Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Hắn trùng sinh trở thành một tên công tử thế gia, vậy còn chờ gì mà không hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngươi tức giận? Chuyện này chỉ càng khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn chỉ sợ ngươi không đủ tức giận mà thôi. Tu luyện? Đây chỉ là sự việc tiện tay mà làm, công tử thế gia không hưởng thụ mà lại đi tu luyện cái gì đâu chứ? *** Trong phòng, ngồi bên cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.  Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản.  "Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."  Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm xe lửa. Trong trạm xe lửa xảy ra một chuyện cũng không vui vẻ gì cho lắm, đó là hắn đánh nhau với hai tên cao to lực lưỡng. Lúc đó hắn khí thế mười phần, xuất thủ chính là Vịnh Xuân Quyền, chỉ là đẹp trai không quá ba giây liền bị hai quyền nặng như bao cát nện mạnh xuống.  ‘Phịch’ một tiếng, liền mất hết tri giác.  Lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi.  Lúc mới đầu vẫn còn tưởng rằng có người đang bày trò đùa quái đản với hắn. Nhưng rồi mới nhận rằng bản thân hắn đến cả nhân vật qua đường bình thường cũng không phải, ai mà thần kinh chế tác ra cái trò đùa vớ vẩn này cho hắn chơi vậy.  Đồ vật trong phòng đều được làm bằng gỗ đỏ thẫm, giá trị không rẻ, trong không khí còn tràn ngập một loại hương thơm.  Hôm nay là ngày thứ ba rồi.  Hắn chỉ vừa mới đến nơi này nên không dám đi lung tung, cái gì cũng không rõ, chỗ này là nơi nào chốn nào cũng đều không biết.  "Có chút không đúng, trong sách không phải nói rằng xuyên không đều sẽ có ký ức hay sao?"  Lâm Phàm ôm đầu vô cùng phiền não.  Đứng trước gương soi thật rõ ràng, đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều rồi vẫn thấy dung mạo này giống hệt bản thân mình, chỉ là tóc có dài hơn một chút.  Hắn không biết bản thân mình là linh hồn xuyên không không hay thân xác xuyên không nữa. Không cùng một thế giới nhưng hai người lại giống nhau như đúc thì cũng có thể lý giải, nhưng mà tình huống trước mắt hơi có chút lúng túng.  Đột nhiên Lâm Phàm vén tay áo trái lên vội vàng nhìn lại, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay thì cả người đều ngơ ngác.  "Đây chính là thân thể ban đầu của chính mình mà."  Hắn không dám tin, cái này sao có thể làm được vậy.  Chỗ cánh tay trái của mỗi người đều sẽ có một cái ấn ký, đó là dấu vết của việc tiêm phòng lúc nhỏ, cả đời này cũng khó có thể loại trừ.  Một mảnh yên tĩnh.  "Thôi vậy, nếu đã tới đây rồi thì cứ thế mà sống đi, Lâm Phàm ta đã từng sợ ai bao giờ chưa, chẳng qua chỉ là dị giới thôi mà, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"  Trốn tránh ba ngày rồi hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, vậy thì phải khí phách mà đi ra ngoài xem xem thế giới xa lạ này như thế nào mới được.  