong áo đã xiết lại đến căng thẳng, chỉ hờ hững nhìn trời: "Mấy tháng qua chẳng phải ngươi một mực bày binh bố trận, tính kế thiên triều Long Thị hay sao? Mau trở về mà tiếp tục nghiệp lớn đi, ngươi còn muốn lãng phí thời gian ở đây với ta làm gì? Ta còn nghe nói Xạ Nguyệt quốc dã tâm tràn trề, đích xác là đang có mưu đồ xâm lược Trung Nguyên, ngươi chẳng lẽ hồ đồ đến mức để người khác đoạt mất thiên cơ!" Vừa nghe thật sự giống như là hảo ý, nhưng tận sâu trong lời nói đó là vẻ mỉa mai châm biếm không thể nào che dấu được. Quân Vô Song một thân ngân sắc, không tự chủ được mà run run lên, thùy mi nghiêm nghị nói: "Ngươi biết rõ ta tất cả đều là vì ngươi mà khuôi phục lại Hạ Lan hoàng triều, đăng cơ xưng đến. Vì sao luôn ba phiên bốn lần châm biếm ta như vậy? Ta ----" "Ha ha ha..........." Bị giọng cười mỉa mai này cắt đứt lời nói của y, Đoạn Hồng Trần tay áo nâng lên khích lệ, tóc đen bay lượn, nghiêng mắt qua liếc y cùng với sự xem thường kinh miệt: "Buồn cười! Ngươi đã nghe ta nói là phải phục quốc xưng hoàng chưa? Hừ, người một lòng muốn làm hoàng đế không phải là ngươi sao! Ngươi thật nghĩ chính mình là Thần Hồng thái tử sao? Vậy mà vị thái tử này so với ta quả thật là còn nóng vội!" Đến ngay cả chuỗi chế nhạo còn như vậy, Quân Vô Song thần sắc tái nhợt gần như trong suốt. Khó nhịn được chỉ lẳng lặng hớp một chút hấp khí, nhưng tại sao lại cảm thấy gió núi cứ lạnh lẽo như dao, lại bị một tia ớn lạnh cắt ngang người, lãnh khí xuyên qua yết hầu cứ vậy mà tiến thẳng vào trong, đông lạnh cơ hồ như muốn cho tâm phế cứ ẩn ẩn mà đau. Hắn một tay ấn ngực, ngưng mắt nhìn về phía Hồng Trần giống như không thể chạm đến hình bóng, khó mà tin được lại lắc lắc đầu "ngươi biết hay không ta tuyệt đối không để tâm, ta lần này hết thảy là chỉ muốn khiến cho ngươi cao hứng, Hồng Trần -" "Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa" Đoạn Hồng Trần gầm lên đầy giận dữ, giọng nói to vang vọng khắp nơi khiến cho sơn tuyết từng tảng lớn một trận chấn động mà rớt xuống. Xoay người lại, nét mặt vẫn như cũ là một sự chất phát phi thường, đôi mắt ấy lại bị ngọn lửa giận bốc lên, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Vô Song phía sau liên miên không dứt "Ngươi làm cái gì cũng đều không liên can đến ta, ta cũng không hề có ý định để ý đến ngươi! Còn không mau cút! Sau này không có gì lại đến làm phiền ta! Mau cút!" nói rồi y liền vung tay áo xoay người đi. "Hồng Trần!" Quân Vô Song dưới chân khẽ trượt, lại từng bước yếu ớt đi tới trước mặt hắn, vung tay cản lại. "Ngươi nói đó chính là thật lòng sao? Tại sao ngươi không thể nhìn vào ánh mắt của ta? Có phải nếu nhìn ta ngươi lại không thể tự lừa dối mình? Đúng không -- a --" Chưa dứt lời, Đoạn Hồng Trần điên cuồng như mãnh thú vung tay chưởng vào ngực y thật mạnh, cuối cùng lại mang theo câu nói "Đúng vậy" dùng lực đè lên ngực Quân Vô Song, máu tươi cứ vậy mà tràn ra khóe miệng. Lảo đảo thối lui hai bước, lại một búng máu phun ra. Quân Vô Song đứng thẳng dậy nhìn Đoạn Hồng Trần trong đôi mắt hắn giờ đây không có chút loại biểu tình nào, đôi mắt xưa nay chỉ luôn che dấu hết thảy những cảm xúc giờ phút này duy còn lại một mảnh trống rỗng, xa xăm tựa tuyết. "... Ngươi thật sự muốn giết chết ta? ..." Tựa hồ đã không hề nghĩ tới Quân Vô Song cư nhiên không thể tránh được một chưởng của hắn, Đoạn Hồng Trần nhất thời trở nên sửng sốt, cúi đầu đôi mắt chằm chăm nhìn vào bàn tay vừa gây nên. Nghe được Quân Vô Song khiếp sợ đến cực điểm mà hỏi, Hồng Trần thoáng chút run rẩy, sau đó liền bình phục tâm trạng lại lạnh lùng như trước "Ta đã nói rồi, nếu ngươi theo ta, ta sẽ giết chết ngươi" "A... Khụ khụ.. Đúng, là ta tự mình chuốc lấy đau khổ, a.." Che môi, tơ máu đỏ thẩm không ngừng chảy ra khe hở, nhỏ giọt xuống vạt áo, Quân Vô song khóe môi nở nụ cười, bất đắc câu nói tắt nghẹn ở cổ "Hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, khụ-- " Cơ thể lại phải chịu một trận ức chế không kìm nén được mà khụ ra, thân thể cứ vậy dần dần ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo. Sự tình này thật khiến cho Đoạn Hồng Trần lộ rõ sự sợ hãi cùng chấn động, tay áo nhẹ nhàng vừa lưu chuyển như muốn đỡ hắn chung quy lại không có vươn tay. Mặt tuyết nhuốm lấy một mảnh huyết sắc cả một mảnh lớn, ánh mắt hắn ảm đạm cơ hồ ngay cả đến hào quang cũng không thể rọi sáng được, hồng y nam tử kiêu căng nhìn một cách quyến luyến không thôi, rốt cuộc cũng chậm rãi mà hạ mi không muốn nhìn. "... Ta nếu đã chết, ngươi có thể nói một câu thích ta được không? Hồng Trần..?" Thanh âm mỏng manh như hòa tan theo gió, chỉ còn nhìn thấy đôi môi dần hé mở. Đoạn Hồng Trần kinh ngạc nhìn, rồi đột nhiên quỳ xuống, nắm đôi tay của y giọng run rẩy nói "Vô Song... Ta-- " Rầm một tiếng, từ lòng bàn tay hắn máu tươi dần dần chảy xuống tiêm nhiễm cả một vũng, nhưng muốn đập bể cả tuyết địa. Quân Vô Song vô lực ngã đầu sang một bên, sau không còn chút tiếng động. Hai dòng lệ chậm chạp chảy xuống, trong suốt tựa thủy tinh. Há to miệng, Đoạn Hồng Trần bất kể là thanh âm gì cũng không thể phát ra được, chỉ run rẩy dùng tay lau đi giọt lệ trên gò má của y, hai vai run rẫy tưởng chừng như mọi thứ đã vào cuối đông, chỉ phút chốc ngửa đầu lên rống to -- "Ta vẫn thích ngươi, Vô Song! Ta thích ngươi !!!" Từng tiếng vang chất chồng lên nhau xa thẳm trên địa tuyết nơi này, Quân Vô Song vẫn như cũ lẵng lạnh nằm giữa biển tuyết trắng bao la, duy chỉ có nước mắt hãy còn đọng lại nơi khóe mi như chực trào. "Ta luôn luôn, ta luôn luôn thích ngươi... Vô Song, ngươi có nghe thấy không?" Gào lên cho đến khi cuống họ khàn đặc, Đoạn Hồng Trần ôm lấy Quân Vô Song, gắt gao kéo y vào lồng ngực, lại lau đi nước mắt trên gương mặt của y. "Ta cho đến bây giờ chỉ thích duy nhất mỗi mình ngươi, nhưng thật sự ta đã không thể tha thứ cho những việc ngươi đã làm, nên mới tìm cách trốn tránh ngươi, không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Khi nhìn ngươi truyền xuống huyết lệnh, ta liền lo lắng mà ngày đêm chạy đến kinh thành để tìm ngươi, chỉ sợ ngươi gặp phải chuyện phiền toái. Thế nhưng ai ngờ ngươi lại tìm tiểu hồ ly kia để giúp người kia thay mắt. Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu ghen tỵ? Có bao nhiêu oán hận? Ta thật sự đã muốn giết chết cái tên Bích Lạc kia. Bất luận là kẻ nào, bất luận là chuyện gì ta đều không muốn ngươi đem trái tim lẫn suy nghĩ trao cho ai khác ngoài ta.." Hắn thì thào tự nói với mình như vậy, lại đưa tay lên mặt sờ "xoạt" một tiếng lớp mặt nạ mỏng manh như cánh ve liền bị bóc ra. Phía sau đó, hắn đã cúi xuống hôn lên cánh môi mỏng của y, thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu, cơ hồ chỉ cần một cái chạm mạnh sẽ liền tiêu tán như ảo ảnh "...Vô Song..." "Vô Song?!" Cùng lúc ấy tiếng hét như kinh thiên động địa đồng thời vang lên, Phong Kinh Lôi tay cầm con diều hớt hải chạy tới, đưa mắt nhìn người trong lòng ngực Đoạn Hồng Trần, người vẫn không nhúc nhích y phục nhiễm đỏ một mảnh huyết sắc đến ghê người không ai khác chính là Quân Vô Song, khiến cho Phong Kinh Lôi không khỏi mở to mắt kinh ngạc "Cáo già, ngươi đã không giết y chứ?" Vừa ngẩng đầu, mái tóc hắn đen tuyền xõa tự do qua hai bên gò má im lặng không nói gì, chỉ nhìn Phong Kinh lôi đang thở hổn hển trước mặt. "Ngươi, ngươi? A--" tuông ra một tiếng kinh hô tựa như trước giờ chưa từng được làm như vậy,Phong Khinh Lôi buông lỏng con diều khiến nó rơi xuống đất, chỉ vào Đoạn hồng trần, vẻ mặt cùng bộ dáng "Này, chẳng lẽ đây mới là diện mạo thật của ngươi?" Tuyết quang ánh lên Đoạn hồng trần, khiến cho khuôn mặt y càng thêm rõ nét một khuôn mặt thanh tao, lại cho thấy sự tịch mịch cô đơn, không thể nói là quen thuộc -- nhưng lại chính là khuôn mặt của.... Quân Vô Song Mặt của y đang còn nằm trong lòng ngực Hồng Trần kì thực lại giống nhau như đúc. "Ngươi sợ sao?... A" Khóe miệng y giật giật, đoạn lại cúi đầu mà vuốt ve khuôn mặt của Quân Vô Song "Đây là khuôn mặt, mà Quân Vô Song đã cho ta" cúi đầu khẽ cười hai tiếng rồi không còn nói chuyện nữa. Đó là có ý gì? Phong Kinh Lôi đáy mắt đen láy lại mở to hơn nữa không nói gì chỉ nhìn Đoạn Hồng Trần như quái vật, bổng nhiên lại bừng tỉnh rồi dùng sức mà lắc đầu "Ta không muốn quản ngươi khuôn mặt đã có chuyện gì xảy ra, mau để ta xem hắn bị thương ở chỗ nào a" Phong kinh lôi tiến lên đến gần dùng tay ấn lên mi tâm (điểm giữa hai đầu chân mày) . Quân Vô Song xem tình hình, nhãn châu xoay động, vui vẻ nói "Hắn chưa có chết đâu!" Hai mắt khép hờ, tay ấn lên mi tâm của hắn dần dần xuất hiện một tia sáng lạ thường, khuôn mặt vừa mới trắng bệch giờ đây đã khôi phục được một chút huyết sắc. Cảm giác được con người trong lòng ngực có hơi chút run run, Hồng Trần chấn kinh, lầm bẩm nói "Hắn không chết sao?.... " "Nói thừa! Ngươi không thấy là hắn đang muốn cử động lại đấy không? Liên miên nghĩ như vậy chẳng lẽ muốn trù cho hắn chết a ?" Phong Kinh Lôi chán nản, thuận nhịp rút tay về, lại chống nạnh quát "nói sau, có ta ở đây, cho dù Quân Vô Song đã chết, ta cũng sẽ đem hắn cứu tỉnh a!" "... Hắn không có việc gì? ..." Không bận tâm Phong Kinh Lôi đang rống ro một bên tai, Đoạn Hồng Trần chỉ nhìn Quân Vô Song, lại thấy đôi mắt kia nhè nhẹ run rẩy có vẻ như muốn mở mắt, y đột nhiên buông lỏng tay, mặc cho Quân Vô Song ngã xuống nền tuyết,liền đứng thẳng lên mà không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa. "Cáo già thối! Ngươi phát điên cái gì chứ?" Phong Kinh lôi vẻ mặt trắng toát, vừa định xoay người nâng Quân Vô Song liền cảm thấy ngực bị một trận căng thẳng, đã bị Đoạn Hồng Trần kéo áo bước đi. "Này này~ ta còn thay hắn giúp chửa thương? Ngươi dẫn ta đi làm gì?" Hắn giọng đặc ý kinh thiên động địa, Đoạn Hồng Trần lại như mắt điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, tay áo tiêm hồng gương lên, vớ lấy nắm lấy chiếc mặt nạ vừa ném sang một bên rồi như không cứ đi thẳng về phía trước. Phong Kinh Lôi vừa sợ lại vừa giận, phút chốc không thể nhịn được mà một quyền đánh tới: "Hồ ly thối! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy đem hắn ném vào trong tuyết?" Đoạn Hồng Trần nắm lấy tay hắn một cách dễ dàng, khi nhìn sơ thì cảm thấy thật tao nhã trong vắt tựa thủy tinh nhưng khuôn mặt kia tuyệt nhiên chỉ là một sự ơ thờ lãnh đạm như băng tuyết, y thản nhiên nói "Nếu hắn còn sống, thì ngươi lo lắng làm cái gì? Chỉ cần dựa vào năng lực của hắn, mặc có bỏ đói mười ngày nửa tháng, cũng không bức chết hắn được, nhưng mà để cho hắn chậm rãi chữaa thương thì tốt lắm a" Xùy ~ rõ ràng vừa rồi còn ôm chặt lấy Quân Vô Song, nhìn bộ dáng đau đớn như đứt đi từng khúc ruột gan, mà giờ này lại nói ra những lời lẽ vô tình như thế --Phong Kinh Lôi há miệng, đã không còn biết là nên mắng tốt hay là xấu nữa rồi, thở dài "Vô Song thật là đáng thương, nhưng thế nào mà lại đi thích cái tên hồ ly tính tình thối nát não hẹp này chứ? Ai, nếu người hắn yêu chính là ta, ta nhất định sẽ cưng chìu hắn như tâm can bảo bối, ai nha, đau quá!" lời nói còn chưa dứt, Đoạn Hồng Trần xiết chặc như muốn bóp nát cánh tay của Phong Kinh lôi, khiến hắn lập tức oa oa như tiểu hài tử. "Ngươi nên bớt nói hưu nói vượn đi!" Đoạn Hồng Trần tay dùng lực xiết chặc, vẫn lạnh băng xem Phong Kinh Lôi đau đến nhẹ răng trợn mắt. Sau một lúc lâu y mới buông ra, lẳng lặng vẫn là bước về phía trước. Này, thối hồ ly, lão hồ ly chết tiệt.... Phong Kinh Lôi bước đi nghiêng ngã lảo đảo sau bóng lưng hắn, trong bụng đã không biết mắng đến bao nhiêu lần, nhưng hảo hắn không khuất phục chuyện trước mắt, kì thực cũng chẳng có gan dám chọc giận. Đôi mắt to lưu chuyển, đột nhiên trở nên tươi cười nói "Hảo, hảo,ta mặc kệ là hắn hay không. Bất quá, ta còn phải quay về Phong Nhã Lâu tìm Bích lạc cái đã" "Ngươi tìm hắn làm gì? Chẳng phải đã chữaa lành mắt cho hắn rồi sao?" Đoạn Hồng Trần khuôn mặt vốn ảm đạm giờ lại một mảnh hắc ám đến đáng sợ. "Tuy mắt hắn đã hồi phục thị lực, nhưng ta vẫn phải giúp hắn trị liệu a, khi đã phát hiện ra hắn có