Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vết Bớt Hoa Điền

Bạn đang đọc truyện Vết Bớt Hoa Điền của tác giả Ngô Tàm Dĩ Lão. Thiếu nữ Tiểu Viện từ nhỏ đã rơi vào tay những kẻ lái buôn, bị xem là “ngựa gầy” nuôi dưỡng, rất nhiều lần thiếu chút là rơi vào kĩ viện. Nhờ vết bớt hình hoa điền ở trên trán cực kì giống với con gái Tả thừa tướng, thế nên bị họ đem về. Gia đình Thừa tướng mạo hiểm phạm tội khi quân, biến nàng thành thế thân để gả thay cho Cửu Hoàng tử theo lời đồn là quái đản, phong lưu… Ngày đại hôn, Tiểu Viện sợ hãi lỡ xảy ra sai sót khiến thân phận bị bại lộ, xốc khăn trùm đầu toan bỏ trốn, lại vừa vặn phát hiện ra mình và Cửu hoàng tử vốn đã từng gặp mặt, chàng cũng sớm biết thân phận thật của nàng. Cho nên tình thế hiện tại chính là do chàng tương kế tựu kế, đánh cược đi một nước cờ đầy mạo hiểm, nhưng tất cả kỳ thực cũng chỉ vì muốn cầu tấm chân tình của giai nhân mà thôi. Hơn nữa tình độc trên người nàng, chỉ có thể “lấy thân chàng để giải”. Vị Cửu điện hạ vốn chẳng màng giang sơn cẩm tú, xem thường tranh quyền đoạt lợi, lại vì nàng mà hoành đao lập mã, tranh giành thiên hạ. *** Bốn phương đều chìm trong màn đêm đen kịt, từ kênh đào nhìn xuống, cùng với nhịp quơ mái chèo, là ánh đèn lung linh, kiều diễm động lòng người. Trên thuyền hoa đèn đuốc chập chờn, biến mặt nước tĩnh lặng thành dòng tinh hà lấp lánh, rực rỡ. Tiếng đàn ca du dương, chất giọng ngâm nga những đoạn tình ca đầy xao xuyến, oanh oanh yến yến phong thái yểu điệu, dung nhan như hoạ, nũng nịu mua vui cho đám quan khách. Âm thanh nói cười rộn ràng, náo nhiệt. Thuyền kỹ trên kênh đào là phong cảnh độc đáo đặc trưng của những đêm hè vùng ven sông huyện Lâm Hà, vô số khách thập phương tề tựu tại đây thưởng lãm cái đẹp, dòng kênh này vừa hay tạo điều kiện thuận lợi cho lục bình tụ tán, nam thanh, nữ tú gặp dịp thì chơi. Thiếu nữ yểu điệu, thướt tha, cùng những cuộc chơi đầy tình thú, tự do, phóng khoáng. Đối với đám nam nhân đây đúng là nét quyến rũ không thể cưỡng lại của vùng ven sông thơ mộng này. Trong chuỗi thuyền hoa tấp nập, có một con thuyền không lớn không nhỏ, cẩn thận ngụy trang thành “thuyền kỹ của tiểu hộ” chỉ vỏn vẹn ba người, mưu đồ hành động trong đêm nay. Tiểu Viện vừa tròn mười sáu tuổi quả là miếng mồi ngon. Tiểu Viện ngồi ở đầu thuyền, để mặc cho tà váy màu đỏ sẫm chạm xuống mặt nước thanh lạnh, dung nhan như hoạ, nét mặt non nớt chẳng giấu nổi nụ cười duyên dáng phong tình nơi khóe môi. Đặc biệt giữa hàng mày thanh tú là một đoá Hoa Điền yêu kiều khiến bất kỳ người nào đối mặt với nàng cũng phải rung động. Đoá “Hoa Điền” này thật ra là một vết bớt, sinh ra đã có, vừa khéo ở chính giữa mi tâm, hình dạng tinh tế tựa như một đoá hoa ấu (1), bởi vì Tiểu Viện sinh ra nhan sắc đã mỹ mạo thoát tục hơn người, cho nên đoá Hoa Điền này càng giúp nàng tăng thêm nét