Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Thể loại : ngôn tình cổ đại, cung đấu, nữ cường, HE. Nhân vật chính : Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao. "Thẩm Đình GIao, trả tiền đây!" "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!" Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! Spoil của sis Loyal  "Truyện này được viết chung series với Thủy Chữ Đại Thần nói về triều Đại Huỳnh. Đây là một câu chuyện nói về một nữ cường thông minh, báo thù cho mẹ, giành ngôi cho chồng. Nhưng cuối cùng mới biết ra mình đã bị lừa. Chồng mình thật không hề ngây thơ "tiểu bạch thỏ" như chàng vẫn tỏ ra. Ai là fans của Nhất Độ Quân Hoa thì cũng biết cách viết văn của her rồi mình không cần nói nữa nhé. Hài hài, tưng tửng và lúc đang vui sẽ tát mình một cú, tát đau rồi lại đem kẹo dụ mình. Nói chung tác phẩm này nam chính rất dễ thương thuộc loại siêu sạch, không khốn như mấy anh khác nên ngược cũng có vẻ ít đi.  *** KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Thể loại: cổ đại, ngôn tình, cung đấu, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Thương Hoài Hoài - fb/hoinhieuchu ----- Ngắn gọn: tiên hoàng lập quốc chưa bao lâu, quốc khố trống rỗng, tiền trong tiền ngoài đều dựa vào Quốc thương Ân gia. Ân Đại đương gia Trục Ly thông minh hơn người, vô cùng lợi hại, ai nấy đều biết nàng thích Thẩm Đình Giao - một nhàn vương vô dụng, yếu ớt, xinh đẹp như tiên. Hoàng đế chỉ hôn Trục Ly cho Phúc Lộc vương Đình Giao. Trục Ly là con gái của Khúc Thiên tướng quân, với hắn có thù giết mẹ sâu như biển, Trục Ly rốt cục tính toán gì? Vị trí Phúc Lộc vương phi có vai trò gì trong kế hoạch của nàng? Nữ chính lợi hại, kiếm được tiền, báo được thù, giúp được chồng. Nam chính giả ngốc, giả tiểu mĩ thụ được bao nuôi. Dài dòng: Trục Ly thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trái ôm tiểu quan, phải ôm kĩ nữ. Trục Ly cợt nhả, hành vi vô sỉ, lưu manh. Trục Ly nay lừa mai gạt, vì đạt được mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn, giết anh giết cha, một tay Đại đương gia thay đổi thời đại, Trục Ly phò trợ ai, người đó sẽ là vua. ---Trích--- Ân Trục Ly: Mặc dù ta mang theo sáo nhưng không thổi sáo, ngươi biết vì sao không? Đàn Việt: Vì sao? Ân Trục Ly: Bởi vì thổi sáo làm cho Bản đại đương gia nghĩ tới chuyện thổi tiêu. --- (ai không hiểu xin mời xem hình ảnh thổi sáo và thổi tiêu) Thế nhưng mấy ai biết được, có một Ân Trục Ly dịu dàng, ngoan ngoãn, Trục Ly như thế, chỉ xuất hiện trước mặt sư phụ của nàng - Đường Ẩn. Mẹ ruột mất sớm, nàng nhận Ân Mộng Diên là mẹ, được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, Mộng Diên hận cha nàng, trút nỗi hận đó lên người Trục Ly, mỗi lần phạm lỗi, gia pháp 100 roi không hơn không kém, phạt quỳ từ tường 1 đêm chẳng hề thương xót. Đến năm 8 tuổi, thúc thúc muốn cưỡng bức nàng, Trục Ly đâm chết thúc thúc, máu thịt be bét, trở thành cơn ác mộng triền miên của một bé gái, thế mà mẹ lại đánh nàng chết đi sống lại, mắng nàng độc ác giống cha, Trục Ly xót xa mà hỏi, rốt cục các người là người thân của ta hay kẻ thù của ta. Với một đứa trẻ cô đơn như thế, Đường Ẩn trở thành ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời Trục