Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Long Uy Chiến Thần

Chiến thần bao năm ẩn mình Chịu bao nhiêu ủy khuất xem thường, chịu sự nhục mạ của mọi người. Chiến thần xuất trời đất cuồng quay. *** "Tôi đã yên phận buông súng và không muốn can thiệp vấn đề chiến tranh gì đó nữa. Hãy để chỉ huy mời Huy Vũ!" Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê nhà, thành phố Quốc Hòa. Đây là một bí mật còn chưa có lời giải, ngay cả Thiên Thành, người đã đi theo Uy Long trong nhiều năm, cũng không biết được lý do. ... Tại bữa tiệc gia đình của Chu gia, tất cả mọi người đang cùng nhau trò chuyện và cười đùa vui vẻ. "Mau lại đây, Lệ Ngọc, anh lấy một cốc cho em." "Trần thiếu, tôi cũng mời cậu một ly. Cảm ơn vì đã giúp Lệ Ngọc giành được hợp đồng này." "Chu gia có thể được lợi nhuận hơn mười tỷ từ hợp đồng này! Uống thêm ba cốc nữa nhé!" Hôm nay, Chu Lệ Ngọc, với sự giúp đỡ của vị hôn phu là Trần An Khang, đã thành công có được hợp đồng hợp tác với Tập đoàn DG. Thật là một chuyện tốt, bởi vậy, họ đã tổ chức một bữa tiệc gia đình để ăn mừng. "Xin lỗi mọi người vì đã làm trì hoãn cuộc vui, đã bắt mọi người phải chờ lâu rồi." Lúc này, Uy Long bước vào xin lỗi. Những tiếng cười bỗng dừng lại đột ngột. Mọi người nhìn nhau, hầu như tất cả đều có chung một câu hỏi: Chúng ta đâu có chờ đợi anh ta? Uy Long đã trở thành một thành viên của Chu gia ba năm nay. Không ai ngờ là anh ta lại tới như thế này. "Không cần phải ra vẻ thân thiết, cậu không thấy sao? Chúng tôi vốn không hề đợi cậu!" Thúy Họa, mẹ của Chu Lệ Ngọc, lạnh lùng nói. "Cậu có thể làm gì để trì hoãn buổi tiệc này cơ chứ, làm hỏng cái xe cà tàng của cậu à?" Chu Hoàng Lâm – anh trai của Chu Lệ Ngọc cười nói. Uy Long cảm thấy có chút xấu hổ. Lúc nãy, anh chỉ muốn tỏ ra lịch sự, nói xin chào, không hề nghĩ điều này sẽ gây ra sự chế giễu. Anh từ lâu đã quen với cảnh bị châm biếm này. Anh không muốn giải thích thêm nữa, ngồi im lặng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ hấp dẫn này là Chu Nhược Mai, vợ anh. Chu Nhược Mai chính là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Quốc Hòa, nữ thần trong trái tim của vô số đàn ông. Ba năm trước, không rõ Chu lão gia suy nghĩ thế nào, lại gả cháu gái yêu quý của mình, Chu Nhược Mai, cho Uy Long – một người vừa giải ngũ, và để Uy Long gia nhập Chu gia. Người đẹp nhất thành phố Quốc Hòa lại kết hôn với một kẻ nghèo khó, việc này quả thực đã trở thành trò cười khi đó. "Chú ý cái miệng của anh, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, lo mà ăn cho xong đi." Chu Nhược Mai thì thầm một cách lạnh lùng. "Hiểu rồi." Uy Long bắt đầu im lặng ăn nốt phần của mình. Chợt nhớ lại việc Thiên Thành đề nghị mình quay lại đơn vị, trong lòng anh bỗng cảm thấy thật nặng nề. Sự xuất hiện của Uy Long cũng chẳng có gì quan trọng. Những người có mặt ở đó coi anh như không khí, họ tiếp tục nhảy và cười nói. "Có thể thiết lập mối quan hệ với Tập đoàn DG, Chu gia chúng tôi là một trong những người may mắn nhất, đây chỉ mới là khởi đầu!", bà nội của gia đình Chu nói cùng với một nụ cười. "Vâng, con rể của tôi rất