Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Truyện Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai của tác giả Nhan Ngữ Hâm thuộc thể loại ngôn tình với tình huống cực kỳ bá đạo. Hạ An Nhiên là một cô gái cực kỳ nhân hậu, có tấm lòng thương người nên cô đã đưa đứa bé này đến báo với cảnh sát, nhưng nào ngờ đứa bé dễ thương đó lại nhận cô là mẹ nó. Còn điều bất ngờ hơn là nó biết cả số điện thoại của Tô Mộc Thần – bạn trai của An Nhiên, và nhận hắn làm cha.  Cô quá bất ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc đứa bé bày là ai, nó có mối quan hệ gì với hắn, đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ. Hãy theo dõi truyện để biết được những câu trả lời này. *** Chuẩn bịsang thu, nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất nóng, có thể nghe thấy tiếngphả từng đợt khí lạnh rì rì của điều hòa nhiệt độ, dần dần sẽ có một cảm giác phiền chán.Hạ An Nhiên ngồi một chỗ, thầm nghĩ bật điều hòa hay không cũng chẳng khác là bao.Cảm giác mồ hôi dính nhớp nháp chẳng hề biến mất, nhất là chỗ tiếp xúcvới thân thể, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.Giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái gì gọi là “đứng ngồi không yên”.Nếu mùi vịkhông thoải mái này là “đứng ngồi không yên”, như vậy, ánh mắt của người ngồi đối diện cô kia, thì phải thực sự khiến cô như đứng đống lửa, nhưngồi đống than .Ngồi đối diện Hạ An Nhiên là một người đàn ông.Một người đàn ông trung niên.Bụng biahơi to, thân mặc bộ cảnh phục mùa hè ngắn tay, mỏng màu lam có chút bósát, nhưng trên mặt nở một nụ cười thân thiện thường thấy của các chúcảnh sát.Cho dù làtươi cười, dễ gần nhưng cũng chẳng thể trấn an được tâm trạng buồn bựccủa Hạ An Nhiên lúc này. Chẳng phải người nào cũng có thể lý giải đượctâm tình của cô bây giờ.“Cô gái,thực ra hiện nay việc tảo hôn có con là chuyện bình thường, tuy hơi rắcrối ồn ào, nhưng cũng không thể nhất thời tức giận mà bỏ rơi đứa trẻchứ.”Chú cảnhsát trung niên nói xong cười hà hà, khiến cơ thịt trên mặt dồn vào mộtchỗ, ôm trọn lấy chiếc cằm, như một đóa hoa thược dược nở rộ, bắt đầugiảng giải tâm lý và giáo dục gia đình cho Hạ An Nhiên.“Chú cảnh sát, đứa bé này thực sự không phải con cháu!”Hạ An Nhiên nhíu mày, lặp lại câu nói này lần thứ N.Nghe thấy kháng nghị, khuôn mặt chú cảnh sát nhân dân có chút cứng ngắc, vô cùng bất mãn.“Ha, cô bé, không phải chú nói cháu, nhưng cháu nhìn đứa trẻ này đi, mập mạp trắngtrẻo, lại rất khôi ngô nha. Chưa nói tới chuyện vợ chồng cãi nhau, đểliên lụy đến đứa trẻ là đã không đúng rồi ….”Chú cảnhsát nhân dân rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, giống như lí dothoái thác kéo dài thêm lần nữa của bác gái với ủy ban nhân dân.Hạ An Nhiên cảm thấy đau cả đầu, tuy rằng trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng ánh mắtvẫn nhìn lại lí do thoái thác mà đối phương đưa ra hiện đang ngồi tronglòng mình.Hạ An Nhiên không thể không thừa