Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lôi Phong Hệ Thống

Editor: Ginny Tác giả xây dựng nhân vật nam chính là một con người chỉ biết có mình sống hơi ích kỷ một chút,nhưng dưới sự dạy dỗ của hệ thống thì đã trở thành một Lôi Phong thế kỹ mới. Truyện này còn có tên là: # Người người đều yêu Hàn Trác Vũ # Thời đại của Thánh phụ # Chân kinh dạy trẻ # Nuôi dưỡng nhân thê thụ # Học Lôi Phong là một nghệ thuật Keyword: 1.  Truyện có bánh bao nhỏ, nhưng không có tình tiết sinh tử. 2.  Chậm nhiệt, 1vs1, HE. 3.  Chủ thụ, ngay thẳng mạnh mẽ công, đại thúc công 4.  Ngọt sủng văn. 5.  Ngụy thúc chất, học Lôi Phong 6.  Nhân vật chính: Hàn Trác Vũ 7.  Nhân vật phụ: Lôi Đình, Lôi Sâm, Thạch Lỗi, An Quốc Nhân, Lôi Lệ Trân, An Minh Hoài Biên tập đánh giá: Một thiếu niên chỉ biết đến mình bỗng nhiên bị một thứ gọi là Lôi Phong hệ thống liên tục ép cậu phải giúp đỡ mọi người, hăng hái vươn lên. Từ đó, Hàn Trác Vũ vốn rất ghét tiếp xúc với mọi người vì mắc bệnh tự kỉ bắt đầu không ngừng giúp đỡ người khác, hoàn thiện cuộc sống của mình, nhờ đó mà khiến mọi người có cái nhìn mới về cậu, thiếu niên tự kỉ bắt đầu bước vào con đường hạnh phúc của riêng mình... Tác phẩm có những vấn đề tồn tại trong xã hội nhưng cũng có ấm áp, có cảm động. Tác giả dùng giọng văn nhẹ nhàng hài hước, góc nhìn đặc biệt, ngôn từ đơn giản để khắc họa đất nước lý tưởng trong lòng mình. Sau khi đã đọc được biết bao tin tức về vấn nạn xã hội, nhân vật chính lương thiện, trong sáng mang đến bao năng lượng tốt đẹp cho lòng người. Hơn nữa, sự xuất hiện của bánh bao nhỏ đáng yêu càng khiến câu chuyện ấm áp hơn. *** Tên: Lôi phong hệ thống Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: hiện đại, hệ thống, HE, chủ thụ Nhân vật chính: Lôi Nghị x Hàn Trác Vũ Link: Edit hoàn   *Nội dung bên dưới có spoil*   Truyện kể về một hệ thống tên 9957 – là một hệ thống thúc đẩy ký chủ làm việc tốt để thu thập năng lượng từ những lời cảm ơn, cảm xúc biết ơn để thăng cấp. Nó là một hệ thống được tạo ra từ nền văn minh cao cấp được tiến sĩ Erik tạo ra nhằm muốn con người noi theo gương người có tên Lôi Phong chuyên làm các việc tốt. Xui xẻo cái là nó thử qua không biết bao nhiêu người nhưng chỉ có một người phù hợp. Người phù hợp này là cậu bé Hàn Trác Vũ bị tự kỷ nhẹ: sợ đám đông, không giao lưu với mọi người. Hàn Trác Vũ bị gắn liền với hệ thống nên bị hệ thống thúc đẩy làm các việc tốt, giúp đỡ mọi người. Nếu không làm sẽ bị hệ thống cho giật điện rất đau. Lúc đầu chỉ là những việc đơn giản như nhặt đồ cho cụ già, xách đồ cho người già, giúp em nhỏ sửa xe, trả lời cô giáo… nhưng với một người bị tự kỉ như Hàn Trác Vũ vẫn là rất gian nan. Hàn Trác Vũ là con thị trưởng thành phố nhưng mẹ ruột đã chết, cha không thương mẹ kế căm ghét. Bản thân còn bị tự kỉ nên cuộc sống của cậu rất nhạt nhẽo. Hệ thống xuất hiện bắt ép cậu làm việc tốt, bắt ép cậu trở thành học sinh giỏi, bắt ép cậu giúp đỡ mọi người. Thế rồi dần dần việc giúp đỡ đã trở thành hành động bản năng, cậu cũng tìm được hứng thú trong việc học hành. Có thể nói 9957 đã thành thứ cứu giúp cậu khỏi căn bệnh, kéo cậu bước ra ngoài thế giới để thấy rằng thế giới còn rất nhiều người tốt. Hàn Trác Vũ từ ngày có hệ thống thì luôn giúp đỡ mọi người. Sau đó vì một lần cứu được bé bánh bao A Sâm cũng bị tự kỷ như cậu thì dần dà cậu học được cách giao lưu nhiều hơn, có một câu đại thụ – cha bánh bao – anh công của chúng ta giúp cậu trong những việc cậu muốn giúp. Vì dần bước ra ngoài thế giới nên giúp đỡ của Hàn Trạch Vũ cũng từ các việc nhỏ dần dà biến thành quyên tiền, quyên đồ, xây trươngf học vùng núi, lập quỹ khuyến học… (em nó khá có tiền) cho đến sau này thì là nghiên cứu khoa học ra rất nhiều kỹ thuật đột phá trong y học để giúp hàng ngàn người. Công là trung tương có đứa con bốn tuổi bị tự kỷ. Anh và vợ kết hôn không vì yêu, có con xong cũng để con cho vợ chăm vì quá bận nhiệm vụ. Ai ngờ cô vợ chỉ mải mê thời trang làm đẹp nên vứt con cho bảo mẫu để đến nỗi đứa trẻ bị tự ký. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của thụ nên bé con dần khỏi bệnh, trở nên giống đứa trẻ bình thường. Anh cũng đổ em và yêu em luôn. Bàn tay vàng cuả thụ quá khủng nhưng truyện chỉ như một bản nhạc nhẹ nhàng xoay quanh việc giúp đỡ mọi người nên đọc không thấy phản cảm. Tác giả cũng đề cập đến rất nhiều tệ nạn hiện nay trong xã hội như việc dư luận internet không phân biệt đúng sai đã mắng chửi người, việc làm việc tốt bị ng ta vu oan bắt đền, việc quan lại ở vùng quê tham ô dân chúng rất khổ, rồi việc có người gặp nạn nhưng mọi người chỉ đứng xem và lấy điện thoại ra quay. Mình đọc thấy truyện rất ổn. Vấn đề trẻ tự kỷ tuy không nhắc đến nhiều nhưng một phần ba đầu truyện thông qua biểu hiện của thụ và bé bánh bao thì thấy rất thương, rồi các phụ huynh có con bị tự kỷ nữa. Đọc mà mình nhớ tới cuốn “Ba ơi mình đi đâu thế” kể về một người cha có hai đứa con bị tật nguyền. Lúc mình đọc truyện người ngồi canh còn hỏi làm gì mà cứ cười tủm tỉm thế. Mình bảo đọc truyện thôi. Quả thật truyện có nhiều đoạn vui vẻ cũng có nhiều đoạn cảm động, đọc rồi mình thấy vui vì