Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bán Kiếp Tiểu Tiên

Mấy ngày nay ở Tống gia từ phủ trên đến làng dưới đều đồn đại rằng trong nhà đó có ma, mời bao vị pháp sư về cùng không hiệu quả, chủ tớ đều ăn ngủ không yên, có người còn tường tận thấy nữa. Đâu có ai biết rằng cái bóng trắng đang sợ đó là của Tề Hoan - NPC trong truyện Bán Kiếp Tiểu Tiên Nàng cứ nhiên xuyên qua đến chốn này, ngay trong cái nhà kho chứa củi cũ kỹ, quần áo cũng không có, chỉ có tấm khăn trắng phủ lên. Số nàng cùng thật lắm long đong, nhưng may vận phước lại được một lão đạo sĩ cao siêu, nổi tiếng nhận làm đồ đệ, tu được đại đạo tối cao. Hơn nữa còn bắt được một con hồ ly làm sủng vật, quyến rũ ma vương làm lão công. Nàng vẫn cho rằng tu tiên không đáng sợ, chỉ sợ là không có văn hóa, con đường thành tiên dài đằng đẵng, chỉ có bản thân tự tìm được đường phù hợp mới thành công là sai, cần phải tự nỗ lực và chiếm lĩnh. Đọc truyện độc giả sẽ nghiệm ra được vài điều cũng sẽ thấy được vài thứ hữu ich, không phải tu tiên không là đủ, phải làm nhiều việc nữa. Đây là truyện xuyên không đặc sắc xen lẫn yếu tố hài hước thu hút độc giả, truyện còn đan xen các yếu tố huyền huyễn, có nửa tiên nửa người, ảo thực cuốn hút. *** Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưa thớt, chiếu lên thành những điểm lốm đốm trên con đường dài lát đá màu rêu xanh ở trấn Thanh Đường, ve sầu đậu trên ngọn cây kêu đến tâm tê liệt phế, làm cho người nghe cũng cảm thấy thực bực bội. Thanh Đường là một trấn nhỏ cổ xưa, trước kia cũng không gọi là Thanh Đường. Nghe nói có vị tiên nhân đi qua nơi này, dừng chân để lại một thanh kiếm gọi là Thanh Đường bảo kiếm, cho nên trấn nhỏ này mới vì thế mà thay tên. Sau giờ Ngọ, vốn là khí trời nóng bức làm cho người ta chịu không nổi đột nhiên biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo đến che kín bầu trời, một lúc sau sấm sét vang đội, mưa to trút xuống, đem toàn bộ nóng nực giội tắt. Vốn một phiên chợ nhỏ huyên náo ồn ào, cũng bởi vì mưa to mà dừng lại, rất nhiều tiểu thương không kịp chạy về nhà đều trú ở quàn trà bên đường, tốp năm tụm ba thành từng đám, nói chuyện Trương gia, tán dóc Lý gia. “Lý thẩm, thẩm nghe nói gì chưa, Tống gia ở phía đông trấn có ma quỷ lộng hành đó!” Đại nương nhà Tề gia nhỏ giọng nói với một phụ nhân hơn năm mươi tuổi mang khăn thêu hoa bên cạnh. “Thật hay giả vậy?” Phụ nhân gọi là Lý thẩm kia lén lén lút lút liếc nhìn bốn phía, che miệng thầm thì hỏi lại. “Đương nhiên là thật rồi, thẩm không thấy Tống gia mời rất nhiều đạo sĩ tiên trưởng tới trừ ma à, nhưng mà ta nghe đồn là con ma kia rất hung hãn, mấy vị đạo trưởng đó đều không có biện pháp thu phục được nó đấy.” “Ta thấy có lẽ là do Tống gia làm quá nhiều chuyện thất đức, hơn phân nửa con ma kia là Liễu nhị nương đó, chậc chậc, ngươi không tưởng tượng được đâu, nàng năm đó chết rất oan uổng. Ta thấy Tống gia lần này sợ là sẽ bị nàng náo đến tuyệt hậu đi.” Lý thẩm bĩu môi, giọng nói không khỏi có chút cao lên. “Suỵt —— mấy lời này không thể nói lung tung được đâu, nếu để người của Tống gia nghe được là không xong đó.” Đại nương Tề gia vội vàng quét mắt nhìn những người bên cạnh, phát hiện mọi người đều không có chú ý tới lời nói của các nàng, lúc này mới nói