Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông

Thị trấn nhỏ nép mình nơi miền rừng núi của tiểu bang Wisconsin không chỉ bị trận bão tuyết bất ngờ ập đến làm cho trấn động. Trong đêm bão, cả gia đình nhà Lacourt gồm 3 người bị sát hại hết sức dã man, ngôi nhà của họ bị thiêu rụi bởi một kẻ mang tên là Người Băng, chỉ vì hắn cần lấy một bức ảnh. Vụ việc xảy ra hết sức phức tạp, để truy tìm ra danh tính kẻ sát nhân, chàng thám tử đến từ thành phố  Minneapolis, tên là Lucas Davenport buộc phải dùng kì nghỉ đông dài ngày của mình khi được cảnh sát trưởng của thị trấn tin tưởng giao trọng trách điều tra vụ án bí ẩn này. Trong khi tham gia vào điều tra vụ án này Lucas Davenport đã quen với một nữ bác sĩ tên là Weather Karkinnen. Tại đây hai người đã nảy sinh tình cảm và cùng nhau đi tìm lời giải đáp của vụ án này. Trong lúc lần mò tháo từng nút thắt, Lucas Davenport không biết rằng, tên sát nhân Người Băng – kẻ thù nguy hiểm nhất của anh đang ẩn mình trong đêm tối như một con sói săn mồi, chực chờ thời cơ hòng hủy diệt mọi đầu mối dẫn đến những bí mật khủng khiếp hơn ẩn dưới lớp tuyết dày. “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một cuốn sách đầy lối cuốn với những tình tiết rùng rợn được đẩy lên cao trào, khiến người đọc như hòa vào dòng chảy của câu chuyện không thể dừng lại. Và khác so với nhiều cuốn tiểu thuyết khác, tác phẩm được xây dựng cốt truyện ngay từ khi được chắp bút của tác giả. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil.   *** Trong số mười chín tiểu thuyết trong series Săn mồi tôi đã viết tính đến giờ, có một vài cuốn có cốt truyện đơn giản hơn, và thực lòng mà nói, cũng có một vài cuốn hay hơn những cuốn khác. Tôi không muốn kể tên chúng ra - thế lại làm giảm doanh thu bán sách của tôi mất - những những người đã theo dõi cả bộ tiểu thuyết nói với tôi rằng “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một trong những cuốn xuất sắc hơn hẳn. Tôi cũng đồng ý với những nhận xét này. Và thường những tác phẩm hay lại là những cuốn truyện không tốn quá nhiều công sức của tác giả. Một câu chuyện với những nhân vật hay ho cùng tính cách phong phú, và với cốt truyện liền mạch ngay từ khi vừa chắp bút sẽ tự khai triển trong tâm trí tác giả như một cuốn phim vậy - ta gần như có thể xem được bộ phim đó khi ngồi viết bên bàn máy tính. Viết nên cuốn tiểu thuyết này giống như chép lại những câu chuyện trong đầu tôi vậy. Cũng có những cuốn kiểu như thế này. Bạn dự định viết một cuốn dài một trăm nghìn từ nhưng khi mới viết được năm mươi nghìn thì bạn lại nghĩ rằng câu chuyện chỉ có thể dừng ở mức năm mươi lăm nghìn từ. Sau cùng, thay vì viết tiểu thuyết, bạn lại viết nó thành một truyện ngắn. Và khi chuyện đó xảy ra, bạn cố tình tạo ra những bất ngờ hay những nút thắt thay đổi cốt truyện mà ngay từ đầu không hề dự định. Và điều này khiến nó trở thành một cuốn tiểu thuyết không xuất sắc. (Những ví dụ điển hình nhất cho thể loại này là những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng chỉ dài có hai trăm năm mươi nghìn từ, loại tiểu thuyết bạn có thể đọc trên xe buýt trong vòng hai tuần. Đó là cái kiểu chuyện nói về một anh hùng cưỡi rồng tới Khu Rừng Hắc Ám để chiến đấu với đồ đệ của một phù thủy nào đó. Rồi sau cuộc chiến, anh ta lại tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng để chiến đấu với một tên đồ đệ phù thủy lợi hại hơn, vân vân… Khuấy các tình tiết lên cho đến khi chúng trộn lẫn vào nhau và thành một món dở sống dở chín). Khác với những tiểu thuyết này, cuộc THANH TRỪNG MÙA ĐÔNG được dựng cốt truyện ngay từ khi chắp bút. Ngay trước khi cầm bút, tôi đã có cơ hội được trải nghiệm mùa đông khắc nghiệt ở khu rừng North Woods. Mùa đông ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, và nó đã trở thành một nhân vật trong cuốn sách, với những con hươu, con sói đói khát và những hiện trường vụ án lạnh lẽo đến thấu xương. Một người bạn của tôi nói rằng vợ anh ấy chưa từng đọc hết cuốn truyện vì nó quá rùng rợn. Cô ấy sống ở vùng nông thôn, và trong suốt mùa đông, khi mà anh bạn của tôi thường xuyên vắng nhà, cô ấy không muốn có bất kì ý niệm nào về những sinh vật hoạt động trong những đêm đông, cho dù đã nhét khẩu súng săn dưới giường… Đồng thời, trong Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi cũng đem đến một nhân vật mới, Weather Karkinnen. Cô là một bác sĩ, và không chỉ sưởi ấm cho Lucas Davenport trong cuốn sách này, cô sẽ trở thành tình yêu của đời anh trong những cuốn tiếp theo. Tôi đã từng thắc mắc mình sẽ làm gì với Weather sau khi cuốn truyện này kết thúc. Thực ra, tôi đã liên tục nhắc đến cô dưới cái tên “Harkinnen” ở những cuốn tiểu thuyết sau này. Tôi tin rằng Weather được khắc họa đậm nét nhất trong Cuộc thanh trừng mùa đông hơn bất kì một cuốn nào khác, dù trong một cuốn truyện, cô ấy trở thành nhân vật chính, và trong các cuốn tiểu thuyết khác cũng xuất hiện nhân vật này. MỘT ĐIỀU KHIẾN Cuộc thanh trừng mùa đông trở nên thành công chính là khi tôi viết cuốn sách này, tôi vẫn khá gần gũi với công tác báo chí. Ví dụ, cảnh hỏa hoạn ở phần mở đầu của cuốn sách thực ra được mô phỏng dựa trên hai vụ hỏa hoạn mà tôi đã đưa tin vào mùa đông ở Minnesota, một vụ cháy căn nhà di động và một vụ ở tòa nhà ở trung tâm Minneapolis. Vụ cháy tòa nhà ở Minneapolis diễn ra khi nhiệt độ xuống tới âm hai mươi bảy độ c với sức gió lên đến gần năm mươi km/h. Khi làm thử phép tính, sẽ cho ra “yếu tố gió lạnh”* tầm âm một trăm nghìn độ. Các anh lính cứu hỏa phải được “đục” ra theo đúng nghĩa đen khỏi những bộ đồng phục bị băng đá thổi ngược lại từ cái vòi cứu hỏa làm cho nặng trịch. Yếu tố gió lạnh (windchill factor), chỉ tình trạng vào mùa đông khi có gió thổi, con người sẽ cảm thấy lạnh hơn nhiệt độ thực tế đo được. Đó là những mẩu chuyện khá hay ho. Theo cá nhân tôi, những câu chuyện viễn tưởng “thực nhất” phải bao gồm những sự kiện được quan sát tận mắt chứ không phải chi được vẽ ra trong trí tưởng tượng của tác giả. Dù sao đi chăng nữa thì mùa đông (ở Hayward, Wisconsin, nơi tôi có một ngôi nhà gỗ để nghỉ hè) vẫn là một trong những nguồn cảm hứng dồi dào nhất của tôi. Một tên loạn trí cưỡi xe trượt tuyết, cùng một cô người yêu tuổi mới lớn lệch lạc tư tưởng và một đống xác chết - thảy hết chúng vào câu chuyện này, và ta chẳng còn cần gì hơn thế nữa. SAU KHI KẾT THÚC cuốn truyện và chỉnh sửa những chương đầu cùng chương cuối, tôi ngồi ngẫm lại và nhận ra rằng có lẽ mình đã trở thành một nhà văn chuyên nghiệp của dòng tiểu thuyết trinh thám rồi. Không chỉ không gặp nhiều khó khăn với cuốn này, mà sau sáu cuốn tiểu thuyết tôi đã từng chắp bút, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng tôi có thể điều khiển dòng chảy của câu chuyện từ đầu cho tới cuối. Không như những cuốn tôi đã viết trước đó, tôi không phải dừng lại giữa chừng để đọc lại và bỏ đi một nửa những gì mình đã viết, vì tôi đã dẫn dắt câu chuyện đi sai hướng, hoặc vì tôi đã phạm phải một lỗi cơ bản mà không nhận ra. Tôi có thể thấy được cái kết cho Cuộc thanh trừng mùa đông ngay từ khi bắt tay vào viết… Sau Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi nghĩ rằng mình có thể viết đến cả trăm cuốn nữa cho bộ tiểu thuyết này, và chúng cũng sẽ xuất sắc, cô đọng và đầy chuyên nghiệp như thế này. Và rồi nghiệp viết văn của tôi sẽ trở nên dễ dàng hơn. Mọi chuyện chưa được như ý tôi muốn nhưng ít nhất đó là những gì tôi cảm nhận sau khi hoàn thành cuốn này. Mong bạn đọc sẽ yêu thích câu chuyện. JOHN SANDFORD *** GIÓ RÍT TỪNG CƠN dọc những lạch nước đã đóng băng của sông Shasta, giữa những bức tường đen kịt được tạo nên bởi rừng thông. Những rặng trăn trần trụi khẳng khiu nơi đầm lầy và những cây bạch dương mới nhú rủ xuống trước gió. Những bông tuyết nhọn hoắt như mũi kim cưỡi gió, tựa như hạt sạn trên tờ giấy nhám, tạc nên những đường xoắn ốc kiểu Ả Rập trên lớp tuyết đang lất phất bay. Người Băng men theo con sông dẫn tới hồ. Hắn ta định hướng chủ yếu dựa vào cảm tính và thời gian cũng tốt như bằng thị giác vậy. Khi sáu phút đã trôi qua trên cái mặt phát sáng của chiếc đồng hồ lặn, hắn bắt đầu đi tìm cây thông chết. Hai mươi giây sau, cái thân bị thời tiết mài cho trắng phớ của cây thông hiện ra dưới ánh đèn pha của chiếc xe máy tuyết, treo mình ở đó một lúc, rồi biến mất như một con ma vẫy xe xin quá giang. Chín ki lô mét, góc phương vị* hai trăm bảy mươi độ… Góc phương vị (compass bearing) là góc tạo bởi hướng Bắc và hướng muốn đi trên la bàn. Tích tắc tích tắc… Vấn đề duy nhất bây giờ là thời gian… Hắn suýt chút nữa đâm sầm vào bờ hồ phía tây nơi chân con dốc đổ xuống từ phía ngôi nhà. Ngôi nhà bị tuyết