Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Thể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, hài hước, oan gia, thuần khiết, HE. Editor: Bách Linh Dạ Ngưng nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm lần đầu tiên đã coi nàng là trộm mà đuổi bắt. Lần thứ hai gặp lại, Dạ Ngưng đang ở trạng thái uông say lại tóm vào bộ ngực của cô nàng để đứng vững. Lần gặp thứ ba, Dạ Ngưng đùa giỡn đã bị bắt ngay tại chỗ, mời vào phòng làm việc...bảo khố chứa các thể loại AV chỉ chút nữa thôi bị tiêu hủy hoàn toàn. Lần gặp thứ tư, Dạ Ngưng chăm chú xem AV ngon lành trong bảo khố, chẳng may thanh âm kích tình kia lại bị thoát ra, vang dội cả phòng học……Lần thứ năm………… *** Xin đừng để 2 chữ “thuần khiết”/ “trong sáng” đánh lừa, truyện này mà có thể gọi là “trong sáng” thì mình đi đầu xuống đất (。・ω・。) *** Nghe tiếng đồng hồ tích tắc kêu vang, nằm trên giường, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm trần nhà cả nửa ngày, đá một cái đạp tung chăn, có chút buồn bực. Hôm nay nàng phát hiện một truyện khá hay, liền dùng di động xem hết cả nửa ngày cuối cùng cũng xong, quả nhiên mà, nữ nhân vật chính bị một ngự tỷ (1) khống chế, lại còn có rất nhiều ngự tỷ tiêu sái xinh đẹp khác yêu thích, chính là một tiểu bạch mặt mày trắng nõn, đầu óc trong sáng, thân thể cũng trắng. Thực ghen tị, thực hâm mộ, vì sao lại thế chứ? Đây là vì lí do gì chứ? Vì sao tiểu bạch đều được người ta yêu thích như thế? Nàng cũng là một "tiểu bạch kiểm" mà sao không có ai thích?! Vì để trở thành "tiểu bạch kiểm", Dạ Ngưng đã được chuẩn bị đầy đủ từ tinh thần đến vật chất, từ nhỏ mẹ đã bỏ công sức nuôi dưỡng dạy dỗ vất vả, yêu thương nàng chẳng khác gì chăm sóc một đứa con trai, giáo huấn tư tưởng cô gái nhỏ được nuông chiều, trong nhà tuy rằng không dư dả gì, chỉ đủ sống, nhưng mỗi tháng mẹ nàng đều nhất định phải lục tung nhà, đào ra mấy đồng đưa nàng để mua một lọ mật ong Dabao SOD. (2) "Nếu muốn da trắng đẹp, hãy sớm dùng Dabao." Lời này thật hoàn toàn chính xác, từ khi Dạ Ngưng dùng Dabao để rửa mặt, mỗi ngày trên người đều tỏa ra một làn hương thơm, mặt cũng trắng, làn da cũng mịn, cả người đều tươi trẻ xinh đẹp lộng lẫy, nhưng vì sao chứ? Vì cái gì một người vĩ đại như nàng lại không có ngự tỷ nào yêu? Thở dài, Dạ Ngưng hất chăn ra, vuốt vuốt mái tóc, đi rửa mặt. Hôm nay là ngày đầu tiên nghiên cứu sinh nhập học, nghe nói lãnh đạo trường còn rất coi trọng, tổ chức cái gì mà nghe rõ kêu - "Buổi gặp gỡ của các tân nhân tài". Lúc nhận được thông báo, nàng còn dối lòng, nghẹn họng nói cám ơn giáo sư, trong bụng thầm nghĩ, cảm ơn cái đầu ý! Giữa ngày hè nóng nực mà lại còn mở hội gặp mặt? Lại còn "tân nhân tài", giờ chỉ cần tùy tiện lấy cục gạch ném trúng một người, có lẽ chính là một nghiên cứu sinh! Đánh răng, rửa sạch bọt kem, Dạ Ngưng nhìn mình trong gương, quầng thâm dưới mắt trông rất giống gấu mèo, thở dài. Thật không biết nhiều năm đèn sách rốt cuộc là vì cái gì, văn bằng hiện tại cũng chẳng khác gì tờ giấy trắng, không dùng vào đâu, aish, mà cả cái trường đại học to như vậy, ngay cả bóng dáng một ngự tỷ cũng không có, thực đáng tiếc. Sáng sớm đúng giờ cao điểm, Dạ Ngưng miệng ngậm bánh bao, chen chúc lên xe bus công cộng, nhìn người đàn ông trung niên ở phía