Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Ai nói sát thủ nhất định phải tàn khốc…… Ai nói tinh linh thì không được BL…… Nếu như tuổi thọ cũng dài như thế giới này Vậy bước chân theo đuổi tình yêu có kéo dài theo không Nếu như trong tinh linh sinh ra thiện lương tốt đẹp Vậy ta cũng có thể tốt đẹp như trong thánh ca chứ Tình yêu phải chăng cần trải qua thử thách của thời gian *** Ngón tay thon dài của Phạm Âm luồnvào trong lọn tóc bên thái dương, trượt xuống theo sợi tóc, mái tóc dài màu đen phản xạ ánh sáng nhu hoà mà thần bí. Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn phòng nhu hòa, Phạm Âm nhìn ngón tay mình ẩn hiện trong mái tóc đen, tivi đang chiếu Võ Lâm Ngoại Truyện. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc di động bởi vì rung động nên đang quay tròn ở trên bàn. Phạm Âm cầm điện thoại lên, nhấn vào phím nhận cuộc gọi. “Phạm, ngày mai đến công ty, có nhiệm vụ.” “Ừm, ngày mai gặp.” Phạm Âm mở mắt, bầu trời sạch sẽ như vừa được tẩy rửa, vừa cao vừa trong lành, giống hệt với bầu trời Tây Tạng hắn nhìn thấy lúc đi du lịch năm ngoái. Trời xanh mênh mông khiến người cảm thấy mình cách thiên thần gần đến vậy, để lòng người trở nên thành kính. Bình tĩnh lắng nghe ngôn ngữ xa lạ, mỉm cười tự tại. Bầu trời xanh xinh đẹp khiến người ưu thương, bầu trời ở đây cũng giống vậy. “Lourdes! Nổi gió rồi, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói của một phụ nữ xa lạ vang lên, ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, chủ của giọng nói này đang gọi mình. Phạm Âm đáp một tiếng: “Ưm.” Giọng non nớt mang theo âm mũi nặng nề, một đứa bé chỉ vừa mới ra đời tám tháng. Nghề nghiệp của Phạm Âm khá đặc biệt, sát thủ. Từ sau khi chaqua đời thì hắn bắt đầu kiếp sống nghề sát thủ này. Hắn không nghĩ rằng giới sát thủ vất vả mệt nhọc bao nhiêu, ít nhất thì bản thân hắn cảm thấy như vậy. Bởi vì không thích làm một mình, cho nên năm năm trước hắn gia nhập vào một tổ chức sát thủ quốc tế, phụ trách làm ăn ở khu vực Trung Á. Sau một năm, một tờ giấy thông báo gọi hắn về tổng bộ New York Mỹ, thành phố phạm tội lớn nhất thế giới. Sau khi Phạm Âm mang theo đầy bụng oán giận đi tới tổng bộ New York mới phát hiện, công việc ở đây thoải mái hơn ở Trung Á nhiều. Một năm chỉ khoảng 3 4 lần nhiệm vụ, thời gian còn lại toàn bộ do tự bản thân sắp xếp. Vậy là sau khi đã quen với cuộc sống ở New York thì Phạm Âm mở một tiệm hoa mặt tiền không lớn để giết thời gian. Vào tháng tư tháng năm mỗi năm hắn sẽ giao tiệm hoa cho người bạn trông coi, mình thì đeo ba lô đi du lịch khắp thế giới. Cuộc sống trôi qua thích ý mà tự tại. Một người, nếu có thể phân chia giới hạn được công việc và sinh hoạt rõ ràng, vậy thì người đó sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng những lời này lại không thích hợp với một sát thủ chuyên nghiệp cho lắm. Trung Quốc có câu nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Giết người quá nhiều, cũng không thoát khỏi một ngày bị người giết. Sát thủ không phải là một fighter*chuyên nghiệp cũng không phải là lính đặc chủng quanh năm suốt tháng tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, sát thủ chỉ là một kẻ lợi dụng ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ hành động. Một kích không trúng rất có khả năng phải đối mặt với tử vong. Phạm Âm chính là như vậy, buồn cười chính là bản thân hắn trước khi chết lại vẫn còn đang nghĩ, sau chuyện này ai sẽ đi lấy bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn cho mình, kế hoạch năm nay dự định đi Iceland xem ra không thực hiện được rồi… *Fighter: chiến binh, chiến sĩ… chuyên đánh cận chiến Lúc Phạm Âm mở mắt ra lần nữa thì đã được người phụ nữ này sinh ra rồi, chắc là bản thân đã đầu thai lần nữa, thế nhưng… lại vẫn còn ký ức của kiếp trước. Nhìn cái tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình một chút, nắm rồi nắm… ôi… tay thật đáng yêu. Người phụ nữ bế đứa bé lên, đi về nhà, đột nhiên dừng lại nhìn bé con nói: “Lourdes, thật kỳ lạ, tóc và mắt của con không giống mẹ chút nào, sao lại là màu đen chứ.” Nói xong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Thật hiếm thấy… cha của con cũng không phải màu này mà…” Bé con như là nghe hiểu sờ sờ đầu của mình, tiếc là chỉ sờ đến một nhúm tóc ngắn đáng thương. Ôi… may mắn, vẫn còn giữ lại một chút dáng vẻ của người Trung Quốc… Phạm Âm là con lai giữa người Ả Rập và người Trung Quốc, nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể thấy được khác biệt. Người phụ nữ bị dáng vẻ đó của đứa bé chọc cười, khẽ nở nụ cười. Phạm Âm ngoan ngoãn tựa vào trên vai người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của hắn. Từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy cha, người phụ nữ này cũng rất ít nhắc đến, cho dù nhắc đến thì giọng điệu cũng chỉ như đang nói về một người bạn, không có oán hận, không có buồn đau. Mà thế giới này lại hoàn toàn khác với thế giới kia của hắn, không có máy móc, không có xi măng cốt thép, cũng không có điện, không có plastic, nhìn từ trên trang phục hắn thấy có chút giống thời Trung cổ*. *Thời Trung cổ: Chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu Âu Đang nghĩ ngợi, hai người đã trở lại ngôi nhà của mình, thế nhưng có người đã về trước cả bọn họ. Người phụ nghi ngờ nhìn hai người xa lạ không mời mà tới này. Hai người lạ đều đội mũ rộng vành, vành mũ rũ xuống, ngồi trên ghế, nhìn thấy người phụ nữ tiến vào thì lập tức đứng dậy. “Phu nhân, chào bà, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của chúng ta.” Bọn họ cởi mũ ra, Phạm Âm nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định cảm thấy rất kỳ quái. Hắn mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn hai người nọ. Nhìn lần đầu hắn cho rằng hai người lạ này hẳn là nam, nhưng lại không dám chắc. Hai người lạ nọ có lẽ cao hơn một mét bảy, mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lên gọn gàng, trong làn da trắng nõn lộ ra vẻ khoẻ mạnh. Mắt của bọn họ là màu thuỷ lam, tựa như có bảo thạch tinh thuần đang lưu chuyển bên trong. “Các… các ngươi là tinh linh từ đâu tới?” Phạm Âm nghe ra được lo lắng trong giọng nói của người phụ nữ này. “Chúng ta đến từ Wabenella – Rừng rậm của Tinh