Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuối Con Đường Tình

Tôi luôn là kẻ lạc đường, lạc vào con đường chẳng còn anh nữa. Tôi phải đến tìm con đường nào, đi con đường nào? Nơi nào dẫn tôi đến trái tim anh Gặp nhau một lần trong đời, mưu sinh mưu ái" *** Xem xong quyển hồ sơ vụ án do thực tập sinh vừa trình lên, Lạc Thập Giai không che giấu được vẻ bực dọc nóng nảy lộ rõ trong ánh mắt. Đối với mấy cô thực tập sinh này, ngay cả việc nổi giận cũng cảm thấy lãng phí thời gian. Cô hết chịu nổi đành phải cho gọi cô thực tập ỏng ẹo kia lên. Cô nàng đến từ đại học luật hạng nhất của thành phố thành phố Thẩm Quyến, là sinh viên khóa dưới củaLạc Thập Giai, nghe nóithành tích học tập ở trường của cô nàng rất tốt, cũng bởi vậy Lạc Thập Giai mới bằng lòng thay phó giáo sư hướng dẫn cho con bé. Ngày nào cô ta đến chỗ làm cũng ăn mặc đẹp đẽ, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm cẩn thận không tỳ vết, khoác trên mình bộ áo vest hàng hiệu, mang đôi giày cao gót tinh tế tôn lên vóc dáng kiều diễm quyến rũ, cũng khó trách vì sao ông chủ lại để ý đến cô nàng như vậy. Lạc Thập Giai ném quyển hồ sơ vụ án khiến cho cô bực bội nãy giờ về phía cô gái, trên mặt vẫn bình thản không lộ vẻ gì, thái độ chẳng nghiêm khắc, nhưng cô nàng kia hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt của cô. “Chị Lạc, tậphồ sơ vụ án này có vấn đề gì sao?” Lạc Thập Giai nhếch môi cười: “Hóa ra em cũng biết nó không ổn?” “Em. . . Không biết” Cô nàng khá luống cuống, “Xin hỏi. . . Nó bị sao vậy?” Lạc Thập Giai ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng một lát, cuối cùng vẫn không nỡ lòng trách cứ, “Những luật sư mới vào ngành cần phải chú trọng đến việc chỉnh lý hồ sơ vụ án, Một bản hồ sơ vụ án hoàn chỉnh, thì phần mục lục hồ sơ vụ án là quan trọng nhất, một quyển hồ sơ vụ án nói ít cũng hơn mười trang, nói nhiều thì phải một trăm trang có khi lên đến một ngàn trang. Em đưa cho chị một quyển rối như mớ bòng bong thế này, em định để cho chị xem nó trong bao lâu? Chuyện gì em cũng có thể làm cớ sao chuyện này lại làm không xong?” Lạc Thập Giai thấy mắt cô nàng đỏ hoe, muốn chực khóc, nghĩ thầm, người nên khóc là cô mới phải chứ? Thầm thở dài một hơi, cô lại nói tiếp, “Hơn nữa, tuy rằng phần báo cáo kết án không cần chuẩn bị, thế nhưng chị yêu cầu em viết cũng là muốn tốt cho em thôi, đừng lười nữa, việc này chỉ nhằm nâng cao trình độ của em.” Tuy rằng năng lực của cô bé này còn kém thế nhưng thái độ ôn hòa khiêm tốn, cô nàng rụt rè đưa tay cầm quyển hồ sơ vụ án kia lên, miệng không ngừng nói lời xin lỗi với Lạc Thập Giai. Lúc này điện thoại của Lạc Thập Giai bỗng réo lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cau mày nói với thực tập sinh, “Sau này, bớt chuyển cho chị mấy vụ án tranh giành quyền nuôi con không đề cập đến tranh chấp tài sản, chị đã nói nhiều lần rồi, mấy vụ án chỉ kiếm được mấy ngàn đồng mà phiền phức dây dưa kéo dài đến cả nửa năm thế này, cứ chuyển thẳng cho luật sư, bên đó có lòng nhẫn nại chứ chị thì không.” Cô bé bị Lạc Thập Giai mắng cho một trận choáng váng muốn té xỉu, thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô nàng, Lạc Thập Giai buộc lòng vẫy vẫy tay ý bảo cô bé đi ra, “Ra ngoài đi.” Cánh cửa một lần nữa khép lại, Lạc Thập Giai mới bấm phím tiếp nhận cuộc điện thoại đang réo rắc in ỏi. Người ủy thác viên này tên Chu Tư Viện, ly hôn hai năm trước, khi ly hôn thì chỉ đòi tài sản, vứt quyền nuôi con lại cho người chồng trước. Trong điện thoại, giọng nói của cô vẫn õng ẹo như cũ, chất giọng mềm mại đặc trưng của chất giọng vùng Giang Nam. “. . .” “Hai năm trước, khi tôi mới ly hôn chỉ nghĩ mình thế nào cũng phải tái giá, như vậy không thể dẫn theo con cái được, cũng không nghĩ mình sẽ cần đến nó. Thế nhưng, người chồng hiện giờ của tôi vừa đi khám sức khỏe, bị chuẩn đoánvô sinh.” Người đàn bà này chẳng có ý muốn giấu diếm điều gì với luật sư đại diện của mình, “Chồng tôi bảo, chỉ cần tôi giành lại đứa con đó, ông ấy sẽ nuôi nó như con ruột, còn mua nhà cho tôi và con.” Bước vào ngành luật đã mấy năm, Lạc Thập Giai đã biết cách chấp nhận với những chuyện lộn xộn kiểu này cũng không đi đánh giá đạo đức mỗi người, cũng không có tư cách đi tuyên án ai đúng ai sai. Cô chỉ là người ủy thác tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho thân chủ, chỉ vậy mà thôi. Lạc Thập Giai bình tĩnh hỏi, “Tình hình chồng cũ của cô hiện giờ thế nào?” “Nghe nói việc làm ăn của ông ấy gặp vấn đề, vừa xảy ra tai nạn gây chết rất nhiều người, còn phải bồi thường số tiền lớn.” “Ông ta tái hôn chưa?” Nói đến chồng trước, Chu Tư Viện lộ rõ ý thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại, “Không có, ổng đang xui đến mức ấy, nào có ai thèm cưới.” Lạc Thập Giai ừ một tiếng: “Chuyện này cũng không khó lắm, cô lại là mẹ ruột của nó thì khả năng giành thắng lợi rất lớn. Chu Tư Viện nghe cô nói như vậy, giọng nói cũng vui sướng hơn nhiều, “Cám ơn cô, Luật sư Lạc, làm phiền cô quá, chỉ cần việc