đẹp độc nhất vô nhị, không ai bì kịp. Trong số những kẻ bán Tiểu Viện, từng có người nói rằng, đoá Hoa Điền trên trán nàng tựa như vẽ rồng thêm mắt (*), đợi sau này nàng trưởng thành, nhất định có thể bán với giá liên thành. (*) Vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần. Thân hình to lớn, tráng kiện của Kim Tam nhịp nhàng điều khiển mái chèo, từ từ tách khỏi các nhà đò khác, neo thuyền vào một khu ít người qua lại, xong xuôi không kìm lòng được lại lẳng lặng liếc trộm bóng dáng yêu kiều rọi xuống mặt nước xanh ngắt của Tiểu Viện, ánh mắt đầy vẻ đánh giá, nghiền ngẫm. Trong gian chính của thuyền hoa, mẫu thân Kim Tam xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, đọc thấu tâm tư của nhi tử. Trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn cùng vẻ cay nghiệt để lại sau những năm tháng bươn trải giang hồ, là đôi con mắt sâu hun hút, không chút che giấu vẻ ngoan tuyệt, hung ác. Tiểu Viện mẫn cảm nhận ra mấy ngày nay tâm trạng Kim bà bà không tốt, dù đêm nay “Trát Phi” chài được không ít đám dê béo. Nàng cẩn trọng suy nghĩ nguyên nhân Kim bà bà không vui. Hai năm trước, kể từ ngày leo lên con thuyền hải tặc của mẹ con nhà này, Tiểu Viện luôn cẩn thận từng lời ăn, tiếng nói, hành động. Hai mẹ con Kim gia này nói giết là giết, nói cướp là cướp, nôm na chính là đám lưu manh giang hồ, không thể không đề phòng. Cũng may Tiểu Viện sớm đã quen với thứ gọi là giang hồ, thời còn thơ bé nàng từng nhiều lần bị người ta coi như hàng hoá mà trao đi, bán lại, sau này lại trải qua gần hết tuổi thơ trong thanh lâu. Nhờ vào trí tuệ, và một chút may mắn mới có thể mạnh khỏe tiếp tục sống, đến nay dù trải qua nhiều truân chuyên, chìm nổi vẫn giữ được một thân toàn bích. Con mồi hôm nay là một công tử phú gia, chút nữa hắn sẽ lên thuyền. Trước mỗi lần gây án Kim bà bà và Kim Tam đều vô cùng trầm mặc, tuy chỉ làm mấy vụ cướp gà trộm chó, nhưng cũng phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Ba người đã kiếm ăn bằng nghề “Bán sắc lừa tiền” cùng nhau hơn hai năm, từ khi vào hạ đến nay mẹ con Kim gia và nàng đã đi dọc kênh đào vét một mẻ đủ các phi vụ lớn nhỏ. Ba ngày trước, mới tới huyện Lâm Hà, thì gặp được Ngô công tử, hắn mới gặp đã vừa mắt Tiểu Viện, đêm nay hắn muốn dùng ba trăm lượng mua Tiểu Viện một đêm. “Tam Nhi, theo ta đi nhóm lửa.” Kim bà bà chống quải trượng, gọi nhi tử lên thuyền, đứng trước cái bếp nhỏ bằng đất sét đỏ, đưa cho gã một bầu than, Kim bà bà kép hờ lại cửa phòng, tiếng hai mẹ con họ thì thầm, Tiểu Viện chỉ nghe câu được câu chăng, không quá rõ ràng. “Lúc nào dê đến?” “Hẹn giờ Hợi một khắc lên thuyền.” Kim bà bà thuận miệng nói: “Chờ chút nữa trang điểm lại cho Tiểu Viện.” Kim Tam thuần thục nhóm lửa, đặt một nồi sắt lên đun nước, tiếng mài dao ‘xoèn xoẹt’ vang lên, đôi mắt gã chăm chú nhìn vào ánh lửa bập bùng. Trước