Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phù Đồ Tháp

Văn án: Không có một trái tim ấm áp, nhưng lại có đôi mắt động lòng người nhất thế gian. Hắn là ác quỷ, cũng là Phật Đà. Lưu ý: Triều đại trong truyện là hư cấu, dựa trên bối cảnh thời nhà Minh, chớ khảo chứng. *** Đôi lời: Truyện bị edit chưa có sự cho phép của tác giả nha (và tất nhiên là phi lợi nhuận). Nếu muốn re-up thì cũng được thôi nhưng mà tốt nhất là nên hỏi trước mình một tiếng. Mình thích nhấttttttt trên đời là đọc truyện một mạch không ngơi nghỉ, thế nên là bao giờ mình edit xong hết tất tật thì mới đăng nhá (chứ không phải là mình drop đâuuu :))) Truyện mới được beta sơ qua một lần thôi, nhỡ mọi người cắn phải cục sạn nào thì có thể báo lại cho mình hoặc nhắm mắt làm ngơ nhé plsssss À đấy mọi người nhớ phải like truyện đấy nha. ***   Sắc trời tối dần, cơn mưa tựa hồ đã dịu đi đôi chút. Ngày đêm luân phiên, chiều hôm buông xuống một màu lam loãng nhạt, khiến cho người ta thảng thốt, có chút hoài nghi không biết đây là sáng sớm hay là chạng vạng. Thái giám phụ trách thắp đèn đứng dưới hiên, cái cán dài hướng lên mái nhà, từng chiếc lại từng chiếc đèn lồng được treo lên móc sắt. Càn Thanh Cung giống như người hôn mê vừa tỉnh, là ánh sáng thê lương duy nhất trên thế gian này, lặng thinh sừng sững mà đứng đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt sau Giao Thái Điện và Khôn Ninh Cung đều lần lượt sáng lên, tạo thành một dải sáng lớn huy hoàng, đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành. Nước mắt trên gương mặt Triệu Hoàng Hậu vẫn chưa khô, do thời gian khóc quá lâu, mí mắt đã sưng húp. Phượng bào khoác ngoài của nàng vứt ở gian ngoài, gọi đám Y chính tới hỏi han bệnh tình Hoàng Đế: “Dựa vào mạch tượng, khi nào Thánh cung có thể bình phục?” Trong cung có nhiều điều kiêng kị, không thể hỏi thẳng ra là khi nào chết, thái y lại càng không thể trả lời thẳng đuột, chỉ dám cong eo đáp lời: “Mạch tượng Vạn Tuế Gia mềm mà mảnh, theo y lý mà nói thì do mạch máu tắc nghẽn, khí huyết không thông, âm dương mất cân bằng, làm mạch phù mềm. Khi nãy thần thăm khám, thấy chân tay chủ tử có chút nóng, miệng khô ráo, lưỡi hồng không vảy, bệnh tình so với hôm qua đã tốt hơn được đôi chút.” Hoàng Hậu thở dài: “Mấy ngày trước còn chẳng đến nỗi, cớ làm sao lại bệnh thành bộ dạng này?” Nàng quay đầu lại nhìn, tấm màn lụa rủ quanh long sàng chưa khép hẳn, một gương mặt xám xịt lộ ra qua khe hở, miệng nửa đóng nửa mở, cứ như thể đã chết được một nửa rồi. Nàng nhanh chóng rời mắt, bất động thanh sắc chờ các vương công đại thần vào điện. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống bảo tọa, nàng lấy lại bình tĩnh hỏi đám thái y trước mặt: “Mỗi khi ta hỏi nguyên nhân bệnh tình, Thái Y Viện các ngươi đều trả lời qua loa lấy lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một lời xác đáng. Hiện tại tông thân và chư công thần đã đến đây, lại là cận thần tâm phúc thường ngày của Hoàng Thượng, thời điểm mấu chốt này, các ngươi không cần kiêng kị gì nữa, cứ nói ra đi. Giấu kín không phải là cách tốt, chẳng may có bất trắc gì, chỉ sợ Thái Y Viện không đảm đương nổi.” Trần thái y đứng đầu rùng mình một cái, càng thêm cúi thấp cái eo: “Thánh cung ôm bệnh, Thái Y Viện chẩn bệnh, kê thuốc, mọi chuyện đều phải giữ kín. Nếu không có Vạn Tuế Gia hạ lệnh, chúng thần có nuốt gan hùm cũng không dám hé nửa lời. Nhưng tình thế đã đến nước này, chúng thần cũng rất kinh sợ. Nay nương nương hạ chỉ, vậy thần đành cả gan bẩm báo với ngài và chư vị đại nhân. Thần xem xét mạch tượng Vạn Tuế Gia, mạch thưa, yếu ớt, có cũng như không, chính là do hư lao thất tinh, là triệu chứng nội thương. Loại bệnh này…phải tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm điều tức mới tốt lên được. Tháng trước chủ tử từng triệu thần xem mạch, khi đó chủ tử có dấu hiệu gan thận âm hư. Còn ngọn nguồn chứng bệnh này…” Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Âm dịch gan thận không