trong truyện thế giới còn rất nhiều người tốt. Làm mình không nhịn được nghĩ nếu 9957 có thật ngoài đời thì tốt rồi, sẽ có rất nhiều trẻ con được cứu giúp, rất nhiều đứa trẻ tự kỷ được chữa khỏi…   Đánh giá: 4.5/5 *** Review (by Huyết Sắc) Truyên này hay dã man, quả nhiên tác phẩm nào của Phong Lưu Thư Ngốc cũng làm mình phê (◡‿◡✿) Truyện này mang tính nhân văn cao, có nhiều đoạn làm mình cảm động rớt nước mắt, sảng văn của Phong Lưu Thư Ngốc đọc rất thích, rất ấm áp, quả nhiên ko cô phụ số tích phân cao ngất ngưỡng kia, đọc mà thấy trước mắt sáng ngời. Nếu nói trong tác phảm Hồng Lâu Chi Hoàn Tam Gia có em thụ rất là S, tra thụ, độc thụ, thì bạn thụ trong này lại trái ngước hoàn toàn, lạnh lùng mà cũng rất thánh mẫu (ko phải loại thánh mẫu thiếu não). Tóm lại là 2 tay 2 chân đề cử truyện này, còn bạn nào thích truyện này thì đề nghị đọc các truyện khác của Phong Lưu Thư Ngốc, siu hay ---------------------------- Spoil (by Hachibi) Đề cử nhiệt liệt. Truyện đọc hay, khá cảm động, nhưng anyway, bàn tay vàng hơi bị to. Nếu bạn chấp nhận được điểm này thì bạn sẽ không phải thất vọng đâu. Bạn thụ Hàn Trác Vũ là một đứa trẻ bị tự bế chứng (aka bệnh tự kỷ), suốt ngày rút vào trong thế giới của mình. Cậu sống với cha và mẹ kế nhưng cha không quan tâm, mẹ kế thì cố tình chèn ép. Tình cờ, cậu được một hệ thống đến từ tương lai lựa chọn, bắt cậu từ một đứa trẻ tự bế hướng đến con đường “bị ép” giúp đỡ người khác giống như Lôi Phong (bạn nào tò mò hơn thì tự tra anh Google về nv này nhé). Sau khi cứu một đứa bé bị bắt cóc là Lôi Sâm, cậu gặp cha bé - Lôi Đình. Lôi Sâm cũng là một đứa trẻ tự bế yêu cầu được giúp đỡ, do đó Trác Vũ nhận được rất nhiều hảo cảm từ Lôi Đình. Anh đưa cậu thoát khỏi gia đình lạnh nhạt, cho cậu một gia đình mới, bảo bọc cậu hết lòng. Trong khi sống cùng nhau, Lôi Đình nhận ra mình đã dần yêu cậu bé (ack, thật, lúc này ẻm chưa đủ 18 tuổi). Với sự giúp đỡ của Lôi Đình, Trác Vũ cũng dần thoát ra khỏi căn bệnh tự bế, đồng thời mang những gì mình có để giúp đỡ những người cần giúp. Mình thích nhất là những đoạn viết về nội tâm của bạn Vũ, những trao đổi với hệ thống của bạn ấy rất dễ thương. Bé Lôi Sâm cũng dễ thương không kém. ---------------------- Spoil (by SilverNight96) Mặc dù công mờ nhạt một chút như đâu có tra mà sao mấy bạn chửi công dữ thế, còn gia đình công tuy mình coi cũng không thích lắm nhưng cũng không thể trách được, có cha mẹ ông bà nào hy vọng con trai mình thích một đứa con trai khác đâu, ngăn cản là đương nhiên mà họ cũng không hề dùng bạo lực hay mắng chửi gì thụ chỉ là cố gắng muốn chia rẽ mà thôi, thử nghĩ nếu bởi vì thụ tài giỏi hay muốn dựa vào thụ để đạt lợi ích mà đồng ý chuyện của hai người thì gia đình như vậy mới thật sự là tra bởi vì họ không yêu thương con trai/cháu trai mình mới có thể dùng con trai/cháu trai để đổi lợi ích cao hơn. Nhiều người thụ khống quá nên thấy thụ bị chèn ép một tí đã nhảy dựng lên kêu gào công tra gia đình công tra tùm lum. Còn nói vì thụ tệ bế ngây thơ nên bị công lừa thì cũng có sao? Chỉ cần cuối cùng hai người đều hạnh phúc, công không làm gì có lỗi với thụ thì ngay từ đầu công dùng thủ đoạn để đạt được tình yêu có gì đáng trách đâu, ai không ích kỷ, không vì tình yêu của mình mà đấu tranh. Mà nếu thụ không có cảm tình với công thì dù công muốn lừa cũng không lừa được. ╮(╯_╰)╭ Nói chung thì ai chưa coi nên down truyện về coi chứ đừng vì đọc comment mà sợ không dám coi, truyện HE, không ngược, ấm áp ngọt ngào sủng, đọc xong comment không muốn coi về gia đình công thì lướt qua cũng không ảnh hưởng gì ~(‾▿‾~) *** #Review LÔI PHONG HỆ THỐNG Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, hệ thống, ngọt sủng, ấm áp, sảng văn, chậm nhiệt, đại thúc công x thiếu niên tự bế thụ, HE. Độ dài: 128 chương + 6PN Tình trạng: Hoàn edit _______ Hàn Trác Vũ là một người bị bệnh tự kỷ, cậu không thích giao lưu với mọi người, chán ghét trò chuyện tiếp xúc với người khác, cậu thích thu mình trong thế giới nhỏ của cậu, lâu lâu lẩm bẩm một mình, lâu lâu lại suy nghĩ vẩn vơ. Hàn Trác Vũ có một người ba thị trưởng nhưng ông cũng chẳng yêu thích gì đứa con tự kỷ này. Cậu có một người mẹ kế cùng một đứa em cũng cha khác mẹ chỉ nhỏ hơn mình có ba tháng tuổi. Trong nhà không ai quan tâm đến cậu, cậu cũng không để ý đến người khác, người duy nhất mà Hàn Trác Vũ bận tâm chỉ có người mẹ quá cố của mình. Cuộc sống hằng ngày của cậu không phải từ nhà đến trường thì là từ trường về nhà, rồi lại tự thu mình vào vỏ ốc của bản thân, một cuộc sống nhàm chán, vô vị, tẻ nhạt... Cho đến khi Lôi Phong hệ thống xuất hiện... Lôi Phong hệ thống đến từ hành tinh C14 năm 4075 của kỷ niên ngân hà, trong lúc vô tình đã đến Trái đất qua vết nứt không gian, nó được phát minh bởi tiến sĩ Eric, một nhà khoa học thiên tài của Liên Bang. Trong thế giới của ông, con người càng ngày càng trở nên vô cảm, họ làm ngơ khi thấy những điều xấu xa, thờ ơ trước những nỗi bất hạnh, lạnh lùng trước khó khăn của người khác. Con người chỉ biết chiến tranh, dành lấy lợi ích mà tàn sát đồng bào mình. Ông muốn thay đổi mọi thứ, tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn, một