Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Điều tuyệt vọng nhất chính là nhìn từng người mà mình đem lòng yêu thương lần lượt rời xa. Đôi tay muốn nắm lấy để có thể níu giữ, lại chỉ có thể buông lơi. Bao nhiêu đau đớn và bi ai, bao nhiêu chua xót và yếu mềm... Trái tim bi thương đến nghẹn lời... Kiếp trước, Đào Cẩn đã từng gánh chịu tất cả những bi kịch bất hạnh như vậy. Phụ thân nàng vì thiếp thất mà vô tình đẩy mẫu thân đến cái chết. Khi ấy, nàng quá nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện nên không thể cứu lấy mẫu thân. Nàng để cho bà mất đi với đệ đệ đang mang trong bụng, một xác hai mạng. Chuyện này, là cỡ nào thương tâm với nàng kia chứ. Vậy mà, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi người ca ca thầm thương vì bảo vệ nàng mà bị kẻ xấu hãm hại, sau cùng thì tự vẫn chết. Ca ca quá đau buồn rồi cứ thế bỏ đi biệt tích... Đào Cẩn bơ vơ lạc lõng ở thế giới này, từng ngày trôi qua là những oán hận và khổ sở. Giá như, nàng có thể bảo vệ mẫu thân, ca ca... khỏi những tai ương này. Giá như, tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Tỉnh giấc rồi, sẽ không còn nước mắt và đau buồn đến thế. Tỉnh giấc rồi, trái tim cũng thôi không còn đau đớn nữa….   Và ông trời đã nghe thấu lời nguyện cầu đầy tuyệt vọng của nàng, cứ thế cho nàng thêm một cơ hội nữa để có thể xoay chuyển vận mệnh bất hạnh của mình… . . . Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Đào Cẩn đã thật sự trùng sinh quay về lúc thơ bé, khi mà tất cả mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi bi kịch. Lần này, nàng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân và ca ca thật tốt, không để cho ai hay bất cứ điều gì thương tổn đến họ. Mẫu thân sẽ bình an vui vẻ mà sống, ca ca sẽ không vì quá đau buồn mà rời đi nữa. Những kẻ đã phá hủy gia đình nàng và đẩy họ vào con đường tuyệt vọng lúc trước, nàng sẽ từng chút một đòi lại, không nhân nhượng, không mềm yếu, không tha thứ.  Tuy nhiên, vì đã biết trước vận mệnh nên nàng xác định rõ, có một số người nhất định không nên chọc vào. Đó chính là Ngụy vương Giang Hành - người sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, một kẻ lạnh nhạt xa cách và nắm trong tay quyết định sinh - tử toàn bộ số phận của Đào gia. Thậm chí, nàng còn cảm thấy rằng, tốt nhất là mình nên ôm chặt “cái đùi vàng” này lại, tích cực xây dựng quan hệ thật thân thiết bằng bối phận nàng gọi hắn một tiếng là “cửu cửu”. Ít nhất, sau này nếu Đào gia có xảy ra chuyện gì thì nàng vẫn còn một con đường để có thể cầu tình được. Thế nhưng dù đã sống hai đời, trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi đứng trước Giang Hành nàng vẫn không khỏi run sợ. Khí chất lạnh lùng uy nghiêm của người này quả thật không phải đùa đâu ha. Vì thế, khi gọi Giang Hành bằng hai tiếng “cửu cửu”, trái tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy sợ hãi và muốn chạy trốn à :v :v  Giang Hành năm nay 27 tuổi, quanh năm chinh chiến và đóng quân ở Tống Châu cách xa đế đô vạn dặm. Chàng không có thiếp thất cũng chưa từng trải qua nhi nữ tình trường gì hết, nói chung là “sạch bong sáng bóng - hơi nhừ” chút so với nam nhân thời bấy giờ mà thôi. Dù vậy, thì luận theo bối cảnh thân thế, quyền lực cùng nhan sắc thì chàng chính là một “cái đùi vàng” vô cùng hoàn hảo mà bất kỳ ai cũng đem lòng mơ ước. Đáng tiếc, lạnh lùng cùng vô tình với nữ nhân chính là phong cách mà chàng không cần học cũng thực hiện vô cùng tốt. Vậy mà, khi đối diện với tiểu cô nương Đào Cẩn bé nhỏ, chàng luôn không còn là chính mình. Có thể, ngay lần đầu nhìn vào đôi mắt to sáng của nàng, nghe nàng gọi hai tiếng “cửu cửu”, biết nàng rất sợ hãi mình lại vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, điều ấy làm chàng ấn tượng. Rồi lần chàng cứu nàng từ trên cao xuống, đôi tay to lớn ôm toàn bộ thân thể nàng, nhìn thấy nàng run rẩy lại nảy sinh thương tiếc. Và có lẽ, cảm giác muốn bảo hộ yêu thương chở che cho nàng bắt đầu xuất hiện trong lòng là khi nhìn nàng vì bị bệnh tim mà đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi cứ thế ngất đi. Khoảnh khắc ấy, rõ ràng đã có cái gì đó lặng lẽ đổi thay trong lòng chàng mất rồi. Đào Cẩn, tiểu cô nương tươi sáng như mặt trời mới hôm qua còn cười đùa vui vẻ nói chuyện cùng chàng mà hôm nay đã như chiếc lá thu héo rũ ngoài kia, tùy thời đều có thể rơi xuống. Nghĩ đến điều ấy, trái tim chàng thắt lại, đau đớn. Nếu có thể, muốn đem tất cả gió mưa giông tố quét qua cuộc đời nàng dừng chân ngoài cửa, để nàng vẫn mãi là Đào Cẩn khỏe mạnh bình an mà sống. Khi biết về bệnh tình của Đào Cẩn, Giang Hành càng cảm thấy yêu thương và muốn chở che cho cô gái nhỏ này nhiều hơn. Vì thế, chàng chẳng ngại vì nàng mà làm cả những điều nhỏ nhặt tầm thường nhất. Ban đầu, tình cảm của Giang Hành chỉ xuất phát từ sự thương tiếc và chút động lòng nhỏ bé. Bởi xét theo thân phận thì chàng là “cửu cửu” của nàng, cho dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn là “cửu cửu”.  