đủ, thận bị thương lâu ngày, hoặc không đủ thiên chất, do chuyện phòng the quá độ gây ra. Thần đã kê đơn thuốc giúp ngăn ngừa khô nóng, lấy bổ thận dưỡng phổi là chính. Nhưng mà…chuyện hạnh ngự hậu cung, khi ấy thần từng dâng tấu lên chủ tử, hiện nay bệnh tình chủ tử càng thêm hung hiểm, hẳn cũng không để tấu thỉnh của thần vào lòng.” Mọi người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, thái y nói rất rõ ràng, nguyên nhân Hoàng Đế nằm trên giường bệnh chính là do không nghe lời thái y dặn dò, túng dục quá độ. Khi trước còn ho ra đờm nhuốm chút máu, vừa rồi không chỉ là nhuốm máu nữa, mà là một ngụm máu to, máu trào ra từ mũi lẫn miệng, trông thật khiếp người. Hoàng Hậu ngẩn ra một lát, rồi cất giọng căm hận nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không một ai nói với ta? Các ngươi giấu cũng giỏi đấy, giấu đến thành họa rồi!” Thế rồi nước mắt lại chảy: “Ta cũng từng khuyên nhủ, nếu Hoàng Thượng nghe lọt nửa câu thì đã chẳng ra nông nỗi hôm nay! Ta là Hoàng Hậu một nước, vốn không nên nói ra những lời này, nhưng các vị Hoàng thúc cùng công thần nhìn xem, vị ở Thừa Càn Cung dây dưa không biết ngày đêm, bây giờ phá hỏng thân mình, thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi!” Chuyện hậu cung vốn là việc nhà của Hoàng Đế, coi trọng ai, sủng hạnh ai, người ngoài không thể xen vào. Nếu chỉ là đấu đá nho nhỏ thì không sao, nhưng hiện nay đã đã gây ra đại loạn nguy hại căn cơ, truyền ra bên ngoài sẽ rất khó nghe. Ngay từ khi Đại Nghiệp khai quốc, Thừa Càn Cung đã được định sẵn là nơi dành cho Quý Phi, vị Quý Phi hiện tại mang họ Thiệu, có quan hệ rất sâu xa với Hoàng Đế. Ban đầu Thiệu Quý Phi là hôn thê của một vị khách tới Đông Cung, khi ấy cơ duyên xảo hợp, gặp được Nguyên Trinh Hoàng Đế vẫn còn là Thái Tử, hai người trò chuyện với nhau rất vui, thường xuyên qua lại rồi có cảm tình. Nhưng mà Hoàng Đế tương lai lại đi cướp thê của thần tử, nếu bị truyền ra há nào dễ nghe? Chuyện này đến tai Đại Tông Hoàng Đế, Đế răn dạy một hồi rồi thôi. Sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, cứ tưởng chỉ vậy là xong, ai dè sau khi lên ngôi, Hoàng Đế ban ý chỉ cưỡng chế phu thê Thiệu Quý Phi hòa ly, quang minh chính đại đón Thiệu Quý Phi vào cung. Mất mà tìm lại được thì đương nhiên sẽ bội phần ân ái, toàn tâm toàn ý sống những ngày phu xướng phụ tùy, ném hết tất cả nữ nhân hậu cung vào một góc. Có thể gặp được chân ái đời mình, kiếp này coi như không uổng, đạo lý này ai cũng biết. Đối với những thường dân áo vải thì xử lý dễ dàng, nhưng đối với Hoàng Đế thì khó như lên trời. Giả sử dùng thủ đoạn đủ quyết liệt, áp chế khắp nơi để cho không dậy nổi sóng, mọi người giận mà không dám nói gì, đợi vài thập niên sau lớn tuổi rồi, bất bình rồi cũng sẽ qua đi. Đằng này lại cứ khăng khăng làm cho thân thể Hoàng Đế suy nhược, Thiệu Quý Phi cậy sủng mà kiêu, đến lúc sảy chân chẳng thể trách người ta lấy oán báo oán. Mâu thuẫn này, các đại thần biết phải nói sao? Quan văn biết mắng người, quan võ biết đánh người, nhưng bọn họ không quản được bực tức của Hoàng Hậu đối với Quý Phi. Câu chuyện giờ đã lộ ra, sau này nên làm sao mới phải, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng qua tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa tắt thở, ngoài miệng không tiện nói gì. Mọi người đều lặng thinh, không khí có chút ngột ngạt, đúng lúc này, một người đeo đai ngọc bước tới giải vây, ấm áp nói: “Vạn Tuế Gia không khỏe, đã nhiều ngày lòng người rung chuyển, đến ta cũng thất thố rồi. Chúng ta đều là kẻ ăn bổng lộc, vì chủ tử phân ưu là chuyện phải làm. Chủ tử nhất thời ôm bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Chúng ta không được lơi lỏng nhiệm vụ, không phụ sự ủy nhiệm của chủ tử. Theo ngu kiến của tại hạ, chư vị vẫn nên trấn thủ các Bộ cho thỏa đáng, những phiếu nghĩ(*) cần gửi không nên để lâu, Tư Lễ Giám chúng ta có thể thay chủ tử phê hồng(**) đôi chuyện, những đại sự không thể tự quyết đành chờ long thể chủ tử khỏe mạnh rồi định đoạt sau. Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, không cầu chủ tử ban thưởng, chỉ mong chính mình được thanh thản.” Rồi lại chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vạn Tuế Gia phúc hậu, đây chỉ là một điểm mấu chốt nhỏ mà thôi, bước qua được sẽ không còn gì đáng ngại.” (*) Phiếu nghĩ: Nội các sẽ xem tấu chương trước Hoàng Đế, sau đó ghi ý kiến của mình ra một tờ giấy dán lên tấu chương, tờ giấy ấy chính là phiếu nghĩ, được Hoàng Đế dùng để tham khảo trước khi chính thức duyệt tấu chương đó.   Mời các bạn đón đọc Phù Đồ Tháp của tác giả Vưu Tứ Tỷ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Cứu Nhân Duyên - Tiếu Thanh
Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập. Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng. Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim. ——— ———— Lời edit giả: 1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, mềm mà không yếu, yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình. 2) truyện hay, đọc đi *** Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi. Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức! Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng. Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc. Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng! Mời các bạn đón đọc Tam Cứu Nhân Duyên của tác giả Tiếu Thanh.
Quý Nhân - Nhạc Nhan
Người ta đều biết Ngô Dung là kẻ đần độn, người cũng như tên. Hắn ngoài ăn chơi sa đọa còn thêm cái tính thích khinh người, đã vậy còn học thói trèo cao. mặt dày muốn kết hôn với con gái của trưởng công chúa để bước chân vào hoàng tộc. Bị đánh một trận nhừ tử, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Nghe tin bà chủ Khởi Tú các muốn kén chồng, hắn liền đi ứng cử, thậm chí không biết xấu hổ còn nói nguyện ở rể, không để ý đến hương khói tộc mình…… ………………………………………. Aiz, thật ra chàng không phải là người không biết trời cao đất rộng, càng không phải là kẻ mặt dày muốn dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn. Mà “kỳ ngộ” phát sinh ở trên người chàng là bí mật không thể nói. Chàng chỉ có thể ở trong nhà tu tâm dưỡng tính kiêm tránh tai hoạ, thuận tiện quan sát cô bé ngoài mềm trong cứng nhà kế bên một tay chống đỡ gia nghiệp ra sao. Xem xem, tình cảm của chàng với nàng từ thưởng thức đến đau lòng, lại đến một chút yêu thương. Cho đến khi nghe nàng muốn kén một chàng rể, cảm tình của chàng rốt cuộc không kìm nén được. Chỉ là… chàng đã cam chịu ở rể, mà vẫn chỉ là người được nàng nghĩ tới thứ hai thôi sao? Là tình cảm của nàng với chàng vẫn chưa trọn vẹn…… ————————————— Nhận xét của Tiểu Sên: Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, xoay quanh đôi vợ chồng mới cưới. Chàng là người từ hiện đại xuyên về quá khứ, nàng là người mạnh mẽ kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuối mong manh. *** Đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Khởi Toàn có một châm ngôn sống rất kì lạ: Người chồng tốt là phải biết ở rể. Lúc này, nhà họ Diệp làm ăn ngày càng phát đạt, Diệp Khởi Toàn quen biết toàn những người không sang thì cũng giàu, mà bọn họ cũng ngầm biết cha Diệp Khởi Toàn xuất thân hoàng tộc, là em song sinh với đương kim hoàng đế. Cho nên, tuy nhà họ Diệp không có chức quan nhưng địa vị lại rất đặc thù, không ai dám coi thường cả. Diệp Khởi Toàn lớn lên trong nuông chiều nên tính tình không khỏi kiêu căng. Cũng may mẹ nàng dạy dỗ nghiêm khắc, cha cũng bảo ban nhiều điều, nếu không vị đại tiểu thư này không biết còn kiêu căng đến mức nào nữa. Đến khi Diệp Khởi Toàn mười bốn tuổi, mẹ nàng dẫn nàng ra ngoài giao thiệp khắp nơi, gặp những thiếu niên trẻ tuổi trong kinh thành, nhưng Diệp Khởi Toàn lại không ưng ý một ai. Cứ từng người từng người như thế, sau bao lần thất bại, Diệp Lăng Vũ cũng thấy phiền lòng, mắng con gái nhà mình một trận: “Rốt cuộc con muốn người chồng như thế nào hả? Con phải biết là con chọn người