Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tú Tài Nương Tử

Thể loại: Điền văn, cổ trang, nhàn văn, thư sinh, HE Editor: Thiếu Quân Beta: Tư Đồ Hiểu Sa Số chương: 89 chương + 2 ngoại truyện Nguồn cv: TTV Trinh nương phải lập gia đình, gả cho Thẩm tú tài ở trấn trên. Nàng thầm nghĩ cùng tú tài tướng công hoà hoà mỹ mỹ, nữ nhân khác đừng mong tới đây dây dưa với tú tài tướng công của nàng. (hòa hòa mỹ mỹ: ở đây hiểu theo nghĩa hòa thuận, mỹ mãn) Tú tài là tú tài tốt, nương tử là nương tử giỏi. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, mà không, không phải đồng tâm, là chặt đứt tâm tư gây rối của nữ nhân khác. Điền văn, tú tài cùng nương tử tú tài sống cuộc sống bình thường. Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương. Phối hợp diễn: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang *** “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ nhẹ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa hầu hạ mình uống thuốc đã đang thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà đã có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ) Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có một chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc đã có nét trầm ổn tự nhiên. Một năm này, không chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ mới hơn một tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách đã làm cho đứa nhỏ này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt, tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay đã dần trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng không sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng, tuy rằng một năm này đã khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng không thể để cho Hà gia tuyệt hậu, không thể để cho người ta nói Hà gia là gia đình không có con cháu được. “Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng nói Lưu thị đã không còn yếu ớt như vừa rồi. Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ hiện giờ đã có thể đi rồi. Lưu ma ma đang trông chừng ở bên ngoài.” Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng không nói nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở. “Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây một chút đi.” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh âm Lưu thị có chút khàn khàn. Trinh nương không nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào đi vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị. Nhà Trinh nương không lớn, có hai tiểu viện một trước một sau. Một tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia không tính là phú quý nhưng so với bá tánh bình thường vẫn no đủ hơn một chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn không mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng không phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn không có nha đầu, chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử, sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma. Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn không có thân thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ nhân, sinh đứa nhỏ, liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa nhỏ của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội đi thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận nô lệ) Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của một nhà Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở một mình. Một nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng. Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào một lối mòn, thấy Lưu Thuận An đang sửa soạn một ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.” Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được một tiếng. Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám nói gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén một góc mành lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang đang làm việc, thanh âm nho nhỏ vang lên, “Phụ thân, phụ thân…” Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi một lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành đi tới, “Làm sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, đã dần có vẻ mặt lão nhân, trên mặt có một hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến cho một cái liếc mắt của hắn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường khôn khéo. Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhẹ nhàng nói, “Nương bảo con gọi người qua.” Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, một mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi đi tro bụi trên người, “Đi thôi.”, đi nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương đi theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng không thèm nhìn tới đám trúc, không ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi đang ở trong quán, trực tiếp đưa cho hắn đi.” “Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Từ phòng ngoài đã có thể nghe thấy thanh âm chạy nhảy không vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi đã được một tuổi rưỡi, đã tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma vội đi theo phía sau Diệu Ca Nhi, không ngừng hô, chậm một chút chậm một chút. Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ đi tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…” Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng, hắn già gần chết mới có được một đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương trên khuôn mặt cũng tan đi không ít. Bế con trai lên, liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó đã, ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc không tốt.” Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị đi ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo một mình người đi vào thôi.” Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch một hồi nên đi ngủ trưa rồi, con đi trải giường chiếu.” Hà Tam Lang ừ một tiếng, liền đi vào phòng của Lưu thị, tiếp đón hắn là một mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít một hơi. Trinh nương bế Diệu Ca Nhi đi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào nhỏ giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?” Lưu Đại Trụ cũng không phải phó dịch nhà Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước khi hắn thành thân, Hà Tam Lang từng định cho hắn một ngôi nhà ở bên ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang không lay chuyển được, cũng đành theo ý hắn. Lưu Đại Trụ cũng theo xưng hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa nhỏ, Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, không cho mấy đứa nhỏ kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người cũng theo thói quen này mà xưng hô. Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau một tuổi, cũng là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau, một mình Trinh nương không có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi. Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa đi, thím… Thím ho ra máu…” Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày một kém, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng nói chuyện, chẳng lẽ… Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, trên chiếu, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ nhỏ đi theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn trên học tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính cô nương nhà Bành gia. Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, Hoa Đào ở một bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát hiện Trinh nương không yên lòng, trên tay cầm một khúc gỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào trong bếp, “Muội đang nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để thổi lửa ngày xưa) Sắc mặt Trinh nương không tốt lắm, nhíu mi sầu lo nói, “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết không?” Hoa Đào cũng nhíu mi, tay không ngừng, một tay thêm củi một tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên thật cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định nói cái gì… Chắc là tâm tình thím không tốt… Nếu không… Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội thôi…” Trinh nương suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, còn định nói cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương, “Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên đi, còn lại không cần ngươi nữa, tẩu tử ngươi sẽ làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu) Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở một bên cười, “Trinh nương đi thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà ngươi khắc một tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.” Sau khi Trường An và Bành thị thành thân vẫn đi theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung một phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa nhỏ, liền bảo Hoa Đào tới ở cùng phòng với nàng. Bành thị lúc trước vốn không muốn gả cho Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trên trấn là số một số hai, điều kiện trong nhà cũng không kém, liền cảm thấy một nhà Lưu Đại Trụ nếu không phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng một chỗ. Nhưng mà cha nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy một nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, bản tính thế nào hắn biết rõ, liền giải thích rõ ràng cho nữ nhi. Bành thị cũng liền mang theo một chút vui mừng, một chút ngượng ngùng, một chút không tình nguyện gả qua đây. Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi không tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực sự cảm thấy được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như đối đãi người nhà. Về điểm không tình nguyện này của nàng cũng dần dần tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau) Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng không nói gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy, nàng cũng không mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào gia đình này. Trinh nương bưng đồ ăn đi ra ngoài, Bình An mới mười tuổi đã mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời nhảy cẫng lên, đã bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam Lang nhìn nàng vài lần, nhẹ thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được, từ lúc nàng phát hiện nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng ngày càng mẫn cảm. Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đã đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm. Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam Lang do dự một hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng một chút, “Mọi người theo ta vào trong phòng phu nhân đi.” Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này. Mời các bạn đón đọc Tú Tài Nương Tử của tác giả Điền Tiểu Điền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Động Lòng Xuân (Động Xuân Tâm)
