Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) - Vân Nã Nguyệt
Thanh xuân chính là những năm tháng vô ưu vô lo, được ở cạnh những người bạn mình yêu quý. Tiếng thời gian du dương trên mái tóc, mỗi người đều phải tự bước trên đôi chân đi về tương lai. Trên con đường mang tên thanh xuân ngày ấy, có Châu Yểu và Trần Hứa Trạch, có đám bạn Nghênh Niệm, Giang Gia Thụ, Trịnh Ngâm Ngâm. Họ cùng nhau trải qua những niềm mơ ước, những lo âu hững hờ trôi qua kẽ tay hay những lần vui vẻ bên nhau, rong ruổi trong những tháng ngày xanh lá. Vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Châu Yểu và Trần Hứa Trạch giống như dành cho nhau tất cả, qua bao nhiêu năm tháng, khi ngoảnh đầu nhìn lại họ chẳng còn điều gì để tiếc nuối. Kinh qua những cơn mưa rào mùa hạ, kí ức giữa họ là cái ôm mùi quýt, là những vui vẻ ngọt ngào, những giọt nước mắt từ áp lực mà tuổi trẻ ngày ấy phải nếm qua. Như quyển nhật ký của Trần Hứa Trạch, ghi lại những thước phim ngày xưa, những hoài niệm về quá khứ. Sau tất cả, là cái nắm tay thật chặt của Trần Hứa Trạch, là ánh mắt như vì sao của Châu Yểu chỉ lưu giữ bóng hình một người hay cái hôn vụng về trao nhau, ngọt ngào… “Nếu như bốn mùa đều có cậu, cuộc đời này sẽ đẹp biết bao.” Đề tài thanh xuân vườn trường có lẽ đã không còn mới mẻ, thậm chí có phần nhàm chán với một số người. Nhưng theo mình, đây nhất định là một câu chuyện thanh xuân vườn trường mà bạn tuyệt đối không nên bỏ lỡ. Thanh xuân ở đây, không phải là loại thanh xuân thuần ngọt ngào đáng yêu, không phải là loại thanh xuân chỉ có đẹp đẽ tựa như cầu vồng bảy sắc nơi cuối chân trời. Thanh xuân ở đây, khiến cho mình cảm nhận được, nó có thể trong trẻo như thế, nhưng lại cũng u ám như vậy; rực rỡ nhường kia, mà cũng xám xịt nhường này. Chính là kiểu thanh xuân của Trần Hứa Trạch và Chu Yểu. Nơi ngõ nhỏ tại một góc thành phố, có hai đứa trẻ đã cùng nhau lớn lên, cùng chơi đùa, đi đâu cô bé cũng lẽo đẽo chạy theo cậu nhóc, mà cậu cũng luôn mang cô theo cùng, bảo vệ cô khỏi bị đám trẻ bắt nạt. Cho đến năm hai người 9 tuổi, một biến cố ập đến. Khi chơi trốn tìm tại nhà cậu nhóc, chúng đã tận mắt chứng kiến bố mẹ cậu làm một việc không theo luân thường đạo lý, không thể chấp nhận và tưởng tượng nổi. Quá đau đớn và tức giận, cậu bỏ chạy, cô bé đuổi theo. Lên đến trên núi, cô cố gắng an ủi bằng cách đưa tay cho cậu, muốn cho cậu một cái ôm vỗ về, nhưng cậu đã hất tay đi, đẩy cô ra, khiến cô bé ngã xuống sườn núi và gãy chân. Mặc dù được đưa đến bệnh viện lập tức nhưng đôi chân cô bé cũng không thể chữa lành, bị thọt một thời gian dài, luyện tập mãi mới có thể đi lại bình thường, chỉ là từ đó không thể chạy nhảy chơi đùa như những đứa trẻ khác, còn phải chịu bao lời chế giễu cay nghiệt. Thế nhưng, cô bé không hề hận cậu, thậm chí điều đầu tiên cô nói sau khi qua cơn đau lúc ấy lại là: "Anh Thập Tam, chuyện hôm nay, chúng ta sẽ giữ bí mật". Đó chính là bí mật đầu tiên của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu. Cũng là mở đầu cho sự gắn kết tuyệt đối của họ. Cuộc đời Chu Yểu, phần lớn những chuyện khiến cô đau khổ, một nửa là do chuyện ngày đó Hứa Trạch gây ra, một nửa là vì bố mẹ. Từ một cái hẩy tay vô tình của Trần Hữu Trạch dẫn đến tai nạn không thể vãn hồi, mà Chu Yểu trở thành một đứa trẻ bị khiếm khuyết, lớn lên trong ánh mắt thương hại của người đời và sự trêu chọc chế giễu từ vô tâm đến đầy ác ý của những bạn bè đồng trang lứa, thậm chí là bị bắt nạt thậm tệ, bị cô lập... Là con gái nhỏ của nhà họ Chu, cô cũng đã từng được sống trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Nhưng cái chết ngay từ bé của anh trai khiến mẹ cô trượt dài trong đau khổ, lại thêm những lời dị nghị ác độc của hàng xóm, sự khắc nghiệt của bà mẹ chồng về một tương lai không có cháu trai nối dõi tông đường, khiến tình thương của mẹ dành cho cô dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự thờ ơ, vô tâm, ác nghiệt. Nhưng bất kể Chu Yểu sống khó khăn thế nào, vất vả ra sao, cô vẫn luôn chưa từng từ bỏ mà cứ nỗ lực, càng ngày càng nỗ lực. "Cô tựa như một đóa hoa hướng dương. Sinh trưởng ở nơi bẩn thỉu âm u nhất, nhưng vẫn có thể trồi lên khỏi mặt đất, ra sức hướng về phía ánh sáng ấm áp như cũ, không hề sợ hãi. Cô cũng không chủ động ấp ủ ác ý, nội tâm cô mềm mại lại dịu dàng. Mặc dù bản thân có vết thương đầy người, nhưng vẫn mang theo tình yêu tràn đầy, cố gắng ôm lấy cái thế giới không đáng yêu này."** Đã từng gặp những nữ chính khiến mình có cảm giác: kiếp trước cô cứu vớt cả giải ngân hà ư, sao may mắn quá vậy, có được tình yêu tuyệt đối và cưng chiều vô hạn của người đàn ông xuất sắc như thế?! Nhưng Chu Yểu thì không. Giống như khi cô tự tin ngẩng cao đầu trước sự phản đối của mẹ Hữu Trạch ngày đó: "Cháu hoàn toàn xứng đáng với cậu ấy". Chu Yểu là kiểu nữ chính đã khiến mình phải cảm thấy thật sự tâm phục, khẩu phục. Thương xót cho số phận cô? Đương nhiên rồi. Nhưng so với điều đó, khiến cho mình yêu quý và cảm mến cô gái có bề ngoài dịu dàng, tính cách cũng vô cùng mềm mỏng hiểu chuyện này là bất kì thế giới kia có bao nhiêu đen tối, cô vẫn luôn kiên cường và mang trong mình một trái tim thiện lương, hướng về những điều tốt đẹp của con người, của cuộc sống. Từng