Ly. Chỉ cần là lời sư phụ nói, Trục Ly tuyệt đối không cãi lại. Ân Đại đương gia thường ngày tuỳ tiện lại từng len lén cầm tay Đường Ẩn, hôn từng chút từng chút lên bàn tay ấy, kính cẩn, nâng niu như vật báu trên đời. "Cảnh đẹp của thành Lạc Dương này vậy mà vẫn thua một cái nhăn mày, cười mỉm của sư phụ ta." Đường Ẩn dạy nàng cầm kỳ thi hoạ, dạy nàng đạo đức làm người, đưa nàng thoát khỏi ác mộng. Một Đường Ẩn dịu dàng, khí chất thanh thanh trong rừng Khê Thuỷ, luôn là nơi Trục Ly hướng về. Dù nàng mưu mô ra sao, giả dối thế nào, chỉ cần tìm về Đường Ẩn, sẽ luôn là đứa trẻ nghịch ngợm được yêu chiều. ---trích--- Đường Ẩn buông tay nàng ra, vẻ mặt thành khẩn “Sau này nếu có người hỏi lai lịch sư phụ của Ân Đại đương gia, xin Đại Đương gia đừng bao giờ nhắc tới Đường Mỗ. Mặc dù núi cao nước xa, nhưng trong giang hồ sẽ có ngày gặp, Đường mỗ xấu hổ không chịu nổi, xin nhờ xin nhờ.” Ân Trục Ly vui vẻ ra mặt “Về sau lúc bản Đại đương gia gặp người khác, câu đầu tiên sẽ nói “Khụ, gia sư chính là Đường Ẩn tiên sinh…”” ------ Một Đường Ẩn như thế, cuối cùng vẫn bỏ Trục Ly mà đi. Ngày đó, Đường Ẩn nằm im lìm trên mặt đất, dưới thân đầy máu, Khúc tướng quân cắt đầu chàng chúc đoàn quân mã đáo thành công. Sau cùng, 20 năm gắn bó cũng không giữ được chàng, thứ Đường Ẩn để lại cho Trục Ly chỉ là vệt máu trên đôi giày. Trục Ly không khóc, chỉ cười. Trục Ly không vì một người đã chết mà vứt bỏ điều gì, thù phải báo vẫn báo, việc cần làm vẫn làm. "Thù lớn đã báo, cửa nát nhà tan… Tiên sinh, Trục Ly vui gì đây?" Đời này của Trục Ly, yếu đuối nhất có lẽ là khi mò mẫm trong nghĩa trang, sờ từng bia mộ tìm tên Đường Ẩn. "Sư phụ. Sư phụ ở đâu?" Tìm mãi chẳng ra, đành ngồi bừa đâu đó, băng tan ướt váy, thế mà người không lạnh, uống từng ngụm rượu. “Trẫm sẽ sai người đào hắn lên, cho ngươi nhìn bộ dạng của hắn. Ngươi có tưởng tượng được giờ Đường Ẩn ra sao không? Thi thể chia lìa, cốt nhục hư thối, nước từ xác chết rỉ ra, giòi bọ lúc nhúc…” "Thì sao hả bệ hạ? Dù người đó hóa thành phù sa cát bụi, ta vẫn yêu chàng như thế" Sau này, có lẽ Trục Ly đã vì Đình Giao mà rung động, nhưng với nàng, sự dịu dàng của Đường Ẩn đã khắc cốt ghi tâm, không bao giờ quên được, bởi vì "trên trời dưới đất này chỉ có một Đường Ẩn, duy nhất một người.” Một điều nữa mình thích ở Trục Ly là sự tỉnh táo, lí trí. Ngoài Đường Ẩn, nàng không hoàn toàn tin một ai, tính kế tất cả, chu toàn tất cả. Việc cần làm thì vô tình mà làm, người cần giết cũng lạnh lùng mà giết. Nhưng giúp được ai cũng giúp hết mình, cho cai ngục trung hậu một chức quan nho nhỏ, giúp mẹ con nhà bán thịt ăn sung mặc sướng, cho cậu bé Triêu Hỉ lương thiện một tương lai an nhàn... Đặc biệt ở chỗ Trục Ly mà đã chán ghét thì dù nam chính có đè lên nàng cũng ghê tởm muốn ói, để Trục Ly tự đè thì không sao. Để động phòng được với Đình Giao Trục Ly phải uống tận 2 viên xuân dược mới không nửa đường đứt gánh "Giá mà có thể thì nô tỳ cũng không muốn làm kẻ khô rang thiếu nước thế này, Cửu gia được thế mà.” Truyện không mấy ngược, nhưng đủ làm ta xót xa. Tình người ấm lạnh, thắng làm vua thua làm giặc , chẳng ai là tiểu nhân, cũng không ai là quân tử (có lẽ Đường Ẩn là nhân vật duy nhất một mực cố