thành, tôi sẽ biếu ngoài cho cô thêm một vạn tệ nữa.” … Mới đầu, Lạc Thập Giai căn bản không tiếp những vụ án tố tụng dân sự liên quan đến tranh chấp tài sản, chẳng qua cô nóng lòng kiếm tiền mua nhà, cũng kiếm tiền kết hôn. Sau đó, mặc dù Lạc Thập Giai chán ghét, nhưng cô cũng tiếp nhận những vụ án lộn xộn kiểu này, bởi vì cô càng thiếu tiền hơn so với lúc trước, cô cần tiền mua lại căn hộ trước đây đã cùng bạn trai đặt mua để chuẩn bị kết hôn. Khi chia tay Trình Trì, Lạc Thập Giai cũng có một khoảng thời gian chán chường, thế nhưng là một người nghèo, ngay cả lúc chán chường nhất cũng không thể phóng túng, chỉ có thể vùi đầu vào công việc mà thôi. Hơn một tháng đi qua, Lạc Thập Giai cuối cùng cũng ngẩn đầu lên được. Lạc Thập Giai kéo ngăn kéo tủ lôi gói thuốc lá ra, đột nhiên nhớ tới mình đã cai thuốc rồi, đành nhét nó vào trong ngăn tủ. Bước thong thả đến phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất được chà lau sạch sẽ nhìn sang tòa cao ốc văn phòng đối diện, và mấy toa cao ốc xung quanh hầu như đều có phong cảnh giống nhau, mặc kệ ngày sáng đêm tối đều bật đèn sáng choang, những người dân thành thị tất bật ghé vào đi ra. Nơi này là thành phố Thẩm Quyến, có người xuất phát ở đây, cũng có người vỡ mộng ở đây. Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại quen thuộc. Người đối diện nhanh chóng nhận cuộc gọi, nhưng một hồi lâu vẫn không lên tiếng. Hơn một tháng chia tay, đây là lần đầu tiên Lạc Thập Giai chủ động gọi điện thoại cho Trình Trì. “Đồ của anh sao vẫn chưa dọn đi?” Lạc Thập Giai cố gắng giữ thanh âm của mình bình thản không mang theo chút tâm tình nào, cô sợ người nghe sẽ nhận ra vẻ yếu đuối của mình, giữa phụ nữ và siêu nhân, cô lựa chọn mình làm siêu nhân. “Giai giai, đừng như vậy.” Thanh âm của Trình Trì có chút khản, còn có chút hối hận, “Chúng ta không còn gì để nói sao?” Mắt Lạc Thập Giai nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng phì cười một tiếng, nói tiếp, “Còn chứ, nếu như anh bằng lòng chia chút chiết khấu cho em thì em đồng ý nói tiếp cùng anh.” “Em biết anh đang muốn nói chuyện gì.” “Em lại chẳng muốn biết.” Trình Trì bên đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu mới cẩn thận lên tiếng, “Chúng ta không thể làm hòa với nhau sao?” Lạc Thập Giai lạnh lùng xì một tiếng, “Anh không biết xấu hổ nhưng em thì biết.” Người đàn ông trong điện thoại này chính là người Lạc Thập Giai yêu sáu năm, là người đàn ông đã từng từng thề non hẹn biển, ngay cả sao trời cũng phải leo lên hái xuống cho cô. Lạc Thập Giai nghĩ, nếu như không có mẹ anh ấy, thì chắc anh ấy chính là người cô yêu nhất cuộc đời này. Bên nhau suốt sáu năm, ở chung ba năm, thế nhưng chưa từng gặp mặt cha mẹ, Lạc Thập Giai là một người lạnh lùng, không gặp đối với cô mà nói ngược lại cũng là chuyện tốt. Cuối cùng năm nay đã mua được nhà, lại còn dư một khoảng tiền kha khá để kết hôn. Cha mẹ Trình Trì không ở thành phố Thẩm Quyến, thế nhưng cũng vì chuyện kết hôn mà bôn ba đến thành phố Thẩm Quyến này, Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ của của Trình Trì tỏ vẻ cao ngạo đầy khí thế hơn nữa còn có ý muốn dọn đến thành phố Thẩm Quyến này cùng chung sống với họ. Lạc Thập Giai thẳng thắn cự tuyệt. Sau đó mẹ của anh ấy không chịu từ bỏ, cứ nấn ná mãi ở thành phố Thẩm Quyến không đi. Trình Trì là một đứa con có hiếu, yêu thương mẹ, khuyên mãi không được cũng thuận theo ý của mẹ. Nhưng Lạc Thập Giai lại không thể nhẫn, phòng mới còn chưa lắp thiết bị, mà căn hộ thuê lúc này lại quá nhỏ, thêm một người nữa sống chung thật sự quá ngột ngạt. Lạc Thập Giai chủ động đứng ra thu dọn hành lý cho mẹ mẫu thân của Trình Trì, khách khí hạ lệnh đuổi khách. Người phụ nữ kia bình thường luôn hùng hổ vênh mặt hất hàm sai khiến cô, thế mà khi trông thấy Lạc Thập Giai lôi hành lý ra khỏi nhà liền cháng váng đầu té xỉu. Có người nói bệnh cao huyết áp của bà phát tác. Lạc Thập Giai thế mới biết, nguyên lai bệnh cao huyết áp cần uống thuốc trường kỳ, mới giành được từng giây sống nhỏ nhoi. Người đàn ông luôn đối với Lạc Thập Giai dịu dàng như nước đứng giữa cuộc chiến mẹ và bạn gái đã không chút do dự chọn mẹ mình. Khi Lạc Thập Giai cầm sổ khám bệnh từ chỗ bác sĩ đến vạch trần lời nói dối của mẹ anh ta, anh ta lại tức giận đến mức môi run rẩy, giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô một cái, còn làm trò trước mặt mọi người, xé bỏ quyển sổ khám bệnh đó. Lạc Thập Giai nghĩ, cái tát này đến rất đúng lúc, cuối cùng đã lôi cô ra khỏi suy nghĩ viễn vông không thực tế, đánh thức cô khỏi tình yêu mê muội. Những lời thề non hẹn biển chỉ như ánh trăng, nhìn thì lung linh tuyệt mỹ, đáng tiếc lại tan vỡ khi chạm vào. Không ai yêu mình cả đời, cha mẹ không thể, đàn ông càng không thể. Lạc Thập Giai là một luật sư luật sư miệng lưỡi sắc bén, nếu như cô vui có thể nâng người ta đến tận trời, còn nếu không vui cũng có thể lôi người ta từ trên trời đá xuống địa ngục. Đối mặt với những lời châm chọc không chút lưu tình nào