Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh Đến Cùng Rạng Đông - Mạch Ngôn Xuyên

Có người nói rằng: “Chúng ta bám víu vào kỹ niệm để chữa lành vết thương” (**) nhưng Tần Đường lại không thể như thế. Quá khứ như mũi dao sắc lạnh tàn nhẫn cứa từng nhát vào trái tim bé nhỏ của cô, mỗi lần chạm đến miền ký ức đấy là nỗi đau lại ùa về, day dứt không nguôi. Tần Đường là một nàng công chúa may mắn, cô có được tất cả mọi thứ mà bao người ao ước, bố mẹ yêu thương, gia đình bề thế, cuộc sống luôn tràn ngập nụ cười ấm áp. Cô còn có đám bạn vui vẻ ồn ào, cùng cậu bạn trai với tính cách hoang dã đầy kích thích ở tuổi trẻ. Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đó, cô như ánh dương rực rỡ khiến người khác ngước nhìn cũng cảm thấy chói lòa. Nhưng rồi, vào cái ngày định mệnh kia xảy ra, ánh nắng ấy đã bị mây đen cùng giông tố che lấp tất cả… Biến cố lớn bất ngờ khiến thế giới của Tần Đường đảo lộn hết thảy. Cô dường như rơi vào đường hầm tăm tối, mỗi bước đi đều đau đớn nặng nề. Cô không nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình… Cứ thế, từ cô gái xinh đẹp hồn nhiên vui vẻ cô tự xây cho mình một bức tường ngăn cách xung quanh. Thế giới của cô chỉ còn lại cô độc, bi thương và tuyệt vọng. Bây giờ Tần Đường đã là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và là người đứng sau quỹ từ thiện An Nhất rất lớn do bố mẹ cô lập ra nhằm giúp đỡ các địa phương nghèo nàn lạc hậu. Cô là thiên kim tiểu thư, viên ngọc mà gia đình nâng niu yêu thương hết mực. Vậy mà, giờ đây cô liền thay đổi tính tình thành tự lập, mạnh mẽ và lạnh nhạt đến mức khiến người khác cảm thấy thật khó gần và xa cách.  Lần này, cô một thân một mình đến thị trấn nghèo nàn xa xôi để chụp ảnh triển lãm và thực hiện việc bàn giao xem xét cũng như hỗ trợ cho người dân nơi đây. Và trong chuyến hành trình này, thế giới của cô lại lần nữa bị xáo trộn. Ánh sáng tưởng chừng đã mất đi vào năm cô 19 tuổi ở quá khứ, đang được một người kéo mây đen ra khỏi và đem nó trở về đúng vị trí ban đầu. Anh, chính là Tưởng Xuyên. Tưởng Xuyên là một người đàn ông sở hữu vẻ đẹp nam tính, vóc dáng vô cùng cao lớn, mạnh mẽ. Ở anh, toát lên hơi thở cuồng vọng lại có chút gì đó bất cần và tàn nhẫn ẩn dấu thật sâu trong xương cốt. Anh tựa như một sói hoang dã làm người ta không thể không dè chừng. Ở nơi có anh, mọi thứ đều bị lu mờ. Anh là con người của sự kiểm soát và nắm trong tay mọi thứ. Lần đầu tiên khi anh gặp Tần Đường, ấn tượng chỉ là cô gái này rất trắng, rất xinh đẹp và cũng rất yếu ớt. Anh không hiểu nổi một tiểu thư như cô tại sao lại đến vùng núi nghèo nàn hoang sơ này làm gì. Nếu là vì việc từ thiện thì thật sự không cần thiết, bởi cô có thể đưa người mình tin tưởng đến tiến hành và giám sát mọi thứ cũng được. Tần Đường, cô gái lạnh nhạt này khiến anh cảm thấy hơi chút kì lạ. Những lần chạm mặt vô tình, những sự cố nho nhỏ xảy ra tại nghĩa trạm nơi họ dừng chân dường như kéo Tưởng Xuyên đến gần hơn chút nữa với Tần Đường. Lúc ấy, anh nhìn thấy cô hút thuốc, khói trắng lượn lờ, khuôn mặt nghiêng bên với đôi mắt mờ mịt nước cùng khổ sở. Anh cảm nhận được sự cô độc bi ai đến tuyệt vọng của cô gái nhỏ. Phải chăng, đằng sau sự lạnh nhạt ấy là cả một câu chuyện mà anh chưa biết. Nhìn cô như vậy khiến trái tim cứng rắn của anh bỗng mềm lại và chút đau lòng tràn ngập qua mỗi hơi thở. Lúc ấy, với những cảm xúc khó hiểu trong lòng, anh vẫn chưa nhận ra để có thể gọi tên là tình yêu. Anh cứ thế, mạnh mẽ xông vào thế giới của cô, từng bước khiến cô cảm nhận sâu sắc sự có mặt của bản thân mình. Anh chỉ là để ý nên đặt cô ở trong mắt, giấu ở trong tim một cách lặng lẽ mà thôi. Cứ nghĩ rằng, anh là người quản lý ở nghĩa trạm này và là ông chủ của công ty vận chuyển hàng hóa bình thường. Nào ngờ, ẩn đằng sau đấy là bức màn bí mật như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra liền không thể vãn hồi. Quá khứ ngày xưa của anh nay được