Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hải Thượng Hoa Đình - Bồng Lai Khách

Cháu gái danh thần đời trước Mạnh Lan Đình, cảnh nhà sa sút, xuống phía nam tìm vị hôn phu, ngẫu nhiên gặp Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi, ở nhà đứng thứ chín, trước hắn là tám chị gái. Sau khi hắn được sinh ra, thầy bói phán: "trán rộng, nhân trung sâu, phúc không cần cầu, tướng đẹp phúc tự đến". Phùng gia mở cửa đốt pháo bày tiệc suốt ba ngày, lão Phùng mời đến một vị học giả tiếng tăm, lấy tên cho con trai là "Dẫn Dực" - nghĩa là "nổi được bay được, có hiếu có đức, bước dài bay xa", gửi gắm chân tình, mong cầu tốt đẹp. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị nuôi nấng lệch lạc, khi lớn lên trở thành Tiểu Cửu gia nổi tiếng mười dặm Phố Tây, sự thật rành rành. Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên tuyết đi qua, hướng người bên cạnh nhướng mày: "Đi bắt cô ta lại đây cho gia" *** Mạnh gia, Phùng gia đều là danh gia đời trước. Năm Phùng Khác Chi 6 tuổi, Mạnh Lan Đình 4 tuổi, phụ thân của anh tình cờ gặp lại bạn cũ, đem lòng yêu mến cô con gái nhỏ của bạn mình, quyết đặt cọc cho cậu quý tử mối hôn sự này. Mười lăm năm sau, Phùng gia rực rỡ, Mạnh gia suy tàn, phụ thân rồi mẫu thân của Mạnh Lan Đình đều lần lượt qua đời. Cậu em trai vốn đi du học cũng biệt vô âm tín. Mạnh Lan Đình hỏi thăm mới biết em mình đã bỏ học về nước hai năm trước. Cùng đường, cô khăn gói đến Thượng Hải, nhờ vả các mối quen biết và Phùng gia để tìm manh mối về Mạnh Nhược Du em trai mình. Ai mà ngờ được, vừa đặt chân đến ga Thượng Hải đã xui xẻo đụng hết kẻ cướp đồ đến kẻ “cướp sắc”. Đây là phân tuyến “Ra ngõ gặp oan gia”  Lần đầu gặp gỡ, Phùng Cửu ma đầu giữa đường chặn gái, bỏ một đống mỹ kim đòi mua hai bím tóc dài. Bị cô quật cường từ chối, đại ma đầu cường thủ đoạt hào, một đường kéo, bím tóc dài quá mông trở thành chạm gáy, người đẹp nổi hết da gà da vịt, lệ không rơi nổi, thân cô thế cô nơi đất khách quê người, nhẫn nhục chịu đựng. Đại ma đầu còn buông lời hăm doạ: "Hôm nay xem như đại gia ta xui xẻo, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt cô!"  Lần thứ hai gặp gỡ là khi hắn biết mình có hôn ước với cô cô oan gia kia. Nghĩ bụng thôi thì cưới ai chả là cưới, hắn đã hạ mình cân nhắc sẽ nhận lời, chỉ có điều kiện nhỏ: "Làm vợ của Phùng Khác Chi, ngoại trừ phụng dưỡng cha tôi, còn lại phải "phu xướng phụ tuỳ, nói gì nghe nấy". Chú ý nghe lời. Tôi không thích phụ nữ không vâng lời". "Mạnh tiểu thư, tôi đối với vợ tương lai, chỉ có chút yêu cầu như thế. Cô hiểu chứ?" (*) Thế quái nào mà cô ta còn giở giọng: "Tôi không có khả năng chấp nhận gả cho kẻ chặn đường cắt tóc mình".  Lần thứ ba, hắn đứng ngoài cửa sổ mê đắm nhìn cô giảng bài, cô không hề hay biết. "Cô đứng cạnh bục giảng, dáng hình cao vút, ánh dương tươi đẹp xuyên qua cửa kính phòng học như ôm cô vào lòng. Cô nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú dừng trên bảng đen, hoàn toàn không chú ý đến cách chỗ cô đứng không xa, nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đang nhìn mình. Khuôn mặt cô dưới nắng dường như lộ ra màu men trong suốt mịn màng như sứ ngọc, một đôi môi anh đào nhỏ nhắn không ngừng chuyển động. Cánh môi cực kỳ diễm lệ, khiến hắn không ngừng liên tưởng đến những cánh hoa bừng nở trên nụ hồng trong vườn hoa..." (*)  Lần thứ tư gặp gỡ, hắn điên tiết gào lên: "Mạnh tiểu thư, đa tạ cô đã chỉ dạy, tôi xin nhận. Cô yên tâm, Phùng Khác Chi tôi ngày sau nếu còn gánh vác chuyện của cô, tôi con mẹ nó coi như là con rùa bò trên đất!" (*)  Lần thứ 5 gặp gỡ, cô lạnh lùng đáp trả: "Đời này, Mạnh Lan Đình tôi bị ức hiếp chưa từng có, hoặc gọi là nhục nhã, không đến từ bất kỳ ai khác, mà là từ Phùng công tử anh! Nếu anh đã quên, tôi nhắc anh nhớ, anh từng nói về sau đừng để anh nhìn thấy mặt tôi. Tôi cũng hy vọng như thế!" (*)  Đây là phân tuyến lời thanh minh của nam chính   Ngày nghe tin cô bị bắt nạt, anh tất tả vội vàng đứng canh nơi cửa lớp, dõi mắt nhìn cô trên bục giảng. Thẳng đến khi cô tan buổi dạy, anh vội vã trốn đi. Người muốn chơi xấu với cô, anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đến quỳ lạy xin cô tha thứ.  