trước, hai bên lỗ tai đeo headphone màu vàng trông như rỉ tai, thầm cảm thán. Chậc chậc, nhìn tố chất người này mà xem, rõ ràng phụ nữ có thai đứng đó mà không chịu nhường chỗ ngồi! Nuốt gọn mẩu bánh bao cuối cùng, Dạ Ngưng đẩy đẩy đám người đi tới chỗ chị gái mang thai cùng tên đàn ông kia, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cười khẽ: "Anh trai, nhường chị này chỗ ngồi cái." "Cô gọi ai là 'anh'?!" Tên đàn ông ẻo lả kia quay qua đáp trả một câu, bánh bao trong bụng Dạ Ngưng vừa nuốt xuống lại bắt đầu trào lên phản kích, một tiếng ợ thật to vang dội quanh quẩn trong chiếc xe bus công đang tương đối tĩnh lặng, kèm theo mùi vị thịt heo và hành tây nồng nặc. Sau đó, Dạ Ngưng nở nụ cười, cái tên ngu ngốc ngồi bên cạnh kia mặt lại lúc đỏ lúc trắng, ngừng thở liếc nàng một cái, có thể là sợ Dạ Ngưng không cẩn thận mà ợ thêm một cái nữa, cuối cùng cũng chịu đứng dậy nhường chỗ ngồi. "Chị à, mời ngồi." Dạ Ngưng quay đầu cười với chị gái nọ, chị ta liền cảm kích gật đầu với nàng. Dạ Ngưng cười đắc ý, quay đầu nhìn dò xét, tất cả mọi người ở bên cạnh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, lắc đầu, thở dài, quả nhiên mà, người hiền lành thì dễ bị bắt nạt, đối phó với cầm thú phải dùng phương pháp cầm thú hơn! Xe bus công cộng vững vàng lăn bánh, lắc qua lắc lại khiến Dạ Ngưng hết sức buồn ngủ, cuối cùng đến trường học, nàng đứng lên, nhảy xuống xe, trong nháy mắt không quên ném cho tên đàn ông kia một cái liếc mắt đưa tình, cũng chẳng để ý bộ dáng người đó rùng mình như thể bị ong đốt, vui vẻ chạy một đường vào trường. Đứng trước tòa giảng đường, Dạ Ngưng ngửa đầu, nhìn trường đại học mà mình đã học suốt bốn năm, vẫn còn thêm hai năm nữa, thở dài một hơi, sống, mình sẽ sống sót, sống sót như con cún vậy! Trên đường đi Dạ Ngưng gặp thầy hiệu trưởng, người ta nhìn thấy nàng, tức thì đặc biệt nhiệt tình bước tới chào hỏi. "Dạ Ngưng, em lại trắng ra!" Dạ Ngưng vội vàng cúi đầu đáp lời: "Hiệu trưởng, thầy lại đen!" "......" Quả nhiên, thịt heo cùng hành tây là có di chứng! Dạ Ngưng ngượng ngùng đỏ bừng mặt nhìn thầy hiệu trưởng, hiệu trưởng chẳng để ý, cười cười với nàng. "Sao, có hứng thú lấy bằng tiến sĩ không? Xem ra lấy được bằng tiến sĩ là có thể được giữ lại trường làm việc." Hiệu trưởng nói thực chân thành, Dạ Ngưng lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nghĩ tới." "Tại sao?" Hiệu trưởng ngơ ngác, có lẽ ở trong suy nghĩ của ông, đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mà Dạ Ngưng lại như thể ăn tim gấu gan báo, không biết tốt xấu. Dạ Ngưng biết ông đang nghĩ gì, liền thở dài, vẻ mặt thê lương nhìn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng à, thế giới này có ba loại người, thầy cũng biết đó, là đàn ông, đàn bà, và nữ tiến sĩ." Hiệu trưởng ngẩn ra, rồi lập tức cười to: "Cái này còn phải bàn thêm mà." "Đúng thế." Dạ Ngưng ra vẻ đồng tình gật đầu, hiệu trưởng nhìn nàng, sự nghi ngờ dâng ngập ánh mắt. "Kỳ thực, phân loại thế kia có chút sai lầm rồi, trên đời này có bốn loại người - đàn ông, đàn bà, nữ tiến sĩ và gay." Hiệu trưởng ngạc nhiên, đến lúc có phản ứng thì cười đến mức răng giả cũng suýt rơi ra, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, khen ngợi: "Có tài, có tài lắm." Hiệu trưởng đi xa