Linh Vương, chúng ta muốn mang huyết thống của tộc chúng ta trở về.” Giọng nói của hai tinh linh vô cùng dễ nghe, mang theo sự trầm bổng tinh tế, khiến cho người nghe rất thoải mái, nhưng mà người phụ nữ nghe xong lời này thì khuôn mặt lại trắng bệch. Một tinh linh đội mũ lên lại, vươn hai tay ra, “Đưa đứa bé cho chúng ta, chúng ta mang nó trở về bên cạnh Tinh Linh Vương.” “Vậy, vậy anh ấy…” Người phụ nữ ôm đứa bé thật chặc. “Nếu như bà đang nói đến chồng của bà, người ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết rồi, Tinh Linh Vương sẽ tìm người nuôi dưỡng con của người ấy và bà.” Tinh linh đó nói, giọng nói thành khẩn lại ưu thương, “Với một bán tinh linh, thế giới của nhân loại không thích hợp với nó.” Người phụ nữ vẫn ôm Phạm Âm, do dự đôi chút nhưng vẫn thật cẩn thận đặt hắn vào trong lòng của tinh linh nọ. Tinh linh cẩn thận ôm Phạm Âm: “Phu nhân, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, xin bà yên tâm.” Người phụ nữ gật đầu, một tinh linh cởi áo choàng màu xám bạc trên người mình xuống, quấn nó lên người đứa bé. Hai tinh linh cùng nói tạm biệt với người phụ nữ, sau đó liền ra ngoài. Phạm Âm nằm sấp trên vai tinh linh nhìn người phụ nữ, không khóc cũng không quậy, người phụ nữ kia cũng vậy, đối với biệt ly, mọi người đã thành thói quen, cho nên hai bên sẽ dùng phương thức chia tay tốt nhất. Cho đến khi nhà gỗ biến thành một điểm đen nho nhỏ, Phạm Âm mệt mỏi nhắm mắt lại. Hai tinh linh bắt đầu nói chuyện. “Tóc và mắt của tên nhóc này sao lại có màu đen? Không phải nhận lầm người đó chứ?” “Đứa bé này là bán tinh linh thật sự. Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ người trong tộc sẽ không thích nó đâu.” “A, tai của nó cũng không nhọn, thật là hỏng bét.” “Không có cách nào, chúng ta cứ đưa đến cho Tinh Linh Vương trước, để Tinh Linh Vương giúp nó tìm cha mẹ nuôi vậy.” “Các tinh linh sẽ không thừa nhận nó là tinh linh, ai sẽ bằng lòng nuôi dưỡng nó chứ.” “…” Một tinh linh khác bắt đầu trầm mặc, sau đó hai người liền yên lặng lên đường. Ô… Ta muốn quay về, ta không muốn làm bán tinh linh bị người xem thường. Cảm thấy đứa bé trên lưng bắt đầu nháo loạn, tinh linh thả chậm tốc độ, khẽ vỗ về đứa bé. Một tiếng khóc vang dội phá vỡ yên tĩnh, hai tinh linh luống cuống tay chân dỗ dành đứa bé, tình hình này kéo dài cho đến nửa đêm, Phạm Âm bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ai bảo hắn ở trong thân thể của một đứa trẻ chứ… Phạm Âm ngủ rất ngon, chẳng gặp chút ác mộng nào, thẳng đến khi bị đánh thức. “Oa… oa oa…” Phát ra âm thanh oán giận, fuck, không nhìn thấy ông đây đang ngủ à! “Nhóc con, tỉnh tỉnh, Vương của ta đang nhìn ngươi đó.” Cái mông bị người vỗ. “Oa… oa oa…” Fuck, coi chừng ông đây lấy AK47 bắn ngươi thành bánh tổ ong! “Nhóc con…” “Oa…” Phạm Âm trừng to mắt nhìn về phía trước. Desert Eagle dưới gối đầu của ta! Ớ… Quên mất mình đã xuyên qua rồi… Phạm Âm ngẩng đầu nhỏ lên hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh. Rất nhiều cột trụ màu trắng chống đỡ ở trung tâm đại sảnh hình cung, xung quanh là tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nhạc