Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm - Sênh Ly

Thể loại: Hiện đại, nam chính là bác sĩ đông y, nhẹ nhàng, ngọt ngào, HE Độ dài: 27 chương Tình trạng: Hoàn edit “Trên thế giới này có hai loại cảm xúc được coi là lãng mạn: một loại gọi là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất đồng cam cộng khổ, rồi cùng người yêu tiếp theo đồng quy vu tận.” *** Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác mất hết hy vọng vào tình yêu chưa? Sau mối tình đầu tan vỡ, Thẩm Tích Phàm từng nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể yêu ai được nữa. Không hẳn là cô không còn niềm tin vào tình yêu, chỉ là mối tình trong sáng thời Đại học đã lấy đi tất cả lòng nhiệt thành và sự vô tư của cô, ấy vậy mà đến cuối cùng kết cục lại quá mức cay đắng. Trái tim của Thẩm Tích Phàm chẳng phải sỏi đá, nó chỉ chằng chịt vết thương tới mức chẳng ai có thể sưởi ấm lên được. Cho tới khi tìm được phương thuốc hữu hiệu. Và phương thuốc đó mang tên Hà Tô Diệp. Lần đầu tiên Thẩm Tích Phàm gặp Hà Tô Diệp, cô là bệnh nhân, anh là bác sĩ. Không có tiếng sét nào nổ ra, cũng chẳng có tình huống hài hước trớ trêu như trong những bộ phim truyền hình. Anh sạch sẽ, dịu dàng, nho nhã, trên người còn vương mùi thuốc đông y, không đủ để khiến cô mê mẩn nhưng lại khiến cô thoải mái, an tâm. Lần thứ hai, lần thứ ba, rồi không biết bao nhiêu lần sau đó, Thẩm Tích Phàm chợt có cảm giác dường như mọi con đường họ đi đều đưa họ gặp mặt nhau. Và lần gặp mặt nào cũng không có gì đặc biệt, cô cùng anh trò chuyện đôi ba câu, anh kể với cô về các vị thuốc, hương vị của chúng ra sao, công dụng chữa bệnh như thế nào. Từng đó vị thuốc cô đều chưa từng uống thử, nhưng qua lời kể của anh chúng lại trở thành phương thuốc chữa lành vết thương của cô. *** Hà Tô Diệp - ngay cả cái tên của anh cũng là một vị thuốc đông y, mùi hương ngai ngái, vị hơi đắng chát nhưng lại có thể xua đi cái lạnh giá ngấm sâu vào cơ thể. Đó cũng là cảm giác mà Hà Tô Diệp đem lại cho đối phương. Từ anh toát ra vẻ sạch sẽ, thanh mát, lại dịu dàng. Anh không giỏi pha trò, không biết nói những lời ngọt ngào, lãng mạn nhưng anh quan tâm, chu đáo. Con người anh cũng giống như công việc anh đã chọn, anh không tìm cách vạch từng bộ phận trên cơ thể để tìm ra mầm bệnh, mà thay vào đó, anh dùng sự nhẫn nại để lắng nghe từng nhịp đập, dùng sự tinh tế để quan sát từng biểu hiện và dùng sự chân thành để cảm nhận những đổi thay. Lần đầu tiên Hà Tô Diệp gặp Thẩm Tích Phàm, anh là bác sĩ, cô là bệnh nhân. Không có sự rung động từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng có tình huống éo le dở khóc dở cười như trong những bộ tiểu thuyết. Cô giản dị, bình phàm như mọi cô gái khác nhưng cũng không thiếu vẻ mạnh mẽ, độc lập của một người phụ nữ trưởng thành. Lần thứ hai, lần thứ ba, rồi không biết bao nhiêu lần sau đó, Hà Tô Diệp chợt cảm thấy mình và cô nàng Thẩm Tích Phàm này cũng thật có duyên. Lần gặp mặt nào giữa hai người họ cũng thật thoải mái, nhẹ nhàng. Cô vui vẻ nghe những câu chuyện về các vị thuốc đông y, anh cũng vui vẻ kể cho cô. Mấy câu nói qua nói lại tưởng chừng như thật nhạt nhẽo, thế mà hai người họ lại chẳng muốn dứt ra. Càng hiểu thêm về Thẩm Tích Phàm, Hà Tô Diệp càng thấy rõ cô không phải người lạc quan, vô lo vô nghĩ như vẻ bề ngoài. Vết thương từ quá khứ đã không còn chảy máu nhưng vẫn luôn đau âm ỉ không ngừng. Bản thân Hà Tô Diệp cũng không phải người chưa từng vấp ngã trong tình yêu. Cô gái đầu tiên mà anh yêu chân thành và tha thiết đã không ngần ngại giẫm đạp lên anh để có được thành công và danh vọng. Nhưng khác với Thẩm Tích Phàm, anh đủ lý trí, đủ quyết đoán để hoàn toàn gạt bỏ những di chứng còn lại sau thương tổn, tự mình chẩn bệnh cũng tự mình chữa bệnh. Chỉ có điều sau khi “lành bệnh”, Hà Tô Diệp dường như đã quên mất vị ngọt của tình yêu, thứ mà anh nếm được chỉ còn là vị đắng chát của bao vị thuốc hoà quyện. Cho tới khi anh gặp được cô Cháo* ngọt ngào Thẩm Tích Phàm. *** “Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm” có thể nói là bộ truyện mang đậm phong cách của Sênh Ly. Nhẹ nhàng, mộc mạc, giản dị và ấm áp. Câu chuyện giữa Thẩm Tích Phàm và Hà Tô Diệp không có quá nhiều sóng gió hay trắc trở, cách hai nhân vật tìm hiểu nhau và yêu thương nhau cũng không oanh oanh liệt liệt mà giống như mưa dầm thấm đất, dịu dàng thấm vào tâm can. Cả Thẩm Tích Phàm và Hà Tô Diệp đều không phải người lần đầu biết yêu. Trong những năm tháng của tuổi trẻ, họ đều đã từng yêu một ai đó, yêu như thể dốc cạn cả bản thân nhưng rồi cuối cùng lại bị chính tình yêu đó quật ngã. Nhiều năm sau đó, họ gặp nhau và lại yêu một lần nữa. Nhưng lần này, không còn có cảm giác rực cháy hay cuồng nhiệt. Không phải bởi họ đã trở nên lạnh nhạt, càng không phải vì họ yêu nhau không đủ nhiều. Đơn giản là bởi đó là cách