Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nóng Bỏng

Bậc thầy phim kinh dị Lee Child trở lại với một truyện ngắn. Giữa một đợt nắng nóng dữ dội và một vụ giết người khét tiếng, sự cố mất điện đã đánh thức mặt tối không bao giờ ngủ của thành phố—và Jack Reacher trẻ tuổi hành động theo khả năng của mình.   Đừng bỏ lỡ phần xem trước thú vị của tiểu thuyết Jack Reacher rất được mong đợi của Lee Child, Never Go Back!   Tháng 7 năm 1977. Jack Reacher gần mười bảy tuổi và anh dừng lại ở Thành phố New York trên đường đến thăm anh trai mình ở West Point. Cái nóng mùa hè ngột ngạt, thành phố phá sản và tay súng điên loạn được biết đến với cái tên Son of Sam vẫn đang lẩn trốn. Reacher gặp một người phụ nữ có vấn đề và đồng ý giúp cô ấy. . . nhưng sau đó lưới điện bị hỏng và đèn tắt, khiến thành phố vô luật pháp rơi vào hỗn loạn. Một thiếu niên đến thăm làm gì trong bóng tối? Nếu thiếu niên đến thăm đó là Jack Reacher, câu trả lời là rất nhiều. *** Jack Reacher là sáng tác của Lee Child, một nhà văn người Anh và từng là một nhà sản xuất phim truyền hình. Khi nhìn danh sách những nhà văn bán chạy nhất ở Mỹ, ông thấy rằng mỗi năm có khoảng năm cái tên luôn xuất hiện trong danh sách này, và muốn trở thành một trong số họ. Và giờ ông đã đạt được mục đích đấy. Jack Reacher lần đầu xuất hiện trong Killing Floor, ra mắt vào năm 1997. Từ đó, mỗi năm ông xuất bản một tiểu thuyết về Reacher (năm 2010 còn có hai cuốn!). Reacher từng là một cảnh sát cấp trung tá, làm việc trong một đội cảnh sát chuyên về những vụ án hóc búa. Sau khi nghỉ việc (với những lý do đầy bí ẩn), anh thang lang khắp nơi, không có nhà cửa, bằng lái xe, và chỉ mang theo mình một chiếc bàn chải đánh răng, thẻ ATM và một hộ chiếu đã hết hạn. Khi một nhân vật trong truyện hỏi anh có phải người vô gia cư không, anh trả lời người vô gia cư thường cũng có nhiều hành trang không cần thiết hơn. Reacher chỉ mang theo mình những thứ cần thiết – luôn mua quần áo mới, không ở lâu ở một nơi, chỉ đủ lâu để giải quyết những vụ án bí ẩn. Reacher như người vô hình, một sự tồn tại khá hấp dẫn khi ngày nay mỗi bước đi của chúng ta đều được chụp ảnh, ghi chép và đánh dấu. Reacher được tả là tóc vàng để theo kiểu đầu đinh, cao gần 2m1 và nặng gần 100kg. Nói ngắn gọn: đây là một gã khá đô. Trong tiểu thuyết, anh có thể một tay bóp nát sọ người. Sự đồ sộ của Reacher và trí thông minh của anh khiến anh trông rất đáng sợ: bộ não của anh cũng lớn không kém con người anh và anh không hề e ngại phải chơi xấu người khác. Ngoài vẻ bề ngoài khá nổi bật, Jack Reacher luôn đi tìm kiếm công lý. Đây là một mục đích anh học từ hồi nhỏ (anh sinh ra trong một gia đình quân đội, và chính anh trai anh cũng hy sinh trên chiến trường). Vì thế, anh ít khi bỏ qua những chuyến phiêu lưu mới dù anh hoàn toàn có thể bỏ đi mà không hề hấn gì. Nếu gặp một tình huống cần đi đòi công lý, Jack Reacher sẽ không thể không sa vào. Nói chung là tất cả các tiểu thuyết trong loạt truyện này đều đáng đọc và luôn lôi cuốn. Mỗi tập đều tập trung vào cốt truyện và nhân vật, khai thác những mối quan hệ nhân vật. Nếu muốn tìm hiểu thêm, bạn có thể tìm đọc One Shot; phim Jack Reacher được dựa theo cuốn đó. The Enemy