Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Ca

Review nightowlirene: Truyện có những mô típ thường thấy trong đam mỹ công si tình suốt nhiều năm từ một cậu bé dần trưởng thành để bảo bọc người thương. Nhưng cái hay của Priest đó chính là bạn thụ thật sự khác người… vừa thô lỗ vừa vô tâm vô phế nhưng lại là một người anh cả vĩ đại sẵn sàng sống chết vì tiền vì cơm ăn áo mặc cho gia đình. Tính cách lạ lùng như dậy mà Priest cũng hòa trộn vô chung một con người được tui cũng thật sự nể. Tui cũng phải thành thật là tui không đọc chăm chú truyện này từ đầu tới cuối đâu vì chuyện giang hồ chuyện làm ăn kinh doanh tui mù tịt nên đọc kĩ đầu óc cũng không tập trung nổi. Tui thấm được cái hay của chuyện qua mạch tình cảm của hai nhân vật chính. Cơ mà cũng không thể bỏ qua các nhân vật phụ của truyện này từ bà mẹ nghiện ngập của Ngụy Kiêm, bà Tống, mẹ Mặt Rỗ, lão Tam Béo, lão Hùng, Tiểu Bảo,… ai cũng có tính cách rõ ràng độc lập và học được bài học từ họ. Tui cho rằng đây không chỉ là tình cảm đơn thuần mà còn là tác phẩm truyền tải nhiều ý nghĩa về cuộc đời, về tranh chấp giữa người với người, về quá trình trưởng thành không dễ dàng trong mỗi chúng ta, về nỗi đau của người gần đất xa trời. Trong các nhân vật, mẹ của Ngụy Khiêm có thể nói là một người phụ nữ khốn nạn sống dở mà chết cũng dở nốt. Tuy nhiên ngẫm kĩ thì bà ta đáng thương, sống chưa kịp trưởng thành đã bị cưỡng hiếp rồi sinh con lúc nào cũng không rõ đến khi cưới được người đàn ông đàng hoàng thì bà cũng tận hưởng được vài năm rồi kết thúc. Bà xinh đẹp nhưng nhan sắc bà cũng trở thành công cụ cho một nghề rẻ mạt. Nhân vật này cho tui thấy con người như một cái cây nuôi dưỡng bởi rác rưởi nên đầu óc cũng không thể chấn chỉnh nỗi, đáng thương. Cuộc đời chỉ có một lần làm nên chuyện ý nghĩa là câu chuyện cổ tích đáng sợ kể cho Ngụy Khiêm tựu chung lại ý là “không có bữa trưa nào miễn phí” . Bà dạy cho Ngụy Khiêm sự thù hận mà những đứa trẻ tuổi đó không nên có nhưng có lẽ đó cũng là một món quà khi cuối cùng Ngụy Khiêm học được cách buông bỏ thù hận với bà. Coi như bà cũng có chút ý nghĩa trong đời Ngụy Khiêm. Bà Tống thì nhân vật này cho tui thấy được cuộc đời này con người cũng có thế này thế khác. Bà già nhiều chuyện lại phiền phức còn tính kế để giành Tiểu Bảo đi khỏi Ngụy Khiêm. Nhưng bà ta cũng đáng thương và tốt bụng biết bao. Tuổi đã gần đất xa trời mà người thân chỉ còn đứa cháu gái ruột, nghĩ thấy bà muốn giành cháu về cũng là tâm lý bình thường hơn nữa Ngụy Khiêm tốt nhưng làm cái nghề lưu manh thì người già như bà sợ chết, nhìn vào chỉ muốn cháu mình cách xa Ngụy Khiêm chục cây số thôi. Bà ta quê mùa nhưng có cái tình quê, thấy Ngụy Khiêm cũng có máu học hành thì hết sức ủng hộ, bà ta biết phụ giúp để ủng hộ anh. Ban đầu thì Khiêm và bà Tống đối địch vì Tiểu Bảo nhưng sau cùng họ thành gia đình cũng là vì Tiểu Bảo. Ngụy Khiêm có thể thuộc dạng thụ độc nhất vô nhị mà tui biết. Anh ta đúng kiểu đực rựa chính hiệu không có tế bào thần kinh sâu sắc, cho nên tình cảm của thằng em bao năm cũng không nhận ra, tính tình còn hết sức gia trưởng. Anh là trụ cột cũng là chủ gia đình nên anh quản lý các thành viên theo chuẩn mực của mình nên không ít lần anh gò bó Tiểu Bảo theo chuẩn mực đó, làm cô bé tổn thương. Nhưng sự hi sinh của anh cho gia đình làm tui không ghét anh được, ý chí học hành vươn lên lại hết sức phi thường. Cả câu chuyện có thể làm động lực cho các bạn trẻ mầm non làm động lực khởi nghiệp cũng nên, thằng nhóc từ hồi tiểu học cho đến mấy chục tuổi không cha không mẹ lại nuôi thêm đứa em gái cùng mẹ khác cha, bạn tiểu công “lụm” được ngoài đường, còn phải lo cho mẹ của thằng bạn quá cố. Quá trình trưởng thành của thằng cha này không bình thường chút nào nhiều lần bị chém bị đánh sắp chầu ông bà nhưng vì gánh nặng trên vai mà cuộc sống anh có thể ví như “loài gián” đập hoài không chết. Thật sự khâm phục nhân vật này. Bạn công Ngụy Chi Viễn thì tư chất thông minh nhưng tính tình biến thái, từ nhỏ tới lớn trong thế giới của cậu chỉ có “anh hai” Ngụy Khiêm. Tình cảm sâu đậm của cậu làm hủ nào đọc lòng cũng mềm, cái sự si tình này cũng thường thấy theo mô típ tình cảm thôi nhưng cái đặc biệt ở đây là truyện dưỡng thành nên tình cảm của cậu cũng trưởng thành theo. Từ sự ngưỡng mộ anh hai đến tình cảm e ấp cho đến tình yêu sâu đậm muốn chiếm hữu anh hai rồi cuối cùng trở thành một tình cảm giác ngộ, yêu vì người ấy, làm tất cả để chăm sóc người ấy, cho dù người ấy có thể bên cạnh một cô gái khác. Bạn công này có thể nhận xét là một con sói đầu lạnh như băng nhưng tình cảm tinh tế, chỉ duy nhất với anh thụ. Tình cảm của công và thụ thì phát triển hết sức tự nhiên. Cái khó của văn dưỡng thành là làm sao xoay chuyển tình cảm gia đình, anh em thành tình yêu, vì nếu viết không đúng có thể làm tình tiết phát triển mất tự nhiên, gượng gạo. Nhưng Priest làm rất tốt, truyện chỉ có 69 chương thôi nhưng các tình cảm của hai người được dẫn dắt từng bước từng bước một nhanh chậm hợp lý. Từ lúc Ngụy Khiêm nhận ra khuynh hướng “cong” của cậu em cho đến anh chấp nhận thì lại lòi ra thằng nhỏ thích anh rồi cuối cùng cách xa nhiều năm hai người gặp nhau thành thật hiểu nhau mà nhận ra tình cảm của nhau. Thật ra thì tính cách đặc thù như Khiêm và Chi Viễn thì hai người chỉ có thể đến với nhau chứ chả ai chen chân vào nổi. Trong thế giới của Khiêm chỉ có gia đình và gánh nặng trên vai không có thì giờ quan tâm người phụ nữ khác, anh là chuẩn kiểu “ngoài lạnh trong tâm thì sao cũng được”. Trong thế giới của Viễn chỉ có thần tượng là Khiêm, kiểu tình cảm như vậy càng yêu càng sâu nên kêu cậu buông bỏ thì cũng khó như lên trời. *** Review yanmai:   Ờ, lại một bộ nữa của Pi đại :)) Thực lòng thì mình rất thích Pi đại, thích cách chị ý xây dựng cốt truyện, thích những nhân vật muôn màu muôn vẻ của chị ý, thích hết =)) Nhưng vì trong bài review Sát Phá Lang mình đã nói quá nhiều rồi cho nên  giờ mình chỉ focus on Đại ca thôi nhé. Đầu tiên phải nói đây là một bộ chậm nhiệt văn. Tức là, ừm, nó không dành cho những bạn nào thích tình cảm nồng nhiệt bỏng cháy, ngược chết đi sống lại hay là hường phấn tung tóe. Đây là một câu chuyện thật, rất thật về một chàng trai tên là Ngụy Khiêm và hành trình giãy dụa muốn thoát khỏi vũng bùn của chàng trai ấy. Mình đã đọc kha khá truyện về người nghèo, nhưng chưa có bộ nào để lại cho mình ấn tượng sâu đậm như Đại ca. Bối cảnh Pi đại dựng lên có vẻ không đặc biệt, vẫn là một khu chung cư trát cứt gà sáp nghèo tơi nghèo tả, cũng là một số phận đời cay nghiệt