Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Của Thịnh Hạ

Tên khác: Thịnh Hạ Chi Luyến Tác giả Mộng Tiêu Nhị hẳn là khá quen thuộc với các bạn đọc truyện hiện nay. Có bộ được đánh giá cao, có bộ không, tuy nhiên cá nhân mình cảm thấy tác phẩm “Tình yêu của Thịnh Hạ” và quyển trước của nó là “Mãi yêu em như vậy” của tác giả viết thực sự chắc tay. Nam chính là cậu ba nhà họ Nhậm - Nhậm Ngạn Đông chính là nam phụ trong bộ “Mãi yêu em như vậy”, người đã từng yêu đơn phương sâu sắc một cô gái khác, đến khi cô ấy kết hôn, anh buông tay.  Nữ chính Thịnh Hạ biết anh từ nhỏ, là hàng xóm của anh. Nhưng đến khi cô 5 tuổi, bố mẹ ly hôn, cô chuyển đi nơi khác. Lớn lên gặp lại anh, cô yêu thầm, rồi theo đuổi và tỏ tình. Bất ngờ thay, anh lại đồng ý! Hai người ở bên nhau hòa hợp và trầm lặng. Không cuồng nhiệt nhưng cũng không mâu thuẫn, không yêu đến chết đi sống lại nhưng cũng chẳng muốn rời nhau… Cô nghĩ vậy là đủ. Anh nghĩ vậy hơn cả đủ, anh sẽ cầu hôn cô. Nhưng rồi Thịnh Hạ phát hiện ra mối tình đơn phương nhiều năm sâu sắc của Nhậm Ngạn Đông. Là anh Ba lạnh lùng của cô đã từng nhất kiến chung tình, dâng cả tâm can cho một cô gái khác. Là khi hai người họ đã ở bên nhau nửa năm nhưng trong lòng anh vẫn còn vương vấn người ấy. Là cô, chỉ là thế thân, vì tên cô và cô gái đó trùng nhau một chữ “Hạ”. “Cô không phải.” Anh đã nói vậy, nhưng cô không tin, vì anh đã giấu cô rất nhiều chuyện, nên cô không tin anh nữa rồi.  Cô dứt khoát buông bỏ. Anh có đuổi theo không? Đuổi theo được đến đâu? Anh lạnh lùng như một núi băng như vậy, cô kiêu ngạo như một công chúa như vậy, đến cuối cùng, tình yêu của Thịnh Hạ có phải Nhậm Ngạn Đông? *** Nói cho đúng thì vấn đề giữa Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông không phải là mối tình đơn phương của anh hay hiểu lầm thế thân, mà là những chuyện vụn vặt và sâu xa hơn rất nhiều. Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng ít nói, có chuyện gì cũng chỉ lẳng lặng đi làm cho cô, anh không giải thích vì nghĩ rằng không cần làm cô bận tâm thêm nữa. Còn cô lại là tiểu công chúa Thịnh Hạ của Thịnh thị, nữ thần violin đầy fans hâm mộ. Cô kiêu ngạo là thế, nhưng thật ra trong lòng luôn rất tự ti và thiếu cảm giác an toàn do không ở bên cha mẹ từ nhỏ.  Anh không thể hiện, cô không thể biết anh có thực sự yêu cô hay không. Anh không nói gì, cô thấy đúng là giữa bọn họ không có chủ đề chung, không thể nói chuyện ríu rít không rời như những cặp tình nhân khác.  Cô có thể làm được gì? Cô có xuất thân cao, học thức giỏi, vẻ ngoài cực xinh đẹp, tài năng hơn người, tính tình lại khá tốt. Vùng vẫy thay đổi cái gì bây giờ? Anh cũng là hào môn thế gia, đẹp trai siêu cấp, tài giỏi trong kinh doanh, tiền đè chết người, sống quy củ chuẩn mực không có thói hư tật xấu. 34 tuổi, anh phải thay đổi bản thân ra sao đây? Những khoảng im lặng giữa hai người như những hạt cát nhỏ, chậm chạp, len lỏi mà cào xước trái tim và tình yêu của Thịnh Hạ. Cho đến ngày tình yêu ấy vỡ tan.  Thì ra, Nhậm Ngạn Đông lạnh lùng là thế, Thịnh Hạ cô không nắm bắt được là thế, nhưng với một cô gái khác đã từng nồng nhiệt vô cùng, lao tâm khổ tứ, không tiếc công tiếc lòng.  Và chuyện này ai cũng biết, trừ Thịnh Hạ. Trừ tiểu công chúa ngây thơ sống ấm êm trong tòa lâu đài, cười mê man hạnh phúc cạnh chàng vương tử. Mà không ngờ rằng những người bên cạnh đang thầm thương xót cô. Thịnh Hạ không phải chỉ là một “bình hoa” như mọi người đều gọi, tình cảm này cô đặt vào cả mười phần trái tim và suy nghĩ. Vậy nên cô càng đau đớn.  “Em không thể tưởng tượng nếu tiếp tục ở bên anh ấy, mỗi ngày em sẽ như thế nào. Em sẽ nghĩ, được anh yêu là cảm giác gì? Được anh đặt ở trong lòng là sẽ có bao nhiêu hạnh phúc? Nếu ở bên người phụ nữ anh ấy yêu chắc chắn sẽ có những chuyện mà họ có thể nói không ngừng nhỉ? Anh ấy ở bên em, có phải vì em thích hợp làm vợ không, mang theo ra ngoài có chút thể diện? Em còn sẽ trở thành một người phụ nữ đa nghi, mỗi lúc anh ấy ra ngoài sẽ nghĩ xem anh đi đâu, gặp ai? Không chừng em còn có ý bới móc, cùng anh ấy thường xuyên cãi vã, xảy ra những mâu thuẫn không thể cứu vãn. Em không muốn mình biến thành một người phụ nữ thần kinh như vậy.” Thịnh Hạ là nàng công chúa kiêu ngạo. Thế nên, cô dứt khoát chia tay, để lại một Nhậm Ngạn Đông ngỡ ngàng sửng sốt. Bởi vì, ba ngày nữa, anh sẽ cầu hôn cô. Đoạn tình cảm cũ ấy anh đã buông tay lâu rồi, từ ngày gặp lại Thịnh Hạ anh đã chỉ còn nhìn thấy ánh sao trong mắt cô.  Nhưng hình như những người khác không cho là vậy. Vì anh lạnh lùng quá, động tâm một lần đã khó tin nổi, lại còn có lần thứ hai? Lại còn với một cô công chúa kiêu ngạo tùy hứng như vậy?  Thế nhưng, không ai hiểu, Thịnh Hạ là hơi ấm trong cuộc sống vốn cô độc lạnh lẽo của anh, là ánh sao trong đêm khuya ở New York, là cô gái của từng dòng suy nghĩ, từng nhịp đập nơi trái tim anh.  Anh có một cuộc sống quy củ, tính cách lạnh nhạt, chỉ có cô mới có thể chen vào làm rối lên quy luật ấy, chỉ có cô mỗi lần tùy hứng nói một câu mới có thể làm anh nghẹn lời đến nửa ngày. Không nói nhiều thì sao, không cuồng nhiệt thì sao, tình yêu của Nhậm Ngạn Đông, dù lạnh lùng đến đâu, cũng là dành cho Thịnh Hạ. Anh không buông tay, anh sửa lại từng vết vỡ trong tình yêu của Thịnh Hạ. Cô yêu anh đến vậy, cô dần dần sẽ mềm lòng… Nhưng không đơn giản như thế được đâu anh trai à. Anh giấu Thịnh Hạ nhiều chuyện như vậy, lâu như vậy, đến lúc anh phải trả giá rồi. *** Có lẽ số phận của những truyện mà nam phụ ở truyện khác lên làm nam chính là đều bị hắt hủi vài phần. Độc giả thích anh là nam phụ, thích anh yêu (đơn phương) nữ chính truyện kia, nhưng khi bước vào bộ truyện mới có anh làm nam chính thì lại tỏ vẻ không thích vì anh đã từng yêu người khác, không thích nhìn anh bên nhân vật nữ chính mới.  Vì thế “Tình đầu của Thịnh Hạ” khi được tác giả bắt đầu viết và cho ra mắt độc giả đã gặp phải rất nhiều ý kiến trái chiều và phản ứng dữ dội. Thế nhưng, qua từng con chữ, từng chương truyện, Mộng Tiêu Nhị đã dần chinh phục khán giả với một Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ chân thật cùng đáng yêu như vậy. Cá nhân mình thì rất thích truyện này. Bởi từ khi đọc “Mãi yêu em như vậy” mình đã thấy anh Nhậm là một người quá tốt, vượt chuẩn nam phụ 1000 lần, anh cần có một bộ riêng của chính anh, có một cô gái thuộc duy nhất của anh. Và cô gái ấy cần đủ tốt nữa. Và Thịnh Hạ cực tốt – đúng mẫu nữ chính yêu thích của mình luôn đó ạ.  Thêm nữa là tác giả viết khá chắc tay, nhiều chi tiết nhỏ mà tinh tế, giọng văn tự sự đều đều rất thấm thía. Hơn cả là không cẩu huyết linh tinh, không khóc lóc bỏ đi, điên cuồng hiểu nhầm này nọ, mà hai người họ đều cư xử trưởng thành, nói chia tay cũng rõ ràng, theo đuổi lại cũng minh bạch. Một bộ truyện được dụng tâm như thế, hy vọng mọi người đừng vì thành kiến mà ghét bỏ. Nội dung mình review có vẻ mang chút ngược nhưng mà mọi người yên tâm là vẫn sủng ngọt đến tận trời nhé. Hơn 10 chương đầu mình chỉ mong chị phát hiện ra nhanh nhanh điều anh che dấu mà ngược anh, ngược chết anh đi ý. Thế rồi, cũng đến lúc anh bị chị đá, rất hả hê. Khi anh theo đuổi lại chị thì một bầu trời hường phấn luôn á.  