người cũ quay về tính toán ân oán. Tưởng Xuyên liên tiếp vướng vào những sự cố được dàn xếp công phu nhằm hãm hại. Và rồi, Tần Đường cũng bị cuốn vào vòng xoáy đen tối ấy. Họ, phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm từ quậy phá, bắt cóc, hành hạ đến giết người... Đến lúc này, Tưởng Xuyên nhận ra cô gái nhỏ mình đã từng xem thường lúc trước có bao nhiêu kiên cường, thông minh và dũng cảm. Nhìn thấy cô vì cứu anh mà bị đập vỡ cả máy ảnh cô xem như sinh mạng hay bất chấp an toàn mà quay lại tìm anh rồi suýt bị ngộ độc khí mà chết. Tưởng Xuyên chưa bao giờ thấy tim mình đau và sợ hãi đến vậy. Cuộc đời 30 năm của anh, vào khoảnh khắc này liền biết rằng, Tần Đường là cả sinh mệnh của bản thân mình.  Có những mối nhân duyên dường như ông trời đã định trước vào những năm tháng con người ta không ngờ đến nhất. Tưởng Xuyên và Tần Đường cũng thế, ngỡ mới gặp nhau lại không hề hay biết đã bắt đầu duyên phận từ rất lâu rồi. Nhận ra cô bé nhỏ năm xưa là Tần Đường khiến Tưởng Xuyên phát điên vì vui mừng. Nhưng giữa họ là vách ngăn thật sâu về tất cả mọi thứ, họ không cùng thế giới để có thể ở bên nhau. Trong màn đêm tăm tối, Tưởng Xuyên giãy dụa bởi lý trí và tình cảm. Anh cho cô cơ hội để chặt đứt những điều không nên có trong lòng anh. Vậy mà Tần Đường vô tình không nhận ra để phá vỡ nên anh xem đó là lý do chính đáng để có thể liều mạng đem cô về bên mình. Tưởng Xuyên không phải là người tốt, cũng không hẳn là người xấu. Quá khứ của anh nhuộm màu đen tối, đến đôi tay cũng từng vấy máu. Anh đã từng có quyền lực, từng có anh em, từng có đàn bà. Anh cũng từng vì nhiệm vụ mà đánh mất tất cả. Giờ đây, anh không theo chính nghĩa cũng không về tà ác. Anh chỉ muốn là anh, là Tưởng Xuyên, là người đàn ông duy nhất bên cạnh Tần Đường. Mà người như anh, khi trái tim không yêu thì thôi, một khi yêu rồi liền đem cả tính mạng vào đặt cược. Sự bá đạo cuồng vọng và lưu manh đến vô sỉ của anh cứ thế xâm chiếm vào trái tim mềm yếu của Tần Đường. Bởi sự kiên cường mạnh mẽ kia là chiếc mặt nạ cô dùng để che dấu tổn thương trong quá khứ. Có Tưởng Xuyên ở bên, cô không cần chịu đựng điều gì nữa. Mọi khó khăn đau đớn trên cuộc đời này hãy cứ để anh gánh vác.  Yêu một người là dùng tất cả sự dịu dàng một đời cho người ấy. Tưởng Xuyên cũng thế, anh có thể vì cô mà chạy thật xa chỉ để mua một cốc trà chanh mát lạnh, có thể dùng dầu tràm từng chút lau nhẹ những vệt sơn dính trên tay cô, có thể đợi cô làm việc quên mất mình đến 3 4 tiếng đồng hồ… Những ngọt ngào giản đơn ấy như là cơn gió nhẹ, lướt qua trái tim Tần Đường, dừng chân ở đấy, đem đến xao động yêu thương. Nhưng ngăn cách thật sự của họ không phải là vai vế, tuổi tác hay thân phận tiền bạc mà chính là quá khứ. Bởi những đau thương kia dường như khiến Tần Đường không dám đặt tình yêu vào một người như Tưởng Xuyên. Anh là sói hoang đầy cuồng ngạo mạnh mẽ, thế giới của anh cũng là trò chơi kích thích sinh tử. Mà cô, sau biến cố ấy, chỉ muốn một đời an yên bên người yêu thương đến già mà thôi. Lý trí mách bảo cô dừng lại nhưng tình cảm lại không cam tâm buông bỏ. Vậy nên, Tưởng Xuyên anh sẽ dùng tình yêu của mình nói cho cô biết rằng, chuyện cũ sẽ không lặp lại. Vì thế, Tần Đường hãy quên đi quá khứ, đừng khóc cũng đừng rời xa anh. “Tần Đường, nghe anh.”  “Anh sẽ giữ gìn sinh mệnh, sẽ không làm cho bản thân mình dễ dàng chết đi” “Muốn chết, anh cũng chỉ có thể chết trên người em.” “Tần Đường, mệnh anh là của em” (*) Có người để yêu thương, có thứ để giữ gìn khiến Tưởng Xuyên lần nữa kiên định lật lại toàn bộ quá khứ đã khiến anh mất đi tất cả. Vì anh muốn cho cô cuộc sống bình an, anh không muốn những nợ nần ân oán, dây dưa xưa cũ có thể làm hại cô được nữa. Anh thề sẽ bảo vệ cô, bảo vệ quỹ từ thiện An Nhất chu toàn trước những thế lực đen tối muốn cướp đi tất cả. Và hơn hết, anh muốn lấy lại danh dự cùng sự công bằng năm xưa cho bản thân mình. Chính vì chuyện ấy mà cái