chấp, không làm việc trái lương tâm). Như Khúc Thiên, một dũng tướng sa trường, công thần lập quốc, thế nhưng ích kỉ, có lỗi với vợ con, cũng có lỗi với tiên đế. "Nhìn kỹ ngài cả đời này: làm tướng bất trung, làm người bất tín, làm chồng giết vợ, làm cha vứt bỏ con. Ngài bất trung bất tín đến mức này, bất nhân bất nghĩa đến dường này, sao có thể là cha ta?” Nam chính chìm hơn nhiều so với nữ chính, điểm nổi bật duy nhất là si tình. Truyện này mình về team nữ chính, gần cuối truyện, nam chính muốn mãi giữ nữ chính trong hậu cung, điều này rất ích kỉ, nhưng Trục Ly là ai, muốn ở thì ở, muốn đi không ai giữ được. Mình dừng ở chương 70/77, bởi đến đấy với mình đã rất đẹp rồi, Trục Ly tự do phóng khoáng, cao chạy xa bay, 7 chương sau có lẽ hai người sẽ về bên nhau, ai mong Trục Ly - Đình Giao thành đôi có thể đọc tiếp. ---Trục Ly vô sỉ--- "Ai dám đụng tới nam nhân của ta, ta sẽ ngủ với nam nhân của người đó để báo thù!!” ---Trục Ly đen tối--- Hậu cung của đế vương… phải có ba nghìn son phấn. Nhưng trong thâm cung này, chỉ có một nam nhân, lại cần phải chia cho nhiều người như vậy. Vật kia vốn cũng không lớn, nếu như thật sự thái thành lát mỏng, một người có thể được mấy miếng chứ? ---Đình Giao si tình--- "Chẳng qua ngươi khinh ta yêu ngươi, hơn mười năm, ngươi trăm phương ngàn kế thận trọng, chẳng qua là để ta yêu ngươi!” *** #Review KIM CHỦ, BỊ LỪA RỒI!  Tác giả : Nhất Độ Quân Hoa Thể loại : Cổ đại, hài, nữ cường, nam giả ngốc, gia đấu, HE Độ dài : 76 chương Tình trạng : Hoàn -------------- Ở cái triều Đại Huỳnh này, từ tên ăn xin cho tới kẻ ăn trộm, từ trẻ nhỏ cho tới người già, từ bất nam bất nữ cho tới hoạn quan thái giám,... không ai không biết  Ân gia là gia tộc thương nhân giàu có nhất thành Trường An, à không, phải là giàu nhất đất nước mới đúng. Mà người “cầm đầu”  Ân gia chính là đại đương gia đương nhiệm Ân Trục Ly. Bí quyết kiếm tiền của nàng là gì? Thứ nhất, lừa tiền; thứ hai, lừa tình; thứ ba, lừa cả tình lẫn tiền, trong đó nạn nhân thê thảm nhất bị lừa bằng cả ba phương pháp trên, không ai khác ngoài đương kim Cửu Vương gia - Thẩm Đình Giao. Trên thế giới này có hai loại phụ nữ: loại trước mềm yếu không ra gió, sử dụng đàn ông làm việc; loại sau kiên cường độc lập, chuyện gì cũng tự lo, không phải nói cũng biết Ân Trục Ly dĩ nhiên là loại số hai. Nàng là một nữ cường chuẩn của chuẩn, có tiền có gia thế, có võ công, có trí tuệ và hơn hết là có cả bản chất phúc hắc ăn sâu tận trong xương.  … Ân Trục Ly ngửa đầu nhìn cây liễu trụi lủi bên bờ “Ngài đối với rượu, dế, đồ cổ, nữ nhân, đều rất hiểu biết nha.”  Thẩm Đình Giao giận “Bổn vương cũng rất hiểu biết âm luật và thưởng thức ca múa nha.”  Ân Trục Ly nghi ngờ “Vậy ngài múa một chút xem xem.”  Thẩm Đình Giao hừ lạnh, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Cửu Gia, ngài sắp nhảy hồ rồi, không còn cơ hội múa đâu.” Thẩm Đình Giao cuối cùng nổi giận “Đủ rồi nha, nàng có thể nói một câu không nhắc tới chuyện nhảy hồ không hả?! Bổn vương nói muốn nhảy hồ hồi nào?! Có người an ủi người khác vậy sao?”  