Mà từng suy nghĩ, hành động của anh khi muốn quay lại với chị rất thực tế và liên quan đến mâu thuẫn của hai người, chứ không phải theo đuổi kiểu ‘tặng hoa tặng quà lúc nào cũng ở bên em’ đâu. Mọi người gọi đó là sủng ngọt, nuông chiều, anh thì chẳng có khái niệm đó. Với anh, đó chỉ là những việc anh làm cho chị, chị cần gì, chị thích gì, anh làm cái đó. Nên kiểu như anh Ba càng làm mình thổn thức. Vì vậy, mong mọi người hãy ủng hộ truyện này thật nhiều để nhà nào đó có động lực edit hoàn nhé. Nhất là mấy phiên ngoại dễ thương lắm lắm ý.  _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Thương Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm lập tức tranh thủ dậm lại phấn cho Thịnh Hạ. Từ lớp kính hóa trang, Thịnh Hạ thấy người đại diện Mẫn Du đang hấp tấp đi đến. Vừa vội vàng một đêm, Mẫn Du cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi chút, cô dựa vào một bên kính hóa trang chụp cho Thịnh Hạ vài tấm hình, chuẩn bị cấp phúc lợi cho fan. "Cái người gì đâu mà môi mọng anh đào, đẹp tựa như tranh, thật muốn đoạt hồn nam nhân, không có người đàn ông nào có thể trụ vững." Mẫn Du chỉ thuận miệng khen một câu. Thịnh Hạ: "Tam ca có thể." Thợ trang điểm còn đang đứng đây nên Mẫn Du không tiện tranh cãi. Cô tiếp tục xem các bức ảnh vừa chụp. Tam ca, Nhậm lão tam, Nhậm Ngạn Đông. Mẫn Du từ nhỏ đã không hòa thuận với anh. Hiện tại cô cũng không ưa gù người đàn ông này, cô thường có câu cửa miệng để nói về tam ca: mình đây lúc nhỏ sao không đánh chết cậu ta? Tuy cô nể tình Thịnh Hạ đang quen anh ta, cô cũng không muốn nói xấu nhiều, chẳng qua cô vẫn giữ thành kiến như lúc nhỏ. Thịnh Hạ hỏi tiếp: "Anh ấy không tới à?" Mẫn Du bỗng chớp mắt một cái: "tới" Câu nói dối thiện ý không muốn để Thịnh Hạ bị phân tâm, ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đàn, nhưng cái nháy mắt chần chờ này đã bị Thịnh Hạ thu hết vào mắt. Cô tham gia đợt lưu diễn đàn độc tấu trong thời gian một năm rưỡi, trải dài tổng cộng mười quốc gia, 29 thành phố, 30 sân khấu lớn nhỏ. Từ trạm thứ nhất là Bắc Kinh, đến lúc kết thúc cũng là Bắc Kinh. 30 lần biểu diễn, Nhậm Ngạn Đông đến cổ vũ cô chỉ có 2 lần. Lần thứ ba là ở New York. Hôm nay là buổi diễn cuối trong đợt lưu diễn này, anh cũng không muốn đến. Còn năm phút nữa bắt đầu buổi biễn diễn, Thịnh Hạ nhìn lại mình trong gương, xem kỹ trang phục chỉnh tề, cô đem điện thoại giao cho Mẫn Du giữ và xoay người đi về hướng sân khấu. "Tam ca nhắn tin cho em." Mẫn Du cầm nhìn xuống di độngtrong tay. Thịnh Hạ dừng bước, xoay người: "Anh ấy nhắn gì?" Mẫn Du đọc tin nhắn: "Anh đến rồi." Thịnh Hạ: "Không cần trả lời." Mẫn Du làm dấu tay 'ok', "Bảo bối cố lên" Tư thế xoay người của cô vẫn mang nét kiêu ngạo, tự tin hướng về phía cầu thang sân khấu. Thịnh Hạ biểu diễn trước nay đều không cần người MC dẫn. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là dần dần an tĩnh. Một mình Thịnh Hạ đứng trên sân khấu, như chìm vào thế giới của riêng cô với tiếng đàn độc tấu. Trước mắt cô tựa như là một mảnh trời trống trải, một đại dương mênh mông cùng thảo nguyên bát ngát, nhưng đôi lúc là sa mạc hoang tàn. Thịnh Hạ vừa chiêu đãi cho cả khán phòng một bữa tiệc âm nhạc. Khi tiếng đàn vừa kết thúc cô bước về phía khán thính giả chào cảm tạ sau màn biểu diễncuối cùng kéo dài trong hai tiếng . Lúc này Mẫn Du ngồi ở dãy ghế cuối, bước nhanh về phía hậu trường ôm Thịnh Hạ, "30 buổi biểu diễn, hôm nay em đã đàn ở trạng thái tốt nhất." Cô trả lại điện thoại cho Thịnh Hạ. Điện thoại vừa lúc rung báo tin nhắn đến, là Nhậm Ngạn Đông: "anh còn tiệc xã giao, chắc đến khuya mới về, em về thì ngủ trước." Mẫn Du đang muốn hỏi cô có phải là NNĐ vừa nhắn tin, thì phía cửa bên hậu trường có người đi đến. Là mẹ của Thịnh Hạ, nhà báo Hạ (Hạ nữ sỹ), trong tay cầm một bó hoa hồng thật to. "Mẹ" Thịnh Hạ liền nhấn tắt màn hình điện thoại. Hạ nữ sĩ: "Là