Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vũ Vương
Tên ebook: Vũ Vương Tác giả: Độc Du Thể loại: Huyền ảo, Võ hiệp, Văn học phương Đông Nhóm Dịch & Biên Tập: Vipvandan + truyen.org Nguồn: banlong.us Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa  Vũ Vương - Độc Du Giới Thiệu: Dùng võ nhập đạo, Đạp Hư Lăng Thần, ta chính là Vũ Vương chi Vương!  Mộ Hàn là một đứa con riêng bị bỏ rơi của Mộ gia Liệt Sơn Thành, đột nhiên Tử Hư Thần Cung xuất hiện, vì hắn mở ra thần thông đại đạo kỳ dị. Thần bí ngàn vạn Thiên Vực thế giới từ từ bày ra... Ai đã từng đọc truyện của Độc Du thì cũng rõ phong cách của tác giả, Vũ Vương cũng phải là ngoại lệ, nhân vật chính đi lên từ thấp rồi dần lên cao, tình tiết nhanh dồn dập, mạch truyện logic không kéo dài lê thê, đặc biệt là tính cách nhân vật chính không chịu cúi đầu, vì thế truyện sẽ tràn ngập PK từ đấu đến cuối. Đẳng cấp võ giả: Nhất trọng Ngoại Tráng, nhị trọng Nội Dưỡng, tam trọng Thực Khí, tứ trọng Đại Thông, ngũ trọng Yên Hà, lục trọng Bách Khiếu, thất trọng Ngọc Xu, bát trọng Không Cốc, cửu trọng Vũ Hóa. Mời các bạn đón đọc Vũ Vương của tác giả Độc Du.
Ngạo Thiên Cuồng Tôn - Ô Sơn Vân Vũ
Tay trái là tuyệt học của võ lâm, tay phải là thần công của đạo gia! Trần Hạo mang trong người linh bảo thời thượng cổ, xuyên qua dị thế, mặc sức tung hoành! Một khối di thể nữ tính, dù trải qua vạn năm vẫn trông rất sống động! Một vị cuồng nhân của địa cầu cả đời theo đuổi trường sinh bất tử. Một truyền thuyết bất hủ tràn ngập sự giết chóc, kiều diễm và kinh tâm động phách! Truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn là một truyện mới được gửi đến bạn đọc trên trang đọc truyện online, truyện miêu tả về những tình tiết đôi lúc tưởng như hoang đường không lường được, có lúc lại mênh mang khó tả. Truyện vẫn là chủ đề tu tiên học võ, những điều thần bí, có chăng xuất hiện ở một thế giới mà ta không thể ngờ được.  Truyện xoay quanh những chuyến hành trình dài; những khó khăn, những điều lạ lẫm mà nhân vật chính là thiếu niên Trần Hạo đã trải qua trên con đường hành trình. Thế giới mênh mang biết đâu dò tìm, người người ở chốn nào đó mông lung khó kiếm, đến cuối cùng họ sẽ đi về đâu. *** Cuồng nhân Lý Nguyên, cả đời truy cầu trường sinh bất tử, đã thử đem cổ võ thuật của Trung Hoa, thuật tu đạo cùng khoa học hiện đại kết hợp lại với nhau. Nhưng nhiều lần thử nghiệm đều không thể thành công. Trong một lần thám hiểm tình cờ dưới biển sâu, tại sâu trong Thái Bình Dương, Lý Nguyên đã phát hiện được một cỗ thi thể nữ nhân trông rất sống động, việc này làm cả thế giới đều oanh động. Thân thể của nhân loại, không có bất kỳ sự bảo hộ nào, chỉ có thể chịu được cực hạn dưới nước biển ở độ sâu 237 mét. Thế nhưng cổ di thể này lại có thể ở sâu dưới 58000 mét đại dương hơn vạn