thế giới hòa bình, xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc cùng bạo lực, chỉ còn lại yêu thương và tình người... Cuối cùng, Lôi Phong hệ thống ra đời - Một hệ thống lấy giúp đỡ mọi người làm trách nhiệm, lấy giá trị cảm ơn làm năng lượng, một lòng phục vụ vì nhân dân. Và người được lựa chọn là Hàn Trác Vũ. Kể từ khi trở thành ký chủ của hệ thống, cuộc sống yên bình của Hàn Trác Vũ liền bị đảo lộn. Cậu không thích dậy sớm, hệ thống liền giật điện cho cậu tỉnh dậy bắt chạy bộ buổi sáng, cậu sẽ không làm bài tập, hệ thống liền trở thành gia sư, tri kỷ bổ túc việc học, cậu không thích xen vào việc của người khác, hệ thống lại muốn cậu cho đám mèo lưu lạc ăn, giúp đỡ bạn học, dắt cụ bà qua đường và làm đủ thứ chuyện lớn nhỏ khác. Nhưng cũng từ dạo ấy, thế giới nhỏ bé của Hàn Trác Vũ không còn sự tĩnh lặng đến hư vô nữa mà trở nên ồn ào, náo nhiệt, bận rộn. Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy nụ cười cảm ơn đầy chân thành của bạn học, lần đầu tiên, cậu nhận được những ánh mắt yêu thương từ ái, những cái vỗ vai đầy thiện ý và rồi lần đầu tiên cậu muốn giúp đỡ mọi người mà không cần hệ thống nhắc nhở, bởi đơn giản chỉ vì cậu muốn làm. Hình như thế giới vẫn còn ấm áp và tốt đẹp lắm… … Lôi Đình là một vị trung tướng, anh đã từng kết hôn, một cuộc hôn nhân chính trị không có tình yêu, kết quả của cuộc hôn nhân đó là lá đơn thỏa thuận ly dị và đứa con trai 4 tuổi mắc bệnh tự kỷ - Lôi Sâm. Con trai bị mắc bệnh là lỗi do anh, là do anh đã quá tin tưởng người vợ vô tâm kia, là do anh chỉ biết đến nhiệm vụ mà không để ý đến sự bất thường của con. A Sâm kháng cự anh, nó không thân cận người ba này, nhưng anh sẽ không từ bỏ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả đời, anh nhất định có thể kéo con trai ra khỏi hoang mạc cô độc của riêng mình. Và rồi anh gặp được cứu tinh của đời mình - Hàn Trác Vũ. Trác Vũ cũng giống như A Sâm, là một người mắc bệnh tự kỷ nhưng em ấy lại có thể vượt qua rào cản trong lòng, dùng cách thức của riêng mình để yêu thương thế giới, dù bị tổn thương cũng không sợ hãi, kiên định bước về phía trước. Trác Vũ cứu mạng A Sâm, mang đến ánh sáng cho cậu bé, cũng mang lại niềm hy vọng cho Lôi Đình. Rồi không biết tự khi nào, hạnh phúc của Lôi Đình là khi được ở bên Trác Vũ và A Sâm, có lẽ là từ khi nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng ngủ chung một chiếc giường... Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được nhìn thấy người mình yêu thương. Trác Vũ, cảm ơn em đã đến bên anh và A Sâm… * * * “Lôi Phong hệ thống” là một trong những bộ truyện đam mỹ thời gian gần đây mình đọc và cảm thấy khá hay. Nội dung của bộ truyện là hành trình phấn đấu, vươn lên thay đổi bản thân của Hàn Trác Vũ. Từ một thiếu niên tự bế, luôn thu mình trong thế giới của bản thân, trở thành một bác sĩ y đức, tài giỏi mang lại biết bao hy vọng cho các bệnh nhân. Truyện mang tính nhân văn, có những chi tiết rất cảm động, ấm áp về tình người, về lòng biết ơn và cả những mặt xấu xa của nhân tâm. Tình cảm của hai nhân vật chính rất ngọt ngào, dễ thương, bé A Sâm cũng đáng yêu không kém, tổ hợp ba người đã cùng tạo nên một gia đình vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Tuy truyện có bàn tay vàng khá lớn nhưng chỉ xoay quanh việc giúp đỡ mọi người của Trác Vũ nên vẫn có thể chấp nhận được. Nói chung, truyện khá ổn và nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện đam mỹ nhẹ nhàng, ấm áp nhưng không kém phần ý nghĩ thì “Lôi Phong hệ thống” sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa Bìa: #Bún Tần   Mời các bạn đón đọc Lôi Phong Hệ Thống của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thương Ly - Tuyết Linh Chi
Yêu thương của nàng…y luôn bỏ lỡ… Nganh ngạch của y…làm nàng chùn bước… Một câu chuyện phủ đầy bức màn duyên phận nặng nề.. Câu chuyện ấy có tên Thương Ly… Thương ly như nước chảy, dội vào lòng người những âm thanh trong vắt mà bi thương..về một cuộc đời hay nhiều cuộc đời…về một con người hay nhiều con người như thế…về một tình yêu hay không chỉ một tình yêu… Từ đầu đến cuối cuộc hành trình, Tuyết Linh Chi luôn để cho người đọc cảm nhận rõ ý nghĩa của hai chữ thương ly, luôn để cho dòng nước bi thương chảy xuống đọng sâu vào hồn người.. Chỉ đơn giản bằng hai chữ ấy, chỉ là kể một câu chuyện dài nhưng như đã trải qua rấy nhiều năm tháng, rất nhiều kiếp người, kiếp đời trong câu chuyện ấy.. Thủ đoạn, mưu mô, nhẫn nhịn, bức ép, ghen tuông, đau đớn, bi phẫn, buồn bực, đau thương…kể từ lúc Nguyệt lão đùa chơi, cuộc đời của họ, của Mỹ Ly, của Tĩnh Hiên, của Vĩnh Hách, của Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên, đã luôn bị những xúc cảm đỏ bủa vây, đã thành một vòng luẩn quẩn, thoát không được chỉ có thể để nó tơ hồng oan trái của Nguyệt lão cứ thế bủa vây, mặc kệ đau đớn, mặc kệ bi thương, cuộc sống vẫn cứ trải qua trên từng trang giấy…. Phải rồi… Còn gì đau đớn hơn với một Mỹ Ly, trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời đã yêu một người sâu sắc nhưng không được đáp lại, và rồi vì tình yêu bướng bỉnh đó mà phải