của cô, tính tình vốn rất tốt của Trình Trì cuối cùng cuối cùng cũng bị bào mòn hết, Lạc Thập Giai luôn buông ra những lời tàn nhẫn độc ác, “Nếu anh chẳng còn mặt mũi nào để nói nữa, vậy chuyện tiền nong anh cũng nhanh chút, nếu như anh không thể hoàn trả lại đúng hạn cho em, anh có thể bán lại cho em quyền sở hữu nửa căn hộ.” Trình Trì lạnh lùng cười: “Lạc Thập Giai, giá bất động sản của khu phát triển đang tăng, anh sẽ đặt mua cho em, sẽ không làm em phải thất vọng.” . . . Người ta nói thành phố Thẩm Quyến dễ kiếm tiền, có lẽ thế, Lạc Thập Giai chỉ cần bỏ ra hơn hai tháng đã được đăng ký tham dự cuộc thi tư pháp, sau đó thực tập hai năm mới chánh thức treo biển hành nghề. Lăn lộn trong ngành luật mấy năm, mục tiêu của Lạc Thập Giai rất rõ ràng, chẳng phải vụ án doanh nghiệp thì cũng phải là vụ án dân sự có số tài sản nhất định. Nói chung, vụ nào có nhiều tiền thì làm, chỉ cần kiếm tiền, cô vắt hết óc cũng sẽ hoàn thành nó tốt nhất. Bốn năm, cuối cùng cô và Trình Trì cũng mua được một căn hộ trong thành phố tấc đất tấc vàng này. Hôm nay cũng vì duy trì căn hộ này, cô phải chi ra sáu mươi bốn vạn tệ, đem số tiền vốn dùng để chuẩn bị cho hôn lễ ra lắp đặt thiết bị, làm hết toàn bộ vẫn còn thiếu một trăm ngàn tệ. Một trăm ngàn tệ này đủ để khiến cô sầu não muốn chết rồi. Trong lúc khó khăn nhất, cô nhớ tới cuộc điện thoại cảnh sát gọi đến mấy hôm trước. Đó là một cảnh sát nói chất giọng địa phương đặc sệt, giọng nói rất nghiêm túc, “Chào đồng chí Lạc Thập Giai, tôi là cảnh sát thuộc thành phố Ngô Trung khu tự trị Ninh Hạ, ba cô hiện đã chết trong vụ tai nạn sập hầm mỏ, mời cô nhanh chóng đến khu tự trị Ninh Hạ phối hợp điều tra, và xử lý hậu sự.” Lúc đó Lạc Thập Giai đang bề bộn, cười nói: “Xin hỏi người ngài đang nhắc đến là vị cha thứ mấy của tôi vậy? cha tôi xảy ra chuyện cũng nhiều lắm đấy.” Cô cứ tưởng đây chỉ là một cuộc điện thoại lừa, bình thường vẫn hay nhận được mấy cuộc như vậy, không nhịn được cười cợt vài câu: “Chờ tôi kiểm tra một chút đã.” Đầu điện thoại kia vang lên vài tiếng lật giấy tờ, cuối cùng hỏi, “Xin hỏi, Lạc Đông Hải có phải là ba của cô không?” Khi Lạc Thập Giai nghe thấy cái tên này, ngây người sửng sốt trong chốc lát, quá xa lạ lại quá quen thuộc. Một hồi lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, kéo dài tiếng ồ hồi lâu mới nói, “Là ông ấy à!” . . Lạc Thập Giai báo lên văn phòng luân sư xin nghỉ phép hai tuần. Ngay cả lúc chia tay, Lạc Thập Giai cũng chưa từng xin nghỉ phép nhiều như thế, điều bất thường này đã khiến các đồng nghiệp vốn chẳng mấy khi chung đụng với nhau cũng phải tụ năm tụ ba, ké đầu đề vai bàn luận xem rốt cuộc Lạc Thập Giai đang gặp phải chuyện gì. Thầy hướng dẫn của Lạc Thập Giai là luật sư Hứa Văn cau mày ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của cô, lẳng lặng nhìn cô thu thập tài liệu, hồi lâu mới nói, “Em phải đi khu tự trị Ninh Hạ thật sao?” Lạc Thập Giai một lòng chỉ muốn kiếm được một trăm ngàn tệ, có lúc cảm thấy chuyện ông ta sống hay chết cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao chết cũng tốt hơn sống. Đối với người nâng đỡ mình, Lạc Thập Giai vẫn khách khí đáp, “Lần này không đi không được!” Hứa Văn không yên tâm hỏi: “Một mình em lái xe đi? em có rành đường khu tự trị Ninh Hạ không?” “Cũng tạm.” Lạc Thập Giai chỉ một mực chú ý mấyxấp hồ sơ đang thu dọn, đôi mắt đẹp thông minh chớp chớp, thanh âm trong trẻo cất tiếng hát, “Mùa hè tĩnh mịch, sao giăng đầy trời…’ bài hát này miêu tả nơi đó mà, phải không?”   Mời các bạn đón đọc Cuối Con Đường Tình của tác giả Ngải Tiểu Đồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Hai trái tim vô tình gặp nhau, lại vô tình rung động. Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương kể về tình yêu của những con người xa lạ nhưng tình cảm sâu đậm, như là đã quen thân từ lâu. Rồi chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Có khi nào dừng lại với những nỗi đau ở quá khứ ? Với nội dung mạnh mẽ và ngôn từ cảm thán, đây là một một tuyệt tác tuyệt vời trong thể loại ngôn tình. *** Cố Trạch Vũ từng nghe người ta nói, trí nhớ của con người không có hạn, bản thân cho rằng mình đã quên nhưng thực ra chúng chỉ đang ẩn núp trong đại não, đợi đến một ngày nào đó, khi khóa được mở, tất cả sẽ như nước lũ tuôn tràn ra ngoài. Về chuyện em gái do mình sơ ý mà đi lạc, lúc đầu Cố Trạch Vũ cũng không có nhiều ấn tượng. Điều này Cố Trạch Vũ cũng không sao giải thích được tại sao trí nhớ của mình lại như vậy. Chỉ có hình ảnh cô bé mặc váy trắng, miệng gọi “tiểu ca ca” lại luôn cho hắn cảm giác ấm áp và quen thuộc. Giống như một ngày nào đó, lúc đến bồn hoa trong trường học hắn đột nhiên cảm giác cảnh này đã từng xuất hiện một lần trong mơ. Về sau hắn vẫn rất thích cái cảm giác mơ hồ này. Cho đến năm mười sáu tuổi, lúc em gái thất lạc nhiều năm xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé năm đó chiếc chìa khóa để mở trí nhớ chính là người kia. Một ngày, sau khi chuyên gia hội chẩn, lúc