Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngược Ngẫu

Tác phẩm: Ngược Ngẫu. Tác giả: Hồ Ly Đại Quân. Thể loại: Tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, cường thủ hào đoạt, cung đình tranh đấu. Nhân vật chính: Vu Lạc Vũ x Bùi Ngọc Nhi | Phối giác: Khôn Bát, Niệm Tuyết.... Tình trạng: Raw 97 chương (Hoàn) Editor: Cinnie Văn án: 4 năm trước, nàng 16 tuổi, là trưởng công chúa của Đại Vu Quốc hùng mạnh. 4 năm trước, nàng 12 tuổi, là tiên tử tự do tự tại trong núi rừng bao la. Âm kém dương sai, làm cho trưởng công chúa vô tình gặp được tiên tử. Cũng lại 'nhớ kỹ' vị tiên tử trong rừng này. Một đoạn nghiệt duyên cứ như vậy bắt đầu. "Tiểu nha đầu này cũng dám đánh trưởng công chúa của Đại Vu." 4 năm sau, phong vân đột biến, trưởng công chúa xưa kia nay đã trở thành người đứng đầu Đại Vu - Nữ Đế. 4 năm sau, học hữu sở thành*, tiên tử trong rừng ngày xưa bây giờ chuẩn bị hành tẩu giang hồ, du ngoạn nhân gian.  Nhưng lần thứ hai gặp lại  nhau, lại làm cho tiên tử trong rừng chớp mắt trở thành chim hoàng yến trong tay Nữ đế Vu Quốc. Vận mệnh an bài, trốn cũng không thoát. Nàng nên chống lại hay là lựa chọn thuận theo đây? Vu Lạc Vũ nói: "Cô vương là vua của Đại Vu, cho nên ngươi sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của cô vương đâu. Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh cô vương, làm một con rối nghe lời đi! (* Học tập thành tài, hoàn thành việc học tập, rèn luyện) *** Đại Vu năm Vĩnh Đế thứ mười sáu, đất nước mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo. Sở dĩ đất nước thái bình thịnh thế như vậy là vì Đại Vu có một triều đại minh quân luôn giữ mình trong sạch, yêu dân như con, đức long vọng trọng! Vĩnh Đế đăng cơ năm hai mươi tuổi, sau khi đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên ngài truyền xuống đó là phế trừ lục cung! Từ đó chỉ sủng hạnh một người là Hách Liên hoàng hậu, mà Hách Liên hoàng hậu cũng không chịu thua kém, trong năm Vĩnh Đế thứ nhất đã hạ sinh một đôi long phượng. Lúc này trên bầu trời mưa rền sấm vũ, mà trong cung lại vô cùng vui mừng, Vĩnh Đế vô cùng cao hứng và biết ơn trời cao đã ban thưởng cho ngài một đôi nhi - nữ, vì thế liền ban tên là Lạc Lôi và Lạc Vũ. Đồng thời lập trưởng tử Vu Lạc Lôi làm Đông Cung Thái tử. Chớp mắt, mười sáu năm trôi qua, hai hài tử mới ngày nào còn mặc cưỡng bảo* bập bẹ tập nói mà nay đều đã trổ mã trưởng thành. Lạc Lôi đọc đủ thứ thi thư, mi thanh mục tú. Lạc Vũ lại càng tuyệt đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành. (*Tã lót.) Có được hai trân bảo thế gian như vậy, Vĩnh Đế lại càng thêm yêu thương, sủng ái. Tuy là một nam một nữ, nhưng Vĩnh Đế cũng không thiên vị bên nào, đều dạy cho cả hai đạo trị quốc. Trong lòng hắn, nữ tử cũng có thể đọc đủ thứ thi thư, học rộng tài cao, được vạn dân kính ngưỡng. Vĩnh Đế thường xuyên cùng Lạc Vũ chơi đùa, cũng thường xuyên ôm Lạc Vũ cảm thán nếu Vũ nhi là nam tử thì thật tốt, phụ hoàng nhất định sẽ đem ngôi vị thái tử truyền cho con. Lạc Vũ rất thông minh, từ nhỏ chính là một tiểu quỷ tinh ranh, lớn lên lại thông kim bác cổ[*], đọc sách nhớ chữ cũng không kém chút nào so với Lạc Lôi, thậm chí càng lớn lại càng hơn hẳn Lạc Lôi. Mà điều quan trọng nhất đó là, Lạc Lôi là người ôn hòa nhã nhặn, nếu là thái bình thịnh thế, hắn nhất định sẽ là một hoàng đế tốt, yêu dân như con, nhưng nếu như có chuyện. Lãnh binh đánh giặc, hắn cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng Lạc Vũ thì khác, nàng học là để dùng, học đi với hành, anh minh quyết đoán, dám nghĩ dám làm. Đối với thánh hiền minh quân mà nói, trong lòng Vĩnh Đế vẫn là tính cách của Lạc Vũ phù hợp hơn. [*] Thông hiểu mọi chuyện từ xưa đến nay. Lúc nhỏ Lạc Vũ không hiểu chuyện, mỗi lần như vậy nàng luôn ầm ĩ la hét để phụ hoàng chơi đùa cùng nàng, đến khi Lạc Vũ dần dần hiểu chuyện một chút, mỗi lúc như thế nàng lại sẽ lôi kéo phụ hoàng hỏi hắn vì sao, mà Vĩnh Đế cũng chỉ là cười cười không nói. Đến khi lớn, Lạc Vũ đã hiểu vì sao khi đó Vĩnh Đế lại nói như vậy, sau này khi Vĩnh Đế nói lại vấn đề đó cùng nàng, nàng đã nói rằng 'Nhi thần nhất định sẽ ở bên cạnh Thái tử ca ca để giúp hắn.' Lúc này Vĩnh Đế lại cười ha ha, sau đó nắm lấy cái mũi Lạc Vũ, cưng chìu nói 'Công chúa của bản vương từ nhỏ chính là tiểu quỷ tinh ranh.' Vu Lạc Vũ đúng là một cái tiểu quỷ, từ nhỏ đã thông minh dị thường, cổ linh tinh quái*. Khi có mặt Vĩnh Đế thì nàng nhu thuận văn tĩnh, hoạt bát đáng yêu, đến khi không có Vĩnh Đế, nàng liền bắt đầu lộ ra bản tính nghịch ngợm phá phách, thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hôm nay trêu đùa tiểu cung nữ, ngày mai lại ức hiếp tiểu thái giám. Thế nhưng lại cố tình ai trong hoàng cung này cũng đều đối với nàng vô cùng nuông chiều dung túng. Và ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu cùng Thái tử ca ca ra thì bất luận kẻ nào nàng cũng không để vào mắt. (*Khéo léo, ranh mãnh.) Mà nói cho cùng, Vu Lạc Vũ là công chúa của Đại Vu quốc, ai có thể dám bất kính với nàng? Ngay cả Hoàng đế Đại Vu quốc cũng đều sủng nàng như hòn ngọc thì ai dám bất kính với nàng đây? ! Lại là một ngày thời tiết đẹp, quang minh chiếu rọi, Lạc Lôi đã hoàn thành tảo khóa*, trong lúc rảnh rỗi nên muốn đi xem Lạc Vũ đang làm gì, nhưng vừa đi đến trước tẩm cung của Lạc Vũ đã phải dừng bước, từ ngay cửa lớn đã có thể nghe thấy âm thanh Lạc Vũ giáo huấn hạ nhân, thât sự là làm người ta xấu hổ, Vu Lạc Lôi thở dài, làm sao còn có bộ dáng công chúa tiểu thư khuê các đây. (*Lớp học buổi sáng.) "Lại có chuyện gì vậy?" Vu Lạc Lôi vừa tiến vào trong viện đã thấy nô tài quỳ đầy phía dưới, đây rốt cuộc là đã có chuyện gì mà chọc giận Vũ công chúa nổi giận