Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Converter: Ngocquynh520 Edit: Team TieuKhang [Dung Hoàng + coki + Bồ Công Anh] Nội thất, máy điều hòa, internet đều có đủ cả, cần người ở chung. Không có nhu cầu vui lòng đừng làm phiền. Mẫu tin đăng tải cho thuê phòng ở trên mạng cùng thành phố, một tin tức cho mướn phòng được đăng tải trên internet, Khiến Giang Diệc Hãn xông vào thế giới của Vãn Vãn, Cũng hoàn toàn thay đổi cuộc sống trạch nữ đơn điệu của cô. Gần gũi lâu ngày, tình cảm đã dần dần chớm nở trở thành sự thật, Chỉ là, dù cho Vãn Vãn có là chú Koala chậm chạp trì độn cỡ nào đi nữa, rồi cũng có một ngày cô sẽ hiểu ra rằng, Anh chỉ lợi dụng cô để trốn tránh người con gái khác, Tổn thương ấy như là kim châm vào người, dù phải mất rất lâu cô mới có phản ứng, thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn, Dù có yêu sâu đậm đến đâu, một ngày nào đó, cô cũng phải dốc cạn dũng khí để nói với anh: Không yêu xin đừng quấy rầy! *** Thể loại: Hiện đại thực tế, nam chính phóng viên - nữ chính nhà văn, có chút thanh xuân, #ngược tâm, HE Độ dài: 37 chương Tình trạng: Hoàn edit ---------------- Cuộc sống của Hạ Vị Vãn vốn đang rất yên bình. Sau khi cha mẹ mất đi, cô chính thức sống cuộc đời của một trạch nữ. Tốt nghiệp rồi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, viết sách và trở thành một tác giả lớn đầy bí ẩn. Rồi bỗng một ngày, người đàn ông tên Giang Diệc Hãn xông vào cuộc đời của cô, à mà không, chính xác thì phải là xông vào căn nhà của cô trước mới đúng. Chuyện là thế này, người bạn vẫn luôn ở cùng phòng với cô trước kia “sắp” được bạn trai cầu hôn nên muốn dọn ra ngoài, thế nên Hạ Vị Vãn mới đăng một mẩu tin rao vặt về việc tìm người cùng thuê phòng. Dòng đời xô đẩy thế nào mà người đến lại là một người đàn ông, còn là một người đàn ông đẹp trai và đầy khí chất nữa. Mặc dù biết nam nữ cùng thuê là không tiện(hon nhan bat ngo), nhưng hoàn cảnh của anh hiện tại không cho phép anh quay đầu, thế là nhắm mắt nhắm mũi xông vào thôi. Nhưng cũng rất may, người ở cùng anh là một cô gái vô cùng lặng lẽ, không hề giống với kiểu bèo nước gặp nhau không cười thì cũng phải nhìn xã giao lấy một cái. Anh vào ở đã gần ba tháng mà chẳng gặp được cô thêm lần nào ngoài lần đầu tiên ra mở cửa. Bản chất tò mò của phóng viên cộng thêm tính tình cũng không phải dạng hiền lành gì, Giang Diệc Hãn liền bày đủ trò để “dụ” con ốc sên cùng nhà chui ra khỏi vỏ. Ví dụ như anh sẽ ngồi lì ở phòng khách khiến cô phải nhịn đến mức sắp vỡ bàng quang, hoặc anh sẽ đóng hết cửa phòng rồi... khui sầu riêng! Nhưng mà cuối cùng, con ốc sên nhà anh dù sắp chết sặc cũng kiên quyết không ra khỏi phòng. Điều đặc biệt chính là cô không hề có bất cứ một sự khó chịu hay phàn nàn nào đối với sự “cẩu thả” cố tình của anh. Nếu như truyện cổ tích Việt Nam có một cô Tấm trong quả thị, thì Hạ Vị Vãn có thể được ví giống như vậy. Hằng ngày, Giang Diệc Hãn ra khỏi nhà vứt lại một đống các thứ bừa bộn thế nào thì khi anh quay về, căn nhà lại sạch bóng. Cảm giác này, thật sự rất… khó tả. Vừa thoải mái, lại vừa khiến anh tò mò. Thế là, Giang Diệc Hãn phải dùng đến khổ nhục kế, quả nhiên cô gái nhỏ đã lọt hố mà không mảy may nghi ngờ. Và sau lần ấy, họ mới thực sự bắt đầu “sống chung”. Đừng vội hiểu lầm nhé, sống chung ở đây chỉ là hai người vẫn sống cùng nhà nhưng không theo kiểu quái dị như trước kia mà thôi, nghĩa là Hạ Vị Vãn không còn cố tình né tránh Giang Diệc Hãn nữa. Thật ra, anh không hề biết rằng, sở dĩ Hạ Vị Vãn tránh gặp mặt anh bởi vì cô đã nhận ra anh ngay từ ngày đầu tiên. Đời vốn dĩ là lắm chuyện bất ngờ như vậy đấy. Hạ Vị Vãn không hề biết rằng người mình thầm mến suốt một quãng thời gian dài cho đến tận bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này. Thế nhưng, cô không hề có hy vọng hay bất cứ ảo tưởng gì. Cho dù cô vẫn giữ chiếc áo của anh ngày ấy, cho dù cô vẫn nhớ như in những lần gặp gỡ hiếm hoi ngày ấy, thì cô vẫn tỉnh táo hiểu một điều rằng, anh chưa bao giờ để ý đến cô. Lúc trước cũng vậy mà bây giờ cũng vẫn vậy. Hạ Vị Vãn không trách anh, bởi vì cô đã thay đổi rất nhiều. Ngày ấy cô là một cô gái mập mạp không có gì nổi bật, còn anh đã có bạn gái. Việc một cô gái thầm thích ai đó là chuyện rất bình thường, đặc biệt khi mà đó là người đã từng giúp đỡ mình, không chê bai cười nhạo mình như những người khác. Nếu như sự yêu thích của Hạ Vị Vãn đối với anh khi đó xuất phát từ sự cảm kích, từ ngoại hình và khí chất của anh, thì bây giờ tình cảm ấy đã nâng lên một mức cao hơn như vậy nữa. Anh lại cứu cô, lại quan tâm và chăm sóc cô, khiến cho cô cảm thấy hình như cô lại có thêm một chút hy vọng. Có một sự thật mà ai cũng biết, trong một mối quan hệ, người nào đặt tình cảm vào nhiều hơn thì cũng sẽ phải nhận lấy nhiều khổ não hơn. Khi Giang Diệc Hãn chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Vị Vãn, cũng chính là lúc cô bắt đầu nhận lấy những dằn vặt này. Cô rất vui vì mình được toại nguyện, nhưng cũng rất hoang mang vì tình cảm của anh dành cho mình quá tốt. Anh chăm sóc và yêu thương cô vô cùng chu đáo, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Sự thật là vậy, không có gì trên đời là hoàn mỹ cả. Nếu như bạn cảm thấy nó hoàn mỹ thì nghĩa là nó đã sai ở đâu đó mà bạn không biết. Tình cảm của con người là vậy, không cần quá hoàn hảo để cảm thấy không chân thực. Hạ Vị Vãn biết mình đã yêu anh quá nhiều, thế nên mới đè nén những cảm giác không chân thực ấy xuống, tự an ủi bản thân bằng những điều mà chính mình cũng không muốn tin. Cho đến một ngày, cô mới vỡ lẽ ra, tất cả chỉ là tự mình ảo tưởng. Người phụ nữ kia xuất hiện rồi, người phụ nữ mà Giang Diệc Hãn đã lợi dụng cô để chạy trốn. Thì ra không phải anh động lòng, cũng không phải vì cô thực sự tốt, mà bởi vì anh cần một lý do. Không cần nói cũng biết, Hạ Vị Vãn đã đau khổ đến dường nào khi phát hiện sự thật này. Giang Diệc Hãn không phải người xấu, càng không phải đểu cáng lừa con gái nhà lành, nhưng khởi đầu của hai người không phải tình yêu là sự thật không thể chối cãi. Anh làm rất tốt nhiệm vụ của một người bạn trai, chỉ có điều, anh… không yêu cô. “Không yêu, xin đừng quấy rầy”, chính là cảm giác của Hạ Vị Vãn ngay lúc này. Không yêu, thì anh đừng đồng ý làm bạn trai của tôi, không yêu thì anh đừng để cho tôi hy vọng ảo tưởng, không yêu thì anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi. Dù tôi là trạch nữ, dù tôi buồn chán đến mức nào thì cũng không cần anh đến khuấy đảo mọi thứ. Hạ Vị Vãn nuốt nước mắt, dứt khoát chia tay. Cô yêu anh nhiều thật đấy, nhưng cũng không đến nỗi không có anh thì sống không được. Trước kia cô sống không vui không buồn, nhưng không đến nỗi phải khổ sở dằn vặt như bây giờ. Cô cũng có tôn nghiêm của chính mình. Giang Diệc Hãn đã rất nhiều lần không dám nghĩ đến kết cục này, anh thực sự cố gắng không để cô nhận ra, cố gắng để yêu cô theo cách mà cô muốn. Nhưng anh sai rồi, tình yêu vốn dĩ đâu cần cố gắng? Thế nên, ngay khi Hạ Vị Vãn bước chân ra khỏi cuộc đời anh thì anh vô cùng hối hận. Hối hận vì đã luôn tự lừa mình dối người, hối hận vì đã không nhận ra sớm hơn. Không biết từ bao giờ, anh… đã yêu cô mất rồi. Nhưng liệu có còn kịp không khi xung quanh cô đã bắt đầu xuất hiện những người đàn ông rất có sức uy hiếp? Giang Diệc Hãn lúc này mới thực sự nghiêm túc nhìn nhận bản thân, vận dụng toàn bộ năng lực để theo đuổi Hạ Vị Vãn lại từ đầu. Nói thế nào nhỉ, người đàn ông vì chạy trốn tình cảm mà phải lợi dụng một cô gái thì