và The Affair kể về quá khứ của Reacher. Rồi có Gone Tomorrow đã được nhắc tới, vui nhộn với bối cảnh New York. Bạn cũng có thể đọc thêm 61 Hours và Worth Dying For, hai cuốn Reacher được ra mắt cùng năm. *** Tên đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, rõ ràng là rắn rỏi và đang nóng nực, Reacher nghĩ vậy. Hắn đang đổ mồ hôi trong bộ vest của mình. Người phụ nữ mặt đối mặt với hắn có thể trẻ hơn, nhưng không nhiều. Cô ấy cũng nóng, và sợ hãi. Hoặc ít nhất là căng thẳng. Điều đó đã rõ ràng. Tên đàn ông đã ở quá gần cô. Cô ấy không thích điều đó. Đã gần tám giờ rưỡi, trời sắp tối. Nhưng nhiệt độ không giảm. Ai đó đã nói là một trăm độ[1]. Một đợt nắng nóng thực sự. Thứ 4, ngày 13 tháng 7 năm 1977, Thành phố New York. Reacher sẽ luôn nhớ ngày tháng. Đó là chuyến đi một mình lần thứ hai của anh. Tên đàn ông đặt lòng bàn tay của hắn lên ngực của người phụ nữ, ấn làn vải bông ẩm vào da cô, đầu ngón tay cái của hắn đặt vào khe ngực của cô. Không phải là một cử chỉ dịu dàng. Nhưng cũng không phải là một cử chỉ hung hăng. Trung lập, giống như một bác sĩ. Người phụ nữ không lùi bước. Cô ấy chỉ đứng sững tại chỗ và liếc nhìn xung quanh. Nhưng không thấy gì nhiều. Thành phố New York, tám giờ rưỡi tối, nhưng đường phố vắng tanh. Trời quá nóng. Waverly Place, giữa Đại lộ Số Sáu và Quảng trường Washington. Mọi người sẽ đi ra đường sau, nếu có. Sau đó, tên đàn ông bỏ tay ra khỏi ngực người phụ nữ, và hắn hất nó xuống như muốn đánh bay một con ong khỏi hông cô, và sau đó hắn ta quất nó trở lại, như trên một chiếc xích đu trong nhà tròn quay lớn và tát mạnh vào mặt cô ấy, với đủ sức mạnh cho một tiếng bốp ác liệt, nhưng tay hắn và mặt cô quá ẩm ướt đối với âm thanh của súng lục, nên âm thanh phát ra chính xác như từ: chát. Đầu của người phụ nữ bị hất sang một bên. Âm thanh vang vọng như từ viên gạch bị bong tróc. Reacher la lên, “Này”. Tên đàn ông quay lại. Hắn ta tóc đen, mắt đen, có lẽ năm - mười[2], có lẽ hai trăm pound. Áo sơ mi của hắn trong suốt vì mồ hôi. Hắn nói, “Biến đi, nhóc”. Vào đêm đó, Reacher còn chưa đầy ba tháng mười sáu ngày trước sinh nhật lần thứ mười bảy của ình, nhưng về thể chất, anh đã trưởng thành khá nhiều. Anh cao gần đến chiều cao đạt được sau này, và không một người lành mạnh nào có thể gọi anh là gầy. Anh sáu - năm[3], hai - hai mươi[4], tất cả đầy cơ bắp. Thể chất đã hoàn thành, ít nhiều. Nhưng mới hoàn thành rất gần đây. Hàng mới toanh. Hàm răng trắng và đều, đôi mắt của anh gần giống màu nước biển, mái tóc lượn sóng và cơ thể, làn da mịn màng và trong sáng. Các vết sẹo và các đường và vết chai vẫn chưa có. Tên đàn ông nói, “Ngay bây giờ, nhóc”. Reacher nói, “Thưa cô, cô nên tránh xa người này”. Người phụ nữ đã làm như vậy, lùi lại, một bước, hai bước, ra khỏi phạm vi của hắn. Tên đàn ông nói, “Mày có biết tao là ai không?” Reacher nói, “Có sự khác biệt nào hay sao?” “Mày đang chọc giận nhầm người rồi đó”. “Người?” Reacher nói. “Đó là một từ số nhiều. Ông có nhiều hơn một người sao?” “Mày sẽ thấy”. Reacher nhìn quanh. Đường phố vẫn vắng vẻ. “Khi nào tôi sẽ phát hiện ra?” anh nói. “Rõ ràng là không có ai”. “Mày nghĩ mày thông minh lắm sao?” Reacher nói, “Thưa cô, tôi rất vui ở đây