Bất quá, “Bàn Tay Vàng” đâu?  Không có phúc lợi thì làm sao mà lăn lộn được. Ở địa cầu đã lăn lộn thành một cái kết cục kia rồi, vậy bây giờ đổi địa điểm thì có thay đổi được gì không?  Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nhưng vẫn có một chút không tin.  "Chắc là sẽ có chỗ thay đổi nhỉ?"  Không nghĩ những cái này nữa, thân là thanh niên có ý chí thì cho dù có ở hoàn cảnh xa lạ nào, cũng nên lấy hết dũng khí mà dũng cảm bước tiếp.  Mở cửa ra, bên ngoài có sân viện rất lớn, có hòn giả sơn còn có cả vườn hoa rộng rãi.  Nhà giàu!  "Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, ở cái thế giới lạ lẫm này thì ta chắc là con cháu của một vị phú gia nào đó rồi."  Đối với tình cảnh bây giờ, Lâm Phàm cực kỳ vừa lòng.  Hắn đã từng tưởng tượng ra rằng cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, nhưng hiện tại thì bản thân hình như cũng là một tên thổ hào rồi, còn sợ sau này không được hưởng thụ hay sao?  Xuyên qua cửa vòm mà rời khỏi sân viện, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề. Bản thân hắn chắc là một công tử phú gia, vậy mà trong ba ngày này lại không nhìn thấy bất kỳ một người hầu nào hết. Đến ba bữa cơm sáng trưa tối cũng không có người mang đến.  Bụng đói kêu ọt ọt nhưng lại ngại đây là một địa phương xa lạ, nên cứng rắn gần ba hôm không ra ngoài, cũng may là trong phòng còn có bánh ngọt miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.  Lúc này, một tên người hầu đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm thì liền kinh ngạc mà cung cung kính kính nói: "Công tử, sao người lại ra đây!"  Lâm Phàm ừm một tiếng. Sao nào, nếu đã biết ta là công tử vậy thì ta ra ngoài đi dạo, còn cần có người đồng ý mới được sao?  Vì để không khiến người khác có cảm giác không thỏa đáng, cho nên hắn biết cần nhìn nhiều nói ít.  Người hầu cúi đầu, đồng thời dâng lên cảm giác có chút quái dị, công tử không giống như mọi ngày bình thường nhưng hắn không dám hỏi.  Lâm Phàm nhẹ ho một tiếng làm mát cổ họng, lấy ra phong thái của một thiếu gia nói: "Đi tản bộ cùng ta."  Người làm muốn nhắc nhở nhưng hắn biết tính nết của công tử thì cho dù có nói ra cũng vô dụng, lại còn khiến cho công tử mất hứng nên chỉ có thể đi theo thôi.  Nơi này quá xa lạ nên bắt buộc phải mang theo một người đề phòng bất trắc.  Đến chỗ khúc quanh, Lâm Phàm sững người dừng lại cước bộ, suýt chút nữa bị đụng trúng mặt rồi. Đang thì định ỷ vào thân phận bá đạo rống lên một tiếng: "Mắt ngươi mù à, có biết ta là ai hay không?"  Nhưng loại tức giận bá đạo này là trước kia hắn không có tư cách nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mình cần phải khiêm tốn, đứng trước mặt là một vị nam tử thân thể cường tráng, mặt vuông, uy vũ nhưng lại rất trẻ tuổi. Xung quanh cũng có không ít người đang nhìn Lâm Phàm.  Dũng giả tương ngộ ngõ hẹp. Lâm Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam tử này nhìn mình có chút quái quái, xem ra không phải là hạ nhân, chắc chắn là một người có địa vị.  