mà họ yêu nhau. Vậy nên, nếu như bạn đã và đang trải qua cảm giác mất hết hy vọng vào tình yêu, bởi những tổn thương trong quá khứ hay đơn giản bởi bạn mệt mỏi vì đã phải chờ đợi quá lâu, thì cũng đừng lo lắng. Hãy cho bản thân thời gian và hãy tin rằng, ngay lúc này, ở đâu đó ngoài kia, có một người cũng đang vượt qua trăm ngàn gian truân để đến bên bạn. Đừng oán giận ông trời đã không để bạn gặp đúng người sớm hơn, mà hãy cảm ơn duyên phận đã để hai người gặp nhau khi bạn đã đủ trưởng thành để yêu người đó. _______ " ": Trích từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Nhan Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Thật ra hạnh phúc chỉ là một tiếng “Được!” của anh. Mấy ngày tiếp theo, cũng là trước sau như một mệt muốn chết, vô số chương trình học báo cáo rồi luận văn, từng cái từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp đến cực điểm, cô đã sớm bị cảnh báo, Connell là “đại học cướp đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm của con người”, nhưng chân chính trải qua cái loại tư vị đau khổ thế này chỉ có thể tự mình than vãn thôi. Thời tiết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió rét lùa rít thật lợi hại, cản bản từ một cái trường người người náo nhiệt ồn ào, bỗng nhiên trở nên im lặng dị thường, thời tiết cùng con người như có điểm tương lân, cả người cô cũng trở nên tối tăm, ưu buồn. Còn có hai ngày nữa chính là tết theo lịch Trung Quốc, nhưng ở thị trấn nhỏ Newyork đối diện bờ đại dương này, lại chẳng có cái không khí báo hiệu gì, không có đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũng chẳng thấy dòng người tập nập đi mua sắm đồ cho năm mới, không có sủi cảo, bánh trôi. Không có người nhà, không có những lời chúc phúc, cũng không có anh làm bạn, sống một ngày bằng cả một năm. Bầu trời Ithaca trống rỗng một màu xám, chua xót, có dự báo tuyết rơi nhưng lại không có những bông tuyết nhỏ bay bay, bầu không khí nặng nề đè ép trong lòng cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịch mịch. Ngày như thế, chỉ thích hợp nặng nề ngủ,chứ không phải theo học thảo luận team work buồn tẻ ngồi trong phòng bày ra phương án. Cô không khỏi nhướn mày ủ dột, bỗng nhiên một thanh âm truyền tới tai: “Serena, đối với cách làm cô có ý kiến gì không?” Trong đầu nháy mắt trống rỗng, suy nghĩ bị kéo về tài liệu trước mặt, cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, từ văn hóa quần thể khách sạn quốc tế cho tới việc quản lí, cuối cùng lại bị bổ sung một ít khái niệm quản lí khách sạn Trung Quốc. Người phụ trách nhóm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Nói không sai, nhưng bình thường thấy cô rất ít lên tiếng. Vừa rồi cô nhắc tới văn hóa khách sạn, có mấy chỗ rất đúng, như vậy đi, lần sau discussion* (trao đổi) cô làm group leader, có được không?” Nhìn ánh mắt mong đợi của các tổ viên trong nhóm, cô xấu hổ cười cười, đáp ứng. Thứ sáu còn có một môn thi, tuần sau phải bắt đầu chuẩn bị chương trình học mới, career tracks luận văn vẫn chưa hoàn thành, hiện tại lại thêm một cái lead discussion, quả thật là họa vô đơn chí. Đã xong họp nhóm, thân thể mệt nhọc cùng càm xúc mạnh mẽ làm cho cô cảm thấy mình hỏng mất rồi. ——– Sau khi trở về ký túc xá, pha cho bản thân một tách trà, ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, trên bàn chồng lớn chồng bé tài liệu tham khảo, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thuận tay mở máy tính ra . Trên QQ, MSN lời chúc mừng không ngừng. Đồng nghiệp, bạn bè trước kia đều gửi qua những tấm ảnh đẹp mắt, ấm áp, hoặc khôi hài. Những câu chữ chúc mừng che kín màn hình. Thì ra hôm nay là đêm giao thừa rồi. Nhưng mà vẫn chưa nhận được lời chúc của Hà Tô Diệp, có lẽ anh giờ này vẫn còn ở sở nghiên cứu, có lẽ buổi tối cũng không trở về. Anh đã sớm nói cho cô biết chính mình đã bắt đầu vào thời điểm quan trọng, có lẽ không có nhiều thời gian ở bên cô như trước kia, cầu xin cô bỏ qua, khi đó cô có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ nói một lời để cho anh yên tâm, bởi vì công việc nghiên cứu là quan trọng nhất. Cô gọi điện thoại về nhà, vang lên là tiếng pháo nổ inh tai, Thẩm mẹ hắng cổ họng kêu: “Phạm Phàm, mẹ với bố rất nhớ con, bố con mấy ngày nay cứ nhắc tới con không yên, ông ngoại với các cô chú hỏi con khi nào thì trở về.” Cô nghe xong mũi cảm thấy cay cay, vội vàng đáp ứng: “Còn có nửa năm nữa thôi, rất nhanh con sẽ quay về.” Thẩm mẹ thở dài: “Thôi bỏ đi không nói nữa, nếu không lại xui cả năm, Phàm Phàm, buổi tối hôm nay nhớ phải ăn sủi cảo, các con không phải cả ngày không đi ra ngoài đấy chứ, bánh trôi có không? Đúng rồi, bên ấy các con có xem được “Đêm Xuân”* không?” (* một chương trình đón năm mới kiểu như gặp nhau cuối năm bên nước mình ^^) Đương nhiên không thể nói nơi này cái gì cũng không có, Thẩm Tích Phàm vội vàng gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm, cái gì cũng có, mẹ yên tâm đi, con ăn rất ngon! “Đêm Xuân cũng có, trên mạng phát sóng trực tiếp. Mẹ chuyển lời chúc tết của con cho ông ngoại với mọi người nhé, cứ như vậy nha, con cúp máy đây!” Buông điện thoại xuống, trong đầu hiện ra những bức tranh vẽ mừng năm mới, cô nhớ rõ cái đêm giao thừa năm ngoái, uống tới say bí tỉ còn nói chuyện gì với Hà Tô Diệp mà bản thân không thể nhớ nổi, khi đó người một nhà bao quanh vòng tròn, vô cùng náo nhiệt, hạnh phúc ngập tràn. Mời các bạn đón đọc Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm của tác giả Sênh Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Là Yêu Hay Hận
