Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

VĂN ÁN Rồng đời hai Tiết Trầm bị người khác hãm hại, bất đắc dĩ phải lưu lạc nhân gian, chỉ có thể mượn một cơ thể bình thường không có gì đặc biệt mà lớn lên. — Nhân gian có tà vật quấy rối, thậm chí còn có yêu quái tác loạn. Người bình thường run bần bật, người tu đạo sứt đầu mẻ trán. Anh đẹp trai Giản Lan Tư thâm tình nhìn Tiết Trầm: “Đừng sợ, anh là kỵ sĩ diệt rồng, sở hữu năng lực của Rồng, anh sẽ bảo vệ em.” Tiết Trầm bình tĩnh đẩy cánh tay hắn, cất cánh tại chỗ: “Xấu hổ quá, tôi chính là Rồng.” — Lấy sĩ diện của một con Rồng ra mà nói, thực lực không cho phép cậu tiếp tục khiêm tốn. Tiết Trầm: Đám yêu quái kia xem Long quyền của bố đây! Giản Lan Tư: “…….?” Người tu đạo:??? ………. Sau một khoảng thời gian, phàm thế có một vị Long Quân từ từ nổi lên, trực tiếp đăng cai ngôi vị Long Vương. Nghe nói vị Long Quân kia tốt nghiệp đại học chính quy, đã từng công tác ở những tập đoàn nổi tiếng và có kinh nghiệp quản lý bậc thầy. Long Tộc:??? Kỵ sĩ Diệt Rồng Giản Lan Tư trơ mắt nhìn bạn trai Tiết Trầm sau khi tốt nghiệp nhận chức….Long Vương, bình tĩnh thay đổi chí hướng của bản thân: Từ nay về sau, Kỵ Sĩ Diệt rồng sẽ lấy sứ mệnh chính là bản vệ Long Vương, cố gắng nghe lời Long Vương. Tiết Trầm: Hế lô? Đừng tưởng anh là Kỵ Sĩ Diệt Rồng là anh thực sự có thể cưỡi rồng nhé?! *** [Bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù.] Loài rồng cai quản mọi mạch nước trên thế gian, là dòng thủy tộc đứng đầu thiên hạ. Mỗi khi có một con rồng thành công tu luyện được hình dáng con người, Thiên Đình sẽ dựa vào công đức tích góp mà phân đất phong hầu, giao cho trị vì vùng nước một phương. Nghe thì có vẻ đáng mơ mộng, nhưng trên thực tế huyết mạch của long tộc vô cùng khổng lồ, đông con nhiều cháu. Người đời có câu “rồng sinh chín con” (*) quả thực không sai, các thế hệ sau của long tộc không con nào giống con nào, lớn lên khác nhau một trời một vực. (*): Truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính“cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Thời buổi hiện nay, con rồng tu luyện tốt có thể chủ quản cả một vùng biển, nhưng năng lực yếu kém thì đến một cái giếng cũng không được phân cho, ranh giới giữa giàu có và nghèo nàn thật sự rất lớn. Cũng bởi sự cạnh tranh trong công việc khắc nghiệt như vậy, mỗi con rồng vừa ra đời đã bị người lớn trong nhà bắt buộc tu luyện cực khổ, áp lực đè nặng lên thân thể và tinh thần. Đương nhiên những điều đó đều chỉ dùng để nói về những con rồng bình thường, Tiết Trầm không hề lo lắng vấn đề này. Từ ngày sinh ra đến nay, cậu chỉ mất 3 năm để tu tiên, 5 năm để đắc đạo, trình độ như thế này chắc chắn sẽ được chủ quản một vùng biển rộng lớn cho mà xem! ———————————- Tiết Trầm chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đột ngột làm chân mày cậu nhíu chặt, mất một lúc lâu mới có thể thích ứng. Dựa vào ánh sáng, Tiết Trầm nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình. Đây là một căn phòng nhỏ, bốn phía là những bức tường trắng tinh, cậu đang nằm trên chiếc giường cùng màu đơn điệu. Nhìn qua trông như phòng khám bệnh của con người. Tiết Trầm vội vã chống thân ngồi dậy, theo bản năng đánh giá cơ thể hiện tại của mình, chỉ thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, vóc người thon dài, còn có hai cái đùi… Là