tiếp, “Nhưng mà theo ta thấy, lần này Tống gia xem ra là xui vãi lều rồi (TNN: dạ nguyên văn đó ạ ;84 ). Nếu lúc trước bọn hắn không chiếm đoạt nhà của Liễu gia người ta thì làm sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.” “Nghiệp chướng mà!” Hai người than thở một phen, lại thấy mưa đã dần dần nhỏ đi. Không đến nửa canh giờ, mưa to ngừng lại, mặt trời từ trong đám mây ló rạng, phiến đá bên đường bị mưa giội qua lộ ra màu nâu xanh. Các tiểu thương tốp năm tốp ba cũng đi ra khỏi quán trà, mỗi người tự tìm một phiến đá không đọng nước, đem hàng hóa mới thu hồi lại lần nữa bày ra. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ khu chợ lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt vốn có, thành trấn lại bị tiếng huyên náo bao phủ. Song, lúc này trong đại viện Tống gia ở phía đông trấn, lại là một mảnh tĩnh lặng, hơn ba mươi miệng ăn lớn nhỏ của Tống gia đều uể oải ngồi trong đại sảnh, mắt Tống lão gia trên thượng vị càng hiện rõ quầng thâm rất đậm. “Lão gia à, ngài phải nhanh nghĩ biện pháp khác thôi, cứ tiếp tục như vậy toàn bộ nhà chúng ta từ trên xuống dưới đều sẽ không ngủ nổi mất.” Nhị di thái ngồi bên phải Tống lão gia, sắc mặt trắng xanh cầu xin. “Nghĩ biện pháp nghĩ biện pháp, ta còn có thể có biện pháp nào nữa chứ, đã mời bốn vị đạo trưởng rồi, còn không phải đều vô dụng sao.” Tống lão gia đập mạnh chén trà sứ thanh hoa xuống bàn, làm sao hết lần này tới lần khác lại nhằm đúng lúc này mà xảy ra chuyện quái đản như vậy cơ chứ? Lúc đầu thấy mấy hạ nhân nói nửa đêm xuất hiện bóng người ở hậu viện, Tống lão gia hết lần này tới lần khác đều không chịu tin mấy chuyện tà đạo này, tưởng là bọn hạ nhân mượn cớ làm biếng. Kết quả, nửa đêm hôm đó hắn đi nhà xí, thì thấy ở bên cạnh giếng hậu viện phía đông bắc thế nhưng có một bóng người đang đứng. Lúc ấy sắc trời quá tối, Tống lão gia cũng chỉ nhìn thấy người kia ăn mặc kín bưng, một thân áo trắng, đầu bóng loáng (trọc á), hơn nữa trong miệng còn phát ra tiếng ô ô a a. Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Tống lão gia lập tức bị dọa cho chết khiếp. Lại nói khi Tống lão gia còn trẻ cũng là một gia chủ tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác), phủ đệ này trước kia vốn không phải họ Tống, mà là họ Liễu. Nhưng vì Liễu gia neo người, cho nên Tống lão gia phái người đi câu dẫn khuê nữ duy nhất nhà họ Liễu – Liễu Nhị Nương, rồi sau đó thừa dịp Liễu Nhị Nương đang cùng tình nhân hẹn hò, liền mang một đám người tới bắt gian tại trận. Cô nương chưa xuất giá lại phóng túng cùng nam nhân, hơn nữa còn bị người ta nhìn thấy, chuyện này không bao lâu đã truyền khắp toàn bộ thôn trấn. Liễu lão gia nhất thời tức giận công tâm đi đời nhà ma. Mà Liễu Nhị Nương sau khi mất đi người thân duy nhất, chạy đến tìm tình nhân, mới phát hiện tình nhân đã có vợ. Cuối cùng nghe đồn Liễu Nhị Nương cạo trọc đầu vào chùa trở thành ni cô. Về sau chuyện này qua đi, Tống lão gia trả giá thấp đem toàn bộ gia sản nhà cửa Liễu gia mua lại từ trong tay quan phủ, mà tên tình nhân của Liễu Nhị Nương kia cũng trở thành quản gia Tống gia. Cho đến sau này, mọi người mới hiểu được, tất cả đều là do Tống lão gia bày bố, chẳng qua đợi đến khi mọi người hiểu ra thì đã muộn, Liễu Nhị Nương đã sớm tự