Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Long Uy Chiến Thần

Chiến thần bao năm ẩn mình Chịu bao nhiêu ủy khuất xem thường, chịu sự nhục mạ của mọi người. Chiến thần xuất trời đất cuồng quay. *** "Tôi đã yên phận buông súng và không muốn can thiệp vấn đề chiến tranh gì đó nữa. Hãy để chỉ huy mời Huy Vũ!" Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê nhà, thành phố Quốc Hòa. Đây là một bí mật còn chưa có lời giải, ngay cả Thiên Thành, người đã đi theo Uy Long trong nhiều năm, cũng không biết được lý do. ... Tại bữa tiệc gia đình của Chu gia, tất cả mọi người đang cùng nhau trò chuyện và cười đùa vui vẻ. "Mau lại đây, Lệ Ngọc, anh lấy một cốc cho em." "Trần thiếu, tôi cũng mời cậu một ly. Cảm ơn vì đã giúp Lệ Ngọc giành được hợp đồng này." "Chu gia có thể được lợi nhuận hơn mười tỷ từ hợp đồng này! Uống thêm ba cốc nữa nhé!" Hôm nay, Chu Lệ Ngọc, với sự giúp đỡ của vị hôn phu là Trần An Khang, đã thành công có được hợp đồng hợp tác với Tập đoàn DG. Thật là một chuyện tốt, bởi vậy, họ đã tổ chức một bữa tiệc gia đình để ăn mừng. "Xin lỗi mọi người vì đã làm trì hoãn cuộc vui, đã bắt mọi người phải chờ lâu rồi." Lúc này, Uy Long bước vào xin lỗi. Những tiếng cười bỗng dừng lại đột ngột. Mọi người nhìn nhau, hầu như tất cả đều có chung một câu hỏi: Chúng ta đâu có chờ đợi anh ta? Uy Long đã trở thành một thành viên của Chu gia ba năm nay. Không ai ngờ là anh ta lại tới như thế này. "Không cần phải ra vẻ thân thiết, cậu không thấy sao? Chúng tôi vốn không hề đợi cậu!" Thúy Họa, mẹ của Chu Lệ Ngọc, lạnh lùng nói. "Cậu có thể làm gì để trì hoãn buổi tiệc này cơ chứ, làm hỏng cái xe cà tàng của cậu à?" Chu Hoàng Lâm – anh trai của Chu Lệ Ngọc cười nói. Uy Long cảm thấy có chút xấu hổ. Lúc nãy, anh chỉ muốn tỏ ra lịch sự, nói xin chào, không hề nghĩ điều này sẽ gây ra sự chế giễu. Anh từ lâu đã quen với cảnh bị châm biếm này. Anh không muốn giải thích thêm nữa, ngồi im lặng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ hấp dẫn này là Chu Nhược Mai, vợ anh. Chu Nhược Mai chính là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Quốc Hòa, nữ thần trong trái tim của vô số đàn ông. Ba năm trước, không rõ Chu lão gia suy nghĩ thế nào, lại gả cháu gái yêu quý của mình, Chu Nhược Mai, cho Uy Long – một người vừa giải ngũ, và để Uy Long gia nhập Chu gia. Người đẹp nhất thành phố Quốc Hòa lại kết hôn với một kẻ nghèo khó, việc này quả thực đã trở thành trò cười khi đó. "Chú ý cái miệng của anh, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, lo mà ăn cho xong đi." Chu Nhược Mai thì thầm một cách lạnh lùng. "Hiểu rồi." Uy Long bắt đầu im lặng ăn nốt phần của mình. Chợt nhớ lại việc Thiên Thành đề nghị mình quay lại đơn vị, trong lòng anh bỗng cảm thấy thật nặng nề. Sự xuất hiện của Uy Long cũng chẳng có gì quan trọng. Những người có mặt ở đó coi anh như không khí, họ tiếp tục nhảy và cười nói. "Có thể thiết lập mối quan hệ với Tập đoàn DG, Chu gia chúng tôi là một trong những người may mắn nhất, đây chỉ mới là khởi đầu!", bà nội của gia đình Chu nói cùng với một nụ cười. "Vâng, con rể của tôi rất giỏi, ký được hợp đồng rất nhanh. Không giống như con rể của ai đó, chỉ biết ăn tạp và chờ chết." Chu Hữu Lộc liếc nhìn Uy Long đang cúi đầu ăn. Ông là con trai thứ hai của bà Chu, là cha của Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm. Ông và Chu Hòa, cha của Chu Nhược Mai, có mối quan hệ không tốt. Tất nhiên, ông ta sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để chế giễu gia đình Chu