Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sinh Mệnh Thứ Bảy

Một câu chuyện tình yêu được viết theo một thể loại hoàn toàn mới không phải nam chính là tổng tài hay diễn viên mà là một anh chàng làm bác sĩ nhưng là bác sĩ chăm sóc những bệnh nhân đang ở cuối giai đoạn của con người. Cũng chính do công việc này sẽ se duyên cho hai người. Nhưng lúc đầu thì hai người tiếp xúc cô lại cảm thấy không quen đã vậy còn cảm thấy áp lực nhiều do tính chất công việc là chăm sóc người khác cho nên khi cô làm chuyện gì cũng được anh nhìn không rời mắt..  Đối với cô thì cô có cảm giác rất mệt mỏi khi lúc nào cũng bị một đôi mắt người chết nhìn chằm chằm. Trái ngược hoàn toàn với cô thì lúc trước anh chỉ chăm chú làm công việc của mình. Sau khi Cố Tương xuất hiện, anh tăng thêm một việc.  Thiết lập: Chim công xinh xắn kiêu ngạo mất lông vs thánh nam năng lượng chính trực Thân phận nữ chính rất Mary Sue, xin lỗi tôi không thể nói được. Nam chính là bác sĩ chăm sóc người sắp qua đời. P.S: chăm sóc khi sắp qua đời không có nghĩa là chết vui vẻ. Cho tới bây giờ chưa từng sáng tác nam chính sắc đẹp hào hoa phong nhã có thể thay cơm, tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà viết cẩu thả. *** Cô làm chuyện gì đều bị anh nhìn không rời mắt. Bị một đôi mắt người chết nhìn chằm chằm, cô áp lực rất lớn. Trước khi Cố Tương xuất hiện, anh chỉ để ý tới một chuyện – công việc. Sau khi Cố Tương xuất hiện, anh tăng thêm một việc. Thiết lập: Chim công xinh xắn kiêu ngạo mất lông vs thánh nam năng lượng chính trực Thân phận nữ chính rất Mary Sue, xin lỗi tôi không thể nói được. Nam chính là bác sĩ chăm sóc người sắp qua đời. PS: chăm sóc khi sắp qua đời không có nghĩa là chết vui vẻ. Cho tới bây giờ chưa từng sáng tác nam chính sắc đẹp hào hoa phong nhã có thể thay cơm, tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà viết cẩu thả. ? Số bảy được coi là con số hoàn hảo của tạo hoá, có bảy ngày trong tuần, bảy kì quan thế giới, bảy nốt nhạc cơ bản. Theo văn hóa Trung Hoa, số bảy được coi là số may mắn bởi khi nó được phát âm bằng tiếng Trung thì giống với hai chữ của tiếng Anh: “hồi sinh” và “cuộc sống”. Nó còn là biểu tượng của sự gắn bó, là dấu hiệu cho một mối quan hệ tốt đẹp. Bởi lẽ đó số bảy trong “Sinh mệnh thứ bảy” chính là mang ý nghĩa như vậy. Bảy sinh mệnh lần lượt ra đi mang theo bảy câu chuyện khiến người đọc phải suy ngẫm. Có người con cái hiếu thảo chỉ vì trông mong tài sản, có người ra đi ở độ tuổi đôi mươi vừa mới cảm nhận được yêu, có người ra đi trong sự hân hoan viên mãn gặp lại bạn bè, có người ra đi vì tuổi già đã tận, có người cả đời làm bao việc thiện nhưng rồi lại mắc căn bệnh quái ác ra đi để lại cuộc tranh giành tài sản, có người đã hiểu ngày tháng mình không còn nhiều nhưng con cái vẫn cố chấp đến cùng thậm chí còn sử dụng cái chết của mình trả thù riêng. Người mất đặc biệt