vị bác sĩ rất già nhìn về phía người Cố gia buông tay bất lực, Cố Trạch Vũ đột nhiên nhớ ra ngày hè hôm đó, cô bé mặc váy trắng trốn phía sau hắn run lẩy bẩy. Lúc này hắn mới hiểu, thì ra có thể bảo vệ một người là một chuyện rất hạnh phúc. Buổi sáng hôm em gái ra đi, hắn đã trốn đến bệnh viện. Cô bé bị bệnh tật hành hạ, hấp hối kéo kéo ống tay áo, không ngừng khóc, nói không biết bao nhiêu lần: “Vì sao mọi người không quan tâm em? Tại sao lại để lạc? Tại sao, tại sao….” Hắn há miệng, nhưng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể để mặc cô bé nằm trên giường, ánh mắt gần như tuyệt vọng xuyên qua những giọt nước mắt mông lung nhìn mình. Sau đó cô ngừng khóc, nhắm mắt, ở trên giường khổ sở vặn người nói: “Ca ca, em thật sự rất đau, thật sự rất đau…” Tiếng gọi “ca ca” kia khiến Cố Trạch Vũ luôn cương quyết luống cuống tay chân, không còn sức lực tựa vào cửa phòng bệnh, nhìn ba mẹ chạy tới, nhìn bác sĩ y tá vây quanh bận rộn. Lúc nghe bác sĩ nói “không được”, hắn điên cuồng chạy ra ngoài. Đến khi đi đến trạm xe mới phát hiện căn bản mình không biết đi đâu để tìm cô bé kia. Hắn sợ, thật sự rất sợ. Hắn phải tìm được một người nói cho hắn biết hắn không được yếu đuối, hắn có đủ khả năng để bảo vệ được những người bên cạnh. Mới vừa rồi ở phòng bệnh…. Lúc này cảm giác tuyệt vọng, bất lực đã thực sự đánh gục hắn. Sau tang lễ, không có bất kỳ một người nào đề cập đến chuyện của em gái, bởi vì đó là kiêng kị lớn nhất của Cố gia. Tất cả mọi người bắt đầu than vãn chuyện cậu thiếu niên Cố gia trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia cậu là một người trầm lặng, bây giờ bắt đầu biết trốn học, đua xe, kết bè kéo phái đánh nhau, mỗi ngày đều đi cùng đám con cái cán bộ uống rượu đến lúc say mèm mới về nhà, thay bạn gái còn nhanh hơn lật sách. Cố Trạch Vũ biết mọi người nói gì về hắn, nhưng hắn không muốn quản. Hắn hận mình vô dụng, hắn phải tìm được một cái gì đó giúp hắn gây tê nỗi đau chính mình, đương nhiên rượu là thứ tốt nhất, sau đó chính là đàn bà. Ngày thường cái xác* Cố Trạch Vũ luôn luôn rất tốt, mặc kệ đám công chúa kiêu căng ngạo mạn trong đại viện hay những cô gái bình thường, chỉ cần là Cố Trạch Vũ đều hết lòng theo đuổi. Bởi vì Cố gia đã bắt đầu kiểm soát tiền tiêu vặt của hắn, hắn đành đưa các cô đến khách sạn nghỉ ngơi. Buổi tối đầu tiên dừng chân ở Lục Hợp (thuộc tỉnh Giang Tô), trừ một cái giường lớn, một ga trải giường màu trắng cùng gối, một tivi, một bình rót nước trên tủ gần tivi, một cái ghế cũ nát thì không có gì cả. Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, hắn chỉ ôm đàn bà lăn lộn trên giường. *cái xác: ở đây nói thân thể, nhưng theo ý mỉa mai Mỗi lần như vậy, hắn luôn dỗ dành họ nói “Ca ca, em sợ”. Sau khi cô gái làm theo, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh em gái bé nhỏ sợ hãi nhiều năm trước. Nó giống như một loại thuốc phiện, mỗi khi hắn lên cơn ghiền, chỉ có như thế mới có thể giúp hắn giải quyết nỗi khổ trong lòng. Lúc Trương Hinh Mông nói cho hắn biết cô có thai, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tuyệt đối không thể nào. Mặc dù hắn chơi rất phóng túng, nhưng mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, cho nên mặc dù quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy cũng chưa từng có ai có thai. Cô ta nói cho hắn biết, có lần hắn uống say, cô không cho hắn dùng bảo hộ, cũng nói là đang trong thời kỳ an toàn. Có ai biết chỉ một lần sơ suất đã dính chưởng như vậy. Năm ấy, hắn mới mười chín tuổi, tuyệt đối không thể để đứa bé ra đời. Mà hắn cũng phải nghĩ đến thể diện Cố gia. Sau khi im lặng hút hết một điếu thuốc, hắn hỏi: “Không cần được không?” Trương Hinh Mộng lúc ấy đang học lớp mười hai, dĩ nhiên cũng không dám để đứa bé lại, cho nên đã gật đầu đồng ý. Hắn đi theo cô đi làm phẫu thuật, nhìn cô đi vào phòng phẫu thuật, hắn liền nghĩ tới cô bé kia… Trương Hinh Mộng cũng quá sơ suất đã quên vứt hồ sơ bệnh lý đi. Khi Trương gia dẫn Trương Hinh Mộng cầm đơn đi tìm Cố Trạch Vũ, Cố thiếu tướng lúc ấy mới biết, đứa con trai này làm chuyện vô sỉ còn vượt xa hơn những lời đồn mà ông nghe được. Hắn sống chết không đồng ý việc kết hôn, Cố thiếu tàn nhẫn đánh hắn một trận tơi bời. Mấy năm huấn luyện trong quân đội, Cố Trạch Vũ vô cùng nhớ nhung cô bé kia, càng ngày càng cảm thấy nặng nề, đè ép đến nỗi hắn cảm thấy mình như không thể thở được. Không còn cách nào khác, hắn cầu cứu chính trị viên. Khi đó, chính trị viên trong quân đội bình thường đều là bác sĩ tâm lý. Sau khi nghe hắn miêu tả, chính trị viên nói: “Tại sao không tìm được cô bé kia, chứng minh cho những người đang nhìn cậu, cho họ xem Cố trạch Vũ cậu có khả năng bảo vệ được người khác?” Hắn biết ba mình từng làm binh sĩ ở thành phố G, cho nên, hắn trở về xin Cố Thiếu tướng. Sau khi máy bay hạ cánh, giây phút bước chân lên mảnh đất của thành phố G, hắn mỉm cười, nói: “Cuộc sống mới tuyệt vời…” Mời các bạn đón đọc Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương.
