Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

(Tên gốc: 情人游戏 – Trò chơi tình nhân – Tuy nhiên mẹ Tiếu thấy tên này không được hài hòa cho lắm nên đổi tên) Thể loại: hiện đại, giới giải trí, thương trường (một chút), hào môn thế gia, thiên tác chi hòa, THANH THỦY VĂN, HE Nhân vật chính: Dạ Phong Vũ, Augustine Trong mắt mọi người thì Augustine là một người sở hữu gia tài đồ sộ, lại có thêm đôi mắt xanh thẳm tựa biển khơi,bền ngoài thì tao nhã lại thêm sự  thần bí giống như gia tộc quỷ hút máu thời Trung cổ. Truyền thông đối với Augustine vẫn luôn duy trì nhiệt tình, nhưng lại chưa bao giờ khai thác được một chút tai tiếng nào. “Trao tất cả hỉ nộ ái ố cho riêng một người, là quyết định mạo hiểm đến mức nào.” Vì không muốn tổn thương, cho nên không yêu. Vận mệnh lại thường không được sắp xếp như người ta mong muốn. ******** Là quan hệ thân mật nhất, cũng là trò chơi nguy hiểm nhất. Yêu em, là ván bài lớn nhất cuộc đời anh. ******** Bối cảnh giải trí trong nước, không có tên người nước ngoài phức tạp ==+ ******** Biên tập đánh giá: Thân là ngôi sao điện ảnh Dạ Phong Vũ ngoại hình hoàn mỹ vô khuyết, có thể nói là thần tượng hàng đầu trong giới giải trí. Từ xuất hiện đến nổi tiếng, vẻn vẹn chỉ bằng hai bộ phim điện ảnh, con đường có thể coi là thuận gió xuôi dòng. Trong một lần đến châu Âu nghỉ phép, có duyên gặp mặt kết bạn với người đàn ông sở hữu gia tài đồ sộ, luôn khiến truyền thông duy trì hứng thú nhiệt tình, Augustine, đối mặt với vị quý tộc thần bí này, bản thân thế nhưng cũng không tránh khỏi sa vào một trò chơi thân mật lại nguy hiểm… Tác giả hành văn tự nhiên lưu loát. Văn này tạo hình nhân vật chuẩn xác, dù là Dạ Phong Vũ ngoại hình hoàn mỹ vô khuyết, hay là Augustine bí ẩn, đều khiến độc giả cảm nhận được nhân vật một cách chân thật, sinh động mê người. Nhìn chung toàn thể câu chuyện, tình cảm tràn ngập bí ẩn cùng mạo hiểm, khiến độc giả không khỏi suy đoán, ván bài này rốt cuộc người thắng là ai. *** – Phòng khám số 27 ở đâu – Buổi chiều mùa hè, chân trời mây đen cuồn cuộn, không khí oi bức mà lại ẩm ướt, dường như chỉ chạm nhẹ chút thôi cũng có thể chảy nước. “Anh họ.” Trình Hạ gọi điện thoại đến, “Em vừa xem dự báo thời tiết, vùng núi đó sắp có mưa to, khi nào anh về?” “Ngay bây giờ, anh xuống núi rồi.” Ngón tay cầm vô lăng sạch sẽ thon dài, tay áo sơ mi chỉnh tể gập tới khuỷu tay, thanh âm cũng gợi cảm tựa như khóe miệng đang nhếch lên kia. “Vậy được rồi.” Trình Hạ giúp anh thu dọn tư liệu trên bàn, “Em đến công ty trước, ngày mai gặp.” “Ngày mai gặp.” Dạ Phong Vũ treo điện thoại, giẫm chân ga, xe thể thao màu bạc rít lên, chạy về phía thành phố B. Trong giới giải trí, chuyện thành danh của Dạ Phong Vũ vẫn luôn bị người ta bàn tán. Vào nghề bằng một bộ phim đồng chí cực kỳ tình sắc, tuy rằng như trong dự kiến là bị cấm quảng bá, thế nhưng trên mạng thì lại hừng hực khí thế. Ngũ quan con lai ở trong màn ảnh chiếm hết ưu thế, đôi mắt đen thẳm như vực sâu, dáng cười tao nhã mê người, thời điểm vươn tay, như là muốn nắm giữ toàn bộ thế giới. Vì thế khán giả liền tự giác mà xem nhẹ phần hình ảnh thô sơ cùng nội dung phim tràn ngập BUG, chỉ chuyên chú chìm đắm trong nhan sắc của nam chính, còn trong suốt một tháng sau đó, hợp lực nâng anh lên đứng đầu danh sách tìm kiếm. Có điều mặc kệ bên ngoài đánh giá như thế nào, đều không ảnh hưởng quá lớn đối với Dạ Phong Vũ. Sau thành công với vận tốc ánh sáng, anh không hưởng ứng sự tung hô của người xem mà tiếp tục đóng phim đồng chí, cũng không có giống với sự phỏng đoán của truyền thông mà hợp tác với đạo diễn thể loại khác, mà là một mình bay tới Normandy, Pháp, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Hai năm sau, lúc phim điện ảnh mới của đạo diễn Hoa kiều quốc tịch Pháp họ Lộc công chiếu, hứng thú của người xem trong nước đối với phim văn nghệ trữ tình vốn không cao, mua vé phần lớn chỉ để giết thời gian, lại bất ngờ phát hiện hình ảnh Dạ Phong Vũ trong đó – tuy là ngay cả lời thoại cũng không có, nhưng khi anh chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, khóe miệng câu lên một dấu cong, vẫn cứ chuẩn xác không sai đánh vào tim gan một lượng lớn fan nữ. Vì thế Dạ Phong Vũ trở thành một trong số hiếm