Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

27 Nhát Dao Bí Ẩn - Minh Nguyệt Thính Phong

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời tiết ban ngày rất nóng, buổi tối có phần mát mẻ dễ chịu hơn. Bây giờ là chín giờ tối, cái nóng ban ngày đã kéo đi hết, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, trên đường lớn xe cộ qua lại, vô cùng tấp nập. Con hẻm vắng vẻ ở đường Tiểu Nam lại rất yên tĩnh, con hẻm nhỏ hẹp có tường cao che chắn, mát mẻ dễ chịu, dây leo xanh tốt bám trên vách tường, trong bóng tối cố vươn mình ra ngoài, khiến cho bầu không khí mát mẻ có thêm vài phần tối tăm, quỷ dị. Phía sâu trong con hẻm, dưới một cột đèn đường mờ mờ, một người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, ngồi bên cạnh ông ta là một cô gái mặc váy trắng, trên tay cô đang cầm một con dao găm, giơ lên thật cao, đâm xuống, lại giơ lên, lại đâm xuống, đâm từng nhát từng nhát lên cơ thể người đàn ông kia. Máu bắn tung tóe, trên người, trên mặt, trên cánh tay của cô gái tất cả đều là máu. Máu trên cơ thể người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia cũng chảy thành một mảng lớn đỏ tươi, cánh tay gầy yếu của cô gái đã không còn sức lực, tốc độ giơ dao lên càng ngày càng chậm, trên mặt cô gái toàn là mồ hôi, nhưng cô vẫn rất cố chấp tiếp tục đâm từng nhát từng nhát. Một người đi đường đi vào con hẻm, định đi đến căn gác cũ ở phía bên kia đường, vừa đi đến, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ta sợ ngây người, thét lên, sau đó quay đầu bỏ chạy. Mười phút sau, tiếng còi báo động từ xa tiến đến, vài người cảnh sát cầm súng chạy vào con hẻm trên đường Tiểu Nam, cô gái mặc váy trắng đã ngừng tay, giống như một con rối ngây ngô ngồi ở đó, tiếng cảnh sát hét lên, cô mờ mịt quay đầu, ngạc nhiên, giống như vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Cảnh sát tiến về phía cô gái, họng súng chỉa về phía cô, hét to bảo cô bỏ con dao xuống, giơ tay lên. Cô gái chớp mắt vài cái, giống như vừa mới tỉnh lại, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhìn họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình, cúi đầu xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn máu trên tay mình, con dao rơi xuống đất, cô thấy quần áo của mình toàn là máu, vẻ sợ hãi nhanh chóng lan ra khắp gương mặt, cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông bị đâm trông rất đáng sợ nằm bên cạnh mình. Hai mắt cô gái mở to, vô cùng kinh khủng, nắm tóc của mình điên loạn thét chói tai... *** Có lẽ cái tên Minh Nguyệt Thính Phong không còn xa lạ gì với mọi người nữa, nhưng trước giờ mọi người hay biết đến chị ấy ở thể loại truyện hài hước, vui vẻ, cười đau cả bụng. Lần này, Tiểu Phong của chúng ta sẽ thử sức ở thể loại mới, thể loại trinh thám, điều tra phá án, một vụ án vô cùng bí hiểm hehehe. Mèo tin chắc mọi người sẽ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, gặp vô số bất ngờ không thể nào đoán được. Bảo đảm không làm mọi người thất vọng. *** Hàn Trạch Thành đem một loạt ảnh chụp đến trước mặt của cô: "Dương Thục Phương, ngày đó sau khi cô rời khỏi cục cảnh sát, đánh xe lái một vòng lớn, sau đó đến đình