Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người

Truyện tình yêu của tiểu sinh Tô Phách và đạo diễn nhỏ Hứa Thanh Tranh nhẹ nhàng lại ngọt như đường phèn. Tám năm trước, khi Tô Phách nhận nhầm Thanh Tranh là cô bé cùng đóng phim năm xưa nên đối xử với cô rất dịu dàng tận tâm khiến trái tim Thanh Tranh rung rinh quá đỗi. Vậy mà anh nỡ lòng nào thốt lên câu Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi bị lôi đi mất làm Thanh Tranh rầu rĩ cho mối tình 20 ngày năm đó chưa kịp bày tỏ trực tiếp thật lâu. Tám năm sau, anh trở thành tiếu sinh nổi tiếng trong đoàn kịch, còn cô lại là đạo diễn thực tập ở chỗ anh. Lần này cả hai đều thận trọng không dám nhận ra nhau. Tô Phách sợ mình tỏ tình nhanh quá làm cô nương nhà người ta sợ nên anh kiên trì nhích từng bước nho nhỏ. Thanh Tranh vì sợ câu Xin lỗi năm đó nên cứ lảng tránh và vờ không hiểu những hành động của anh. Thời gian tiếp xúc càng lâu, Tô Phách càng cảm mến đạo diễn nhỏ tài hoa của anh, Thanh Tranh cũng thêm yêu mến những diễn viên kịch Côn Khúc vừa tài năng vừa xinh đẹp. Nên khi Tô Phách tỏ tình sau đêm diễn, Thanh Tranh đã đồng ý ngay lập tức. Tác giả giới thiệu về Côn Khúc và một số trích đoạn nổi tiến, tuy không tỉ mỉ nhưng cũng có thể hình dung đôi chút về bộ môn nghệ thuật mang tính ước lệ và xa xưa vẫn còn được duy trì cho đến hiện nay. Truyện hơn 300 trang, thêm 100 trang ngoại truyện, không cao trào, chỉ có không khí ngọt ngào đầy bong bóng hồng và “cẩu lương” rải khắp nơi thôi! *** "Trái tim anh có một lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy." Thế giới này như một hệ thống hình ảnh không ngừng thay đổi, mà anh đứng ở bên ngoài, không biết mình đang ở đâu, vào ngày nào tháng nào. Anh chỉ biết, có một người đời này anh nhất định phải gặp. Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình anh biết rằng, linh hồn anh không hề hoàn chỉnh. Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm anh biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của anh, ký ức anh không muốn quên đi. Trong mơ có cô mà anh đã khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy. Cho tới khi Trình Viên Viên xuất hiện, chỉ cần liếc nhìn một cái, trái tim anh đã dậy sóng. Anh bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay cô. Anh lấy sự dịu dàng dệt nên một tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của cô. "Anh chưa từng hôn ai khác." "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác." "Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời." Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, anh đều muốn luôn luôn ở bên em. *** Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “????????ℎ ????????̀ ????????̂ ????ℎ????́????ℎ, ????????̛????̛̀???? ????????̂́???? ????????????̂̉???? ℎ????̣???? ????????̣????ℎ, đ????̃ ℎ????́???? ????????̣????ℎ ????????̛????̛̀???? ????????̣̂???? ????????̆???? ????????̂̀????. ????????̛̉ ????ℎ????́????ℎ ????ℎ????̂???????? ????ℎ????????̂̀????, ????????́????ℎ ????????́????ℎ ????????̃???????? đ????̛????̛̣????, ????????????̂́???? ????????̀???? ????????́???? ????????́???? ????̆???? ????ℎ????̛????̛̀???????? ????????????̀???? đ????̛???? ????????????̉????, ???????????? ℎ????̉????, ???????? ????????́ ????????̂̀???? ????????ℎ ????ℎ????̂?????????” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh khắc. (Được review bởi fanpage Review Ngôn Tình) Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Thần Em Nuôi Anh - Thiểm Đạm Ngữ