ta thì người ta cũng chọn con đấy. Con nghĩ mình là độc nhất vô nhị, nhưng ai chả thấy mình như thế? Trừ việc con đầu thai tốt, có một người cha tốt ra thì con còn gì đâu mà đòi kiêu ngạo?” Diệp Khởi Toàn cũng cãi lại mẹ: “Nhưng mẹ à, mẹ cũng không xem mấy người mang danh thiếu niên tài tuấn đó là cái loại như thế nào, ví dụ cái tên thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu đi, nghe nói trong phòng có bốn, năm nha đầu thông phòng, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu vợ bé nữa, con lấy loại đàn ông này làm gì? Lại thành vợ bé của hắn à? Còn công tử nhà thượng thư Lễ bộ, hắn chơi đàn ông đấy! Còn công tử nhà họ Triệu nhìn cũng thật thà, nhưng hắn có tài năng gì? Đến tính toán chuyện làm ăn nhà hắn ta thôi mà còn không biết, lấy nhau về ăn không khí à? Mẹ, mẹ xem mẹ giới thiệu con mấy người kiểu gì vậy? Con không mong gì nhiều, bằng cha là được rồi.” Diệp Lăng Vũ không nói được gì, tức giận ngồi một bên uống trà. Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Diệp Khởi Toàn mới chạy lại đấm lưng lấy lòng mẹ, thủ thỉ: “Nếu không, mẹ, mẹ cũng kén rể cho con đi?” Diệp Lăng Vũ uống trà bị sặc, ho sù sụ. Diệp Khởi Toàn vội vỗ lưng cho nàng. Diệp Lăng Vũ nhìn con gái ngốc, bất đắc dĩ cười khổ: “Con nghĩ là chỉ cần ở rể thì người đó sẽ thuộc một mình con? Không sợ nó lêu lổng bên ngoài?” Diệp Khởi Toàn hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng ạ?” Mời các bạn đón đọc Quý Nhân của tác giả Nhạc Nhan.
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân *** Con người không ai có thể sống thiếu tình yêu cả. Tình yêu là chất xúc tác, nâng tầm cảm xúc. Những chuyện tình yêu bình thường có thể sẽ không gây cho bạn nhiều cảm xúc thì hôm nay, Kin xin đợc giới thiệu một truyện tình yêu đầy hài hước, dễ thương và đặc biệt là nó là chuyện tình vượt thời gian, vượt không gian. Vốn dĩ khác nhau về tư tưởng, về thời đại cũng như phong cách sống, nên hai nhân vật chính phải trải qua rất nhiều chuyện để có thể hiểu và cảm thông cho đối phương. Hãy theo dõi văn án sau để biết thêm nhé! Truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công kể về Nhạc Du Du, trong một lần đi dạo phố phường, vô ý bị những người bán hàng rong đụng phải khi chạy trốn dân phòng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa nàng còn xuyên vào vương phủ, suýt chút nữa thì bị giết chết bởi họ nghi ngờ nàng là thích khách. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. Vô tình nàng bị buộc phải lấy hắn, một người có thân hình hai mươi tuổi nhưng trí não thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…”. Thực ra hắn vì giữ gìn mạng sống của mình, tránh xa khỏi mẹ kế độc ác mà giả vờ ngớ ngẩn, chấp nhận không lấy vợ (Ở cổ đại, đàn ông 20 tuổi thì con đàn cháu đống rồi, nói chung chuyện này sạch, nam chính sạch, nữ chính cũng sạch). Thông qua nhiều âm mưu, đấu tranh cung đình, nàng và hắn nảy sinh tình cảm. Mối tình không môn đăng hộ đối như vầy thì liệu có hạnh phúc không? Khi hắn lộ ra bản chất thật của mình liệu nàng có chấp nhận? *** Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu. Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá. Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống. Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh. Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải. Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người. Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…” ” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi. “Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?” Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười. “Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…” Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?” ... Mời các bạn đón đọc Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công của tác giả Tử Tuyết Ngưng Yên.
Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt
Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.