nhất là bà nội của nữ chính – người khiến bao người đọc đồng cảm và thổn thức. Tất cả chúng ta đều có một người bà như thế đấy, tận tụy chăm lo hết mình cho con cái, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn không thể yên lòng vì con. Bà nội Cố Tương sinh ngày 1/10/1944, làm chức Bí thư chi bộ Đảng ở nhà máy dệt, quen biết và yêu ông Cố Tương vào năm 1963, bà chỉ giới thiệu đơn giản như vậy về mình trong bức thư cuối cùng viết cho Cố Tương, nhưng nó chứa đựng chan chứa tình cảm bà dành cho người bạn đời của mình. Bà chưa bao giờ thất vọng vì Cố Tương là cháu gái, bà tự hào về cô, cô là báu vật độc nhất vô nhị của bà, bà có thể nói cả ngày không chán, khen không ngớt miệng về Cố Tương. Bà yêu thương cháu gái mình, hận không thể trao cho cô những gì tốt đẹp nhất. Từ một năm về trước bà đã luôn nằm viện chỉ là khi nghe tin cô về Thanh Đông sau hơn mười năm bà mới dùng chút tinh thần còn sót lại ở bên cô. Bà chưa bao giờ muốn khiến cô lo lắng, không muốn gia đình hay khoản nợ của cha cô trở thành gánh nặng cho cô. Bà làm xong hết tất cả mới tạm yên lòng nhắm mắt xuôi tay. Những ngày còn lại bên Cố Tương bà chăm sóc cô cẩn thận từng li từng tí, nhắc nhở cô ăn sáng, mua sữa tươi cho cô uống, nấu các món cô thích, thậm chí cô buồn phiền bà còn làm cả bánh ngọt cho cô giải buồn. Có thể nói đọc đến dòng nào về bà Cố Tương cũng khiến người ta chực rơi nước mắt khi nghĩ tới bà mình, rồi có một ngày bà của chúng ta cũng sẽ rời xa chúng ta, hãy đối xử thật tốt với bà đừng để bà ra đi trở thành niềm tiếc nuối. ? Thêm một lần nữa Kim Bính lại thể hiện sự quan tâm của mình với nghề nghiệp của tương lai, trước kia là nghề cứu hộ bằng trực thăng, sang đến “Sinh mệnh thứ bảy” là nghề bác sĩ quan tâm lâm chung. Một nghề hoàn toàn mới mẻ và có phần xa lạ với nhiều người. Nghề nghiệp chăm sóc bệnh nhân lâm chung nghe đã xui xẻo, không ai muốn làm, đối mặt với nhiều rủi ro, nghề của họ có khi là chữa trị, có khi là an ủi, những thường là quan tâm, đưa tiễn bệnh nhân đi đoạn đường cuối cùng như Cao Kình nói. Có thể nói thẳng không có bác sĩ nào muốn đến khoa quan tâm lâm chung bởi những người bệnh họ phải đối mặt hàng ngày là những người thời gian chẳng còn được bao nhiêu, ngày ngày đối mặt với cái chết nếu không mạnh mẽ sẽ dễ dàng gục ngã. Ngành này còn thiếu hụt tài nguyên nghiêm trọng vì chẳng mấy ai muốn đầu tư vào ngành vốn bỏ ra nhiều có khi chẳng thu lại được. Cao Kình đến với khoa quan tâm lâm chung sau khi thầy Nguyễn đi tù vì có lẽ anh cảm nhận được sự đau đớn của bệnh nhân lâm chung và muốn giúp họ được phần nào đó. Cao Kinh là một bác sĩ dịu dàng chính trực, làm gì cũng không cần hồi báo nên anh khá đào hoa. Tuy nhiên con tim anh đã trao trọn cho cô bé mười sáu tuổi suốt bảy năm dài đằng đẵng, anh yêu đơn phương cô bé ấy, khoảng cách giữa họ quá xa xôi khiến anh chỉ dám đứng nhìn từ xa, để rồi vận