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Động Lòng Xuân (Động Xuân Tâm) của tác giả Cố Liễu Chi. Văn án bản nữ chính : Thời buổi hỗn loạn, quận chúa Vĩnh Doanh gặp phải sơn phỉ, xui xẻo bị đụng trúng đầu, ký ức trong đầu thành một mảnh mơ hồ, lại lầm tưởng bản thân trở thành nhân vật nữ chính trong một quyển thoại bản. Chuyện này vẫn chưa phải quan trọng, quan trọng chính là, nàng còn xem cái tên "Đối thủ một mất một còn" như nước với lửa của mình thành tình lang mà "nữ chính" nàng thường hay hẹn hò. Mắt thấy tình lang đánh giặc xong, sau khi hồi kinh vẫn chậm chạp không tới tìm mình, phảng phất như đã hoàn toàn quên mất mình, quận chúa vốn trước nay mắt cao hơn đỉnh đầu liền thở phì phì, bỏ hết tôn nghiêm, dọn một cái thang đến, trèo tường vào phủ tướng quân. Văn án bản nam chính: Sau khi ca ca sinh đôi uổng mạng ở biên quan, Nguyên Sách phong tỏa tin huynh trưởng đã chết, giả trang thành huynh trưởng "Đại nạn không chết", hồi triều rồi bắt đầu tính nợ. Không nghĩ tới sau khi tranh thủ được tín nhiệm của thiên tử, qua mắt được kẻ địch, lại tránh không khỏi có vị cô nương đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào phủ hắn, đầy mặt ủy khuất mà gõ cửa sổ phòng hắn-- "A Sách ca ca, sao chàng lâu như vậy còn chưa đến tìm ta, đã xảy ra chuyện gì vậy......" "......"  Ai nói cho hắn xem, quan hệ của bọn họ là đối thủ một mất một còn mà ??? *** Tóm tắt Vĩnh Doanh là một quận chúa kiêu ngạo, luôn coi Nguyên Sách là kẻ thù. Nguyên Sách là một tướng quân tài giỏi, nhưng lại có mối quan hệ phức tạp với Vĩnh Doanh. Một ngày nọ, Vĩnh Doanh gặp phải tai nạn và mất đi ký ức. Cô lầm tưởng mình là nhân vật nữ chính trong một quyển thoại bản, và Nguyên Sách là tình lang của cô. Vĩnh Doanh bắt đầu theo đuổi Nguyên Sách, khiến anh vô cùng khó xử. Anh không muốn thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cũng không thể từ chối sự quan tâm của Vĩnh Doanh. Dần dần, Nguyên Sách bắt đầu rung động trước Vĩnh Doanh. Anh nhận ra rằng cô không chỉ là một cô gái kiêu ngạo, mà còn là một người đáng yêu và tốt bụng. Review "Động Lòng Xuân" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và đáng yêu. Tác giả Cố Liễu Chi đã xây dựng thành công hai nhân vật chính Vĩnh Doanh và Nguyên Sách. Vĩnh Doanh là một cô gái đáng yêu, với tính cách mạnh mẽ và độc lập. Nguyên Sách là một chàng trai tài giỏi, với trái tim ấm áp. Câu chuyện bắt đầu với sự hiểu lầm, nhưng dần dần phát triển thành tình yêu chân thành. Tình yêu của họ vượt qua mọi rào cản, để đến được với nhau. Đánh giá "Động Lòng Xuân" là một câu chuyện đáng đọc. Tác phẩm có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng chân thực và tình tiết được đan xen hợp lý. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, đáng yêu nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Ưu điểm Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật được xây dựng chân thực, có chiều sâu Tình tiết được đan xen hợp lý Truyện có nhiều điểm hài hước Nhược điểm Có một số chi tiết không hợp lý Kết thúc hơi vội vàng Kết luận "Động Lòng Xuân" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và đáng yêu. Tác phẩm sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm động. Một số điểm đáng chú ý Tình huống hài hước: Tác giả đã khéo léo lồng ghép những tình huống hài hước trong câu chuyện, giúp câu chuyện trở nên thú vị và dễ chịu hơn. Sự phát triển của tình cảm nhân vật: Tình cảm của Vĩnh Doanh và Nguyên Sách phát triển một cách tự nhiên và chân thực. Thông điệp ý nghĩa: Câu chuyện mang đến thông điệp ý nghĩa về tình yêu, sự tha thứ và sự nỗ lực thay đổi bản thân. Lời khuyên Nếu bạn là một fan của thể loại ngôn tình, thì "Động Lòng Xuân" là một câu chuyện đáng để bạn đọc. Mời các bạn mượn đọc sách Động Lòng Xuân (Động Xuân Tâm) của tác giả Cố Liễu Chi.
Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử: Truyện "Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên" của tác giả Nguyệt Công Tử đang được bạn đọc yêu thích. Khiết Anh, chủ một cửa hàng hoa tươi, xuyên vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Cô quyết tâm thay đổi số phận của nhân vật chính bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Nhưng liệu cô có thành công và vượt qua bàn tay vàng của tác giả? Trong một ngày bình thường, Khiết Anh đang trở về nhà sau giờ làm việc thì bỗng nhiên trải qua một trải nghiệm kỳ lạ. Cảnh vật trước mắt cô dần trở nên mờ đen và ánh sáng chiếu vào khiến cô rất giật mình. Một giọng nữ nhân dịu dàng vang lên gọi tên Khiết Anh và cô lập tức hỏi ngược lại. Liệu giải đáp sẽ là gì?. Nếu bạn là fan của thể loại ngôn tình, các truyện "Bác Sĩ, Giúp Em" hay "Yêu Em Trọn Kiếp Này" cũng là những lựa chọn tuyệt vời để đọc thêm.  *** Tóm tắt: Khiết Anh, một cô gái hiện đại, là chủ một cửa hàng hoa tươi. Một ngày nọ, cô xuyên không vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Trong tiểu thuyết, nam chính và nữ chính yêu nhau nhưng cuối cùng lại chia tay. Khiết Anh quyết tâm thay đổi số phận của họ bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Review: Nội dung: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào với những tình tiết hài hước và hấp dẫn. Truyện kể về hành trình của Khiết Anh từ một cô gái hiện đại trở thành một Nguyệt Lão trong thế giới tiểu thuyết. Cô đã không ngừng nỗ lực để thay đổi số phận của nam chính và nữ chính, giúp họ đến được với nhau. Nhân vật: Khiết Anh là một cô gái thông minh, kiên cường và tốt bụng. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, kể cả khi đó là những người xa lạ. Nam chính và nữ chính là những người có tính cách trái ngược nhau nhưng lại rất hợp nhau. Họ yêu nhau sâu đậm nhưng lại phải trải qua nhiều thử thách và trắc trở. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Khiết Anh thay đổi số phận cho nam chính và nữ chính. Cô ấy rất thông minh và kiên cường." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Khiết Anh và nam chính. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt ngào." Kết luận: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Nếu bạn là fan của thể loại này thì đừng bỏ qua truyện này nhé. *** Khiết Anh là bà chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố X, như mọi ngày sau khi xong việc cô lại lái xe trở về nhà. Đang lúc ngồi thư giãn trên ghế đột nhiên cô thấy khung cảnh trước mắt mờ dần và chìm ngập trong một màu đen tối. Bỗng nhiên chợt có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô giật mình vội giơ tay che đi ánh sáng ấy. Cùng lúc ấy bỗng nhiên có một tiếng nói nữ nhân với chất giọng dịu dàng vang vọng bên tai cô: “Khiết Anh! Khiết Anh!” Ánh sáng nhạt dần, cô hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh vừa tìm kiếm giọng nói ấy vừa cất tiếng hỏi: “Ai? Ai đang gọi mình vậy? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường đó chứ?” Cô khẽ rùng mình. Một cô gái xuất hiện, làn da trắng hồng, mi mục như họa, mắt to long lanh, sóng mũi cao vút kèm với đôi môi như cánh hoa đào rực rỡ, trên người khoát bộ quần áo kỳ lạ như trong phim cổ trang mà cô hay xem. Cô ấy cất giọng cười tựa như suối chảy róc rách rồi cất tiếng trấn an: “Cô nương yên tâm, tôi không phải Hắc Bạch Vô Thường đâu. Tôi tên Cao Khiết Anh vốn là đại tiểu thư của Cao tướng quân. Từ nhỏ tôi đã mang bệnh trong người, tháng trước tôi đi bái phật cầu an thì trụ trì nơi đó nói tôi mạng sắp phải đoạn nhưng sẽ có người thay tôi sống hết kiếp này. Có lẽ tôi và cô cùng tên và vong mạng cùng giờ nên trời xui khiến cô đến đây thay tôi chăm sóc cho phụ mẫu và muội muội." Khiết Anh không thể tin hỏi: "Thay...thay cô? Vậy nghĩa là tôi chết rồi sao? Không những vậy còn như trong truyện xuyên không đến cổ đại á?" Cô ấy gật đầu: "Đúng vậy!" Khiết Anh ngồi sụp xuống đất nói: "Không thể nào! Tôi không bị tai nạn, không bị va đập, không bị bệnh gì hết mà. Sao tôi lại chết được chứ?" Cô ấy có chút khó xử nói: "Cô là bị triệu hồi về chứ không phải số đoản mệnh!" Khiết Anh ngước lên nhìn cô với ánh mắt có chút hy vọng: "Nói vậy là tôi có thể trở về sao? Đúng không?" Cô ấy lạnh lùng lắc đầu: "Tôi và cô có một sợi dây vô hình gắn chặt sinh mệnh với nhau, vì vậy khi tôi không may đoản mệnh thì cô tức khắc sẽ bị thiên địa triệu hồi linh hồn về và ẩn trong thân xác của tôi để tiếp tục thay tôi sống tiếp quảng đời còn lại." Khiết Anh một lần nữa rơi vào vô vọng: "Không thể quay về nữa sao?" Cô ấy gật đầu: "Tôi vốn là người đoản mệnh, nay gặp được cô tôi có một nguyện vọng mong cô chấp thuận." Khiết Anh đứng lên nhìn cô nói: "Cô muốn tôi thay cô chăm sóc cho gia đình của cô?" Cô ấy khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp: "Phụ mẫu tôi rất thương yêu tôi, muội muội tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Tôi vốn rất muốn làm nhiều chuyện cho họ nhưng giờ số mệnh đã vậy, hơn nữa thời gian của tôi không còn nhiều, tôi xin cô hãy hứa với tôi cố gắng thay tôi báo hiếu phụ mẫu và yêu thương muội muội tôi.” Khiết Anh chần chừ một chút rồi gật đầu: "Cũng tốt, ở đấy tôi không còn người thân. Một mình như vậy cũng đủ lâu rồi, tôi đồng ý thay cô sống tiếp, thay cô chăm sóc thật tốt cho họ. Cô hãy yên tâm." Khiết Anh mỉm cười, nước mắt vẫn rơi lã chã, cô nắm lấy tay Khiết Anh và nói: "Đa tạ cô, đa tạ cô Khiết Anh. Cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ có hạnh phúc của mình. Chúc cô luôn vui vẻ." Nói rồi cô ấy xoay lưng lại đi về phía ánh sáng và dần biết mất. Hóa ra cô ấy cũng tên là Cao Khiết Anh, mười lăm tuổi, là đại tiểu thư cao quý của Cao phủ, tính tình ôn nhu hiền lành, thông thạo các loại cầm phổ, cha mẹ tên là Cao Nghiêm Trung tuy lạnh lùng nghiêm nghị nhưng luôn yêu thương thê nhi hết mực và Liễu Túc Trân là một người dịu dàng, chu đáo, bao dung, em gái tên Cao Khiết An, mười hai tuổi, nhị tiểu thư Cao phủ thông minh lanh lợi, rất yêu thương tỷ tỷ, lại tinh thông về văn thao võ lược. Quả thật là một gia đình đúng chuẩn nhà người ta luôn. "Ưm...."- Giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên, xung quanh có tiếng vài nữ nhân khác xôn xao: "Đại tiểu thư đã tỉnh rồi! Mau báo cho tướng quân và phu nhân!" Tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên rồi lại yên lặng. Đôi mi dày cong vút khẽ chớp, cô từ từ mở đôi mắt to tròn long lanh ra nhìn cảnh vật xung quanh. Bỗng nhiên có hai gương mặt đưa sát lại gần mặt cô, theo phản xạ cô vội la lên: "Á!!! Ma..........a!!!!" Khiến hai người kia hoảng hồn la lên theo và ngã người ra phía sau, còn cô cố dùng hết sức lê thân xác đầy mệt mỏi ngồi nhỏm dậy. Cả hai kia dường như là chị em song sinh, mái tóc được búi qua hai bên đính trên đó vài cánh hoa, làn da trắng cùng với ngũ quan khả ái kết hợp với bộ quần áo màu cam nhạt càng toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu giống nhau. Và ba người cứ như thế nhìn nhau cả một buổi trời luôn..   Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử.