nhận, đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập, ngũquan xinh đẹp có thể thấy nét tuấn tú sau này. Vốn nó đang ngồi ngayngắn, nhưng vì cô cúi đầu ngắm nghía, nên cả thân thể mềm mại kia lạinhào vào lòng, cánh tay bé nhỏ bụ bẫm choàng qua lưng ôm chặt cô. Nhiệtđộ bàn tay xuyên qua chiếc áo hè mỏng manh truyền đến cơ thể, khiến thân nhiệt cô nóng thêm vài phần.Bé con hơingẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên trong sáng, chu cái môihồng hồng nhỏ xinh, một giọng nói non nớt mềm mại vang lên.“Mẹ, phải về nhà sao?!”Một quả bom nổ “đùng”, xóa tan câu “Giọng nói của bé con thật dễ thương” mà Hạ An Nhiên định thốt lên.Dưới đây là quá trình phát sinh sự việc.Đi trên đường bất chợt gặp một tiểu quỷ ôm đùi bạn gọi “Mẹ”, so với thấy một gã bệnh hoạn thích cởi chuồng còn kinh khủng hơn.Gặp tênbiến thái còn có thể gọi 110 trình báo hắn đang gây ảnh hưởng tới diệnmạo thành phố, còn với tên tiểu quỷ gọi bạn là “Mẹ”, cho dù tới đồn công an cũng không thể nói rõ ràng được.Mà nay Hạ An Nhiên, thật bất hạnh đã gặp phải một tên tiểu quỷ luôn bám chặt gọi cô là “Mẹ” như thế.Hạ An Nhiên ngẩng đầu, cô đã trở thành con gái của chú cảnh sát trung niên đangcười tủm tỉm, ánh mắt thân thiết nhìn đứa bé ngồi trong lòng cô.Đầu óc Hạ An Nhiên như bốc hỏa.“Chú cảnhsát, hãy tin cháu, đứa bé này thực sự không phải con cháu. Năm nay cháuvừa tốt nghiệp Đại học, mới hai mươi mốt tuổi thôi!” Hạ An Nhiên cườngđiệu, “Chú nhìn đứa bé này đi, ít nhất cũng phải hai, ba tuổi rồi!”“Hai mươimốt ư, đã đến tuổi kết hôn!” Chú cảnh sát cầm chiếc cốc sắt của mình,uống một ngụm chè tươi, ra vẻ một vị cao tăng ngồi xuống ghế, từ tốnnói, “Trước ngồi xe, sau mua vé, đây cũng chuyện thường tình.”“Chú cảnh sát, chú có thể nói cháu bắt cóc trẻ con, nhưng tuyệt đối không thể tin đứa trẻ này là của cháu!”Bàn tay Hạ An Nhiên để xuống bàn, nếu không phải bận tâm đến đứa bé ở trong lòng, cô đã bức xúc đứng bật dậy đập bàn ầm ĩ rồi.Có gì chứcó con là điều không thể, cô là người trong sạch, chưa từng yêu ai, cũng không có con trước hôn nhân, đi trước thời đại. Cô luôn luôn tuân thủpháp luật, muốn yêu đương rồi mới đi đến kết hôn và sinh con!Nếu không phải vì thể diện của mình, Hạ An Nhiên đã nói vế sau ra rồi.Bà đây vẫn còn là xử nữ a a a a a…….“Phì ~~ “Một tiếng bật cười khẽ truyền từ cửa đến, Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn.Có haingười đang đứng ở cửa, trong đó một người bị còng ngược hai tay ra phíasau, người kia đang xách bả vai người nọ lôi vào trong.Tuy rằngkhông mặc cảnh phục, nhưng thấy hắn vẫy tay với chú cảnh sát, có lẽ cũng là người trong nghề. Nhưng vì hắn ta đứng ở chỗ khuất, nên trong phútchốc Hạ An Nhiên không nhìn rõ bộ dạng anh chàng cảnh sát mặc thườngphục kia.Tuy nhiên cô dám khẳng định, hắn nhất định vừa cười xong, bởi vì giọng nói và nét mặt hắn đều mang theo ý cười.