chứng kiến mặt âm u của Chu Yểu khi đối với những kẻ xấu, cô có thái độ cực kì khắc nghiệt và không hề khoan dung, luôn sẵn sàng dùng những lời nói tàn ác nhất, cách thức mạnh mẽ tuyệt không hề nương tay để đánh đuổi, trừng trị chúng. Nhưng mặt tối tăm đó không đủ để che khuất ánh mặt trời rạng rỡ nơi cô: cô có tâm hồn tinh tế và tấm lòng nhân hậu vô cùng, khi luôn biết khám phá và nhìn thấy những điều tốt đẹp ẩn sâu nơi dưới mỗi con người, sẵn sàng chìa đôi tay nhỏ bé của mình ra giúp đỡ họ. Bản thân Chu Yểu, đã từng bị lừa gạt, phản bội, từng đánh mất niềm tin vào con người, nhưng cô không ôm thù hận quá lâu, mà ngay khi cơ hội đến, cô biết mở lòng ra để đón nhận, để một lần nữa cảm nhận hương vị ngọt lành từ tình người, tình bạn bè ấm áp. Một người con gái như thế, độc nhất vô nhị, chính là người con gái mà Trần Hữu Trạch yêu. Trần Hữu Trạch, nam chính của chúng ta, thông minh xuất chúng từ nhỏ, gia cảnh tốt, nhưng hoá ra lại cũng là một cậu bé đáng thương. Từ phút giây chứng kiến cha mẹ làm việc không thể dung thứ nổi kia, Trần Hữu Trạch đã không còn có thể là cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện được nữa, vết thương ấy không thể chữa lành, thời gian không thể quay trở lại như trước, thế giới quan của cậu đã bị phá hủy theo cách thức tàn ác nhất. Cậu bé đó phải mang một trái tim vỡ vụn cùng niềm tin đánh mất để tiếp tục lớn lên, lại ôm theo nỗi ân hận khôn nguôi với Chu Yểu. Có lẽ mỗi nỗi đau mà Chu Yểu phải chịu, mỗi chế nhạo mà thiên hạ và những người bạn học vô tâm vô tính dành cho cô kia cũng như đang dành cho chính cậu, đang trừng phạt cậu vậy. Trầm mặc kiệm lời mà trưởng thành, cô tịch lại gai góc mà lớn, cứng cỏi và bản lĩnh bất chấp niềm đau nơi đáy lòng, tất cả những gì mềm mại nhất của Trần Hữu Trạch là dành cho Chu Yểu. Có một người như thế, không cần hỏi nguyên do, không phân biệt đúng sai, vĩnh viễn đứng về phía Chu Yểu. Cô đúng, cậu làm chỗ dựa cho cô; cô sai, cậu sẽ theo cô gánh chịu. Chỉ cần cô vui vẻ, cậu sao cũng được. Không trêu chọc cậu, cậu sẽ không để ý đến. Trêu chọc cậu, để ý đến hay không còn phải xem tâm tình cậu thế nào. Nhưng nếu chọc đến Chu Yểu, vậy thì cậu sẽ muốn mạng của người đó. Đãi ngộ tốt đến như thế, liệu có phải bởi vì sự áy náy và tâm lý muốn bù đắp của cậu cho Chu Yểu? Tuyệt đối không phải. Cũng giống như tình cảm của Chu Yểu dành cho Trần Hữu Trạch sẽ không bao giờ là sự thương hại vậy. Mối quan hệ của Trần Hữu Trạch và Chu Yểu, thật sự có quá nhiều điều để nói về nó. Đó có thể là quan hệ cộng sinh, hai người cùng dựa dẫm nương tựa vào nhau để lớn. Có thể là kiểu quan hệ đồng cam cộng khổ, hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Có thể là quan hệ bạn bè chí cốt, cùng bảo vệ nhau, cùng trả thù những kẻ bắt nạt mình, cùng học tập cùng phấn đấu. Và dĩ nhiên, nó hoàn toàn có thể là tình yêu: cậu là ngụm trà sữa ngọt ngào duy nhất an ủi cô trong cái nhân sinh chỉ biết đầy vị đắng chát, cô là ngọn hải đăng mà con thuyền trái tim cậu lênh đênh nơi biển cả luôn hướng về, là giấc mộng xuân trong những đêm giật mình tỉnh giấc của cậu... Nhưng tất cả, tất cả những điều đó đều chưa đủ để diễn tả tình cảm của hai người họ dành cho nhau. Không bao giờ có thể là đủ. Tình cảm giữa Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã vượt xa hơn tình bạn, nhiều hơn tình thân, lớn hơn cả tình yêu. Là sự thấu hiểu nhau đến tận cùng, yêu thương nhau đến vô cùng. Chỉ một ánh mắt, một cái nhìn, một cử động nho nhỏ, hoặc thậm chí không cần làm gì cả, họ vẫn biết người kia đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Họ có thể sống vì nhau, càng có thể chết vì nhau. "Thế giới này, phần lớn tình cảm rất tầm thường, nhưng giữa cậu và cô không như vậy. Chu Yểu và Trần Hứa Trạch không giống. Người yêu, bạn thân, người thân. Hết thảy tất cả, hai người họ đã từng thể nghiệm, cũng từng có được. Nếu hỏi Trần Hứa Trạch, cậu sẽ không chút do dự trả lời… “Tình cảm của chúng tôi là rực rỡ, vĩnh hằng, bất diệt.” ... Giữa một đám người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đã có thể nhìn thấy cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên là đã tìm kiếm bóng dáng cô ấy, ngay từ giây đầu tiên là đã có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ấy. Cô gái này sẽ không giống những người khác, bất kể cô gái đó làm gì, người này cũng có thể nhượng bộ, bao dung, mà trong mắt khi nhìn cô gái đó sẽ tràn đầy chấm sáng, cho dù làm gì cũng không thể che lấp được. Dù cho thế gian muôn dạng, chúng sinh đông đảo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, trái tim sẽ lập tức bị hòa tan. Có thể khiến người đó trở thành như vậy… Có thể khiến Trần Hứa Trạch trở thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình Chu Yểu."