Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cố Phán Rực Rỡ

Lời của editor: Nhan đề ban đầu mình thấy rất lạ, sau tìm hiểu thì (hình như) là tác giả chơi chữ. Cố Phán vừa là tên nữ chính, vừa có nghĩa là đôi mắt minh sáng (kiểu hắc bạch phân minh). "Cố phán sinh huy" 《顾盼生辉》 là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Đại từ chỉ người trong truyện sẽ thay đổi tùy cảnh cho phù hợp, tùy theo đó là suy nghĩ của ai thì mình sẽ thay bằng anh/chị/hắn/cô. Giới thiệu Một người câm luôn im lặng trầm mặc, một chàng trai lịch sự tao nhã. Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, hoa tuyết bay đầy trời, rét lạnh thấu xương, anh đã nói, "Em ra dấu, lẽ ra anh nên hiểu được." Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quyết định chính mình sẽ bảo vệ cô đến lúc trưởng thành. *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trương Quế Anh - fb/hoinhieuchu   Đây là câu chuyện về Cố Phán, con gái của Cố Niệm và Tống Hoài Thừa trong truyện “Chấp Niệm”. Khi một người không thể nói chuyện được thì cảm giác sẽ như thế nào? Tự ti, đau buồn, bị vây quanh trong cảm xúc tiêu cực chăng? Nhưng không, Cố Phán trong câu chuyện này là một cô gái dịu dàng, lương thiện và tài hoa. Có lẽ cuộc đời cướp đi của bạn thứ này, sẽ bù đắp lại cho bạn bằng thứ khác. Cố Phán có một gia đình hạnh phúc, sống trong sự yêu thương của cha mẹ và sau này là của Trần Thiệu Thần.   Như bao nam chính ngôn tình khác, Trần Thiệu Thần là một chàng trai giỏi giang, luôn là tiêu điểm chú ý, là nam thần trong mắt các chị em. Anh yêu Cố Phán bằng thứ tình cảm ấm áp như nắng ban mai, êm ả như dòng suối. Họ học cùng trường cấp 3, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Thiệu Thần đã biết “chính là cô ấy”. Việc học tập lớp 12 bận rộn nhưng anh vẫn dành thời gian học thủ ngữ để có thể đến gần cô hơn, hiểu cô nói gì, còn cô thì không ngừng phấn đấu để thi vào ngôi trường đại học có anh ở đó. Việc cô không nói được chưa từng là trở ngại giữa họ. Có những tình yêu lặng lẽ như thế nhưng bền bỉ biết bao.   Trong câu chuyện này, ta bắt gặp những nhân vật rất đời thường mà ắt hẳn trong cuộc sống ta cũng từng gặp phải. Một Diệp Tử Nhuy tuy gặp nhiều khó khăn, bề ngoài yếu đuối nhưng luôn mạnh mẽ, kiên cường. Một Kim Nhiễm với tính xấu ganh tị đã dần đẩy bạn bè rời xa mình. Một Chu Chú yêu Trần Thiệu Thần say đắm nhưng không được anh đáp lại. Một Hàn Diệp Hành khiến cho người ta nuối tiếc về mối tình đơn phương. Các nhân vật phụ huynh cũng rất đáng yêu. Tống Hoài Thừa giữ con gái như bảo vật, luôn lo lắng bị Trần Thiệu Thần “lừa” mất. Mẹ chồng dễ thương Từ Thần Hi không biết nấu ăn, rủ con dâu vào bếp rồi phải lên Baidu tra để biết cách nấu, lại còn dẫn con dâu đi mua nội y,… Đối với mình, đây không phải câu chuyện quá xuất sắc, tình tiết khá thường gặp trong tiểu thuyết, cũng không gay cấn bất ngờ nhưng nó phù hợp với những ai đang cần một câu chuyện ấm áp để giải trí sau những ngày căng thẳng, lời văn nhẹ nhàng, như viên kẹo chậm rãi tan ra, dù không đặc biệt cũng khiến người ta thích thú. [Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, hoa tuyết bay đầy trời, rét lạnh thấu xương, anh nhìn động tác thủ ngữ của cô và bảo: "Anh hiểu em đang nói gì." Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quyết định chính mình sẽ bảo vệ cô đến lúc trưởng thành.] [Trong cuộc sống, bất luận bạn là ai, không cần biết bạn sống cuộc đời ra sao. Thì sâu thẳm trong nội tâm bạn vẫn khát vọng một tình yêu đơn thuần mãi bền lâu. Yêu một ai đó, thì câu nói ‘Em yêu anh’ là cách biểu đạt đơn giản mà phổ biến nhất. Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là một hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể nào đạt được. Hoa Tử cong môi cười, nhìn những bức ảnh vừa chụp trong máy ảnh. Không sao cả, có lẽ chuyện gì cũng cần phải xen lẫn một chút ít tiếc nuối mới là hoàn mĩ nhất.]   Bonus: Tên nữ chính lấy từ câu "Cố phán sinh huy" 顾盼生辉 nghĩa là là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau này con của hai người cũng tên là Tiểu Huy đó! *** Bạn có tin không, trên thế gian này có những người mà chỉ bằng một ánh mắt, họ đã có thể xác định được người mà mình muốn ở bên cạnh trọn đời trọn kiếp. Giống như khi Trần Thiệu Thần nhìn thấy cô gái nhỏ Cố Phán trên sân trường cấp ba năm ấy, anh đã biết rằng cô chính là người con gái mình muốn bảo bọc chăm sóc cả đời. Hay giống như trong đêm gió tuyết đầy trời năm đó, khi anh nói với cô “Động tác thủ ngữ của em, anh có thể hiểu được”, Cố Phán biết rằng chàng trai ấy đã để lại một dấu ấn sâu đậm chẳng thể xoá nhoà trong trái tim cô. Cố Phán là một người con gái mà thoạt nhìn, mọi người đều sẽ cho rằng cô là một cô gái hoàn hảo. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng, lại có tài năng hội hoạ xuất chúng. Nhưng vốn dĩ trên đời này chẳng có ai là hoàn mỹ cả, Cố Phán tưởng chừng như có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khiếm khuyết lớn nhất của cô chính là cô không bao giờ có thể cất tiếng nói lên được. Đúng vậy, Cố Phán là một cô gái câm. Những ánh mắt hiếu kỳ ngạc nhiên, những lời cười cợt xem thường, đó là những thứ mà Cố Phán đã phải đối mặt trong suốt quá trình trưởng thành. Nhưng cô không vì những thứ ấy mà trở nên tự ti bi quan. Cố Phán vẫn ngày ngày cố gắng phấn đấu tiến về phía trước, cô như một ánh mặt trời nhỏ toả sáng rực rỡ. Và rồi sự lạc quan vui vẻ ấy đã khiến cô gặp được Trần Thiệu Thần. “Cuộc sống là một quãng đường có kỳ hạn, trên từng đoạn đường bạn sẽ luôn gặp được rất nhiều người khác nhau. Nhưng không ai biết trước được, trong lúc không ngờ nhất, bạn sẽ gặp được một người nắm tay bạn đi hết quãng đường đó.” Tình yêu giữa Cố Phán và Trần Thiệu Thần không phải là thứ tình cảm mãnh liệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nó như một dòng chảy dịu dàng ấm áp chậm rãi bao quanh trái tim của hai người họ. Có một Trần Thiệu Thần vì muốn đến gần Cố Phán hơn mà cố gắng học thủ ngữ, rồi lại cho cô một cái hẹn gặp lại ở trường đại học. Có một Cố Phán đã cố gắng phấn đấu để có thể gặp lại anh như lời đã hẹn. Bọn họ cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đại học. Vì đã xác định được rõ tình cảm của mình từ lâu nên Trần Thiệu Thần tốc chiến tốc thắng, chẳng bao lâu sau khi vào trường tất cả mọi người đều đã biết học trưởng đẹp trai Trần Thiệu Thần và mỹ nữ khoa mỹ thuật Cố Phán đang hẹn hò. Mức độ cưng chiều vào bảo bọc Trần Thiệu Thần dành cho Cố Phán là tuyệt đối, còn có vài giây phút rất lưu manh khiến Cố Phán đỏ mặt tía tai tim đập rộn ràng như thế này:  “Cố Phán...” “Không nên nhìn anh như vậy.” “Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn... hôn em.” ... Yêu một người quá ưu tú như Trần Thiệu Thần, đôi lúc Cố Phán cũng sẽ cảm thấy mình như một gánh nặng phiền phức của anh, không xứng đáng để đứng cạnh anh. Nhưng may mắn thay, cô đã yêu một người luôn luôn sẵn sàng bao dung chăm sóc cho cô, khiến cho cô tin tưởng và yêu thương bản thân mình hơn, cũng là động lực để có thể mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn của cuộc sống.  