Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Kết hôn có gì thú vị??? Chẳng có gì thú vị! Vì thế Quan Tiểu Yến mới quyết định… kết hôn trước để tránh khỏi những buổi xem mắt nhàm chán. Xin đừng nhầm, là kết - hôn - giả thôi!!! Kết hôn có gì vui??? Trái lại, vô cùng phiền phức!!! Nhất là với một người không hứng thú với giới tính còn lại như Giang Ly. Vì thế, còn gì hợp lý hơn một đám cưới? Đương nhiên, đám - cưới - giả rồi!!! Hai con người, hai kế hoạch, một mục tiêu đã tạo thành một tổ hợp kì lạ như vậy. Trước mặt người ngoài, họ là một cặp vợ chồng kiểu mẫu. Đóng cửa lại, tôi trêu chọc anh, anh châm chọc tôi chẳng bao giờ ngưng nghỉ. Rắc rối chỉ bắt đầu khi Quan Tiểu Yến thấy mình thật thê thảm khi lỡ yêu anh chồng hờ, còn Giang Ly thì phát hiện bản thân chẳng căm ghét phụ nữ như anh vẫn tưởng. Vì thế mới có một đoạn hội thoại như thế này: "Chúng ta ly hôn đi. Tại sao? Bởi vì tôi không muốn chìm đắm nữa. Không được, cô phải chìm đắm. Tại sao? Bởi vì tôi đã chìm đắm mất rồi! " *** Tôi quấy quấy cốc cà phê trong tay, nhích người trên ghế tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất trong cái thứ âm nhạc u nhã mà khiến người ta buồn ngủ này, sau đó một lần nữa đánh giá người đàn ông đối diện, ném ra ánh mắt đầy ai oán. Để bảo tồn cho hình tượng thục nữ một thân áo liền quần của mình, tôi vô cùng lý trí đem cái ngáp nuốt trở lại. Tôi chưa bao giờ cho rằng cà phê là thứ để mà uống, nhưng mà tôi thực sự thích cái khoái cảm lãng phí cà phê như thế này. Mấy thứ đồ khó uống, chính là dùng để đạp hư cùng lãng phí… Chỉ bằng một cốc cà phê nhỏ trước mặt này thôi cũng đã đủ cho tôi uống vài cốc sữa chua rồi. Người đàn ông đối diện vẫn nhìn tôi, vẻ mặt khó lường, có lẽ là đã nhìn ra dáng vẻ không kiên nhẫn của tôi, hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Như vậy, nói một chút về quan điểm của cô về chuyện phòng the đi.” Người đàn ông này quả nhiên không có làm cho tôi thất vọng, cả vấn đề nhàm chán như vậy mà cũng nói ra. Tôi một tay chống cằm, đem hiểu biết duy nhất của tôi về cái ngành này nói ra: “Phòng thị* rất phiêu lưu, đầu tư nên cẩn trọng.” Lúc ấy tôi cũng không biết, cái “chuyện phòng the” mà hắn nói, không phải là cái “phòng thị” mà tôi hiểu. *Đại khái là chị ẩy hiểu lầm là anh ý hỏi về vấn đề nhà đất vì hai từ này đồng âm. Cố gắng bày ra vẻ mặt buồn ngủ, trong nháy mắt tôi nhìn thấy mặt người đàn ông này “Vụt” tái một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường. Hắn dùng dầu ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc, trầm mặc một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, mở miệng nói một câu đánh thức tôi trong nháy mắt. Hắn nói: “Tốt lắm, tiếp đến chúng ta nói về chuyện hôn sự của hai ta đi.” Tôi: “…..” Thiện tai, bây giờ tôi phải nói gì đây? “Anh có lầm hay không”? “Như vậy có nhanh quá hay không”? Hay là “Anh biến đi mau”? Mặc kệ câu trả lời là thế nào, hình như với người đàn ông vừa mới nhận thức không đến nửa giờ này, lực sát thương vẫn chưa đủ lớn. Thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn, tôi đành trưng lên bộ mặt không chút thay đổi, than thở nói: “Đầu óc có vấn đề cũng đừng nên chạy đi xem mặt chứ…” Hắn lúc này đang uống cà phê, nghe được những lời này của tôi, phi thường bất hạnh sặc một cái, thế là ho khan một cách kịch liệt. Hắn rút khăn tay ra lau khóe miệng, u oán nhìn tôi liếc mắt một cái, muốn nói cũng không xong, bởi vì vẫn còn đang ho. Tôi cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, muốn nói một câu “Không giả