Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Có những mối lương duyên vừa bắt đầu đã định sẵn là chia ly. Có những chuyện tình yêu vừa mới nảy mầm đã bị giết chết. Có những sự chân thành trao đi chỉ đổi lại tháng năm lạnh lùng cùng nước mắt. Nếu đã biết bắt đầu là sai lầm, vì sao còn tiếp tục? Nếu kết cục đã từng là thương đau, sao còn vương chấp niệm? “Bệ hạ... thần thiếp dù sao cũng là người đã cùng ngài uống rượu hợp cẩn, ngài vì sao lại có thể hết lần này tới lần khác tính kế thần thiếp như vậy? Có phải vì thần thiếp mang họ Tô, nên ở trong mắt bệ hạ đã là tội không thể tha thứ rồi phải không?” Nàng là Tô Dư, phía trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Thế nên, kiếp trước, tất cả những gì chàng thấy là con gái của một quyền thần, là “kẻ phản bội”, là con cờ mà chàng dùng để tính kế nhằm thâu tóm quyền lực.  Kiếp trước, nàng là người cùng chàng bái thiên địa, nhưng trong mắt, trong tim Hạ Lan Tử Hành, nàng chưa từng chân chính là một thê tử. Bởi vì nàng mang họ Tô, nên tất cả những gì dính líu đến nàng, chẳng cần phán xét, đều đã định là sai. Thế nhưng, năm ấy, ngày chàng ra đi, giữa hoàng cung lạnh lẽo kia, trong ba ngàn giai lệ, chỉ có một mình nàng - thê tử bị ruồng bỏ kia vì chàng rơi lệ. Giây phút máu nàng rơi trên những bức tranh hồi ức của hai người, cũng là lúc lòng chàng đau nhói.  Chàng hối hận, chàng đau xót, càng nhiều hơn là hổ thẹn cùng áy náy vì những tháng năm đã từng đối với nàng lạnh lùng, tệ bạc. Nếu có thể quay về ngày đã trôi xa ấy, nếu có thể trở lại giây phút ban đầu, Hạ Lan Tử Hành xin thề sẽ đối tốt với Tô Dư gấp bội, sẽ che chở, bảo vệ cho nàng. Bởi vì vị trí hoàng hậu của chàng, chỉ có thể thuộc về người vì chàng mà huyết lệ tuôn rơi kia. *** Thế rồi, có lẽ vì chấp niệm quá sâu, hoặc giả như chàng thực sự đã có lỗi với nàng quá nhiều nên trời cao cho chàng một cơ hội được bù đắp cho nàng. Dù không thể quay lại lúc vừa mới bắt đầu, dẫu cho giữa bọn họ đã có quá nhiều khúc mắc, thế nhưng tất cả chưa phải quá muộn. Kiếp này, chàng nhất định sẽ đem mọi chuyện sửa lại cho đúng, bởi vì chàng còn nợ người con gái đang quỳ trước cửa Thành Thư điện kia một tấm chân tình. Thế nhưng, chàng muốn cho đi nhưng chưa chắc nàng đã muốn nhận. Kiếp này, nàng vẫn là Tô Dư, trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Nàng vẫn là con gái quyền thần, vẫn khờ dại gả vào vương phủ, rồi từng bước bị phu quân tính kế, trở thành một phi tần thất sủng trong cung.  Thành thân ba năm, quá nửa thời gian trải qua trong sự lạnh lùng của phu quân, cùng những cơn ác mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng hiểu rõ, đối với Hạ Lan Tử Hành, nàng là Tô Dư, trước chữ Dư luôn có một chữ Tô. Hắn không yêu nàng, cũng không tin nàng, càng không xem trọng cái gọi là ân nghĩa vợ chồng.  Ba năm không dài, nhưng đã đủ để dạy cho Tô Dư một bài học trưởng thành, mà điều đầu tiên Tô Dư học được là không thể tin tưởng phu quân của nàng. Thế nên, nàng không tin chàng, đối với sự “sủng ái” đột ngột của chàng càng thêm đề phòng. Nhưng rồi, từ lúc nào mọi chuyện dần thay đổi?  Là khi chàng quyết không lập hậu? Là lúc chàng nắm lấy tay nàng trong đêm tuyết rơi? Hay là lúc chàng nói với nàng câu tin tưởng? Cho dù là lúc nào, Tô Dư cũng hiểu rõ một điều, mặc nàng trốn tránh ra sao, vẫn không thể phủ nhận được trái tim rung động. Nàng vốn đã từng yêu, đổi lại là cay đắng. Nay lần nữa được yêu, cũng hiểu rõ là đau, sủng, ngọt ngào, vậy cớ gì còn có thể buông tay. Nàng là Tô Dư, sau chữ Tô là chữ Dư, là A Dư mà chàng muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại. *** Tô Dư là quý nữ Tô phủ danh giá nhất kinh thành, mười bảy tuổi gả vào vương phủ, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, mộng tình dễ tan, phu quân đối với nàng chỉ là hư tình giả ý, dùng nàng để tính kế Tô gia. Đến cuối cùng, thứ nàng nhận được, là trái tim bị giẫm nát dưới đất, là ba thước lụa trắng của phụ thân cùng cái chết của đệ đệ. Một kiếp bi thương ấy kết thúc bằng máu nàng vẩy lên những ký ức giả dối thủa mặn nồng.  