ưu mỹ và tiếng nói chuyện trầm thấp. Phạm Âm nhìn về phía trước, một người đàn ông ngồi ở trên bậc tam cấp xây bằng đá cẩm thạch, mái tóc dài màu bạc được đan tết tỉ mỉ, đôi mắt màu mặc lục nhìn hắn, tĩnh mịch khiến người nghi hoặc. “Bế nó tới đây.” Giọng nói dễ nghe của Tinh Linh Vương vang lên trong đại điện. Giọng của y có hơi chút trầm thấp, để lòng người cảm thấy yên bình trước nay chưa từng có. Trong chốc lát Phạm Âm được đưa đến trong tay Tinh Linh Vương, Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương này, có chút xuất thần. Khuôn mặt xinh đẹp không mất khí dương cương, góc cạnh ôn hoà, không giống đế vương có khí tức khiến người sợ hãi, lại có nhân từ của bậc vương giả. Trong đôi mắt màu mặc lục kia như có ngôi sao đang lưu chuyển, mang theo màu sắc khiến người say mê. Phạm Âm thở dài trong lòng, may mắn ta không phải là nữ… Con mắt màu mặc lục sâu hệt như muốn hút người vào trong đó. Thân thể Phạm Âm khẽ run lên, ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương khẽ chọc một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, sau đó nhìn về phía đám người dưới bậc tam cấp hỏi: “Có người nào nguyện ý nuôi dưỡng đứa bé này không?” Bên dưới không có người nào trả lời, Tinh Linh Vương hỏi lại một lần nữa, vẫn không có người trả lời. Vì vậy y quay đầu nói với lão tinh linh có bộ râu trắng dài quá đầu gối bên cạnh: “Vậy thì ta sẽ nhận đứa bé này làm con thừa tự, để nó trở thành con ta.” Mời các bạn đón đọc Tinh Linh Kiểu Bây Giờ của tác giả Nhu の Thiên Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ có thuật của Vợ - Dư San San
Tên eBook: Vợ Có Thuật Của Vợ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Dư San San Thể loại: Hài hước, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông   Công ty phát hành: Văn Việt   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 584   Ngày xuất bản: 10/2014   Giá bìa: 120.000 đ   Chụp pic: Hoàng Khánh Linh   Type: Bell Jingle, Viễn ảnh, Sư Tử, Thuỷ Nguyễn   Beta: Ca tẫn đào hoa   Tạo prc: Annabelle Tran   Nguồn: Hội chăm chỉ làm eBook free   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Vợ có thuật của Vợ Giới thiệu: Vợ có thuật của vợ là cuốn sách mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên có trong tay. Khi biết lãnh thổ bị kẻ địch nhòm ngó đồng thời có ý định xâm phạm, có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh, lại còn nghĩ đến việc thoát thân? Tôi phải gia nhập cuộc chiến, tôi phải làm rõ nội tình, tôi phải tìm ra người phụ nữ đó, bảo vệ lãnh thổ của mình. Lúc đọc tiểu thuyết, tôi cho rằng một cặp yêu nhau chia tay phần lớn là bởi không thể vượt qua được khó khăn, hoặc những thử thách khác như: chủng tộc, kẻ thứ ba, chính trị,… Nhưng trong thực tế, tôi phát hiện ra rằng phải đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống còn đáng sợ hơn.… Làm thế nào để đối phó với kẻ thứ ba? Tôi tin rằng đây là vấn đề chung của tất cả phụ nữ trong xã hội hiện đại, nhưng đáp án chính xác thì không chỉ có một. Mời các bạn đón đọc Vợ có thuật của vợ của tác giả Dư San San.
Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Diệp Lạc Vô Tâm
Tên eBook: Sự Cám Dỗ Cuối Cùng (full prc, pdf, epub) Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại: Hiện đại, Lãng mãn, Ngôn tình, Văn học Phương Đông   Người dịch: Greenrosetq   Đơn vị phát hành: Amun Đinh Tị Books   Nhà xuất bản: NXB Văn học   Kích thước: 14.5 x 20.5cm   Số trang: 624   Ngày xuất bản: 31/03/2015   Giá bìa: 139.000đ   Beta + Tạo prc: Horcrux   Nguồn: EbookFun&Free -  fb.com/groups/eb.fun.free   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Sự Cám Dỗ Cuối Cùng Giới thiệu   Năm 10 tuổi, Giản Nhu lần đầu tiên gặp Trịnh Vĩ, cậu thiếu niên đẹp trai có sức hút kỳ lạ đối với cô. Họ trở thành những người bạn thân thiết và tình cảm đầu đời đã đến rất trong sáng và thuần khiết.   Năm cô 14 tuổi, sự cố xảy ra bất ngờ với gia đình cô, bố cô - một phóng viên - ngã từ tầng cao xuống đất, qua đời, mẹ cô và em gái bị xe đâm, gia đình cô tan nát; vì thế cô đã không thể gặp Trịnh Vĩ ở rạp chiếu phim như đã hẹn và cuộc đời cô bước sang một trang mới… 17 tuổi, để kiếm tiền chu cấp cho mẹ và tiền chưa bệnh cho em gái, Giản Nhu từ bỏ ước mơ múa ba lê mà bước chân vào làng giải trí.    Là một cô gái xinh đẹp và cá tính, có chút bướng bỉnh, cô hiểu những “quy tắc ngầm”, mặt trái phù phiếm của thế giới giải trí bề ngoài hào nhoáng nhưng không bao giờ cho phép mình “sa chân” để nổi tiếng. Phải đóng vai diễn viên quần chúng, diễn viên đóng thế rồi vai phụ, bị nhà quản lý “đóng băng” để gây sức ép buộc cô phải “bán mình” để có cơ hội được đóng vai vai nữ chính, trở thành nữ diễn viên hạng nhất nhưng Giản Nhu trước sau kiên quyết từ chối, dù phải tự làm mình bị thương.   Năm 18 tuổi, Giản Nhu gặp lại Trịnh Vĩ, anh chủ động đến tìm cô trong bộ quân phục. Sau 4 năm xa cách, tình cảm trong sáng đầu đời một lần nữa có cơ hội được nhen lên và nó đã bùng cháy thành tình yêu đầu nồng nàn, tha thiết, tưởng như không thể chia lìa.    Họ sống ở 2 thành phố, anh đang học trường quân đội kỷ luật rất nghiêm ngặt, cô đang là diễn viên công việc rất bận rộn, nhưng họ vẫn dành cho nhau những ngày cuối tuần nồng nàn, những buổi hẹn lãng mạn, tình yêu đẹp như bản tình ca trong bộ phim họ đã hứa xem cùng nhau “Titanic”. Nhưng số phận lại một lần nữa tàn nhẫn với Giản Nhu khi cô phát hiện ra một bí mật động trời về cái chết của bố cô. Bí mật có liên quan đến thân thế của Trịnh Vĩ và cũng vì lý do này, Giản Nhu đã dứt khoát chia tay với Trịnh Vĩ bằng phương thức tổn thương nhất. Khi đó cô mới 19 tuổi.   5 năm sau, trong lúc sự nghiệp đang đà lên phơi phới và tưởng như cô đã dứt bỏ được quá khứ phía sau lưng thì bất ngờ cô gặp lại anh, người mà cô đã cố tình lảng tránh suốt từng ấy năm và lần này, anh không cho phép cô có thể tránh né mình được nữa…   Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm: Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm Nữ tác giả ngôn tình Trung Quốc rất được các độc giả trên các trang mạng văn học yêu thích. Cô được độc giả Việt Nam biết đến qua những truyện ngôn tình nổi tiếng như:   - Ngủ Cùng Sói, tải eBook   - Hôn Sói, tải eBook   - Chân Trời Góc Bể, tải eBook   - Mãi Mãi Là Bao Xa, tải eBook   - Gió Đem Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa, tải eBook ,...    Phong cách viết văn nhẹ nhàng, sâu lắng của cô đã làm say lòng nhiều đọc giả trẻ.   Mời các bạn đón đọc Sự Cám Dỗ Cuối Cùng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. AudioBook Sự Cám Dỗ Cuối Cùng:
