Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bức Tranh Quái Dị

Một họa sĩ nghèo vô tình vẽ ra một bức tranh giết người... Và... *** Émile Erckmann là một nhà văn người Pháp, có mối liên hệ mật thiết với vùng Alsace-Lorraine. Hầu như tất cả các tác phẩm của ông được viết chung với Alexandre Chatrian dưới tên Erckmann-Chatrian.  *** Trước nhà thờ Saint Sébalt, nơi góc đường Des Trabans là một quán nhỏ, vừa hẹp vừa cao, cửa kính bụi bậm, trên nóc có dựng bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh bằng thạch cao. Đó là nơi tôi trải qua những ngày buồn thảm nhất đời. Tôi đến thành phố Nureemberg đê học hội họa từ các họa sư tên tuổi ở Đức, nhưng vì thiếu tiền nên đành phải vẽ ảnh, những ảnh xoàng xĩnh như các mụ to béo lắm lời, con mèo ngồi trên đầu gối, những ông xã trưởng đội mũ ba góc,những ông nhà giàu, đầu chụp tóc giả... Hết vẽ ảnh, tôi vẽ những bản phác họa (Croquis) và sau cùng vẽ hình bóng (Silhouettes). Với tôi, không có gì thê thảm cho bằng luôn luôn bị viên quản lý khách sạn hạch sách. Sáng nào ông ta cũng mím môi giọng ồn ào, vẻ xấc láo nạt nộ: "Chừng nào ông mới chịu trả tiền cho tôi? Ông có biết tiền phòng của ông lên tới bao nhiêu rồi không? Hai trăm đồng "florin" và mười đồng "kreutzer". Không có bao nhiêu phải không?". Những ai chưa nghe giọng xấc láo của tên quản lý khách sạn này không thê hiêu được nỗi khổ của tôi trong lúc bấy giờ. Tình yêu nghệ thuật, óc tưởng tượng, sự hăng hái đi tìm cái đẹp của tôi hoàn toàn khô héo. Tôi trở nên vụng về, nhút nhát. Bao nhiêu nghị lực đều biến cũng như lòng tự trọng... Và thấy ông xã trưởng từ xa là tôi đã cúi đầu chào cẩn thận. Một đêm, không một xu dính túi, quá lo ngại, sợ bị viên quản lý dê sợ kia cho vào tù, tôi nhất định tự tử bằng cách cắt họng. Với ý nghĩ đó, tôi ngồi trên chiếc giường tồi tàn ngó ra cửa sổ, triền miên nghĩ ngợi đến trăm ngàn ý nghĩ về triết lý. Tôi tự hỏi: "Con người là gì? Một con thú ăn tạp! Hai hàm răng có các loại răng chó, răng cửa, răng hàm chứng minh điều đó. Răng chó đê ăn thịt, răng cửa đê ăn trái cây và răng hàm đê nghiền. Nhưng khi không còn gì đê nghiền thì con người là một thứ vô nghĩa trong vũ trụ, một điều thừa, một bánh xe thứ năm...". Đó là những cảm nghĩ của tôi. Tôi không dám mở con dao cạo ra, sợ rằng tôi bỗng nhiên trở nên can đảm mà tự tử. Sau những lý luận như thế, tôi thổi ngọn đèn sáp, hoãn lại mọi việc vào ngày mai. Tên quản lý khách sạn đã làm cho tôi trở nên ngu ngốc hoàn toàn. Tôi không thấy gì khác hơn là những hình bóng và điều mong muốn duy nhất của tôi là có tiền đê ném vào mặt hắn mỗi khi hắn ta đến quấy rầy tôi. Nhưng đêm đó, có một cuộc cách mạng kỳ lạ trong đầu óc tôi. Tôi thức dậy vào lúc một giờ khuya, vẽ nhanh lên giấy một bức phác họa theo loại Hòa Lan, tức là loại kỳ quái, không có một chút liên hệ gì tới các quan niệm về hội họa thông thường của