rồi, Dạ Ngưng liền lấy khăn tay từ trong túi ra, dùng sức xoa xoa mái tóc bị ông sờ. Thật hết cách, từ nhỏ Dạ Ngưng đã mắc chứng "khiết khích"(3) cấp độ thấp, không có thói quen tiếp xúc chân tay với người khác, tuy biết hiệu trưởng chỉ có ý tốt, nhưng vẫn rờn rợn da gà. Dạ Ngưng thầm nghĩ, tật xấu thích động tay động chân này của hiệu trưởng thực nên sửa đi thôi, nếu không về sau gặp phải một nữ sinh ngốc nghếch yếu ớt, phỏng chừng sờ sờ một chút như vậy, rồi cô bé đó liền đi tố cáo ông tội quấy rối tình dục, cũng không phải là không có khả năng! Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng Dạ Ngưng cũng đến được cầu thang phòng học, xoay người nhìn nhìn, haiz, nói thế nào cũng thực sự có chút cảm khái. Nghiên cứu sinh có thể coi như lực lượng nòng cốt của trường, trước mỗi cái bàn đều có một đóa hoa đỏ tươi, điều này làm cho nàng nhớ vào thời kháng chiến ở trước ngực mỗi chiến sĩ cũng cắm một đóa hồng to rực rỡ giống vậy, không khỏi có chút rưng rưng lệ nóng, còn không đợi Dạ Ngưng âm thầm cảm khái xong, đoàn "quân" đã bắt đầu tiến vào, sau một phen bồn chồn sốt ruột, cuối cùng đại hội tiến cử nòng cốt cũng bắt đầu. Khai mạc mới được mười phút, Dạ Ngưng đã ngáp hơn hai mươi cái, bánh bao ăn buổi sáng đang được phân rã chậm chạp, nhờ bài diễn văn hùng hồn của ngài Hiệu trưởng, càng nhanh chóng bị tiêu hóa hết, đợi lát nữa hội nghị chấm dứt phải lập tức đi giải quyết một bụng đầy bã này thôi! Đúng lúc Dạ Ngưng đang hết sức buồn ngủ, ở trên đài vang lên bản nhạc vui vẻ tương tự như bài "Trư Bát Giới cưới vợ", Dạ Ngưng dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn thử thì thở dài. Nhìn mà xem, người ta quả nhiên là nhân tài mới mà, mỗi bước đi đều có vẻ rất học thức! Không phải là kiểu thông minh tuyệt đỉnh thì cũng là dạng mắt kính dày hơn đít chai, dù thế nào thì giữa đám lá xanh cũng còn một đóa hồng. Nói đến đây, nàng Dạ Ngưng này vừa thấy gái đẹp, trong nháy mắt đầu óc sẽ tỉnh táo, nàng đem điểm này quy công lao cho gen di truyền thuần khiết từ cha mình. Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn kỹ, chính xác, thật đúng là một cô gái xinh đẹp, người đó khoác Âu phục màu tối, vốn dĩ trông rất cổ hủ, nhưng bộ quần áo màu xanh bên trong lại tăng thêm hơi thở sinh động, mái tóc mềm mại buông xuống bờ vai, có vẻ chưa từng nhuộm, tuyền một màu đen tự nhiên của người Trung Quốc, làn da cũng thật trắng, về độ mềm mại, có lẽ phải hôn một cái mới cảm nhận được. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng khẽ mím môi, tự động tưởng tượng trong đầu hôn khuôn mặt mềm mại kia một cái, liếm liếm môi, gật đầu phán định, hẳn cũng không tệ lắm. Bài "Trư Bát Giới cưới vợ" nhanh chóng kết thúc, nhóm nhân tài trên đài đều đi xuống, tự tìm chỗ ngồi. Dạ Ngưng tiếp tục giấc ngủ, nhưng còn chưa kịp ngủ, một hương thơm dịu đã bay vào mũi, làm cho Dạ Ngưng không tự giác được mà mở mắt. Ha, là cô gái xinh đẹp kia! Thật sự khéo quá! Làm sao mà cô ấy lại ngồi ở đây? Ngồi phía trước Dạ Ngưng là lãnh đạo cao nhất trường, đương nhiên còn có thầy hiệu trưởng, không quên quay lại, giới thiệu với Dạ Ngưng: "Dạ Ngưng, về sau đây chính là giáo viên của em, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm." Dạ Ngưng gật gật, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ với nàng, Dạ Ngưng thầm cảm thán, xong rồi, còn tưởng là ngự tỷ chứ. Nàng nhớ rõ những ngự tỷ trong tiểu thuyết đều rất nghiêm túc, tức thì trực tiếp phủ định cô gái này. Nhưng dáng người này - Dạ Ngưng tháo kính mắt ra, ngáp một cái, vụng trộm nằm dài ra bàn, mượn quần áo hiệu trưởng lau kính, lau sạch sẽ rồi lại cầm lấy đeo lên, cẩn thận đánh giá vị giáo sư Tiếu tương lai. Ừ, quả nhiên công lực dâm ý của mình không sai mà, làn da thực mềm, có cảm giác cắn một cái liền chảy nước. Ánh mắt rất được, cái mũi cũng đẹp, môi, độ dày vừa phải, thích hợp cho việc hôn môi, hôn lâu chắc sẽ sưng đỏ một chút, có lẽ còn phải nghiên cứu chút nữa, kế tiếp chính là chân... Dạ Ngưng cũng không phải không biết xấu hổ mà dám ngồi xổm xuống nhìn, nhưng gen di truyền thuần khiết từ cha lại hết lần này tới lần khác cố tình quấy phá, "không cẩn thận" hất tay làm rơi cây bút xuống đất, liền mượn cớ nhặt bút, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn kỹ một chút, không tệ, chân dài, đúng là chân dài! Không đi tất chân, càng dễ quan sát ở cự li gần, đôi chân như ngọc tỏa sáng lung linh, làm cho nàng nhớ tới một câu quảng cáo - sờ mềm mượt như tơ! Chỉ là không biết thật sự chạm vào sẽ là cảm giác gì... Chân xem xong rồi thì phải đến eo. Lần này thì Dạ Ngưng lại không cẩn thận làm rơi bút một lần nữa, hơn nữa là rơi ở phía bên kia người Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cố ý ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: "Cô Tiếu, có thể nhặt bút giúp em được không?" Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng. Thế này khiến Dạ Ngưng có chút luống cuống, đây sẽ không giống như tình tiết trong tiểu thuyết rơi xuống đầu mình chứ? Nhanh như vậy mà ngự tỷ đã coi trọng mình rồi? Xem ra Dabao đúng là không phải vô dụng! Đang lúc xuân tâm mênh mông của Dạ Ngưng càng thêm bay bổng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhưng ngoài dự tính, cô không cúi đầu xoay người lại tìm, mà vươn tay sang bên, trực tiếp nhặt bút lên. Đem bút đặt vào tay Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng: "Dạ Ngưng phải không?" "Đúng vậy." Dạ Ngưng dùng sức gật đầu, quả nhiên, giáo viên coi trọng mình, dĩ nhiên ngay cả tên cũng nhớ kỹ! "Một lát nữa mời đến văn phòng tôi một chút." "Dạ?" Dạ Ngưng theo bản năng há to miệng, gì chứ? Còn muốn một mình ở chung sao? Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, nhìn Dạ Ngưng: "Bạn Dạ Ngưng, mong em không nên hiểu lầm, tôi chỉ muốn giảng cho em một vài nội quy của sinh viên, thật lòng yêu thương bạn học, tôn trọng giáo viên." "....."   Mời các bạn đón đọc Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng của tác giả Diệp Sáp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

eBook Gặp Quỷ - Bất năng phát nha đích chủng tử Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