Ninh Tâm - Một cô bé ngây thơ, thuần khiết với vận may cực tốt. Không biết nên cho rằng cô có chí khí hay là ngoan cố nữa khi một mình cặm cụi luyện một acc game lên đến cấp 75 hoàn toàn chỉ nhờ đào quặng và thu thập khoáng sản. Đại Thần trong truyện cũng không phải hoàn toàn như mô típ thông thường, đúng là anh gian manh, anh nhà giàu, anh chơi game giỏi, anh đa tài... có điều sức khỏe lại không tốt, từ nhỏ đã mắc bệnh tim, chẳng biết lúc nào sẽ rời đi. Kha Dĩ Mặc luôn kìm nén, không để bản thân dính quá sâu đến bất cứ điều gì, để không có khổ đau hay nuối tiếc. Thế nhưng không hiểu sao gặp phải cô ngốc Trữ Tâm, anh lại không tự chủ mà muốn che chở, bảo vệ cô, thậm chí mặc kệ sức khỏe của mình để đòi lại công bằng cho cô. Khởi đầu chỉ là thế giới ảo trong game hài hước với bao sự việc cười té ghế của các nhân vật, từ câu đối thoại ngây ngốc của Ninh Tâm, lời nói đơn giản nhưng đầy thâm ý của Mặc Thương (Tên trong game của Kha Dĩ Mặc) đến những vụ “đánh hội đồng” của đám bạn thân trong bang phái. Dần dần tình yêu ngọt ngào nảy mầm dẫn dắt người đọc cùng Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc bước ra đời thường, viết nên một chuyện tình cổ tích. Họ đã cầm tay nhau đến kết thúc hạnh phúc, nơi chúng ta chúc phúc họ vì tình yêu của một cô bé ngốc nghếch ngoan cố chỉ biết cố gắng hết sức mình để hoàn thành tâm nguyện, vì quyết định đánh cược mạng sống của chàng trai để hi vọng một tương lai tươi sáng hơn, để có thể ở bên cạnh bảo vệ người con gái anh yêu. Mời các bạn đón đọc Đại Thần Em Nuôi Anh của tác giả Thiểm Đạm Ngữ.
Trời Sinh Một Đôi - Đông Thanh Liễu Diệp
Tứ cô nương Chân gia tranh cường háo thắng, ích kỷ ham hư vinh… Hao tổn tâm cơ sắp đặt, thiết kế cùng thế tử Trấn Quốc công rơi xuống nước… Sau đó... Một kẻ tham ăn ngay khi Chân tứ cô nương rơi xuống nước đã xuyên vào... *** Trời Sinh Một Đôi là bộ truyện xuyên không, trọng sinh gia đấu vô cùng hài hước, nam nữ chính trong truyện cứ như bị định mệnh trêu đùa. Nhất là nam chính, những gì hắn làm đều gây ra hậu quả hối hận sau này. Hiện tại truyện đã cập nhật hơn 470 chương và đang được bạn trẻ Việt ủng hộ đón đọc. Đông Thanh Liễu Diệp cây bút online đa tài có thể biến tấu một cốt truyện không mấy mới mẻ trở nên hấp dẫn người đọc. Lời văn phong phú, tự do, nội dung vừa hài hước vừa ngược tâm, tại sao trời cho hắn trọng sinh được rồi, cớ sao còn để nữ tử như nàng xuyên không? Ngày hôm đó sao lại muốn bóp cổ nàng chết quách đi? Cũng vì hắn sợ cái tương lai mà bản thân mình trải qua, sợ bị nàng hãm hại đến mất mạng? Chi tiết đó khá hài hước, dù rằng nó đang ngược đấy. Bạn có thể tìm thêm nhiều truyện cùng thể loại tại truyện xuyên không hài. Chuyện kể về hai nhân vật chính là Thế tử