Năm 15 tuổi, Lâm Hàng Cảnh xa cha, đơn độc đi phương bắc đến nhà bạn của cha mình là Tiêu đại soái để ở nhờ, đây là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Bắc Thần. Năm 19 tuổi, Tiêu Bắc Thần bắn chết mối tình đầu Mục Tử Chính của cô, thậm chí cưỡng ép cô một cách điên cuồng... Hai năm sau, khi cô và Tiêu Bắc Thần gặp nhau lần nữa, cô đã là vợ ân nhân của hắn. Còn hắn thà bội nghĩa cũng không từ thủ đoạn ép cô về bên mình. Sự dối trá của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, sự điên cuồng của hắn, sự cố chấp của hắn... Vì cô mà hắn bày mưu hết lần này đến lần khác, cũng chỉ để giữ cô, nhưng lại không có được trái tim cô. Hắn dốc lòng vì cô, nhưng trong ánh mắt sáng ngời của cô, hắn yêu đến hèn mọn. Suy cho cùng vẫn là tình đậm sâu nhưng duyên phận mỏng. Sống chết, xa cách, loáng cái đã bảy năm. Tiêu gia giàu có ngày đó nay đã lụn bại, thành trì lớn như vậy nay chỉ còn hắn và cô, tình yêu sâu đậm mà tuyệt vọng này liệu có thể xóa mờ hận thù vô hạn? *** Thể loại: Dân quốc, cường thủ hào đoạt, yêu hận đan xen, ngược tâm, ngược nam sủng nữ, quân nhân, chiến tranh, OE.  Độ dài: 52 chương + phiên ngoại. Tình trạng: Hoàn edit. Lần đầu tiên Lâm Hàng Cảnh gặp Tiêu Bắc Thần, là khi cô vừa mười lăm tuổi. Cha của cô vì gặp khó khăn nên sắp xếp cho Hàng Cảnh đến nhà một người bạn thân của ông - Tiêu đại soái sống một thời gian. Cho nên năm đó, Lâm Hàng Cảnh bôn ba một đường từ vùng Giang Nam ấm nắng đến phương Bắc tuyết phủ ngập trời. Tiêu Bắc Thần là con trai thứ ba của Tiêu đại soái, tình tình từ nhỏ đã chẳng kiêng nể ai. Ngay khi gặp Lâm Hàng Cảnh lần đầu, hắn đã sỗ sàng nắm lấy bàn tay cô mà trêu ghẹo khiến cô tức giận không thôi. Những lần gặp tiếp theo vẫn như thế, chỉ cần nhìn thấy cô thì hắn luôn giở trò trêu chọc, không có lấy một chút lịch sự hay lễ tiết nào.  Hắn quá đáng đến nỗi làm cô tức giận muốn bỏ về nhà mình ở Giang Nam, nhưng cô lại nhận được tin cha mẹ đã bị chính phủ bắt giam, tính mạng của họ cũng lành ít dữ nhiều. Cứ thế, Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Bắc Thần tiếp tục sống chung dưới một mái nhà. Tiêu Bắc Thần vẫn rất thích trêu chọc Lâm Hàng Cảnh. Có lẽ do hắn thấy cô quá mạnh mẽ, mỗi lần như vậy đều rất quật cường mà chống lại hắn.  Lâm Hàng Cảnh cũng là người đầu tiên tỏ ra xa cách với hắn như vậy, cô giống như hận không thể tránh xa hắn ngàn dặm. Điều này làm Tiêu Bắc Thần hết sức hoài nghi, cũng là lúc nhận ra trong tim mình đã lưu giữ bóng hình của cô từ khi nào chẳng hay. Nhưng khi ấy, Tiêu Bắc Thần đã phải lên đường đi du học tại nước Nga xa xôi. Trước khi đi, hắn nhận được lời hứa của tiền bối trong nhà, rằng khi hắn quay lại nơi này sẽ giúp hắn xin cha để được kết hôn với Lâm Hàng Cảnh. Bốn năm sau, Tiêu Bắc Thần trở về, hắn giờ đã không còn là thiếu niên thích bông đùa ngày xưa nữa mà đã trở thành Tiêu thiếu soái uy danh vang vọng khắp nơi, lập được nhiều chiến công hiển hách.  Lần về này, Tiêu Bắc Thần một lòng muốn cưới Lâm Hàng Cảnh làm vợ. Nhân lúc cả nhà tề tựu đông đủ, mọi người trong nhà lên tiếng tác hợp cho cả hai, thậm chí ngay cả cha mẹ cô ở phương xa cũng biết chuyện và đồng ý, tạo nên sức ép vô hình buộc cô không thể nào cự tuyệt.  Nhưng cho dù thế nào, Hàng Cảnh cũng không tình nguyện gả cho Bắc Thần, bởi vì trái tim cô đã thuộc về một người con trai khác. Người mà cô yêu hiện giờ là một chàng trai tên Mục Tử Chính. Anh là chàng trai đơn thuần, dịu dàng, là mối tình đầu thơ ngây ở tuổi mười chín của Lâm Hàng Cảnh. Mỗi khi bên cạnh anh chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cô. Những tưởng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng Tiêu Bắc Thần đã đến, phá hủy tất cả trong chớp mắt. Tiêu Bắc Thần vô tình bắt gặp Lâm Hàng Cảnh và Mục Tử Chính ở bên nhau, hắn như hóa điên vậy. Tiêu Bắc Thần phẫn nộ, bốn năm qua hắn luôn nhớ đến cô, hắn mong chờ ngày trở về để gặp cô, mong được cưới cô làm vợ, từ trước đến giờ đều chiều theo ý cô. Nhưng cuối cùng hắn nhận lại được thứ gì, khi mà trái tim cô đã thuộc về người con trai khác.  