giỏi, ký được hợp đồng rất nhanh. Không giống như con rể của ai đó, chỉ biết ăn tạp và chờ chết." Chu Hữu Lộc liếc nhìn Uy Long đang cúi đầu ăn. Ông là con trai thứ hai của bà Chu, là cha của Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm. Ông và Chu Hòa, cha của Chu Nhược Mai, có mối quan hệ không tốt. Tất nhiên, ông ta sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để chế giễu gia đình Chu Hòa. Hiển nhiên là Chu Nhược Mai và cha cô Chu Hòa, Tô Ánh Tuyết - mẹ của Nhược Mai cảm thấy xấu hổ khi nghe Chu Hữu Lộc nói điều này. "Kìa bố, sao bố lại đi so sánh anh Trần với một người như thế làm gì?" Chu Lệ Ngọc cũng như anh trai và cha mình đã nhân cơ hội này để chế giễu Uy Long. "An Khang được giáo dục trong một gia đình bề thế, cậu ấy là rồng trong loài người, không phải ai cũng có thể so sánh. Không như cái thùng gạo chỉ biết ăn cả ngày lẫn đêm, Chu gia cũng sẽ sớm bị hắn ăn hết mất thôi!" Trần An Khang khẽ mỉm cười và nói: "Em có nền tảng tốt. Không như một số người sinh ra trong nghèo khó và chẳng có mấy bữa được ăn ngon. Cứ để cho anh ta ăn nhiều một chút, vẫn tốt hơn là nuôi một con chó. Anh ta không thể làm hại gì Chu gia đâu." Họ Trần kia từ lâu đã không ưa gì Uy Long. Một kẻ vô dụng như vậy lại có thể kết hôn với hoa khôi. Đúng là “đ ĩa đeo chân hạt”. Trong mắt anh ta, vẻ ngoài và khí chất của Chu đại tiểu thư đều lần át Chu Lệ Ngọc. Nếu không phải vì Uy Long kết hôn với Chu Nhược Mai, thì làm sao anh có thể hạ mình kết hôn với Chu Lệ Ngọc, người kém cỏi Nhược Mai ở mọi mặt? Người xưa đã nói, anh hùng không có người vợ tốt, và kẻ vô dụng sẽ cưới một nhánh hoa. Câu này thực sự có vẻ đúng! "Vâng, em thích chó. Mặc dù em đã có một con Alasaka, em không ngại nuôi thêm một con nữa đâu." Chu Lệ Ngọc cười khẩy. .... Trước sự chế nhạo của mọi người, Uy Long đột nhiên trở thành mục tiêu công kích. Chu Nhược Mai thấy chồng mình bị làm khó. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, thực sự cảm thấy xấu hổ. Chế nhạo Uy Long cũng giống như chế nhạo cô, kể cả bố mẹ cô cũng đang bị đem ra sỉ nhục. Lúc này, Chu Nhược Mai càng nhớ ông của mình. Ba năm trước, khi Uy Long trở về sau khi bị trục xuất khỏi quân ngũ, anh ta không có gì trong tay, ông của Nhược Mai dù biết vậy vẫn đề nghị Uy Long làm rể và buộc anh cưới cháu gái mình. Vào thời điểm đó, Uy Long nghèo đến mức không có đủ tiền để chi trả cho đám cưới! Điều khiến cô khó hiểu nhất là ông nội liên tục nói với cô trước khi chết rằng cô không nên coi thường Uy Long. Ông cũng nói rằng đến một lúc, cô sẽ hiểu được ý tốt của ông. Tuy nhiên, đã ba năm kể từ khi kết hôn, Uy Long vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn y hệt như hồi mới gặp! Uy Long này, ngoài việc dung mạo có phần tuấn tú đẹp trai, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Đẹp trai thì có ích gì? Đẹp trai thì có thể mài ra ăn được sao? Cô càng nghi ngờ việc ông cô đã yêu cầu cô kết hôn với Uy Long là vì ông không tỉnh táo. "Cô có thể để cho tôi có một bữa ăn yên tĩnh không? Vì cô đã ký được hợp đồng với Tập đoàn DG nên cô nghĩ mình có quyền tự mãn hay sao? Cô không