quả thật vô cùng đáng trách. Nhưng ai bảo cô gái ấy lại yêu anh nhiều như vậy, đến cuối cùng không chịu nổi sự theo đuổi mãnh liệt của anh lại mềm lòng. Thật ra, trong chuyện này không có ai đúng hay sai cả. Sự tha thứ của Hạ Vị Vãn cũng quá là khoan dung rồi, nhưng biết làm sao được? Chúng ta không phải Giang Diệc Hãn nên không biết khi để vuột mất Hạ Vị Vãn anh đã đau đớn đến thế nào. Chúng ta không phải Hạ Vị Vãn nên không biết khi rời xa anh, nhìn thấy anh mệt mỏi và hối hận, cô đã đau lòng đến thế nào. Thôi thì, cứ xem như là may mắn đi. Đã từng để mất lại tìm được, đã từng là người có lỗi lại được tha thứ, hy vọng họ có thể trân trọng hạnh phúc này. …… “Không yêu, đừng quấy rầy” là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, cũng rất thực tế. Tình yêu của Giang Diệc Hãn và Hạ Vị Vãn nhắn nhủ chúng ta rất nhiều điều. Đừng bao giờ tùy tiện dùng người khác để giải quyết việc của bản thân mình. Không một ai muốn bị đem ra làm bia đỡ đạn cả, hơn nữa còn bởi người mà mình thích. Người ta thích bạn trước không có nghĩa là người ta vui vẻ để bạn lợi dụng. Dù là đơn phương thì tình cảm của họ vẫn rất đáng trân trọng(người tình trí mạng). Nếu yêu, xin hãy thật lòng. Không yêu, xin đừng quấy rầy. ***   Mời các bạn đón đọc Không Yêu Đừng Quấy Rầy của tác giả Đản Đản 1113.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lần Nữa Yêu Anh
Cường công: Vương Tuấn Khải Mỹ thụ: Vương Nguyên"Hai đường thẳng song song và khác biệt tưởng chừng như đến từng tế bào, ấy vậy mà họ lại gặp nhau và kết nên mối duyên, chuyện tình,....." *** Thôn Quý Châu mang lấy cho mình cái tiếng nghèo đã từ mấy đời nay. Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề nông, ai khá giả lắm thì trong vườn nhà mới có vài con gà, con vịt. Thôn tuy nghèo nhưng cuộc sống rất yên ả, dân quê bản chất thật thà tốt bụng, cứ hễ giúp nhau được gì là họ nhiệt tình lắm. Nói tới có tình có nghĩa phải nói tới gia đình ông Vương ở cuối thôn. Ông bà Vương tuổi cũng đã gần 50, gia cảnh xếp vào loại khó khăn nhất nhì thôn. Ngày trước vợ chồng ông làm ruộng nuôi đứa con nhỏ ăn học, ngày không phải ra đồng ông hay lên đồi chặt ít củi hay ra sông câu cá. Được ít được nhiều gì ông cũng mang chia cho bà con hàng xóm, nhiều người hỏi sao ông không mang ra chợ bán kiếm thêm mấy đồng nhưng ông đều xua tay, với ông tình làng nghĩa xóm còn làm ông vui hơn mấy đồng bạc đó. Nhà ai bị đổ hàng rào hay mái lá lâu năm cần thay, ông cũng sang giúp đỡ nhiệt tình. Nhưng từ mấy năm nay bệnh tim ông trở nặng hầu như chỉ có thể nằm trên giường, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người vợ. Nhiều lần ông bất lực nói bà để ông chết quách đi cho xong, sống mà làm vợ con mình thêm khổ ông xót lòng lắm. Nhưng vợ thương chồng con thương cha, họ làm sao đành. Cậu con trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng ý thức được hoàn cảnh gia đình, cậu xin được nghỉ học để đi làm phụ giúp cha mẹ. Ban đầu bà Vương nhất quyết không đồng ý, bà muốn con mình được ăn học đến nơi đến chốn để mai sau còn đổi đời, không phải sống cuộc sống vất vả như cha mẹ nhưng theo thời gian và theo cái gánh nặng đang oằn cong trên vai, bà đành chấp nhận mong muốn của cậu. Từ đó hai mẹ con ngày ngày ra đồng làm từ tờ mờ sang, bà nhận thêm đan lát lúc rãnh rỗi. Còn cậu từ bé đã tháo vát việc nhà, trong xóm ai cần gì thì cậu làm nấy, từ dọn cỏ, làm vườn tới gánh nước, gặt thuê. Tiền công chẳng nhiều nhưng nghĩ tới mua thêm cho ông Vương được vài viên thuốc hay phụ cho bà Vương được lon gạo là cậu thấy vui lắm. Cả thôn ai cũng thương cậu giỏi làm mà còn hiếu thảo. ... Mời các bạn đón đọc Lần Nữa Yêu Anh của tác giả Thiên Yu.
Khát Khao Khôn Cùng