Vậy nên, chàng đã nghĩ rằng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, sủng ái nàng là chuyện phải làm mà chẳng hề suy tư điều gì. Cho đến khi, những sợi tơ yêu thương trong lòng chàng bắt đầu cuộn vào nhau, càng ngày càng bền chặt, không cách nào dứt ra được nữa. Đến lúc này, chàng mới biết, hóa ra hai chữ “Đào Cẩn” đã từ từ khắc sâu vào tim chàng lúc nào không hay rồi. Thế nhưng, cô nhóc kia thật đáng ghét, không hiểu lòng chàng thì thôi đã đành vì nàng còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm đi. Đằng này,nàng cứ vô tư mà đối xử tốt với tên nam nhân khác trước mặt chàng nữa chứ. Đáng giận hơn cả là chàng “ăn giấm chua” muốn no rồi, mà tiểu cô nương kia còn không thèm để ý quan tâm chàng. Thật hận đến nghiến răng. Vì vậy, đôi lúc Đào Cẩn lại không hiểu rốt cuộc mình làm sai gì mà cửu cửu Giang Hành nhìn nàng như thể muốn cắn nàng một miếng vậy đó :v :v  Kỳ thật, Giang Hành vốn muốn là đợi nàng lớn lên thêm tí nữa thì nói chuyện yêu đương nhưng bất ngờ có một số sự việc xảy ra khiến chàng nhanh chóng quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Đây là lúc nữ phụ Tần Mộ Mộ xuất hiện, cũng nhờ nàng ta mà Giang Hành bắt đầu bộc lộ bản chất tàn nhẫn ác độc của mình. Bởi chàng không phải là người mà ai cũng có thể tính kế được. Theo đúng kịch bản kiếp trước thì Tần Mộ Mộ rất lợi hại, còn có thể bên cạnh Giang Hành sau này nữa. Còn kiếp này, nàng ta vừa mới giăng bẫy tính kế Giang Hành thì đã bị lật tẩy rồi. Có lẽ kiếp trước, chàng không thèm so đo tính toán đối với chuyện nữ nhi tình trường vì chàng không quan tâm cũng không cần quan tâm. Bởi không yêu nên ai bên mình cũng như nhau mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy Đào Cẩn tức giận đến vậy chàng mới biết mức độ nguy cấp của sự việc. Nên, Tần Mộ Mộ kia, ngươi xui xẻo rồi. Khó khăn lắm, chàng mới có thể nhích từng chút một quan hệ với Đào Cẩn mà dám phá hoại ư? Thật không muốn sống tốt. Vậy là, nàng ta và cả nhà đều bị trừng trị thích đáng. Đọc mà sảng khoái ghê vậy đó. Đối với nữ phụ muốn chen chân vào thì không cần nhân nhượng gì hết. Tiêu diệt được cứ việc tiêu diệt :v :v  Lúc này, Đào Cẩn mới mơ hồ phát hiện ra tình cảm của cửu cửu Giang Hành đối với mình. Có phải sự việc có chút sai lầm ở đâu không nhỉ? Sao nàng chỉ muốn “ôm đùi vàng” để bảo vệ bản thân và gia đình thôi mà bây giờ lại thành Giang Hành ôm nàng vào trong ngực vuốt ve yêu thương thế này. Thật muốn khóc. Vậy nên, thấy cửu cửu Giang Hành là nàng chạy trốn, nhất quyết cách xa ra được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng mà thật không ngờ rằng, Giang Hành luôn lạnh nhạt khó gần lúc trước bây giờ lại thô bỉ vô sỉ hết biết như vậy chứ. Chàng ta cứ lẻn vào phòng của nàng mà ôm ấp rồi sờ sờ thơm thơm nàng hoài á. Hại nàng chỉ cần nghe thấy thị nữ kêu tên chàng là đã nhanh chóng đóng hết cửa xong trốn vào chăn rồi. Thế mà, cái tên vô sỉ này cũng không tha cho nàng, lén lút nhảy vào phòng không nói, còn quang minh chính đại hỏi nàng vì sao khóa cửa. Và nàng đã trả lời một câu vô cùng thiếu muối khiến mình bật cười như này nè: “Trời lạnh, sợ cửa hở” :v :v  Giang Hành à! Công cuộc truy thê của cửu cửu còn gian nan lắm đấy nha ^^ Nhưng mà mn yên tâm nghen, gì chứ thê tử mà Giang Hành đã chọn thì làm sao mà trốn thoát được. Và thế là, khi Đào Cẩn 15 tuổi - Giang Hành 30 tuổi hôn lễ được cử hành. Phải nói đây là hôn lễ giữa đại thúc - loli thì đúng hơn :v Khỏi nói tiếp cũng biết, cuộc sống sau này của Đào Cẩn như thế nào rồi ha. Giang Hành yêu thương sủng ái nàng vô cùng, còn làm cho nàng sinh mấy bánh bao nhỏ vô cùng đáng yêu nữa chứ. Đọc mà muốn nghẹn ngào cái độ sủng ngọt sâu răng của bộ truyện luôn đấy. Vậy nên, truyện này chỉ thích hợp cho những bạn yêu thích kiểu trùng sinh quay lại sữa chữa vận mệnh và viết nên một chuyện tình yêu lãng mạn ngọt ngào thôi ạ, không có chút ngược nào luôn á.  #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây. Nàng thoáng mím đôi môi anh đào, dường như muốn đem nó nhìn ra cái đến tột cùng. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, nhìn chăm chú, một hồi lâu sau mới xoay đi, “Hôm nay là ngày gì?” Ngọc Minh bình tĩnh trả lời, “Mùng ba tháng sáu.” Mùng ba, cách ngày giỗ mẫu thân nàng Ân thị còn có hai ngày. Ân thị Vu Minh Huy qua đời năm mười lăm tuổi, đến nay đã qua bảy năm. Bà là mẫu thân thân sinh của Đào Cẩn, gả cho tể tướng Đào Lâm Nguyên sau sinh được một trai một gái, đang muốn sinh lần thứ ba thì lại bởi người suy yếu, cuối cùng không thể sinh nở bình an, một xác hai mạng. Đào Cẩn chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn phía đình viện, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn. Kỳ thật mẫu thân không phải khó sinh, lúc đó đại phu đã chuẩn đoán không có vấn đề, huống chi khi sinh nàng cùng đại ca ra đều thuận lợi, sao lại nói khó sinh liền khó sinh đây? Truy cứu nguyên nhân, có lẽ có người từ trong làm khó dễ mà thôi. Lúc ấy nàng còn nhỏ, không biết bảo vệ tốt cho mẫu thân, trơ mắt nhìn bà hương tiêu ngọc vẫn, lại bất lực. * Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, giống như đang nung trên một chậu than cực nóng, dù cho nàng chỉ mặc một bộ đồ hoa lụa mỏng, cũng chống đỡ không nổi cái cảm giác oi bức này. Đào Cẩn có làn da trắng như tuyết, giống như tuyết trên đỉnh núi lóng lánh trong suốt, làn da này còn phơi nắng không đen, không biết gây nên bao nhiêu ghen tỵ của hào môn quý nữ. Nàng không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì có một khuôn mặt nhu thuận non nớt, tạo cho người khác một cảm giác ngây thơ. Chỉ có người thân cận nhất mới biết, cô nương này kỳ thật có một bụng ý nghĩ xấu, không hề vô tội giống như vẻ bề ngoài. Làm nàng mất hứng, có thể đem ngươi chỉnh đến khổ không thể tả. Phỉ Thúy đem bức rèm vén lên, Bạch Nhụy bưng một chén đường chưng tô lạc ướp lạnh lại, cầm lên cái bát men xanh nhạt, “Quận chúa ăn vài thìa canh giải nhiệt đi.” Đây là món ăn Đào Cẩn thích nhất, nàng múc một thìa, vừa cho vào miệng đã tan, có ướp băng mỏng quả thật đã giải nhiều nhiệt khí. Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Phu Nhân Tâm của tác giả Phong Hà Du Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Quả Phụ Thật Khó