như vậy. "Thái tử ca ca!" Vu Lạc Vũ nghe thấy thanh âm ca ca của mình lập tức thay đổi như lật giấy, chuyển sang vui mừng, cười hì hì chạy đến bên người Lạc Lôi, lôi kéo cánh tay của hắn bắt đầu làm nũng. "Tiểu công chúa lại làm sao vậy? Là ai lại chọc ngươi mất hứng?" Vu Lạc Lôi kiên nhẫn hỏi, tiểu tổ tông nhà hắn a, cả ngày chỉ cần một chút chuyện gì đó cũng có thể làm ầm ĩ cả lên, một chút cũng không làm cho hắn đỡ lo. "Bọn họ không bắt lại được Khúc Khúc của ta." Vu Lạc Vũ vô cùng ủy khuất, Khúc Khúc chạy mất mà bọn nô tài vô dụng này lại có thể không bắt được, hừ! "...." Vu Lạc Lôi không nói gì, hắn nên nói cái gì bây giờ, đều đã mười sáu tuổi rồi, lại thông minh lạnh lợi như vậy, tại sao mỗi ngày chỉ biết chơi đùa không vậy. Vũ Lạc Vũ vừa nhìn thấy bộ dáng 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' của ca ca mình thì đã biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, vội vàng giải thích: "Ôi chao, bản công chúa là công chúa, lại không cần trị quốc bình thiên hạ, HUỐNG HỒ a!" Vu Lạc Vũ hết sức nhấn mạnh hai chữ 'Huống hồ', ý nói nó vô cùng quan trọng. "Huống hồ, Khúc Khúc kia là của bản công chúa! Không có lệnh của bản công chúa mà nó lại dám đào tẩu, bản công chúa bắt nó trở về nhất định sẽ đem nó phanh thây! Hừ." Đồ vật của bản chúa, dù chết cũng nhất định sẽ không để nó chạy thoát! "...." Lần thứ hai không nói gì, Lạc Lôi thật sự là phục tiểu muội muội của hắn, Khúc Khúc chẳng qua chỉ là côn trùng, làm sao sẽ biết nó là đồ vật của ngươi. Xem ra phụ hoàng thật sự là nuông chiều Lạc Vũ đến hư rồi. Dục vọng chiếm hữu thật sự quá mạnh làm cho người ta không lời nào để nói, chỉ cần là thuộc sở hữu của nàng, muốn rời khỏi nàng cũng chỉ có đường chết. ======== ======== ======== ======= ======== Đào hồng Liễu lục* giữa núi rừng, hồ điệp vờn quanh, là ai đang nhẹ nhàng cất lên điệu vũ? (*Một thành ngữ tả cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp.) Bạch sam như tuyết, tóc mây xòa má da thơm má*. Tinh tế nhìn lại, rõ ràng người đang múa kia chính là một tiểu cô nương khoản chừng mười hai tuổi, còn bé mà đã có dáng dấp của một cái mỹ nhân rồi, nếu như trưởng thành không biết còn tuyệt mỹ đến thế nào đây? (*Nguyên gốc là 'Mấn vân dục độ hương tai tuyết': Là một câu thơ trong bài Bồ Tát Man của Ôn Đình Quân.) Tiểu cô nương múa xong một khúc, liền hoạt bát chạy tới bên cạnh, thì ra bên cạnh còn có một lão nhân đang ngồi uống rượu một mình. "Sư phụ, sư phụ, Ngọc Nhi nhảy có đẹp không?" Ngọc Nhi hết sức cao hứng chạy đến bên cạnh lão nhân, vẻ mặt chờ mong, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. "Ha ha...Ngọc Nhi nhảy rất đẹp, cực kỳ đẹp. Vi sư rất thích." Vẻ mặt lão nhân đỏ bừng, xem ra là uống nhiều quá rồi, lời nói cũng mơ hồ không rõ, thân thể lung lay không ngừng. Vậy Ngọc Nhi làm cho sư phụ vui vẻ, sư phụ cũng để cho Ngọc Nhi xuống núi chơi một chút, được không?" Ngọc Nhi hai mắt tỏa sáng, sư phụ quả thật là uống nhiều rồi, thân thể cũng không ổn định, xem ra kế hoạch của mình hôm nay lại sắp sửa thực hiện được rồi, lại có thể xuống núi đi chơi, hắc hắc. "Cái tiểu nha đầu ngươi a!" Lão nhân say khước lấy tay chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của Ngọc Nhi, ngươi tính toán cái gì vi sư còn không biết sao. "Đi đi, về sớm một chút." Lão nhân cười ha hả nói, bỏ đi bỏ đi, ai bảo mình uống rượu của tiểu nha đầu này, xem tiểu nha đầu này múa chứ? "Hắc hắc, sư phụ thật tốt." Ngọc Nhi nói xong, tười hì hì xoay người nhảy lên không trung, cứ thế bay đi! A! Không thể tưởng tượng được, tiểu mỹ nhân lại là người mang tuyệt kỷ, thật sự là không được rồi. Bay đến chân núi, Ngọc Nhi liền đi đến cây đại thụ bên cạnh, cẩn thận nhìn ngó bốn bề vắng lặng xung quanh, lúc này mới lên tiếng hô lên: "Tiểu Hổ ca ca!" Ngọc Nhi vừa dứt tiếng, từ trong rừng bỗng chốc vèo một cái xuất hiện một cái đầu. "Muội rốt cuộc cũng đến rồi, ta còn tưởng rằng muội sẽ không đến chứ." Tiểu Hổ biểu môi bất mãn, từ trong rừng cây đi ra, bản thân ở đây đợi nàng cả buổi, chân đều đau hết cả rồi. "Hắc hắc, dụ dỗ sư phụ cả buổi, hắn mới để cho ta xuống núi." Ngọc Nhi vội vàng cười hì hì giải thích, hôm nay là mình không đúng, làm cho tiểu Hổ ca ca đợi lâu như vậy, đều tại sư phụ hết, đáng ghét, đáng ghét! "Tiểu Hổ ca ca, ta mang huynh đi tới chỗ này, rất đẹp đấy." Ngọc Nhi tự hào nói, chỗ này là do mình trong lúc vô ý phát hiện được, thanh sơn lục thủy, mỹ lệ vô cùng. "A? Lại phải bay sao?" Tiểu Hổ có chút sợ, lần trước Ngọc Nhi mang mình bay đi, đã dọc mình sợ chết khiếp. "Gần đây này, không xa đâu, chúng ta đi bộ là được rồi!" Dứt lời, Ngọc Nhi liền kéo tay Tiểu Hổ đi đến nơi đó. Tay bị Ngọc Nhi kéo lấy, Tiểu Hổ kìm lòng không được liền đỏ mặt, Ngọc Nhi vẫn còn là một tiểu nữ hài, vẫn chưa hiểu rõ một vài chuyện loạn thất bát tao này nọ, nhưng Tiểu Hổ thì khác, hắn so với Ngọc Nhi lớn hơn hai tuổi, tâm tính đã bắt đầu trưởng thành, tối thiểu cũng đã biết một chút chuyện nam nữ. Ngọc Nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, Tiểu Hổ giữa lúc mờ mịt cảm thấy được mình không phải là thích Ngọc Nhi đấy chứ? Bởi vì mình luôn thích cùng Ngọc Nhi chơi đùa, có thứ gì tốt cũng luôn muốn đem hết cho Ngọc Nhi. "Hai ngày nữa chính là lễ thất tịch, Ngọc Nhi chúng ta đi chùa thắp hương được không?" Tiểu Hổ cao hứng hỏi ý Ngọc Nhi, đêm thất tịch nhất định có rất nhiều người, còn có rất nhiều trò chơi, Ngọc Nhi nhất định sẽ thích. "Đó là cái gì? Có gì chơi không?" Ngọc Nhi tất nhiên không biết mấy thứ này, từ nhỏ nàng đã sống cùng sư phụ ở giữa núi rừng, thỉnh thoảng mới xuống núi tìm một chút vật phẩm thiết yếu. "Có a, có a! Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thích." "Được lắm, ta nhất định sẽ đi. Huynh hãy ở chỗ cũ chờ ta." Vừa nghe có thể chơi đùa, Ngọc Nhi lập tức phấn chấn hẳn lên. Chỉ cần có chổ chơi đùa, làm sao có thể thiếu Bùi Ngọc Nhi mình chứ? Từ nhỏ đã sống trong núi rừng, cuộc sống của Bùi Ngọc Nhi trôi qua vô câu vô thúc*, khát vọng lớn nhất của nàng chính là nhanh chóng lớn lên, sau đó tự mình phiêu bạt giang hồ, du ngoạn nhân gian, đi khắp mọi nơi, đi đến những nơi vui chơi thú vị trên khắp giang hồ. (*Tự do thoải mái, không có gì câu nệ, lo lắng.) "Ừ!"Tiểu Hổ nhanh chóng gật đầu, hắn cũng thực cao hứng, mỗi lần chỉ cần được chơi vui, Ngọc Nhi liền cười hì hì, thấy Ngọc Nhi vui vẻ hắn cũng không hiểu sao bản thân mình cũng vui vẻ theo, thật sự là loại cảm giác kỳ quái. Trong lúc trò chuyện, Ngọc Nhi đã mang Tiểu Hổ đến nơi. Nơi này quả thực quá đẹp, trong lòng Tiểu Hổ không ngừng cảm thán, đại thụ cành lá xum xuê tươi tốt, nước suối trong veo thấy đáy, trong khe suối từng đàn cá tung tăng tự do bơi lội, không khí thoang thoảng hương hoa. Thật làm cho lòng người thanh thản, thoải mái. Cùng Ngọc Nhi nằm trên mặt cỏ, Tiểu Hổ cảm thấy trong lòng hết thảy đều yên tĩnh lại. "Ngọc Nhi, sau khi lớn lên muội muốn làm gì?" Tiểu Hổ mở miệng hỏi, trong lòng hắn cũng không biết bị sao nữa, thường xuyên nghĩ lớn lên sẽ cưới Ngọc Nhi làm vợ. "Du ngoạn nhân gian." Không chút nghĩ ngợi, Bùi Ngọc Nhi liền mở miệng trả lời, đó chính là giấc mộng từ nhỏ của nàng. "Du ngoạn nhân gian?" Tiểu Hổ thì thào tự nói, tại sao nàng lại có ý nghĩ này? "Chẳng lẽ muội không nghĩ sẽ giúp chồng dạy con?" Mẫu thân không phải đã nói, nữ tử đều phải làm như vậy sao? "Tầm thường quá!" Bùi Ngọc Nhi xem thường nói, nàng không thích nhất chính là bị trói buộc, tự do tự tại tốt hơn, muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Dứt khoát như thế sao? Ai, Tiểu Hổ thở dài, Đan Tiểu Hổ a Đan Tiểu Hổ, ngươi còn vọng tưởng muốn cưới Ngọc Nhi làm vợ sao, tâm tư người ta căn bản không để trên phương diện này, nhưng du ngoạn nhân gian, đây lại là cái ý niệm gì chứ? Mời các bạn đón đọc Ngược Ngẫu của tác giả Hồ Ly Đại Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trúc Mộc Lang Mã
Hai anh em ở với nhau, sinh hoạt thật bình dị. Mặc dù ca ca mong muốn mở một cửa hàng nhưng không thành, sinh hoạt vẫn cứ ấm áp và hạnh phúc trôi qua. Cha mẹ yêu thương, lão mẹ cũng giáo dục con cái rất rốt. Có một gia đình như vậy thật sự là rất hạnh phúc. "Nhất Kiệt à, con lớn lên tuấn tú thế này, tương lai cũng tìm con dâu xinh đẹp một chút nha." Phó Nhất Kiệt gật đầu đồng tình. Nhưng mà nên tìm vợ như thế nào nhỉ? Editor dò mìn: Công và thụ không phải anh em ruột, công là con nuôi. Em trai là công, anh trai là thụ. Phó Nhất Kiệt là công, Phó Khôn là thụ. *Gạch chân in đậm, nhầm công thụ editor vô can* Không phản công, không hỗ công. Truyện không ngược đâu, đừng sợ (>ω^) *** Vừa tan học cái tuyết đã rơi, liên tục mấy ngày rồi đều như vậy, Phó Khôn ngồi xổm giấu mình bên cạnh chiếc xe đạp, kéo khóa kéo áo khoác lông vũ lên trên cùng, cắn vào miệng, chống chọi với gió Bắc nãy giờ đang cố lọt vào trong cổ áo. Mấy đứa bé lớp dưới đều đã xếp hàng đi ra từ trong cổng trường, Phó Khôn học lớp bốn, không cần phải xếp hàng nữa, tuy năm ngoái cậu vẫn còn đứng trong hàng ngũ này, nhưng giờ lại đắc ý vô cùng, cảm giác nhoắng cái đã không cùng level với mấy đứa nhóc kia nữa. Đám nhóc con xếp hàng đi qua trước mặt Phó Khôn, cùng nhau nhìn lên cánh tay phải cậu, có một đứa còn hô: “Tay gẫy ề!” Phó Khôn trừng nó một cái, nhăn răng, mặt mày hung ác: “Nói thêm câu nữa bẻ đùi mày ra!” Cả đám nhóc đang xếp hàng đồng loạt im bặt, đứa nào đứa đấy dồn vào một chỗ cúi đầu rảo bước chân, Phó Khôn có thể coi là thành phần hay sinh sự trong Tam Tiểu của bọn nó, trong mắt mấy đứa nhóc lớp bé, là một kẻ đáng sợ. Phó Khôn cúi đầu gõ gõ lên cái nẹp trên cánh tay phải, thổi phù phù lên tay, không thèm nhìn đám trẻ con kia nữa, cậu đang đợi Tôn Vĩ, Tôn Vĩ tan học xong đã bị thầy Hồ xách vào văn phòng, lâu lắm rồi vẫn không thấy ra. Bọn xếp hàng đi hết sạch rồi, Phó Khôn mới nhìn thấy Tôn Vĩ vung vẩy cặp sách chạy từ trong trường ra, chạy nửa đường sách còn bị văng ra mấy quyển, nó vội vàng cúi người xuống nhặt. “Sao mà lâu thế!” Phó Khôn chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm như vậy một lúc thôi cậu đã cảm thấy mình sắp đông cứng thành robot rồi, cứ cảm thấy chỉ hơi cử động thôi người sẽ vang lên tiếng cọt kẹt. “Lão Hạt tiêu còn đang dạy dỗ tao!” Tôn Vĩ nhét sách vào trong cặp chạy tới, “Với cả, thầy Dương lớp mày còn bảo tao đến nhà mày nữa.” “Đến nhà tao?” Phó Khôn cau mày, dậm dậm chân, “Tìm mẹ tao à?” “Ừ, bảo là nói mẹ mày mai đến trường, chắc lần này mày không thoát nổi đâu,” Tôn Vĩ treo cặp cả hai đứa lên tay lái, “Vẫn là tao đèo à?” “Đừng có để tao ngã xuống mương nữa đấy.” Phó Khôn vắt chân qua chỗ ngồi sau, Tôn Vĩ không có xe, ngày thường đều là Phó Khôn đạp xe chở nó, sau khi tay bị thương thì đổi thành Tôn Vĩ, mà tổng cộng bốn ngày, Tôn Vĩ đã ngày nào cũng ngã xuống mương một lần rồi, trình độ còn không bằng Phó Khôn đạp xe thả tay. Hôm nay cũng tàm tạm, tuyết rơi, Tôn Vĩ đạp chậm, tuy rằng tay lái vẫn run không ngừng nghỉ, nhưng ít nhất cũng không ngã. Lúc sắp về tới nhà, Phó Khôn nhìn thấy ven đường có mấy đứa lớp số bốn vừa đi vừa ầm ĩ, đột nhiên có đứa gọi cậu một tiếng: “Phó Khôn!” Phó Khôn không quay đầu lại, cậu nghe ra được đây là giọng của Hứa Giai Mỹ, nữ sinh xinh nhất Tam Tiểu bọn họ, nghe đâu trong nhà có người họ hàng ở Đài Loan, cho nên nhà mới đặt cho con bé cái tên vừa nghe cái là có thể phân biệt được với cái gì Lỵ cái gì Đan. Mời các bạn đón đọc Trúc Mộc Lang Mã của tác giả Vu Triết.