để giữ ông ta lại, nếu cô muốn chạy đi”. Người phụ nữ không di chuyển. Reacher nhìn cô. Anh nói, “Có phải tôi đang hiểu lầm điều gì đó không?” Tên đàn ông nói, “Biến đi, nhóc”. Người phụ nữ nói, “Cậu không nên can dự vào”. “Tôi không can dự vào đâu cả”, Reacher nói. “Tôi chỉ đang đứng đây, trên đường phố”. Tên đàn ông nói, “Đi mà đứng ở phố khác”. Reacher quay lại và nhìn hắn ta và nói, “Có ai chết và ông thành thị trưởng hả?” “Đó là một cách nói, nhóc. Mày không biết đang nói chuyện với ai đâu. Mày sẽ hối tiếc về điều đó”. “Khi những người khác đến đây à? Đó có phải là ý ông không? Bởi vì hiện tại chỉ có ông và tôi. Và tôi không lường trước được sẽ hối tiếc gì về điều đó, dù sao thì không phải cho tôi, trừ khi ông không có tiền”. “Tiền gì?” “Để tôi lấy”. “Cái gì, bây giờ mày nghĩ mày sẽ nghiền nát tao à?” “Không phải điều ông muốn”, Reacher nói. “Nhiều hơn một sự kiện lịch sử. Một nguyên tắc cũ. Như một truyền thống. Ông thua cuộc chiến, ông phải từ bỏ kho báu của mình”. “Mày và tao có chiến tranh hả? Nếu có, mày sẽ thua, nhóc. Tao không quan tâm mày cao lớn thế nào, thằng bé quê mùa nhai bắp. Tao sẽ đá vào mông mày. Tao sẽ đá nó thê thảm”. Người phụ nữ vẫn cách đó sáu bước chân. Vẫn không nhúc nhích. Reacher lại nhìn cô và nói, “Thưa cô, quý ông này đã kết hôn với cô hay có quan hệ họ hàng với cô theo một cách nào đó, hay có quan hệ với cô về mặt xã hội hay nghề nghiệp nào không?” Cô nói, “Tôi không muốn cậu can dự vào”. Cô trẻ hơn hắn, chắc chắn. Nhưng không nhiều. Vẫn tuyệt vời đứng đó. Có thể là 29 tuổi. Một cô gái tóc vàng nhạt. Ngoài màu đỏ rực từ cái tát, cô trông rất đẹp, theo kiểu phụ nữ lớn tuổi. Nhưng cô gầy và lo lắng. Có lẽ cô đã gặp nhiều căng thẳng trong cuộc sống. Cô đang mặc một chiếc váy mùa hè rộng dài quá đầu gối. Cô có một chiếc túi xách được đeo qua vai. Reacher nói, “Ít nhất hãy nói cho tôi biết điều gì mà cô không muốn tôi dính vào. Đây có phải là một gã ngẫu nhiên nào đó đang quấy rối cô trên đường phố không? Hay không phải như vậy?” “Có gì khác đâu?”   Mời các bạn đón đọc Nóng Bỏng của tác giả Lee Child & DgHien (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kinh Cầu Hồn Cho Ai - James H. Chase
James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Kinh Cầu Hồn Cho Ai Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Phải mất một phút tôi mới hiểu ra hai chúng tôi đã bị nhốt. Ngay lập tức tôi lao về phía trước dùng thân mình tông vào cửa nhưng cửa làm bằng đá quá chắc làm một bên vai tôi tím bầm. Tôi so đèn bấm khắp căn hầm không thấy một lối ra nào khác. Nền thì lát đá nên tôi không hy vọng gì khoét được nó nếu không có dụng cụ thích hợp. Dưới ánh sáng vàng vọt của đèn bấm đã yếu tôi nhìn Audrey thấy mặt cô méo đi vì sợ hãi. -Anh có nhìn thấy không? – cô hổn hển nói và lao người vào trong vòng tay tôi – Nó đang giết Reg! Cần phải làm cái gì chứ? Trời ạ! Phải cứu cậu ta. Tôi ôm chặt lấy cô: -Em đừng quẫn trí! Tôi nói và cầm tay cô – Audrey em biết chúng mình không thể làm gì được. Em không hiểu chúng mình bị chôn sống ư? Cô lặng người, siết chặt tôi hơn nữa. Sau giây lát, tôi nói để phá sự im lặng: -Sao chúng mình điên thế nhỉ? Đến đây mà lại không báo cho một ai hay. -Chúng