mệnh mang họ đến bên nhau và anh đã can đảm tiến bước. ? Cố Tương là một thiên tài kiêu ngạo, mất trí nhớ, mất khả năng đọc số vì tai nạn. Chữa trị khắp nơi không có kết quả, mẹ gửi cô về Thanh Đông hi vọng tiếp xúc với cảnh xưa cô sẽ nhớ ra. Từ đây Cố Tương bắt đầu hành trình tìm lại cung điện ký ức, tìm lại những điều cô đã lãng quên. Bề ngoài cô tưởng chừng kiêu ngạo, nhưng ai tiếp xúc sẽ cảm nhận được cô ấy vô cùng thân thiện. Cô chỉ là không biết bày tỏ cảm xúc chứ cực kì muốn kết bạn với mọi người. Ban đầu cô khá xa lạ với bà nội, nhưng dần sự quan tâm của bà đã khiến khoảng cách giữa hai bà cháu gần nhau hơn. Cố Tương là con nhà người ta trong truyền thuyết, nhưng cô chưa bao giờ coi mình hơn người. Cố Tương biết phân biệt rạch ròi thị phi đúng sai, có những thứ cô rất ích kỉ như tình yêu dành cho Cao Kình. Cô thích người ấy thì trong thế giới của họ không được phép có kẻ thứ ba xen vào. Lần đầu biết yêu cô cũng lo sợ như bao người khác, nhưng rồi trải qua thử thách tình yêu của cô mới vững vàng hơn. Vốn là đoá hoa bọc trong lồng kính, nhưng ở bên Cao Kình cô đã “hạ phàm” biết nấu cơm, dọn dẹp, giặt quần áo, thậm chí giúp bà đi tiểu. Có thể nói Cố Tương đã hoàn hảo hơn rất nhiều, giống một con người bình thường khi trở về Thanh Đông. ? “Sinh mệnh thứ bảy” là một câu chuyện đan xen giữa những niềm vui và nỗi buồn. Có lúc nặng nề, có lúc khiến người đọc hạnh phúc theo nhân vật. Nó giống như một cốc trà chanh nhâm nhi trong ngày hè mát lạnh, càng đọc càng càng nhận được từng nhân vật trong tác phẩm. “Sinh mệnh thứ bảy” là tác phẩm mở đầu của hệ liệt “Sinh mệnh” với một phong cách vô cùng khác với các tác phẩm trước đó của Kim Bính. Rate: 4/5 *** Hôm nay Quách Thiên Bổn tan làm muộn, trước khi ra về lại bị cấp trên giao cho một đống việc, chờ anh vội vàng chạy tới sân bay, cách thời gian máy bay hạ cánh còn mười phút. Ngóng cổ đợi đám người bớt dần, anh cũng không thấy người đâu. Anh suy nghĩ, đi qua một bên, dựa vào tường rút thuốc ra hút. Sau khi hút được nửa điếu, anh lại lo không tìm thấy đối phương, đang định trở về chỗ dễ gây chú ý thì anh nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, ngẩng đầu, hai va li trượt về phía anh, anh đỡ lấy, nhìn về phía người tới: "Cuối cùng đã tới rồi!" "Ừ." Quách Thiên Bổn hỏi: "Có mệt không?" Lắc đầu. Quách Thiên Bổn lại hỏi: "Vậy có đói bụng không?" "Có." Quách Thiên Bổn nói: "Trên xe có đồ ăn, đi thôi." Quách Thiên Bổn vừa kéo vali vừa giải thích: "À...