một bệnh cũ chữaa mãi không khỏi, xem ra mệnh sẽ không sống được lâu. Chính là lúc ấy ta đã giúp hắn chữa bệnh nên đã hao tổn công sức quá mức, bây giờ thần lực đã hồi phục đối với khi trước cũng không sai lệch lắm, hiển nhiên phải về giúp hắn kéo dài vận mệnh" Bắt gặp ánh mắt Đoạn Hồng Trần càng ngày càng trở nên âm trầm, Phong Kinh Lôi ngược lại còn nhún vai cười hì hì nói "ta biết ngươi chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng ta lại thích hắn thật sự, chi bằng để ta trở về một mình đi" "Ngươi đừng mơ tưởng đến việc cứu hắn nữa!" Đoạn Hồng Trần căm phẫn gầm lên, ánh mắt chợt lướt qua thân ảnh yếu ớt của Quân Vô Song đang nằm trên nền tuyết, ngọn lửa ghen tuông lại bùng cháy dữ dội: "Cái tên Bích Lạc kia, dựa vào gì đều khiến cho người ta cảm thấy yêu thích? Là bởi vì một phần điềm đạm đáng yêu sao? Hay một thân yêu mị câu dẫn người khác? Khiến cho ngay cả Quân Vô Song cũng lâm vào động tình?" Phẫn nộ điên cuồng xông đến nắm lấy cánh tay Phong Kinh Lôi "Đi theo ta, ngươi không được phép cứu hắn!" Quần áo phiêu động, túm lấy Phong Kinh Lôi rồi phi người lên cao "Oa, cáo già thối, ngươi vì sao lại không để ta đi cứu Bích Lạc? Ngươi khốn, khốn nạn --" Vài ngụm khí liên tiếp trào vào yết hầu lạnh lẽo, Phong Kinh Lôi ho sặc sụa một trận. Đoạn Hồng Trần không chút lưu tình để ý tới, dưới chân phá lực, chớp mắt cả hai đã trở thành điểm đen nho nhỏ xa xăm, một đường vụt mất khỏi địa tuyết. Đất trời tức thì lại trở về yên tĩnh, làn gió thổi qua làm tung bay vạt áo ngân sắc. Đôi tay bị vùi trong nền tuyết vốn đã lạnh đến xanh lại, mí mắt run run yếu ớt mở ra hờ hững, vô thần mà nhìn giữa không trung. Trên tận trời cao, ánh sáng bạc long lanh như có thể nhìn thấu hết thảy, rồi lại cái gì cũng không thể nhìn tới... Một mảnh sáng mờ hiện lên, cơ hồ phát sinh lại nhìn thấy hồng y của ai đó. Hai mắt chợt có thần thái, Quân Vô Song dùng sức nâng tay như muốn bắt lấy một mạc đỏ tươi. Từng cơn gió thổi tan tác, mang theo hư ảnh vô thực. Bầu trời, vẫn là một mảnh trống rỗng. Nguyên lai cái gì cũng nhìn không tới, bắt không được... Vươn tay như muốn đóng băng ở giữa không trung, khóe miệng nhẹ nhàng biến chuyển, tựa giống như cười, tựa giống như khóc. Không thể giữ được Hồng trần, cho dù y có ở ngay trước mặt vẫn vô lực mà ngã xuống, hắn vẫn như cũ thờ ơ mà rời đi... "... Ngươi cứ như vậy mà hận ta sao ...?" Tay vô lực lại một lần nữa ngã xuống nền tuyết, Quân Vô Song si ngốc nhìn trời -- tái nhợt, vòm trời bao la, thật không biết phải làm thế nào mới là tốt đây.... Mời các bạn đón đọc Hồng Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Tên khác: Long Ngâm Cô Khốc Editor: Ku Thể loại: đam mĩ (nam x nam), cổ trang, xuyên việt thời không, hài, mặt than tướng quân công x phun tào nhị hóa vương gia thụ, 1×1, HE. Liệu trên đời này chuyện gì là bi thảm nhất? Long Thiên Tài nói rằng: sau khi mình bị chính một người giết chết mình mà khi mình tỉnh lại lần thứ hai thì ngay khuôn mặt đó đập vào mắt mình. Lúc trước khi bị y giết chết, còn hiện tại thì bị y áp. Long Thiên Tài thân ở quân địch, nơm nớp lo sợ, thức thời mà cùng sát thủ chơi trò giả cổ trang. Chơi được mấy ngày mới biết đúng là mình đã chết rồi sống lại, mà ngoại hình, tên đều giống như trước. Nhưng mà, đó không phải chuyện quan trọng nhất. Bây giờ ta là Vương gia, không cần phải trốn chui trốn lủi nữa rồi, há há há ~ Thử hỏi trên đời này chuyện bi thảm nhất là gì? Cô tướng quân: Đó là khi ngươi chuẩn bị ngả bài với người thầm mến mình, lại phát hiện người nọ còn chẳng thèm để ý đến ngươi. Ngươi muốn nói chuyện với hắn, nhưng lời hắn nói ngươi nghe không hiểu. Cô tướng quân đỡ trán. Lôi Nham, máy móc, máy vi tính, thiết bị điện là cái quái gì vậy? Còn gay thì là cái quỷ gì? Y đường đường một vị tướng quân chính trực ngay thẳng, vậy mà cuối cùng lại bị bức bách mà biến thành phúc hắc! Long Thiên Tài: “Lừa hôn! Bức hôn! Ta không phục! Ta muốn kháng nghị!” Cô tướng quân: “Vương gia người xem, đây là thánh chỉ chỉ hôn của hoàng thượng ban cho, ngài muốn kháng chỉ sao?” Long Thiên Tài: “…” Cô tướng quân: “Sau khi thành hôn đã là phu thê rồi, xưng hô của chúng ta cũng nên sửa thôi”. Mắt Long Thiên Tài trợn trắng: “Vậy ta gọi Thiên Tài, ngươi gọi Ngốc Nghếch, quyết định như thế.” Cho nên cứ vậy mà có Cô Ngốc Nghếch: “…” *** Văn án: Một câu chuyện tình yêu về mặt than tướng quân công và phun tào nhị hóa xuyên không thành vương gia thụ. Long Tuấn Hạo là một tiểu thiên tài máy tính, có khả năng xâm nhập hệ thống cực đỉnh nên được mời làm việc cho tổ chức xã hội đen vô cùng có uy thế. Kẻ hay táy máy tay chân sẽ gây họa, một ngày Long Tuấn Hạo không cẩn thận xâm nhập vào máy tính của ông chủ và thấy điều không nên thấy. Từ đó, cậu bị phát lệnh truy sát trong toàn tổ chức và phải giả làm bệnh nhân tâm thần để tránh nạn. Đáng nói là, đã an ổn làm bệnh nhân tâm thần rồi cũng không được yên, sát thủ đã vào tận nơi để giết cậu rồi! Long Tuấn Hạo không thể cam lòng ngất đi, tưởng như mình đã chết, không ngờ mở mắt ra cậu đã đến nơi thật kỳ cục, mà trước mặt cậu đúng là bộ mặt của vị sát thủ đang có âm mưu giết cậu đây. … Truyện cực hài, cực hay, cực đáng đọc đây rồi chị em ơi! Đọc văn án chị em có thấy quen không? Đây chính là hệ liệt của bộ Liệu dưỡng viện trực bá gian mà Blog đã giới thiệu trước đó đấy. Truyện kia là em vương gia xuyên, truyện này là em xuyên thành vương gia, hai bộ viết về hai thế giới và giải đáp tất thảy thắc mắc của chị em rồi nhé! Một điều không thay đổi là mình thấy bộ nào của Nhất Thế Hoa Thường cũng thật hài hước và đáng yêu. Khả năng sáng tác của Nhất Thế Hoa Thường cực đỉnh, hầu như bộ nào do đại bài này sáng tác hình tượng nhân vật cũng không có gì để chê. Ở Long tiểu thiên tài này, chúng ta thấy được nhiều mặt rất giống với Long vương gia, nhưng chẳng qua là sinh sai thời thế nên mới không có được chân ái, tình cờ đổi lại cả hai đều bị rước bởi hai anh cực soái, cực kỳ tài, cực kỳ giàu luôn. Lại nói về lúc Long