sát ở trong chùa rồi. Vì thế nên khi Tống lão gia thấy cái đầu trọc kia, liền lập tức nhận định đây là Liễu Nhị Nương trở về tìm hắn báo thù. Hơn nữa từ đó trở đi, trong nhà Tống gia bắt đầu phát sinh rất nhiều chuyện kỳ quái, đầu tiên là đầu bếp Tống gia phát hiện gia súc hắn nuôi tự dưng mất tích, sau đó là kho củi không hiểu sao xảy ra hỏa hoạn, càng dọa người hơn chính là khi đại thái thái Tống gia đi vào nội đường niệm kinh, thì phát hiện những cống phẩm kia đều đã không cánh mà bay rồi. (TNN: mọi ng thử đoán xem là ai gây ra =)))))) Chuyện ma quỷ hoành hành trong nhà đem toàn bộ Tống gia trên dưới náo loạn tới trời long đất lở, bây giờ người người trong Tống gia không ai dám đi ngủ vào buổi tối, Tống lão gia cũng đi tìm vài vị đạo sĩ nghe đồn rất lợi hại tới trừ ma, thế nhưng cứ mỗi lần đạo sĩ nói trừ xong rồi, thì ngày hôm sau y như rằng lại có người trông thấy con ma kia xuất hiện bên bờ giếng. Hiện tại không người nào Tống gia dám tới gần hậu viện nửa bước, mà ngay cả hạ nhân cũng đều chạy sạch. “Cha, ngài cũng nên có chút hành động gì đi chứ, mọi người cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, ai mà biết con ma kia lúc nào sẽ động thủ với chúng ta đây.” Đại thiếu gia Tống gia Tống Chí sắc mặt cũng không đẹp hơn chút nào. Hắn vừa nói xong, người trong đại sảnh cũng nhao nhao mở miệng, đều ý muốn Tống lão gia đưa ra quyết định. Cuối cùng Tống lão gia vỗ mạnh xuống đùi một cái, “Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Tiểu Xảo chứ!” “Mau mau, Tống Chí con mau đi ngựa tới Vô Lan Quan núi Thương Lan tìm cô cô của con đi.” Lúc này Tống lão gia mới nhớ tới muội muội của mình. Nhớ lại trước kia Tống gia tại Thanh Đường trấn cũng không có thế lực lớn như vậy, làm cho Tống gia nổi danh phải nhờ tới một sự kiện hồi năm mươi năm trước. Lúc ấy có một vị đạo trưởng đến Thanh Đường chấn, vị đạo trưởng này nhận nữ nhân duy nhất của Tống gia là Tống Xảo Nhi làm đồ đệ. Vì vậy, từ đó về sau, Tống gia trở thành đại gia tộc của Thanh Đường Trấn này, dù sao Tống gia cũng có người được đạo trưởng coi trọng, cái gọi là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên chính là nói chỗ này đây. Tống Xảo Nhi đi lần này là hơn bốn mươi năm, trong thời gian đó nàng chỉ trở về Tống gia duy nhất một lần, lúc ấy Tống lão gia cũng đã qua tuổi năm mươi, song bộ dạng Tống Xảo Nhi lại vẫn như hai mươi tuổi, điều này khiến cho Tống lão gia càng thêm tin tưởng vào chuyện thần tiên không nghi ngờ gì nữa. Xem ra trở thành đệ tử của đạo trưởng tu tiên là có thể trường sinh bất lão rồi. Trước khi đi Tống Xảo Nhi có nói với đại ca mình, rằng nàng ở trong Vô Lan Quan núi Thương Lan tu hành. Bây giờ Tống gia xảy ra sự tình như vậy, Tống lão gia mới nhớ tới vị muội muội này. Đại thiếu gia Tống Chí nghe phụ thân nói xong nào dám trì hoãn, lập tức cưỡi ngựa hướng núi Thương Lan chạy đi. Một ngày sau Tống Chí trở về, nhưng lại không có Tống Xảo Nhi đi cùng. Tống lão gia thấy con trai về một mình, trong lòng không khỏi hồi hộp bất an. “Tống Chi, cô cô con đâu?” Tống lão gia kéo nhi tử phong trần mệt mỏi tới bên người, thấp giọng hỏi thăm. “Cha, con chưa đi tới núi Thương Lan, thì trên đường đã gặp được một vị đạo trưởng, hơn nữa con còn mang đạo trưởng đó về