*** Thế nhưng, Thập Tam Yêu cũng hoàn toàn không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần. Nó còn là rất nhiều câu chuyện nhỏ về số phận của những con người khác nhau: Có người bạn học chỉ bởi vì hiểu lầm không thể hoá giải mà chọn cách thức cực đoan nhất để chứng minh sự trong sạch của mình; Có thiếu niên yêu sớm đến đánh mất lý trí, đánh mất bản lĩnh, hại mình hại người; Có cô gái tìm lại được ý nghĩa cuộc sống sau khi trót trao nhầm trái tim cho kẻ không ra gì... Mỗi câu chuyện đều vô cùng xúc động, chạm đến trái tim của độc giả và mang lại cho chúng ta rất nhiều những bài học về cách đối nhân xử thế, về mối quan hệ giữa người với người. Truyện đặc biệt đề cập đến những vấn nạn đang hết sức nhức nhối hiện nay là bạo lực học đường, cách biệt giàu nghèo, lạm quyền: bạo lực ở đây không chỉ là việc tụ tập bè phái đánh đập những bạn yếu thế hơn, mà còn là dùng những lời nói tàn tệ khinh miệt nhất để hãm hại người ta, đôi khi, bạn không thể biết được, sức tàn phá của ngôn từ ác ý có thể hủy hoại và đẩy một người đến bước đường cùng như thế nào... Ngoài ra, mình rất ấn tượng cách mà tác giả khai thác mối quan hệ giữa Chu Yểu và bố mẹ của cô. Mặc dù họ đã làm tổn thương cô, nhưng cũng bởi vì họ là những người đã bị tổn thương. Ngay trong một gia đình yên ấm nhất, mình tin rằng khoảng cách giữa bố mẹ và con cái, sự không hiểu nhau giữa hai thế hệ do cách biệt quá lớn về tuổi tác là luôn luôn có. Con cái nhỏ ngang bướng chưa hiểu hết sự đời. Bố mẹ thì phải đóng vai người trưởng thành vĩ đại luôn luôn đúng. Nhưng, là bố mẹ thì lúc nào cũng phải đúng sao?! Không phải, bố mẹ dù là bố mẹ nhưng họ cũng chỉ là những con người bình thường, bình thường nhưng không tầm thường, bình thường nhưng có thể trở nên vĩ đại. Dù có lúc sai lầm và làm tổn thương con cái, tình yêu họ dành cho con là thật, nó bị che giấu nhưng luôn ở đó. Cũng như con cái dù giận bố mẹ, nhưng tận sâu trong tâm khảm, có đứa trẻ nào mà không khát cầu tình thương từ cha ruột mẹ ruột của mình?! Vậy nên, sự hoà giải giữa Chu Yểu và bố mẹ về sau chính là một trong những điểm sáng ấm áp và ý nghĩa nhất truyện theo quan điểm của mình. Một trong những điều mà mình thích ở truyện nữa chính là tình bạn gắn bó kéo sơn. Trần Hữu Trạch và Chu Yểu thật may mắn vì họ luôn có nhau, và họ còn rất may mắn bởi họ có Giang Gia Thụ, có Nghênh Niệm, có những bạn nhỏ vô cùng đáng yêu trượng nghĩa trọng tình ở bên cạnh, chơi đùa cùng họ, bênh vực bảo vệ họ, cùng nhau chia sẻ niềm vui, giải toả nỗi buồn. Nếu cuộc sống của cặp Thập Tam Yêu vốn là rất bình lặng, thì những người bạn ấy chính là phần sôi nổi nhất, nhiệt huyết nhất trong thanh xuân của họ. Có những người bạn như thế, tuổi trẻ đã không hề bị phí hoài rồi (Hehe, cơ mừ chỉ thương cho anh nam chính nào đó, có lẽ là nam chính đầu tiên phải đi ghen không phải với nam phụ mà là với bạn gái của bạn gái mình. A, này không phải truyện bách hợp, tuyệt đối không phải nha ????) Có thể nói, lâu rồi mình mới đọc một cuốn truyện thanh xuân vườn trường mà nam nữ chính bên cạnh việc là những con người siêu phàm xuất chúng, xinh đẹp thông minh lại học hành giỏi giang, thì họ cũng chỉ là những con người hết đỗi bình thường. Có khuyết điểm. Có sai lầm. Có cố chấp. Họ là những đứa trẻ bắt buộc phải trưởng thành trước tuổi bởi biến cố gia đình, phân biệt đối xử của xã hội, trọng nam khinh nữ, hay sự tàn ác ngây thơ của bạn đồng trang lứa. Nhưng mặt khác, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, yếu ớt, chưa đủ lông đủ cánh, đôi khi dùng cách thức cực đoan nhất, hại mình nhằm hại người, để có thể bảo vệ họ và bảo vệ người họ yêu. Nhưng chính vì như thế, chính vì một nam nữ chính như thế, không hoàn mỹ còn khiếm khuyết, mới lại khiến mình có thể nhìn thấy một phần tuổi trẻ của mình nơi họ: chân thật, không màu mè, gần gũi sống động nhất. Và cũng vì sự không hoàn mỹ này, mới lại càng khiến mình cảm phục con đường mà Trần Hữu Trạch và Chu Yểu đã đi hơn. Dù gian nan, gập ghềnh, trả giá bằng máu thịt, nước mắt, nhưng bất kể tối tăm thế nào, u ám ra sao, họ vẫn dìu dắt nhau hướng về ánh sáng, hướng về ước mơ, về mục đích ban đầu họ đã định, không chệch ray, không lạc đường. Và dĩ nhiên, giữa những sắc màu đen trắng trầm buồn đó, thì sự ấm áp, mỗi khi đến, lại càng có thể khiến người ta được xoa dịu, khiến người ta đắm chìm đến như vậy. Đúng thế, "Thập Tam Yêu" thật sự rất ấm áp. Có lẽ những đau khổ mà cả Chu Yểu và Trần Hữu Trạch phải chịu, cùng nhiều số phận bất hạnh khác trong "Thập Tam Yêu", khiến người ta sẽ nghĩ đây là một câu chuyện buồn, nhưng không, tin mình đi, nó rất ấm áp và đầy tác dụng chữa lành. Cuộc sống chẳng phải vốn dĩ là như thế sao, có vui có buồn, có bất hạnh có may mắn, nhưng quan trọng là chúng ta lựa chọn nhìn nhận nó theo cách nào. Mà mình thích cách nhìn mà câu chuyện này hướng đến, thích ý nghĩa mà câu chuyện này mang đến. Hãy sống với trái tim thiện lương, cái đầu bất khuất kiên cường, và mở rộng lòng mình, cuối cùng thì hạnh phúc và thành công nhất định sẽ mỉm cười với bạn. Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn đến tác giả Vân Nã Nguyệt đã dùng ngòi bút và văn phong tuyệt vời nhường ấy để viết nên câu chuyện cảm động lòng người như này; 50 chương truyện, không ngắn không dài, cực kì súc tích trong từng câu chữ, và trọn vẹn trong mỗi cảm xúc. Vì thế, các bạn độc giả ơi, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy hố ạ?! "Nếu như bốn mùa đều có em, cả đời này, sẽ rất tốt."