Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần Nhất Mộng

Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.
Ách Dương Tình Quanh Co
Hắn là một người bình thường nhưng không hề tầm thường_ Tuy rằng là hậu nhân của một võ lâm thế gia… Lại vì một nhân duyên nào đó, nghèo túng đến nỗi phải lấy đánh cá làm nghề nghiệp, nhưng dù vậy Hắn vẫn là một người giữ chữ tín, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Khi hắn bị bắt phải cưới một thiên kim tiểu thư hết sức bá đạo, nàng lại xuất hiện… Không nói một lời, chỉ là đưa ra tín vật đính thân yêu cầu hắn thực hiện hôn ước. Ách… Đừng nói hắn cảm thấy kinh diễm khi gặp nàng… Chỉ là khi hắn cùng nàng nhìn nhau, hắn liền không hiểu được tâm ý của hắn. Cái này làm hắn tưởng vui vẻ nhận nàng làm thê tử của hắn, cùng nàng sống qua đời còn lại Thẳng đến khi suy sự đến cửa, thẳng đến lúc hắn bị kẻ gian hãm hại, nàng lại đột nhiên “Đại biến thân” *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?” “Đúng vậy.” “Thật là đáng chết” “Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?” “Tất cả đều không đúng, kỳ thực con bé cũng không cần đi đâu hết, nếu như vị hôn phu của nó đã qua đời…” “Nhưng tín vật đính thân vẫn còn, nàng lại kiên trì muốn cầm lại, thuận tiện lấy về tín vật đính thân của đối phương thôi!” “Làm gì có, đó bất quá chỉ là vòng tay thôi…” “Lão cha, người đã sai rồi! Đó không chỉ là vòng tay thôi, mà đây chính là di vật duy nhất gia gia của nàng lưu lại! Lúc trước, Mặc gia bị võ lâm các bang phái liên thủ công kích, chẳng những người bị giết, tài vật bị vơ vét không còn gì, ngay cả nhà cũng bị phóng hỏa đốt sạch, ngay cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ duy nhất có phong thư về vòng tay đính thân lưu lại được, cũng là vật đính ước của gia gia nàng! Nàng muốn đến lấy lại cũng là hợp tình hợp lý thôi!!!” ”Hợp tình hợp lý?” “Đúng, hợp tình hợp lý!” Mời các bạn đón đọc Ách Dương Tình Quanh Co của tác giả Cổ Linh.