giá anh phải trả cũng rất đắt. Bởi mọi chuyện đâu dễ dàng đến thế, bàn tay tà ác của những con người xấu xa đang vươn những móng vuốt đáng sợ đến họ. Tưởng Xuyên trong trận chiến sinh tử cuối cùng với người đứng đằng sau mọi chuyện đã gặp sự cố. Anh khi ấy chênh vênh bên vờ vực sinh tử. Một phát đạn, hai phát đạn, ba phát đạn... ghim vào thân thể anh, máu không ngừng chảy ra. Khi ấy, trong lý trí của anh chỉ còn lại hình ảnh Tần Đường. Anh biết, nếu lần này anh không quay về cô sẽ không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa. Anh cũng từng hứa sẽ vì cô mà giữ gìn sinh mệnh. Không có anh, cô gái nhỏ ấy biết làm thế nào bây giờ… Và anh, đã đem toàn bộ sức lực của cuộc đời mình ra đánh cược trong khoảnh khắc cuối cùng ấy. Sinh - ly - tử - biệt định đoạt giây phút này. . . . “ “Tưởng Xuyên” Tưởng Xuyên quay đầu lại. Nắng sớm nhu hòa mà bao phủ ở phía sau anh. Tần Đường giơ lên máy ảnh. Tưởng Xuyên bước đến bên cô: “Em chụp cái gì vậy?” “Anh” Cô dừng một chút “Còn có ánh rạng đông.” Cô chỉ vào mặt trời nơi cuối đường chân trời, “Anh có biết anh giống cái gì không?” Tưởng Xuyên nhướng mày: “Mặt trời?” "Là ánh rạng đông” Anh đến cùng rạng đông.” (*) _________ “Anh đến cùng rạng đông” là câu chuyện với nội dung rất hay và ấn tượng nữa của tác giả Mạch Ngôn Xuyên mà mình nghĩ mn nên đọc ạ. Truyện như là một hành trình phiêu lưu mạo hiểm nhưng không kém phần thực tế và sâu sắc. Chúng ta đã từng tổn thương trong quá khứ nhưng hãy mạnh mẽ đứng lên, kiên cường từng bước hướng đến tương lai. Đừng do dự sợ hãi hay khép chặt trái tim vào bóng tối. Bởi mình chắc chắn rằng thế giới rộng lớn như vậy sẽ có một người đem rạng đông về xóa đi bóng đêm bủa vây bạn. Cũng như Tần Đường và Tưởng Xuyên, họ đã từng có quá khứ muốn quên đi nhưng lại vì tình yêu mà mạnh mẽ đứng dậy không từ bỏ hay trốn tránh. Từng bí mật lật mở đem theo đau thương nhưng cũng xóa đi những u ám đã có. Nữ chính Tần Đường là một cô gái xinh đẹp thông minh và kiên cường. Một khi xác nhận rõ tình cảm thì rất quyết liệt và dùng toàn bộ yêu thương để hướng đến Tưởng Xuyên. Nam chính Tưởng Xuyên là một người đàn ông đúng chuẩn của CƯỜNG, tất cả lời anh nói, việc anh làm đều thể hiện điều đó rất rõ ràng và ấn tượng. Anh có thể lưu manh vô sỉ trêu chọc Tần Đường nhưng chuyện tình yêu anh luôn nghiêm túc và giữ gìn như những gì đã hứa. Trước khi anh với Tần Đường xác nhận quan hệ thì đáng thương lắm cơ. Anh chỉ được nhìn mà không được ăn í ????????Sau này, khi được cho phép rồi thì ôi thôi khỏi nói. Những phân đoạn sắc của anh với Tần Đường cũng khá nóng đấy ạ, lăn lộn từ phòng khách, phòng tắm đến giường đất... :v. Nửa đêm cũng chạy đi tìm con gái nhà người ta để ôm ôm ấp ấp xxx thì bị đóng cửa chính. Anh tức quá liền trèo qua cửa sổ, ai ngờ cũng bị khóa luôn. Thế là gọi điện kêu Tần Đường dậy, vừa đu cửa vừa nghẹn vừa bực vừa kích thích… Max hài luôn á. Truyện cũng có anh nam phụ nhưng mà hơi hiền trong khi nam chính quá cường nên đành lép vế. Nữ phụ thì cũng có một cô ả, năm xưa là bạn gái cũ của nam chính. Cô ta từng bỏ anh đi sau này muốn quay về nối lại tình xưa, đáng tiếc anh nam chính max phũ, toàn nói những câu giết người không dao thôi. Anh là kiểu một khi là tình cũ đừng có mà rủ rê gì hết, cứ tàn nhẫn như thế là mình thích á.  Nói chung là truyện hay, đáng đọc, mn nhanh nhảy hố thôi :v  ______________ (**): Trích dẫn từ Movie Dinh thự Wenchester (*): Trích dẫn từ truyện được rv-er tự edit và chỉnh sửa cho phù hợp rv #Lạc_Hậu Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Anh Đến Cùng Rạng Đông của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Danh Môn Kiều Thê - Cửu Lam
Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc. Nhắc nhở: 1, dưỡng thành, ngọt văn. 2, làm ruộng hướng gia đấu, HE. Spoil: Kiếp trước Lạc Bảo Anh là thiên kim tiểu thư Hầu gia kiêu căng ngạo mạn, muốn gì được nấy, nổi tiếng khắp thiên hạ. Kể cả vị Vệ tam công tử kinh tài tuyệt diễm, nàng cũng có thể dễ dàng thành thân. Ai ngờ trước khi thành thân, nàng gặp nạn mà chết đi, sống lại trở thành tam tiểu thư của Tri phủ gia thành Hồ Châu. Mà vị hôn phu ở kiếp trước lại chính là biểu ca họ hàng xa của nàng. *** Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc.  Cũng không biết duyên cớ nào lại lọt vô cái truyện này: tên truyện thì cơ bản, nhạt nhoà trong ngàn vạn truyện cổ đại khác mà tác giả thì chẳng biết là ai và văn vẻ thế nào... Ấy vậy mà cuối cùng lại vớ được một bộ đọc rất khá, hấp dẫn từ đầu chí cuối, đủ để thoả mãn cơ khát cổ đại, gia đấu.  Nội dung truyện thì nói chung cũng như tên truyện, nghĩa là khá điển hình trong thể loại cổ đại. Nữ chính nguyên bản là thiên kim hầu phủ cực kì vẻ vang, một cô ruột chính là sủng hậu, biểu ca là thái tử, em trai là hầu gia và hai cô ruột khác cũng là phu nhân nhà hầu tước, quốc công. Vì bố mẹ nữ chính mất sớm, cả hầu phủ chỉ có hai chị em côi cút mà hoàng hậu lại không có con gái, nữ chính được hoàng hậu vô cùng yêu thương, sủng ái và dạy dỗ, chăm chút cẩn thận. Nhờ vậy mà nữ chính ở kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà cũng là tài nữ bậc nhất. Nữ chính còn có một vị hôn phu là đối tượng mơ ước của bao nhiêu danh môn thục nữ: trạng nguyên lang, tài mạo song toàn, Vệ tam công tử. Chính là vì quá ái mộ chàng mà nữ chính đã tự cầu hoàng hậu ban cho mối nhân duyên này. Cuộc đời tưởng thế là hoàn mỹ, nữ chính chỉ còn đợi ngày xuất giá gả cho người trong lòng thì bùm, trong một trận hỗn loạn, nữ chính té sông, chết đuối và trọng sinh.  Tỉnh lại, nữ chính trở thành tam tiểu thư, đích thứ nữ Lạc gia, tri phủ Hồ Châu. Kể ra thì cũng không tệ lắm nhưng sao có thể so được thân phận thiên kim hầu phủ kinh thành. Không những thế, nữ chính chỉ mới có 9 tuổi, còn chưa dậy thì, mối tiền duyên với Vệ Tam công tử coi như vô vọng. Điểm đền bù duy nhất chính là dung mạo của Lạc tam tiểu thư là bậc quốc sắc thiên hương. Hoàn cảnh khi tỉnh lại của nữ chính cũng không quá tốt: tuy là đích nữ nhưng mẹ nữ chính đã mất sớm, từ nhỏ nữ chính sống với bà ngoại và mới được tiếp đón về nhà. Nữ chính không thân cận với bà nội, xa lạ với cha ruột và mẹ kế, cũng không thân thiết với tỷ muội. Người duy nhất ngay từ đầu đã yêu thương nữ chính hết mực là đại ca ruột. Đoạn đầu truyện vì nữ chính còn nhỏ nên chủ yếu là về cuộc sống gia đình của nữ chính và cách nữ chính thích nghi với cuộc sống mới. Tuy chưa có tí ngôn tình nào trong đoạn này nhưng tác giả viết về gia đình như nữ chính rất dễ chịu và có thể là điểm thu hút của truyện. Mẹ kế có tính toán nhưng mà không ác, cha ruột tuy chưa thân nhưng tài giỏi, công chính và bản lĩnh, đại ca yêu thương, tiểu muội đích nữ đáng yêu và hai tỷ tỷ thứ nữ của nữ chính thì chính là hai bất ngờ của truyện. Hai thứ nữ này ban đầu đọc cứ tưởng chính là mẫu thứ nữ điển hình của truyện gia đấu: tham vọng, ác độc, không biết thân biết phận hoặc chính là nham hiểm, giả vờ làm bạch liên hoa. Nhưng mà thật cảm ơn tác giả đã không biến tỷ muội của nữ chính thành những cliché của truyện ngôn tình. Mặc dù có xích mích, đụng chạm, xa lạ nhưng không ai quá phận và trước mặt người ngoài thì còn biết đoàn kết, bảo vệ nhau. Nói chung quan hệ chị em thứ đích trong truyện này có hơi hơi gợi tới Hồng Phai Xanh Thắm bởi vì nó khá chân thật và nhân văn. Thậm chí đại tỷ của nữ chính còn là một nhân vật rất thú vị, rất "người": cực kì xinh đẹp mà cũng tham vọng muốn trèo cao nhưng lại cũng đủ thông minh để biết đâu là giới hạn, để tự bảo vệ bản thân, tuy độc miệng, ganh tị nhưng cũng đủ tốt để không làm việc hại mình, hại người thân. Còn nữ chính, nhờ vào trí tuệ và tài năng đã có từ kiếp trước, nữ chính dần dần có được địa vị vốn có trong gia đình, được tổ mẫu và cha ruột, mẹ kế yêu thương, coi trọng và thậm chí còn góp phần đưa gia đình trở lại kinh thành.  