hoi những người có thể liên tiếp hai lần hưởng thụ tư vị nghệ sĩ “Một đêm thành danh”. Sau khi bộ phim hạ màn, fan vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ anh lại giống thời gian trước biến mất, cho đến khi chờ được một tin tức tuyên bố, xác định anh chính thức nhận phim hành động mới của đạo diễn Mạc Lý, mới nhẹ nhàng thở ra. Vào nghề bằng phim đồng chí, thay đổi hình tượng sang phim hành động, công ty quản lý là công ty truyền thông số một số hai trong nước, từ nay về sau diễn mấy bộ phim đều được khen ngợi, thậm chí còn một lần đạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, ở trong giới giải trí là người hiếm hoi xem như thuận buồm xuôi gió, khiến người hâm mộ cũng khiến người ghen tị, đương nhiên khó tránh khỏi bị công kích – từ diễn xuất đến nhân phẩm đều bị, có điều chỉ một chút mà thôi, ngay cả antifan cũng phải thừa nhận, ngoại hình của anh đúng là hoàn mỹ không thể soi mói, có thể nói là đứng hàng đầu về nhan sắc trong giới nam diễn viên. Xe thể thao dừng ở gara ngầm, bên ngoài mưa tầm tã, không khí khô nóng mấy ngày trước bị gột đi không ít. Trước khi Trình Hạ rời khỏi biệt thự, đã giúp anh thu thập ổn thỏa hành lí, vé máy bay và hộ chiếu để sẵn ở chỗ dễ thấy trên bàn trà. Điện thoại vang lên, Dạ Phong Vũ nhìn cái tên hiển thị, cảm thấy hơi đau đầu, rót một ly rượu từ trong tủ ra, mới tiếp điện thoại. “Cậu muốn đi Italy?” Đối phương hiển nhiên là rất sợ hãi. “Chung đạo diễn, thật đáng tiếc tôi thật sự không thể nhận phim nữa.” Dạ Phong Vũ nho nhã lễ độ, “Ba tháng tiếp theo đều là thời gian nghỉ phép riêng tư của tôi.” “Nghệ thuật quan trọng hơnnghỉ phép.” Giọng Chung Ly Phong Bạch leng keng. “Thật sự vô cùng xin lỗi.” Dạ Phong Vũ đặt cái ly không xuống, “Hẹn ba tháng sau gặp lại.” Chung Ly Phong Bạch trong lòng khó chịu, thế cho nên sau khi treo điện thoại, không thể không ở lì trong phòng ngủ đi vòng quanh giường, nhằm bình phục tâm tình. Mình thế mà lại! Bị! Cự tuyệt! A! Này! Hào nhoáng mà lại khiến người tan nát cõi lòng! Thế giới! Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa - Thương Hải Di Mặc
Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân. Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế. Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế. Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân! *** Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế. Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ. Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan. Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng ly rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa. Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên bóng dáng cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng… Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~” Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời! “Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng. Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp. Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật. Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh. Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người… “Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy. Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt… Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lạnh nhạt, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ. “Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lạnh nhạt, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y… Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người… Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ… Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người… Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, bóng dáng lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ. Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi. Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng… Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện… Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt! Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …! Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa của tác giả Thương Hải Di Mặc.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.