Mãi Mãi Yêu Nàng
Hắn mưu mô xảo quyệt, trước mặt mọi người có thể bày ra rất nhiều bộ mặt nhưng chỉ duy ở trước mặt nàng mới có thể biết được con người thật của hắn. Nàng ở thâm cung chịu nhiều áp đặt, con người cũng dần hình thành tính cách lạnh lùng vô cảm nhưng cũng vì hắn mà thay đổi. Nàng là tâm can hắn, là ngoài lệ của hắn, cho dù nàng có xen vào hoặc lật tung cả ý định của hắn thì hắn cũng không chống đối. *** Tóm tắt: Truyện kể về mối tình giữa Vũ Trạch, một thiếu niên lạnh lùng, mưu mô và Tần Hạ Nghiên, một nàng công chúa lạnh lùng, vô cảm. Vũ Trạch là một thiếu niên có xuất thân bí ẩn. Anh sống ở Thời Thiên Cung, một thế lực bí ẩn ở Không Tịch. Vũ Trạch là một người thông minh, tài giỏi, nhưng cũng rất lạnh lùng và mưu mô. Anh luôn che giấu thân phận và mục đích của mình với mọi người. Tần Hạ Nghiên là công chúa của Thiên Lăng Quốc. Cô là một người xinh đẹp, tài giỏi, nhưng cũng rất lạnh lùng và vô cảm. Cô đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ, khiến cô trở nên khép kín và xa cách với mọi người. Hai người gặp nhau khi Vũ Trạch giúp đỡ Tần Hạ Nghiên giải quyết một âm mưu của Nam Vương. Trong quá trình tiếp xúc, Vũ Trạch dần dần rung động trước Tần Hạ Nghiên. Anh nhận ra rằng Tần Hạ Nghiên không phải là một người lạnh lùng như anh nghĩ. Cô là một người tốt bụng, lương thiện, và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tần Hạ Nghiên cũng dần dần thay đổi khi ở bên Vũ Trạch. Cô trở nên cởi mở hơn, và bắt đầu biết yêu thương, quan tâm đến người khác. Review: Truyện có cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng rất tốt, mỗi người đều có những nét tính cách riêng biệt, tạo nên sự đa dạng và thú vị cho câu chuyện. Vũ Trạch là một nhân vật rất thú vị. Anh là một người phức tạp, với những bí mật và mục đích chưa được hé lộ. Anh là một người lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim ấm áp. Anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ những người mà anh yêu thương. Tần Hạ Nghiên là một nhân vật cũng rất đáng yêu. Cô là một người mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Cô là một người đáng được yêu thương và trân trọng. Đánh giá: Truyện là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, lãng mạn. Bên cạnh đó, truyện cũng mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu, lòng tốt, và sự tha thứ. Điểm cộng: Cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng rất tốt. Câu chuyện mang đến nhiều thông điệp ý nghĩa. Điểm trừ: Một số chi tiết còn chưa được giải thích rõ ràng. Nhìn chung, đây là một câu chuyện rất đáng đọc. *** "Nương!" "Nương, người đâu rồi!" "Rầm!" Tiếng mưa cùng tiếng sét ào ào dữ dội, một cậu bé khoảng ba tuổi thân hình lấm lem đứng dưới mưa, ánh mắt cậu dần trở nên vô hồn mà cơn mưa vẫn cứ thế đổ xuống không ngừng. ...----------------... 