Hòa. Hiển nhiên là Chu Nhược Mai và cha cô Chu Hòa, Tô Ánh Tuyết - mẹ của Nhược Mai cảm thấy xấu hổ khi nghe Chu Hữu Lộc nói điều này. "Kìa bố, sao bố lại đi so sánh anh Trần với một người như thế làm gì?" Chu Lệ Ngọc cũng như anh trai và cha mình đã nhân cơ hội này để chế giễu Uy Long. "An Khang được giáo dục trong một gia đình bề thế, cậu ấy là rồng trong loài người, không phải ai cũng có thể so sánh. Không như cái thùng gạo chỉ biết ăn cả ngày lẫn đêm, Chu gia cũng sẽ sớm bị hắn ăn hết mất thôi!" Trần An Khang khẽ mỉm cười và nói: "Em có nền tảng tốt. Không như một số người sinh ra trong nghèo khó và chẳng có mấy bữa được ăn ngon. Cứ để cho anh ta ăn nhiều một chút, vẫn tốt hơn là nuôi một con chó. Anh ta không thể làm hại gì Chu gia đâu." Họ Trần kia từ lâu đã không ưa gì Uy Long. Một kẻ vô dụng như vậy lại có thể kết hôn với hoa khôi. Đúng là “đ ĩa đeo chân hạt”. Trong mắt anh ta, vẻ ngoài và khí chất của Chu đại tiểu thư đều lần át Chu Lệ Ngọc. Nếu không phải vì Uy Long kết hôn với Chu Nhược Mai, thì làm sao anh có thể hạ mình kết hôn với Chu Lệ Ngọc, người kém cỏi Nhược Mai ở mọi mặt? Người xưa đã nói, anh hùng không có người vợ tốt, và kẻ vô dụng sẽ cưới một nhánh hoa. Câu này thực sự có vẻ đúng! "Vâng, em thích chó. Mặc dù em đã có một con Alasaka, em không ngại nuôi thêm một con nữa đâu." Chu Lệ Ngọc cười khẩy. .... Trước sự chế nhạo của mọi người, Uy Long đột nhiên trở thành mục tiêu công kích. Chu Nhược Mai thấy chồng mình bị làm khó. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, thực sự cảm thấy xấu hổ. Chế nhạo Uy Long cũng giống như chế nhạo cô, kể cả bố mẹ cô cũng đang bị đem ra sỉ nhục. Lúc này, Chu Nhược Mai càng nhớ ông của mình. Ba năm trước, khi Uy Long trở về sau khi bị trục xuất khỏi quân ngũ, anh ta không có gì trong tay, ông của Nhược Mai dù biết vậy vẫn đề nghị Uy Long làm rể và buộc anh cưới cháu gái mình. Vào thời điểm đó, Uy Long nghèo đến mức không có đủ tiền để chi trả cho đám cưới! Điều khiến cô khó hiểu nhất là ông nội liên tục nói với cô trước khi chết rằng cô không nên coi thường Uy Long. Ông cũng nói rằng đến một lúc, cô sẽ hiểu được ý tốt của ông. Tuy nhiên, đã ba năm kể từ khi kết hôn, Uy Long vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn y hệt như hồi mới gặp! Uy Long này, ngoài việc dung mạo có phần tuấn tú đẹp trai, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Đẹp trai thì có ích gì? Đẹp trai thì có thể mài ra ăn được sao? Cô càng nghi ngờ việc ông cô đã yêu cầu cô kết hôn với Uy Long là vì ông không tỉnh táo. "Cô có thể để cho tôi có một bữa ăn yên tĩnh không? Vì cô đã ký được hợp đồng với Tập đoàn DG nên cô nghĩ mình có quyền tự mãn hay sao? Cô không thể tử tế hơn một chút à!" Uy Long cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng nói một cách khinh bỉ. Chỉ cần bây giờ Thiên Thành đến mời anh ra khỏi đây, anh sẽ chẳng bận tâm gì khác mà bỏ đi ngay lập tức. Nhưng rốt cục suy nghĩ đó cũng chỉ tự khiến tâm trí anh dậy sóng. Tâm trí đầy những ngựa, vàng và sắt, những người lính ở chiến trường, hàng triệu xác chết, và hàng ngàn dặm máu tươi. Những người này cứ cãi nhau, làm gián đoạn suy nghĩ của Uy Long và anh thực sự khó chịu. Ngay khi những lời của Uy Long thốt ra, tất cả mọi người im lặng. Không ai nghĩ rằng một kẻ vô dụng, chưa bao giờ dám hó hé một lời mà hôm nay lại dám lên tiếng! Lại là lời nói thiếu suy nghĩ đến vậy! "Cậu đang nói gì vậy? Dám mắng chúng tôi sao?" Bà Chu gần như phun ra lời nói. "Có lẽ anh không biết Tập đoàn DG, vì vậy