thể tử tế hơn một chút à!" Uy Long cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng nói một cách khinh bỉ. Chỉ cần bây giờ Thiên Thành đến mời anh ra khỏi đây, anh sẽ chẳng bận tâm gì khác mà bỏ đi ngay lập tức. Nhưng rốt cục suy nghĩ đó cũng chỉ tự khiến tâm trí anh dậy sóng. Tâm trí đầy những ngựa, vàng và sắt, những người lính ở chiến trường, hàng triệu xác chết, và hàng ngàn dặm máu tươi. Những người này cứ cãi nhau, làm gián đoạn suy nghĩ của Uy Long và anh thực sự khó chịu. Ngay khi những lời của Uy Long thốt ra, tất cả mọi người im lặng. Không ai nghĩ rằng một kẻ vô dụng, chưa bao giờ dám hó hé một lời mà hôm nay lại dám lên tiếng! Lại là lời nói thiếu suy nghĩ đến vậy! "Cậu đang nói gì vậy? Dám mắng chúng tôi sao?" Bà Chu gần như phun ra lời nói. "Có lẽ anh không biết Tập đoàn DG, vì vậy mới nói như thế." "Nói cho cậu biết, giá trị thị trường của Tập đoàn DG là hơn mười nghìn tỷ đồng, là doanh nghiệp mạnh nhất ở thành phố Quốc Hòa. Bất kỳ gia đình nào cũng có thể lên đến đỉnh cao nếu họ có thể có một mối quan hệ dù là nhỏ với Tập đoàn DG!" "Có bao nhiêu gia đình phải cúi đầu trước Tập đoàn DG, bởi vì đó là hoàng đế của khu thương mại toàn tỉnh này!" "Bà nói làm gì với thứ phế vật này? Nó còn chưa bao giờ nhìn ra thế giới xung quanh. Bà mong đợi nó có thể hiểu được thương trường sao?" Đối mặt với những chỉ trích, Uy Long không muốn tranh luận. Một khi anh trở về đơn vị Đại Long, đừng nói một Tập đoàn DG bé nhỏ, ngay cả toàn thành phố Quốc Hòa cũng phải run sợ dưới chân anh! Đúng lúc này, một người đàn ông to lớn mặc quân phục cùng sát khí như muốn giết người đột nhiên xông vào! Những người có mặt, ngoại trừ Uy Long, ai cũng bị sốc. Người đàn ông to lớn này chính là Thiên Thành, người đã cầu xin Uy Long trở lại quân đội! "Uy Tướng! Mọi người cần ngài, kẻ thù kia đang cận kề, biên giới lâm nguy! Chỉ huy đã hứa, miễn là anh trở về, bất kể điều kiện là gì cũng được đáp ứng. Xin hãy quay lại!" Khi Thiên Thành đi vào, anh ta quỳ xuống trước mặt Uy Long, cầu xin một cách lo lắng. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ và không thể tin vào mắt mình! "Long Quốc vĩ đại có rất nhiều tài năng. Chẳng lẽ không có ai ở bên kia có thể phá tan kẻ thù ngoại trừ Uy Long này ư?" Mời các bạn mượn đọc sách Long Uy Chiến Thần của tác giả Lam Nha.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sư Phụ (Hệ Liệt) - Cửu Lộ Phi Hương
Không cần kiếp sau ta gặp lại Chỉ mong cùng chàng kiếp này nắm tay nhau Trên đỉnh núi tiên mây mờ che phủ Dù tám mươi năm hay trăm năm chờ đợi Muôn vạn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời Tình chàng vẫn mặn nồng như màu máu đỏ tươi                 Cỏ cây trên núi úa tàn rồi lại thắm Chỉ trái tim này vẫn giữ bóng hình ai... Chỉ cần nghe tên Cửu Lộ Phi Hương thôi là mình biết cũng sẽ có nhiều người giống mình. Đều cực kỳ thích những truyện của tác giả này. Chủ quan mà nói thì trong lòng mình tác giả truyện huyền huyễn đỉnh nhất chỉ có Cửu là xứng đáng đứng đầu bảng. Mình vừa đọc lại bộ Sư Phụ Hệ Liệt của Cửu xong. Bộ này mình đọc cũng lâu phết rồi. Giờ quay ra đọc