16 năm sau Rừng Thanh Trúc Một nam nhân khuôn mặt thanh tú thân khoác bạch y trên lưng đeo giỏ đựng đầy thảo dược mới hái được đang trên đường đi thì một đứa trẻ lao tới ko để ý mà theo quán tính lao thẳng vào y rồi văng ra Đứa bé kia ôm đầu có vẻ khá đâu bất giác cất tiếng " ui..da" nam nhân sốt xắn đỡ cậu bé dậy y hỏi han quan tâm: " đệ có sao ko vậy" giọng y thanh khiết hỏi hang. đứa bé ngước lên nhìn khuôn mặt thanh tú với một nụ cười toát lên khí chất mà ngay ngất, đôi mắt long lanh mà nhìn còn lắc đầu lia lịa tỏ ý không sao. Y thấy vậy cũng đỡ lấy đứa bé rồi ân cần bụi bụi trên người cậu rồi mới lên tiếng. "nếu đệ không sao vậy ta đi trước nhé !": y nhẹ nhàng nói. đứa bé cũng gật đầu rồi lướt qua y còn quay đầu lại vậy rồi nói: "ca ca, tạm biệt" rồi vẫy tay nhiệt tình. Y cũng quay lại đáp trả thì bỗng ở phía sau có người đang chạy tới kêu tên y: "Nhị ca !": người đó dùng âm lượng vừa mà kêu y quay đầu lại nhìn thấy thì nói: "Lão ngũ, sao lại đến đây tìm ta ?": y thắc mắt hỏi. Vị thiếu niên gương mặt anh tuấn với đôi mắt xanh lá gãy gãy đầu nói: "Xin lỗi nhị ca đã làm phiền, đại tỷ bảo huynh về có việc" hắn vừa nói vừa nói nguyên nhân cho y. Y cũng "ừm" một tiếng rồi theo vị thiếu niên đó trở về. Thời Thiên Cung-Không Tịch (thuộc lãnh thổ Thần Dung Quốc) Hai người hiên ngang bước vào Thời Thiên Cung trước mặt hai tên lính gác thì có người bước ra quỳ xuống chấp tay rồi hô to: "Tham kiến Cung Chủ, Mộc Hộ Pháp !". Y nghe xong thì cau mày hỏi: "Phó cung chủ đâu ?". Hắn cũng cung kính trả lời "Phó Cung Chủ và Lôi Thống Lĩnh đang ở bên trong". Nghe vậy y cũng chỉ phất tay rồi đưa giỏ cho hắn mà tiến vào trong, Mộc Dung cũng đi theo. Hai người bước vào trong thì Mộc Dung đã đóng cửa lại. "Đại tỷ, lão tứ/tứ ca". y cung kính nói. Nữ nhân với đôi mắt màu tím sau thẩm và nam nhân có đôi mắt vàng pha chút cam của hoàng hôn cùng đồng thanh nói: "Tiểu Vũ, tiểu Dung/nhị ca, ngũ đệ". Khi chào hỏi nhau xong thì y cũng mở chủ đề: "Rốt cuộc có chuyện gì mà tỷ phải sai lão ngũ kêu để mà còn trong bí mật vậy ?". Y thắc mắc hỏi. Tần Hạ Nghiên cũng chỉ nhẹ nhàng nói "đệ nhớ tiểu Trạch ko". Y cũng chỉ nói sơ "chẳng phải lão tam trở về Thiên Lăng sao? Sao tỷ lại hỏi về vấn đề này?" y vừa nói vừa thắc mắc. Tần Hạ Nghiên đưa mảnh giấy qua cho y, y đọc xong thì trầm mặc nhìn cô. Cô cũng chỉ lắc đầu thở dài rồi nói "giống như các đệ đã biết lí do tại sao tiểu Trạch là hoàng tử mà lại kết nghĩa với chúng ta mà. Thiên Lăng đế chỉ có một mình để ấy là con trai mà đệ ấy vốn không giỏi việc triều chính. Nam Vương lại đang âm mưu cướp ngôi đệ ấy muốn nhờ chúng ta giúp đỡ tiêu diệt bè phái của Nam Vương". Nghe xong sắc mặt của y càng đen lại, xiết chặt tay lại, trước khi gặp họ y từng nói ko thik vấn thân vào quan trường đặc biệt là hoàng thất. Tần Hạ Nghiên cũng với hai người còn lại thấy sắc mặt y không tốt cũng không ép buộc "ta biết đệ không thích những vấn này nên ta không