Hắn điên cuồng cưỡng đoạt cô, bức ép cô trở thành người của hắn. Lâm Hàng Cảnh sợ hãi, cô tuyệt thực để chống lại hắn, thậm chí là nghĩ đến cái chết. Nhưng Tiêu Bắc Thần không cho phép cô chết, hắn thậm chí dùng cha mẹ cô để uy hiếp. Lâm Hàng Cảnh tuyệt vọng, bỏ trốn khỏi dinh thự của Tiêu Bắc Thần. Cô gặp lại được Mục Tử Chính. Anh nói với cô, anh sẽ dẫn cô về Giang Nam, rời xa phương Bắc, rời xa Tiêu Bắc Thần. Nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện, không nói một lời bắn chết Mục Tử Chính. Lâm Hàng Cảnh sợ hãi Tiêu Bắc Thần, đồng thời rất hận hắn. Hận hắn phá hủy đi hạnh phúc mà cô mơ ước, hận hắn giết chết người mà cô yêu, hận hắn phá vỡ tình yêu đầu đời đẹp đẽ, hận hắn cưỡng đoạt cô, hận hắn ích kỷ giữ cô bên mình. Cô không thể khuất phục trước sự điên cuồng của hắn, nên cô đã lập nên một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Lâm Hàng Cảnh dịu dàng với Tiêu Bắc Thần, đồng ý ở bên cạnh hắn, làm cho hắn hết sức hạnh phúc, buông lỏng cảnh giác với cô. Và rồi, cô thuận lợi bỏ trốn, rời xa Tiêu Bắc Thần. Nhưng cuộc đời luôn khiến ta gặp lại những người phải gặp, cho dù là muốn hay không. Mà lần gặp gỡ ấy, là hai năm sau kể từ ngày Hàng Cảnh bỏ đi. Lâm Hàng Cảnh lần nữa trước mặt Tiêu Bắc Thần, nhưng với thân phận là Trầm phu nhân, vợ của Trầm Yến Thanh. Nhưng Tiêu Bắc Thần hắn vốn không kiêng nể điều gì, lần nữa muốn ép buộc cô trở về bên cạnh mình. Thế nhưng Trầm Yến Thanh lại là người từng cứu mạng hắn, hắn không thể nào làm chuyện có lỗi với ân nhân được. Tiêu Bắc Thần đau đớn buông tay, nhưng Lâm Hàng Cảnh lại tiếp tục xuất hiện, làm cho tơ vương tròng lòng lại chẳng thể dứt nổi. Hắn rốt cục vẫn không thể quên được cô. Hắn lại tìm cách giữ cô bên cạnh mình, cho dù cô vẫn luôn hận hắn, nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả. Khi gặp lại Tiêu Bắc Thần, có lẽ Lâm Hàng Cảnh đã không còn hận hắn rồi. Đã có lúc cô muốn nói với hắn rằng, cô không phải là vợ của Trầm Yến Thanh, còn có, cô đã sinh ra đứa con của hai người từ hai năm trước. Cho dù Tiêu Bắc Thần từng làm chuyện có lỗi với cô, nhưng cô chẳng thể hận được cha của con mình. Những lời thật lòng vẫn chưa nói ra, thì biến cố lại ập đến bất ngờ. Cô và hắn lại xảy ra nhiều hiểu lầm và xa cách, nhưng hắn vẫn cố chấp giữ cô bên cạnh mình dù cả hai đã chịu biết bao nhiêu đau đớn cùng tổn thương.  Hắn cố chấp như vậy, trở thành sự giày vò, giày vò đến mệt mỏi, đến tuyệt vọng, nhưng dù vậy thì hắn vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Cùng lúc đó, chiến tranh đã đi đến giai đoạn cao trào. Quân Nhật hãm hại chiếc máy bay tư nhân của cha Tiêu Bắc Thần phát nổ. Trong một đêm, cha và hai em trai của hắn qua đời. Nỗi buồn mất người thân đè nặng trên vai, hắn lại phải gồng mình chống đỡ gia tộc, lại phải lo việc quân việc nước.  Chiến tranh diễn ra liên miên, khắp nơi loạn lạc, gian đoạn mà đâu đâu cũng là những kẻ ham sống sợ chết, bán nước cầu vinh thì Tiêu Bắc Thần đã đứng ra dẫn đầu Dĩnh quân, tiên phong mong chiến thắng quân thù, giành lại độc lập cho nước nhà. Lâm Hàng Cảnh vốn dĩ nhân thời điểm này mà sang Mỹ với con và cha mẹ mình. Cô đáng nhẽ đã đạt được hạnh phúc và có tự do mình luôn trông đợi, có thể thoát khỏi Tiêu Bắc Thần. Nhưng tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng ấy, Lâm Hàng Cảnh đã bất chấp hết tất cả, chạy đến bên Tiêu Bắc Thần dù đó là nơi hiểm cảnh, là nguy hiểm trùng trùng. Cô không màng đến an nguy của bản thân mà chạy đến bên hắn. Tiêu Bắc Thần từng hỏi vì sao cô làm như vậy, Lâm Hàng Cảnh đã trả lời rằng, bởi vì anh là cha của con cô. Tiếc thay, khi Tiêu Bắc Thần biết được sự tồn tại của con mình, thì hắn đã ở trong tình thế nguy hiểm không thể quay đầu, e rằng cả đời này hắn cũng chẳng thể gặp được con trai của mình và cô nữa rồi... Thật sự, "Là yêu hay hận" là bộ truyện lần đầu tiên tớ đọc có cái kết mở đến như vậy, mở đến nỗi tớ không thể nào đoán được chiều hướng của truyện sẽ nghiêng về Happy Ending hay Sad Ending nữa.  Kết cục của truyện dừng lại ở khoảnh khắc Tiêu Bắc Thần đưa Lâm Hàng Cảnh sang Mỹ đoàn tụ với gia đình cô, còn anh một mình tiếp tục dẫn đầu Dĩnh quân chống lại quân Nhật. Câu chuyện kết thúc khi Lâm Hàng Cảnh nhận được tin Tiêu Bắc Thần mất tích trong chiến tranh, hiện không rõ sống chết. Tiêu Bắc Thần vốn là công tử quần là áo lượt, nhưng hắn lại chọn con đường vào sinh ra tử cùng nước nhà. Giờ đây mất tích trong cuộc chiến tranh khói lửa, sống chết vinh nhục hiện rõ đại nghĩa anh hùng. Lâm Hàng Cảnh một lòng tin tưởng, hy vọng hắn vẫn còn sống và sẽ sớm quay về bên cô. Nhưng cuộc sống vốn dĩ chẳng thể biết trước được điều gì. Tiêu Bắc Thần có quay về hay không, cũng chẳng ai biết được. Cho nên, cái kết của câu chuyện này, vẫn là để cho các bạn độc giả tự mình vẽ nên thôi.  __________ Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Là Yêu Hay Hận của tác giả Linh Hy.