tôi. Các bạn hình dung, bức phác họa là một khoảng sáng tối âm u, nằm giữa những bức tường cao, loang lở. Những bức tường dầy đó có những móc sắt nhọn hoắt đóng ở trên cao vào khoảng hai ba thước. Người ta đoán ngay từ đầu khung cảnh đó là một lò sát sinh. Bên trại có một hàng rào mắt cáo. Bạn thấy một con bò mổ banh ra, treo lên trần bằng những cái móc to tướng. Những vũng máu chảy trên nền gạch và dồn xuống một đường mương đầy rác đến dị kỳ. Ánh sáng chiếu từ trên, giữa các ống khói. Bóng các mái nhà kế cận chồng chất lên nhau. Bên trong là một trại... Dưới trại là một đống củi. Trên đống củi có một cái thang, vài bó rơm, một đống dây, một chuồng gà và một chuồng thỏ phế thải. Làm sao các chi tiết ô hợp đó lại chạy vào trí tưởng tượng của tôi? Tôi cũng không biết, không thấy một cảnh nào như vậy đê nhớ lại rồi vẽ ra. Ấy vậy mà mỗi một nét bút chỉ là một nét vẽ chững chạc được nghiên cứu cẩn thận. Không thiếu một cái gì hết! Nhưng bên mặt, còn một góc bỏ trắng. Tôi không biết vẽ gì lên đó. Kìa, có một vật gì thấp thoáng cử động. Bỗng nhiên tôi thấy một bàn chân, một bàn chân lật ngược, tách khỏi mặt đất. Mặc dầu vị trí đó không thê có được tôi vẫn theo sáng kiến đó, không hề hiêu rõ mình sẽ vẽ gì đây. Bàn chân đó dính vào ống quyên... và trên ống quyên có một chéo áo... Liền sau đó, một mụ già, xanh xao, tiều tụy, tóc rối bời té sấp trên bờ giếng trong khi chống cự với một nắm tay đang siết cổ mụ... Thì ra tôi vẽ một bức tranh giết người. Ngọn bút rơi khỏi bàn tay tôi. Mụ già trong tư thế chống cự tận lực, nằm vắt lên thành giếng, mặt nhăn nhó vì kinh hãi, hay tay bám chặt lấy cánh tay của kẻ sát nhân, mụ ta làm tôi hoảng sợ... Tôi không dám nhìn mụ. Nhưng về phần tên sát nhân thì tôi không thấy, trừ cánh tay. Tôi không thê kết thúc được bức tranh. Tôi tự nhủ: "Mệt rồi. Chỉ còn có nét mặt của tên sát nhân nữa mà thôi. Ngày mai mình sẽ vẽ nốt. Dê mà!". Tôi nằm xuống giường, hãy còn kinh sợ trước những gì vừa thấy qua nét vẽ của chính mình. Năm phút sau, tôi ngủ như chết. Sáng hôm sau, tôi thức dậy khi trời hãy còn mờ tối. Vừa mặc quần áo xong và sắp sửa tiếp tục bức tranh bỏ dở thì có hai tiếng gõ cửa. Tôi lên tiếng: - Cứ vào! Cánh cửa mở. Một người đã già, cao, ốm, mặc toàn màu đen bước vào thềm. Hai mắt ông gần nhau quá, mũi ông quặp xuống như mũi két, trán ông rộng, xương xẩu. Gương mặt ông có vẻ nghiêm khắc, ông chào tôi, hỏi thật nghiêm: - Ông là họa sĩ Christian Vénius? - Chính tôi thưa ông. Ông ta gật đầu một lần nữa, tự giới thiệu: - Tôi là Nam tước Frederic Van Spreckdal! Sự xuất hiện của ông Van Spreckdal, chánh án tòa đại hình trước căn gác tối tăm của một họa sĩ vô danh khiến tôi thấy mất bình tĩnh. Tôi nhìn bàn ghế tồi tàn, sàn gác bụi bậm, xấu hổ trước cảnh nghèo của mình. Nhưng ông Van Spreckdal không chú ý đến những chi tiết đó. Ông ngồi trước bàn nhỏ của tôi nói: - Họa