GẶP QỦY Thông Tin   Tác phẩm :  Gặp Quỷ Tác giả : Bất Năng Phát Nha Đích Chủng Tử Thể loại : Hiện đại, đô thị, đam mỹ, Ôn nhu công x khả ái thụ, Tiểu ngược, HE, Văn học phương đông Dịch : Vietphase Editor : Tiểu Lưu Linh Edit ebook : kayako saeki Beta : Kaoru chan Tình trạng bản gốc : Hoàn Nguồn: sưu tầm   Đăng: dtv-ebook.com   Giới Thiệu   La Kỳ là một người rất ôn nhu, rất cẩn thận, rất biết quan tâm, thế nhưng y chưa bao giờ cảm thấy mình có gì đặc biệt.   Cho đến một ngày…   Tại trạm thai (bến xe buýt) nho nhỏ, y tình cờ nhìn thấy một thiếu niên, gương mặt thanh tú, lặng lẽ đứng dưới ánh nắng mặt trời, khe khẽ nói :”Mùa hè nha…”   Thế nhưng đối phương đứng đó thật lâu cũng chẳng có ai nhìn thấy, hơn nữa thân thể hắn cũng trong suốt tựa không khí… Nói vậy…hắn không thể là người a! Giữa ban ngày La Kỳ cư nhiên lại nhìn thấy quỷ!!!!!!!!!!   Nhìn thấy quỷ cũng được đi, y thế nhưng lại với con quỷ đó nay sinh ý tứ!!!!!!!!!!!!!   Một người, một quỷ, một trạm thai.   Và câu chuyện bắt đầu…
eBook Bạch Công Tử - Tiêu Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
B ẠCH CÔNG TỬ   Thông Tin Tác phẩm : Bạch Công Tử Tác giả : Tiêu Thể loại : Đ am mỹ, cổ trang, Huyễn ảo, Nhất thụ nhất công, Hài hước, Văn học phương đông Edit : Thiên Di Edit ebook : Kayako Saeki Nguồn : longthiencac.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com Giới Thiệu   Vì báo ân cứu mạng một ngàn năm trước ── tuy rằng thiếu chút nữa đã bị ân công lột da đem nướng ăn ── linh xà Tiểu Bạch có ân tất báo, chỉ cần làm theo Bạch nương tử trong 《 Bạch xà truyền 》, báo đáp ân tình cho ân công xong là có thể công đức viên mãn danh liệt thành tiên ! Chính là, sự tình cũng không dễ dàng như Tiểu Bạch nghĩ. Gia tài bạc triệu? Ân công đã muốn phú khả địch quốc. Quan to lộc hậu? Ân công đã là bố y phong hầu. Dung mạo sáng sủa? Ân công đã muốn tài mạo song toàn. . . . . . . . . . . . . 《 bạch xà truyền 》chuyện xưa đều là gạt người cả “ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Mà kỳ thật, ân công của Tiểu Bạch vẫn còn có một nguyện vọng chưa đạt thành. “Cuối cùng…” Dừng một chút, thư sinh dùng ngữ khí không giống như vừa rồi nhẹ nhàng nói: “Ta còn muốn có một… tri kỷ chân tình làm bầu bạn…”
eBook Ngự Y Kiến Tập - Phiền Lạc Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
NGỰ Y KIẾN TẬP     Thông Tin Tác phẩm : Ngự Y Kiên Tập Tác giả : Phiền Lạc Thể loại : Đam mỹ, Cổ trang, Nhất công nhất thụ, HE, Lãng mạn, Văn học phương đông Nhân vật : Phó Thiên Thường, Niếp Kì. Độ dài : 10 chương Editor: killkura,  X_chan Edit eBook: Kayako Saeki Nguồn : killkura.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Không có mắt nhìn người, Phó Thiên Thường bị bằng hữu hại uy hiếp đến giải độc cho Vĩnh Thặng Thái Thượng Hoàng . Tuân theo tôn chỉ "dựa vào cây to khỏe mà đón gió", hắn mượn cơ hội giải độc chạy vào thái y viện, hỗn ăn hỗn uống hỗn dược liệu, thuận tiện còn hỗn một Kiến tập ngự y mà làm. Chính đang hỗn được như cá gặp nước, ai biết Lão thiên nhìn hắn không vừa mắt, ném tới một tiểu hoàng đế đến áp bách hắn, thế là, cuộc đời ngự y tiêu dao khoái hoạt từ nay về sau không thấy, kiến tập ngự y biến thành kiến tập thị vệ. Thế nhưng, thử hỏi trên đời này có vị thị vệ nào làm giống hắn vất vả như vậy? Vừa phải hao tâm tổn trí giúp tiểu hoàng đế phối dược, còn phải đề phòng hắn bị người hạ độc, tệ hơn nữa chính là, tiểu hoàng đế còn lén lút trốn nhà rời cung, làm hại hắn dọc theo đường đi xốc lên toàn bộ tinh thần đến làm tốt kiến tập nhiệm vụ, ngự y kiến tập hết, lại vội vàng làm kiến tập thị vệ, còn kiêm chức kiến tập người hầu, một hơi không hiểu sao kiến tập luôn trên long sàng.