nghỉ mát ở công viên trung tâm chờ nửa giờ, lại lục lọi mọi ngóc ngách cùng với tiệm trà gần đó một lượt, sau cùng lại đến con hẻm ở đường Tiểu Nam, tìm kiếm khắp con đường khoảng một giờ đồng hồ. Con đường này, chính là con đường xảy ra án mạng cũng là nơi cô đã hẹn gặp Vương Duệ. Xin lỗi tôi đã nói dối, không có sổ gì chép gì cả, để cô chạy không một chuyến. Tôi nghĩ chuyện cũ chắc là thế này. Vương Duệ dùng tình nhân bên ngoài để tống tiền Lý Hải, cô rất tức giận, nhưng mà không phải vì chuyện anh ta có tình nhân bên ngoài, dù sao thì chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, hôn nhân của hai người ban đầu vốn là vì lợi ích. Cô không thể để chuyện tai tiếng này ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cô nhận chuyển phát nhanh, lại xem bưu kiện của Lý Hải, vậy nên cô quyết định tự mình xử lý việc này. Cô cho Vương Duệ tiền, nhưng ông ta còn muốn dây dưa không buông, mà Lý Hải lại muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình, cô đương nhiên cũng không thể nào chấp nhận việc này. Cô biết Vương Duệ và Liêu Tiểu Tình qua sự kiện kia, cô nghĩ có thể lợi dụng chuyện đó. Vậy nên ngày 17 tháng 5, cô hẹn Vương Duệ gặp nhau ở công viên trung tâm, dẫn ông ta đến quán trà nói chuyện, nhân cơ hội đó bỏ thuốc Vương Duệ. Sau khi đánh thuốc mê ông ta, cô tiếp tục đến nhà Liêu Tiểu Tình, thôi miên cô ấy, đem cô ấy và Vương Duệ đến con hẻm ở đường Tiểu Nam. Ngay sau đó, xảy ra chuyện một thiếu nữ yếu đuối vì thù hận chính tay đâm kẻ thù 27 nhát dao." Hàn Trạch Thành đem bức di thư Liêu Tiểu Tình viết trong lúc bị thôi miên ra: "Liêu Tiểu Tình bị bệnh, cô ấy một lòng muốn tiếp nhận điều trị, phương pháp trị liệu khiến cô ấy không ngừng nghĩ đến chuyện vui vẻ, mà chuyện khiến cô ấy vui vẻ nhất chính là năm 2011 cô ấy và người đàn ông mình yêu sẽ kết hôn, năm 2011, Tiểu Tình 27 tuổi, cô ấy mong chờ đến 27 tuổi, trước đó, vì là ngoại tình, cô ấy không thể nào tiết lộ ra ngoài. Cô thôi miên Liêu Tiểu Tình, trạng thái cô ấy thả lỏng mới tiến hành được, vậy nên trong tiềm thức của cô ấy, sẽ thêm vào dấu ấn của hạnh phúc. Cô thôi miên cô ấy cầm dao đâm Vương Duệ, cô ấy đâm 27 nhát, cô thôi miên để cô ấy viết di thư, cô ấy lại vẽ thêm đóa hoa 27 cánh. Lúc cô ấy bị cô dùng phương pháp đáng sợ này khống chế, hạnh phúc cô ấy mong chờ cũng trở nên xa vời. Cô thật là tàn nhẫn." Dương Thục Phương cười lạnh: "Cảnh sát Hàn viết tiểu thuyết sao? Kể chuyện rất dễ nghe, tôi không biết 27 nhát dao, đóa hoa 27 cánh gì cả, tôi chỉ đến trung tâm trị liệu đúng một lần đó, nếu còn chưa thỏa mãn, tôi là vì bảo vệ chồng tôi, bảo vệ gia đình tôi, tôi không muốn anh ấy ngồi tù. Anh nói cái con đường gì đó, cũng là chồng tôi nói cho tôi biết." "Tối ngày 17 tháng 5, chồng cô hẹn Liêu Tiểu Du đi ăn, nói chia tay. Sáu năm trước anh ta khâm phục cô gái tên Liêu Tiểu Du, lại không ngờ vài năm sau lại yêu vẻ điềm đạm đáng yêu của cô em gái Liêu Tiểu Tình, Liêu Tiểu Tình có vẻ yếu đuối mà Liêu Tiểu Du và cô không có, khiến cho anh ta cảm thấy được mình trở thành chỗ dựa, vậy nên anh ta yêu, anh ta nói anh ta muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình. Năm 2011 