lại cảm xúc vẫn thấy xốn xang như ngày đầu  Đây không phải là truyện dài, chỉ là một hệ liệt về tình sư đồ gồm 4 truyện ngắn. Mỗi truyện chỉ không đến 10 chương nhưng bằng giọng văn tưng tửng nhẹ nhàng cũng đầy tình cảm của Cửu đã khiến cho người đọc, mà cụ thể là mình trải qua mọi cung bậc cảm xúc theo từng nhân vật. Truyện đầu tiên trong hệ liệt là bộ Sư phụ có bệnh. Nghe tên truyện thì cứ nghĩ sư phụ là một người đau ốm bệnh tật nhưng không phải. Bộ này nữ chính tưng tửng hâm hâm đáng yêu vô cùng. Lúc nhìn thấy nam chính thì “ánh mắt cứ như muốn ăn thịt người ta vậy”. Chưa được sự đồng ý đã nhận người ta làm sư phụ ngay khi người ta chưa kịp đồng ý. Vừa mới quen mà đã chỉ muốn lột áo người ta ra ngay )) đừng nhầm nữ chính háo sắc. Thực ra vì nữ chính chỉ muốn quay về thời đại của mình, nữ chính bị xuyên không đến quá khứ 300 năm trc. Muốn trở về phải có Ly Kính mà nam chính đang giữ thế nên nữ chính tìm mọi cách tiếp cận nam chính chỉ vì muốn lấy Ly Kính trên người nam chính thôi ) Nữ chính cứ tìm đủ mọi cách khiến nam chính thích mình, để rồi cuối cùng chính mình cũng sa vào, đã thích người ta từ bao giờ. Kết truyện là anh nam chính thì tương lai đã bắt nữ chính ở lại với anh nam chính thì quá khứ  Nhiều bạn nói thương Ma đầu vì ko có nữ chính nhưng mình lại nghĩ khác. Anh Ma đầu quá khôn ý chứ, thích nàng rồi, bắt nàng ở lại cùng mình từ 300 năm trc, quá khứ thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi. Quá khứ anh ko thành ma, và quá khứ anh có nàng. Thì khi quay về tương lai nếu ko có gì thay đổi thì nàng vẫn sẽ bên anh thôi. Nếu nữ chính mà về cùng Ma đầu thì chắc anh nam chính ở lại sẽ cô đơn suốt 300 năm mất  Túm lại cái kết không thể ngọt ngào hơn. “Hắn để con lại bên ta. Sau này… con hãy ở bên ta nhé. Mãi mãi ở bên ta”  Truyện thứ hai là truyện Sư phụ tuổi cao. Truyện này với truyện thứ ba motip gần giống nhau. Đều là tình yêu của đồ đệ dành cho sư phụ, sau đó phụ lòng khiến sư phụ đau buồn. Motip nghe thì đơn giản nhưng khi đọc thì cảm xúc cứ xốn xang. Trong truyện Sư phụ tuổi cao. Nàng là một vị chiến thần thời xưa, đã sống quá lâu trên đời. Cả cuộc đời của nàng chỉ thu nhận có một đồ đệ. Một đồ đệ vô cùng trân trọng và yêu thương nàng và nàng cũng vậy. Mặc dù sau này đồ đệ của nàng khiến nàng vô cùng đau lòng, mặc dù.. nàng đã yêu đồ đệ của mình từ bao giờ. Nhưng nàng chôn giấu điều đó quá sâu trong lòng, sâu đến mức chính nàng cũng ko nhận ra. Chỉ biết rằng khi nàng nghĩ đồ đệ của nàng đã chết, tâm của nàng cũng chết theo, nàng bình thản mặc nhiên chờ đợi ngày quy thiên của mình. Bởi vì nàng ko còn luyến lưu gì nữa, nên nàng buông xuôi. Nhưng thật may là đồ đệ của nàng đã quay lại tìm nàng. Quay lại để khiến cho nàng phát hiện ra mình đã yêu và đã được yêu đến nhường nào. Thật may mắn là cuối cùng nàng không tiếp tục chết đi. Mà đã khoẻ mạnh trở lại. Cho dù để được hồi sinh nàng đã mất đi vị trí Thần. Nhưng có lẽ nàng ko cần cái chức danh đó nữa, bởi vì cho dù nàng có là ai đi chăng nữa. Nàng vẫn sẽ mãi là một vị Thần trong lòng người đồ đệ ngốc nghếch của nàng.!!!