trả giá ba năm. Ba năm chờ đợi, ba năm đau đớn, ba năm bất hạnh, ba năm chỉ biết mơ những giấc mơ mộng tưởng, ba năm đủ để biết một cách cách vui tươi yêu đời thành một người con gái trầm lặng, tự ti. Dũng cảm để yêu thương, dũng cảm để đối mặt, dũng cảm để kiên cường đã không còn nữa…trả giá cho một tình yêu, như vậy có phải quá bi thương rồi? Còn gì vô lý hơn một Tĩnh Hiên, bỏ lỡ mất tình yêu của người con gái vui tươi, ba năm sau gặp lại, lại yêu một người con gái bất hạnh, chỉ muốn một cuộc đời lặng lẽ, để rồi tìm mọi cách chiếm được nàng, tìm mọi cách ở bên nàng, bất chấp nhân lý, bất chấp trái tim người con gái đã bị sẹo bao lần vẫn chưa bao giờ lành hẳn, bất chấp có làm nàng đau lần nữa, bất chấp kéo nàng vào chốn thị phí… Còn gì oan ức hơn cho một Vĩnh Hách, một chàng trai hiền lành, tốt bụng, đã bỏ qua một lời đàm tiếu để yêu thương một cách cách từng hại chết người, nhưng rồi không thể vượt nổi cường quyền của một Khách vương gia được hoàng thượng ân sủng, chỉ có thể giữ lại trong tim hình bóng của người con gái nhỏ bé, cam chịu chàng yêu thương? Và còn một Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên hết lòng, nhẫn nhịn để yêu thương, ghen tuông trong thầm lặng..Nàng ta có bất hạnh như một nhân vật phụ làm nền cho tình yêu của đôi nam nữ chính, cũng có ích kỷ để xen chân làm kẻ thứ ba, cũng có ngang bướng để nhất định chung một chồng… Vậy rồi sao? Những cuộc đời bị Nguyệt lão trêu ngươi ấy, đến cuối cùng kẻ còn chẳng có, người mất thì nhiều, đến cuối cùng là một bầu ngưng đọng thương ly. Tương tư sầu thảm, gặp người làm chi để rồi lại chia ly? Bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn như sao mọc rồi lăn, con người sống rồi chết.. Quá bi thương nên không muốn nhắc đến, chỉ là có những thứ đã để lại không thể xóa nhòa. Không thể quên được khi bánh xe số phận vẫn cứ quay, nghiến nát những đạo lý thường tình của cuộc sống.. Bất hạnh với Mỹ Ly như con sông chảy không bao giờ cạn, như ngọn thác cao không bao giờ vơi. Chùn bước trước khí bức người của Tĩnh Hiên, đồng ý gả vào Khánh vương phủ, trong đêm đầu động phòng hoa chúc, tấm vải trắng lại không bẩn bụi trần như thách thức nàng, như trêu ngươi nàng, như nói với nàng rằng, dù nàng có chạy đi đâu, đau đớn sẽ tìm ra nàng, bi thương sẽ ùa đến nàng, mãi mãi như vậy… Nàng đành cam chịu.. Cam chịu để chồng mình nghi ngờ mình là hỗn thê Cam chịu yên lặng khi chồng mình nghĩ đứa con đang mang là của Vĩnh Hách Cam chịu tháng ngày trôi đi nợ thêm chồng chất nợ, đau thêm chồng chất đau, Vĩnh Hách chết trên sa trường dường như là nàng đã đẩy y vào cõi chết đó, Tĩnh Hiên nói rằng sẽ vì Vĩnh Hách mà nuôi nấng đứa trẻ trong bụng nàng.. Bi thương thay người thiếu phụ không còn đủ kiên cường để giải thích, cứ để hiểu lầm nuôi lớn tháng năm. Nhưng nàng đau đớn cũng không sao, đứa trẻ vô tội ấy sao còn phải đau đớn cũng nàng? Không phải con chính thất, không được cha mình công nhận là con trai, một đứa trẻ ngây thơ đã hứng chịu quá nhiều buồn thương để trưởng thành, đến nỗi chỉ có mong một món quà nó không bao giờ mua được…a mã của nó…a mã của Doãn Khác.. Nàng không thể đứng nhìn, cũng không thể để con trai đau lòng thêm nữa, đánh đổi một tính mạng, đánh đổi một cuộc đời vì một ánh sáng duy nhất trong đời nàng có gì là không đáng…Nàng tình nguyện…cam chịu chết đi… Ly biệt nhân gian, có gì đáng sợ? Cái đáng sợ nhiều hơn..sống ở đời mà không được yêu thương… Một liều thuốc độc đưa người vào vĩnh hằng sâu thẳm.. Họa với dòng nước thương ly chảy ra đại dương xanh.. Để rồi như thế vẫn chưa đủ, để rồi hai người đã đi khỏi vòng luẩn quẩn ấy vẫn chưa xong, những con người bị số phận trêu ngươi lần lượt bước ra và chôn vùi mình vào đất.. Chỉ là đến cuối cùng vẫn còn vương lại những ưu tư. Vẫn còn nhớ rõ nụ cười của nàng khi Tố Doanh hỏi nàng có yêu Tĩnh Hiên? Nàng chỉ trả lời bằng một nụ cười thật nhẹ…. Có lẽ là yêu.. Có lẽ vẫn yêu.. Như việc đôi khi ta luôn tìm kiếm những thứ có thể thay thế thứ đã mất đi, nhưng tìm hoài, tìm hoài vẫn không thấy, bởi một lẽ khoảng trống ấy vẫn luôn được lấp đầy, chỉ là ta tạm thời quên đi mà thôi. Như những hòn sỏi đến cuối cùng mới được đào lên và được mang theo chiến trường cho đến khi đổ máu.. Như ba năm trước nàng đã mong khi ở trong cung cấm ấy: “Tĩnh Hiên đưa đi Mỹ Ly” Như nhiều năm sau y đã ước khi sót lại hơi thở cuối cùng nơi sa trận: “ Mỹ Ly đưa đi Tĩnh Hiên” Đến cuối cùng không còn biết ai đã đúng ai đã sai, không cần biết ai nên hay không nên nữa…ánh sáng đã mở ra nơi chân trời….có lẽ ở nơi nào đó, cuộc sống của họ mởi bắt đầu ươm mầm nảy nở, mặc kệ gió vẫn hát, đất trời vẫn ca những lời ngày xưa đã từng có ai cất thành lời… Gặp đúng người đúng thời điểm, là HẠNH PHÚC Gặp đúng người sai thời điểm, là BI THƯƠNG Gặp sai người đúng thời điểm, là BẤT LỰC Gặp sai người sai thời điểm, là THÊ LƯƠNG. Chỉ cầu cho họ có đủ dũng cảm để tìm nhau, gặp nhau và lại yêu thương nhau trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời nơi ấy…   Người viết: Danchan *** Lời tác giả: Thương Ly được cấu tứ vào năm 2008, từ một cảm xúc ngẫu nhiên của tôi. Cảm xúc đó là thế