Chính là cuộc sống quá cô độc, muốn nghĩ đến việc lập gia đình . . . . . . Gia Ngạn nói muốn có gia đình, Tiếu Mông đáp ứng, cậu liền cảm kích vì có bằng hữu khẳng khái như vậy, Gia Ngạn muốn chính mình tận hưởng hạnh phúc đó, nhưng đến khi sắp đạt được kết quả thì Tiếu Mông lại trở mặt làm trái tim cậu băng giá. . . . . .Gia Ngạn thì ngu ngốc, Tiếu Mông thì lại là người khó lường, quan hệ hai người vốn dĩ đã không thể, thế nhưng sao lại từng bước đến với nhau? *** Nói thực không biết vì sao mình thích truyện này. Cái chuyện này nó ngược lên ngược xuống, hết hành nhau rồi tự hành mình đúng kiểu mình ghét nhất. Nhưng có lẽ là do Lam Lâm miêu tả tâm trạng nhân vật quá xuất sắc nên lại khiến tổng thể trở nên hợp lý. Mình thì vốn lại khá thích các bạn tsundere nên thích kiểu công lạ lạ, hiếm thấy trong đam mỹ này còn bạn thụ thì nhược khỏi nói. Nhưng mà không phải nhược theo kiểu õng ẹo đâu. Nói sao nhỉ, bạn này đại khái là cũng luôn cố gắng nhưng mà cuộc đời đã nhấn chìm bạn ấy xuống, mệt mỏi đến không ngóc đầu lên nổi. Mình rất thích 1 đoạn trong truyện như này: Ai cũng nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Cuộc sống của cậu không sung sướng nhưng cũng không quá khổ sở, vậy mà không hiểu vì sao cậu vẫn cảm thấy sống khó khăn quá. Đoạn này Lam Lâm viết siêu hay làm mình thấy đồng cảm vô cùng. Rõ ràng bạn này luôn tự nhủ tương lai sẽ tốt hơn nhưng rốt cục thì vẫn mệt mỏi, khó khăn, cô đơn như cũ. Cuộc đời của bạn thụ là một chuỗi thất bại. Bạn ấy đau khổ vì bị nằm dưới thân thằng đàn ông bạn coi như thần tương, bị người ấy lừa dối, bẻ cong suốt một thời gian dài. Mà bạn vốn nhược, thằng công lại tsun nên cứ ngược nhau mãi đến tận cuối truyện mới dứt. Đúng kiểu cặp đôi hoàn cảnh. Nhưng mình thích vì khi bạn ấy đã suy nghĩ thông suốt, nhận định là yêu thì sẽ không thay đổi. Đường xa vẫn tìm về bạn công, kiên trì chờ để xin lỗi, giải thích, không trốn tránh tình yêu. Bạn ấy nhược nhưng kiên cường theo cách của riêng mình. Mình nghĩ nếu đổi lại bạn công là người ôn nhu kiểu như anh Thanh Hòa trong Bình đạm như thủy thì mọi chuyện lại khác rồi, nhưng cũng vì thế mà mất đi nét đặc biệt. Nhiều lúc mình không biết phải thương ai hơn vì bạn công trong này yêu bạn thụ khủng khiếp, ngược người mình yêu mà cũng tự ngược mình. Đọc mấy đoạn bạn ấy đau khổ vì không hiểu sao bản thân lại yêu 1 người tầm thường, kém cỏi như thế mà mình thấy buồn cười. Rồi mồm miệng thì độc địa, chửi rủa, quat mắng con người ta suốt ngày nhưng lại giả vờ lấy lòng kiểu rất trẻ con (đọc phiên ngoại thể hiện siêu rõ) :))) Hình mẫu bạn công trong này phải gọi độc nhất vô nhị luôn, chưa từng thấy ở truyện nào khác, tsun hạng nặng :)) Nói chung truyện này xếp đôi thú vị, miêu tả tâm lí tốt, hợp lí nên để lại ấn tượng rất lớn trong mình. Mỗi tội viết H nhiều quá đi mất. Đoạn cuối cũng không thỏa mãn nữa vì cái thằng tsun mãi cũng không phun ra được câu "Anh yêu em" cho bạn thụ. Được phiên ngoại có nói nhưng mà vẫn thấy không đủ :)) Mấy phiên ngoại của đôi này thì siêu dễ thương. *** Truyện này tui không thấy văn án nên review luôn, review không nhiều cho nên các bạn cứ vào quất luôn cho hay: Đẹp trai, khoai to, nhà giàu. Của cải sắc đẹp chẳng thiếu thứ gì vậy mà anh công nhà ta lại bị lão thiên nhìn phải, ghen tị liền cho anh yêu phải em thụ ngốc nhà mình. Em thụ nhà ta ngoài ngốc ra chả có cái gì. Lại còn bị một con bánh bèo lừa cho tình mất, tiền cũng không cánh mà bay. Cuối cùng còn bị nợ nần chồng chất ra sông gặp Diêm Vương thì được anh công cứu, nạt cho một trận đem về nhà. Nhớ lần đó em uống rượu say không biết trời đất bị anh cướp mất chong trắng. Nhưng mà cướp xong anh lại đổ lỗi cho em vì thất tình mà cầu xin với anh, em thế mà tin luôn. Và cuối cùng thì em phải ở lại bên anh để trả