tiểu thiên tài mới xuyên không, em ấy còn nghĩ là anh công muốn chơi trò cổ trang với em ấy nên đầu tư cả một tòa cung điện và người hầu, phục sức y chang phim ảnh. Em ấy còn cố tình muốn tìm cái ổ điện để chơi máy tính nữa cơ, nhưng rõ ràng là thời này làm gì có. Thế nhưng em ấy vẫn ngây ngô cho rằng, ờ, đây là bắt chước độ khó cao :)) Còn về Cô tướng quân, ôi dào, lúc đầu thật sự là không thích em này, nhưng sau khi em bị té thương tỉnh dậy, không nhận ra anh nữa, anh lại bắt đầu thấy tiếc nuối, còn cứ đi theo sau mông em muốn em nhớ lại tình cảm với mình khi xưa nữa cơ. Anh thích hỏi em là em yêu nhất là ai, em nói em yêu nhất con mèo nhà kế bên, anh còn đòi làm thịt con mèo nữa, đáng yêu cực kỳ! Truyện của Nhất Thế Hoa Thường chủ yếu là thiên về hài hước, là một trong những tác giả mình thấy hài lòng nhất vì tình tiết đại bài này viết chưa từng gây với nhau, cảm xúc từ đầu đến cuối lên xuống phập phồng nhưng đều cực thu hút. Thêm vào đó dàn nhân vật phụ như hoàng thượng ca ca cũng quá ưa đáng yêu, ảnh bị bệnh Luyến đệ cuồng, cực thương đệ đệ luôn. Đôi lúc cũng cố ghép đôi đệ đệ mình với Cô tướng quân vì anh biết đệ đệ yêu Cô tướng quân sâu sắc, chẳng qua anh không biết, giờ đệ đệ mình không phải đệ đệ ban đầu nữa rồi, anh cứ thế dắt đệ đệ đi bán thật triệt để nha! Nói “túm” lại, mình cực lực đề cử truyện này với chị em luôn nhé! *** Long Thiên Tài quần áo mũ nón chỉnh tề, rửa mặt xong thì mở rộng cửa bước ra ngoài, dọc theo hành lang gấp khúc quấn đầy cây tử đằng mà chậm rãi đi. Hắn ngẩng đầu, như thường lệ trong viện tên thiếu gia ngốc kia đang cần cù và thật thà luyện võ, từng chiêu từng chiêu uy vũ sinh uy. Ánh sáng ban sớm chiếu vào khuôn mặt tuấn lãng của người nọ, khiến cho y càng tỏ vẻ anh khí bức người. Hắn chán muốn chết nhìn một lúc, nghĩ đến sau này ngày ngày đều trải qua như vậy, nhất thời cảm xúc dâng trào, liền đi vào thư phòng, mài một chút mực, cầm lấy bút lông mà tiêu sái viết chữ trên giấy Tuyên Thành. Câu đầu tiên: thủ tiện hại nhân mệnh. (thủ tiện hại nhân mệnh: thủ tiện (bàn tay đê tiện) là làm chuyện lén lút, chuyện xấu; cả cụm có thể hiểu là làm việc xấu mà hại tới tính mạng mình) Tên thiếu gia ngốc kia đã luyện công xong, vào cửa hỏi: “Đang làm cái gì?” “Viết hồi ký.” Không khí trầm mặc. Long Thiên Tài thở dài, buông bút rồi nặng nề nhìn y, đau đớn mà nói: “Đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không hiểu thì phải hỏi, ngươi có nghĩ thế nào cũng đâu có ra, lỡ như nghẹn ra bệnh lão tử còn phải nuôi ngươi, cho dù lão tử là Vương gia lắm tiền, nhưng chúng ta cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho quốc gia, không thể làm sâu mọt của nước nhà!” “…” Ngốc thiếu nói: “Hồi ký là cái gì?” “Ngươi có thể hiểu là một loại truyện ký, bản Thiên Tài đang viết tự truyện.” Ngốc thiếu trầm mặc một lát: “… Xin hỏi Vương gia năm nay bao nhiêu?” “Hai mươi lăm.” “…” Long Thiên Tài nhìn giấy Tuyên Thành, nghĩ đến trước khi xuyên, thở dài một tiếng: “Ngươi có biết nếu như ông trời cho ta một cơ hội, thì ngày hôm đó ta sẽ làm gì không?” Nói xong cũng không chờ y đáp, liền phẫn hận: “Chắc chắn ta sẽ chặt phứt cánh tay này đi luôn!” “… Cho chó ăn?” Long Thiên Tài hừ hừ: “Ngươi bị ngốc à, chó chỗ chúng ta ăn đồ ăn cho chó.” “…” Long Thiên Tài liếc hắn một cái: “Nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không hiểu thì phải hỏi…” Ngốc thiếu vội vàng chen ngang: “Ta có thể đoán đồ ăn cho chó là ý gì.” “… Được rồi”. Long Thiên Tài cầm bút viết tiếp mấy chữ như gà bới, mà trong đầu thì hàng loạt ký ức hiện về, bắt đầu mọi chuyện phải nói từ ngày hôm đó. Phải, chính là từ ngày hắn làm cái chuyện lén lút kia … Long Thiên Tài vốn tên là Long Tuấn Hạo, là cậu ấm của một tập đoàn tài chính lớn, từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều hết mực. Hắn thích máy vi tính, điện thoại, ti vi, đèn pin, … tóm lại là tất tần tật các thể loại thiết bị điện, thích người khác khen hắn là thiên tài, cũng thường xuyên tự xưng mình là thiên tài. Nghe thì có vẻ tự kỷ nặng, nhưng quả thật hắn có quyền kiêu ngạo. Hắn là hacker, cũng tự nhận mình là một hacker trâu bò, nên dĩ nhiên phải đầu nhập vào một tổ chức xã hội đen trâu bò không kém, tiện thể thoát khỏi cuộc đời u ám hắn sống bấy lâu. Boss nhà hắn tên Lôi Nham, ghét nhất bị đàn em phản bội, cũng ghét nhất chuyện địa vị bị khiêu khích. Mà người ta thường nói tài cao mật lớn, cho nên Long Thiên Tài nhân lúc giữa trưa nhàn rỗi gần chết, đột nhiên hứng khởi mà lén lút xâm nhập máy vi tính của boss Nham, không may là vừa nhìn thấy một bí mật kinh thiên động địa thì liền bị boss phát hiện.   Mời các bạn đón đọc Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Hệ Thống Đang Báo Hỏng
Thể loại: Cường cường, duyên trời định, hệ thống, 1×1, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn 87 chương Edit: Thiên Hoàng Quý Nữ & Cá Mèo Beta: Thiên Hoàng Quý Nữ. Vào ngày 1 tháng 4 năm 20xx thì tôi đã cùng lúc có một chuyện xấu và một chuyện tốt. Chuyện tốt là tôi lại may mắn có được cổ máy xuyên việt, có được cơ hội du lịch xuyên việt,  chuyện xấu là đang xuyên được một nửa thì hệ thống báo hỏng. Nội dung: Cường cường, duyên trời định, hệ thống. Nhân vật chính: Đường Du ┃ Phối hợp diễn: Ân Triển ┃ Khác: thoải mái khôi hài, 1v1, HE. Bình luận ngắn về tác phẩm Đường Du là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường, ngày cá tháng tư lần đầu tiên trong đời trúng giải thưởng lớn, chiếm được một cỗ máy thử nghiệm xuyên việt, cậu cao hứng ngồi vào thử, ngay khi xuyên việt được một nửa thì hệ thống sụp đổ, chỉ có thể mặc cho máy xuyên việt vứt cậu vào thế giới không rõ, may mắn là, cậu ở mỗi cái thế giới đều quen được một người bạn thân, không ngừng xuyên qua, một bộ phận ký ức khác vốn nên thuộc về cậu dần dần được nhớ lại… Câu chuyện lấy Minh giới mở màn, xây dựng thị giác chuyển đổi rõ nét, tác giả hành văn khôi hài dí dỏm, khắc họa nhân vật sinh động, nội dung vở kịch được thiết kế một cách