đây là lần đầu anh đến sân bay đón người, không tìm được nơi đỗ xe, đỗ hơi xa." "Vâng." "Anh làm ở công ty kinh doanh xe, tháng trước tổng giám đốc vừa trả lương mua ngay, hai tháng trước anh ấy luôn ở bên này huấn luyện khai trương, tuần trước mới quay về Bắc Kinh." "Vâng." Thấy cô nhăn mũi, Quách Thiên Bổn thuận tay ném điếu thuốc khi đi ngang qua thùng rác, cúi đầu một chút, đối phương đã đi cách anh một đoạn. Nhiệt độ tháng tư rắc rối, ngày đêm chênh lệch, một nửa đã đuổi đến mùa hạ, nửa còn lại vẫn lưu luyến mùa đông. Cô mặc chiếc áo khoác dài đến bắp chân, tay đút túi, bước đi dứt khoát. Tóc đen ngang vai, đuôi hơi uốn, sau khi bị bệnh cô gầy đi không ít, đến bây giờ vẫn chưa thêm được tí thịt nào, mỏng như tờ giấy, yếu ớt dễ vỡ. "Cố Tương..." Quách Thiên Bổn gọi cô lại. Cố Tương quay đầu lại: "Vâng?" Khí sắc không tệ lắm, mắt đen môi đỏ. Ngón tay Quách Thiên Bổn chỉ sang hướng khác: "Đi nhầm rồi, hướng kia." Răng vẫn trắng như trước. Quách Thiên Bổn thở phào, vui vẻ nhẹ nhõm: "Đừng đi nhanh thế, giày của em phải đến sáu phân đấy. Học đi giày cao gót lúc nào thế, coi chừng không cao lên được." "Phát triển xương có liên quan gì đến giày cao gót chứ?" "Trẹo chân sẽ làm bị thương xương cốt." "...Ngu ngốc." Cố Tương lại im lặng. Mời các bạn đón đọc Sinh Mệnh Thứ Bảy của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoang Đường - Phong Tử Tam Tam
"Hoang đường" là một câu chuyện khá ngược tâm, có độ dài vừa phải. Truyện diễn biến không quá nhanh nhưng có nhiều cao trào rất thích hợp cho team thích ngược nè. Nếu đây là thể loại bạn yêu thích thì đừng ngại ngần mà nhảy hố thôi nào!  Tôi đã từng nghe ở đâu đó rằng, nếu một cô gái mặt dày vứt bỏ cả tự tôn để theo đuổi một người con trai thì có hai khả năng xảy ra. Một là cô ấy chẳng hề yêu thích người kia mấy, hai là cô ấy yêu người kia rất nhiều. Bởi vì không yêu nên chẳng cần lo mất giá trong mắt đối phương, nhưng cũng có thể bởi vì yêu mà ngay cả tự tôn cũng chẳng cần. Đối với Đàm Dĩnh, thì là trường hợp thứ hai. Đàm Dĩnh và Thẩm Lương Thần có thể xem là thanh mai trúc mã. Cô từ bé đã thích đi theo anh rồi quấn lấy anh chẳng rời. Cho dù từ trước đến giờ anh đều không để cô vào mắt, anh đối với cô luôn tỏ thái độ không nóng không lạnh, không xa nhưng cũng chẳng gần. Nhưng mà Đàm Dĩnh vẫn cứ ngốc nghếch thích anh như thế, cô cứ khờ dại trao hết tình cảm của mình bao nhiêu năm dù không nhận được hồi đáp. Đến khi trưởng thành, Thẩm Lương Thần sang Mỹ du học. Đàm Dĩnh không thể đi theo, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến anh. Có một lần Đàm Dĩnh bất chấp khoảng cách rất xa mà đến Mỹ thăm Lương Thần, nhưng rồi cô nhận được tin anh đã có bạn gái. Tình cảm bao nhiêu năm của cô giống như đã đổ sông đổ biển, đến nước này thì Đàm Dĩnh chỉ có thể buông tay và chúc phúc cho anh mà thôi. Ngày Thẩm Lương Thần chia tay bạn gái, đêm đó căn nhà anh ở đột nhiên bị cháy. Trận hỏa hoạn suýt nữa làm Lương Thần mất mạng, nhưng may mắn đã có Đàm Dĩnh liều mình cứu sống anh. Nhưng ba mẹ Đàm Dĩnh lại chôn mình trong đám tàn tro ấy. Kể từ khi ấy, Lương Thần đối xử với Đàm Dĩnh ân cần hơn nhiều, luôn ở bên cạnh chăm sóc cô. Nhưng mà Đàm Dĩnh vẫn không thể nắm bắt được hoàn toàn cảm xúc của Lương Thần, vì thái độ của anh rất thất thường. Cô không phân biệt được, rốt cục anh đối xử tốt với cô hơn, là do yêu thích cô, hay chỉ đơn thuần là cảm kích ơn cứu mạng mà thôi? Hơn nữa, cha của Đàm Dĩnh chính là người đốt cháy căn nhà kia làm cho Lương Thần suýt mất mạng, anh vẫn còn đối xử tốt với cô là vì sao? Mời các bạn đón đọc Hoang Đường của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Anh Là Định Mệnh Của Đời Em - Đinh Mặc