được thân sĩ thì đừng có giả”, nhưng mà nhìn đến hắn hơi hơi nhướn mi cùng với ánh mắt bỗng trở nên sắc bén kia, tôi nháy mắt đem lời muốn nói nuốt xuống... Có thể lý giải như thế này, bản chất tôi vốn rất lương thiện, không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đi. Hắn ho xong, đột nhiên nghiêm trang nói: “Tôi biết cô cũng không muốn kết hôn.” Những lời này làm cho tôi thật kinh ngạc, thứ nhất, hắn biết tôi “Không muốn kết hôn”, hắn làm sao mà biết được? Tạm thời hắn chắc là đoán đi. Thứ hai hắn biết tôi “cũng” không muốn kết hôn, như vậy trừ tôi ra còn có người nào không muốn kết hôn đây? Người này hẳn là hắn đi, bằng không hắn cũng không nói như vậy với tôi làm gì. A ha, người này khẳng định là cũng giống tôi, bị người nhà bức hôn đây! Tốt lắm, chúng tôi đều bị bức hôn. Nghĩ đến đây tâm lý của tôi thật thoải mái. Giống như là lúc nhìn bản thân mình chịu khổ quả thực rất khó chịu ấm ức, nhưng mà lúc nhìn đến người khác chịu khổ giống như mình, bụng dạ lại thấy thoải mái hơn. Hơn nữa người kia điều kiện so với bản thân tôi còn cao hơn không biết bao nhiêu lần, giống như vị trước mặt này. Tôi tuy là là thành phần đô thị ngụy tri thức không nghề nghiệp, nhưng mà khả năng nhìn người cũng có một chút. Giống như người này, quần áo, cách nói năng, cử chỉ, chỉ một chút cũng có thể nhìn ra hắn xuất thân gia giáo, cũng có địa vị trong xã hội. Cho dù hắn có giả bộ thì tên lừa đảo này cũng thật là có triển vọng, không giống như tôi cả ngày chỉ quan tâm cơm áo gạo tiền. Tâm lý của tôi cởi mở hẳn lên, vì thế dũng cảm cười cười với hắn nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai cả.” Hắn cũng không nhận ý tốt của tôi, chỉ thản nhiên nói: “Dù sao hai chúng ta cũng không muốn kết hôn, sau khi kết hôn có thể tự sống cuộc sống của mình, không phiền nhiễu lẫn nhau, không hề vướng bận,” Dừng một chút, hắn lại nói thêm, “Bao gồm cả vấn đề nam nữ.” Người như vậy thật là hiếm thấy, xem ra là đã có ý trung nhân, mà gia đình lại cực lực phản đối hắn cùng người kia ở chung một chỗ. Trong lòng tôi dùng tốc độ nhanh nhất vẽ ra một chuyện tình thê thê thảm thảm máu chó xưa như Trái đất, tự xúc động một phen, sau đó không hề kiêng nể gì nhìn chằm chằm vẻ ngoài thượng đẳng kia của hắn, cười cười nói: “Anh không sợ tôi thấy sắc quên nghĩa, quyến rũ anh?” Nói đến những lời này, đáy lòng tôi mơ hồ có một chút đau đớn. Hắn dùng một loại ánh mắt hoài nghi đánh giá tôi, cái kiểu dò xét này, thật là trắng trợn mà, hoài nghi phần cứng phương tiện của một phụ nữ. Tôi nổi giận rồi đấy, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng lại hắn, bà đây cũng là mỹ nữ nha!!! Hắn rốt cục đem ánh mắt dời đi, ngay tại lúc tôi nghĩ hắn đã chịu thỏa hiệp thừa nhận “thực lực” của mình, hắn thản nhiên khẽ mở cánh môi mỏng, lại một lần nữa đánh văng tôi. Hắn nói: “Tôi là gay.” Lần này đến phiên tôi ho khan. Hắn tốt bụng đưa khăn tay cho tôi, tôi vươn móng vuốt chụp lấy, một đằng tự lấy khăn tay che miệng lại, một đằng trợn mắt nhìn hắn. Bản thân là gay còn đi tìm con gái xem mặt? Cảm xúc của hắn tựa hồ không được tốt cho lắm, mắt lạnh nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi nghĩ hắn đại khái là hiểu lầm, vì thế tốt bụng giải thích, nói: “Tôi cũng không có ý kì thị gay, chính là, ách, có hơi kinh hoàng, dù sao mấy người cũng là số ít giống, khụ khụ, số ít người, cho nên mới thấy có điểm kinh ngạc cũng là có thể hiểu được...” Hắn thật sự là tên gay đầu tiên mà tôi gặp trên đời, ít nhất là người thứ nhất tôi biết là gay gay, …từ này như thế nào lại khó đọc như vậy…. Hắn gọi phục vụ tính tiền, sau đó vẫn thản nhiên như cũ, trọng giọng nói mang theo vài phần băng lãnh nói: “Nếu Quan tiểu thư không nguyện ý kết hôn, như vậy chúng ta không cần ở đây lãng phí thời gian nữa, tạm biệt.” “Đứng lại.” Tôi ở phía sau gọi với hắn lại. Thân hình hắn khựng lại, cũng không quay đầu. Tôi thanh thanh cổ họng, cố làm cho khí thế bản thân cường đại hơn một chút: “Chúng ta khi nào thì đăng ký?” Hắn chậm rãi xoay người, động tác kia, chậc chậc, người máy không hơn. Đến lúc nhìn thấy vẻ mặt phức tạp biến đổi kia trên mặt hắn, lòng tôi đặc biệt vui vẻ, vì thế nhe răng nặn ra một nụ cười với hắn. ….. Tôi họ Quan, tên là Quan Tiểu Yến. Tuy rằng tôi sinh ra trong một gia đình công nông giai cấp bình thường, nhưng qua vài năm bị chủ trương tôn thờ đồng tiền cùng thói quan liêu độc hại nhúng chàm, tôi đặc biệt thích người khác gọi tôi là Quan tiểu thư, dù thế nào đi nữa, nghe cũng thật khí thế đúng không?! Tôi năm nay hai mươi bảy tuổi, thuộc loại hoa đã tàn mà trái cây còn chưa có kết. Tôi còn là một bà cô xử nữ, khụ khụ, tuy rằng tôi rất muốn vứt cái mũ này đi, nhưng mà vẫn không có thời cơ thuận lợi. Thời điểm lúc tôi mười tám tuổi, tôi lấy xử nữ làm vinh, lấy không còn xử nữ làm thẹn, mà hiện tại... Tuy rằng tôi không có lấy xử nữ làm thẹn, nhưng thực lòng mà nói đây cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì. Vốn cuộc sống của tôi yên ổn trôi qua, đàn ông với tôi, là thứ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng mà theo tuổi tác của tôi ngày một tăng, mẹ già nhiệt tình nhiệt huyết của tôi rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, ngày nào cũng hai mắt đẫm lệ lưng tròng ở trước mặt tôi náo loạn, tự biên tự diễn nói khuê nữ cô một ngày còn chưa kết hôn, thì một ngày đó mẹ của cô cũng ăn không ngon ngủ không yên. Tuy rằng tôi thực hoài nghi nước mắt của bà từ đâu mà chảy ra, nhưng mà nghĩ đến việc cả ngày bị một cụ già đuổi theo kể khổ mãi cũng không phải là biện pháp tốt, tôi một lòng quyết tâm, quyết định đem chính mình gả ra ngoài cho xong. Dù sao lập gia đình với tôi mà nói, cũng là chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cho dù không lấy chồng thật, cũng nên giả bộ đi hẹn hò làm quen gì đó, giảm bớt bệnh trạng của bà cụ một chút, ít nhất là bớt được tiền mua thuốc nhỏ mắt. Trước đó ở trên mạng tôi có nhìn thấy một topic thân cận của một người đàn ông, bài viết chủ đề này rất độc đáo, nội dung chủ yếu là một đống câu trắc nghiệm, thí sinh, à không, những người muốn đi xem mặt làm một đề trắc nghiệm, sau đó được chọn lựa sắp xếp gửi đến một địa chỉ mail đã định sẵn, sau đó chờ đối phương liên hệ liên hệ với các cô ấy. Tôi tuy rằng cảm thấy người đàn ông này hơi bị vĩ đại quá, nhưng mà cũng cảm thấy có chút hứng thú đối với đề mục này, vì thế cũng chạy vào giúp vui một chút, sau đó gửi đi, rồi đem chuyện này quên sạch. Sau đó tôi cũng thường đi xem mặt thân cận với mấy người đàn ông xa lạ, thuận tiện thí nghiệm một chút trình độ “chống sét” của đối phương, cuộc sống cũng là tràn ngập lạc thú. Cho đến ngày hôm qua, tôi nhận được điện thoại, báo tôi biết có thể đi phỏng vấn, à không, gặp mặt. Lúc này tôi ngay cả tên của đối phương đều quên, không thể không mở bài viết kia ra nhìn lại một chút. Tên: Giang Ly Tuổi: 30 Công tác: Kỹ sư. Cách thức liên hệ là địa chỉ một hòm thư, cũng chính là cái hòm thư đã trả lời kia. Trừ tên ra, tôi cũng không biết thêm được thông tin gì, xác thực mà nói, tôi cũng chẳng có gì muốn biết, dù