Khi trở lại kinh thành nữ chính phát hiện ra Lạc gia cũng có tí dây mơ với kinh thành đại tộc Vệ gia và Lạc tam tiểu thư chính là biểu muội xa của Vệ tam công tử, thậm chí Lạc gia còn ở nhờ nhà Vệ gia trong thời gian đầu khi mới đến kinh thành. Người trong mộng năm xưa, lúc nào cũng thanh cao, giữ lễ, bây giờ nữ chính mới thật sự tiếp xúc và biết Vệ tam công tử là người như thế nào. Gặp lại chàng, nữ chính ban đầu vừa yêu vừa hận, yêu là tình cảm từ ngày xưa còn hận vì nữ chính phát hiện ra vị tiền hôn phu này thật ra cũng chẳng đau khổ hay quá thương tiếc cái chết của nguyên thân. Thái độ kì quặc cộng thêm tài năng xuất chúng mà nữ chính từ từ thể hiện đã thành công khiến cho Vệ tam công tử thanh lãnh lần đầu thật sự chú ý đến một cô tiểu thư. Nhưng nữ chính cũng là một người cầm lên được, bỏ xuống được, sau khi biết Vệ tam công tử cũng chưa từng yêu thương, quyến luyến gì bản thân, nữ chính hạ quyết tâm quên đi người này, trả thù bằng cách này lớn lên sẽ lấy một người còn tài giỏi, xuất chúng hơn nữa. Nhưng nhân duyên đâu phải muốn cắt là cắt, vì mối quan hệ giữa hai nhà mà ở kinh thành, nữ chính không ngừng gặp lại Vệ lang. Dần dần, không biết từ lúc nào, mối quan hệ hai người trở thành ngược lại, ngày xưa là nữ chính là người ái mộ Vệ Lang còn bây giờ là Vệ tam công tử rắp tăm nhất định phải rước cô biểu muội này về nhà. Những đoạn dây dưa của Lạc tiểu thơ và Vệ tam công tử đọc khá phấn khích, nhất là cách tác giả miêu tả Vệ công tử lạnh lùng rốt cuộc trở nên nóng hừng hực như thế nào thật sự thú vị. Trở lại kinh thành, nữ chính cũng điều tra được sự thật đằng sau cái chết của nguyên thân, báo được thù, thậm chí còn cuối cũng còn tìm được cách đoàn tụ với em trai.  Tóm lại là truyện hấp dẫn, bất kể là về khía cạnh gia đấu, hay ngôn tình hay quan hệ gia đình, tác giả đều viết tốt. Hai điểm duy nhất không thích lắm là mặc dù Vệ tam công tử cũng mãi sau này mới yêu biểu muội nhưng việc hai người gặp nhau lúc nữ chính mới 10, 11 tuổi mà nam chính đã có ấn tượng không quên thì đọc cũng gợn gợn, nhất là sau mấy chuyện liên tục xảy ra trong xã hội gần đây. Nhưng thôi, vì em là truyện cổ đại nên thông cảm cho em được. Điểm thứ hai là đoạn nữ chính trả thù cho bản thân cũng khá ác. Nhưng thôi, kẻ thù của nữ chính cũng không vừa nên điểm này dù không thích lắm cũng cho qua được luôn, không đến nổi thành sạn nuốt không trôi. Đặc biệt đề cử cho những ai thích thể loại cổ đại, gia đấu, hào môn thế gia và đọc được convert. Truyện chỉ được edit có hai chương và chắc vĩnh viễn cũng chỉ có 2 chương đó. À, truyện không có sắc nhưng bắt đầu từ lúc nam chính xác định tình cảm thì anh theo đuổi rất kinh và có những đoạn là anh chị sáp lại thì bắt đầu hót hòn họt. *** Vệ Lang nghe được lời này ngực nóng lên, đầu ở A Dương trên má hôn một cái: “Thật ngoan, quả nhiên không hổ là ta nhi tử đâu.” Lạc Bảo Anh chế nhạo nói: “Mẫu thân nói ngươi một tuổi nửa mới gọi người, A Dương chính là một tuổi liền sẽ gọi người, hắn định là giống ta.” Vệ Lang phụt cười rộ lên, ninh nàng mặt: “Vẫn là như vậy sẽ làm giận.” Con ngựa ở trong đám người chậm rãi hành tẩu, bọn họ một nhà hoà thuận vui vẻ, giống như quên mất quanh mình có như vậy nhiều người, quên mất phía sau còn có đại quân, quên mất bất luận cái gì sự tình. Thế gian này cũng chỉ dư lại bọn họ ba cái. Lệch khỏi quỹ đạo đại đạo, con ngựa trắng ở hẻm nhỏ khẩu dừng lại, ngón tay hạ non mềm da thịt làm hắn nhịn không được, hắn cúi đầu hôn môi nàng môi. Hắn ngày ngày hàng đêm không dám quá mức tưởng niệm thê tử, mà nay rốt cuộc lại gặp được. Hắn hôn đến như vậy nhẹ, như vậy phí hoài bản thân mình sợ làm đau nàng, nàng lại đáp lại thực trọng, hắn dần dần cũng trọng, môi lưỡi giao hòa, quấn lấy thân thiết cảm tình. Đem sở hữu hết chỗ chê đều dung ở bên trong, hắn tưởng đem nàng cả người cứ như vậy hòa tan ở trong miệng. Thế giới im ắng, đã không có thanh âm. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Kiều Thê của tác giả Cửu Lam.