Nhưng có địa vị hơn nữa thì sao, còn có thể so sánh với công tử là hắn chắc?  Những người đi theo phía sau nam tử có người lắc đầu cười khổ.  Cũng chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Lâm Phàm nhấc tay vỗ vỗ vai nam tử: "Huynh đệ, phiền ngươi nhường đường một chút được không?"  Giọng điệu hỏi vô cùng khách sáo.  Tuy không biết đối phương là ai, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy nói không chừng cũng có thể là huynh đệ ruột hoặc là thân thích gì đó.  Dùng huynh đệ để xưng hô, chắc không có vấn đề gì đâu.  "Lão gia."  Người làm đi theo Lâm Phàm, trong tay còn cầm theo chút tiền. Thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại không có tiền cho nên hắn đi lấy, nhưng lúc hắn quay lại nhìn thấy thiếu gia và lão gia chạm mặt nên liền chạy tới, hồn cũng suýt chút nữa bay mất.  Một tiếng "lão gia" này khiến cho Lâm Phàm sợ kinh hồn khiếp vía.  Cái gì cơ?  Phiền nói rõ một chút. Ngươi hẳn là đang đùa với ta sao?  Người trước mắt tuổi tác chắc cũng chỉ lớn bằng mình, thế nhưng lại là lão gia. Vậy chẳng phải là nói ta là con trai của hắn?  "Hừ!"  Một tiếng phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng của nam tử khuôn mặt vuông này. "Hạ nhân nhà ngươi dám tùy tiện đưa chủ tử ra ngoài, chán sống rồi hả?"    Mời các bạn đón đọc Ta Không Muốn Nghịch Thiên A của tác giả Tân Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Chi Kế Mẫu - Thập Nhất Bà Bà
Có lẽ, đối với nàng mà nói chết chẳng có gì đáng sợ, sống trong đau khổ mới cần sự can đảm. Từ địa vị cùng gia đình của nàng giờ đây đều nằm trong tay kẻ khác. Phụ mẫu tuyệt tình ước gì không sinh ra nàng, muội muội độc ác muốn cho nàng nếm mùi vị mất hết tất cả, ngay cả Cửu vương cũng nói chưa từng yêu nàng. Đúng là đau đớn thật . . . Đến khi nàng sống lại, đôi mắt vốn dĩ ngờ nghệch đột nhiên trở nên mạnh mẽ cùng lạnh lùng. Lời cầu hôn từ Cửu vương gia và Thương gia cùng lúc đưa tới, nàng mỉm cười ấm áp: "Không phải Nhã nhi rất thích Nam Cung Ngạo hay sao? Thân là tỷ tỷ, ta tất nhiên phải nhường cho muội." Làm thê tử một lão già đã yên vị trong quan tài vẫn tốt hơn danh vị Cửu vương phi hữu danh vô thực. Chỉ là, nàng không ngờ . . . Nhi tử Thương Hàn băng lãnh: "Di nương, đừng tùy tiện phối hôn cho ta, thê tử của ta chỉ có thể là nàng!" Nhi tử Thương Vũ yêu nghiệt: "Di nương, vì sao ta vừa nghĩ đến nàng, đã muốn bổ nhào vào nàng ?" Nhi tử Thương Phong ôn nhu: "Vân nhi, ngoan ngoãn đứng yên, ta muốn hôn nàng." Nhi tử Thương Dạ phẫn trư ăn lão hổ: "Chúng ta tạo cục cưng đi, di nương!" Nàng hét to: "Lão nương là kế mẫu của các ngươi!" *** Thương phủ -- Nhược Nguyệt Vân vừa trở về thì đã thấy Uyên nhi đứng chờ nàng ở cửa. Bên cạnh nàng ta còn có một bóng dáng trắng toát xuất trần tựa trích tiên -- Thương Phong. Thương Phong yên lặng