phủ tọa lạc trên tầng tầng tuyết trắng, hiện ra lù lù trước mắt. Hắn quẹo xe, giảm tốc rồi men theo bờ hồ. Thứ ánh sáng màu xanh nhân tạo phát ra từ đèn hiên xuyên rọi qua màn tuyết. Hắn chầm chậm nhích xe lên trên bờ hồ rồi tắt máy. Gạt cái kính mũ bảo hiểm lên, Người Băng ngồi xuống và lắng nghe. Hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tuyết khẽ táp vào bộ quần áo đang mặc và chiếc mũ bảo hiểm, những âm thanh thật khẽ của động cơ xe đang nguội dần, hơi thở của chính hắn và tiếng gió. Hắn đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết bằng len che kín cả mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt và miệng. Những bông tuyết len lỏi vào từng thớ len, rồi dần dần tan ra, nhỏ thành từng giọt từ khoảng hở chỗ đôi mắt xuống mặt dọc theo sống mũi hắn. Hắn ăn vận thật kĩ lưỡng cho chuyến đi trong cái thời tiết này, mặc trên người bộ đồ đi tuyết chống gió và cách nhiệt, chân mang đôi giày đi tuyết nặng trịch và tay thì xỏ găng trượt tuyết. Cái áo cao cổ làm bằng sợi PP dày cộp chờm lên cái mặt nạ và cổ áo của bộ đồ hắn mặc trên người thì được cài liền với chiếc mũ bảo hiểm màu đen. Hắn gần như được bao bọc bởi len và nylon, vậy mà hơi lạnh vẫn luồn vào từng kẽ hở, rút lấy từng hơi thở của hắn… Trên giá để đồ, đôi giày đi tuyết được cột sau ghế ngồi, bên cạnh con dao chặt ngô bọc trong một tờ báo. Xoay người ngồi nghiêng một bên, hắn tựa hẳn mình vào chiếc xe, tay lục tung túi áo parka để tìm chiếc đèn pin nhỏ bằng nhôm và soi về hướng giá để đồ. Đôi găng tay dày cộp lúc này trở nên thật vướng víu. Hắn tháo găng ra, mặc nó lủng lẳng trên nẹp cổ tay áo. Ngọn gió như một lưỡi rìu phá băng cứa sâu vào những ngón tay không đeo găng của hắn khi hắn rút đôi giày đi tuyết ra. Hắn ta bỏ đôi giày xuống nền tuyết trắng, xỏ chân vào cái nẹp nối thao tác nhanh, cài dây buộc rồi ngay lập tức lại luồn tay vào đôi găng. Mới có một phút mà tay hắn đã lạnh cóng, đông cứng lại. Sau khi xỏ lại đôi găng, hắn đứng dậy, kiểm tra bề mặt tuyết bên dưới. Lớp tuyết bên trên khá xốp nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt đã làm lớp tuyết bên dưới cứng lại. Chân hắn chỉ bị lún xuống sáu đến tám xen ti mét. Tình hình khá khả quan. Tiếng chuông báo hiệu thời gian lại vang lên trong tâm trí hắn. Hắn dừng lại, tự trấn an mình. Cái bộ máy phức tạp vận hành sự tồn tại của hắn giờ đây đang trong hiểm nguy. Hắn đã từng ra tay hạ sát trước đây, nhưng đó gần như chỉ là một tai nạn. Hắn đã phải tạo hiện trường giả một vụ tự sát quanh tử thi của nạn nhân. Và nó gần như quá hoàn hảo. Ít nhất cũng đủ để cảnh sát không có lấy một cơ hội để bắt hắn. Ngày hôm đó đã thay đổi hắn hoàn toàn. Hắn đã được nếm mùi máu và hương vị thứ thiệt của quyền lực. Hắn ngửa đầu ra sau như một con chó đang lần theo mùi. Ngôi nhà cách bờ sông hơn ba trăm mét. Hắn bị bóng tối bao trùm, không thể nhìn thấy ngôi nhà ngoại trừ ánh sáng le lói rọi từ đèn sân. Hắn lôi con dao ra khỏi giá đựng đồ và bắt đầu leo lên dốc. Con dao chặt ngô là một vũ khí đơn giản nhưng hoàn hảo để phục kích trong một đêm đầy tuyết, nếu cơ may xuất hiện. Trong cơn bão, và đặc biệt về đêm, căn nhà của Claudia LaCourt dường như trôi ra nơi rìa thế giới. Tuyết rơi càng dày thì những ngọn đèn rọi từ hiên nhà qua dòng sông đóng băng càng mờ dần rồi từng ngọn, từng ngọn lụi tắt hẳn. Cùng lúc đó, khu rừng như tiến sát lại. Những cây thông và cây tùng khẽ nhón chân lại gần, đè hẳn mình lên ngôi nhà. Những cây trắc bách diệp như đang cạo vào cửa sổ, và những cành bạch dương trơ trụi thì như muốn cào nát diềm mái nhà. Tất thảy nghe như thể một sinh vật ác độc đang tiến lại gần, một con quái vật với vuốt nhọn và răng nanh, đập vào tấm ván che kêu rầm rầm hòng tìm kiếm một chỗ để bám vào. Nó dường như có thể thổi bay cả ngôi nhà. Khi ở nhà một mình hoặc ở cùng cô con gái Lisa, Claudia thường nghe những album cũ của Tammy Wynette hay xem các chương trình truyền hình giải trí. Nhưng cơn bão vẫn chứng minh sự hiện diện của mình bằng những cú sập cửa hoặc những tiếng gào rú trong đêm. Hoặc một đường dây dẫn điện có thể hỏng ở đâu đó. Lúc đó, những ngọn đèn chập chờn rồi vụt mất, nhạc tắt lịm, ai nấy đều nín thở lắng nghe cơn bão gầm gừ như muốn xé nát tất cả. Ánh nến càng làm cho mọi thứ trở nên tệ hại hơn và đèn bão thì cũng chẳng hữu ích là bao. Thứ duy nhất có thể chiến đấu với những điều xấu xa được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người trong một cơn bão đêm là sự hiện diện của khoa học hiện đại -truyền hình vệ tinh, radio, đĩa CD, điện thoại và trò chơi điện tử. Hoặc máy khoan. Những thứ tạo ra âm thanh của máy móc và xua đi những móng vuốt của thời kỳ tăm tối đang chực chờ lật tung ngôi nhà. Claudia đứng cạnh bồn, rửa cốc cà phê và treo chúng lên giá. Cửa sổ cạnh bồn rửa phản chiếu hình ảnh của cô như một tấm gương, nhưng đôi mắt và những đường nét trên gương mặt có vẻ tối hơn giống như trong những bức hình được chụp theo phương pháp Daguerre* vậy. Phương pháp Daguerre (Daguerreotype) là phương pháp chụp ảnh được phát minh bởi Louise Dagueưe (1787-1851), qua đó hình ảnh sẽ được ghi lại trên một tấm bảng kim loại. Nhìn từ bên ngoài, Claudia trông như nàng thánh mẫu trong một bức vẽ, là dấu hiệu duy nhất của ánh sáng và sự sống trong cơn bão, nhưng cô chưa từng nghĩ mình như vậy. Claudia là một bà mẹ với vòng ba săn chắc, mái tóc mang sắc đỏ, có khiếu hài hước và rất có gu uống bia. Cô có thể lái tàu đánh cá và chơi bóng mềm. Vào mùa đông, thỉnh thoảng, khi Lisa ngủ ở nhà bạn, cô và Frank lái xe tới Grant và thuê một phòng ở nhà nghỉ Holiday Inn, nơi có những tấm gương lớn, cao từ sàn tới tận trần nhà, được đặt trên cánh cửa tủ quần áo cạnh giường. Cô thích cái cảm giác ngồi trên hông của anh ngắm thân hình mình trong cơn khoái lạc, đầu ngả ra sau và ngực thì ửng hồng. Claudia cậy mảng vỏ bánh cháy cuối cùng ra khỏi khay nướng bánh, rửa sạch rồi cho nó vào giá đĩa để ráo nước. Cô nhìn ra ngoài, nơi một cành cây cào vào cửa sổ, nhưng không hề sợ hãi. Cô ngân nga một bài hát cũ rích nào đó, một bài hát từ thời trung học. Đêm nay ít ra thì không chỉ có mình cô và Lisa. Frank đang ở đây. Anh bước lên trên cầu thang và cũng đang ngân nga một bài hát nào đó. Họ thường hay cùng lúc làm một việc như vậy. “Ừm,” cô quay lại khi nghe thấy tiếng anh. Mái tóc đen mỏng của anh loà xoà trên đôi mắt đen. Anh trông như một chàng cao bồi với gò má cao và đôi bốt cao cổ cũ kĩ ló ra ngoài chiếc quần bò côn, Claudia nghĩ. Anh đang mặc một cái tạp dề làm bằng vải bò rách tả tơi bên ngoài chiếc áo phông, và tay thì cầm chiếc chổi sơn lấm lem nước sơn đỏ như máu. “Sao vậy, anh yêu?”cô lên tiếng. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cả hai người. Họ đều đã trải qua nhiều chuyện và thực sự dành tình cảm cho nhau. Anh rầu rĩ, “Anh vừa mới bắt đầu sơn cái giá sách nhưng anh đã để cái lò sưởi cháy hết mất rồi.” Anh vung vẩy cái chổi sơn trước mặt cô. “Chắc anh sẽ mất cả tiếng đồng hồ để sơn xong cái giá sách mất. Anh thực sự rất thích việc này.” “Lạy Chúa, Frank…,” cô đảo mắt. “Anh xin lỗi,” anh ăn năn theo đúng kiểu một chàng cao bồi bảnh bao. “Thế về chuyện với cảnh sát trưởng thì sao?” Cô chuyển chủ đề. “Anh vẫn sẽ tiếp tục chuyện này sao?” “Anh sẽ gặp ông ấy vào ngày mai,” anh quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô “Chỉ thêm rắc rối thôi.” Cuộc tranh luận vẫn đang âm ỉ giữa hai người họ. Cô bước ra xa khỏi bồn rửa và nghiêng người ra sau, đưa mắt về phía hành lang hướng phòng Lisa. Căn phòng vẫn đóng kín và tiếng nhạc của Guns ‘N Roses khe khẽ vọng ra. Giọng của Claudia trở nên gay gắt, đầy lo lắng. “Anh có thể im đi được không? Đó không phải việc của anh. Anh đã nói cho Harper nghe rồi. Jim là con trai của anh ta. Nếu đó là Jim.” “Chắc chắn là Jim, được chứ. Anh đã kể cho em cái cách mà Harper cư xử rồi mà.” Frank bặm chặt môi lại. Claudia nhận ra cái biểu cảm này và biết rằng anh sẽ không thay đổi quyết định của mình, cũng giống như cái gã trong bộ phim “High Noon.” Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi, Gary Cooper. “Em ước là mình chưa bao giờ thấy bức hình đó,” cô cúi đầu, tay phải day thái dương. Lisa đã đưa lại bức hình cho mẹ mình trong phòng ngủ. Cô bé không muốn Frank thấy nó. “Chúng ta không thể để mọi chuyện cứ như thế được.” Frank năn nỉ. “Anh đã bảo với Harper rồi.” “Sẽ có rắc rối đó, Frank,” Claudia nói. “Pháp luật có thể giải quyết được mà. Chúng ta sẽ không bị liên lụy gì cả,” anh đoan chắc. Sau một hồi, Frank lên tiếng “Em bật cái lò sưởi lên nhé?” “Thôi được rồi. Em sẽ lo chuyện cái lò sưởi”. Claudia hướng mắt ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn thuỷ ngân ngoài hiên rọi xuống garage. Những bông tuyết dường như bắt đầu rơi từ một điểm ngay bên dưới ánh đèn, như thể được đổ xuống từ một cái phễu phía trên phía cửa sổ, chiếu thẳng vào đôi mắt cô như một viên đạn nhỏ. “Trông có vẻ như tuyết sẽ ngớt.” “Đáng nhẽ không có tuyết mới đúng.” Frank chửi tên dự báo thời tiết, “Mẹ kiếp.” Dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ lạnh và quang quẻ ở hạt Ojibway, nhưng bây giờ thì tuyết đang rơi như trút. “Anh thử suy nghĩ về việc buông xuôi nó đi” cô nài xin “Hãy suy nghĩ lại một chút thôi.” “Anh sẽ suy nghĩ lại,” anh nói rồi quay lưng đi xuống hầm. Frank có thể nghĩ về nó, nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Claudia ngẫm lại mọi chuyện, tròng mình vào chiếc áo len rồi bước ra gian ngoài. Đôi găng lái xe ướt nhẹp của Frank phơi trên lỗ thông hơi của lò sưởi khiến cả căn phòng có mùi như len sấy khô. Cô khoác lên người chiếc áo parka và chiếc mũ len với quả bông treo lủng lẳng phía sau. Claudia đeo găng rồi với tay tìm công tắc trong gian ngoài, bật đèn hiên và bước ra ngoài, hòa mình vào cơn bão. Bức ảnh đó. Bọn họ đáng lẽ có thể là bất cứ ai, từ Los Angeles đến Miami, nơi mà họ làm những việc như vậy. Nhưng không. Họ đến từ hạt Lincoln. Chất lượng in ấn thì tệ hại, giấy thì tồi đến mức có thể bở nát ra ngay khi cầm trong tay. Nhưng đó đúng là con trai của Harper. Nhìn kĩ bức ảnh, cô có thể thấy đốt tay cụt bên bàn tay trái bị gây ra bởi rìu chặt củi và đôi khuyên tai vòng của cậu bé. Trong bức ảnh, cậu ta đang khỏa thân trên giường, hông hướng về phía máy ảnh và ánh mắt thì đờ đẫn pha lẫn chút hoang mang. Cậu ta có gương mặt đang dần trưởng thành của một thanh niên trẻ tuổi, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa hình bóng của một cậu bé làm việc ở trạm xăng của cha. Cậu bé mà cô đã biết từ lâu. Phía trước bức ảnh là thân hình của một gã đàn ông ục ịch, ngực đầy lông. Hình ảnh đó nhanh chóng lướt qua tâm trí Qaudia. Cô đủ quen thuộc với đàn ông và cơ thể của họ, nhưng có một điều gì đó trong bức ảnh, một điều vô cùng tồi tệ… Mắt của cậu bé tối sầm lại trước đèn flash. Khi nhìn gần hơn nữa, đồng tử của cậu bé trông như thể ai đó ở tòa soạn của tờ tạp chí đã vẽ nó vào mắt cậu bằng một cây bút dạ. Claudia khẽ rùng mình nhưng hoàn toàn không phải vì lạnh. Cô nhanh chóng bước xuống đường hào bị phủ đầy tuyết dẫn tới garage và kho để gỗ. Mới đó mà tuyết rơi trong hầm đã dày tới mười centimet. Rồi sáng mai cô sẽ lại phải thổi tuyết ra. Cửa garage ở phía cuối đường hào. Cô đẩy mạnh cánh cửa rồi bước vào, bật đèn sáng choang và giậm mạnh chân theo quán tính. Garage được cách nhiệt và sưởi ấm bằng lò sưởi. Bốn khúc gỗ sồi cháy âm ỉ và tản ra đủ nhiệt để giữ nhiệt độ trong garage luôn trên mức đóng băng kể cả vào những đêm lạnh giá nhất, và cũng đủ để khởi động xe. Ở cái xứ Chequamegon này thì khởi động xe đúng là vấn đề sống còn. Lò sưởi vẫn còn ấm. Than đã cháy hết, nhưng Frank đã dọn lò tối hôm trước. Dù sao thì đó cũng không phải là việc của cô. Cô quay lại nhìn về phía đống gỗ gần cánh cửa. Chỉ còn đủ cho đêm nay. Cô ném vài thanh gỗ thông còn đầy nhựa to bằng cổ tay vào lò cùng với bốn khúc gỗ sồi để giữ lửa cháy. Cô thở dài nhìn về nơi mà đống gỗ đáng lẽ phải ở và quyết định mang thêm mấy thanh gỗ để tuyết bám trên chúng có thể tan ra trước sáng hôm sau. Rồi cô bước ra ngoài, đóng cửa lại nhưng không khóa, lần dọc về phía chái nhà để củi ở bên hông garage. Cô nhặt thêm bốn khúc gỗ sồi rồi loạng choạng quay về cửa garage, đẩy cửa bằng chân và thảy mấy khúc gỗ sồi xuống cạnh lò sưởi. Cô sẽ chỉ đi một lượt nữa thôi và phần còn lại sáng hôm sau là của Frank. Cô quay về phía hông garage, đi vào nhà kho đựng gỗ tối om lấy thêm hai khúc gỗ sồi. Đột nhiên tóc gáy cô dựng đứng… Không chỉ có cô, ai đó cũng đang ở đây. Claudia run rẩy đánh rơi những khúc gỗ, tay đưa lên cổ tự trấn an mình. Khu đất phía sau của garage tối đen như mực. Cô không thể nhìn thấy ai cả nhưng trực giác của cô thì mách bảo điều ngược lại. Tim cô đập dội vang trong lồng ngực và những bông tuyết rơi trên mũ trùm tạo thành từng tiếng đồm độp thật nhỏ. Không còn gì khác nữa, nhưng cô có linh cảm không lành. Cô lùi lại, nhưng chẳng có gì khác ngoài tuyết và ánh sáng xanh của đèn hiên. Bước đi trong đường hào đầy tuyết, cô bỗng khựng lại, chú mục vào bóng tối… rồi bỏ chạy thật nhanh về phía căn nhà. Ngay cả khi tới nơi, cô vẫn có cảm giác ai đó đang ở phía sau lưng mình. Hắn dường như sắp chạm tới cô. Cô túm lấy nắm tay cửa, giật thật mạnh, đẩy cửa bằng mu bàn tay rồi bước vào gian ngoài sáng choang và ấm áp. “Claudia?” Frank lên tiếng. Cô hét lên. Frank đứng thần ra ở đó với chiếc giẻ lau sơn, và đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Chúa ơi!” Claudia kéo khóa áo bộ đồ đi tuyết xuống, vật lộn với cái khóa mũ trùm đầu. Mồm cô mấp máy nhưng không thể phát ra một lời nào. “Lạy Chúa, Frank, có ai đó ngoài garage.” “Gì cơ?” Frank khẽ nhíu mày và tiến về phía cửa sổ trong bếp. “Em có thấy hắn ta không?” “Không, nhưng em thề có Chúa là có ai đó ngoài kia. Em có thể cảm thấy hắn.” Cô bám lấy tay anh, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Gọi 911 đi!” “Anh không thấy gì cả,” Anh đi qua bếp, nghiêng người trên bồn rửa, nhìn chằm chằm về phía đèn hiên. “Anh không thể thấy được gì đâu,” Cô khóa chặt cửa lại rồi bước vào căn bếp, “Frank, em thề có Chúa đấy, chắc chắn là có ai đó ngoài kia…” “Thôi được rồi,” Anh trả lời một cách nghiêm túc “Anh sẽ đi kiểm tra xem sao.” “Tại sao chúng ta không gọi…” “Anh sẽ xem thử xem thế nào.” Anh nhắc lại. Rồi tiếp lời, “Cảnh sát sẽ không tới đây lúc trời bão thế này đâu. Khi mà thậm chí em còn không nhìn thấy ai cả.” Anh nói đúng. Claudia theo anh ra gian ngoài, mồm lắp bắp, “Em đã cho gỗ vào bếp sưởi, sau đó em vòng sang hông garage để lấy thêm vài khúc gỗ cho sáng mai.Vào lúc đó, cô tự nhủ rằng, đây không phải là cô của thường ngày. Frank ngồi trên chiếc ghế dài ở gian ngoài, kéo đôi bốt Tony Lamas ra khỏi chân. Mặc xong bộ đồ đi tuyết, Frank ngồi xuống, xỏ chân vào đôi ủng rồi buộc dây giày. Xong xuôi, anh kéo khóa áo khoác lên và với lấy đôi găng tay. “Anh sẽ quay lại ngay.” Anh tỏ vẻ tức giận nhưng anh biết rõ cô không phải là người dễ dàng hoảng sợ. Cô bật thốt lên, “Em sẽ đi cùng anh” “Không, em sẽ ở lại đây.” anh nói chắc nịch. Cô vội vã vòng ra sau bàn bếp và kéo mạnh cái ngăn kéo “Frank, mang súng theo đi.” Một khẩu Smith Wesson 357 cỡ lớn đã được nạp sẵn đạn nằm sâu trong hộc tủ, phía sau bức vách ngăn. “Đó có thể là Harper… Có thể…” Mời bạn đón đọc Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông của tác giả John Sandford.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Thay Thế H23
Câu chuyện miêu tả việc CIA muốn đầu độc ,sát hại ,ám sát Fidel Castro nhưng ko thành .Kèm theo đó là sự tài giỏi những điệp viên Cuba trong “Người Thay Thế H23                 Người dịch : Đức Thuần – Hoàng Lan                 dịch từ bản tiếng Nga, Nhà xuất bản Quân sự, Bộ Quốc  Phòng Liên Xô, M., 1982         - Tác giả : Đ.  L. I – BA – NHÉC         - Nhà xuất bản : Quân đội nhân dân         - Năm xuất bản : 1985 *** Người thay thế H.23 ca ngợi tinh thần quả cảm,tài lược mưu trí của lực lượng an ninh Cu-Ba,tinh thần cảnh giác cách mạng cao của nhân dân đập tan các âm mưu phá hoại nhiều mặt của đế quốc Mỹ và bọn phản động quốc tế,bảo vệ vững chắc Nhà nước Xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên lục địa Châu Mỹ. ***   Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng tác chiến Phân cục Tình báo trung ương Mỹ ở Mai-a-mi thong thả điểm sáu tiếng. Đã chạng vạng tối. Mai-cơ, người chỉ đạo trực tiếp chiến dịch sắp được mở màn sau mười lăm phút nữa, giơ tay ấn nút chuông điện và cất cao giọng Tây Ban Nha khá sõi:         - Mời vào!         Một gã đàn ông cao lớn, to khoẻ nước da màu đồng hun hiện ra trước ngưỡng cửa. Bộ âu phục ghi sẫm, lịch sự đã tôn thêm dáng vẻ gã lên. Giơ tay nhấc nhẹ chiếc mũ phớt mốt nhất trên đầu và thong thả gỡ cặp kính đen khỏi mắt, gã nói nhỏ nhẹ:         - Chào ngài.         - Ngồi xuống đây, Rô-béc-tô,- Mai-cơ nói với người vừa vào phòng.         - Cám ơn ngài.         - Anh đã hiểu rõ nhiệm vụ của anh có ý nghĩa lớn thế nào chứ?         - Vâng, tôi hiểu rõ cả.         - Thời gian gần đây công việc của chúng ta không được trôi chảy cho lắm. Phần lớn những người của ta tung sang Cuba, bằng cách này hay cách khác đều bị cơ quan an ninh Cuba lần lượt cho vào tròng hết. Hoặc người của ta vừa mới hành động đã bị chúng bắt ngay, hoặc cũng có kẻ tự ra đầu thú với bọn an ninh Cuba.         