nhà đây này.” Tống Chí cười ha hả giải thích với Tống lão gia. “Khốn kiếp, là tên nào, sao không thấy nửa bóng người?” Tống lão gia nghe xong tưởng nhi từ đùa giỡn lừa mình, liền giơ tay cho ngay một cái tát. Bị ăn tát, Tống Chí ủy khuất nhìn phụ thân, “Đạo trưởng nói đêm nay giờ Tý hắn mới đến được…” Trải qua một phen Tống Chí ba hoa chích chòe miêu tả, Tống lão gia cuối cùng cũng tin tưởng, nhi tử thật sự mời tới một vị đạo trưởng. Lại nói lúc đó Tống Chí vốn là đang định đi núi Thương Lan, ai ngờ ban đêm hắn đi vào trong rừng, lại bỗng trông thấy một lão đạo mặc áo xanh bồng bềnh từ trên trời giáng xuống. Sau khi trông thấy lão đạo sĩ, Tống Chí cũng mặc kệ quen biết hay không, trước bổ nhào lên trên người lão đạo sĩ rồi bắt đầu gào khóc. Nghe xong một phen miêu tả bi thảm của Tống Chí, lão đạo ấy vậy mà lại quyết định cùng hắn đi một chuyến. Cho nên, Tống Chí mới không đến núi Thương Lan mà ngay tức khắc trở về. Đêm khuya, trong hậu viện Tống gia không một bóng người, gió nhẹ lướt qua cành liễu rủ bên hồ nước, cành liễu kéo lê trên mặt nước tạo thành từng gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, góc hậu viện phía đông bắc Tống gia bất thình lình có bóng một người đứng bên cạnh giếng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, người kia vậy mà lại đang —— tắm rửa! Hơn nữa nàng còn vừa tắm vừa hát, chính giọng hát kia đã dọa cho bọn Tống lão gia mất nửa cái mạng, cẩn thận nghe ra cư nhiên là, “Tôi yêu tắm rửa làn da sáng bóng oh oh oh oh úc úc úc úc ” “Aiz, nếu có sữa tắm thì tốt rồi… Không thì dùng tạm xà bông thơm cũng được.” Cầm gáo hồ lô ‘mượn’ từ trong phòng bếp, múc một gáo nước lạnh từ trong giếng dội lên người, lập tức nhẹ nhàng hít một hơi, “Nước không bị ô nhiễm dùng để tắm rửa thật là thoải mái ah~” Tắm xong, Tề Hoan thỏa mãn đem miếng vải màu trắng mang quý danh “khăn tắm” kia buộc lại trên người, âm thầm cảm thấy may mắn, thật tốt khi lúc mình xuyên qua còn đang trên giường lớn trong nhà. Tề Hoan, 23 tuổi, trước khi xuyên qua chức vụ của nàng là trạch nữ. Lý tưởng lớn nhất cuộc đời là có thể suốt đời nằm trên giường, hơn nữa có tiền có đồ ăn, cho nên một khắc xuyên không kia, nàng đang trên giường. May mắn là ở trên giường, cho nên nàng mới có thể có ‘tấm màn che’ lớn như vậy. Mà ngay cả Tề Hoan cũng rất kỳ quái, vì cái gì khi mình xuyên qua lại mất hết quần áo rồi, điều này thật là khó hiểu. Thế nhưng cả tóc và lông mi cũng bị mất thì hơi quá đáng rồi, mặc dù lấy dáng vẻ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của mình (tự nhận), thì thiếu vài cọng tóc cũng không gọi là gì … nhưng mà không thể sạch hoàn toàn như vậy được. May thay thời điểm đáp xuống khá tốt là ở trong kho củi của Tống gia, bằng không ngộ nhỡ nàng bị nhìn sạch thì càng không phải là bi thảm sao, đẹp trai nhìn còn dễ nói, chứ nếu như bị Tống lão gia tử kia nhìn thấy, vậy còn chỗ sống nữa hay không!Sờ lên vài sợi tóc đen ngắn cũn vừa mọc ra trên đỉnh đầu, Tề Hoan lại thở dài lần nữa. Đều là xuyên không, nữ nhân trong truyện thì đụng phải nam nhân phong hoa tuyệt đại, vì cái gì nàng lại không có cái vận khí kia chứ! Mời các bạn đón đọc Bán Kiếp Tiểu Tiên của tác giả Tích Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Già Thiên