Ngạn Đông tặng con, cậu ta đang bận tiếp đãi một đoàn khách thương vụ. Lúc giữa tiệc cậu ta chạy ra cổ vũ cho con đến khi vừa kết thúc thì đã vội vã quay lại." Thịnh Hạ tiếp lấy bó hoa, đặt trên bàn trang điểm. Hạ nữ sĩ nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm, con và Mẫn Du về nhà trước đi. Mẹ cũng phải trở về để chuẩn bị cho buổi tọa đàm tài chính kinh tế ngày mai." Thịnh Hạ thuận miệng hỏi tiếp: "Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn mẹ à?" Hạ nữ sĩ: "không phải, là buổi talk show của kênh tạp chí kinh tế." Sau đo, bà hàn huyên với cô vài câu rồi vội vã rời đi. Mẹ cô là tốt nghiệp đại học tài chính, tiếp đó là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn tự trị. Cả cha mẹ cô đều rất bận, cô cũng hình thành thói quen độc lập từ sớm, không cảm thấy quá mất mát. Mẫn Du đưa áo khoát đến cho Thịnh Hạ: " Chị đưa em về." Thịnh Hạ phản đối: "Em tự về với tài xế được, chị cũng về sớm đi." Mẫn Du cùng cô cũng không quá khách khí, liền gọi điện thoại cho tài xế. Thịnh Hạ vừa về đến nhà đã là rạng sáng, tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng điện thoại vang lên, Mẫn Du gọi đến, cô chưa tỉnh hẳn, loáng thoáng không nghe rõ Mẫn Du nói gì. "Thịnh Hạ?" Mẫn Du không nghe lời đáp từ đt, cô đành phải cúp máy. Thịnh Hạ đang trong giấc mơ, mơ thấy nữ diễn viên nổi tiếng Thương Tử Tình đoạt lấy người đàn ông của cô. Với tính cách của cô, cô liền mang theo 50 người thủy quân*, 25 người đi thu thập Thương Tử Tình, 25 người thì theo cô trực tiếp băm Nhậm Ngạn Đông. Nhưng trong giấc mơ cô rất đau khổ, thương tâm mà nhìn NNĐ. Tin tức trong tài khoản WeChat nhấp nháy liên tục, làm cô bừng tỉnh khỏi ác mộng. Cô trợn mắt, đá một chân về phía bên cạnh trống không. Cô thức dậy trong hoảng hốt, chớp chớp mắt vẫn chưa thấy NNĐ về. Vừa rồi trong lúc nằm mơ, cô đã khóc rất nhiều, đưa tay lên sờ mặt vậy mà không phải khóc thật. Tuy nhiên giấc mộng như chân thật, cô tỉnh rồi mà cái đau thương vẫn còn vương vấn tâm trạng. Hôm nay quá mệt mỏi, cô vừa tắm xong đã leo lên giường ngủ, một nữa thân người không kịp phủ chăn. Cô sờ sờ góc chăn một bên vẫn cảm thấy lạnh lẽo như di chứng từ ác mộng. Cô ngẫm nghĩ về giấc mộng này, hiện thực là Thương Tử Tình vừa tranh cướp quyền phát ngôn kem dưỡng da, đại diện quảng cáo dù cô vừa mới ký hợp đồng xong, đến phút cuối lại thay đổi người. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Của Thịnh Hạ của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Những chuyện đã cũ coi như hãy để nó qua đi, giống như một mảng ký ức đẹp, không cần khiến bản thân khó xử, chúng ta về sau nếu như có duyên sẽ còn gặp lại. Lâm An Nhàn cô là một người yếu đuối chỉ biết chịu đựng, cô vẫn sống cuộc sống bình dị của chính mình cho đến khi gặp lại Qúy Văn Nghiêu, người mà sáu năm qua cô không muốn nhớ đến. Đối mặt với Quý Văn Nghêu công thành danh toại, nắm trong tay nhiều quyền thế, cuộc sống của Lâm An Nhàn không còn có thể “an nhàn” được nữa mà bắt đầu trở nên hỗn loạn. *** Lâm An Nhàn là một cô gái hiền lành và khá nhu nhược, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện cô đều nghe lời cha mẹ sắp đặt: từ học tập, hẹn hò cho đến kết hôn. Mà cha mẹ Lâm cũng chẳng phải cha mẹ tốt gì, chọn con rể hoàn toàn dựa vào nhà cửa, tiền tài của đối phương. Chính vì vậy chọn tới chọn lui mới quyết định gả cho nam phụ Phó Minh Hạo mà bỏ qua nam chính Qúy Văn Nghêu.  