Có khi nào giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình thấy nhau rồi nhận ra rằng đối phương chính là định mệnh của đời mình? Cô gái trong câu chuyện của chúng ta đã tìm thấy được định mệnh của đời mình, thế nhưng cô phải trải qua rất nhiều chuyện bi hài, vượt qua sự sắp xếp hôn nhân của mẹ và người bạn thân của cô. Cô có thể lấy lý do công việc để thoái thác việc "xem mắt ép buộc" này, nhưng làm rồi thì cũng phải có lúc nghỉ chứ? Mùng một tháng năm cả thế giới được nghỉ đó, cô không trì hoãn được nữa. *** Anh không kìm chế được nở nụ cười, nâng mặt tôi lên, sâu sắc nói: "Nhưng cô gái hoạt bát như vậy lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng yêu... Mỗi lần bọn anh họp với em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén không dám cười, còn cẩn thận viết bút ký nữa chứ..." "Ai nha! Không được nói!" Tôi hắng giọng, không ngờ anh luôn luôn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời xúc động như thế. Tôi hơi đỏ mặt... Nhớ tới đến lần đầu tiên gặp anh, tôi còn đánh lén cảnh sát! ... Mời các bạn đón đọc Anh Là Định Mệnh Của Đời Em của tác giả Đinh Mặc.
Ai Là Ai Của Ai - Tiên Chanh
Ai là ai của ai, là câu chuyện tình yêu của những người trẻ trong thế giới hiện đại do Tiên Chanh tạo nên. Một thế giới có gần 8 tỉ người, một thành phố tấp nập, hối hả, một cuộc sống có rất nhiều người gặp bạn, cũng có rất nhiều người đi qua bạn, khiến bạn rất mơ hồ, đâu mới là mảnh ghép của mình. Ai là ai, của ai? Bạn có chắc chắn người yêu hiện tại của mình sẽ là người đi cùng mình đến suốt cuộc đời? Bạn có chắc một người qua đường xa lạ hôm nay, sẽ không phải là một nửa của mình ngày mai? Viên Hỷ, là một cô gái mơ hồ như thế. Xinh đẹp, hiếu thảo, cô mang trong mình nỗi day dứt, với mối tình đã tan vỡ cách đây 4 năm. Tan Có lẽ cũng không hẳn là tan vỡ, chỉ là người cô yêu đã đi tới một nơi rất xa, nơi cô không thể theo cùng. Nhưng Viên Hỷ vẫn luôn chờ, chờ ngày anh quay về, cũng ôm ấp thứ tình cảm, mà sau 4 năm, không biết vẫn còn là tình yêu, hay đã biến chất, trở thành một hồi ức đẹp nhưng vô vọng? Cuộc đời Viên Hỷ thay đổi, khi cô gặp Bộ Hoài Vũ. Anh đẹp trai, xuất sắc, giàu có, anh trách nhiệm, trầm ổn, đáng tin, anh cũng đã từng có người yêu, một cô gái giỏi giang, tự lập, kiên cường, gia cảnh khó khăn, giống như…Viên Hỷ. Hai người đến với nhau rất tự nhiên, trên mức tình bạn, nhưng còn rất xa mới là tình yêu. Anh đưa cô đi làm hàng ngày, đón cô tan sở, cô thỉnh thoảng nấu canh cho anh, món canh tốt cho bệnh dạ dày. Họ luôn trầm lặng ở bên nhau như thế, im lặng nhưng rất hòa hợp. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai người, họ không phải là “ai của ai”, nhưng nếu không thể tìm thấy người phụ hợp hơn, có lẽ qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ kết hôn, an an ổn ổn sống qua ngày. Mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến khi Hà Thích_người yêu cũ của Viên Hỷ quay về. Bộ Hoài Vũ tự động rút lui, vì anh nghĩ, mình sẽ không cho cô được thứ tình cảm toàn tâm toàn ý như thời còn trẻ, còn cô, cũng ngại ngùng gặp lại anh, trốn tránh vì điều gì, chính cô cũng không rõ. Viên Hỷ lâng lâng trong thứ cảm xúc vui vẻ, không nỡ buông tha hồi ức đẹp đẽ của những năm tháng sinh viên, cũng không nỡ quên đi tình cảm đầu đời của mình, nhưng ở đâu đó trong tim, tình cảm không rõ với Bộ Hoài Vũ, cô cũng không bỏ xuống được, chỉ là tự lừa mình dối người, tránh gặp anh mà thôi. Từ đây, truyện dần dần mở ra bí ẩn về hoàn cảnh của Viên Hỷ. Một gia đình nghèo ở thôn quê. Một người cha là cô nhi, luôn nghe lời vợ hết mực. Một bà mẹ thời trẻ vô cùng xinh đẹp, tính tình đanh đá, chua ngoa. Một người anh trai trí tuệ lại chỉ như một đứa trẻ. Tất cả gánh nặng, đổ lên hai vai Viên Hỷ. Bốn năm trước, vì mẹ dọa tự tử, sợ cô bỏ rơi anh trai, cô phải nuốt nước mắt chia tay với mối tình đầu, không thể theo anh sang Mỹ. Bốn năm sau, cũng chính vì mẹ, vì anh trai, mở ra mâu thuẫn không thể xóa bỏ giữa cô và anh. Mẹ cô quá đáng tới mức tận cùng. Nhiều khi, cô cũng không biết bà có phải là mẹ của cô không. Bà lại còn đòi cưới vợ cho anh trai, dẫn cô vợ hờ cùng anh trai lên căn nhà thuê của cô, bắt cô đi mua sắm cho cô gái nọ. Bà lấy chiếc nhẫn kim cương Hà Thích tặng cô đưa cho cô vợ hờ. Bà trách móc cô không thương anh trai, trách cô chưa đủ cô gắng, bà dồn mọi gánh nặng, mọi nỗi bực tức lên đầu cô. Vì bà là mẹ cô, cô vẫn luôn nhẫn nhịn. Và vì Hà Thích, nghĩ tới tương lai giữa cô và anh, cô cố gắng. Ước mong về một tương lai tươi sáng cùng với Hà Thích, là thứ động lực duy nhất giúp cô trụ vững lúc này. Nhưng đôi khi số phận lại đem đến quá nhiều tai ương. Anh trai bị đau ruột thừa, đưa vào viện cấp cứu. Mẹ cô chỉ biết khóc và trách mắng. Cô vợ hờ nằng nặc đòi về. Thiếu tiền, tinh thần căng thẳng, Viên Hỷ như gục ngã, còn Hà Thích, anh trốn tránh, cũng quá vô tâm. Anh là công tử nhà giàu, anh chưa từng trải qua khó khăn, anh chỉ biết mình yêu Viên Hỷ, một tình yêu có lẽ chưa đủ tinh tế, cũng chưa đủ bao dung và chở che. Đau đớn hơn, Viên Hỷ lại phải tận mắt chứng kiến một màn Hà Thích ôm một cô gái chân đang bó bột trong bệnh viện, cô như chết sững. Ella, cô tiểu thư con nhà danh giá, thanh mãi trúc mã với Hà Thích, từ Mỹ đuổi theo anh tới tận đây. Họ cũng đã từng có một thời gian, thậm chí Hà Thích đã phát sinh quan hệ với cô ta, nhưng cuối cùng lại quyết định chia