“Hai ngườitiếp tục đi, cháu đưa tên này đến phòng thẩm vấn.” Giọng nói của hắnthực thuần phác, nhưng vẫn pha nét cười, “Đúng rồi, tiểu thư, bắt cóctrẻ con là tội rất nặng, chuyện này không nên nói lung tung.”Hạ An Nhiên muốn phản bác, nhưng hắn đã lôi tội phạm vào trong.“Cô gái, cô cũng nghe thấy rồi đấy?!”Giọng nói của chú cảnh sát đã kéo cô về thực tại.“Cháu nóiđứa bé này không phải con cháu, vậy tại sao nó lại gọi cháu là mẹ?!” Chú cảnh sát liếc cô một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ ngồitrong lòng cô.“Anh bạn nhỏ, nói cho bác nghe, ai là mẹ cháu?!”Cánh tay đang ôm Hạ An Nhiên lại siết chặt thêm vài phần.“Mẹ, con muốn về nhà.”Một câu, hoàn toàn đẩy Hạ An Nhiên ngồi tù chung thân. Mời các bạn đón đọc Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai của tác giả Nhan Ngữ Hâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mờ Ám - Hốt Nhiên Chi Gian
MỜ ÁM – có phải trong cuộc đời bạn cũng từng có một người nào đó, và một lúc nào đó… rất MỜ ÁM??? Tình yêu vốn rất đơn giản nhưng nếu trái tim hai người không hướng về nhau thì tình yêu chỉ như một trò chơi... Gia đình của hai chị em Vu Lâm và Vu Tiệp cùng gia đình của anh chàng Tấn Tuyên là thâm giao lâu đời. Vu Lâm từ nhỏ đã yêu thích Tấn Tuyên nhưng không có gan theo đuổi anh, chỉ biết đứng ngoài ghen tỵ với các cô gái của Tấn Tuyên, và châm chích, khích bác Vu Tiệp vì Tấn Tuyên tỏ ra rất thích chọc ghẹo cô em mình. Vu Tiệp lại có tính cách lạnh lùng, thờ ơ, luôn căm ghét Tấn Tuyên vì anh chỉ mang lại phiền phức và bày ra trăm phương ngàn kế chọc cô tức điên lên, cộng với những thú vui “quấy rối” rất MỜ ÁM của anh! Vu Tiệp ở trường cũng được một nam sinh tên gọi Trịnh Phong – đẹp trai, hiền lành – yêu thích. Cứ tưởng Vu Tiệp và Tấn Tuyên mãi mãi là “kẻ thù” của nhau, không ngờ những biến cố xảy ra đã đẩy họ lại gần nhau hơn… *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ... Mời các bạn đón đọc Mờ Ám của tác giả Hốt Nhiên Chi Gian.
Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu - Cố Tây Tước
Về tựa truyện "Mây che mù mịt biết là đi đâu": Đây là một câu trong bài thơ "Tầm ẩn giả bất ngộ" (Tìm ẩn sĩ không gặp) của nhà thơ Giả Đảo thời Trung Đường, phiên âm Hán Việt là "Vân thâm bất tri xứ". Tựa đề bản edit được tham khảo từ bản dịch thơ của Tản Đà. Mặt khác, "Vân Thâm"cũng là tên nam chính trong tác phẩm, nên nhan đề trên cũng có thể hiểu là "Vân Thâm không biết đi đâu". Nói cách khác, đây có thể coi như lối chơi chữ của tác giả, nên chúng ta có hai cách hiểu. *** Năm 1967, Đoan Ngọ. Đứa con đầu tiên của Đường Tranh và Đàm Vân được sinh ra. Là con trai, bọn họ đặt tên cho cậu bé là Mục Lãng. Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt cùng đi chúc mừng, nói ra cũng thật kỳ lạ, đứa nhỏ này vừa nhìn thấy Trương Khởi Nguyệt vậy mà lập tức cười khanh khách. Đàm Vân nói nhất định là cậu bé vô cùng thích Khởi Nguyệt. Nhưng vui mừng không được bao lâu, tai họa lại giáng xuống một lần nữa. Lần này, Đường Tranh là đối tượng chính. Mỗi lần khi xét xử Đường Tranh, Đường Vân Thâm và một thầy giáo khác họ Trương cũng sẽ bị kéo theo cùng. Trước ngực mỗi người bọn họ đều bị treo lên một tấm thẻ khác nhau, rồi sau đó ngồi "Hình thức bắn khí"(*) diễu phố thị chúng. (*) Raw là "喷气式", các bạn search google hình ảnh sẽ thấy được cái hình phạt này, nói trước là mấy cái hình phạt dính đến chính trị tra tấn tinh thần và thể xác kinh khủng, các bạn cân nhắc rồi hãy xem nhe. Tính tình Đường Tranh mạnh mẽ can trường, lần nào cũng bị thương thảm nhất. Đường Vân Thâm đã trải qua một lần trước nên cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Mỗi lần xét xử xong đều tự mình về nhà, tấm thẻ trước ngực "Ngưu Quỷ Xà Thần" (*) không được tháo xuống. Dọc đường đi, còn có người đi theo phía sau giễu cợt, hô lớn "Đả đảo người có địa vị học theo phản động". Anh chỉ có thể cố gắng dùng sức nắm lấy Đường Tranh, cố gắng hết sức khuyên nhủ anh ấy một chút. (*)Ngưu Quỷ Xà Thần: yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa. Mời các bạn đón đọc Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu của tác giả Cố Tây Tước.
Lần Đầu Biết Yêu - Ni Xảo Nhi
Hướng Vũ Phạm là chàng công tử đẹp trai, giàu có nhưng lạnh lùng, thành tích học tập luôn đứng thứ nhất từ dưới lên. Để cải thiện thành tích học tập, mẹ cậu đã nhất quyết mời gia sư cho cậu – Lạc Phán Phán, nhan sắc không có gì nổi bật, gia cảnh bậc trung, ăn mặc dân dã đã trở thành vị gia sư đáng kính của Hướng thiếu gia. Người khác cũng đi làm gia sư có học sinh ngoan ngoãn, vừa hiểu chuyện, học sinh của Phán Phán vừa cứng đầu vừa kiêu ngạo, coi gia sư như kẻ hầu, không vui thì nhốt cô vào nhà vệ sinh, còn chẳng thèm coi cô là con gái… Không bằng lòng chuyện gì là bỏ nhà đi, tìm niềm vui ở những người con gái khác. Những chuyện dở khóc dở cười khiến Phán Phán không biết phải làm thế nào, nhưng không hiểu sao dần dần cô phát hiện ra mình đã thích Hướng thiếu gia, nhưng hắn lại không những chẳng chấp nhận tình cảm của cô mà còn bỏ đi mất tăm tích. Khi cô rơi vào tuyệt vọng, không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi, cô quyết định rời bỏ thế giới của hắn, chấp nhận tình cảm của người con trai khác thì bỗng nhiên từ đâu hắn lại xuất hiện cùng cô bạn gái khác, hết lần này đến lần khác phá những buổi hẹn hò của cô… *** Bầu trời trong xanh, mây trắng bay nhẹ nhàng, ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu. Thời tiết đẹp thế này thích hợp để làm việc gì? Đương nhiên là tụ tập nấu ăn rồi! Hôm nay, ở biệt thự của nhà họ Hàn đông vui tấp nập. Lạc Phán Phán, Hướng VũPhàm, Đoàn Khanh Nhi, Diêu Nguyệt Thi, Hàn Thần Dật năm người tập trung lại nướng đồ ở vườn phía sau. Mùi thức ăn thơm nức bay trong không khí kích thíchkhứu giác của mọi người, ở cách xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Sau khi ăn uống vui chơi, Hướng Vũ Phàm kéo tay Lạc Phán Phán ra vườn hoa nhà họ Hàn. Trong vườn hoa có một con đường rải sỏi nhỏ, hai người chầm chậm bướctrên những viên sỏi tròn đáng yêu. Đi hết con đường