nhìn Nhược Nguyệt Vân, đôi mắt lướt qua y phục trên người nàng. Biết đấy là y phục mình tặng cho nàng, hắn hài lòng mỉm cười, nụ cười mang theo hơi ấm của gió xuân, đẹp đến cực hạn, khiến nàng ngây dại trong phút chốc. "Phu nhân về rồi! Như thế nào, phản ứng của bọn người Nhược gia ra sao? Họ có ngạc nhiên không? Có tức điên lên không? Bọn họ cư xử với phu nhân như thế nào? Mau nói cho Uyên nhi biết đi, tò mò chết đi được!" Uyên nhi hệt như con chim chích chòe nhiều chuyện, không ngừng líu ríu bên tai Nhược Nguyệt Vân, làm cho nàng vừa bực bội lại vừa buồn cười. Nhược Nguyệt Vân mệt mỏi lắc đầu, từ chối trả lời. Nàng tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, Uyên nhi hiểu ý giúp nàng rót một ly trà. Nhược Nguyệt Vân nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều. Thương Phong biết nàng không quan tâm đến hắn, dù hắn có đứng ở đây chờ đợi nàng thì nàng cũng xem như không thấy hắn. Con ngươi đen láy như vì sao nháy mắt ảm đạm, nồng đậm bi thương nhanh chóng tràn đầy, cả người trầm xuống. Hắn thâm tình nhìn nàng một chút, sau đó lẳng lặng rời đi. "Thương Phong, ta đã cho ngươi đi chưa?" Không nhìn không có nghĩa nàng là không để ý hắn. Vẻ mặt buồn bã đó làm nàng khó chịu vô cùng, cứ như nàng là tội nhân thiên cổ, làm cho dung nhan như hoa của Thương Phong ủ rũ như sắp héo tàn. Tuy lời nói của Nhược Nguyệt Vân vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng Thương Phong lại cực kì vui mừng, hóa ra nàng vẫn còn chú ý đến hắn! Nàng nhìn gương mặt tươi cười trở lại của hắn, tâm có chút mềm đi, mím môi thật lâu mới nói: "Đa tạ ngươi, y phục rất đẹp!" Thương Dạ âm thầm cắn răng, tam ca lợi hại hơn hắn nghĩ, thì ra huynh ấy đã sớm hối lộ quà cho nàng! Thương Vũ thì ngược lại, hắn không để tâm chút nào, Phong đệ tặng nàng y phục, vậy thì ta tặng nàng tấm thân trong trắng của ta! Ta đáng gia hơn bộ y phục kia rất nhiều a! Ha ha ha! Không cần ganh tỵ với Phong đệ! ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Chi Kế Mẫu của tác giả Thập Nhất Bà Bà.
Trọng Sinh Sủng Phi - Cửu Lam
Phùng Liên Dung vẫn cảm thấy, mình và Thái tử duyên phận quá cạn. Cho nên đời này, nàng chỉ nghĩ không bạc đãi bản thân, ăn tốt uống tốt ngủ tốt, dành giụm tiền gửi cho người nhà cũng liền thỏa mãn. Kết quả, nàng không chỉ làm những chuyện này, còn sinh hài tử cho Thái tử. Sau cùng, còn làm nương nương độc sủng lục cung. Warn: Truyện này sủng tuyệt đối, mang hơi hướng điền văn, có cung đấu nhưng không nhiều, hoàng hậu không quá độc ác, nam 9 độc sủng nữ 9, ai thích thể loại này mời ở lại, ai dị ứng với thể loại này xin dừng chân quay người bước ra.  *** Review của một bạn đọc convert: Nữ chính thiện lương, ôn nhu và dịu dàng, kiếp trước nàng yêu thái tử từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng chỉ là một quý nhân, cộng thêm việc chỉ đến gần thái tử thôi là chân tay nàng đã bủn rủn rã rời rồi, nói chi đến việc tranh thủ chân ái, nàng không được sủng, 6 năm sau thì bệnh chết. Sau đó nàng trùng sinh, nàng vẫn yêu thái tử như vậy, con người ôn nhu tuấn nhã đó. Nhưng nàng cũng biết học cách bảo vệ mình, gần chàng, nàng hoan hỉ, xa chàng nàng cũng không bi thương. Nàng điềm tĩnh và không nhút nhát nữa, kiếp này, nàng quý trọng từng phút giây được ở bên chàng, không xa cầu gì nhiều. Nam chính ấn tượng nàng, vì nàng ôn nhu và thiện lương. Nam chính yêu nàng có lẽ vì chàng luôn nhìn thấy thâm tình hóa ra không hết trong đôi mắt nàng, chàng sủng nàng. Chàng trở thành hoàng đế, tam cung lục viện vây quanh, nhưng chàng độc sủng nàng, vì nhìn không được nàng bi thương. Chàng không nói thích nàng, chỉ dùng hành động để thể hiện điều đó. Chàng muốn nàng thừa nhận trước “Chấp tử tay, bạch đầu giai lão” chàng nói. ” Tam sinh tam thế, thiếp đều muốn gả cho chàng” nàng đáp lời. *** Phùng Liên Dung tròn tâm nguyện về nhà ngoại, không qua nửa năm liền lại có thai, Triệu Huy Nghiên cười an ủi nàng: "Mẫu hậu, ngài không cần lo lắng đệ đệ, dưỡng thai cho tốt." Ý là trọng trách trông em trai liền giao cho nàng. "Có điều phải sinh muội muội cho con!" Nàng mãnh liệt yêu cầu. Nàng có ba vị huynh đệ, thật sự là đủ, chỉ muốn thêm một muội muội, hai người có thể nói chút tâm sự nho nhỏ của thiếu nữ. Phùng Liên Dung cười nói: "Hơn phân nửa là vậy, vi nương cũng muốn nữ nhi mà, làm bạn với con nữa." Triệu Thừa Diễn trêu ghẹo nói: "Nhiều muội muội là tốt, còn sinh để thâm bạn, con thấy chưa chắc, chờ tiểu muội lớn lên, Huy Nghiên đều đã lập gia đình, đợi không kịp." Triệu Huy Nghiên mặt đỏ lên, nói lại: "Ai lập gia đình, ta mới không gả đâu, nhưng là huynh muốn cưới thê, mẫu thân còn phải quan tâm." "Quan tâm cái gì?" Triệu Thừa Diễn không phải người dễ xấu hổ, "Không tệ lắm là được." Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật: "Chuyện lớn cả đời há có thể qua loa? Cha con nói mấy vị đại nhân kia làm quan là không tệ, nhưng nữ nhi của bọn họ dạng gì, dù sao cũng không biết rõ." Triệu Thừa Diễn cười cười: "Không phải là sợ mẫu hậu mệt nhọc sao, con thấy Tam thẩm, Tứ thẩm đều là phụ hoàng chỉ, không có gì không tốt. Tam thúc Tứ thúc phu thê ân ái, sở thích hợp nhau kìa." "Vậy cũng đúng." Phùng Liên Dung gật gật đầu, có điều nhi tử nàng dù sao cũng khác, nàng nhất định phải dùng nhiều chút tâm tư. Thấy nàng trầm tư, Triệu Thừa Mô nói: "Hôn sự của Đại ca, con thấy mẫu hậu vẫn là chờ sinh xong rồi lại nói, cũng không gấp ngay lúc này." Hắn sợ mẫu thân phân tâm, càng thêm mệt mỏi. Triệu Thừa Diễn nghe xong cười một tiếng: "Đúng vậy, chờ sau này, lo liệu cho ta và Tam đệ luôn." "Nói vậy." Phùng Liên Dung trừng mắt: "Con đấy, càng lớn càng không đứng đắn, chuyện như thế có thể làm chung sao? Còn Nhị đệ con nữa, lại nói, hắn nhưng là còn chưa muốn trở về?" ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Sủng phi của tác giả Cửu Lam.
Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc - Băng Thủy Đích Ngư
Kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn. Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất. Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt. Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba, có em trai khi còn bé. Sống lại lần nữa chọn cuộc sống không giống như trước kia. Lần này không để cho bản thân tiếc nuối. Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một tình yêu cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này. Không còn cầu gì nhiều. *** “Chị, chị... chị thấy thế nào?” Tiểu Hổ nhìn gương vài lần sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoa hỏi. Tiểu Hoa đưa tay lên sờ soạng đầu tóc ngắn ngủn của nó một chút cười nói: “Em trai của chị hôm nay rất tuấn tú!” Tiểu Hổ tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa, để đầu lên trên vai cô nói: “Chị, cám ơn chị!” Tiểu Hoa đưa tay lên đánh vào đầu nó một cái tát, quay mặt sang xấu hổ nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Chị là chị của em!” Tiểu Hổ ôm thật chặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng vây quanh ôm tiểu Hổ, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của nó. “Chú rể thu xếp thế nào rồi?” Cao Giang Cảnh đẩy cửa vào hỏi, kết quả vừa đẩy cửa ra sắc mặt biến thành màu đen, túm Tiểu Hoa qua nói với tiểu Hổ: “Một hồi thì có vợ để mà ôm.” Tiểu Hoa cười một tiếng. An ủi tiểu Hổ xong thì đi đến phòng ba Giang, kết quả ba Giang đang co quắp không ngừng túm quần áo, muốn nó càng thẳng hơn. Tiểu Hoa cười tiến lên nói: “Ba! Vốn là ủi vô cùng thẳng, không cần lo lắng nữa!” Ba Giang ngốc nghếch cười nhìn Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng hỏi: “Một lát ba không lên sân khấu nhường cho con nói có được không? Người ta có thể cảm thấy không tốt hay không?” “Nếu không thì ba lên?” Tiểu Hoa hỏi. Ba Giang vội vàng lắc đầu nói: “Ba không thể nói được, nói không được...” “Vậy không cần lo lắng, ba à! Cứ ở nhà chờ, một lát thì con dâu cưới vào cửa!” Tiểu Hoa an ủi ba nói. Ba Giang gật đầu một cái lại hỏi chuyện này đến chuyện khác, bao lì xì mang đủ không? Nhẫn để ở đâu? Giấy kết hôn cất xong chưa, vv... Tiểu Hoa đều nhất nhất trả lời. Rốt cục người bên ngoài chuẩn bị xong không, chuẩn bị cầm pháo đi đón chú rể. Tiểu Hoa cười cười với ba Giang mới đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai tên nhóc quỷ nhà mình một đứa cầm lấy pháo, một đứa cầm bật lửa còn cách đó không xa, vì thế cô vội vàng kêu bọn nó lại. “Các con hôm nay an phận cho mẹ một chút! Nhớ kỹ chưa?” Tiểu Hoa một tay túm một lỗ tai của hai đứa hỏi. “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Nhiên Nhiên vội vàng nói. Thần Thần cũng không chịu yếu thế nói: “Bảo đảo phục tùng mệnh lệnh, mẹ, nhẹ chút... đau...” Tiểu Hoa nghe được bọn nó trả lời sau đó mới buông lòng tay nói: “Hôm nay ngoan ngoãn ở bên ông ngoại, biết không?” Hai bé vội vàng gật đầu một cái từ trong đám người vọt vào trong phòng. Tiểu Hoa chà xát tay cũng có chút khẩn trương nhỏ. Hôm nay là hôn lễ của tiểu Hổ, làm chị Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không có chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá nhìn thấy em trai ở phía trước cười vui vẻ thì Tiểu Hoa càng không ngừng nói cho mình phải cố lên. Chỉ chốc lát sau chờ người dẫn chương trình sau khi nói xong thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngồi vào trong xe, ở trong tiếng pháo chạy đến nhà cô dâu. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư.