Vừa nghe Mai-cơ nói, Rô-béc-tô vừa thong thả hút xì gà và ngắm nhìn những vòng tròn khói thuốc đang loang toả lên cao.         - Anh cần hỏi thêm điều gì nữa không? – Mai-cơ hỏi.         - Có ạ, tôi chỉ muốn hỏi một câu nữa thôi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ trở về bằng cách nào?         Thay vì câu trả lời, Mai-cơ nhếch mép.         - Chỉ có mình Đ-45 là biết rõ nhiệm vụ cụ thể của anh ở Cuba. Ngay khi đến nơi anh cần gọi ngay số điện thoại này báo cho Đ-45 hay tin. - Rô-béc-tô liếc nhìn mảnh giấy Mai-cơ vừa chìa ra trước mặt và dễ dàng nhớ ngay các con số, sau đấy Mai-cơ đốt luôn mảnh giấy nhỏ.         - Như vậy là rất tốt, - Rô-béc-tô nói – nhưng ngài vẫn chưa trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.         Nheo đôi mắt vẻ không hài lòng, Mai-cơ đáp:         - Đ-45 sẽ chịu trách nhiệm đưa anh rời khỏi đất Cuba, nhưng anh cần phải nhớ một điều quan trọng: Sau khi gọi dây nói báo cáo cho ông ta biết anh đã đến Cuba an toàn thì phải quên ngay ông ta ta đi. Đó chính là sự đảm bảo cho anh hoàn thành nhiệm vụ thắng lợi và mặt khác, đấy cũng chính là đảm bảo cho việc anh trở về nữa.         Mai-cơ giơ tay xem đồng hồ.         - Anh còn ý kiến gì nữa không?         - Hết rồi ạ.         Mai-cơ bước lại gần bàn giấy và bắt chặt tay con người đang đứng trước mặt mình. Nhìn thẳng vào mắt Rô-béc-tô, ông ta nói khẽ:         - Từ giờ phút này trở đi, anh sẽ lấy bí số là Đ-54. Đêm nay anh sẽ trở về đất Cuba. Chúc anh hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao!         - Cám ơn ngài!         Rô-béc-tô cúi đầu và bước ra khỏi phòng.         Đến cổng, gã lặng lẽ ngồi vào chiếc xe đã chờ sẵn và đưa mắt nhìn bãi trống đằng trước, hút tiếp điếu xì gà, nghĩ thầm:         - Giờ định mệnh đã đến!         Trong lúc đó từ cửa sổ phòng mình, Mai-cơ quan sát từng cử chỉ của Rô-béc-tô. Khi chiếc xe vừa rú ga lao đi, ông ta liền ấn nút máy bộ đàm, hạ lệnh:         - Hãy theo dõi hắn.         Suốt nửa giờ liên, Mai-cơ chăm chú xem xét tập tài liệu đặt trên bàn. Ông ta đặc biệt chú ý đến tập hồ sơ riêng của con người vừa mới rời khỏi phòng. Một hồi chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn.         - Tôi nghe đây. Vâng, chính Mai-cơ đây… Được. Hẹn gặp lại nhé.         Cuộc nói chuyện trong điện thoại chỉ diễn ra gần một phút nhưng cũng đủ làm cho Mai-cơ xúc động mạnh. Đặt ống nghe xuống, ông ta đứng dậy và im lặng hồi lâu nhìn vào khoảng không xa xăm, mờ ảo. Bên tai Mai-cơ hình như vẫn còn vẳng lại giọng báo cáo của điện báo viên: “”Những bông hoa Ngài đặt sẵn sẽ được gửi theo địa chỉ số 24””. Điều đo có nghĩa là đêm nay điệp viên F-1 sẽ đổ bộ lên Cuba.         Ngả lưng xuống chiếc ghế bành, Mai-cơ quay số điện thoại:         - Trực ban hả?         - Vâng.         - Cho tôi nói chuyện với tiến sĩ.         - Ngài là ai đấy ạ?         - Mai-cơ đây.         - Xin ngài vui lòng chờ một phút.         Mới vài giây trôi qua, Mai-cơ đã cảm thấy nóng ruột. Cuối cùng trong ống nghe vang lên:         - Mọi việc tốt đẹp cả chứ, ông Mai-cơ?         - Hoàn hảo cả, thưa sếp. Một ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị bay đi…         - Còn một vấn đề này, ông Mai-cơ ạ. Không có gì khó khăn phiền nhiễu với mấy tấm hộ chiếu ấy chứ?         - Không đâu ạ, thưa sếp.         - Thôi được rồi, vậy hãy hành động đi.         - Tôi sẽ gửi về biếu ngài chai rượu rum “ca nhây”. Xin chào ngài.         Mai-cơ đặt ống nghe xuống.         Ông ta xếp cẩn thận các tập tài liệu vào tủ sắt, mà mỗi ngăn đều có khoá riêng và dấu niêm phong đặc biệt. Sau khi đã kiểm tra lần cuối và đánh dấu riêng cho từng loại, Mai-cơ tắt đèn, bước ra khỏi phòng.         Trên đường ra xe, Mai-cơ thầm nghĩ: “Mọi việc đều đúng với dự tính. Cứ thể xem vận may của chuyến du lịch đang đợi ta ở Cuba sẽ ra sao. Đây không phải là lần đầu và ta cảm thấy cũng chưa phải là lần cuối”.         Thấy Tiến sĩ để nhẹ máy điện thoại lên bàn, người hầu phòng bước lại bàn và hỏi:         - Ngài dùng rượu trước khi về?         - Đúng đấy, anh Ha-xin-tô. Rót ra ly đi!... Khoan đã, loại Rum “Ca-nhây” uống ngon lắm hả?         Ha-xin-tô chăm chú nhìn Tiến sĩ rồi chậm rãi đáp:         - Lúc tôi rời Cuba, thưa ngài, tôi thường uống “Bác-ca-di” nhưng tôi được biết bọn cộng sản dự định đổi tên rượu “Bác-ca-di”. Hiên nay “Ca-nhây” có hai loại nhãn – vàng và trắng. Người ta nói nó cũng khá lắm.         - Cám ơn Ha-xin-tô. Một người bạn định mang về cho tôi chai “ca-nhây”, bởi thế tôi mới phải anh thêm vấn đề này.         Cùng thời gian đó tại một điểm đối diện với cảng La Ha-ba-na cách bờ hai mươi hải lý trên một chiếc tàu thuỷ đã tắt động cơ, lần lượt có hai người nhảy sang chiếc xuồng máy có tốc độ nhanh mang ký hiệu “U-20” bên mạn thành.         Một thanh niên trạc ba nhăm tuổi, dáng cao, nhưng tóc đã điểm bạc ngồi ở đầu mũi. Gã mặc chiếc quần bò, áo sơ mi kẻ sọc, ngoài khoác thêm chiếc Blu-dông đen, đôi mắt nhíu lại chăm chú nhìn dải bờ xa xa đang tiến dần lại. Bóng tối và sự yên tĩnh bao phủ xung quanh. Chiếc xuồng máy tắt động cơ và giờ đây chỉ còn nghe tiếng sóng oàm oạp vỗ nhẹ vào hai bên mạn.         Người thanh niên nhìn đồng hồ. Mười hai giờ kém mười lăm. Máy nổ lại từ từ vang lên, chiếc xuồng máy lao lên và khoảng năm phút sau đã trườn đến phần bắc hòn đảo nhỏ.         Nhảy nhẹ lên bờ, tay lăm lăm khẩu súng ngắn nhỏ, gã ẩn mình sau những tảng đá lởn chởm, nhấp nhô bên bờ biển. Nghe ngóng động tĩnh vài phút, gã băng mình chạy đến gần con đường lớn cách đấy không xa. Đến đó, gã dừng lại, thõng chân xuống hố cát cố làm ra vẻ bình tĩnh ngồi hút thuốc. Đằng xa kia có ánh đèn pha ô tô buýt nhấp nháy, và khi chiếc xe vừa dừng lại, gã nhanh chóng nhảy phóc lên xe. Thế là điệp viên F-1 đã thực hiện được phần đầu kế hoạch xâm nhập vào Cuba của mình.         Cũng lúc ấy, phòng trực ban của cơ quan An ninh Cuba nhận được một bức điện báo: “Điệp viên “Thần thông” sẽ đến thăm các anh. H-23”.   Mời các bạn đón đọc Người Thay Thế H23 của tác giả D. L. I-ba-nhec.
Miền Đất Lạ
Bộ truyện tình báo của Nguyễn Sơn Tùng - Nhà xuất bản Lao Động phát hành năm 1987, 4 tập gồm: Hoa hồng trắng Miền đất lạ Viên đạn ngược chiều Một mình trên đất khách. ***           Sương sớm còn lởn vởn, trải tấm màn mờ đục lên những cánh rừng trùng điệp của Việt Bắc. Mặt trời đã mọc nhưng còn bị che khuất bởi những ngọn núi cao ngất. Chim chóc gọi nhau ríu rít bay đi kiếm mồi. Suối chảy rì rào hòa lẫn tiếng muông thú trong rừng sâu, vọng lên những âm thanh vừa êm đềm vừa huyền bí.   Dưới những lùm cây rậm rạp, một khu nhà lá kiến trúc theo kiểu mới, rất đẹp mắt, mỗi căn chia làm nhiều phòng, mỗi phòng nhiều cửa sổ, cao ráo, sạch sẽ. Từ trong khu nhà vang lên những tiếng nói cười, tiếng máy chữ rào rào, người ra vào tấp nập. Đó là doanh trại của Bộ tư lệnh X.   Trong một căn phòng nhiều ánh sáng, sau chiếc bàn gỗ thô sơ, đồng chí chỉ huy trưởng đang cúi gập người xuống chiếc bản đồ quân sự, tay cầm bút chì xanh đỏ, đánh dấu từng cứ điểm. Cánh cửa liếp hé mở, một vệ binh bước vào:   - Báo cáo tư lệnh! Có tham mưu trưởng xin vào gặp.   - Mời đồng chí ấy vào đây!   Chỉ huy trưởng gập tấm bản đồ rồi ngồi xuống ghế chăm chú nhìn ra cửa.  Một người cao lớn bước vào, anh phải cúi mới khỏi bị cộc vào khuôn cửa, đập gót giày đứng nghiêm giơ tay chào:    - Báo cáo anh, tôi đã có mặt.   Chỉ huy trưởng mừng rỡ đứng dậy, bước ra khỏi bàn, chìa tay:     - Chào đồng chí, hay lắm! Có việc cần phải bàn với đồng chí, ngồi xuống đây!- Sau khi lấy thuốc lá mời tham mưu trưởng, chỉ huy trưởng trở về chỗ cũ, rút cuốn sổ tay rồi hỏi:   - Sức khỏe của các đồng chí ra sao?   - Cảm ơn anh, rất tốt ạ.   - Có tin gì mới không?   - Dạ, đang lập báo cáo, sắp gửi lên đây. Đó là sự tập trung quân của địch trong chiến địch “Ca-mi-gu”(1).   Chỉ huy trưởng gật đầu:     - Cần phải xác minh lại thật chính xác những tin tức nhận được và đã đến lúc chúng ta phải bắn một viên đạn vào buồng tim của địch!- Tham mưu trưởng tán thành:   - Tôi cũng nghĩ như vậy. Đã đến lúc phải nắm lấy thời cơ. Tôi đang dự định đề nghị Bộ tư lệnh cho tiến hành.   - Đồng chí hãy báo cáo cho tội rõ tình hình chuẩn bị đến đâu rồi?   - Báo cáo anh. Theo tin tức của B.50 gửi về thì mọi việc đã chuẩn bị chu đáo. Hiện nay, trong cơ quan tham mưu Pháp ở miền Bắc, tên đại tá Ô-buy vẫn giữ chức vụ quan trọng, có uy tín lớn trong quân đội viễn chinh. Đó có thể là một điểm tựa thuận lợi cho đồng chí của ta hoạt động, ngoài ra những “nhân” của ta đều có những cơ sở vững chắc, có thể tin cậy được.   