Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp của tác giả Điềm Điềm 5794:  Thể loại: Ngược, tổng tài bá đạo Văn án: Định mệnh cho hai người gặp nhau lại tàn nhẫn chia cắt đôi bên. Cô mang theo tình cảm đơn phương ở bên làm thư kí của anh, nhưng anh lạnh lùng không cảm nhận được. Khi đã quyết buông bỏ đoạn tình cảm đau khổ này, cô lại bị uy hiếp phải trở thành người phụ nữ của anh. Vị hôn thê cũ quay trở về, cô ta lập mưu chia rẽ hai người. Một người biến mất, một người tìm kiếm trong vô vọng. Liệu rằng định mệnh còn đưa họ trở về bên nhau, các bạn hãy cùng theo dõi "Tổng tài xin đừng cố chấp" nhé! *** *** Khi Cảnh Điềm đã rơi vào tuyệt vọng, tên đàn ông đang đè trên người cô bị nhấc ném đập mạnh vào tường. Hai tên còn lại đang ngơ ngác thì bị một gậy vào đầu lăn ra bất tỉnh. Hai mắt cô lúc này tràn đầy nước mắt, không nhìn rõ khuôn mặt người cứu mình. Cô chỉ cảm thấy ở trong lòng người này...!rất an tâm. Lạc Thiên vội lấy áo khoác của mình che chắn giúp cô. Đôi mắt đau xót nhìn cô. Vòng tay vững chãi ôm cô vào lòng. Tên bị đập đầu vào tường, máu tươi chạy xuống nhìn rất đáng sợ. Hắn đưa tay sờ lên, nhìn thấy bản thân chảy máu, chuyện tốt còn bị phá hoại liền hung ác nhìn Lạc Thiên. Giọng hắn khàn khàn quát lớn. "Tên khốn kiếp! Ai cho mày lá gan xen vào chuyện của ông đây? Có biết bố tao là ai không?" Ánh mắt Lạc Thiên biến đổi, sắc lạnh nhìn hắn. Anh cẩn thận để cô dựa vào tường, lấy áo kéo qua đầu cô. Có những thứ không nên thấy sẽ tốt hơn. Hơi thở lạnh lẽo dần tiến gần, tên bi3n thái chân run run, sợ hãi lùi lại. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa từng gặp phải người nào đáng sợ như vậy. Hắn quay người chạy trốn nhưng bị Lạc Thiên một tay kéo trở về, đá mạnh vào hung khí gây án. Những đòn giáng mạnh xuống, đến khi hắn ngất đi, Lạc Thiên mới dừng tay. Cảnh Điềm nghe những tiếng kêu thảm thiết, cô hoảng loạn co người lại, nắm chặt chiếc áo trên người. Xử lí xong mọi chuyện, Lạc Thiên liền bế cô ra khỏi nơi tối tăm, đáng sợ kia. Cảm giác quen thuộc khiến Cảnh Điềm không nhịn kéo áo xuống, muốn nhìn rõ ân nhân. Nhưng khi thấy rõ, Cảnh Điềm thốt thoảng trong lòng vội nhắm mắt lại. Cô nghĩ bản thân có phải đã hoa mắt hay không. Anh rõ ràng đã không còn trên đời này nữa rồi. Đang lúc cô còn chưa hoàn hồn, từ xa đã có hai người chạy đến. Uyển Tình dù biết Lạc Thiên vẫn còn sống nhưng khi gặp lại vẫn không khỏi xúc động. Nhưng cô không có nhiều thời gian để bộc lộ cảm xúc, bởi trên tay anh còn có một người con gái. Bộ dạng của Cảnh Điềm làm Uyển Tình giật mình. "Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Cảnh Điềm...!Cảnh Điềm." Cảnh Điềm im lặng, hai mắt nhắm nghiền. Cô ấy không muốn mở mắt ra, sợ bản thân sẽ thất vọng nếu không phải Lạc Thiên. "Ở đây không tiện. Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện." Giọng nói này...!Giọng nói cô không thể quên! Cảnh Điềm mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Cảm xúc bàng hoàng đến khó tin! Cảnh Điềm ngất lịm đi. Mấy người họ đi cửa sau tránh làm lớn chuyện. Đặt Cảnh Điềm lên giường. "Uyển Tình, lấy giúp tôi hộp sơ cứu." "À...! ừm, đợi một lát." Uyển Tình lật đật lấy. Bình thường Lâm Trạch Dương rất cẩn thận, mỗi phòng đều chu đáo chuẩn bị thuốc khi cần. Nhận lấy đồ trên tay cô, Lạc Thiên trầm mặc ngồi xuống bên giường dịu dàng giúp cô xử lí vết bầm tím trên người. Uyển Tình định giúp một tay nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Lâm Trạch Dương, hai vợ chồng lẳng lặng ra ngoài chờ. Đợi một lúc xử lí xong, Lạc Thiên cẩn thận đắp chăn giúp cô rồi rời khỏi phòng. Anh nhìn Lâm Trạch Dương nói. "Dương, ở con hẻm cuối phố, có rác cần cậu dọn giúp." Nhắc đến những tên lưu manh đó, sát khí trong anh lại nổi lên. Lâm Trạch Dương nhìn biểu hiện của anh lại nghĩ đến thảm cảnh của Cảnh Điềm, biết Lạc Thiên đang nhắc đến cái gì, lờ mờ hiểu ra chuyện gì. "Ừm. Cậu chỉ cần chăm sóc Tiểu Điềm. Mọi chuyện còn lại tôi sẽ xử lí."  