Sợ Yêu - Hường Nguyễn
'Nhiên Nhiên, tôi biết em hận tôi nhưng đứa con trong bụng Y Y là cháu gái em, sao em lại giết chết nó? ''   ''Em...Em không làm, không phải em.''   ''Cô còn chối hả? Chính cô đã hại Y Y và cả tôi mất đi đứa con này, tôi không tha cho cô đâu''   ''Nghiêm...''       ----------------    Cô và anh yêu nhau sáu năm.   Cô luôn  bên anh mỗi khi anh buồn.   Cô luôn bên anh mỗi khi anh gục ngã.   Cô luôn âm thầm giúp đỡ anh về sự nghiệp.   Nhưng cái cô nhận được sau sáu năm yêu anh chỉ là thiệp cưới của anh và người chị gái sinh đôi cô luôn yêu mến.   Anh nói anh đến với cô là do anh nhầm lẫn, người anh yêu luôn là chị cô.   Anh nói cô và anh không thể có kết quả.   Anh nói anh luôn cố gằng chịu đựng cô.   Anh nói cô yêu anh chỉ vì gia tài của anh.   Mẹ anh yêu quý cô mà ghét bỏ anh với chị gái cô ở bên nhau, anh cho rằng cô là người đứng sau.   Chị cô sảy thai, anh nói do cô, liền có người cưỡng hiếp cô, may mắn cô trốn thoát.   Cô báo cảnh sát nhưng cũng chỉ là không có chứng cớ.   Cô hận, hận người đàn ông năm đó nói lời yêu cô, hận bản thân ngu ngốc tin lời anh nói.   Bên nhau những sáu năm, anh cuối cùng vẫn không hiểu gì về cô.   Đêm mưa hôm đó, để trả thù cho cái thai trong bụng chị gái cô, anh tự mình lái xe đâm chết cô.   Anh không biết rằng cái thai đó không phải của anh.   Anh không biết rằng người năm đó cứu anh khỏi ngọn lửa chính là cô.   Đưa cô đến bệnh viện, anh nhẫn tâm ép cô đóng dấu vào đơn hiến tủy. Đáng lẽ cô có thể được cứu *** Phỏng vấn Mạc Quân Thần về cuộc sống gia đình: MC: Xin chào Mạc Tổng, anh có thể dùng hai từ để miêu tả cuộc sống hiện tại của mình. MQT: Hài Lòng. MC: Hài lòng như nào ạ? MQT: Vợ đẹp, con ngoan và.... MC: Và gì ạ? MQT: Và có trụ cột gia đình rất đẹp trai và tài giỏi. MC: -.- ------ MC: Chuyển vấn đề khác, Mạc Tổng thấy vợ mìn có điểm gì cần thay đổi không? MQT: Có MC: Điểm gì ạ? MQT: Hôn. MC: Mạc tổng cảm thấy vợ mình hôn không đạt sao? MQT: Không phải, ý tôi là cô ấy cần hôn tôi nhiều hơn. MC: Mỗi ngày hai người hôn nhau trung bình bao nhiêu lần? MQT: Mấy chục lần. Nhưng tôi vẫn thấy không đủ, chỉ muốn đút cô ấy vào túi lúc nào cũng mang theo. MC: -.- ---------- MC: Vậy anh thấy bản thân mình có ưu điểm lớn gì không? MQT: Có MC: Là gì? MQT: Nếu tôi kể xong thì hết giờ phát sóng chương trình rồi. MC( Chuyển nhanh đề tài): Vậy còn khuyết điểm? MQT: Quá đẹp trai khiến vợ tôi cảm thấy không an toàn, đôi lúc tôi nghĩ nên làm mình xấu đi nhưng lại không nỡ. MC: -.- --------- MC: Mạc Tổng đã từng trải qua bao nhiêu mối tình? MQT: Một. MC( Ngạc nhiên): Thật không vậy? MQT: Tôi chỉ yêu vợ mình. MC: Vậy anh muốn có mấy đứa con? MQT:Một đứa. MC: Tại sao? MQT: Mỗi lần đẻ là lại bị kiêng khem mấy tháng, tôi không chịu được. MC:-.- --------- MC: Nghe nói lúc trước Mạc Tổng là một người rất lãnh khốc, tàn nhẫn. MQT: Đúng vậy. MC: Vậy sao anh bỗng nhiên trở thành một người dịu dàng? MQT: Tôi chỉ dịu dàng với một mình em. Mà tập dược cái quái gì? Trác Nhiên em thôi bày trò đ, anh trả lời mỏi mồm rồi đấy. Cởi quần áo ra và đi ngủ đi. Trác Nhiên: Sao phải cởi quần áo? MQT ( Trực tiếp xé áo lầm bầm): Mua áo mỏng tiện ghê. Vâng mai mới phỏng vấn và bạn học Trác Nhiên hơi lo lắng nên bắt chồng nửa đêm dậy tập dược cùng cô:v MC từ nãy đến giờ đều là Trác Nhiên nhé Mời các bạn đón đọc Sợ Yêu của tác giả Hường Nguyễn.