ép đệ" nghe lời đó Lôi Dịch từ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng "đại tỷ nói đúng đó vả lại hiện giờ huynh là Cung chủ cũng có nhiều việc cần giải quyết". Thấy không ai ý kiến thì Tần Hạ Nghiên hai tay đang chống bàn bỗng bật dậy đứng thẳng: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi ta sẽ gửi thư cho tiểu Trạch". "Khoan đã" mọi người định giải tán thì bỗng y bỗng cất tiếng, sắc mặt cũng tốt hơn từ từ nói: "Dù gì cũng gọi một tiếng nhị ca vả lại lúc kết nghĩa đã thề rồi hiện tại lão tam gặp chuyện cần giúp đỡ sao bỏ mặt được" Nghe đến đây ba người cũng ngạc nhiên, Mộc Dung còn hỏi lại "huynh chắc chứ?" ngay cả Tần Hạ Nghiên luôn trầm ổn cũng kinh ngạc "nhưng chẳng phải đệ...........". Chưa đợi cô nói hết câu y đã ngắt lời: "Đệ nói lời giữ lời, một lời nói ra không hối hận huống chi đây là người nhà" Y khẳng định mà nói Tần Hạ Nghiên nghe vậy cũng không có ý kiến. "Vậy chừng nào chúng ta đi?" Lôi Dịch phân vân hỏi. Tần Hạ Nghiên cũng không chừng chừ mà nói "ngày mai". Nghe vậy thì y lại nói: "Vậy bà người đi trước đi đệ còn có việc cần phải sắp xếp rồi đi sau. Tần Hạ Nghiên hỏi "bao lâu?" thì nghe được câu nói chắc chắn của y "ba ngày" thì cũng tạm tạm cho qua. Sau khi bàn bạc xong thì Tần Hạ Nghiên cũng kêu mọi người giải tán, đợi lúc Lôi Dịch và Mộc Dung đi ra rồi, tới lúc y sắp ra ngoài thì cô kêu y lại: "Tiểu Vũ ! Ta có chuyện muốn nói với đệ". Y nghe xong cũng quay người hướng mắt đi về phía cô khuôn mặt hầu như không thay đổi. Tiến tới " Đại tỷ có việc gì sao?" y chỉ lành lạnh hỏi. Tần Hạ Nghiên cô quá rõ tính cách này của y nên cô vẫn còn bân khuân. Y cũng biết cô định hỏi j liền thẳng thắng trả lời " Đại tỷ yên tâm ta chỉ muốn giúp lão tam đợi xong việc thì ta cũng trở về, ta vẫn như cũ" Nghe vậy cô cũng yên tâm phần nào thì y lại nói tiếp: "vả lại Nam Vương tuy là người hữu dũng hữu mưu nhưng lại tàn bạo nhẫn tâm nếu để người này lên ngôi thì chắc chắn sẽ loạn" Nghe xong lời y nói khiến Tần Hạ Nghiên cũng phải suy nghĩ không nói. Thấy vậy y cũng không muốn nán lại nên lên tiếng: " nếu không còn gì nữa thì đệ đi trước" nghe xong cô cũng chẳng còn gì để hỏi y nên "ừ" một tiếng để y rời đi. Y cũng chấp tay hành lễ rồi quay lưng đi ra. Nhìn bóng lưng y đi mà Tần Hạ Nghiên chỉ biết lắc đầu rồi thở dài không biết quyết định để y đi có thật sự hợp lí hay không. Buổi tối, bên trong căn phòng tối đen một bóng đen xuất hiện mà quỳ xuống. Hắn nhẹ nhàng như không, dường cơ thể hắn đã hoà nhập làm một với không khí trong căn phòng vậy. Hắn cung kính nói "Chủ nhân" người kia đứng quay mặt lại trong bóng tối không thấy mặt hắn chỉ thấy bóng lưng to lớn dường như là của nam nhân. Hắn chỉ nhẹ nhàng thốt ra 3 từ. "Điều tra đi". Nghe bà từ của hắn thì tên hắc y nhân cũng chỉ đáp "Rõ!" rồi biến mất..     Mời các bạn mượn đọc sách Mãi Mãi Yêu Nàng của tác giả Quân Tướng Quân.