sao trên mạng tràn lan tin tức giả dối, hết thảy cứ đợi gặp mặt rồi sẽ biết. Tôi thừa nhận tôi rất nhàm chán, đi xem mặt vừa lúc có thể giết thời gian. Bởi vậy chỉ cần có thể giữ gìn sự khác biệt trong khoảng giữa hai thế hệ, tôi đây mặc kệ anh đang làm cái gì. Đương nhiên, tôi cũng không phải mỗi lần hẹn đều chấp nhận, cái chinh là tên nhóc gọi điện thoại cho tôi kia, giọng nói rất êm tai, vì thế nên tôi tới. Thế nên hôm nay mới có một trận dở khóc dở cười như thế này. Sau đó còn có một cái kết cục lại càng làm cho người ta dở khóc dở cười hơn. …. Lúc này cái tên kia đang khó hiểu nhìn tôi, cẩn thận hỏi: “Cô xác định?” Tôi nhún nhún vai, hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là kết quả mà anh muốn sao?” “Nhưng mà, tôi chẳng thể cho cô cái gì cả.” Nhìn ra được, hắn cũng coi như là người biết nói đạo lý, tuy rằng nhìn ánh mắt hắn tôi cũng đọc ra được hắn không thích tôi cho lắm. Tôi không sao cả nói: “Tôi cũng không muốn có của anh cái gì. Dù sao kết hôn với ai đều không sao cả, anh nói đúng, chúng ta sau khi kết hôn có thể không phiền nhiễu lẫn nhau, hơn nữa tôi còn miễn đi phiền toái phải sinh con.” Trong lòng tôi vẫn luôn tồn tại một ý niệm, đứa nhỏ chính là chủ nợ của cha mẹ, có con rồi, đời này cũng đừng nghĩ tới an tâm. Hắn do dự một chút, nói: “Đứa nhỏ chúng ta có thể tìm người mang bầu thay.” Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy anh tìm người khác, tôi chỉ phụ trách làm mẹ kế.” Mẹ kế chính là lúc tâm tình không tốt có thể ngược đãi đứa nhỏ, tôi tà ác nghĩ. Hắn nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, nhưng tôi cũng nhìn ra vẻ bất mãn trên mặt hắn. Vì thế tôi lại trái mùa hỏi một câu: “Lấy điều kiện của anh, muốn kết hôn với một người làm con rối cũng không khó đi, huống hồ hiện nay cũng có nhiều người gọi là hủ nữ, rất là nguyện ý gả cho gay.” Tôi không phải hủ nữ, cái này cũng là tôi nghe nói thôi. Hắn càng thêm bất mãn ném cho tôi một cái liếc mắt, nhíu mày đáp: “Tôi chỉ muốn bớt đi một ít phiền toái.” Như thế nào mà bớt đi một ít phiền toái? Vậy đương nhiên là tìm một người không quen không biết cưới về, như vậy mới không khiến chuyện này bị vạch trần trước bạn bè và người thân của hắn đúng không? Tôi tự cho mình thông minh nghĩ như vậy. Hơn nữa sự nhiệt tình của hủ nữ dành cho gay tựa hồ như rất cuồng nhiệt, bọn họ… chắc là sẽ không muốn bị con gái quấy rầy chăng? Nhưng mà tôi lại có một ít vấn đề không hiểu: “Vậy anh có thể tìm một nữ đồng tính luyến ái mà, như vậy là cách bảo vệ môi trường an toàn nhất." Hăn thâm ý sâu sắc nhìn tôi liếc mắt một cái, đáp: “Cô làm bài trắc nghiệm kia, kết quả chính là cô rất có khuynh hướng đồng tính luyến ái.” Tôi: “….” Cái trắc nghiệm tâm lý chó má! Chẳng qua là trước đây, bắt đầu từ khi hai mươi ba tuổi, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho rằng đàn ông là đáng tin cậy, cùng với như vậy, chẳng bằng tìm một người đàn ông có mục đích giống với mình, như vậy cũng có thể đoạn tuyệt hy vọng của bản thân đối với đàn ông. Tôi cảm thấy ý tưởng của hắn thực sự là thông minh đến cực điểm nha. Lúc này, Giang Ly dùng tay phải đưa hai ngón tay vuốt cằm trầm tư trong chốc lát, nói: “Chúng ta hôm nay liền kết hôn đi.” Giọng điệu kia, thoải mái. giống như nói “Hai ta hôm nay ăn bữa cơm đi” vậy. Vì thế tôi cũng chỉ rất thoải mái mà đáp: “Được.” Giọng điệu so với ăn cơm còn thoải mái hơn. ... Mời các bạn đón đọc Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà của tác giả Tửu Tiểu Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Buông Tay Để Yêu - Nhã Mông