tiền kiêm luôn trả tình. Lời của tui: Truyện này anh công cứ bị manh lắm, rõ ràng mình đi cưỡng hiếp người ta mà lại cứ như là người cưỡng hiếp mình không bằng. Chính xác hơn mà nói thì ổng tạc mao vô cùng, thà chết chứ không chịu thừa nhận tình cảm của mình, mà chỉ âm thầm mong một ngày nào đó em thụ nhận ra được tình cảm đó. Cũng vì thế mà em thụ bị gọi là ngốc cũng không phải là không có lí do. Thụ ngốc và hơi nhược nhưng lại có ý chí, luôn thần tượng và lúc nào cũng mong muốn mình được như công ( trong khi lão ta lại chỉ muốn ẻm ở nhà chổng mông lên thôi). Luôn không muốn bị coi thường nên lúc nào cũng cố gắng Theo tui thấy thì truyện này cũng không có ngược lắm. Cả câu truyện chính là cả quá trình bán manh của công và thụ. Có mỗi đoạn cuối mới là ngược chính thức thôi nhưng mà căn bản thì nó vẫn cứ manh. Ngoài ra thì còn có vài phiên ngoại siêu cấp dễ thương và ngọt ( chết người) của hai vợ chồng nữa. Truyện dành cho những bạn mới đọc ngược. Và nói chung là cứ nhảy hố đi, không phí thời gian của xác bạn đâu. Đánh giá: 9,5 Truyện này được Lam Lâm miêu tả tâm lí nhân vật và tình tiết khá xuất sắc ( cũng là truyện đưa tui đi trên con đường đam mỹ sâu ko lối về)   Mời các bạn đón đọc Khát Khao Khôn Cùng của tác giả Lam Lâm.
Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Đường đường là một tổng tài của một công ty lớn đẹp trai, độc thân, tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài.Lê Cẩn là kim cương vương lão ngũ có danh tiếng của tập đoàn Lê Thị thậm chí là của cả giới kinh tế tài chính.Ai cũng muốn được trở thành vợ của hắn nhưng thật ra hắn đã kết hôn bí mật với một người là nhân viên trong công ty của hắn , người mà sẽ không ai nghĩ ra là hắn sẽ lấy. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** Một trong những truyện đam mỹ có nội dung hài hước và thích hợp đọc giải trí nhất chính là bộ này. Truyện cực sủng, chủ yếu là vị tổng tài vạn người yêu lạnh lùng băng lãnh trong mắt người khác công lược vợ của hắn. Kỳ thực, chuyện hôn nhân của Lê Cẩn với Tiêu Dĩ Thư bắt nguồn từ một trận lừa gạt. Thế nhưng chị em hãy quên cái chuyện một thiếu nam nhà nghèo lừa tổng tài lên giường để kết hôn đi, trên thực tế là vị tổng tài mặt dày này chớp cơ hội đi lừa gạt thiếu nam nhà nghèo kết hôn mới phải. Chuyện bắt nguồn từ lúc gia đình Lê Cẩn và một gia tộc khác có hôn ước, nhưng cô gái kia đúng thật là hạng người chẳng ra gì, và Lê Cẩn thì đã trót đem lòng yêu Tiêu Dĩ Thư từ hồi còn học trung học. Thậm chí anh không tiếc thủ đoạn, lừa bạn trai cũ của Tiêu Dĩ Thư đi cưới vợ, nhân đó cưới Tiêu Dĩ Thư. Lúc mới đọc truyện, mình phải cảm thán rằng da mặt của nam nhân này đúng là dày thấy ớn luôn, nhưng càng đọc lâu, thấy tình cảm của anh ấy dành cho Tiêu Dĩ Thư không một tạp chất mình lại dần bị nam nhân này cảm động. Anh ta ở trên thương trường có thể hô mưa gọi gió, nhưng bao giờ cũng muốn đứng bên cạnh bảo bọc và yêu thương Tiêu Dĩ Thư. Tiêu Dĩ Thư có người nhà chẳng ra gì, là anh đứng ra giải quyết, Tiêu Dĩ Thư bị người vu oan, anh không tiếc đắc tội người có thâm niên trong công ty bảo vệ cậu ấy. Tình yêu của anh thầm lặng, mặt dày hơn tường thành nhưng trong lúc không tự chủ, ai đó cũng bị anh câu đi. Tiêu Dĩ Thư lúc đầu vốn là không thích Lê Cẩn. Cậu vẫn luôn ý thức được đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Nhưng tình cảm Lê Cẩn giống như rượu vậy, càng uống càng say. Bên cạnh Lê Cẩn không lúc nào thiếu đi bóng hồng, Tiêu Dĩ Thư lúc đầu thật xem nhẹ, chỉ là đến một lúc không chịu nổi, không muốn mất Lê Cẩn mà nhận ra hình bóng người ấy từ sớm đã xuất hiện trong lòng mình. Tình cảm của hai người này đúng thật là rất dễ thương, trung thành và si tâm tuyệt đối, nên cũng chẳng có những tình