Nguyện Nàng Một Đời Bình An
Trước ngày đại hôn, ta bị từ hôn rồi. Vị hôn phu Tiếu Trần Dật của ta chỉ bảo hạ nhân nhắn cho ta một câu: "Yến thị không xứng với thân phận của cô*." *tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến. Sau này, hắn thua trong cuộc chiến giành ngai vàng, bại dưới tay ta, hắn cầu xin ta tha thứ. Ta:??? Nhìn ta giống vị Vua dễ dàng tha thứ cho người khác lắm sao? Giống như xe ngựa trong lò hỏa táng, tốc độ đánh cá của mã phu vậy*, tôi muốn phải tr.ả.m c.ả họ nhà hắn ta. *** Khi Tiêu Trần Dật sai người đến từ hôn ta là lúc ta đang khoác áo cưới, chuẩn bị gả cho hắn. Không những cảm giác lòng đầy vui mừng tan như bọt xà phòng, ta còn trở thành trò cười cho cả Lương Thành. Nếu hắn ta tới từ hôn vào hai ba ngày trước thì ta có thể tìm được người phòng bị để gả rồi. Nhưng mà hắn lại loại thời điểm này để từ hôn, ta thực sự không tìm được người thay thế. Chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Ai bảo hắn là thái tử. Mà ta chỉ là một người làm công cho hoàng gia. Thị nữ Cửu Hỉ nhìn chằm chằm đ. a. o trong tay ta: "Tướng quân, không chịu chấp nhận sao?" Ta chấp nhận cái con mẹ nhà hắn đó. Tiêu Trần Dật mà dám đùa cợt ta, ta sẽ b. ă. m hắn! 2. Đối với hôn sự của chúng ta, là Tiêu Trần Dật khăng khăng cầu xin bệ hạ ban chỉ. Đúng vậy, là cầu xin. Ba tháng trước, hắn ta quỳ ở ngoài Dưỡng Tâm điện ba ngày ba đêm mới cầu xin được bệ hạ đồng ý cho hắn cưới ta. Lúc ấy, tất cả đại thần triều đình đều bị hắn làm cho cảm động, cách bọn họ nhìn ta tựa như trên trán ta có chữ viết vậy: "Yến tướng quân có vận c. ứ. t c. h. ó như vậy sao!" Bệ hạ lại càng tận tâm tận lực khuyên hắn buông bỏ ta. Bệ hạ: "Con cứ đòi Yến Thập Tam làm gì? Dáng vẻ nàng xấu? Nàng còn lớn tuổi nữa? Lại còn có khuynh hướng bạo lực?" Tạ chủ long ân. Nhưng mà bệ hạ nói đúng. Ta xấu. Bảy năm trước, phụ thân và huynh trưởng đều c. h. ế. t trận ở Tây Bắc, ta mười tám tuổi, kế nghiệp phụ thân, tiếp nhận vị trí của bọn họ. Trận đầu tiên là đánh với Bắc Tề ở Tây Bắc, bởi vì kinh nghiệm không đủ nên ta bị thương, còn để lại một vết sẹo thật dài trên mặt. Quả thật, ta cũng lớn hơn Tiếu Trần Dật năm tuổi. Khuynh hướng bạo lực thì càng không cần phải nói, quan viên ở Đại Lương này, hơn phân nửa đều đã ăn đấm của ta. Bởi vì sau khi huynh trưởng và phụ thân c. h. ế. t trận, bọn họ không phục một nữ tử như ta làm tướng quân. Cho nên, sau khi ta trở về kinh thành Đại Lương thì đã lén cho tất cả bọn họ ăn đấm. Nhưng Tiếu Trần Dật cũng không vì lời nói thật của bệ hạ mà lùi bước. Hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ thích Yến Thập Tam, ngoại trừ Yến Thập Tam thì ai nhi thần cũng chướng mắt." Lúc ấy, khi hắn nói như vậy, ta lập tức tỉnh người. Rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến Tiêu Trần Dật mê muội vậy hả? Sau khi tỉnh lại thì ta nghĩ đầu óc Tiêu Trần Dật có vấn đề rồi. Nếu nói ta nhìn Tiêu Trần Dật lớn lên thì cũng không khoa trương lắm. Khi ta mười sáu tuổi, tuy Đại Lương có hơi loạn nhưng cũng không đến mức thường xuyên xảy ra chiến sự như hiện tại vậy. Phụ thân ta vẫn thường ở lại Lương Đô, ta cũng thường xuyên theo phụ thân ra vào hoàng cung. Khi đó, ta quen biết Tiêu Trần Dật. Hơn nữa, phụ thân và ca ca của mẫu hậu hắn có quan hệ rất tốt nên bọn ta thường xuyên lui tới. Ta gần như là nhìn hắn sinh ra, nhìn mẫu hậu hắn bại trong trận cung đấu, nhìn hắn từ thái tử cao cao tại thượng bị đày vào lãnh cung cùng với mẫu hậu, rơi vào hoàn cảnh ai cũng có thể đá một cước. Cuối cùng ta vẫn không nhịn được, sau khi hắn vào lãnh cung, lúc bị người khác khi dễ, ta đã từng bảo vệ hắn một khoảng thời gian. Ta suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì ta bảo vệ hắn nên hắn thích ta? Cửu Hỉ: "Tuyệt đối không có khả năng, người suy nghĩ kỹ lại xem, trước khi người bảo vệ hắn như thế nào?" Bảo vệ như thế nào à? Mời các bạn mượn đọc sách Nguyện Nàng Một Đời Bình An của tác giả Thất Thất.