Thời Gian Không Nghe Lời
Nữ chính độc thoại: "Hồi còn nhỏ, em muốn giống như họ, được mặc váy công chúa. Em muốn giống như họ, gọi anh là anh trai. Em luôn muốn được cùng họ với anh... Sau này, em cũng được như mong muốn của mình. Đến lúc ấy, em lại ghét nhất giữa anh và em không có gì ngoài một cái họ." Thời Quang muốn cho Thời Cảnh Nham biết tâm ý của mình, vì thế đem đoạn tình đơn phương ấy viết ra giấy dán trên cửa phòng ngủ của Thời Cảnh Nham, lại viết thêm hai câu: " Có muốn biết tại vì sao em ghét mình cùng họ với anh không? Nếu như anh muốn biết, em sẽ cố gắng nói cho anh nghe:) ". Nửa đêm, Thời Cảnh Nham từ công ty trở về, nhìn phía sau lưng cô: "Không muốn." Thời Quang: "......." Thời Cảnh Nham - Một người lạnh lùng hiếm khi cười, hôm nay lại mỉm cười mang theo ba phần lười biếng, bảy phần sủng nịch, trực tiếp ôm cô lên:  "Anh tỏ tình trước vậy." *** 12 giờ rưỡi sáng, đèn trong phòng của Thời Quang vẫn còn sáng. Sáng mai phải đi Bắc Kinh sớm, cô hiện đang thu dọn hành lý thật gọn gàng, lấy ra váy từ tủ quần áo ra để cho ngày mai mặc. Thời Quang thay váy dài, xõa tóc ra, nhìn vào gương xem thử. Cái váy trắng dài này cô đã từng mặc trước đó, ai nhìn thấy cũng khen cô rất xinh đẹp. Đang muốn thay váy đi ngủ, đột nhiên ấn đường cô nhíu lại nhìn chằm chằm tại làn váy, ở chỗ đó, không biết khi nào đã bị rách một lỗ nhỏ. Cảm xúc tựa như đang trong ngày đông, bị tạt một gáo nước lạnh. Cô kéo làn váy lên nhìn kĩ lại, thay váy ra, chuẩn bị đi tìm kim chỉ để vá lại cái lỗ nhỏ này. Lại không nghĩ tới đèn phòng khách vẫn còn sáng, Thời Quang quay đầu qua đó xem thử, ba đã trở lại, quân trang vẫn còn chưa thay, trên mặt khó nén được nét phong trần mệt mỏi. Phòng khách lúc này không một tiếng động, cô cho rằng chỉ có mình ông, vừa muốn lên tiếng gọi, liền nghe tiếng bất mãn của mẹ: "Nhiều nhất là 600, một phân cũng không thể hơn." Thời Nhất Thịnh nhìn vợ mình ngồi phía đối diện, tính cách tốt bụng ngày xưa nay còn đâu: "Học Đại học ở Bắc Kinh, Đào Đào lại học chuyên ngành thiết kế thời trang, một tháng sáu trăm sao đủ, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy." Tần Minh Nguyệt không thèm nói nhiều với ông: "Cái gì mà sáu trăm một tháng không đủ? Một tháng tiền cơm sáu trăm còn chưa đủ xa xỉ??." Thời Nhất Thịnh nhìn vợ: "Bà có ý gì?" Tần Minh Nguyệt: "Ngày thường cơm trưa với cơm tối thì về nhà ông bà ăn, đồ dùng sinh hoạt cũng lấy bên đó, ở nhà cái gì mà không có. Đến Bắc Kinh cho Thời Quang mua một chiếc xe đạp, về nhà cũng chưa đến nửa tiếng, nếu không thì đến căn tin xếp hàng lấy cơm. Tài liệu chuyên ngành muốn mua gì thì người lớn bên đó tài trợ, mấy năm nay chúng ta cũng không nhờ vả mọi người trong nhà, chẳng nhẽ bên đó lại không muốn đưa một chút tiền ấy hay sao." Thời Quang nghe rõ ràng, ba mẹ vì phí sinh hoạt Đại học của cô mà cãi nhau. Đào Đào là tên trước kia của cô, hiện tại là nhũ danh. Nhà ông bà mà mẹ nhắc tới chính là đại viện biệt thự của Thời Gia, ông bà nội đều ở bên đó. Cô cùng ông bà nội không thân lắm, mấy năm qua chỉ gặp nhau vài lần, ông nội vô cùng uy nghiêm, bình thường cô cũng chỉ nói được vài câu với ông, nghĩ tới sau này ngày nào đều phải ở đó ăn cơm cảm giác có chút không quen. Cô không để bụng chuyện phí sinh hoạt được cho bao nhiêu, lên Đại học rồi có thể đi làm thêm tự lo cho bản thân. Cuộc cãi vả trong phòng khách vẫn còn tiếp tục. Thời Nhất Thịnh trong lòng bực bội, liền chất vấn: "Bà muốn Đào Đào mỗi ngày giữa trưa và buổi tối chạy về đại viện ăn cơm, tiền mua tài liệu đều phải ngửa tay xin ông nội sáu trăm đồng, trừ bỏ ăn sáng tiền còn thừa còn lại cũng không nhiều, con bé không mua quần áo, không cùng bạn học đi ra ngoài ăn cơm hay sao? Bà có từng để ý tới suy nghĩ của Đào Đào chưa? Nhà ta nếu không có tiền thì không nói tới, bà làm vậy là muốn làm khó con mình sao?" Giọng Tần Minh Nguyệt to hơn: "Tôi khiến con bé khó xử còn không phải vì cái nhà này hay sao, chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ, vậy thì tiền kiếm đâu ra?" Thời Nhất Thịnh không nhịn được nữa: "Tần Minh Nguyệt, từ khi nào bà trở nên vô lý như vậy, một tháng bà xài cũng đủ cho Đào Đào đóng học phí cũng như chi tiêu cả bốn năm Đại học rồi." Tần Minh Nguyệt bắt đầu ủy khuất: "Vi sao tôi không thể tự tiêu xài tiền do bản thân mình làm ra, một tháng tôi thích tiêu xài như vậy đấy. Thời Nhất Thịnh, ông dám vì người ngoài mà hô to gọi nhỏ với tôi?" Thời Quang tuy đã sớm chết tâm, thế nhưng khi nghe hai từ "người ngoài" vẫn nhói lòng một chút. Cô đúng thật là người ngoài, nghe nói khi mới sinh cô đã bị ném bên cạnh thùng rác, được bà Đào nhặt về, đặt tên cô là Đào Đào. Mọi người trong Đào gia đều phản đối bà nhận nuôi cô, nhưng bà ấy vẫn luôn kiên trì, bà Đào cũng ở tại Bắc Kinh, cùng một đại viện giống với biệt viện của Thời gia. Sau khi bà Đào qua đời, cô vẫn ở đó, ông Thời, cũng chính là ông nội hiện giờ của cô, đem cô về nhà ở cùng mấy ngày, sau này Thời Nhất Thịnh cùng Tần Minh Nguyệt mới chính thức nhận nuôi cô, bởi vì Tần Minh Nguyệt kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai. Cô ở nhà này được mười hai năm, thì tám năm trước, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc cũng sinh được một đôi long phượng thai. Thời Quang không muốn nghe nữa, xoay người trở về phòng của mình, đem cửa phòng đóng lại, bỏ lại âm thanh tranh chấp ở ngoài cửa. Sáng sớm hôm sau, trong nhà tràn ngập âm thanh, Thời Quang nghe được tiếng khóc của em trai và em gái của mình, còn có tiếng quát lớn của Tần Minh Nguyệt. Cô xoa xoa đầu, tối hôm qua ngủ không được ngon nên giờ bị đau đầu. Xoay mặt nhìn đồng hồ báo thức trên giường, mới 5 giờ 40, cô hơi hơi nhíu mày, hai đứa nhóc kia làm thế nào lại dậy sớm vậy, bình thường nghỉ hè hai đứa không bao giờ rời giường trước 8 giờ. Không thể nào ngủ nữa, Thời Quang đành rời giường. Cô vẫn mặc cái váy trắng dài tối qua, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ nhìn không ra lỗ nhỏ kia. Hơn nữa, ai sẽ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô chứ. Một lúc sau, trong nhà cũng an tĩnh lại. Lúc Thời Quang tới phòng khách chỉ còn thấy một mình ba ở đó, cô nhìn một vòng cũng không thấy hai đứa nhóc kia. "Ba dậy sớm vậy?"   Mời các bạn đón đọc Thời Gian Không Nghe Lời của tác giả Mộng Tiêu Nhị.