Chỉ huy trưởng đổi nét mặt, nghiêm nghị:   - Đồng chí Tần! Thời cơ đã đến, chúng ta phải hành động thật đúng lúc và khôn khéo. Lần này các đồng chí sẽ phải đương đầu với kẻ địch mạnh hơn, già dặn kinh nghiệm hơn! Hiện nay trong phòng nhì của quân đội Pháp còn có bọn CIA, cơ quan tình báo của Hoa Kỳ với danh nghĩa là cố vấn nhưng trên thực tế chúng đã thọc tay vào nắm mọi quyền hành lũng đoạn cả cơ quan tham mưu của Pháp.   Trong giai đoạn này, thực dân Pháp phải trông cậy vào bọn can thiệp Mỹ, chúng hy vọng có những khoản viện trợ quân sự hòng đè bẹp cuộc kháng chiến của chúng ta. Bề ngoài xem như bọn chúng cấu kết với nhau rất chặt chẽ, nhưng thật ra chúng không thể giấu nổi những mâu thuẫn đang ngấm ngầm phát triển trong nội bộ chúng. Bọn Mỹ đang có mưu đồ hất cẳng Pháp ở Đông Dương để thiết lập một chế độ thuộc địa kiểu mới, khống chế nhân dân châu Á. Chúng đã và đang đào tạo những con bài dự trữ để sau này có thể thay thế bọn bù nhìn của Pháp ở đây. Bọn này đang được Tòa Bạch ốc nuôi dưỡng chờ đợi thời cơ. Một tên đang lên tiếng công kích Bảo Đại để gây ảnh hưởng. Hiện nay bọn chỉ huy quân sự Hoa Kỳ đang âm mưu xây dựng một kế hoạch mới ở Đông Dương mà tình báo của chúng ta mới phát hiện. Đó là kế hoạch Z.F.I.   - Kế hoạch Z.F.I. phải chăng là những tài liệu mà quân báo của mặt trận chúng ta đang thu thập gửi về?   Chỉ huy trưởng khẽ mỉm cười:   - Những tin tức của quân báo mặt trận ta không có liên quan gì đến nó cả. Chỉ có tình báo trung ương của ta mới nắm được rõ thôi. Kế hoạch Z.F.I. là tên gọi tắt của “khu vực biên giới Đông Dương”. Bộ quốc phòng Hoa Kỳ đã chỉ thị cho tướng Ca-ben phụ trách cơ quan F.B.I chỉ đạo thực hiện. Tất nhiên nó có tầm quan trọng về chiến lược có ảnh hưởng đến sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ ở Đông Dương trong tương lai, vì vậy cấp trên đã chỉ thị cho chúng ta phải phối hợp phá vỡ kế hoạch đó vì chúng ta sẵn có người có khả năng. Chúng ta sẽ chạm trán với bọn gián điệp Mỹ, mạnh mẽ và xảo quyệt hơn bọn phòng nhì Pháp! Vì vậy, muốn hoạt động có kết quả phải làm thật chu đáo công tác chuẩn bị. Đồng chí hiểu ý tôi chứ?   - Dạ, tôi đã rõ.   - Người của ta đã sẵn sàng chưa? Sức khỏe đồng chí ấy ra sao?     - Báo cáo anh hiện nay đồng chi ấy rất khỏe, vừa dự chỉnh huấn xong, rất hăng hái và sẵn sàng nhận nhiệm vu.   - Rất tốt! Chiều nay đồng chí bảo đồng chí ấy lên đây gặp tôi, khoảng 3 giờ có mặt.   - Rö!   - Và từ bây giờ, tôi ủy nhiệm cho đồng chí trực tiếp chỉ đạo công tác này, trước hết thẩm tra lại các cơ sở ở nội thành xem có thật vững vàng không, rồi tìm những biện pháp ngăn ngừa khả năng bất lợi đến với đồng chí mình, tạo điều kiện để dễ dàng hoạt động giành thắng lợi. Đồng chí rõ chưa?   - Tôi đã rõ, xin hứa với anh: Bảo đảm làm tròn nhiệm vụ! - Tôi tin các đồng chí. “Đạn đã lên nòng”, hãy bắn và bắn cho trúng đích!   - Dạ, chỉ huy trưởng cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!   Tham mưu trưởng nói xong đứng dậy định lùi ra thì chỉ huy trưởng ra hiệu:     - Khoan, cho tôi gửi cái này đã.   Chỉ huy trưởng với tay lên giá sách, lấy xuống một gói nhỏ:   - Đồng chí cầm về cho Sơn, quà của chính ủy gửi tặng hai người đấy!   Tham mưu trưởng thắc mắc hỏi lại:   - Sao lại tặng hai người ạ?     Chỉ huy trưởng giải thích:   - Cho đồng chí Sơn và người thân của cậu ấy: cô Tuyết Trinh.   Hiểu ý, tham mưu trưởng cười:     - Các anh chu đáo quá!   Chỉ huy trưởng cũng cười:     - Đấy mới là quà riêng của chính ủy, còn của tôi nữa, nhưng chớ nói với cậu ta vội, tôi sẽ gửi cho cậu ta một cách bất ngờ.     Hai người vui vẻ bắt tay nhau. Chỉ huy trưởng tiễn chân tham mưu trưởng ra tận cửa phòng.     Mấy tiếng kẻng bỗng vang lên. Khu rừng rộn ràng một lúc, rồi lại trở lại êm đềm huyền bí như cũ.   (1). Pháp mở chiến dịch “Ca-mi-gu” đánh chiếm Vĩnh Phúc, 8-8-1949.   Mời các bạn đón đọc Miền Đất Lạ của tác giả Nguyễn Sơn Tùng.
Hoa Hồng Trắng
Bộ truyện tình báo của Nguyễn Sơn Tùng - Nhà xuất bản Lao Động phát hành năm 1987, 4 tập gồm: Hoa hồng trắng Miền đất lạ Viên đạn ngược chiều Một mình trên đất khách. *** Mặt trời như trút lửa xuống ruộng đồng, cây cối im lìm, không một làn gió thoảng qua, mặt đường nóng bỏng, vắng bóng người lai vãng, sau vài khóm tre xơ xác tiêu điều, ẩn hiện những mái nhà tranh bạc phếch. Trên con đường đất từ Kiến-an về Đồ-sơn có hai chiếc xe gíp nhà binh đang mở hết tốc độ lao vun vút, cuốn lại sau một lớp bụi mờ. Hai chiếc xe chạy đến ngã ba thì dừng lại. Từ chiếc xe đi trước nhảy xuống ba tên lính đeo súng “mát”, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, một trong ba tên quay lại chiếc xe sau hỏi: - Ngài đồn trưởng cho chúng tôi giải khát chứ ạ? Từ chiếc xe sau bốn tên nhảy xuống, bọn chúng cũng ướt đẫm mồ hôi, một tên đeo lon trung úy có bộ mặt lưỡi cày dài ngoẵng, cái sống mũi gồ, cặp mắt xếch và đôi lông mày rậm, hắn khoát tay ra lệnh: - Vào hàng cô Mơ! - Rồi khệnh khạng tì tay phải vào chuôi khẩu “côn bát” đeo lủng lẳng bên sườn, hắn ngất ngưởng đi vào quán, theo sau là những tên lính tùy tùng. Trong quán có mấy bà đi buôn, gồng gánh thúng mủng, đang lấy nón ra sức quạt, khi thấy bọn chúng vào vội vàng nem nép dồn vào một góc. Còn cô chủ quán trạc hăm bốn, hăm nhăm tuổi, vấn tóc trần, mặc áo phin nõn bó chặt bộ ngực phồng căng, đang vội vã lấy khăn lau sạch chiếc bàn đã được phủ lên trên tấm vải ni-lông hoa, ỏn ẻn nói: - Bẩm ngài đồn trưởng, ngài muốn gì ạ? - Kem sô-đa! Hôm nay có đá không cô em? - Tên đồn trưởng hỏi sau khi đã ra lệnh cho bọn lính được phép ngồi xuống bàn. - Dạ thưa ngài, khó mua lắm ạ! Thằng em em nó đi Hải-phòng, suốt từ sớm tới giờ chưa lấy được về, các ngài xơi sô-đa tạm vậy, có cả bia và nước chanh chai ạ! - Nóng thế này mà không có đá, chán thật! - Một tên hạ sĩ đứng dậy vừa xốc lại chiếc quần soóc ka ki vừa nói - Cô Mơ này, nếu lần sau cô thấy chiếc xe của quan đồn đi qua thì thế nào cô cũng phải chạy cho bằng được đá nhé! Lúc về, quan đồn bao giờ cũng xuống giải khát ở hàng cô, cô không thấy đó là vinh dự à? - Dạ em biết. Nhưng quả thật dạo này nóng quá mà đá thì rất hiếm, tranh nhau mãi, không mua được, quan đồn có cách nào giúp em mua đá được không? Nếu được thì em cám ơn quan đồn vô cùng ạ! - Mua đá hộ cô à? - Tên đồn trưởng hỏi rồi phá lên cười, cả bọn thấy hắn cười cũng cười theo. Tên đồn trưởng hỏi tiếp: - Nếu mua đá hộ cô thì cô em có tính tiền giải khát cho tôi không? - Dạ, em ủng hộ ạ! - A! Được rồi, thế thì viết cho cô một cái giấy nhé, nói là mua đá phục vụ quân đội quốc gia. Mỗi ngày một cây đủ chưa? - Dạ, được hơn thì càng tốt ạ! - Cô chủ quán mừng rỡ tiến đến phía sau tên đồn trưởng, ghé sát mớ tóc đã bôi nước hoa qua vai hắn trong khi hắn đang hí hoáy viết vào tờ giấy đóng dấu sẵn. - Đây, cho cô em, vừa ý chưa? Cô hàng nhận giấy, liếc mắt đưa tình và cất giọng ỏn ẻn: - Em xin cảm ơn! Bỗng tên đồn trưởng túm lấy tay cô kéo sát lại gần rồi nghiêm sắc mặt: - Cấm cô không được chỉ đường cho Việt Minh đấy! - Dạ. - Thấy người lạ mặt lảng vảng đến hàng thì phải theo dõi. - Vâng ạ! - Nếu thấy người nào nghi ngờ là du kích thì phải lập tức báo ngay cho lý trưởng để đồn kịp thời cho lính xuống bắt! - Dạ. - Nếu gặp khó khăn thì cô chịu khó lên đồn gặp tôi, tôi sẽ giúp đỡ. - Cám ơn quan lớn ạ! Tên đồn trưởng định kéo sát cô chủ quán gần mình nữa nhưng thấy bọn lính đang nhìn, hắn tảng lờ, vờ hỏi: - Những điều tôi dặn cô nghe rõ chứ? - Dạ, em nghe rõ cả. - Được, thôi ta đi - Hắn ra lệnh cho cả bọn và khệnh khạng bước lên xe, quên trả tiền hơn chục chai nước ngọt. Xe nổ máy, bọn chúng giơ tay chào cô chủ quán, một tên nói tiếng Tây giả cầy. - Ô-rơ-voa, ma-đờ-ma-den! Hai chiếc xe cùng rú ga phóng vun vút trên đường về Đồ-sơn, nhả lại đám bụi mù mịt tỏa vào các quán hàng ở ngã ba, khiến mọi người phải giơ tay lên bịt mũi. Bọn chúng đi được chừng mười phút thì những người ở ngã ba bỗng nghe thấy tiếng nổ. Một đám khói và bụi bốc cao lên ở phía Đồ-sơn. Một số người từ các quán hàng đổ xô ra nhìn và reo lên: - Mìn, bọn chúng vấp phải mìn rồi! Tiếp theo là tiếng súng máy nổ loạn xạ một hồi lâu rồi tiếng động cơ ầm ì xa xa. Từ trên đồn, tên thiếu úy đồn phó sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn rất gần, hốt hoảng quay điện thoại gọi ra trạm tiền tiêu hỏi tên hạ si thường trực thì được biết có mìn nổ trên đường quốc lộ. Hắn thất sắc, nghĩ đến khả năng đồn trưởng bị phục kích, hắn vội vàng ra lệnh báo động. Gần một trăm tên, súng ống đầy đủ nhốn nháo tập trung dưới sân đồn. Tên đồn phó hạ lệnh cho một trung đội lên hai chiếc xe cam nhông, mở máy đi tiếp cứu. Nhưng vừa ra khỏi đồn thì thấy chiếc xe đồn trưởng về tới nơi, bọn chúng đều dừng lại và đoán rằng đã có chuyện chẳng lành. Tên đồn trưởng mặt tái mét từ trên xe bước