năm, cũng không có sự bảo hộ nào, lại bảo tồn hoàn mỹ. Khó mà tưởng tượng được cường độ của di thể này mạnh tới mức nào! Lý Nguyên như là nhặt được chí bảo! Sau mấy năm nguyên cứu, cuối cùng, vào năm thứ sáu, Lý Nguyên cũng đã thành công chắt lọc được một bé trai nhân bản, từ gien của cổ di thể nọ, đồng thời, cũng cấy thành công vào não bộ của bé trai nhân bản, Tinh Phiến vi sinh chứa trí nhớ cả đời của mình. Nếu như mười hai năm về sau, Tinh Phiến cùng não bộ của bé trai hoàn toàn dung hợp, như vậy nghĩa là thời đại “trường sinh bất tử” đã đến, ấu thể bé trai này sẽ là Lý Nguyên thứ hai! Thế nhưng, tại thời điểm ký ức Tinh Phiến cắm vào não bộ ấu thể thành công, lại xảy ra một sự tình ngoài ý muốn…. Bên trong cổ di thể nữ tính thần bí, bỗng dưng toát ra một đạo tinh quang chói mắt, trực tiếp chui vào trong thân thể ấu thể, liền sau đó, cổ di thể nữ tính bỗng nhiên nổ tung một cách khủng bố, vậy mà khiến không gian xé rách, tạo ra một hoắc động thật lớn… Phòng thí nghiệm của Lý Nguyên được xưng là phòng thí nghiệm có phòng hộ cường đại nhất thế giới, nhưng lúc này lại trực tiếp hóa thành hư vô. Không ai biết, bé trai mà Lý Nguyên hao hết tâm huyết, chế tạo bằng gien mạnh nhất, lại mang theo trí nhớ cả đời của Lý Nguyên xuyên việt đến một thế giới thần kỳ, bắt đầu nhân sinh mới, cuộc sống thuộc về riêng hắn. ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Thiên Cuồng Tôn của tác giả Ô Sơn Vân Vũ.  
eBook Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư full prc, pdf, epub [Huyền Ảo]
Tên eBook: Đế Quân (full prc, pdf, epub) Tác Giả : Ngốc Tiểu Ngư Thể loại : Tiên Hiệp, Huyền ảo, Trọng sinh, Văn học phương Đông   Nguồn : vipvandan.vn   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa eBook Đế Quân Giới thiệu: Bối cảnh ban đầu của Đế quân gần giống của Dị thế tà quân - tải eBook nhưng nhân vật chính vẫn là một thiên tài, tu luyện khá hợp lý. Kì ngộ cũng có nhưng hoàn toàn không hoang đường, khó tin. Đồng thời nói về khía cạnh tình cảm, nhân vật chính có cảm tình với hai người con gái, nhưng hai người con gái là kẻ thù nên từ chối tình cảm của cả hai. Hành động này dẫn đến nhân vật chính bị cả hai cô gái đánh ghen, tị nạnh đầy sát khí. *** Thiên Đao xuất, trong vòm trời này ai dám tranh phong. Ngỡ rằng cả đời là thiên chi kiêu tử nhưng chỉ trong vòng một đêm trở thành tay trắng. Thần Dạ chán nản, mang theo Thiên Đao trở lại thời niên thiếu, mang theo sự bất khuất, từng bước một đi trên con đường trở thành đỉnh cao võ đạo. Từ này về sau quyết tâm khống chế vận mệnh trở thành Đế Quân. 10 cảnh giới mỗi cảnh giới chia thành 10 trọng Sơ Huyền - Trung Huyền - Thượng Huyền - Thông Huyền - Lực Huyền - Địa Huyền - Hoàng Huyền - Tôn Huyền-Thánh Huyền - Thiên Huyền. Mời các bạn đón đọc Đế Quân của tác giả Ngốc Tiểu Ngư.