nay, Tiểu Viện đều là “mồi”, Kim bà bà thì ngụy trang thành chủ chứa, chờ chuyện tốt sắp thành, Kim Tam sẽ theo kịch bản thình lình xuất hiện bắt gian, hoặc nói bản thân là ca ca của Tiểu Viện, hoặc tự xưng mình là ân khách đã mua đêm “trải lồng” (*) của nàng trước đó, tóm lại là tìm một lý do hợp lý để cướp hết tiền bạc của “con mồi” rồi trói người lại, ném xuống dòng nước chảy xiết nhất, việc sống chết thì còn tùy vào vận số của kẻ kia. (*) Nguyên văn 梳笼 - Dùng để chỉ lần đầu tiên gái điếm đi khách. Bình thường lúc nói chuyện Kim bà bà và Kim Tam thường sử dụng tiếng lóng, đó là các thuật ngữ chuyên dụng trong giang hồ. “Trát Phi” là chỉ kế hoạch, “Dê béo” là chỉ con mồi sa bẫy. Vì tránh tai mắt của mọi người, hai mẹ con họ luôn sử dụng tiếng lóng để trao đổi. Lâu ngày Tiểu Viện cũng có thể nghe hiểu không ít, Kim bà bà dường như đã phát hiện ra việc nàng nghe hiểu, nhưng lại tỏ vẻ chẳng biết gì, vì thế mỗi lần cần bàn chuyện với con trai, đều cố gắng tránh mặt Tiểu Viện. Đêm càng lúc càng khuya, Tiểu Viện thở dài một hơi, cầm gương đồng ở đầu thuyền, cẩn thận vấn lại tóc. Nàng biết hai mẹ con họ cố tình tránh mặt mình, cho nên thức thời đi về hướng khoang thuyền khác. “Trát Phi xong xuôi, lập tức quay lại huyệt.” Kim Tam rầu rĩ nhìn ấm nước bằng sắt sôi ùng ục trên bếp, nói với Kim bà bà, nhưng lại giống như đang thì thầm tự nhủ với chính mình. Quay lại huyệt tức là trở về hang ổ, còn có nghĩa khác là rửa tay chậu vàng. (*) Rửa tay chậu vàng hay rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ tức là cắt đứt ân oán, không dính dáng đến chuyện giang hồ nữa, hay hiểu nôm na là hoàn lương. Kim bà bà nhìn thấu suy nghĩ của con trai, vẻ mặt có mấy phần trào phúng bật cười: “Tiểu tử ngốc, kiếm đủ tiền rồi, không cần “nhớ ăn” nữa. Nói đi, để mắt tới “quả nhi” nhà ai rồi? Nữ nhi nhà Thừa tướng, phi tử của Hoàng đế, mẹ sẵn sàng lên trời xuống bể mang về bằng được cho con.” “Nhớ ăn” là chỉ lúc đói khát, vất vả, còn “quả nhi” là chỉ nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình. Kim Tam ngồi xổm xuống, quay đầu liếc nhìn Tiểu Viện ở đuôi thuyền, nàng đang soi mình dưới lòng sông vấn tóc, tỉ mỉ chuẩn bị cho phi vụ đêm nay. Đàn quạ từ bốn phía bay vút lên bầu trời, ven sông gió nhẹ tung bay, tinh hà xán lạn, ánh trăng phản chiếu lấp lánh như dát vàng, nhưng tất thảy vẫn không sao sánh được bằng bóng dáng yêu kiều, xinh đẹp của giai nhân. Kim bà bà vốn chỉ nói giỡn với con trai, vậy mà lúc này ánh mắt cũng mang theo đôi phần tìm tòi, suy ngẫm. Nếu là ngày xưa, đứa con chất phác, ít lời này bị bà hỏi như vậy sẽ ngượng ngùng quay mặt đi, hoặc dứt khoát phản bác lại lời bà. Nhưng phản ứng như thế mới chứng minh con bà vẫn chỉ là một nam tử ngây thơ, chưa vướng phải ái tình nam nữ. Nhưng hiện giờ nhi tử ngồi trước mặt bà, nghiêm túc trầm mặc, gần như