**** *,**,***,****: Trích dẫn từ truyện. *** Sáng sớm mẹ Chu đã làm rất nhiều việc, đi tới đi lui, bóng dáng bận rộn, nhưng không phải là vì tiệm mạt chược. Bắt đầu từ lúc nấu đồ ăn sáng đã rất chú ý, phong phú hơn bình thường, còn kêu Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cùng ăn, sau đó bà vác giỏ đi chợ, chọn lựa đồ ăn còn nghiêm túc hơn so với chọn đồ ăn Tết. “Cái này bao nhiêu một cân (0.5kg)?” “Ba khối? Quán bên kia rẻ hơn hai mao đấy… Thôi quên đi, tôi lấy một chút.” “Cá phải sống, không lấy con chết kia đâu, con này…” “Tôm phải tươi, lấy con đầu lớn một chút, quá nhỏ không có thịt.” “…” Bà chạy qua chạy lại trước các sạp hàng, đồ ăn bình thường hay mua cùng với đồ ăn bình thường không hay mua, tất cả đều mua. Có chủ sạp tò mò: “Vợ Chu Ma hôm nay định làm tiệc gì mời khách sao, mua nhiều đồ ăn thế, còn phong phú nữa chứ.” “Không phải.” Có người trả lời, “Mọi người không biết đâu, hôm nay là ngày con gái bà ấy đi học đại học, chắc là muốn nấu chút đồ ăn ngon.” Nói đến Chu Yểu, chủ sạp bán rau cũng quen. “Là con bé trắng trẻo điềm đạm kia?” “Đúng vậy, chính là nó.” “Nghe nói là thủ khoa thành phố.” “Đúng vậy, hai vợ chồng Chu Ma cũng thật có phúc!” “Nhưng mà nghe nói ngõ của chúng ta có hai thủ khoa?” “Đúng thế, một đứa ở nhà Chu Ma, một đứa ngày nào cũng chạy đến nhà ông ấy. Cháu trai của bà cụ Trần ở chỗ ngoặt bên kia đó, giờ đang quen với con gái Chu Ma đấy!” “Đúng là có phúc, con gái và người yêu con gái đều vậy, sau này hưởng phúc…” “Ai nói không phải đâu…” ... Những người khác bàn tán, mẹ Chu cũng không để trong lòng, đơn giản đều là cực kỳ hâm mộ, bà nghe nhiều, ban đầu khóe môi còn hơi nhếch lên, càng về sau càng bình tĩnh, quá trình cũng không lâu lắm. Con gái bà có bản lĩnh, đúng là có tiền đồ, nhưng những thứ kia đều là nó tự mình giành được. Mười mấy năm chăm chỉ học hành, đêm hè trời đông giá rét, ngày qua ngày, tất cả sự trả giá, nỗ lực của cô đều được đền đáp. Hôm nay Chu Yểu và Trần Hứa Trạch phải đến trường học, vé mua tương đối muộn, có thể ở nhà ăn cơm trưa xong rồi đi. Mẹ Chu còn dụng tâm hơn so với nấu đồ ăn vào giao thừa, mua một đống lớn đồ ăn, phong phú đến mức cái bàn vuông nhỏ trong nhà cũng không để hết. Chu Ma cũng không nói bà lãng phí, dù sao cũng là một ngày hiếm có, Chu Yểu đi học, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về, sau này con gái vốn ngày nào cũng ở cạnh mình phải rời xa nhà, đến thủ đô học hành, tương lai nói không chừng còn sẽ đi xa hơn. Nhà ở đây, nhưng số lần có thể trở về, có thể ở trong cái nhà này, thời gian một nhà ba người gặp nhau, ở bên nhau, càng ngày càng ít. Quá nhanh. Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Chu Yểu, Chu Ma không khỏi cảm thán. Nhớ đến lúc cô mới sinh, vẫn là một đứa trẻ nằm trong chăn, nho nhỏ, khi đó cô rất thích cười, cô cười không giống những người khác, đôi mắt cô cong cong, ai nhìn cũng vui vẻ. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sao Duy Nhất Đời Anh (Thập Tam Yêu) của tác giả Vân Nã Nguyệt.
Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Tử Thiếu Ngôn
Nếu nhắc đến phụ nữ trong ngành hàng không, hẳn là bạn nghĩ tới một nữ tiếp viên nhỉ? Nhưng Vưu Châu Châu thì khác, ghế ngồi của cô ở trong buồng lái. Không chỉ dừng lại ở vị trí cơ phó, mà cô chính là cơ trưởng cầm lái mẫu máy bay Airbus A380 - loại máy bay chở khách lớn nhất thế giới. Bắc Hàng là hãng hàng không hạng nhất tại Bắc Thành, Vưu Châu Châu luôn tự hào về nghề nghiệp của mình. Mỗi khi giới thiệu, cô đều tự tin “Tôi là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất Bắc Hàng” còn riêng khi gặp Lương Tấn, có sự thêm thắt chỉnh sửa nhẹ một chút, “Tôi là nữ cơ trưởng xinh đẹp nhất Bắc Hàng”. Lần đầu tiên vô tình chạm mặt Lương Tấn ở Rome, dù chỉ là một buổi tối chớp nhoáng, nhưng Vưu Châu Châu lại vô tình cảm giác được, mầm xuân yêu đương trong lòng cô đang rục rịch đòi nở rộ. Bất ngờ gặp lại Lương Tấn, lúc này Vưu Châu Châu mới biết, người đàn ông ngay cả xương gò má cũng đẹp đến mức đáng ghen tỵ đó, trùng hợp là một cơ trưởng có kỹ thuật hàng đầu của một hãng hàng không khác. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đa dạng điểm đến, có biết bao nhiêu chuyến bay, nhưng hai người lại có thể liên tiếp gặp nhau nơi đất khách. Vưu Châu Châu từng nói thẳng, Lương Tấn là một núi băng khó công phá. Cái bộ dáng lạnh lùng khó gần của anh cứ khiến cô nghĩ đến một bậc chân tu thoát tục không gần nữ sắc. Nhưng tên cô là Vưu Châu Châu, chứ không phải Titanic, không thể nào đầu hàng tảng băng di động này được. Vì thế, dưới công cuộc đập đá dồn dập và sự quyến rũ khó cưỡng của cô, khối đá Lương đã biến thành một con sói đói háo sắc. Trúc xinh trúc mọc đầu đình, Vưu xinh Vưu mới liều mình cưa Lương. Cô theo đuổi anh rất dứt khoát, chứng minh cả bằng lời nói lẫn hành động thiết thực. Không ngại ngần khen trực tiếp “anh nhìn rất đẹp”, chẳng thẹn thùng khi thổ lộ “tôi có hứng thú với anh, tuyệt đối không chơi đùa”, nào có ngượng ngùng lúc sàm sỡ “cơ bụng của anh sờ thật thích”,... Chung quy lại, ngoại hình đẹp hay xấu có thể là nhân tố tác động, nhưng da mặt có đủ dày hay không, tuyệt đối là yếu tố quyết định. Hừm, muốn nếu muốn lên máy bay đã đặt vé do Lương Tấn cầm lái, Vưu Châu Châu chỉ cần làm thủ tục đăng ký sân bay. Vậy cho hỏi, cơ trưởng Lương này, cô muốn đặt chỗ trong trái tim anh thì nên thế nào? Làm thủ tục đăng ký... kết