Lần nữa làm người - Kim Đại
Tên eBook: Lần Nữa Làm Người (full prc, pdf, epub) Tác giả: Kim Đại Thể loại: Hiện đại, Đam mỹ, Văn học phương Đông   Công ty phát hành: Văn Việt   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 488   Ngày xuất bản: 05/2014   Giá bìa: 97.000 đ   Nguồn sách: pcy1127   Chụp pic: chocomintchip   Type: zoombies, haizz, phoenix, Phương Thảo   Beta: Ca Tẫn Đào Hoa   Tạo prc: Annabelle Tran   Nguồn: Hội chăm chỉ làm eBook fRee   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Lần nữa làm người Giới thiệu: Trong ấn tượng của cậu vệ sĩ Vệ Tiếu, Lưu Kình tuyệt đối là một thiếu gia đốn mạt tận cùng. Những gì cặn bã dơ bẩn, anh ta đều dính, những gì xấu xa tồi tệ, anh ta đều mang... Vệ Tiếu không thể ngờ có ngày vị thiếu gia hư hỏng ấy lại bước vào cuộc sống của mình một cách vi diệu như vậy. Để rồi qua từng tháng ngày gắn bó san sẻ, chiếc giường chia nửa, bát cháo chia phần, cùng nhau vượt bao phong ba bão táp, bao mưu hiểm nguy nan, tình cảm thương tiếc và ỷ lại đều hóa thành nỗi quyến luyến, vậy mà khi ngỡ rằng sắp chạm đến nhau, lại phải đối mặt với ly biệt. Một Lưu Kình lột xác làm lại cuộc đời, một Vệ Tiếu bù đắp tổn thương bằng tất thảy bao dung, ai cần đau đáu xã hội gian khó, ai cần bận tâm nhân sinh thăng trầm... Hai tính cách khác biệt, hai cuộc đời bất đồng, cuối cùng thành bù đắp lẫn nhau, dạy nhau về cách sống, dạy nhau về tình người, bình bình lặng lặng quan tâm chia sẻ. Hạnh phúc nhỏ nhặt cũng chỉ như thế mà thôi. Kim Đại Sinh năm 1982, là một song ngư thích nằm mơ. Văn phong của cô dung dị, thoải mái, tình cảm êm ả, nhân vật sống động chân thật, tựa như câu chuyện diễn ra bên cạnh mình. Năm 2013, Kim Đại đạt giải thưởng "Đề tài đa nguyên" tại Đại hội tác giả Tấn Giang. Mời các bạn đón đọc Lần nữa làm người của tác giả Kim Đại.
Ngọc Tỏa Dao Đài - Quất Hoa Tán Lý
Tên eBook: Ngọc Tỏa Dao Đài (full prc, pdf, epub) Tác giả: Quất Hoa Tán Lý Thể loại: Cổ đại, Huyền ảo, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Dịch giả:  Vivian Nhinhi   Nguồn: bachngocsach.com   ​Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa eBook Ngọc Tỏa Dao Đài Giới thiệu:   Ngày xửa ngày xưa, có một tiên nữ ngốc xuống trần tìm sư phụ, lại thu ba đồ đệ:   Một thông minh lanh lợi. :tungtang:   Một ngây thơ lãng mạn. :buon:   Một thiện lương si tình. :-"   Hai con cừu nhỏ nghe lời :c9:, một con sói già đội lốt dê non. :16:   Đêm khuya, sói xám mò lên giường. :c1:   Ngaooooooooooooooooooo....:ah:   Truyện ngôn tình cổ đại Ngọc Tỏa Dao Đài kể về một tiên nữ ngốc nghếch, nàng là Ngọc Dao tiên tử, luôn canh cánh trong lòng nỗi nhớ sư phụ không yên. Hắn bỏ nàng đi khi cây lê năm trăm năm đậu quả một lần vừa trổ hoa. Không một lời từ biệt, nàng vẫn hoài niệm ngày đêm.   Sư phụ đi rồi, Ngọc Dao đã thành tiên, pháp lực rất lớn, nhưng vẫn chưa có đồ đệ. Nàng xuống dưới trần tìm sư phụ, lại thu ba đồ đệ: một thông minh lanh lợi, một ngây thơ lãng mạn, một thiện lương si tình. Hai con cừu nhỏ nghe lời, một con sói già đội lốt dê non. Đêm khuya, sói xám mò lên giường.    Câu chuyện vô cùng tà ác đã bắt đầu như thế. Diễn tiến tiếp theo của Ngọc Tỏa Dao Đài ra sao ?   Mời các bạn đón đọc Ngọc Tỏa Dao Đài của tác giả Quất Hoa Tán Lý.