khổ sở: mẹ là gái điếm, tuổi thơ bất hạnh do bị mẹ hành hạ, một tâm hồn sứt sẹo méo mó mang tâm lí phản xã hội….Thế nhưng cái cách Pi đại miêu tả lại đêm lại một cảm nhận rất khác. Cái bất hạnh nghèo khổ đau đớn của Ngụy Khiêm không chỉ được nói lên bằng mấy từ chung chung đơn giản, mà nó hiện lên, phản ánh qua từng suy nghĩ, từng hành động, từng thói quen của nhân vật. Cái nghèo ấy cũng không phải là nghèo thê thảm tang thương mà là nghèo đến cười ra nước mắt, cái chật vật khổ sở ấy giống như một bức màn đen để làm nổi bật lên những đức tính, những tình cảm cao đẹp của nhân vật. Đó là Ngụy Khiêm liên tục bì giày xéo như giun nhưng không bao giờ chịu đầu hàng mà luôn giãy dụa đứng dậy, đó là Ngụy Chi Viễn luôn ép mình phải lớn lên để gánh vác thay anh hai, đó là Tống Tiểu Bảo bình thường luôn ngốc nghếch nhưng lúc cần thiết lại rất hiểu chuyện, đó là Tam Béo nghĩa khí, là lão Hùng sợ vợ, à, còn cả bà Tống miệng lưỡi chua ngoa và “Thần Quy chân nhân” Mã Xuân Minh nữa. Qua ngòi bút thần sầu của Pi đại, những nhân vật đó hiện ra chân thực và sống động đến bất ngờ, hình thành nên một xã hội với đủ các mối quan hệ và tình cảm khác nhau, những mối quan hệ và tình cảm ấy  giống như những sợi to mỏng, rất mỏng, đan cài vào nhau, hợp lí và logic đến không ngờ. Lần này, thay vì nói nhân vật, mình thích nói đến những tình tiết, vì mình cảm thấy tính cách nhân vật trong truyện của Pi đại khá là sinh động, nó có sự vận động theo thời gian và tuổi tác, do vậy rất khó để khái quát lại được, mà trong khi đó, qua tình tiết, mình lại dễ cảm nhận được tính cách đó hơn. Ví dụ như đoạn Ngụy Khiêm gặp Ngụy Chi Viễn, khi đó Ngụy Chi Viễn chỉ là một đứa trẻ lang thang, đói rách đến mức phải giành đồ ăn của chó. Mình cứ tưởng Ngụy Khiêm sẽ động lòng trắc ẩn sau đó đưa Ngụy Chi Viên về nuôi, nhưng mà mình nhầm to. Ngụy Khiêm không hề thích Ngụy Chi Viễn, thậm chí khi Ngụy Chi Viễn theo về nhà thì còn chửi mắng thô tục, đánh đuổi em nó, không cho em nó bước vào nhà :< Nhưng đó mới đúng là tình cách của Ngụy Khiêm. Gã quá nghèo, gã quá khổ, sự khổ sở của gã không cho phép lương tâm gã thức tình. Hơn nữa, Ngụy Khiêm cũng thừa biết, gã không đèo bòng thêm ai khác được nữa.  Nhưng một khi gã chấp nhận Ngụy Chi Viễn vào nhà rồi, thì gã coi cậu cũng y như em gái gã, đối xử hai đứa công bằng, không thiên vị người nào. Và cả đoạn cô giáo tìm đến muốn Ngụy Khiêm đi học lại, mặc dù vô cùng khao khát, khao khát muốn được tiếp tục theo học để vươn lên ánh sáng, rời khỏi con đường lao động chân tay để mặc áo blouse trắng, làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng Ngụy Khiêm lại từ chối, chỉ vì bốn chữ cơm áo gạo tiền. Gã không muốn ích kỉ cho mình mà làm khổ đến hai đứa em, không muốn chỉ vì con chữ của riêng mình mà hai em phải chịu đói rách. Ôi đọc đến đoạn ý mà muốn khóc lắm, thương lắm :<  Mỗi một chi tiết trong truyện dù là rất nhỏ đều cảm động chết đi được, thật đấy, giọng văn không phải kiểu thảm thiết nặng nề mà là nhẹ nhàng, đôi lúc tưng tửng, nhưng đằng sau cái sự hài hước lại là sự chua xót đắng cay không nói nên lời. So với hai nhân vật chính, không hiểu sao mình lại rất ấn tượng với nhân vật bà Tống. Lúc đầu khi bà ấy xuất hiện mình phải nói là cực cực kì ghét. Bà là bà nội của Tống Tiểu Bảo, từ quê lên, vốn là định nhờ cậy con trai nhưng lại phát hiện con trai đã chết, bà chỉ còn cách sống nhờ nhà Ngụy Khiêm. Bà thấy Ngụy Khiêm là lưu manh côn đồ, vì thế vô cùng ghét gã, bà luôn rủ rỉ dụ dỗ Tống Tiểu Bảo, nói bóng nói gió mỉa mai Ngụy Khiêm trước mặt con bé, bà muốn con bé ghét Ngụy Khiêm để dễ bề đưa con bé đi. Ngụy Khiêm lúc nào cũng nhịn, à không phải nhịn, mà là không thèm chấp, nhưng đến một lần bà chửi đến mẹ Ngụy Khiêm thì gã không chịu được nữa mà nhảy vào bóp cổ bà, sau đó bà dứt khoát đưa Tống Tiểu Bảo đi luôn.  Ôi đm thề lúc ý mình lộn ruột ý, âm thầm rùa xả bà già này độc ác quá này nọ, ghét cả con bé Tiểu Bảo sao lại nỡ dứt áo phản bội ông anh nuôi nấng mình ngần ấy năm. Thế mà lúc sau tất cả bực tức ấy lại được Pi đại hóa giải một cách lạ kì.  Tống Tiểu Bảo trốn về, sau đó bà Tống cũng về theo. Ngụy Khiêm nhường bà một nước, bà cũng nhường Ngụy Khiêm một nước. Bình bình đạm đạm sống cùng với nhau, dần dần cảm thông cho nhau và hình thành một thứ gọi là “gia đình.”  Bà Tống hiểu được Ngụy Khiêm không phải là lưu manh côn đồ, ngoài miệng gã độc ác thế thôi nhưng thực chất trong lòng thương yêu các em nhiều lắm, bản thân gã cũng muốn thoát khỏi vũng bùn này để trở thành một con người. Còn Ngụy Khiêm cũng nhận ra bà Tống chỉ là một bà già nhà quê, cổ hủ, thương con thương cháu quá mà thôi. Bà ác miệng nhưng không ác lòng, sống với ba anh em, bà cũng biết chạy đôn chạy đáo bươn chải lo toan, biết nấu cơm giặt giũ chăm lo cho cả nhà, còn biết đấu khẩu chửi nhau với bà hàng xóm =)) Khi cô giáo đến thuyết phục Ngụy Khiêm đi học lại, bà cũng là người vui nhất, hào hứng nhất, chỉ hận không thể đạp bay Ngụy Khiêm đến trường cho rồi. Hễ cứ ra ngoài là bà lại khoe Ngụy Khiêm giỏi giang thế này thế nọ, giống như sợ người ta không biết cháu bà giỏi không bằng, làm Ngụy Khiêm xấu hổ muốn chết, nhưng lại không kìm được mỉm cười hắng giọng gọi một tiếng “bà nội, về thôi”. Hình ảnh người bà lúc này hiện lên thật đẹp, thật chân thật, khiến mình không khỏi nghĩ đến bà nội của mình. Đó là người bà chân chất, quê mùa, suốt đời làm lụng vì con vì cháu, đến lúc sung sướng rồi vẫn quen khổ như xưa. Đó là người bà sẽ lo lắng hốt hoảng khi nghe tin cháu đi bụi, nhưng khi cháu về rồi lại cầm chổi vừa khóc vừa đánh chửi cháu. Một người bà như vậy, mình cứ nghĩ là sẽ có một cái kết thật đẹp, giống như Ngụy Khiêm nói, nếu bà chưa chết thì sẽ cố hết sức để cứu bà sống lại, còn nếu bà chết rồi thì sẽ làm một đám tang thật hoành tráng. Nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng bà Tống lại vì không muốn làm gánh nặng cho con cháu mà bỏ đi, bỏ đi thật xa, chết ở đâu cũng không biết. Có thể nói sự bỏ đi của bà và mẹ Mặt Rỗ gây ám ảnh cho mình suốt truyện, sự ra đi của họ vừa giống như thật cao thượng, lại vừa giống như thật tàn nhẫn.   “Chị à.” Mẹ Mặt Rỗ nói, “Nhân bọn trẻ đều vắng nhà, tôi phải đi đây, nếu không đi, trời sẽ ấm lên, tôi lại phải đợi đến sang năm.” Trời ấm, người lang thang sẽ không dễ chết. “Tôi sang chào chị một câu.” Nói xong bà điều khiển xe lăn đi đến thang máy một cách khó khăn. Đúng lúc này, bà Tống đột nhiên lên tiếng gọi lại: “Dì nó ơi!” Mẹ Mặt Rỗ quay đầu lại nhìn bà lão. Môi bà Tống run run rất lâu: “Tôi… tôi đi, đi cùng dì.” Mẹ Mặt Rỗ giống như sớm đoán được, chẳng hề giật mình: “Đi thôi chị.” Cứ thế, trong cái đêm lạnh giá tuyết sắp rơi, cả hai dắt nhau đi khỏi tầm mắt mọi người, không còn xuất hiện nữa. Bà Tống đến từ Trung thu, đi vào đầu xuân, mang theo chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng. “Tôi tốt xấu gì cũng biết vài chữ, viết được di thư, còn để lại một phong thư nữa đấy.” Trên đường, mẹ Mặt Rỗ nói với bà Tống như thế. Bà Tống hỏi: “Trên thư viết gì vậy?” “Viết là ‘tôi chưa chết, tôi chỉ đi thôi’.” Không phải tử biệt, chỉ là sinh ly. Đớn đau và hạnh phúc, sống không ôm được, chết chẳng mang theo. Chỉ có hoàng hôn hoa mỹ mà vô thượng. – Trích từ bài thơ Hoàng hôn mùa thu của Hải Tử.   Còn về tình cảm của nhân vật chính ấy à, ừm, Ngụy Khiêm tuy là người gai góc thật, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ngụy Chi Viễn lại có được sự ẩn nhẫn và kiên trì tuyệt đối. Thực ra dạo này mình rất thích niên hạ dưỡng thành, mình thích cái kiểu một người không cam lòng chịu sự bảo vệ của một người, do đó bức bách mình lớn lên, bức bách mình trưởng thành để che chở lại người kia. Trường Canh và Cố Quân như thế, Ngụy Chi Viễn với Ngụy Khiêm cũng thế. Vì một người mà cố gắng trở nên cường đại, đó là một ước nguyện đẹp đến mức nào.   Lý tưởng của anh vốn là làm một nhà khoa học, mặc blouse trắng đi lại trong phòng thí nghiệm, ghi chép các loại số liệu, làm luận văn, đánh tài liệu, nghiên cứu nọ kia, mỗi ngày ăn cơm cũng nghiên cứu, ngủ cũng nghiên cứu, trừ nghiên cứu thì chẳng để tâm đến chuyện gì, khỏi phải lo cơm áo gạo tiền. Ngụy Khiêm nói, rồi cứ thế ngủ thiếp đi trong chiếc xe có độ ấm thích hợp. Ngụy Chi Viễn chậm rãi đậu xe ven đường, hạ ghế xuống, kéo tấm chăn ở ghế sau đắp cho anh, lại dém giúp anh, sau đó vén tóc anh lên rồi cúi người đặt một nụ hôn trên trán, trong tình huống anh đã không còn nghe thấy, thỏa mãn mỉm cười đáp rằng: “Được ạ!” Anh thích làm sao thì làm. Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa – Tiền Chung Thư.   Tóm lại là, mình rất thích truyện này và muốn recommend cho các bạn đọc thử, thế thôi :)) Mời các bạn đón đọc Đại Ca của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Đi Rồi
Bạn đang đọc truyện Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng. Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình hay Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi. *** Chu Tri Viễn thị giác + 1. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng 2. Ngay từ đầu tôi không nghĩ tới cái chết, có thể sống thì ai cũng muốn sống. Khi phát hiện mình bị ung thư dạ dày, tôi vẫn còn mang một chút hy vọng, hỏi bác sĩ có chẩn đoán sai hay không, tôi còn quá trẻ, làm thế nào có thể kiểm tra là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nhưng cuộc sống cũng không phải là tiểu thuyết, chuyện chẩn đoán nhầm cũng không đến lượt tôi. Cũng may tôi ở bên cạnh Tống Phi nhiều năm như vậy, nên năng lực chịu đựng của tôi có thể không nói là đi ngàn dặm mới tìm được thì cũng được nói là đứng đầu trong mười người về sức chịu đựng. "Được rồi" Tôi hơi thất vọng và hỏi, "Tôi có thể sống được bao lâu?" ” Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, đoán chừng là đã nhìn ra chút thất vọng của tôi, trong ánh mắt lộ ra chút thương hại cùng không đành lòng. Bà ấy do dự một lúc, không nói quá nhiều mà đưa ra cho tôi một vài ví dụ may mắn về điều trị tích cực, cuối cùng đã sống được mười năm. Tôi cảm ơn tấm lòng của bà ấy. "Nếu tôi không chữa khỏi thì sao?" Tôi hỏi bà ấy. Có rất nhiều điều may mắn và xui xẻo trên thế giới này, tôi đã sống được ba mươi năm, và tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm này để đi đến kết luận rằng tôi có thể không may mắn tới vậy. Tôi nói, "Nếu không chữa khỏi, thì tôi có thể sống được bao lâu?" Bác sĩ có lẽ chưa từng gặp qua người vừa mới chẩn đoán đã muốn từ bỏ trị liệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói nên lời, thuyết phục tôi mãi không được, cuối cùng đành nói: "Nhiều nhất là nửa năm." ” Nửa năm, lâu hơn tôi tưởng. Tôi lúc này lại bắt đầu thấy may mắn, cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm. Tôi còn sống được nửa năm, vậy thì, tôi có thể ở bên Tống Phi thêm nửa năm nữa. Hóa trị quá đau đớn, mà tôi lại sợ đau. 3. Ra khỏi bệnh viện, tôi xé giấy khám bệnh thành từng mảnh, tiện tay ném vào thùng rác. Gió bên ngoài có chút lớn, tuyết bắt đầu rơi, rất nhỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn một hồi, thầm nghĩ, không biết Tống Phi có mang ô hay không. Tôi vừa định đi về phía nhà ga, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm em ấy. Tin nhắn đã được soạn thảo trong hộp thoại nhưng không được gửi đi. Đầu ngón tay kéo lên trên một chút, tất cả đều là tin nhắn tôi đơn phương gửi. Chỉ nhìn thôi, tôi đã mất đi hứng thú gửi tin nhắn. Thực ra loại phương thức ở chung này tôi sớm đã quen từ lâu, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là một kẻ muốn cho và một người muốn nhận. Nhưng cho dù có quen đến đâu, cũng sẽ cảm thấy chua xót. Tôi khóa điện thoại di động lại, mặc dù tôn nghiêm vốn có của một người đàn ông đến muộn, tôi nghĩ hôm nay sẽ lạnh nhạt em ấy một lần vậy, ít nhất làm cho mình trông không hèn mọn như vậy. Tôi yêu em ấy, nhưng tôi cũng cần thể diện. "Sắp chết rồi, mới biết mất mặt?" Đang vào giờ cao điểm, trên xe buýt đầy người chen chúc, chật ních, tìm một nơi dừng chân cũng khó khăn. Bà dì đứng bên cạnh tôi, gân cổ lên và hét vào phía đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ xuyên thấu, khiến tôi theo bản năng quay đầu, cho rằng người bà ta nói là tôi: "Tao thấy mày chính là thứ đê tiện! Chỉ có loại như mày, sống cũng tiện, chết cũng tiện! ” Chậc chậc, mắng thật tàn nhẫn. Tôi quay đầu lại, lặng lẽ lấy tai nghe trong túi ra. Bật âm lượng đến mức tối đa và cố gắng cách ly bản thân với thế giới bên ngoài. Đại thẩm không hổ là đại thẩm, từng câu từng chữ đều chọc trúng tim đen tôi, đâm chuẩn từng cái, vừa lạnh vừa đau. Cũng có chút buồn cười không thể tả. Không phải là nó quá buồn cười đi? Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, những suy nghĩ trong trái tim trùng khớp với kim giây, không biết bao nhiêu lần nó chạm đến số "60", tôi biết, tôi nói buồn cười là đúng. Đối với Tống Phi mà nói, việc tôi thích, tôi theo đuổi, cuốn quýt theo em ấy, hoặc nói cách khác chính tôi, chính là một trò đùa. Tất nhiên trò đùa chắc chắn phải hài hước, nếu không nó chẳng có giá trị gì.   Mời các bạn mượn đọc sách Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ.
Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết
Tên Hán Việt: Thế gả hậu ngã tiết đắc tưởng tử (替嫁后我笑得想死) - Minh Quế Tái Tửu (明桂载酒) Nhân vật chính: Ninh Tuy. Văn án Hôm ấy, Quý Chi Lâm hẹn tôi đến một quán trữ tình, quán cà phê có bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp, nghệ sĩ đang chơi violin bản Sonata Ánh Trăng, du dương, da diết.Mà biểu cảm khuôn mặt Quý Chi Lâm vô cùng vô cùng ôn nhu. Hệ thống kích động: Ký chủ, yêu nhau ba năm, rốt cuộc hắn cũng cầu hôn cậu rồi sao? Quý Chi Lâm mở miệng, trái lại lời muốn nói lại là: "Tuy Tuy, em có thể thay A Minh xung hỉ cho anh trai anh không." Đại thiếu Quý gia Quý Úc Trình, hành sự tàn độc, một tay che trời, là một nhân vật phong vũ không ai có thể bì nổi, nhưng vì ngoài ý muốn mà trở thành người thực vật. Quý gia chuẩn bị cho hắn một người có ngày tháng sinh phù hợp để xung hỉ là Ninh Viễn Minh. Tuy nhiên, Quý nhị thiếu Quý Chi Lâm đã giữ Ninh Viễn Minh ở đầu quả tim nhiều năm, ngậm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, làm sao có thể bằng lòng đây? Vì vậy muốn tôi gả thay cho một người thực vật. Vị thiếu gia này đã quay về nhiều năm, nhưng vẫn không được cả nhà yêu thích. Em trai của thiếu gia giả Ninh Viễn Minh —— Ninh Tuy. * Toàn bộ người trong thành phố đều đang chờ xem chuyện cười của tôi. Tôi trầm mặc bước vào phòng của Quý Úc Trình, bộ dáng cực kỳ bi thương. Sau khi đóng lại cửa phòng, suýt chút nữa che miệng cười và hát một bản b-box! Ba năm trước tôi bị ràng buộc với một cái hệ thống, nhận được bao nhiêu tiền cho thời gian tiếp túc thân thể với những nhân vật có quyền thế. Luôn khốn khổ với việc không có cách nào tiếp cận Quý Úc Trình, cho nên chỉ có thể đến gần Quý nhị thiếu tiếp cận mục tiêu từng chút một. Nhưng bây giờ, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Quý đại thiếu ở cực ly gần. Tôi vui mừng: A thống chúng ta phát tài rồi!!!! * Bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn Quý Úc Trình phải nằm trên giường bệnh hai năm, mặc dù là người thực vật không thể động đậy, nhưng bị ràng buộc bởi một hệ thống, có thể cảm nhận được những chuyện bên ngoài. Có một ngày, hắn đột nhiên có nhiều thêm một người vợ đáng yêu không có đầu óc là sinh viên đại học 20 tuổi. Vợ nhỏ chăm sóc hắn một cách cẩn thận từng li từng tí. Chỉ là có một loại yêu thích khó kiềm nén nổi: Vào ban đêm thích lột quần áo hắn và dán vào hắn ngủ??? * Sau khi Ninh Tuy gả thay, mắt thấy Ninh Tuy không những không thương tâm, còn cực kỳ vui vẻ, trong lòng Quý Chi Lâm càng ngày càng không muốn tiếp nhận. Đợi thời hạn xung hỉ trôi qua rồi, lập tức cướp lại Ninh Tuy. Nhưng ai biết anh cả nằm trên giường hai năm vào một ngày đột nhiên tỉnh lại. Không chỉ tỉnh lại, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn vô tình lại vô cùng chiếm hữu Ninh Tuy, ánh mắt tối tăm, không cho phép bất cứ người nào động vào một sợi tóc của Ninh Tuy. ——————— Một lòng kiếm tiền thụ x nằm ườn tùy ý dán vào công. 【 Văn án dùng ngôi thứ nhất, chính văn dùng ngôi thứ ba 】 Tiểu kịch trường: Ninh Tuy vươn tay thăm dò, tám lần đưa tay ra cả tám lần đều thụt tay về. Kinh ngạc. Trên gương mặt người thực vật xuất hiện màu đỏ nhạt rực rỡ. *** Cà phê trên bàn đã nguội lạnh rồi. Quý Chi Lâm bực bội phất tay yêu cầu nghệ nghĩ vĩ cầm ở bên cạnh rời đi. Hắn nhớ lại lúc nãy khi người yêu rời khỏi sau cánh cửa pha lê, chiếc ô bị nước mưa làm cho đung đưa trong gió, hàng lông mi run run, đôi mắt chó con ứa đầy hơi nước, như thể một giây sau sẽ tí tách rơi xuống những hàng nước mắt, nội tâm nhanh chóng đi theo hướng thương xót phức tạp. Ninh Tuy em ấy....!khẳng định rất thương tâm. Vào thời khắc quan trọng thậm chí ngay cả hắn cũng đứng về phía Ninh Viễn Minh. Nhưng hắn cũng không có cách nào khác.... Hắc và Ninh Viễn Minh quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau này cùng nhau ra nước ngoài du học, trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ. Sự tồn tại của Ninh Viễn Minh ở trong lòng hắn chính là Bạch Nguyệt Quang, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Ninh Viễn Minh rơi vào hố lửa. Về phần Ninh Tuy, hắn sẽ bồi thường cho cậu. ........ Ninh Tuy quay về ký túc xá, đặt ô xuống một bên, cầm khăn lông chậm rãi lau khô nước mưa trên người. Hai người bạn cùng phòng đang chụm đầu vào nhau xem tin tức. "Ninh gia và Quý gia kết thông gia? Không phải là Quý gia mà tôi đang nghĩ tới đó chứ? "Quý" trong tên của giáo thảo Quý Chi Lâm?" "Quý gia là gia tộc đứng dầu trong danh sách những người giàu có nhất Giang Thành, anh trai của Quý Chi Lâm là Quý Úc Trình cũng là nhân vật làm mưu làm gió không thể trêu chọc, nếu là trước đây, Ninh gia có thể xem như là với cao, nhưng chẳng lẽ không nghe nói hai năm trước Quý Úc Trình bị tai nạn rồi biến thành người thực vật sao?" "Phì, Ninh Viễn Minh quả thật xui xẻo, phải gả cho một người thực vật...." Tào Nặc và Phương Đại Thành có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tào Nặc và Phương Đại Thành ở chung một phòng ký túc xá với Ninh Tuy, Ninh Tuy thường xuyên giúp bọn họ điểm danh lên lớp và mang đồ ăn cho nên quan hệ với mọi người đều rất tốt. Ba năm trước vào năm nhất từng hiến máu một lần, người ta phát hiện ra Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh bị trái đổi khi vừa mới sinh ra, người bạn cùng phòng đáng thương Ninh Tuy của bọn họ chính là thiếu gia thật của Ninh gia. Bọn họ còn cho rằng có thể ăn thơm uống cay với Ninh Tuy. Ai biết Ninh gia lại không có ý định nhận lại Ninh Tuy.... Thậm chí có rất ít người trong trường biết đến chuyện này, chỉ biết rằng Ninh Viễn Minh vẫn là tiểu thiếu gia Ninh gia chúng tinh củng nguyệt(1) của cậu. (1) Chúng tinh củng nguyệt 眾星拱月: Toàn bộ ngôi sao đều xoay quanh ánh trăng. Về Ninh Tuy, ngoại trừ được Ninh gia trợ cấp học phí, không cần vất vả làm việc kiếm tiền bên ngoài, còn lại quỹ đạo cuộc sống không có bất kỳ thay đổi nào. Mặc dù Ninh Tuy không nói gì nhưng làm bạn cùng phòng, bọn họ không khỏi có chút không cam lòng. Con trai đẻ của nhà mình ở bên ngoài chịu khổ mười tám năm, khó lắm mới tìm về được, còn không muốn nhận? Nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Ninh Tuy đã về, Tào Nặc quay đầu cười: "A Tuy, chuyện của nhà cậu chắc cậu cũng đã sớm biết rồi đi, sao lại còn giấu giếm bọn tôi nữa, cái tên Ninh Viễn MInh này rốt cuộc cũng ngã rồi....." Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phương Đại Thành giật giật ống tay áo. "Cậu kéo tay áo tôi làm gì?" Tào Nặc quay đầu sang. Thần sắc Phương Đại Thành có chút kỳ quái. Vì vậy hắn nhìn theo hướng mà Phương Đại Thành đang nhìn, tầm mắt rơi trên màn hình máy tính. Nửa sau của tin tức hắn chưa xem bây giờ toàn bộ thu hết vào trong mắt hắn. ......!Quý Úc Trình tiên sinh sẽ hoàn thành hôn lễ với Ninh Tuy tiên sinh tại khách sạn Lợi Lan vào ngày mùng 1 tháng sau, và buổi họp báo sẽ được tiến hành tổ chức..... Ninh Tuy tiên sinh...... "......" Ký túc xá nam phòng 402 đột nhiên rơi vào một mảnh không một tiếng quạ kêu. Ninh Tuy? Người bị gả đi kết hôn với người thực vật, là Ninh Tuy?! Không khí yên tĩnh, bầu không khí cũng đột nhiên trở nên lúng túng. Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, Ninh gia có biết Ninh Tuy đã trải qua cuộc sống bao nhiêu khó khăn không?  Bọn họ làm việc khó khăn chăm chỉ để chuyển từ một thị trấn nhỏ lên thành phố, tốt nghiệp cấp ba xong vì để tiết kiệm tiền học phí, một ngày phải làm ba công việc một lúc, từ khi bọn họ quen biết nhau vào năm thứ nhất, trên tay vẫn còn vết thương lạnh chưa lành vào mùa đông năm ngoái....!Tất cả những thứ này đều nhờ vào người mẹ bảo mẫu của Ninh Viễn Minh, bà ta đã ôm nhầm đứa nhỏ, không biết có phải là vô ý hay cố tình hay không. Nhưng Ninh gia một chút cũng không cảm thấy đau lòng.   Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết của tác giả Minh Quế Tái Tửu.
Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Bạn đang đọc truyện Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Vốn tưởng khó khăn nhất chính là làm tan được khối băng đó, kết quả bức tường chắn trước mặt cô và người ấy còn lớn hơn thế nữa, trực tiếp đè chết tình yêu vừa chớm nở của cô. Nhưng ông trời có lẽ vẫn còn tình thương đối với cô, lại cho cô thêm một cơ hội nữa. Lần này dù có bị người đời phán là mưu mô, cô cũng nhất định phải nắm lấy hạnh phúc duy nhất của đời mình. Tống Thượng, quân tẩu của anh, người khác không cần thì đã có em. Sở Tư Di em cần. Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Hôn Nhân Giả, Tình Yêu Thật hay Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn. *** "Đó có phải là thiếu gia thật của nhà họ Sở bị ôm sai không?" "Tôi không nhìn rõ dáng vẻ cậu ta ra sao, sao cậu ta cứ luôn trốn tránh mọi người vậy?" "Có lẽ do cậu ta nhận ra mình không ra gì? Nghe nói cậu ta bị nhà kia ôm sai, không cha không mẹ. Sau khi ông già kia mất, cậu ta lập tức được hòa thượng trong chùa miếu đổ nát nhận nuôi, một cuốn sách cũng chưa từng đọc qua. " ...... Kể từ khi Tu Tâm bước vào yến tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh cậu không ngừng bàn tán sôi nổi, nhưng Tu Tâm cũng không thèm để ý, thân là nhân vật chính của yến tiệc, cậu lại ở trong một góc hẻo lánh ăn đồ ngọt. Ngược lại là cha mẹ ruột của cậu và đứa em trai tiện nghi kia giống như hồ điệp hút mật, ở yến hội không ngừng bận rộn. Hồ điệp mỹ lệ lại hấp dẫn người xem, ở yến tiệc ai mà không muốn cùng Sở gia tạo mối quan hệ tốt chứ, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến yến tiệc Sở gia này. Một số người muốn cùng Sở gia thắt chặt quan hệ, thừa cơ đi đến bên người chủ trì yến tiệc, nhã nhặn cười nói: "Ngài Sở, phu nhân Sở chào ngài, lần đầu gặp mặt, tôi là Cao Quang." Được gọi là ngài Sở - Sở Quốc Hùng khách sáo cùng gã nói chuyện: "Ngài Cao, tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Cao Quang một bên xấu hổ từ chối, một bên suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm từ Sở Quốc Hùng. Ánh mắt gã rơi vào người thiếu niên ngoan ngoãn đi theo vợ chồng Sở gia, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, dáng vẻ trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng chỉ là học sinh cấp ba. "Vị này là tiểu thiếu gia đúng chứ, nhìn qua trông thật thông minh lanh lợi, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Cao Quang khen ngợi xong, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của vợ chồng Sở Quốc Hùng lập tức biết gã đã nịnh hót đúng, mới tiếp tục nói: "Chúc mừng ngài Sở và phu nhân Sở mất mà tìm lại được con trai yêu quý của mình, quả nhiên gen của ngài Sở với phu nhân Sở rất vượt trội mới có thể sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy, cho dù đã bị thất lạc bên ngoài......" Cao Quang tinh mắt nhận thấy sắc mặt của ba người trước mặt chợt trầm xuống, không biết có phải do mình đã nói sai không, kịp thời dừng lại. Nhưng đã quá muộn, đã có rất nhiều lời chế giễu xung quanh gã. Lời nói của gã đã trở thành một "điểm nhấn" thực sự của buổi yến tiệc. Mặc dù Sở Quốc Hùng cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn rất ngại làm mất thể diện người ta, ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cao Quang giải thích: "Nó không phải con trai ruột của tôi, mà là con nuôi tên Sở Ý. Nó được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ so với con ruột còn thân hơn. Vẫn rất yêu quý." Lần này đến lượt Cao Quang trầm mặc, người đi theo Sở Quốc Hùng chẳng phải là đứa trẻ nhà họ Sở vừa tìm được sao? Hôm nay không phải là yến tiệc được tổ chức để mừng tiểu thiếu gia bị ôm sai hai mươi mấy năm trở về sao? Còn thiếu gia thực sự của nhà họ Sở đâu? Đúng lúc này, Mã Bội Vân gọi Tu Tâm đến làm dịu bầu không khí: "Sở Thần, lại đây." Tu Tâm đang vui vẻ ăn đồ ngọt, nhất thời vẫn chưa nhận ra cái tên Sở Thần là tên mình, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt mẹ Sở trở nên hơi miễn cưỡng, cậu mới phản ứng được tên Sở Thần là tên hôm qua cha mẹ Sở đặt cho cậu. Cậu khẽ thở dài, biết mình cuối cùng khó có được thanh tịnh. Tu Tâm nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bát đĩa và dao trên tay sang một bên, lau khóe miệng, bước ra khỏi góc tối dưới ánh đèn trần lộng lẫy đi về phía nhà họ Sở. Khi cậu vừa bước ra khỏi bóng tối, trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng thở dốc, lúc này nhiều người mới nhìn thấy dung mạo của cậu. Chỉ thấy gương mặt Tu Tâm mang đường cong mềm mại, ngũ quan lại có vẻ thâm thúy. Mà rõ ràng nhất là đôi mắt đào hoa, chân mày có độ cong xinh đẹp tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi càng giống đường nét của họa sĩ phác họa nên. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy giữa trán cậu có một nốt ruồi son, hấp dẫn ánh mắt người xem không cách nào dời đi được. Dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí giới giải trí nơi được coi là nơi quy tụ nhiều mỹ nhân nhất cũng khó được người đẹp như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cậu lại không rực rỡ như hoa mà lại ôn nhuận như ngọc, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ. Trước giờ Cao Quang cảm thấy dáng dấp Sở Ý đúng thật không tệ, không thua gì những "tiểu thịt tươi" mà con gái gã thích. Nhưng khi Tu Tâm dần đến gần, Sở Ý trông thật ảm đạm, không có cách nào so sánh được. Ai cũng không ngờ vị thiếu gia bị ôm nhầm nhà họ Sở lại lớn lên như vậy. Nói về điều này, ai có thể tin được cậu là một kẻ quê mùa chưa từng đọc qua một cuốn sách? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tu Tâm, không ai để ý Sở Ý lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Cao Quang thấy cũng ngây ngốc, cho đến khi Tu Tâm nhìn gã nói: "Ngài Cao, xin chào." "Xin chào, xin chào." Cao Quang hoàn hồn lại. Mã Bội Vân vội vàng giới thiệu: "Đây mới là đứa con trai của tôi bị ôm nhầm, Sở Thần." Cao Quang tỏ vẻ đã hiểu, nói mình khi nãy thật lỗ mãng liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, gã cũng cảm thấy mình có chút oan, không phải gã không sáng suốt, mà gã lại không ngờ trong mắt cha mẹ Sở việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ quan trọng hơn so với việc nuôi dạy đứa con ruột của mình. Gã đã đoán ra được lý do vì sao cha mẹ Sở lại đưa Sở Ý đi cùng. Chỉ sợ muốn mượn chuyện này để nói cho tất cả vị khách trong yến tiệc biết, dù cho Sở Ý không phải con ruột của họ, cũng vẫn là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, không thể bị người khác ức hiếp. Sau khi nghĩ lại, Cao Quang và một số khách mời không khỏi ngậm ngùi nhìn Tu Tâm, cậu rõ ràng là con ruột của họ, nhưng vì không bầu bạn cùng họ suốt 20 năm nên không thể sánh bằng con nuôi. Đến cùng thì người được sinh còn không bằng người được nuôi dưỡng a. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của Cao Quang, Tu Tâm sững sờ một lúc, nhưng cậu không có cảm giác gì, cậu chỉ mỉm cười, điều này làm cho phòng tiệc trở nên sáng sủa hơn. Một trong những người phục vụ đang bưng rượu không biết có phải bị nụ cười của cậu làm cho chói mắt không mà chân đột nhiên khụy xuống, toàn bộ ly rượu trên khay đều đổ lên người Tu Tâm. Lúc đầu Tu Tâm có thể trực tiếp tránh thoát, nhưng lại lo lắng ba người cha mẹ Sở và Cao Quang ở gần đó, vì vậy cậu tiến lên một bước dừng lại trước mặt những người kia. Tay mắt lanh lẹ đem ly rượu cùng đĩa một lần nữa vững vàng nâng ở trên tay. Chỉ là cái ly được bảo toàn, nhưng toàn bộ rượu trong ly đều bị đổ lên người Tu Tâm, một ít làm ảnh hưởng đến Sở Ý bên cạnh. Sở Ý hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, khiến cho khí chất của cậu ta trở nên tao nhã, tinh anh, nhưng hiện tại màu trắng này đã bị ô nhiễm. Mã Bội Vân thấy vậy vô thức kêu lên: "Cục cưng, con không sao chứ?" Sau đó bà lập tức bao che khuyết điểm mắng người phục vụ đang bị đau chân: "Anh đi bộ kiểu gì đấy? Ly rượu cũng không cầm được, gọi quản lý của anh ra đây!" Người phục vụ sợ tới mức tái mặt, gọi quản lý đến mắng anh còn tốt, chỉ sợ muốn anh bồi thường quần áo trên người của Sở Ý, điều này anh không bồi thường nổi! Nhưng Mã Bội Vân nhất quyết không chịu, thề sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trai quý giá của mình. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Sở phu nhân" rõ ràng, bà mới quay đầu lại nhìn thấy Tu Tâm. Sau đó Mã Bội Vân mới phát hiện vết bẩn trên người của Tu Tâm, phần lớn rượu vừa rồi đều được đổ lên người của cậu, nhưng bà lại không để ý. Bà nhất thời có chút luống cuống. Tu Tâm vòng qua người bà đem nhân viên phục vụ đang đau chân đỡ dậy nói: "Không sao chứ? Anh đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, nhân tiện kêu người gọi quản lý đến một chút, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào. Yên tâm, khách sạn có mua bảo hiểm, sẽ không bắt anh bồi thường." Cao Quang có chút ngạc nhiên nhìn Tu Tâm, người bình thường sẽ không biết khách sạn có bảo hiểm. Tu Tâm lại giống như thường xuyên lui đến một khách sạn cao cấp, không giống như một người nông dân quê mùa... Nhìn một chút, Cao Quang đột nhiên cảm thấy Tu Tâm có chút hiền hòa, giống một người...... Nhưng gã rất mau đem khả năng này vứt ra khỏi đầu dù sao gã có suy đoán thế nào người kia cũng không thể là thiếu gia nhà họ Sở. Có thể những người ưa nhìn đều giống nhau. Đối mặt với một Tu Tâm xinh đẹp dịu dàng như vậy, người phục vụ chỉ nhận lấy khay rượu trên tay Tu Tâm rồi khập khiễng rời đi. Tu Tâm mới xoay người đối mặt với Mã Bội Vân nói: "Sở phu nhân, tôi đi phòng tắm một lúc." Nói xong không đợi bà đáp lại, Tu Tâm xoay người đi vào phòng tắm. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà phòng tắm khách sạn có thể xử lý được, sau khi Tu Tâm rửa tay xong, cậu cởi chiếc áo khoác bị hư hỏng ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. Sau khi cởi áo khoác, Tu Tâm cảm thấy thoải mái hơn, khi trở lại yến tiệc, Sở Ý đã thay một bộ vest màu xám khác, điều này càng làm tăng thêm một chút thành thục cho cậu ta. Sở Ý sống trong nhà họ Sở đã 20 năm, hầu hết đều mặc lễ phục thích hợp, khi dự yến tiệc, quản gia thường sẽ giúp cậu ta mang thêm một bộ lễ phục để phòng tai nạn. Vì vậy, sau khi nhìn thấy quần áo mới của Sở Ý, Tu Tâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ thừa dịp khách nhân khác và người Sở gia không có chú ý tới cậu, một lần nữa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, Tu Tâm đã ăn no rồi. Cậu tự xét lại hành vi ăn uống đến no của mình một lúc rồi mới quay lại nhà họ Sở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, nhưng lại bị đứa em trai tiện nghi của cậu ngăn lại. Sở Ý cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương, khiến người ta muốn ôm cậu ta vào lòng chăm sóc chu đáo. "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Tu Tâm hỏi. Sở Ý ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi: "Lúc vừa rồi, anh Sở Thần, sao anh lại để rượu tạt vào người em?" Nghe câu hỏi này, Tu Tâm không biết phải giải thích thế nào với Sở Ý cậu không phải siêu nhân. Sở Ý không nhận được phản ứng, đành nói: "Em biết rồi, nhất định là em có chỗ làm không tốt, Sở Thần ca ca, anh nếu có ý kiến gì đối với em, anh phải nói với em, em nhất định sẽ thay đổi! Anh...... Anh không thể đuổi em đi. " Nói xong, Sở Ý bỏ chạy vì sợ Tu Tâm nói thêm gì nữa. Tu Tâm lơ ngơ vừa định mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy một người từ chỗ cửa cầu thang đi đến. Người này rất cao, nếu nhìn kỹ lông mày của anh ta có phần giống Tu Tâm, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở, Sở Hồng, là anh trai trên danh nghĩa của Tu Tâm. Anh ta không tham dự yến tiệc hôm nay vì làm thêm giờ ở công ty, trên người vẫn còn ướt sương, hình như anh ta vừa mới về. Tu Tâm đứng ở cửa vì tôn trọng người già và quan tâm đến người trẻ, muốn nghe anh trai nói gì với mình. Nhưng thứ cậu đợi được lại là một câu của Sở Hồng: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Có vẻ như vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tu Tâm và Sở Ý, cho là Tu Tâm muốn tìm Sở Ý gây phiền phức, thế nên mới nói giúp Sở Ý hoặc cảm thấy bất bình thay cậu ta. Sở Hồng nói xong cũng không muốn nghe Tu Tâm giải thích, lập tức xoay người trở về phòng. Tu Tâm cũng không muốn giải thích với anh ta, cậu chỉ nghĩ nên nói lời từ biệt với nhà Sở càng sớm càng tốt, miễn cho Sở gia bởi vì cậu mà gia đình không hòa thuận. Cậu rõ ràng hai mươi năm trước bị ôm vào chùa, bước vào phật môn, hết lần này đến lần khác lão hòa thượng lại vô cùng tin tưởng trần duyên của cậu chưa hết. Nhất định phải chờ nhà họ Sở tìm đến cửa, sau đó để cậu trở lại nhà họ Sở. May mắn thay, Tu Tâm đã phát hiện duyên phận của mình với nhà họ Sở cũng không nhiều. Bây giờ đã nhận tổ quy tông, sau khi từ biệt nhà họ Sở cũng coi như họ đã chính thức chấm dứt đoạn trần duyên này. Sau khi rời đi cậu với Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau. Mọi người từ đây cầu về cầu, đường về đường, nhà họ Sở vẫn chỉ có hai vị thiếu gia, còn cậu cũng có thể lên núi đọc lại kinh Phật. Sau khi Tu Tâm đóng cửa phòng, trong phòng của cậu vang lên một tiếng thở dài như trút đi được gánh nặng.   Mời các bạn mượn đọc sách Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.
Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Tu Tâm, trời sinh phật tâm, thiên tài võ thuật, ánh sáng hi vọng của phật môn. Không ngờ lại bị người ta tìm đến cửa, nói cậu là thiếu gia xuất thân hào môn bị ôm sai! Lão hòa thượng bấm ngón tay tính toán, nói trần duyên của cậu chưa dứt lập tức đem cậu đuổi ra sơn môn. Tiểu hòa thượng: Phương trượng, Phật Tử đã xuống núi ba tháng! Lão hòa thượng: Nó đã lĩnh ngộ được buồn vui nhân gian, phật pháp ảo diệu, dự định về núi? Tiểu hòa thượng: Không có, Phật Tử bị đạo diễn bắt cóc làm đại minh tinh, còn nói không có ý định quay về phật môn! Lão hòa thượng: Cái gì! Ta ffffu......lạy phật! *Người ta nói rằng duyên số chưa hết, nhưng sau khi Tu Tâm trở về Sở gia, lại phát hiện Sở gia tựa hồ không cần mình. Sở gia tìm tới Tu Tâm vì phát hiện ôm sai thiếu gia, sau đó cầu đem Tu Tâm tìm về. Ngày đầu tiên Tu Tâm đến Sở gia, Người huynh trầm mặt đối với cậu nói: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Trong bữa tiệc chúc mừng Tu Tâm trở lại Sở gia, cha mẹ ruột của cậu sợ Sở Ý mất mát, thương tâm nên đã đưa Sở Ý đi cùng. 3 Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Tu Tâm người rõ ràng là nhân vật chính của bữa tiệc nhưng lại không được quan tâm, trong lòng họ ngoài mặt thì lơ là, không nói gì. Nhưng sau lưng lại có rất nhiều lời bàn tán. "Đến cùng ruột thịt còn không bằng người chính mình nuôi, đứa nhỏ mình sinh ra hay là đứa nhỏ nuôi dưỡng bên người vẫn thân thiết hơn." "Một người tốt nghiệp danh giáo, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa, có ngàn vạn người hâm mộ. Còn người kia chỉ là một đứa lớn lên trong một ngôi chùa đổ nát, từ nhỏ không được đọc sách, rời Sở gia chỉ có thể trở thành đồ nhà quê suốt ngày chỉ biết làm ruộng. Ngay cả kẻ ngu cũng biết chọn ai! " Tu Tâm nghe được những lời bàn tán này cũng không để trong lòng, chỉ đợi đến khi tàn tiệc tìm Sở gia phụ mẫu để từ biệt: "Tôi đã sớm quy y phật môn, về Sở gia một lần chỉ để tính lại trần duyên." *Nhưng trần duyên nào có dễ dàng như vậy. Tu Tâm một khi đã nhập thế, vốn định kiếm tiền mua vé máy bay trở về núi. Nhưng cậu lại vô ý bạo hồng. Thông báo liên tục gửi đến hộp thư của cậu, mấy ngàn vạn fans kêu gào, khóc lóc từ chối cậu xuất gia. Sau khi Tu Tâm rời khỏi Sở gia, người Sở gia hoàn toàn tỉnh ngộ bắt đầu cảm thấy hối hận. Cổ phần, biệt thự, xe hơi sang trọng đều dâng lên cho cậu, chỉ mong lấy Tu Tâm có thể trở lại Sở gia. Tu Tâm khổ tu hai mươi năm, phật tâm kiên định, nhưng ngoài fans và Sở gia, vẫn có một người ngăn cản Tu Tâm trở lại Phật môn -- Hắn mang một thân mùi rượu, khàn giọng hỏi: "Tiểu hòa thượng, em đừng quay về núi có được không? Em muốn độ thế nhân, nhưng vì sao lại không đến độ tôi?" 1. Về bộ truyện này, truyện chỉ đọc để giải trí, không cần suy nghĩ quá phức tạp. 2. Tác giả viết truyện chỉ nhằm mục đích viết blog và giải trí cho khán giả, nếu không hài lòng có thể bỏ qua. 3. Nhân vật chính của truyện này không hoàn hảo Tag: Vả mặt, giới giải trí, hào môn thế gia Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Tu Tâm (Sở Thần), Kinh Huy. Giới thiệu bằng một câu: Hào môn thiếu gia chân chính cũng bị bắt cóc! Mục đích: Tu dưỡng tâm trí của chính mình *** "Đó có phải là thiếu gia thật của nhà họ Sở bị ôm sai không?" "Tôi không nhìn rõ dáng vẻ cậu ta ra sao, sao cậu ta cứ luôn trốn tránh mọi người vậy?" "Có lẽ do cậu ta nhận ra mình không ra gì? Nghe nói cậu ta bị nhà kia ôm sai, không cha không mẹ. Sau khi ông già kia mất, cậu ta lập tức được hòa thượng trong chùa miếu đổ nát nhận nuôi, một cuốn sách cũng chưa từng đọc qua. " ...... Kể từ khi Tu Tâm bước vào yến tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh cậu không ngừng bàn tán sôi nổi, nhưng Tu Tâm cũng không thèm để ý, thân là nhân vật chính của yến tiệc, cậu lại ở trong một góc hẻo lánh ăn đồ ngọt. Ngược lại là cha mẹ ruột của cậu và đứa em trai tiện nghi kia giống như hồ điệp hút mật, ở yến hội không ngừng bận rộn. Hồ điệp mỹ lệ lại hấp dẫn người xem, ở yến tiệc ai mà không muốn cùng Sở gia tạo mối quan hệ tốt chứ, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến yến tiệc Sở gia này. Một số người muốn cùng Sở gia thắt chặt quan hệ, thừa cơ đi đến bên người chủ trì yến tiệc, nhã nhặn cười nói: "Ngài Sở, phu nhân Sở chào ngài, lần đầu gặp mặt, tôi là Cao Quang." Được gọi là ngài Sở - Sở Quốc Hùng khách sáo cùng gã nói chuyện: "Ngài Cao, tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Cao Quang một bên xấu hổ từ chối, một bên suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm từ Sở Quốc Hùng. Ánh mắt gã rơi vào người thiếu niên ngoan ngoãn đi theo vợ chồng Sở gia, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, dáng vẻ trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng chỉ là học sinh cấp ba. "Vị này là tiểu thiếu gia đúng chứ, nhìn qua trông thật thông minh lanh lợi, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Cao Quang khen ngợi xong, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của vợ chồng Sở Quốc Hùng lập tức biết gã đã nịnh hót đúng, mới tiếp tục nói: "Chúc mừng ngài Sở và phu nhân Sở mất mà tìm lại được con trai yêu quý của mình, quả nhiên gen của ngài Sở với phu nhân Sở rất vượt trội mới có thể sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy, cho dù đã bị thất lạc bên ngoài......" Cao Quang tinh mắt nhận thấy sắc mặt của ba người trước mặt chợt trầm xuống, không biết có phải do mình đã nói sai không, kịp thời dừng lại. Nhưng đã quá muộn, đã có rất nhiều lời chế giễu xung quanh gã. Lời nói của gã đã trở thành một "điểm nhấn" thực sự của buổi yến tiệc. Mặc dù Sở Quốc Hùng cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn rất ngại làm mất thể diện người ta, ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cao Quang giải thích: "Nó không phải con trai ruột của tôi, mà là con nuôi tên Sở Ý. Nó được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ so với con ruột còn thân hơn. Vẫn rất yêu quý." Lần này đến lượt Cao Quang trầm mặc, người đi theo Sở Quốc Hùng chẳng phải là đứa trẻ nhà họ Sở vừa tìm được sao? Hôm nay không phải là yến tiệc được tổ chức để mừng tiểu thiếu gia bị ôm sai hai mươi mấy năm trở về sao? Còn thiếu gia thực sự của nhà họ Sở đâu? Đúng lúc này, Mã Bội Vân gọi Tu Tâm đến làm dịu bầu không khí: "Sở Thần, lại đây." Tu Tâm đang vui vẻ ăn đồ ngọt, nhất thời vẫn chưa nhận ra cái tên Sở Thần là tên mình, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt mẹ Sở trở nên hơi miễn cưỡng, cậu mới phản ứng được tên Sở Thần là tên hôm qua cha mẹ Sở đặt cho cậu. Cậu khẽ thở dài, biết mình cuối cùng khó có được thanh tịnh. Tu Tâm nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bát đĩa và dao trên tay sang một bên, lau khóe miệng, bước ra khỏi góc tối dưới ánh đèn trần lộng lẫy đi về phía nhà họ Sở. Khi cậu vừa bước ra khỏi bóng tối, trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng thở dốc, lúc này nhiều người mới nhìn thấy dung mạo của cậu. Chỉ thấy gương mặt Tu Tâm mang đường cong mềm mại, ngũ quan lại có vẻ thâm thúy. Mà rõ ràng nhất là đôi mắt đào hoa, chân mày có độ cong xinh đẹp tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi càng giống đường nét của họa sĩ phác họa nên. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy giữa trán cậu có một nốt ruồi son, hấp dẫn ánh mắt người xem không cách nào dời đi được. Dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí giới giải trí nơi được coi là nơi quy tụ nhiều mỹ nhân nhất cũng khó được người đẹp như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cậu lại không rực rỡ như hoa mà lại ôn nhuận như ngọc, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ. Trước giờ Cao Quang cảm thấy dáng dấp Sở Ý đúng thật không tệ, không thua gì những "tiểu thịt tươi" mà con gái gã thích. Nhưng khi Tu Tâm dần đến gần, Sở Ý trông thật ảm đạm, không có cách nào so sánh được. Ai cũng không ngờ vị thiếu gia bị ôm nhầm nhà họ Sở lại lớn lên như vậy. Nói về điều này, ai có thể tin được cậu là một kẻ quê mùa chưa từng đọc qua một cuốn sách? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tu Tâm, không ai để ý Sở Ý lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Cao Quang thấy cũng ngây ngốc, cho đến khi Tu Tâm nhìn gã nói: "Ngài Cao, xin chào." "Xin chào, xin chào." Cao Quang hoàn hồn lại. Mã Bội Vân vội vàng giới thiệu: "Đây mới là đứa con trai của tôi bị ôm nhầm, Sở Thần." Cao Quang tỏ vẻ đã hiểu, nói mình khi nãy thật lỗ mãng liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, gã cũng cảm thấy mình có chút oan, không phải gã không sáng suốt, mà gã lại không ngờ trong mắt cha mẹ Sở việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ quan trọng hơn so với việc nuôi dạy đứa con ruột của mình. Gã đã đoán ra được lý do vì sao cha mẹ Sở lại đưa Sở Ý đi cùng. Chỉ sợ muốn mượn chuyện này để nói cho tất cả vị khách trong yến tiệc biết, dù cho Sở Ý không phải con ruột của họ, cũng vẫn là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, không thể bị người khác ức hiếp. Sau khi nghĩ lại, Cao Quang và một số khách mời không khỏi ngậm ngùi nhìn Tu Tâm, cậu rõ ràng là con ruột của họ, nhưng vì không bầu bạn cùng họ suốt 20 năm nên không thể sánh bằng con nuôi. Đến cùng thì người được sinh còn không bằng người được nuôi dưỡng a. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của Cao Quang, Tu Tâm sững sờ một lúc, nhưng cậu không có cảm giác gì, cậu chỉ mỉm cười, điều này làm cho phòng tiệc trở nên sáng sủa hơn. Một trong những người phục vụ đang bưng rượu không biết có phải bị nụ cười của cậu làm cho chói mắt không mà chân đột nhiên khụy xuống, toàn bộ ly rượu trên khay đều đổ lên người Tu Tâm. Lúc đầu Tu Tâm có thể trực tiếp tránh thoát, nhưng lại lo lắng ba người cha mẹ Sở và Cao Quang ở gần đó, vì vậy cậu tiến lên một bước dừng lại trước mặt những người kia. Tay mắt lanh lẹ đem ly rượu cùng đĩa một lần nữa vững vàng nâng ở trên tay. Chỉ là cái ly được bảo toàn, nhưng toàn bộ rượu trong ly đều bị đổ lên người Tu Tâm, một ít làm ảnh hưởng đến Sở Ý bên cạnh. Sở Ý hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, khiến cho khí chất của cậu ta trở nên tao nhã, tinh anh, nhưng hiện tại màu trắng này đã bị ô nhiễm. Mã Bội Vân thấy vậy vô thức kêu lên: "Cục cưng, con không sao chứ?" Sau đó bà lập tức bao che khuyết điểm mắng người phục vụ đang bị đau chân: "Anh đi bộ kiểu gì đấy? Ly rượu cũng không cầm được, gọi quản lý của anh ra đây!" Người phục vụ sợ tới mức tái mặt, gọi quản lý đến mắng anh còn tốt, chỉ sợ muốn anh bồi thường quần áo trên người của Sở Ý, điều này anh không bồi thường nổi! Nhưng Mã Bội Vân nhất quyết không chịu, thề sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trai quý giá của mình. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Sở phu nhân" rõ ràng, bà mới quay đầu lại nhìn thấy Tu Tâm. Sau đó Mã Bội Vân mới phát hiện vết bẩn trên người của Tu Tâm, phần lớn rượu vừa rồi đều được đổ lên người của cậu, nhưng bà lại không để ý. Bà nhất thời có chút luống cuống. Tu Tâm vòng qua người bà đem nhân viên phục vụ đang đau chân đỡ dậy nói: "Không sao chứ? Anh đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, nhân tiện kêu người gọi quản lý đến một chút, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào. Yên tâm, khách sạn có mua bảo hiểm, sẽ không bắt anh bồi thường." Cao Quang có chút ngạc nhiên nhìn Tu Tâm, người bình thường sẽ không biết khách sạn có bảo hiểm. Tu Tâm lại giống như thường xuyên lui đến một khách sạn cao cấp, không giống như một người nông dân quê mùa... Nhìn một chút, Cao Quang đột nhiên cảm thấy Tu Tâm có chút hiền hòa, giống một người...... Nhưng gã rất mau đem khả năng này vứt ra khỏi đầu dù sao gã có suy đoán thế nào người kia cũng không thể là thiếu gia nhà họ Sở. Có thể những người ưa nhìn đều giống nhau. Đối mặt với một Tu Tâm xinh đẹp dịu dàng như vậy, người phục vụ chỉ nhận lấy khay rượu trên tay Tu Tâm rồi khập khiễng rời đi. Tu Tâm mới xoay người đối mặt với Mã Bội Vân nói: "Sở phu nhân, tôi đi phòng tắm một lúc." Nói xong không đợi bà đáp lại, Tu Tâm xoay người đi vào phòng tắm. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà phòng tắm khách sạn có thể xử lý được, sau khi Tu Tâm rửa tay xong, cậu cởi chiếc áo khoác bị hư hỏng ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. Sau khi cởi áo khoác, Tu Tâm cảm thấy thoải mái hơn, khi trở lại yến tiệc, Sở Ý đã thay một bộ vest màu xám khác, điều này càng làm tăng thêm một chút thành thục cho cậu ta. Sở Ý sống trong nhà họ Sở đã 20 năm, hầu hết đều mặc lễ phục thích hợp, khi dự yến tiệc, quản gia thường sẽ giúp cậu ta mang thêm một bộ lễ phục để phòng tai nạn. Vì vậy, sau khi nhìn thấy quần áo mới của Sở Ý, Tu Tâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ thừa dịp khách nhân khác và người Sở gia không có chú ý tới cậu, một lần nữa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, Tu Tâm đã ăn no rồi. Cậu tự xét lại hành vi ăn uống đến no của mình một lúc rồi mới quay lại nhà họ Sở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, nhưng lại bị đứa em trai tiện nghi của cậu ngăn lại. Sở Ý cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương, khiến người ta muốn ôm cậu ta vào lòng chăm sóc chu đáo. "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Tu Tâm hỏi. Sở Ý ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi: "Lúc vừa rồi, anh Sở Thần, sao anh lại để rượu tạt vào người em?" Nghe câu hỏi này, Tu Tâm không biết phải giải thích thế nào với Sở Ý cậu không phải siêu nhân. Sở Ý không nhận được phản ứng, đành nói: "Em biết rồi, nhất định là em có chỗ làm không tốt, Sở Thần ca ca, anh nếu có ý kiến gì đối với em, anh phải nói với em, em nhất định sẽ thay đổi! Anh...... Anh không thể đuổi em đi. " Nói xong, Sở Ý bỏ chạy vì sợ Tu Tâm nói thêm gì nữa. Tu Tâm lơ ngơ vừa định mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy một người từ chỗ cửa cầu thang đi đến. Người này rất cao, nếu nhìn kỹ lông mày của anh ta có phần giống Tu Tâm, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở, Sở Hồng, là anh trai trên danh nghĩa của Tu Tâm. Anh ta không tham dự yến tiệc hôm nay vì làm thêm giờ ở công ty, trên người vẫn còn ướt sương, hình như anh ta vừa mới về. Tu Tâm đứng ở cửa vì tôn trọng người già và quan tâm đến người trẻ, muốn nghe anh trai nói gì với mình. Nhưng thứ cậu đợi được lại là một câu của Sở Hồng: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Có vẻ như vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tu Tâm và Sở Ý, cho là Tu Tâm muốn tìm Sở Ý gây phiền phức, thế nên mới nói giúp Sở Ý hoặc cảm thấy bất bình thay cậu ta. Sở Hồng nói xong cũng không muốn nghe Tu Tâm giải thích, lập tức xoay người trở về phòng. Tu Tâm cũng không muốn giải thích với anh ta, cậu chỉ nghĩ nên nói lời từ biệt với nhà Sở càng sớm càng tốt, miễn cho Sở gia bởi vì cậu mà gia đình không hòa thuận. Cậu rõ ràng hai mươi năm trước bị ôm vào chùa, bước vào phật môn, hết lần này đến lần khác lão hòa thượng lại vô cùng tin tưởng trần duyên của cậu chưa hết. Nhất định phải chờ nhà họ Sở tìm đến cửa, sau đó để cậu trở lại nhà họ Sở. May mắn thay, Tu Tâm đã phát hiện duyên phận của mình với nhà họ Sở cũng không nhiều. Bây giờ đã nhận tổ quy tông, sau khi từ biệt nhà họ Sở cũng coi như họ đã chính thức chấm dứt đoạn trần duyên này. Sau khi rời đi cậu với Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau. Mọi người từ đây cầu về cầu, đường về đường, nhà họ Sở vẫn chỉ có hai vị thiếu gia, còn cậu cũng có thể lên núi đọc lại kinh Phật. Sau khi Tu Tâm đóng cửa phòng, trong phòng của cậu vang lên một tiếng thở dài như trút đi được gánh nặng.   Mời các bạn mượn đọc sách Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc của tác giả Diêm Thượng Phong.