xuống, theo sau là hai tên cận vệ quần áo tả tơi đầy bụi cùng tên tài xế vừa chết hụt. - Ông cho ngay quân xuống cây số mười lăm kéo chiếc xe bị mìn cùng xác ba binh sĩ về, đồng thời càn kỹ khu vực quanh cây số mười lăm - Đồn trưởng hạ lệnh cho đồn phó, tên này đang đứng nghiêm trước mặt hắn. - Bắt cho bằng hết những đứa làm ruộng xung quanh đem về đồn! - Xin tuân lệnh! Đồn phó rập gót giày, giơ tay chào và nhảy vội lên xe phóng thẳng. Tên đồn trưởng thất thểu bước ngay về buồng riêng, mở quạt máy và cứ để nguyên quần áo bẩn như vậy nằm sóng soài trên giường, mắt trợn tròn vừa sợ hãi vừa giận dữ. Từ ngày được bổ nhiệm về thay thế tên quan ba Phéc-đi-man đến nay đã gần ba tháng. Cái đất đáng nguyền rủa này lại chính là nơi các quan khách thường lui tới nghỉ mát trong những dịp hè. Tên tỉnh trưởng Kiến-an đã chỉ thị cho hắn phải kiện toàn màng lưới bảo vệ khu vực nghỉ mát bất khả xâm phạm này, vì vậy hắn đã được bổ sung thêm một đại đội bảo an do thiếu úy Toàn chỉ huy. Hôm nay, hắn lên tỉnh để chuẩn bị tiếp nhận và trên đường về bị vấp mìn của du kích. Chiếc xe đi đầu bị nổ tung, thiệt mạng ba tên lính cận vệ. Còn hắn ngồi xe sau nên thoát chết. Hắn nhớ lại những ngày vẫy vùng chỉ huy bọn phỉ ở vùng biên giới Móng-cái. Đến khi quân Pháp trở lại chiếm đóng, hắn đã đem hơn chục tàn quân, những hảo hán trên mặt biển, đến gặp tên quan năm Sác-lơ Đo xin đầu thú. Cảm động về sự nhiệt thành của hắn, Sác-lơ Đo đã tiếp nhận và đề nghị với bộ chỉ huy phong cho hắn chức trung úy và cất nhắc lên làm đồn trưởng Móng-cái một thời gian. Vì hắn là người địa phương, lại xuất thân là một tên giặc biển nên nhân dân Móng-cái đều căm ghét hắn vô cùng. Hễ nghe nói đến Tằng Sáng, đồn trưởng Móng-cái, thì từ đứa trẻ lên ba đến các cụ già đều phải khiếp vía kinh hoàng. Tằng Sáng khét tiếng tàn ác, uống máu người không tanh, do đó càng được bọn chỉ huy Pháp tin dùng. Tằng Sáng ra sức lập công với quan thầy, hễ cứ sau mỗi trận càn, nếu bắt được người nào bị nghi là du kích, hắn chặt đầu mổ bụng không thương tiếc. Có người hỏi hắn tại sao lại thích hành hình theo kiểu thời trung cổ như vậy, hắn trả lời: “Cho đỡ tốn đạn. Vả lại có thế bọn Việt Minh mới sợ”. Tằng Sáng được chuyển về Đồ-sơn, đồng bào khu vực Đồ-sơn lại phải chịu đựng nhiều thảm họa. Hôm nay du kích Đồ-sơn định bắt hắn trả nợ máu nhưng lại giết hụt. Hắn chưa đến ngày tận số. Hắn đang suy nghĩ để tìm cách báo thù du kích, hắn nôn nóng chờ mong tin tức của bọn đi càn. Liệu có bắt được tên Việt Minh nào không? Khi đã mệt, hắn gọi lính hầu lấy nước rửa mặt rồi bước ra phòng làm việc, ngồi thừ mặt trông chờ. Bỗng chuông điện thoại réo vang, hắn vội cầm lấy ống nghe. Từ trạm gác tiền tiêu báo tin là đội quân đi càn đã trở về. Tằng Sáng bước vội ra cửa đồn. Bọn lính do tên đồn phó chỉ huy đang kéo về rầm rập. Tên thiếu úy báo cáo với hắn: - Báo cáo đồn trưởng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tằng Sáng sốt ruột hỏi: - Có bắt được tên Việt Minh nào không? - Dạ, bắt được bốn tên đang bắt cua dưới đồng. - Dẫn bọn chúng lại đây. Tằng Sáng hậm hực, không hài lòng khi nhìn thấy ba người đàn bà cùng một em bé trạc mười ba tuổi, quần áo đều rách rưới và mặt mũi lem luốc. Họ lẩy bẩy co dúm lại, mặt mày xanh xám vì quá sợ hãi. Tằng Sáng hất hàm ra lệnh cộc lốc: “Bắn!” Lần đầu tiên, những nạn nhân đáng thương được hưởng ân huệ của hắn là không bị chặt đầu, mổ bụng, moi gan, như mọi khi. Mặt trời đã khuất sau dãy núi, một dải mây đen dài ôm lấy chân trời, một loạt súng nổ vang… Tằng Sáng không chút động tâm. Hắn bước vội vào phòng làm việc, hạ lệnh cho tên thư ký đánh máy một bản báo cáo như sau để gửi lên cấp trên: Kính gửi: Quan tỉnh trưởng Kiến-an. Tôi là Tằng Sáng, trung úy phụ trách khu vực Đồ-sơn xin trân trọng báo cáo với ngài Tỉnh trưởng một việc như sau: Hồi 15 giờ 30, chúng tôi từ trên tỉnh về đến cây số 15 thì bị Việt Minh phục kích. Chiếc xe đi đầu chở ba binh sĩ bị trúng mìn thiệt hại. Chúng tôi lập tức xuống xe chiến đấu. Sau ba mươi phút nổ súng ác liệt, bọn chúng đã phải rút lui, binh sĩ của chúng tôi tiếp tục càn quét và đã bắt sống được bốn tên Việt Minh, đem về đồn tra hỏi, bọn chúng đều ương bướng không chịu khai. Thừa lệnh quan Tỉnh trưởng, chúng tôi đã xử tử hình bọn chúng. Chiến lợi phẩm thu được gồm một số lựu đạn và một quả mìn chưa nổ, chúng tôi sẽ gửi lên tỉnh sau. Vậy đề nghị quan Tỉnh trưởng ghi vào sổ thành tích chiến đấu của anh em binh sĩ Đồ-sơn. Kính chào quý ngài. Đồ-sơn, ngày X tháng X năm X Đồn trưởng kí tên TẰNG SÁNG Hắn bắt tên thư ký đọc lại cho hắn nghe bản báo cáo trên rồi gật gù với những thành tích giật gân ấy, chắc hẳn phen này cấp trên sẽ gắn thêm cho hắn một chiếc mề đay trong chiến công thật vẻ vang này. Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Trắng của tác giả Nguyễn Sơn Tùng.
Người Gác Đêm
Một vụ án vượt ngục ly kỳ chấn động, 22 kẻ đào phạm trốn ra ngoài xã hội, có người từng giết người, có người uống máu, lại có người chuyên phóng hoả đốt cô dâu... Những tên đào phạm này vô cùng hiểm ác, trở thành cơn ác mộng khiến cho người dân thành phố Nam An khó có thể yên giấc. Dưới áp lực vô cùng to lớn, một tổ chức bí mật dưới tên gọi “Người gác đêm” đã bị phủ bụi từ lâu có được cơ hội khởi động lại... Cơ chế đào thải của Người gác đêm rất thẳng tay, mỗi tuần đều có người bị loại khỏi cuộc chơi. Thế nhưng, điều tàn khốc hơn nữa chính là, dường như có kẻ đang ngầm chạy đua với họ. Cứ mỗi lần khi họ tiếp cận được với đào phạm, cuối cùng, thứ họ truy bắt được, đều chỉ là một nạn nhân vừa mới tử vong... 3 tháng, 22 đào phạm, 1 kẻ sát thủ thần bí, trong cuộc chơi đếm ngược thời gian này, cuối cùng ai mới là người có thể mỉm cười chiến thắng? *** S eri tiểu thuyết “Pháp y Tần Minh” đã xuất bản được năm cuốn rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc bắt đầu viết một seri mới. Đây chính là lý do ra đời seri “ Người gác đêm ”. là khởi đầu cho sự đột phá trong sự nghiệp sáng tác của tôi Nói thực, câu chuyện này, tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã cùng lên kế hoạch rất lâu rồi, chính là muốn cho mọi người được thưởng thức một câu chuyện phức tạp nhưng lại rõ ràng, hư cấu nhưng hợp lý và vô cùng hấp dẫn. Đến tận buổi tối hai hôm trước, đại cương của “Người gác đêm” mới thực sự hoàn thành, bộ não chuyển động liên tục không ngừng nghỉ mấy ngày đêm này của tôi mới được thả lỏng nghỉ ngơi. Tôi rất thích câu chuyện này, có ba lý do: Một là, câu chuyện này có mấy tuyến đường chính, mỗi tuyến đường chính đều có những sự giao thoa ở các mức độ khác nhau. Bởi vì đây là một câu chuyện vô cùng phức tạp, là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, cũng là một câu chuyện vô cùng hại não. Câu chuyện bắt đầu kể từ khi nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, sóng dâng ào ạt; câu chuyện được kết hợp từ những chi tiết nhỏ, tinh tế khéo léo. Đương nhiên, kết cấu câu chuyện phức tạp, rõ ràng là một thử thách rất lớn đối với một tác giả chuyên nghiệp. Nhưng, vì muốn đem lại cho mọi người một bữa tiệc đọc sách thịnh soạn, tôi bằng lòng đón nhận thử thách này. Hai là, tại sao tôi lại muốn làm cảnh sát? Rất nhiều bạn có thể cũng giống như tôi, trong lòng tràn ngập cảm giác chính nghĩa. Tôi cảm thấy cảm giác chính nghĩa vô cùng quan trọng, nó là một nhân tố quan trọng của sự phát triển trên quỹ đạo thông thường trong xã hội. Những độc giả đã đọc sách của tôi đều nói, bất luận hung thủ có hung ác đến đầu, seri “Pháp y Tần Minh” đều luôn làm rạng rỡ cảm giác chính nghĩa, có cái nhìn thù địch đối với những kẻ tội phạm và cả sự thương xót đối với những người vô tội đáng thương. Không chỉ như vậy, tám chữ mà tôi vẫn luôn muốn nói với mọi người chính là “lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”. “ Người gác đêm” chính là kể về một nhóm người như vậy. Họ dùng cảm giác chính nghĩa trong lòng mình, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chính mình. Cũng có nghĩa là, “Người gác đêm” tiếp nối mục đích tinh thần của seri “Pháp y Tần Minh”, nhằm hướng chính nghĩa mà tiến đến chính nghĩa! - Ba là, tinh hoa của bộ truyện này chính là “tinh thần pháp trị”. Bốn chữ này nói ra thì dễ, làm được đến độ hoàn mĩ thì rất khó. May mắn thay, chúng ta hiện đang đề xướng thực hiện rộng rãi “y pháp trị quốc”, đây là nhân tố tất yếu để xây dựng đất nước hùng mạnh, duy trì sự ổn định. Và trong thời đại hừng hực khí thế thực hiện rộng rãi tư tưởng “y pháp trị quốc” này, sự ra đời của bộ seri mới này càng có ý nghĩa hơn. Từ khi đất nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, tiến trình pháp trị của nước tôi đã từng bước được đẩy mạnh, trên con đường này, các vị tiền bối hăng hái chăm lo việc nước, không ngừng tìm tòi, mới có được đại cục ổn định ôn hòa như hiện nay. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân thái quá, có thể sẽ mang lại cho chúng ta sự vui mừng hân hoan trên phương diện tinh thần, nhưng thứ thực sự có thể đem lại sự bình yên ổn định cho nhân dân, bắt buộc là pháp trị. Những nhân vật chính trong phim. ảnh như “Dexter”, “Dạ xoa” không thể nào là mục tiêu để chúng ta ngợi ca, tuân thủ pháp luật một cách nghiêm túc. thực thi pháp luật một cách nghiêm túc, mới là tấm gương mẫu mực. “Người gác đêm” kể về một câu chuyện kéo dài mấy chục năm. Điều tôi muốn dùng câu chuyện này để bày tỏ nhất chính là: ý thức pháp trị. Trong cuốn sách, tổ chức Người gác đêm thần bí, đã phải trả một cái giá quá đắt trên con đường pháp trị, trong thực tế, tôi hy vọng ý thức pháp trị có thể ăn sâu gốc rễ vào lòng mỗi người, đặc biệt là trong lòng những người thực thi pháp luật. Như vậy, mỗi người sẽ đều cảm thấy an toàn, xã hội mới ổn định giàu mạnh. “Người gác đêm” là thành quả tâm huyết của tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã, tôi hy vọng các bạn độc giả của tôi sẽ yêu thích nó. Tổ chức Người gác đêm mặc dù tồn tại một cách thần bí, nhưng nó cũng là một lá cờ, một sự ngưỡng vọng hướng tới. Nhóm người đó, có khả năng tồn tại hết sức bình thường ngay bên cạnh chúng ta, bảo vệ cho sự an toàn của chúng ta, canh giữ những đêm bình an cho biết bao gia đình. Tôi hy vọng, các bạn độc giả của tôi sẽ cầu nguyện cho họ. Tần Minh *** Review sách Người Gác Đêm | Pháp Y Tần Minh Tà Ngô:   Ngay vô đầu cuốn mới Người Gác Đêm của Tần Minh đã vô cùng kích thích. Kẻ bí ẩn đột nhập vào nhà bắt cóc em bé ngay dưới mũi của ba mẹ nó. Thế là một màn truy đuổi giành lại con ngoạn mục bắt đầu. Nhưng đau đớn thay, bà mẹ rượt cỡ nào cũng không theo kịp tên bắt cóc, và càng đau hơn nữa là vợ chồng nhà họ là giảng viên thể dục, cô ấy còn là quán quân điền kinh cấp tỉnh. Kẻ bắt cóc này không bình thường, quá không bình thường, chạy thì nhanh, băng tường như vượt đất bằng, đột nhập nhà dân mấy tầng cửa chống trộm mà chẳng lưu lại vết. Công an rơi vào bế tắc thì cậu cảnh sát trẻ Tiêu Vọng vô tình phát hiện ra, đây không phải chỉ là một vụ bắt cóc đơn lẻ mà là một chuỗi vụ bắt cóc, mỗi năm đúng ngày đúng tháng lại bắt một đến hai đứa trong suốt 22 năm. Mỗi đứa trẻ bị bắt cha mẹ chúng đều là những người ưu tú trong lĩnh vực nào đó. Đang tính đi giải quyết vụ bắt cóc thì một vụ án vượt ngục xảy ra với số lượng đào phạm là 22 tên. Lại không bình thường, tử tù hay phạm trọng tội mới cực chẳng đã phải vượt ngục, đằng này, ăn cắp vặt, vô ý đả thương, tai nạn.... mà cũng vượt ngục. Tiêu Vấn Thiên, là người phụ trách truy bắt lũ đào phạm, nhưng số lượng lớn, nhân thủ không đủ, khiến ông vô cùng đau đầu, ông đi xin ý kiến bố vợ (sếp cũ). Lão tía, bố vợ Tiêu Vấn Thiên khởi động tổ chức Người Gác Đêm, truy lùng bọn đào phạm. Trước đây tổ chức người gác đêm toàn anh tài xuất chúng, nay đám anh tài này người trẻ nhất cũng hơn 50 tuổi, ông thì đãng trí, ông thì tay run, ông thì giờ ngồi xe lăn phải có người đẩy. Team già này liệu có bắt được tội phạm chăng? Thế là, tuyển nhân tài trẻ khỏe vào, chia làm 2 đội, cạnh tranh lẫn nhau, đội nào thua mỗi tuần sẽ loại đi 1 người, trong vòng 3 tháng phải bắt sạch lũ vượt ngục. Tiêu Lãng và Lăng Mạc là nhóm trưởng của 2 nhóm, cạnh tranh trên mọi phương diện, mong muốn loại đối thủ ra khỏi cuộc chơi. Nhưng cuộc chơi này người chủ động lại là Kị Sĩ U Linh. Người Gác Đêm lần mò được tên trốn ngục nào định đi tóm thì đều bị Kị Sĩ U Linh hớt tay trên, giết ngay dưới mí mắt cảnh sát. Vậy Kị Sĩ U Linh là ai mà kinh dị dữ vậy, biết trước tất cả, hay trong nội bộ Người gác đêm có nội gián. Nếu có nội gián vậy tên nội gián đó là ai? Chắc phải qua tập 2 mới biết quá. Thật ra, nếu truyện chỉ có vậy thì cũng không hấp dẫn lắm, cái hấp dẫn tôi ở truyện này là Tần Minh không hề giấu giếm như những truyện khác, lộ 1 ít rồi để tới cuối cùng bùm 1 phát cho bất ngờ. Ở đây, mọi người trong tổ chức Người gác đêm từ lúc thu thập chứng cớ, thảo luận sách lược, đưa ra phương hướng, đều rành mạch rõ ràng hết. Độc giả nắm toàn bộ, nhưng không vì biết hết mà cảm thấy nhàm chán hết lôi cuốn Người ta thường nói ăn mặc nửa kín nửa hở mới hấp dẫn, tuột ra hết chả còn gì hứng thú, nhưng Người Gác Đêm như 1 cô gái quá đẹp dù nude sạch sẽ cũng quyến rũ toàn tập. Sau thoát y sạch trơn, cô gái sexy Người Gác Đêm không bùm như ai kia mà biểu diễn 1 màn múa cột bốc lửa mang tên: Tiêu Lãng, Lăng Mạc vs Kị Sĩ U Linh. OMG! Tội nghiệp 2 anh cảnh sát trẻ gì đâu. Anh Lãng thì bị Kị Sĩ U Linh đâm, rồi chọt rồi ngoáy te tua tơi tả, anh Mạc nằm kế bên mà mồ hôi mẹ mồi hôi con mồ hôi nóng mồ hôi lạnh tuôn như mưa, còn tôi đọc tới khúc chọt ngoáy đó thốn hết cả người. Hành xong anh Lãng thì Kị Sĩ U Linh hành tới anh Mạc, phang từ trong tối ra tới ngoài sáng, phang từ trong hẻm xém phang xuống hầm. Anh Mạc bị dần thiếu điều mất nửa cái mạng. Xem truyện mà cứ tưởng đang nghe giọng cổ kiểu lên 100 chữ, lên không không thấy xuống, chạy theo muốn dứt hơi, muốn tắt thở. Và hiện tại kết thúc cuốn 1 này, Tần Minh nhốt tôi ở trên đỉnh tháp không cho xuống, muốn xuống thì đợi quyển 2, mà chưa chắc quyển 2 đã xuống, sợ bị đưa lên cao hơn nữa. Hóng quyển 2, thần kinh vô cùng căng thăng, hy vọng anh Vọng không tèo. Ps: Cài đặt quá hay! *** Người Gác Đêm- cuốn sách dành cho những ai không sợ hãi bóng tối. Câu chuyện mở đầu là một vụ bắt cóc trẻ em. Người lạ đột nhập vào nhà bắt đứa trẻ đi ngay khi bố mẹ đứa bé cũng đang ở nhà. Bố mẹ đứa trẻ phát hiện ra liền cố sức rượt đuổi, thấy con ngay trước mắt mà không thể giữ lại, để kẻ xấu chạy mất. Thân thủ kẻ này đúng là phi phàm, bởi vì hắn cõng một đứa bé mập mạp bỏ chạy mà lại thoát được sự truy đuổi của hai người nổi tiếng là quán quân điền kinh cấp tỉnh… Lần theo manh mối để lại, cậu sinh viên học viện cảnh sát Tiêu Vọng bỗng phát hiện một bí mật động trời. Vào đúng ngày 8 tháng 6 âm lịch hàng năm đều có một vài đứa trẻ bị bắt đi. Lẽ nào có liên quan tới mê tín thời phong kiến, dùng trẻ em để tế lễ? Vậy là có phải 31 đứa trẻ bị bắt đi suốt 22 năm đó đã chết hay nếu còn sống thì chúng đang bị nhốt ở đâu? Mang theo mối nghi hoặc này, Tiêu Vọng đào sâu tìm hiểu thì phát hiện ra, bố mẹ của những đứa trẻ này đều không phải là những người thường: kiện tướng thể thao, kiến trúc sư cao cấp, cảnh sát lão luyện, sĩ quan kiệt xuất hay thậm chí là hacker nổi tiếng… Đang điều tra vụ án mất tích 31 đứa trẻ kì lạ này thì bỗng nhiên một vụ vượt ngục chấn động xảy ra, 22 tên phạm nhân đào tẩu cùng một lượt. Thường thì những người phạm trọng tội, mang án tử hình sẽ đào tẩu vì chúng không còn gì để mất nhưng những người chỉ phạm tội nhẹ như ăn cắp vặt, đánh nhau… cũng vượt ngục thì đúng thật là khó hiểu. Vì vậy nên một tổ chức bí mật gọi là “Người gác đêm” được tái khởi động để điều tra. Nhưng thành viên của những tổ chức này nếu tính những người trẻ nhất cũng không dưới 50, còn lại toàn những người đã 60-70, có người phải ngồi xe lăn, có người tay chân run lẩy bẩy như mắc bệnh Parkinson… liệu những người như vậy thì điều tra được cái gì? Vậy là phải tuyển nhân tài vào tổ chức, đề thi chính là vụ vượt ngục trên, những người mới được đề cử vào chia làm hai nhóm để thực hiện cuộc sát hạch, mỗi tuần nhóm nào thua sẽ phải đào thải ít nhất một người trong vòng ba tháng. Vậy thì cũng không có gì đáng nói, cái thú vị nhất ở đây chính là cuộc suy luận để rượt đuổi nghi phạm của các thành viên mới này, trong đó có cả Tiêu Vọng. Mỗi người một sở trường, mỗi người một suy luận, cuối cùng, nhóm người đó liệu có bắt được 22 đào phạm? Nếu tò mò thì mua sách về đọc liền. Không chỉ đơn giản như vậy, truyện của Tần Minh hấp dẫn bởi cái cách ông tạo nên những nút thắt gay cấn, giả dụ như đang có vụ án điều tra 31 đứa trẻ mất tích thì bỗng có một vụ án li kỳ hơn là vượt ngục xảy ra, đang điều tra để bắt kẻ vượt ngục về thì bỗng nhảy ra một anh “Kị sĩ u linh” tự xưng là thay trời hành đạo, hớt tay trên của các nhóm trong tổ chức Người gác đêm. Cứ điều tra được ai là kẻ đó bị giết trước khi cảnh sát tìm được, một bài báo ca tụng “Kị sĩ u linh xuất hiện”, hầu hết dư luận xã hội đều đồng tình, thậm chí tung hô “Kị sĩ u linh”. Vậy “Kị sĩ u linh” làm vậy có thật sự đúng? Hay pháp luật và cảnh sát mới là những người mà nhân dân nên tin tưởng? Câu trả lời bạn sẽ tìm thấy trong cuốn truyện này. Đó, đọc tới đó chắc chắn ai cũng nghĩ ồ cái anh nhân vật chính tên là Tiêu Vọng chắc luôn, nhưng xin thưa main của chúng ta là Tiêu