này là đến bể bơi của nhà họ Hàn rồi. Lạc Phán Phán nhớ lần đầu tiên cô nhận ra mình có tình cảm với Hướng Vũ Phàm làở đó. Hướng Vũ Phàm rõ ràng cũng đang nhớ tới kỷ niệm vui vẻ đó, nở một nụ cười ấm áp. "Mình vẫn còn nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của cậu khi bị ngã ở bể bơi." "Sao cậu toàn nhớ những chuyện không hay của người ta vậy?" Lạc Phán Phán lườm cậu. Hướng Vũ Phàm vuốt tóc cô, cười vui vẻ nói: "Không còn cách nào, ở phương diện đó mà nói, rõ ràng là cậu ngốc hơn mình nhiều". "Vậy sao?" Lạc Phán Phán liếc nhìn cậu, véo má cậu để trả thù. "Ngoài bơi giỏi hơn mình ra, cậu còn có gì giỏi hơn mình?" "Cậu nhầm rồi, có rất nhiều việc mình có thể làm mà cậu không làm được!" Hướng Vũ Phàm nháy mắt với cô, cúi đầu xuống gần cô. "Ví dụ điều này..." Lạc Phán Phán lùi lại phía sau, lấy tay đẩy ngực cậu, lắp bắp hỏi: "Hướng Vũ Phàm,cậu... cậu... cậu muốn làm gì?". "Bây giờ chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, cậu nghĩ là mình muốn làm gì?" Nói rồi, cậu cười, tiến sát lại phía cô. Mặt Lạc Phán Phán đỏ bừng lên, cô nhắm mắt lại. Khi mũi hai người sắp chạm nhau, bỗng nhiên cậu dừng lại. "Sao thế?" Cô mở mắt ngạc nhiên nhìn cậu, gò má vẫn đỏ bừng. "Hình như mình ngửi thấy có mùi gì đó là lạ?" Hướng Vũ Phàm chau mày, giả bộ như ngửi ngửi trên mặt Lạc Phán Phán. "Có mùi gì sao?" Lạc Phán Phán chau mày. Mời các bạn đón đọc Lần Đầu Biết Yêu của tác giả Ni Xảo Nhi.
Chúng Ta - Tân Di Ổ
Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm – là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm – là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm – là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ,  họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời!  *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! *** Review bởi: Tạ Thu Ngân - fb/hoinhieuchu   “Thứ em có thể cho anh là những hồi ức đã bỏ lỡ suốt 28 năm bên nhau của chúng ta.”  Yêu một người có thể yêu đến bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm là quá dài, mười năm thành cổ tích. Hai mươi tám năm thì tình yêu có lẽ đã tan thành một phần máu thịt. Hai mươi tám năm đi qua, Kỳ Thiện đã từng sợ hãi, từng từ bỏ, từng gắng để thời gian mài mòn những rung động kéo dài suốt từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn, thế nhưng năm tháng vẫn thương tình, nên đã cẩn thận gói ghém những niềm yêu và giúp cô gìn giữ thật kĩ nơi đáy tim mình.  Hầu hết những chuyện tình thời niên thiếu đều trải qua những bước thăng trầm hệt như câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện: Cảm giác rung rinh đầu tiên ngỡ như cơn say nắng vào buổi còn hồn nhiên; Nỗi băn khoăn âu lo khi thời gian đi qua và dần phát hiện mình đã đem lòng yêu ai đó; Những hồi hộp, trăn trở, phân vân giữa có hay không thổ lộ, được chấp nhận hay bị chối từ; Những hờn ghen, giận dỗi trẻ con; Và nếu không may mắn thì sẽ còn là cả niềm tiếc nuối vì không có được hoặc đã để mất đi người ta rất yêu vào giữa độ thanh xuân đang đẹp nhất. Đây là cuốn tiểu thuyết Tân Di Ổ dùng để đánh dấu sự kết thúc dòng tiểu thuyết thanh xuân của chị, bởi vậy, chị vun vén cho câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện đầy đủ những cảm xúc của tình yêu tuổi trẻ. Và như thế, “Chúng ta” trở thành bài ca rất đẹp cho những người muốn tìm lại một quãng thanh xuân.  