sĩ, tôi đến đây... Nhưng, cùng lúc đó, hai mắt ông dừng lại trên bức họa chưa hoàn thành... ông không nói hết câu. Tôi ngồi trên chiếc giường tồi tàn và sự chiếu cố bất ngờ của nhân vật này dành cho một trong các tác phẩm của tôi khiến tim tôi đập mạnh vì mối lo sợ khó nói. Độ một phút, Van Spreckdal ngước đầu lên nhìn tôi thật chăm chú. - Ông là tác giả bức họa kia? - Dạ phải. - Giá bức họa đó bao nhiêu? - Tôi không bán các bức phác họa. Đó chỉ là một dự án. Ông khách kêu lên một tiếng "A!" khi đỡ tờ giấy lên với mấy đầu ngón tay bằng vàng, ông lấy một kính phóng đại trong áo "gi lê" ra, bắt đầu nghiên cứu bức họa một cách trầm lặng. Ánh nắng mặt trời chiếu xiên xiên qua gác. Van Spreckdal không nói một lời nào, sống mũi ông quằm xuống, đôi mày ông cau lại. Không khí hoàn toàn im lặng, tôi nghe rõ tiếng vo ve của một con muỗi mắc trong lưới nhện. Sau cùng, không nhìn tôi, ông hỏi: - Khuôn khổ bức tranh này như thế nào? - Bề ngang ba bộ, bề dài bốn bộ. - Giá tiền? - Năm mươi đồng "ducat". Van Spreckdal đặt bức ảnh xuống, lấy trong túi chiếc ví dày màu xanh lá cây, giống như một quả lê. Ông trút các đồng tiền vàng ra: - Đây, năm mươi "ducát". Nam tước đứng lên chào tôi. Tôi nghe tiếng chiếc gậy cán ngà của ông nện trên các bậc thang gác. Khi ông ta xuống đến tầng dưới tôi mới hoàn hồn và sực nhớ chưa cảm ơn ông ta. Tôi chạy nhanh xuống năm tầng lầu. Nhưng ra tới đường, nhìn hai bên, con đường vắng tanh. Tôi hổn hên" "Lạ quá!", rồi hổn hên leo trở lên gác. Sự xuất hiện đột ngột của Van Spreckdai khiến tôi ngây ngất bàng hoàng. Ngắm chồng "ducat" ngời sáng dưới ánh nắng, tôi ngẫm nghĩ: "Hôm nay, mình tính cắt cổ tự tử vì mấy đồng "florin" không đáng, bây giờ thì cả một sản nghiệp từ trên trời rơi xuống. Mình không mở con dao cạo ra là phải! Và từ đây về sau, nếu có ý nghĩ tự tử nữa thì mình nên hoãn lại ngày hôm sau. Sau những cảm nghĩ đó tôi ngồi lại đê tiếp tục vẽ nốt bức tranh. Chỉ cần bốn nét bút là xong. Nhưng tôi thất vọng não nề. Bốn nét bút đó tôi không vẽ được. Tôi mất tong cảm hứng. Nhân vật bí hiêm kia, tôi không thê nào hình dung ra mặt mũi. Tôi cố suy nghĩ, cố phác họa, nhưng không vẽ ra hồn. Tôi đổ mồ hôi có giọt. Đúng lúc đó, tên quản lý bước vào phòng tôi, không gõ cửa theo thói quen. Hắn nhìn chồng tiền vàng, kêu lên: - A ha! Tôi bắt được quả tang ông có nhiều tiền vàng như thế này, thế mà ông bảo là không có tiền! Và mấy ngón tay nhọn hoắt của hắn quờ quạng về phía đống tiền vàng trên bàn. Tôi ngẩn ngơ vài giây. Rồi chợt nhớ tên quản lý luôn hoạnh họe bấy lâu nay, tôi nhảy xổ tới thộp cổ hắn tống ra khỏi phòng, rồi sập cửa, làm hắn dập cả mũi. Tất cả những việc đó xảy ra thật nhanh. Tôi nghe viên quản lý kêu ầm lên ở bên ngoài: - Trả tiền đây! Đồ ăn cắp! Những người mướn phòng xung quanh đổ ra ngoài. Tiếng họ lao xao: - Có việc gì vậy? Tôi mở cửa thật bất ngờ, đạp mạnh vào mông tên quản lý khiến hắn lăn ùng ục xuống lầu, có đến vài mươi bậc thang. Tôi hét lên: - Việc gì hả? Tôi tống cổ thằng chó đó xuống lầu. Chỉ có vậy thôi! Xong, tôi khóa cửa lại trong tiếng cười của các bạn phòng bên. Tôi rất hài lòng về chuyện vừa làm, xoa tay thích thú. Chuyện xảy ra khiến tôi hứng chí. Tôi ngồi xuống toan tiếp tục vẽ thì có tiếng động kỳ lạ. Đó là tiếng báng súng đặt xuống vỉa hè. Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy ba cảnh sát, súng dựng dưới chân, đứng canh trước cửa nhà. Tôi lo sợ hỏi thầm: "Thằng quản lý gãy tay, lọi cẳng chăng?". Các bạn có thấy điều kỳ quái trong đầu óc con người chưa. Ngày hôm qua tôi tính cắt cổ tự tử, mà bây giờ lại run rẩy khi nghĩ tới cảnh lính bắt về tội đạp tên quản lý té lầu! Có tiếng ồn ào trên thang lầu, tiếng chân người, tiếng súng khua, tiếng những lệnh truyền cộc lốc. Bỗng người ta cố mở cửa phòng tôi. Cửa đã khóa. Có tiếng hô to: - Mở cửa! Cho lính vào! Tôi đứng lên, run rẩy, hai chân lảo đảo. Mời các bạn đón đọc Bức Tranh Quái Dị của tác giả Erckmann-Chatrian.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

eBook Luyện Bùa Ma - Hùng Sơn full prc, pdf, epub [Kinh dị]
Luyện Bùa Ma         Thông Tin   Tác giả: Hùng Sơn Thể loại: Kinh dị, truyện ma, truyện ngắn, văn học viêt nam, văn học phương đông Nguồn: truyện.org Edit ebook: Kayako Saeki Đăng:  Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Nội Dung:   Tác giả Hùng Sơn đã giới thiệu một truyện mới nữa đến với bạn đọc trong chuỗi những truyện về bùa ngải, những gì ma mị ở mảnh đất Sài Gòn. Trời Sàigon mấy bữa nay âm u và ảm đạm lạ lùng, những áng mây đen bay thực thấp và không khí lành lạnh. Tấn và Nhung nắm tay nhau từ trong rạp hát đi ra. Tuần này rạp Rex chiếu một phim thực nổi tiếng, khán giả đã phải chen chúc nhau mới lấy được giấy vô cửa. Cuốn phim này đã được người ta quảng cáo quá rầm rộ nên lại càng làm cho nhiều người hiếu kỳ tới coi, mặc dù họ không phải là những người ưa thích coi hát bóng mấy. Tấn và Nhung cũng như những khán giả khác đều bị những cảnh trong phim hấp dẫn tới mê hoặc. Nhất là khi cặp tài tử chính dắt nhau vô rừng, tới một con suối nhỏ bơi lội và đùa rỡn với nhau mới thần tiên làm sao. Bộ ngực núi lửa trắng ngần và chắc nịch của cô nữ minh tinh vươn lên, nhấp nhô trong làn nước bạc dưới ánh nắng mặt trời thật man rợ. Những chiếc lá rừng vàng ửng, lững lờ trôi trên mặt nước, bám vào thân thể nàng như mơn chớn, vuốt ve tấm thân vệ nữ mới lại tình tứ tới rụn người. Lúc ấy chính Nhung cũng không chịu nổi cảnh âu yếm hồn nhiên trên màn ảnh. Nàng ngả đầu dựa hẳn lên vai Tấn, ngực nàng ép cứng vô tay chàng. Tấn cũng nôn nao, chàng cúi xuống đặt lên môi Nhung nụ hôn dài bất tận. Chàng thấy thân thể nàng run lên, nóng bỏng, ngất ngây, tê chồn ở đầu lưỡi. Hình như Nhung còn rên lên nho nhỏ. Bàn tay nàng luồn qua áo Tấn bấu thật chặt...