khúc lên cao xuống thấp gì, vì ai cũng hướng về nhau nên cũng chẳng dễ gì bị lừa gạt, số phận của họ là phải ở bên nhau hạnh phúc cả đời rồi. Đánh giá riêng là truyện rất đáng đọc, kiểu để giải trí thôi, nếu có yêu cầu quá cao ở nội dung hoặc không thích nam nhân mặt dày bỉ bựa thì đừng lọt hố nhé. Thuộc tính của Lê Cẩn thực sự làm những người công mặt than, lạnh lùng ngầu phải khóc thét đấy! *** Tiêu Dĩ Thư vốn là một nhân viên trí thức nhỏ của một công ty nhỏ, gần đây mới chuyển sang làm việc ở tổng công ty của tập đoàn Lê Thị, vẫn làm nhân viên trí thức nhỏ. Có điều cùng là nhân viên trí thức, tiền lương ở hai công ty lại chênh lệch rất lớn, tiền lương ở Lê Thị của cậu phải gấp ba lần ở chỗ cũ. Tập đoàn Lê Thị chủ yếu làm về dịch vụ chăm sóc trẻ em và người già tại nhà, thêm cả các loại mặt hàng dệt may, thẩm mỹ viện, mặt khác còn có các sản phẩm về đồ ăn thức uống tăng cường sức khỏe. Tập đoàn Lê Thị đã thành lập được hơn ba mươi năm, có điều trước khi Lê Cẩn là người đảm nhiệm các quyết sách, Lê Thị chỉ là một công ty nhỏ. Lê Cẩn tiếp nhận công ty vào năm 19 tuổi, sau đó công ty dần lớn mạnh, hơn nữa còn thu mua rất nhiều những xí nghiệp có cùng loại hình. Năm nay anh 28 tuổi, tập đoàn Lê Thị đã nằm trong danh sách năm trăm xí nghiệp siêu lớn hàng đầu thế giới. Tổng công ty Lê Thị được xây dựng ở thành phố A, hơn mười công ty chi nhánh ở cả trong và ngoài nước, cũng có cả chín trung tâm nghiên cứu phát triển, hai cái trong số đó là ở trong nước, còn lại đều ở nước ngoài. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Oa Qua Oa.
Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)
"Điều khiến người ta hoảng loạn nhất chính là một khi vô lại trở nên nghiêm túc dịu dàng. Cái tên em không dám nhắc đến nhất, là tên người em yêu" Editor:  Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho một tình yêu chân thành. Cái tên ‘Ông chú hồ ly’ nghe không ‘hay’ bằng truyện, nên mình đổi lại. Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ ‘mỹ nhân ngư’ và ‘hoa tường vi’, nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của một tình yêu chung thủy. Và ‘Quyên’ cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – không phải đỗ quyên). Tình yêu của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ không bao giờ đến.  Bà yêu theo cái cách ‘Yêu là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình.’ Cũng giống như truyện trước mình edit ‘Ngày em đến’. Nữ chính là người rất hiểu chuyện. Cô yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Anh cho cô sự che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã cô có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như cô nói: “Nếu anh muốn em chết vì anh, em sẽ không do dự phút giây nào”. Đối với cô yêu là trao đi và không hối hận. Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án ‘Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc’, anh đã yêu là hết mình, ‘tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là … yêu một người và yêu suốt đời’. Anh bước vào tình yêu của hai người trễ hơn cô, vì: “Em yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Lúc anh mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy thì có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn không có nghĩa sẽ ít hơn. Cô như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng anh: “Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em.” Và tình cảm anh dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy. Truyện có một đoạn ngược nhỏ rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái ‘hồn’ riêng, đều yêu hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc. À, với một tên vô lại nhưng yêu hết mình như anh, thì các bạn yên tâm là sạch nha. Hai