thân thể của con người, hơn nữa khá giống vóc dáng cậu khi lớn lên, nhưng đây không phải hình người mà cậu luyện thành. “Đậu má!” Tiết Trầm không nhịn được mắng một tiếng. Bởi vấn đề huyết thống, sau khi ra đời cậu không sinh hoạt cùng một chỗ với những con rồng nhỏ khác, mà một mình tu luyện trong kết giới mười mấy năm, vất vả lắm mới thành công, đúng lúc muốn bắt đầu chiếm lĩnh một vùng nước, hưởng thụ khoái lạc long sinh (*), lại bất ngờ phải hứng chịu một đợt công kích mạnh mẽ. (*): giống như “khoái lạc nhân sinh”, nhưng là phiên bản long tộc. Đối phương có pháp thuật cao cường, thâm sâu khó đoán, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến, Tiết Trầm không cẩn thận bị đánh trúng, chẳng những hình người bị hủy, nguyên thần đan cũng vỡ tan, may mắn cậu không hoảng loạn trong hiểm cảnh, vào những giây phút cuối cùng níu được một sợi hồn phách chạy xuống nhân gian. Hiện tại, cậu dùng sợi hồn phách này nhập vào thân thể của một người thường. Chủ nhân của thân thể này mới chết không lâu, lúc Tiết Trần nhập vào còn cảm nhận được chấp niệm sâu sắc và sự không cam lòng của người đó, và cả một phần ký ức còn sót lại trong đầu. Chủ nhân của thân thể này trùng hợp thay cũng tên là Tiết Trầm, sinh viên năm 4 đại học Phù Thành, hiện đang làm thực tập sinh tại tập đoàn Vân Giác. Vì sắp tới tập đoàn Vân Giác khai trương hạng mục du lịch mới ở ngoại thành Lan Quang, thân chủ cũng là một trong những thực tập sinh được cử tới đây hỗ trợ. Gia cảnh của thân chủ có chút phức tạp, dần dần tạo thành tính cách hướng nội nhút nhát, càng lớn lên càng phát hiện ra xu hướng giới tính không giống người thường, còn yêu thích một học trưởng khóa trên. Dùng hết tất cả can đảm đi tỏ tình với học trưởng trong lễ tốt nghiệp, kết quả bị từ chối không nói, còn bị thực tập sinh nam khác phát hiện ra, vạch trần rồi cười nhạo trước mặt mọi người một phen. Thân chủ buồn khổ mượn rượu giải sầu, uống nhiều tới mức vô tình bước hụt, rơi xuống con sông trong khu du lịch. Nơi này nằm ở vị trí hẻo lánh, vừa mới khai trường nên không đông người, chờ đến lúc có người phát hiện ra đưa đến phòng khám gần đó, thân chủ đã chết đuối rồi. Đúng lúc Tiết Trầm theo sợi hồn phách bay tới đây, mượn luôn cơ thể để nhập vào. Thân chủ này vận khí đúng là kém thật. Nghĩ lại, Tiết Trầm cười nhạt một tiếng, vận khí của chính mình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, đường đường là một con rồng trẻ tuổi mạnh mẽ, bây giờ phải lưu lạc dưới hạ giới, hồn phách còn bất ổn như vậy… Đang lúc thổn thức, cậu bỗng nghe được tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài cánh cửa. Một nam sinh không kiên nhẫn nói: “Tiết Trầm thật là tệ. Khuya rồi còn làm phiền đến người khác, có còn là trẻ con nữa đâu.” “Này, cậu đừng như vậy.” Một nữ sinh đáp, “Lúc gọi điện bác sĩ còn nói, khi cậu ấy đến đây đã ngừng thở rồi, may mà mạng lớn, nếu không hậu quả khó lường trước được.” Một người khác cũng đệm thêm vào: “Cậu còn dám phàn nàn à? Nếu không phải do cậu, Tiết Trầm sẽ không uống nhiều rượu như vậy…” Nam sinh kia “xuy” một tiếng ngắt lời, giọng nói xen lẫn khinh thường: “Đã là gay còn làm ra vẻ. Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, đâu có oan uổng cậu ta…” Đây đều là thực tập sinh của tập đoàn Vân Giác, mấy ngày trước công trình ở vùng ngoại thành Lan Quang này khai trường, không đủ nhân lực, cử bọn họ tới đây chạy vặt. Phúc lợi của tập đoàn không tồi, sau khi kết thúc công việc còn cho bọn họ lương thưởng và một bữa liên hoan lớn, kết quả trong buổi liên hoan, một cậu con trai bừng bừng khí thế tung tin chủ nhân của thân thể này là đồng tính luyến ái, còn cợt nhả trào phúng thân chủ một phen. Nỗi tức giận đầu tiên mà cậu cảm nhận được ở thân chủ chính là đối tượng tung tin này, tên Chu Quang. Chỉ khi nhóm thực tập sinh phát hiện thân chủ mất tích, gọi điện thoại tìm người được bác sĩ địa phương bắt máy, họ mới biết sự việc ngoài ý muốn này, vội vàng chạy tới phòng khám. Tuy Chu Quang đi theo tới đây, nhưng lại không tình nguyện một chút nào. Trong lúc nhóm thực tập sinh tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên bật mở ra, “rầm” một tiếng đập vào vách tường, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ. Nhóm người theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện bên cạnh cánh cửa không có ai, không hiểu vì sao lại tự động mở, còn người thì đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, dùng khuôn mặt đen thui nhìn bọn họ, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Mấy người ồn muốn chết.” “Tiết Trầm, cuối cùng cậu cũng tỉnh!” “Cậu có khỏe không?” “Thân thể thế nào rồi?” Bọn họ quên bẵng đi sự kì dị khác thường lúc trước ở căn phòng này, chỉ nhanh nhẹn chạy vào thăm Tiết Trầm, một cô gái còn cẩn thận gọi bác sĩ trực ban tới. Tiết Trầm bị một đám người vây quanh, lại bị bác sĩ dùng dụng cụ dò xét một lần, sắc mặt càng ngày càng kém. Nếu đổi lại trước kia khi vẫn có thể biến thành hình rồng, nhất định cậu sẽ dùng móng vuốt quất bay đám người này tại chỗ. Nhưng hiện tại cậu đang ở trong thân xác con người. Trong lòng Tiết Trầm mặc niệm: giết người là phạm pháp, bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù. Nhịn! Điều kiện của phòng khám có hạn, bác sĩ chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho Tiết Trầm, tuy vậy, sắc mặt ông cực kì ngạc nhiên: “Tất cả chỉ số đều rất tốt, xem ra không còn vấn đề gì nữa.” Phải biết rằng, thời điểm người trẻ tuổi này vừa được đưa tới đây, hơi thở và nhịp đập trái tim đều không thể đo được, mà bây giờ các chỉ số đã khôi phục bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn mức bình thường… dường như không ngoa khi dùng từ “cường tráng!” Nếu không phải tình huống không thích hợp, bác sĩ còn muốn hỏi Tiết Trầm hàng ngày rèn luyện thân thể như thế nào, thời buổi này người trẻ tuổi mà khỏe mạnh có số lượng quá ít. Nghe bác sĩ nói vậy, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, vốn cho rằng Tiết trầm muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm một buổi tối, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Bác sĩ còn rất có trách nhiệm, dặn dò Tiết Trầm tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện lớn kiểm tra lại, mua thêm thuốc đề phòng tình huống khẩn cấp. Một người trong nhóm theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, những người khác giúp Tiết Trầm thu dọn đồ đạc, có người đưa áo khoác cho cậu: “Tiết Trầm, buổi tối gió mạnh, cậu mặc thêm áo khoác vào trước đi.” Vốn dĩ Tiết Trầm không còn tí kiên nhẫn nào, vừa nghe vậy nâng mí mắt lên liếc người kia, cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng, hời hợt khoác chiếc áo lên