Lời Nguyền Mỹ Nhân - Bồng Vũ
Chết tiệt, việc xui xẻo này sao có thể xảy ra với cô chứ? Cô vốn đang thấy mình thật may mắn, rốt cục có thể thoát khỏi ác danh “sâu gạo”. Được đến nơi khí chất thanh lịch, tràn ngập phong tình Trung Quốc “Đông Phương mĩ nhân” làm việc. Còn may mắn hơn boss lại là một siêu cấp mĩ nam tử. Không nghĩ rằng cô mới vui vẻ mười ngày, tiếp theo lại phải đối mặt với vận mệnh đáng sợ – Mới làm nửa ngày, thì ra boss mĩ nam không phải thật sự muốn cô đảm đương chức vụ trợ lý đặc biệt. Mà là đang nhắm vào huyết mạch hoàng thất độc nhất vô nhị trên người cô. Muốn cô ngoan ngoãn dâng sinh mệnh quý giá của mình, giải trừ lời nguyền từ ngàn năm trước! Làm ơn đi, hiện tại là thế kỷ nào rồi, ai còn tin tưởng vào “Lời nguyền độc” nữa chứ. Đừng có đùa!? Hừ, thiệt thòi cho cô trước đây còn thầm mến boss, những tưởng có thể câu được một con rùa vàng. Không nghĩ rằng rùa vàng này chẳng những có độc, hơn nữa lòng dạ thâm sâu không lường hết! Tóm lại, nam nhân còn xinh đẹp hơn cả thiên tiên này vừa nguy hiểm lại vừa đáng sợ. Nếu không tránh xa, cô chỉ sợ thật sự phải cam tâm hi sinh, thay hắn giải lời nguyền…… *** lâu ngày sinh tình *** Cũng như bao sinh viên trong thời điểm khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng không thể tìm được việc làm, Triệu Mộ Hiền tốt nghiệp đại học đã gần một năm mà vẫn chưa kiếm được việc làm, dù cô đã gửi đi đến cả trăm bộ hồ sơ xin việc nhưng vẫn không nhận được bất kỳ một hồi âm nào. Nhưng rồi cũng đến một ngày vận may đã mỉm cười với Mộ Hiền, cô không những được gọi đến ứng tuyển mà còn may mắn vượt qua nhiều thí sinh khác trong cuộc phỏng vấn kì lạ. Và chính bản thân Triệu Mộ Hiền cũng không hề biết rằng, từ trước khi cô được chọn cho vị trí "thư ký đặc biệt" của Tổng giám đốc thì một âm mưu đã bắt đầu khởi động và từ đây, số phận sẽ đẩy cô vào một thử thách phải đánh đổi bằng cả sinh mạng và tình yêu... Đông Phương Phong Hoa - tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương Mỹ Nhân và cũng là đại thiếu gia của gia tộc Đông Phương, một gia tộc giàu có, nổi tiếng với những sản phẩm đồ gốm và công nghệ bí truyền từ đời Tống. Anh dựng nên cuộc phỏng vấn cho vị trí "thư ký đặc biệt" của tổng giảm đốc thực ra là để kéo Triệu Mộ Hiền ở bên cạnh bản thân. Bởi vì anh cần cô cho chính mục đích của mình, chỉ có cô mới có thể cứu được anh cùng gia tộc Đông Phương khỏi lời nguyền thần bí kia... "Chiếm được sứ mỹ nhân Cả họ toàn người đẹp Hồng nhan dễ tàn lụi Mệnh không quá ba mươi" Số phận của gia tộc Đông Phương xoay quanh bốn câu thơ này, những người mang họ Đông Phương đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Đây chính là lời nguyền từ tổ tiên ngàn năm trước truyền lại và cả ngàn năm nay không có một ngoại lệ nào. Dĩ nhiên, Đông Phương Phong Hoa cũng biết bản thân mình sẽ không phải là một ngoại lệ, trừ khi lời nguyền được phá giải. Để giải được lời nguyền đó nghĩa là Triệu Mộ Hiền sẽ phải chết, bởi tổ tiên của cô có liên quan mật thiết tới lời nguyền này. Nhưng liệu Đông Phương Phong Hoa có thể nhìn Mộ Hiền chết vì anh không khi mà chính anh lại đem lòng yêu cô? "Em chết còn hơn là anh chết... - Cô nhìn anh sống mũi cay cay. Lòng anh cuộn lên, mãi mà không thở bình thường lại được. Người tính không bằng trời tính, những lời đùa cợt trước đây của anh bây giờ đều ứng vào thực tế, cuối cùng anh đã yêu cô, không đành giết cô, còn cô cũng phải lòng anh, nguyện chết vì anh... Kết quả là, trong trò chơi mà hai người tham gia, cả hai bên đều là kẻ thua cuộc. - "Nếu phải đứng nhìn anh chết thì thà em chết còn hơn. - Mắt cô lại bắt đầu đẫm lệ. - "Ngốc ạ! Em nghĩ là nếu em chết thì anh sống còn nghĩa lý gì sao? - Anh choàng tay, xúc động ôm cô vào lòng. Làm sao để không sợ chết? Anh đã tìm ra được câu trả lời, hóa ra, trong tim có tình yêu thì chả e ngại điều gì nữa cả, kể từ thời khắc anh đem lòng yêu cô anh đã có sức mạnh để đối diện với cái chết." Cuối cùng thì số phận của Đông Phương Phong Hoa và Triệu Mộ Hiền sẽ ra sao? Lời nguyền cả ngàn năm nay có thể giải trừ được không? Hay Đông Phương Phong Hoa sẽ phải chấp nhận số phận của mình và dành chọn những tháng ngày ít ỏi của cuộc đời bên cạnh người anh yêu?