Phi Lai Hoành Khuyển
Cuộc gặp gỡ định mệnh lần đầu tiền, trong tâm trí hai người về hình ảnh của họ là:  Một người được xem như một tên lừa gạt có một trên đời. Một kẻ được xem là gã đàn ông cặn bã không có người thứ hai. Ngay lúc bốn mắt chạm nhau, trên trán đều viết bốn chữ lớn, “VÌ DÂN TRỪ HẠI”. Một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, cảm thiên động địa, cảm lạnh phát sốt, giữa một gã đàn ông cặn bã và một thằng nhóc lừa đảo. *** Review Nguyệt: Truyện này phải nói là cực cực cực hay. Không có âm mưu đấu đá nhau loạn xạ như nhiều truyện khác, cũng ko ngược lên bờ xuống ruộng gì, nhưng đọc rất thích, ko chán tí nào, cảm thấy như được hòa mình vào trong tác phẩm. Thụ (Tôn Vấn Cừ) lớn hơn công cỡ 10 tuổi, nhà giàu, tuy ko học ĐH nhưng mà là học bá (lười nhưng rất thông minh), giỏi cả cầm kì thi hoạ và làm gốm. Người thuộc tính “xà”, rất lười, lười đến độ sốt 40 độ C cũng lười đi bệnh viện  Cơ mà nhìn ảnh lười thế thôi chứ ảnh nhạy bén lắm, cái gì cũng biết nhưng chỉ lười nói ra. Công (Phương Trì) là một thanh niên trẻ, từ nhỏ đã sống độc lập nên rất hiểu chuyện, ít nói, giỏi thể thao, con người có tình có nghĩa. Lúc đầu công hiểu lầm thụ và thấy thụ quá cáo già + vô lại nên ghét thụ kinh khủng, nhìn thụ là chỉ muốn đập. Thụ thì thấy công thú vị nên thả thính triền miên )) Và rồi, dần dần công cũng đớp thính, nhưng quá trình cũng hơi ngược ngược tí tẹo. Ví dụ như có đoạn thụ hôn công một cái, công đấm thụ một cú ngay mắt rùi bỏ đi (mặc dù công cũng hơi cong cong nơi rùi). Ko ngược lắm nhưng có nhiều đoạn Vu Triết mô tả làm mình thấy thụ cô đơn đến xót lòng. Thụ thì ngoài mặt luôn cợt nhã, bất cần, nhưng nội tâm sâu xa, cũng biết đau biết buồn. Sau này khi công nhận ra tình cảm của mình đối với thụ thì yêu thụ lắm. Lúc mới vô học ĐH, có bạn học nọ cũng gay và “có vẻ” có ý với công, thụ cũng nhận thấy, công đùa là thụ ăn giấm sao. Thụ mới bảo là xưa này thụ chưa bao giờ ăn giấm với ai, nếu thụ cảm thấy người đó đã đổi lòng thì sẽ bỏ đi ngay, mà khi đi rồi là ko về nữa. Công nghe xong mới nói là nếu có một ngày thụ đổi lòng thì công vẫn sẽ tiếp tục bám theo thụ. Công cứ nghĩ tới thụ là kéo cờ, bạn thân của thụ đặt biệt danh cho công là “cây hẹ tinh” (cây hẹ có chức năng bổ thận tráng dương)  Tại vì công trẻ nên tinh lực dồi dào, có lần nhìn tay thụ ko thôi mà cũng kéo cờ ))))) Công yêu thụ bằng tình yêu của tuổi trẻ, rất nồng nhiệt, như ánh mặt trời sưởi ấm vậy. Còn tình yêu của thụ có thể ví như một dòng nước, nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng ko kém phần thâm tình. Lúc công công khai tình yêu của thụ với gia đình (ông bà nội của công), công ko cho thụ biết vì sợ thụ lo lắng và công ko muốn thụ bị gia đình mình nói nặng lời gì. Công giấu thụ nhưng thụ cũng suy đoán ra được, liền lái xe tới nhà ông bà của công, gặp riêng ông của công ra ngoài gặp (thụ quen ông bà của công) (thụ ko cho công biết mình đến vì thụ biết công ko muốn cho mình biết thì mình cứ giả vờ ko biết). Do chờ ông của công mà thụ đứng cả tiếng giữa trời gió lạnh đến sốt nặng, phải vào bệnh viện truyền dịch cả tuần, nhưng thụ giấu công vì thụ ko muốn công đau lòng. Ngọt ngào gì đâu, công thụ đều nghĩ cho nhau và làm việc trong âm thầm vì đối phương. Công thụ đều có cá tính riêng. Mình rất thích thụ trong này, rất nhạy bén, quá giỏi, rất độc lập, dứt khoát, tự làm nên sự nghiệp của mình, có ko ít khuyết điểm nhưng những thứ đó càng xây nên một hình tượng thụ đầy sức hút ko cưỡng lại được. Đối với truyện niên hạ, một trong những điều làm mình ko thích nhất là có nhiều đại thúc thụ mà tính tình y chang gái mới lớn, lơ ngơ như nai tơ, thấy mà phát rùng mình. Tôn Vấn Cừ hoàn toàn ko phải như thế, con mắt tinh đời, cáo già có thừa, luôn bình tĩnh, và cách cư xử đúng tuổi, nhưng mà ko kém phần đáng yêu. Một anh thụ như vậy thì có công nào có thể ko thích cơ chứ Truyện này mình cật lực đề cử, Mộc Mộc bên nhà Tử Linh Lan đang edit, mình thích quá nên đọc luôn QT. Nếu có một bộ khiến mình muốn đọc lại QT, đó chính là truyện này. ***   Đây là bộ “không phải hỗ công” đầu tiên mình đọc của Vu Triết =)))  “Phi lai hoành khuyển” là câu chuyện kể về chuyện tình của một cặp đôi hơn nhau khoảng hơn mười tuổi, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ.  Nếu như nói Tát dã, hay Sói đi thành đôi cho mình cảm xúc chân thật về tuổi trẻ, thì Phi lai hoành khuyển lại mang màu sắc trưởng thành hơn một chút. Đó là mâu thuẫn trong việc lựa chọn nghề nghiệp, đó là những đấu tranh nội tâm khi chấp nhận bản ngã của chính mình, đó còn là nỗi day dứt khi  bắt buộc phải làm tổn thương những người yêu thương mình nhất… Nói qua về nội dung một chút: Câu chuyện bắt đầu bằng việc Tôn Vấn Cừ, một công tử (được cho là) ăn chơi đàng điếm lông bông không nghề nghiệp bị ném lên khu công trường làm việc 3 năm, sau khi trốn về liền gặp tình cũ dắt theo con trai đến đòi tiền =)) Con trai anh còn cao hơn cả anh, họ Phương tên Trì =))) Ban đầu Phương Trì chỉ nghe lời chị họ mình là Phương Ảnh, nghĩ rằng Tôn Vấn Cừ thực sự là một tiên khốn nạn lừa sắc lừa tình, nhưng sau quá trình (bắt buộc phải) tiếp xúc, Phương Trì nhận Tôn Vấn Cừ thực chất chỉ là một con rắn lười, lười đến mức không thể nào lười hơn, ngoài ra còn rất hút mèo. Nhưng Tôn Vấn Cừ nào chỉ có thế. Anh giống như củ hành tây, bóc một lớp lại hiện ra một lớp tươi đẹp hơn trước. Điều đó đã hấp dẫn Phương Trì, cho hắn động lực và can đảm để dám yêu. Đồng thời, sự táo bạo nhiệt liệt của tuổi trẻ ở Phương Trì cũng đã làm lay động Tôn Vấn Cừ, để cái con rắn lười nhác như anh cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi vỏ, để yêu và được yêu. Trong câu chuyện này có hai điều mà mình rất thích, thứ nhất là sự mâu thuẫn của Tôn Vấn Cừ đối với nghề làm gốm, thứ hai là quá trình come out của Phương Trì. Tôn Vấn Cừ là người sinh ra trong gia đình có truyền thống làm gốm, cha anh lại là một nghệ nhân nổi tiếng, cho nên từ nhỏ anh đã được định hướng là người kế nghiệp. Từ rất sớm, Tôn Vấn Cừ đã bị bắt phải học những thứ mà cha anh cho rằng là cần thiết như thư pháp, hồ cầm, đai khái là cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông. Anh cũng được tiếp xúc với gốm khi còn rất nhỏ, bản thân anh cũng là người có thiên phú nên ai cũng đặt kì vọng vào anh, cho rằng anh sẽ là nghệ nhân nổi tiếng trong tương lai giống như cha mình. Nhưng ngược lại với những kì vọng ấy, Tôn Vấn Cừ khi lớn lên nhất quyết không chịu làm gốm. Những kĩ năng từ nhỏ đã tinh thông kia, những thứ mà người ta đều trầm trồ khi nhắc đến, anh lại cho rằng chỉ để làm màu. Tôn Vấn Cừ cự tuyệt gốm, cự tuyệt việc đi theo con đường đã được trải sẵn, thà rằng bị đuổi khỏi nhà, bị mắng là tên lông bông cũng nhất quyết không chịu làm theo lời cha mình. Nhưng Tôn Vấn Cừ có thật sự ghét gốm đến thế không? Thật ra là không. Ngược lại, anh còn có niềm đam mê đặc biệt với gốm. Chỉ là anh không muốn làm theo những khuôn phép ép buộc đầy cứng nhắc như cha, cái anh muốn là sự sáng tạo và tự do trong tâm hồn, trong mỗi sản phẩm anh tự tay làm ra. Mình nghĩ sự khác biệt này cũng giống như đập vỏ trứng và gà con tự nở vậy =))) Điều quan trọng khi làm việc là đam mê, chứ không phải là thúc ép. Được rồi, lan man hơi nhiều. Về Phương Trì, thật ra đây cũng là con người có mâu thuẫn. Bản thân hắn là gay, nhưng thoạt đầu hắn cự tuyệt điều này, thậm chí còn có thái độ chống đối. Hắn tỏ vẻ căm hận đồng tính, chẳng qua là vì hắn hận chính mình, hận cái bản ngã mà hắn không thể chọn lựa. Cuối cùng, bởi vì Tôn Vấn Cừ, hắn đã chấp nhận con người thật của bản thân một cách tự nguyện. Phương Trì là một người, nói thế nào nhỉ, giống như một ngọn đuốc cháy vĩnh cửu vậy. Hắn nóng bóng rực rỡ, thiêu đốt hết mình vì tình yêu, nhưng hắn cũng có sự mạnh mẽ và kiên định. Hắn vừa là người đàn ông trưởng thành, bả vai đủ rộng để người khác dựa vào, nhưng cũng vừa là một đứa trẻ ngây thơ đến đáng yêu (mấy anh công niên hạ hình như đều thế =))) Tất cả những điều đó tạo nên một Phương Trì dũng cảm, chân thành, khiến người khó tính như cha Tôn Vấn Cừ cũng phải âm thầm thừa nhận =)) Bên cạnh hai nhân vật chính, không thể không kể đến những nhân vật phụ không kém phần quan trọng. Đó là Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, CP phụ hết sức dễ thương =)) Đó là Mã Lợi, người anh em nối khố  luôn hiểu và ủng hộ Tôn Vấn Cừ, đó là mẹ Trình Mạc, người rõ ràng chẳng có mấy quan hệ gì đã giúp Phương Trì khuyên nhủ ông nội, để ông hiểu được và chấp nhận con người của Phương Trì,…Đó là ông nội và bà nội Phương Trì, hai người thân quan trọng nhất của hắn, đã mở lòng bao dung vì tình yêu dành cho cháu đã chiến thắng tất cả. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mình nghĩ là nên đọc một lần trong cuộc đời =)) Mời các bạn đón đọc Phi Lai Hoành Khuyển của tác giả Vu Triết.
Ngang Tàng (Tát Dã)
Bắt đầu câu chuyện khi hai nhân vật chính năm 17 tuổi, cả hai đều ưa nhìn lại có đầu óc, giỏi âm nhạc lẫn thể thao + tài lẻ vô số, nhưng có lẽ cũng vì sở hữu quá nhiều ưu điểm nên hoàn cảnh của hai cậu cũng thảm mỗi người một cách khác nhau.. Một bạn là đứa con trái ý với cả nhà suốt mười mấy năm trời, cuối cùng biết được sự thật rằng mình là con nuôi, vậy là từ đó cậu trai thành thị nhà khá giả, dân top đầu trường chuyên đã phải bị đưa về một thành phố nhỏ xập xệ, làm học sinh ở một ngôi trường tầm thường, ở chung với những “người ruột thịt” ngập ngụa trong bế tắc và vòng xoáy gạo tiền. Một bạn mới vừa 17 tuổi đầu đã là người tháo vát quán xuyến hết việc nhà, bố đã mất (trước đó ông này chuyên say xỉn, đánh đập vợ con), phải gánh vác chuyện + nuôi dưỡng một cô em gái bị tổn thương tinh thần, đèo bòng nốt một bà mẹ tính cách thất thường muốn níu kéo tuổi thanh xuân, không lo làm việc, chỉ lo hẹn hò hết trai này đến trai khác.  Oan gia ngõ hẹp, hai bạn với xuất phát điểm là hai thái cực, nhưng nhờ duyên số tréo ngoe nên dần dần cuốn vào nhau. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như thế….. CẢM NHẬN Khép lại câu chuyện mang tên Tưởng Thừa và Cố Phi, tôi thật sự không nỡ, bởi vì quá nhiều cảm xúc vẫn còn ẩn hiện nơi đáy lòng. NGANG TÀNG (TÁT DÃ) của Vũ Triết quả thật không thể dùng hai chữ “xuất sắc” để hình dung, đó dường như là câu chuyện quá đỗi đời thật, tôi thật sự kinh ngạc về nội dung của quyển truyện này. Tường Thừa – học bá trong miệng thiên hạ: học giỏi, chơi bóng rổ giỏi, bắn ná giỏi, biết hát biết đàn, quả thật là con nhà người ta trong miệng thiên hạ, bộ dáng còn rất đẹp trai nữa. Nhìn bề nổi là vậy, nhưng bên trong của cậu thiếu niên là một trái tim cô đơn và bị tổn thương. Những cảm xúc của cậu nối tiếp nhau khi từ thành phố lớn về nơi miền quê nhỏ, thay đổi chỗ ở, thay đổi cuộc sống và tiếp xúc với nhiều thể loại người khác nhau, từ đó dần dần để lộ ra nhiều cảm xúc bi quan hơn. Còn Cố Phi – lão đại của Xưởng thép, tính tình lạnh nhạt, không thèm học, thích đánh nhau, chỉ được bề ngoài đẹp trai ngời ngợi có thể đặt chung chỗ với Tưởng Thừa. Nhưng sau này, tài năng của Cố Phi dần được Tưởng Thừa phát hiện: chơi bóng rổ, chụp ảnh, viết nhạc, chơi đàn,… bao nhiêu thứ mà Cổ Phi dấu kín thế mà bị bày ra dưới mi mắt Tưởng Thừa. Và ẩn dưới bề ngoài lạnh nhạt là một trái tim vỡ vụn với nhiều