tay. Ella không phục, tự tôn trong cô không cho phép cô từ bỏ, tình yêu của cô với anh càng khiến cô quyết tâm theo đuổi. Vì cớ gì, cô lại thua? Cô ta không tin. Ella đủ mặt dày,đủ vô sỉ, Hà Thích cũng đủ mập mờ, đủ thiếu quyết đoán. Khi Viên Hỷ đang chơi vơi giữa rất nhiều khó khăn, rất nhiều mệt nhọc, cái Hà Thích cho cô, chỉ là lời tỏ tình sáo rỗng. Anh yêu cô thật, nhưng không cho cô đủ quan tâm, anh không cho được cô cái cảm giác an toàn khi có một bờ vai để dựa, anh không đủ sức chống đỡ bầu trời của cô. Cái anh cho cô, là nỗi lo lắng vô cớ với Ella, là một lần đưa cô ra biển, có nến, có hoa nhưng không có áo ấm, giữa tiết trời đông rét mướt, là hồi ức đẹp đẽ 4 năm trước, đẹp mà không thực. Hà Thích vẫn cố chấp, Viên Hỷ cũng cố chấp, họ cố gắng để vượt qua chặng đường đã mệt mỏi đến cùng cực này, để kết thúc với bản kết quả xét nghiệm được làm giả của Ella, con của Viên Hỷ, khi sinh ra, rất có khả năng cũng sẽ gặp vấn đề về trí não. Viên Hỷ sụp đổ. Cô chọn buông tay. Cũng chọn cách làm Hà Thích dễ dàng chết tâm nhất, cô nói cô yêu Bộ Hoài Vũ. Hà Thích nói đúng, cô và anh, không phải do Ella, không phải do hoàn cảnh gia đình cô, không phải sự ngăn cản của gia đình anh, mà tan vỡ. Nguyên nhân chỉ đơn giản là họ không còn đủ yêu, không còn đủ tin tưởng, để đến với nhau, hay cùng đi qua khó khăn. Hà Thích bỏ về Mỹ. Khi Viên Hỷ khóc tới tê tâm liệt phế ở trong phòng, khi cô bất lực, run rẩy tới nỗi muốn hút thuốc lá để bình tĩnh lại, khi cô tuyệt vọng nhất, đau thương nhất, là Bộ Hoài Vũ ở bên cô. Là anh không ngại anh trai cô có vấn đề, nghiêm túc dẫn anh trai cô đi chơi. Là anh hiểu ý rời đi cô khi Hà Thích quay về. Là anh luôn đứng sau cô khi cô cần. Là anh chống đỡ cả bầu trời của cô khi cha cô mất. Là anh đưa bờ vai cho cô dựa vào, là anh cho cô mượn áo lau nước mắt, Bộ Hoài Vũ chưa từng nói yêu cô, nhưng lại làm cho cô nhiều hơn điều một người yêu có thể làm. Viên Hỷ từ có cảm tình, ngại ngùng, đến trốn tránh, cảm kích, rồi yêu anh lúc nào không hay. Từ người xa lạ, đến dần thân quen, từ bình lặng, đến cuồng nhiệt, hòa hợp, họ đi cùng nhau trên chặng đường Ai là ai của ai, để cùng nhau đi đến bến đỗ hạnh phúc. Nhưng câu chuyện, lại chưa dừng ở đó. Viên Hỷ, có lẽ là một trong những cô gái bất hạnh nhất mà tôi gặp. Hóa ra, mẹ của cô, thời trẻ lỡ yêu một thầy giáo đã có vợ, rồi mang thai. Cơn lũ quét qua, vợ chồng người đàn ông đó mất, để lại một đứa bé bị thiểu năng, chính là anh trai cô. Đủ nực cười, cũng đủ đau xót. Hóa ra, cô hy sinh mối tình đầu vì một người không liên quan, cô nai lưng kiếm tiền nuôi một người xa lạ, cha cô vì đi khuân vác kiếm tiền cho “anh trai cô” mà trượt chân ngã chết, cô và cha, là công cụ để bà mẹ thánh nhân của cô đền bù tội lỗi của mình. Chưa đủ, còn chưa đủ, cô thế nhưng lại có một người chị, là kết tinh tình yêu của mẹ cô và người đàn ông kia, bị cho đi lúc còn