Nếu như bạn đã đọc Thần Mộ, chắc chắn bạn sẽ không quên được Thần Đông. Sau Trường Sinh Giới, tác giả đã nghỉ viết một thời gian, có lẽ để cày kéo cho tác phẩm mới: Già Thiên thêm hấp dẫn. Sâu thẳm bên trong vũ trụ, chỉ có bóng tối lạnh lẽo. Bên trong vũ trụ cô quạnh này, tàu thăm dò vũ trụ thu được một hình ảnh chấn động lòng người.  Chín bộ xác rồng khổng lồ kéo một quan tài bằng đồng thau, tuyên cổ trường tồn. Cửu Long kéo quan tài, đến tột cùng là trở về thượng cổ, vẫn còn là đi tới bến bờ tinh không? Thế giới tiên hiệp trong Già Thiên to lớn, kỳ lạ rực rỡ, thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, tình cảm mãnh liệt như biển lớn dâng trào, dục vọng như vực sâu thăm thẳm... Đường lên trời, vừa đi vừa hát, "đạn chỉ già thiên".     Diệp Phàm là nhân vật chính trong Già Thiên, một người ngoài trông thư sinh, nhưng bên trong lại cực kỳ tráng kiện, hành động quyết đoán, nhưng lại là người ôn hòa, trọng tình cảm. Không có phi thăng khi mở đầu, không có tử vong để trọng sinh, không có khuyết tật, yếu kém. Diệp Phàm cứ bình thường trải qua những tao ngộ đầy hấp dẫn. Truyện Già Thiên không sáng tạo ra một thế giới khác, nhưng lại khéo léo gợi mở ra những chi tiết thần bí, không chớp nhoáng đưa ngay người đọc vào một không gian xa lạ, mà như số mệnh đã sắp đặt cho nhân vật vậy. Trên thế gian thật sự có thần tồn tại, hay những sự tích đầy thần bí từ xưa có thật hay không!? *** Tóm tắt Già Thiên kể về hành trình tu luyện của Diệp Phàm, một thanh niên bình thường ở thế giới hiện đại. Sau một tai nạn, Diệp Phàm phát hiện ra mình có khả năng tu luyện tiên đạo. Anh bắt đầu cuộc hành trình khám phá thế giới tiên hiệp, gặp gỡ nhiều người bạn và kẻ thù, trải qua nhiều biến cố thăng trầm. Đánh giá Già Thiên là một tác phẩm tiên hiệp xuất sắc của tác giả Thần Đông. Tác phẩm có nhiều điểm nổi bật, như: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn: Già Thiên có cốt truyện chặt chẽ, logic, với nhiều tình tiết bất ngờ, khiến người đọc không thể rời mắt. Nhân vật được xây dựng đặc sắc: Diệp Phàm là một nhân vật chính được xây dựng rất thành công. Anh là một người tài giỏi, mạnh mẽ, nhưng cũng rất tình cảm, nghĩa khí. Các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất tốt, mỗi người đều có những nét tính cách riêng biệt. Thế giới tiên hiệp được xây dựng kỳ ảo, hấp dẫn: Già Thiên có một thế giới tiên hiệp rộng lớn, kỳ ảo, với nhiều bí ẩn đang chờ người đọc khám phá. Ưu điểm: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật được xây dựng đặc sắc Thế giới tiên hiệp được xây dựng kỳ ảo, hấp dẫn Nhược điểm: Một số chi tiết trong truyện có phần hơi phi logic Kết luận: Già Thiên là một tác phẩm tiên hiệp xuất sắc, đáng để đọc. Tác phẩm sẽ mang đến cho bạn những giây phút giải trí tuyệt vời. Một số nhận xét của độc giả: "Già Thiên là một tác phẩm tiên hiệp xuất sắc, có thể sánh ngang với Thần Mộ và Trường Sinh Giới của Thần Đông." "Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn, nhân vật được xây dựng đặc sắc, thế giới tiên hiệp được xây dựng kỳ ảo, hấp dẫn. Đây là một tác phẩm tiên hiệp mà bạn không nên bỏ qua." "Một tác phẩm tiên hiệp đáng đọc, mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc." Mời các bạn đón đọc Già Thiên của Thần Đông.