tài tình, thể nghiệm sự thú vị khi xuyên việt khiến độc giả thỉnh thoảng ôm bụng cười to, không nhịn được tìm tòi đến cùng cái gì gọi là duyên trời định. *** Những hệ liệt của tác giả Nhất Thế Hoa Thường: 【 ABO 】 Bất Báo | Blackrose (Hoàn) Tín Tức Tố Biến Dị | Mochi (On-Going) ; Ivy en Eve (Hoàn) 【Liệp Vật Truyện - Con Mồi 】 Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch | Nguyệt Huê Các (Hoàn) Đặc Chủng Dong Binh | Ám Dạ Cung → Ame Kurota (Hoàn) Cực Hạn Săn Bắn |  Ame Kurota (On-Going) ; Xử Vi Thanh (Hoàn) Ôm Khối Băng Về Làm Vợ | Duy Ngã ; Âm Thịnh Dương Suy (On-Going) 【 Dị Thế Giới 】 Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team | Memory_Land (Hoàn) ; Alice (On-Going) Thiết Lập Này Hỏng Rồi | Lam Hạ (Hoàn) Tôi Phải Đào Hôn | Keoquekepnach (On-Going) 【 Giang Hồ HỆ LIỆT 】 Bổn Vương Là Đệ Nhất Thiên Hạ | Xuân Phong Đắc Ý Lâu (On-Going) Giáo Chủ Lạc Đường Ký | Heo Quay (Hoàn) 【 Nhân Quỷ Thần Yêu Ma 】 Hồ Sơ Thần Côn | Linh Lăng Lâu (On-Going) Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên | Kidoisme (On-Going) Hệ Thống Đang Báo Hỏng | Suriel Aurora (Hoàn) Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên | Xx_Hiraeth_xX ; Nấm (On-Going) Tinh Phân, Hùng Khởi Triệt | Cùng Quân Đêm Nay Say (On-Going) Tháng Ngày Bảo Mệnh Bên Người Husky | Thuydungnguyenn (On-Going) ; Neihades (Hoàn) 【 Động Kinh HỆ LIỆT 】 Bệnh Chữa Rồi | Vân Tình Cung → 12-END: NekoAoi90 (Hoàn) Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian | Trường Tương Thủ (Hoàn) Thế Giới Này Điên Rồi | Ám Dạ Cung → Phong Linh Lâu (Hoàn) Tướng Quân, Ngài Cố Chịu Đựng | Kuro Đặng (Hoàn) *** Cảm nhận: Khụ, đừng nên đánh giá bộ truyện nào qua tên của nó (dù thực ra bản thân toi là người chuyên môn dựa vào tên hố mà nhảy =_=), nếu không sẽ bị hố hết sức thảm hại. Tên truyện là Hệ thống đang báo hỏng, nghe có vẻ rất là nguy hiểm và thiếu an toàn về cái hệ thống này đúng không, chắc hẳn ai cũng nghĩ đây lại là 1 bộ hệ thống văn chuyên hố cha kí chủ và độc giả chứ gì? Dẹp ngay suy nghĩ đó đi, hệ thống trong này ngoài đưa thụ đi qua các thế giới và liên tục kêu hỏng cần bảo trì thì không có tác dụng gì hết! Hệ thống bày tỏ: Ngộ chỉ là 1 hệ thống bình thường đáng yêu đơn thuần thiện lương ~ Bộ này không hẳn là hệ thống, cũng không hẳn là khoái xuyên, chỉ đơn giản là công và thụ cùng nhau xuyên và sống 1 thời gian cạnh nhau ở nhiều thế giới, để bồi đắp tình cảm Những ai đọc mấy chương đầu thấy thụ có vẻ tiểu bạch ngốc manh chẳng thấy tí cường nào, đừng quay đầu đi vội!!! Xuyên suốt quá trình sống chung và xuyên qua của công thụ thì dần dần tính cách thực của thụ sẽ lộ diện hết, là mèo trắng nhỏ mềm mại với móng vuốt thật sắc và tính khí thì... Hơn nữa, mèo con còn có chỗ dựa siêu vững chắc luôn ai dám đụng vào chứ Còn ai thấy công cứ mãi nhớ thương một người nào đó cũng đừng vội chửi ảnh tra, thực ra ảnh có nỗi khổ tâm đó!!! Từ đầu đế cuối người công yêu chỉ có thụ thôi không bao giờ có chuyện thế thân cẩu huyết gì đâu tin toi đi Ừm, bộ này đường thì không hề thiếu nhưng thuỷ tinh cũng được cài cắm tinh vi lắm, toi rớt bao nhiêu nước mắt khi đọc bộ này đấy hic người ta là con người íu đúi mà ~ Với cả, là từ mẹ Nhất Thế Hoa Thường sinh ra mà, chất lượng có thể không được đảm bảo sao. *** “Ngũ gia, Ngũ gia…” Một tiếng nối một tiếng, cung kính mà kiên nhẫn, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng. Ân Triển mở mắt ra, xem nhẹ cảm giác say rượu khó chịu, lười nhác ngồi dậy. Tiểu Hoài đứng bên giường mang theo cẩn thận, nịnh nọt mà cười: “Ngũ gia, ngài rốt cục cũng tỉnh.” “Còn không tỉnh, ngươi sẽ gọi cả hồn ta lên ấy.” Ân Triển cười như có như không, ngẩng đầu đã thấy mũi gã nhét giấy, gò má trái còn in một dấu tay năm ngón rõ ràng, phì cười thành tiếng: “Nè, tạo hình hôm nay không tệ lắm.” Tiểu Hoài bi thúc nói: “Đừng nói nữa Ngũ gia, còn không phải do sắp tới tiết Thanh Minh sao.” Ân Triển lập tức cười ha hả: “Người anh em của ngươi lại đốt cho ngươi hai vị mỹ nữ à?” “Còn không phải thế ư.” Tiểu Hoài khóc không ra nước mắt. Đây là năm thứ tư sau khi gã chết. Mỗi lần đến tiết Thanh Minh cùng Hàn Thực[1],người anh em còn ở nhân gian của gã trừ bỏ đốt tiền vàng mã, xe thể thao cùng các loại sản phẩm hàng hiệu ra, còn sẽ đốt hai vị mỹ nhân cho gã, vấn đề là năm đầu khi gã chết đã tìm được chân ái ngay tại Minh giới, hiện giờ chỉ cần qua tiết liền có mỹ nhân tìm gã, có thể nghĩ tới mặt vợ gã thế nào rồi đấy. Ân Triển vừa rửa mặt vừa khoan thai nói: “Có anh em tốt như vậy, tương lai có đầu thai liền gả cho hắn đi.” Tiểu Hoài: “Ngũ gia đừng có giễu cợt tôi, hiện giờ tôi chỉ nghĩ dành dụm đủ tiền đi báo mộng cho anh em tôi, để anh ta yên tĩnh chút.” “Còn dành dụm tiền?” Ân Triển ra chủ ý cho gã: “Như vầy nè, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ rằng có thể khuyên ta đi Minh phủ, người nhà ta tuyệt đối sẽ giành nhau dẫn ngươi đi lầu Báo Mộng đấy.” Tim tiểu Hoài chợt giật nảy: “Vậy khi nào đi!” Gã rất nhanh ý thức được điều gì: “Khoan đã, ngài nguyện ý đi Minh phủ?” Ân Triển cười một tiếng, nhưng nụ cười không có bao nhiêu vui vẻ: “Ừ, không phải đều nói ý trời khó trái sao.” Tiểu Hoài muốn nói lại thôi, thấy hắn ra cửa, ở trong lòng thở dài một hơi. Khác với đám tiểu quỷ như bọn họ, Ân gia là đại gia tộc ở Minh giới, đã tồn tại hơn một ngàn năm, không chỉ quyền cao chức trọng, còn được ông trời se tơ hồng, khiến hậu thế có thể nhìn thấy nhân duyên trời định — sự thật chứng minh, hôn nhân của người Ân gia quả thật hết sức không tồi, thế lực của gia tộc càng có xu thế lớn mạnh. Đổi thành người ngoài chỉ sợ hâm mộ muốn chết, nhưng người chưa lập gia đình ở Ân gia tuyệt đại bộ phận rất kháng cự, dù sao một nửa khác không thể do mình chọn, còn phải nghe theo một mặt gương nói, thật là làm cho người ta không vui mừng nổi, huống chi là vị Ân Ngũ gia này. Đại trạch yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Ân Triển một đường đi đến cửa chính của phủ đệ, rốt cục cười, nhận xét: “Xem ra là tùy ý ta đi hay ở lại mà.” Hắn bước ra cửa, đi về phía con đường bên phải. Tiểu Hoài cùng theo trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Ngũ gia, thật sự đi Minh phủ à?” “Đi chứ.” Ân Triển nói: “Dù ta có ra khỏi thành cũng sẽ bị người cản lại thôi, đúng không.” Tiểu Hoài cười gượng một tiếng, tâm treo cao giờ phút này mới buông xuống, lại cảm giác một cỗ ưu sầu nhàn nhạt quanh quẩn không tan, đang cắn răng tính khuyên hắn không nguyện ý liền thôi, thì bỗng dưng nghe hắn mở miệng. “Ngươi nói trên trời dưới đất, còn gia tộc nào kỳ lạ như thế không?” Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Đang Báo Hỏng của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Cực Hạn Săn Bắn