gánh nặng phải gánh: mẹ già nhưng có trái tim thiếu nữ, em gái lớn lên với tinh thần không bình thường, cái chết của ba, sự đáng sợ của hiện thực… Tưởng Thừa và Cố Phi đều cho nhau mặt mà không ai biết đến. Chỉ ở trước mặt Tưởng Thừa, Cố Phi mới bỏ đi lớp “đại ca Xưởng thép” người người sợ hãi kia, thành một con thỏ ngon miệng đợi sói tới làm thịt, sẽ bỏ đi nụ cười lạnh nhạt bất cần đời để có thể thoải mái vui vẻ, đưa ra mặt ôn nhu nhất của bản thân cho Tưởng Thừa. Mà Tưởng Thừa, trước mắt Cố Phi sẽ bớt đi gai góc, có tí lưu manh, nóng tính nhưng dễ dỗ, tính cách ngây thẳng đáng yêu và bỏ đi gánh nặng của mọi thứ. Cả hai như một liều thuốc bổ của nhau: xoa dịu cảm xúc, ấm áp, vui vẻ, kích tình, … Cả hai gặp nhau cũng không có quá nhiều ấn tượng. Khi đó Tưởng Thừa nói là được đưa về cho cha mẹ đẻ, nói khó nghe là bị gia đình nhận nuôi đuổi đi, tất cả đồ vật của cậu đều bị mẹ cậu trả về hết. Tâm trạng lúc ấy quá tồi tệ, lại không ngờ gặp đôi mắt to trong veo của một cô gái nhỏ đang bị bắt nạt. Tưởng Thừa vì một giây đưa tay ra với cô bé mà được cô bé để ý. Rồi gọi cho anh trai cô bé, thế mà lại nhận được một câu “Xin lỗi, nhầm số.” Lần gặp thứ hai, cũng thật tình cờ, Tưởng Thừa ngất xỉu ngay trước cửa hàng của Cố Phi, nên mới tạo nên mối nhân duyên này. *** Nếu theo dõi tin tức đam mỹ thường xuyên, chắc hẳn bạn sẽ không hề xa lạ với cái tên “Tát dã” khi nó luôn nằm chễm chệ trên các bảng xếp hạng top Đam Mỹ của Tấn Giang. Vậy điều gì đã khiến bộ truyện này hấp dẫn đến vậy? Tát Dã - Câu chuyện thanh xuân bồng bột. Vì sao thanh xuân lại đáng quý đến thế? Vì sao người ta thường đi qua rồi mãi vẫn nhớ về thanh xuân? Có chăng vì đó là khoảng thời gian chúng ta bồng bột nhất, dũng cảm nhất. Chúng ta sống thành thật với cảm xúc của mình, luôn tiến về phía trước không e sợ, dù trong đêm đen tối nhất của muốn tỏa ra ánh sáng của riêng mình. Nếu thế thì Cố Phi và Tưởng Thừa chính là bóng dáng chuẩn xác nhất về một thời thiếu niên khó quên của mỗi đời người. Tưởng Thừa cũng giống như cái tên của mình, lớn lên trong một gia đình mà cậu luôn là người “thừa”. Gia đình cậu ấm áp là thế nhưng cậu lại luôn là kẻ đứng ngoài xem mà cảm thấy lạnh lẽo. Cậu thường xuyên cải vã, trái ý với bố mẹ. Cho đến năm 17 tuổi, có lẽ đã chịu không được, họ nói cậu biết cậu chỉ là con nuôi. Rồi họ trả cậu về với gia đình thật của mình. Một thành phố nghèo nàn, một căn nhà xập xệ với người cha cờ bạc rượu chè, người anh trai hám lợi và người chị nhu nhược. Khác với Tưởng Thừa xuất thân từ thành thị tấp nập, vùng đất nghèo nàn này chính là cái nôi nuôi dưỡng Cố Phi lớn lên. Người cha bạo hành luôn say rượu rồi đánh đập anh em cậu. Người mẹ lớn tuổi nhưng luôn khao khát một tình yêu lãng mạn. Bà đem hết tiền của để bao nuôi tình nhân nhỏ tuổi. Cố Phi lớn lên với lời đồn “kẻ giết cha ruột”. Cuộc sống khó khăn khiến cậu dây dưa với xã hội đen lưu manh. Nhưng hơn hết là người em gái mắc bệnh tâm lý. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt cố gắng dìm đôi bạn trẻ xuống bùn lầy sa đọa, lấy đi khát khao niềm hi vọng vào tương lai. Dù vậy, họ vẫn ngang ngược khiêu chiến với số phận, giành giật về từng tia sáng hạnh phúc dù mong manh. Tưởng Thừa dù có bao lần bế tắc, những lúc lang thang không muốn về nhà, thậm chí nhìn thấy cha ruột của mình quẫn bách đến nhảy lầu tự vẫn. Cậu vẫn cố chống chọi đứng lên, vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học hành. Học tập là con đường cứu tử duy nhất mà câu nhận định. Từng chương, từng chương truyện, bạn sẽ thấy cháy bỏng ở Tưởng Thừa niềm khát khao được vươn lên, tiến về phía trước, chứng minh cho gia đình nuôi mình rằng cậu không sai, cậu không phải là một kẻ ngông nghênh chỉ đáng bỏ đi mà sẽ có một cuộc sống thành công. Trong khi đó, Cố Phi lại để lại ấn tượng một viên ngọc trai đen lấp mình trong đất cát. Cậu có năng khiếu nhiếp ảnh, lại khéo tay nhưng trước khi Tưởng Thừa xuất hiện cậu chưa từng muốn hòa mình vào tập thể. Cậu là một chú sói độc lai độc vãng chăm chăm bao vệ lãnh thổ của mình. Dù vậy, ta lại càng thấy ở Cố Phi khát vọng sống phi thường hơn ai hết. Bởi cậu là đôi cánh che chở cho mẹ và em gái hình. Là một kẻ mạnh lại thông minh, cậu chính là miếng mồi béo bở mà bất cứ đại ca xã hội đen nào cũng muốn. Cố Phi đã sống như bước đi trên một lằn ranh mỏng manh giữa tội ác và người thường mà chưa từng té ngã. Trong mắt Cố Phi, Tưởng Thừa khá ngây thơ, cậu luôn đối diện cuộc sống bằng thái độ lạc quan. Chính sự lạc quan đó là nam chân cực mạnh hút Cố Phi cùng bước đi với cậu. Cố Phi nghĩ đến ngày mai, mong muốn thoát đi khỏi thành phố này trỗi dậy trong cậu mạnh mẽ. Đã từng nghĩ cả đời sẽ chết dần chết mòn nơi đây, lần đầu tiên Cố Phi muốn sống đúng với cái tên của mình: bay đi! Tát Dã - Một tình yêu định mệnh. Gặp gỡ nhau như một định mệnh, người này bố sung khuyết thiếu cho người kìa, cả hai không thể đi riêng lẻ mà chỉ càng thêm mạnh khi bước cùng nhau! Ấy vậy mà Tưởng Thừa sẽ khóc, Cố Phi cũng khóc, cả độc giả cũng khóc khi họ quyết định xa nhau. Từ khi yêu nhau, Cố Phi chưa từng nghĩ chính mình lại là người làm chậm bước chân của Tưởng Thừa, là gánh nặng cậu phải mang vác trên lưng. Cậu có thể chịu đựng khổ nhưng lại không thể chịu đựng khi Tưởng Thừa vì mình mà khổ. Nhận ra điều đó, cuộc sống cậu như lâm vào ngõ cụt. Và họ chia tay – như một sự giải thoát cho Tưởng Thừa của cậu có thể an tâm mà vui sống. Nhưng chỉ chính họ mới biết nỗi đau đó tuyệt vọng đến nhường nào! Có tình yêu vượt qua mùa đông, Vụt chết sau đêm mùa xuân... Ai đã từng tan vỡ trong tình yêu sẽ càng hiểu thấu hơn nỗi đau của