Do bận rộn với công việc làm ăn nên từ khi còn nhỏ, bố mẹ Lý Bối Nhĩ đã gửi anh em cô đến nhà bà nội ở vùng nông thôn. Lý Bối Nhĩ là một cô gái đầy cá tính và rất ương bướng. Cô luôn có cảm giác mọi người luôn yêu quý anh Lý Bối Lỗi hơn mình, kể cả bà nội nên cô luôn có cảm giác ghen tị và không muốn ai cướp mất người anh trai của mình. Lý Bối Lỗi rất mê chơi đàn dương cầm. Từ nhỏ, anh đã chơi dương cầm rất giỏi và ước mơ trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Năm lên chín tuổi, anh được đi biểu diễn ở Nhật Bản. Trong chuyến đi biểu diễn đó, anh đã gặp Khả Lam, một cô bé chơi đàn viôlông. Hai người đã quý mến nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trở về nước, họ vẫn tiếp tục chơi với nhau và trở thành một đôi thanh mai trúc mã. Tình yêu của họ lớn dần cùng với niềm đam mê âm nhạc. Cơ hội đi Anh học nhạc đã đến với họ nhưng Lý Bối Nhĩ chính là nguyên nhân khiến cho Lý Bối Lỗi không thể thực hiện ước mơ của mình. Anh đành ngậm ngùi để Khả Lam đi một mình. Cả ba người họ đều mang trong mình những tâm sự sâu kín, họ đều muốn hy sinh vì người mình yêu. Sau năm năm, cuộc sống của mọi người đều đã thay đổi. Lý Bối Nhĩ tốt nghiệp học viện điện ảnh khoa diễn xuất nhưng cô lại không theo nghiệp diễn viên vì mang trong mình vết thương lòng với anh bạn cùng lớp. Lý Bối Lỗi trở thành người dẫn chương trình ca nhạc của đài truyền hình. Còn Khả Lam thì hầu như bặt vô âm tín nơi đất khách quê người. Tỉnh Điền, bạn trai thời sinh viên của Lý Bối Nhĩ, tuy rất thành đạt nhưng cũng như Dã Tốt, người yêu Bối Nhĩ tha thiết và sẵn sàng hy sinh tương lai của mình vì cô, cả hai đều có nỗi khổ riêng không thể chia sẻ cùng ai. Sau năm năm, tất cả mọi người gặp lại nhau. Những kỷ niệm cũ ùa về nhưng cuộc sống hiện tại có rất nhiều thứ khiến họ không thể làm lại. Liệu đứng trước những sự lựa chọn, họ sẽ quyết định thế nào? Chuyện tình của họ rồi sẽ ra sao? Một kết thúc bất ngờ sẽ khiến độc giả hết sức ngạc nhiên và để lại nhiều xúc cảm trong lòng mỗi người. *** Mỗi người trong số họ có một cách cảm nhận tình yêu khác nhau, nhưng tất cả đều bắt đầu từ một suy nghĩ duy nhất, đó chính là luôn khao khát giành tất cả hạnh phúc và tình yêu thương cho người mà họ yêu. Chính điều đó đã dẫn đến những lối đi đau đớn và nhiều ngang trái trên con đường tình yêu và cuộc sống của họ. Lý Bối Nhĩ và Lý Bối Lỗi dù là hai anh em ruột thịt, nhưng ngay từ nhỏ tình cảm giữa họ đã có một sự gắn bó mơ hồ nào đó mà chỉ có hai người mới có thể cảm nhận được. Sự ghen tuông, ích kỉ, giận hờn trong tình anh em ấy đã buộc đôi chân của họ không thể nào bay nhảy theo ý muốn của trái tim mình. Lý Bối Lỗi đáng lẽ đã có một mối tình tuyệt đẹp với cô gái thanh mai trúc mã Khả Lam. Nhưng rồi vì sợ làm đau lòng em gái, sợ em gái phải cô đơn mà anh chấp nhận từ bỏ Khả Lam, từ bỏ ước mơ học dương cầm ở Nhật để ở lại bên cạnh Bối Nhĩ. Sự đau đớn âm thầm ấy khiến Bối Lỗi lớn lên trong những day dứt, mệt mỏi và chán nản. Thế nhưng tình cảm yêu thương tha thiết của anh với người em gái Bối Nhĩ chưa bao giờ phai nhạt. Thời gian trôi đi, Bối Nhĩ cũng đã tìm được tình yêu thực sự trong lòng mình. Tình yêu của cô với Dã Tốt chính là tình yêu khiến trái tim cô phải thao thức, phải hạnh phúc, phải đau khổ nhiều nhất. Sự xuất hiện đầy u uất của người đàn ông với nhiều gấp khúc trong cuộc đời anh ta đã cuốn Bối Nhĩ vào một mối tình đẹp đến vô cùng nhưng cũng đau thương đến bất tận. Nhưng chính nhờ sự xuất hiện của người đàn ông ấy đã khiến