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
[VĂN ÁN 1] Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì "tài năng" của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng to bự là còn độc thân!!! Mọi người đều không thể hiểu được, làm cách nào mà Hề Gia có khả năng biến tất cả bộ phim qua bàn tay biên kịch của mình đều trở thành "bom xịt" Khó hiểu hơn là dù cô có gây họa cho bao nhiêu kịch bản nhưng tài nguyên chưa bao giờ dừng lại. Điều làm cho cư dân mạng bát quái nhất chính là cô lại dám đắc tội với nữ diễn viên điện ảnh Khương Thấm, gia thế giàu có, diễn xuất tốt. Ân oán giữa Hề Gia và Khương Thấm cũng đủ làm nên một bộ phim cẩu huyết. Nhiều lần cư dân mạng hợp sức vẫn không thể nào tra được vị đứng sau Hề Gia là ai. Gần đây, Hề Gia bị chụp được ảnh ăn khuya cùng một người đàn ông tuấn tú khí chất bất phàm, sau đó còn tự mình đưa cô về chung cư, trước khi chia tay còn lưu luyến ôm hôn. Đại V vạch trần: "Người trong ảnh không ai khác chính là tổng giám đốc thần bí của Mạc thị, Mạc Dư Thâm". Cư dân mạng liền chụp màn hình: Theo tư liệu nào đó thì Mạc Dư Thâm đã kết hôn. Nhất thời, trên mạng có đủ các loại bát quái: #Vị_kim_chủ_phía_sau_Hề_Gia_hoá_ra_là_Mạc_Dư_Thâm #Biên_kịch_bình_hoa_lại_chen_chân_vào_cuộc_hôn_nhân_của_Mạc_thị_tổng_tài. Mạc Dư Thâm lại tự mình đính chính: "Vợ của tôi@Hề Gia bị mắc hội chứng Susaka, trí nhớ chỉ có mấy tiếng, kết hôn đã hai năm vẫn không nhớ tôi là ai, cứ cho rằng mình vẫn còn độc thân." Làm cho cư dân mạng sôi trào. *Hội chứng Susaka: Đây là một bệnh lý tự miễn dịch hiếm mà là đặc trưng của microangiopathy trong động mạch của ốc tai ở tai trong, võng mạc, dẫn đến mất và suy giảm thị lực, cũng như não thính giác, tự biểu lộ trong sự bất lực để duy trì sự cân bằng và mất trí nhớ. Bệnh nhân có hội chứng này sống theo nghĩa tối đa trong ngày, vì họ không nhớ gì về ngày hôm qua. (Nguồn:GG) [VĂN ÁN 2] Tại buổi tiệc tối của lễ trao giải, Mạc Dư Thâm được mọi người vây xung quanh như là trung tâm của vũ trụ. Ngay lúc mọi người đều cho rằng Hề Gia không nhớ ra Mạc Dư Thâm là ai, cô đi thẳng qua và và đưa tay ôm eo anh, gọi:"Ông xã!" Một câu giới thiệu vắn tắt:"Cho dù em có quên cả thế giới, em cũng sẽ liều mạng để nhớ anh". ~~~~~ Editor có lời muốn nói: Mình là editor chân ướt chân ráo mới vào nghề, đây cũng là bộ đầu tiên mình edit. Do mình không biết tiếng Trung mà chỉ chuyển ver từ convert nên chắc chắn sẽ có sai sót. Vì vậy, bạn nào có "thâm niên" trong làng edit thì bắt lỗi sai giúp mình nhé. Sài Gòn, không có mùa, ngày nắng đêm nóng, 03/03/2020 khai hố. Chúc các tiểu khả ái đọc truyện vui vẻ. *** Hề Gia là thiên kim tiểu thư của nhà họ Quý giàu có, từ nhỏ cô đã được ba mẹ và hai anh trai nuông chiều che chở, là bảo bối nhỏ được cả gia đình quan tâm yêu thương. Hề Gia xinh đẹp lại có xuất thân cao, cô chính là hình tượng bạch phú mỹ mà nhiều người phải hâm mộ.   Hề Gia là một nhà biên kịch, cô không cần nhọc lòng kế thừa sự nghiệp của gia tộc vì đã có hai anh trai lo lắng, cũng có thể thoải mái làm những việc mình yêu thích và cô đặc biệt đam mê cảm giác kích thích khi được đua ngựa lướt đi trong gió. Có thể nói, dường như ông trời đã cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời này.   Mạc gia và Quý gia có ý định liên hôn, đối tượng là con trai của Mạc gia - Mạc Dư Thâm, một con người lạnh lùng, kiệm lời và cũng chẳng tỏ ra hào hứng với việc liên hôn này. Quý gia thì tôn trọng ý kiến của tiểu công chúa nhà họ, nếu Hề Gia không thích liền không ép buộc, dù sao cảm nhận của cô mới là quan trọng nhất.   Lần đầu tiên gặp Mạc Dư Thâm, Hề Gia đã bị thu hút bởi con người này, anh trầm ổn đứng đó mặc kệ dáng người vẫn là khí chất đều là hạc trong bầy gà, cả người tản mác ra mùi hormone thành thục, cằm tuyến rõ ràng, hầu kết lại gợi cảm hoàn mỹ, có thể thỏa mãn hết những yêu cầu về thẩm mỹ mà một người phụ nữ đòi hỏi ở người đàn ông.    Hề Gia nhìn trúng Mạc Dư Thâm liền quyết định liên hôn, nói cô thiển cận bị vẻ ngoài của anh mê đắm cũng được, chỉ là cô cảm thấy, anh chính là người cô cần.   Hề Gia biết Mạc Dư Thâm không thích liên hôn, đối với hôn nhân càng không có hứng thú vì bóng ma do ba mẹ để lại. Cô sợ anh không đồng ý kết hôn đành cùng anh chơi lạt mềm buộc chặt, ký một hiệp nghị ly hôn mà thời gian thực hiện là nửa năm sau ngày cưới.    Hề Gia tin rằng trong nửa năm này cô có thể bắt được trái tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện xé bỏ đơn ly hôn và sống cùng cô.   Thể rồi nửa năm trôi qua, tình cảm giữa Mạc Dư Thâm và Hề Gia vẫn bình đạm không tiến triển. Và cô bị bệnh. Một căn bệnh kỳ lạ khi bắt đầu chỉ là những cơn đau đầu lúc có lúc không, sau đó là từng mảnh từng mảnh ký ức bị phai nhạt và rồi sẽ có một ngày cả thính lực và thị giác đều biến mất.    Lúc đó, liệu cô còn nhớ rõ Mạc Dư Thâm? Liệu cô còn có nhớ, cô là ai?   