họ khi mỗi ngày đều sống với một trái tim trống rỗng. Đau đớn nhường nào khi tự tay mình bóp chết tình yêu đang ngồn ngộn sức sống! Tác giả đã tạo ra một bước ngoặt cực lớn để chính nhân vật trưởng thành hơn, kiên định hơn bởi vì những ngày tháng thiếu nhau khiến họ nhận ra rằng họ cần nhau rất nhiều. Tưởng Thừa đã bứt đi gốc rễ sợ hãi trong lòng Cố Phi, quét sạch lớp bụi bây lâu phủ đầy tâm trí cậu, trả lại một Cố Phi sống đúng tuổi với đầy đam mê và tin tưởng vào tương lai. “Hi vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.” Tát Dã – Cuốn tiểu thuyết viết bằng ngôn ngữ điện ảnh. Vu Triết đã miêu tả cuộc đời của hai con người bằng ngòi bút vô cùng chi tiết: khung cảnh sinh hoạt nơi phố nghèo, hệ thống các nhân vật chính phụ nhiều nhưng ai cũng có màu sắc riêng – mỗi người mỗi nhà là mỗi câu chuyện sẽ tác động ít hay nhiều vào nhân vật chính. Chất điện ảnh hiện rõ ở những lúc zoom xa toàn cảnh: trường học, xưởng thép, quảng trường trung tâm, cuộc sống đại học; và những lúc zoom kĩ lại đặc tả hành động và tâm lí nhân vật. Khép trang truyện lại, bạn vẫn có thể mường tượng chính xác trong đầu từng phân đoạn truyện lúc ngọt ngào lúc bi thương. Đây là một cuốn tiểu thuyết đặc quện hơi thở cuộc sống. Ở đó, chúng ta có thể tìm thấy chính mình hay chính ước mong của mình. Ai cũng chỉ cho một tuổi trẻ để sống, một trái tim để yêu. Vậy thì chúc bạn “Ta muốn, dưới ánh mắt người, nghênh ngang mà chạy Ta muốn, một ánh mắt, trọn đời tới già.” Mời các bạn đón đọc Ngang Tàng (Tát Dã) của tác giả Vu Triết.
Hạ Chí Chưa Tới
Người ta thường nói  "Chàng trai ở bên bạn năm 17 tuổi, sẽ không thể mãi ở bên bạn." Điều đó đúng, mà có khi lại chẳng đúng. Ai ở bên ai, chỉ có thời gian mới trả lời được. Ai ở bên ai, chỉ có thể tự mình trải qua để chứng minh. Nếu chỉ sợ hãi những điều chưa xảy ra, thì cả đời này, ai có thể ở bên ai? “Lập Hạ, hãy thử để mình ở bên cậu được không?” Mùa hạ năm đó, Tiểu Tư đã nói với Lập Hạ như thế. Để rồi tất cả chỉ như nước chảy kẽ tay… những bền chặt hóa mong manh như mùi thơm cây rã hương năm nào.  Thanh xuân của bạn có gì?  Thanh xuân của Lập Hạ có màu vẽ, có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêu  Thanh xuân của Phó Tiểu Tư ẩn sâu trong vẻ lạnh lùng đôi chút bất cần là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niu  Thanh xuân của Thất Thất… ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân…  Thanh xuân ấy còn có Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, có Đoạn Kiều… Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những “bỏ lỡ”.  Và chẳng thể  quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại…  Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao? Họ đã sống hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, như vậy là đủ. "Hạ chí chưa tới" của Quách Kính Minh là bức tranh tuổi trẻ đầy những sáng tối như chính thanh xuân của mỗi người.  Có những thứ một khi đã qua sẽ là mất đi mãi mãi. Thanh xuân cũng thế, tình yêu non nớt ấy, tuổi trẻ bồng bột nhưng luôn căng tràn dũng khí ấy… vĩnh viễn chỉ có thể đến một lần. Thanh xuân ấy mà… Bỏ lỡ một lần chính là nuối tiếc một đời. *** Review Bugi Tokki: Hạ chí chưa tới là câu chuyện 10 năm thanh xuân của Lập Hạ. Trong thanh xuân của cô có Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, Trình Thất Thất. Nhớ Thiển Xuyên nơi Lập Hạ lần đầu gặp gỡ Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang khắp các con đường đều rợp bóng cây long nhãn. Ở Thiển Xuyên không có Hạ Chí, dù là khi mặt trời mọc đến độ cao nào đi nữa, tỏa ra ánh nắng chói chang đến nhường nào, thành phố này vẫn mãi mãi có một nửa nhẹ nhàng trốn dưới bóng râm màu xanh đậm của những cành long nhãn, ngăn cách trần thế, nhắm mắt lại với hơi thở bình yên. Thanh xuân của Lập Hạ cũng từng có những ngày tháng như thế này. Họ đều là những người trẻ tuổi, tài năng, nỗ lực cho mục đích sống của mình. Như chàng họa sĩ Phó Tiểu Tư khi còn đi học tranh của cậu đã được đăng trên tạp san nghệ thuật, hay cô nàng Ngộ Kiến có giọng hát rất hay với giấc mơ làm ca sĩ cứ sau mỗi giờ học là lại chạy đến hát phòng trà, Lục Chi Ngang không chuyên thứ gì nhưng cái nào cũng biết, cả Trình Thất Thất cô bạn thân cùng quê đáng ngưỡng mộ của Lập Hạ. Những cô cậu học sinh vừa mới lớn đã phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Như Trình Thất Thất vì tham vọng bản thân cô mù quán lao theo để rồi vứt bỏ cả người bạn thân, phá hủy tương lai của người khác, hay như Ngộ Kiến để thực hiện ước mơ một mình đi Bắc Kinh vừa làm thêm vừa tìm kiếm cơ hội được tỏa sáng, cả cậu bạn ấm áp Lục Chi Ngang vì bảo vệ người bạn thân của mình mà không tiếc bản thân,...Từng tấn bi kịch cứ thế diễn ra. Vòng xoáy ấy để lại bao nỗi tiếc nuối trong lòng. Tuổi trẻ không đủ sức sửa chữa lỗi lầm, không đủ sức giúp họ vượt qua giông tố. Năm tháng ấy rộn ràng tiếng cười, hạnh phúc giản đơn, tình bạn đơn thuần mà thân thiết, mối tình đầu chớm nở trong sáng như trời xanh. Cũng chính năm tháng ấy nhưng lại là nước mắt đầm đìa, chia ly trong đau khổ. *** Review Lỗ Tự Ngọc: Hạ chí chưa tới - cái tên cứ như chẳng bao giờ muốn tới mùa hạ để chẳng phải xa thầy cô, bạn bè và trường lớp. Thanh xuân là một chủ đề đang gây sốt dân nghiện sách lẫn phim ảnh qua các bộ phim như "Điều tuyệt vời nhất tuổi thanh xuân", "Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta"... Và đây cũng là một tác phẩm có câu chuyện cực hay về chủ đề đó. Một Lập Hạ đam mê hội họa nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên phải cố quên đi ước mơ, một Thất Thất sẵn sàng làm tất cả vì hạnh phúc của mình, một