cô trưởng thành hơn, để cô có thể đối diện với người anh trai vô cùng yêu quý của mình mà nói một lời xin lỗi, vì sự ích kỉ giữ chặt anh ở bên cạnh trước kia đã khiến cuộc đời anh phải chịu nhiều tổn thương, xót xa. Những câu chuyện về tình yêu, về cuộc sống của Khả Lam, Bối Nhĩ, Bối Lỗi, San San, Dã Tốt đã đem lại cho tôi những ngọt ngào cay đắng rất gần gũi của cuộc sống này. Ở họ, dù bằng cách này hay cách khác đều toát lên vẻ chân thành, yêu thương và tràn đầy năng lượng cho cuộc sống. Họ đã biết sống và hi sinh cho tình yêu thực sự mà họ cảm nhận được. Và điều quan trong hơn hết, đó chính là sự vị tha, bao dung trong tình yêu. Cũng như Bối Nhĩ cuối cùng đã hiểu ra rằng, yêu thương  một ai đó không phải là việc giữ chặt họ ở bên cạnh  mình mà hãy để họ được tự do bên cạnh những gì mà họ thực sự yêu. Bối Nhĩ đã biết tìm được hạnh phúc thực sự khi nhìn thấy người anh trai mà cô yêu quý hạnh phúc trong tình yêu với Khả Lam. Cũng giống như cách mà Dã Tốt đã làm với Bối Nhĩ. Anh chưa bao giờ ép buộc cô phải ở bên cạnh anh. Anh chỉ luôn luôn từng giây từng phút một âm thầm dõi theo cô, nhìn cô sống trong cuộc sống của chính cô với những mối quan hệ khác, tình yêu khác. Nhưng chính anh là người luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp bất hạnh, hay khó khăn. Chỉ đến khi ấy, nước mắt cô đã rơi rất nhiều. Cho đến tận những giây phút cuối cùng, Bối Nhĩ mới cảm nhận sâu sắc tình yêu và những tâm sự thầm kín mà Dã Tốt đã trao cho cô. Từng câu, từng chữ trong “Buông tay để yêu” đều để lại cho tôi những cảm xúc đẹp vô cùng về tình yêu. Cảm xúc ngọt ngào dịu ngọt cứ lan dần trong trái tim. Tôi đã phải lặng người đi khi chứng kiến những ánh nhìn chia xa tuyệt vọng khi họ chia tay nhau trong câm lặng, rồi lại bật lên thành tiếng nấc hạnh phúc trong những giây phút cuối cùng họ gặp lại nhau. Câu chuyện này lại khiến tôi nhớ đến một câu nói vu vơ từ rất lâu rồi: "Tình yêu như những hạt cát. Khi bạn cố nắm nó trong tay lại là lúc nó dễ tan vỡ nhất. Còn khi bạn để tình yêu được tự do, nó sẽ hạnh phúc và ở bên cạnh mãi mãi". Buông tay để yêu, cũng chính là một trải nghiệm như thế.   Mời các bạn đón đọc Buông Tay Để Yêu của tác giả Nhã Mông.
Bến Bờ Hạnh Phúc - Tư Khấu
Buổi xem mắt lần này tôi vốn không muốn đến. Mấy năm nay, tôi chỉ lo thân mình không phải giống như món ăn để cho người khác kén chọn. Hơn nữa, tôi mới chỉ hai mươi lăm tuổi, cũng không phải trong tình trạng không thể gả đi được. Nhưng cô tôi nói, người kia họ Cố, tên là Cố Thần An. Dẫu chỉ là tên giống nhau nhưng tôi vẫn muốn đi xem. Cho đến bây giờ, tôi đã mất liên lạc với Cố Thần An đúng một năm. *** Một quãng thời gian khá dài tôi không gặp Lục Chân, sau đó tôi cũng dần dần quên mất chuyện đặt tên này. Cố Thần An đột nhiên lại thích xem các chương trình thiếu nhi, mỗi ngày sau khi tan làm, anh đều ngồi trước tivi cười đến mức kinh dị, nhìn anh mà tôi cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Có một ngày, Cố Thần An vừa xem Cừu vui vẻ vừa cười điên dại, sau đó còn chỉ vào Cừu vui vẻ, nói với tôi: “Thiên Tinh, em đến xem này, cái này có lợi cho giáo dục thai nhi.” Tôi nhếch mép: “Nếu mà sinh ra một đứa con gái giống vợ sói xám thì phải làm sao?” Cố Thần An nghĩ một lát: “Vậy thì gả cho con trai Phương Lỗi là xong chứ gì.” “…” Tôi phát hiện ra rồi, quả nhiên anh có thù với Phương Lỗi hả? Cố Thần An kéo tôi ngồi chéo cạnh anh: “Con gái họ Cố nhà ta tất nhiên sẽ xinh đẹp như Cừu xinh đẹp rồi.” Mời các bạn đón đọc Bến Bờ Hạnh Phúc của tác giả Tư Khấu.
Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc - Pum
Vương Ái Hy – thiếu nữ mang vẻ đẹp thuần khiết của một thiên sứ tuyệt mỹ, nhưng đằng sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ hoàn hảo ấy là một trái tim trong suốt tựa pha lê dễ dàng thương tổn. Hàn Minh Vỹ – thiếu gia của tổ chức mafia Knight danh tiếng, cách cư xử ngạo mạn và lạnh lùng thường thấy được tạo nên nhờ chính cuộc sống khắc nghiệt trong thế giới ngầm, luôn đối diện với cuộc sống bằng sự tàn nhẫn và độc đoán đúng chất của một ác quỷ thực sự. Một thiên sứ toả sáng trong những vầng hào quang lấp lánh… Một ác quỷ cô độc trong thế giới bóng tối của chính mình… Truyền thuyết đồng hồ cát như một sợi dây liên kết vô hình, gắn liền số phận giữa hai hình bóng tưởng chừng như đối lập hoàn toàn lại với nhau. Song hành cùng hai hướng đi trong cả hiện tại và quá khứ, áp lực được đặt ra dành riêng hoàn toàn cho Hàn Minh Vỹ “Quyền lực và phụ nữ, con sẽ chọn thứ nào?” Một trong hai sự lựa chọn sinh tử, quyết định giữa quyền lực và tình yêu. Với thân phận là một người thừa kế hợp pháp của tổ chức mafia Knight, liệu quyền lực sẽ được Minh Vỹ đặt lên hàng đầu, gạt bỏ thứ tình cảm cá nhân để chấp nhận trở thành công cụ cho tổ chức tội ác? Bóng tối mang đến nỗi đau tưởng chừng vô hạn, nhưng liệu nó sẽ tồn tại vĩnh cữu? “Quyền lực! Phụ nữ chẳng là gì cả...” Một thế giới đẫm máu luôn hiện hữu những xung đột rắc rối nhưng lại không hề khó hiểu, những biến cố bi ai trong mối tình không lối thoát... ... liệu tia sáng sẽ lại một lần nữa tìm về bóng đêm, trả về sự sống vắng lặng và hạnh phúc? Bước đi cùng truyền thuyết đồng hồ cát, một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ và thuộc về quá khứ riêng biệt của Vương Ái Hy. “Truyền thuyết nói rằng, chỉ cần em lật ngược đồng hồ cát lại mỗi khi em buồn, thì cuộc đời đầy rẫy phiền muộn của em sẽ được bước qua một trang mới, trắng tinh không chút đau thương! Cũng như gạt bỏ quá khứ làm lại từ đầu.” Liệu mối tình giữa thiên sứ và ác quỷ có thể trở nên bất tử? *** Đôi bàn tay Ái Hy siết từ từ lấy Minh Vỹ, cô ôm anh một cách thận trọng, như thể không muốn để anh tổn thương kể cả linh hồn và thể xác. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Hạo Thần sững người, anh đứng yên không cử động, không hề có bất kỳ hành động nào khác cả. Mưa vẫn rơi… Ái Hy bắt đầu cảm nhận được thân nhiệt lạnh buốt của cơ thể Minh Vỹ. Tại sao cô lại không tin anh? Là do cô không tìm hiểu rõ mọi chuyện và kết luận vội vàng, nên đã khiến anh tổn thương. Cô đã gần như mất hết khả năng suy nghĩ sau khi dùng chính đôi tay mình dìm anh xuống bể bơi, nhưng cô lại không đành lòng để mặc anh như thế… Cô hận anh, nhưng không có nghĩa là cô muốn anh chết!! Cũng vì một phút mềm lòng, vì cô vẫn còn rất yêu anh, mà đôi chân lại vô thức quay về điểm xuất phát… để cứu anh. Cảm ơn trời!! Nhờ quyết định đúng đắn này của cô… khi quay lại, sự thật đã được phơi bày, và sinh mạng của Minh Vỹ cũng được cứu sống. Thì ra hơn ba năm qua, người luôn chăm sóc và dồn cho cô những thứ tư tưởng không tốt về Minh Vỹ mới thực sự là kẻ *** hại anh. Anh Triết Dạ và gia đình cô là do Điền Huân giết, nhưng hắn đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Còn Hạo Thần là người biết rõ mọi chuyện, nhưng lại cố tình nói dối cô, khiến cô và Minh Vỹ đi đến bờ vực đoạn tuyệt. Nước mắt cô lăn dài, nhưng cô lại mạnh mẽ gạt nó đi một cách dứt khoát… Vì cô không muốn cho kẻ ******** như Hạo Thần trông thấy mình khóc! Ái Hy cúi đầu xuống quan sát Minh Vỹ, đôi mắt anh anh khép hờ, nhưng một bàn tay của anh đang nắm chặt lấy cổ tay của cô. Anh tự cắn môi mình đến mức bật máu, để có thể tỉnh táo trong lúc này… vì anh biết đây là thời khắc quan trọng đánh dấu cho sự khởi đầu mới giữa anh và cô. Cơn buồn ngủ do viên thuốc của cô mang đến khiến mi mắt anh nặng trĩu, nhưng lý trí và giác quan của anh vẫn còn hoạt động. Anh biết… cô gái đang che chở và ôm anh, cũng là người anh yêu nhất. Cô quay lại là để cứu anh, và lúc này dù không thể chắc chắn được, nhưng cô đang sắp quay về bên anh, anh biết điều đó. Lý do anh không hề mở miệng giải thích với cô dù là nửa lời… vì anh biết rõ, cô sẽ không hề tin anh khi chính bản thân và tâm trí cô đã xác định anh là một kẻ sát nhân. Dù sao anh cũng đã từng trải qua tất cả mùi vị cay đắng của cuộc đời rồi. Vào lúc cô có ý định giết anh, anh đã từng nghĩ có lẽ cái chết sẽ khiến anh nhẹ nhõm và thanh thoát hơn! ... Mời các bạn đón đọc Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc của tác giả Pum.