hể loại: Hiện đại, hắc bang, 1×1, hài (?!), nữ vương thụ, HE Edit kiêm beta: Xử Vi Thanh Mọi người đều nói rằng Tả Xuyên Trạch chính là một tên biến thái. Những người đã tiếp xúc với hắn đều nói hắn chính là một tên yêu nghiệt. Phùng Ma Tả Xuyên Trạch chính là một thứ đặc biệt của thế giới hắc ám, không thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Trong giới đều đồn rằng: Nếu như Tả Xuyên Trạch là một người bình thường thì tất cả mọi người sẽ đều vì hắn mà đấu đến ta sống ngươi chết. Nhưng cố tình người này lại là gia chủ Phùng Ma, chẳng một ai dám có gan làm như vậy. Mà trên thế giới này lại vừa vặn có một người cùng Tả Xuyên Trạch nổi danh biến thái. Y tao nhã, âm hiểm giảo hoạt, từng bước tính kế, là người không để cho mình mắc sai lầm. Nhưng y lại có một đam mê mà không muốn cho người khác biết: Y thích cất giữ thứ tinh xảo, hơi mang theo nét mị hoặc. Mà Tả Xuyên Trạch lại vừa vặn hợp với gu thẩm mỹ của y. Cho nên khi y lần đầu tiên nhìn thấy Tả Xuyên Trạch thời điểm đó y liền cảm nhận được người này thật đáng để nhốt vào lòng sắc —— để cất giấu. *** Những hệ liệt của tác giả Nhất Thế Hoa Thường: 【 ABO 】 Bất Báo | Blackrose (Hoàn) Tín Tức Tố Biến Dị | Mochi (On-Going) ; Ivy en Eve (Hoàn) 【Liệp Vật Truyện - Con Mồi 】 Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch | Nguyệt Huê Các (Hoàn) Đặc Chủng Dong Binh | Ám Dạ Cung → Ame Kurota (Hoàn) Cực Hạn Săn Bắn |  Ame Kurota (On-Going) ; Xử Vi Thanh (Hoàn) Ôm Khối Băng Về Làm Vợ | Duy Ngã ; Âm Thịnh Dương Suy (On-Going) 【 Dị Thế Giới 】 Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team | Memory_Land (Hoàn) ; Alice (On-Going) Thiết Lập Này Hỏng Rồi | Lam Hạ (Hoàn) Tôi Phải Đào Hôn | Keoquekepnach (On-Going) 【 Giang Hồ HỆ LIỆT 】 Bổn Vương Là Đệ Nhất Thiên Hạ | Xuân Phong Đắc Ý Lâu (On-Going) Giáo Chủ Lạc Đường Ký | Heo Quay (Hoàn) 【 Nhân Quỷ Thần Yêu Ma 】 Hồ Sơ Thần Côn | Linh Lăng Lâu (On-Going) Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên | Kidoisme (On-Going) Hệ Thống Đang Báo Hỏng | Suriel Aurora (Hoàn) Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên | Xx_Hiraeth_xX ; Nấm (On-Going) Tinh Phân, Hùng Khởi Triệt | Cùng Quân Đêm Nay Say (On-Going) Tháng Ngày Bảo Mệnh Bên Người Husky | Thuydungnguyenn (On-Going) ; Neihades (Hoàn) 【 Động Kinh HỆ LIỆT 】 Bệnh Chữa Rồi | Vân Tình Cung → 12-END: NekoAoi90 (Hoàn) Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian | Trường Tương Thủ (Hoàn) Thế Giới Này Điên Rồi | Ám Dạ Cung → Phong Linh Lâu (Hoàn) Tướng Quân, Ngài Cố Chịu Đựng | Kuro Đặng (Hoàn) *** Còn đây là trích dẫn trong bản gốc, nguồn đây. “Anh nói, có vài người rõ ràng đã chết mới là tốt nhất, vì sao còn không chịu đi tìm chết?” Tống Triết trầm mặc một lát: “Cậu rất muốn chết?” Tả Xuyên Trạch dừng một chút: “Không muốn.” Tống Triết ừ một tiếng: “Giống như cậu vậy trải qua vô số đau khổ còn không muốn chết, tôi nghĩ … Trong tâm luôn sẽ có một ít niềm tin hoặc hy vọng, hoặc vẫn còn người và việc không dứt bỏ được, chỉ là cậu bây giờ còn chưa phát hiện, chính là chờ cậu phát hiện sau đó liền sẽ tìm được lý do sống tiếp.” Tả Xuyên Trạch nghiêm túc suy nghĩ một chút: “… Có lẽ vậy.” *** Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, một thứ đặc biệt trong thế giới hắc ám, không thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Trong giới đồn đại: Nếu Tả Xuyên Trạch chỉ là một người bình thường, đó nhất định là hoạ thuỷ trong hoạ thuỷ, còn không biết bao nhiêu thế lực vì hắn tranh đấu đầu rơi máu chảy. Nhưng cố tình người này lại là gia chủ Phùng Ma, ai có khả năng ai có gan dám làm như vậy? Mà trên thế giới này lại vừa vặn có một người cùng Tả Xuyên Trạch nổi danh biến thái. Y tao nhã, âm hiểm giảo hoạt, từng bước tính kế, là người không để cho mình mắc sai lầm. Nhưng y lại có một đam mê mà không muốn cho người khác biết: Y thích cất giữ thứ tinh xảo, hơi mang theo nét mị hoặc. Mà Tả Xuyên Trạch lại vừa vặn hợp với gu thẩm mỹ của y. Cho nên khi y lần đầu tiên nhìn thấy Tả Xuyên Trạch thời điểm đó y liền cảm nhận được người này thật đáng để nhốt vào lòng sắt —— để cất giấu. Edit kiêm beta: Xử Vi Thanh------------------------------------------------------ Điều đầu tiên tui muốn nói là tui cảm thấy đôi bạn trẻ này khác thần kinh. Thụ là biến thái mang tiếng là đẹp tới mức yêu nghiệt, nhưng giết người lại tàn nhẫn không chớp mắt. Bởi vậy nên người ta thường nói hoa hồng càng đẹp càng nhiều gai. Công cũng là một tên biến thái, thích những thứ xinh đẹp, một khi thích là phải chiếm hữu chỉ biến thành của mình. Ví dụ như con mèo công thích, khi con mèo bị biến mất thì sẽ bị nhốt trong lòng. Lần đầu hai người gặp nhau, công tỏ ý muốn nhốt thụ trong lồng làm sủng vật. Vậy nên cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả, thụ tức giận bỏ đi, chỉ khác cái áo ngoài màu đỏ đi trên hành lang khách sạn, gặp háo sắc nên chặt phăng tay háo sắc luôn. Lần gặp say thì thụ đang có xu hướng bạo lực cao, ngày đó vào ngày trăng tròn. Nhưng trong một khắc thụ nhìn thấy công thì trái tim của thụ bình tĩnh lại. Mấy ngày sau có một anh thích thụ tới gặp thụ,mà thụ cũng biết anh này , thụ thuộc lại không bị nhiễm thuốc hay độc dược gì hết ,hình như bách động bách xâm đúng không nhỉ ? Thụ nói nếu ảnh