eBook Hồn Ma Theo Dâm Phụ - Hùng Sơn full prc, pdf epub [kinh dị]
Hồn Ma Theo Dâm Phụ     Thông Tin   Tác giả: Hùng Sơn Thể loại: Kinh dị, truyện ma, truyện dài, văn học viêt nam, văn học phương đông Nguồn: truyen.org Edit ebook: Kayako Saeki Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Nội Dung   Ông cố của Hoa đã từng nói; kiếp trước của một người đẹp, ắt phải là một loài hoa. Loài hoa đó phải tu luyện hàng ngàn năm để có thể đầu thai lên dương gian thành một người đàn bà đẹp. Vì vậy, một người đàn bà đầu thai từ một loài hoa, nhất định phải đẹp tới khuynh nước nghiêng thành. Khó có người đàn ông nào cầm lòng được khi đứng trước một đóa thiên hương đó. Nhất là khi nàng đã để mắt xanh tới họ. Nàng tên là Hoa, chào đời ngay vào đầu mùa xuân khi muôn hoa đua nở. Hương sắc của nàng đã làm cho tất cả các trẻ sơ sinh khác trong bảo sanh viện trở nên tầm thường. Mọi người đã nhìn cha mẹ Hoa như ganh ghét với cặp vợ chồng tị nạn của một xứ nghèo khó, chiến tranh, lại có thể sinh hạ được một đứa con đẹp như thiên thần này. Bởi vậy, ông cố Hoa lại càng quả quyết nàng chính là một loài hoa đầu thai. Một bông hoa duy nhất của gia đình họ Nguyễn. Vì sau đó, mẹ Hoa không sanh thêm một đứa con nào khác nữa. Ông cố rất thương Hoa, nhưng khi nàng vừa cắp sách tới trường, ê a vài ba mẫu tự. Người đã qua đời, và từ đó hình ảnh ông cũng từ từ mờ dần trong đầu óc non dại của nàng. 
eBook Vượt Qua Sóng Dữ - Dạ Thu full prc, pdf, epub [Kinh dị]
Vượt Qua Sóng Dữ       Thông Tin   Tác giả: Dạ Thu Thể loại : Kinh dị, truyện ma, truyện ngắn, văn học việt nam, văn học phương đông Nguồn: Sưu tầm Edit ebook: Kayako Saeki Đăng:  Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com     Giới Thiệu   Tác giả Dạ Thu đã gửi đến bạn đọc một truyện mới với nhiều tình tiết đầy và những bất ngờ thú vị; không phải là truyện với quá nhiều chi tiết ảo tưởng mà là truyện với những nhân vật lẫn cách xây dựng tình huống đều khiến bạn đọc không thể rời mắt. Nếu ưa khám phá và cảm giác mạnh có lẽ độc giả sẽ yêu thích truyện Vượt Qua Sóng Dữ; nhan đề truyện phần nào đã cho bạn đọc thấy được những thử thách đang ở phía trước; liệu còn gì nữa đây ??? Đêm đã khuya. Dãy rừng cao su vắng ngắt, tĩnh lặng. Ánh đèn đường hắt ra một vệt sáng phía bìa rừng. Còn phía trong thì tối thăm thẳm. Hoàn toàn vắng bóng người. Bỗng từ phía đường quốc lộ, một bóng người lặng lẽ tiến vào phía rừng cao su. Anh ta đi giữa hai hàng cây, dáng hơi khệnh khạng. Có lẽ đó là một thanh niên đi nhậu về lúc nửa đêm. Thật ra anh ta không say, cái dáng khệnh khạng đó là do đường đi tối, đất lại nhấp nhô, có lúc anh ta vấp dúi sắp ngã. Nhưng rồi anh ta lại đứng dậy đi tiếp. ... Chiến đã nghĩ ra cách hay nhất trong đầu. Nhưng chưa tiện nói ra với mọi người. Phải, rồi thì anh cũng sẽ tìm cách phanh phui bí mật của nhà ông Cả Trạch, xem nó có liên quan gì với bóng ma giữa rừng cao su lạnh lẽo này. Liệu tất cả chỉ là ảo tưởng, là chiêu trò đang cần khám phá hay thực sự là một câu chuyện kinh dị, câu trả lời vẫn nằm trong truyện kinh dị đầy bí ẩn này.