đang thẳng thắn thừa nhận hắn thật sự đã để Tiểu Viện trong lòng. Hành tẩu giang hồ, lại làm cái nghề cướp bóc mưu sinh, hai bàn tay không tránh khỏi dính máu tươi tanh tưởi. Nhiều năm qua, Kim bà bà cùng con trai hành động vô cùng ăn ý, rất nhiều trường hợp, chẳng cần nói ra miệng, cũng dễ dàng hiểu thấu lòng nhau. Nhưng tiểu tử nhà bà, lần đầu biết rung động, lại phạm phải sai lầm, chọn sai người gửi gắm tâm tình, bà không muốn một trang giấy trắng như nhi tử nhà mình lại dính vết nhơ bẩn chẳng đáng có, bà nhất định phải ra tay can thiệp thôi. “Tiểu tử, con và Tiểu Viện không thể được.” Rốt cuộc Kim bà bà cũng nói ra nỗi phiền muộn kìm nén trong lòng mấy ngày qua, Kim Tam thoáng kinh ngạc. Mẫu thân của gã rất hiếm khi biểu đạt cõi lòng một cách thẳng thắn trực tiếp như thế. Gã trầm mặc, chăm chú nhìn những mẩu than cháy vàng rụm, bắn ra vụn lửa tí tạch trong bếp lò. Hai năm trước, mẹ con gã cướp được Tiểu Viện từ trong tay một gã buôn Ngựa Gầy. Khi đó họ đã biết nàng vẫn còn là một xử nữ. Đám buôn người cảm thấy nàng quá mức xinh đẹp, là một món hàng hiếm, muốn đầu cơ kiếm lời, ra giá cao, tìm kiếm khách sộp khắp thành Dương Châu. Mẹ con Kim bà bà nổi lòng tham, giết sạch sành sanh đám lái buôn, ăn cắp toàn bộ ngân phiếu và Tiểu Viện từ tay bọn chúng. Kim bà bà vốn định tuỳ tiện bán Tiểu Viện lấy chút tiền, nhưng vết bớt Hoa Điền giữa trán nàng quá mức thu hút sự chú ý. Lúc trước vì để tránh quan phủ để mắt tới, nên bà ta tạm thời để nàng lại bên người, dự định khi nào chuyển sang chỗ khác sẽ bán đi. Nhưng Tiểu Viện tính tình ổn trọng, hiểu chuyện, nghe lời, còn lẳng lặng chiếu cố việc ăn ở, sinh hoạt của hai mẹ con Kim bà bà hằng ngày, đặc biệt nàng có tay nghề nấu nướng cực kỳ khéo léo, vì thế Kim bà bà đành tranh thủ dùng nàng làm mồi nhử, phục vụ cho việc “bẫy sắc tống tiền” dọc kênh đào. Nói là “dùng” vì mặc dù ba người làm việc theo nhóm, nhưng nói cho cùng Tiểu Viện cũng không phải người nhà của bọn họ. Mới đầu Kim bà bà nghĩ, Kim Tam cũng đã mười tám tuổi, thiếu niên tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, nếu nhịn không được lấy Tiểu Viện ra giải toả cũng chẳng phải việc lớn gì. Thậm chí ban đầu, bà còn nhiều lần ngầm cho con trai cơ hội hành động, nào ngờ Kim Tam thực sự không chạm vào thiếu nữ kia dù chỉ một sợi tóc. Có đôi khi, một nam nhân nhất quyết nín nhịn không chạm vào một nữ nhân, mới là vấn đề đau đầu nhất, bởi đó chính là sự quý trọng, nhẫn nại, cưng chiều, bao bọc của hắn dành cho nàng. Kỳ thực đâu chỉ không động chạm, nửa năm nay, Kim bà bà phát hiện đôi khi ánh mắt Kim Tam nhìn Tiểu Viện không giấu được rung động. “Nàng vẫn còn là xử nữ.” Kim Tam thấy ý tứ trong mắt mẫu thân, không nhịn được nói. “Mẹ không nói đến việc nàng ta còn sạch sẽ hay không.” Ngữ điệu của Kim bà bà đã có mấy phần sốt ruột, từ xưa trộm không cưỡi