mươi chín tuổi đầu anh mới khai trai và bung dù rực rỡ. *** Tác giả: Miêu Miêu Trần. Thể loại: Hiện đại, tình yêu đô thị, trâu già gặm cỏ non, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu    Năm 4 tuổi, Ngư Vi lần đầu gặp Bộ Tiêu 14 tuổi. Cô gái nhỏ đang nước mắt ngắn dài, lạc lõng nơi xa lạ bỗng nhiên nhìn thấy một chàng trai từ trên cây nhảy xuống, tay ôm mèo, giật mình đến quên cả khóc. Và cú nhảy đó có lẽ cũng là cú nhảy đã đưa hình bóng anh in sâu vào tâm trí cô. Hình ảnh cậu thiếu niên áo trắng, có đôi mắt hoa đào màu đen sâu thẳm mà long lanh đẹp nhất, vừa ngỗ nghịch, vừa sinh động, vừa giảo hoạt lại mười phần thu hút ấy đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng bé gái nhỏ.   Mười năm sau, cô của mười bốn tuổi, mất cha, mẹ ốm nặng, lại một lần nữa gặp lại anh. Bóng dáng ấy đã từ một chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, vẫn ngang tàng như vậy, vẫn giảo hoạt như vậy, vẫn ngỗ nghịch như vậy, càng phong trần và quyến rũ hơn. Anh xuất hiện, giúp đỡ cô những lúc khó khăn chật vật, trở thành chỗ dựa và là sức mạnh tinh thần to lớn đưa cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất, giúp cô vượt qua niềm đau mất mẹ mất cha, bơ vơ trên cõi đời để tiếp tục sống.   Sự xuất hiện của Bộ Tiêu sau 10 năm, thực ra ban đầu cũng là bởi vì nhận sự ủy thác của bố, người vốn là đồng đội cũ cùng chiến đấu với ông nội Ngư Vi mà nay muốn trả ơn cứu mạng năm xưa. Anh được giao nhiệm vụ quan tâm chăm sóc hai chị em Ngư Vi và Ngư Na, đặc biệt là sau khi mẹ hai cô gái mất. Công việc tưởng chừng không quá khó khăn với gia đình vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa có tâm như nhà họ Bộ. Nhưng hai cô gái nhỏ lại phải sống dưới sự bảo hộ của dì ruột, mà do vốn ghen tỵ với người chị đã mất nên càng ghét bỏ và đối xử tệ bạc với hai con gái của chị. Nhiệm vụ của Bộ Tiêu lại cũng khó khăn hơn do tính cách vô cùng tự trọng và tự lập của Ngư Vi. Một Bộ Tiêu vốn ngang ngược, càn rỡ thành thói, thích gì làm đấy phải trở nên thu liễm, cẩn trọng trong việc quan tâm và đối xử với Ngư Vi. Anh gọi cô là "dằm cá nhỏ", là cái dằm cá nhổ ra không được, nuốt xuống không xong của anh. Và rồi chẳng biết tự lúc nào, cái dằm cá nhỏ ấy trở thành "dầm trong tim" anh. Người đàn ông sống hai mươi tám năm trên đời, tự do tự tại, tự tung tự tác, vẫn luôn tự hào cho rằng mình "đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân" nhưng cuối cùng lại khuất phục trước cô gái nhỏ, cam tâm tình nguyện giao nộp cả thân thể và trái tim cho cô, nguyện mãi chẳng cần thoát ra.   Ngư Vi là một trong những kiểu nhân vật nữ mà mình luôn ưa thích. Vẻ ngoài dịu dàng, cư xử ôn hòa, nhã nhặn, hiểu chuyện, nhưng bên trong quyết đoán và kiên định. Chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập nhất chính là kiểu phụ nữ luôn biết mình muốn gì, cần gì và làm gì sao? Ngư Vi chính là như thế. Mặc dù yêu thầm Bộ Tiêu nhiều năm, nhưng không như những dạng nữ truy khác là tìm cách theo đuổi, thu hút người đó, mà cách làm của Ngư Vi đó là khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn, độc lập hơn; dù tự ti về cách biệt tuổi tác và thân phận của mình, nhưng cô không lùi bước mà cố gắng để bản thân tự đứng vững trên hai chân của mình, nhờ đó có thể đường hoàng đứng sánh vai bên cạnh người cô thương, có thể tự tin ngẩng cao đầu đứng trước anh, gọi tên anh, cái tên mà cô từng giờ từng khắc ấp ủ trong tim và nói với anh 3 tiếng "Em yêu anh".   