mới nói như thế." "Nói cho cậu biết, giá trị thị trường của Tập đoàn DG là hơn mười nghìn tỷ đồng, là doanh nghiệp mạnh nhất ở thành phố Quốc Hòa. Bất kỳ gia đình nào cũng có thể lên đến đỉnh cao nếu họ có thể có một mối quan hệ dù là nhỏ với Tập đoàn DG!" "Có bao nhiêu gia đình phải cúi đầu trước Tập đoàn DG, bởi vì đó là hoàng đế của khu thương mại toàn tỉnh này!" "Bà nói làm gì với thứ phế vật này? Nó còn chưa bao giờ nhìn ra thế giới xung quanh. Bà mong đợi nó có thể hiểu được thương trường sao?" Đối mặt với những chỉ trích, Uy Long không muốn tranh luận. Một khi anh trở về đơn vị Đại Long, đừng nói một Tập đoàn DG bé nhỏ, ngay cả toàn thành phố Quốc Hòa cũng phải run sợ dưới chân anh! Đúng lúc này, một người đàn ông to lớn mặc quân phục cùng sát khí như muốn giết người đột nhiên xông vào! Những người có mặt, ngoại trừ Uy Long, ai cũng bị sốc. Người đàn ông to lớn này chính là Thiên Thành, người đã cầu xin Uy Long trở lại quân đội! "Uy Tướng! Mọi người cần ngài, kẻ thù kia đang cận kề, biên giới lâm nguy! Chỉ huy đã hứa, miễn là anh trở về, bất kể điều kiện là gì cũng được đáp ứng. Xin hãy quay lại!" Khi Thiên Thành đi vào, anh ta quỳ xuống trước mặt Uy Long, cầu xin một cách lo lắng. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ và không thể tin vào mắt mình! "Long Quốc vĩ đại có rất nhiều tài năng. Chẳng lẽ không có ai ở bên kia có thể phá tan kẻ thù ngoại trừ Uy Long này ư?" Mời các bạn mượn đọc sách Long Uy Chiến Thần của tác giả Lam Nha.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Thế Thiên Tài - Lạc Y Thần
Kiếp trước nàng là một cô nhi, bị tổ chức sát thủ đào tạo, cuối cùng lại chết trước ngưỡng cửa làm lại cuộc đời. Không ngờ, nàng không những không chết, mà còn lưu lạc dị thế. Nàng thề, kiếp này không đứng dưới bóng lưng của cường giả, mà còn đứng đầu trong cường giả. Không còn là tuyệt đỉnh phế vật, nàng tài năng khuynh thế. Bảo vệ gia đình, đánh tiểu nhân, đến thần giới làm hội trưởng lão kêu cha gọi mẹ. Để xem, nàng làm thế nào khuynh nhân, khiến cho gã vốn bất cần lạnh lùng kia không phải nàng thì không gả? *** " Lão đại, nhiệm vụ đã hoàn thành!" Trương Lạc Y đứng nghiêm trang trước người đàn ông áo đen thần bí, chậm rãi báo cáo! " Vậy sao? Tốc độ của cô ngày càng nhanh đấy Lạc Y!" Giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên. Giọng nói như quỷ như mị khiến người ta không nhịn được run rẩy. Khoé miệng Lạc Y hơi nhếch lên,nhưng nàng không tiếp tục đề tài kia, ngược lại có điều khiến nàng lưu tâm hơn. " Lão đại, ngài đã hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, ngài sẽ để tôi tự do!" Người đàn ông áo đen thần bí trầm mặc. Thần sắc dưới lớp mặt nạ Dracula khiến người ta nhìn không rõ. Hồi lâu ông ta mới mở miệng. " Sao cô phải rời khỏi tổ chức? Tổ chức chưa bao giờ bạc đãi cô!" "Không, lão đại, đó không phải là tự do, tôi muốn sống là mình, không muốn đứng dưới mái ô của người khác nữa." Không muốn giết người nữa. Lạc Y thầm bổ xung một câu. " Được, vậy chúc cô lên đường bình an." " Cảm ơn!" Sát thủ không nói lời thừa thải. Lạc Y gật đầu mỉm cười. Thế giới của sát thủ đầy gió tanh mưa máu. Cuối cùng nàng cũng được sống thế giới tự do của riêng nàng. Nhảy lên chiếc mô tô phân khối lớn, Lạc Y lao vút vào đêm đen. Để lại người đàn ông với tiếng nói thật khẽ. " Lạc Y, xin lỗi " Người đàn ông vừa dứt lời, đằng xa đã vang lên tiếng nổ kinh thiên, lửa cháy ngập trời, tiễn đưa hồn cố hương. "Nếu có kiếp sau cô nên làm chủ mọi thứ, đừng đứng sau người khác mà chuốc lấy diệt