là năm mà con của hai người đã tròn 18 tuổi, trong thỏa thuận trước khi cưới của hai người có ghi khi con hai người được 18 tuổi thì có thể phân chia tài sản, nói cách khác sau thời gian này anh ta có thể ly hôn, anh ta không cần phải gìn giữ gia đình nữa. Cô đương nhiên sẽ hận Liêu Tiểu Tình, trong mắt cô nhìn thấy một cô gái tâm thần sắp cướp chồng của mình. Mà Liêu Tiểu Du cũng giống vậy, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy, kết quả người được hưởng lợi lại là em gái mình. Cho nên sau bữa cơm hôm đó cảm thấy bực tức, người phục vụ ở nhà hàng đó đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đôi nam nữ làm cho nơi buôn bán của họ bị một phen long trời lở đất, cho nên, Liêu Tiểu Du và chồng của cô không có mặt tại hiện trường. Còn cô, theo điều tra của chúng tôi ở quán trà, hôm đó cô và Vương Duệ nói chuyện rất nhỏ, phục vụ ở quán trà không nhận ra hai người, nhưng mà quầy thu nhân ở quán trà đó có cameras, ghi lại hình ảnh của cô và Vương Duệ. Vậy nên, đừng nói chồng cô nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện, đều do một tay cô bày ra. Cô hận Liêu Tiểu Tình, cô lại biết làm cách nào khống chế cô ấy, cô lấy lý do đến trung tâm trị liệu thăm bạn học cũ để tiếp cận cô ấy, bày tỏ ý tốt, làm cho Liêu Tiểu Tình tin rằng cô thông cảm và ủng hộ mối quan hệ của cô ấy và Lý Hải, lại không hề nghi ngờ rằng cô mượn lý do này để nhằm mục đích mượn dao giết người." Dương Thục Phương cứng nhắc ngồi một chỗ, không nói gì. Hàn Trạch Thành bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Phàm vui vẻ ôm tập hồ sơ chen vào, lần đầu tiên thành công phá được án tử, tâm trạng cô rất tốt. "Liêu Tiểu Tình trải qua việc này, e rằng phải điều trị lại mấy năm, nhưng mà bác sĩ Trình rất tự tin khẳng định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy." Hàn Trạch Thành gật đầu, trông thấy Liêu Tiểu Du đứng chờ ở xa xa. "Cảnh sát Hàn, bảng ghi chép còn phải làm bao lâu, tôi muốn dẫn em gái mình về." Hàn Trạch Thành không đáp, ngược lại nói: "Em gái cô không hề bước ra khỏi cổng, cô làm sao không biết Dương Thục Phương tiếp cận cô ấy? Cô tin rằng vợ của người đàn ông kia thật sự có ý tốt sao? Cô ấy là em gái cô, cô ấy không nghĩ nhiều như mấy người, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng là em gái cô." Anh nói xong không thèm để ý đến cô ta, đi mất. Phía sau lưng anh, Liêu Tiểu Du đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mấy ngọn đèn trên hành lang chiếu vào người cô ta, kéo ra cái bóng thật dài. Hạ Phàm nhìn Liêu Tiểu Du một chút, bước nhanh đi theo Hàn Trạch Thành. Cô theo anh lên lầu, dọc đường còn nói: "Tôi vừa thấy con trai Lý Hải, dáng dấp rất giống mẹ nó. Anh nói, Lý Hải còn có thể cưới Liêu Tiểu Tình không?" "Ai biết được, đổi lại là tôi, rất khó." "Vì sao?" "Nếu như Dương Thục Phương không gặp chuyện không may, hắn còn có thể theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng vì tình yêu của hắn mà Dương Thục Phương làm ra những chuyện như vậy, còn phải đối mặt với lao tù, hắn phải ăn nói thế nào với con của mình? Cuộc hôn nhân này sao có thể tiếp tục được nữa?" "Nói cho cùng, Liêu Tiểu Tình vẫn là người đáng thương nhất, mong rằng đến lúc cô ấy 27 tuổi, thực sự có thể có được hạnh phúc." "Mỗi người đều có câu chuyện của họ, Hạ Phàm, cô là người giàu tình cảm, làm cảnh sát sẽ rất cực khổ." "Cảnh sát Hàn, bây giờ nghĩ lại, anh thật là một cảnh sát tốt." .... Mời các bạn đón đọc 27 Nhát Dao Bí Ẩn của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đêm Của Bầy Rối - R. L. Stine