mình… chúng mình sẽ thoát khỏi nơi này, - cô cứng cỏi nói – Nhưng… còn Reg? Cậu ta bị dây quàng vào cổ… Cô bật khóc nức nở. Tôi không còn khẩu súng trong tay, chỉ có mỗi chiếc tuốc-nơ-vít không thể làm gì để phá cửa. Tôi nhẹ nhàng gỡ Audrey ra và xem xét ổ khóa thấy ngay là không có môt hy vọng nào. Như để kết thúc, chiếc đèn bấm bắt đầu yếu đi một cách đáng lo ngại. Tôi tắt đi và hai người ở trong bóng tối cố nghe ngóng nhưng mọi tiếng động ở bên ngoài bị dập tắt không qua nổi bức tường nhà mồ quá dày. Tiếng Audrey vang lên trong bóng tối: -Lúc này em không còn thấy sợ nữa. Chúng mình ngồi xuống đi. Chốc nữa sẽ có kẻ nào đứng ngoài bắn vào ta. Tôi sờ soạng tìm cô và nắm được tay cô, cả hai chúng tôi ngồi bệt xuống bậc dưới tam cấp. Tôi thật muốn trấn tĩnh tinh thần cô. Audrey dựa vào người tôi và nói: -Chắc đúng là Hench rồi. Chúng ta cần phải ra khỏi nơi này để bắt hắn phải trả giá cho vụ này. -Anh không nghĩ đó là Hench. Tại sao lại không phải là Ted? Tuy Hench có dính vào chuyện này nhưng hắn không phải là kẻ sát nhân. Chính hắn là người cất giấu xác chết nhưng hình như kẻ giết người không phải là hắn. Phải chi thoát được cái vòm này tôi sẽ cò nhiều biện pháp giải quyết vụ này thật mau lẹ. Sự yên lặng thật khó chịu và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Tôi nghĩ một cách chua chát rằng chỉ trong vài giờ nữa thôi là cả hai chúng tôi sẽ chết vì ngạt thở. Tôi nói: -Nếu ta thoát nạn, em có đồng ý lấy anh không? Cô ngả đầu vào ngực tôi: -Hừm… anh định lấy vợ thật à? -Lấy em… thì có – tôi dịu dàng nói và biết rằng đó là sự thực. -Sau này chúng mình phải kể cho con cái nghe… chuyện anh cầu hôn em trong một ngôi nhà mồ. Giọng cô hơi run run nhưng tôi cảm thấy cô cố hết sức để tỏ ra đùa bỡn. Tôi ôm hôn cô: -Để rồi em coi, chúng mình sẽ ra được. Vừa nói dứt lời, tôi cảm thấy một hơi gió nhẹ thổi qua mặt. Tôi đứng lên ra hiệu cho cô đứng theo và quay mặt về phía cửa nhà vòm. Tôi thì thầm vào tai cô: -Đừng nhúc nhích…. Cửa mở rồi. Chúng tôi đứng yên trong vài giây rồi tôi để Audrey núp sau tôi và vụt bấm đèn. Tôi sắp sửa xông ra vì nghĩ Elmer xuất hiện để kết liễu cuộc đời chúng tôi nhưng thay vì Elmer, tôi lại thấy Reg, đôi mắt hấp háy vì ánh đèn. -Tôi bỏ cuộc thôi – anh ta nói với giọng nghẹt thở - Sau một cú như thế này tôi không còn dám huênh hoang điều gì nữa. Tôi nhào ra ngoài và nắm lấy cổ áo vét của anh ta: -Reg – tôi kêu lên trong khi Audrey đẩy tôi ra và nhảy lên ôm cổ anh ta mà hôn lấy hôn để. Chúng tôi làm anh ta nghẹt thở với nỗi vui mừng tới tấp trong vài giây đồng hồ, sau đó tôi kéo anh ta ra khỏi những cử chỉ biểu lộ tình cảm của Audrey. Hai tay tôi lay mạnh anh ta và hỏi: -Có chuyện gì xảy ra cho cậu thế? -Chà… ông làm hại quá – anh ta nói giọng chua chát – Tôi được hưởng có một lần thôi à? Cô có thể hôn tôi lần nữa được không? -Tôi cấm cô ta đấy, tên đầu heo! Tôi vui mừng lại được nhìn thấy anh ta – Tôi tưởng cậu chết rồi. Reg ngoái cổ nhìn vào bóng tối dày đặc của nghĩa trang. -Tôi cũng nghĩ vậy – anh ta hơi rùng mình khi nhớ lại – Tôi cũng sẽ chết đứ đừ nếu chúng khôn lên một chút… đứa này cũng như đứa kia. ... Mời các bạn đón đọc Kinh Cầu Hồn Cho Ai của tác giả James H. Chase.
Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa - James H. Chase
Cô gái đã chết vì bệnh hay vì đau khổ trong một cuộc tình tay ba trớ trêu cùng cô em gái bốc lửa? Vậy truyện cô gái có chết thật hay không? Rồi cái chết đầy bí ẩn của nhà triệu phú Crosby, cha của cô gái, của viên luật sư khả kính và cả cái chết đến với cô em gái nhà Crosby... *** James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Tôi đứng dưới một mái che, ngắm toàn bộ phần trên mặt của con tàu. Dưới cánh buồm lớn sơn màu đỏ và kem đang phập phồng trong làn gió nhẹ, boong tàu được trang trí hàng trăm ngọn đèn xanh đỏ như những hạt ngọc lóng lánh trong đêm khuya. Hai bên cầu tàu phần trên, những ngọn đèn nêông uốn cong theo hình cửa cho biết lối vào của câu lạc bộ. Mỗi bên cửa có một thủy thủ mặc đồ trắng đứng canh gác. Hai người đàn ông mặc lễ phục màu đen đi kèm một phụ nữ trong bộ y phục buổi chiều, vừa từ canô bước lên, được các thủy thủ đứng chào trang trọng. Họ đi qua cầu vào trong phòng rượu. Qua những cửa sổ hình tò vò, bóng các cặp nam nữ đang khiêu vũ trong âm thanh du dương của tiếng kèn sắc xô và nhịp điệu của bộ trống, luôn thay đổi theo màu sắc ánh đèn. Ở cầu tàu, trên chỗ tôi đứng có ba bóng người đang tựa lan can nhìn xuống nước, theo dõi các khách mới tới. Thấy không có ai để ý, tôi bước ra khỏi bóng tối lại gần một chiếc canô cấp cứu nằm ở bên sườn tàu, ước đoán khoảng cách giữa sàn tàu và canô. Những giọng nói ở cầu tàu trên vọng xuống. - Họ tới từng đám một. Tối nay nhộn nhịp lắm đấy. - Ừ... nhìn coi, cô gái mặc áo đỏ kìa, thân hình thật bốc lửa. - Tôi không để ý tới những lời họ trao đổi nữa, mở cánh cửa ở gần chỗ đứng. Thấy có một cầu thang bên trong, tôi liền vào đi xuống tầng dưới. Có ba cô gái cùng ba người đàn ông vừa lên tàu. Một cô quá say đi không vững. Họ dìu nhau lên cầu trên, vào phòng uống rượu. Qua sân boong rộng rãi và yên tĩnh, dưới ánh trăng, tôi bỗng để ý tới ánh sáng của ngọn đèn trong một cabin chiếu ra qua một ổ kính nhỏ. Toàn cảnh nhìn giống như một vết rượu nhỏ trên chiếc áo cưới trắng của cô dâu ngày hôn lễ. Ánh sáng màu rượu đó tự nhiên thu hút tôi đi tới. Tôi đi nhẹ nhàng, từng bước chậm. Được nửa đường tôi phải ngừng lại, tựa mình vào lan can tàu. Một bóng người mặc áo trắng tiến thẳng lại chỗ tôi đứng. Tôi đã cho tay vào túi nắm chặt khẩu súng. May mắn thay người đó đi thẳng tới cầu thang lên tầng trên. Tôi tới ô cửa kính, nhìn vào trong và muốn kêu lên vì sung sướng. Paula đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bành. Nàng có dáng một cô gái nhỏ lạc gia đình, nét mặt ưu tư nhưng thật đẹp. Tôi có linh tính tìm thấy nàng ở chỗ này vì cả tàu không có nơi nào nhiều cabin có thể giam giữ người như phần này. Nhưng tôi không ngờ lại tìm thấy nàng nhanh như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa của tác giả James H. Chase.