Những Anh Hùng Hy Lạp Của Percy Jackson - Rick Riordan
Tên Ebook: Những Anh Hùng Hy lạp của Percy Jackson Tác Giả: Rick Riordan Thể Loại: Giả tưởng, Tiểu Thuyết, Văn học phương Tây   Dịch giả: Magic Purple   Nguồn: gacsach.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Về tác giả Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho series: Percy Jackson và các vị thần Olympus - tải eBook, Biên niên sử nhà Kane - tải eBook, và Những anh hùng của Olympus - tải eBook. Ông cũng được trao nhiều giải thưởng cho Tres Navarre tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn. Suốt mười lăm năm, Rick dạy tiếng Anh và Lịch sử tại các trường cấp hai công và tư ở San Francissco Bay Area và Texas. Năm 2002, Saint Mary's Hall vinh danh ông với danh hiệu đầu tiên Giáo viên Ưu tú. Trong khi làm giáo viên, Rick bắt đầu viết những tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn. Series Tres Navarre của ông giành được ba giải thưởng quốc gia hàng đầu cho thể loại trinh thám: Edgar, Anthony và Shamus. Rick Riordan chuyển sang viết tiểu thuyết viễn tưởng dành cho thiếu nhi khi ông bắt đầu viết Kẻ cắp tia chớp như một cuốn sách gối đầu giường cho con trai lớn của ông. Hiện nay hơn ba mươi lăm triệu bản của Percy Jackson, Biên niên sử nhà Kane, và Những anh hùng của Olympus đã được phát hành tại Mỹ, và bản quyền được bán cho hơn 35 quốc gia. Rick cũng là tác giả của 39 manh mối: Mê cung xương - tải eBook, một tác phẩm bán chạy nhất khác theo tờ New York Times. Bây giờ, Rick Riordan dành toàn bộ thời gian để viết. Ông sống ở Boston cùng với vợ và hai con trai. Về tác phẩm Ai đã chặt đầu Medusa? Ai được nuôi dưỡng bởi một con gấu mẹ? Ai đã thuần hóa Pegasus? Một á thần cần phải biết điều đó, và Percy Jackson có thể làm thỏa mãn bạn bằng tất cả những chiến công mạo hiểm của Perseus, Atlanta, Bellerphon, và những anh hùng Hy Lạp chính còn lại. Được kể lại bằng phong cách khôi hài, thiếu tôn kính mà các độc giả đã mong chờ từ Percy. *** Tôi phải bắt đầu với anh chàng này. Xét cho cùng, anh ta trùng tên với tôi. Chúng tôi có hai người cha thần thánh khác nhau, nhưng mẹ tôi thích câu chuyện của Perseus vì một lí do đơn giản: anh ta sống sót. Perseus không bị chém thành nhiều mảnh. Anh ta không bị đày đọa bởi sự trừng phạt vĩnh viễn. Trong một chừng mực nào đó đối với các anh hùng, anh chàng này có một kết cục hạnh phúc. Điều này không nói là cuộc đời anh ta không tồi tệ. Và anh ta đã giết rất nhiều người, nhưng bạn sẽ làm gì? Vận rủi của Perseus thậm chí bắt đầu trước khi anh ta được sinh ra. Đầu tiên, bạn phải hiểu rằng, lúc bấy giờ, Hy Lạp không phải là một quốc gia. Nó được chia thành rất nhiều tiểu vương quốc khác nhau. Không ai đi quanh quanh và nói, “Xin chào, tôi là một người Hy Lạp!” Mọi người sẽ hỏi bạn đến từ thành phố độc lập và có chủ quyền nào: Athens, Thebes, Sparta, Zeusville hoặc bất nơi nào. Đại lục Hy Lạp là một bộ phận khổng lồ của vùng đất có thật. Mỗi thành phố có vua của riêng nó. Rải rác quanh biển Địa Trung Hải là hàng trăm hòn đảo, và mỗi hòn đảo trong số đó cũng là một vương quốc riêng biệt. ...  Mời các bạn đón đọc Những Anh Hùng Hy Lạp Của Percy Jackson của tác giả Rick Riordan.