này… Bấy giờ tôi đang viết Mùa đông sang năm còn tuyết, một áng văn chương ngọt lịm đường, nam nữ chính âu yếm quyến luyến nhau vô cùng, tự dưng tôi cảm thấy ức chế, muốn đổi vị nhuốm chút bi tình, thế là… Thương Ly, trong hình dung nguyên sơ của tôi, là một câu chuyện khởi đầu lạnh lùng thê thảm, rồi dần dần trở nên ấm áp, để mọi người được nếm trải khổ tận cam lai, được chúng kiến một kết thúc viên mãn. Nhưng viết mãi, viết mãi, tôi chợt phát hiện ra rằng, nguyện vọng tốt đẹp của tôi không ích lợi gì cho diễn biến tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên cả, nên tôi đành để tùy hai người họ vậy. Để chuẩn bị cho lần xuất bản này tại Việt Nam, tôi đã tiến hành chỉnh sửa thật kỹ càng tỉ mỉ, hy vọng có thế nắn nót ra một kết thúc êm đềm hơn, để tình yêu của hai người gặp chuyển biến kỳ diệu, chẳng hạn trước khi Mỹ Ly tự vẫn, Tĩnh Hiên kịp quay về… Như thế, đọc đến cuối truyện, tâm hồn mọi người sẽ thư thái hơn đôi chút. Nhưng suy nghĩ rất lâu tôi mới nhận ra, kỳ thực tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên không ngang trái ở kết cục mà ngang trái ở quá trình. Cho dù Tĩnh Hiên kịp về ngăn nàng quyết tuyệt thì cũng có thể thay đổi được gì đây? Quá khứ sẽ lặp lại mà thôi! Tuy rất áy náy, nhưng sinh ly đầy tiếc nuối, tử biệt đầy tang thương mới là Thương Ly nguyên chất. Mong rằng bạn đọc Việt Nam sẽ mở lòng đồng cảm, đón nhận câu chuyện éo le, đón nhận đôi người chua xót này… TUYẾT LINH CHI Trường Xuân, 7-2012 *** Năm Khang Hy thứ ba mươi hai, cuộc chiến lần hai giữa Thanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ bắt đầu. Đám người đưa tiễn vẫn cất tiếng hoan hô liên hồi chờ mong tin thắng trận, Tĩnh Hiên dắt ngựa chầm chậm đi trên con đường lát đá xanh, không hề nghe thấy tiếng hò la vang dội bên tai. Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng, cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lời chúc bình mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ y, chờ y. Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn không nỡ rời xa mà thôi. Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đã không sao tìm thấy được rồi. Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà. Y tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Khác đang đứng bên thái hoàng thái hậu. Cậu liền rảo bước tiến lại chỗ y. Y vỗ vỗ vai Doãn Khác, ngạc nhiên phát hiện con trai của y và Mỹ Ly đã cao đến mức này rồi. Mấy năm nay, y cũng không xứng là một người cha. Doãn Khác mấp máy môi, ba năm nay, hai cha con ai cũng ôm nỗi đau riêng mình, sống trong cùng một phủ đệ nhưng rất hiếm khi gặp mặt. Trước cử chỉ thân mật của cha, cậu cảm thấy bất ngờ mà xa lạ. “Chúc a mã… chiến thắng trở về.” Dù gì cha cũng đi viễn chinh ngàn dặm, cậu chân thành chúc phúc cho cha. “Con đừng phụ lòng ngạch nương.” Nhắc đến ngạch nương, Doãn Khác cụp mắt, hàng mi dài cong vút chấp chới, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Tĩnh Hiên nhìn con trai, đứa bé này đang hận y sao? Đúng vậy, đúng là nó nên hận y. Doãn Khác chín tuổi đã là một đứa bé hết sức tuấn tú, ngũ quan thanh tú ôn hòa, rất giống ngạch nương. Cũng bởi vì quá giống, bình thường Tĩnh Hiên không muốn nhìn lâu, giờ đến lúc chia tay. Y mới có đủ dũng khí quyến luyến ngắm nghía con. Đại quân hùng dũng đi dọc theo sườn núi bên ngoài thành Thừa Đức, Tĩnh Hiên giảm tốc độ, ngẩng nhìn về phía hầm mộ của Thừa Nghị. Tuy hắn tôn quý chẳng kém thân vương, lại gắn bó với hoàng thượng như huynh đệ, nhưng lúc còn sống công tội khó đong đếm, vẫn còn chút khúc mắc với hoàng gia, do vậy, dẫu cho phép Tĩnh Hiên đào núi làm lăng theo nghi thức thân vương, nhưng Khang Hy không cho lập bia xây mộ. Tĩnh Hiên gò ngựa dừng lại, chắp tay hướng về phía lăng Thừa Nghị nơi sườn núi. Y từng oán trách Thừa Nghị hành động quá cảm tính, không để ý tới toàn cục, không ngờ cuối cùng y cũng đi theo vết xe đổ cửa hắn, y mỉm cười cay đắng. Anh em bọn họ trước giờ rất hợp ý nhau, tính tình cũng y hệt. Chuẩn Cát Nhĩ chuẩn bị cho cuộc chiến lần này đã lâu. Lần thảm bại trước kích thích cừu hận sâu sắc nơi tướng sĩ, tinh thần chiến đâu dâng cao, khiến quân Đại Thanh cầm cự rất vất vả, chiến sự vô cùng hung hiểm, kéo dài từ mùa hè đến tận mùa đông. Hôm nay tuyết xuống mịt mờ, cánh phải của quân Mông Cổ đột nhiên tấn công. Thực là chuyện bất ngờ, Đại Thanh không lường được người Mông Cổ lại tấn công giữa lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, cánh phải do Tĩnh Hiên làm thống soái bị tập kích, nhờ sự chỉ huy trầm ổn mà sắc bén của y, binh sĩ ráo riết ứng chiến, bảo đảm đủ thời gian để quân chủ lực đến cứu viện. Vào mùa đông, Chuẩn Cát Nhĩ không thể chống cự nổi Thanh triều cương thịnh, chỉ có tốc chiến tốc thắng mau ra mới chiếm được chút lợi thế, nếu chống cự lâu dài, cuối cùng cũng sẽ thành châu chấu đá xe, rơi vào thế bại. Đẩy lui đợt tập kích quấy nhiễu của Mông Cổ xong, chủ soái Tạp Trát Lý đánh chiêng thu binh. Dưới màn tuyết nặng nề, hắn phát hiện ra Tĩnh Hiên không tuân tướng lệnh, lại dẫn theo cánh quân riêng đuổi theo bại binh. Mời các bạn đón đọc Thương Ly của tác giả Tuyết Linh Chi.
Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Mặc Vũ Bích Ca
Kiếp trước: Tía Tô – Long Vương Long Hạo trong một lần dạo chơi ở thiên đình gặp Tía Tô, đem lòng mến nàng, nhưng Tía Tô đang giả dạng cung nữ trốn ra ngoài nên Long Hạo sau này gặp lại Tía Tô lại ko nhận ra nàng. Tía Tô là con gái út của Ngọc Hoàng, vì lý do chính trị mà đem nàng gả cho Long Hạo làm vương hậu. Không nhận ra Tía Tô, ko hài lòng với cuộc hôn nhân chính trị, nên Long Hạo để mặc Tía Tô bị thiếp thất của mình khi dễ. Tới khi binh biến, Tía Tô vì cứu Long Hạo và nữ nhân của Long Hạo mà chết, lúc này Long Hạo mới phát hiện người mình yêu thì ra là Tía Tô, nhưng đã muộn. Thế giới hiện đại: Tiểu Thất trong một lần chạy trốn xuyên qua Tây Lương hoàng triều. Tây Lương hoàng triều: Đoạn đầu của truyện thật ra không phải là khúc mở đầu nên gây nhiều khó hiểu, nhưng đây cũng là khúc ta thích nhất trong truyện. Mọi người cứ hỏi anh có đem chị chém không? Tại sao lại chém ngang eo ác vậy? Thật ra chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng cầu xin thì A Ly (ta thích tên này hơn) sẽ không bao giờ chém. Thật ra, cho dù Tiểu Thất không có cầu xin, thì A Ly cũng không nỡ chém. Mọi người đọc tiếp sẽ thấy, A Ly đem Tiểu Thất ra pháp trường chỉ vì nóng giận nhất thời, giam nàng vào ngục nhưng cũng cho người đem thuốc trị thương tốt nhất cho nàng (người này lại lén A Ly ko đem thuốc) nên mới làm Tiểu Thất suy yếu. Đọc truyện mà thấy thương cho hai người này. Tiểu Thất yêu A Ly nhưng nghĩ A Ly yêu Như Ý  sườn phi sau này của cung Tuyết Tùng đó). A Ly yêu Tiểu Thất nhưng không nhận ra, khi nhận ra thì ko biết diễn đạt. Hai người cứ hiểu lầm đối phương ko yêu mình. *** Quang Tú năm thứ ba. Hoàng cung, trong tàng thư các. Niên Lâm Lang đi trong bóng đêm. Nàng mới vừa hầu hạ Đoạn Hiểu Đồng uống chén thuốc, thuốc kia hết sức đắng, nàng ra ngoài lấy chút mứt hoa quả cho Hiểu Đồng để làm giảm đi vị đắng. Lúc đi vào hành lang, cách cửa còn một khoảng cách, nghe được bên trong thanh âm trách móc nho nhỏ ngượng ngùng truyền đến, "Vô Sương, ngươi làm quá mức rồi! Lâm Lang sắp tới, nếu nàng nhìn thấy ta và ngươi - - " Lâm Lang toàn thân chấn động, mứt từ trong tay rơi xuống, may mà võ công của nàng mặc dù không tốt lắm, khinh công lại thật tốt, tay chân nhanh nhẹn, hơi cong lưng, đã tiếp được chỗ mứt sắp rơi xuống đất. Long Vô Sương đến! Võ công của hắn trác tuyệt, hơi có tiếng vang sẽ bị phát hiện. Hiểu Đồng vừa rồi xấu hổ, nàng nghe được rõ ràng, Long Vô Sương hắn cùng với Hiểu Đồng làm cái gì ở bên trong? Nàng giật mình, trong nội tâm chua xót, nhất thời cũng không biết nên đi hay ở. Thanh âm nam tử truyền ra, trầm thấp lạnh lẽo không vui, "Thân thể ngươi không tốt, còn muốn đêm đại hàn tới đây chỉnh sửa những ghi chú này?" "Chính là thân thể không tốt, mới không thể từ đi chức thái sử lệnh này, sử quan mới nhậm chức nói, tư liệu lịch sử trên có liên quan mẫu hậu ngươi, sau Khánh gia năm mười tám cực kỳ vụn vặt, ghi chú thậm chí chỉ có danh xưng Niên Phi, nhưng lại không có nói đến Niên hậu. Ta trước kia ngược lại sơ sót, hôm nay chỉ muốn trước khi Lâm Lang đi, đem tu bổ toàn bộ những thứ này, ngươi biết, Lâm Lang chuyến này đi lâu dài, không biết khi nào thì mới trở lại Tây Lương, ta nghĩ bồi nàng một chút thời gian, xong chuyện, ta mới an tâm." "Hiểu Đồng, trẫm nói, không cần tu bổ toàn bộ, ngươi hiểu không?" "Không cần?" Nam nhân cười khẽ, "Nếu muốn nhớ, phụ hoàng ta sớm liền làm cho người ta ghi nhớ chuyện của mẫu hậu tại cung đình từng chút một. Trẫm cho rằng, phụ hoàng ta yêu mẫu hậu, cũng không muốn đời sau nhiều người tra cứu chuyện mẫu hậu ta. Mẫu hậu chỉ là của một mình hắn, nha đầu ngốc, làm sao ngươi cũng không hiểu!" Hiểu Đồng ngẩn ra, Long Vô Sương lại thản nhiên: "Hiểu Đồng, trẫm về sau cũng sẽ để cho sử quan không ghi nhớ chuyện của ngươi." ... Mời các bạn đón đọc Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta của tác giả Mặc Vũ Bích Ca.
Oản Thanh Ti - Ba Ba
Oản Thanh Ti kể về cô gái hiện đại tên Diệp Hải Hoa, bị bệnh chết, nhờ Tá Thi Hoàn Hồn mà xuyên về cổ đại sống lại trong thân xác thiên kim đại tiểu thư, từ đó gặp nhiều khó khăn, thử thách để tìm được tình yêu đích thực của mình... *** "Ha ha, không thể tưởng được Ngọc Điệp Nhi ta hái hoa vô số ( ý nói trêu ghẹo con gái a ), từ trước đến nay đều là ta đùa người, lần này ta lại bị cô nương trêu đùa hí lộng , cô nương thật đúng là người mà Ngọc Điệp Nhi ta bình sinh ít thấy, cảm thấy thật đặc biệt." Trong mắt mỹ nam nhân mặc cẩm bào kia hiện lên một tia dị sắc, tà mị cười, lấn trên người trước, ta chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, đã bị hắn ôm vào trong ngực, Ngọc Điệp Nhi hì hì cười, tại bên cạnh tai ta nói khẽ,"Nghe nói cô nương chính là giai nhân xinh đẹp , mị cốt tự nhiên, rất có phong thái, ta không thắng được sự hiếu kì trong lòng mà tới đây. Tối nay "tử chính, phương đạp nguyệt tới lấy, quân thanh lịch đạt",thật không phí công ta tới đây." Ta quả thật đoán không sai, người này thật là một tên hái hoa tặc! Ai, cái này phải nói sao đây, ngay cả một tên hái hoa tặc cũng phong lưu duyên dáng như vậy, bỗng nhiên nhớ tới một câu quảng cáo "Soái (đẹp trai) a soái (đẹp trai) a, soái (đẹp trai) cũng là một cái tội a" ! Ta cảm thấy yết hầu thật khô khốc, dưới bụng nóng lên, trong nội tâm chợt rùng mình, muốn giãy giụa ra khỏi ngực hắn, lại hoảng sợ phát hiện, toàn thân mềm nhũn, không có nửa phần khí lực,ta nhướn lông mày, lườm, kinh sợ nói: "Ngươi dùng thuốc mê?" "Là mê hương." Ngọc Điệp Nhi cười nói, ôm ta hướng nội thất , "Cô nương chẳng lẽ không ngửi thấy được trong không khí có mùi thơm ngát? Đây là độc môn bí chế 'Ban kiều lộ' của Ngọc Điệp Nhi ta " ngoại