Ngày cô đau lòng buốt ruột vì nghe tin em trai bỏ mạng nơi chiến trường, anh lặng lẽ tìm chị cả xin tấm giấy thông hành mà không nói cho cô hay. Nếu cô muốn, anh nguyện đưa cô ra đầu chiến tuyến để nhìn nơi em trai an nghỉ, để nỗi đau trong lòng cô có thêm lớp phù sa yêu thương bồi đắp.  Ngày cô chấp nhận sự thật mất em trai, rời Thượng Hải về quê, một lòng ôn thi để đi du học, anh ngựa không dừng vó nơi chiến trường tìm tung tích em trai cô, đi từng nơi hỏi từng người, nhặt về cậu em trai nửa sống nửa chết nơi tử ngục, bất chấp việc đe doạ cả Trương Tư Lệnh Hiến binh ở Nam Kinh.  Ngày cô muốn trả ơn anh đã tìm về cho cô người em trai lành lặn khoẻ mạnh, án tích xem như xoá sạch, cô nói: "Sau này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều nguyện ý thực hiện vì anh", anh đưa cô lên lầu cao nhất Đại Hoa. Anh yêu cô là thế, anh khao khát cô là thế, nhưng trước nước mắt của cô, anh lại không đành lòng, ngoảnh mặt đuổi: "Cút". Tiếng "Cút" ấy của anh, có bao nhiêu là tiếng lòng vỡ vụn trong đó, chỉ mình anh biết.  Ngày cô nói với anh: "Phùng Khác Chi, thật lòng, tôi không tin anh. Không phải không tin anh hiện tại. Mà là không tin tưởng anh của tương lai. Hiện tại lời anh đều là chân tình, nhưng sau này sẽ thế nào?" "Tôi không muốn mạo hiểm phần đời còn lại như thế. Người đàn ông đích thực tôi mong chờ không phải là anh." "Thật xin lỗi, anh đi đi." (*) Lòng anh có có bao nhiêu chết lặng?  Anh biết, người đàn ông trong lý tưởng của cô là ai. Người đàn ông đó, cũng đứng ở cửa lớp trong buổi dạy đầu tiên của cô, ấm áp dịu dàng nói với cô "Có lẽ sẽ có sinh viên nhiễu sự gây phiền phức, cô để ý một chút nhé, có gì cứ báo với tôi". Người đàn ông đó, cũng lặn lội ra sa trường nơi em trai cô bỏ mạng, mang về một lọ đất nhỏ, để cô "nhìn thấy nắm đất nơi em cô hi sinh". Người đàn ông đó, vì mối nhân duyên lằng nhằng trước đó mà về đấu tranh với mẹ mình, để có thể sạch tâm sạch ràng buộc để đến với cô. Người đàn ông đó, khi cô hết mực đau lòng đã vẽ cho cô con đường tương lai: "anh nghĩ, đối với em tốt nhất là đi du học". Người đàn ông đó, là người đã nói với cô: "Nếu em và Khác Chi lưỡng tình tương duyệt, anh sẽ chúc phúc, ngược lại nếu em không tình nguyện, cũng không thể mở miệng cự tuyệt, cứ nói với anh, anh có thể thay em đi giải thích rõ ràng." Người đàn ông đó, xán lạn như mặt trời, nho nhã ấm áp như ánh bình minh, cũng dịu dàng như trăng sáng. Người ấy trong lòng cô, là cỡ nào lương thiện? Anh trong lòng cô, là cỡ nào đại ác ma? Những việc anh làm cho cô, lòng cô thấu được bao nhiêu việc? Mạnh Lan Đình, mười mấy năm tung hoành mười dặm Phố Tây, lòng anh chỉ có cô là tử huyệt, là chua xót, là tuyệt vọng đến cùng cực. Mạnh Lan Đình, lòng anh, cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Mạnh Lan Đình, lòng cô, cô dám nhìn thẳng vào đó mà nói, cô không thích anh không? “Hải thượng hoa đình” đặt trong bối cảnh Thượng Hải phồn hoa những năm cuối thập kỷ 20 của thế kỷ trước, có hào môn danh gia vọng tộc như Phùng gia, có danh môn suy tàn như Mạnh gia, có những sinh viên yêu nước của thuở đầu kháng Nhật, có những du học sinh nghe theo tiếng gọi của con tim trở về báo quốc dù lúc đó tổ quốc vẫn chưa gọi đến tên họ, có người ra đi vì nước, có người ở lại giúp dân... tất cả vẽ nên một bức tranh với những gam màu sáng, không giống như mình vẫn hình dung về mảng dân quốc với đầy nhưng gam màu trầm của mất mát, bi thương. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Tác giả nêm nếm vừa vặn, tình tiết cũng đủ duyên nên dù nam chính có phần ngông cuồng bá đạo, “nghịch ngu” không chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đâu, nhưng đọc lên vẫn thấy anh lương thiện đáng yêu, còn nữ chính ngoài mềm trong cứng, thông minh hiểu chuyện, dù ngược nam chính tơi tả nhưng cũng không hề làm mình thấy khó chịu. Điểm trừ của tác phẩm, theo ý kiến cá nhân mình là tác giả yy nam nữ chính hơi quá tay ở cuối truyện, phần kết hơi vội khi đặt trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ. Dù không phải là tác phẩm đặc biệt xuất sắc, “Hải thượng hoa đình” cũng là một cuốn truyện đọc ổn, đặc biệt là với các độc giả luôn muốn mở lòng bao dung thương xót cho sự đau khổ của nam chính như #team_ngược_nam và team #ngược_ngược _nữa_ngược_mãi. *** Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học trước, lấy một ít đồ vật để ở văn phòng, lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của nàng, thấy nàng bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi. Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất là nhớ hai đứa, nên vội vã trở về. Nàng chào hỏi xong, thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình, cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu. “Phùng thái thái, cô đã xem qua 《 tạp chí thương mại 》 kỳ này chưa?” Một nữ sinh tên Jenny hỏi nàng. Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại, ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, “Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải trượng phu của ngài Phùng tiên sinh không? Hắn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!” Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt hắn thâm thúy, hình tượng trang nghiêm. “Ngài xem, nơi này nơi này……” Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho nàng. Mạnh Lan Đình tiếp nhận tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ “Nhất kiến chung tình”, “Rơi vào bể tình”, thì không khỏi kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh trượng phu mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón nàng, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra. Hắn trước đây cũng không đề cập với nàng về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là hắn làm sao lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ? “Phùng thái thái, thật không nghĩ tới, hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!” Các nữ sinh cảm thán. Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các nàng, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử “lãng mạn” như vậy. Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón một đôi song bào thai đi học về. Ca ca Phùng Bỉnh An, nữ nhi Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, huynh muội hai người đang ngồi song song ở ghế sau. Muội muội để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối nàng đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn, ngón tay trắng nõn, mềm mụp đang chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho ca ca. “…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……” Thấy hắn không có phản ứng, muội muội ủy khuất mà chu miệng nhỏ, hướng về phía Phùng Khác Chi cáo trạng: “Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!” Ca ca so với muội muội chỉ lớn hơn vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy nhi tử chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của nàng mà đến giờ hắn vẫn giữ là biết. Nàng còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt nhi tử, Phùng Khác Chi cảm thấy chính mình cũng không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của phụ thân thì không xong. Nhưng nữ nhi thì không thế, lại kiều lại mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương nàng, hận không thể hái sao trời cho nàng mới được. Nghe nữ nhi cáo