người. Mọi người đều không nhận ra sự khác thường của Tiết Trầm, chỉ cho rằng tâm trạng cậu không tốt, vậy nên không để trong lòng. Lúc này Chu Quang vẫn luôn bàng quan lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Còn tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì rồi.” “Không thể nói những câu như thế.” Một nữ sinh trừng mắt nhìn cậu ta, “Tiết Trầm vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, mọi thứ đều nên chú ý cẩn thận.” “Tìm được đường sống từ trong chỗ chết? Lời này của cậu quá khoa trương rồi.” Chu Quang trợn trắng mắt, từ khi nhận được điện thoại của bệnh viện, đám thực tập sinh này vẫn luôn trách cứ cậu ta, cho rằng do vài lời nói của cậu ta mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu trong lòng Chu Quang có chút luống cuống, sợ hãi phải gánh trách nhiệm trên lưng, vì vậy dù đêm khuya cậu ta vẫn muốn cùng đi tới bệnh viện nhìn Tiết Trầm, đến khi vừa nghe được Tiết Trầm không có mệnh hệ gì, cậu ta đột nhiên phủi sạch quan hệ. Hiện tại Tiết Trầm đã bình thường, cậu ta càng cảm thấy bản thân không sai, đồng thời thêm bất mãn với Tiết Trầm, cười lạnh nói: “Tiết Trầm, tôi bảo cậu này, cậu đừng có uống nhiều rượu như vậy, có chuyện xảy ra lại làm phiền đến người khác, suýt chút nữa liên lụy tới tôi rồi. Còn nữa, đúng ra cậu nên xin lỗi tôi mới phải?” Những người khác nghe vậy không khỏi nhíu mày, một người nói: “Chu Quang, cậu đừng nói chuyện quá đáng.” “Như thế nào là quá đáng? Những điều tôi nói không phải sự thật à?” Mọi người càng lên tiếng, Chu Quang càng phải khẳng định lập trường của mình, vênh váo với Tiết Trầm: “Tiết Trầm, cậu nói xem như thế có hợp lý không?” Nhóm người vừa thấy Chu Quang “đá quả bóng” sang cho Tiết Trầm, bất đắc dĩ thở dài. Bọn họ cùng nhóm thực tập sinh nhưng không chung trường đại học, chỉ có Chu Quang và Tiết Trầm là tới từ đại học Phù Thành, nhưng không vì thế mà có quan hệ tốt với nhau, ngược lại Chu Quang thấy Tiết Trầm dễ tính, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến cậu. Tiết Trầm rất tốt, chỉ là tính cách có chút mềm mỏng, sợ xung đột, mỗi lần bị bắt nạt đều không lên tiếng, còn thường xuyên giúp đỡ cậu ta. Dựa vào cá tính của Tiết Trầm, phỏng chừng lần này cũng không dám phản bác lại Chu Quang, yên lặng mà cho qua. Đương sự đã không truy cứu, người ngoài cũng không nên tham gia vào. Chu Quang rõ ràng biết điều này mới đẩy vấn đề cho Tiết Trầm giải quyết. Nhưng ngay lúc này đây, Tiết Trầm lại khác hẳn mọi khi, không hề đứng ra khuyên can mà ngược lại yên lặng nhìn Chu Quang từ trên xuống dưới, giống như đánh giá cậu ta. Chu Quang đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiết Trầm trả lời, đang muốn ra lệnh cho cậu theo thói quen, bất ngờ đụng phải ánh mắt của cậu, cả người giật thót một cái. Không biết là sự thật hay ảo giác, ánh mắt Tiết Trầm dường như có sự khác biệt so với thường ngày … sắc bén hơn? Chu Quang theo bản năng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?” Ngón tay Tiết Trầm chạm nhẹ xuống mép giường, thong thả ung dung phun ra hai chữ: “Xem tướng” Nhóm thực tập sinh vốn cho rằng Tiết Trầm là người hiền lành “…?” Chu Quang cũng nhăn mày lại, ngay sau đó nhếch khóe miệng. Mệt cho cậu ta còn bị ánh mắt Tiết Trầm dọa hoảng sợ, sự tức giận nhỏ con này có tác dụng gì đâu, vẫn chỉ là nói hươu nói vượn, còn không dám