chuốc thuốc được thụ thì làm gì cũng được. Hôm đó ảnh mang thuốc ngủ tới cho thụ uống. Thụ tưởng bản thân không bị gì nên thản nhiên uống, ai dè uống xong bản thân lại ngủ hai ngày. Lúc ảnh thấy thụ ngủ thì mừng vl, đang tính làm chuyện chính thì công xông vào mang thụ đi. Sau khi thụ tỉnh lại thì đi hỏi nguồn gốc của thuốc ngủ đó. Tại vì chỉ có cha nuôi của thụ mới có thể chế tạo ra loại thuốc có hiệu quả với thụ thôi. Nghe cha nuôi đang ở xung quanh vùng Tam Giác Vàng, thụ muốn đi theo anh kia. Công thấy thụ đi nên cũng muốn đi, lỡ như bị anh kia ăn mất rồi sao với lại tiện đường tới đấy giao hàng. Mà tới đó lại là địa bàn của cái anh thích thụ. Công tới Tam Giác Vàng, xong việc thì đi tìm thụ ngay. Xong buổi tối hai người gặp nhau, công bị bệnh khiết phích nên không chịu nổi không tắm rửa với chỗ ngủ dơ bẩn. Nên hai người quyết định đi khách sạn. Anh kia cố tình làm vậy để cho công đi trực thăng tới khách sạn gần đó bởi vì ảnh đã gài bom trên trích thăng rồi . Có điều người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ được nửa đêm nửa hôm thụ lại tới chỗ công rồi đi khách sạn chung đâu. Nên ảnh biết có thụ thì cuống cuồng lên đi tìm. Nhưng ảnh quên rằng hai người kia là ai, chính là hai đại biến thái. Nên công đã sớm biết kế hoạch của ảnh lấy dù ra ôm thụ nhảy xuống đất. Hai người đi bộ tới quán bar gần đó. Công dùng khuôn mặt đẹp trai đi lừa tiền để đi khách sạn ngủ. Sáng hôm sau hai người trở về , công xong việc nên trở về thành phố, thụ cũng không tìm thấy người mình muốn tìm nên cũng về. Công về rồi tiếp tục theo đuổi thụ, vì mỗi lần thụ có máu bạo ngược công đều đẩy lui được nên dần đổ. Thu được tới tay thì phát hiện cha nuôi của thụ có gắn một thứ vào tim của thụ. Cứ mỗi khi trăng tròn thì thứ ấy khiến cho thụ bạo ngược, gặp người là giết nên ngày đó không ai dám tới gần thụ. Mà muốn chữa thì phải thay tim, muốn ức chế thì phải có thuốc giải. Nếu như thụ còn tiếp tục bạo ngược thêm vài lần nữa thì sẽ chết. Nên công sai người thăm dò tồi tới gặp cha nuôi thụ. Lấy bản thân ra để thử nghiệm thuốc cho thụ rồi mới đưa cho thụ uống . Trong lúc ấy thì công gửi thụ cho ông nội chăm sóc, ban đầu ông nội công cũng không đồng ý. Nhưng thấy thụ vừa tốt lại ngoan ngoãn với thông minh nên đồng ý. Thụ biết công biết chỗ cha nuôi mình thì tới. Thụ tới là muốn giết cha nuôi của mình nhưng lại để ổng thoát. Lần khác gặp lại thì thụ bị khởi động cái vật được cấy trong tim thụ. Nên đã bất tỉnh ,tim thì càng yếu . Công nổi điên còn tính giết em trai của thụ để thế tim cho thụ. Nhưng mà may mắn được khuyên bảo với cha nuôi của thụ tình nguyện trả tim cho thụ nên công mới không móc tim người ta ra. Còn về phần trả tim là do cha nuôi của thụ lấy tim thụ lắp vào bản thân, còn tim mình thì lắp cho thụ. Phẫu thuật xong, vài ngày sau thì thụ tỉnh lại. Còn cha nuôi của thụ chỉ sống được vài ngày, do trái tim đó quá yếu nên không ai thèm giết ổng. Công với thụ cuối cùng thì cưới nhau, giúp cho thiên hạ thái bình vì hai tên biến thái rốt cuộc cũng đến với nhau. *** “Ngài Tả, đây là chi phiếu của ngài.” Người quản lí thái độ cung kính đem chi phiếu một nghìn vạn hai tay đặt trên bàn trà trong phòng. “Dạ Mị mê thành” là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nó xây rất bí mật đồng thời chỉ có những người đặc biệt mới có khả năng tiến vào, nhưng cho dù là như vậy Dạ Mị vẫn nổi danh như cũ, nổi danh đến nỗi làm cho nguời ta nghĩ muốn chen vào để học hỏi thêm kiến thức. Dạ Mị rất xứng với tên thiên đường hoang phí, ở chỗ này chỉ cần người có tiền, coi như là muốn đem người sống huấn luyện làm bia đỡ đạn cũng là không có vấn đề gì, lại càng không nói đến cái khác. Dạ Mị có năm tầng ngầm còn ở trên có mười hai tầng, mỗi một tầng đều không giống nhau, mỗi một tầng đều có đặc sắc riêng, ví dụ như tầng ngầm thứ ba này đang diễn ra một cuộc buôn bán. “Trên thế giới sinh sống này bất cứ chuyện gì vật gì cũng có thể đem đến tiền bạc” là châm ngôn của nơi buôn bán này. Cuộc buôn bán này không chỉ có chính mình cung cấp các loại vật phẩm bán đấu giá còn cho phép người tới nơi này đem đồ của mình ra bán đấu giá trên sân khấu. Đương nhiên cũng phải có hai điều kiện tiên quyết: một là người đó có năng lực đi vào, hai là phải có người mua món đó. Mà dựa theo quy củ buôn bán người bán muốn tham gia phải trích ra ba phần tiền để làm lệ phí sân bãi. Đương nhiên, trên thế giới này luôn sẽ có riêng vài người là không thể tuỳ tiện bón rút như vậy, cũng ví dụ như người trước mặt, Phùng Ma Tả Xuyên Trạch. Nếu như đem tổ chức sát thủ trên toàn thế giới ra xếp hạng, Phùng Ma tuyệt đối đứng đầu bảng. Tổ chức này am hiểu nhất chính là bồi dưỡng ra loại cỗ máy giết người máu lạnh nhất, những sát thủ này trải qua thời gian dài huấn luyện đầy máu tanh tàn khốc, đã đem tất cả các chức năng trên cơ thể điều chỉnh đến điểm cao nhất, thậm chí có thể đã đột phá giới hạn chịu đựng của con người. Sát thủ Phùng Ma quen dùng vũ khí lạnh, lấy một loại phương thức gần gũi mà trực tiếp cảm thụ được sự rạn nứt các bộ phân huyết mạch, thớ thịt, xương cốt từ thân thể đối phương truyền tới tay, cảm nhận được máu tươi nóng rực phun trào, lĩnh hội được ánh mắt sợ hãi thật sâu cùng oán hận trước khi chết của đối phương, sau đó lạnh lùng xoay người đi. Có thể nói nơi đâu có người của Phùng Ma tồn tại, nơi đó có tinh phong huyết vũ [gió tanh mưa máu]. Mời các bạn đón đọc Cực Hạn Săn Bắn của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch
Thể loại: hiện đại, hắc bang, oan gia, hài, HE … Edit kiêm beta: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam] Một người là vệ sĩ không biết từ đâu chui ra. Một người đại diện chỉ làm mọi chuyện rối tung lên. Một người là ân nhân cứu mạng tạc mao khác người. Một anh trai biến thái yêu nghiệt Một người ba so với anh trai nhà mình càng thêm vượt qua phạm vi loài người Một đám người hâm mộ điên cuồng lúc nào cũng bất chấp xông lên Siêu sao đẳng cấp cao, cỗ máy giết người Trắng cùng đen, ánh sáng cùng bóng tối Tốt đẹp cùng máu tanh, sinh tồn cùng tử vong Cửa chính bằng gỗ nửa trắng nửa đen ầm ầm mở  Hoan nghênh đến tham dự thế giới của Tả An Tuấn. Nguyên văn câu chuyện nói về một tiểu thụ khi thì tiểu bạch khi thì thông minh, khi thì vô hại khi thì nguy hiểm thích khác người cùng một tiểu công vốn rất lạnh lùng kết quả bi thúc miễn cưỡng bị ép thành mụ già. Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên vui vẻ oan gia hắc bang tình cừu. *** Nhất Thế Hoa Thường 【 ABO 】 Bất Báo | Blackrose (Hoàn) Tín Tức Tố Biến Dị | Mochi (On-Going) ; Ivy en Eve (Hoàn) 【 Con Mồi 】 Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch | Nguyệt Huê Các (Hoàn) Đặc Chủng Dong Binh | Ám Dạ Cung → Ame Kurota (Hoàn) Cực Hạn Săn Bắn |  Ame Kurota (On-Going) ; Xử Vi Thanh (Hoàn) Ôm Khối Băng Về Làm Vợ | Duy Ngã ; Âm Thịnh Dương Suy (On-Going) 【 Dị Thế Giới 】 Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team | Memory_Land (Hoàn) ; Alice (On-Going) Thiết Lập Này Hỏng Rồi | Lam Hạ (Hoàn) Tôi Phải Đào Hôn | Keoquekepnach (On-Going) 【 Giang Hồ HỆ LIỆT 】 Bổn Vương Là Đệ Nhất Thiên Hạ | Xuân Phong Đắc Ý Lâu (On-Going) Giáo Chủ Lạc Đường Ký | Heo Quay (Hoàn) 【 Nhân Quỷ Thần Yêu Ma 】 Hồ Sơ Thần Côn | Linh Lăng Lâu (On-Going) Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên | Kidoisme (On-Going) Hệ Thống Đang Báo Hỏng | Suriel Aurora (Hoàn) Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên | Xx_Hiraeth_xX ; Nấm (On-Going) Tinh Phân, Hùng Khởi Triệt | Cùng Quân Đêm Nay Say (On-Going) Tháng Ngày Bảo Mệnh Bên Người Husky | Thuydungnguyenn (On-Going) ; Neihades (Hoàn) 【 Động Kinh HỆ LIỆT 】 Bệnh Chữa Rồi | Vân Tình Cung → 12-END: NekoAoi90 (Hoàn) Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian | Trường Tương Thủ (Hoàn) Thế Giới Này Điên Rồi | Ám Dạ Cung → Phong Linh Lâu (Hoàn) Tướng Quân, Ngài Cố Chịu Đựng | Kuro Đặng (Hoàn) *** Truyện cũng nằm trong hệ liệt, thụ Tả An Tuấn là em trai trên cơ sở khoa học của thụ Tả Xuyên Trạch trong truyện cực hạn săn bắn, vốn được tạo ra như một cổ máy giết người, và là chỗ lưu trữ linh kiện thay thế cho anh trai nếu có bộ phận nào của anh trai bị hỏng. Nhưng sau Tả Xuyên Trạch thả thụ đi, thụ vì ám ảnh quá khứ không ai yêu thích nên muốn làm minh tinh để được thật nhiều fans yêu thương. Thụ bề ngoài ngốc manh, thích ăn quà vặt, hay làm chuyện ruồi bu nhưng lại vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, có thể biến thành sát thủ giết người trong chớp mắt. Công là lão đại của một tổ chức bảo vệ toàn cầu, vì một điều lệ thiếu ngu do tự mình đặt ra nên phải làm vệ sĩ miễn phí cho thụ một thời gian. Trong thời gian đó công từ từ khám phá ra thân phận và quá khứ của thụ, rồi động tâm với thụ quyết bảo vệ em ấy tới cùng. Truyện là một hành hình gỡ rối những sai lệch trong quá khứ của thụ, giải thoát cho thụ khỏi thân phận là một cỗ máy, một bản sao của anh trai. Kết công từ một lão đại lạnh lùng bị thúc ép thành một con gà mái già, hay xù lông bảo vệ thụ, thụ bên công an toàn hạnh phúc suốt đời, kết HE, truyện có H. Điểm cộng: ... Hài Điểm trừ : vì cá nhân mình không thích kiểu thụ ngốc manh như Tả An Tuấn nên mình thấy thụ khá mờ nhạt, đôi khi hơi ngờ nghệch quá đáng. *** Tả An Tuấn mang mũ lưỡi trai và kính mát, đỉnh đạc* [mô tả dáng đi giản dị, lạnh nhạt] đi trên đường trong đoàn người nhộn nhịp, cậu vừa mua vài món đồ chơi vừa mắt, vẻ mặt đang happy tiếp tục đi về phía trước, mà đúng lúc này cậu cảm giác được có người sau lưng theo dõi cậu, đồng thời người theo dõi này còn đặc biệt có tiêu chuẩn, năng lực tuyệt đối không phải đội săn ảnh, cậu không khỏi bi ai thở dài một tiếng, gần đây luôn có người chẳng hiểu tại sao xuất hiện, vứt một nhóm không được lại tới một nhóm, thực sự là đáng ghét. Cậu một bên đi về phía trước một bên suy nghĩ rốt cuộc thế nào mới có thể đem người phía sau vứt ra, chợt dừng lại ngửi một cái, sau đó quay đầu, không ngạc nhiên chút nào phát hiện một chợ ăn vặt, cậu nhất thời hết sức phấn khởi sãi bước nhanh vào, đương nhiên đã quên sạch bản thân vẫn còn đang bị theo dõi, cũng đã quên lời nói của người đại diện thân ái nhà cậu —— Tả An Tuấn, coi như tôi xin cậu, cậu nhớ kỹ cho tôi sau này chạy ra ngoài dù sao cũng không nên đi nơi đông người, dù sao cũng không được! Khứu giác của cậu luôn luôn rất linh, cho dù chứa nhiều mùi pha trộn cùng một chỗ cũng có thể khiến cho cậu từ đó ngửi được một chút món ăn ngon, cậu liếm môi một cái, vẻ mặt vui vẻ liền theo mùi hương đi về phía trước, thế nhưng cậu đã quên nơi thường hay nhiều người thì có cọ xát và có va chạm, đáng tiếc cậu còn chưa đạt tới mục đích thì cùng một nữ sinh đụng vào nhau, cậu nhất thời ơ kìa một tiếng, vội vàng xin lỗi, “A, xin lỗi, cô không sao chứ?” “Oh, không sao,” nữ sinh kia một bên vỗ vỗ tim bị hù doạ một bên ngẩng đầu nhìn cậu, nhất thời trợn to hai mắt, đưa ngón tay ra chỉ cậu, “Wow, cậu cậu cậu …” Cô vốn là muốn nói cậu lớn lên giống hệt một siêu sao a, kết quả còn chưa nói ra khỏi miệng chỉ thấy người trước mắt cơ thể bỗng nhiên run lên một cái, sắc mặt tái nhợt, run run rẩy rẩy nói, “Tôi tôi tôi không phải Tả An Tuấn, thật không phải … Cô nhận lầm người, thật đó …” [=.=’] Nữ sinh kia ngẩn ra, mờ mịt hỏi, “Tôi có nói cậu là Tả An Tuấn sao?” “Ơ …” “Hửm?” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đáy mắt nữ sinh bỗng nhiên sáng lên, mặt Tả An Tuấn nhất thời lại trắng một phần, một giây kế tiếp một tiếng thét chói tai chọc thủng bầu trời chợ ăn vặt, dẫn tới mọi người đều dừng chân nhìn, chỉ thấy một học sinh mặc đồ nữ sinh bỗng nhiên chỉ vào người đàn ông trước mặt cô kêu lên, “A —— Anh là Tả An Tuấn?! Trời ạ! Siêu sao Tả An Tuấn!” “Ai, Tả An Tuấn? Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?” “Thiệt hay giả? Tả An Tuấn lại ở chỗ này? Đùa gì thế?” “Oh đệch! Người kia thực sự rất giống! Đi, đi qua nhìn một chút, tôi nhưng là fan của cậu ấy.” … Mời các bạn đón đọc Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.