Chu Toản và Kỳ Thiện sinh cách nhau một ngày, lớn lên bên nhau từ độ còn nằm nôi. Những tháng năm đẹp nhất là những tháng năm hai đứa trẻ ngồi chơi nơi hiên cửa, là những ngày Chu Toản đứng dưới khoảng sân nhỏ ngóng lên ban công phòng Kỳ Thiện, những tối cậu trèo cửa sổ mang một món quà vào phòng cô và đùa vui bằng câu chuyện Công Chúa Tóc Dài. Suốt bao nhiêu năm, Chu Toản đi đến nơi nào cũng nhớ mang về cho Kỳ Thiện một món đồ nho nhỏ xinh xinh, để cô nâng niu cất vào chiếc rương báu vật giấu ở trong phòng. Trong tim Kỳ Thiện, những ngày ấy từng là những ngày đẹp tới độ gió dường như êm hơn và đến màu nắng gắt cũng hóa thành sắc màu lung linh nhất. Nhưng cùng với đó, họ lớn lên, những biến đổi của cuộc sống, những nghĩ suy phức tạp của tuổi trưởng thành, và cả những lần vô tình làm tổn thương nhau dần khiến cô sợ hãi. Tuổi thơ bỗng chốc hóa thành con sông lớn, mặt nước đẹp đấy nhưng bởi không thể bơi nên chẳng dám đến gần.  Chu Toản không phải là chàng trai hoàn hảo. Cậu có cả một loạt những tính xấu của một chàng trai mới lớn: ác miệng, mập mờ, lúc nắng lúc mưa, đôi khi ương bướng và cực đoan đến khó hiểu. Cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, sự tan vỡ từ sớm của gia đình khiến cậu mất lòng tin. Ngược lại, Kỳ Thiện có trọn vẹn những gì cậu khao khát: Một ông bố hết mực yêu thương vợ con, một bà mẹ biết cảm thông và thấu hiểu. Kỳ Thiện lớn lên trong sự bảo bọc, cô là viên ngọc quý, là tấm gương soi thấu những cảm xúc thật nhất nơi Chu Toản. Những ngày bên Kỳ Thiện, yêu ghét khóc cười đều xuất phát từ trái tim. Chính điều ấy khiến cậu đâm sợ hãi Kỳ Thiện. "Cậu nói xem, sau này tớ sẽ ra sao? Chúng ta rồi sẽ thế nào?" Đó là câu nói Chu Toản thủ thỉ bên cạnh Kỳ Thiện vào buổi tối trước ngày cậu băng đại dương để xa cô cả nửa địa cầu. Mười tám tuổi, cả hai còn quá trẻ để định hình rõ tình cảm của mình, nên cứ ngây ngô vô tình đẩy đối phương ra xa. Và rồi cái "sau này" trong lời Chu Toản gom góp sự đổi thay của cả hai người. Sau này, Chu Toản trưởng thành, những phân vân thuở thiếu thời bay biến hết, cậu biết rõ Kỳ Thiện là người cậu cần, nên tính toán chi li, nối từng đoạn dây, giăng từng bẫy nhỏ kéo cô trở về. Sau này, Kỳ Thiện trưởng thành, nỗi buồn đau và thất vọng trước sự mập mờ của Chu Toản còn đó, cô tự nhủ Chu Toản không phải người mình cần, một người phụ nữ trưởng thành mong cầu nhất là bình an, cô sợ những gió bão không để trái tim yên lành khi ở bên Chu Toản. Thế là cuộc rượt đuổi lại bắt đầu, nhưng lần này, hai người đổi vai. Quá trình biến đổi tâm lý của cả hai được miêu tả vô cùng thản nhiên, trong nét thản nhiên có sự cuốn hút ngầm mang cái chất rất riêng của Tân Di Ổ.  