Kiếp trước, nàng tham vinh hoa phú quý, thầm mong một cuộc sống giàu sang, người người vọng ngưỡng Chính vì vậy nàng bị phụ thân bán vào Tống phủ làm thiếp Cuối cùng nhi tử chính mình mang nặng đẻ đau, đi một vòng qua quỷ môn quan mới sinh hạ được, lại bị người cưới đoạt Bản thân kết cuộc là chết dưới mộc côn --- Quế Thanh Thanh nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, nhớ tới đây là Lý Đồng thím Tống thị, vẫn đối xử với nàng rất tốt, mắt thấy thím mở hộp đựng thức ăn ra, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, Quế Thanh Thanh không khỏi hoảng hốt, tất cả thế nào lại chân thực như vậy? Chẳng lẽ mình không phải linh hồn? Chẳng lẽ mình còn sống? Chẳng lẽ trọng sinh trở lại mười năm trước sao? Nếu như được sống lại một lần, nàng không muốn tranh cường háo thắng, nàng không quan tâm ai vinh ai bại Nàng thầm nghĩ làm lại một cuộc sống mới, nàng muốn dựng nghiệp bằng bản thân dù cho chỉ có đôi bàn tay trắng Nàng sẽ có cuộc sống mới, gia đình mình, sẽ vượt qua nghèo đói Còn những kẻ đã hãm hại nàng, những kẻ trước kia chà đạp nàng,... đi chết đi! *** Cuộc đời của Quế Thanh Thanh là một chuỗi bi kịch. Khi còn ở nhà thì phụ thân không thương, kế mẫu bắt nạt. Nàng từng có một phu quân, gia đình cũng khá hoà thuận, có điều, bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho hắn. Thế mà phu quân của nàng vẫn không qua khỏi. Nàng có một nhi tử nhưng sau khi phu quân nàng mất được một năm, nhi tử cũng bạo bệnh mà qua đời. Kế mẫu vì bạc nên ép gả nàng đến Tống gia. Tại đó, Quế Thanh Thanh bị phu quân thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất nhi tử. Sau đó nàng được trùng sinh vào thời điểm trước khi tái giá cùng phu quân thứ hai. Nàng quyết tâm không làm thiếp nhà giàu. Nàng gặp được nam chính Lý Tùng, người đại ca đã bỏ xứ ra đi từ lâu của phu quân. Cuối cùng hai người đến với nhau và HE. Nam phụ Tống Tử Kiều bị diệt tộc, mối thù của Thanh Thanh được trả đủ. Bạn nào thường đọc review của mình sẽ biết mình không thích điền văn. Truyện này tuy không dài lắm, nhưng cũng đủ làm mình thấy ngán  Có điều, nam chính thương và nghe lời nữ chính lắm. Nữ chính đã qua một đời nên hiểu chuyện, trưởng thành hơn, không yy, bàn tay vàng. Truyện nhẹ nhàng lắm, bạn nào thích điền văn có thể nhảy hố thử. Mình vẫn là quay lại với nữ cường thôi :3 Cho truyện này 3.5/5 điểm. *** Truyện bắt đầu bằng cảnh Quế Thanh Thanh bị người chồng thứ hai bắt gian tại trận (mặc dù nàng không có), bị đánh chết, bị bắt mất đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra chỉ vì nàng chỉ là một di nương, một di nương đã từng có một đời chồng. Cuộc đời của Quế Thanh Thanh có thể nói là bi kịch tiếp nối bi kịch. Mẹ nàng sau khi sinh nàng ra được hai năm thì mất. Cha nàng cưới thêm vợ mới, sinh được một đứa con trai. Cha nàng vốn dĩ là một kẻ nát rượu, cái gì cũng được chỉ cần không cắt rượu của ông. Kế thất của nàng là một người phụ nữ đanh đá điển hình, luôn bắt nàng làm nhiều, bỏ đói, chỉ để cho bà ta và đứa con trai của bà ta được ăn no mặc ấm. Ở nhà như thế, nhưng khi lấy chồng còn khổ hơn, nàng lấy phải một con ma bệnh, tuy vợ chồng ân ái là thế, nhưng bao nhiêu tiền của lần lượt đội nón ra đi theo căn bệnh của chồng nàng. Việc duy nhất hắn ta làm đúng là để lại cho nàng một đứa con để thủ thỉ. Trời bất công, ông không muốn nàng hạnh phúc, nên sau khi chồng mất được một năm, con trai nàng cũng bạo bệnh mà qua đời. Lúc này, mẹ kế vì bạc, đã ép gả nàng đến Tống gia, đây chính là nguồn cơn gây nên cái chết tang thương của nàng. Có lẽ người mẹ ở trên trời của nàng xót thương cho đứa con gái số khổ, bà đã cho nàng trọng sinh lại thời điểm sau khi con trai và chồng đầu mất. Tại đây, nàng nhất quyết thề, dù làm thê nhà nghèo cũng không bước vào làm thiếp nhà giàu. Cũng tại đây, nàng gặp được anh chồng, người anh cả của chồng nàng đã bỏ xứ ra đi từ lâu rồi. Anh mang trong mình một khuôn mặt không được bắt mắt, rổ rá cạp lại họ nên duyên. Bằng kiến thức từ kiếp trước, nàng dần gây dựng một cuộc sống mới tốt hơn, có chồng, có con, giúp đỡ anh chị em trong nhà. Truyện này tuy có cực phẩm, nhưng không quá thủ đoạn, truyện nhẹ nhàng, thích hợp cho những ngày làm việc căng thẳng đó. Mời các bạn đón đọc Làm Quả Phụ Thật Khó của tác giả Thanh Phong Noãn.
Không Có Lai Sinh
Kiếp trước Thanh Liên chưa từng hối tiếc điều gì, nàng một lòng hộ chủ. Vương phi là người có ơn có nghĩa, nàng vì Vương phi gánh chịu kiếp nạn cũng không tính là gì. Chỉ là...một ánh mắt đã khiến nàng vương vấn, từ giây phút đó nàng đã quyết định hủy mình chỉ để không phải thẹn với ai. Vốn tưởng rằng chỉ có bản thân tự đa tình, không ngờ khi làm linh hồn cô lãng nàng thấy hắn...hắn vẫn lạnh lùng như vậy, hiên ngang trên chiến trường, lập nhiều công lơn, nhưng luôn cô độc một mình. Cuối đời, trước khi chết, nàng nghe rõ hắn gọi. Gọi ” Liên nhi.” Nàng chọn lựa, giữa vinh hoa kiếp sau được hưởng và cơ hội làm lại. Nàng phải chăng đã phụ hắn, làm hắn lỡ cả đời. *** -Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có….   Mời các bạn đón đọc Không Có Lai Sinh của tác giả Phong Ca.