Trao Em Thế Giới Lý Tưởng - Nhĩ Đông Thố Tử
Một câu chuyện sinh động về tình yêu và tuổi trẻ, có bỏ lỡ, có tìm thấy, đã từng không biết trân trọng, cho nên mới tiếc nuối. Nhưng khi đó, chúng ta đều còn quá trẻ, một chút khó khăn, một chút sóng gió đã không thể chịu nổi. Cùng với tình yêu âm thầm sâu sắc của Từ Yến Thời và Hướng Viên, “Trao em thế giới lý tưởng” mang theo rất nhiều thông điệp về tình bạn, về hoài bão của những người trẻ tuổi. Ai cũng có thể chọn lựa con đường cho riêng mình, đi để rồi vấp ngã, nhưng mỗi một lần đứng dậy lại trưởng thành hơn một chút. Đó mới là cuộc sống. Thời gian luôn là người thầy tốt nhất, giúp em hiểu được chỉ cần kiên định và dũng cảm sẽ lần nữa có được anh. Thời gian cũng dạy cho anh biết rằng, nếu lần này lại bỏ lỡ, suốt đời cũng không thể nào tìm được một cô gái như em. “Trao em thế giới lý tưởng”, là thế giới mà anh sẽ dùng hết nhiệt huyết của đời mình để tạo ra, dành cho em.  *** Nếu sau này Hướng Viên mà biết mình sẽ còn gặp lại Từ Yến Thời, hơn nữa lại còn yêu anh đến mức hết thuốc chữa, Thì nhất định năm cấp ba cô sẽ giữ vững tiết tháo của mình, tuyệt đối sẽ không —— đổi bạn trai liên tục trước mặt anh. Về sau có người hỏi: “Từ Yến Thời, cậu làm như có đáng giá không?” Anh lúc ấy mệt mỏi ngồi dựa vào băng ghế trong công viên, một tay đặt dọc lên thành ghế, tay khác cầm chai bia, trong đáy mắt có một cảm xúc không tên nhưng lại khiến người khác vô cùng phiền muộn, anh ngửa đầu từ từ dốc bia vào miệng, mà hai mắt lại nhìn thẳng vào tòa cao ốc đèn đuốc sáng choang ở cách đấy không xa: “Hồi nhỏ thường nghe người lớn nói thế giới này rất tốt đẹp, nhưng đến lúc phát hiện thực ra nó không như tưởng tượng, tôi lại chưa từng nghĩ phải sửa đổi thế nào cả. Tôi chỉ muốn trao tặng cô ấy, một thế giới tôi cho rằng là lý tưởng.” *** Tiểu Bánh Trôi ra đời đúng dịp tết Nguyên Đán, cho nên được đặt tên là Tiểu Bánh Trôi.    Kết quả là mỗi năm đến ngày Nguyên Đán, ông bố ma quỷ Từ Yến Thời lại nói: “Lại đây, đã đến ngày tự ăn bản thân mỗi năm một lần rồi đấy.”    Bánh Trôi: “Con thích chú Phong Tuấn.”    Từ Yến Thời: “Không sao, bố cũng thích Lục Ý Lễ hơn.” (Con trai của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo.)    Bánh Trôi sợ hãi khóc toáng lên, cậu nhớ đến chú Phong Tuấn gặp lần trước, thế là xoay đầu đi, không chịu ăn: “Hứ, sớm biết thế thì con đã để chú Phong Tuấn làm bố con rồi.”    Từ Yến Thời nghiêm túc đặt bát chè bánh trôi xuống: “Để dạy con môn Sinh sớm, nghe đây, chỉ có bố và mẹ con mới có thể sinh ra con, còn mẹ con với bất kỳ ai khác cũng không thể sinh ra con được. Nói cho chính xác thì về mặt di truyền sinh học, bố chính là nhân tố quyết định, ai cũng có thể là mẹ của con, nhưng bố con thì chỉ có thể là bố.”    Nói rồi, đuôi mắt nhác thấy Hướng Viên đi tới, trông có vẻ không vui lắm, Từ Yến Thời lại bồi thêm một câu: “Mặc dù bố cũng rất không thích con, nhưng vì mẹ con, bố có thể nhịn năm mươi năm nữa.”    ... Mời các bạn đón đọc Trao Em Thế Giới Lý Tưởng của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Đào Giai Nhân
Tưởng mình đã chết nhưng được sống lại ở một không gian khác, đối với mọi người đều nghĩ rằng được sống là tốt rồi nhưng họ lại chưa biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Ở hiện đại, Dư Lộ qua đời vì bệnh tim, sau đó xuyên đến một quyển truyện tình cảm. Cốt truyện là quá trình thăng tiến của một nha hoàn, từng bước leo lên địa vị Vương phi. Thật vất vả xuyên qua, không xuyên thành nữ chính, không xuyên thành tình yêu đích thực của nam chính, Dư Lộ lại xuyên thành một tiểu thiếp thế thân không ra gì. Mà theo nguyên tác, kết cục của tiểu thiếp này cực kỳ bi thảm: hãm hại nữ chính nên bị nam chính giết chết. Nam chính Thành vương gia Tiêu Duệ là một nhàn vương, không yêu quyền lực chỉ yêu kiếm tiền. Thành vương có ba tiểu thiếp, lại phải cưới Vương phi Trắc phi mà phụ hoàng ban hôn, đó là một cuộc sống rất bình thường của một hoàng tử đương thời.  