trạng, hắn vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn nhi tử, hơi hơi khụ một tiếng, ôn nhu dỗ nữ nhi: “Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe.” “Muội muội, anh cũng đang nghe.” Ca ca giống như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ muội muội, “Vừa rồi anh là nghĩ mụ mụ mấy giờ về, cho nên mới không trả lời câu hỏi của em.” Hắn bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp muội muội lật qua trang khác. Muội muội cũng nhớ mụ mụ rồi. Mụ mụ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy nàng rồi. “Ba ba, mụ mụ hôm nay khi nào thì về?” Nàng lập tức hỏi phụ thân. “Buổi tối là về. Mụ mụ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mụ mụ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?” Hắn cười tủm tỉm mà nói. “Được ạ.” Nhi tử gật đầu. “Vâng. Ba ba cũng phải bồi mụ mụ sớm đi ngủ nha, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa.” Tiểu nữ nhi tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở. Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc, xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Hắn hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: “Có tạp chí phụ nữ thời đại không?” Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại, rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước. Mời các bạn đón đọc Hải Thượng Hoa Đình của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Yêu Judo
Tình Yêu Judo mang đến bạn đọc chút gì đó mới lạ và tinh nghịch của đôi bạn này, những con người xuất phát từ những đam mê võ thuật dẫn đến tình yêu lứa đôi. Tình yêu của cặp đôi này có chút buồn, chút vui nhưng cũng không thiếu những giây phút lắng đọng, những khoảnh khắc hạnh phúc. Anh bước đến bên cô, xâm nhập vào trái tim cô một cách tự nhiên và gần gũi nhất, nhưng hắn lại là một người nhát gái, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào đây. Liệu anh chàng này có đủ dũng cảm để nói lời yêu với cô, mọi người cùng đón đọc để biết thêm nhé! *** Tình Yêu Judo và Em Dám Nói Em Không Tính Phúc là 2 câu truyện kể về đời cha mẹ của Chung Tình và Mạnh Tưởng (Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em). Tình yêu Judo: Chung Bình - Tiêu Tố Tâm Em Dám Nói Em Không Tính Phúc: Mạnh Dịch Nam - Lộ Hiểu Vụ Theo ad, Hốt Nhiên Chi Gian viết rất ổn; không có tổng tài đại soái ca đi siêu xe, vung tiền như rác; không có nữ chính ngu ngơ ngớ ngẩn; không có những tình tiết cẩu huyết đến vô lý mà chỉ có những con người cần yêu và được yêu. Mem nào đã đọc 2 quyển kia thì đọc luôn Tình Yêu Judo cho đủ bộ. Mem nào chưa đọc thì nhảy hố đi nào!! *** Trong phòng, quần áo hỗn độn, tiếng thở dốc mê hoặc lòng người, tiếng giường kẽo kẹt thỉnh thoảng vang lên, giống như muốn phơi bày ra hết cảnh xuân sắc đang ngập tràn bên trong. Ghé người xuống tấm thảm, Tiêu Tố Tâm cười nhẹ, vờ như không nghe thấy tiếng thở gấp đang tràn ngập khắp không gian, quả nhiên là muốn có bao nhiêu buông thả cùng kích tình thì sẽ có bấy nhiêu! Ngay cả giường còn chưa đến mà quần áo đều đã cởi hết sạch, Tiêu Tố Tâm nhìn đống quần áo toán loạn vương trên sàn nhà, lại nhìn đến chiếc quần bò màu xanh đậm của người đàn ông, trong mắt chợt lóe sáng, cô khẽ mừng thầm rồi tập trung vào mục tiêu. Tiêu Tố Tâm chậm rãi bò về phía trước, tay gần như đã chạm đến ví tiền ở trong túi quần kia. A……….Một tiếng thét chói tai vang lên khiến cô sợ tới mức rụt ngay tay lại, nằm rạp xuống tấm thảm trên sàn. A……….A……..Mau………Mau. Một loạt tiếng kêu khẩn thiết mà đau đớn ở trong phòng vang lên, cô có thể nghe rõ ràng tiếng chiếc giường đang rung chuyển. Mặt Tiêu Tố Tâm đỏ ửng, trong lòng hung hăng rủa thầm, còn kêu lớn tiếng như vậy, chưa thấy đủ sao? “Có thích không? Bảo bối.” Tiếng đàn ông vang lên, làm trong lòng cô lại nổi lên một chút ác ý, đều là do tên Chung Bình này, hết thảy