Cũng giống như những tiểu thuyết khác của Tân Di Ổ, bên cạnh cặp nhân vật chính, hệ thống nhân vật phụ cũng được xây dựng tỉ mỉ, chăm chút kĩ càng. Chúng ta sẽ cảm thấy bức bối đến ngạt thở trong tình yêu mãnh liệt nhưng cũng cực kì dày vò của Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam. Chúng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều cho dòng kỉ niệm thuở rong chơi vô tư nơi núi rừng bao la của Thanh Khê và Chu Tử Khiểm. Chúng ta sẽ hơi cáu gắt nhưng rồi vẫn lắc đầu và mỉm cười cảm thông trước cách yêu trẻ con, bướng bỉnh nhưng bền bỉ và khăng khăng chấp nhất của Tần Lung. Ta cũng sẽ chìm trong quãng thời gian tuổi trẻ của Chu Yến Đình, và biết đâu trong một thoáng vẩn vơ cũng mong thanh xuân của mình từng có một thời như thế - một thời xinh đẹp, nồng nhiệt, nổi loạn và rực sáng. Kèm theo đó, vì là cuốn tiểu thuyết chia tay dòng văn học tuổi trẻ của Tân Di Ổ, nên chị đã để người đọc gặp lại Trịnh Vi, nghe về Lâm Tĩnh, nhắc tới Hàn Thuật, và thoáng chút tin vui của ai đó có lẽ là Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Người đọc sẽ yên lòng khi nhận ra cuộc sống của tất cả những nhân vật mà họ yêu quý đều ấm êm, và hẳn là Chu Toản cùng Kỳ Thiện cũng sẽ được bình an như thế.  Tựu chung lại, “Chúng ta” có đủ những gì người đọc cần tìm trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân. Có sách vở, trường lớp, bạn bè. Có những ngập ngừng, lo âu của một cô học trò khi “say nắng”. Có mối tình đầu trong trẻo, đơn sơ. Có những ngày rủ nhau rong chơi, có lần đầu hai người nhấp thử một ngụm rượu cay, một tối chàng trai dạy cô gái tập tành hút thuốc. Có những báu vật được anh gom lại gửi về cho cô từ khắp những phương trời từng đặt chân đến. Có cái hôn đầu tiên rất nhẹ. Đêm đầu tiên thoáng qua. Có lời tỏ tình dõng dạc giữa chốn đông người, lời cầu hôn ngập ngừng nhưng cũng hồn nhiên như trẻ thơ sau khi đã trải qua nửa đời dâu bể. Có lạc mất, tìm thấy, ra đi rồi trở về. Và cả một hành trình tình yêu đơm mầm, kết hoa, héo úa rồi lại được vun xới tưới tắm để bung nở lại. Không có sóng to bão lớn, chẳng cần hận thù dằn vặt, chỉ là câu chuyện kể lại quá trình hai con người làm thế nào để nhận ra tình cảm nồng nhiệt giữa biển lặng gió êm, rồi từ từ dựng xây, vun xới. Năm tháng ưu ái thanh xuân của Chu Toản và Kỳ Thiện, nên gói bọc lại những gì đẹp nhất trong một chiếc hộp hình cuốn sách, tặng cho những người muốn xem. Và như thế, “Chúng ta” trở thành món quà gửi về tuổi trẻ.  “Điều đẹp nhất trong tình yêu, là ‘anh’ và ‘em’ cuối cùng có thể trở thành ‘chúng ta’.” Với gia tài sáng tác đồ sộ của Tân Di Ổ, “Chúng ta” không hẳn là câu chuyện thu hút nhất. Nhưng nếu người đọc đang muốn tìm một tiểu thuyết thanh xuân khá trọn vẹn với văn phong đẹp, chắc chắn đây vẫn là một sự lựa chọn xứng đáng.   Mời các bạn đón đọc Chúng Ta của tác giả Tân Di Ổ.