La Thiên Trình và Chân Diệu, với tên gọi thân mật một chút thì La Thiên Trình là Cẩn Minh, còn Chân Diệu là Kiểu Kiểu. Phải nói xuyên suốt bộ truyện trời sinh một đôi là hành trình đau khổ vì cười quá nhiều của độc giả, và nam chính. Nào là Thế tử lạnh lùng, lãnh đạm với mọi người, tạo nên một bức tường vững chắc, từ khi có sự xuất hiện của Chân Diệu hiện đại thì tôn nghiêm của hắn như bị vức hết tất thảy. Nói về Thế tử La Thiên Trình trước tiên, hắn có một quá khứ không tốt đẹp, thật ra là tương lai mới đúng. Vì bị những người xung quanh hãm hại, người thân và ngay cả người vợ Chân Diệu của mình, khiến hắn “dứt áo ra đi” khi còn rất trẻ. Sau đó trời thương cho hắn trọng sinh trở về lúc mười mấy tuổi. Với trí nhớ về kiếp trước hắn bắt đầu lên kế hoạch trả thù, và Chân Diệu cũng không thoát khỏi danh sách của hắn. Nhưng Thế tử La Thiên Trình thông minh, mưu mô nào ngờ một Chân Diệu mới hoàn toàn đã xuất hiện vào thời điểm hắn trọng sinh chứ? Đây được xem là điểm dở khóc dở cười với nam chính mà tác giả tạo ra, Chân Diệu ban đầu vẫn còn là Chân Diệu, nhưng mà lúc hai người họ giao tranh lần đầu tiên rớt xuống nước. Chân Diệu hiện đại đã xuyên không, tá thi hoàn hồn vào thân xác Chân Diệu hiện tại, mặt đối mặt cùng hắn dưới nước. Đời nàng lần đầu được nhìn thấy mỹ nam như thế, lại chẳng ngờ tên mỹ nam mặt đen nàng cư nhiên muốn bóp chết nàng? Ấn tượng đầu tiên của Chân Diệu đối với Thế tử La Thiên Trình chẳng khác nào một tên biến thái, cuồng giết người, nam nhân đẹp như họa có khối trí óc không được bình thường. Nói chung là định mệnh mà, tác giả sắp đặt số phận trớ trêu như vậy cũng vì có ý riêng, sau này vì việc của hôm nay hắn muốn ẵm vợ Chân Diệu về nhà là quá trình đi trên con đường gian nan, khổ tận tâm can. Nữ chính Chân Diệu hiện đại là một con người thông minh, khôn khéo, nàng rất biết cách làm vừa lòng người khác. Cho nên rất nhanh lấy được sủng ái từ mọi người trong nhà, chỉ riêng với La Thiên Trình nàng tránh như tránh tà, thấy hắn từ xa đã muốn chạy mất dép. Ấn tượng ban đầu quá xấu dẫn theo một dàn hệ lụy dở khóc dở cười về sau. Còn La Thiên Trình ấy, rõ ràng là chán ghét nàng đến tận xương tủy chỉ muốn giết chết nàng tránh hậu họa sau này. Vậy mà trái tim từ bao giờ không để ý, không nghe lời đã yêu nàng mất rồi. Bất quá mỗi lần định bắt chuyện thì nàng đã cao bay xa chạy, La Thiên Trình ngày đêm đau khổ, nay phải thêm một dạng kế hoạch bắt người vợ về nhà, dù rằng hai người có hôn ước sẵn rồi. Chân Diệu có trốn cỡ nào cũng không thoát khỏi, nhưng hắn lại muốn mang nàng, mang luôn cả tình yêu của nàng trở về bên cạnh cơ. La Thiên Trình rất khó khăn để học cách lãng mạn, vào một ngày trăng thanh gió mát, hay khung cảnh tựa thiên tiên. Nhủ trong lòng sẽ nói và hành động lãng mạn khiến trái tim thiếu nữ của Chân Diệu ngã gục, nhưng lần nào cũng bị Chân Diệu phá nát toàn diện. Không ưa chính là không thích, mà không thích thì sự xuất hiện ấy rất chướng mắt. Ôi, nhiều lần La Thiên Trình bị nàng chọc đến xanh mặt nhưng vẫn mỉm cười nén xuống. Truyện thiên về sủng và hài, thật ra cũng không ngược