mọi việc đều là do anh ta gây ra! Tiêu Tố Tâm im lặng, đem tất cả những phẫn hận kìm nén ở trong lòng, tay từ từ lấy ví tiền, đem hết tiền trong ví vét sạch, sau đó để vào trong đó mấy cái danh thiếp của khách sạn, rồi mới đem ví tiền trả lại vào trong túi quần bò. Tiêu Tố Tâm trừng mắt nhìn chứng minh thư trong tay, Chung Bình! Ngày lành của anh cũng sắp đến rồi, đêm nay cho anh vui vẻ một chút. Tiêu Tố Tâm quay đầu, chậm rãi hướng cửa mà bước đi. Bỗng nhiên, trên giường vọng lại tiếng kêu rên rỉ, cô ta vừa thống khổ vừa ngọt ngào, điên cuồng mà mãnh liệt hét lên. Tiêu Tố Tâm đỏ bừng mặt nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi, hai người này cũng thật là quá mức, có nhất thiết phải kích thích đến như vậy không? So với phim, ảnh đồi trụy còn hơn nhiều. Đột nhiên, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, người đàn bà kia lại hét một tiếng chói tai nữa rốt cục làm cho Tiêu Tố Tâm bưng kín lỗ tai! Cô chạy nhanh hướng về phía cánh cửa, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc giường, có người bước xuống. Trời ạ, cô muốn đi ra ngoài còn phải mất một đoạn nữa. Nếu như bây giờ có ai đi tới, lập tức sẽ nhìn thấy cô còn đang quỳ rạp trên mặt đất, cô phải tìm một chỗ trốn! Tiêu Tố Tâm nhìn về phìa phòng tắm, vội vàng lăn nhẹ về phía đó, tay đẩy cửa, hai chân nhanh chóng lui vào, vừa hay nhìn thấy hình bóng ai đó đang hướng cửa phòng tắm đi tới. Ít nhiều Tiêu Tố Tâm thường ngày cũng có luyện Judo, cũng có một chút khả năng. Cô nhanh chóng đem mình giấu sau cánh cửa. Không đợi cô kịp đứng vững, thì cửa phòng tắm đã chậm rãi bị đẩy ra, trong lòng Tiêu Tố Tâm chợt căng thẳng, cánh cửa càng kề sát khiến cô phải chậm rãi lui về sau đến mức đã dán lưng vào tường. Đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân, liền biết rõ là ai. Trong lòng chỉ có thể điên cuồng mắng chửi, ánh mắt nhắm chặt, nhưng khuôn mặt vẫn không kìm được mà đỏ bừng, cô không cẩn thận mà lại nhìn đến mông của anh ta! Chung Bình mở nắp bồn cầu lên, rõ ràng bắt đầu đi tiểu. Tiêu Tố Tâm khẩn trương đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng mình, lưng vẫn gắt gao dán chặt vào sau cánh cửa, Chung Bình đi vào mà cũng không có đóng cửa, phỏng chừng anh ta đã say đến mức đầu óc không còn rõ ràng nữa. Giải quyết xong, anh ta ngã trái, ngã phải đi ra ngoài, đột nhiên dưới chân loạng choạng, tay phải dùng sức chống đỡ ở trên cánh cửa gây ra một tiếng động lớn, làm rung cả cánh cửa, Tiêu Tố Tâm trong lòng kinh động, hai chân cũng không nhịn được mà run rẩy đứng lên, may mà anh ta chỉ chống trên cửa rồi đi ra ngoài. Tiêu Tố Tâm cố gắng bình tĩnh thở, lại nghe được Chung Bình ngã vào trên giường phát ra âm thanh trầm đục, lòng căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, thở vù vù, nguy hiểm thật! Tiêu Tố Tâm im lặng đợi một phút đồng hồ, sau khi nghe thấy có người lầm bầm vài tiếng thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cô liền đẩy cửa phòng tắm ra, nhanh chân nhanh tay đi ra khỏi phòng, lại dò xét nhìn về phía chiếc giường thì thấy hai thân hình lõa thể cuốn chặt lấy nhau đã sớm không còn phản ứng. Tiêu Tố Tâm nhăn mặt nhíu mày, thầm khinh thường một phen, rồi mới cẩn thận mở cửa phòng lớn đi ra! Đứng ở hành lang, Tiêu Tố Tâm mới dám cao giọng, Chung Bình đáng chết! Tôi xem tới lúc đó anh còn có thể thích ý vui vẻ được nữa không! Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Judo của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Thâm Thâm Lam
