Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần Nhất Mộng

Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyệt Sắc Quốc Sư - Mê Dương
Quốc sư si tình bế quan khổ tu mười năm, cuối cùng cũng được gặp lại vị hoàng tử năm xưa chuyển thế. Quốc sư dung mạo tuyệt sắc, lại có đạo hạnh cao thâm, địa vị trong hoàng cung chí cao vô thượng, nhưng không hiểu sao y thân là hoàng tử, vậy mà mỗi khi nhìn thấy vị quốc sư được người người kính ngưỡng này lại chỉ có ý nghĩ muốn hung hăng chà đạp, nhìn thân hình thánh khiết phải khuất phục dưới thân mình mà nức nở cầu xin? Đền miếu thiêng liêng, tẩm cung u ám, cả hoàng cung to lớn đều bị ngọn lửa tình yêu cùng dục hỏa hừng hực thiêu đốt… Hai người từng sinh tử tương hứa (thề sống chết có nhau), kiếp này liệu có thể được bên nhau lần nữa? ***  Chứng kiến Vân Không có vẻ rất hưởng thụ để cho đệ đệ nằm ở trong lòng, Y Tuyết bỗng cảm thấy khó chịu như có ai đó bóp nghẹn tim y. Cái loại cảm giác đau lòng này… là lần đầu tiên Tiểu Tuyết Ly biết đến. “Thối Y Sương, ngươi mau xuống cho ta!” Y Tuyết lao tới kéo lấy hắn. “Ai nha, đau quá đi.” Y Sương đáng thương kêu đau, càng thêm dùng sức ôm chặt nam nhân: “Ca ca khi dễ ta, ngươi mau cứu ta với.” Vân Không không muốn thấy huynh đệ bọn họ đánh nhau, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, Tiểu Tuyết, sao ngươi thô lỗ với đệ đệ thế?” “Cái gì? Ta thô lỗ?” Y Tuyết giận đến dậm chân bình bịch: “Tên thối đạo sĩ chết tiệt, bây giờ có “tân” Ly là quên ngay “cũ” Ly hả?” Vân Không cười khổ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì thế?” “Ta mặc kệ! Ta không cho phép ngươi ôm người khác! Các ngươi tách ra cho ta.” Y Tuyết lửa giận phừng phừng, tử mệnh nghĩ muốn chen vào giữa hai người. Vân Không thấy vẻ mặt giận dữ của y, đột nhiên vui mừng khôn xiết! Ha ha, thì ra Tiểu Bạch Miêu cũng biết ghen nha. Bây giờ ta phải cho ngươi nếm thử tư vị lúc nãy của ta mới được.   ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Sắc Quốc Sư của tác giả Mê Dương.
Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Hoa Đào Tiểu Trà
Vì cứu người bạn thân bị vây trong hậu cung, nàng cam tâm gả cho Minh Vương gia ác bá nhất vương triều Phượng Tường làm Vương phi. thích tiểu nữ nhân mảnh mai phải ? Được, nàng mảnh mai cho xem. thích Minh Vương phi im lặng phải ? Được, nàng im lặng cho xem. Ở mặt ngoài, nàng là tiểu bạch thỏ vô hại. bên trong lại đủ mọi thủ đoạn, giết người vô hình. Trị tiểu thiếp, đánh điêu nô, đấu biểu muội, dỗ Thái Hậu, tất cả những chuyện này đều là chuyện ! Ngoài ra, rảnh rỗi có chuyện gì làm, thỉnh thoảng nhổ móng rồng của Vương gia tướng công bá đạochút, đem mọi người đều thu thập dễ bảo. Dưới ngụy trang hiền dịu vô song đó, nhưng lại hề quên thông đồng với người bạn thân, thầm chuẩn bị kế hoạch trốn . vất vả, thắng lợi ngay tại trước mắt, nhưng mà —— Ngày hôm nay, tên vương gia chết tiệt đó, đột nhiên đổi tính, dây dưa quấn quýt lấy nàng Nam nhân chết tiệt kia, không ngươi phải chỉ thích nam nhân sao? chết , lão nương đối nam nhân có hứng thú!   *** Tại sao lại vừa ý nàng? Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án. Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng. Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng. Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng. Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh. Nữ nhân a, đây là tội gì chứ? Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân. Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí. Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! của tác giả Hoa Đào Tiểu Trà.
Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm - Thập Thế
Truyện được tác giả viết dựa trên bộ phim Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn. Thập mỗ vì vậy phẫn hạ quyết tâm, nhất định phải cấp Vương một người hạnh phúc sinh hoạt! Hết thảy mọi chuyện đều không phải từ một hài tử mà bắt đầu sao? Ta là như thế nào? Chuyên viết về sinh tử văn đó a. Cho nên, Vương, ngươi không thể làm cho nữ nhân sinh, vậy ngươi liền chính mình sinh đi! Thập mỗ ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi có thật nhiều con nối dòng, để ngươi cùng Hồng Lân không bao giờ nữa…xa nhau! Oa ha ha ha…… *** Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế. Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng. Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng. Nàng chống cằm nhìn vũ trụ bên kia cửa sổ, nhìn xem Mặt Trăng bên cạnh, lại nhìn địa cầu xa xa, trong lòng nghĩ buổi tối ở địa cầu ngắm trăng sẽ là cảnh sắc gì a? Đột nhiên máy truyền vang lên một tiếng minh địch (còi). Maly đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó nhìn thấy chu vi máy truyền dần dần toát ra một kim sắc quang trụ (cột sáng màu vàng), một bóng người chậm rãi hiện ra. Nàng vui vẻ chào hỏi: “Hi, Len, lần này nhanh như vậy đã trở lại sao? Lão ca ta nơi đó hảo ngoạn không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Len không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Hoàn hảo. Ái nhân cùng hài tử của ca ca ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng” “Nga, ta mới không lo lắng hắn, hắn là phúc hắc. Ha hả, Len, ta là hỏi ngươi ở thế giới của lão ca ta có gặp được chuyện gì hảo ngoạn không? Tỷ như… tinh thần lực cường hãn mỹ nam tử? Ánh mắt của Maly toát ra lục quang, cái loại ánh sáng này làm cho Len lưng có chút phát lạnh. Nói thật, trừ bỏ nữ nhi Dương Bảo Nhi của Rox ra, tối kinh khủng phải kể tới em gái Maly này của Ander. Nghe nói nàng là thành viên của một cái gì đó được gọi là『 Tổ chức Hủ 』, thâm niên rất lâu, là cấp nguyên lão (ối =))). Hơn nữa thường xuyên sử dụng một ít ngôn ngữ cổ quái, chờ một chuyện tình nào đó không hiểu, mỗi lần ánh mắt theo dõi hắn đều làm cho hắn phát lạnh. Len nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhi tử của Ander tinh thần lực rất cường hãn, hơn nữa thực tuấn mỹ, là một mỹ nam tử. Hai nhi tử của Rox cũng đều không tồi. Còn có Yam…” “Dừng dừng, ta không phải hỏi cái này. Ai, ngươi thật sự là thiên nhiên ngốc” (ý là ngốc trời sinh) Maly cảm thấy công tác tẩy não Len so với lão ca nàng còn khó làm hơn. Phải biết rằng giống như lão ca phúc hắc siêu cấp A tinh anh của nàng, từ nhỏ đến lớn tiếp thu nàng tẩy não không ngừng, thành công thoát khỏi biến thành một các băng sơn (núi băng). Nhưng là gặp được Len thiên nhiên ngốc như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô lực giống như dùng nắm tay đấm vào bông vải. ... Mời các bạn đón đọc Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm của tác giả Thập Thế.
Mạch - Thanh - Huyễn Ái Vô Ái
Ở hiện đại, Tiếu Mạch không được cha mẹ thương yêu, vì y là đứa con ngoài ý muốn, vì y họ buộc phải lấy nhau. Tiếu Mạch khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc không mệt mỏi và Lâm là người cho y hạnh phúc, nhưng không bao lâu sau, y phát hiện Lâm phản bội y. Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh. Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra. Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc. Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc. Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ. Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa. Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân. *** “Tiểu tử kia!” Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính. “Phụ hoàng…..Ô…..” Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật. “Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..” Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt. “Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!” Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt. “Tiểu tử kia…..” Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu. Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân. “A ~~” Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại. “Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..” Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa. ... Mời các bạn đón đọc Mạch - Thanh của tác giả Huyễn Ái Vô Ái.