Bà Mối Vương Phi - Ngải Lâm
Lúc trước chỉ là hi vọng hắn có thể quên nữ nhân vô sinh là nàng mà sống thật tốt, Nàng mới xin người bạn tốt là hồ ly một loại phù chú có tác dụng vong tình, Hơn nữa, vì để hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn, không gợi lại trí nhớ của hắn, Nàng còn cố sửa lại tên, trốn đến Trường An mà trở thành một bà mối ở kinh thành, Mình không thể hạnh phúc, ít nhất cũng phải nhìn thấy người khác được hạnh phúc, Nhưng vì sao ngay cả trốn đến nơi này hắn vẫn tìm được nàng? Bốn năm trôi qua, bên cạnh hắn nên có một nữ nhân, có con hầu hạ dưới gối, Nhưng kết quả hắn vẫn cô đơn, luôn chấp nhất một đoạn trí nhớ đã mất đi, Thậm chí vì nhớ lại mình đã quên đi chuyện quan trọng gì, Không tiết sử dụng Khấp huyết thảo có tác dụng phục hồi trí nhớ nhưng mang theo độc tính, Nàng không thể nhìn hắn tổn thương chính mình như vậy, cộng thêm không cưỡng lại được khát vọng trong nội tâm mình, Đành phải hứa hẹn là tạm thời sẽ ở lại bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn cưới Vương phi, Nhưng mà mẫu thân hắn đã đến bức nàng, nàng không thể không chủ đông xem xét đối tượng thay hắn, Cho dù nàng không phải muốn chết oan uổng thì cũng không muốn liên lụy đến người bên cạnh… *** Notes: Nữ là con của 1 vũ nương trong tố vương phụ, sinh ra thân phận thấp bé được đào tạo làm vũ nương, bị coi là kẻ hạ nhân. 1 lần nam chính đến, chặt dây trói lẻn mang về thái y nói “tịt” rồi. Áp lực của lão vương phi nàng lựa chọn xóa đi trí nhớ nam chính vì không thể chia sẻ chồng, cũng bị áp lực do không có con nối dõi. Sự điên cuồng của nam chính khi gặp lại => cường đoạt dân phụ đã có chồng…. Nhược điểm: truyện nội dung hay thế mà không phăng nó dài ra . Ta nghĩ truyện này phăng ra gấp 5,6 lần mới thấm được cốt truyện Nếu bạn từng bực bội khi nhai cuốn truyện dài mấy trăm ngàn chữ mà nội dung chẳng có gì thì xin hãy thử để được bực bội với một cốt truyện hay mà tức tối vì tác giả viết ngắn ngủn. *** “Nàng có biết hay không, nếu nàng quay đầu bước đi, ta cũng sẽ một mình sống cô độc ở nơi khác suốt quãng đời còn lại.” Xe ngựa đi vào thành, trong thành Trường An cây hạnh vàng tươi tiến vào trong tầm mắt, tay hắn nắm chặt tay của nàng đang nhìn chốn phồn hoa hồng trần này. Hơi hơi cúi đầu, trong lòng Cô Sương đầy chua xót. Làm cho đối phương mở ra một đoạn nhân duyên khác đều là không có khả năng. Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ ngày đó đã liên quan với nhau, không người nào có thể tham gia, bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau. “Có thể giú thiếp đi xuống một chút không?” Di chuyển một vòng lớn lại nhớ tới Trường An, Cô Sương không phải không có xúc động. “Được! Theo nàng.” Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa, chậm rãi xâm nhập vào dòng người như dệt vải ở ngã tư đường. “Ở trong này những bốn năm.” “Vì sao lại lựa chọn Trường An?” “Bởi vì trong lòng nghĩ, một ngày nào đó, chàng sẽ đi qua nơi này, có lẽ thiếp có thể từ xa nhìn chàng một cái.” Nàng cúi đầu âm thầm mỉm cười. Gió xuân đánh úp lại, Thuần Vu Thiên Hải ôm môi, ho lên. Tiến gần sát người hắn, Cô Sương cười, vì hắn mà khép nhanh áo khoác, “Có khỏe không? Có muốn về Hưng Khánh cung trước hay không?” “Không cần.” Ôn nhu săn sóc làm cho hắn chăm chú nhìn thật sâu nàng. Nàng cười trong suốt, trong lòng đâu đâu cũng đều là bóng dáng của hắn. Vẫn không thỏa mãn sao? Đã không có, bọn họ là một nửa của nhau, đã tìm về được toàn vẹn. “Bình thường, thời điểm một mình đi trên phố này, vừa nhìn thấy bóng dáng tương tự như chàng, sẽ lại rơi lệ.” Phóng tầm mắt nhìn mọi người, Cô Sương sâu kín nói. Nắm lấy bàn tay nhu mềm của nàng để lên trên môi, môi hắn hôn vào lưng bàn tay, “Nàng có biết ta ở nơi nào không? Thời điểm nào cũng luôn chờ đợi tuy rằng trí nhớ không có nhưng vẫn chờ đợi.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Mối Vương Phi của tác giả Ngải Lâm.