Thâm Thâm Lam: xanh sâu thẵm (cái này là dựa vào tính cách của Trạch Viễn) Diễm Diễm Đồng: đỏ rực rỡ (cái này là dựa vào tính cách của Tiếu Tiếu) *** Ồ, ngẫm lại thì hình như mình chưa đọc qua tác phẩm nào của Hốt Nhiên Chi Gian. Là vô cùng thích tựa đề của truyện nên nhào vào. “Thâm thâm lam” – xanh thăm thẳm, sâu tựa biển, nhìn tựa như rất lạnh có khi lại rất ấm. Đọc tiêu đề truyện là nghĩ ngay đến, à ha, chắc lại nói về chàng nam chính, lại thêm 1 ngữ hay ngoài cụm từ “Nhân nùng như mực, vị đạm như trà” của DLVT đây. Ồ, thì đúng là “Thâm thâm lam” nói về nam chính thật, Bùi Trạch Viễn. Lại có thêm “Diễm diễm hồng” nói về nữ chính, Đinh Tiếu Tiếu. Hây dà, tên thì rõ hay, mà truyện thì đến nản. Đầu tiên, là nhân sinh quan của mình, trong thế giới này, dù là đời thực hay là ngôn tình hay là thế giới siêu thực nào đó con người căn bản là bình đẳng. Thế thì trái tim của 1 người, danh dự của 1 người, của ai thì cũng đáng trân trọng như ai. Đặc biệt, tình cảm của 1 người là thứ vô giá, không phải để mua bán, chẳng phải để đổi chắc, càng chắc chắn không phải để chơi đùa. Nền tảng dệt nên cái truyện cẩu huyết này đi ngược hẳn với nhân sinh quan của mình. Vậy thì xin lỗi, để mình 1 lần ném đá nhiệt tình vào nó. Đinh Tiếu Tiếu quả là nữ chính dở hơi, ích kỷ và độc ác đến bệnh hoạn. Cô ta là ai mà tự cho mình thanh cao, à là cô xinh đẹp, cô có gia thế thế nên nghiễm nhiên cô cho rằng chỉ cần cô muốn thì đàn ông sẽ quỳ phục dưới chân cô. Tiếu Tiếu tiếp cận Trạch Viễn trên cơ sở suy nghĩ vô cùng ấu trĩ và nhảm nhí, 1 lần gặp trên xe bus chỉ là vì người đàn ông này chuyên chú chăm sóc cho bạn gái của anh ấy mà cô ta tức giận, cô ta cho rằng anh là loại đàn ông giả tạo khi không liếc cô ta lấy 1 lần khi cô ta cố tình dựa người lẳng lơ với anh. Xin lỗi nhé, cô cao đẹp cái nỗi gì, chẳng phải là thứ phụ nữ dễ dãi dùng thân xác mình câu dẫn đàn ông hay sao. Đã vậy, nực cười hơn, Tiếu Tiếu không biết xấu hổ, còn vạch cả 1 kế hoạch câu dụ Trạch Viễn từ nhà đến công ty, vừa câu dụ vừa tỏ ra đáng thương khi phát hiện mình yêu anh ta. Đúng là tự diễn tự huyễn. Ok, nếu việc tiếp theo Hốt Nhiên Chi Gian, tiếp tục viết về 1 Trạch Viễn “thâm thâm lam”, chính trực, thâm trầm, dù có chút dao động cuối cùng cũng không đến với Tiếu Tiếu, mình cho rằng đó là câu chuyện hay. Cơ mà, anh ta dao động, rồi 2 người cư nhiên lừa dối người yêu, bạn thân để đến với nhau và vô sỉ hơn lại còn tự tô vẽ ra rằng đó là 1 tình yêu cao đẹp. Ha Ha, đáng thương thay cho dàn nhân vật phụ, người thì bị biến thành kẻ xấu để hợp thức hóa thứ tình yêu ích kỷ của 2 nhân vật chính, người thì được đưa lên bàn thờ của sự cao thượng để tán đồng. Hỡi ôi, thế giới thuộc về những kẻ đẹp, có điều kiện và ích kỷ. Mình không nói truyện luôn phải đẹp nhưng ít nhất với nhân sinh quan của mình, cái này thật vớ vẩn. Đã đọc với tốc độ thần kì & thấy lãng phí cuộc đời. Buồn. *** Cô tuyệt đối không tin, khuôn mặt nhã nhặn, điềm đạm của anh chắc chắn là đang giả vờ.Vất vả lắm mới cùng Điền Mật chen ra khỏi cái đám đông đang reo hò bát nháo kia, Đinh Tiếu Tiếu mới cảm thấy thoải mái được một chút, vừa rồi ở bên trong thật sự là không thể chịu được. Một mùa hè oi bức, cái nóng làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, hầu như không ai muốn tỉnh táo từ cái chỗ hỗn loạn này, càng muốn chìm đắm trong men rượu. Đinh Tiếu Tiếu mê muội, cảm thấy đầu lùng bùng như muốn nổ tung, liêu xiêu dựa vào người Điền Mật, một tay ôm lấy bả vai của cô, đem cả đầu khoát lên vai Điền Mật, ánh mắt mơ màng nhìn theo những chiếc xe đang chạy trên đường. Thật không chịu nổi, hôm nay bọn họ đều điên rồi, rót cho cô nhiều rượu như vậy, cô cảm thấy cả dạ dày như đang bị thiêu đốt, giống như uống vào cả tấn xăng vậy, nóng bỏng như lửa, thiêu đốt cả thân thể, tất cả lý trí đều không còn. Điền Mật vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu có khỏe không?”