Có lẽ, kiếp trước của nàng thực sự quá đáng thương, hay như có một người còn nợ nàng quá nhiều, thế nên duyên trời cho nàng qua thêm một kiếp. Nàng dù không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng những giấc mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng nhanh chóng hiểu được “lòng” phu quân, để nàng không lần nữa ngu ngốc để người đùa bỡn trong tay.  Dù nàng không thể xoay chuyển càn khôn, nhưng những sai lầm kiếp trước vẫn có thể tránh được. Có lẽ, sai số duy nhất trong kiếp này của nàng chính là phu quân nàng. Trái tim đế vương như kim dưới đáy bể, thế nhưng cái kim này cứ nhất định tới bể nhà nàng mà thả, dù nàng đuổi thế nào cũng không đi, cuối cùng chỉ còn cách tiếp nhận. Hạ Lan Tử Hành trước khi trở thành đế vương là vị vương gia ưu tú nhất, đối với Tô gia đại tiểu thư “nhất kiến chung tình”, cuối cùng cũng cưới được nàng vào phủ. Thế nhưng, tất cả mặn nồng khi ấy chỉ là một hồi giả dối, sau khi lật đổ Tô gia chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng chán ghét. Trong mắt chàng, nàng chỉ là một con cờ bị vứt bỏ, vì nàng mang họ Tô nên bất luận nàng làm gì cũng đều sai. Thế nhưng, đến cuối cùng người vì chàng khóc đến tê tâm liệt phế cũng chỉ có nàng mà thôi. Chàng nợ nàng quá nhiều, linh hồn chàng vì vương máu nàng mà trọng sinh. Thế nên kiếp này, chàng dùng hết sức lực để bảo vệ nàng. Nếu lúc bắt đầu là mang theo tâm trạng áy náy mà tới thì thời gian đã đem thương tiếc biến thành tình yêu. Chàng bắt đầu để ý nàng, vì nàng mà vui, vì nàng mà sầu, càng muốn cùng nàng nắm tay, trở thành phu thê chân chính. Thương đau kia vì chàng mà sinh, vậy hãy để chàng tự mình xóa đi. Chỉ cần nàng còn sống, chàng sẽ đem một kiếp này, từ từ khiến nàng lại yêu chàng. *** Tớ cảm thấy “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” chính là phiên bản tiểu thuyết của phim “Như Ý truyện” ấy. Thực sự là nhân vật Tô Dư có rất nhiều điểm tương đồng với kế hoàng hậu Như Ý. Từ việc nữ chính vốn là chính thất, sau lại bị biếm thành thiếp, đến việc Tô Dư có một thời gian trải qua trong lãnh cung hay như sự mâu thuẫn giữa yêu và hận trong tâm lý của nữ chính.  Nếu xét về chất cung đấu, thì “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” không thật sự xuất sắc. Nhưng về mức độ “tình” thì tác giả làm rất tốt, hơn một trăm chương, không có quá nhiều cao trào, đau khổ đến rơi nước mắt, nhưng có một sự day dứt cứ nằm trong tim. Cảm giác giống như ăn một cái gì rồi mắc nghẹn vậy, để lại một dấu ấn đối với tớ.  Thực sự thì chuyện có rất nhiều điểm chưa hợp lý, nữ chính cũng không phải kiểu thông minh (bởi vì ở khía cạnh nào đó nữ chính vẫn có chỗ dựa, nhưng không biết dùng, để bản thân phải chịu khổ), thế nhưng tớ rất đồng cảm với cảm xúc mâu thuẫn của nữ chính giữa yêu - hận; tin tưởng hay đề phòng; giữa thiện lương hay tàn nhẫn; địa vị hay sự chân thành.  Một nửa đầu ngược tâm tác giả viết rất chắc, nhất là những trường đoạn ngược nam, cái tâm lý muốn quan tâm mà bị từ chối của nam chính thực sự gợi được sự thương cảm từ ngược đọc. Cách tác giả lý giải quan hệ, mâu thuẫn giữa các nhân vật cũng rất hay. Nhưng càng về cuối, độ tình càng được đẩy lên cao, làm cho việc giải quyết các tình huống hơi thiếu hợp lý.  Bỏ qua những sự thiếu sót của tác giả thì tớ thật sự recommend truyện này cho các bạn thích thể loại song trọng sinh, mê ngược (đặc biệt là ngược nam) nhé. So với cái hố thịt nhảm nhí, thiếu não tuần trước thì cái hố này chất lượng và có giá trị thưởng thức hơn đó. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và nhớ mang não trước khi đọc nhé.  _________ Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Dư đã quỳ trước cửa Thành Thư điện 2 canh giờ. Mặt trời chói chang không chút lưu tình chiếu vào người nàng, nàng khao khát một tia gió mát thổi qua nhưng lại thủy chung không có. Nếu không phải trong lòng rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nàng cơ hồ tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này. Kế tiếp chuyện phát sinh sẽ là..... Nghĩ tới nàng liền không nhịn được rùng mình: Nàng sẽ quỳ đến ngất đi, sau đó bệnh nặng một hồi. Không chỉ thế, vì không nhận được chữa trị thích đáng nên đầu gối của nàng bị thương tổn, từ đó mỗi khi khí trời mưa dằm nàng liền sống không bằng chết. Nàng biết rõ nhất định là như thế. Trong khoảng thời gian 17 năm này, nàng luôn thỉnh thoảng mơ thấy một số việc, tất cả đều ứng nghiệm nên chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ. Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như nằm trong một sự nguyền rủa không thể thay đổi. Tô Dư rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân, tựa hồ đi rất gấp lại có chút loạn. Nàng biết rõ đó là tiếng bộ liễn của hoàng đế. Nàng nhớ tới những đoạn ngắn ở trong mộng, hoàng đế sẽ như bình thường đi xuống bộ liễn, vào trong điện làm chuyện của hắn, không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một lần. Dù người kia chính là phu quân của nàng, là người đã cùng nàng uống rượu hợp cẩm. Nàng nghĩ vậy, liền nhịn không được thở dài một tiếng. " Ngươi...."_ Âm thanh từng rất quen thuộc bỗng vang lên sau lưng nàng, mang theo chút do dự, cũng làm lòng nàng dâng lên vô số gợn sóng. Nàng cố khống chế không quay đầu lại, mang một sự sợ hãi không nói rõ cùng cảm giác ngoài ý muốn. Sửng sốt trong nháy mắt, cuối cùng nàng định thần lại, quay đầu, vô cùng quy củ hành đại lễ:" Bệ hạ thánh an." Nàng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chờ hoàng đế phản ứng. Chỉ cầu hắn trả lời nàng một câu "Khả", nếu không chẳng phải nàng phải duy trì tư thế quỳ này đến ngất đi sao.....   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi của tác giả Lệ Tiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! - Tử Dạ
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận là tác phẩm của Tử Dạ thuộc thể loại xuyên không, ngôn tình. Truyện xoay quanh về nữ chính: Hoàng Song Nhật Dương, biệt danh là Nhật Song Vương, cầm đầu một tổ chức hắc ám chuyên săn lùng những vũ khí tối tân nhất. – Nam chính: Phong Thiên Kỳ, là vua Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên (bao gồm Phong Thiên quốc và Khiết Đan). – Ngoài ra còn một dàn nhân vật khác sẽ dần được bật mí về sau. Hắn – một kẻ lạnh lùng, là ước mơ của bao nữ nhân trong thiên hạ. Nàng – một sát thủ, vì cứu cha mà bị xuyên không về Phong Thiên quốc. Lúc còn nhỏ hắn theo sư phụ luyện võ nào ngờ luôn bị “Tiểu dạ xoa” lừa gạt, hắn thề một ngày gặp lại sẽ không tha thứ cho nữ nhân này! Nàng xuyên không trở về kiếp trước vô tình gặp lại hắn. Lần đầu gặp mặt nàng đã chửi thẳng vào mặt hắn, lần thứ hai nàng lừa hắn một cú đau đớn. Hắn lại một lần nữa thề rằng “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”. Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai, ma xui quỷ khiến làm sao mà nàng lại trở thành hoàng hậu của hắn, hơn nữa nàng lại chính là “tiểu dạ xoa” khi xưa luôn chọc tức hắn. Và cuộc chiến kịch liệt bắt đầu! Mọi người trong cung ai nấy đều lo sợ: “Hoàng hậu nổi giận rồi, chạy mau!!!!” *** Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết? Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn. -Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi. -Ngươi là ai? Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! của tác giả Tử Dạ.