Buổi Hẹn Cuối Cùng - James H. Chase
James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thu Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Các ông Johnsten, Whitlr, Peacock hân hạnh báo cho tôi biết tờ chúc thư của bác sĩ Cole quá cố đã được hợp thức hoá, và theo ý nguyện cuối cùng của người chết, một số tiền năm nghìn đô la trở thành của tôi. Tờ séc gửi kèm theo tờ biên nhận mà các luật sư đề nghị tôi vui lòng trả lại cho họ sau khi đã ký tên vào đó. Tôi đặt tờ séc và biên nhận lên mặt bàn. Tôi có quyền yêu cầu họ trả thêm một số tiền khác cũng là năm nghìn đô la, nhưng tôi không nghĩ đến điều đó, vì lẽ ra tôi phải giao cho cảnh sát chính người đã giết bác sĩ Cole thì trái lại tôi lại tạo điều kiện để người đó không bị trừng trị. Trong thâm tâm, tôi hài lòng về vụ việc đã được kết thúc theo cung cách như vậy. Kẻ chịu trách nhiệm thực sự là Lucius. Tên này đã bị cảnh sát bắt giữ đúng lúc hắn định dùng máy bay chuồn đi California. Hắn sẽ bị đưa ra toà xét xử và chắc chắn bản án tử hình đã dành sẵn cho hắn. Những người khác chẳng qua là những nạn nhân: Cole, lột tên hèn nhát, Agnès, một cô gái bị ruồng bỏ. Chỉ một chút xíu nữa là tôi đã tìm lý lẽ bào chữa cho Miriam Cole. Chắc chắn bà ta cố tên cách bám riết tôi. Tôi cầm hai phong thư đến cùng với các loại giấy tờ khác. Một lá gửi từ Topeka, tiểu bang Kansas. Trong phong bì chỉ có mỗi một tờ giấy trắng trên đó có những dòng chữ viết tay và không ký tên người gửi: “Bởi vì anh đã biết việc em làm cũng như em đã biết việc anh làm; chúng ta có nên xa nhau không? Và anh có nghĩ chúng ta có thể bắt đầu đi tiếp trên mối quan hệ mới không?” Trong một thoáng tôi định gửi ngay bức điện tín với tiếng "Có" và không thêm lời nào khác. Nhưng ý muốn đó kéo dài không lâu. Tôi xé phong bì thứ hai. Đó là một tấm thiếp in và chỉ có mỗi tên là được viết bằng tay nằm ở giữa: “Bà Miriam Cole thông báo với ông Bowman biết hàng tuần bà tiếp khách vào ngày thứ sáu từ ba đến năm giờ chiều. Bà sẽ rất vui sướng có sự hiện diện của ông làm vinh dự cho bà". Hai tay tôi cầm hai lá thư, đầu óc suy nghĩ. Dù tôi chọn theo hướng nào thì trên con đường đi cũng đều gặp những chuyện phiền toái, rắc rối. Tôi biết mình không thể nào làm một người chồng tốt, hay một gã điếm đực ngon lành. Vậy là… Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. - Thưa ông Bowman, đây là Hãng hàng không Pan American, - một giọng nói thánh thót trẻ trung trong ống nói. - Tôi gọi tới ông về lời yêu cầu của ông muốn biết tin tức của chuyến bay đến Florida. - Tôi xin nghe lời cô nói. - Vâng, thưa ông Bowman, một hành khách đã xin huỷ chỗ giữ trước vào chiều nay. Nếu ông muốn đi chuyến này xin vui lòng cho chúng tôi được biết… - Tốt quá! - Tôi nói to. - Tôi xin cam đoan với cô hai lần chứ không phải là một! Giữ cho tôi chỗ đó. Tôi sẽ có mặt tại phi trường một tiếng đồng hồ trước khi máy bay cất cánh. Cám ơn cô nhiều! Tôi cúp máy vầ khoan khoái hát khe khẽ trong miệng. Thượng đế đã thay tôi trong việc quyết định. Thế là tôi không có gì phải hối hận, tiếc nuối. Tôi chỉ có việc lên đường, tấm nắng, bơi lội trong làn nước xanh của Vịnh Mexique. Và sau một hay hai tháng rong chơi ở đó, tôi quên hết mọi nỗi buồn về mặt tình cảm cũng như những thứ khác. Đời vẫn đẹp sao! Tôi xé vụn bức thư của Agnès và tấm thiếp của Miriam rồi vứt vào sọt giấy. Sau đó tôi khoá cửa văn phòng, xuống dưới nhà, tuồn người vào trong chiếc Dodge và khởi động máy. Tối đã chuẩn bị hành lý từ trước rồi… Mời các bạn đón đọc Buổi Hẹn Cuối Cùng của tác giả James H. Chase.