. Mặt khác lo lắng nhìn mấy chiếc taxi chạy qua mà không có chiếc nào còn trống. Đây là cái thời điểm gì, taxi lại có thể làm ăn tốt như vậy. Đinh Tiếu Tiếu miễn cưỡng ngẩng đầu, khóe môi còn lộ một tia cười nhạt, “A Mật, người đàn ông vừa rồi tên gì?”, lại dám đuổi theo đến trước cửa kéo cô đi, hừ, không còn muốn sống nữa à? “Hình như gọi là Lượng gì đó, làm như là bạn của Doãn Quân Tường vậy”, Điền Mật vừa giúp đỡ Tiếu Tiếu vừa suy nghĩ. “Hừ, ở trước mặt phụ nữ, bọn đàn ông không có một chút tình bạn đáng giá”. Tiếu Tiếu đưa cánh tay đặt lên vai Điền Mật, cười khẽ nói, “Phụ nữ trong lúc đó mới có tình bạn, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đàn ông mà trở mặt, có đúng không?”. Hé ra khuôn mặt sắc sảo và rực rỡ mê hoặc nhìn Điền Mật, Điền Mật nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta ghen tị này chỉ mỉm cười gật đầu, “Chúng ta nhất định sẽ không vì đàn ông mà trở mặt”. Mặt Đinh Tiếu Tiếu tỏ ra hài lòng với Điền Mật, vui vẻ tiếp tục gục đầu xuống đất, liêu xiêu nhìn về phía ngã tư đường. Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng ở trước mặt các cô, trong xe đèn sáng đã đầy người, đều là những người bận rộn đi tuyến xe cuối về nhà. Tiếu Tiếu liếc mắt về phía cửa kính xe, không nhìn rõ lắm, đều là những khuôn mặt xa lạ, đột nhiên, ánh mắt cô từ từ tập trung không nhìn đi nơi khác. Đinh Tiếu Tiếu chậm rãi từ vai của Điền Mật nâng đầu lên, rồi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong qua cửa kính xe, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự thôi thúc. Cô khẽ nói với Điền Mật, “A Mật, mình muốn đi xe buýt”. Vừa dứt lời, cô đã đi tới cửa xe. Điền Mật bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Tiếu Tiếu loạng choạng đi lên xe. Điền Mật vội vàng đi theo, cô thật vất vả tìm nửa ngày mới lấy ra năm đồng tiền, không nhìn mà trực tiếp bỏ vào. Vội vàng đi đến toa hành khách phía dưới tìm, Tiếu Tiếu đâu? Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiếu Tiếu, cô đã chen tới toa hành khách phía dưới, vội vã đi đến chỗ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu một tay nắm vòng treo, cả người tựa lên cánh tay, lộ vẻ chống đỡ. Điền Mật qua tới, nhẹ nhàng ôm Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cậu ổn chứ? Dựa vào người mình đi”. Nói xong, đưa tay đem Tiếu Tiếu kéo lại, cho cô dựa vào người mình. Nhưng Tiếu Tiếu lại giống như vô tri vô giác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của Đường Mật, cả người vẫn tựa lên cánh tay đang nắm chặt vòng treo. Trên mặt hoàn toàn sa vào trạng thái mơ màng, Điền Mật để mặc cô, sợ động vào cô, làm cô không thoải mái. Nhìn thoáng qua một đôi tình nhân đang đứng bên cạnh Tiếu Tiếu, người đàn ông nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô gái, một tay nắm lấy thanh vịn, người nữ thoải mái dựa vào trong lòng người đàn ông đó. Điền Mật ở bên cạnh cười nhạt, lại có thể ở trong này biểu hiện sự lãng mạn. Tay vẫn đang giữ Tiếu Tiếu, sợ cô tỉnh lại sẽ ngã về một bên, vậy thì không tốt chút nào. Xe từ từ chuyển động, đung đưa theo xe, Tiếu Tiếu cảm thấy dạ dày càng khó chịu, rốt cuộc hôm nay đã uống bao nhiêu, tại sao đầu lại có cảm giác xây xẩm như vậy, cho dù đầu đang đặt lên cánh tay nhưng vẫn cảm thấy rất nặng. Thật sự muốn tìm một chỗ dựa, một vòng tay quá, bên người dần truyền đến một đợt hơi ấm, thân thể không tự chủ được khe khẽ dựa vào, cảm thấy da thịt trên cánh tay có một sự đụng chạm nóng bỏng. Tiếu Tiếu man mác cảm giác được hơi ấm từ bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy cô gái nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực người đàn ông kia, một tay anh nắm thanh vịn, tay kia nhẹ nhàng ôm cô gái. Tiếu Tiếu cảm thấy sự ấm áp này thật chói mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy oán giận khó hiểu, khao khát muốn giờ phút này cũng có được vòng tay ấm áp giống như vậy, lưu luyến rúc đầu vào cánh tay, thân người cũng càng thêm dựa vào một bên, càng ngày càng gần hơi ấm này, thật thoải mái, cảm giác giống như là có một cái giường ấm áp đang đợi cô. Tiếu Tiếu tham lam