đối mặt tranh cãi với cậu ta. Chu Quang giễu cợt “A” một tiếng, trào phúng nói: “Vậy cậu nhìn ra cái gì?” Cậu ta cho rằng Tiết Trầm sẽ lảng sang truyện khác, lời này chỉ nhằm mục đích gây khó dễ, vốn không cảm thấy Tiết Trầm có thể nhìn ra cái gì. Không ngờ Tiết Trầm nghe vậy thật sự đứng lên, nhìn cậu ta nói: “Lông mày thô to, đuôi mắt nhọn xếch lên, ánh mắt hung ác, tất cả nói lên cậu là người lòng dạ thâm độc dối trá, nếu không kịp thời ăn năn hối lỗi thì nửa đời sau sẽ trôi qua trong khó khăn.” Tiết Trầm nghiêm túc, mọi người xung quanh lại không nhịn được cười ra tiếng. Không nghĩ tới Tiết Trầm đã không tức giận thì thôi, một khi giận lên thì lời nói rất độc. Mặt Chu Quang cũng biến sắc, bọn họ đều không nghĩ những điều Tiết Trầm nói là sự thật, chỉ cho rằng Tiết Trầm cố ý trả đũa Chu Quang. Sắc mặt Chu Quang lúc xanh lúc trắng, nhưng rất nhanh hồi phục lại. Suy cho cùng, Tiết Trầm chính là hèn nhát, không dám quang minh chính đại mắng cậu ta, chỉ biết dựa vào vài câu huyền học mờ mịt vớ vẩn. Sau khi thông suốt, Chu Quang thu hồi vẻ mặt, khiêu khích nói: “Tiết Trầm, nếu cậu có ý kiến với tôi cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy.” “Vậy tôi nói thẳng nhé.” Tiết Trầm rất nghe lời, cười như không mà nhìn cậu ta: “Tôi nhìn thấy ấn đường cậu đang biến thành màu đen, biểu thị sắp tới cậu sẽ gặp phải tai nạn đổ máu.” Chu Quang càng cảm thấy nực cười: “Tôi nghĩ cậu ngã đến mức hỏng đầu rồi nhỉ? Cậu nghĩ lời nói như vậy có thể dọa tôi sao? Quả nhiên là đồ gay ẻo lả, không thể giống đàn ông con trai hơn chút nào.” Cậu ta nói rất khó nghe, mọi người đang muốn can thiệp, đột nhiên khó tin trợn mắt há mồm. Nắm đấm của Tiết Trầm vung lên, Chu Quang không kịp phòng bị ăn trọn cú đánh vào mũi. Chu Quang không thể tưởng tượng được Tiết Trầm bất ngờ gây khó dễ, vóc dáng thon gầy nhã nhặn hàng ngày sao lại có sức lực lớn đến vậy, một cú đấm đủ khiến mắt cậu ta bắn đầy sao, trực tiếp ngã xuống đất. Sự cố đột ngột xảy ra, nhóm thực tập sinh không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Chu Quang ngã. Chu Quang vừa kinh hoàng vừa giận dữ, nhìn Tiết Trầm, cả giận nói: “Cậu làm cái gì…?” Lời còn chưa dứt, Tiết Trầm tiến lên một bước, dẫm chân lên ngực cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa phun cả mật ra ngoài. Tiết Trầm khoang tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Xem xem, tôi đã nói cậu sẽ gặp tai nạn đổ máu rồi mà.” Nghe cậu nói, Chu Quang cảm thấy xoang mũi nóng lên, cậu ta theo bản năng duỗi tay chà một cái, ngón tay dính đầy máu đỏ tươi. Chu Quang:!!! Nhóm thực tập sinh: “……?” Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương của tác giả Lâm Tri Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong - Trừu Phong Đích Mạc Hề
Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong là câu chuyện ngôn tình lãng mạn có chút kỳ dị của tác giả người Trung Quốc có bút danh Trừu Phong Đích Mạc Hề. Vốn là một hủ nữ chính hiệu, Chu Tiểu Bạch không khỏi cứ thấy tình yêu nam - nam là đôi mắt cô nàng lại sáng ngời. Chính vì thế, cô mong ước được có một người chồng là song tính luyến để vừa lấy được chồng lại vừa được thỏa mãn sở thích đi soi tình yêu nam nam đó của mình. Còn Mặc Duy Chính trong mắt Tiểu Bạch là một tổng giám đốc chuẩn đàn ông đích thực, hoàn mỹ khoáng đạt, là ước mơ của bao cô