Có lẽ đôi khi lãng mạn không phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt hay những lời hứa hẹn lớn lao. Giữa cuộc đời bề bộn này, gặp được một người nguyện ý bao dung cho những khuyết điểm của bạn, nguyện ý chở che cho bạn đến hết quãng đời này, đây chẳng phải đã là chuyện lãng mạn nhất rồi sao? *** Ai đã từng đọc bộ truyện “Chấp Niệm” của tác giả Dạ Mạn chắc hẳn cũng đã biết đến cô con gái Cố Phán của hai nhân vật chính trong truyện. Đối với mình thì “Cố Phán Rực Rỡ” giống như một ngoại truyện dài ngọt ngào mà tác giả dùng để bù đắp cho trái tim bị tổn thương của những bạn độc giả vừa đọc xong “Chấp Niệm”.  Mạch truyện của “Cố Phán Rực Rỡ” có liên quan một chút đến “Chấp Niệm”, nhưng cũng không quá nhiều. Ngoại truyện của “Chấp Niệm” là phần gặp gỡ của Cố Phán và Trần Thiệu Thần nên mình nghĩ các bạn nên đọc phần đó trước khi bắt tay vào đọc “Cố Phán Rực Rỡ” nhé. Truyện có một dàn nhân vật phụ khá là thú vị, từ những người bạn trong trường đại học cho đến gia đình của Cố Phán và Trần Thiệu Thần đều để lại ấn tượng cho mình. Xét về nội dung, cốt truyện của “Cố Phán Rực Rỡ” thật sự không quá mới lạ, cả bộ truyện không có quá nhiều sóng gió và nam nữ chính cũng được xây dựng theo hình tượng nam thanh nữ tú vạn người mê. Nhưng đối với mình thì đây là một bộ truyện đủ ngọt ngào, đủ ấm áp và cũng đủ để khiến mình thoải mái vui vẻ yêu đời hơn sau khi đọc truyện, nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện nhẹ nhàng dễ thương thì đây là một lựa chọn vô cùng thích hợp nhé! ___________________ “ ”: trích dẫn từ truyện Review by #Niệm Dung Hoa - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Cố Phán Rực Rỡ của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) *** “Em không vào địa ngục thì ai vào” của tác giả Tửu Tiểu Thất, là một câu chuyện rất hài hước và đáng yêu về tình yêu nảy nở khi học đại học giữa “Đầu Gỗ” Mộc Nhĩ và Chung Nguyên. Mộc Nhĩ – đúng như biệt danh “Đầu Gỗ” – là một cô gái vô cùng lạc quan, sống đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Với mái đầu gần như trọc lốc của mình và biệt tài chơi bóng rổ, cô đã vô tình thu hút Chung Nguyên, bạn thân của người-mà-Mộc-Nhĩ-ái-mộ. Bắt đầu từ đây, chuỗi ngày gian khổ, vất vả về mặt tinh thần và thể xác của “Đầu Gỗ” bắt đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần Mộc Nhĩ chạm mặt Chung Nguyên là cô lại vướng vào vô số tai ương, và phải tính đủ trăm phương ngàn kế để đối phó với vị Diêm Vương tai quái có đầu óc biến thái này. Sau mỗi tình huống dở khóc dở cười, đôi bạn trẻ chầm chậm lún sâu vào cái hố của tình yêu, nhưng tiếc thay cô nàng “Đầu Gỗ” kia không có khả năng nhận ra tình cảm ngày một sâu nặng của Chung Nguyên Dù tác giả Tửu Tiểu Thất chọn một mô-típ khá cũ để khai thác, “Em không vào địa ngục thì ai vào” vẫn dễ dàng lôi cuốn người đọc và mang lại những tràng cười thả phanh bởi những tình huống rất thú vị giữa cặp đôi oan gia này. Tuyến nhân vật phụ, tam cô nương Nhất, Nhị, Tứ - bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ, ba anh chàng cùng phòng với Chung