Vẻ mặt Ân Trục Ly càng kinh ngạc “Ai nói là ta tới an ủi?! Rõ ràng là tại hạ tới để xem Cửu Gia nhảy hồ nha! Vương Gia nhảy hồ, cảnh tượng hiếm thấy, nếu không phải vậy thì ta bỏ hết công chuyện chạy tới đây làm gì?” vẻ mặt của nàng lại trở nên kinh hoảng “Vương gia, ngài không thể không nhảy, ta còn đang định xem xong sẽ viết thành truyện để bán!” Sắc mặt của Thẩm Đình Giao càng lúc càng đen, khuôn mặt tuấn tú hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ rồi đen, hắn bất thình lình đứng lên, đá Ân Trục Ly một cái “Ân Trục Ly, nàng đi chết đi!”  Ân Trục Ly đương nhiên không sợ hắn, cười ha ha nghiêng người né, không ngờ nàng đang ngồi bên hồ, né như vậy làm Cửu vương gia một cước đạp vào không khí, cạch một tiếng, cắm đầu xuống hồ! ---- Trái ngược với nữ cường nhân Ân Trục Ly, Cửu vương gia Thẩm Đình Giao có dáng vẻ của một nam sủng từ đầu đến chân: thân người ẻo lả, gương mặt yêu nghiệt lúc nào cũng bị so sánh với tiểu quan (kỹ nam), điểm chung duy nhất giữa hai người họ là thú tính lưu manh. Khi bị chỉ hôn với Ân Trục Ly, Thẩm Đình Giao chỉ có ý định duy nhất là lợi dụng nàng để lên ngôi hoàng đế. Thế nhưng chỉ khi nàng phát hiện sự thật và bỏ đi, hắn mới nhận ra, hắn có thể giả ngốc chịu sự khinh thường vài chục năm cũng không thể nào để nàng rời xa hắn dù chỉ một ngày. Thẩm Đình Giao từ một vương gia ngày ngày chỉ biết chơi bời trác táng trở thành một vị đế vương sủng ái vợ nhất trong lịch sử hoàng triều: ngân khố ít ỏi, Ân Trục Ly xa hoa dâm dật muốn may quần áo mới, hắn cắn răng mặc lại áo bào cũ; nàng ăn sơn hào hải vị hàng ngày, hắn đành ăn cơm canh đạm bạc một chút,.. Tình hình đó có thể miêu tả như sau : “Nếu hoàng hậu muốn chọc thủng trời, Gia Dụ đế sẽ nghĩ cách làm thang leo lên.” Ân Trục Ly là một người yêu ghét rõ ràng “Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên quan đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.”  Trước kia nàng chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng, nhưng nhờ có tấm lòng chân thành và hơn hết là những tháng ngày ăn tiêu dè sẻn, Thẩm Đình Giao cuối cùng đã giành được trái tim của Ân đại đương gia. … Nàng bình tĩnh, nền nã, ánh mắt dịu dàng: “Từ đầu đến cuối, ngươi luôn là yếu tố ngoài ý muốn của ta. Ta không hề nghĩ ta sẽ ở lại cái triều đình hỗn loạn này, cho nên…” - Nàng từ từ nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn - “Ta không diễn trò. Ngươi là kỳ tích của ta.” ---- Đến với Nhất Độ Quân Hoa, bạn phải hiểu một điều “nơi đâu có tình yêu, nơi đó có ngược văn”, nhưng hãy đọc bộ truyện này để thay đổi thành kiến má 1 Độ chỉ viết SE và truyện buồn nha :v Dù truyện vẫn có những chi tiết buồn muốn rơi nước mắt nhưng đa phần vẫn rất lầy lội, lầy từ nam nữ chính lầy thẳng tới dàn nhân vật phụ :v Tình tiết truyện gắn kết chặt chẽ, giọng văn hài hước nhưng vẫn có những chi tiết cảm động làm ta thổn thức không thôi. Nếu bạn là fan ruột của 1 Độ hay những câu chuyện “cười ra nước mắt” thì còn chần chờ gì mà không nhảy hố ngay đi! "Thẩm Đình Giao, trả tiền đây!"  "Ta và nàng chỉ nói đến tình thôi!"  Nợ tiền thì trả tiền, nợ thịt thì trả tình. Kim chủ bị lừa rồi! -------------- Review by Tuệ Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Kim Chủ, Bị Lừa Rồi! của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt
CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.