Oan Gia Hàng Xóm
Tối hôm sau, giữ đúng lời hẹn, Nguyệt Như và Vỹ Phàm đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng Shall. Khi vào trong thì họ đã thấy vợ chồng Hàn Phong đang ngồi chờ. Lần đầu nhìn thấy Hàn Phong và Lăng Tư Giai, Nguyệt Như ngạc nhiên đến há mồm. Cái gọi là trai tài gái sắc chính là họ đúng không? Người đàn ông kia có phải quá tuấn tú không? So với Phan An thời xưa thật không biết ai hơn ai kém nữa. Còn cô gái bên cạnh anh ta… Chúa ơi, phải nói là tiên nữ hạ phàm. Đàn ông nhìn thấy cô ấy chắc chắn chảy nước miếng thèm muốn, còn phụ nữ sẽ ganh tỵ chết mất thôi. “Tới rồi.” Hàn Phong lễ độ đưa tay ra mời. “Tư Giai, lâu rồi mới gặp. Em khỏe chứ.” Kéo ghế cho Nguyệt Như xong, Vỹ Phàm cũng ngồi xuống sau đó lịch sự hỏi thăm Tư Giai. “Em tốt lắm. Nghe nói anh bị thương, bây giờ khá hơn rồi chứ?” Kết thúc kỳ nghỉ, Tư Giai phải lập tức quay lại xử lí công việc ở thành phố P nên không có thời gian thăm hỏi. “Nhờ phúc của chồng em, anh đỡ nhiều rồi.” Vỹ Phàm cười như không cười, hướng ánh mắt về phía Hàn Phong. Hàn Phong bất mãn nhìn Vỹ Phàm một cái còn Tư Giai lại cười “Mấy tháng nay thật làm phiền anh. Bây giờ anh cứ đẩy hết công việc cho anh ấy, còn anh hãy nghỉ ngơi cho tốt.” “Anh cũng đang có ý như vậy.” Vỹ Phàm cực kì đồng tình. “Bà xã, sao em lại nối giáo cho giặc như vậy. Anh làm việc vất vả em không đau lòng sao.” Hàn Phong không vui kháng nghị. “Anh thôi làm trò đi.” Tư Giai liếc anh một cái nhưng trong mắt toàn là nhu tình. Hàn Phong làm ra vẻ uất ức, cúi đầu ăn ngấu nghiến miếng bánh ngọt. Tư Giai cũng mặc kệ anh, cô dời sự chú ý sang Nguyệt Như. “Anh Vỹ Phàm, không giới thiệu một chút sao.” “À… cô ấy là Nguyệt Như, bạn gái của anh. Nguyệt Như, đây là tổng tài của bọn anh Hàn Phong, vợ anh ấy Lăng Tư Giai.” Vỹ Phàm giới thiệu. “Xin chào…” Tư Giai nhoẻn miệng cười. Nụ cười của tuyệt sắc giai nhân thật làm rung động lòng người khiến Nguyệt Như mê mẩn. Trong lúc thất thần cô thốt lên một câu làm tất cả mọi người sững sờ. “Chị có phải minh tinh điện ảnh không. Thật xinh đẹp quá đi.” “Phốc…” Hàn Phong là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần đầu tiên, không khách khí cười to. “Cảm ơn…” Tư Giai ngại ngùng đón nhận lời khen. Vỹ Phàm cưng chiều nhìn Nguyệt Như, cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy khiến anh yêu càng sâu đậm. Có thể cô không biết nhưng sắc đẹp của cô chẳng hề kém cạnh Tư Giai. “Bái tiểu thư, vợ tôi không phải minh tinh gì đâu. Cô ấy cũng giống tôi và Vỹ Phàm, đang điều hành một công ty.” Cô gái này thật thú vị, khiến Hàn Phong muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn một chút. “Oa, chị thật giỏi. Trẻ như vậy mà có thể điều hành cả công ty.” Nhìn vẻ mặt như muốn đem Tư Giai biến thành thần tượng, Vỹ Phàm dở khóc dở cười. “Chỉ là tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Cũng không có gì đáng nói. Ngược lại nghe nói Bái tiểu thư có nhiều sở trường, đối với công việc vô cùng nghiêm túc. Thái độ làm việc tốt như vậy mới làm tôi khâm phục.” Tư Giai hào phóng ca ngợi. “Chị đừng gọi em là tiểu thư, em nghe không có quen. Nếu chị không chê có thể gọi em là Nguyệt Như.” “Vậy em cũng gọi chị là Tư Giai đi. Đừng khách sáo.” “Dạ được.” Nguyệt Như cười tít mắt. Hàn Phong và Vỹ Phàm đưa mắt nhìn nhau không khỏi cười khổ. Hai cô gái này đem họ trở thành người vô hình sao, hoàn toàn ngó lơ họ rồi. Nhưng thấy vợ và bạn gái mình vui vẻ như vậy, họ cũng không đành lòng xen vào. Chỉ cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng nói chuyện công việc một chút. Cứ như thế bữa ăn tối kéo dài gần hai tiếng diễn ra khá vui vẻ. Ngay cả khi ra về, Nguyệt Như và Tư Giai cũng còn cảm thấy luyến tiếc. Kết thúc buổi hẹn, Vỹ Phàm