Đọc rồi, ta nghĩ… Các em đã đọc xong cuốn truyện nhỏ rồi phải không? Em thấy những gì? Phải chăng đây đúng là câu chuyện lạ lùng của một ngôi nhà của những người tí hon. Nếu em cho là phải, thì cũng… được thôi! Nhưng được mà chưa đúng. Thật ra chuyện trong sách là chuyện khoa học mà lại là khoa học vui đấy. Chuyện vui thì rõ rồi. Em có thấy câu chuyện thật là sinh động, mà rất hợp với trẻ em. Chuyện trong nhà, chuyện thu dọn bàn ghế, sách vở, chuyện làm các món ăn, chuyện học hành ở lớp ở trường. Ít có một cuốn sách nào sôi nổi, linh hoạt như ông Stine đã kể cho chúng ta nghe. Rất hợp với đối tượng trẻ em, hợp với cả hoàn cảnh sinh hoạt của các em nữa. Trẻ em thích sôi nổi, mà cũng thích ly kỳ. Kể chuyện ly kỳ mà phải khai thác kho tàng các truyện thần tiên hay truyện hoang đường quái đản thì cũng hay, nhưng khai thác ngay trong cuộc sống của các em, trong tâm hồn và tính khí của các em nữa, thì lại càng hấp dẫn. Cách viết của Stine là đi theo cái hướng ấy. Đọc truyện, em thấy gần gũi, tức là tác giả đã thành công rồi. Còn sự ly kỳ nữa! Cần phải ly kỳ mới sinh động. Em đã có lần nào được đi xem những trò ảo thuật chưa? Các trò ảo thuật thường có những sự biến hóa khiến chúng ta ngạc nhiên mà thích thú. Có cả những sự ngạc nhiên đi đôi với sự kinh hoàng. Có những trò xiếc bỏ con người vào hòm, dùng dao đâm ngược đâm xuôi, khiến cho ta phải rùng rợn, nhưng sau cùng, con người làm vật thí nghiệm ấy vẫn cuối cùng hiện ra, không suy suyển gì cả. Vậy thì một cái bóng đèn va vào đầu, hàng chục cuốn sách va vào mặt, vào lưng v.v…, thì có gì là lạ! Ngay trong sách, tác giả đã nói cái gác của nhà này: “Thật sự là cả một bảo tàng ảo thuật” kia mà. Hai chị em Jill và Freddy, xem là điều kinh lạ, nhưng bà mẹ chỉ thấy đó là chuyện vật nhau, là trò tung hứng của trẻ em mà thôi! Còn ông bố thì lại thích chế giễu hơn. Ông đã đeo kính vào và bảo rằng qua cặp kính ông thấy bao nhiêu điều kỳ quặc. Cái tài của Stine là ở chỗ, tác giả đã dựng cảnh rất khéo, đã tưởng tượng rất tài tình, làm cho chúng ta cứ tưởng như là có thực. *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn Hợp Chất Màu Da Cam Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Cái Đầu Người Khô Đêm Của Bầy Rối Chúng Từ Phương Đông Tới ... Mời các bạn đón đọc Đêm Của Bầy Rối của tác giả R. L. Stine.
Bóng - Satoh Sai
Hay chuyện bóng bay và những cái dây thòng lọng. Dựa trên oneshot kinh dị "Bóng bay treo cổ" của Ito Junji. *** Tôi thấy chúng ở khắp mọi nơi. Chúng bay lơ lửng trên không như những quả khinh khí cầu. Những trái bóng bay mang khuôn mặt giống con người y xì đúc. Tôi đã thấy "quả bóng" của bạn bè tôi, ông bà tôi, bố mẹ tôi, thậm chí là, cả tôi nữa. Chúng biết nói... Mời các bạn đón đọc Bóng của tác giả Satoh Sai.