Đào Yêu Ký - Tát Không Không
Đào Yêu không có họ, bởi vì nàng không có cha. Người thân duy nhất trên đời này của nàng là người mẹ bị điên cũng sớm qua đời. Tâm nguyện duy nhất của bà trước khi nhắm mắt xuôi tay là trao lại chiếc túi hương cho người cha chưa từng biết mặt của Đào Yêu. Vì thế, nàng bước chân vào giang hồ, bắt đầu chuyến hành trình tìm cha của mình. Điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình của nàng là trấn nhỏ Sài gia. Tại đây, Đào Yêu được quen với quả phụ Ngũ nương hào sảng, khí khái; trung khuyển Trần bộ đầu cùng chàng công tử Mộ Dung Dật Phong ngây thơ lại thích làm màu. Bọn họ bị cuốn vào một vụ án kỳ quái, cùng nhau lần theo dấu vết để vạch trần sự thật. Đào yêu rời trấn Sài gia trong sự tiếc nuối của Ngũ nương cùng Trần Đại Chí, cùng cái đuôi nhỏ Dật Phong. Hắn cùng nàng bước tiếp trên con đường tìm cha, gặp gỡ với vợ chồng Hách Hầu gia nổi tiếng. Đáng tiếc, cuộc chia tay của họ lại kết thúc bằng cái chết bi thảm của vợ chồng Hách Liên. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này bất ngờ xuất hiện anh chàng thích khách Cửu Tiêu, luôn ra tay cứu giúp Đào Yêu. Kể từ đó, Cửu Tiêu bị biến thành hộ vệ kiêm bảo tiêu cho Đào Yêu cùng Mộ Dung. Cuộc hành trình của Đào Yêu vẫn tiếp tục, sự xuất hiện của Hàn Ly bí ẩn, những manh mối về vụ thảm sát Ân gia, cùng thân thế cha nàng dần dần được hé mở. Từ giang hồ hỗn loạn đến bí mật cung đình, cuộc hành trình của Đào yêu rồi sẽ đi đến đâu, mời bạn đọc “Đào yêu ký” để tìm ra câu trả lời. *** Đào yêu ký giống như một cuốn tự truyện về cuộc hành trình truy tìm tung tích người cha bí ẩn của Đào yêu. Toàn bộ câu chuyện là những tình huống hài, bựa với hàng loạt phát ngôn gây sốc của dàn nhân vật cả chính lẫn phụ. Đào Yêu - nữ chính của truyện, là một cô nàng ít nói nhưng một khi nói sẽ khiến cho tất cả mọi người câm nín. Nàng trải qua tuổi thơ với cuộc sống gần như tách biệt với bên ngoài. Cả thế giới của nàng chỉ có người mẹ điên cùng bà vú bị câm. Vậy nên, nàng không biết cách giao tiếp với người khác. Nàng nghĩ gì nói đấy, nên những hành động của nàng thường khá bất thường. Nhưng Đào yêu là một cô nàng rất kiên định, đã nói là sẽ làm mà đã làm là sẽ làm đến cùng.  Mộ Dung Dật Phong xuất hiện đầy hào nhoáng nhưng lại kết cục lại vô cùng “bi thảm”. Hắn là con nhà thế gia điển hình, một công tử từ trong trứng nước. Xông pha giang hồ mà có một dàn hộ vệ cùng “bảo mẫu” đi theo. Võ công của Mộ Dung Dật Phong chỉ thuộc dạng mèo cào, đầu óc thì luôn tưởng bở lại lạc quan thái quá. Mộ Dung có chút ngốc nhưng thật thà và kiên định. Hắn thích Đào yêu, thế nên hắn quyết bám theo nàng. Dù hắn sợ chết, dù hắn yếu đuối nhưng lúc cần thiết hắn vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng. Một kẻ ngốc cùng một nàng khờ đã được định trước là trời sinh một cặp. Cửu Tiêu - xuất hiện âm thầm nhưng lại không thể biến mất trong im lặng, vì bị túm được. Hắn từ người bảo vệ trong bóng tối, bị hai kẻ ngốc buộc trở thành hộ vệ ngoài sáng. Cửu Tiêu bảo vệ Đào yêu theo chỉ thị của cha nàng, nhưng cùng nàng và Mộ Dung trải qua nhiều sóng gió, hắn chợt nhận ra, từ bao giờ mình đã coi hai kẻ kia là tri kỷ. Thế nên, đến cuối cùng, sự bảo vệ của hắn đã chẳng phải vì trách nhiệm mà xuất phát từ chân tình. Hàn Ly - nhân vật nửa chính nửa tà nhưng càng về cuối truyện càng biến chất, đến cuối cùng “dậy thì” thành một gã phản diện. Hàn Ly có một thân thế khá phức tạp. Hắn lạnh lùng, mưu mô, tiếp xúc với Đào yêu cũng vì mục đích. Nhưng trong lúc vô tình hắn lại thích nàng. Khi một kẻ cô độc tìm được nguồn ấm, hắn sẽ lựa chọn dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy. Hàn Ly thuộc tuýp người có chút tiêu cực cùng ích kỷ nhưng xét cho cùng tất cả cũng chỉ vì hắn muốn được sống mà thôi. Đào yêu ký không phải cuốn truyện phức tạp với các tình huống đa chiều khiến bạn phải suy nghĩ. Đây đơn giản chỉ là một câu chuyện để giải trí, có mỹ nam, có kích tình, có tình tiết hài, cùng dàn nhân vật vừa lầy lại vừa nhây. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện chỉ đơn thuần để giải trí mà không cần tốn tế bào để suy nghĩ thì chúc mừng bạn đã đến đúng hố rồi, chỉ cần nhảy xuống và tận hưởng thôi! Review by Mỹ Dung Hoa Bìa: Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Đào Yêu Ký của tác giả Tát Không Không.