cùng Nguyệt Như tay trong tay đi dạo bên bờ sông. Tối hôm nay trăng đặc biệt sáng, ngoài trời còn lất phất mấy hạt mưa. Bầu không khí có hơi lạnh nhưng bàn tay ấm áp của Vỹ Phàm lại có thể xua đi cái lạnh không đáng kể này. Cả hai dừng chân trên cây cầu ánh sáng, nơi mà các đôi tình nhân luôn chọn để hẹn hò. “Vợ chồng chị Tư Giai thật xứng đôi, em nhìn mà ghen tị chết đi được.” Nguyệt Như đứng trên cầu, ra vẻ ngưỡng mộ. “Có gì đáng ngưỡng mộ. Anh và em còn xứng đôi hơn.” Đương nhiên anh không đồng ý với nhận định của Nguyệt Như. “Anh đúng là mèo khen mèo dài đuôi.” Nguyệt Như bĩu môi. Vỹ Phàm khẽ cười sau đó tiến đến ôm cô từ phía sau “Hai người đó không dễ dàng gì mới đến được với nhau. Bây giờ có thể sống hạnh phúc như vậy cũng thật đáng mừng.” “Anh nói chúng ta có thể sống hạnh phúc như thế không? Nói thật, em không tự tin với chuyện hôn nhân tí nào.” Cuộc sống của anh và cô quá khác nhau, cô lo sợ bản thân không làm tốt sẽ khiến anh mất mặt. Ý nghĩ đó khiến cô không thoải mái. Nhất là sau khi nhìn thấy Lăng Tư Giai, nghe thấy anh Hàn Phong tự hào về vợ như thế nào lại càng làm cô tự ti. “Cô gái ngốc, hạnh phúc hay không là do chúng ta. Sao em lại không tự tin chứ? Em hãy nhớ còn có anh ở đây, em chắc chắn hạnh phúc. Thậm chí hạnh phúc hơn cả hai người họ.” Vùi đầu trên vai cô, Vỹ Phàm chân thành hứa hẹn. Nguyệt Như cười vui vẻ, cô xoay lại ôm lấy thắt lưng Vỹ Phàm rồi nhỏ giọng thì thầm “Anh biết em thích nhất câu nói nào của anh không? Không phải anh yêu em hay anh nhớ em mà là có anh ở đây. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em không sợ gì cả.” “Anh cũng vậy, chỉ cần có em bên cạnh… anh không sợ gì cả.” Nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, cả Vỹ Phàm và Nguyệt Như đều cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà đối phương dành cho mình. Thì ra sống trên đời không phải đơn giản chỉ vì sinh tồn. Mà còn vì chờ một nửa của mình xuất hiện. Khi anh hay cô xuất hiện thì hạnh phúc đã bay đến bên cạnh mình rồi. Còn có bắt được nó hay không phải xem thái độ đối với tình yêu của họ có bao nhiêu chân thành. Mời các bạn đón đọc Oan Gia Hàng Xóm của tác giả Lạc Băng.
Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem
Truyện Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem, hoàng tử yêu lọ lem chỉ có thể là trong truyền thuyết đối vơi bây giờ hoàn toàn không có thật. Đối với xã hội hiện nay thì điều đó lại càng không thể xảy ra, tại sao phải nhất thiết là hoàng tử phải đi đôi với lọ lem mà không phải là người bình thường. Lúc nhỏ anh mồ côi may mắn được gia đình tỷ phú nuôi dưỡng nên bây giờ mới có cái danh giá được gọi là công tử mà thôi, nhưng hắn không biết thân biết phận thì thôi đi hắn lại còn cao ngạo không coi ai ra gì hết. Hắn đối với cô chỉ là kiểu tán gái bình thường tỏ vẻ ta đây, nhưng cô không quan tâm chú ý tới hắn. Hắn thấy cô lên mặt liền vạch ra âm mưu chiếm đoạt cô nhưng chưa bắt đầu thì hắn đã rơi vào lưới tình của cô không thoát ra được. Một kế hoạch thảm bại và hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra liên tục trong đầu hắn, một người với diện mạo ưu tu như hắn lại chịu thua một người con gái như cô sao. Mời bạn đọc theo dõi truyện tiểu thuyết ngôn tình để tìm hiểu. *** Nhật Thiên bước theo dọc hành lang dài. Bệnh viện thật yên tĩnh dễ vang cái giọng sụt sùi của nàng. Hắn nhìn nàng ngồi run lên ở gốc cầu thang. Nhật Thiên mỉm cười bước đến và nhẹ nhàng ôm lấy từ sau. Nàng ngước lên, nước mắt nước mũi đầm đìa… - Anh lừa em thôi phải không?