Tiêu Duệ là một người sinh ra và lớn lên trong chế độ nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, chàng lại là con cháu hoàng gia nên nếu đặt những suy nghĩ của chàng vào đúng thời đại, chàng hoàn toàn không sai. Nhưng mấu chốt vấn đề chính là Dư Lộ mang một linh hồn hiện đại, nàng sinh ra và lớn lên trong chế độ một vợ một chồng, tất cả những kẻ xen vào đều là suy đồi đạo đức và nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.  Dư Lộ mong muốn một cuộc sống dù bình dị nhưng phu quân phải yêu mỗi mình, điều đó nàng không thể có ở Thành vương phủ, nàng cũng không muốn gặp phải một kết cục như trong truyện. Nên nàng tìm cách rời đi. Và nàng bỏ trốn được thật :v Nhưng tại sao Thành Vương kia khi bắt nàng về thì không xử lý nàng, lại còn đau lòng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Nàng nghĩ một nam nhân cổ đại lại còn là hoàng thân, khi gặp chuyện tiểu thiếp bỏ trốn chắc sẽ giết luôn nàng ta. Nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Duệ đã đi lệch nội dung truyện mất rồi. Sao Thành Vương này lại quan tâm yêu chiều và vị tha cho nàng thế? Sao Thành vương này lại đuổi hết tiểu thiếp, cấm cửa Vương phi, không cưới trắc phi nhưng mà bây giờ nữ chính đã thượng vị đâu? Sao Thành vương này lại không hề quan tâm gì “nữ chính” của truyện vậy, còn ban cho Cửu đệ của mình? Nội dung càng đi càng xa, nàng phát hiện ra hình như Tiêu Duệ thích nàng thật rồi. Về tình cảm của hai người, ban đầu Dư Lộ luôn mang tâm lý chống cự mạnh mẽ. Như trên đã nói nàng muốn cuộc sống một đời một kiếp chỉ có đôi ta, nàng không tin Tiêu Duệ, nàng không tin hứa hẹn cũng không để tâm đến hành động của Tiêu Duệ. Nhưng sau khi trải qua rất rất rất nhiều chuyện, nàng mới mở rộng trái tim để chấp nhận tình cảm này, khi đó trái tim đã chiến thắng lý trí. Còn Tiêu Duệ, chàng cũng không biết tại sao mình lại thích, lại yêu, lại sủng một người như vậy. Ban đầu thấy nàng giống “ánh trăng sáng” trong lòng mình nên mới thu nạp nàng vào cửa. Nhưng dần dần không biết từ khi nào, chàng lại yêu một nữ nhân yếu ớt còn già mồm như thế, lại vì nàng mà làm rất nhiều điều. Từ việc dẹp hậu viện đến khi quân lừa dối phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc sống trước đó của chàng. Bởi vậy mới nói khi đứng trước tình yêu, nguyên tắc hay liêm sỉ chỉ là mây bay. Sau khi đọc xong "Tiểu thiếp không dễ làm" thì với một người sống có trái tim yếu ớt như mình, mình vẫn tức. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là đổi nam chính hay NP nữa cơ, vì tình tiết nữ chính bỏ trốn đọc rất tức, mình tức mà mình phải nói lên đây luôn á, chứ bình thường mình im luôn để mọi người tự đọc rồi tức chung thôi.  Lúc đầu đọc thì nam chính Tiêu Duệ có vẻ rất “tra”, nhưng bình tĩnh mà đặt suy nghĩ về đúng thời đại thì không có gì sai cả. Mình còn định để thể loại là “cổ đại thực tế” nữa cơ. Ai biết đâu đoạn sau anh ấy dẹp hậu viện cmnl rồi, quay về con đường cũ đúng motip mà người người mong đợi “con đường độc sủng”. Một kết cục viên mãn cho tất cả các nhân vật của truyện và qua đó mình rút ra kết luận hai anh em nam chính có máu M, đều cưới về một cô vợ khá hung :v *** Đang đọc bộ này dở mà phải ngoi lên khen chút. Truyện sủng ngọt, đôi chỗ hài hài, thoải mái.  