Một phần vì bản tính, một phần vì muốn yên ổn sống qua ngày nên sau khi gả về Phó gia, Lâm An Nhàn vẫn tiếp tục nhẫn nhịn gia đình chồng “cực phẩm” này. Nhưng cuộc sống ẩn nhẫn và yên ổn của cô đã bị khuấy đảo bởi một người đàn ông, phải đó chính là Qúy Văn Nghêu. Lâm An Nhàn không nhớ nhưng Qúy Văn Nghêu lại chưa từng quên, người con gái đã ở trong tim anh suốt 6 năm qua. Thời niên thiếu vì bị Lâm An Nhàn hay chính xác hơn là Lâm gia từ chối vì gia cảnh nghèo, Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm phấn đấu từ một thanh niên không có gì trở thành một người đàn ông vàng mà nhiều cô gái mong ước. Tình cờ gặp lại Lâm An Nhàn, Qúy Văn Nghêu lúc đầu chỉ muốn trả thù người con gái đã bỏ mình năm xưa, nhưng dần dân anh đã nhận ra rằng, thì ra từ đó đến giờ, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa hề thay đổi.  Chính vì vậy Qúy Văn Nghêu đã quyết tâm lên kế hoạch đem người con gái mình yêu trở về trong vòng tay mình. Thế là gian tình giữa hai người này bắt đầu rồi đấy :v Phải nói anh Qúy này mặt không những dày mà tính còn lầy không chịu nổi. Không chỉ cưỡng ép con gái nhà lành mà còn uy hiếp con nhà người ta nữa chứ. Qúy Văn Nghêu một bên thì ra sức vừa ép vừa dụ dỗ, một bên vẫn không quên tính kế gia đình chồng cũng như người chồng hiện tại của Lâm An Nhàn. Cuối cùng, sau một sự việc ngoài ý muốn, anh Qúy yêu “vợ” như mạng đã nổi danh thanh niên đốt tiền nhanh nhất trong các quý ông ngôn tình cũng đã chinh phục được người đẹp - Ý mình ở đây là đốt tiền theo nghĩa đen đấy :v  Cuối truyện có xuất hiện một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nhờ vậy chúng ta mới biết được thêm một tính xấu của nam chính nhà Thần Vụ Quang: ''giận cá chém thớt''! Chẳng là anh lỡ dại chọc chị nhà nổi giận, không thể đánh, không thể mắng, thế là anh quyết định trút tất cả lên những người mà anh cho là gián tiếp làm cô giận anh :v Chồng cũ cặn bã bị anh chỉnh “cúc hoa” te tua, nam phụ khác cũng bị anh chỉnh về kinh tế, em gái, cha mẹ thì được một phen hốt hoảng đến nổi phải tức tốc đi qua nhà Lâm An Nhàn “để đem vợ về cho con trai”.  Truyện này có phần nào giống với ''Hơn Cả Hôn Nhân'' về một số tình tiết như nữ chính đã có gia đình, nam chính xuất hiện và phá tan gia đình đó, gia đình chồng là cực phẩm hay những ức chế từ các nhân vật phụ gây ra cho nữ chính. Nhưng mình cảm thấy bộ này không hay như ''Hơn Cả Hôn Nhân'' và mình đặc biệt không thích tính cách nữ chính trong truyện này. Lúc đầu thì nhu nhược, về sau nữa thì không rõ ràng, cứ dây dưa giữa hai bên làm mình rất khó chịu - cực kỳ khó chịu. Về cuối tác giả cũng cho mọi người nhận ra là nữ chính thật ra biết tất cả, chẳng qua muốn nhẫn nhịn để đáp trả từ từ… nhưng nói chung là vẫn không đủ thỏa mãn bù đắp cho những ức chế lúc trước gây ra cho độc giả :v.  Nam chính của Thần Vụ Quang thì khỏi bàn :v cứ gọi là sủng nữ chính vô hạn, sắc bỉ vô đối :v, để có được nữ chính thì bất chấp luôn.  “Không ai có thể ngăn cản mình và An Nhàn bên nhau, kể cả An Nhàn cũng không được” Anh nam chính này là áp dụng triệt để tuyệt chiêu “Ăn vạ” - “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” đấy.  Có thể nói mình khá thích cách viết truyện sắc của Thần Vụ Quang, nhưng bộ này mình thật sự không đánh giá cao lắm. Xây dựng nam nữ chính trong truyện thì không có đột phá mấy, nhưng được cái tra nam thật làm mình bỡ ngỡ, vì lúc đầu đọc quả thật tác giả đã thành công làm mình “trách lầm” nữ chính:v Về sau vỡ lẽ mới biết tra nam lần này quá là khéo ngụy trang. Ngoài ra còn phải nói đến phần edit lúc đầu lại không mượt, làm tụt cảm xúc người đọc như mình rất nhiều. Hiện CQH đang beta lại, đọc hay hơn nhiều lắm. Nếu bạn là sắc nữ, hay muốn kiếm truyện thuộc gu giống "Hơn Cả Hôn Nhân" thể có thể đọc tạm bộ này xem sao. ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hôn_Quân Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Ly Hôn của tác giả Thần Vụ Quang.
Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Nàng là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế lưu lại, bị tộc nhân phản bội, linh mạch bị đoạt, moi tim mà chết, ngã xuống Vị Diện cấp bậc thấp nhất. Luân hồi chuyển thế, tái thế sống lại, mai kia trí nhớ sống lại, linh mạch thức tỉnh, một tay y thuật cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, thần thú ngũ hệ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thiếu của nàng, đều phải trả lại tất cả cho nàng. Vị hôn phu vong ân bội nghĩa, đá rớt. Đại sư tỷ lòng dạ độc ác, phế bỏ. Trưởng lão học viện âm hiểm ngoan độc, tiêu diệt. Triệu Hoán Thú của ngươi hung tàn, bá đạo, chưng cách thủy. Nhặt được một mỹ nam núi băng. . . . .Ách, cái này phải xử lý như thế nào?    Mắt phượng của mỹ nam nheo lại: "Không bằng đóng gói đem đi, dù sao nàng cũng đã mua mạng của ta rồi."    "Hả? Ta dùng cái gì mà có thể mua được cái mạng cực kỳ tốt của ngươi?"    "Lòng của nàng."    "Nói vớ vẩn! Ta giao tâm của ta cho ngươi khi nào, làm sao ta lại không biết?" Bạch Vũ trừng mắt.    Mỹ nam bình tĩnh ôm lấy nàng: "Kiếp trước." *** Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?" Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết. "Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản." Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói. "Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo. Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất. ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê của tác giả Nguyệt Hạ Khuynh Ca.
Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc - Chu Mẫn
Thực ra trong tim mỗi người luôn có một cái dằm. Có người chấp nhận sống với cái dằm đó, đau đớn âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Có người lại bằng mọi cách lôi cái dằm ấy ra, để chỉ đau đớn một lần, rồi sống tiếp với cái cảm xúc trơ trọi. Hoặc có người cố tìm kiếm miếng gạc để xoá đi nỗi đau do cái dằm gây ra. . . Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn muốn quên đi cái dằm đó, để không phải nhức nhối mỗi khi nhớ lại bản thân đã từng ngu dại như thế nào. . . *** Trời mưa như muốn bão. Từng hạt mưa nặng trĩu xối xả lao xuống mặt đất, trắng xoá che mờ tầm nhìn. Trên tầng cao nhất của toà nhà C.est, người đàn ông sở hữu mọi chuẩn mực đẹp đẽ, từ ngoại hình đến sản nghiệp. Anh ngồi lặng lẽ uống rượu, loại rượu được ủ từ những năm 1962. Khi đã chếnh choáng say, anh lại thấm thía nỗi đau của người thất tình. ... Mời các bạn đón đọc Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc của tác giả Chu Mẫn.
Tương Tỉnh - Quân Ước
Người ta nói, cha mẹ đặt tên cho con cái thường mang theo mong muốn của bản thân mình trong đó, nhưng thực tế thì đứa trẻ khi lớn lên, lại có tính cách hoàn toàn ngược lại. Khương Tỉnh là một ví dụ. Cô tên Khương Tỉnh, nhưng hầu hết những chuyện mà cô đã làm, đều không “tỉnh”. Năm mười ba tuổi cô gặp mối tình đầu, Thẩm Bạc An.  Mười lăm tuổi, cô hẹn hò, bị ba Khương đánh suýt chết vẫn không từ bỏ.  Mười bảy tuổi, giấu cả nhà thay đổi nguyện vọng thi đại học, quyết tâm thi vào trường mà Thẩm Bạc An làm giảng viên.  Sau khi tốt nghiệp, vì bị la mắng mà tức giận bày ra một bữa tiệc rượu tuyên bố kết hôn.  Tiếp đến chính là, sống cùng Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh, chính là một người sống bản năng như vậy. Trong mối quan hệ này, tất thảy cô đều tự mình đưa ra quyết định, cho nên, khi hậu quả xảy đến, cô cũng tự mình gánh chịu. Sự mài mòn của thời gian là có thật. Trong mười năm theo đuổi tình yêu, cô chưa bao giờ buông tay, nhưng anh ta không còn kiên trì nữa. Sự thay đổi tâm lý ở lứa tuổi này là rất lớn, Khương Tỉnh năm 13 tuổi làm sao giống Khương Tỉnh 23 tuổi? Nhưng cái mà cô thay đổi, không bao gồm tình cảm dành cho anh ta. Cô chỉ là trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, cũng tự lập hơn, không còn phụ thuộc vào anh ta như trước kia nữa. Nhưng Thẩm Bạc An lại cảm thấy mất mát. Vì mất mát nên mới đi tìm nơi khác để lấp đầy. Ngoại tình. Khương Tỉnh là phóng viên du lịch, một năm phải đi công tác hết mấy tháng, nhưng tiểu biệt không thắng nổi tân hôn, sự lạnh nhạt lấn át tất cả. Khương Tỉnh mạnh mẽ, thẳng tính nhưng cô vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ. Khi phát hiện sự thay lòng của Thẩm Bạc An, cô chỉ nói: “Anh tự nói, đừng hy vọng là tôi. Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác. Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.” Cứ như vậy, một cái bạt tai trước mặt anh và người tình, Khương Tỉnh bước ra khỏi cuộc đời Thẩm Bạc An không một lần quay đầu. Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của chữ “tỉnh” trong tên cô. Yêu, cuồng nhiệt như lửa. Kết thúc, lại lạnh lẽo như băng. Đoạn tình cảm không lý trí kia sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như giữa đường không xuất hiện một Trần Thứ. Mối quan hệ của hai người lúc đó, dính một chỗ với Thẩm Bạc An. Trần Thứ là sinh viên của anh ta. Nhưng nói một cách chính xác, anh chỉ là một người vô tình cô gặp phải. Gặp lần đầu là trên chuyến xe lửa, anh dùng cách riêng của mình, bảo vệ cô. Không ai ngờ, lần gặp tiếp theo, anh lại chứng kiến bước ngoặt cuộc đời Khương Tỉnh. Một mảng tối đen. Nhìn bóng lưng Khương Tỉnh quay đi, anh cũng không biết, trái tim mình đã lặng lẽ khắc ghi. Trong mắt mọi người, Khương Tỉnh uổng phí 10 năm thanh xuân bên một tên bất nghĩa, lại bỏ tiếp 5 năm để quên đi sự thật ấy. Nhưng không phải. 10 năm đầu thì đúng, nhưng cô không hối hận, chính vì vậy cô không cần dùng 5 năm kia để quên bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là, Khương Tỉnh chưa gặp được. Chưa gặp người mới, chứ không phải cô đơn vì chưa buông được người cũ. Người mới đến, là Trần Thứ. Hai người gặp lại sau 5 năm, hoàn cảnh thay đổi rất nhiều. Trần Thứ đã chuyển ngành, cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm ở viện thiết kế. Anh thuê nhà của chị họ Khương Tỉnh. Còn cô, vẫn là phóng viên du lịch, thỉnh thoảng mới về ở chỗ này. Hai người cứ tình cờ như vậy, gặp lại nhau. Nói nhân duyên hai người dai dẳng, không bằng nói ấn tượng về nhau quá mạnh. Khương Tỉnh nhớ như in lần đầu anh giúp cô trên xe lửa, vì nhớ, nên mới gặp lại đã nhận ra. Rồi anh lại một lần nữa giúp cô, khi cô gặp chuyện ngoài ý muốn, sau 5 năm anh vẫn cứ tốt đẹp như vậy khiến Khương Tỉnh giật mình. “Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn. Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.” Vì rung động, nên mới vài ngày đã không nhịn được hôn lên má anh, rồi lại hỏi: “Anh có ghét không? Nếu không ghét, tôi muốn làm lại lần nữa.” Anh nói, “việc cô làm, tôi không ghét.” Vậy là lần tiếp theo, Khương Tỉnh tiến thẳng tới môi anh. Đối với một cô gái như Khương Tỉnh, cho dù có yêu bao nhiêu lần, yêu bao nhiêu người cũng sẽ như vậy. Nồng nhiệt, đong đầy. Nhưng Trần Thứ thì khác, anh chưa từng yêu ai, chưa từng có cảm giác với ai. Nhưng anh không không chế được mình trước Khương Tỉnh. Cô châm một que diêm, anh bằng lòng phủ tất cả rơm lên đó, thiêu rụi mọi thứ cùng cô. Khi hai người ở cạnh nhau, không chỉ có ăn uống, yêu đương, ngủ nghỉ. Còn có gia đình, còn có một thứ đáng sợ gọi là “tương lai”. 5 năm trước, Khương Tỉnh mang mặc cảm tội lỗi về nhà, nhưng ba mẹ và chị cô, không ai nhắc một lời. Vết thương trong lòng ai cũng lớn, chỉ sợ chạm nhẹ sẽ nứt toác. Cho nên Trần Thứ bây giờ, đang phải gánh chịu sự liên lụy đó. Việc Trần Thứ nhỏ hơn Khương Tỉnh 4 tuổi sẽ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với sự tổn thương của Khương Tỉnh, cả nhà cô không muốn đánh cược nữa. Tất cả đều phản đối. Chị cô hỏi, em có đảm bảo được tương lai anh ta không giống Thẩm Bạc An không, cô nói: “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.” Khương Tỉnh của bây giờ không khác trước kia là mấy. Nói đi là đi, muốn yêu là đến. Cô là người có kinh nghiệm, tất cả những “lần đầu tiên” của Trần Thứ, đều là cô dẫn dắt. Nhưng anh vốn là đàn ông, anh không cần cô dạy. Chỉ là, Khương Tỉnh hơi bất ngờ. Đến cả làm tình, anh cũng nghiêm túc và chân thành như vậy. “Em đừng động đậy.” “Sao thế?” Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn. Anh nói, “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.” Anh muốn, nhưng anh không làm, vì sợ cô đau. Trần Thứ chính là như vậy, trầm lặng và ấm áp. Đứng trước áp lực từ gia đình Khương Tỉnh, anh không hề nản lòng. Nhưng khi thấy cô vì anh mà gặp nguy hiểm, anh lập tức từ bỏ. Tình yêu là chuyện của hai người. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ cần một người còn nắm thì người kia không thể buông được. Khương Tỉnh hiểu rõ, trong mối quan hệ của hai người, Trần Thứ là tờ giấy trắng. Nhưng anh tình nguyện chứa đựng những nét vẽ xám xịt của cô. Vì vậy, điều mà Khương Tỉnh muốn làm, chính là dùng cái màu xám xịt ấy của mình, vẽ ra tương lai cho hai người. Không cần màu hồng, chỉ cần rõ ràng và chắc chắn. “Em biết, anh ấy có nghiêm túc như thế nào, cố gắng nhiều thế nào, các người đều không quan tâm. Anh ấy tốt bao nhiêu, các người cũng không biết. Không sao, em quan tâm, em biết.” Muốn như vậy, cần đối diện sự thật. Sự phản đối của mọi người, không cần phải né tránh. “Chị không nói những lời đó thì cũng sẽ có người khác nói, em không ngăn được miệng người khác, cũng không bịt tai anh ấy được.” Biết khó khăn ở chỗ nào, thì mới có cách để giải quyết. Nghĩ lại, lúc đó Thẩm Bạc An chưa từng cố gắng cùng cô đối mặt với gia đình, nhưng Trần Thứ lại khác. Anh dám làm, dám nhận. Anh không nói lời hoa mỹ, chỉ nói thật lòng mình. “Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh nhưng bản thân con…. Bản thân con rất rõ… ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.” “Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt.” Chỉ như vậy, Khương Tỉnh và gia đình cô đã hiểu. “Sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.” Anh đã tự mình dẹp bỏ rào cản của gia đình, Khương Tỉnh cũng muốn dọn đường cho anh. Đối với tình cảm cố chấp của thanh mai trúc mã, cô chỉ có thể một lời dứt khoát: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải là anh.” Cuộc sống chính là như vậy, có khó khăn, có vấp ngã. Và tình yêu chính là động lực có thể khiến cho tất cả những thứ ấy, không còn quan trọng nữa. ... “Những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.” ------------- P/S: Lời tôi muốn nói ở đây, chính là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có chút lòng riêng, lừa các bạn đến bây giờ. Lẽ ra ngay trên phần thể loại, tôi nên ghi chú rằng, nữ chính này không sạch và hơn nam chính 4 tuổi. Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi chỉ là không muốn các bạn, vì cái yếu tố đó mà bỏ qua câu chuyện ý nghĩa này. Khương Tỉnh có sạch hay không, để Trần Thứ cảm nhận là được. Hai người có xứng hay không, bản thân họ thấy là được. “Chọn tình yêu hay là nghe lý trí?” Khương Tỉnh và Trần Thứ đều chọn tình yêu và dùng lý trí để bảo vệ sự lựa chọn của mình.  Còn có điều gì trên đời ý nghĩa hơn, phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc đối diện với sự lựa chọn như vậy. Tôi chúc cho các bạn, dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ tìm được hạnh phúc, giống Khương Tỉnh và Trần Thứ. _________________ " '': Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi *** Ở một mức độ nào đó mà nói, mùa đông ở phía Nam lạnh hơn so với phía Bắc. Khương Tỉnh đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời của bạn cùng phòng Tề San San… “Ở phương Bắc chỉ lạnh đơn thuần thôi, đến phía nam, loại lạnh này giống như dội lên đầu một chậu nước đá rồi bật quạt thổi vào mặt vậy.” Khương Tỉnh cảm thấy Tề San San nói không sai tí nào, phía nam giá lạnh ẩm ướt thật sự khiến người ta khổ sở. Vậy mà Trần Thứ còn phải đi công tác cuối năm, ở bên ngoài hơn nửa tháng, Khương Tỉnh mua hai chiếc áo lông đã treo trong phòng mười ngày, đến bây giờ cũng chưa thể đưa cho anh thử. Sáng ngày hai mươi tháng chạp, rốt cục nhận được tin nhắn của Trần Thứ. Công việc của anh đã xong, buổi chiều có thể trở về. Đúng lúc là thứ sáu, công việc ở tòa soạn không nhiều, ba giờ Khương Tỉnh đã làm xong hết công việc, vội vàng chạy tới phòng họp, di động ở trong túi để chế độ im lặng, cứ một lát cô lại lấy ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Sáng nay Khương Tỉnh tra thời tiết, biết được Tây An hôm nay có thể có tuyết rơi, đoán là chuyến bay bị ảnh hưởng. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cầm túi lên, tùy tiện quàng khăn quàng cổ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần Thứ. Vừa reo hai tiếng, bên kia đã nhận. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tỉnh của tác giả Quân Ước.