Mê Lộ Quán - Yukito Ayatsuji
Nghe nói, loài người xây dựng mê cung vốn để trừ tà. Người Trung Quốc thời xưa cho rằng ma quỷ chỉ có thể đi theo đường thẳng, vì vậy họ thường xây tường thành có hai lớp với hai cửa ra vào nằm lệch nhau, ở giữa là các lối đi uốn lượn. Còn người Anh cổ thì vẽ các hoa văn kiểu mê cung trên bậc thềm cửa chính, nhằm đề phòng ma quỷ xâm nhập. Lấy ý tưởng từ câu chuyện quái vật mình người đầu bò Minotaur bị nhốt vào mê cung trong thần thoại Hy Lạp, Nakamura Seiji đã thiết kế nên Mê Lộ Quán. Công trình kiến trúc dưới lòng đất này xứng đáng là một trong những kiệt tác xây dựng. Nhưng nó cũng kế thừa cái dớp chết chóc lạ kì bắt đầu từ Thập Giác Quán và Thủy Xa Quán, tiếp tục trở thành hiện trường của sát nhân hàng loạt. Vào một ngày cuối xuân, 4 nhà văn tập trung ở đây, tham gia một cuộc thi viết truyện trinh thám lấy bối cảnh Mê Lộ Quán với người bị hại chính là tác giả câu chuyện. Đề bài rất kích thích, đúng không? Và kích thích hơn nữa là, các nhà văn đó đều lần lượt bị sát hại, đúng như cách thức mô tả trong tác phẩm của họ. Xây mê cung, ý định ban đầu là để trừ tà, nhưng qua tay kiến trúc sư tài ba Nakamura, cuối cùng đã biến thành nơi tạo nên đủ điều tà ác… *** Thập Giác Quán (1987) là cuốn tiểu thuyết đầu tay thuộc thể loại trinh thám cổ điển của nhà văn Yukito Ayatsuji. Tác phẩm nằm trong series Quán: Thập Giác Quán – 1987; Thủy Xa Quán – 1988; Mê Lộ Quán – 1988; Hình Quán – 1989; Chung Biểu Quán – 1991; Hắc Miêu Quán – 1992; Hắc Ám Quán – 2004; Kinh Hoàng Quán – 2006  Kỳ Diện Quán – 2012. *** Thứ Sáu, ngày 2 tháng Chín năm 1988. Sau trận ốm dai dẳng, Shimada đang nằm nhà dưỡng sức thì nhận được một cuốn sách. Bìa sách có màu tím oải hương, tím đinh hương, tím hoa lan hay… Shimada nghĩ đến vài màu nhưng vẫn chưa biết màu nào chính xác nhất, nói chung thì nó là màu tím nhạt. Sách được đóng khổ shinsho*. Mặt trước in một khung vuông có viền cùng màu với bìa, nằm nghiêng 45 độ ngay chính giữa, bên trong vẽ một cái đầu bò đen sì nhô ra khỏi phông nền đỏ thâm trông như một biển máu. Góc trên bên phải khung là tên sách, bên trái khung là tên tác giả, cả hai dòng chữ đều được in dập nổi: MÊ LỘ QUÁN Shishiya Kadomi Đai sách là một dải bìa xanh lá cây sẫm. Dưới dòng ‘Ấn phẩm mới ra tháng này, tiểu thuyết của Kitansha’ in những chữ đậm màu trắng kiểu Gothic rất bắt mắt: Tác phẩm trinh thám  chính cống mới ra mắt Sẽ phơi bày sự thật về “ÁN MẠNG MÊ LỘ QUÁN” Rõ vớ vẩn… Shimada vừa nghĩ ngợi vừa lật đến bìa cuối. Gần đây ngôn từ quảng cáo cho loại sách này càng ngày càng lố. Nghe nói hiện nay tiểu thuyết rất ế ẩm, song thể loại trinh thám tung ra vẫn chiếm được thị phần nhất định. Có điều, phải nói thật rằng, sau khi đọc một lượng lớn tác phẩm được bày bán trong hiệu sách, Shimada thực sự hoang mang vì chẳng biết nó đang viết về cái gì. Các nhà xuất bản cứ liên tục cho ra hàng mớ truyện nhưng nội dung lại rất sơ sài, khiến cho độc giả thất vọng rồi giã từ tiểu thuyết trinh thám…   Mời các bạn đón đọc Mê Lộ Quán của tác giả Yukito Ayatsuji.