~ Truyện thứ ba là Sư phụ ức chế. Truyện sao mà nó ngọt ngào. Đọc mình vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy buồn cười. Buồn cười vì giọng văn tưng tửng rất riêng của Cửu. Ngọt ngào vì tình yêu vĩnh cửu của đại đồ đệ của nữ chính đối với nàng. Vì tình yêu, đồ đệ của nàng sẵn sàng hy sinh mạng sống để đi kiếm thuốc giải cho nàng. Vì tình yêu, cho dù bị đánh đến hấp hối, cho dù sa vào ma đạo, đồ đệ của nàng vẫn không ngừng yêu nàng. “Sư phụ đoán bao nhiêu năm nay con có từng nhớ sư phụ không?.. Ngày nhớ đêm mong, nhớ đến phát điên. Tám chữ này cũng không đủ để hình dung một phần vạn trong lòng đồ nhi.” Tình yêu ấy nó đơn giản vô cùng. Yêu là yêu, là cố chấp, là yêu đến hết cả cuộc đời. Là chờ đợi nàng tỉnh lại, cố chấp ở bên nàng trong suốt ba trăm năm nàng say ngủ. Mặc cho đau đớn giày vò nhưng vẫn bất chấp chờ nàng, đợi nàng. Truyện ôi sao mà nó ngọt. Cuối cùng thì tình yêu của đại đồ đệ đối với sư phụ suốt bao nhiêu năm cũng đã được hồi đáp. Chàng đã cùng sư phụ mình năm xưa sinh ra một bầy tiểu ma đầu. Kết thúc xúc tích rõ ràng ngắn gọn  Truyện cuối cùng, cũng chính là truyện duy nhất SE trong hệ liệt. Và cũng là bộ đã thôi thúc mình viết cái review này. Truyện “Sư phụ đến đây giao chiến” mở đầu hơi khác với mấy bộ còn lại. Vừa đọc mình vữa nghĩ không phải là sư đồ luyến à, sao mới đầu truyện mà đồ đệ đã tìm đủ mọi cách để giết sư phụ nàng thế này? Nhưng khi đọc thì mới hiểu. Càng đọc mình càng cảm thấy thương nữ chính, nàng là một đồ đệ được sư phụ nàng tuỳ tiện nhận, tuỳ tiện nuôi. Ngay đến cả cái tên cũng không đặt cho nàng. Nàng yêu sư phụ, nhưng cũng chính vì yêu, nên càng hận. Nàng hận vì sư phụ đã bỏ rơi nàng suốt bao nhiêu năm, hận vì những việc vô tâm vô tính của sư phụ đã khiến lòng nàng đau suốt bao nhiêu năm trời. Từ khi sư phụ đi, nàng một mình cô độc, nàng gặm nhấm lại từng kỷ niệm khi được ở bên sư phụ. Và rồi cho đến khi không thể chịu được. Nàng tìm một cái cớ để có thể đường đường chính chính đi tìm sư phụ nàng, để được gặp lại sư phụ nàng, đó là giết sư phụ. Nàng đuổi giết sư phụ nàng, nhưng khi sư phụ nàng đứng im để nàng giết, nàng lại không thể nào xuống tay. Để rồi nàng hy sinh thân mình cứu sư phụ. Nàng chết, nàng cứ đứng mãi ở cầu Nại Hà. Cho dù không còn nhớ ra mình là ai, không còn nhớ về sư phụ, nhưng với tình yêu đã ăn sâu vào trong trái tim, với nỗi trăn trở lo lắng cho người. Nàng vẫn cứ ngây ngô đứng đó, đứng qua bao nhiêu năm, qua bao kiếp luân hồi của thế gian. “Dường như ta đứng đây để chờ một người, tuy nhiên rốt cuộc phải chờ ai, ta cũng không nhớ được nữa.” Đọc xong đoạn này mình khóc luôn. Cảm thấy chua xót vô cùng. Cả cuộc đời nàng đã cô độc chờ đợi mãi một người, vậy mà cho đến khi chết đi rồi nàng vẫn lại phải đợi tiếp.!!~ Quãng thời gian chờ đợi của nàng cuối cùng cũng kết thúc vào ngày nàng nhìn thấy sư phụ nàng, thấy được cuộc sống trên trần thế của người ấy. Sư phụ nàng giờ đã trở nên điên khùng, vì quá đau đớn khi nàng – người mà hắn yêu đã chết. Nhìn sư phụ đau đớn vì nàng, khóc vì nàng, nàng cũng khóc. Cuối cùng nàng buông tay, uống bát canh Mạnh Bà, nàng và sư phụ kiếp này hết duyên từ đây. “Ta vứt bỏ chờ đợi của mình, để hy vọng kiếp sau hắn có thể tìm thấy ta”..!