Mạc Dư Thâm cùng Hề Gia kết hôn nửa năm, thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh chưa từng hiểu người vợ này cũng không có ý định tìm hiểu khi thời gian ly hôn đã sắp đến.    Đối với anh, cô xinh đẹp quyến rũ nhưng cũng đầy lạnh lùng và tỉnh táo, là đối tượng liên hôn hoàn mỹ khi không nhắc đến tình yêu. Thật ra cô và anh càng giống như đôi bạn tình thích hợp hơn là một cặp vợ chồng ân ái.   Mạc Dư Thâm chưa hề có ý định kéo dài cuộc hôn nhân này cho đến khi Hề Gia bị bệnh.   Hề Gia bị bệnh, một căn bệnh nan y chưa có thuốc chữa nhưng Mạc Dư Thâm chưa bao giờ thấy cô gục ngã hay yếu đuối. Cô lạc quan và hài hước, lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường để bản thân không trở thành gánh nặng cho người khác.    Ký ức mất đi thì ngày ngày ghi bút ký, mỗi sáng thức dậy cô sẽ xem một lần, học thuộc thêm một lần để gợi lại trí nhớ, thính lực giảm sút thì xem hình ảnh video để nhớ rõ quá khứ, là cố gắng không ngừng để giữ lấy từng mảnh ký ức biến mất.         Hề Gia bị bệnh, ký ức trở nên hỗn loạn nên dường như cô chỉ hành động theo cảm tính, cô thích làm nũng với anh, sẽ giận dỗi chơi tiểu tính tình, còn sẽ ngọt ngào gọi anh hai tiếng “chồng ơi”. Chưa bao giờ cô ỷ lại anh như thế, cũng chưa bao giờ trái tim anh lại rung động đến vậy. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Hề Gia bị bệnh, cô không biết khi nào bản thân sẽ quên hết tất cả về Mạc Dư Thâm nên đặc biệt quý trọng thời gian bên cạnh anh, lúc nào cũng muốn ở bên anh. Cô sẽ đòi anh chở đi chơi, sẽ cùng anh ăn sinh nhật, khi rảnh rỗi lại cùng anh tản bộ mua khoai nướng.    Cô là người đầu tiên nắm chặt tay anh nói “Em luôn ủng hộ anh”, là người duy nhất dám lớn tiếng nói rằng “Sẽ yêu Mạc Dư Thâm cả một đời”. Kể từ giây phút đó, Mạc Dư Thâm liền biết, anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô.     Bệnh tình của Hề Gia ngày càng nặng, thời gian lưu giữ ký ức của cô từ vài ngày xuống còn vài giờ, thính lực cũng dần dần biến mất, thế giới lại náo nhiệt ra sao, cô cũng không thể cảm nhận.    Rồi sẽ có một ngày, người cô yêu, rốt cuộc lại không nhớ nổi dáng hình. Cô không nhớ rõ anh, không nhớ tên anh, không nhớ anh là chồng của cô, cái gì cũng không nhớ rõ.    Rồi sẽ có một ngày, tất cả những ký ức quan trọng trong cuộc đời cô đều tan biến, sẽ chẳng giữ lại được điều gì…   Đã đến lúc cô trả lại tự do cho Dư Thâm.   Anh tốt như vậy, xứng đáng có một người vợ tốt hơn cô.    Về sau, cô có sinh hoạt của cô, anh cũng có sinh hoạt của anh, không biết sau này anh sẽ lấy một người vợ như thế nào, sẽ sinh mấy đứa con, anh nhất định là một người chồng, người cha tuyệt vời.    Chờ đến lúc đó, anh hẳn là đã quên cô, có lẽ như vậy cũng tốt…   Thật ra ngày Mạc Dư Thâm xé bỏ hiệp nghị ly hôn, anh đã quyết định sẽ ở bên Hề Gia cả đời.   Nếu cô không nhớ rõ anh, anh sẽ lấy thân phận khác lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của cô.   Nếu cô sợ liên lụy anh, vậy thân phận mới của anh sẽ là chàng trai tự kỷ bị bệnh giống cô. Một Hề Gia không thể nghe, một Mạc Dư Thâm không thể nói, đó còn không phải là trời kết lương duyên hay sao?   Nếu mỗi sáng dậy cô không nhớ anh, anh sẽ cùng cô xem video ảnh chụp, sẽ viết cho cô xem về kỷ niệm của từng ngày. Cô không cần phải cố gắng ghi nhớ, vì mọi miền ký ức anh sẽ nhớ thay cô…   Chỉ nguyện Hề Gia của anh cả đời bình an hỉ nhạc.    Mạc Dư Thâm, sau này cho dù em đã quên toàn thế giới, cũng sẽ liều mạng nhớ kỹ anh.   Liều mạng nhớ kỹ anh tốt như vậy, lại yêu em nhiều ra sao.   Liều mạng nhớ kỹ anh yên lặng làm bạn, nhớ kỹ anh quan tâm chăm sóc.   Liều mạng nhớ kỹ khoảng thời gian bình yên hạnh phúc em và anh cùng nhau trải qua.   Anh là biển sâu, em là ngôi sao, chỉ khi ngôi sao nhìn vào biển sâu mới thấy rõ dáng hình của mình. Mạc Dư Thâm, cảm ơn anh đã yêu em. . . . Cần bao nhiêu dũng khí để yêu một người chỉ nhớ rõ bạn đúng 24h? Mạc Dư Thâm sẽ kể cho bạn nghe.   Cần bao nhiêu kiên trì để ngày ngày nhắc lại ký ức cho một người đã quên hết tất cả? Bộ truyện này sẽ nói cho bạn biết.   Lại cần bao nhiêu may mắn để có thể cùng người mình yêu song hành đến cuối đời? Hãy để Hề Gia và Dư Thâm cùng chia sẻ với bạn nhé.    “Anh vẫn luôn yêu em” là một bộ truyện cảm động về tình yêu và sự hy sinh. Lời văn khi thì ngắn gọn xúc tích lúc lại truyền cảm lắng đọng, đưa người đọc từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc tình cảm khác. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng mạch lạc, hợp lý, hình tượng và chuyển biến tâm tư của các nhân vật được xây dựng một cách sâu sắc dễ để lại ấn tượng khó phai trong lòng của độc giả.    Tóm lại, nếu bạn muốn tìm một bộ truyện hay, ý nghĩa và cảm xúc thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. _____   “ “: Trích dẫn từ truyện được edit bởi rv-er. Reviewer: Tuyết Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Anh Vẫn Luôn Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.
Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Thêm một câu chuyện tình yêu giữa người và ma. Bắt đầu từ sau khi Thẩm lão tam chết, mà phong tục thời ấy lại có tục minh hôn khi người chết lúc sống chưa lập gia thất thì khi chết có thể tổ chức đám cưới âm vì vậy mà  người nhà muốn tổ chức một đám cưới âm cho hắn, Thẩm lão tam đã biến thành quỷ nói: “Hắn chịu thì tôi cũng chịu”. Lục Du vì trả nợ nên chấp nhận phi vụ này, không ngờ rằng lại đem chính mình đẩy xuống hố. Vốn tưởng là minh hôn xong rồi là có thể lấy tiền đi, ai mà ngờ đêm tân hôn, lão công nhẹ nhàng chui ra, không những hút dương khí của cậu còn đòi cậu đi đào mộ tìm thi cốt dùm. Về sau, Lục Du nhiều thêm một ông chồng, trừ bỏ việc không phải người ra, tất cả đều rất tốt nha. *** Thẩm lão tam chết rồi, người nhà hắn muốn tổ chức đám cưới âm cho hắn. Minh hôn, này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều lắm. Lão quản gia của Thẩm gia mang theo đủ thứ đồ, ngàn dặm xa xôi về tổ trạch, chuẩn bị tân phòng xong liền đưa cô dâu vào nhà. Cô dâu dáng người cao gầy, khung xương thiệt lớn, nhìn sơ cũng khoảng một mét tám. Bộ ngực căng phồng, so với mấy cô gái bình thường thì lớn hơn nhiều lắm. Khăn voan che mặt cô ấy, không thấy được diện mạo, cũng không biết lớn lên trông thế nào. Thời đại mới rồi, người nguyện ý cùng người chết đám cưới vốn không nhiều lắm. Bát tự hợp đã khó kiếm rồi, với lại cũng đâu phải sống chung thật, ai mà thèm để ý bộ dáng ra làm sao. Lão quản gia đem con gà trống nhét vào tay cô dâu, tay lôi kéo miếng lụa đỏ dẫn cô đi về phía trước. Trong từ đường có dựng một bức tượng thần bằng sáp, trên bàn có một cái hộp màu vàng. Giữa hộp dán một tấm ảnh trắng đen khoảng hai tấc, khuôn mặt người trong ảnh rất dễ nhìn. Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng. Chỉ tiếc là, dù có là người quý giá ra sao, cũng là một tên đoản mạng mà thôi. Cô dâu rũ mắt xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa. Lão quản gia hô to bái đường, cô dâu ôm con gà trống kia cùng bái thiên địa. Tám giờ mười tám phút tối, buổi lễ kết thúc, cô dâu ôm bài vị chú rể vào động phòng. …. Ngày mùa hè nắng chói chang. Ban ngày trời oi bức, tới ban đêm, mười giờ, ngoài trời vang ì đùng tiếng sấm. Bên trong phòng tân hôn đốt nến, lúc sáng lúc tối. Lục Du ôm bài vị ngồi trên giường, bụng đói đã sớm kêu vang nãy giờ. Ngoài cửa, lão quản gia vừa đi, Lục Du lập tức kéo khắn voan xuống, cởi bỏ thắt lưng thở dốc một hơi. Bài vị bị Lục Du đặt ở trên đầu giường. Địa bàn của người ta, vẫn là khách khí một chút đi. Bên tai truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền có tiếng một người đàn ông nói chuyện: “Lão Lục, trong phòng có đồ gì đáng giá không?” “Đã nói là làm hợp đồng này xong thì thu tay rồi mà, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Lục Du đói bụng muốn xỉu, thò tay vào ngực áo móc ra hai cái bánh bao đưa lên miệng cắn. “Ai, anh đây chỉ là nói vậy thôi mà.” Người đầu kia nghe được động tĩnh bên này, cười ngượng lấy lòng: “A Lục, bánh bao ăn ngon không, bữa nay tôi cố ý xếp hàng đi mua bánh bao Khánh Phong cho cậu đó.” Dù có ngon cũng đã lạnh ngắt rồi, ăn no bụng thôi. Lục Du châm chọc nhếch khoé miệng, lười cùng đồng bọn nói nhảm: “Mấy giờ đi?” “Chờ một chút đi, Tiểu Tả mới sửa xong cái CCTV ở phòng cậu, còn mấy cái nữa phải xử lý lận.” “Được.” Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm như trước, mưa càng lúc càng lớn. Lục Du đeo bao tay, cẩn thận xử lý hết mấy dấu vết mình để lại, quay đầu bỗng dưng thấy cái bài vị kia đang đối diện chính mình. Lục Du không tin quỷ, tự nhiên cũng không có sợ. Cậu đi tới, đem bài vị quay sang hướng khác.   Mời các bạn đón đọc Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ của tác giả Kim Phỉ.