Xác Chết Dưới Gốc Sồi - Fred Vargas
Câu chuyện mở đầu bằng việc cựu danh ca opera Sophia Simeonidis phát hiện trong vườn mình đột nhiên xuất hiện một cây sồi non, không phải là cây mầm, mà là cây có cành lá hẳn hoi, xung quanh gốc cây có dấu vết đào đất. Ai trồng cái cây này, khi mà người làm vườn đã nghỉ phép cả tuần trước đó? Ông chồng của Sophia tỏ thái độ hoàn toàn bàng quan trước vụ việc, và cho rằng đó chỉ đơn thuần là tác phẩm của một kẻ hâm mộ rảnh chuyện nào đó. Chỉ có Sophia là cảm thấy lo lắng. Quyết tâm tìm hiểu vụ việc, bà sang nhờ ba anh hàng xóm sang đào hộ xem bên dưới cái cây ấy có gì lạ hay không. Thật trùng hợp, cả ba anh chàng này đều là những chuyện gia trong lĩnh vực "đào bới", hiểu theo nghĩa rộng : Matthias là nhà tiền sử học, Marc thì nghiên cứu về trung cổ, còn lịch sử cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất là chuyên môn của Lucien. Ở cùng với ba nhà sử học còn có ông già Vandoosler, một cảnh sát đã về hưu. Những người hàng xóm, bị thúc đẩy bởi óc hiếu kỳ và máu thám tử , liền sốt sắng nhận lời giúp đỡ Sophia. Họ không tìm thấy gì bất thường dưới gốc cây sồi. Mọi chuyện tưởng sẽ êm xuôi thì mười sáu ngày sau đó cựu danh ca opera đột ngột biến mất. Mấy hôm sau, xảy ra một vụ cháy ở khu nhà bỏ hoang bên bờ sông. Cảnh sát tìm thấy một thi thể cháy thành than. Pierre, người chồng của nữ danh ca ngay lập tức nhận ra viên đá lửa, vật bất ly thân của vợ mình từ hai mươi tám năm qua…    *** Fred Vargas sinh năm 1957 tại Paris, bà là nhà khảo cổ học, chuyên gia về thời kỳ Trung đại. Bà là gương mặt khá tiêu biểu của văn học trinh thám Pháp. Nhiều cuốn tiểu thuyết trinh thám của Fred Vargas được liệt vào danh sách những cuốn bán chạy nhất như: CON NGƯỜI ĐỐI DIỆN, ĐỨA CON NGOÀI GIÁ THÚ, XÁC CHẾT DƯỚI GỐC SỒI v.v... o O o Sophia là diễn viên ca kịch nổi tiếng một thời, sau một đêm ngủ dậy bỗng phát hiện trong vườn nhà mình có cây sồi không rõ ai đã đem trồng. Sophia lo lắng thuê người đào bới xung quanh nhưng không có gì lạ. Đột nhiên Sophia mất tích. Dư luận xung quanh cho rằng cô đã nhận được điện hẹn của người yêu cũ và bỏ đi cùng ông ta. Đó là Stelyos - Người yêu trung thành - một người say mê cô cuồng nhiệt, quyến rũ. Tình cờ Sophia đã gặp Pierre nên bỏ rơi người yêu cũ. Stelyos tức tối tìm cách tung hê tất cả, anh ta định nhảy xuống biển tự tử nhưng không thành. Stelyos điên cuồng gào thét đe dọa... Từ đó, Sophia cũng không bao giờ biết tin về Stelyos nữa. Cuộc hôn nhân của Sophia với Pierre, tính đến thời điểm bà mất tích là hai mươi năm - và cũng là khoảng thời gian Sophia chia tay với Stelyos. Nghi vấn kẻ tình địch sau hai mươi năm quay trở lại trả thù món nợ tình. Rồi người ta lại phát hiện xác một người phụ nữ bị thiêu cháy. Mọi nghi vấn đều hướng về Pierre Relivaux - người chồng vô tình và cô cháu gái Alexandra đột nhiên xuất hiện... Mời các bạn đón đọc Xác Chết Dưới Gốc Sồi của tác giả Fred Vargas.