nhiều đâu. Nói chung là sau này La Thiên Trình cũng hoàn hảo ẵm được Chân Diệu về nhà, nhưng hành trình trở thành thê nô sẽ cho bạn những phút giây không biết sặc. Vì bộ truyện khá dài, vẫn chưa hoàn thành nên có vẻ hơi thách thức khả năng kiên nhẫn của độc giả. Liệu kết cục của họ có viên mãn hay không? *** “Trời sinh một đôi” là một câu chuyện nữ chính xuyên không, nam chính trọng sinh đầy rắc rối, mà nói một cách khác đây chính là quá trình từ rèn giũa biến một “mặt lạnh nam nhân” thành một “thê nô chính hiệu”. Truyện rất hài, bảo đảm mọi người sẽ cười đến bể bụng vì mấy tình huống dở hơi của cặp nam nữ chính nhí nhố ấy. Chẳng là kiếp trước nam chính – Thế tử La Thiên Trình bị hại cho thê thảm nên khi được trọng sinh lại năm mười mấy tuổi đã chuẩn bị tốt kể hoạch trả thù, kể cả người vợ kiếp trước là nữ chính – Chân Diệu. Chàng dụng tâm sắp đặt âm mưu để trả lại cho tất cả những người kiếp trước hại chàng, chàng cũng không tính tha cho Chân Diệu, con người đã kéo chàng vào đường chết. Nhưng nào ngờ, Chân Diệu đã không còn là Chân Diệu của kiếp trước nữa rồi. Nàng vốn là cô gái hiện đại, lại xuyên không đến đây. Trận giao đấu đầu tiên của hai người là khi họ cùng nhau rơi xuống hồ nước. Chính lúc đó La Thiên Trình đã trọng sinh và Chân Diệu cũng xuyên không tới đúng lúc đó. Khi La Thiên Trình nhìn thấy Chân Diệu chỉ muốn bóp chết nàng cho rồi. Chính vì vậy nên ấn tượng của Chân Diệu với thế tử La chính là tên biến thái, cuồng sát. Đây chính là cục đá cản đường trong con đường theo đuổi vợ gian nan của La Thiên Trình. Về sau không biết bao lần La Thiên Trình phải hối hận xanh ruột vì hành động hôm nay nữa… Nữ chính bằng sự thông minh, khéo léo mà lấy được sủng ái của những người trong nhà, nhưng đối với La Thiên Trình thì nàng né từ xa rồi, nàng tránh như tránh tà vậy. Khổ là hôn ước giữa hai người đã định rồi nên dù có né như thế nào hai người vẫn bị kéo về với nhau. Nói đến La Thiên Trình là cả một câu chuyện dài. Rõ ràng là chán ghét Chân Diệu vậy mà không biết tự bao giờ chàng lại bắt đầu để ý, quan tâm nàng chứ. Mà ấn tượng của Châu Diệu về thế tử La đâu phải tốt đẹp gì, bởi vậy quá trình ôm được mỹ nhân về nhà cũng không phải ngày một ngày hai. Quá trình thay đổi ấn tượng của La Thiên Trình phải gọi là khổ tận cam lai. Bị Chân Diệu làm tức điên cũng chỉ có thể nghẹn xuống mà thôi. Buồn cười nhất là mấy cảnh anh nam chính mãi mới xây dựng được một khung cảnh lãng mạn thì suốt ngày bị nữ chính phá game. Lúc chàng bị thương nặng không đi được nên nàng phải cõng. Chàng vừa đau lòng vừa xúc động đến không nói nên lời. Ai ngờ … “Kiểu Kiểu” (nhũ danh của Chân Diệu) “Ừ” “Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt” “Ta vẫn luôn sống tốt mà Cẩn Minh, sau này chàng nên ăn ít một chút đi” (nhũ danh của La thế tử) La thế tử: … Đúng là “Trời sinh một đôi” mà, chả ai hợp với đối phương hơn nữa. Truyện rất hài, sủng nữa chỉ là chưa hoàn nên ai muốn nhảy hố thì cứ nhảy, ai chưa dám thì cứ lưu truyện vào mai mốt chờ hoàn rồi đọc.   Mời các bạn đón đọc Trời Sinh Một Đôi của tác giả Đông Thanh Liễu Diệp.