hôn được không? ... Thời gian một phi công gắn bó với đường bay của mình có thể là cả một đời người. So với đó, sáu năm Vưu Châu Châu làm việc trên bầu trời tuyệt đối không dài, tuy nhiên cũng không ít. Từ điểm khởi đầu cuộc hành trình, Vưu Châu Châu đã luôn nỗ lực hết sức. Trong suốt 6000 giờ đồng hồ cầm lái, cô tuyệt nhiên chưa từng để xảy ra sự cố nào. Danh tiếng cơ trưởng Vưu cứ thế mà một truyền mười, mười truyền trăm, tiếng thơm lan xa. Đương nhiên Lương Tấn đã nghe kể về Vưu Châu Châu. Cô rất tài giỏi, nhưng lại là phụ nữ, nên không nhiều thì ít số lượng người có thành kiến. Lương Tấn thì không như vậy, anh đánh giá người khác bằng thực lực. Báo đài từng đưa tin Vưu Châu Châu đưa hàng trăm hành khách an toàn vượt qua cơn bão, thậm chí Lương Tấn còn chứng kiến tận mắt Vưu Châu Châu xử lý tình huống nguy hiểm cận kề. Làm cơ trưởng, quan trọng nhất là luôn giữ một cái đầu lạnh trong mọi hoàn cảnh. Cho nên, nói Lương Tấn tin tưởng cô tuyệt đối, cũng chẳng sai. ... Trong hai người, Vưu Châu Châu luôn ở thế chủ động. Người làm quen, tỏ tình và thúc đẩy từng bước tiến trong mối quan hệ của họ đều là cô. Cho đến khi cô gái nhỏ giận dỗi, Lương Tấn mới ngốc nghếch nhận ra, trong tình cảm, phái yếu vốn là phía nên thụ động nhận sự yêu thương. Lương Tấn trước giờ vẫn khô khan trong phương diện thể hiện sự quan tâm, Vưu Châu Châu lại là mối tình chính thức đầu tiên, nên anh cực kỳ thiếu kinh nghiệm. Châu Châu phát động chiến tranh lạnh với Lương Tấn, người vốn đã quen có một cái đuôi xinh đẹp bám theo làm nũng, nay chợt thấy hụt hẫng. Những tưởng một mình anh vẫn ổn, nhưng nhìn đâu anh cũng thấy hình bóng cô, từng khung cảnh, đồ vật đều gợi nhớ những kỷ niệm đẹp biết bao của bọn họ. Thôi thì, em ở đâu, anh phi trâu đến đón á? Xưa rồi Diễm ơi, nói đúng ra là, Vưu Châu Châu, em ở đâu, anh phi “cơ” đến dỗ! … Cảm nhận riêng của mình thì truyện hấp dẫn, chi tiết về hàng không được miêu tả khá tỉ mỉ. Những giờ bay trong truyện đa phần đều gặp tình thế nguy hiểm, qua đó tác giả muốn cho ta thấy, trách nhiệm của một vị cơ trưởng lớn đến thế nào, khi không chỉ là bản thân mà còn phải bảo đảm an nguy hàng trăm tính mạng của phi hành đoàn và hành khách. Tuyến nhân vật phụ ổn, đủ màu để tô sắc cho nam nữ chính nổi bật. Cặp đôi chính quả thực là trai tài gái sắc, xuất thân từ hào môn nhưng không khoe khoang, tự lực đi lên nên càng đáng khâm phục. Lương Tấn muốn máy bay của Vưu Châu Châu có thể cất cánh an toàn mà tự nguyện ở lại khu vực động chấn lớn để chỉ dẫn cho cô. Vưu Châu Châu rất hay cười, nhưng chỉ khi ở bên anh, nụ cười ấy mới xuất phát từ đáy lòng, nụ cười hạnh phúc, khiến cô thành cô gái xinh đẹp nhất. Tình yêu của họ không ồn ào, mà lặng lẽ thẩm thấu tận tâm can, không cần nói lời sáo rỗng, tình cảm chân thành toát ra từ chính cách suy nghĩ, việc làm, sự an toàn của đối phương là thứ họ muốn bảo vệ bằng mọi giá. Mình muốn bonus đôi lời về nhà edit truyện này, không phải mượt 100% nhưng editor cực kỳ có tâm, chú giải rất kỹ càng. Bật mí một chút là nhà bạn ấy cũng đang edit vài bộ truyện cùng hệ liệt hoặc chung tác giả nên mình cũng có chút mong chờ ^^ Cho nên các bạn độc giả này, còn không mau mau checkin đi, chiếc máy bay màu hường của cơ trưởng Vưu và cơ phó Lương sắp khởi hành vút lên khung trời tình yêu rồi đó ~ “Vưu Châu Châu, có những lời không nhất thiết phải nói ra. Anh sẽ trân trọng.” “Trân trọng cái gì?” “Em.” —————— " ": Trích từ truyện Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm tổ chức hôn lễ, Lương Tấn tự mình lái máy bay trực thăng tới đón Vưu Châu Châu. Cô vừa lên trực thăng đã kéo khăn trùm đầu màu trắng của mình xuống, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hỏi: “Anh tự mình lái à? Có bằng lái máy bay trực thăng không đấy?” Trong máy bay trực thăng chỉ có hai người bọn họ. Lương Tấn mặc trang phục chú rể, còn đẹp trai hơn thường ngày vài phần. Anh nhìn thoáng qua Vưu Châu Châu đang ngồi ở ghế phó lại, cười nói: “Yên tâm, không trái phép đâu.” Vưu Châu Châu gật đầu cười, “Cơ trưởng Lương ngầu quá đi mất! À không, chồng yêu của em ngầu quá đi mất!” Lương Tấn cong môi, “Cảm ơn vợ đã khen.” Vưu Châu Châu thò đầu qua, hôn lên mặt Lương Tấn một cái. Lương Tấn nói: “Chúng ta xuất phát, mời vợ cài đai an toàn.” “Đã cài xong.” Vưu Châu Châu nói. “Hôm nay chỉ có hai chúng ta cùng nhau bay, chúng ta có hai tiếng để bay.” “Hai tiếng?” Vưu Châu Châu kinh ngạc, từ nhà cô đến chỗ khách sạn cử hành hôn lễ lái xe cũng chỉ mất một tiếng, máy bay trực thăng thì chỉ cần vài phút là tới rồi. Lương Tấn nói: “Nơi đến là nơi tổ chức hôn lễ, nhưng chúng ta có thể bay vài vòng. Anh đã xin không vực để bay rồi, kế hoạch bay cũng đã thông qua. Chúng ta có thể bay từ Nam Thành đến Bắc Thành, rồi từ Bắc Thành bay đến Bắc Sơn, rồi bay đến Bắc Giang, từ Bắc Giang bay đến Bắc Nguyên, rồi từ Bắc Nguyên bay đến khách sạn.” “Đúng là bay hết một vòng lớn luôn đấy!” Vưu Châu Châu rất vui, không nghĩ tới người đàn ông này cũng có lúc biết lãng mạn. Cùng bay với anh đương nhiên rất khác với khi cô bay một mình. Đây là thế giới thuộc về hai người bọn họ, cùng anh bay hết trời nam biển bắc. Nói xong, Lương Tấn đẩy chân ga về phía trước, đạp chân đặng, máy