kỹ nữ. Huống chi trước nay bà thậm chí còn chẳng coi Tiểu Viện là thuộc hạ, càng đừng nói đến trở thành một thành viên trong gia đình. Kim bà bà lo lắng nhất chính là con trai mình quá mức thuần lương, đơn giản, bằng trực giác nhiều năm lăn lộn giang hồ bà biết dưới lớp vỏ nhu thuận, ngoan hiền kia, cô nương tên Tiểu Viện này mang tâm tư sâu không lường được, ngay cả chính bà cũng không dám nhận có thể nhìn thấu nàng ta. Nữ tử này không những có đầu óc mà còn rất am hiểu thao túng lòng người, biết tính toán lại giỏi nhẫn nhịn. “Nàng ta ấy à, trong lòng không có con.” Lòng đã quyết, Kim bà bà lạnh lùng ném xuống một câu dễ gây tổn thương. Tia sáng trong đáy mắt nhi tử lập tức ảm đạm, Kim bà bà lại có hơi không đành lòng: “Con cũng đã mười tám, mẹ đồng ý với con, làm xong vụ này, chúng ta quay về Lăng Sơn, mua chút ruộng đất, tìm một gia đình tốt, hỏi vợ cho con. Từ đây chúng ta cắt đứt với giang hồ, không trở về con đường cũ nữa. Nhưng Tiểu Viện thì không được.” Kim Tam trầm mặc, cau mày, đứng bật dậy xách ấm nước đi thẳng vào trong boong thuyền. Tiểu Viện thấy hai mẹ con Kim bà bà đã nói chuyện xong, mới chậm rãi bước vào, nương vào ánh sáng trong phòng, lấy gương đồng tô lại lớp trang điểm. Hai mẹ con Kim gia không cho phép nàng nghe lén, nàng lập tức chủ động tránh hiềm nghi. Điểm lại môi son, Tiểu Viện bình thản nhìn mình trong gương, hai năm nay tiểu cô nương năm nào đã trổ mã trở thành một tuyệt sắc giai nhân đẹp kinh tâm động phách, mỹ lệ vô cùng. Điều này ngay cả chính bản thân nàng cũng thầm thừa nhận. Nàng vươn tay chậm rãi mơn trớn đóa Hoa Điền giữa mi tâm, lại dùng bút vẽ lại hàng mày. Vừa đặt bút xuống, đã thấy phía sau gương đồng, Kim Tam từ tốn bước tới, bàn tay thô ráp móc một đồ vật từ trong ống tay áo ra, sau đó đưa cho nàng một hộp gấm. Nàng không rõ là gì, có chút nghi hoặc nhìn gã. “Giấu cái này trong tóc, dùng để phòng thân. Đêm nay sợ con Dê kia không đơn phương độc mã, một mình lên thuyền.” Kim Tam liếc nhìn Kim bà bà đứng trên mũi thuyền hoàn toàn không để ý tới bên này, cật lực hạ thấp giọng dặn dò. Tiểu Viện mở hộp gấm, bên trong là một chiếc trâm bạc gắn cơ quan tinh xảo. Đằng sau trâm bạc còn có một tờ giấy hướng dẫn cách sử dụng. Thì ra bên trong câu trâm này có một cái lỗ nhỏ, nếu thổi hơi từ một đầu vào có thể bắn ra ngân châm, chỉ cần bị ngân châm đâm phải đối phương lập tức sẽ chìm vào mê man. Việc này Kim Tam giấu diếm Kim bà bà hành động, mấy ngày trước lúc rời thuyền xuống trấn, gã đã mua được từ chỗ một thợ thủ công giang hồ. Cố tình mang về cho Tiểu Viện phòng thân khi cần thiết. “Cảm ơn Tam ca.” Tiểu Viện Nhi mang mấy phần cảm kích, thật tâm nói, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Kim bà bà đứng ngoài mũi thuyền. Nàng suy đoán mua ám khí cho nàng là chủ ý của một mình Kim Tam. Nàng cầm kim bạc cẩn thận