Gái Già Gả Bảy Lần
Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên đã phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó đã có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện sẽ vẫn có nhiều sai sót. Cảm nhận: Truyện hay, nhẹ nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc. Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có 2 người, một là hoàng đế, người thứ hai là cô gái già nhà họ Chân. Cũng nghe nói ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, một là hái hoa đạo tặc – Sơn lão yêu, một là gái già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết. Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là gái già họ Chân. Kỳ thật tôi cũng chưa già, xem ra thì tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống  thực khổ, tôi đã gả sáu lần rồi vẫn không thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ. *** Review Sâu Ăn Hại: Gồm có 3 quyển Quyển 1: Vân Phi Bạch – Chân Ly – Vân Châu Quyển 2: Hé lộ kiếp trước của cả ba người và mối tình duyên oan trái không dứt được… Quyển 3: Đại kết cục Tuy rằng viết ở bối cảnh cổ đại, nhưng lời văn và các chi tiết tác giả sử dụng đều không khác gì hiện đại cả, nên mình chỉ dám xếp nó vào thể loại huyền huyễn thôi. Nữ chính – Chân Ly Xuân/ A Ly. Con gái độc nhất của nhà họ Chân, ông của nàng được mệnh danh “Thần y”. Xinh đẹp nhưng mệnh số không tốt, liên tục khắc chết sáu vị hôn phu trước của mình. Cả đời nàng đều gắn với bốn chữ “Mệnh không trọn vẹn”. Thế nhưng người con gái ấy không khuất phục số phận, ly rồi lại hợp, đến cuối cũng có thể hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp trước A Ly là một giọt lệ của Phật, rơi xuống lòng sông Vong Xuyên ở địa ngục mà hóa thành Thủy quỷ. Kiếp mệnh không trọn vẹn, không cha không mẹ, nhưng không bao giờ nàng gục ngã trước số phận. Thủy quỷ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, đã vô tình làm say đắm cả hai “nam nhân”, chỉ đáng tiếc là tình duyên lỡ dở, chỉ đành hẹn tới kiếp sau gặp lại… Lần này chắc chắn, nàng sẽ không buông tay nữa… Nam chính – Vân Châu/ Vong Xuyên. Nhị công tử của Vân gia. Kiếp trước là Minh Thái tử của Minh giới (Âm phủ). A Ly gọi anh là “tiểu ca ca”. Là người đầu tiên yêu A Ly, cũng được A Ly yêu thực lòng, nhưng hai người không vượt qua được số phận. A Ly suýt nữa đã khắc chết anh, sau đó vì muốn cứu anh mà cả hai cùng uống Vong Tình thủy. Nhưng tình duyên lại không đứt được. Cuối cùng, khi A Ly muốn đầu thai, Vong Xuyên vì ngăn cô mà lao xuống theo… Đến khi trở thành Vân Châu, từ nhỏ đã nguyện ý chăm sóc, yêu thương A Ly. Vượt qua bao gian nan trắc trở của số phận, hai người đã kết thành vợ chồng. A Ly bị mù, anh chăm sóc; A Ly qua đời, anh nuôi con. Lại nguyện ý chờ hết năm này sang năm khác để nguyên thần A Ly hồi phục, biết đâu, nàng có thể trở lại..? Nam thứ – Vân Phi Bạch/ Ngọc Hành. Đại công tử của Vân gia. Là người đầu tiên A Ly thích trong cả hai kiếp, cũng là người hai lần khiến trái tim nàng tan nát. Kiếp trước là Ngọc Hành công tử, là tiên nhân trên trời. Anh và A Ly vốn dĩ không thể ở bên nhau. A Ly thích anh, nhưng anh cũng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Vong Xuyên, anh buông tay. Sau khi uống Vong Tình thủy, A Ly lại thích anh, chỉ có điều lần này anh đã vì cô mà kháng chỉ Thiên Đình, phải đầu thai làm người bình thường.  Kiếp này, Chân Ly thích Phi Bạch, muốn cùng anh sống trọn đời. Sét giáng xuống, trời đổ mưa, Phi Bạch mất trí nhớ. Phi Bạch thích Chân Ly, muốn hai người mãi mãi bên nhau, quay một vòng, anh đã lại quên hết. Anh và Chân Ly chỉ có thể nói là “hữu duyên vô phận”, giống như Chân Ly đã nói “Tôi nợ Ngọc Hành. Hai lần gặp, hai lần quên, coi như trả hết nợ cho huynh ấy.” Đây không phải là một câu chuyện gì đặc biệt lắm. Nội dung thường thường, cốt truyện cũng không đặc sắc. Cách viết của Hoa Minh chẳng thuộc cổ đại cũng không phải hiện đại, nhưng không hiểu sao mình lại bị hấp dẫn. Đây là cuốn truyện đầu tiên khiến mình cùng khóc, cùng cười với nhân vật. Lời văn chậm rãi như đang kể truyện, nhưng chính cái tự nhiên mà tưởng như thờ ơ đó lại khiến bạn cảm thấy đau đớn, xót xa cho từng nhân vật. Đặc biệt là A Ly. Ông mất, cha mất, rồi với một câu nói nhẹ nhàng “Được, cũng được lắm.”, chính nàng cũng ra đi, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Có thể nói rằng, chính giọng văn chứ không phải cốt truyện hay nhân vật như bình thường, đã lôi cuốn người đọc đi hết câu chuyện. Ban đầu thì mình không thích cách bạn ấy dùng ngôi “tôi” cho lắm, vì đây bối cảnh của chuyện vốn đặt ở cổ đại mà. Nhưng sau đó, mình mới nhận ra đây là huyền huyễn, hơn nữa cách viết của tác giả cũng không phân định rạch ròi cho lắm, nên cũng không dám có ý kiến gì nữa. Còn lại thì đều ổn cả. Không phải là một câu chuyện bi lụy, ướt át, hay có những đoạn cao trào đầy kịch tính, nhưng nếu bạn đang tìm một truyện có chất nhẹ nhàng, tự nhiên, vui buồn xen kẽ mà vẫn đáng nhớ thì có lẽ đây là lựa chọn dành cho bạn. *** Reviewed Dạ Vũ: Mới đầu nhảy hố mình còn tưởng đây là truyện hài, thứ nhất là bởi cái tên truyện, thứ hai là bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Nhưng thực ra đây là truyện ngược, kể về mối tình