Nữ chính xuyên sách trở thành vật hi sinh trên con đường cao quý của nữ chủ. Từ đó bắt đầu con đường tránh xa nam nữ chủ, mong một ngày thoát ra yên ổn. Nam chủ vẫn làm nam chính, nhưng kiếp này nữ chính xuyên vào rồi nên không thích bạn nữ chủ kia nữa, cũng không hề dây dưa một tí tẹo nào luôn, nhưng đọc không phản cảm đâu, đọc thoải mái. + 1 điểm: Nữ chính cute hột me, đôi lúc ngốc ngốc nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tốt, biết cách vì mình mà làm, xuyên qua nhưng không phải lúc nào cũng mang tư tưởng “bình đẳng”, có đôi khi chủ tử ra dáng chủ tử, nha hoàn phải đúng bổn phận. + 1 điểm: Có những tình tiết bất ngờ gây ngơ ngác. + 1 điểm: Tư tưởng của nam chính thay đổi từ từ, không phải xoẹt một cái dẹp luôn hậu trạch Vương phủ. Quá trình chậm rãi mà chắc chắn, từ tư tưởng một đại nam chân thích có bao nhiêu thê thiếp cũng được, nói gì phải nghe nấy, thiếp không có quyền giận dỗi làm mình làm mẩy -> tiểu thiếp nhà mình bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì làm nấy thì lại tức, muốn nàng làm bướng với mình -> bắt đầu nhận ra tình yêu -> cục cưng nhà mình bị vu oan vấy bẩn cũng không ngại, luôn luôn tin tưởng nàng. Truyện vẫn làm mình hơi bất ngờ, thay đổi một số suy nghĩ của mình nữa. Ngay ban đầu mình không thích nữ chủ nguyên tác, dần dần thấy nàng ta cũng được, không có gì ghét, cuối cùng có thiện cảm.  Nam phụ khiến mình ghét đến cực điểm thì hiện tại đang làm người đầu tiên khiến mình thương mà khóc.  Người mình nghĩ không tệ thì lại tệ hết sức. – 1 điểm: Hơi không thích chỗ tác giả xây dựng hình ảnh đại nha hoàn của nữ chính, từ đầu cố gắng lột tả một người tâm phúc, hiểu biết, hay bênh vực nữ chính. Thế mà cuối cùng vì đàn ông mà trở mặt, tự đẩy mình vào chỗ chết. Động cơ của tác giả là gì? Để khai sáng nữ chính tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh? Hay để nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của nam chính dành cho nữ chính? Nói chung là không thích chi tiết này, cảm thấy dư thừa và kém duyên. LIÊU BEBE Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếp Không Dễ Làm của tác giả Đào Giai Nhân.
Yêu - Loan
Nhiệm vụ của Lâm Mộ Mai tương đương với công lược Vưu Liên Thành. Cô phải tiếp cận anh, làm anh ta yêu cô, yêu đến mức sâu nặng, không thể nào thiếu được cô. Với Lâm Mộ Mai, yêu giống như là hận, tựa một loài vi rút, là thân bất do kỷ, là triền miên đến chết. Còn với Vưu Liên Thành, yêu là cái nhìn tình cờ, dần mãi thành thói quen, rồi cuối cùng luân hãm, là phá thành nhổ trại. *** Lời người dịch: Câu chuyện thanh xuân của họ bắt đầu từ xứ sở sương mù Anh quốc lãng mạn u buồn, tình yêu chớm nở từ Argentina đầy nắng. Lần đầu nếm trái cấm tại Sicily biển xanh nắng ấm; rồi dây dưa dai dẳng theo những cơn mưa rả rích của Luân Đôn. Bùng cháy triền miên tại Bắc Kinh cổ kính, cuối cùng đơm hoa kết trái tại Brazil phong tình. Nói đến đây thì các bạn cũng thấy được bối cảnh trải khắp của câu chuyện siêu lãng mạn này rồi nhỉ. Tuy nam chính không phải kiểu hoàn mỹ như bao tác giả khác vẽ lên, thậm chí còn rất ích kỷ; Còn nữ chính do từ bé đã được dạy lệch lạc nên suy nghĩ cũng rất khác người thường. Nhưng tất cả khuyết điểm của họ sẽ được khắc phục theo từng pha ngược vô cùng éo le. Xin đừng thóa mạ hai bạn ấy, đây là điều bất cứ người trẻ tuổi xốc nổi nào cũng phải trải qua để trở thành một người chính chắn, hoàn hảo và biết đảm đương hơn.  Nếu các bạn tin vào tớ, tin vào văn phong hoa mỹ của tác giả, chịu được những pha ngược đau tim, thì hãy cứ nhảy đi không cần suy nghĩ. Còn nếu bạn chỉ thích những gì êm đềm, nhẹ nhàng, là "BẠN ĐỌC KHÓ TÍNH VÀ THANH NIÊN NGHIÊM TÚC" thì đây không phải là sự lựa chọn thích hợp cho bạn, cứ bước đi và đừng nghĩ suy. *** Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Mộ Mai vẫn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời của Rio de Janeiro. Nó màu lam nhạt, đẹp hệt như bức bích họa luôn khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm đến trong nhà thờ. Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng. Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng. Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau. Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ. Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà. ... Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Loan.