bay trực thăng quẹo trái, bay một hồi, Lương Tấn lại kéo cần điều khiển về sau, máy bay trực thăng lại bay lên, sau đó bay ngang, cánh quạt không ngừng phát ra tiếng “Cạch cạch cạch”. Máy bay trực thăng đang bay ở nơi có không vực thấp. Vưu Châu Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới là những lầu cao san sát nhau, đường phố phồn hoa, ngựa xe như nước, người đến người đi. Nhưng bây giờ những cảnh sắc đó cũng dần trở nên nhỏ bé. “Đó là cầu Thất Xảo. Bên đây là chung cư của em, bên này là chung cư của anh.” Tới Bắc Thành, Vưu Châu Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói. Lương Tấn cũng nhìn từng thứ cô chỉ, gật đầu, “Ừm.” Phi cơ tiếp tục bay theo không phận mà Lương Tấn đã xin trước đó. Bọn họ bay vòng vòng trên Bắc Sơn. Lúc tới rồi Bắc Giang, Lương Tấn hạ thấp độ cao, máy bay trực thăng chỉ cách mặt đất trong gang tấc, cánh quạt xoay vòng tạo gió thổi lồng lộng. Bắc Nguyên mênh mang, dê bò tụm thành đàn. Bọn họ ở bên nhau, trời cao biển rộng. Máy bay trực thăng bay từ Bắc Nguyên đến khách sạn. Thân máy bay xẹt qua không trung, ở khách sạn đã có rất nhiều người đứng ở đó từ sớm. Vưu Châu Châu vươn tay ra ngoài cửa sổ, phất tay với những người đang đứng phía dưới. Anh cả Vưu đang đứng trong đám người, cười nói: “Nhìn con bé cười tươi chưa kìa!” Anh hai Vưu nói tiếp: “Nhìn có vẻ vui quá nhỉ?” Anh ba Vưu gật đầu, “Làm em cũng thấy hạnh phúc lây!” Anh tư Vưu tứ cong môi lên, cười không nói gì. Hai anh họ bên ngoại tấm tắc khen ngợi, ba người anh bên nội cũng nói: “Con bé đúng là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này!” “Nhóc con đã lấy chồng rồi.” Anh cả Vưu bỗng nhiên lại khẽ nói một câu. Mấy người anh nhà Vưu gia bỗng cảm thấy hốc mắt nóng lên. Ông nội Vưu tuổi trẻ oai hùng giờ đây cũng cảm khái, dụi mắt. Ông nội Lương Tấn và cha mẹ anh cũng đứng ở trong đám người, vẻ mặt của bọn họ cũng vừa cảm khái vừa vui mừng. Mẹ Lương cười nói: “Rốt cuộc con trai cũng kết hôn!” Ông nội Lương nhìn thoáng qua mẹ Lương, nói: “Lúc trước ở đại sứ quán cũng có rất nhiều cô nhóc thích nó, sao nó lại không cưới vợ được?” Máy bay trực thăng đáp trên mái nhà của khách sạn. Rất nhiều người chạy lên mái nhà để xem. Lương Tấn nắm tay đỡ Vưu Châu Châu xuống máy bay. Hôn lễ của bọn họ được tiến hành trong sự chúc phúc của mọi người. Mời các bạn đón đọc Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn.
Giờ Đang Nơi Đâu - Duy Đao Bách Tích
Văn án: Sau khi mở cửa biên giới, tư tưởng thời đại mới ở châu Âu liên tục ùa vào trong nước. Thế gia vọng tộc trong nước dần dà cho con em trong nhà học tiếng Anh, múa ba lê, đàn dương cầm, vân vân. Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc; Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thuật. Trong thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới… Táo kết quả nở hoa trí tuệ Trăng xà cành quế, tình vùi dưới bia Chuyện phong nguyệt hợp nhau ta đến Có tình yêu khoa học thăng hoa Có tình yêu con tim thuần túy Đất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộn Sinh mệnh chân lí cùng quý như nhau Như gươm như hoa Như cái đẹp ấy. – “Núi xanh của em”, Cún dịch. *** Lâm Trí là nữ tiến sỹ sắp tốt nghiệp, do lao lực nghiên cứu học thuật quá độ nên ngỏm củ tỏi, xuyên không vào cô Ba nhà họ Lâm 9 tuổi tên Lâm Sở Vọng ở năm dân quốc 1924, cha không thương, mẹ qua đời, anh chị là con bà Hai, cả gia đình hầu như không ai quan tâm đến cô. Cha đi nhậm chức, gửi cô và chị Hai cho bà bác ở Hong Kong nuôi nấng, bà này ghét mẹ cô, thích bà vợ lẽ của cha cô hơn nên thiên vị chị gái cô mọi đằng, thậm chí bà này còn chặn thư từ vị hôn phu gửi cho cô nhằm chia rẽ hai người, đặng tạo cơ hội cho đứa cháu gái còn lại giành được tình cảm từ ảnh. Nữ chính sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cô cũng biết hoàn cảnh của mình nên cố gắng tận dụng cơ hội kiếm tiền tự lập. Mục tiêu của cô vốn dĩ chỉ là kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, mua nhà ở cho thuê phòng, sống như phú bà, nhưng đặt mình trong hoàn cảnh nước nhà khi mà nơi thì bị nhường cho nước ngoài làm thuộc địa, chỗ thì bị liên quân sáu nước đặt Tô Giới, dân mình sống trên đất mình mà vị thế chẳng khác nào con sâu cái kiến, chính phủ lâm thời thì tiếp tay cho quân Nhật đàn áp người mình, nữ chính bắt đầu trăn trở suy nghĩ xem với tư cách một trí thức thì nên làm gì có ích cho đất nước. Tất nhiên cô không hoang tưởng đến mức cho rằng chỉ vì đến từ trăm năm sau, biết rõ lịch sử, bằng vào sức lực của bản thân là có thể thay đổi vận mệnh đất nước, nhưng thân là nhà khoa học, những gì cô có thể làm được đó là cố gắng phát triển chuyên ngành mà mình tinh thông, lôi kéo đầu tư vào Trung Quốc và vào lý thuyết bom nhiệt hạch để đổi lấy nhiều quyền lợi hơn cho dân tộc. Đồng hành với cô trong quá trình này có ba người đàn ông mà mỗi người đều để lại những ấn tượng đặc sắc đối với mình. Người thứ nhất là Tư Ngôn Tang, vị hôn phu từ tấm bé của nữ chính. Anh là nhân vật để lại nhiều tiếc nuối. Ngoại hình sáng, suy nghĩ tiến bộ, trong những năm tháng du học chẳng bao giờ quên viết thư gửi vị hôn thê ở quê nhà, không giống phần lớn trí thức hồi đó hễ ra nước ngoài du học trở về là chê bai, ruồng bỏ người vợ mai