Diên Hi Công Lược Truyện - Chu Mạt
Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu chuyện kể về thiếu nữ Ngụy Anh Lạc vào cung với mục đích ban đầu làm cung nữ để điều tra chân tướng về cái chết của người chị gái. Bằng sự dũng cảm, trí thông minh linh hoạt, ý chí rộng lớn bao la, cô đã hóa giải những khó khăn trùng điệp chốn cung đình, cuối cùng trở thành Hoàng Quý phi giúp đỡ hoàng đế Càn Long đạt được thời thái bình thịnh trị. P.s: Là fan bộ phim Diên Hy Công Lược, mục đích mình edit cuốn này để hiểu rõ tình tiết cũng như tâm lý của các nhân vật hơn. Vì đây là lần đầu mình edit nên chắc chắn còn nhiều sai sót, mong các hạ lượng thứ xin đừng nói lời cay đắng=)))   Dịch giả: KhanhLinhPham *** Nàng có một bí mật. Bí mật này khiến nàng càng lúc càng trở nên kỳ quái, khiến người khác càng lúc càng tránh xa... "Thật đáng thương." Một giọng nói ôn nhu ở sau lưng nàng vang lên, "Người người đều nói Chiêu Hoa công chúa điêu ngoa bá đạo, lãnh huyết vô tình, hóa ra nàng không phải sẽ không khóc, mà là người thích trốn đi khóc một mình." Chiêu Hoa đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ngươi là ai?" Thân là trưởng nữ của Ngụy Anh Lạc, Chiêu Hoa công chúa kế thừa vẻ đẹp từ mẫu thân, nhưng khí chất trên người lại càng giống phụ thân của nàng —— trên cao nhìn xuống, vênh váo hung hăng, dường như nàng trời sinh chính là chủ nhân của thế giới này, tất cả mọi người phải quỳ rạp xuống dưới chân nàng. Nếu nàng là một a ca, tính tình như vậy cũng không phải không được, nhưng nàng là một công chúa, một nữ nhân có dáng vẻ thế này không khỏi quá mức vênh váo hung hăng. "Nếu ta là Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, ta cũng sẽ không chọn một nữ nhân như khổng tước kiêu ngạo làm thê tử." Đối phương nở nụ cười, đó là một người mặc trang phục thị vệ, dung mạo thiếu niên tuấn dật, nụ cười có chút bất cần đời. Hắn vuốt ve ngực, đối với Chiêu Hoa hành lễ, "Ta là Phúc Khang An, ta tới giúp công chúa đây." "Giúp ta?" Chiêu Hoa nhíu mày, "Ngươi có thể giúp được gì cho ta?" "Giúp công chúa giành được trái tim của Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế." Phúc Khang An cười tủm tỉm nói. "... Tại sao ngươi phải giúp ta?" Ánh mắt Chiêu Hoa nhìn hắn càng thêm hoài nghi. Nàng ở trong cung, từ trước đến nay đều không được hoan nghênh.   Mời các bạn đón đọc Diên Hi Công Lược Truyện của tác giả Chu Mạt.
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến? Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta. Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó? Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta! Giới thiệu 2: Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Nắm tay trọn kiếp Bên nhau đến già *** Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn. Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến. (Thương Nguyệt) Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống. Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời! Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết ? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao? Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao? Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai. Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường? (Vô danh) Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi! Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.  Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế. Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng. (Kỷ niên lưu quang) Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh Như Sương của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.