cài lên tóc, nhỏ giọng hỏi: “Bà bà không biết chuyện này đúng không?” Kim Tam cúi đầu, yên lặng đi ra khỏi phòng, nhảy lên tháo dây buộc thuyền nhỏ sau đuôi thuyền hoa ra, dùng sức nhảy xuống, chèo thuyền đến nơi hẹn đón Ngô công tử. Gã dùng sức nắm chặt mái chèo, khiến đốt ngón tay in lên thân mái chèo bằng gỗ, nhằm phát tiết hận ý trong lòng. Kim Tam cực kỳ phiền muộn, không bởi vì những lời mẫu thân vừa nói, mà còn bởi vì gã càng lúc càng chán ghét việc ép Tiểu Viện làm mồi câu, dẫn dụ “Dê béo” cắn mồi. Có đôi khi, chỉ cần thấy nam nhân khác liếc nàng nhiều hơn một chút gã đã cảm thấy bực tức, khó chịu không tài nào chịu nổi. Kim bà bà nhìn thuyền của nhi tử dần chìm vào bóng tối phía xa xa, khẽ thở dài, trong lòng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. Thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bến mép thuyền hoa. Ngô công tử đã tới. Như thể có dự cảm không lành, quả nhiên Ngô công tử không lên thuyền một mình mà còn mang theo một gã sai vặt, nhìn qua ốm yếu, còm nhom, tên là Bình An. Mặc dù nhìn gầy guộc nhưng Bình An lại là một tay cao thủ. Ngô công tử vào nam ra bắc buôn bán, người nhà nhiều năm trước bỏ ra một khoản tiền lớn mới Bình An về làm bảo tiêu, thường ngày giả thành kẻ sai vặt hầu hạ bên cạnh hắn. Vừa lên thuyền, nhìn tư thế, cử chỉ của Kim bà bà, y lập tức có phần cảnh giác. Nhìn cách di chuyển, phong thái, điệu bộ kia có thể đoán ra, bà già này cũng có chút công phu. Một bà chủ chứa lại biết võ công? Bình An càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, trong vô thức đặt tay lên nhuyễn kiếm (*) dắt bên hông. (*) Nhuyễn kiếm hiểu đơn giản là thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng. Ai mê kiếm hiệp Kim Dung chắc biết đến thanh Tử Vi nhuyễn kiếm của Độc Cô Cầu Bại. Người dùng kiếm này phải rất linh hoạt, chuyển động nhịp nhàng với kiếm để không tự làm tổn thương mình. Mời các bạn mượn đọc sách Vết Bớt Hoa Điền của tác giả Ngô Tàm Dĩ Lão.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày Tháng Trắc Trở - Thiên Như Ngọc
Hằng đêm trước khi đi ngủ, Thừa tướng Tạ Thù đều phải nhắc nhở bản thân mình ba điều: Một, phải cẩn thận Vũ Lăng vương. Hai, vẫn là cẩn thận khi đụng phải Vũ Lăng Vương. Ba, trước khi lâm triều phải bó ngực. *** Tại quận Vũ Lăng, hai năm liền mùa đông đều có đại tuyết cuồng thổi, lạnh lẽo ẩm thấp đến độ người ta khớp hàm run lập cập. Vài loại hoa cỏ đại thụ trân quý trong phủ đều chờ chăm nom, quản gia có chút sốt ruột, cầm sổ theo sau Tạ Thù vòng vèo khắp phủ. “Vương phi, ngài xem liệu có cần mời người làm giúp?” “Vương phi, ngài xem cần chi bao nhiêu ngân lượng thì được?” “Vương phi………………” ... Mời các bạn đón đọc Ngày Tháng Trắc Trở của tác giả Thiên Như Ngọc.
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.
Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.