mối, ngoài vị hôn thê ra thì anh chỉ đau đáu vận mệnh đất nước. Đảm bảo rằng những ai yêu thích hình tượng trai vườn trường bát ngát thanh xuân cũng sẽ thích anh. Tiếc rằng đối với nữ chính thì anh chỉ là nhân vật lịch sử mà cô ngưỡng mộ, sùng bái, cảm mến chứ không có tình yêu. Người thứ hai là Từ Thiếu Khiêm, anh là người đầu tiên tinh tường khám phá ra xuất thân thật sự của nữ chính. Anh là nhà vật lý học, là thầy, là đồng nghiệp và cũng là người đặt ra câu hỏi cho cô, là một nhà khoa học thì nên làm gì có ích cho đất nước. Chính câu hỏi của anh đã khiến cô phải suy tư lại và dũng cảm theo đuổi mong ước thay đổi phần nào đó số phận nước nhà. Tình cảm giữa họ đơn thuần là tình bạn, sự trân trọng và thấu hiểu tài năng lẫn nhau, anh nâng đỡ sau lưng cô rất nhiều và chấp nhận hy sinh cho khoa học, cho dân tộc. Người thứ ba là nhân vật mà mình thích nhất, Tạ Trạch Ích (Zoe), nhân vật nam có xuất thân phức tạp, người luôn giãy giụa trong câu hỏi nguồn gốc của mình ở đâu, mình thuộc về nơi nào, mình sống để làm gì. Nhân vật này mình sẽ không nói nhiều mà để lại cho bạn đọc tự cảm nhận. Thông thường khi đọc truyện bạn có thể hay bắt gặp chi tiết nước Nhật hay con người Nhật bị các tác giả ngôn tình dìm, nói xấu thậm chí là hạ thấp. Mình cũng không khoái như thế nhưng cái cách miêu tả sự tàn ác và điên cuồng của quân Nhật ở truyện này thì sẽ giúp bạn thấu hiểu và thông cảm tại sao cho đến tận bây giờ dân Trung vẫn khó lòng nguôi ngoai, vẫn thù hằn tội ác của Nhật Bản trong quá khứ đến thế. Đặc biệt nữa là trong tình hình sủng ngọt chay lan tràn trên Tấn Giang mà vớ được quyển có thịt đã khó, thịt đậm đà ngon nước ngọt xương tận hai chương đặc tả ngọt ngào như này thì quá là hiếm đi. Với không nhiều những bộ dân quốc mà mình đọc được thì mình đánh giá bộ này khá cao, tuy là truyện ngôn tình nhưng có tư tưởng rõ ràng, bối cảnh chân thật. Nếu bạn cần tìm một quyển ngôn tình vừa có tình cảm đôi lứa, vừa mang trăn trở vận nước, vừa có không khí thời thế dân quốc, hội hè danh viện, lối sống pha trộn hiện đại truyền thống, vừa tồn tại mâu thuẫn gia tộc thì chắc chắn nên thử. Đề cử mạnh mạnh mạnh.   Mời các bạn đón đọc Giờ Đang Nơi Đâu của tác giả  Duy Đao Bách Tích.
Kinh Sơn Chi Ngọc (Anh Yêu Em Rồi Phải Không) - Giá Oản Chúc
Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ* của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm. Kinh Mịch Ngọc kết giao với mười người bạn trai. Tên của bọn họ đều có chữ “Ngọc”. Yến Ngọc là mục tiêu thứ mười một của cô. Đây là một câu chuyện xưa không hề đơn giản. *nguyên văn là 千娇百媚, ý chỉ sự xinh đẹp động lòng người.  Với những bạn đã quen đọc ngôn tình thực tế, thì chắc hẳn đã nghe qua Giá Oản Chúc - một tác giả có phong cách viết truyện rất độc đáo. Kinh Sơn Chi Ngọc cũng vậy - vẫn rất đậm phong cách Giá Oản Chúc. Nữ chính Kinh Mịch Ngọc đã quen 10 người bạn trai, nhưng điểm đặc biệt là trong tên của họ đều luôn có chữ "Ngọc". Thời gian cô quen một người cũng không lâu, nhưng sau khi chia tay thì vẫn vui vẻ và làm bạn bình thường. Ví dụ như Tôn Nhiên (Ngọc) - người bạn trai thứ 9, hay Củng Ngọc Quán - người bạn trai thứ 6. Thực ra thì Kinh Mịch Ngọc vì nhiệm vụ của gia tộc nên mới có yêu cầu về tên của bạn trai mình. Nam chính Yến Ngọc chính là mục tiêu thứ 11 của Kinh Mịch Ngọc. Anh cao ráo, đẹp trai, người gặp người đổ, hoa gặp hoa tàn, anh có đôi mắt đào hoa là vũ khí siêu cấp của mình. Đi kèm với đó chính là tình sử dài lê thê của anh, đã qua 26 đời bạn gái. Mỗi cô mỗi kiểu, anh có đá người ta, cũng như người ta đội mũ xanh cho anh. "Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu" Kinh Mịch Ngọc điều tra tư liệu về Yến Ngọc để "cua" anh một cách tự nhiên nhất, nhưng cô đâu ngờ được ở lần suýt tông xe ở đầu truyện của hai người là do anh tính kế. Lần gặp mặt tiếp theo của cả hai là ở quán bar, sau đó Kinh Mịch Ngọc bị bỏ thuốc mê, trốn vào nhà vệ sinh gọi cho anh gà bông Tôn Nhiên tới cứu mình. Tôn Nhiên tới không kịp nên đã nhờ Yến Ngọc tới trước giúp vì anh cũng đang ở trong quán bar. Lúc tỉnh dậy thì Kinh Mịch Ngọc đã ở nhà Tôn Nhiên, lại còn ăn tối cùng bạn trai kế nhiệm và bạn trai tiền nhiệm nữa chứ. "Ngồi ăn lẩu với bạn trai đời trước và bạn trai đời tiếp theo là một trải nghiệm như thế nào?" Với nam chính Yến Ngọc, lúc đầu anh tiếp cận chị Ngọc thực ra cũng là với mục đích thăm dò, còn là thăm dò gì thì mọi người đọc truyện nha. Anh không nói chuyện thì nhìn rất sát "gái", nhưng mỗi lần nói chuyện với nữ chính thì phải nói là mình ôm bụng cười muốn xỉu. Mới gặp con gái người ta có mấy lần mà lần nào cũng hỏi xem có muốn lăn giường cùng mình không. Đến xỉu với anh mất thôi.  