vong. --- ---------phân cách tuyến xuyên không---- --------- " Đứng lại, đứng lại, trả hắc ngọc lại cho ta!" Trên đường lớn người qua lại như mắc cửi. Một cô gái ước chừng 11 tuổi đang đuổi theo chiếc xe ngựa đang chạy mỗi lúc một xa mà kêu lên những tiếng tê tâm liệt phế. " Này, đó không phải phế vật tiểu thư Âu Dương gia sao?" " Ngoài nàng ta còn có thể là ai nữa. Chắc lại đuổi theo xe ngựa Triệu gia nữa." " Thật mất mặt, nàng ta làm La Viễn thành thật mất mặt" Những tiếng đàm luận vang lên, giọng điệu châm chọc đầy hèn mọn. Cô gái ngơ ngác nhìn xe ngựa khuất bóng, nước mắt đổ ra như mưa trên gương mặt xinh đẹp. Cảnh vật trước mắt càng lúc càng nhoè, người ta chỉ thấy bóng dáng yếu ớt đơn bạc ngã xuống như con diều đứt dây. -------phân cách tuyến sống lại---- ---- " Tiểu thư có sao không?" Một giọng nữ lo lắng. " Nàng ta không chết được đâu!" Một giọng nam cố nói cứng nhưng ngập tràn lo lắng. Này, đây là đâu vậy? Tại sao những âm thanh này xuất hiện bên tai nàng? Lạc Y mím môi,cố gắng mở to hai mắt. Ánh mắt lạnh nhạt đáng giá. Không cảnh xung quanh giống với thế giới cổ đại. Trang hoàng, lộng lẫy. Đây không phải tổ chức, càng không phải nhà nàng. Nàng cũng không ngây thơ mình vào nhầm trường quay phim. Này, không phải nàng đã bị bom kíp nổ banh xác rồi sao? Lẽ nào ... Xuyên ... Xuyên không? Lạc Y khép hờ hai mắt. Một loạt thông tin chậm rãi chảy vào đầu nàng. Apolo đại lục. Cường giả vi tôn. Ma pháp và chiến khí. Âu Dương Lạc Y. Lạc Y mở mắt ra, khoé môi hơi nhếch lên. Khốn kiếp, nàng không xuyên vào cổ đại bình thường mà là xuyên vào dị thế giới. Nhưng... Rất hợp với nàng... Cường giả vi tôn! ... Mời các bạn đón đọc ​Khuynh Thế Thiên Tài của tác giả Lạc Y Thần.
Ép Yêu 100 Ngày - Diệp Phi Dạ
Hai tháng sau khi bị ép yêu 100 ngày, và một lần ngoài ý muốn ngủ cùng nhau, cô mang trong mình dòng máu của anh, anh và cô theo lời cha mẹ mà kết hôn. Cô nói: "Cố tiên sinh, tôi thích đồ ăn nhà hàng này", ngay ngày hôm sau đầu bếp nhà hàng đã trở thành đầu bếp riêng trong nhà cô. Cô nói: "Cố tiên sinh, tôi thích túi ở cửa hàng này", ngay đêm đó nhà thiết kế này liền trở thành người thiết kế riêng của cô. Những tưởng kết hôn không có tình yêu ngôn tình, cô và anh sẽ giống như trước, nhưng anh lại sủng ái cô đến tận trời... không biết có mưu đồ làm loạn hay không? Cô muốn đi làm, anh không đồng ý, cô liền lén tìm việc nhưng cuối cùng do anh sau lưng dở trò quỷ khiến cô không tìm được công việc. Cô tức giận đến tìm anh, anh liền cười híp mắt an bài cho cô một công việc.  Truyện ngày hôm sau, cô vui vẻ đi làm lại phát hiện ra bản công việc của mình viết, họ và tên: Tần Chỉ Yêu, chức vụ: Vợ của Cố Dư Sinh *** "Tình yêu đẹp nhất chính là quãng đời còn lại có thể vì em mà tự hào" -- Diệp Phi Dạ - "Hai năm sau, gặp lại Cố Dư Sinh, tôi vừa định hỏi anh, lúc đầu ước hẹn vì sao không tới? Anh nhìn tôi, mở miệng trước với người bên cạnh, giọng nói khách sáo lại bình tĩnh, cô lài ai? Ba chữ đơn giản, khiến cho tôi suýt đỏ vành mắt, thì ra, tôi vẫn chờ anh nhưng anh sớm đã không còn nhớ rõ tôi." Thời điểm Tần Chỉ Ái viết xuống nhật kí ngày hôm đó, cho là cả đời này mình và Cố Dư Sinh đều đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, ai biết hai năm trôi qua, cô vậy mà vào ở trong gia đình anh. - Ngày thứ năm Tần Chỉ Ái vào ở nhà Cố Dư Sinh mới đụng phải Cố Dư Sinh hàng thật giá thật. Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Ép Yêu 100 Ngày của tác giả Diệp Phi Dạ.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.