Kì thực, mình rất ngưỡng mộ tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Nó cho mình cảm giác rất rõ ràng là hai người sinh ra là dành cho nhau, bổ khuyết cho nhau, hoàn thiện nhau, vì nhau mà tồn tại. Một Bộ Tiêu "già" mà ngang tàng. Một Ngư Vi trẻ mà chín chắn. Một Bộ Tiêu phóng khoáng, một Ngư Vi nhu hòa cẩn trọng. Như hai cục nam châm hút vào nhau. Tưởng như không hợp mà lại hợp không tưởng. Tình cảm của Bộ Tiêu dành cho Ngư Vi là kiểu sinh ra 28 năm trên đời chỉ để chờ nàng xuất hiện, như một trích đoạn trong truyện mà mình vẫn ấn tượng "Anh thầm nghĩ, thì ra hai mươi tám năm anh tùy tiện càn rỡ đến vô lối, vì tất cả những nghiêm túc và cẩn thận anh tích góp lâu như thế, chỉ để dùng hết cho một mình cô". Vì Ngư Vi, Bộ Tiêu cả đời phóng khoáng cuối cùng cũng nếm trải cảm giác lo được lo mất "Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em".   Còn Ngư Vi, đối với Bộ Tiêu, có thể nói một tiếng yêu không đủ, giống như cô đã từng tâm sự với bạn gái thân "Mình có thể chết vì anh ấy". Nó là sự si mê, tôn sùng, là cái nhìn dành riêng và duy nhất cho một người. Mọi thứ về anh trong mắt cô đều là tốt nhất, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Người con gái xinh đẹp kiên cường ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, bao ánh mắt dõi theo ngưỡng mộ. Dù Bộ Tiêu có thể vì bản năng chiếm hữu giống đực mà ghen với họ, nhưng anh không bao giờ phải lo lắng sẽ có ai đó thay thế được anh. Bởi vì có anh, tất thảy những người con trai khác đều như không tồn tại, hoàn toàn chẳng có sự thu hút giới tính với cô. Nếu như với Bộ Tiêu, Ngư Vi là người mà anh dành hết mọi nghiêm túc cẩn thận của đời mình, thì với Ngư Vi, có lẽ Bộ Tiêu chính là nơi mà cô gửi gắm toàn bộ sự nhiệt tình, càn rỡ, tùy ý nhất của cô.   Tình yêu của Ngư Vi và Bộ Tiêu được kể lại trong mạch truyện chậm rãi, rất có tính khiêu khích sự kiên nhẫn của độc giả, vì mãi đến gần 2/3 truyện hai người mới có nụ hôn thực sự đầu tiên. Nhưng để bù đắp, thì sau khi công khai tình cảm của nhau, chỉ có thể nói một câu: "Tiến quân thần tốc". Vâng, người đàn ông nín nhịn gần 30 năm, lại thêm những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi cô lớn, đúng là chỉ hận chẳng thể ăn sạch sành sanh, nuốt luôn Ngư Vi cô vào bụng. Cảnh H của truyện vì vậy tuy không quá nóng bỏng, nhưng vô cùng kích thích, đầy đủ sắc hương vị, đảm bảo thỏa mãn những độc giả yêu H .   Lại nói, "Đỗ quyên không tàn", thật ra cũng không chỉ là về tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Mình thích cuốn truyện này, cũng bởi vì nó còn dạy cho mình cách đối nhân xử thế nên có giữa người với người, cũng cho mình cái cảm giác về tình cảm gia đình rất ấm áp. Một gia đình với những mảng tính cách khác nhau. Họ đôi khi có mâu thuẫn, đôi khi phạm sai lầm, đôi khi tổn thương nhau. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, học cách tha thứ, để rồi hàn gắn và lại yêu thương nhau. Có như thế, có lẽ mới chính là người một nhà... Hoa đỗ quyên, loài hoa vừa dịu dàng vừa rực rỡ, vừa khiêm tốn lại vừa kiêu sa, tượng trưng cho sự ôn hòa, nữ tính của người phụ nữ, tượng trưng cho tình cảm son sắt, thủy chung, tượng trưng cho sự sum họp, hạnh phúc của mỗi gia đình; cũng chính là những ý nghĩa xuyên suốt, là chủ đề mà cuốn truyện này hướng tới. Vậy nên, dù tên chính thức của nó là Hồ Ly thúc thúc, nhưng mình đặc biệt yêu thích cái tên "Đỗ Quyên không tàn" do bạn editor đặt hơn. Một cái tên vô cùng phù hợp... Đóng lại những trang cuối cùng của truyện, bỗng thấy lòng mình nhẹ nhàng, thỏa mãn biết bao. Cái cảm giác như là mỗi độ xuân về, mua một chậu đỗ quyên, rồi hạnh phúc nhìn ngắm từng chùm từng chùm hoa nở rực rỡ khoe sắc thắm vậy. Trải qua bao khó khăn, sóng gió, những người có tình rồi cũng được về bên nhau, cũng như gia đình rồi lại vẫn là gia đình, là nơi chốn yên ấm nhất cho những cánh chim xa lạc lối tìm về....   Mời các bạn đón đọc Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc) của tác giả Miêu Trần Trần.