Nam nữ chính không quen nhau từ đầu, nhưng vẫn đi chung như kiểu bạn bè ấy, ghẹo nhau, thả thính đầy đường luôn... Lúc này nếu gặp bạn của nam chính thì anh giới thiệu chị như thế này : "Cô ấy là bạn gái cũ của mấy người bạn của tôi". Về sau quen nhau tất nhiên là đổi cách giới thiệu nha. Hai người không quen nhau đã hợp rơ như vậy, về sau quen nhau thực sự là người đọc muốn xỉu hết vì hai người quá tình đi. Tuy là Kinh Mịch Ngọc có rất nhiều bạn trai nhưng Yến Ngọc lại không hề so đo. Vì với anh, quá khứ là nên cho qua, cái cần hướng tới chính là tương lai. Cho dù Kinh Mịch Ngọc trong quá khứ có như thế nào thì cũng không sao, nếu quá vướng bận thì hãy buông bỏ chứ đừng nên lãng quên, cái anh muốn chính là tương lai của hai người. Nói về câu chuyện bạn trai của nữ chính thì thực sự rất vui luôn. Quen nhiều nhưng chia tay cũng nhanh không kém. Chia tay xong thì vẫn qua lại như bạn bè bình thường, đã thế nữ chính còn rất đắc ý với đám gà bông của mình, luôn yêu thương với tình yêu của gà mái mẹ. Lúc đi ăn với mấy bé gà bông thì còn tự hào nói rằng bọn họ là do cô bao nuôi hết “Tôi nghèo, chỉ có thể sưu tập bạn trai thôi.” Yến Ngọc phải nói là biến thái từ nhỏ, mới có 3 tuổi mà đã tụt quần bé gái người ta, đã thế còn ví mông bé như trái đào trên cây nhà mình vậy. Tất nhiên là chả phải tự dưng mà tác giả lại đề cập tới chi tiết này cho nên mọi người hãy đọc truyện để rõ lý do nha!! “Đỏ bừng hệt như trái đào đang kết quả trên cây đào nhà tôi vậy!” Nói chung là hai người dây dưa một thời gian thì Kinh Mịch Ngọc quyết định phong Yến Ngọc thành con gà bông thứ 11 của mình, Yến Ngọc thì mua đủ 11 bông hoa hồng tặng cho bạn gái mình. Ừm,... sau đó thì lăn giường, nhưng mọi người đừng mong thịt làm gì vì nó chả đủ nhét kẽ răng đâu!!! Mạch truyện có hài, nhưng có những đoạn thực sự rất buồn, về "bệnh" của nữ chính, cũng như về những cơn ác mộng của nam chính. Nhưng không sao cả, vì bây giờ hai người sẽ luôn đồng hành với nhau, cùng nhau chia sẻ và vượt qua tất cả. Ở cuối truyện có plot twist, một cú lừa khá "..." về sự thật của việc tìm ngọc núi Kinh.  Mình quyết định đọc "Kinh Sơn Chi Ngọc" là vì cái tên nghe rất kêu và sang. Nhưng đọc truyện rồi mới thấy may mắn là mình còn đọc được một câu chuyện hay như vậy, hội đủ các yếu tố: bi, hài,... Dàn nhân vật thì có nam nữ chính rất "bá", team bạn trai cũ mỗi anh mỗi vẻ nhưng chả anh nào lẫn với anh nào mặc dù tên toàn "Ngọc" nên đọc hơi đau mắt xíu. Bên cạnh đó thì có ba mẹ nam chính rất "XỊN", không phải theo nghĩa đen đâu hihi. Về phần edit, bạn Xoài edit rất mượt, chú thích nhiều phần để đọc dễ hiểu hơn. Nói chung là mình rất thích  *** Mấy ngày hôm nay đã bắt đầu vào mùa mưa của Bắc Tú, dựa theo những năm trước thì cơn mưa này sẽ kéo dài đứt quãng tầm mười ngày, nửa tháng. Đây là lần thứ hai Điêu Tranh Kha đến OneFool. Bầu trời xám xịt, mây mù khắp nơi, nước bùn đọng lại sau cơn mưa bắn lên giày anh ta. Trong quán café vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim ngay trước cửa chỉ có độc một vị khách, là nam. Anh ta đang ngồi trên băng ghế dài. Trần nhà có treo một cái đèn lồng[1], chiếu xuống một vòng sáng hình bầu dục, ở bên mép bị ánh sáng của thủy tinh cắt qua. Ánh mắt của người đó ẩn trong những tia sáng nhỏ vụn, nhìn sang. Điêu Tranh Kha bước đến, “Yến tiên sinh.” Ánh sáng trong mắt Yến Ngọc lóe lên, “Ngồi đi.” Anh đẩy một ly espresso qua, “Tôi không am hiểu trà đạo như ba tôi, chỉ có thể mời cậu nếm thử thứ văn hóa tây phương này.” “Cảm ơn.” So với dáng vẻ lười biếng của Yến Ngọc thì tư thế ngồi của Điêu Tranh Kha có thể nói là nghiêm chỉnh. Thức uống của Yến Ngọc là một ly cafe breve[2], “Cậu nán lại ở Bắc Tú chắc cũng đã quen rồi nhỉ?” [2] Cafe Breve: Cà phê đen, hỗn hợp sữa và kem, bọt sữa. “Cũng tạm.” Lúc Điêu Tranh Kha nhận được điện thoại của Yến Ngọc cũng đã đoán được chuyện mà hôm nay Yến Ngọc muốn nói là gì. “Nói đi, ba tôi phái cậu làm chuyện gì?” Yến Ngọc lười phải rào trước đón sau. “Tôi nhớ là.” Điêu Tranh Kha mỉm cười, “Lúc Yến tiên sinh chơi game không thích hack, thậm chí ngay cả đánh oanh tạc hay cướp giật cũng không thèm nhìn đến, chỉ hưởng thụ quá trình một mình qua ải.” “Ừm. Thế nhưng cậu là phần mềm hack à? Hay là cướp?” Yến Ngọc giương cằm về phía ánh đèn, có một nhúm râu khá là rậm. “Trong mắt tôi, cậu chỉ là một nhân vật NPC ẩn giấu[3] mà thôi.”  [3] NPC là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, có nhiệm vụ hỗ trợ người chơi cách thức và tính năng trong game. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài.  “Chuyện này… Có phải nên báo trước với tổng giám đốc Yến không?” Môi dưới của Điêu Tranh Kha bởi vì ấm ức nên hơi mím vào. “Lúc cậu sắp xếp tình sử của tôi thành tư liệu cũng không nghe cậu báo với tôi. Bây giờ tôi chỉ mời cậu uống ly cà phê mà còn phải đợi ba tôi phê chuẩn hay sao?” Yến Ngọc mỉa mai. Môi dưới của Điêu Tranh Kha càng mím vào hơn, lúc thấy như cả cánh môi đã thu vào trong thì liền nhả ra, “Yến tiên sinh, tiền lương mà tôi nhận là của tổng giám đốc Yến.” “Thật vậy à? Còn tấm danh thiếp quê mùa chịu không nổi kia của cậu thì sao? Văn phòng ở đó không phát tiền lương cho cậu hả?” Tấm danh thiếp kia Kinh Mịch Ngọc đặt dưới phần tư liệu tình sử của Yến Ngọc. Nền đỏ phối xanh lá, mười phần bắt mắt. Điêu Tranh Kha cười cười, “Sớm biết như thế đã học theo cậu, đi đến đâu cũng dùng cái tên giả Yến Tị. Là ai cũng không nhận ra cậu chính là thiếu gia của nhà họ Yến.” “Tôi không rảnh nghe những lời nói nhảm.” Ngón trỏ của Yến Ngọc gõ bàn một cái, nói. Điêu Tranh Kha suy tư một lát, nói, “Tới tới đi đi, thật ra tôi mới là người mơ mơ màng màng.” Yến Ngọc nở nụ cười nhạt, “Ồ?” ... Mời các bạn đón đọc Kinh Sơn Chi Ngọc (Anh Yêu Em Rồi Phải Không) của tác giả Giá Oản Chúc.