Uyển Tình đứng bên rùng mình. Cô biết chắc chắn "rác" trong lời Lạc Thiên ám chỉ gì. Với thủ đoạn của chồng, xác định bọn chúng nửa đời sau này chỉ có thể sống trong địa ngục. Nhưng cô không thương xót chúng vì dám gây tổn hại đến Cảnh Điềm. Cảnh Điềm từ trong cơn mê tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, cô vội vàng kiểm tra cơ thể nhưng lại thấy có người đã bôi thuốc cho mình, quần áo cũng đã được thay. Nhớ lại trước khi mất ý thức, cô không chỉ nhìn thấy vợ chồng Uyển Tình mà còn có một người đàn ông khác - người cô ngỡ không bao giờ gặp lại. Cô không quan tâm bản thân đang bị thương liền muốn xuống giường, đúng lúc Uyển Tình bước vào ngăn cô lại. "Điềm Điềm, em nghỉ ngơi trước đã." Cảnh Điềm nắm lấy tay cô gấp gáp hỏi. "Chị Uyển Tình, Lạc Thiên đâu? Anh ấy đâu rồi? Có phải em không nhìn nhầm đúng không? Anh ấy vẫn còn sống...!Anh ấy còn sống..." Cảnh Điềm lẩm bẩm, không ngừng lặp lại câu "Lạc Thiên vẫn còn sống". Uyển Tình trấn an tâm trạng kích động của cô ấy. "Tiểu Điềm, em bình tĩnh lại. Uống chút nước trước đi. Nào, ngoan." "Không được. Em phải đi tìm anh ấy." Cảnh Điềm lúc này đã không thể bình tĩnh nổi. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là đi tìm Lạc Thiên, nếu không anh sẽ lại bỏ rơi cô lần nữa. Uyển Tình gọi với theo nhưng cô không dừng bước chạy nhanh xuống lầu. Buổi tiệc cũng đã tàn nhưng bốn nhà Lâm, Lạc Cảnh và Âu Dương vẫn còn ở đây. Bóng dáng một người đàn ông cao lớn ngồi quay lưng về phía cô, đầu hơi cúi xuống. Đôi mắt phủ tầng sương mỏng, giọng nói run rẩy kèm theo sự rụt rè gọi tên "Lạc Thiên". Khoảnh khắc người đó quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Cảnh Điềm suýt chút đứng không vững vẫn may Uyển Tình vẫn luôn theo sát cô. Lạc Thiên lo lắng bước nhanh đến ôm cô nhưng chợt khựng người, anh bước lùi lại. Anh vẫn sợ cô còn hận anh. Anh ngập ngừng nói: "Em...!không sao chứ?" Cảnh Điềm nhìn gương mặt mà mình vừa yêu vừa hận trước mắt, nghĩ đến thời gian qua, anh chỉ biết trốn tránh, không kìm được tức giận lấy cái gối ôm của ghế đập vào người anh như muốn chút hết nỗi ấm ức trong lòng. "Lạc Thiên, anh là tên khốn kiếp. Hic....!Đồ nhẫn tâm! Bỏ lại em với Tiểu Hi...!Huhu..." Cản Điềm càng mắng càng hăng. Ba mẹ anh thấy vậy cũng chẳng xót con trai. Người như anh đáng bị đánh. Lạc Thiên nhìn cô gái nước mắt nước mũi tèm nhem vưà thương lại vừa buồn cười. Anh đứng cười ngây ngốc mặc kệ cô đánh. Đánh là vẫn còn quan tâm. Cô không có xua đuổi anh, không hận anh. Đợi đến khi đánh mệt rồi, Cảnh Điềm mệt nhọc thở, ném cái gối về vị trí cũ. Nhìn cái mặt cười ngốc nghếch của anh, cô tiến đến ôm chặt anh. Lạc Thiên tưởng bở định ôm lại thì ngay lập tức phát hiện điều không đúng. Người trong lòng anh đang không ngừng cọ cọ khuôn mặt đầy nước vào chiếc áo sơ mi màu xanh của anh. Tất cả nhìn cảnh này không nhịn được cười phá lên. Cuối cùng cặp đôi trẻ này cũng có được một cái kết viên mãn. Mời các bạn mượn đọc sách Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp của tác giả Điềm Điềm 5794.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.