Lãng- em trai Tiêu Vọng. Với một cái mũi thính suýt bằng chó nghiệp vụ, đôi mắt tinh tường và một thái độ lơ đãng có chút bất cần, tham gia vào tổ chức Người gác đêm vì cá cược với bố và muốn ở gần cô bạn đáng yêu Đường Đang Đang, Tiêu Lãng là một điểm sáng, là tâm cười trong mạch truyện căng thẳng. Cái cách suy nghĩ lạc quan, cách nói chuyện dí dỏm của Tiêu Lãng sẽ khiến người đọc cảm thấy yêu thích cậu nhóc ngay từ những trang sách đầu tiên. “Người gác đêm” của Tần Minh là một câu chuyện rất cuốn hút và dễ đọc, tuy một vài chỗ suy luận có chút gượng ép nhưng về cơ bản thì đều logic. Nhân vật chính Tiêu Lãng không tạo cảm giác nặng nề như với Phương Mộc trong series tâm lý tội phạm của thầy Lôi Mễ, không thần thánh như Eumenides của Chu Hạo Huy hay không phải là những tiến sỹ có kiến thức cao siêu như trong những cuốn truyện của Tử Kim Trần. Vì còn là một cậu nhóc nên chúng ta cảm thấy gần gũi hơn, chứng kiến quá trình phá án cũng là chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu, độc giả sẽ thấy gần gũi hơn rất nhiều. Nói tóm lại, “Người gác đêm” là một cuốn sách rất đáng đọc. Đọc quyển 1 rồi lại hóng quyển 2, vì những câu hỏi gợi mở trong quyển 1 thôi thúc người ta muốn biết câu trả lời. Quá khứ của tổ chức Người gác đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, “Kị sĩ u linh” thực chất là người của tổ chức nào, Tiêu Vọng đã đi đâu… chắc phải chờ quyển 2 mới rõ. Nguồn hình và bài viết: Độc giả giấu tên fan Cổ Nguyệt Books *** Tần Minh & series Người gác đêm: Lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo Người gác đêm là một series trinh thám mới của Tần Minh, đánh dấu sự chuyển mình của tác giả từ thể loại thiên về khoa học giải phẫu tử thi sang phong cách trinh thám hiện đại. Độc giả yêu mến truyện trinh thám thường khó tính và kỳ vọng cao, tôn thờ chủ nghĩa logic lạnh lùng chính xác, nếu tạo ra bất ngờ nữa thì lại là điều tuyệt vời. Thế nhưng để tìm được những cuốn trinh thám hay như vậy thường không hề dễ dàng! Nếu bạn yêu mến những pha rượt đuổi ly kỳ nghẹt thở, những hành động mãn nhãn kết hợp với logic khám phá vật chứng một cách khoa học, hãy đến với series trinh thám hình sự của Jeffery Deaver và phiêu lưu cùng Lincoln Rhyme. Nếu bạn muốn khám phá ra tên hung thủ đầy bất ngờ theo kiểu té ghế, “hắn nằm trong số chúng ta”, hắn ở ngay cạnh bên mình, hắn là kẻ “không thể tin được”, thì hãy đọc hết series trinh thám cổ điển của nữ hoàng Agatha Christie Có thể bạn chưa đọc : Vụ ám sát ông Roger Ackroyd: Cứ đọc đi, rồi bạn sẽ bị lừa Nếu bạn cần tìm những cuốn trinh thám ngược, kiểu hung thủ sẽ thắng thế, chào mừng bạn tới với thế giới của Tử Kim Trần, nơi quan tham sẽ bị “thanh trừng” thân bại danh liệt, còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tiêu biểu : Mưu sát và lời cảnh tỉnh cho những cán bộ chốn quan trường Không thích bất cứ một điều gì ở trên? Chỉ có yêu thích khoa học, logic, giải phẫu tử thi và những vụ án đơn thuần nhạt nhẽo, mời bạn ghé thăm series án mạng của Pháp Y Tần Minh. Tất nhiên, những cuốn sách của Tần Minh như Người giải mã tử thi, Kẻ dọn rác hay Kẻ nhìn trộm vẫn là những tác phẩm đáng đọc, chỉ có điều “món ăn lạ” ăn nhiều sẽ bị ngán! Có lẽ bởi vì sợ độc giả bị “bội thực” với những vụ án “nhạt nhẽo” của mình, lần này Tần Minh đã mang đến cho chúng ta một series hoàn toàn mới, nơi bác sĩ pháp y chỉ là kép phụ, và dàn thám tử phá án cũng không 100% làm cảnh sát. Họ đơn giản chỉ là dân thường đóng vai cảnh sát thực tập, dưới danh nghĩa cái tên “Người ác đêm” Thẳng thắn mà nói, Tần Minh mặc dù có kinh nghiệm lâu năm trong nghề với chuyên môn cao, điều này được thể hiện qua kiến thức và cách giải thích chi tiết của tác giả trong các tác phẩm của mình. Tuy nhiên, để đạt đến cảnh giới cao về logic & cẩn mật lạnh lùng thì vẫn thua Tử Kim Trần một bậc. Bởi thế nên trong tập 1 của Người gác đêm, Tần Minh đã mang đến một gia vị vừa quen vừa lạ, để giải thích cho những trường đoạn thiếu logic của mình Động cơ vượt ngục Xuyên suốt câu chuyện Người gác đêm là hành trình truy bắt những phạm nhân vượt ngục. Và kết quả cuối cùng, phạm nhân lên kế hoạch thực hiện mang bí danh V đồng thời cũng đóng vai trò là kị sĩ U Linh, là người đạo diễn của mọi thứ Nhưng động cơ gì để khiến 21 người còn lại ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch được V sắp đạt tỉ mỉ, và thực hiện nó một cách hoàn hảo đến như vậy? Tác giả trả lời: Thôi miên! Đây là một bước lùi của tác giả trong việc khắc họa nên một câu chuyện trinh thám ly kỳ và lôi cuốn. Mặc dù thôi miên là một phương án khả thi, nhưng hoàn toàn có thể tạo ra một bối cảnh khác logic hơn, hoàn hảo hơn. Chẳng hạn như Prison break, series nổi tiếng của truyền hình Mỹ đã tạo nên một thiên tài Michael Scofield hoàn hảo, khiến cho hành trình vượt ngục của anh & đồng bọn trở hành siêu phẩm, với hàng loạt những lý do hành động hết sức logic và chặt chẽ (season 1). Nhưng chúng ta cũng nên thông cảm với Tần Minh, anh đâu thể nào tạo ra được siêu phẩm sánh ngang với các đạo diễn hàng đầu của FOX được! Motip Thay trời hành đạo quen thuộc Thật đáng tiếc vì đọc đến giữa chừng độc giả sẽ lại ngao ngán phát hiện ra, lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo nữa ra đời. Chúng ta đã quá quen với những hình tượng như vậy. Ánh sáng thành phố của Lôi Mễ, Sát thủ Thông báo tử vong của Chu Hạo Huy, Kẻ nhắc Tuồng của Donato, hay mới đây có Kẻ Trừng Phạt của Vi Nhất Đồng. Và lần này đến lượt Tần Minh với Kị sĩ U Linh. Hắn sát hại hết những phạm nhân bỏ trốn với tội phạm nghiêm trọng. Mục đích của hắn là gì? Đem lại một thứ ánh sáng công lý cho thành phố như Giang Á, hay theo đuổi mục tiêu “hành đạo” kiểu Chu Hạo Huy? Và có lẽ cuốn sách sẽ trở thành một tác phẩm vứt đi, nếu như tên sát thủ đứng đằng sau tất cả không lộ diên ở cuối tập 1. Chính vì những bí ẩn chưa được giải đáp của tập này khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn, tò mò hơn trong con mắt của những độc giả trinh thám khó tính! Đầu tiên là sự ngắt quãng của mạch truyện. Tác giả dành 2 chương để nói về bắt cóc trẻ em rồi “bỏ quên” câu chuyện và trở lại với series truy sát tù nhân vượt ngục. Bí ẩn này nên được độc giả hiểu như thế nào cho hợp lý? Dành một chương dài hơi để kể về vụ bắt cóc bí ẩn. Nạn nhân là con trai bé bỏng của một cặp vợ chồng có truyền thống siêu đẳng về thể dục thể thao. Ấy vậy mà hung thủ còn cao tay hơn, hắn mở khóa đi vào nhà ngay trong đêm không để lại một chút dấu vết, thậm chí còn chạy nhảy trèo tường tốc độ cao hơn cả 2 vợ chồng, người vợ vốn nổi tiếng là quán quân vận động viên điền kinh của tỉnh. Tác giả còn dành hẳn một chương dài hơn nữa để kể về quá trình Tiêu Vọng điều tra hàng loạt vụ bắt cóc trẻ sơ sinh bí ẩn tương tự. Tổng cộng có hơn 30 vụ mất tích của trẻ sơ sinh, và rõ ràng là hung thủ đang tuyển chọn gen để đào tạo ra một lứa “tài năng” mới. Để đảm trách việc gì, thì qua tập 1 này chúng ta hoàn toàn có thể suy đoán ra: Chính là tạo ra những “sát thủ” như “Kị sĩ U Linh”. Tất cả những đứa trẻ tài năng thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ chúng, lớn lên sẽ là những “Người gác đêm” phiên bản tà ác, được tổ chức kết nạp và săn lùng tội phạm, thay trời hành đạo. Về điểm này, mô típ quen thuộc từ Bản thông báo tử vong của Chu Hạo Huy lại được Tần Minh tái hiện. Điểm cộng là khác với Chu Hạo Huy, lần này vị bác sĩ pháp y của chúng ta đã diễn đạt câu chuyện theo hướng ngắn gọn và súc tích hơn. Bí ẩn thứ hai là LÝ do nào khiến cho tổ chức Người gác đêm phiên bản 1.0 bị hủy bỏ? Qua cái kết của câu chuyện trong tập 1, dễ dàng có thể kết luận: tồn tại cùng lúc 2 lý tưởng trong tổ chức, có thể hiểu là Phiên bản Người gác đêm thiện và người gác đêm ác. Và ngay từ phiên bản tổ chức 1.0 đã tồn tại 2 phiên bản trái ngược nhau này, dẫn tới đấu đá lẫn nhau, khiến cho tổ chức lụn bại & giải thể. Phiên bản Người gác đêm thiện thì lặng lẽ chờ thời, và nhân vụ vượt ngục 22 tù nhân bỏ trốn đã có lý do chính đáng để khởi động lại tổ chức. Phiên bản Người gác đêm ác thì lạnh lùng hơn, bắt cóc trẻ em gen tốt & đào tạo ngay từ khi tổ chức 1.0 bị giải thể, và đến nay tổ chức đã trở nên hùng mạnh hơn, tạo ra những phiên bản sát thủ oai hùng hơn, họ chính là những Kị sĩ U Linh phiên bản hoàn thiện! Nếu những suy đoán này là đúng khi giải mã bí ẩn thứ 2, thì rất có thể độc giả sẽ được chứng kiến một tập 2 hoàn toàn kịch tính với sự cuộc nội chiến siêu anh hùng tương tự phiên bản Civil War đã được tái hiện trên màn ảnh bởi Marvel. (Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết) - Hoang Lao Hac Mời các bạn đón đọc Người Gác Đêm của tác giả Tần Minh.