trải dài 2 kiếp từ Minh giới đến Nhân giới, chìm đắm trong sự mờ mịt, nhớ nhớ quên quên của ba nhân vật : Vong Xuyên, A Ly và Ngọc Hành. Theo mạch truyện mà tác giả kể thì : Quyển 1 kể mối tình của các nhân vật khi ở Nhân giới (tức kiếp thứ hai – hiện tại). Quyển 2 quay trở về kể lại mối tình của các nhân vật ở Minh giới (tức kiếp trước – quá khứ), từ đó thân phận, mọi khúc mắc hay những mối quan hệ chưa rõ ràng ở kiếp thứ 2 sẽ được giải đáp. Quyển thứ 3 là kết cục (hiện tại), nữ chính sau khi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước thì quay trở về bên nam chính. Tuy nhiên để xâu chuỗi tình tiết theo đúng thứ tự thời gian, mình sẽ tóm tắt quyển 2 trước, tức là mối tình ở kiếp đầu tiên. Có 3 quyển vậy thôi, nghĩ là dài nhưng thực ra truyện ngắn lắm, đọc liền trong một đêm là hết à. Kiếp trước nàng là một giọt lệ của Phật, vô tình rơi xuống sông Vong Xuyên, trở thành một Thủy quỷ (ma nước) không rõ lai lịch, không cha không mẹ nên luôn bị mọi người cười nhạo. Nàng sống giữa lòng sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên Nại Hà, phía đối diện có Mạnh bà bà mở quán bán canh. Lần đầu tiên nàng gặp Vong Xuyên – một tiểu nam quỷ cũng không có cha mẹ, là khi hắn đang ngồi khóc thút thít trên bờ sông. Nàng lập tức coi hắn là tri kỷ. Năm ấy nàng ba trăm tuổi, Vong Xuyên năm trăm tuổi. Ngày nào nàng cũng đứng trên cầu chứng kiến cảnh người đến người đi, nên hắn đặt cho nàng cái tên A Ly. A Ly A Ly, biệt ly, ly biệt, kẻ ở bịn rịn, người đi lưu luyến… Cứ thế, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nắm tay nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Lúc năm trăm tuổi, nàng cướp bánh bao cho hắn ăn rồi bị mười tên quỷ cầm chày đuổi theo, nàng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời. Năm bảy trăm tuổi, nàng ra chợ mua nơ bướm về buộc lên tóc, kết vòng hoa đội lên đầu, leo lên cây chờ hắn đến. Lúc chín trăm tuổi, nàng tò mò hỏi hắn : “Thích nghĩa là gì?”, hắn chỉ biết đỏ mặt mà đáp : “Đây là vấn đề rất thâm ảo.” Lên một ngàn tuổi, được Nhị Đản nhà bên tỏ tình, nàng lại đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Vong Xuyên : “Thích là gì vậy?”. Hắn trầm tư một lát, rồi bảo nàng : “Chạm miệng vào mặt ta một chút.” Nàng làm theo lời hắn, nhưng vẫn lắc đầu, mù mịt không biết thích rốt cuộc là gì. Một ngàn ba trăm tuổi, hắn phải rời xa nàng, đi xa để bái sư học nghệ, hắn đeo khối ngọc vào cổ nàng hẹn ước : “Chờ ta trở về nhé”. Hắn nói sẽ đi biệt khoảng ba trăm năm, ngày nào nàng cũng ôm thân cây, mắt trông về hướng Đông xa tít thành thành thật thật chờ đợi hắn. Hết một ngày nàng lại dùng dao vạch một đường trên thân cây. Thân cây giờ đây đã chi chit vết khắc, là cái cây tương tư của nàng. Vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, Vong Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng nàng lại gặp được một nam tử khác, lam công tử Ngọc Hành. Ánh mắt hắn lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho lòng nàng như có một đóa hoa đuôi chó nở rộ. Bắt đầu từ đây, nàng từ chờ đợi một người trở thành hai người. Hắn trở về đúng lúc nàng đang tỏ tình với Ngọc Hành công tử. Nhìn cái mặt đen sì sì của Vong Xuyên, nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Một lần khác, nàng không kìm lòng được bèn hôn vào má Ngọc Hành một cái, quay đầu lại lại thấy sắc mặt âm u giận giữ của Vong Xuyên. Nàng thấy khó hiểu, có chút lo lắng, sững sờ gọi một tiếng “ca ca”, hắn lại lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Lại một lần khác, nàng đến trước mặt hắn đọc lên hai bài thơ tình khiến hắn vui sướng khôn tả. Hắn hai mắt sáng như sao hỏi nàng : “Thơ này là viết cho ta à?”. Nàng vân vê góc áo : “Là viết cho Ngọc Hành công tử”… Nàng chỉ biết nàng thích Ngọc Hành, thích nụ cười của huynh ấy, mỗi lần gặp huynh ấy trong lòng sẽ như có đóa hoa đuôi chó nở rộ.  “Rốt cuộc yêu là gì vậy?” “Yêu chính là một người biến thành nốt ruồi sa trong tim muội, in dấu rồi sẽ không gạt bỏ đi được, không phải, là sẽ chảy máu, sẽ đau đớn.” Rõ ràng nàng biết mình thích Ngọc Hành, nhưng hình bóng xuất hiện trong giấc mơ của nàng lại luôn là Vong Xuyên. Nàng trong giấc mơ rất táo bạo, đến gần hắn, cầm lấy tay hắn, hôn lên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại thẹn thùng, mặt vô cớ đỏ đỏ hồng hồng như quả trứng mừng hỉ. Nàng lại mang thắc mắc ấy nói cho hắn nghe, hắn mừng rỡ nói rằng nàng đã hoài xuân, cuối cùng đã thông suốt rồi. Hoài xuân là cái gì? Là gió xuân phơi phới, xuân tâm nảy mầm? Nàng hiểu ra rồi, nàng hoài xuân là bình thường, mơ thấy Vong Xuyên cũng là bình thường, không phải bệnh gì hết. Vậy là nàng yên tâm tiếp tục hoài xuân. A Ly thực sự rất ngốc, lớn bằng này rồi mà vẫn không hiểu yêu là gì. Nàng đã yêu Vong Xuyên từ rất lâu mà không nhận ra, lại chỉ biết rằng mình vừa gặp đã thích Ngọc Hành công tử. Duyên phận đôi lúc trêu ngươi như vậy đó. Nàng là giọt lệ Phật tu thành hình người cho nên bản mệnh không trọn vẹn, sẽ khắc người khác. Trớ trêu thay, người nàng khắc lại chính là Vong Xuyên. Một lần hắn suýt mất mạng, hôn mê mãi không chịu tỉnh. Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ rời bỏ nàng mà đi, cho nên nàng cho hắn uống nước Vong Tình, sau đó nàng cũng uống. Cuối cùng hắn tỉnh lại, còn nàng đã quên mất hắn. Ký ức trong một ngàn năm trăm năm đã không còn, hình bóng chàng thiếu niên cùng nàng lớn lên ấy đã sạch sẽ trắng trơn. Một lần nữa nàng gặp lại Ngọc Hành, lại đem lòng yêu hắn, đồng ý ở bên hắn. Nàng rất thích ngồi dưới gốc cây kia, trên đó loang lổ vết dao khắc, mỗi vết lại chứa đầy tâm tình, vui mừng, sầu tủi lẫn nhớ mong, hoài niệm. Nàng ngồi đó chờ Ngọc Hành, không hề biết rằng năm xưa nàng cũng đã từng ngồi ở nơi đây, đã từng mòn mỏi chờ đợi một bóng hình hàng ngàn năm. Nhưng bất ngờ Ngọc Hành được Thiên Quân ban chỉ tứ hôn gả cho công chúa Ngọc Trợ, hắn kháng chỉ, liền bị giáng xuống trần gian vĩnh viễn không quay về được. Nhìn hắn từ từ biến mất khỏi tầm mất, nàng đau lòng nghĩ, nếu Ngọc Hành không ở đây thì nàng ở lại còn ý nghĩa gì? Vậy là nàng nhắm mắt lại, đứng trên cầu luân hồi, gieo mình nhảy xuống đi theo hắn. Vào giây phút cuối cùng kia, nàng nghĩ đến Ngọc Hành, nghĩ đến đôi mắt, hàng lông mày của Ngọc Hành. Nhưng từ lúc nào, trước mắt nàng lại “hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận dữ…” Là ai kia? Phải chăng là người nàng đã bỏ lỡ trong kiếp này, là người nàng đã lãng quên trong kiếp này, là người nàng yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết mà không hề hay biết? Vong Xuyên… Hắn nhảy xuống cùng nàng, bắt đầu một duyên kiếp mới. ……………… Trong kiếp thứ hai này, nàng là Chân Xuân Ly, được người đời gọi là “gái già họ Chân”, nguyên nhân bởi nàng có bản mệnh khắc phu, sáu vị tân lang còn chưa kịp treo lồng đèn đỏ thì đã chết. Vong Xuyên đã luân hồi thành Vân Châu Vân nhị thiếu gia, gặp nàng lúc nàng 9 tuổi, hắn 12 tuổi. Hai đứa trẻ lại một lần nữa ở bên nhau, chơi đùa cùng nhau, hắn là mối tình đầu của nàng. Nhưng hắn lại bỏ nàng đi biền biệt mấy năm, lúc gặp lại nhau thì nàng đã đem lòng yêu Vân Phi Bạch (Ngọc Hành chuyển thế). Mối tình tay ba lại tiếp diễn giống như kiếp trước. Vậy làm cách nào để nàng nhớ ra tất cả, bằng cách nào Vong Xuyên – A Ly, Vân Châu – Chân Ly trở lại bên nhau, mời các bạn đọc tác phẩm. Mới tóm tắt có một kiếp thôi mà mình đã kể lể dông dài quá, nói nhiều mất hay a. Mời các bạn đón đọc Gái Già Gả Bảy Lần của tác giả Hoa Minh.
Đông Phong Ác
Giới thiệu: Mộ Dung Lệ sống ở Hầu Ngọc quan ba tháng thì đã đưa thư nhà tất cả là bảy lần. Khi trước không hề như vậy, thế mà bây giờ hắn lại tìm riêng một người đưa thư, cứ đến hẹn lại một lá, chưa từng chậm trễ một ngày làm cho Hương Hương rất phiền lòng. Quách Điền và Quách Trần Thị mỗi lần như vậy đều dở khóc dở cười. Khi con gái Quách Dương hỏi: “Nhị tỷ con đâu rồi?” thì cả hai vợ chồng đều nói: "Đang làm bài tập về nhà..." Hương Hương vốn không có bao nhiêu chữ nhưng bỗng nhiên con người kia lại bắt nàng mỗi phong thư đáp lại đều phải đủ năm trăm chữ khiến nàng thật bất đắc dĩ. Cuối cùng những lá thư sau, Mộ Dung Lệ không còn chép thơ nữa mà kể về những chuyện nhàn tản nơi biên quan, đương nhiên là không hề tiết lộ quân tình.   Hương Hương nghĩ rằng, chắc chắn những điều mà Mộ Dung Lệ nói là giả vì cô cả đời tuân thủ nữ tắc chưa đến những nơi biên quan, muốn đi ngắm cảnh một chút cũng không được. Giống như hùng ưng, cô cũng có những tiếc nuối ở trong lòng. Hưởng ứng phong trào poll, tớ review bộ này, ai đọc thấy hay vào like cho truyện vào chung kết đi nhóa (đề cử ở trong comment bạn Lan SG đoạn cuối cuối ý. Đông Phong Ác – Nhất Độ Quân Hoa: cổ đại, ngược trước sủng sau, hài bi (mà tớ thấy hài nhiều hơn), edit hoàn, truyện có mỹ thực. Nội dung chính: Loạn lạc, nữ chính thôn nữ được cứu về khỏi bị giặc hiếp và được dâng lên cho nam chính làm thiếp một cách không tình nguyện. Sau đó là quá trình ngược trước sủng sau. Nữ chính từ thiếp lên làm chính phi. Nói chung nếu tóm tắt nội dung thì máu chó một nùi, máu chó tung trời. Nhưng đừng để bị đánh lừa, đây không phải câu chuyện máu chó mà sâu sắc hơn thế nhiều. Nhận xét Logic truyện này không được bình thường lắm. Nữ chính nhà nghèo 16 tuổi, thấp kém nhưng không lên gân lên cốt gì cả, sống đúng tuổi, đúng hoàn cảnh, đúng thân phận, vì hoàn cảnh mà gần như bị buộc phải gả làm thiếp cho nam chính. Chị nữ chính tính hay, khôn ra phết, con nhà nghèo, thân phận kém nhưng sống biết điều, khôn khéo, cũng ko lụy nam chính, tuy ban đầu có chút mơ mộng nhưng sau đó nhanh chóng nhận mệnh, không yêu nam chính, cần cúi đầu thì cúi đầu nhưng lúc mạnh mẽ thì vô cùng kiên cường. Lúc cần bảo vệ bản thân thì biết tự vệ, sống lưu lạc vẫn có thể lao động tự nuôi thân, thậm chí là lúc lạc trong rừng còn biết tự chăm lo, sinh con nuôi con và trà trộng giữa kẻ thù để không gây chú ý, đến khi cần cũng biết tỉnh táo hạ độc kẻ thù để thoát thân. Đoạn sau nam chính muốn nữ chính quay về, hỏi chị ta sai ở đâu để ta sửa, chị kể lại rành mạch các loại lỗi lầm, ghi thù ra phết. Nói chung, đoạn đầu về thân phận nữ chính hơi buồn vì nữ 9 thân phận thấp kém. Nam 9 vừa EQ thấp, vừa coi thường chị có điều không ngược đãi nhé. Sau này nữ 9 an phận, không vọng tưởng gì, cũng không yêu nam 9, ko kiểu khụy lụy vì tình mà khôn khéo sống, lấy lòng để 2 mẹ con có cuộc sống êm ả. Nữ chính đặc biệt tỉnh, thức thời, không lụy