trừ khiến cho cô nương toàn thân vô lực, còn có chút tác dụng thôi tình ( đại khái là tác dụng giống xuân dược á )." Thì ra mùi thơm trong không khí vừa rồi có lai lịch như vậy, lúc trước ta bị choáng váng đầu, trách không được sau đó có thể giảm bớt được đau đầu của ta , đã là mê hương lại còn là mị hương, ta thấy hắn ôm ta tiến vào nội thất, vừa vội vừa tức, đây là hậu quả xấu của thành danh sao? Ta đáng lý nên dự liệu được chuyện này, đã dính với khách làng chơi, tự nhiên cũng tránh không được sẽ đưa tới thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc. Ta không phải người có quan niệm bảo thủ, Ngọc Điệp Nhi này lại là phong lưu tuấn tú mỹ nam tử, nhưng vẫn rất không thích bị rơi vào thế bị động, có cảm giác như bị tính kế. "Công tử ngày thường là người phong lưu phóng khoáng, muốn dạng nữ tử nào mà không có, cần gì sử dụng những... thủ đoạn ám muội này ?" Ta cảm thấy dưới bụng dòng khí nóng chậm rãi lan tỏa khắp nơi, toàn thân đều nóng lên, trong nội tâm càng ngày càng kinh sợ, lại không biết biện pháp gì ngăn hắn lại, chỉ biết phải hết sức kéo dài thời gian. "Cô nương không biết sao thâu hương thiết ngọc cũng là một niềm vui thú, đương nhiên không thể so sánh cùng lũ hái hoa tặc bỏ đi kia." Ngọc Điệp Nhi đem ta phóng tới trên giường, cúi người hôn ta, ta thở gấp một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tựa như bột nhão, cái mũi linh mẫn cảm thấy trong không khí mùi thơm ngát càng phát ra nồng đậm, ta giãy nhưng không thễ thoát khỏi hắn, kỹ thuật hôn của tên hái hoa tặc này quả thật không phải là dùng để trưng cho đẹp, ta mơ mơ màng màng mà thở khẽ nói: "Ngươi... , không biết xấu hổ..." "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không có gì xấu hổ hay không xấu hổ ở đây." Ngọc Điệp Nhi tà tà cười, hôn lên cổ của ta, "Huống chi cô nương đặc biệt như vậy, ta vừa thấy cô nương liền ái mộ." Ta chỉ cảm thấy khí tức nam nhân trên thân càng phát đậm đặc, thập phần dễ ngửi, trong nội tâm như dấy lên một đoàn hỏa, biết là không nên để mặc hắn trêu đùa hí lộng, nhưng thân thể lại phảng phất khát vọng hắn đụng chạm nhiều hơn nữa, ta biết rõ đây là tác dụng thôi tình của "Dính kiều lộ" nổi lên, lại khiến ham muốn của ta bừng bừng phấn chấn, ý chí bạc nhược yếu kém, chẳng lẽ đêm nay thật sự thất thân cho hắn? Ta cắn nát bờ môi, mùi huyết tanh tràn đầy khoang miệng, thần trí cũng khôi phục một tia thanh tỉnh. Trong thân thể hình như có một cổ nhiệt lượng sắp bộc phát, quanh thân đều buồn bực được khó chịu, tay chân lại không có một chút khí lực, ta giương giọng kêu cứu: "Tiểu Hồng..." Ngọc Điệp Nhi bỗng ngậm lấy môi của ta, tay cũng không biết hướng ta chỗ nào một điểm, ta miệng mở rộng, nhưng không phát ra được thanh âm, trong lòng biết hắn đã điểm á huyệt của ta, trong nội tâm oán thầm. Lại nghe đến hắn khẽ cười nói: "Cô nương , như thế nào lại học theo những oán phụ khuê phòng."Ban kiều lộ" tựa hồ dần dần có dấu hiệu cắn nuốt thần chí của ta, Ngọc Điệp Nhi cởi bỏ thắt lưng của ta, cởi áo ngoài của ta, mở ra vây bụng, lộ ra tiểu y dính sát vào da thịt, một đôi ngực sữa rắn chắc như muốn lộ ra trước mắt hắn, hết lần này tới lần khác ta lại không phát ra được thanh âm nào, gấp đến độ trên mặt ửng hồng, trán đầy mồ hôi, vừa tức lại [ọe gian : ở giữa], đột nhiên một đạo kiếm quang hiện lên, tựa sao trời rơi xuống , hướng đến đầu của Ngọc Điệp Nhi Ngọc Điệp Nhi cũng không biết dùng cái quỷ mị thân pháp gì, nghiêng người lăn một vòng, lại tránh được cái kia kiếm quang, lăng không nhảy lên, kiếm quang thật nhanh theo sau, hàn quang lập loè truy đuổi, vô số ánh sáng lóe lên, ta tập trung nhìn vào, một cái hắc y nhân bịt mặt đang cầm kiếm cùng Ngọc Điệp Nhi ở bên trong bắt đầu triền đấu , kiếm pháp cực nhanh,tuyệt tình , hung ác, Ngọc Điệp Nhi chỉ có thể tránh né liên tục. Ngọc Điệp Nhi quả thật như chính lời hắn nói, khinh công không tệ, thân hình hắn quỷ dị, bay vọt trong phòng, tuy là né tránh, lại vẫn tuyệt không chật vật. Chợt nghe một tiếng ["Sáng ngời đem làm"], hắc y nhân một kiếm chém vào bình phong gấm nội thất, Ngọc Điệp Nhi giống như sao băng bay ngược ra ngoài phòng, né tránh kiếm quang của hắc y nhân, hắc y nhân lạnh lùng cười, mũi kiếm run lên nghiêng một vòng nhỏ, kiếm quang bỗng nhiên đại thịnh, [quang vũ] tản ra như hải triều nhanh quay ngược trở lại, vòng xoáy cuồn cuộn, kiếm quang vô kiên bất tồi (mạnh mẽ không gì không phá nổi)(* Ta thấy để Hán Việt hay hơn nên giữ nguyên *^_^*), bàn tròn ở bên ngoài cũng bị bổ ra. Ngọc Điệp Nhi theo bàn tròn nhảy lùi lại, cười nói: "Vị huynh đài này giống như có thâm cừu đại hận với ta, xuất kiếm thật hung ác tuyệt tình ." Ngọc Điệp Nhi một bên né tránh kiếm quang của hắc y nhân, một bên quay đầu lại liếc ta một cái, cười tà nói: Khải Môn cô nương, ta nguyên muốn cùng cô nương triền miên trong chốc lát, hiện tại xem ra không được rồi. Cô nương, ngươi yên tâm, ta không nỡ bỏ ngươi, tái kiến!" Vừa dứt lời, quỷ mị thân hình đã bay ra ngoài cửa sổ, hắc y nhân truy đến phía trước cửa sổ thì Ngọc Điệp Nhi mất tung tích. Ta bị trước mắt một màn này làm kinh ngạc, Hắc y nhân thấy Ngọc Điệp Nhi chạy, cũng không đuổi theo, ngược lại đi đến giường của ta trước. Ta muốn hướng hắn nói lời cảm tạ, há to miệng, lại không phát ra được thanh âm nào, trên mặt của hắn che một cái khăn đen, ta nghênh tiếp ánh mắt của hắn, bỗng dưng cả kinh, cái này ánh mắt, khiếp sợ cùng hỗn loạn, ta nhận ra, hắn là người bịt mặt tối hôm qua hành thích Vũ công tử. Ta quần áo không chỉnh tề, toàn thân vô lực mà nằm ở trên giường, Hắc y nhân nhăn mày, kéo qua chăn,che trên người của ta, gặp ta không phát ra được thanh âm nào, thò tay cởi bỏ á huyệt của ta, nói: "Ngươi..." Vừa vặn ta cũng