Nguyên, phụ huynh của hai nhận vật chính góp phần tạo nên không khí sinh động suốt câu chuyện. *** Câu chuyện này kể về thời sinh viên của tôi. Trong khoảng thời gian đó, từ một con bé trong sáng và nông nổi, tôi đã trở thành cô gái trưởng thành và điềm tĩnh. Đến hôm nay, trong cuộc đời mình, tôi đã phạm hai sai lầm không thể sửa chữa. Sai lầm đầu tiên là điền nhầm vào tờ nguyện vọng chọn trường đại học, sai lầm thứ hai là đắc tội với Chung Nguyên. Nếu cần lấy câu thành ngữ để nói về sai lầm thứ nhất của tôi thì đó chính là: “Sống không bằng chết.” Nếu cần lấy một câu thành ngữ để nói về những việc mà Chung Nguyên đã gây ra cho tôi thì đó chính là: “Trúc rừng không ghi hết tội.” Song một người độc ác đến độ khiến người ta phải căm giận như anh lại là kẻ có khả năng dụ dỗ người khác và đưa họ vào tròng. Một hôm, tôi châm chọc Chung Nguyên: “Diêm Vương phái anh lên đây để hại người đúng không?” Chung Nguyên nói, vẻ mặt không hề biến sắc: “Để bớt làm hại vài người, anh sẽ chọn ra một người để hại cả cuộc đời.” Tôi: “Ý gì thế?” Anh cười toe toét, nhìn tôi nói: “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào chứ?” ... Mời các bạn đón đọc Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
Túy lí hồng trần, đạm khán bán sinh cựu ngân. Linh lung giải ngữ, phiên tác nhất từ tân khúc. (Say chốn hồng trần, thờ ơ nửa mắt hoài niệm nửa đời đã qua Lả lướt câu chữ, nhấc bút viết từ đầu tiên cho tân khúc.)      Câu chuyện kể về Ninh Văn Thanh, một thiên kim thời hiện đại trong một ngày thất tình không may xuyên không về vào thân xác một cô gái cổ đại – Phượng Khanh Trần. Tại thời không này, trong lúc mơ màng giữa kiếp trước và kiếp này, bằng trí tuệ của người hiện đại và những ký ức về y thuật cao thâm của Phượng Khanh Trần, nàng dần thích ứng với cuộc sống cổ đại. Ở đây, trong lúc vô ý hữu tình, nàng gặp gỡ và quen biết với các hoàng tử và bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đầy tàn khốc ( Theo đánh giá của ta thì ngang ngửa với trận “Cửu Long đoạt vị” thời Thanh). Tài hoa của nàng nở rộ, cùng thân phận cao quý của nàng thu hút ánh nhìn từ bốn phía.              Nắm tay người mình yêu, từ bỏ con đường trở về nhà, Ninh Văn Thanh giúp chàng điều tra thân thế của mình, cùng chàng chia sẻ những cảm xúc vui buồn, đánh dẹp thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị.   *** Tháng năm năm Đế diệu thứ bảy, Phượng thị mưu nghịch, sự bại. Cầm đầu nghịch đảng Phượng Diễn cùng con trai chém eo thị chúng, cửu tộc chuyển dời ngàn dặm. Đế lấy nhân chính, không xây nhà tù. … Tháng sáu, đế phế chế độ cửu phẩm thừa kế, thiết Lân Đài Tướng Các. Đặc biệt thủ sĩ, đề bạt hàn môn tài tuấn, bố y khanh tướng từ đó mà ra không ít. … Tháng chín, ban chiếu khuyến nông, đo đạc đồng ruộng, khuyên khóa nông tang, khinh dao bạc phú. Binh dịch phục chỉ, không đoạt vụ mùa. … Tháng mười hai, Hồ Châu Quảng An, Quảng Thông cừ thành. Hai sông liền và thông nhau, mương nhánh tung hoành, dùng hết thiên lợi, quán điền vạn mẫu. Bình nguyên Giang Đông không còn tai ương hạn lũ, năm có dư thừa. … Tháng ba Đế Diệu năm thứ tám, đế chiếu sửa [Thiên triều luật]. Bỏ đi phương pháp lãnh khốc Thánh Võ sở dụng, phế mười ba loại khổ hình, giảm tử hình chín mươi sáu điều, giảm tỷ giá tiền chảy vào bảy mươi điều, tước phồn di xuẩn, khoan nhân thận hình. … Mời các bạn đón đọc Túy Linh Lung của tác giả Thập Tứ Dạ.
Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.
Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng
Mạc Yên Nhiên không thể nào ngờ rằng, chỉ nhờ giả vờ giả vịt mà đã chiếm được tấm chân tình của Thẩm Sơ Hàn, lẽ nào nàng xuyên không thật sự chỉ vì yêu đương với Hoàng Đế? Có nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Đế là người thế này: “Khanh Khanh mau tới đây, để lang quân hôn một cái.” Bệ hạ, khí phách cao quý lạnh lùng mười phần đã nói lúc trước đâu rồi? Sau này lại phát hiện Hoàng Hậu nương nương cũng là người thế này: “Di Phi mau tới đây, bản cung muốn nghe ngươi kể mấy câu chuyện cổ tích kia.” Nương nương, đoan trang hiền lành, tươi mát thoát tục đã bàn lúc trước đâu rồi? Đừng để ý đến ta, ta muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi ta “lẳng lặng” là ai. *** Năm đó, khi Phong Giáng Bạch gặp Thẩm Sơ Hàn, tuyết rơi rất lớn. Nàng ra ngoài không ngờ gặp thời tiết thay đổi liền dẫn thị nữ vào ngồi trong đình. Hắn khoác áo choàng đen như mực, bởi đội tuyết đến trước mặt nàng nên đầu vai phủ đầy một lớp tuyết. Dường như không chú ý trong đình có người, khi thấy nàng cũng không nhìn thẳng mà chỉ hơi gật đầu: “Tuyết lớn đột ngột, qua đường làm phiền.” Trái tim nàng đập rất nhanh, nàng cắn môi, một lúc sau mới đáp lại: “Không ngại, công tử ngồi đi.” Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, Phong Giáng Bạch cảm thấy chính mình nhìn thấy mùa xuân giữa trời đông khắc nghiệt. Bề ngoài của nàng không được xinh đẹp lắm, tuy gia cảnh tốt, thuộc nhà giàu Giang Nam, nhưng người hỏi cưới nàng không nhiều. Bình thường mọi người chỉ nói mấy đại nữ nhi nhà họ Phong người người ưu tú, không ai biết đến nàng, tiểu nữ nhi nhà họ Phong này. Nhưng giờ phút này, nàng gặp Thẩm Sơ Hàn, thậm chí nàng còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi hòa tan thành ấm áp và quyến luyến. Nàng vô cùng kinh ngạc. “Tiểu thư là đại tiểu thư hộ nhân gia nào?” Nàng nghe hắn mỉm cười hỏi vậy. “Ta thuộc Phong gia.” “Ngươi có bằng lòng nhập kinh cùng ta không? Bỉ nhân họ Thẩm.” Thẩm, quốc họ. Sau này Phong Giáng Bạch còn nghĩ, dù không biết Thẩm Sơ Hàn họ Thẩm, dù hắn không phải Thẩm Sơ Hàn, nàng có đi cùng hắn không? Đến một giây cuối cùng nàng mới biết đáp án, vẫn sẽ, mặc kệ hắn họ gì, gia thế như thế nào. Khi gương mặt khuynh thành như vẽ kia thản nhiên, ấm áp và quyến luyến nhìn nàng, nàng vẫn sẽ đi. ... Mời các bạn đón đọc Ta Mới Là Sủng Phi của tác giả Cao Thượng.