~ Đọc xong truyện cuối cùng mình rầu luôn cả buổi ấy. Cứ ngổn ngang khó tả   Tóm lại truyện của Cửu thì luôn luôn đáng đọc. Bài review này mình viết bằng một số đánh giá khá chủ quan của bản thân. Mỗi người khi đọc chắc đều sẽ có một cách cảm nhận khác nhau. Hy vọng review của mình sẽ góp phần giúp các bạn có thể tìm đc những truyện mà các bạn thích. ^^ Mời các bạn đón đọc Sư Phụ (Hệ Liệt) của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Nhất Niệm lộ Hướng Bắc - Cát Tường Dạ
Văn Án Anh, Lục Hướng Bắc có gì đặc biệt hơn người? Không phải là nhờ vào khuôn mặt "Họa quốc ương dân", hơn nữa lại có nụ cười hồ ly mê hoặc chết người không đền mạng, ba cô không nhận ra anh có nhiều người hâm mộ vây quanh sao? Lại còn đem vị trí phó tổng giám đốc công ty giao cho anh? Như thế còn chưa đủ hay sao? Tại sao ba cô còn mê muội muốn đem cả cô gả cho anh nữa? Người đàn ông trưởng thành không có việc gì làm hay sao? Đến Đồng gia làm con rể làm gì vậy? Cô Đồng Nhất Niệm vốn không thích kiểu chồng như thế này! Cô không muốn có người chồng như thế, rõ ràng là vì nhà cô có tiền bạc và thế lực nên mới kết hôn với cô. Cô không muốn có người chồng như thế, từ lúc bắt đầu kết hôn thì lạnh nhạt như tảng băng, cứng rắn như một tảng đá. Cô không muốn có người chồng như thế, mỗi ngày đến nửa đêm vẫn chưa chịu về nhà, cô chán ghét phải chờ đợi và lo lắng. Cô không muốn có người chồng như thế, cho dù bọn họ điên cuồng như thế nào nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của người con gái khác cũng có thể gọi anh đi. Cô không muốn có người chồng như thế, đã nuôi dưỡng tình nhân mà lại còn chỉ vào mặt cô mà mắng chửi, anh lại còn giúp đỡ người ta. Cô không muốn có người chồng như thế, cho nên mới đem đơn ly hôn ném trước mặt anh: "Họ Lục kia, tôi chịu đựng đủ rồi! Chúng ta ly hôn đi!" Thế nhưng, vì sao tất cả mọi người đều lấy tay chỉ vào đầu cô? "Đồng Nhất Niệm! Đầu cô bị cửa kẹp hỏng rồi à? Cô còn có thể tìm đâu ra một người đàn ông ưu tú như Lục Hướng Bắc chứ? "Đồng Nhất Niệm! Cô có biết một khi cô đã buông tay, có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ được gả cho anh không?' "Đồng Nhất Niệm! Con nếu dám cùng Hướng Bắc ly hôn, ba sẽ không cần một đứa con gái như con nữa!" "Chị, chị muốn ly hôn với anh rể sao? Em sẽ không khách sáo nữa! Anh rể! Em đến đây! Anh có thể hỏi em yêu anh sâu đậm đến mức nào!" Nhưng không ai biết rằng cô cùng anh kết hôn hai năm, rõ ràng nắm tay đồng hành, cùng ngủ chung gối, tâm hòa tâm, sao lại xa cách tận chân trời như vậy. Nếu như tất cả mọi thứ có thể quay lại một lần nữa, cô có trở lại giữa hè đó hay không? Cô sẽ không đi ra đồng hái bông sen đẹp nhất, như thế, cô sẽ không rơi xuống hồ nước, lại càng không được anh cứu, khiến cho bắt đầu từ đó cùng anh nắm tay, nhưng lại xa cách chân trời... Thế nhưng... Thế nhưng, Lục Hướng Bắc, chúng ta rõ ràng đã ly hôn, tại sao anh còn muốn đến từng bước từng bước bóp nát tim em! Mời các bạn đón đọc Nhất Niệm lộ Hướng Bắc của tác giả Cát Tường Dạ.