Tiên Sở Truyền Kỳ - Thụ Hạ Dã Hồ
Tên eBook: Tiên Sở truyền kỳ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ Thể loại: Tiên hiệp, Văn học phương Đông   Nguồn: tangthuvien.com   Tạo ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu:       Tiên Sở là bộ truyện tiên hiệp thứ ba mình đọc sau Tru Tiên, Tinh Thần Biến. Tiên Sở, thuần túy là tiên hiệp, song cũng có những đoạn ái tình khó mà quên được. Mở đầu, thư sinh gặp hồ ly trắng, kết cục vẫn là hồ ly trắng gặp thư sinh. Một kết cục mở, tựa như một giấc mộng, giấc mộng Nam Kha. Tiên Sở, có đấu trí đến nghẹt thở, có đôi chút hài hước.       Trích: Sở Dịch liên tiếp xông qua bảy bức tường nước, bị một ngọn sóng khổng lồ che lấp cả trời xanh đánh thẳng vào, khí huyết nhộn nhạo,cả miệng, mũi đều đầy mùi tanh, không biết là máu hay là nước biển. Bên tai nghe tiếng gió thét gào, sóng lớn gầm rú,xem lẫn vào đó là vô số tiếng thét gọi thảm thiết.Tiếp đó, hắn thấy trước mắt tối đen, trời đất xoay chuyển, bị cuốn vào trung tâm của cơn lốc,rơi vào một khe lạnh lẽo sâu không đo được. Hắn chỉ cố gắng nắm chặt tay của bọn Yến Tiểu Tiên, hoảng sợ, tuyệt vọng, bi lương cùng xông lên trong lòng. Từ xa còn nghe thấy tiếng cười của Xi Vưu vang vọng, quanh quẩn không thôi: -Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hối hận chưa? Nếu như sớm biết phương pháp giải cứu thiên hạ đại kiếp, làm cho ta biến mất khỏi thế gian chỉ có một, ngươi còn làm như vậy không? Sở Dịch chấn động trong lòng, nhớ lại đoạn đối thoại cùng Xi Vưu ngày đó trong bụng cá côn, ngược lại hắn thấy bình tĩnh lại, nói lớn: -Thiên thu một giấc mộng, thế sự là một bàn cờ, mọi thứ đều tự có thiên ý, đâu phải chỉ có ta, ngươi? Nếu đã là thiên ý như thế, thì có gì phải hối hận? Nếu như còn có kiếp sau, Sở mỗ lại hành thiện trừ ác, thế thiên truyền đạo! Xi Vưu ha ha cười lớn, nhắc đi nhắc lại: -Nếu như còn có kiếp sau. Bị tiếng cười của Xi Vưu làm chấn động, Sở Dịch đầu váng mắt hoa, trong mê mê hồ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không rõ, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay các nàng,mươi ngón tay quấn lấy nhau, kết thành một khối, trong lòng cảm thây bình an vui vẻ khó nói nên lời. Hăn biết,ở dưới đáy của màn đêm vô biên vô tận kia, có một tương lai mỹ lệ mà sán lạn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng dưng nhớ lại hàng chữ đã từng nhìn thấy trong bụng cá côn. "Nếu như còn có kiếp sau,cho dù trời nam đất bắc, biển người mênh mông, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.Cho dù lúc đó trời đất lở, sông núi cạn,chúng ta sẽ mãi không phân ly Trích chuơng kế cuối.....
Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản
Tên eBook: Trương Tam Phong Dị Giới Du Tác giả: Tả Tự Bản   Thể loại: Tiên hiệp, Văn học Phương Đông   Dịch giả: langtu146   Nguồn: tangthuvien.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Giới Thiệu:   Truyện này vô cùng hay luôn. Tác giả miêu tả những đoạn chiến đấu cực hay từ đánh solo đến hội đồng đến cả quân đoàn đánh nhau cực hay. Từ bem nhau ở nhân gian giới giữa các nước với nhau. Đến bem nhau với thiên sứ quân đoàn đê cấp mấy trăm vạn. Đến thiên sứ đại quân đoàn trường mấy ức. Đến đánh nhau với Hủy Diệt Thất Đại Quân Đoàn mấy nghìn ức. Đi tìm bảo vật, thưởng kiếp,... cực hay. Trương Tam Phong từ nhỏ đắc thái cực hồn thạch. 1 trong thập đại thần binh được Nguyên Thủ Thiên Tôn thu nhận. Tu luyện 500 đắc đạo thành Đại La Kim Tiên phi thăng thần giới. Tại đây kết bạn với Tôn Ngộ Không. Sau sang Phương Tây Thần Giới cưa được Chiến Tranh Trí Tuệ Nữ Thần Nhã Điển Na. Tôn Ngộ Không cũng phao được Hằng Nga về ẩn cư ở Hoa Quả Sơn. Vì đắc tội với Ngọc Đế và Phương Tây Thần Giới bị Ngọc Đế dùng mưu trúng phải phục kích của Phương Tây Thiên Sứ dẫn đến Nhã Điển Na chết , Trương Tam Phong tự bạo.   Sau khi tự bạo, linh hồn lưu lạc gần 200 năm đến được Long Thắng đại lục trở thành con thứ năm của Long Gia tên Long Thanh Thiên, Nhã Điển Na tự bạo phân 2 thần cách 1 là trí tuệ nữ thần Vong Ưu, 1 là chiến tranh nữ thần Nhã Điển Na. Tại Long Thắng Đại Lục bắt đầu phát triển để quay về thần giới phục thù điểu nhân. Long Thắng Đại Lục ở rất xa thần giới mà lúc trước Trương Tam Phong ở. Đối đầu với Giáo Đình sau đó đánh với Thiên Sứ Quân Đoàn đánh lên Thiên Giới rồi Thần Giới cấp bậc cũng cao dần lên. Cuối cùng cùng với Ngân Hà Tinh Hệ tất cả hiệp lực chống lại Hủy Diệt Thất Đại Quân Đoàn.  Trương Tam Phong có 16 vợ. Hắc Hắc. Nhã Điển Na, Vong Ưu(Trí Tuệ Nữ Thần),Lệ Nhược Nhã(bát dực thiên sứ), Phù Nghê Nhã, Ái Liên Na, Mai Nhân Thập đại mỹ nữ : Âu Dương Nhược Lan, Thất Công chúa, La Lan tam công chúa, Băng Hỏa nhị công chúa, Tiên Nhã, Hải Luân, Hương Hương. Giới thiệu 1 chút về các vị diện. Vị diện chính là các tinh cầu ở tinh hà hệ. Chẳng hạn Địa Cầu cũng là 1 vị diện. Thần Giới cũng là 1 vị diện. Vị diện Thần Giới cũng có rất nhiều. Chẳng hạn như quân đoàn Thiên Sứ chiếm gần 100 vị diện thần giới hơn 1 vạn vị diện thiên giới và nhân gian giới.
Chân Tiên - EK
 Ở kiếp này, hắn mang trong người pháp quyết vô thượng, trong nội tâm còn có rất nhiều công pháp tăng tiến tu vi từng cảnh giới khác nhau, cộng thêm thân phận tông sư đan dược, hắn nhất định sẽ đại phóng quang mang trong tu chân giới, đủ loại tiếc nuối kiếp trước, kiếp này sẽ không để nó phát sinh. Một sự tự tin chưa từng có trong lòng Cổ Thần bạo phát, cả đời này: Ai dám đối với Cổ gia làm loạn, giết... Ai dám đối với phụ thân không trọng, giết... Ai dám đối với sư phụ không tôn, giết... Ai dám đối với sư tỷ không kính, giết... Phân chia cảnh giới: Tổng cộng chia làm bảy cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thần Hải, Mệnh Tuyền, Độ Hư, Thiên Kiếp, Chân Tiên. Hậu Thiên chia làm chín tầng, tầng một tới tầng chín, mỗi một tầng tăng một thạch lực, một thạch lực tương đương 100 cân. Tiên Thiên chia làm chín tầng, tầng một tới tầng chín mỗi tầng tăng một hổ lực, một hổ lực tương đương mười thạch lực. Thần Hải chia làm bốn tầng: Trúc Thai, Dẫn Hồn, Bồi Nguyên, Kim Đan. Mệnh Tuyền chia làm: Linh Anh, Đoạt Xá, Nguyên Thần, Minh Khiếu. Độ Hư chia làm: Đằng Vân, Giá Vụ, Hư Không, Hợp Đạo... Thiên Kiếp đều tiến vào hư không cổ lộ, còn là bí ẩn! Mời các bạn đón đọc Chân Tiên của tác giả EK.