Ngô Kiến hi sinh cả tuổi trẻ để thực hiện ước mơ ca sĩ, một Phó Tiểu Tư không biết gục ngã trước khó khăn, một Lục Chi Ngang hết mình vì bạn bè... Mỗi người mỗi tính chả ai giống ai. Đây là một câu chuyện ý nghĩa nói lên thanh xuân đã qua đi chẳng bao giờ có thể lấy lại được mà chỉ có thể hồi tưởng về những gì đã qua. Tuy kết chuyện khá buồn nhưng kết buồn hay vui đều thể hiện được thực lực tài ba của tác giả vì kết vui nhiều quá thành ra chúng ta luôn "ảo tưởng" về cuộc sống màu hồng. Nên theo ý kiến cá nhân mình thì tác giả viết được một bộ chuyện có kết buồn hay vui mà hợp lí theo ý tưởng dẫn dắt chuyện của họ thì đều hay cả. *** Nghe tiếng gió lướt qua vách đá, ta mới biết đó là gió. Thấy áng mây trôi qua đỉnh núi, ta mới biết đó là mây. Khi yêu rồi ta mới biết đó là yêu. Khi hận rồi ta mới biết hận cũng vì yêu. *** Mùa hè năm 1998. Ngày mùng 9 tháng Bảy. Bầu trời như bị gió thổi suốt đêm, không một gợn mây, chỉ còn lại sắc xanh thuần túy ngạo nghễ trùm qua đỉnh đầu, cứ như có ai đó đã lỡ tay đánh đổ bình mực, nhuộm vạn vật thành một màu xanh ngắt. Chiều hôm nay, ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ như mọi ngày, hoặc còn có phần hơn. Cái nóng hầm hập khiến con người ta chẳng buồn nói chuyện, như thể chỉ cần mở miệng thôi đã khè ra lửa, ai nấy đều cau mày lặng lẽ đứng dưới tán rã hương (*) sum suê. Sau khi dắt xe ra khỏi bãi, thấy ánh nắng chói chang như muốn giết người, Phó Tiểu Tư trầm ngâm không biết có nên về nhà luôn không, huống chi cậu vừa mới thoát khỏi bài kiểm tra Tiếng Anh đáng sợ, khi đang thi, nữ sinh ngồi đằng sau còn liên tục ho khù khụ khiến cậu súyt chút nữa không nghe được rõ. Này! Lục Chị Ngang áp lon coca và tay cậu, cái lạnh buốt truyền thẳng từ lớp da trên cánh tay tới tận tim. Phó Tiểu Tư nhận lấy lon coca, ngửa đầu tu ừng ực, yết hầu chuyển động lên xuống. Chẳng may bọt nước bị vương trên tay, Phó Tiểu Tư liền nâng tay ngậm đốt ngón trỏ vào miệng. Lục Chi Ngang liếc thấy hành động của cậu liền phát ra những tiếng ậm ự kỳ quái. Phó Tiểu Tư nhớ ba năm trước, khi ngửa đầu uống coca, yết hầu của cậu chưa lộ rõ thế này, mà nay cậu đã là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Mười chín tuổi cũng đã xem như người trưởng thành, chỉ cần hôm nào quên cạo râu là chắc chắn sẽ xuất hiện những vệt xanh trên cằm. Cậu vẫn nhớ ba năm trước, cậu cũng ngửa đầu uống coca thế này rồi chia tay đám bạn cấp hai, mọi người chỉ vỗ vai nhau mà không nói lời hẹn gặp lại, bởi sau này họ thực sự không hề gặp lại nhau nữa. Ngày này ba năm sau cũng y như ba năm trước, ánh nắng mặt trời, mùi hương trong không khí, đến ngay cả những chú chim thoáng chốc mất dạng trong rừng cây cũng vẫn vậy, chỉ có những người phải nói lời tạm biệt là thay đổi. Không biết lần này, mọi người có biệt tăm như ba năm trước nữa hay không? Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang: Này, chúng ta cứ thế là tốt nghiệp rồi hả? Lục Chi Ngang nhìn cậu, sau đó cau mày đáp: Hình như là vậy. Bỗng đám chim bay nháo nhác, tiếng đập cánh liên tục vọng khắp không trung. Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu đi không nói gì, hơi nhíu mày rồi lại tu coca. Phía trước rất nhiều người đang tụ tập, ai nấy đều mang gương mặt đỏ bừng đặc trưng trong mùa hè. Cậu nhớ lúc chụp ảnh tốt nghiệp cũng vậy, vì phải đứng xếp hàng dưới ánh nắng chói chang nên cả lớp đều cau mày, khuôn mặt ai nấy đỏ gây. Lục Chi Ngang còn nhận xét một câu rất sinh động: Như ảnh tập thể trước khi đi xông vào chỗ chết. Mọi người đều mang vẻ mặt bi tráng, khí thế ngút trời xông về phía chiếc cầu độc mộc đã xuống cấp từ lâu, sau đó hàng loạt tiếng người rơi xuống nước vang lên, bọt nước bắn trên mặt như những giọt nước mắt. Gương mặt ai nấy đều nhem nhuốc, ấy vậy mà vẫn không cản nổi người đứng sau liên tục xông lên phía trước như những kẻ điên. Sau khi điểm đỏ của máy ảnh lần lượt lướt qua đôi mắt từng người, nghe tách một tiếng, xong xuôi, mọi người liền ùa đi như chim xổ lồng. Ai nấy đều vội vã chạy về phòng học mở sách tham khảo làm đề không biết mệt mỏi. Năm phút sau, thậm chí chẳng ai còn nhớ được vừa nãy người đứng bên cạnh mình là ai. Chiều hôm đó, rất nhiều người cười, cũng rất nhiều người khóc, lại có rất nhiều người lặng im. Mỗi khi mùa hè tới, những gốc rã hương trong sân trường lại trở nên tươi tốt hơn bình thường. Bóng cây dưới ánh nắng tựa như nước mực chậm rãi thẩm thấu qua khung cửa, Phó Tiểu Tư nhớ mình và Lục Chi Ngang đã thiếp đi dưới tán cây này qua rất nhiều mùa hè, đến mức ánh nắng và nhiệt độ hắt trên vành mắt mãi không chịu tan. Vậy mà giờ đây lại đột ngột phải rời xa nơi này. Phó Tiểu Tư chợt nhớ tới một câu nói mà cậu đã đọc từ rất lâu: Khi rời đi, hãy khiến mọi thứ thật đơn giản, hãy khiến mọi chuyện lại có lý do mới để được tha thứ, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Trình Thất Thất lại đùa giỡn vui vẻ với mấy người bạn trên bậc thềm ở cổng trường cũ. Cô bạn này có thể thân thiết với một người xa lạ chỉ trong vòng ba phút, khiến đôi bên nhiệt tình ôm vai bá cổ như đã quen biết mấy trăm năm. Chính điều này khiến Phó Tiểu Tư vô cùng thắc mắc, bởi cậu cảm thấy nói chuyện với một người xa lạ là chuyện vô cùng đáng sợ, cậu thà làm một đề Số học siêu khó còn hơn phải đi làm quen với người lạ. Bởi vậy, cậu thường chỉ Trình Thất Thất mà nói với Lục Chi Ngang: Cô bạn đó giỏi thật đấy, chẳng bù cho tớ từ lớn tới bé chỉ có mỗi cậu là bạn. Lần nào Lục Chi Ngang cũng cười khì, bĩu môi đáp: Chẳng qua là cậu không thể tìm đâu ra một người bạn tốt như tớ thôi.   Mời các bạn đón đọc Hạ Chí Chưa Tới của tác giả Quách Kính Minh.