gái, nhưng chàng trai thẳng nên chẳng hề mang đến cho Tiểu Bạch chút hứng thú nào. May thay, Duy Chính phải tuyển một trợ lý không thể nảy sinh tình cảm với anh, vậy là Chu Tiểu Bạch vừa bị đuổi việc, lại đã được nhận vào làm trợ lý tổng giám đốc. Dưới con mắt mê "trai đẹp yêu nhau" của Tiểu Bạch, còn gì vui thú hơn là việc bẻ cong ông chủ mình thành đồng tính? Thế là chuỗi ngày khốn khổ sắp chờ đợi Duy Chính ở trước mắt. Nếu có thể miêu tả Chu Tiểu Bạch, người đời chỉ có 8 chữ: Mặt-dày-siêu-hạng và Biến-thái-siêu-cấp. Đến nỗi mà Mặc Duy Chính - tổng giám đốc của cô phải nhìn cô bằng một ánh mắt kì quái: “Cô... có thể nói cho tôi biết làm sao cô lại thành ra như bây giờ không?” Lẽ nào là tình duyên trắc trở? Mặc Duy Chính tin chắc rằng một cô gái trở nên biến chất đến như vậy, hẳn phải có nguyên nhân vô cùng sâu xa. Và chính một Tiểu Bạch như thế đã làm nên một câu chuyện với đầy những tình huống hài hước và dí dỏm này đến với độc giả. *** Đàn ông chia làm ba loại: Gay là nam đồng tính luyến, bi là nam song tính luyến, straight là nam dị tính luyến, trong đó straight lại có cách giải thích khác là “thẳng”, cho nên mọi người thường gọi nam dị tính luyến là “giai thẳng”. Hủ nữ là tên gọi tắt của “hủ nữ tử”, chỉ phụ nữ đặc biệt yêu thích BL (tức Boy Love - thể loại nam - nam, nhất là truyện tranh BL). Thể loại tiểu thuyết viết về tình yêu nam - nam được gọi là Đam mỹ, trong đó một cặp gay sẽ được chia làm công và thụ, phía đóng vai chồng là “công”, phía đóng vai vợ là “thụ”. Trừu Phong Đích Mạc Hề *** Đôi nét về tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề Tên thường gọi là Mạc Hề Sinh năm 1988, lúc nhỏ ở sa mạc Đôn Hoàng, hiện sống tại Kim Lăng, tính tình lạc quan. Châm ngôn sống: Chỉ cần không từ bỏ là đã thành công. Sách đã xuất bản: Lang kỵ trúc mã lai (Chàng cưỡi ngựa tre sang) Kim kê độc ly (Gà và cáo) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng Em mới lười yêu anh *** Chuyện kể rằng... đó là sau khi Tiểu Bạch cùng tổng giám đốc bồi dưỡng gian tình được kha khá thời gian rồi... Ngày hôm đó, lúc Tiểu Bạch rót nước Mặc Duy Chính giả bộ xem văn kiện như vô tình như hữu ý nói một câu: “Tiểu Bạch, hôm nay em có muốn qua nhà anh không?” “Nhà anh?” Tiểu Bạch nói. “Đến nhà anh xem GV?” “...” Mặc Duy Chính lại nói: “Không, chỉ hỏi em có muốn đi hay không.” Tiểu Bạch đặt tách xuống: “Vậy anh muốn em đến nhà anh làm gì chứ?” “Là đi... đi xem...” Giọng của Mặc Duy Chính càng lúc càng thấp. Tiểu Bạch nhìn hắn một hồi: “Xem chẳng phải cũng xem rồi?” Nhà rất lớn, rất xa xỉ, lẽ nào tổng giám đốc còn muốn chọc tức bạn? “Xem rồi... Hỏi em có muốn ở lại không...” “Ở cũng ở rồi mà”, Tiểu Bạch đáp, đặt chiếc ấm xuống bàn. “Vậy ở cùng nhau có được không?!” Mặc Duy Chính rốt cuộc cũng rống lên. Tiểu Bạch tròn mắt, ngây người, cuối cùng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, là anh đang muốn mời em với anh cùng H?” Đã quyết định H, việc tiếp theo là phải tìm mua “đồ bảo hiểm”. Thứ như vậy Tiểu Bạch không có, Mặc Duy Chính cũng không có. Hết giờ, Tiểu Bạch ngồi vào xe Mặc Duy Chính, bắt đầu chiến dịch săn “áo mưa”. Trung tâm thương mại? Không thể nào! Mặc Duy Chính xấu hổ lắm! ... Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong của tác giảTrừu Phong Đích Mạc Hề.
Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.