Nhân Gian Hoan Hỉ - Tùy Hầu Châu
Biết được tâm tư của Đa Ninh nên trước khi qua đời, mẹ cô muốn Chu Diệu lấy Đa Ninh và chăm sóc cô thay bà. Để hoàn thành tâm nguyện của bà, hai người đồng ý kết hôn với thỏa thuận nếu ai tìm được ý trung nhân thì sẽ cho nhau lối đi riêng. Bên cạnh nhau hơn 20 năm, cả hai hiểu rõ tính tình sở thích của đối phương nhưng lại không hiểu tình cảm của nhau. Người ngây thơ, người không hiểu tình yêu dẫn đến hiểu lầm nhau. Chu Diệu tưởng Đa Ninh thích anh trai mình, cô lại nghĩ anh chỉ xem cô là em gái. Hai người giấu kín tâm sự, vẫn đối xử với nhau như anh trai em gái. Nhưng sự đời trớ trêu, vào một đêm trăng thanh gió mát máu bốc lên đầu, hai đứa lau cò cướp súng một phát lòi hẳn quả bom, chả bù cho người ta cày đêm cày ngày không mọc được nửa hạt giống. Xui xẻo vào thời điểm ấy công ty Chu Diệu mới thành lập gặp khó khăn sắp phá sản, không muốn liên lụy đến Đa Ninh, sợ cô phải vất vả nên anh dựng màn kịch mình đã có người yêu để ly hôn và chia tài sản cho cô. Hai người chia tay trong hoà bình êm đẹp, cô ra nước ngoài nhưng giấu anh việc cô mang thai, vì anh vốn không thích trẻ con, mà anh lại không yêu cô nên cô sợ anh sẽ yêu cầu cô phá thai, lại càng không muốn dùng đứa con để ràng buộc giữ chân anh. 5 năm sau cô trở về với mục đích lập nghiệp vừa muốn thăm dò tình cảm của Chu Diệu, cô muốn anh phải thích cô trước. Còn Chu Diệu, gặp lại cô, anh mừng hơn trúng Vietlot, giả vờ lạnh lùng lăng xăng chân chó tiếp cận cô, nghĩ cách làm sao để cô yêu anh đây. Anh bạn hoà thượng của Chu Diệu tư vấn cứ quất đi rồi nước sẽ chảy thành sông, cô bạn quân sư nửa mùa của Đa Ninh mách nước hãy thả thính cho nó ghiền nhưng đừng để nó đớp. Hai người không mưu mà hợp vờn qua vờn lại, thèm nhỏ dãi mà phải kiềm nén. Có điều Đa Ninh vốn hiền hoà, lúc cần ngầu sẽ rất ngầu nhưng lại dễ mềm lòng, rốt cuộc chưa ngược Chu Diệu được bao nhiêu đã bị con sói gian manh mặt dày dụ mất. Tuy xiêu xiêu rồi nhưng Đa Ninh vẫn không nói cho anh biết Alice là con của anh, cô muốn anh tiếp nhận đứa bé vì yêu thích thật sự chứ không phải vì là trách nhiệm nghĩa vụ. Nhưng Chi Diệu không phải dạng vừa, anh ngu một lần chứ đâu có ngu cả đời. Phương pháp đơn giản hiệu quả nhất khi muốn kiểm tra huyết thống là gì? Tất nhiên là xét nghiệm ADN rồi. Nhưng không, Chu Diệu phải chơi khác người. Check kiểu sinh học là xưa rồi, anh chơi hẳn toán học, râm rục học và đồ hoạ vi tính nhé. Nghi ngờ Alice là con mình, anh cộng trừ nhân chia ngày rụng trứng 5 năm trước của Đa Ninh, kết hợp tư thế xáp lá cà khi đó là kiểu gì, xác suất bao nhiêu %. Lôi computer đồ hoạ nhan sắc kết hợp giữa anh với cô sẽ cho ra khuôn mặt đời F1 tròn méo như nào. Dễ sợ vãi mèo!!! Hỏi sao Đa Ninh lặn mất 5 năm, bệnh thế kia mà. Túm quần lại đây là câu chuyện của hai đứa dở hơi yêu mà không chịu nói, cứ tự biên tự diễn tự thẩm rồi sau đó làm vài trò con bò mới chịu hốt hàng nhau. Cô nhóc Alice là spotlight dù xuất hiện không nhiều, bé đáng yêu, hồn nhiên lém lỉnh và thông minh phù hợp với lứa tuổi chứ không bị lố như một số truyện cùng motif. Tuyến nhân vật phụ nhí nhố góp phần mang lại tiếng cười, đặc biệt là cô nàng quân sư trăm phương ngàn kế tìm cách nhúng chàm anh hòa thượng vì hai người từng có uẩn khúc trong quá khứ. Cảm thấy cặp này thú vị hơn cặp chính nhiều. Cộng điểm sang chảnh cho nữ chính vì quan điểm không lấy con cái ra để ăn mày tình cảm, cầu xin tình yêu của đàn ông. Đa số truyện của Tùy Hầu Châu đều nhẹ nhàng hài hước, mạch truyện đều đều, văn phong khá ổn nhưng plot truyện còn lỗ hổng, xây dựng nhân vật thiếu chiều sâu, thiếu hồn. Điều này thể hiện rõ ở những phân đoạn lắng đọng, chuyển biến hay bùng nổ cảm xúc, mình đọc mà cứ thấy trôi trôi, không "cảm" được nội tâm nhân vật. Tuy nhiên để giải trí thì vẫn ổn, hợp với #Team_mong_manh. Trong thời buổi khó khăn như này thì Tùy Hầu Châu vẫn là sự lựa chọn ok, ít ra sẽ không đập bàn chửi thề vì uống nhầm máu chó :)) Edit khá mượt. Mời các bạn đón đọc Nhân Gian Hoan Hỉ của tác giả Tùy Hầu Châu.