… hic nói là lừa em đi. Em nằm mơ còn chưa bao giờ mơ sẽ có cha cả. Em sợ lắm… – Nàng vùi mặt vào vai hắn, thật không thích những chuyện bất ngờ như vậy. Hắn chun mũi trả lời đáng ghét ngay. - Lừa em để em chiếm hết tài sản của anh sao? Anh đâu có điên như vậy? – Giờ thì “cô em gái” hắn tìm đang ở đây. Người thừa kế “gia sản của hắn” chính là nàng chứ còn ai nữa. Nhưng Thục Uyên không thèm nghe hắn trêu chọc. Nàng thật rất bấn loạn vì sự thật đột ngột này… - Em sợ… bình thường đã không có thì thôi… lỡ như có rồi sẽ đánh mất thì… Em không dám nhận cha đâu! - Em thật là chẳng giống ai khiến người ta không yêu em cũng lạ! Hắn cười ôm lấy âu yếm dỗ dành. Thục Uyên dễ chịu dựa vào ngực hắn cảm thấy vô cùng bình yên. Nàng thôi sụt sùi, mắt ngước nhìn Nhật Thiên rồi rụt rè nói… - Vậy là… em có xứng với anh không? Em giờ có cha rồi… có thể cùng với anh không? Nhật Thiên nuốt khan nhìn đôi mắt ướt lệ của nàng tròn xoe hỏi mình. Hắn thật muốn ăn thịt nàng ngay nếu không phải đang ở một nơi không đúng chổ. Thục Uyên loáng thoáng chỉ nghe hắn mắng mình ngốc thì phải rồi lại hạnh phúc trong nụ hôn ngọt ngào. Những thứ nàng chưa từng dám mơ đều thuộc về nàng. Xem ra nàng là người ít tham lam nhất lại gặt hái được rất là nhiều thứ trong đời này, còn gì hơn được nữa. Nhật Thiên cuối cùng dẫn nàng trở về phòng như một đứa trẻ lạc. Nàng rụt rè không dám bước toàn chờ người thúc từ sau. Nhưng nàng đã khóc òa trong chính vòng tay của cha mình. Hai cha con mất bao nhiêu vất vả mới có thể tìm thấy được nhau, giờ đây chỉ còn là giây phút đoàn tụ thiên liêng hạnh phúc nhất. Tất cả đều rất vui mừng. … Thục Uyên đứng khoanh tay trước ngực nhìn Ngọc Hân đứng trước mặt. Hôm nay chính cô ta là kẻ bại trận không phải nàng… - Tui biết chị không phải ham tài sản mà chỉ vì anh ấy. Thế nên thay mặt cha giải quyết chuyện này tui tha thứ cho chị. Sẽ không ai truy cứu chuyện xấu chị làm! - Giờ cô nói gì mà không được… – Ngọc Hân tuy đã thất bại nhưng vẫn không phục nàng có tất cả. Thục Uyên chỉ cười bằng mũi đáp. - Tất nhiên rồi… cha là của tui, Nhật Thiên cũng của tui. Giờ tui là con nhà giàu rồi cái gì cũng hơn chị. Phải nói là chị thua tui rất là thê thảm… giây phút này thật là rất vui sướng! J.K và Nhật Thiên đứng ở xa chờ cũng không biết nàng giải quyết ra sao mà vui đến muốn nhảy tưng tưng thế kia. Ngọc Hân tức nghẹn bị nàng trêu nhưng không thể nói gì đáp lại được. Sau khi hả hể chiến thắng, Thục Uyên mới nói chuyện nghiêm túc. - Tôi và bạn tôi đã thống nhất không nói ra chuyện của chị với cậu mợ. Chị xinh đẹp có học vấn chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt thôi… dù sao tui nghĩ chắc chị cũng đủ cảm thấy thế nào là sĩ nhục ê chề như tôi từng bị chị đối xử rồi. Sống tốt nhé chị! Ngọc Hân đứng đó nhìn Thục Uyên xoay đi. Chỉ còn cô ta đứng không được gì cả lại mất hết từ cha mẹ gia đình, công việc cho đến tình cảm si ngốc về một người đàn ông. Cảm giác nhục nhã ê chề kia cũng tự do cô ta mang đến cho mình. Đối với những gì Thục Uyên đã nhận thì nàng tha cho Ngọc Hân như vậy quá nhẹ tuy nhiên chắc do bản tính nàng là nhu nhược không thể giải quyết được chuyện lớn nên đành vậy. Nàng ngước nhìn phía trước Nhật Thiên đứng đó chờ đợi mình. Bỗng dưng nàng thấy những khổ sở đã trải qua chẳng là gì. Giờ nàng đã được đáp lại còn hơn những giấc mơ đẹp nhất rồi đó chính là… Thế là Thục Uyên chạy đến. Nhật Thiên cũng giang tay mỉm cười rồi ngớ ra trông nàng nhào ngay vào lòng J.K. J.K cũng cười toe toét nựng má nàng đang hớn hở như con cún nhỏ… - Anh Khang quay sắp xong chưa? - Bác khỏe rồi anh mới quay tiếp. Giờ em mới là em họ ruột của anh, hèn gì thấy cưng em quá đi! - Hi… anh ơi! - NÈ!!! Gì mà “anh ơi” nữa? Hai người coi tui là cục đất chắc? Có người ghen tuôn làm nàng và J.K vẫn dững dưng bên nhau nói… - Anh ganh tị vô ích thôi! Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem của tác giả Pé Chồn Present.