tình, là thôn cô nhưng sống khéo léo, biết buông biết bỏ, sức sống dẻo dai, tuy chân yếu tay mềm nhưng luôn biết tự bảo vệ, tự xoay sở, không làm ai phiền cả. Có thể nói là kiểu ngoài mềm trong cứng, xếp vào nữ cường. Đến cuối truyện thì uốn nắn nam chính đâu vào đấy. Nam chính ban đầu bị ném đá ghê lắm nhưng mà tớ đọc thì thấy rất bình thường, nhân vật này sống cũng đúng tuổi, đúng thân phận, đúng thời thế, đúng hoàn cảnh, đúng với bản chất, thậm chí còn có phần thẳng thắn, không quanh co, mưu mẹo, đường đường chính chính, khá là quân tử. Chỉ cái tội EQ thấp, rất thấp, thấp thảm hại, phong cách vai u thịt bắp, chuyện tình cảm thì thô hơn ngói. Như đã nói, nam nữ chính là vợ chồng nhưng không phải yêu nhau ngay từ đầu, nam chính EQ thấp, đầu đất nên đoạn đầu làm ra nhiều tình huống ngược nữ chính (mà độc giả đọc dễ lầm tưởng là truyện ngược cổ điển.. Anh này kiểu nam tử cổ đại điển hình, tướng quân không biết thương hoa tiếc ngọc, không biết yêu, nữ chính là thiếp thân phận thấp kém bị coi như vật nuôi cho ăn ngon mặc đẹp là tốt rồi. Anh này siêu vô tâm, cũng coi thường nữ chính nhưng không đánh đập, không làm trò mèo, loằng ngoằng nữ phụ ngược tâm nữ chính hay lợi dụng, không ngược đãi nữ chính như truyện Phế Hậu hay mấy truyện ngược não tàn. Đọc lại buồn cười, anh này ghen cũng buồn cười, đoạn cưới chính phi cũng buồn cười, vì anh tiếng xấu quá nên người ta lừa anh lấy thứ nữ 12 tuổi của 1 lão thần. Con bé đó sợ anh như quỷ, bám nữ chính như bám mẹ, nhiều tình huống cười đau cả mề. Đọc thấy nam 9 suy nghĩ cũng đơn giản, sủng nữ chính phết, mà dần dà càng ngày càng có mong ước xây dựng một gia đình chỉ có cha mẹ con cái sum vầy với nữ 9. Nam chính trước khi có nữ chính thì có duy nhất 1 người thiếp, người thiếp đó chết thì anh cũng chả léng phéng gì cho đến khi nạp nữ 9 làm thiếp. Tuy là thiếp nhưng trong phủ cũng chỉ có duy nhất nữ 9, từ lúc lấy nhau là sạch sẽ đến hết truyện nhé. Đến cuối anh cũng đưa chị lên làm vương phi. Nam nữ chính cũng không bập cái yêu nhau, nói rằng cả 2 chấp nhận nhau thì đúng hơn. Truyện vừa bi vừa hài, đoạn nào bi đọc thương rớt nước mắt, đoạn nào hài đọc cười lăn lộn không nhặt được mồm. Truyện không dài, đọc vừa phải, hơn 80 chương nhưng 1 chương ngắn ý mà. Giọng văn lại hay, ngấm. Truyện này cũng không kiểu hội chứng Stockholm, nữ chính não tàn đi yêu tha thiết cái đứa bạc đãi mình hay là kiểu nam chính ngựa đực, chịch em xong lại mê em ko dứt ra được. Nam nữ chính yêu nhau là mưa dầm thấm lâu, từ từ cảm hóa, nam 9 thật ra suy nghĩ đơn giản, không quan tâm cảm nhận người khác nhưng anh này thích là thích cái ôn nhu điềm đạm của nữ chính, là cảm giác bình yên có 1 mái nhà, có vợ có con. Đời anh này là mưa gió máu tanh sa trường, giết chóc, không tình thân, cha mẹ anh em đâm sau lưng. Nữ chính đến gần cuối truyện mới dần yêu nhé, chị giống chim sợ cành cong, không tin tưởng nam chính, đến cuối cùng nữ chính nhận định vợ chồng ở với nhau 3 năm, không thể nói là không có chút nào tình cảm, nam chính thực ra cũng đem lại cảm giác dựa dẫm che chở, đây là chồng mình. Cảm giác giống mấy truyện điền văn mà nam nữ chính lấy nhau không phải vì yêu. *** Review Quỳnh Văn: Hic, lần đầu tiên review truyện của “mẹ kế” Nhất Độ Quân Hoa. Kể từ khi đọc xong “Phế Hậu Tướng Quân” thì mình cứ thấy tác giả này là chạy mất dép, vì ấn tượng anh main tra nam và SE thôi. Nay tình cờ đọc được đề cử, giang hồ cũng khen nhiều, mình tìm đọc review một chút và quyết định lọt hố. Quả nhiên không thất vọng. Đông Phong Ác kể về đời sau của Hoàng Đế Mộ Dung trong truyện Phế Hậu Tướng Quân, Yến Vương sinh được 6 người con trai, trong đó nam chính của chúng ta là Tốn Vương gia Mộ Dung Lệ. Mới đầu nghe tên mình tưởng tác giả sẽ miêu tả anh này đẹp yêu nghiệt hại nước hại dân gì đó, ai ngờ sau khi đọc được vài chương truyện thấy cái tên đúng thật – nghe tên ảnh là muốn khóc rồi :))) Câu chuyện là con đường được thuần hóa thành thê nô của nam chính. Ảnh là nam chính thô lỗ cục cằn nhất mà mình từng đọc, thế mà không phải ảnh thô lỗ theo kiểu máu chó, mà theo kiểu hài hài không chịu được :)). Ảnh không thèm mở miệng nhiều, nhưng cứ mở miệng ra là chửi, nhẹ nhàng được vài câu là lại chửi, nữ chính không ít lần ăn chửi “tiện nhân”, “hỗn trướng” (khốn nạn) rồi. Về sau ảnh bỏ từ “tiện nhân”, vì cho rằng chửi nữ nhân nhà mình là “tiện” thì không hay lắm, nhưng vẫn luôn mồm “khốn nạn” không bỏ được, vì sau này bị chị nữ chính cho ăn hành không ít :)) Ảnh phải nói là hung hăng lắm, lì như trâu, ra trận đao thương không là cái đinh gỉ, động một cái là phạt, mà toàn trăm cú trở lên. Cơ mà ảnh không dám động đến nữ chính, vì ảnh cho rằng nam nhân không đánh nữ nhân của mình (Good!). Ngày xưa chỉ đạp một chị một cú nhè nhẹ do hiểu lầm chị thông gian với anh khác mà thấy chị hộc máu nên từ đó không dám nữa :)) Nam chính không hiểu chuyện tình yêu lắm, dù ngày trước có một ái thiếp là Lam Dụ. Khi ăn cơm thì ăn như lũ quét, chị nữ chính chưa kịp ăn xong đã bị xách đi :)) Khi có con thì cũng không biết làm cách nào làm cha, được một dịp ẵm nó thì liền bỏ quên nó ở nhà người khác, được chị nữ chính ghi thù :)) Tóm lại câu chuyện cứ diễn ra thế này: Nam chính chửi chửi, giận muốn nổ phổi, rồi lại chửi chửi. Nữ chính nghe chửi, khóc rấm rứt, rồi lại nghe chửi, khóc rấm rứt. Ấy thế mà nó không chán, lại còn hài không chịu được :)) Nói đến nữ chính Hương Hương, cô nàng là nữ chính được miêu tả tâm lí theo hướng “có lý” nhất trong những truyện mình đọc cùng thể loại. Hương Hương là con gái của dân lành, tự dưng bị thổ phỉ bắt đi, sau được quân của Mộ Dung Lệ cứu, rồi tự dưng lại phải làm thiếp cho anh vương gia thô lỗ cục cằn. Sống chung với một người thô lỗ, động cái là chửi, giết người (địch) như ngóe, bỏ rơi mình để cứu người khác mà yêu được mới là lạ.   …   Hương Hương ban đầu với Mộ Dung Lệ chỉ có sợ thôi, sống chung lâu dần đến khi có con gái nàng cũng chưa yêu hắn được, vì nàng chỉ là thiếp, là nô tì. Đối với sự quan tâm lâu lâu mới có được của Mộ Dung Lệ, Hương Hương không phải là không cảm động, nhưng hắn lần lượt lần này đến lần khác lại làm cho nàng thất vọng, vậy nên nàng không dám, cũng không thể yêu nổi. Hương Hương rung động với người khác, đó Hàn Tục, một trong những phó tướng của Mộ Dung Lệ. Đó là người đã không quản sống chết cứu nàng khi nàng bị Mộ Dung Lệ bỏ rơi ở rừng sâu nước thẳm. Hai người trải qua một đoạn tình cảm lóe sáng trong chốc lát rồi phải vụt tắt trong mấy ngày Hàn Tục cứu nàng rồi đưa nàng về bên Mộ Dung Lệ. Hương Hương biết mình không nên có tình cảm với Hàn Tục khi bản thân đã có con gái với Mộ Dung Lệ, nàng chỉ để ở trong lòng thôi, vì bản thân mình rất rõ đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả. Nói về Hàn Tục, nhân vật này chiếm rất nhiều cảm tình của mình. Hàn Tục xuất thân nghèo hèn, được Mộ Dung Lệ thu lưu, bọn họ cùng vào sinh ra tử hơn mười năm trời. Nếu muốn Hàn Tục chết thay cho Mộ Dung Lệ, chắc chắn anh cũng không hề do dự mà đồng ý, thế nhưng trời xui đất khiến Hàn Tục lại yêu người con gái của anh em mình. Tình yêu của Hàn Tục cũng chỉ thầm kín, chỉ muốn được bảo vệ nàng, để nàng được an toàn, được hạnh phúc cùng Mộ Dung Lệ. Chỉ tiếc, gặp đúng người, nhưng sai thời điểm. Lại nói về Mộ Dung Lệ, cái cách mà nam chính xử lý khi phát hiện thiếp và huynh đệ của mình yêu nhau quả thật làm mình rất khâm phục. Nếu như Hàn Tục sẵn sàng chết vì Mộ Dung Lệ thì hắn cũng sẵn sàng đưa thân bảo vệ Hàn Tục khi gặp nguy hiểm, và có cho bao nhiêu lần lựa chọn, Mộ Dung Lệ chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ không làm như vậy cả. Chính điều này, hay phải nói là cách làm người, cách đối xử của Mộ Dung Lệ với anh em, đồng đội đã khiến Hàn Tục không bao giờ có thể “yêu” Hương Hương được nữa. . Đoạn sau của câu chuyện được đẩy lên cao trào khi ái thiếp Lam Dụ của Mộ Dung Lệ trở về. Chín năm trước Lam Dụ xả thân vì Mộ Dung Lệ, dùng kế mỹ nhân để giúp hắn cầm cự nơi chiến trường, hắn cảm động, hứa với nàng vị trí Vương phi. Thế nhưng Lam Dụ không cần, sau khi chiến thắng, nàng gieo mình tự vẫn. Kể từ đó, Mộ Dung Lệ sống đơn độc cho đến khi Hương Hương xuất hiện. Lam Dụ trở về, Mộ Dung Lệ vẫn lựa chọn sai lầm, đẩy Hương Hương như con ốc sên vừa mới ngốc đầu ra khỏi vỏ thụt đầu lại, không dám ra nữa. Hương Hương bỏ đi, Mộ Dung Lệ dần hiểu Hương Hương quan trọng với mình như thế nào. Hắn rốt ruộc cũng tìm lại được nàng, nhưng nàng không muốn trở về cùng hắn nữa. “Vương gia không đọc thư nhà thiếp gởi. Vương gia ra ngoài, bỏ tiểu Huyên Huyên ở phủ Chu Thái Úy, quên mang con về. Vương gia vứt nô tì lại Cổ Đạo Tân Kế, Vương phi quan trọng hơn nô tì. Vương gia không săn sóc, không chờ nô tì cơm nước xong đã chạy đi. Vương gia mang mẹ con Lam trắc phi trở về, ôm Kha thiếu gia vào cửa, không ôm Huyên Huyên, coi trọng Kha thiếu gia hơn Huyên Huyên. Vương gia hứa hẹn với Lam trắc phi, nói đời này chỉ yêu một mình nàng ấy. Lam trắc phi quan trọng hơn nô tì. Lam Trắc phi bảo Vương gia thả thiếp, Vương gia liền đuổi ta ra ngoài phủ. Bởi vậy Vương gia đã hiểu chưa, kì thực ta đối với Vương gia, không hề quan trọng.” (Trích bản dịch của bạn Hàn Nguyệt, Mít Vũ, Olivia, Tàn Tâm thuộc thuvienngontinh.com”   Hương Hương oán Mộ Dung Lệ vô tâm, nhưng hắn cũng có lý do riêng của mình. Hắn không đọc thư nhà, nhưng khi hắn biết lỗi, hắn đã đọc từng lá từng lá trong sự ân hận muộn màng. Hắn vô tâm với con, thế nên hắn sẽ học cách làm cha, quan tâm đến con hơn nữa. Hắn vứt bỏ nàng, lựa chọn người khác cũng vì suy tính đến sự sống sót của nàng. Nhưng hắn hứa, từ nay sẽ không bỏ lại nàng nữa. Hắn chọn Lam Dụ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi nàng. Nàng không muốn làm thiếp, cả đời này hắn xin chỉ có nàng mà thôi. … Đọc cả bộ truyện, dù không có câu chữ thể hiện rõ ràng nhưng thật ra không khó để bạn nhận ra tình yêu của Mộ Dung Lệ và Hương Hương. Đó là tình cảm nhiều phần trách nhiệm hơn, được gắn kết bởi con cái, qua nhiều năm tháng chăm sóc, thấu hiểu nhau mà thành. Review dài quá rồi, nên mình xin kết lại bằng trích dẫn mình thích nhất trong truyện: Nếu như có kiếp sau, nàng vẫn là một nữ nhân, nguyện lấy cành mận gai làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô, sống cảnh nghèo hèn bần tiện chứ quyết không làm thiếp cho người nữa. Mời các bạn đón đọc Đông Phong Ác của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.