Điện Thoại Di Động - Stephen King
Cell (Điện thoại di động) - tiểu thuyết mới của “ông vua” truyện và phim kinh dị Stephen King - dẫn đầu bảng xếp hạng sách bán chạy tại Mỹ chỉ sau hai tuần xuất bản. Điện thoại di động là một cuốn tiểu thuyết kinh dị khải huyền của tác giả người Mỹ Stephen King, xuất bản năm 2006. Câu chuyện theo sau một nghệ sĩ New England đang đấu tranh để đoàn tụ với đứa con trai nhỏ của mình sau khi phát sóng tín hiệu bí ẩn trên mạng điện thoại di động toàn cầu.  Truyện kể về những người sau khi nói chuyện qua điện thoại di động trong một khoảng thời gian nhất định sẽ bị một xung động bí ẩn truyền từ chiếc điện thoại biến họ thành những kẻ cuồng sát. Stephen King năm nay 59 tuổi, là tác giả của 40 quyển sách, trong đó nhiều quyển được dựng thành phim. Điều thú vị là ngoài đời ông không hề sử dụng điện thoại di động. *** Stephen King (sinh ngày 21 tháng 9 năm 1947) là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm. Những cốt truyện kinh dị và lối viết đa dạng của King đã giúp giới phê bình chấp nhận thể loại kinh dị giả tưởng là một thành phần của nền văn học trong thế kỷ 20. Cuối năm 2006, tổng số sách ông đã bán có khoảng 350 triệu cuốn. Stephen King là người đi tiên phong trong việc xuất bản "sách điện tử" (e-book) trên mạng internet. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học, kể cả giải Hugo cho tác phẩm Danse Macabre (1980) và Giải thưởng Tưởng niệm O. Henry cho truyện ngắn The Man in the Black Suit (1994). Tác phẩm mới nhất của ông là The Dark Tower, đã đạt mức bán chạy nhất nhiều tuần liền. Hầu hết tất cả các tác phẩm của ông khi tung ra đều đạt mức bán chạy nhất, nhưng có người gọi ông chỉ là một kẻ "viết truyện rùng rợn", như một cách chê bai thể loại văn học bình dân. Một số tác phẩm của Stephen King đã được dịch, xuất bản tại Việt Nam: Điện Thoại Di Động Lái Xe Bự Người Đàn Ông Vận Đồ Đen  Năm 1922, năm ác báo Dặm Đường Xanh (Dặm Xanh) Kéo Dài Công Bằng - Cuộc Hôn Nhân Êm Ấm Nó Tên Sát Nhân Mercedes ... *** Đây là lần thứ hai, nền văn minh trôi vào một kỷ nguyên đen tối trên một dòng sông máu, một chuyện không khiến người ta quá ngạc nhiên, nhưng với một tốc độ mà ngay cả những người dự đoán tương lai bi quan nhất cũng không thể ngờ tới. Có vẻ như thảm họa đã chờ sẵn ở đó và chỉ chờ dịp để ra tay. Vào ngày mùng Một tháng Mười ấy, Chúa đang ngự ở trên trời, thị trường chứng khoán đứng ở mức 10.140 điểm, và phần lớn máy bay đều đúng giờ (trừ những chiếc cất cánh và hạ cánh tại Chicago, và chuyện đó chẳng có gì là lạ). Hai tuần sau, bầu trời lại một lần nữa thuộc về lũ chim và thị trường chứng khoán trở thành chuyện của quá khứ. Đến ngày lễ Hallowen, tất cả các thành phố lớn, từ New York tới Moscow, đều nồng nặc mùi hôi thối, và thế giới văn minh mà người ta từng được chứng kiến đã trở thành dĩ vãng. ... Mời các bạn đón đọc Điện Thoại Di Động của tác giả Stephen King.