đồng thời mở miệng: "Ngươi..." Hai người đều sửng sốt một chút, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tiểu Hồng "Leng keng thùng thùng" mà chạy tới gõ cửa, ngữ khí lo lắng: "Cô nương, cô nương ngươi làm sao vậy, trong phòng có chuyện gì xảy ra?" Hắc y nhân quay đầu lại liếc nhìn ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, lại tựa như phảng phất có chỗ cố kỵ, không nói thêm gì nữa, quay người nhảy ra ngoài cửa sổ, trong nội tâm của ta cảm thấy buồn cười, người cổ đại đều ưa thích nhảy cửa sổ mà đi. "Phanh!" Cửa mạnh mẽ bị mở ra, Tiểu Hồng vọt đến, nhìn thấy bừa bộn đầy phòng, sợ tới mức thở nhẹ một tiếng, vội vàng bổ nhào vào trước giường, gấp giọng nói: "Cô nương, cô nương ngươi không sao chứ?" Bị nàng như vậy một trách móc, đầu óc ta lập tức thanh tỉnh một chút, cười khổ nói: "Sự tình hơi lớn, Tiểu Hồng, vừa rồi có hái hoa tặc tới , ta trúng mị hương, nhanh đi tìm Nguyệt Nương, xem xem nàng có biện pháp gì." Không cần nàng đi, Nguyệt Nương cùng Sở Thương đã tiến đến. Nam nhân kia như thế nào còn chưa đi? Chẳng lẽ là ở cùng chỗ với Nguyệt Nương ? Ta xuất mồ hôi trán, mị nhãn như tơ mà liếc nhìn Nguyệt Nương , hữu khí vô lực mà giễu cợt nói: "Nguyệt Nương, xem ra ... ,thủ vệ Ỷ Hồng lâu của ngươi ... , cũng không hề kiên cố nha..." Đầu óc một mảnh hôn mê,câu nói càng về sau âm thanh càng nhỏ như muỗi kêu, nghe như cùng rên rỉ giống nhau. Nguyệt Nương nhãn lực là dạng gì, chỉ cần liếc thấy ra ta sắc mặt đỏ đến không bình thường, ngắm nhìn bốn phía, ngửi được thanh đạm dư hương, trầm giọng đối với Sở Thương nói: "Cô nương là trúng'Ban kiều lộ' mị hương của Ngọc Điệp Nhi." Sở Thương trong mắt hừng hực lửa giận. Ngoài cửa lại truyền tới ầm ĩ tiếng người, có người ngó đầu ra hướng trong phòng ta nhìn: "Ai nha, đã xảy ra chuyện gì nha..." Ta lập tức nhớ tới đây là thanh lâu, nhất định là vừa rồi một phen kinh động, đã ảnh hưởng đến nhiều khách nhân cùng cô nương, Sở Thương giận tái mặt, đối với Nguyệt Nương nói: "Nguyệt Nương, đi ra ngoài trấn an khách nhân. Lại để cho Tiểu Hồng đi phòng tắm." Nguyệt Nương cũng không phản bác, lo lắng liếc nhìn ta, kéo Tiểu Hồng đi ra ngoài, một mặt cùng đám người tụ tập tại gian ngoài nhõng nhẽo cười: "Ai da, không có việc gì không có việc gì, vừa rồi chỉ có một mèo lớn chạy vào trong phòng cô nương, đánh nát mấy thứ đồ vật, đem cô nương dọa sợ..." Nguyệt Nương tại ngoài cửa nói. Trong phòng chỉ còn ta cùng với Sở Thương, đầu óc của ta càng ngày càng muốn hôn mê, càng ngày càng mơ hồ, thân thể càng ngày càng nóng, ta yết hầu khát khô muốn uống chút nước, muốn thò tay đi lấy, nhưng không cách nào động, nhịn không được nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Nóng quá..." Có người lật mở chăn mền che trên người ta, một cổ mát lạnh theo môi tự khai mở, trượt vào yết hầu, ta mở to mắt,Sở Thương nâng đầu của ta, cầm chén trà, đem nước trà lạnh đổ vào trong miệng của ta. Ta khôi phục một điểm thần trí, lúc này ta mới kịp phản ứng tình huống trước mắt, cảnh giác mà theo dõi hắn,Sở Thương nhàn nhạt liếc nhìn ta, nói: "Ngươi xem vừa rồi ta cái gì cũng không làm, trà này không giải được mị hương của Ngọc Điệp Nhi." "Ngươi..." Chẳng lẽ thật sự như những sách kia ghi, trúng mị hương phải tìm người giao hợp mới được sao? Ta mở to mắt nhìn Sở Thương, vừa tức vừa giận: "Ta không muốn thấy mặt ngươi !" "Ta muốn ngươi, ngươi ngăn cản được không?" Sở Thương cười như nghe được chuyện gì rất đáng cười , khóe môi gợi lên một tia mỉa mai, "Đợi thuốc mê hết tác dụng, thân thể người hồi phục, dù không cần ta muốn ngươi, ngươi đều sẽ tự động leo đến trên người của ta đến..." "Im miệng!" Ta vừa tức vừa giận, toàn thân như bị lửa đốt , thân thể bị sóng nhiệt đánh úp lại, trong lòng biết hắn không nói dối, cắn cắn môi, đáng thương mà lắc đầu, cầu xin mà nhìn qua hắn, rung giọng nói: "Cầu ngươi, không nên đụng..." "Cầu ta cái gì? Yêu ngươi? Hay là muốn ngươi?" Sở Thương cười rộ lên, ta bộ dáng đáng thương tựa hồ thỏa mãn hắn biến thái thú tính, hắn không cam lòng khi chỉ dùng ngôn ngữ nhục nhã ta, hắn cao lớn thân thể cúi xuống , ngăn chặn ta quần áo thất thân thân thể, đụng một cái đến thân thể của hắn, thân thể của ta nhịn không được một hồi run rẩy, cũng không biết là thống khổ vẫn là sung sướng, môi của hắn rơi xuống trên cổ của ta, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm hôn, "Không nên đụng? Không nên đụng ở đâu... ? Ở đây... ? Vẫn là ở đây?" Môi của hắn như là một đoàn lửa chạy đến trước ngực của ta, "Oanh" đem toàn bộ thân thể của ta nhen nhóm lửa, ta khó nhịn mà cắn môi, chỉ cảm thấy cả người từng chút nhuyễn ra ,toàn thân như bị phỏng, có cái gì không tự chủ được mà chảy ra, khiến cho nơi ở phía trong chân của ta một mảnh trơn dính, [ta lập tức sợ được sáu hồn vô chủ], ra sức giãy dụa lần cuối: "Không muốn, cầu ngươi..." Sở Thương mắt điếc tai ngơ, tay của hắn vạch ra gấm tiểu y dán sát người ta, môi hôn xuống nhũ phong của, ngậm lấy đầu vú, từng đạo kỳ dị cảm giác theo nhũ phong lưu động lan tỏa ra toàn thân, cả thân thể ta tê dại thành một đoàn. Cảm giác được thân thể của ta biến hóa, hắn khẽ cười một tiếng, tay chậm rãi hướng dưới người của ta vuốt vòng quanh. Ta nhắm mắt lại, khóe mắt trượt ra một giọt nước mắt. Diệp Hải Hoa, ngươi tự xưng là thông minh, cho rằng có thể dựa vào ngươi thông minh mà tại thế giới hiểm ác này bảo toàn bản thân, lại tại nơi này thời không, tại những nam nhân trước mặt này, ngươi ngay nửa bước cũng khó đi. Nước mắt chảy xuống đến gò má, trong đầu của ta hiện lên ánh mắt ôn nhu như nai con của Minh Diễm, thực xin lỗi, Minh Diễm, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Mời các bạn đón đọc Oản Thanh Ti của tác giả Ba Ba.