muốn có được nhiều hơn, thân thể càng ngày càng hướng lại gần hơi ấm đó, trên xe chen chúc cử động, vai chạm vai khó tránh khỏi thân thể có chút đụng chạm. Tiếu Tiếu cũng rất hưởng thụ loại không gian chật hẹp này, có thể làm cho cô càng tiếp cận được hơi ấm đó. Sự khó chịu trong dạ dày, trong đầu lúc nãy cũng giảm đi phần nào. Đinh Tiếu Tiếu nghiêng mặt dựa lên cánh tay, cảm nhận độ ấm tỏa ra từ người bên cạnh, thật thoải mái, thật muốn có thể mãi mãi dựa vào như vậy, loại cảm giác này làm cô cảm thấy yên tâm, an toàn. Thân thể càng ngày càng dồn sức nặng dựa vào sự ấm áp đó. Mắt mơ màng hạ xuống, được che hơn phân nửa dưới mái tóc, nhìn xuyên qua những sợi tóc, mơ hồ thấy nửa bên mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh, một khuôn mặt sáng sủa, ôn hòa, toát ra vẻ thản nhiên, tao nhã, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Anh ta dịu dàng đỡ cô gái ở trong lòng, tay ôm thắt lưng của cô, giữ cho cô không lắc lư theo chuyển động của xe, cảm giác thật ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn xa xăm vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Tiếu Tiếu bất giác thấy ngơ ngác, một người đàn ông có vẻ lãnh đạm như vậy, cũng không quên cấp cho cô gái một vòng tay vững chắc tại không gian chật hẹp này. Tiếu Tiếu đột nhiên thấy ghen tỵ với cô gái kia, cô cũng muốn có một người đàn ông có thể dịu dàng ôm mình như vậy, mà không phải người luôn luôn chỉ muốn giữ chặt cô. Giờ phút này, cái ôm dịu dàng đó ở trong mắt cô rất chướng mắt, tại sao anh lại dịu dàng như vậy, đàn ông sao có thể quý trọng phụ nữ được như vậy. Người đàn ông này nhất định không phải là đàn ông, một chút khí phách của đàn ông đều không có. Hừ, cô thật sự không tin rằng khi đàn ông ôm phụ nữ thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bậy bạ. Trong lòng cay đắng, thân thể Tiếu Tiếu càng dồn lên cánh tay, cả người nghiêng sát dựa vào người anh, nhìn anh ta còn không lộ nguyên hình, tất cả con quạ trên thế giới đều đen, cô không tin là anh sẽ không có phản ứng. Tuy nhiên, thân thể của cô cứ dán chặt vào mà người đàn ông kia lại không có động tĩnh gì, tiếp tục dịu dàng ôm cô gái kia, ánh mắt cũng không hề dao động, yên lặng chịu sự dồn ép của cô, sự chật hẹp không có khe hở này làm cho cả không gian đều yên lặng. Anh không di động, không có phản ứng gì, cũng không quay đầu nhìn cô một cái, Tiếu Tiếu trong lòng cảm thấy lạc lõng, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại không có phản ứng? Cô đang dựa trên người anh mà anh không có cảm giác gì sao? Trong khi Tiếu Tiếu còn đang buồn bực thì xe đã dừng lại, âm thanh báo tới trạm vang lên, người đàn ông kia bỗng chuyển động, trong lòng khẽ gọi cô, ý bảo xuống xe. Người đàn ông đó cứ như vậy che chở cô gái kia đi xuống xe, không hề quay đầu lại, dần biến mất trước mắt Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn, thấy bóng dáng của anh ở phía trước cửa sổ chợt lóe, chậm rãi đi xa. Xe từ từ chuyển động, Tiếu Tiếu đột nhiên tỉnh ngộ, lôi kéo Điền Mật, chen đến cửa sau xe, vỗ mạnh, “Mở cửa, mở cửa, còn có người muốn xuống”. Tài xế mắng cho một hồi, cuối cùng vẫn lèo nhèo không tình nguyện mở cửa lần nữa. Tiếu Tiếu lôi kéo Điền Mật đi xuống cửa, phía sau cửa xe đóng lại, lập tức chạy đi. Mời các bạn đón đọc Thâm Thâm Lam của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá, giá một lượng một tháng, ở một năm hết 12 lượng bạc. Thật sự là một ít tiền dư cũng không có. Bằng hữu cùng khoa thi nói, hàng xóm cách vách của ta được nhận bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng một năm, có thể qua đó tống tiền ăn cơm chùa! Ta nói, mơ à, cũng không nhìn xem hàng xóm của ta là ai, có thể để cho một tiểu bối như ta lợi dụng bừa bãi hay sao? *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt của tác giả Triệu Hi Chi.