Hươu Lạc Lối - Bạc Hà Mê
Thể loại: 3s, hiện đại, ngụy nữ truy, nam phạm nhân, thâm tình, đô thị tình duyên, HE Editor: Sam Độ dài: 57 chương - Đã edit hoàn Posters: Thu Hoài Nhân vật chính: Bạch Lộc x Tần Long Văn án “Em thích anh cái gì?” “Chờ lần sau em nói với anh.” “Tại sao là lần sau?” “Có lần sau, chứng tỏ anh vẫn thích em.” “Lần sau có thể nói không?” “Đợi lần sau nữa.” “…” Em lạc lối, để anh dẫn đường cho em. ~~~ Trích đoạn 1: Ấn tượng đầu Bạch Lộc: "Lần đầu gặp em anh có suy nghĩ gì?" Tần Long: "Thích, muốn."  Bạch Lộc: "Em cũng vậy." Trích đoạn 2: Thế nào là màn tỏ tình bá đạo? Bạch Lộc: " Cậu không về nhà cứ theo tôi làm gì?" Tần Long: "Tôi muốn đi theo em thì sao?" Sau đó anh đến gần bên cô, lời nói chắc chắn: "Tôi đã định cả đời với em rồi, em xem rồi liệu đi."  ... Tần Long: "Tôi cho em một tiếng đồng hồ, em nói không thích tôi cái gì, nếu không nói được, tôi coi như em đồng ý rồi." ... Bạch Lộ nghĩ sự tự tin của anh ở đâu vậy, Tần Long nhìn cô không chớp mắt nói: "Chỉ dựa vào tôi có thể thích em cả đời, vĩnh viễn đối xử tốt với em." Trích đoạn 3: Khi người vợ tương lai chê bạn học hành không tốt Tần Long: "Tôi sẽ học tập theo em, làm học trò ngoan với em." Bạch Lộ nghe xong thở dài: "Cậu không cần lấy lệ với tôi, cậu nên tính toán cho bản thân mình." Tần Long: "Tôi đang tính toán cho tương lai của chúng ta." Trích đoạn 4: Khi bạn muốn dụ dỗ "người ta" cõng bạn Ngày mai là hết nghỉ lễ Bạch Lộc phải mang hành lý về trường. Bạch Lộc: "Ngày mai đến trường thế nào?" Tần Long: "Gọi xe" Bạch Lộc: "Gọi xe đắt lắm" Tần Long: "Chẳng nhẽ anh tới cõng em?" Bạch Lộc: "Được" Tần Long:" Nếu em không có hành lý, anh có thể cân nhắc." Nghe xong Bạch Lộc chuẩn bị xuống giường đi bỏ bớt đồ trong túi hành lý của mình . Lúc vừa xuống giường liền thấy tin nhắn đến: "Hay là đừng giảm bớt, có bao nhiêu anh cũng cõng được em." *Lưu ý: Những trích đoạn trên đã được lược bỏ n từ và chỉ giữ lại ý chính ( lời thoại nhân vật) ~~~ #Spoil #Review Tóm tắt nội dung: Truyện bắt đầu khi Bạch Lộc - cô sinh viên xinh đẹp học chuyên ngành tâm lý học, sắp ra trường chuẩn bị viết báo cáo tốt nghiệp đi đến nhà giam Giang Tư để tham dự khóa học giảng dạy tâm lý cho các phạm nhân sắp mãn hạn tù ( sắp ra tù) thì gặp được Tần Long, ngay cái nhìn đầu tiên anh đã trao cho cô một ánh mắt sâu thẳm, hàm chứa một điều gì đó. Dù là lần đầu gặp nhưng cô đã có cảm giác khó nói lên lời đối với anh -> tò mò -> được anh ngầm đồng ý -> theo đuổi -> Hai người thuận lý thành chương yêu nhau  nữ chính viết thư tỏ tình -> Sau đó phát hiện nam sinh đó không tốt như cô nghĩ liền bỏ qua luôn => Đây cũng không coi là một mối tình. Và năm cuối đại học, được cô chú giới thiệu một người bạn trai, nữ chính thấy anh ta mọi mặt đều ổn nhưng lại không qua lại được bao lâu vì không hợp nhau, số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay -> nữ chính đề nghị chia tay. Đương nhiên nữ chính và 2 người đó không có hành động gì thân mật. Còn lại tất cả lần đầu của Bạch Lộ đều mang tên Tần Long