Chồng Ngốc Của Tôi
Truyện Chồng Ngốc Của Tôi ở đây không phải nói anh chồng ngốc mà bởi vì cô vợ quá thông minh mà thôi. Cô thông minh đến mức chỉ muốn tìm cho mình một người chồng có khiếu hài hước, có thể đem lại cho cô hạnh phúc suốt đời mà thôi! Cũng đã đến tuổi lấy chống nên cha cô thoi thúc cô mau yên bề gia thất cho cha cô còn yên tâm.  Chỉ có điều, người đàn ông cô chọn trúng thật sự quá đáng yêu khiến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền yêu thích không muốn buông tay... Với ngôn từ của tác giả Tàng Tĩnh Nhi diễn tả nhân vật cũng như lời thoại rất dễ thương dí dỏm sẽ mang lại những giây phút thư giãn cực kỳ thú vị khi đọc truyện! *** Kiều Nhung Ngọc nằm đúng ba tháng trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là sinh trước ngày dự tính một tuần. Cục cưng này chắc là không muốn rời khỏi cơ thể ấm áp của mẹ, nên để cô chịu khổ suốt mười hai tiếng, mới bằng lòng chui ra. May mà mấy tháng qua được chăm sóc cẩn thận, nên mới giúp cô sinh đứa bé an toàn. Lúc đứa bé ra đời, cũng là lúc phát sinh vấn đề mới. Phong Vũ Vọng vì cục cưng để cho Kiều Nhung Ngọc chịu đau quá lâu, mà chán ghét bé. Không cho anh bế còn đỡ, anh cùng lắm là chỉ dùng ánh mắt trừng bé mà thôi. Còn để cho anh bế, thì là chuyện xui rồi. Anh hết bấm lại nhéo, hoàn toàn không nương tay. Chỉ một lúc thôi mà trên người cục cưng đã bầm tím hết lên rồi. Hành động ngây thơ của anh làm cho người lớn hai nhà vô cùng đau đầu. Đau lòng đứa cháu bảo bối, nhưng lại chẳng nỡ mắng người bố trẻ con này. "Vũ Vọng à, con đừng bắt nạt con trai mình nữa." Phong Long Sinh vội vàng ôm lấy cục cưng khỏi tay anh. Ai, thằng bé này thật là hư mà, véo cho mặt cục cưng đỏ hết cả rồi. Vì cục cưng bị ôm đi, nên anh tức giận đến chu môi lên, hung dữ trừng đứa bé. Nếu không cho anh véo thì anh cứ trừng mắt đó. "Vũ Vọng à, vì sao con lại không thích con mình vậy?" Lâm Tuyết khó hiểu hỏi. Sao nó lại không thích đứa bé này chứ. Nghe vậy, anh liền hợp tình hợp lý nói: "Nó để Nhung nhung đau, con liền chán ghét nó. Hừ!" ... ........ "Vũ Vũ, anh lại bắt nạt con hả?" Nghe thấy tiếng con khóc, Kiều Nhung Ngọc vội vàng chạy ra. Nói cũng kỳ lạ, bình thường con trai đều rất ngoan, chỉ có những lúc bị cha bắt nạt, bé mới khóc đến long trời lở đất như vậy. "Không có, anh tuyệt đối không có." Vội vàng giấu hai tay ra phía sau, anh cật lực lắc đầu. Nhung nhung đã cảnh cáo anh, không cho phép anh bắt nạt con trai nữa, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy nó, anh liền tức giận, chỉ muốn bắt nạt nó thôi. "Anh sao cứ véo con hoài vậy." Nhìn cục cưng trong lòng Phong Long Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô liền biết, anh lại véo mặt con rồi. "Anh hai bảo thế." Anh gật gật đầu, tỏ ý mình không muốn bắt nạt con trai, là do người khác dạy đó. Nghe vậy, Đỗ Vũ vội vàng kêu oan: "Em trai à, em đừng nói linh tinh, anh đâu có dạy em như thế." Đây chẳng phải là muốn hại chết anh sao? Nhìn đi, nhìn đi, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt giết người nhìn anh đó. "Anh nói là, chờ nó ra đời là em có thể quang minh chính đại bắt nạt nó rồi." Chỉ vào bé, Phong Vũ Vọng nói rất rõ ràng. "Anh hai, sao anh có thể dạy nó như thế?" Bạch Dật Phong mở miệng trách cứ. "Đúng vậy, biết rõ anh ấy không hiểu, anh còn dạy linh tinh như thế nữa." Naria cũng mắng anh. Vì muốn ở cạnh Kiều Nhung Ngọc, Naria đã xin từ chức ở bên mỹ, cô đang tính tìm một công việc ở Đài Bắc, rồi định cư tại Đài Loan luôn. "Tôi đâu có!" Đỗ Vũ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, anh hoàn toàn không nhớ mình đã nói như vậy. "Có mà, lúc Nhung nhung sinh cục cưng, anh đã bảo em như thế." Phong Vũ Vọng dùng sức gật đầu. Bây giờ còn lôi cả thời gian ra luôn, Đỗ Vũ muốn chối cũng chẳng được. "Anh..." Ông trời à, anh nhớ ra, hình như mình có nói như thế. Lúc ấy, Vũ Vọng gấp đến nỗi cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, anh thấy hoa mắt nên mới cố ý nói như vậy. Không ngờ, nó lại làm theo thật. "Đúng là con dạy Vũ Vọng như thế sao?" Phong Long Sinh đem đứa cháu bảo bối đưa cho Lâm Tuyết, để bà ôm. Ông muốn 'vì nghĩa diệt thân', ông nhất định phải dạy cho đứa con này một bài học. "Con đâu phải cố ý, lúc ấy, con chỉ muốn an ủi nó thôi." Nhìn thấy cha nuôi tràn ngập sát khí tiến về phía mình, anh vội vã đứng lên, rồi chạy biến lên lầu, về phòng lánh nạn. "Thằng nhãi này." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ chạy trốn của anh, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ biết lắc đầu. "Mẹ, đưa cục cưng cho con bế một chút." Kiều Nhung Ngọc vươn tay, muốn nhận lấy cục cưng từ trong tay Lâm Tuyết. Nói thật, từ lúc sinh bé ra đến giờ, cô rất hiếm được bế con. Không phải cô không thích bé, mà thật sự có một nguyên nhân bất đắc dĩ. "Ừ..." Lâm Tuyết đang định đưa đứa bé cho cô, nhưng nửa chừng lại xuất hiện một người, trực tiếp ôm Kiều Nhung Ngọc đi. "Không được, không được. Không cho phép Nhung nhung ôm nó, Nhung nhung chỉ có thể ôm một mình anh thôi." Phong Vũ Vọng ôm eo Kiều Nhung Ngọc, rồi lập tức chạy vào căn phòng bên ngoài vườn hoa. Nhung nhung là của một mình anh, tuyệt đối không cho đứa bé hư kia ôm. "Nó sao vậy?" Đây là lần đầu tiên, Lâm Tuyết nhìn thấy cảnh này, bà có chút sững sờ hỏi. "Chúng cháu đã quen rồi." Mạnh Triết thản nhiên nói. Mỗi lần, chỉ cần Kiều Nhung Ngọc muốn ôm con trai, là Vũ Vọng sẽ nhanh chóng ôm vợ chạy đi. Kiều Nhung Ngọc bị ôm đi, đành phải ngậm ngùi nhìn con trai yêu trong lòng mẹ mình. Con trai à, không phải là mẹ không muốn ôm con đâu.... Mời các bạn đón đọc Chồng Ngốc Của Tôi của tác giả Tàng Tĩnh Nhi.