Thịnh Thế Phong Hoa - Vô Ý Bảo Bảo
Bạch gia Thừa tướng phủ tam tiểu thư Bạch Phong Hoa, nói chuyện lắp bắp, làn da ngăm đen, trời sinh tính tình yếu đuối, tư chất thấp kém, khắp nơi bị người ta cười nhạo khi dễ. Nàng yêu phải đệ nhất mỹ nam thiên tài Nam Hoa Vương phong lưu phóng khoáng, thậm chí yêu đến quên mình. Tại một đêm yến hội, nàng vì Nam Hoa Vương đỡ một kiếm của thích khách, suýt chút nữa mất mạng. Khi Bạch Phong Hoa tỉnh lại, đối mặt với hết thảy trò vui này, trong ánh mắt lại tràn ngập giọng mỉa mai cùng cười nhạo. Đáy mắt ở chỗ sâu nhất lóe ra sự cuồng vọng không kiềm chế được. Nam Hoa Vương “Hảo tâm bố thí” cưới Bạch Phong Hoa về làm sườn phi để báo đáp. Phái người đi đưa tín vật đính ước lại bị Bạch Phong Hoa gọi người đánh thành đầu heo ném ra khỏi Thừa tướng phủ! Kế tiếp, Bạch Phong Hoa làm cho người ta nhận thức được cái gì mới là “Ăn chơi trác táng” đích thực. Những kẻ trước kia cười nhạo nàng, khi dễ nàng, đánh, toàn bộ đánh. Nhìn thấy không vừa mắt, cũng đánh! “Ngang ngược, ỷ thế hiếp người”, được nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Mấy kẻ đó bị đánh đến không biết trời đất, gào khóc thảm thiết, lại quên mất rằng một kẻ tư chất thấp kém như nàng làm sao có thể đánh bọn họ thành đầu heo! Thiên tài Nam Hoa Vương rốt cục đấu không lại nàng, lúc này mọi người mới thấy kinh hãi. Thì ra, Bạch Phong Hoa mới là thiên tài chân chính! Trước kia Bạch Phong Hoa vì không muốn nổi bật hơn người trong lòng – Nam Hoa Vương, nàng liền giấu đi ánh hào quanh của chính mình. Mà ngày nay, nàng đem hào quang vạn trượng, tạo ra một hồi thịnh thế Phong Hoa! Đây không phải là một thế giới ma pháp cùng đấu khí, chỉ có chiến khí. Dựa vào ý chí chiến đấu của chính mình để kích thích sức chiến đấu. Tại đây, một thế giới thần kì, Bạch Phong Hoa làm thế nào để lật sông núi? Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Phong Hoa của tác giả Vô Ý Bảo Bảo.
Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi
Sách Nói Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11   Cô là con bài chủ chốt, quân sư kinh tài tuyệt diễm nhất của sở quân tình số 11 cục bảo an, chuyên thu thập tình báo, sắp đặt kế hoạch, bố trí người ám sát chủ lực các quốc gia đối địch, trong bày mưu nghĩ kế, ngoài quyết chiến quyết thắng, có thể nói là ‘Định Hải Thần Châm’* của cục.   *Định Hải Thần Châm = nhân vật quan trọng không thể thiếu. Bắt nguồn từ việc Định Hải Thần Châm chính là bảo vật trấn biển của Đông Hải Long Vương trong ‘Tây Du Ký’   Hắn là phiên vương lãnh đạm nhất hoàng triều Đại Hạ, tài hoa hơn người nhưng luôn ẩn nhẫn che giấu. Hắn âm thầm sắp xếp, nhiều năm trù tính bố trí nhân mã ẩn núp ở khắp mọi nơi, một khi động thủ sẽ khiến trăm ngàn kẻ phơi thây, có thể nói là mầm mống đại họa cho người ngồi trên thượng vị của đế quốc.   Lính đặc công ở hiện đại xuyên qua đến chế độ áp bách nô lệ cực kỳ hà khắc.   Yến thế tử kinh tài tuyệt diễm gặp tai họa cửa nát nhà tan. Bọn họ có nên sóng vai vung đao mở đường máu? Đồng hoạn nạn, chung đau khổ, nhẫn nhục cầu sinh, họa phúc cùng hưởng, ai bảo thời loạn thế không thể có được hạnh phúc cả đời*?   *Nguyên văn là ‘Tương nhu dĩ mạt’ = điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.   “Chỉ cần còn sống là đủ. Sao phải sợ sống không bằng chết, nhất định phải sống sót, đừng quên bản thân còn rất nhiều tâm nguyện phải thực hiện.” Bộ sách đã được chuyển thể thành bộ phim Hoàng Phi Đặc Công Sở Kiều Truyện.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 của tác giả Tiêu Tương Đông Nhi.