bé. Mẹ cô day dứt với chị cô, vì bà không thể nuôi nấng, còn chưa từng cho chị cô uống dòng sữa ngọt lành từ mẹ ruột. Chị ta “khổ sở” vô cùng. Cha mẹ nuôi là gia đình quyền quý, thương yêu như con ruột, được ăn sung mặc sướng từ bé, là tiểu thư chính hiệu, nực cười hơn, chị cô, lại là Ella. Ella sau khi về Mỹ kết hôn với Hà Thích, rồi phát hiện bị suy thận, mẹ cô, muốn cô, một cô gái mới kết hôn, đang có thai 5 tháng, nạo thai, hiến thận cho chị cô. Trên đời, còn thứ gì nực cười hơn thế này không? Dùng một câu của Bộ Hoài Vũ: “Một người mẹ như thế, không có cũng chẳng sao”. Là Bộ Hoài Vũ, nắm tay cô đi đến phòng bệnh của Ella, nói ra hết những nỗi uất ức trong lòng: “Không thể? Khi bà yêu một người đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao tôi lại không thể được?” Cũng là anh, Bộ Hoài Vũ, bế cô lên khi cô gục ngã. Là anh, là anh đã nói với cô: “Người ích kỷ không phải chúng ta, mà là họ, chúng ta không nợ họ tí gì.” Đúng, họ không nợ ai, họ đã hy sinh, tha thứ, cho đi quá nhiều. Có lẽ ai đó nói tôi độc ác, nhưng tôi rất hài lòng với kết cục của Ella, của bà mẹ Viên Hỷ. Có ai đó đã nói, khi trồng một cái cây, bạn phải gieo hạt, ươm mầm, chăm sóc, đợi cây lớn, ra hoa, rồi kết tinh thành quả, cần phải có thời gian, nhân quả cũng vậy. Nhân quả thường không đến sớm, nên nhiều người bỏ qua nó, còn tôi, tôi luôn tin là có, và tôi cũng tin, không ai có trách nhiệm phải hy sinh mãi cho người khác. Kết lại Ai là ai của ai, là hình ảnh đôi vợ chồng cùng một bé trai kháu khỉnh, Sau lưng họ, tịch dương đang trôi xuống thành một đường thẳng, ráng chiều đang chiếu đỏ rực như lửa, khiến nửa bầu trời phía tây nhuộm thành một màu đỏ son. Họ, cuối cùng, cũng đến được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời. Mời các bạn đón đọc Ai Là Ai Của Ai của tác giả Tiên Chanh.
Tường Thành Không Cô Độc - Tuyên Trúc
Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi. Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này: đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi. Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa. *** Lái xe từ huyện nhỏ lên trung tâm thành phố, toàn bộ quá trình đi trên đường cao tốc đều giữ mức vận tốc ổn định. Lấy bãi đỗ xe, chân trời đã ánh lên màu nhàn nhạt, cam cam, như thiếu nữ đang trang điểm. Lấy vé, gửi hành lí, sau đó đi tới cửa kiểm tra an ninh. Khi đứng xếp hàng, bỗng nhiên Cố Hiểu Thần chỉ về phía cửa kiểm tra an ninh khác cách đó không xa: " Có một lần em nhìn thấy anh đứng ở chỗ đó. " Liễu Duệ nhìn theo hướng cô. Bình thường quân nhân sẽ không đi máy bay phục vụ hành khách bình thường. Có điều tình huống đêm đó là tình huống đặc biệt, máy bay chuyên dụng không thể đến nơi kịp. Không ngờ, ở chỗ cửa kiểm tra an ninh anh lại gặp được cô, hơn nữa còn ngồi cùng một chuyến bay. .... Mời các bạn đón đọc Tường Thành Không Cô Độc của tác giả Tuyên Trúc.